• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi! (2 Viewers)

  • Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 127

Không biết Lục Ngạn đang suy nghĩ gì. Chỉ là một lát sau, anh mới không nặng không nhẹ phát ra một câu: “Em là phụ nữ đã có chồng, ở bên ngoài vẫn nên có chừng mực một chút.”
Lâm Huyền cúi đầu. Đúng vậy, về tình về lý cô vẫn nên giữ khoảng cách với người khác giới. Nhưng còn anh thì sao? ở bên ngoài không biết đã dây dưa với bao nhiêu người, hai năm mất tích thì thôi đi nhưng lúc quay về bên cạnh còn xuất hiện một cô gái.
Cô là phụ nữ đã có chồng, vậy anh lại độc thân chắc?
“Anh nói mà không biết ngượng à, còn không biết xem lại bên cạnh anh rốt cuộc có bao nhiêu cô gái, có cần em liệt kê ra từng người không?” Lâm Huyền nói xong liền tức giận thu dọn cốc ly trên bàn.
Lục Ngạn theo sau Lâm Huyền đi vào phòng bếp. Còn không phải là vì anh nhìn cô thân mật với người khác nên khó chịu sao?
Hơn nữa lúc trước mấy cô gái kia đều là tự mình đa tình, trong lòng anh trước nay không phải chỉ có cô đấy thôi à?
Lâm Huyền quay người, định rời khỏi phòng bếp thì đầu lại đụng trúng vào người Lục Ngạn.
Lâm Huyền:”…” Cơ bụng tên này sao lại cứng như vậy? Ôi cái đầu của tôi, đau chết rồi.
“Khốn kiếp, anh đúng cách xa em một chút.’1
Lục Ngạn nghe lời cô lùi ra sau mấy bước.
“Em đừng có hiểu lầm, anh và Cơ Tâm Mỹ không có gì cả.” Suy đi nghĩ lại một hồi, Lục Ngạn vẫn là lựa chọn giải thích.
Lâm Huyền lặng thin không đáp.
“Em không nói gì cả à?” Lục Ngạn ngạc nhiên nhìn cô, chí ít thì cô cũng nên đáp lại anh một câu chứ.
“Em nên nói gì đây? Dù sao anh ở bên ai cũng không liên quan tới em.” Lâm Huyền xoa xoa đầu, phớt lờ lướt qua người Lục Ngạn.
“Ai nói không liên quan tới em chứ? Em chẳng lẽ không nên ghen một chút à?” Lục Ngạn đi theo sau cô, vừa đi vừa lải nhải.
“Kể từ khi anh rời khỏi đây mà không nói tiếng nào thì đã chẳng liên quan nữa rồi.” Lâm Huyền thở dài, mắt lại nhìn về phía cửa.
“Cửa ở kia, anh tự về đi, em không tiễn.”
Lục Ngạn:”…” Còn có cả kiểu đuối khách thế này ư? Lâm Huyền không phải vì câu nói lúc nãy của anh mà giận rồi chứ? Đều nói đàn ông khi ghen thì sẽ mất đi lý trí mà, anh cũng là vì vậy mà lỡ lời thôi.
Lâm Huyền quay người nhìn Lục Ngạn, phát hiện anh không những không rời đi mà còn ung dung ngồi xuống ghế mở ti vi lên xem.
Mẹ nó! Đây rốt cuộc là nhà của ai vậy?
Lục Ngạn làm bộ như không thấy ánh mắt như muốn phát hỏa của Lâm Huyền. Anh chuyến kênh một hồi, cho đến một kênh đang chiếu phim. Vừa hay, bộ phim này là do Lâm Huyền đóng chính.
“Này, anh không định về à?” Lâm Huyền không chú ý đến những phân cảnh đang chiếu trên ti vi, một mực chỉ muốn ngay lập tức đuổi Lục Ngạn ra khỏi nhà.
“Anh mà không đi thì lần sau đừng hòng em mở cửa để anh vào!”
“Có ai lại tới nhà người khác ngồi lỳ thế chứ.”
Hai tay Lâm Huyền chống hông, làn ra vẻ hung dữ lắm. Lúc này Lục Ngạn mới di dời tầm mắt. Anh cười khẩy, nói:
“Người khác? Người khác nào? Có sao? Phu nhân nói đùa thật là vui.” Lục Ngạn cong mắt cười.
Lâm Huyền:”…” Nói đùa cái đầu anh!
“Lát anh sẽ đi mà, em đừng có hung dữ như thế.” Ánh mắt Lục Ngạn đậm ý cười nhìn cô, sau lại tiếp tục đặt lực chú ý lên màn hình ti vi.
Lâm Huyền ngồi bệt xuống nền nhà. Có thế trả Lục Ngạn lạnh lùng của trước kia cho cô không? Rốt cuộc nam nhân mặt dày vô sỉ trước mặt này là ai vậy?
Sáng hôm sau, Lâm Huyền đến tận trưa mới chịu dậy. Tuy rằng đêm qua Lục Ngạn thật sự chịu rời đi nhưng cũng phải đến mười giờ anh mới chịu bước ra khỏi cửa. Lâm Huyền sức lực yếu, chỉ có thể đợi tên này chủ động rời đi mà không làm gì được.
Nếu ngư có thế, cô rất muốn ngay lập tức kéo anh ra khỏi nhà!
Cũng chính vì vậy mà Lâm Huyền đến tận khuya mới có thể đi ngủ.
Lâm Huyền xuống giường. Ngủ một giấc đến tận trưa khiến tinh thần cô vô cùng thoải mái. Đang định xuống bếp nấu đồ ăn sáng thì Cao Huy gọi tới, Lâm Huyền bèn dừng chân bắt máy.
“Có chuyện gì thế?” Lâm Huyền hỏi.
“À, chuyện là thể này. Hai ngày nữa có một thảm đỏ thời trang, tôi suýt chút nữa thì quên mất phải báo cho chị, ha ha.” Cao Huy cười ngượng ngùng, trong lòng chắc đang hy vọng Lâm Huyền sẽ bỏ qua cho mình lần này.
Bình thường có thảm đỏ thì cậu sẽ báo cho Lâm Huyền sớm một chút đê’ cô chuẩn bị trang phục cũng như sắp xếp lịch trình hợp lý. Bây giờ lại chỉ còn hai ngày, sợ rằng khâu chuẩn bị trang phục sẽ không kịp.
“Không phải tôi đang trong kỳ nghỉ sao? Dù gì cậu cũng quên rồi, chi bằng cứ như vậy thuận nước đẩy thuyền mà hủy bỏ luôn đi.” Lâm Huyền không thích nơi đông người lắm, vả lại chỉ còn hai ngày, stylist cho dù có cô’ gắng đến mấy cũng không thế may xong váy trong hai ngày được.
“Sự kiện này thật sự rất quan trọng, nếu như hủy bỏ thì lần sau không có cơ hội nữa đâu. Về phần trang phục chị đừng lo lắng, cứ để tôi chuẩn bị là được rồi.” Cao Huy lựa chọn hứng hết trách nhiệm về mình. Dù sao cũng không ai quy định đi thảm đỏ thì trang phục phải là do stylist chuẩn bị!
Lâm Huyền tuy rằng có chút lười biếng nhưng sau khi nghe Cao Huy nói đây là sự kiện quan trọng thì cô cũng có chút động lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom