Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Sắc mặt của Tôn Hữu biến hóa, Thẩm Thạch đứng bên cạnh có thể thấy rõ ràng, nhưng hắn không ngờ thần sắc của Tôn Hữu ban đầu có chút âm u, nhưng rất nhanh lập tức tan đi, hướng bên kia phất phất tay, đáp trả một tiếng, dường như chuẩn bị đi qua đó.
Đúng lúc này, ở không trung trên Bái Tiên Nham bỗng nhiên truyền tới những tiếng rít như tiếng sấm làm cho mọi người đều phải ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả những đệ tử Lăng Tiêu Tông kia cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy một tấm lụa mang theo ánh sáng ngũ sắc lấp lánh xuyên thẳng qua tầng mây, vừa giống pháo hoa sáng lạn lại vừa giống sao băng từ trên tầng không hạ xuống.
Đồng tử Thẩm Thạch co rút lại, nhận ra đó là thần thông diệu pháp của một tu sĩ đạo hạnh cực cao đang điều khiển pháp bảo mang tiên khí. Nói chung, trên con đường tu hành sau này, từ các cảnh giới Ngưng nguyên, Thần ý, Nguyên đan, thậm chí là Thiên Cương trong truyền thuyết, tu sĩ đều có khả năng phi hành này. Chỉ có điều, tu sĩ đạo pháp từ Thần ý cảnh đã có thể ngự không phi hành vững vàng, nhưng tốc độ thì vẫn là chậm hơn rất nhiều. Mà tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh đạo hạnh yếu hơn, nhưng nếu vận khí tốt, có thể tìm được pháp bảo phi hành hiếm thấy thì cũng có thể ngự không phi hành. Về phần Đại tu sĩ Nguyên đan, thậm chí là Thiên Cương cảnh, đến loại cảnh giới đó, đạo pháp thông thiên, phi thiên độn địa không gì không làm được.
Giờ phút này đạo kiếm quang mang theo khí thế to lớn, chưa chạm vào bề mặt đá đã xoáy lên một cỗ cuồng phong thật lớn, khiến cho vài thiếu niên đứng ở lân cận không thể đứng vững, nhao nhao lui về phía sau. Sau một lát, chỉ thấy hồng quang đã tới, dừng ở cách mặt đá lớn chừng ba thước, lực gió lớn tạo ra tiếng vang như một cái búa tạ đập lên mặt đá. Ánh sáng ngũ sắc chớp động chậm dần rồi ảm đạm dần, sau đó để lộ ra hai thân ảnh đang đứng trên cự thạch.
Một người cao lớn, một người thấp bé hơn.
Thân ảnh cao lớn hơn là một cô gái xinh đẹp mang trường kiếm, phục sức trên người giống hệt những đệ tử Lăng Tiêu Tông ở đây. Nàng có đôi mắt sáng, long lanh như nước, giống như một bông hoa kiều diễm trong tiết xuân, xinh đẹp vô song. Mà ở bên cạnh cô gái xinh đẹp này là một thiếu niên lớn hơn chừng hơn mười tuổi, hai con mắt to tròn linh hoạt, đang không ngừng đánh giá đám đông cũng như cảnh vật xung quanh.
“Ách…”
Thẩm Thạch chợt nghe thấy Tôn Hữu đứng bên cạnh khẽ chậc lưỡi thì quay đầu nhìn hắn. Tôn Hữu cảm thấy được Thẩm Thạch đang nhìn mình thì nhún vai thấp giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, đó là người của Cam gia, có phô trương một chút cũng chẳng có gì lạ.”
Thẩm Thạch “A” một tiếng rồi lại quay đầu nhìn hai người kia, ánh mắt càng thêm hiếu kỳ.
Năm đó Nhân tộc và Yêu tộc huyết chiến, Nhân tộc lật đổ sự thống lĩnh Hồng Mông chư giới suốt mấy vạn năm của Thiên Yêu Vương Đình, công lao lớn nhất có sáu người, sau này được nhân loại tôn là “Lục Thánh”. Trải qua vạn năm truyền thừa, sáu gia tộc của Lục Thánh được thiên hạ tôn sùng chính là Nguyên, Cơ, Cam, Cổ, Tống, Nam Cung. Cam gia mang bài danh thứ ba, năm đó người đứng trong Lục Thánh là Cam Cảnh Thành, chính là tổ tiên của Cam Gia, đồng dạng cũng chính là tổ sư đời thứ nhất khai sáng Lăng Tiêu Tông.
“Thiếu niên kia tên là Cam Trạch, là truyền nhân của Cam gia ở thế hệ này. Nếu như ta nhớ không sai, những năm gần đây Cam gia nhân khẩu không thịnh, Cam Trạch chính là con trai nối dõi duy nhất của Cam gia. Người bên cạnh hắn kia chính là dì nhỏ của hắn, tên là Cam Văn Tinh, ngươi đừng nhìn nàng ta tuổi còn nhỏ mà coi thường, ngày hôm nay nàng ta chính là một trong ba đệ tử kiệt xuất nhất thuộc thế hệ trẻ của Lăng Tiêu Tông, cùng với hai vị sư huynh khác gọi là Lăng Tiêu Tam Kiếm, cũng là ba người có hy vọng tu hành đến Nguyên đan cảnh nhất.”
Thẩm Thạch nghe Tôn Hữu nói khẽ, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, lại nhìn sang cô gái xinh đẹp kia, trong mắt đã có thêm vài phần kính sợ.
Mà từ khi Cam Văn Tinh và Cam Trạch hạ xuống Bái Tiên nham, nhất thời từ trong đám thiếu niên kia phát ra một tràng âm thanh ồn ào. Vô số đệ tử bình dân không hiểu rõ tình huống nhưng nhìn tình cảnh này cũng có thể hiểu hai người này không phải người bình thường mà là thế gia đệ tử. Rất nhanh, ở bốn phía đều vang lên tiếng chào hỏi, nhiều thiếu niên nam nữ đứng ở trung tâm các vòng tròn đều lộ dáng tươi cười, nhao nhao vẫy tay chào Cam Trạch, xem ra vị thiếu niên này rất quen thuộc với họ, mà cũng rất được họ yêu thích.
Cam Văn Tinh nhìn thoáng qua những đệ tử kia, trên mặt cũng không biểu lộ gì, chẳng qua nhẹ gật đầu nói với hắn: “Tiểu Trạch, con đi qua đi.”
Cam Trạch khẽ gật đầu, sau đó một đường đi tới gần những thiếu niên kia, lập tức bị mọi người như chúng tinh ủng nguyệt mà vây lại.
Tôn Hữu nhìn sang bên đó một hồi, quay đầu nhìn Thẩm Thạch nói: “Ngươi cứ đứng ngốc ở đây đi, bên kia ta có quen vài người, muốn qua chào hỏi chút.”
Thẩm Thạch mỉm cười đáp: “Ngươi đi đi.”
Tôn Hữu cười cười, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi tỉnh, quay người bước đi rất nhanh đến những người đang ở trong trung tâm của vòng người kia, cười vui hớn hở, vỗ vai người này một cái, cười mắng người kia một câu, gọi bạn gọi bè, vừa nhìn đúng là rất quen biết nhau. Mà ngay cả với Cam Trạch hắn cũng lên tiếng chào, còn người khi nãy gọi hắn là Nhị đệ có gương mặt vài phần giống nhau thì lúc này cũng ha hả cười, khoa chân múa tay tỏ ra cực kỳ thân mật.
So với cảnh tượng náo nhiệt ở bên kia, ở chỗ đám Thẩm Thạch bên này, sắc mặt của đa số đệ tử bình dân đều rất khó coi, nhiều người vụng trộm nhìn qua những vòng tròn nho nhỏ đầy vẻ hâm mộ, có người muốn tiến tới, mà kể cả những thiếu niên nam nữ vốn đã đứng ở vòng bên ngoài quanh những thế gia đệ tử kia cũng có biểu lộ y như thế.
Trong nội tâm Thẩm Thạch khẽ động, vô thức quay đầu nhìn về một phía, rất nhanh nhìn thấy tiểu mập mạp Hậu Thắng giờ phút này cũng đang đứng trong đám người, nở nụ cười, hết sức chuyên chú nhìn về phía đám thiếu niên kia giống như người hầu nhìn chủ nhân vậy.
Bỗng nhiên hắn nhíu mày, trong nội tâm dâng lên một cảm giác không thoải mái, nhưng sau đó lại lắc đầu tựa như tự giễu, không nói tiếng nào mà rời ánh mắt đi chỗ khác.
Cam Văn Tinh mang Cam Trạch vừa hạ xuống Bái Tiên Nham, một đệ tử Lăng Tiêu Tông rất nhanh bước tới, là một nam tử trẻ tuổi nhìn rất anh tuấn, nhưng hắn cũng không lập tức tiến lên mà đợi Cam Văn Tinh đuổi Cam Trạch đi, khẽ nhìn Cam Trạch một chút, dường như nghĩ tới điều gì nên hắn hắc hặc cười, nói:
“A, ta nghĩ hẳn đây chính là Đại công tử Cam gia rồi? Khó trách có thể khiến cho Cam sư tỷ đại giá tự mình hộ tống tới đây.”
Cam Văn Tinh dường như có quen biết nam tử kia nên cũng mỉm cười, khẽ gật đầu không nói gì.
Thanh niên hướng chỗ đám thiếu niên nhìn qua, quay đầu nói với Cam Văn Tinh: “Sư tỷ, chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
Cam Văn Tinh ngước mắt nhìn về phía đằng trước, chỉ thấy trên khối cự thạch của Bái Tiên Nham có vài đệ tử Lăng Tiêu Tông đang đứng, trong đó có một nam tử nhìn khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, khí độ trầm hùng, vẻ mặt kiên nghị, giữa những người còn lại có tư thế xuất chúng hơn hẳn, giờ phút này như phát giác được gì, đang từ xa nhìn về phía này.
Dù cách xa nhưng Cam Văn Tinh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của nam tử kia lợi hại và đầy uy thế khiếp người.
Ánh sáng trong mắt Cam Văn Tinh chớp động cũng liếc nhìn nam tử kia, thần sắc trên mặt cười mà như không phải cười, đột nhiên lại nói với nam tử đang đứng trước mặt mình: “Khang Thần sư đệ, nếu ta không muốn qua thì sao?”
Thanh niên kia ngơ ngác một chút, nhất thời bày ra bộ mặt đau khổ, tiến tới gần một bước, thấp giọng cười làm lành: “Sư tỷ, không phải tỷ cố ý muốn làm khó đệ chứ?” Nói xong, ánh mắt hắn lại vô tình mà như cố tình nhìn về phía mỏm đá trước Bái Tiên Nham nói tiếp: “Vương Tuyên sư huynh đang ở phía trước, hôm nay đến tiếp dẫn đệ tử mới, các vị sư huynh hôm nay tới đây đều do huynh ấy cầm đầu đấy.”
Cam Văn Tinh cười nhạt một tiếng, ánh mắt lại liếc nhìn nam tử kia, sau một lát, nam tử trầm hùng cầm đầu kia khẽ xoa cằm như ý muốn nói gì. Cam Văn Tinh dù sắc mặt thong dong nhưng cũng không tỏ ý dám coi thường vị nam tử này, sau một hồi trầm ngâm thì vẫn phải bước qua đó.
Gió biển phơ phất khẽ thổi qua khối đá lớn, tuy giờ phút này là mùa xuân ấm áp, nhưng đứng ở nơi đầu gió này vẫn có cảm giác lạnh lẽo. Đám thiếu niên phàm nhân chưa từng tu hành dù có xuất thân thế nào, dù thế gia hay không thế gia thì cũng chỉ mới chừng mười hai tuổi, chưa từng tu luyện bao giờ nên lúc này không ít người lặng lẽ kéo chặt vạt áo. Trái lại đám đệ tử Lăng Tiêu Tông đứng ở biên giới quanh khối đá lớn thì thần sắc nhẹ nhõm tự nhiên, hiển nhiên sau khi tu luyện thì thân thể đã khác hẳn người thường, đối với gió lạnh đã không có gì phải lo lắng.
Cam Văn Tinh đi tới gần vị nam tử đang đứng trước Bái Tiên Nham kia, thản nhiên nói: “Vương sư huynh, gọi ta tới đây có chuyện gì vậy?”
