Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 126
Hô hấp của Lục Ngạn dồn dập hơn hẳn. Người này… không phải là người đàn ông bên ngoài của Lâm Huyền đó chứ? Nghĩ vậy, máu của anh như dồn lên não. Không do dự, Lục Ngạn ngay lập tức đi thẳng lên lầu.
Vốn còn định vài ngày nữa mới gặp cô. Bây giờ xem ra để càng lâu thì cô sẽ càng rời khỏi vòng tay mình, chỉ sợ đêm dài lắm mộng!
Cùng lúc đó, tại căn phòng của Lâm Huyền, sau khi cô nghe thấy tiếng gõ cửa liền lập tức ra ngoài. Bây giờ tuy rằng chưa muộn lắm nhưng những người quen của cô đều ít khi tìm gặp vào ban đêm, thật tò mò người bên ngoài là ai.
Mở cửa, đập vào mắt Lâm Huyền là một người đàn ông đeo khấu trang kín mít. Phong cách ăn mặc như sợ người khác phát hiện ra này chỉ cần liếc mắt một cái Lâm Huyền cũng có thê’ biết là ai.
“Tối rồi anh còn đến đây tìm em làm gì vậy?” Lâm Huyền vừa hỏi vừa đảo mắt nhìn xuống túi đồ trên tay Cố Thanh. Anh vẫn như vậy, mổi lần đến gặp cô đều sẽ mang theo một ít đồ ăn vặt.
“Anh biết em đang trong thời gian nghi ngơi nên đến đây tìm em.” Cố Thanh tự nhiên bước vào phòng sau đó cởi áo khoác và mũ ra. Nỗi khổ của người nổi tiếng chính là như vậy, ra ngoài một chút cũng phải nhìn trước ngó sau xem có ai nhận ra mình không.
Lâm Huyền đóng cửa lại, tiện thể đi sang cửa sổ kéo rèm. Đều là người trong giới giải trí, cô vẫn nên cẩn trọng một chút.
“Không phải nói ngày mai gặp nhau sao? Em còn đang định đi ngủ đấy!”
“Em đó, mấy ngày qua ngủ chưa đủ sao? Bây giờ mới có hơn bảy giờ.” Cô’ Thanh nhìn vào đồng hồ trên tay, mắt nhìn cô gái đối diện đậm ý cười.
Lâm Huyền ngại ngùng gãi đầu. Cô bật ti vi lên đế không khí ồn ào một chút, cũng đế thay đối hướng chú ý của Cố Thanh. Người đàn ông này từ lúc mở cửa đến khi vào nhà ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cô. Mẹ nó, cô cũng biết ngại đó!
Đang định vào trong lấy nước, tiếng gõ cửa bên ngoài lại một lần nữa vang lên. Giờ này rồi lại có ai đến gõ cửa nữa vậy, Lâm Huyền thầm than trong đầu nhưng cũng lịch sự đi ra mở cửa.
Còn tưởng là Cao Huy hoặc người quen nào đó đến tìm, nào ngờ lại chính là Lục Ngạn. Buổi sáng vừa mới gặp, bây giờ lại tiếp tục đến tìm… Lâm Huyền thật sự muốn thốt lên một câu ‘Lục Ngạn, anh bi bênh à?’.
“Có chuyện gì không?” Lâm Huyền hỏi.
Lục Ngạn không trá lời, cặp mắt đăm chiêu nhìn vào trong. Vừa hay cùng lúc đó, Cố Thanh cũng đang nhìn anh. Anh đã từng gặp người đàn ông này ở bữa tiệc lần trước, người nọ lúc đó còn tới đỡ Lâm Huyền…
“Chồng em tới tìm em còn cần tìm lý do à?” Lời này, Lục Ngạn cố tình nói lớn tiếng một chút nhằm đánh dấu chủ quyền với người nào đó.
Dù cho Cố Thanh có thật sự thích Lâm Huyền tới đâu đi chăng nữa thì cũng không thế mặt dày tới nỗi ‘quyến rũ’ vợ của người khác được. Người tri thức như Cố Thanh, hẳn cũng phải biết mấy chữ ‘hoa đã có chậu’ có nghĩa là gì.
Lục Ngạn ngang nhiên đi vào trong, giống như cách mà anh đi vào lúc sáng. Tuy rằng rất muốn ngay lập tức kéo người đàn ông này ra ngoài nhưng có Cố Thanh ở đây, Lâm Huyền cũng không tiện đôi co với anh.
Cô khóa cửa lại, nhanh chân chuồn vào bếp lấy nước. Không hiểu sao Lâm Huyền cứ cảm thấy bầu không khí giữa Lục Ngạn và Cố Thanh có vài phần kì lạ.
Sau khi bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái đã biến mất, Lục Ngạn lúc này mới chầm chậm đánh giá Cố Thanh. Mặt mũi cũng được, thân hình có thể coi là tạm ổn, dù sao thì cũng không thế đem ra so sánh với anh. Lâm Huyền chắc sẽ không vừa mắt anh ta đâu nhỉ?
“Đừng nhìn chằm tôi nhưthế, như vậy sẽ khiến tôi hiểu nhầm là anh có địch ý với tôi đó.” Cô’ Thanh lễ độ cười.
Lục Ngạn hừ lạnh một cái, làm ra dáng vẻ không đếm xỉa đến Cố Thanh nhưng thực chất là để ý muốn chết.
“Anh và Lâm Huyền có quan hệ gì? Tôi nói cho anh biết trước, cô ấy là vợ tôi.”
Cố Thanh cười nhạt, dường như coi lời nói cúa Lục Ngạn giống như một trò đùa hề hước. Trước kia anh từng nghe nói Lâm Huyền có một người chồng, bây giờ xem ra chính là người đàn ông đang ngồi trước mặt anh đây.
Bỏ đi suốt hai năm, không trách được Lâm Huyền lại có vẻ ghét anh ta đến thế.
Thấy CỐ Thanh không đáp lời mình mà chỉ cười trừ, Lục Ngạn cũng không nói gì nữa. Cho đến khi Lâm Huyền bưng nước từ trong bếp ra, anh mới miên cưỡng nói với cô một câu.
“Đế anh bưng cho.”
Lâm Huyền đưa khay đựng bình nước và cốc cho Lục Ngạn, còn bản thân thì ngồi xuống ghế. Cố Thanh đưa túi ăn vặt cho cô, còn nói là mình tự tay chọn lựa. Lâm Huyền cũng vui vẻ nhận lấy.
Sau đó, bầu không khí chợt rơi vào trầm tư. Bình thường nếu như chỉ có cô và Cố Thanh, hẳn rất có nhiều việc để nói. Nhưng mà bây giờ… bên cạnh cô còn xuất hiện một tên đại ác ma mặt lạnh.
Như vậy, như vậy thì cô làm sao mà nói chuyện một cách tự nhiên được chứ?
“Cái đó, ngày mai anh không đi tuyên truyền cho bộ phim sắp chiếu à?” Lâm Huyền tùy tiện tìm một chủ đề để đánh tan bầu không khí ngượng ngùng này.
“Hồi sáng anh đã nói với em rồi mà. Ngày mai anh không có lịch trình, sẽ đi xem phim với em.”
Bốn từ ‘xem phim với em’ của Cố Thanh thành công thu hút sự chú ý của Lục Ngạn. Còn xem phim chung cơ à? Lâm Huyền có phải thật sự đế mắt đến tên Cố Thanh này rồi chứ? Cô định đá anh sang một bên đấy à?
Một lúc lâu sau, vì Cố Thanh còn có việc bận nên về trước. Lâm Huyền thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng thì cái không khí quỷ dị này cũng có thể chấm dứt rồi.
Cô đảo mắt nhìn Lục Ngạn, người đàn ông này vẫn ngồi lỳ chưa có ý định rời đi.
“Anh không định đi về à? Cũng muộn vậy rồi, em còn phải đi ngủ.” Lâm Huyền liếc nhìn đồng hồ treo ở trên tưởng, tự nhiên nhắc nhở Lục Ngạn. Anh từ nãy tới giờ đều không mở miệng nói lấy một câu, cứ ngồi đây mãi không cảm thấy thời gian trôi qua một cách vô ích sao?
“Ngày mai em sẽ đi xem phim với tên kia?” Lục Ngạn đứng dậy, nghiêm túc hỏi cô.
Lâm Huyền bị vẻ nghiêm túc này của Lục Ngạn làm cho ngạc nhiên, cô gượng cười, đáp: “Đúng vậy!”
“Chí hai người thôi sao?” Lục Ngạn hỏi vặn lại.
“Đúng vậy.” Lâm Huyền gật đầu, hai từ quen thuộc lại một lần nữa từ miệng cô phát ra.
Lục Ngạn trầm mặc, gương mặt đen như đít nồi. Anh lại ngồi xuống ghế, trong lòng cố trấn tĩnh bản thân.
Vốn còn định vài ngày nữa mới gặp cô. Bây giờ xem ra để càng lâu thì cô sẽ càng rời khỏi vòng tay mình, chỉ sợ đêm dài lắm mộng!
Cùng lúc đó, tại căn phòng của Lâm Huyền, sau khi cô nghe thấy tiếng gõ cửa liền lập tức ra ngoài. Bây giờ tuy rằng chưa muộn lắm nhưng những người quen của cô đều ít khi tìm gặp vào ban đêm, thật tò mò người bên ngoài là ai.
Mở cửa, đập vào mắt Lâm Huyền là một người đàn ông đeo khấu trang kín mít. Phong cách ăn mặc như sợ người khác phát hiện ra này chỉ cần liếc mắt một cái Lâm Huyền cũng có thê’ biết là ai.
“Tối rồi anh còn đến đây tìm em làm gì vậy?” Lâm Huyền vừa hỏi vừa đảo mắt nhìn xuống túi đồ trên tay Cố Thanh. Anh vẫn như vậy, mổi lần đến gặp cô đều sẽ mang theo một ít đồ ăn vặt.
“Anh biết em đang trong thời gian nghi ngơi nên đến đây tìm em.” Cố Thanh tự nhiên bước vào phòng sau đó cởi áo khoác và mũ ra. Nỗi khổ của người nổi tiếng chính là như vậy, ra ngoài một chút cũng phải nhìn trước ngó sau xem có ai nhận ra mình không.
Lâm Huyền đóng cửa lại, tiện thể đi sang cửa sổ kéo rèm. Đều là người trong giới giải trí, cô vẫn nên cẩn trọng một chút.
“Không phải nói ngày mai gặp nhau sao? Em còn đang định đi ngủ đấy!”
“Em đó, mấy ngày qua ngủ chưa đủ sao? Bây giờ mới có hơn bảy giờ.” Cô’ Thanh nhìn vào đồng hồ trên tay, mắt nhìn cô gái đối diện đậm ý cười.
Lâm Huyền ngại ngùng gãi đầu. Cô bật ti vi lên đế không khí ồn ào một chút, cũng đế thay đối hướng chú ý của Cố Thanh. Người đàn ông này từ lúc mở cửa đến khi vào nhà ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cô. Mẹ nó, cô cũng biết ngại đó!
Đang định vào trong lấy nước, tiếng gõ cửa bên ngoài lại một lần nữa vang lên. Giờ này rồi lại có ai đến gõ cửa nữa vậy, Lâm Huyền thầm than trong đầu nhưng cũng lịch sự đi ra mở cửa.
Còn tưởng là Cao Huy hoặc người quen nào đó đến tìm, nào ngờ lại chính là Lục Ngạn. Buổi sáng vừa mới gặp, bây giờ lại tiếp tục đến tìm… Lâm Huyền thật sự muốn thốt lên một câu ‘Lục Ngạn, anh bi bênh à?’.
“Có chuyện gì không?” Lâm Huyền hỏi.
Lục Ngạn không trá lời, cặp mắt đăm chiêu nhìn vào trong. Vừa hay cùng lúc đó, Cố Thanh cũng đang nhìn anh. Anh đã từng gặp người đàn ông này ở bữa tiệc lần trước, người nọ lúc đó còn tới đỡ Lâm Huyền…
“Chồng em tới tìm em còn cần tìm lý do à?” Lời này, Lục Ngạn cố tình nói lớn tiếng một chút nhằm đánh dấu chủ quyền với người nào đó.
Dù cho Cố Thanh có thật sự thích Lâm Huyền tới đâu đi chăng nữa thì cũng không thế mặt dày tới nỗi ‘quyến rũ’ vợ của người khác được. Người tri thức như Cố Thanh, hẳn cũng phải biết mấy chữ ‘hoa đã có chậu’ có nghĩa là gì.
Lục Ngạn ngang nhiên đi vào trong, giống như cách mà anh đi vào lúc sáng. Tuy rằng rất muốn ngay lập tức kéo người đàn ông này ra ngoài nhưng có Cố Thanh ở đây, Lâm Huyền cũng không tiện đôi co với anh.
