Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Từ sáng sớm đến hoàng hôn, từ khi mặt trời mọc, tới lúc mặt trời chìm hẳn xuống phía tây…
Bầu trời rộng lớn, gió thổi mây bay không ngừng, quang ảnh giao thoa. Những vùng đất bao la rộng lớn, vô số nhân tộc sinh sống ngày này qua tháng khác, giống như con sâu cái kiến bám trên mặt đất. Mặt trời mọc rồi lại lặn, đều đặn như hơi thở không ngừng, nhân gian cứ thế theo ngày tháng thăng trầm mà trôi đi.
Có người nói trên trời có Tiên, Phật, Thần linh sinh sống, có người nói mỗi vì sao trên trời là một vị tiên. Nhưng Tiên là gì thì chưa từng ai nói cho Thẩm Thạch nghe hiểu cả.
Ngày hôm nay trôi qua cảm giác rất dài, vô cùng dài.
Đi theo gã đồ tể cao lớn, hắn rời khỏi những gian nhà, đi vào một mật đạo ẩn sâu trong lòng đất. Đi một hồi thì hắn thấy mình đã tới một nơi hoàn toàn hẻo lánh và lạ lẫm trong Tây Lô thành. Gã mổ lợn đem hắn tới một cỗ xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn từ trước, lấy ở trong ra hai bộ quần áo cũ, đưa một bộ cho hắn mặc.
Sau đó, cỗ xe lăn bánh, cỗ xe bình thường không một chút thu hút mang theo Thẩm Thạch đang ôm một bụng đầy tâm sự, theo cách thông thường nhất, cứ thế rời khỏi thành, hướng về phía Bắc mà đi.
Ngoại trừ lúc bắt đầu đi vào mật đạo, còn lại toàn bộ quá trình chạy trốn khỏi thành Tây Lô đều yên ắng. Ngay cả Thẩm Thạch vẫn thấp thỏm nhớ mong phụ nhân, nhưng đối mặt với chiếc xe ngựa nhìn chẳng có chút bảo đảm nào nếu như bị đệ tử của Huyền Âm Môn vây giết, hắn rất muốn thắc mắc, đồng thời trong lòng cảm thấy hoài nghi đối với năng lực làm việc của Thần Tiên Hội nổi tiếng khắp thiên hạ này.
Nhưng đám người của Huyền Âm Môn mang theo sát khí đằng đằng vẫn không hề xuất hiện, loại bình thường này làm cho người ta cảm thấy tức tối trong lòng, không ngờ hai người lại cứ thế bình an rời đi ngoài dự đoán của tất cả. Lúc này, tòa thành trì hắn sống từ nhỏ đến lớn suốt 12 năm nhỏ dần trong tầm mắt. Theo cảnh ban đêm với cả bầu trời sao lấp lánh, rốt cuộc sơn mạch cao lớn cũng biến mất trong màn đêm, không còn thấy gì nữa. Thẩm Thạch vẫn đang ngồi trong xe, chậm rãi cuộn mình xoay người, cố gắng giấu thân mình ở trong bóng đêm.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác rõ ràng hơn rằng mình và quãng thời gian trước đây đã hoàn toàn một đao chia làm hai.
Trong bóng đêm, hắn cắn chặt răng, cố nén nỗi sợ hãi bốc lên trong lòng, chỉ cảm thấy tương lai mình cũng mờ mịt như đêm nay, không biết sẽ đi đâu về đâu, làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng. Thứ duy nhất có thể mang đến cho hắn cảm giác ấm áp đó là cái đồng hồ cát nhỏ mà hắn vẫn nắm chặt trong tay. Hắn cảm thấy sự ấm áp còn đó của lòng bàn tay cha mình, cùng với người mẹ chỉ tồn tại trong tưởng tượng của hắn.
Gã đồ tể một mực ngồi yên lặng ở trong xe, trong bóng đêm mờ mịt, khẽ xoay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên kia.
Bánh xe không ngừng chuyển động, dù chậm nhưng chưa từng dừng lại, ngay cả lúc đêm chiếc xe ngựa này cũng không có ý dừng chân để nghỉ.
Thẩm Thạch mang theo cõi lòng ưu tư nặng nề nên đến tận ngày thứ ba hắn mới chú ý, trên chiếc xe ngựa này, ngoài hắn và người đồ tể ra thì còn có người thứ ba nữa, đó là người đánh xe.
Đó là một lão đầu gầy gò, da đầy nếp nhăn, nhìn qua giống như một lão nhân nghèo khổ quẫn bách, ngoại trừ đánh xe ra thì ông ta chẳng có một chút phản ứng nào, chẳng nói chuyện, nhìn còn cảm thấy như có thể ngã gục bất cứ lúc nào. Nhưng mà lão, cùng với cỗ xe ngựa bình thường của lão, đã mang đồ tể và Thẩm Thạch đi liền một mạch ba ngày ba đêm, không nghỉ ngơi một chút nào.
Ba ngày trôi qua, bộ dáng của lão vẫn không có gì thay đổi, vẫn mang cái dáng dấp khốn khổ đó. Đến bây giờ, Thẩm Thạch mới hiểu ra lão xa phu này cũng không phải người bình thường, quá nửa chính là một nhân vật lợi hại, thần thông quảng đại của Thần Tiên Hội. Nhưng người đồ tể lại chẳng hề có ý giới thiệu thân phận người này, thậm chí trong suốt ba ngày qua hắn cũng chẳng nói với lão đầu này lấy một câu, cho nên trong không khí có chút kỳ cục này, Thẩm Thạch đành giữ vững trầm mặc, đè nén sự hiếu kỳ trong lòng xuống, không để ý tới lão nữa.
Lúc bọn hắn xuống xe, ánh mắt Thẩm Thạch hơi lơ đãng liếc qua con ngựa gầy ốm. Đi liền ba ngày ba đêm mà con ngựa gầy tưởng như yếu ớt này lại hoàn toàn không việc gì.
Thẩm Thạch mơ hồ thấy được một góc khuất kỳ dị nhỏ bé bên ngoài cuộc sống của mình.
Một đường đi về hướng Bắc ba ngày liền, Thẩm Thạch đã ở cách xa thành nhà của mình lắm rồi, giờ phút này đang ở một thị trấn nhỏ chỉ bằng nửa quy mô của thành Tây Lô. Chiếc xe dừng lại trong một góc vắng, người đồ tể nhảy xuống, để Thẩm Thạch ở lại trên xe, sau đó rời đi.
Trong lòng Thẩm Thạch hơi bất an, nhưng hiểu rằng chính mình cũng không có sự lựa chọn nào nên chỉ có thể yên lặng đợi trong xe, để cái đồng hồ cát lên trước người.
Cát mịn nhẹ nhàng chảy xuống, lúc toàn bộ số cát trôi từ trên, qua cái khe nhỏ hẹp xuống dưới, cũng là hết một thời thần.
Thẩm Thái cứ thế lặng lẽ nhìn cát mịn chảy xuôi như thế, thời gian trôi qua, tim hắn cũng mỗi lúc một đập nhanh hơn.
Nhưng may mắn, đến khi hắn lật đồng hồ lần thứ tư thì thân ảnh cao lớn của người mổ lợn đã quay về. Hắn chỉ lẳng lặng gật đầu một cái với lão đánh xe, sau đó chui vào trong.
Ọt ọt ọt ọt, bánh xe lại một lần nữa chuyển động, tiếp tục tiến lên phía trước.
Trong xe, Thẩm Thạch nhìn về phía người đàn ông cao lớn kia. Gã cũng nhìn hắn một lát, sau đó đáp: “Không có tin tức gì. Nói cách khác, sự kiện kia không biết đã thành hay chưa?”
Cơ mặt Thẩm Thạch hơi co quắp, sau đó hắn chậm rãi cúi đầu, cầm lên cái đồng hồ cát, nắm chặt trong tay.
Thời gian buồn tẻ lại một lần nữa lặp lại, mỗi ngày, quanh quẩn bên tai Thẩm Thạch chỉ là tiếng bánh xe như vĩnh viễn không ngừng. Trong xe cũng vĩnh viễn là bầu không khí ngột ngạt và khó thở.
Cứ thế một đường đi về phía Bắc.
Mà càng ngày, hắn càng cách xa tòa thành trì tràn đầy ký ức từ lúc nhỏ, còn có người thân duy nhất của hắn ở đó.
Ba ngày nữa lại trôi qua, bọn hắn lại tới một tòa thành nhỏ ở phía bắc Âm Châu. Lúc này, xe ngựa không vào thành mà dừng ở bên ngoài, người mổ lợn rời khỏi xe, một mình đi vào trong thành.
Thẩm Thạch ở trong xe, nhìn cát chảy xuống hết trong đồng hồ cát một lần thì đã nghe tiếng bước chân quay về.
Xe ngựa lại cất bước, vẫn tiếp tục hướng lên phía Bắc. Ở trong xe, đồ tể nhíu mày, thấy ánh mắt có chút chờ mong của Thẩm Thạch thì gương mặt cứng lại, đáp: “Không có tin tức gì.”
Thẩm Thạch yên lặng, không đáp câu nào.
Chiếc xe lại rời đi. Qua hai ngày sau, lúc này hành trình đã bước sang ngày thứ tám, bọn hắn đã tới gần biên cảnh Âm Châu ở phía Bắc, đã chuẩn bị rời khỏi nó.
Xe ngựa dừng lại ở một trấn nhỏ cách biên cảnh Âm Châu không xa. Đồ tể rời đi lần thứ ba, tiến vào trong trấn. Như thường ngày, Thẩm Thạch lại yên lặng đợi trong xe, theo thói quen mà chơi với cái đồng hồ cát của mình. Lão xa phu thì nhân cơ hội này xuống xe hoạt động thân thể, sau đó lấy chút nước và đồ ăn cho con ngựa gầy ốm của lão.
Nhưng những thứ chứa trong túi da cũ nát dường như không giống với cỏ khô dành cho ngựa ăn thông thường, mà trông giống những khối thịt dính máu hơn.
Lần này, đồ tể trở về còn nhanh hơn cả lần trước, ước chừng chỉ nửa thời gian cát chảy xuống mà thôi, cũng chính là nửa canh giờ.
Sắc mặt của hắn rất khó coi, hình như còn mang theo chút bực bội. Sau khi thấy Thẩm Thạch thì hắn cũng không nói nhiều lời, chỉ trầm mặc lắc đầu.
Lão đánh xe dường như không phát giác ra bầu không khí quái dị trong xe, hình như trong mắt lão chỉ có con ngựa gầy ốm ở phía trước. Lão vỗ vỗ lưng con ngựa gầy cho nó ăn. Sauk hi thức ăn đã được ăn hết, lão lại leo lên xe, bánh xe chuyển động, tiếp tục đi về phía trước.
Tới ngày thứ chín, bọn hắn đã vượt qua biên giới Âm Châu, tiến nhập vào Lam Châu.
Ngày thứ mười, xe ngựa tới thành Thông Hà, là một Đại thành ở phía nam Lam Châu.
Lúc này, xe ngựa không dừng ở ngoài thành nữa mà tiến thẳng vào trong thành Thông Hà. Có lẽ vì đã rời khỏi Âm Châu, mặc dù thế lực của Huyền Âm Môn không nhỏ nhưng đúng là khó có thể nhúng tay sang châu thổ khác, vì thế đồ tể cũng không còn cẩn trọng hành vi của mình nữa.
Lão đánh xe kia hiển nhiên trước đó đã tới thành trì này nhiều lần nên rất quen thuộc đường phố trong thành, xe ngựa cứ thế chạy một mạch, qua bảy lần quặt, tám lần rẽ liền chạy tới một trạch viện tĩnh lặng.
Trạch viện có hai phòng, thoạt nhìn cũng không lớn nhưng khá sạch sẽ. Đồ tể cho Thẩm Thạch xuống xe, đi thẳng vào trong phòng. Sau lưng hai người họ, lão đánh xe liếc nhìn theo, ánh mắt thoáng dừng lại trên bóng lưng thiếu niên, sau đó liền di chuyển ánh mắt, một lần nữa quay về với con ngựa già ốm nhách của mình, thấp giọng khàn khàn kèm theo điệu cười quái dị, nói:
“Khổ cực cho ngươi rồi, đừng nóng vội, đợi chút nữa có lẽ sẽ có thịt tươi ăn…”
Trong phòng…
Sau khi sắp xếp chỗ xong xuôi cho Thẩm Thạch, đồ tể cũng không rời đi ngay mà vẫn nấn ná ở trong phòng, ánh mắt nhìn Thẩm Thạch, thần sắc trong mắt hơi khác thường.
Thẩm Thạch rất nhanh nhận ra điều đó, ngẩng đầu nhìn gã.
Đồ tể trầm mặc một chút, sau đó đáp: “Ta muốn đi tới chi nhánh của Thần Tiên Hội ở trong phòng để nghe ngóng tin tức.”
Thẩm Thạch không nói gì.
Đồ tể nhìn hắn một cái, dường như muốn nói gì nhưng không biết nói thế nào, một lát sau rốt cục vẫn phải thốt lên: “Theo ước định trước khi đi, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng trong mười ngày ước định, thành hay không đều trong hôm nay.”
Thẩm Thạch không tự chủ được mà nắm chặt lấy tay, nhẹ nhàng gật đầu.
Đồ tể im lặng chốc lát, rồi nói tiếp: “Ta bây giờ sẽ tới đó. Nếu sự tình thành công, ta sẽ quay về đưa cậu tới châu Đông Hải, thực hiện lời hứa của Thần Tiên Hội với cha con cậu, cho cậu một danh ngạch bái nhập vào Lăng Tiêu Tông. Nhưng nếu sự tình bại lộ không thành, cậu sẽ không thể gặp lại ta…”
Thẩm Thạch hít một hơi thật sâu, trong tay nắm chặt cái đồng hồ cát, nói: “Nếu chuyện không thành thì cháu sẽ thế nào?”
Đồ tể xoay người sang hướng khác, không nhìn hắn nữa, hướng về phía ngoài phòng đi tới. Cùng lúc ấy, thanh âm nặng nề của hắn vẫn truyền tới rõ ràng: “Nếu như bại chuyện, ta sẽ không trở lại, về phần nơi này sẽ có người tới xử trí cậu…”
Tiếng bước chân dần dần đi xa, cánh cửa phòng hắn cũng bị khóa lại. Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh một cách kinh khủng.
Xử trí, là có ý gì?
Là sẽ làm như thế nào?
Trái tim trong lồng ngực Thẩm Thạch đột nhiên đập điên cuồng, hắn kịch liệt thở dốc, cảm thấy không khí chung quanh cũng bắt đầu trở nên nóng rực, hít thở không thông. Căn phòng trong mắt hắn cũng hóa thành một tòa lao ngục đáng sợ, mà hắn giống như một con thú sắp bị người ta làm thịt.
Trong thoáng chốc, hắn chợt nhớ tới những con súc vật đã từng bị người đồ tể giết.
Những âm thanh gào thét, lưỡi đao sắc nhọn, máu tươi bắn tung tóe, tàn khốc và vô tình lần lượt hiện lên.
Tay thiếu niên bắt đầu run rẩy, sợ hãi như thủy triều vô biên ập tới từ bốn phương tám hướng như sắp ăn tươi nuốt sống hắn, làm cho hắn muốn nổi điên.
Rồi đột nhiên, ánh mắt của hắn nhìn chéo sang, lại thấy cái đồng hồ cát.
Cát mịn trắng noãn, lặng yên chảy xuôi xuống, một hạt lại một hạt, thành dòng chảy nhỏ tí. Thẩm Thạch kinh ngạc nhìn những hạt cát chảy xuống như dòng nước, chậm rãi ngồi xuống.
Đồng hồ cát vẫn ở trên mặt bàn, vẫn không nhúc nhích. Thiếu niên gục đầu xuống bàn, chỉ cảm thấy một tia lạnh buốt truyền qua má.
Mọi thứ đều chìm trong yên lặng, ngoại trừ những hạt cát chảy xuôi xuống, trong mắt của hắn chẳng còn gì khác, cứ thế yên lặng chờ đợi.
Cát mịn chảy dài, một lượt lại một lượt. Thời gian vô thanh vô tức trôi qua, không tiếng động, không người tới.
Rốt cuộc, đến lần thứ ba hắn lật đồng hồ cát thì ngoài phòng cũng vang lên một hồi bước chân, từ xa tới gần, vô cùng chậm rãi, rốt cuộc đứng ở ngay cửa ra vào.
Thẩm Thạch chậm rãi đứng lên, chỉ cảm thấy trong cổ họng khô khốc, thân thể không tự chủ được mà run lên. Vì lo cho mình, cũng vì lo cho phụ thân mười ngày đã không còn tin tức.
Đột nhiên, hắn cắn chặt răng, nhanh nhẹn vọt tới, mở cửa phòng ra.
Ánh sáng từ bên ngoài phòng tràn vào làm cho mắt hắn phải nheo lại, sau đó liền nhận ra người đang đứng ngoài cửa.
Đó chính là lão xa phu gầy gò, nhỏ thó, mười ngày qua đã không ngừng đánh xe ngựa đưa hắn hắn tới đây.
Lão đánh ngựa nhìn thiếu niên trong phòng, những nếp nhăn trên mặt đột nhiên xô lại, miệng toét ra cười để lộ hàm răng trắng hếu mang theo một chút âm trầm.
