• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi! (3 Viewers)

  • Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 46

“Chuyện ly hôn này nếu như chị đã có quyết định chắc chắn rồi thì sớm muộn gì cũng phải nói cho ông nội thôi. Vậy nên chị đừng tự trách mình nữa.”
Nói với nhau một hồi. Lục Hân tự kiến nghị mình sẽ ở lại đây chăm sóc ông, còn Lâm Huyền thì ái ngại về trước.
Bây giờ đã là giữa trưa, còn khoảng ba bốn tiếng nữa thì chắc Lục Ngạn sẽ về nước. Không biết anh sẽ đến thẳng bệnh viện hay là về nhà trước.
Lâm Huyền về đến nhà thì ngay lập tức lên phòng ngủ một giấc. Có lẽ cách hiệu quả nhất để quên đi mọi phiền não chính là một giấc mơ đẹp!
Tiếng mở cửa thật lớn vang lên, Lục Ngạn tháo cà vạt và áo vest lên trên ghế, nhìn cử chỉ và hành động rõ ràng là đang tức giận.
Lâm Huyền mơ màng tỉnh dậy. Cô ngồi ở trên giường cấn thận dụi dụi hai mắt.
“Lục Ngạn…”
“Em bây giờ còn ngủ? Em có biết Tống Thanh Ca tới chăm sóc ông nội mệt đến ngất đi không
hả?” 4
Lâm Huyền mơ màng nhìn vào đồng hồ, không hiểu Lục Ngạn đang nói gì.
Sao lại là Tống Thanh Ca chăm sóc ông nội chứ? Rõ ràng là Lục Hân mà? vả lại Tống Thanh Ca thì có liên quan gì đến Lục gia, vì sao lại tới chăm sóc ông nội chứ?
“Em không hiểu anh đang nói gì cả!”
“Được! Xem như em không biết cái này, vậy còn việc ông nội ngất xỉu thì sao? Em có dám nói là việc này không liên quan gì đến em không?”
Lục Ngạn gật gật đầu, anh cởi nốt chiếc áo sơ mi trên người rồi đi vào trong nhà tắm.
Lâm Huyền ngẩn người một hồi lâu. Xem ra là có ai đó đã nói cho Lục Ngạn biết việc cô muốn ly hôn. Nhưng việc này ngoại trừ Hà Hy Nguyệt cô chỉ nói cho Lục Hân biết, nhưng Lục Hân làm sao có thể nói ra được chứ.
Còn cả Tống Thanh Ca tại sao lại ngất xỉu nữa, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một lát sau, Lục Ngạn từ trong phòng tắm đi ra. Anh tức giận nhắm nghiền hai mắt, bàn tay cũng nắm chặt thành quyền.
“Em muốn ly hôn thì cứ nói với tôi một tiếng, vì sao cứ phải nói ở bệnh viện để ông nội nghe thấy chú?”
Lục Ngạn gằn từng chữ một. Trong lòng Lâm Huyền đột nhiên dâng lên một cỗ sợ hãi và uất ức khó nói thành lời.
“Nói với anh anh cũng có đồng ý lần nào đâu?”
“Không đồng ý sao? Bây giờ tôi đồng ý rồi, được chưa?” 3
Lâm Huyền cắn chặt môi. Xem ra lần này bọn họ thật sự kết thúc rồi, cô cũng không cần phải ngày ngày diễn kịch bên anh nữa.
“Được. Chúng ta ly hôn.”
Lâm Huyền cụp mắt cúi đầu, không biết nên nói gì thêm.
“Em xem ra muốn tôi đồng ý từ lâu rồi nhỉ? Trước kia còn nói chỉ yêu mình tôi cơ đấy, thật là giả tạo!”
“Người như anh thì có gì đáng đế tôi yêu chứ? Có người phụ nữ khác bên ngoài, còn lên cả báo chí. Tôi mới không thèm yêu anh đấy!”
Lục Ngạn hít một hơi. Mấy ngày nay anh chỉ chú tâm tới công việc, không biết lại bị chụp lén.
“Khi nào kí giấy ly hôn thì gọi cho tôi.”
Lâm Huyền nhảy xuống giường đi ra ngoài, gần đến cửa thì bị anh kéo lại.
“Em đi đâu?”
“Rời khỏi đây.”
Lâm Huyền kiên định để lại ba chữ rồi hất tay anh ra. Cô đi nhanh về phòng mình, tay xách va ly cẩn thận sắp đồ đạc vào trong.
Lục Ngạn khoanh tay đứng ở phía cửa. Cơn tức giận trong lòng anh vẫn chưa nguôi, rõ ràng không hề có ý định ngăn cản cô.


Lâm Huyền sắp xếp đồ đạc xong liền quay người nhìn Lục Ngạn, ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu.
“Anh đứng nhìn tôi làm cái gì?”
“Đây là nhà của tôi, tôi thích đứng ở đâu thì là ở đó. Em quản à?”
Lâm Huyền không thèm đôi co với Lục Ngạn. Thẳng đến khi cô thay đồ từ phòng tắm đi ra thì anh vẫn cứ đứng ở đó. Lâm Huyền liếc anh một cái, định lướt qua người anh đi ra ngoài liền bị kéo lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom