Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Sau khi giết chết con Quỷ Ảnh Sơn Miêu, đem thi thể của nó xử lý thỏa đáng, thu được Linh tài bỏ vào Tiểu Như Ý Giới, Thẩm Thạch đứng dậy, lấy lại bình tĩnh, một lần nữa bắt đầu hướng rừng sâu đi tới.
Quỷ Ảnh Sơn Miêu, răng nanh và da lông đều là Linh tài có giá trị cao, có thể đổi lại Linh Tinh, so với việc trước kia Thẩm Thạch trên bờ biển vất vả săn đuổi những Yêu thú cấp thấp kia phải nhiều hơn gấp mấy lần, nên nói mạo hiểm càng cao đạt được hồi báo lại càng lớn.
Hơn nữa dưới sự hỗ trợ của Phù Lục, Thẩm Thạch ít hao tốn sức lực hơn nhiều so với lúc chiến đấu với đám Yêu thú cấp thấp, làm cho hắn càng thêm tự tin.
Rừng rậm sâu thẳm, nơi chiến trường vừa rồi rất nhanh đã bị che lấp phía sau rừng cây, có lẽ là vì Thẩm Thạch cố ý chọn một nơi vắng vẻ nên tiến vào rừng rậm, nên những đồng môn kia dường như không chút dấu hiệu nào xuất hiện ở nơi này, cảm giác tựa hồ trong cả một rừng cây rộng lớn như vậy, chỉ có một mình hắn ở, một mình thám hiểm.
Hắn từng bước đi sâu vào cánh rừng, gặp Yêu thú cũng dần dần nhiều hơn, trên đường đi hắn còn giết chết ba con Yêu thú, không ngoại lệ đều hung hãn cùng cấp với Quỷ Ảnh Sơn Miêu, nhưng Thẩm Thạch phối hợp các loại Phù Lục tấn công, cuối cùng chúng đều chết trong tay của hắn.
Hiệu suất như vậy, làm cho bản thân Thẩm Thạch cũng hơi giật mình, đồng thời hắn cũng có thể tưởng tượng ra được nếu cái màn trước mắt này truyền ra ngoài, sẽ gây ra bao nhiêu chấn động. Phải biết rằng, những đồng môn sư huynh đệ Luyện Khí cảnh cùng hắn đi Yêu Đảo kia, tu luyện tới Luyện Khí cảnh cao giai sớm hơn hắn, mà cũng phải mấy người kết bạn mới có thể đối phó với một Yêu thú loại trình độ này, hơn nữa thường thường trong cuộc chiến, hầu như đều là thuần túy dựa vào sức mạnh thân thể vật lộn, tối đa cũng chỉ có một người học Hỏa Cầu Thuật ở một bên tích súc cả buổi mới phóng ra được một cái pháp thuật, rồi sau đó cũng phải nhào vào tham gia chiến đấu.
Đánh nhau một trận, trên người mang theo vết thương là chuyện bình thường, Yêu thú hung mãnh, dù sao cũng không phải tùy tiện muốn đánh là đánh được, dưới tình huống bình thường, đội quân đến Yêu đảo thường chỉ săn được một con yêu thú, những người nào có kinh nghiệm hơn có lẽ sẽ được thêm một ít thu hoạch, nhưng so với Thẩm Thạch, lại thật đúng là khác biệt như ngày và đêm.
Hắn một mình tiến vào rừng rậm, gặp cấp bậc Yêu thú như vậy, dùng Ngũ Hành thuật pháp và Phù Lục kết hợp, dễ dàng như chém dưa thái rau, hơn nữa cho tới bây giờ, hắn vẫn còn thừa sức lực khá nhiều.
Thẩm Thạch vì bản thân chọn lựa một nơi vắng vẻ như vậy, một mình hành động mà cảm thấy may mắn và thoả mãn.
Tiểu Như Ý Giới trong tay trái, đã có Linh tài của bốn con yêu thú, theo như trong lòng Thẩm Thạch tính ra, sau khi trở lại Thanh Ngư Đảo, ít nhất có thể đổi về một trăm viên Linh Tinh trở lên, xem ra, cứ thế này thì không còn phải lo gì nữa, dù có mức độ tiêu hao đến lộn ruột do luyện đan của Chung Thanh Lộ.
