• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi! (3 Viewers)

  • Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 119

“Cô… cùng Lục Ngạn có quan hệ gì?” Cơ Tâm Mỹ nghi hoặc nhìn Lâm Huyền, thế nhưng nhìn mãi cũng chẳng thấy có điều gì bất thường.
“Tiếu thư hiểu lầm rồi. Tôi và Lục tiên sinh chỉ là quen biết sơ, nào có quan hệ gì đặc biệt?”
“Thật sao?” Cơ Tâm Mỹ hói lại.
Lâm Huyền gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang chặn trước mặt mình của Cơ Tâm Mỹ ra, làm ra dáng vẻ không hề để tâm mà rời khỏi phòng vệ sinh.
Cơ Tâm Mỹ rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh. Lời của cô gái này thật ra cũng chẳng có gì đáng nghi. Lục Ngạn trước đây ớ thành phố A là nhân vật tầm cỡ, nhiều người biết cũng là lẽ đương nhiên.
Về ánh mắt kia của Lục Ngạn… có lẽ là do cô ta suy nghĩ nhiều mà thôi.
Cơ Tâm Mỹ vô cùng thoải mái quay lại phòng ăn. Trong phòng, vẫn là không khí yên tĩnh như cũ.
“Tâm Mỹ về rồi à? Cô nói chỉ đi ra ngoài một lát mà sao lại lâu vậy?”
“Tống Kỳ, tôi đi đâu thì liên quan gì đến cậu?” Cơ Tâm Mỹ hừ lạnh, lại nhanh nhảu chạy đến ngồi bên Lục Ngạn.
“Anh biết không? Lúc nãy em gặp lại cô gái kia ở nhà vệ sinh đấy.” Cơ Tâm Mỹ vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Lục Ngạn.
Thấy anh không có biểu hiện gì đặc biệt, cô bèn nói tiếp: “Cô ta nói cô ta cùng anh chỉ quen biết sơ qua. Lúc đầu em còn tưởng hai người thân thiết lắm đấy.”
Nghe Cơ Tâm Mỹ nói mấy lời nói khó hiểu, Tống Kỳ và Chu Thời Ngôn đồng thời trố mắt nhìn nhau. Vị Cơ đại tiểu thư này rốt cuộc đang nói chuyện trên trời dưới biển gì vậy?
Lục Ngạn không đế ý đến ba cặp mắt đang dán vào người mình. Anh lập tức đứng dậy, đi về phía cửa ra vào.
“Tôi ra ngoài một lát, mọi người cứ tiếp tục.” Vừa dứt lời, Lục Nganh đã sải bước rời khỏi phòng, không đợi ai trong ba người lên tiếng.
Lâm Huyền đứng trước khách sạn, mắt nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay. Cao Huy nói chín giờ sẽ đến đón cô, vậy mà bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng cậu ta đâu, cô quả thật thấy hơi sốt ruột.
Điện thoại trong túi xách reo lên. Nhìn số điện thoại gọi tới, Lâm Huyền bỗng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Chỗ tôi đang bị tắc đường, chị đợi một chút.”
“Được, nhanh lên đó.” Lâm Huyền hối thúc. Bây giờ đã là chín giờ, không gian yên tĩnh quá mức thật khiến cô sợ hãi. vả lại, người đến tham dự bữa tiệc đóng máy cũng đã dần rời đi hết.
Cúp máy, Lâm Huyền lại tiếp tục công cuộc chờ đợi của mình, lại không hề phát hiện ra một người đàn ông đang đứng ở một góc khuất quan sát cô.
Lục Ngạn rút bật lửa trong túi ra châm một điếu thuốc, ánh mắt vẫn như cũ không rời khỏi người Lâm Huyền.
Về nước chỉ mới hai ngày, anh không ngờ mình sẽ nhanh chóng đụng mặt cô như vậy. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, hô hấp của anh như nặng nề thêm mấy phần.
Anh không biết nên nói gì với cô, chỉ có thế yên tĩnh ngắm nhìn gương mặt quen thuộc của cô. Giống như bây giờ về, chỉ biết lẳng lặng nhìn cô từ xa.
Đơn giản chỉ vì hiện tại anh không biết nên đối mặt với cô như thế nào, càng không biết nên giải thích với cô ra sao.
Năm đó Lục Ngạn rời đi mà không nói tiếng nào với Lâm Huyền. Qua lời kể của Tân Hách, phải biết rằng cô đã đau khổ đến chừng nào.
Lục Ngạn ngả người dựa vào tường. Anh nhìn chằm chằm cô, làn khói từ trong miệng phả ra như che đi hình bóng nhỏ nhắn trước mặt. Thấy Lâm Huyền cứ đứng đợi ở đó mà không rời đi,
Lục Ngạn bèn vứt điếu thuốc sang một bên sải bước đến bên cô.
Đèn đường chiếu rọi cả một vùng. Trong thoáng chốc, Lâm Huyền bỗng ngạc nhiên khi thấy bóng người đang đứng sau lưng mình. Cô lo sợ quay đầu lại, cả người như cứng đờ trong chốc lát.
“Để anh đưa em về.” Lục Ngạn nói.
Hô hấp của Lâm Huyền mỗi ngày một dồn dập. Cô quay người đi chỗ khác, nhỏ giọng từ chối.
“Cao Huy sắp tới đây rồi.”
Lục Ngạn mím môi, yên lặng đứng ở sau lưng cô không rời đi. Tâm trạng hiện tại của Lâm Huyền không ổn định, cô cũng mặc kệ không để ý đến anh.
Hai năm xa cách, dẫu cho tình cảm có sâu đậm đến đâu thì khi gặp lại cũng không thể tránh khỏi trạng thái ngượng ngùng, nhất là khi bên cạnh Lục Ngạn còn xuất hiện thêm một cô gái…
Lâm Huyền đang miên man trong suy nghĩ thì xe của Cao Huy đã dừng lại ớ trước mặt. Cậu hạ cửa kính xuống, đôi mắt nhìn người đàn ông ở phía sau Lâm Huyền như không tin vào mắt mình.
Là Lục Ngạn! Hai năm không một tin tức, có nhiều lúc cậu còn tưởng rằng anh ta đã chết ở một xó xỉn nào đó.
“Lên xe.”
Lâm Huyền định thần lại, cô ngồi lên xe. Khi quay đầu, ánh mắt cô bỗng chạm phải Lục Ngạn.
Không còn là ánh mắt lạnh lùng hờ hững như lúc trước, thay vào đó là sự âm trầm, còn xen lẫn chút tuyệt vọng. Lâm Huyền mím môi, cảm xúc trong lòng hỗn độn hơn bao giờ hết.
“Hai người sao vậy? Tôi tưởng khi gặp lại chị phải cảm động lắm chứ? Dù sao cũng đã lâu như vậy.” Cao Huy nói.
“Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy. Cho đến khi thật sự gặp lại anh ẩy… cảm xúc của tôi… thật sự rất kì lạ.” Lâm Huyền cúi đầu, giọng nói cũng trầm xuống.
“Thếthì chắc là chị không còn yêu anh ta nữa rồi. Như vậy cũng tốt, anh ta hại chị đau khổ như vậy, nên dứt khoát đặt dấu chấm hết đi.” Cao Huy tự nhiên khuyên nhủ, khi nhắc đến Lục Ngạn còn bĩu môi một cái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom