• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi! (2 Viewers)

  • Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 107

Mặc dù buổi trưa chưa nghỉ ngơi khiến Lâm Huyền rất mệt mỏi nhưng cô trằn trọc một hồi lâu vẫn không ngủ được. Cô xuống giường đi sang phòng đọc sách tìm Lục Ngạn. Anh đang tập trung làm việc, cô cố gắng mở cửa nhỏ tiếng hết sức sau đó rón rén bước vào.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Mới có tám giờ thôi, em không ngủ được.” Lâm Huyền xách ghế sang ngồi xuống bên cạnh Lục Ngạn. Cô tìm một quyển sách đọc để đỡ chán, ai ngờ càng đọc lại càng thấy chán hơn.
“Ngày mai anh đi mua sách cùng em đi. Em muốn đọc truyện ngôn tình.”
Lục Ngạn cốc nhẹ vào đầu Lâm Huyền một cái. Anh nhìn cô, ánh mắt lộ rõ ý cười: “Đã bao nhiêu tuổi rồi còn đọc mấy bộ ngôn tình mộng mơ đó chứ.”
“Hừmm…” Lâm Huyền thở dài, cô nằm gục xuống bàn, có lẽ vì bầu không gian quá yên tĩnh mà cô ngủ quên luôn lúc nào không hay.
Lúc Lục Ngạn làm việc xong đã mười giờ đêm. Anh nhìn sang bên cạnh, Lâm Huyền vân đang còn mơ màng trong giấc ngủ.
“Bàn cứng thế mà cũng ngủ được.”
Lục Ngạn bế Lâm Huyền đặt lên chân mình, đế đầu cô dựa vào lòng ngực rắn chắc của anh. Bàn tay anh không tự chủ vuốt ve lên khuôn mặt của
CÔ.
Lâm Huyền vòng tay ôm chặt lấy anh. Lục Ngạn còn tưởng là Lâm Huyền đã tỉnh. Anh cúi đầu nhìn cô, lại phát hiện hai mắt của cô vẫn như cũ nhắm chặt.
Đôi mắt của Lục Ngạn bổng dời xuống một chút, ánh mắt dịu dàng nhìn vào đôi môi đỏ mộng của cô. Thật là muốn cúi xuống hung hăng hôn một cái.
Nghĩ liền làm, Lục Ngạn hơi nghiêng nghiêng đầu, anh cúi xuống chạm nhẹ qua cánh môi cô. Vì sợ Lâm Huyền thức giấc, lúc Lục Ngạn hôn cũng chỉ là hôn lướt qua. Nhưng rất nhanh anh liền nhận ra một cái chạm nhẹ không đủ khiến anh thỏa mãn.
Lục Ngạn cố gắng kiềm chế lại dục vọng của mình. Anh bê’ cô trở về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường ngủ.
Lục Ngạn cố gỡ tay của Lâm Huyền ra khói người mình nhưng không thể. Cô như con sâu nhỏ liên tục cựa quậy trong lòng anh, mỗi lần như vậy càng ôm chặt hơn.
Lục Ngạn thở dài, không có cách nào tốt hơn là giữ nguyên tư thế để cô ôm mà đi ngủ.
Sáng hôm sau, mặt trời chói chang rọi vào nặt đánh thức Lâm Huyền đang say sưa trong giấc ngủ.
Cô lấy tay dụi mắt, lại nhưthói quen nhìn sang bên cạnh. Lục Ngạn an tĩnh nhìn cô, có vẻ vì hôm qua ngủ không ngon mà dưới mắt anh đã đế lộ quầng thâm.
Lâm Huyền cúi người, tay nhẹ nhàng lướt qua bọng mắt của Lục Ngạn.
“Làm gì?”
“Tối qua anh không ngủ được sao? Đôi mắt sắp biến thành mắt gấu trúc rồi nè.” Lâm Huyền cười khúc khích, cô xuống giường đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, lại không để ý tới ai đó đang nhìn mình với ánh mắt ‘đùng đùng sát khf.
Lục Ngạn uể oải ngồi tựa vào thành giường. Đêm qua Lâm Huyền cứ ôm chặt anh không cho anh trở người, kết quả vì không thể đổi tư thế mà anh không cách nào ngủ được.
Anh đi đến bên gương nhìn vào mắt mình, ở dưới đúng là đã xuất hiện quầng thâm, chỉ là không đậm lắm, phải nhìn kĩ mới có thể phát hiện ra.
Lục Ngạn đi vào nhà tắm, Lâm Huyền vẫn đang còn rửa mặt.
“Em thay đồ đi, lát nữa sau khi đến bệnh viện sẽ đưa em đi mua sách.”
“Sách gì cơ?” Lâm Huyền khó hiểu hỏi lại.
“Không phải em muốn đọc truyện ngôn tình gì đó sao, anh dẫn em đi mua.”
Lâm Huyền cười nhạt. Lúc tối cô cũng chỉ là nói bâng quơ, không nghĩ tới Lục Ngạn sẽ coi là thật.
“Thế nào? Em không muốn đi à?”
Lâm Huyền ngay lập tức lắc đầu. Hiếm khi Lục Ngạn chủ động dẫn cô đi mua đồ, cô vẫn nên biết điều mà không làm cho anh mất hứng.
“Anh còn đứng ở đây thì em thay đồ thế nào?”
Lục Ngạn cười gian tà nhìn cô: “Chỗ không nên nhìn anh đều nhìn cả rồi, bây giờ em mới biết ngại à?”
Lâm Huyền đỏ mặt, cô nhanh chóng đẩy anh ra khỏi nhà tắm. Nếu anh còn đứng ở đây thì thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Sau khi cô thay đồ xong, Lục Ngạn liền đưa Lâm Huyền đến bệnh viện thăm Lục Vãn. Trên đường đi, anh nhận được một cuộc điện thoại từ Hà Hy Nguyệt nói rằng Lục Vãn đã tỉnh lại, bảo anh nhanh chóng đến đó.
Lục Ngạn lái xe tăng tốc, rất nhanh đã đặt chân tới bệnh viện.
Hai người bọn họ đi vào phòng bệnh, bên trong ngoài Hà Hy Nguyệt và Lục Vãn còn có một thiếu niên nọ đang cầm vài ba túi đồ trên tay.
“Anh họ, đã lâu không gặp.” Lục cảnh đi tới chào hỏi Lục Ngạn, rõ vui vẻ ra mặt.
Ngược lại với biểu tình tràn đầy sức sống của Lục Cảnh, Lục Ngạn chỉ gật đầu một cái sau đó đi đến bên Lục Vãn.
“Ba đã tỉnh rồi, trong người có chỗ nào không khỏe không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom