Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Ngày hai mươi chín tháng năm, trời trong xanh.
Sắp tới tháng sáu, trời hừng đông càng lúc càng sớm. Trên Thanh Ngư đảo mỗi ngày càng thêm oi bức, nhưng chút nhiệt độ tăng thêm ấy chẳng là vấn đề gì lớn đối với đa số đệ tử Lăng Tiêu tông tu luyện đã có chút thành tựu.
Ngay từ sáng sớm Thẩm Thạch đã ra ngoài, đón lấy luồng gió mát từ biển thổi vào, một đường đi thẳng tới bến tàu phía nam Thanh Ngư đảo, chuẩn bị lên chiếc thuyền lớn kia tiến về phía Yêu đảo.
Trong mấy ngày Yêu đảo bị phong bế, Thẩm Thạch tuy không thể nói là không có việc gì làm, nhưng thu nhập của hắn vẫn bị ảnh hưởng rất lớn. Còn cả cái giao dịch cùng Chung Thanh Lộ kia nữa, mấy ngày nay hắn không cách nào gom đủ phần Linh tinh thứ ba, thật sự khiến cho hắn đôi lúc cảm thấy hơi hối hận vì đã mua chiếc nhẫn Tiểu Như Ý đang mang trên tay trái kia.
Nhưng cũng may mắn, thời gian quẫn bách này cuối cùng cũng đã trôi qua. Bây giờ hắn thậm chí còn rất phấn khích chỉ muốn lên Yêu đảo đi săn ngay lập tức. Trừ điều này ra thì hắn còn có một đoạn thời gian tĩnh tâm tu hành khó có được. Ngoại trừ mỗi ngày hắn đều phải thực hành hấp thụ Linh lực trong Linh tinh ra, hắn còn tu luyện Thủy tiễn thuật. Thời gian cần thiết để sử dụng đoàn linh lực thần bí ở mi tâm phóng ra Thủy tiễn thuật vẫn giữ nguyên ở mức ba hơi thở. Chắc hẳn đây là một cửa khẩu khó có thể vượt qua, nhưng tốc độ làm phép như vậy đương nhiên vẫn còn nhanh hơn nhiều người có thể tưởng tượng được, ít nhất là trên Yêu đảo vậy là đủ.
Trừ cái đó ra thì trong cơ thể hắn vẫn hấp thụ một phần linh lực bình thường khác. Mặc dù những linh lực tán loạn khắp các khí mạch trong cơ thể này muốn phóng ra thuật pháp Ngũ hành rất là khó khăn, nhưng tất cả các tu sĩ trên đời này đều như vậy, trải qua rèn luyện cũng có thể phóng xuất ra pháp thuật giống nhau. Sau khi trải qua một thời gian tu luyện kiên trì bền bỉ, Thẩm Thạch đối với biện pháp khó khăn này cũng đã bắt đầu từ từ quen thuộc. Hiện tại thời gian cần thiết để sử dụng linh lực bình thường trong cơ thể bắn ra Thủy tiễn thuật đã từ khoảng thời gian dài dòng buồn chán mười hơi thở xuống còn…chín hơi thở.
Trên cơ bản thì như vậy cũng chả có tác dụng gì. Trong lúc đang đánh nhau kịch liệt với Yêu thú thì thời gian mười hơi thở dài đằng đẵng cũng đủ cho Yêu thú cắn đứt cổ họng của ngươi mấy lần, chín hơi thở thì kết cục cũng như vậy thôi.
Lúc mặt trời mọc trên mặt biển phương xa tỏa ánh sáng đến chỗ chiếc thuyền lớn trên bến tàu thì Thẩm Thạch đã đến nơi này, chỉ là khác với trong tưởng tượng của hắn, trên bến tàu lúc này đìu hiu chẳng có một bóng người nào, có chăng chỉ có chiếc thuyền lớn đang nằm lẻ loi trơ trọi trên bờ biển kia.
Thẩm Thạch đảo mắt nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời ngạc nhiên kèm theo chút lo lắng không yên. Chẳng lẽ nào mình nghe nhầm tin tức, hôm nay không phải là lúc mở Yêu đảo sao? Lúc trước vào giờ này thì các sư huynh sư tỷ cảnh giới Luyện Khí cấp cao chờ ở đây không hai mươi thì cũng mười chín người, sao hôm nay không có một mống nào cả vậy?
Hắn dạo lòng vòng chỗ này một hồi lâu, vậy cũng chẳng có ma nào đến, ngay lúc bản thân Thẩm Thạch cũng tin rằng thông tin bị sai lệch thì một tràng bước chân bỗng nhiên từ phía sau truyền tới.