Bầu trời rộng lớn, gió thổi mây bay không ngừng, quang ảnh giao thoa. Những vùng đất bao la rộng lớn, vô số nhân tộc sinh sống ngày này qua tháng khác, giống như con sâu cái kiến bám trên mặt đất. Mặt trời mọc rồi lại lặn, đều đặn như hơi thở không ngừng, nhân gian cứ thế theo ngày tháng thăng trầm mà trôi đi.
Có người nói trên trời có Tiên, Phật, Thần linh sinh sống, có người nói mỗi vì sao trên trời là một vị tiên. Nhưng Tiên là gì thì chưa từng ai nói cho Thẩm Thạch nghe hiểu cả.
Ngày hôm nay trôi qua cảm giác rất dài, vô cùng dài.
Đi theo gã đồ tể cao lớn, hắn rời khỏi những gian nhà, đi vào một mật đạo ẩn sâu trong lòng đất. Đi một hồi thì hắn thấy mình đã tới một nơi hoàn toàn hẻo lánh và lạ lẫm trong Tây Lô thành. Gã mổ lợn đem hắn tới một cỗ xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn từ trước, lấy ở trong ra hai bộ quần áo cũ, đưa một bộ cho hắn mặc.
Sau đó, cỗ xe lăn bánh, cỗ xe bình thường không một chút thu hút mang theo Thẩm Thạch đang ôm một bụng đầy tâm sự, theo cách thông thường nhất, cứ thế rời khỏi thành, hướng về phía Bắc mà đi.
Ngoại trừ lúc bắt đầu đi vào mật đạo, còn lại toàn bộ quá trình chạy trốn khỏi thành Tây Lô đều yên ắng. Ngay cả Thẩm Thạch vẫn thấp thỏm nhớ mong phụ nhân, nhưng đối mặt với chiếc xe ngựa nhìn chẳng có chút bảo đảm nào nếu như bị đệ tử của Huyền Âm Môn vây giết, hắn rất muốn thắc mắc, đồng thời trong lòng cảm thấy hoài nghi đối với năng lực làm việc của Thần Tiên Hội nổi tiếng khắp thiên hạ này.
Nhưng đám người của Huyền Âm Môn mang theo sát khí đằng đằng vẫn không hề xuất hiện, loại bình thường này làm cho người ta cảm thấy tức tối trong lòng, không ngờ hai người lại cứ thế bình an rời đi ngoài dự đoán của tất cả. Lúc này, tòa thành trì hắn sống từ nhỏ đến lớn suốt 12 năm nhỏ dần trong tầm mắt. Theo cảnh ban đêm với cả bầu trời sao lấp lánh, rốt cuộc sơn mạch cao lớn cũng biến mất trong màn đêm, không còn thấy gì nữa. Thẩm Thạch vẫn đang ngồi trong xe, chậm rãi cuộn mình xoay người, cố gắng giấu thân mình ở trong bóng đêm.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác rõ ràng hơn rằng mình và quãng thời gian trước đây đã hoàn toàn một đao chia làm hai.
Trong bóng đêm, hắn cắn chặt răng, cố nén nỗi sợ hãi bốc lên trong lòng, chỉ cảm thấy tương lai mình cũng mờ mịt như đêm nay, không biết sẽ đi đâu về đâu, làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng. Thứ duy nhất có thể mang đến cho hắn cảm giác ấm áp đó là cái đồng hồ cát nhỏ mà hắn vẫn nắm chặt trong tay. Hắn cảm thấy sự ấm áp còn đó của lòng bàn tay cha mình, cùng với người mẹ chỉ tồn tại trong tưởng tượng của hắn.
Gã đồ tể một mực ngồi yên lặng ở trong xe, trong bóng đêm mờ mịt, khẽ xoay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên kia.
Bánh xe không ngừng chuyển động, dù chậm nhưng chưa từng dừng lại, ngay cả lúc đêm chiếc xe ngựa này cũng không có ý dừng chân để nghỉ.
Thẩm Thạch mang theo cõi lòng ưu tư nặng nề nên đến tận ngày thứ ba hắn mới chú ý, trên chiếc xe ngựa này, ngoài hắn và người đồ tể ra thì còn có người thứ ba nữa, đó là người đánh xe.
Đó là một lão đầu gầy gò, da đầy nếp nhăn, nhìn qua giống như một lão nhân nghèo khổ quẫn bách, ngoại trừ đánh xe ra thì ông ta chẳng có một chút phản ứng nào, chẳng nói chuyện, nhìn còn cảm thấy như có thể ngã gục bất cứ lúc nào. Nhưng mà lão, cùng với cỗ xe ngựa bình thường của lão, đã mang đồ tể và Thẩm Thạch đi liền một mạch ba ngày ba đêm, không nghỉ ngơi một chút nào.
Ba ngày trôi qua, bộ dáng của lão vẫn không có gì thay đổi, vẫn mang cái dáng dấp khốn khổ đó. Đến bây giờ, Thẩm Thạch mới hiểu ra lão xa phu này cũng không phải người bình thường, quá nửa chính là một nhân vật lợi hại, thần thông quảng đại của Thần Tiên Hội. Nhưng người đồ tể lại chẳng hề có ý giới thiệu thân phận người này, thậm chí trong suốt ba ngày qua hắn cũng chẳng nói với lão đầu này lấy một câu, cho nên trong không khí có chút kỳ cục này, Thẩm Thạch đành giữ vững trầm mặc, đè nén sự hiếu kỳ trong lòng xuống, không để ý tới lão nữa.
Lúc bọn hắn xuống xe, ánh mắt Thẩm Thạch hơi lơ đãng liếc qua con ngựa gầy ốm. Đi liền ba ngày ba đêm mà con ngựa gầy tưởng như yếu ớt này lại hoàn toàn không việc gì.
Thẩm Thạch mơ hồ thấy được một góc khuất kỳ dị nhỏ bé bên ngoài cuộc sống của mình.
Một đường đi về hướng Bắc ba ngày liền, Thẩm Thạch đã ở cách xa thành nhà của mình lắm rồi, giờ phút này đang ở một thị trấn nhỏ chỉ bằng nửa quy mô của thành Tây Lô. Chiếc xe dừng lại trong một góc vắng, người đồ tể nhảy xuống, để Thẩm Thạch ở lại trên xe, sau đó rời đi.
Trong lòng Thẩm Thạch hơi bất an, nhưng hiểu rằng chính mình cũng không có sự lựa chọn nào nên chỉ có thể yên lặng đợi trong xe, để cái đồng hồ cát lên trước người.
Cát mịn nhẹ nhàng chảy xuống, lúc toàn bộ số cát trôi từ trên, qua cái khe nhỏ hẹp xuống dưới, cũng là hết một thời thần.
Thẩm Thái cứ thế lặng lẽ nhìn cát mịn chảy xuôi như thế, thời gian trôi qua, tim hắn cũng mỗi lúc một đập nhanh hơn.
Nhưng may mắn, đến khi hắn lật đồng hồ lần thứ tư thì thân ảnh cao lớn của người mổ lợn đã quay về. Hắn chỉ lẳng lặng gật đầu một cái với lão đánh xe, sau đó chui vào trong.
Ọt ọt ọt ọt, bánh xe lại một lần nữa chuyển động, tiếp tục tiến lên phía trước.
Trong xe, Thẩm Thạch nhìn về phía người đàn ông cao lớn kia. Gã cũng nhìn hắn một lát, sau đó đáp: “Không có tin tức gì. Nói cách khác, sự kiện kia không biết đã thành hay chưa?”
Cơ mặt Thẩm Thạch hơi co quắp, sau đó hắn chậm rãi cúi đầu, cầm lên cái đồng hồ cát, nắm chặt trong tay.
Thời gian buồn tẻ lại một lần nữa lặp lại, mỗi ngày, quanh quẩn bên tai Thẩm Thạch chỉ là tiếng bánh xe như vĩnh viễn không ngừng. Trong xe cũng vĩnh viễn là bầu không khí ngột ngạt và khó thở.
Cứ thế một đường đi về phía Bắc.
Mà càng ngày, hắn càng cách xa tòa thành trì tràn đầy ký ức từ lúc nhỏ, còn có người thân duy nhất của hắn ở đó.
Ba ngày nữa lại trôi qua, bọn hắn lại tới một tòa thành nhỏ ở phía bắc Âm Châu. Lúc này, xe ngựa không vào thành mà dừng ở bên ngoài, người mổ lợn rời khỏi xe, một mình đi vào trong thành.
Thẩm Thạch ở trong xe, nhìn cát chảy xuống hết trong đồng hồ cát một lần thì đã nghe tiếng bước chân quay về.
Xe ngựa lại cất bước, vẫn tiếp tục hướng lên phía Bắc. Ở trong xe, đồ tể nhíu mày, thấy ánh mắt có chút chờ mong của Thẩm Thạch thì gương mặt cứng lại, đáp: “Không có tin tức gì.”
Thẩm Thạch yên lặng, không đáp câu nào.
Chiếc xe lại rời đi. Qua hai ngày sau, lúc này hành trình đã bước sang ngày thứ tám, bọn hắn đã tới gần biên cảnh Âm Châu ở phía Bắc, đã chuẩn bị rời khỏi nó.
Xe ngựa dừng lại ở một trấn nhỏ cách biên cảnh Âm Châu không xa. Đồ tể rời đi lần thứ ba, tiến vào trong trấn. Như thường ngày, Thẩm Thạch lại yên lặng đợi trong xe, theo thói quen mà chơi với cái đồng hồ cát của mình. Lão xa phu thì nhân cơ hội này xuống xe hoạt động thân thể, sau đó lấy chút nước và đồ ăn cho con ngựa gầy ốm của lão.
Nhưng những thứ chứa trong túi da cũ nát dường như không giống với cỏ khô dành cho ngựa ăn thông thường, mà trông giống những khối thịt dính máu hơn.
Lần này, đồ tể trở về còn nhanh hơn cả lần trước, ước chừng chỉ nửa thời gian cát chảy xuống mà thôi, cũng chính là nửa canh giờ.
Sắc mặt của hắn rất khó coi, hình như còn mang theo chút bực bội. Sau khi thấy Thẩm Thạch thì hắn cũng không nói nhiều lời, chỉ trầm mặc lắc đầu.
Lão đánh xe dường như không phát giác ra bầu không khí quái dị trong xe, hình như trong mắt lão chỉ có con ngựa gầy ốm ở phía trước. Lão vỗ vỗ lưng con ngựa gầy cho nó ăn. Sauk hi thức ăn đã được ăn hết, lão lại leo lên xe, bánh xe chuyển động, tiếp tục đi về phía trước.
Tới ngày thứ chín, bọn hắn đã vượt qua biên giới Âm Châu, tiến nhập vào Lam Châu.
Ngày thứ mười, xe ngựa tới thành Thông Hà, là một Đại thành ở phía nam Lam Châu.
Lúc này, xe ngựa không dừng ở ngoài thành nữa mà tiến thẳng vào trong thành Thông Hà. Có lẽ vì đã rời khỏi Âm Châu, mặc dù thế lực của Huyền Âm Môn không nhỏ nhưng đúng là khó có thể nhúng tay sang châu thổ khác, vì thế đồ tể cũng không còn cẩn trọng hành vi của mình nữa.
Lão đánh xe kia hiển nhiên trước đó đã tới thành trì này nhiều lần nên rất quen thuộc đường phố trong thành, xe ngựa cứ thế chạy một mạch, qua bảy lần quặt, tám lần rẽ liền chạy tới một trạch viện tĩnh lặng.
Trạch viện có hai phòng, thoạt nhìn cũng không lớn nhưng khá sạch sẽ. Đồ tể cho Thẩm Thạch xuống xe, đi thẳng vào trong phòng. Sau lưng hai người họ, lão đánh xe liếc nhìn theo, ánh mắt thoáng dừng lại trên bóng lưng thiếu niên, sau đó liền di chuyển ánh mắt, một lần nữa quay về với con ngựa già ốm nhách của mình, thấp giọng khàn khàn kèm theo điệu cười quái dị, nói:
“Khổ cực cho ngươi rồi, đừng nóng vội, đợi chút nữa có lẽ sẽ có thịt tươi ăn…”
Trong phòng…
Sau khi sắp xếp chỗ xong xuôi cho Thẩm Thạch, đồ tể cũng không rời đi ngay mà vẫn nấn ná ở trong phòng, ánh mắt nhìn Thẩm Thạch, thần sắc trong mắt hơi khác thường.
Thẩm Thạch rất nhanh nhận ra điều đó, ngẩng đầu nhìn gã.
Đồ tể trầm mặc một chút, sau đó đáp: “Ta muốn đi tới chi nhánh của Thần Tiên Hội ở trong phòng để nghe ngóng tin tức.”
Thẩm Thạch không nói gì.
Đồ tể nhìn hắn một cái, dường như muốn nói gì nhưng không biết nói thế nào, một lát sau rốt cục vẫn phải thốt lên: “Theo ước định trước khi đi, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng trong mười ngày ước định, thành hay không đều trong hôm nay.”
Thẩm Thạch không tự chủ được mà nắm chặt lấy tay, nhẹ nhàng gật đầu.
Đồ tể im lặng chốc lát, rồi nói tiếp: “Ta bây giờ sẽ tới đó. Nếu sự tình thành công, ta sẽ quay về đưa cậu tới châu Đông Hải, thực hiện lời hứa của Thần Tiên Hội với cha con cậu, cho cậu một danh ngạch bái nhập vào Lăng Tiêu Tông. Nhưng nếu sự tình bại lộ không thành, cậu sẽ không thể gặp lại ta…”
Thẩm Thạch hít một hơi thật sâu, trong tay nắm chặt cái đồng hồ cát, nói: “Nếu chuyện không thành thì cháu sẽ thế nào?”
Đồ tể xoay người sang hướng khác, không nhìn hắn nữa, hướng về phía ngoài phòng đi tới. Cùng lúc ấy, thanh âm nặng nề của hắn vẫn truyền tới rõ ràng: “Nếu như bại chuyện, ta sẽ không trở lại, về phần nơi này sẽ có người tới xử trí cậu…”
Tiếng bước chân dần dần đi xa, cánh cửa phòng hắn cũng bị khóa lại. Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh một cách kinh khủng.
Xử trí, là có ý gì?
Là sẽ làm như thế nào?
Trái tim trong lồng ngực Thẩm Thạch đột nhiên đập điên cuồng, hắn kịch liệt thở dốc, cảm thấy không khí chung quanh cũng bắt đầu trở nên nóng rực, hít thở không thông. Căn phòng trong mắt hắn cũng hóa thành một tòa lao ngục đáng sợ, mà hắn giống như một con thú sắp bị người ta làm thịt.
Trong thoáng chốc, hắn chợt nhớ tới những con súc vật đã từng bị người đồ tể giết.
Những âm thanh gào thét, lưỡi đao sắc nhọn, máu tươi bắn tung tóe, tàn khốc và vô tình lần lượt hiện lên.
Tay thiếu niên bắt đầu run rẩy, sợ hãi như thủy triều vô biên ập tới từ bốn phương tám hướng như sắp ăn tươi nuốt sống hắn, làm cho hắn muốn nổi điên.
Rồi đột nhiên, ánh mắt của hắn nhìn chéo sang, lại thấy cái đồng hồ cát.
Cát mịn trắng noãn, lặng yên chảy xuôi xuống, một hạt lại một hạt, thành dòng chảy nhỏ tí. Thẩm Thạch kinh ngạc nhìn những hạt cát chảy xuống như dòng nước, chậm rãi ngồi xuống.
Đồng hồ cát vẫn ở trên mặt bàn, vẫn không nhúc nhích. Thiếu niên gục đầu xuống bàn, chỉ cảm thấy một tia lạnh buốt truyền qua má.
Mọi thứ đều chìm trong yên lặng, ngoại trừ những hạt cát chảy xuôi xuống, trong mắt của hắn chẳng còn gì khác, cứ thế yên lặng chờ đợi.
Cát mịn chảy dài, một lượt lại một lượt. Thời gian vô thanh vô tức trôi qua, không tiếng động, không người tới.
Rốt cuộc, đến lần thứ ba hắn lật đồng hồ cát thì ngoài phòng cũng vang lên một hồi bước chân, từ xa tới gần, vô cùng chậm rãi, rốt cuộc đứng ở ngay cửa ra vào.
Thẩm Thạch chậm rãi đứng lên, chỉ cảm thấy trong cổ họng khô khốc, thân thể không tự chủ được mà run lên. Vì lo cho mình, cũng vì lo cho phụ thân mười ngày đã không còn tin tức.
Đột nhiên, hắn cắn chặt răng, nhanh nhẹn vọt tới, mở cửa phòng ra.
Ánh sáng từ bên ngoài phòng tràn vào làm cho mắt hắn phải nheo lại, sau đó liền nhận ra người đang đứng ngoài cửa.
Đó chính là lão xa phu gầy gò, nhỏ thó, mười ngày qua đã không ngừng đánh xe ngựa đưa hắn hắn tới đây.
Lão đánh ngựa nhìn thiếu niên trong phòng, những nếp nhăn trên mặt đột nhiên xô lại, miệng toét ra cười để lộ hàm răng trắng hếu mang theo một chút âm trầm.