Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 47
“Em định đi bây giờ à?”
“ừ đó, liên quan gì tới anh?”
Lục Ngạn cười nhẹ, anh vần cầm lấy cánh tay cô không buông. Chẳng qua là anh sợ đêm thế này mà đi ra ngoài thì không an toàn lắm, chứ anh lại rảnh đi quan tâm đến cô lắm cơ.
“Còn không bỏ tay tôi ra? Sao, không nỡ ly hôn à?”
“Biến đi!” Lục Ngạn tức giận vứt tay Lâm Huyền ra rồi sải bước về phòng của mình.
Lâm Huyền cười nhẹ. ừ thì biến đi, cô liền biến đi ngay cho khuất mắt anh. Vừa nghĩ tới đây, Lâm Huyền liền xách va li đi thật nhanh ra khỏi ngôi nhà này.
“Vốn tưởng ly hôn là một việc rất đau lòng, ai ngờ trong người lại thoải mái hơn không ít.”
Lâm Huyền đi bộ đến trạm xe, trên đường đi không ngừng suy nghĩ. Chấm dứt một cuộc dây dưa không hồi kết thật là tốt biết bao. khi một quan hệ mà tình cảm chẳng rõ ràng thì sẽ không dài lâu được.
Giống như Lục Ngạn vậy. Anh nói bây giờ anh yêu cô nhưng sau này thì chưa chắc. Chính bản thân Lục Ngạn còn nói vậy thì thử hỏi cô làm sao mà tin tưởng anh được đây.
Đang mông lung trong suy nghĩ, một chiếc xe taxi đã dừng trước mặt Lâm Huyền.
“Cô gái, có muốn đi taxi không?”
Còn đang định đáp có, Lâm Huyền bỗng nhận ra trong người mình không có một chút tiền nào.
Bây giờ ngay cả nhà cũng không biết ở đâu, tiền lại không có, thật không cô phải làm thế nào để trải qua đêm nay.
ông chú taxi thấy cô chần chừ một hồi lâu không có câu trả lời bèn rú xe rời khỏi. Lâm Huyền thở dài nặng nề, tiếp tục đi bộ dọc vỉa hè.
“Biết thế thì mình đã chẳng rời khỏi nhà trong đêm thế này. Dù sao căn nhà đó cũng không phải chỉ có một phòng, ngủ một đêm chắc cũng không đụng phải Lục Ngạn.”
Lâm Huyền thầm than sao cô có thể ngốc như vậy chứ, từng tuổi này rồi mà hành động vẫn chẳng suy tính trước sau, cuối cùng thiệt thòi vẫn là cô nhận lấy mà thôi.
Trời đã khuya, không gian bỗng dưng có phần tĩnh lặng. Tiếng động cơ từ xa xa truyền tới mỗi chút một rõ ràng. Lúc này Lâm Huyền biết, đây đúng là cơ hội cho cô mà.
Lâm Huyền đứng một bên mép đường vẫy vẫy tay. Chủ chiếc xe kia coi như vẫn có lương tâm, ông cho xe đỗ trước mặt cô.
“Chuyện là… có thế cho tôi đi nhờ một đoạn được không?”
Ông chú lái xe nọ nhìn ra sau, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Đế cô ấy vào đi.
Lâm Huyền mừng rỡ ngồi lên xe. Cô nhìn sang người phụ nữ trung niên bên cạnh, thầm than khí chất thật bất phàm.
“Cảm ơn phu nhân đã cho tôi ngồi nhờ xe.”
Vương Diệu lúc này mới đảo mắt sang nhìn Lâm Huyền. Cô gái này trông thập phần quen mắt, chắc là đã từng gặp ở đâu đó, chỉ là trong lúc nhất thời bà không thể nhớ ra được.
“Tiện đường mà thôi.”
Lâm Huyền nhẹ nhàng gật đầu. Cô thầm than bản thân mình may mắn, may mà trên đường gặp phải một chiếc xe, chủ nhân còn là một người phụ nữ.
Nếu như bên trong là đàn ông, chắc chắn Lâm Huyền sẽ lựa chọn đi bộ tiếp trên vỉa hè.
Tài xế Vương quay đầu nhìn Lâm Huyền cười đầy hiền hòa, trông thật phúc hậu làm sao.
“Cô bé, cháu muốn đi đâu?”
Lâm Huyền ngại ngùng đưa tấm địa chỉ cho tài xế. Thật là, ngay cả việc này mà cô cũng quên. May mà trước khi đi cô có mang theo một ít đồ đạc, nếu không thì cô cũng không biết nhà cũ Lâm gia ở đâu.
“Địa chỉ này… không phải là của Lâm gia sao? Cháu là họ hàng của Lâm gia à?”
“Làm sao chú biết…
II
Tài xế Vương cười khà khà, vừa lái xe vừa kê’ lại thời kì huy hoàng được cùng Vương Diệu đi khắp các gia đình trong giới thượng lưu khắp thành phố, trong đó bao gồm cả Lâm gia.
“Cháu là nhị tiểu thư Lâm gia.”
Lâm Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, không đế tâm mấy đến ánh mắt ngạc nhiên mà tào xế Vương dành cho mình. Một lát sau, khi cô quay người lại thì phát hiện Vương Diệu cũng đang nhìn cô.
“Lâm tiểu thư không phải hơn hai năm trước đã gả tới Lục gia sao? Nửa đêm nửa hôm thế này tự mình đi bắt xe thế nay thật sự không an toàn.”