Vương Tuyên im lặng một lát nhưng không trực tiếp mở miệng nói chuyện ngay mà hất hàm ra hiệu cho mấy người xung quanh ý bảo tản đi. Sau khi mấy người xung quanh thối lui ra cách xa vài chục bước rồi, Vương Tuyên mới thở dài một tiếng, nói: “Văn Tinh sư muội, ta tự hỏi gần đây cũng không chọc giận gì muội, tại sao lại đối xử với ta như thế?”
Cam Văn Tinh khẽ lắc đầu, sắc mặt lạnh nhạt đáp: “Sư huynh quá lo lắng rồi, ngày thường ta luôn như thế, không hay nói chuyện, cũng không thích kết giao, nếu có chỗ nào bất kính thì kính xin sư huynh thứ tội.”
Vương Tuyên cười cười, cũng không thèm để ý, xoay người chắp tay nhìn về phía trước, chỉ thấy biển cả xanh thẳm nhấp nhô, tại đường chân trời mây trắng đùn lên, thường nhân với thị lực bình thường thì chẳng thấy gì, nhưng với đạo hạnh của hắn và Cam Văn Tinh thì cũng có thể thấy một đỉnh cao sừng sững ở chỗ sâu trong Thương Hải, cao vút trong mây, dẫn theo vài phần tiên ý.
Sau một lát, chỉ nghe ngữ khí hắn bình thản nói: “Sự tình của đám tiểu hài tử, chúng ta sẽ không quản mà đi xem bọn hắn làm những trò cười gì.”
Cam Văn Tinh sắc mặt càng lạnh nhạt nhưng nhìn cũng không có dấu hiệu phát tác, cùng lúc ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía tòa tiên sơn mờ ảo ở ngoài khơi xa, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Sư huynh nói vậy thì ta lại có điều không rõ, bổn tông mọi chuyện đều có quy củ, đệ tử mới nhập môn chỉ nói là tới Bái Tiên Nham, chẳng lẽ sư huynh xem việc ta tự mình mang Tiểu Trạch tới đây là phạm quy sao?”
Vương Tuyên mày rậm khẽ nhíu, nhìn về phía Cam Văn Tinh. Cam Văn Tinh cũng không có ý lảng tránh, hai người mặt đối mặt, bầu không khí đột nhiên nóng rực như có lửa, tự nhiên trở nên vô cùng khẩn trương.
Đúng lúc này, ở không trung trên Bái Tiên Nham bỗng nhiên truyền tới những tiếng rít như tiếng sấm làm cho mọi người đều phải ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả những đệ tử Lăng Tiêu Tông kia cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy một tấm lụa mang theo ánh sáng ngũ sắc lấp lánh xuyên thẳng qua tầng mây, vừa giống pháo hoa sáng lạn lại vừa giống sao băng từ trên tầng không hạ xuống.
Đồng tử Thẩm Thạch co rút lại, nhận ra đó là thần thông diệu pháp của một tu sĩ đạo hạnh cực cao đang điều khiển pháp bảo mang tiên khí. Nói chung, trên con đường tu hành sau này, từ các cảnh giới Ngưng nguyên, Thần ý, Nguyên đan, thậm chí là Thiên Cương trong truyền thuyết, tu sĩ đều có khả năng phi hành này. Chỉ có điều, tu sĩ đạo pháp từ Thần ý cảnh đã có thể ngự không phi hành vững vàng, nhưng tốc độ thì vẫn là chậm hơn rất nhiều. Mà tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh đạo hạnh yếu hơn, nhưng nếu vận khí tốt, có thể tìm được pháp bảo phi hành hiếm thấy thì cũng có thể ngự không phi hành. Về phần Đại tu sĩ Nguyên đan, thậm chí là Thiên Cương cảnh, đến loại cảnh giới đó, đạo pháp thông thiên, phi thiên độn địa không gì không làm được.
Giờ phút này đạo kiếm quang mang theo khí thế to lớn, chưa chạm vào bề mặt đá đã xoáy lên một cỗ cuồng phong thật lớn, khiến cho vài thiếu niên đứng ở lân cận không thể đứng vững, nhao nhao lui về phía sau. Sau một lát, chỉ thấy hồng quang đã tới, dừng ở cách mặt đá lớn chừng ba thước, lực gió lớn tạo ra tiếng vang như một cái búa tạ đập lên mặt đá. Ánh sáng ngũ sắc chớp động chậm dần rồi ảm đạm dần, sau đó để lộ ra hai thân ảnh đang đứng trên cự thạch.
Một người cao lớn, một người thấp bé hơn.
Thân ảnh cao lớn hơn là một cô gái xinh đẹp mang trường kiếm, phục sức trên người giống hệt những đệ tử Lăng Tiêu Tông ở đây. Nàng có đôi mắt sáng, long lanh như nước, giống như một bông hoa kiều diễm trong tiết xuân, xinh đẹp vô song. Mà ở bên cạnh cô gái xinh đẹp này là một thiếu niên lớn hơn chừng hơn mười tuổi, hai con mắt to tròn linh hoạt, đang không ngừng đánh giá đám đông cũng như cảnh vật xung quanh.
“Ách…”
Thẩm Thạch chợt nghe thấy Tôn Hữu đứng bên cạnh khẽ chậc lưỡi thì quay đầu nhìn hắn. Tôn Hữu cảm thấy được Thẩm Thạch đang nhìn mình thì nhún vai thấp giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, đó là người của Cam gia, có phô trương một chút cũng chẳng có gì lạ.”
Thẩm Thạch “A” một tiếng rồi lại quay đầu nhìn hai người kia, ánh mắt càng thêm hiếu kỳ.
Năm đó Nhân tộc và Yêu tộc huyết chiến, Nhân tộc lật đổ sự thống lĩnh Hồng Mông chư giới suốt mấy vạn năm của Thiên Yêu Vương Đình, công lao lớn nhất có sáu người, sau này được nhân loại tôn là “Lục Thánh”. Trải qua vạn năm truyền thừa, sáu gia tộc của Lục Thánh được thiên hạ tôn sùng chính là Nguyên, Cơ, Cam, Cổ, Tống, Nam Cung. Cam gia mang bài danh thứ ba, năm đó người đứng trong Lục Thánh là Cam Cảnh Thành, chính là tổ tiên của Cam Gia, đồng dạng cũng chính là tổ sư đời thứ nhất khai sáng Lăng Tiêu Tông.
“Thiếu niên kia tên là Cam Trạch, là truyền nhân của Cam gia ở thế hệ này. Nếu như ta nhớ không sai, những năm gần đây Cam gia nhân khẩu không thịnh, Cam Trạch chính là con trai nối dõi duy nhất của Cam gia. Người bên cạnh hắn kia chính là dì nhỏ của hắn, tên là Cam Văn Tinh, ngươi đừng nhìn nàng ta tuổi còn nhỏ mà coi thường, ngày hôm nay nàng ta chính là một trong ba đệ tử kiệt xuất nhất thuộc thế hệ trẻ của Lăng Tiêu Tông, cùng với hai vị sư huynh khác gọi là Lăng Tiêu Tam Kiếm, cũng là ba người có hy vọng tu hành đến Nguyên đan cảnh nhất.”
Thẩm Thạch nghe Tôn Hữu nói khẽ, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, lại nhìn sang cô gái xinh đẹp kia, trong mắt đã có thêm vài phần kính sợ.
Mà từ khi Cam Văn Tinh và Cam Trạch hạ xuống Bái Tiên nham, nhất thời từ trong đám thiếu niên kia phát ra một tràng âm thanh ồn ào. Vô số đệ tử bình dân không hiểu rõ tình huống nhưng nhìn tình cảnh này cũng có thể hiểu hai người này không phải người bình thường mà là thế gia đệ tử. Rất nhanh, ở bốn phía đều vang lên tiếng chào hỏi, nhiều thiếu niên nam nữ đứng ở trung tâm các vòng tròn đều lộ dáng tươi cười, nhao nhao vẫy tay chào Cam Trạch, xem ra vị thiếu niên này rất quen thuộc với họ, mà cũng rất được họ yêu thích.
Cam Văn Tinh nhìn thoáng qua những đệ tử kia, trên mặt cũng không biểu lộ gì, chẳng qua nhẹ gật đầu nói với hắn: “Tiểu Trạch, con đi qua đi.”
Cam Trạch khẽ gật đầu, sau đó một đường đi tới gần những thiếu niên kia, lập tức bị mọi người như chúng tinh ủng nguyệt mà vây lại.
Tôn Hữu nhìn sang bên đó một hồi, quay đầu nhìn Thẩm Thạch nói: “Ngươi cứ đứng ngốc ở đây đi, bên kia ta có quen vài người, muốn qua chào hỏi chút.”
Thẩm Thạch mỉm cười đáp: “Ngươi đi đi.”
Tôn Hữu cười cười, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi tỉnh, quay người bước đi rất nhanh đến những người đang ở trong trung tâm của vòng người kia, cười vui hớn hở, vỗ vai người này một cái, cười mắng người kia một câu, gọi bạn gọi bè, vừa nhìn đúng là rất quen biết nhau. Mà ngay cả với Cam Trạch hắn cũng lên tiếng chào, còn người khi nãy gọi hắn là Nhị đệ có gương mặt vài phần giống nhau thì lúc này cũng ha hả cười, khoa chân múa tay tỏ ra cực kỳ thân mật.
So với cảnh tượng náo nhiệt ở bên kia, ở chỗ đám Thẩm Thạch bên này, sắc mặt của đa số đệ tử bình dân đều rất khó coi, nhiều người vụng trộm nhìn qua những vòng tròn nho nhỏ đầy vẻ hâm mộ, có người muốn tiến tới, mà kể cả những thiếu niên nam nữ vốn đã đứng ở vòng bên ngoài quanh những thế gia đệ tử kia cũng có biểu lộ y như thế.
Trong nội tâm Thẩm Thạch khẽ động, vô thức quay đầu nhìn về một phía, rất nhanh nhìn thấy tiểu mập mạp Hậu Thắng giờ phút này cũng đang đứng trong đám người, nở nụ cười, hết sức chuyên chú nhìn về phía đám thiếu niên kia giống như người hầu nhìn chủ nhân vậy.
Bỗng nhiên hắn nhíu mày, trong nội tâm dâng lên một cảm giác không thoải mái, nhưng sau đó lại lắc đầu tựa như tự giễu, không nói tiếng nào mà rời ánh mắt đi chỗ khác.
Cam Văn Tinh mang Cam Trạch vừa hạ xuống Bái Tiên Nham, một đệ tử Lăng Tiêu Tông rất nhanh bước tới, là một nam tử trẻ tuổi nhìn rất anh tuấn, nhưng hắn cũng không lập tức tiến lên mà đợi Cam Văn Tinh đuổi Cam Trạch đi, khẽ nhìn Cam Trạch một chút, dường như nghĩ tới điều gì nên hắn hắc hặc cười, nói:
“A, ta nghĩ hẳn đây chính là Đại công tử Cam gia rồi? Khó trách có thể khiến cho Cam sư tỷ đại giá tự mình hộ tống tới đây.”
Cam Văn Tinh dường như có quen biết nam tử kia nên cũng mỉm cười, khẽ gật đầu không nói gì.
Thanh niên hướng chỗ đám thiếu niên nhìn qua, quay đầu nói với Cam Văn Tinh: “Sư tỷ, chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
Cam Văn Tinh ngước mắt nhìn về phía đằng trước, chỉ thấy trên khối cự thạch của Bái Tiên Nham có vài đệ tử Lăng Tiêu Tông đang đứng, trong đó có một nam tử nhìn khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, khí độ trầm hùng, vẻ mặt kiên nghị, giữa những người còn lại có tư thế xuất chúng hơn hẳn, giờ phút này như phát giác được gì, đang từ xa nhìn về phía này.
Dù cách xa nhưng Cam Văn Tinh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của nam tử kia lợi hại và đầy uy thế khiếp người.
Ánh sáng trong mắt Cam Văn Tinh chớp động cũng liếc nhìn nam tử kia, thần sắc trên mặt cười mà như không phải cười, đột nhiên lại nói với nam tử đang đứng trước mặt mình: “Khang Thần sư đệ, nếu ta không muốn qua thì sao?”
Thanh niên kia ngơ ngác một chút, nhất thời bày ra bộ mặt đau khổ, tiến tới gần một bước, thấp giọng cười làm lành: “Sư tỷ, không phải tỷ cố ý muốn làm khó đệ chứ?” Nói xong, ánh mắt hắn lại vô tình mà như cố tình nhìn về phía mỏm đá trước Bái Tiên Nham nói tiếp: “Vương Tuyên sư huynh đang ở phía trước, hôm nay đến tiếp dẫn đệ tử mới, các vị sư huynh hôm nay tới đây đều do huynh ấy cầm đầu đấy.”
Cam Văn Tinh cười nhạt một tiếng, ánh mắt lại liếc nhìn nam tử kia, sau một lát, nam tử trầm hùng cầm đầu kia khẽ xoa cằm như ý muốn nói gì. Cam Văn Tinh dù sắc mặt thong dong nhưng cũng không tỏ ý dám coi thường vị nam tử này, sau một hồi trầm ngâm thì vẫn phải bước qua đó.
Gió biển phơ phất khẽ thổi qua khối đá lớn, tuy giờ phút này là mùa xuân ấm áp, nhưng đứng ở nơi đầu gió này vẫn có cảm giác lạnh lẽo. Đám thiếu niên phàm nhân chưa từng tu hành dù có xuất thân thế nào, dù thế gia hay không thế gia thì cũng chỉ mới chừng mười hai tuổi, chưa từng tu luyện bao giờ nên lúc này không ít người lặng lẽ kéo chặt vạt áo. Trái lại đám đệ tử Lăng Tiêu Tông đứng ở biên giới quanh khối đá lớn thì thần sắc nhẹ nhõm tự nhiên, hiển nhiên sau khi tu luyện thì thân thể đã khác hẳn người thường, đối với gió lạnh đã không có gì phải lo lắng.
Cam Văn Tinh đi tới gần vị nam tử đang đứng trước Bái Tiên Nham kia, thản nhiên nói: “Vương sư huynh, gọi ta tới đây có chuyện gì vậy?”
Vương Tuyên im lặng một lát nhưng không trực tiếp mở miệng nói chuyện ngay mà hất hàm ra hiệu cho mấy người xung quanh ý bảo tản đi. Sau khi mấy người xung quanh thối lui ra cách xa vài chục bước rồi, Vương Tuyên mới thở dài một tiếng, nói: “Văn Tinh sư muội, ta tự hỏi gần đây cũng không chọc giận gì muội, tại sao lại đối xử với ta như thế?”
Cam Văn Tinh khẽ lắc đầu, sắc mặt lạnh nhạt đáp: “Sư huynh quá lo lắng rồi, ngày thường ta luôn như thế, không hay nói chuyện, cũng không thích kết giao, nếu có chỗ nào bất kính thì kính xin sư huynh thứ tội.”
Vương Tuyên cười cười, cũng không thèm để ý, xoay người chắp tay nhìn về phía trước, chỉ thấy biển cả xanh thẳm nhấp nhô, tại đường chân trời mây trắng đùn lên, thường nhân với thị lực bình thường thì chẳng thấy gì, nhưng với đạo hạnh của hắn và Cam Văn Tinh thì cũng có thể thấy một đỉnh cao sừng sững ở chỗ sâu trong Thương Hải, cao vút trong mây, dẫn theo vài phần tiên ý.
Sau một lát, chỉ nghe ngữ khí hắn bình thản nói: “Sự tình của đám tiểu hài tử, chúng ta sẽ không quản mà đi xem bọn hắn làm những trò cười gì.”
Cam Văn Tinh sắc mặt càng lạnh nhạt nhưng nhìn cũng không có dấu hiệu phát tác, cùng lúc ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía tòa tiên sơn mờ ảo ở ngoài khơi xa, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Sư huynh nói vậy thì ta lại có điều không rõ, bổn tông mọi chuyện đều có quy củ, đệ tử mới nhập môn chỉ nói là tới Bái Tiên Nham, chẳng lẽ sư huynh xem việc ta tự mình mang Tiểu Trạch tới đây là phạm quy sao?”
Vương Tuyên mày rậm khẽ nhíu, nhìn về phía Cam Văn Tinh. Cam Văn Tinh cũng không có ý lảng tránh, hai người mặt đối mặt, bầu không khí đột nhiên nóng rực như có lửa, tự nhiên trở nên vô cùng khẩn trương.