Thẩm Thạch tinh thần chấn động vội vàng quay đầu nhìn. một bóng người đang đi tới bến tàu, là một khuôn mặt quen thuộc nhưng Thẩm Thạch cũng không ngờ là hôm nay có thể nhìn thấy người ấy.
Người đến chính là Cam Trạch.
Đã một đoạn thời gian dài không gặp, so với lúc trước thì vị công tử xuất thân thế gia cổ xưa quyền quý này rõ ràng đã gầy đi không ít. Giữa hai đầu châny dường như tích tụ một chút áp lực dồn nén, dù là từ bên ngoài nhìn vào cũng có thể nhận ra hình như trong lòng hắn đang ẩn chứa một gánh nặng khiến cho hắn phải mặt ủy chau.
Khi Cam Trạch đến gần đảo mắt nhìn quanh bốn phía, hiển nhiên là cũng kinh hãi với sự vắng vẻ của bến tàu. Cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào trên người Thẩm Thạch, hai người thiếu niên liếc mắt nhìn nhau. Một lát sau, Thẩm Thạch gật gật đầu với hắn, nở một nụ cười khẽ nói:
“Chào buổi sáng”
Cam Trạch ngơ ngác một chút, lập tức cũng lộ ra vẻ tươi cười, tuy nhiên chắc bởi vì tâm trạng sa sút cho nên nụ cười có chút gượng gạo, đáp: “Chào, ách, hôm nay không phải thời gian mở Yêu đảo ư, sao ở đây không có một mống người nào vậy?”
Thẩm Thạch im lặng, nhìn hắn một cái, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Cam Trạch chờ trong giây lát, đột nhiên tỉnh ngộ, trên mặt xẹt qua một chút xấu hổ, nói: “Xin lỗi, ta...ta không phải nói ngươi không phải là người… Ngày thường mỗi lần đi Yêu đảo, ở đây có rất nhiều sư huynh sư tỷ, ta vừa nhất thời kinh ngạc cho nên nói năng hơi lộn xộn một tí.”
Thẩm Thạch khoát khoát tay nói: “Không sao, ta cũng vừa mới tới không lâu, thấy tình cảnh như thế này cũng không biết là xảy ra chuyện gì nữa.”
Cam Trạch cauy, vừa định nói gì đó thì bỗng nhiên hai người đều đồng thời nghe được động tĩnh từ trên chiếc thuyền lớn truyền xuống, quay đầu nhìn, hai bóng người xuất hiện trên boong thuyền, sau đó đi xuống.
Hai người này đều là đệ tử cảnh giới Ngưng Nguyên khoảng hai mươi tuổi. Một trong hai người là Tằng Chí Bách ngày trước từng trực ở trên Yêu đảo. Ở bên cạnh hắn còn có thêm một người, là một cô gái. Lúc ánh mắt Thẩm Thạch rơi vào cô, hắn bỗng khẽ giật mình. cô gái này dung mạo thanh tú như hoa, hóa ra là Từ Nhạn Chi đã từng gặp lúc trước ở Ngũ Hành Điện.
Hai người đó sóng vai bước xuống, ánh mắt đảo qua bến tàu trống huơ trống hoắc sắc mặt cũng không thay đổi gì mấy. Chỉ có điều khi nhìn thấy hai thiếu niên đứng nơi đó, trong đó một vị càng là Cam Trạch, dường như sâu trong đáy mắt bọn họ thoáng hiện ra một chút kinh ngạc.
Thẩm Thạch và Cam Trạch thân là vãn bối, phải bước lên nghênh đón. Thẩm Thạch mang theo vài phần ngạc nhiên, hỏi: “Từ sư tỷ, sao giờ này sư tỷ ở đây, hôm nay không phải là ngày Yêu đảo mở ư, sao bến tàu quạnh quẽ không một bóng người thế này?”
Từ Nhạn Chi thoạt nhìn đúng là có vài phần ấn tượng với Thẩm Thạch, cười cười gật đầu với hắn đáp: “Đúng vậy, hôm nay chính xác là thời gian mở Yêu đảo. Về phần không thấy ai, chuyện này…”
Cô quay đầu nhìn Tằng Chí Bách một cái, Tằng Chí Bách nhìn xem sắc trời, thở dài nói: “Đã đến giờ, xem ra chỉ có hai người bọn nó thôi.”
Từ Nhạn Chi gật gật đầu, nói: “Lên thuyền đi.”
Thẩm Thạch và Cam Trạch hai mắt nhìn nhau, trong lòng đều có vô vàn nghi vấn, nhưng trước hết vẫn theo hai vị này lên chiếc thuyền lớn, dừng trên boong thuyền. Từ Nhạn Chi và Tằng Chí Bách cũng không vội vã lái thuyền gọi hai người bọn họ. Từ Nhạn Chi nhìn thật sâu Cam Trạch một chút, sau đó mới nói:
“Ta tên là Từ Nhạn Chi, là sư huynh Vương Tuyên điều ta tới làm việc trên Yêu đảo. Sự việc xảy ra lần trước khiến cho Yêu đảo tạm thời đóng cửa, chắc hẳn hai đứa trong lòng đều biết rõ.” Nghe đến đó, sắc mặt Cam Trạch có chút cứng đờ, chậm rãi cúi đầu. Ánh mắt Từ Nhạn Chi và Tằng Chí Bách đều đảo qua thân hình của hắn, đồng thời chỉ nghe Từ Nhạn Chi chậm rãi nói tiếp: “Trước khi tiến về phía Yêu đảo, có một số việc ta phải nói với các ngươi một chút, bởi vì..”
“Quy củ đã thay đổi.”
Từ lúc Yêu đảo thành lập đến nay đã có một đoạn thời gian rất dài, trong đó quy củ cũng có sự thay đổi không nhỏ. Gần trăm năm nay vì chiếu cố những đệ tử mới, Lăng Tiêu tông thường thường sẽ phái đệ tử cảnh giới Ngưng Nguyên túc trực trên Yêu đảo. Lúc những đệ tử mới làm nhiệm vụ bắt yêu gặp phải nguy hiểm sẽ ra tay giúp đỡ. Đặc biệt cách đây ba năm lúc Vương Tuyên lên Thanh Ngư đảo chủ trì sự vụ cho các đệ tử mới thì càng thêm cẩn thận chú ý. Hắn đối với mấy vị sư đệ sư muội rất là chiếu cố, không muốn để cho người nào bị thương, vì thế trực tiếp gia tăng đệ tử cảnh giới Ngưng Nguyên đang túc trực từ một thành ba người.
Nhưng rất ít người biết rõ, vào lúc mới thành lập Yêu đảo, ước nguyện ban đầu của các tiền bối Lăng Tiêu tông cũng không phải như thế. Năm đó các đệ tử tân nhân lên Yêu đảo hoàn toàn là bỏ mặc không quan tâm, cho phép bọn hắn hoàn toàn tự do hành động, dù có nguy cơ tử vong cũng không ai hỏi đến. Bởi vì các vị tiền bối lúc trước của Lăng Tiêu tông thấy rằng, Yêu đảo là một địa phương dùng để rèn luyện thực chiến, không ai bắt buộc phải tới nơi này. đã lên Yêu đảo, đương nhiên phải thể nghiệm phương thức chiến đấu chân thật nhất và nguyên thủy nhất.
Vào thời khắc sinh tử, toàn bộ phải dựa vào chính mình, đủ loại nghịch cảnh hung hiểm, cũng chỉ có thể dựa vào mình vượt qua từng cái một.
Nhiều năm sau ước nguyện ban đầu này dường như dần dần bị lãng quên. Nhưng sau lần gặp chuyện không may trên Yêu đảo vừa, Trưởng lão hội trên Kim Hồng sơn có một vị trưởng lão cảnh giới Nguyên Đan tính tình cực đoan đối với việc này không vừa mắt. Ông cho rằng hiện tại tông môn quá mức chiếu cố cho các đệ tử mới, kết quả khiến cho các nhân vật đệ tử mới không chỉ không có kinh nghiệm rèn luyện thực chiến ngay cả việc nhận thức đối với sự nguy hiểm của yêu thú quỷ vật cũng mất đi. Ngay cả điều căn bản nhất là lượng sức làm cũng không thể nhìn ra, nếu cứ tiếp tục như vậy những đệ tử mới do Thanh Ngư đảo bồi dưỡng ra có thể có được hạt giống nào tốt sao?
Sau một hồi tranh luận gay go, cộng thêm ảnh hưởng của việc Cam Trạch gặp nạn trên Yêu đảo, mạch nước ngầm của tông môn xuất hiện biến hóa, đích thực cũng có không ít trưởng lão đối với việc này xem không vừa mắt, dồn dập mở miệng ủng hộ. Cho nên đến cuối cùng, quy củ trên Yêu đảo rốt cục cũng bị sửa, trở về như lúc ban đầu.
Sắc mặt của Cam Trạch rất là khó coi, hai tay buông thõng bên hông lặng lẽ nắm thành quyền, dường như đang đè nén sự khó chịu trong lòng, Thẩm Thạch thì lôngy chau, trong lòng xẹt qua một dự cảm bất an, nói: “Sư tỷ, ý của người là nói…”
Từ Nhạn Chi thở dài, trong ánh mắt nhìn bọn hắn mang theo chút đồng tình và thương tiếc, đáp: “Từ hôm nay trở đi, ta và Tằng sư huynh hai người chỉ phụ trách đưa bọn ngươi lên Yêu đảo, trừ cái đó ra, chúng ta sẽ không bước lên Yêu đảo một bước.”
Tằng Chí Bách ở bên cạnh cũng nói: “Sau khi lên Yêu đảo, hết thảy các ngươi đều phải dựa vào chính mình, cho dù là đi về phía nào, đi săn yêu thú hoặc quỷ vật loại nào, đều do chính các ngươi quyết định, chúng ta tuyệt đối không can thiệp cũng không nhúng tay hỗ trợ. Cho dù các ngươi trong lúc bắt yêu bị thương, thậm chí là bị thương nặng sắp chết, hoặc ngay cả trên bãi biển bị yêu thú đuổi theo cũng vậy, nếu các ngươi không lên được con thuyền này thì chúng ta cũng sẽ không xuất thủ.”
Sắc mặt Thẩm Thạch và Cam Trạch đồng thời tái nhợt.
Từ Nhạn Chi thở dài nói: “Quy củ chính là như vậy, nhưng có đi Yêu đảo hay không cũng là do các ngươi tự quyết định, nếu như các ngươi không muốn đi, bây giờ rời thuyền vẫn còn kịp.”
Phía trên boong tàu lâm vào một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Thẩm Thạch và Cam Trạch đều không nói gì, nhưng thân hình hai người cũng không có nhúc nhích, nhìn không thấy ý định rời khỏi.
Một lát sau, Tằng Chí Bách gật gật đầu, trong mắt xẹt qua một chút tán thưởng, nói: “Được bỏ đi, các ngươi đã biết rõ quy củ vẫn không đi, vậy thì lái thuyền. Tóm là sau khi đến Yêu đảo, các ngươi toàn bộ đều phải dựa vào chính mình, giữa sinh tử bất quá chỉ là một lằn ranh nhỏ, tự mình phải cẩn thận.”
Thuyền lớn rung rung nhổ neo, chậm rãi rời khỏi bến tàu. Trên boong thuyền Thẩm Thạch đột nhiên hỏi Từ Nhạn Chi: “Từ sư tỷ, trừ hai người bọn đệ, những sư huynh sư tỷ cảnh giới Luyện Khí cấp cao kia thì sao?”
Từ Nhạn Chi thản nhiên nói: “Tin tức quy củ trên Yêu đảo thay đổi đã truyền ngoài mấy hôm nay, chắc hẳn bọn họ đều đã biết, còn chuyện vì sao hôm nay không có ai đến thì ta cũng không rõ.”
Vừa dứt lời cô liền quay người rời khỏi, chỉ để Thẩm Thạch và Cam Trạch đứng trên boong thuyền nhìn nhau không biết nói gì.
Phía boong tàu bên kia, Từ Nhạn Chi đi đến bên cạnh Tằng Chí Bách đang điều khiển con thuyền, một lúc sau bỗng nghe Tằng Chí Bách hừ một tiếng, nói: “Những đệ tử cảnh giới Luyện Khí cấp cao bây giờ thật sự là quá mức không nên thân, vừa nghe nói quy củ thay đổi không còn người chiếu cố là không còn một ai dám đến Yêu đảo nữa.”
Từ Nhạn Chi lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía bên kia con thuyền liếc một cái. Bên kia hai tên thiếu niên mười lăm tuổi đang chờ đợi trong yên lặng, cho dù phía trước là cảnh ngộ nguy cơ bốn bề bọn hắn chưa bao giờ phải trải qua.
“Lại nói tiếp, trong lứa đệ tử mới kỳ này cũng có mấy cái hạt giống không tồi a.” Cô nhẹ giọng nói mang theo chút vui vẻ.
Tằng Chí Bách nhìn theo ánh mắt của cô về phía boong tàu bên kia, khẽ gật đầu, xem ra đối với lời Từ Nhạn Chi vừa nói có chút đồng ý. Nhưng sau đó khi ánh mắt hắn nhìn về hướng Yêu đảo xa xa kia, sâu trong đáy mắt thoáng qua một chút gì đó mờ mịt.
Sắp tới tháng sáu, trời hừng đông càng lúc càng sớm. Trên Thanh Ngư đảo mỗi ngày càng thêm oi bức, nhưng chút nhiệt độ tăng thêm ấy chẳng là vấn đề gì lớn đối với đa số đệ tử Lăng Tiêu tông tu luyện đã có chút thành tựu.
Ngay từ sáng sớm Thẩm Thạch đã ra ngoài, đón lấy luồng gió mát từ biển thổi vào, một đường đi thẳng tới bến tàu phía nam Thanh Ngư đảo, chuẩn bị lên chiếc thuyền lớn kia tiến về phía Yêu đảo.
Trong mấy ngày Yêu đảo bị phong bế, Thẩm Thạch tuy không thể nói là không có việc gì làm, nhưng thu nhập của hắn vẫn bị ảnh hưởng rất lớn. Còn cả cái giao dịch cùng Chung Thanh Lộ kia nữa, mấy ngày nay hắn không cách nào gom đủ phần Linh tinh thứ ba, thật sự khiến cho hắn đôi lúc cảm thấy hơi hối hận vì đã mua chiếc nhẫn Tiểu Như Ý đang mang trên tay trái kia.
Nhưng cũng may mắn, thời gian quẫn bách này cuối cùng cũng đã trôi qua. Bây giờ hắn thậm chí còn rất phấn khích chỉ muốn lên Yêu đảo đi săn ngay lập tức. Trừ điều này ra thì hắn còn có một đoạn thời gian tĩnh tâm tu hành khó có được. Ngoại trừ mỗi ngày hắn đều phải thực hành hấp thụ Linh lực trong Linh tinh ra, hắn còn tu luyện Thủy tiễn thuật. Thời gian cần thiết để sử dụng đoàn linh lực thần bí ở mi tâm phóng ra Thủy tiễn thuật vẫn giữ nguyên ở mức ba hơi thở. Chắc hẳn đây là một cửa khẩu khó có thể vượt qua, nhưng tốc độ làm phép như vậy đương nhiên vẫn còn nhanh hơn nhiều người có thể tưởng tượng được, ít nhất là trên Yêu đảo vậy là đủ.
Trừ cái đó ra thì trong cơ thể hắn vẫn hấp thụ một phần linh lực bình thường khác. Mặc dù những linh lực tán loạn khắp các khí mạch trong cơ thể này muốn phóng ra thuật pháp Ngũ hành rất là khó khăn, nhưng tất cả các tu sĩ trên đời này đều như vậy, trải qua rèn luyện cũng có thể phóng xuất ra pháp thuật giống nhau. Sau khi trải qua một thời gian tu luyện kiên trì bền bỉ, Thẩm Thạch đối với biện pháp khó khăn này cũng đã bắt đầu từ từ quen thuộc. Hiện tại thời gian cần thiết để sử dụng linh lực bình thường trong cơ thể bắn ra Thủy tiễn thuật đã từ khoảng thời gian dài dòng buồn chán mười hơi thở xuống còn…chín hơi thở.
Trên cơ bản thì như vậy cũng chả có tác dụng gì. Trong lúc đang đánh nhau kịch liệt với Yêu thú thì thời gian mười hơi thở dài đằng đẵng cũng đủ cho Yêu thú cắn đứt cổ họng của ngươi mấy lần, chín hơi thở thì kết cục cũng như vậy thôi.
Lúc mặt trời mọc trên mặt biển phương xa tỏa ánh sáng đến chỗ chiếc thuyền lớn trên bến tàu thì Thẩm Thạch đã đến nơi này, chỉ là khác với trong tưởng tượng của hắn, trên bến tàu lúc này đìu hiu chẳng có một bóng người nào, có chăng chỉ có chiếc thuyền lớn đang nằm lẻ loi trơ trọi trên bờ biển kia.
Thẩm Thạch đảo mắt nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời ngạc nhiên kèm theo chút lo lắng không yên. Chẳng lẽ nào mình nghe nhầm tin tức, hôm nay không phải là lúc mở Yêu đảo sao? Lúc trước vào giờ này thì các sư huynh sư tỷ cảnh giới Luyện Khí cấp cao chờ ở đây không hai mươi thì cũng mười chín người, sao hôm nay không có một mống nào cả vậy?
Hắn dạo lòng vòng chỗ này một hồi lâu, vậy cũng chẳng có ma nào đến, ngay lúc bản thân Thẩm Thạch cũng tin rằng thông tin bị sai lệch thì một tràng bước chân bỗng nhiên từ phía sau truyền tới.
Thẩm Thạch tinh thần chấn động vội vàng quay đầu nhìn. một bóng người đang đi tới bến tàu, là một khuôn mặt quen thuộc nhưng Thẩm Thạch cũng không ngờ là hôm nay có thể nhìn thấy người ấy.
Người đến chính là Cam Trạch.
Đã một đoạn thời gian dài không gặp, so với lúc trước thì vị công tử xuất thân thế gia cổ xưa quyền quý này rõ ràng đã gầy đi không ít. Giữa hai đầu châny dường như tích tụ một chút áp lực dồn nén, dù là từ bên ngoài nhìn vào cũng có thể nhận ra hình như trong lòng hắn đang ẩn chứa một gánh nặng khiến cho hắn phải mặt ủy chau.
Khi Cam Trạch đến gần đảo mắt nhìn quanh bốn phía, hiển nhiên là cũng kinh hãi với sự vắng vẻ của bến tàu. Cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào trên người Thẩm Thạch, hai người thiếu niên liếc mắt nhìn nhau. Một lát sau, Thẩm Thạch gật gật đầu với hắn, nở một nụ cười khẽ nói:
“Chào buổi sáng”
Cam Trạch ngơ ngác một chút, lập tức cũng lộ ra vẻ tươi cười, tuy nhiên chắc bởi vì tâm trạng sa sút cho nên nụ cười có chút gượng gạo, đáp: “Chào, ách, hôm nay không phải thời gian mở Yêu đảo ư, sao ở đây không có một mống người nào vậy?”
Thẩm Thạch im lặng, nhìn hắn một cái, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Cam Trạch chờ trong giây lát, đột nhiên tỉnh ngộ, trên mặt xẹt qua một chút xấu hổ, nói: “Xin lỗi, ta...ta không phải nói ngươi không phải là người… Ngày thường mỗi lần đi Yêu đảo, ở đây có rất nhiều sư huynh sư tỷ, ta vừa nhất thời kinh ngạc cho nên nói năng hơi lộn xộn một tí.”
Thẩm Thạch khoát khoát tay nói: “Không sao, ta cũng vừa mới tới không lâu, thấy tình cảnh như thế này cũng không biết là xảy ra chuyện gì nữa.”
Cam Trạch cauy, vừa định nói gì đó thì bỗng nhiên hai người đều đồng thời nghe được động tĩnh từ trên chiếc thuyền lớn truyền xuống, quay đầu nhìn, hai bóng người xuất hiện trên boong thuyền, sau đó đi xuống.
Hai người này đều là đệ tử cảnh giới Ngưng Nguyên khoảng hai mươi tuổi. Một trong hai người là Tằng Chí Bách ngày trước từng trực ở trên Yêu đảo. Ở bên cạnh hắn còn có thêm một người, là một cô gái. Lúc ánh mắt Thẩm Thạch rơi vào cô, hắn bỗng khẽ giật mình. cô gái này dung mạo thanh tú như hoa, hóa ra là Từ Nhạn Chi đã từng gặp lúc trước ở Ngũ Hành Điện.
Hai người đó sóng vai bước xuống, ánh mắt đảo qua bến tàu trống huơ trống hoắc sắc mặt cũng không thay đổi gì mấy. Chỉ có điều khi nhìn thấy hai thiếu niên đứng nơi đó, trong đó một vị càng là Cam Trạch, dường như sâu trong đáy mắt bọn họ thoáng hiện ra một chút kinh ngạc.
Thẩm Thạch và Cam Trạch thân là vãn bối, phải bước lên nghênh đón. Thẩm Thạch mang theo vài phần ngạc nhiên, hỏi: “Từ sư tỷ, sao giờ này sư tỷ ở đây, hôm nay không phải là ngày Yêu đảo mở ư, sao bến tàu quạnh quẽ không một bóng người thế này?”
Từ Nhạn Chi thoạt nhìn đúng là có vài phần ấn tượng với Thẩm Thạch, cười cười gật đầu với hắn đáp: “Đúng vậy, hôm nay chính xác là thời gian mở Yêu đảo. Về phần không thấy ai, chuyện này…”
Cô quay đầu nhìn Tằng Chí Bách một cái, Tằng Chí Bách nhìn xem sắc trời, thở dài nói: “Đã đến giờ, xem ra chỉ có hai người bọn nó thôi.”
Từ Nhạn Chi gật gật đầu, nói: “Lên thuyền đi.”
Thẩm Thạch và Cam Trạch hai mắt nhìn nhau, trong lòng đều có vô vàn nghi vấn, nhưng trước hết vẫn theo hai vị này lên chiếc thuyền lớn, dừng trên boong thuyền. Từ Nhạn Chi và Tằng Chí Bách cũng không vội vã lái thuyền gọi hai người bọn họ. Từ Nhạn Chi nhìn thật sâu Cam Trạch một chút, sau đó mới nói:
“Ta tên là Từ Nhạn Chi, là sư huynh Vương Tuyên điều ta tới làm việc trên Yêu đảo. Sự việc xảy ra lần trước khiến cho Yêu đảo tạm thời đóng cửa, chắc hẳn hai đứa trong lòng đều biết rõ.” Nghe đến đó, sắc mặt Cam Trạch có chút cứng đờ, chậm rãi cúi đầu. Ánh mắt Từ Nhạn Chi và Tằng Chí Bách đều đảo qua thân hình của hắn, đồng thời chỉ nghe Từ Nhạn Chi chậm rãi nói tiếp: “Trước khi tiến về phía Yêu đảo, có một số việc ta phải nói với các ngươi một chút, bởi vì..”
“Quy củ đã thay đổi.”
Từ lúc Yêu đảo thành lập đến nay đã có một đoạn thời gian rất dài, trong đó quy củ cũng có sự thay đổi không nhỏ. Gần trăm năm nay vì chiếu cố những đệ tử mới, Lăng Tiêu tông thường thường sẽ phái đệ tử cảnh giới Ngưng Nguyên túc trực trên Yêu đảo. Lúc những đệ tử mới làm nhiệm vụ bắt yêu gặp phải nguy hiểm sẽ ra tay giúp đỡ. Đặc biệt cách đây ba năm lúc Vương Tuyên lên Thanh Ngư đảo chủ trì sự vụ cho các đệ tử mới thì càng thêm cẩn thận chú ý. Hắn đối với mấy vị sư đệ sư muội rất là chiếu cố, không muốn để cho người nào bị thương, vì thế trực tiếp gia tăng đệ tử cảnh giới Ngưng Nguyên đang túc trực từ một thành ba người.
Nhưng rất ít người biết rõ, vào lúc mới thành lập Yêu đảo, ước nguyện ban đầu của các tiền bối Lăng Tiêu tông cũng không phải như thế. Năm đó các đệ tử tân nhân lên Yêu đảo hoàn toàn là bỏ mặc không quan tâm, cho phép bọn hắn hoàn toàn tự do hành động, dù có nguy cơ tử vong cũng không ai hỏi đến. Bởi vì các vị tiền bối lúc trước của Lăng Tiêu tông thấy rằng, Yêu đảo là một địa phương dùng để rèn luyện thực chiến, không ai bắt buộc phải tới nơi này. đã lên Yêu đảo, đương nhiên phải thể nghiệm phương thức chiến đấu chân thật nhất và nguyên thủy nhất.
Vào thời khắc sinh tử, toàn bộ phải dựa vào chính mình, đủ loại nghịch cảnh hung hiểm, cũng chỉ có thể dựa vào mình vượt qua từng cái một.
Nhiều năm sau ước nguyện ban đầu này dường như dần dần bị lãng quên. Nhưng sau lần gặp chuyện không may trên Yêu đảo vừa, Trưởng lão hội trên Kim Hồng sơn có một vị trưởng lão cảnh giới Nguyên Đan tính tình cực đoan đối với việc này không vừa mắt. Ông cho rằng hiện tại tông môn quá mức chiếu cố cho các đệ tử mới, kết quả khiến cho các nhân vật đệ tử mới không chỉ không có kinh nghiệm rèn luyện thực chiến ngay cả việc nhận thức đối với sự nguy hiểm của yêu thú quỷ vật cũng mất đi. Ngay cả điều căn bản nhất là lượng sức làm cũng không thể nhìn ra, nếu cứ tiếp tục như vậy những đệ tử mới do Thanh Ngư đảo bồi dưỡng ra có thể có được hạt giống nào tốt sao?
Sau một hồi tranh luận gay go, cộng thêm ảnh hưởng của việc Cam Trạch gặp nạn trên Yêu đảo, mạch nước ngầm của tông môn xuất hiện biến hóa, đích thực cũng có không ít trưởng lão đối với việc này xem không vừa mắt, dồn dập mở miệng ủng hộ. Cho nên đến cuối cùng, quy củ trên Yêu đảo rốt cục cũng bị sửa, trở về như lúc ban đầu.
