Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 106
Nhìn thấy Lâm Huyền đang ở trong phòng, bà có chút ngạc nhiên. Nhanh chóng điều tiết lại tâm trạng, Hà Hy Nguyệt đi đến bên Lâm Huyền hỏi han: “Con đến thăm ba à.”
“Vâng. Con mang đến một ít cháo, để con đi hâm nóng lại.”
“Không cần không cần, mẹ cũng vừa mua rồi.” Hà Hy Nguyệt đặt đồ xuống bàn, tay duỗi ra phía sau xoa xoa bả vai của mình.
“Mẹ à, sau này cứ đế con đi mua thức ăn.” Vừa nói, Lâm Huyền vừa đi ra sau lưng Hà Hy Nguyệt giúp xoa bóp. Bàn tay cô mềm mại, dùng lực cũng vừa phải, xoa bóp thuần thạo vô cùng.
Trước kia cô cũng thường hay xoa bóp cho cha mình như vậy, mỗi lần ông ấy đều khen tay nghề xoa bóp của cô rất giỏi. Chỉ tiếc… Nghĩ đến đây, Lâm Huyền thở ra một hơi. Đã rất lâu rồi cô không gặp cha, những kí ức về ông ấy trong đầu cô đang ngày càng mờ nhạt…
Cô thật sự vô cùng nhớ những ngày tháng trước kia ở Lâm gia. Lúc đó mẹ còn sống, cha cũng chưa đi, bọn họ một gia đinh bốn người sống hạnh phúc vô cùng. Nhưng vì sao những biến cố lại cứ như sóng biến vồ vập ập đến, khiến cho một đứa trẻ nhận được hết thảy tình yêu thương như cô trở thành người mồ côi cha mẹ.
Lâm Huyền thở dài, cố xóa tan vẻ không vui trên gương mặt. Cô xoa bóp cho Hà Hy Nguyệt, thi thoảng lại cùng bà trò chuyện mấy câu. Thời gian trong chốc lát như trôi chậm lại.
Điện thoại trong túi reo lên, Lâm Huyền đi ra ngoài hành lang nghe máy.
“Em đã ăn trưa chưa?” Âm thanh quen thuộc từ đầu dây bên kia vang lên.
“Lát em sẽ cùng Lục Hân ra ngoài ăn. Chiều nay anh có tới đón em không?”
“Có. Em nhớ đừng đi lung tung.”
Lâm Huyền cười nhẹ. Cô đâu còn là con nít nữa đâu, còn lo cô đi lạc sao? Lục Ngạn cũng thật là.
“Em biết rồi mà.” Lâm Huyền cúp máy. Cô quay lại phòng bệnh, xin phép Hà Hy Nguyệt dẫn Lục Hân đi dùng bữa trưa.
“Em muốn ăn món nào?” Lâm Huyền đưa menu cho Lục Hân chọn. Bản thân cô trước nay không kén ăn, vẫn là để Lục Hận chọn món thì hơn.
“Cái này, cái này… Hừmmm, cái này nữa.” Lục Hân chỉ chỉ trên menu sau đó đưa cho nhân viên phục vụ.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lâm Huyền mới lên tiếng.
“Em chọn món gì vậy?”
“Ăn ngon là được, chị cứ chờ nếm thử hương vị những món em chọn thôi.”
Lâm Huyền uống một ngụm nước cam, rất nhanh liền chuyến chủ đề.
“Em hiện tại đang làm việc ở đâu?”
“Làm ớ công ty của cha mẹ em. Em vốn dĩ không muốn vào đó đâu nhưng anh trai em cứ ép em vào cho bằng được.”
Nghe Lục Hân nói vậy, Lâm Huyền có hơi ngạc nhiên. Bây giờ cô mới biết Lục Hân còn có cả anh trai. Cô vẫn chưa từng gặp cậu ấy lần nào cả.
Lâm Huyền không tiện hỏi thêm, sau cũng không nói về vấn đề này nữa.
Chiều đến, Lục Ngạn đến bệnh viện đón Lâm Huyền tiện thế thăm Lục Vãn một lát.
Bác sĩ nói tình hình của Lục Vãn đã không còn đáng ngại, chắc khoảng một đến hai ngày nữa sẽ tỉnh lại. Hà Hy Nguyệt nghe xong mừng đến rơi nước mắt.
“Mẹ có thể yên tâm rồi chứ?” Lục Ngạn dìu Hà Hy Nguyệt tới ghế ngồi xuống.
