Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 108
Lục Vãn lắc đầu, ánh mắt đầy hiền từ nhìn anh. Lần này ông đúng là đã đi qua cửa sinh tử một lần, thật sự sợ rằng sẽ phải rời xa vợ và đứa con trai này của mình.
Lục Vãn đưa tay nắm lấy tay Lục Ngạn, nói: “Đều không sao cả rồi.”
Nhìn một cảnh cha con tình thâm này, Lâm Huyền thấy mình đứng bên cạnh có hơi kì quặc nên bèn đi ra ngoài hành lang trước, theo sau cô là Hà Hy Nguyệt cùng Lục cảnh.
Hà Hy Nguyệt cấn thận đóng cửa lại, mắt thỉnh thoảng còn tò mò nhìn vào bên trong.
“Lâm Huyền, mẹ nói con nghe, đã rất lâu rồi mẹ chưa thấy hai cha con bọn họ tâm sự.”
Lâm Huyền cười cười: “Lục Ngạn không nói nhiều, ít khi nhìn tình cảm như vậy.”
Hà Hy Nguyệt cười nhẹ, bà đi đến bên ghế ngồi xuống. Lâm Huyền không tiện quấy rầy không gian yên tĩnh của bà bèn đi ra trước ghế đá ngồi nghỉ ngơi một lát. Sáng này cô và Lục Ngạn còn chưa kịp ăn gì đã đến đây, bây giờ đã bắt đầu cảm thấy đói.
“Xin chào, chị là vợ của anh họ tôi nhỉ?”
Nghe thấy âm thanh, Lâm Huyền quay đầu lại nhìn. Người trước mặt chính là thiếu niên vừa gọi Lục Ngạn là anh họ lúc nãy.
“Đúng vậy. Cậu là…” Lâm Huyền nhìn chằm chằm người nọ, không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt.
“Khi hôn lễ của hai người diễn ra tôi còn vướng phải một tua diễn nên không đến tham dự được, chị không biết tôi là ai cũng phải.” Lục cảnh gật đầu, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
Lâm Huyền nhớ mang máng mình đã gặp cậu ở đâu đó. Cô cố gắng lục lọi lại kí ức nhưng không cách nào nhớ ra người trước mặt là ai được, cảm giác này khiến cô vô cùng khó chịu.
“Bỏ đi, chị không biết thì thôi. Giới thiệu một chút, tôi tên là Lục cảnh.” Lục cảnh vui vẻ đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay với cô.
Còn Lâm Huyền? Ngay sau khi hai chữ Lục cảnh này vừa từ miệng thiếu niên phát ra, đầu của Lâm Huyền giống như sắp nổ tung.
Gì cơ! Người ngồi trước mặt cô hiện tại chính là Lục Cảnh – nam đỉnh lưu đang đánh chiếm hầu hết mọi bảng xếp hạng trong giới giải trí! Hèn gì ngay từ lần đầu gặp cô đã thấy cậu ta vô cùng quen thuộc, người nối tiếng như Lục cảnh xuất hiện trên báo với tần suất vô cùng dày đặc, Lâm Huyền cho dù không muốn biết cũng phải biết.
Lâm Huyền trấn định lại nội tâm đang gào thét của mình. Cô mỉm cười sau đó lịch sự bắt tay Lục Cảnh.
“Xin chào, người thật so với trên báo đúng là đẹp trai hơn nhiều.”
“Chị nhận ra tôi rồi à?”
Lâm Huyền lấy tay che miệng cười: “Người nổi tiếng, muốn không biết cũng không được.”
Lục Cảnh đưa tay lên nhìn vào đồng hồ.
“Bây giờ đã là tám giờ, chị ăn sáng chưa? Chúng ta cùng đi ăn đi.”
Lâm Huyền ái ngại nhìn vào trong phòng bệnh. Qua cửa sổ, cô thấy Lục Ngạn vẫn đang cùng cha mình nói gì đó. Vừa hay anh ấy cũng chưa ăn sáng, cô tiện đường đi mua một ít đồ ăn về vậy.
“Đươc.”
Sau khi Lâm Huyền và Lục cảnh đi ra ngoài được một thời gian thì Lục Ngạn mới từ bên trong bước ra. Anh đảo mắt xung quanh tìm kiếm bóng hình quen thuộc nhưng không thấy đâu.
Anh quay sang hỏi Hà Hy Nguyệt: “Mẹ, Lâm Huyền đâu rồi?”
“Con bé vừa cùng A cảnh đi ra ngoài rồi. Mẹ cũng không biết đã đi đâu.”
Hà Hy Nguyệt nói xong liền đi vào trong phòng bệnh dọn dẹp lại đồ đạc một lượt.
Lục Ngạn đứng đợi ở đó một lúc, vì hơi mất kiên nhẫn mà lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Huyền.
“Em đang ở đâu?”
ở bên kia có vẻ nhiều người, âm thanh phát ra cũng xen lẫn chút tiếng ồn: “Anh à? Em đang mua đồ ăn sáng, một lát nữa sẽ về. Anh đứng đó đợi em một lát nhé.” Nói rồi, Lâm Huyền liền ngay lập tức tắt máy.
Lục Ngạn ngơ người nhìn điện thoại trên tay mình. Anh đi đến ghê’ đá trước bệnh viện ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm cổng bệnh viện.
“Mua đồ ăn sáng cũng lâu nhưvậy…”
Một lát sau, Lâm Huyền cuối cùng cũng về, trên tay còn mang theo hai túi thức ăn. Cô đi tới trước mặt Lục Ngạn, khó hiếu hỏi: “Sao anh lại ra đây rồi?”
“Đợi em.” Lục Ngạn nhận lấy túi đựng bữa sáng từ tay Lâm Huyền, ánh mắt lại va vào thân ảnh thiếu niên đứng phía sau cô.
“Không phải cậu là người nổi tiếng gì đó à? Đi mua đồ không sợ bị người khác bắt gặp sao?”
“Em đợi chị ấy ở trong xe, không có ra ngoài.” Lục Cảnh nhìn Lâm Huyền mỉm cười sau đó ròi khỏi bênh viên.
Sau khi đưa túi đồ ăn sáng còn lại cho Hà Hy Nguyệt, Lục Ngạn cũng đưa Lâm Huyền đi. Tình trạng hiện tại của Lục Vãn đã vô cùng tốt, chỉ cần tĩnh dưỡng khoảng hon nửa tháng là có thể xuất viện.
“Anh đưa em đi đâu vậy?” Lâm Huyền thắc mắc hỏi. Cô còn đang muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cho ba thì đã bị Lục Ngạn không nói không rằng kéo đi, người đàn ông này có đôi khi cũng thật khó hiếu.
Lục Vãn đưa tay nắm lấy tay Lục Ngạn, nói: “Đều không sao cả rồi.”
Nhìn một cảnh cha con tình thâm này, Lâm Huyền thấy mình đứng bên cạnh có hơi kì quặc nên bèn đi ra ngoài hành lang trước, theo sau cô là Hà Hy Nguyệt cùng Lục cảnh.
Hà Hy Nguyệt cấn thận đóng cửa lại, mắt thỉnh thoảng còn tò mò nhìn vào bên trong.
“Lâm Huyền, mẹ nói con nghe, đã rất lâu rồi mẹ chưa thấy hai cha con bọn họ tâm sự.”
Lâm Huyền cười cười: “Lục Ngạn không nói nhiều, ít khi nhìn tình cảm như vậy.”
Hà Hy Nguyệt cười nhẹ, bà đi đến bên ghế ngồi xuống. Lâm Huyền không tiện quấy rầy không gian yên tĩnh của bà bèn đi ra trước ghế đá ngồi nghỉ ngơi một lát. Sáng này cô và Lục Ngạn còn chưa kịp ăn gì đã đến đây, bây giờ đã bắt đầu cảm thấy đói.
“Xin chào, chị là vợ của anh họ tôi nhỉ?”
Nghe thấy âm thanh, Lâm Huyền quay đầu lại nhìn. Người trước mặt chính là thiếu niên vừa gọi Lục Ngạn là anh họ lúc nãy.
“Đúng vậy. Cậu là…” Lâm Huyền nhìn chằm chằm người nọ, không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt.
“Khi hôn lễ của hai người diễn ra tôi còn vướng phải một tua diễn nên không đến tham dự được, chị không biết tôi là ai cũng phải.” Lục cảnh gật đầu, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
Lâm Huyền nhớ mang máng mình đã gặp cậu ở đâu đó. Cô cố gắng lục lọi lại kí ức nhưng không cách nào nhớ ra người trước mặt là ai được, cảm giác này khiến cô vô cùng khó chịu.