Sắc mặt của Cam Trạch rất là khó coi, hai tay buông thõng bên hông lặng lẽ nắm thành quyền, dường như đang đè nén sự khó chịu trong lòng, Thẩm Thạch thì lôngy chau, trong lòng xẹt qua một dự cảm bất an, nói: “Sư tỷ, ý của người là nói…”
Từ Nhạn Chi thở dài, trong ánh mắt nhìn bọn hắn mang theo chút đồng tình và thương tiếc, đáp: “Từ hôm nay trở đi, ta và Tằng sư huynh hai người chỉ phụ trách đưa bọn ngươi lên Yêu đảo, trừ cái đó ra, chúng ta sẽ không bước lên Yêu đảo một bước.”
Tằng Chí Bách ở bên cạnh cũng nói: “Sau khi lên Yêu đảo, hết thảy các ngươi đều phải dựa vào chính mình, cho dù là đi về phía nào, đi săn yêu thú hoặc quỷ vật loại nào, đều do chính các ngươi quyết định, chúng ta tuyệt đối không can thiệp cũng không nhúng tay hỗ trợ. Cho dù các ngươi trong lúc bắt yêu bị thương, thậm chí là bị thương nặng sắp chết, hoặc ngay cả trên bãi biển bị yêu thú đuổi theo cũng vậy, nếu các ngươi không lên được con thuyền này thì chúng ta cũng sẽ không xuất thủ.”
Sắc mặt Thẩm Thạch và Cam Trạch đồng thời tái nhợt.
Từ Nhạn Chi thở dài nói: “Quy củ chính là như vậy, nhưng có đi Yêu đảo hay không cũng là do các ngươi tự quyết định, nếu như các ngươi không muốn đi, bây giờ rời thuyền vẫn còn kịp.”
Phía trên boong tàu lâm vào một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Thẩm Thạch và Cam Trạch đều không nói gì, nhưng thân hình hai người cũng không có nhúc nhích, nhìn không thấy ý định rời khỏi.
Một lát sau, Tằng Chí Bách gật gật đầu, trong mắt xẹt qua một chút tán thưởng, nói: “Được bỏ đi, các ngươi đã biết rõ quy củ vẫn không đi, vậy thì lái thuyền. Tóm là sau khi đến Yêu đảo, các ngươi toàn bộ đều phải dựa vào chính mình, giữa sinh tử bất quá chỉ là một lằn ranh nhỏ, tự mình phải cẩn thận.”
Thuyền lớn rung rung nhổ neo, chậm rãi rời khỏi bến tàu. Trên boong thuyền Thẩm Thạch đột nhiên hỏi Từ Nhạn Chi: “Từ sư tỷ, trừ hai người bọn đệ, những sư huynh sư tỷ cảnh giới Luyện Khí cấp cao kia thì sao?”
Từ Nhạn Chi thản nhiên nói: “Tin tức quy củ trên Yêu đảo thay đổi đã truyền ngoài mấy hôm nay, chắc hẳn bọn họ đều đã biết, còn chuyện vì sao hôm nay không có ai đến thì ta cũng không rõ.”
Vừa dứt lời cô liền quay người rời khỏi, chỉ để Thẩm Thạch và Cam Trạch đứng trên boong thuyền nhìn nhau không biết nói gì.
Phía boong tàu bên kia, Từ Nhạn Chi đi đến bên cạnh Tằng Chí Bách đang điều khiển con thuyền, một lúc sau bỗng nghe Tằng Chí Bách hừ một tiếng, nói: “Những đệ tử cảnh giới Luyện Khí cấp cao bây giờ thật sự là quá mức không nên thân, vừa nghe nói quy củ thay đổi không còn người chiếu cố là không còn một ai dám đến Yêu đảo nữa.”
Từ Nhạn Chi lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía bên kia con thuyền liếc một cái. Bên kia hai tên thiếu niên mười lăm tuổi đang chờ đợi trong yên lặng, cho dù phía trước là cảnh ngộ nguy cơ bốn bề bọn hắn chưa bao giờ phải trải qua.
“Lại nói tiếp, trong lứa đệ tử mới kỳ này cũng có mấy cái hạt giống không tồi a.” Cô nhẹ giọng nói mang theo chút vui vẻ.
Tằng Chí Bách nhìn theo ánh mắt của cô về phía boong tàu bên kia, khẽ gật đầu, xem ra đối với lời Từ Nhạn Chi vừa nói có chút đồng ý. Nhưng sau đó khi ánh mắt hắn nhìn về hướng Yêu đảo xa xa kia, sâu trong đáy mắt thoáng qua một chút gì đó mờ mịt.