Thẩm Thạch trong lòng vui sướng, vừa xem xét một chút tình huống bản thân hiện tại. Cảnh giới của hắn từ khi tu luyện tới đẳng cấp cao Luyện Khí Cảnh, Linh lực ở chỗ huyệt mi tâm hắn phát triển trên diện rộng, cộng với Phù Lục được chế tạo sẵn làm cho mức độ tiêu hao khi chiến đấu với Yêu thú của hắn được giảm xuống đến mức nhỏ nhất, đến giờ Linh lực hắn tiêu hao còn chưa đến một phần ba.
Tình cảnh này nếu nói ra, sợ là đám đồng môn cùng đi Yêu đảo kia phải kinh ngạc đến ngây người một phen.
Nếu chỉ nói về thu hoạch Linh Tinh, hôm nay thu hoạch đã xem như đủ rồi, nhưng tình hình cực kỳ tốt như vậy, dù là tính tình tỉ mỉ thận trọng như Thẩm Thạch , cũng không nghĩ ra chút lý do nào để phải rút lui.
Không thể quay trở lại, đương nhiên là tiếp tục tiến về phía trước!
Thẩm Thạch tiếp tục đi trong rừng rậm, hắn rất cẩn thận, đến một chỗ, thì thấy địa hình phía trước bỗng nhiên thoáng hẳn ra, thì ra là đến chân một dãy núi, Thẩm Thạch trầm ngâm một lúc, quay người đi chếch sang bên.
Nếu leo lên dãy núi, chính là sắp đi tới Bắt Yêu động, Thẩm Thạch cũng hề có ý nghĩ kia, nên chỉ hoạt động loanh quanh dưới chân núi mà thôi.
Dù Thẩm Thạch vô cùng cẩn thận, chỉ quanh trong khu vực rừng dưới chân núi, nhưng trong rừng chỗ nào cũng có nguy hiểm, nên không lâu sau, Thẩm Thạch gặp phải một phiền toái lớn.
Hắn gặp một con Yêu thú rất khó đối phó, Thiết Mộc Cự Viên.
Loại Yêu Viên này có hình thể vô cùng to lớn, sức lực cực khỏe, lông xám toàn thân cứng như Thiết Mộc Tinh Cương, đao kiếm khó làm thương tổn, lại thêm động tác nhanh nhẹn, hung mãnh dị thường, trong Yêu Thú Phổ được xếp vào hàng hung vật đỉnh phong của Yêu thú cấp hai, dù Ngưng Nguyên Cảnh tu sĩ gặp cũng phải cẩn thận đối phó.
Nếu Thẩm Thạch nhớ không lầm, loại Yêu thú cường đại này lẽ ra phải sinh hoạt trên sơn mạch ở trung tâm Yêu Đảo, hôm nay không biết có phải vô tình đúng lúc con Thiết Mộc Cự Viên này vừa vặn xuống núi kiếm ăn hay không, gặp phải Thẩm Thạch, lập tức bộc phát một cuộc chiến cực kỳ nguy hiểm.
Dù trên phương diện nào, Thiết Mộc Cự Viên chắc chắn cũng là địch thủ mạnh nhất mà Thẩm Thạch từ khi tu đạo đến nay mới gặp phải, thậm chí theo lẽ thường mà nói, một tu sĩ Luyện Khí cảnh cao giai, nếu một mình gặp phải Yêu thú cấp bậc Thiết Mộc Cự Viên, đều là cục diện thập tử nhất sinh.
Trước cảnh sống chết, kinh nghiệm hơn một năm ở Yêu Đảo của Thẩm Thạch phát huy tác dụng. Tuy trong lòng hắn kinh hãi sao đột nhiên lại xuất hiện dị thú hung mãnh này, nhưng không hề mất lý trí, mà lập tức trấn định lại, lấy ra đủ loại Phù Lục trong Tiểu Như Ý Giới ra sẵn sàng quần chiến.