“Bỏ đi, chị không biết thì thôi. Giới thiệu một chút, tôi tên là Lục cảnh.” Lục cảnh vui vẻ đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay với cô.
Còn Lâm Huyền? Ngay sau khi hai chữ Lục cảnh này vừa từ miệng thiếu niên phát ra, đầu của Lâm Huyền giống như sắp nổ tung.
Gì cơ! Người ngồi trước mặt cô hiện tại chính là Lục Cảnh – nam đỉnh lưu đang đánh chiếm hầu hết mọi bảng xếp hạng trong giới giải trí! Hèn gì ngay từ lần đầu gặp cô đã thấy cậu ta vô cùng quen thuộc, người nối tiếng như Lục cảnh xuất hiện trên báo với tần suất vô cùng dày đặc, Lâm Huyền cho dù không muốn biết cũng phải biết.
Lâm Huyền trấn định lại nội tâm đang gào thét của mình. Cô mỉm cười sau đó lịch sự bắt tay Lục Cảnh.
“Xin chào, người thật so với trên báo đúng là đẹp trai hơn nhiều.”
“Chị nhận ra tôi rồi à?”
Lâm Huyền lấy tay che miệng cười: “Người nổi tiếng, muốn không biết cũng không được.”
Lục Cảnh đưa tay lên nhìn vào đồng hồ.
“Bây giờ đã là tám giờ, chị ăn sáng chưa? Chúng ta cùng đi ăn đi.”
Lâm Huyền ái ngại nhìn vào trong phòng bệnh. Qua cửa sổ, cô thấy Lục Ngạn vẫn đang cùng cha mình nói gì đó. Vừa hay anh ấy cũng chưa ăn sáng, cô tiện đường đi mua một ít đồ ăn về vậy.
“Đươc.”
Sau khi Lâm Huyền và Lục cảnh đi ra ngoài được một thời gian thì Lục Ngạn mới từ bên trong bước ra. Anh đảo mắt xung quanh tìm kiếm bóng hình quen thuộc nhưng không thấy đâu.
Anh quay sang hỏi Hà Hy Nguyệt: “Mẹ, Lâm Huyền đâu rồi?”
“Con bé vừa cùng A cảnh đi ra ngoài rồi. Mẹ cũng không biết đã đi đâu.”
Hà Hy Nguyệt nói xong liền đi vào trong phòng bệnh dọn dẹp lại đồ đạc một lượt.
Lục Ngạn đứng đợi ở đó một lúc, vì hơi mất kiên nhẫn mà lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Huyền.
“Em đang ở đâu?”
ở bên kia có vẻ nhiều người, âm thanh phát ra cũng xen lẫn chút tiếng ồn: “Anh à? Em đang mua đồ ăn sáng, một lát nữa sẽ về. Anh đứng đó đợi em một lát nhé.” Nói rồi, Lâm Huyền liền ngay lập tức tắt máy.
Lục Ngạn ngơ người nhìn điện thoại trên tay mình. Anh đi đến ghê’ đá trước bệnh viện ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm cổng bệnh viện.
“Mua đồ ăn sáng cũng lâu nhưvậy…”
Một lát sau, Lâm Huyền cuối cùng cũng về, trên tay còn mang theo hai túi thức ăn. Cô đi tới trước mặt Lục Ngạn, khó hiếu hỏi: “Sao anh lại ra đây rồi?”
“Đợi em.” Lục Ngạn nhận lấy túi đựng bữa sáng từ tay Lâm Huyền, ánh mắt lại va vào thân ảnh thiếu niên đứng phía sau cô.
“Không phải cậu là người nổi tiếng gì đó à? Đi mua đồ không sợ bị người khác bắt gặp sao?”
“Em đợi chị ấy ở trong xe, không có ra ngoài.” Lục Cảnh nhìn Lâm Huyền mỉm cười sau đó ròi khỏi bênh viên.
Sau khi đưa túi đồ ăn sáng còn lại cho Hà Hy Nguyệt, Lục Ngạn cũng đưa Lâm Huyền đi. Tình trạng hiện tại của Lục Vãn đã vô cùng tốt, chỉ cần tĩnh dưỡng khoảng hon nửa tháng là có thể xuất viện.
“Anh đưa em đi đâu vậy?” Lâm Huyền thắc mắc hỏi. Cô còn đang muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cho ba thì đã bị Lục Ngạn không nói không rằng kéo đi, người đàn ông này có đôi khi cũng thật khó hiếu.