“Tối nay mẹ về nhà đi, ở đây cứ đế con lo là được
Hà Hy Nguyệt lắc đầu, hiện tại bà chỉ muốn ở lại đây chăm sóc Lục Vãn, càng mong rằng người đầu tiên mà ông ấy nhìn thấy sau khi tỉnh lại chính là bà.
“Lát nữa con sẽ gọi dì Khả sang đây, buổi tối mẹ cũng sẽ có người trò chuyện cùng.”
Hà Hy Nguyệt không phản đối ý kiến này của Lục Ngạn. Bà gật đầu, có người bầu bạn cũng là một chuyện tốt.
“Vậy bọn con về trước, ngày mai con lại đến thăm ba.”
Lục Ngạn dẫn Lâm Huyền ra về. Mà Lục Hân cũng không tiện ở lại lâu, cô gọi điện thoại cho tài xế tới đón sau đó đứng đợi trước cửa bệnh viện.
Lục Ngạn vốn tiện đường đưa Lục Hân về nhà nhưng cô có ý từ chối nên anh cũng không miễn cưỡng.
“Em ăn tối chưa?” Lục Ngạn vừa thắt dây an toàn cho Lâm Huyền vừa hỏi.
“Lúc nãy em đã ăn rồi. Anh thì sao?”
Sau khi thắt dây an toàn xong, Lục Ngạn khởi động xe, ô tô nhanh chóng lao vun vút trên đường.
Chẳng mấy chốc mà bọn họ đã về tận nhà. Lần này Lục Ngạn không đưa Lâm Huyền về Lục gia mà về ngay biệt thự của mình. Vốn dĩ bọn họ về Lục gia là muốn ở bên cha mẹ và ông nội một thời gian, bây giờ không có ai ở nhà, bọn họ về đó cũng vô ích.
Lâm Huyền vào tới nhà liền bật đèn lên. Cô cởi giày đế vào giá sau đó lên phòng thay quần áo. Tiết trời mùa hè nóng nảy, cả ngày không thay đồ khiến cô cực kì khó chịu.
Sau khi thay đồ xong thì đồng hồ cũng vừa điểm tám giờ. Lâm Huyền leo tót lên giường ngủ, còn Lục Ngạn thì vẫn đang bận bịu cho công việc.
“Vâng. Con mang đến một ít cháo, để con đi hâm nóng lại.”
“Không cần không cần, mẹ cũng vừa mua rồi.” Hà Hy Nguyệt đặt đồ xuống bàn, tay duỗi ra phía sau xoa xoa bả vai của mình.
“Mẹ à, sau này cứ đế con đi mua thức ăn.” Vừa nói, Lâm Huyền vừa đi ra sau lưng Hà Hy Nguyệt giúp xoa bóp. Bàn tay cô mềm mại, dùng lực cũng vừa phải, xoa bóp thuần thạo vô cùng.
Trước kia cô cũng thường hay xoa bóp cho cha mình như vậy, mỗi lần ông ấy đều khen tay nghề xoa bóp của cô rất giỏi. Chỉ tiếc… Nghĩ đến đây, Lâm Huyền thở ra một hơi. Đã rất lâu rồi cô không gặp cha, những kí ức về ông ấy trong đầu cô đang ngày càng mờ nhạt…
Cô thật sự vô cùng nhớ những ngày tháng trước kia ở Lâm gia. Lúc đó mẹ còn sống, cha cũng chưa đi, bọn họ một gia đinh bốn người sống hạnh phúc vô cùng. Nhưng vì sao những biến cố lại cứ như sóng biến vồ vập ập đến, khiến cho một đứa trẻ nhận được hết thảy tình yêu thương như cô trở thành người mồ côi cha mẹ.
Lâm Huyền thở dài, cố xóa tan vẻ không vui trên gương mặt. Cô xoa bóp cho Hà Hy Nguyệt, thi thoảng lại cùng bà trò chuyện mấy câu. Thời gian trong chốc lát như trôi chậm lại.
Điện thoại trong túi reo lên, Lâm Huyền đi ra ngoài hành lang nghe máy.
“Em đã ăn trưa chưa?” Âm thanh quen thuộc từ đầu dây bên kia vang lên.
“Lát em sẽ cùng Lục Hân ra ngoài ăn. Chiều nay anh có tới đón em không?”