“ừ đó, liên quan gì tới anh?”
Lục Ngạn cười nhẹ, anh vần cầm lấy cánh tay cô không buông. Chẳng qua là anh sợ đêm thế này mà đi ra ngoài thì không an toàn lắm, chứ anh lại rảnh đi quan tâm đến cô lắm cơ.
“Còn không bỏ tay tôi ra? Sao, không nỡ ly hôn à?”
“Biến đi!” Lục Ngạn tức giận vứt tay Lâm Huyền ra rồi sải bước về phòng của mình.
Lâm Huyền cười nhẹ. ừ thì biến đi, cô liền biến đi ngay cho khuất mắt anh. Vừa nghĩ tới đây, Lâm Huyền liền xách va li đi thật nhanh ra khỏi ngôi nhà này.
“Vốn tưởng ly hôn là một việc rất đau lòng, ai ngờ trong người lại thoải mái hơn không ít.”
Lâm Huyền đi bộ đến trạm xe, trên đường đi không ngừng suy nghĩ. Chấm dứt một cuộc dây dưa không hồi kết thật là tốt biết bao. khi một quan hệ mà tình cảm chẳng rõ ràng thì sẽ không dài lâu được.
Giống như Lục Ngạn vậy. Anh nói bây giờ anh yêu cô nhưng sau này thì chưa chắc. Chính bản thân Lục Ngạn còn nói vậy thì thử hỏi cô làm sao mà tin tưởng anh được đây.
Đang mông lung trong suy nghĩ, một chiếc xe taxi đã dừng trước mặt Lâm Huyền.
“Cô gái, có muốn đi taxi không?”
Còn đang định đáp có, Lâm Huyền bỗng nhận ra trong người mình không có một chút tiền nào.
Bây giờ ngay cả nhà cũng không biết ở đâu, tiền lại không có, thật không cô phải làm thế nào để trải qua đêm nay.
ông chú taxi thấy cô chần chừ một hồi lâu không có câu trả lời bèn rú xe rời khỏi. Lâm Huyền thở dài nặng nề, tiếp tục đi bộ dọc vỉa hè.
“Biết thế thì mình đã chẳng rời khỏi nhà trong đêm thế này. Dù sao căn nhà đó cũng không phải chỉ có một phòng, ngủ một đêm chắc cũng không đụng phải Lục Ngạn.”
Lâm Huyền thầm than sao cô có thể ngốc như vậy chứ, từng tuổi này rồi mà hành động vẫn chẳng suy tính trước sau, cuối cùng thiệt thòi vẫn là cô nhận lấy mà thôi.
Trời đã khuya, không gian bỗng dưng có phần tĩnh lặng. Tiếng động cơ từ xa xa truyền tới mỗi chút một rõ ràng. Lúc này Lâm Huyền biết, đây đúng là cơ hội cho cô mà.
Lâm Huyền đứng một bên mép đường vẫy vẫy tay. Chủ chiếc xe kia coi như vẫn có lương tâm, ông cho xe đỗ trước mặt cô.
“Chuyện là… có thế cho tôi đi nhờ một đoạn được không?”
Ông chú lái xe nọ nhìn ra sau, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Đế cô ấy vào đi.
Lâm Huyền mừng rỡ ngồi lên xe. Cô nhìn sang người phụ nữ trung niên bên cạnh, thầm than khí chất thật bất phàm.
“Cảm ơn phu nhân đã cho tôi ngồi nhờ xe.”
Vương Diệu lúc này mới đảo mắt sang nhìn Lâm Huyền. Cô gái này trông thập phần quen mắt, chắc là đã từng gặp ở đâu đó, chỉ là trong lúc nhất thời bà không thể nhớ ra được.
“Tiện đường mà thôi.”
Lâm Huyền nhẹ nhàng gật đầu. Cô thầm than bản thân mình may mắn, may mà trên đường gặp phải một chiếc xe, chủ nhân còn là một người phụ nữ.
Nếu như bên trong là đàn ông, chắc chắn Lâm Huyền sẽ lựa chọn đi bộ tiếp trên vỉa hè.
Tài xế Vương quay đầu nhìn Lâm Huyền cười đầy hiền hòa, trông thật phúc hậu làm sao.
“Cô bé, cháu muốn đi đâu?”
Lâm Huyền ngại ngùng đưa tấm địa chỉ cho tài xế. Thật là, ngay cả việc này mà cô cũng quên. May mà trước khi đi cô có mang theo một ít đồ đạc, nếu không thì cô cũng không biết nhà cũ Lâm gia ở đâu.
“Địa chỉ này… không phải là của Lâm gia sao? Cháu là họ hàng của Lâm gia à?”
“Làm sao chú biết…
II
Tài xế Vương cười khà khà, vừa lái xe vừa kê’ lại thời kì huy hoàng được cùng Vương Diệu đi khắp các gia đình trong giới thượng lưu khắp thành phố, trong đó bao gồm cả Lâm gia.
“Cháu là nhị tiểu thư Lâm gia.”
Lâm Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, không đế tâm mấy đến ánh mắt ngạc nhiên mà tào xế Vương dành cho mình. Một lát sau, khi cô quay người lại thì phát hiện Vương Diệu cũng đang nhìn cô.
“Lâm tiểu thư không phải hơn hai năm trước đã gả tới Lục gia sao? Nửa đêm nửa hôm thế này tự mình đi bắt xe thế nay thật sự không an toàn.”