Cô khóa cửa lại, nhanh chân chuồn vào bếp lấy nước. Không hiểu sao Lâm Huyền cứ cảm thấy bầu không khí giữa Lục Ngạn và Cố Thanh có vài phần kì lạ.
Sau khi bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái đã biến mất, Lục Ngạn lúc này mới chầm chậm đánh giá Cố Thanh. Mặt mũi cũng được, thân hình có thể coi là tạm ổn, dù sao thì cũng không thế đem ra so sánh với anh. Lâm Huyền chắc sẽ không vừa mắt anh ta đâu nhỉ?
“Đừng nhìn chằm tôi nhưthế, như vậy sẽ khiến tôi hiểu nhầm là anh có địch ý với tôi đó.” Cô’ Thanh lễ độ cười.
Lục Ngạn hừ lạnh một cái, làm ra dáng vẻ không đếm xỉa đến Cố Thanh nhưng thực chất là để ý muốn chết.
“Anh và Lâm Huyền có quan hệ gì? Tôi nói cho anh biết trước, cô ấy là vợ tôi.”
Cố Thanh cười nhạt, dường như coi lời nói cúa Lục Ngạn giống như một trò đùa hề hước. Trước kia anh từng nghe nói Lâm Huyền có một người chồng, bây giờ xem ra chính là người đàn ông đang ngồi trước mặt anh đây.
Bỏ đi suốt hai năm, không trách được Lâm Huyền lại có vẻ ghét anh ta đến thế.
Thấy CỐ Thanh không đáp lời mình mà chỉ cười trừ, Lục Ngạn cũng không nói gì nữa. Cho đến khi Lâm Huyền bưng nước từ trong bếp ra, anh mới miên cưỡng nói với cô một câu.
“Đế anh bưng cho.”
Lâm Huyền đưa khay đựng bình nước và cốc cho Lục Ngạn, còn bản thân thì ngồi xuống ghế. Cố Thanh đưa túi ăn vặt cho cô, còn nói là mình tự tay chọn lựa. Lâm Huyền cũng vui vẻ nhận lấy.
Sau đó, bầu không khí chợt rơi vào trầm tư. Bình thường nếu như chỉ có cô và Cố Thanh, hẳn rất có nhiều việc để nói. Nhưng mà bây giờ… bên cạnh cô còn xuất hiện một tên đại ác ma mặt lạnh.
Như vậy, như vậy thì cô làm sao mà nói chuyện một cách tự nhiên được chứ?
“Cái đó, ngày mai anh không đi tuyên truyền cho bộ phim sắp chiếu à?” Lâm Huyền tùy tiện tìm một chủ đề để đánh tan bầu không khí ngượng ngùng này.
“Hồi sáng anh đã nói với em rồi mà. Ngày mai anh không có lịch trình, sẽ đi xem phim với em.”
Bốn từ ‘xem phim với em’ của Cố Thanh thành công thu hút sự chú ý của Lục Ngạn. Còn xem phim chung cơ à? Lâm Huyền có phải thật sự đế mắt đến tên Cố Thanh này rồi chứ? Cô định đá anh sang một bên đấy à?
Một lúc lâu sau, vì Cố Thanh còn có việc bận nên về trước. Lâm Huyền thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng thì cái không khí quỷ dị này cũng có thể chấm dứt rồi.
Cô đảo mắt nhìn Lục Ngạn, người đàn ông này vẫn ngồi lỳ chưa có ý định rời đi.
“Anh không định đi về à? Cũng muộn vậy rồi, em còn phải đi ngủ.” Lâm Huyền liếc nhìn đồng hồ treo ở trên tưởng, tự nhiên nhắc nhở Lục Ngạn. Anh từ nãy tới giờ đều không mở miệng nói lấy một câu, cứ ngồi đây mãi không cảm thấy thời gian trôi qua một cách vô ích sao?
“Ngày mai em sẽ đi xem phim với tên kia?” Lục Ngạn đứng dậy, nghiêm túc hỏi cô.
Lâm Huyền bị vẻ nghiêm túc này của Lục Ngạn làm cho ngạc nhiên, cô gượng cười, đáp: “Đúng vậy!”
“Chí hai người thôi sao?” Lục Ngạn hỏi vặn lại.
“Đúng vậy.” Lâm Huyền gật đầu, hai từ quen thuộc lại một lần nữa từ miệng cô phát ra.
Lục Ngạn trầm mặc, gương mặt đen như đít nồi. Anh lại ngồi xuống ghế, trong lòng cố trấn tĩnh bản thân.