“Có. Em nhớ đừng đi lung tung.”
Lâm Huyền cười nhẹ. Cô đâu còn là con nít nữa đâu, còn lo cô đi lạc sao? Lục Ngạn cũng thật là.
“Em biết rồi mà.” Lâm Huyền cúp máy. Cô quay lại phòng bệnh, xin phép Hà Hy Nguyệt dẫn Lục Hân đi dùng bữa trưa.
“Em muốn ăn món nào?” Lâm Huyền đưa menu cho Lục Hân chọn. Bản thân cô trước nay không kén ăn, vẫn là để Lục Hận chọn món thì hơn.
“Cái này, cái này… Hừmmm, cái này nữa.” Lục Hân chỉ chỉ trên menu sau đó đưa cho nhân viên phục vụ.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lâm Huyền mới lên tiếng.
“Em chọn món gì vậy?”
“Ăn ngon là được, chị cứ chờ nếm thử hương vị những món em chọn thôi.”
Lâm Huyền uống một ngụm nước cam, rất nhanh liền chuyến chủ đề.
“Em hiện tại đang làm việc ở đâu?”
“Làm ớ công ty của cha mẹ em. Em vốn dĩ không muốn vào đó đâu nhưng anh trai em cứ ép em vào cho bằng được.”
Nghe Lục Hân nói vậy, Lâm Huyền có hơi ngạc nhiên. Bây giờ cô mới biết Lục Hân còn có cả anh trai. Cô vẫn chưa từng gặp cậu ấy lần nào cả.
Lâm Huyền không tiện hỏi thêm, sau cũng không nói về vấn đề này nữa.
Chiều đến, Lục Ngạn đến bệnh viện đón Lâm Huyền tiện thế thăm Lục Vãn một lát.
Bác sĩ nói tình hình của Lục Vãn đã không còn đáng ngại, chắc khoảng một đến hai ngày nữa sẽ tỉnh lại. Hà Hy Nguyệt nghe xong mừng đến rơi nước mắt.
“Mẹ có thể yên tâm rồi chứ?” Lục Ngạn dìu Hà Hy Nguyệt tới ghế ngồi xuống.
“Tối nay mẹ về nhà đi, ở đây cứ đế con lo là được
Hà Hy Nguyệt lắc đầu, hiện tại bà chỉ muốn ở lại đây chăm sóc Lục Vãn, càng mong rằng người đầu tiên mà ông ấy nhìn thấy sau khi tỉnh lại chính là bà.
“Lát nữa con sẽ gọi dì Khả sang đây, buổi tối mẹ cũng sẽ có người trò chuyện cùng.”
Hà Hy Nguyệt không phản đối ý kiến này của Lục Ngạn. Bà gật đầu, có người bầu bạn cũng là một chuyện tốt.
“Vậy bọn con về trước, ngày mai con lại đến thăm ba.”
Lục Ngạn dẫn Lâm Huyền ra về. Mà Lục Hân cũng không tiện ở lại lâu, cô gọi điện thoại cho tài xế tới đón sau đó đứng đợi trước cửa bệnh viện.
Lục Ngạn vốn tiện đường đưa Lục Hân về nhà nhưng cô có ý từ chối nên anh cũng không miễn cưỡng.
“Em ăn tối chưa?” Lục Ngạn vừa thắt dây an toàn cho Lâm Huyền vừa hỏi.
“Lúc nãy em đã ăn rồi. Anh thì sao?”
Sau khi thắt dây an toàn xong, Lục Ngạn khởi động xe, ô tô nhanh chóng lao vun vút trên đường.
Chẳng mấy chốc mà bọn họ đã về tận nhà. Lần này Lục Ngạn không đưa Lâm Huyền về Lục gia mà về ngay biệt thự của mình. Vốn dĩ bọn họ về Lục gia là muốn ở bên cha mẹ và ông nội một thời gian, bây giờ không có ai ở nhà, bọn họ về đó cũng vô ích.
Lâm Huyền vào tới nhà liền bật đèn lên. Cô cởi giày đế vào giá sau đó lên phòng thay quần áo. Tiết trời mùa hè nóng nảy, cả ngày không thay đồ khiến cô cực kì khó chịu.
Sau khi thay đồ xong thì đồng hồ cũng vừa điểm tám giờ. Lâm Huyền leo tót lên giường ngủ, còn Lục Ngạn thì vẫn đang bận bịu cho công việc.