Ngay từ đầu cuộc chiến, không hề nghi ngờ Thiết Mộc Cự Viên chiếm ưu thế tuyệt đối, đẩy Thẩm Thạch vào nguy cấp, nhưng Thẩm Thạch lợi dụng khả năng thi pháp Phù Lục cực nhanh, liên tục phóng ra nhiều loại pháp thuật, Trầm Thổ Thuật, Hỏa chướng thuật, Phong Tiệp thuật, cái nào cũng dùng hết, khiến Thiết Mộc Cự Viên chậm hẳn đi, còn hắn vừa tăng cường phòng ngự, động tác lại nhanh nhẹn hơn, kéo giãn khoảng cách ra, rồi dùng ba loại Phù Lục công kích để trả đòn.
Nhờ cuộc chiến đấu này, Thẩm Thạch lần đầu cảm nhận được sự tương sinh tương khắc về ngũ hành của Yêu thú cấp bậc cao. Thiết Mộc Cự Viên có một tia thuộc tính mộc, tuy không mạnh nhưng vẫn có chút ảnh hưởng, nên thuật pháp Thổ Hệ đánh lên nó uy lực bị yếu bớt, trong khi Hỏa khắc mộc, Hỏa Cầu Thuật nện lên thân nó, hiệu quả rõ rệt hơn hẳn.
Nhưng dù vậy, Thẩm Thạch vẫn nhận ra con Yêu thú cường hãn này thật sự là mạnh vượt ngoài ý muốn. Yêu thú cấp thấp tối đa sau hai lần pháp thuật công kích đã thấy kết quả, nhưng hắn đã liên tục đập pháp thuật cấp một lên Thiết Mộc Cự Viên bốn lần rồi, trong đó có hai cái là Hỏa Cầu Thuật, mà con Thiết Mộc Cự Viên này ở dưới sự khống chế của Trầm Thổ Thuật dù chậm chạp hẳn đi, nhưng thân thể vẫn sừng sững không ngã, dù ngực nó đã máu thịt be bét, nhưng vẫn giãy giụa cố xông tới chỗ hắn.
Có điều Thẩm Thạch cái khác không có, nhưng Phù Lục thì lại rất nhiều. . .
Nên hắn lại lập tức ném ra một cái Trầm Thổ Thuật, tiếp tục hạn chế tốc độ của Cự Viên, sau đó lại nhanh chóng lấy ra hai tờ Phù Lục Hỏa Cầu Thuật, kích phát, hai hỏa cầu nóng bỏng nối đuôi nhau liên tục đánh lên ngực Thiết Mộc Cự Viên.
“Ầm”
Cuối cùng, cùng với tiếng gầm rú phẫn nộ, thân thể cao lớn của Thiết Mộc Cự Viên ầm ầm ngã xuống, thậm chí còn nện đứt một gốc cây nhỏ cách đó không xa, đè bẹp cành lá dưới thân.
Xa xa, Thẩm Thạch còn chưa tỉnh hồn đứng đó, chờ một hồi, đến khi xác định con Yêu thú hung mãnh này thật sự đã chết, mới thực sự bình tĩnh lại, há to miệng thở dốc.
Đây là cuộc chiến gian khổ và nguy hiểm nhất mà Thẩm Thạch từ lúc chào đời tới nay mới gặp phải, giúp hắn một lần nữa cảm nhận được tsâu sắc sự lợi hại của yêu thú trên yêu đảo, làm tia tự đại mơ hồ vừa nảy mầm vừa rồi của hắn bị bóp chết.
Hắn chậm rãi đi tới, trong lòng tính toán, mình giết một con Thiết Mộc Cự Viên, trước sau đã dùng hết mười ba cái phù lục rồi. . .
Xem ra là lỗ vốn a, Thẩm Thạch khe khẽ thở dài, đi tới, nhìn thi thể yêu thú to lớn kia, có một cảm giác tự hào phát ra từ nội tâm.
Chưa từng có người nào, tại thời điểm Luyện Khí cảnh, có thể một mình giết chết một con Yêu thú hung hãn đỉnh cấp cấp hai như vậy a.
Sau khi xử lý xong cái đầu Thiết Mộc Cự Viên, Thẩm Thạch không ở tại chỗ tiếp tục trì hoãn, lập tức quay người theo đường cũ trở về.
Trận chiến vừa rồi làm hắn hao tổn thật lớn, chưa nói tới Linh lực trong người, mà là hắn dùng các loại Phù Lục, một lần chiến đấu đã tiêu hao mười ba cái phù lục, từ góc độ khác mà nói, Thiết Mộc Cự Viên hung hãn vô cùng này, đã bị Thẩm Thạch dùng tiền đập chết. . .
Lúc đến đảo, trong tay Thẩm Thạch có tổng cộng hai mươi tư tờ Phù Lục, đến giờ còn thừa chẳng bao nhiêu. Nếu lại gặp phải Yêu thú hung hãn, Thẩm Thạch sẽ trở nên vô kế khả thi.
"Ài, nói cho cùng, thuật pháp cấp bậc này uy lực vẫn còn hơi yếu, đối phó một Yêu thú bình thường coi như có thể, nhưng chống lại yêu thú cấp hai có thân thể kiên cường dẻo dai, thì có phần lực bất tòng tâm rồi."
Thẩm Thạch trong lòng nghĩ như vậy, hồi tưởng lại trận đại chiến kịch liệt vừa rồi ở trong kia, mình liên tục ném vào chỗ hiểm trên ngực Thiết Mộc Cự Viên năm sáu cái pháp thuật, mới đem nó đánh bại, Phù Lục pháp thuật công kích trong Tiểu Như Ý Giới, cơ bản cũng sau một trận chiến này đều dùng hết, nếu Thiết Mộc Cự Viên kiên trì lâu hơn một chút, chỉ sợ người ngã xuống sẽ chính là Thẩm Thạch.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Thạch không khỏi nghĩ mà sợ, sờ lên Tiểu Như Ý Giới trên tay phải, trong lòng hạ quyết tâm, xem ra chính mình vẫn là quá mức khinh địch, cho là có hơn mười hai mươi cái phù lục hàng tồn là có thể đi lại trên yêu đảo, thật sự là quá coi thường yêu thú nơi đây. Đợi sau này trở lại Thanh Ngư Đảo, nhất định phải chuẩn bị chu toàn hơn chút ít.
Vừa nghĩ, hắn vừa đi ra khỏi cánh rừng, có lẽ những con yêu thú có lai lịch ở đây đã bị hắn giết chết trên đường vào, nên đường trở về rất yên tĩnh, đến khi đi ra rừng cây ngẩng đầu nhìn lên trời, thì sắc trời đã chỉ xế chiều.
Thẩm Thạch nhìn chung quanh một chút, bãi biển yên bình trước sau như một tịch mịch an tường, xung quanh vẫn là trống rỗng mịt mù không có dấu người, hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, quay người đi về phía thuyền lớn đỗ bên đê biển.
Đến khi trở lại trên thuyền lớn, hắn mới phát hiện mình không phải là người thứ nhất trở về, trên boong thuyền đã ngồi bảy tám đồng môn, có người bị thương có người mỏi mệt, nhưng thần sắc nói chung đều là hưng phấn vui sướng, xem ra mấy đội nhân mã này đều có thu hoạch.
Thẩm Thạch sau khi lên thuyền, đương nhiên cũng bị những người khác nhìn thấy, thật ra hắn từ trước đến nay ở nơi yêu đảo này đều một mình hành động, nên cũng không có ai đi đến bắt chuyện với hắn, Thẩm Thạch cũng không để trong lòng, đi đến một góc vắng vẻ ngồi xuống.
Cứ như vậy chờ đến lúc hoàng hôn, tất cả mọi người đúng giờ về tới thuyền lớn, Từ Nhạn Chi và Tằng Chí Bách hai người đi ra kiểm tra, không nói gì, trực tiếp lái thuyền trở về địa điểm xuất phát.
Sắc trời bắt đầu tối, bóng tối phủ xuống phía sau thân thuyền, hòn đảo lại chìm vào bóng đêm đen kịt.
Thẩm Thạch ngắm nhìn bóng dáng hòn đảo càng ngày càng mơ hồ mông lung, trong lòng không khỏi nghĩ tới con Quỷ ảnh Sơn Miêu, vốn dựa theo lẽ thường, có lẽ vào giờ này chúng mới xuất hiện.
Tại sao con Sơn Miêu kia lại lạ thường như thế?
Thẩm Thạch ngơ ngẩn ngắm nhìn phương xa, nhìn hòn đảo dần dần biến mất trong bóng đêm, rất xa trên mặt biển, gió biển dần thổi mạnh hơn, dường như còn truyền đến một tiếng kêu thê lương sắc bén, trong màn đêm trống trải, lặng lẽ ngân xa.
Quỷ Ảnh Sơn Miêu, răng nanh và da lông đều là Linh tài có giá trị cao, có thể đổi lại Linh Tinh, so với việc trước kia Thẩm Thạch trên bờ biển vất vả săn đuổi những Yêu thú cấp thấp kia phải nhiều hơn gấp mấy lần, nên nói mạo hiểm càng cao đạt được hồi báo lại càng lớn.
Hơn nữa dưới sự hỗ trợ của Phù Lục, Thẩm Thạch ít hao tốn sức lực hơn nhiều so với lúc chiến đấu với đám Yêu thú cấp thấp, làm cho hắn càng thêm tự tin.
Rừng rậm sâu thẳm, nơi chiến trường vừa rồi rất nhanh đã bị che lấp phía sau rừng cây, có lẽ là vì Thẩm Thạch cố ý chọn một nơi vắng vẻ nên tiến vào rừng rậm, nên những đồng môn kia dường như không chút dấu hiệu nào xuất hiện ở nơi này, cảm giác tựa hồ trong cả một rừng cây rộng lớn như vậy, chỉ có một mình hắn ở, một mình thám hiểm.
Hắn từng bước đi sâu vào cánh rừng, gặp Yêu thú cũng dần dần nhiều hơn, trên đường đi hắn còn giết chết ba con Yêu thú, không ngoại lệ đều hung hãn cùng cấp với Quỷ Ảnh Sơn Miêu, nhưng Thẩm Thạch phối hợp các loại Phù Lục tấn công, cuối cùng chúng đều chết trong tay của hắn.
Hiệu suất như vậy, làm cho bản thân Thẩm Thạch cũng hơi giật mình, đồng thời hắn cũng có thể tưởng tượng ra được nếu cái màn trước mắt này truyền ra ngoài, sẽ gây ra bao nhiêu chấn động. Phải biết rằng, những đồng môn sư huynh đệ Luyện Khí cảnh cùng hắn đi Yêu Đảo kia, tu luyện tới Luyện Khí cảnh cao giai sớm hơn hắn, mà cũng phải mấy người kết bạn mới có thể đối phó với một Yêu thú loại trình độ này, hơn nữa thường thường trong cuộc chiến, hầu như đều là thuần túy dựa vào sức mạnh thân thể vật lộn, tối đa cũng chỉ có một người học Hỏa Cầu Thuật ở một bên tích súc cả buổi mới phóng ra được một cái pháp thuật, rồi sau đó cũng phải nhào vào tham gia chiến đấu.
Đánh nhau một trận, trên người mang theo vết thương là chuyện bình thường, Yêu thú hung mãnh, dù sao cũng không phải tùy tiện muốn đánh là đánh được, dưới tình huống bình thường, đội quân đến Yêu đảo thường chỉ săn được một con yêu thú, những người nào có kinh nghiệm hơn có lẽ sẽ được thêm một ít thu hoạch, nhưng so với Thẩm Thạch, lại thật đúng là khác biệt như ngày và đêm.
Hắn một mình tiến vào rừng rậm, gặp cấp bậc Yêu thú như vậy, dùng Ngũ Hành thuật pháp và Phù Lục kết hợp, dễ dàng như chém dưa thái rau, hơn nữa cho tới bây giờ, hắn vẫn còn thừa sức lực khá nhiều.
Thẩm Thạch vì bản thân chọn lựa một nơi vắng vẻ như vậy, một mình hành động mà cảm thấy may mắn và thoả mãn.
Tiểu Như Ý Giới trong tay trái, đã có Linh tài của bốn con yêu thú, theo như trong lòng Thẩm Thạch tính ra, sau khi trở lại Thanh Ngư Đảo, ít nhất có thể đổi về một trăm viên Linh Tinh trở lên, xem ra, cứ thế này thì không còn phải lo gì nữa, dù có mức độ tiêu hao đến lộn ruột do luyện đan của Chung Thanh Lộ.
Thẩm Thạch trong lòng vui sướng, vừa xem xét một chút tình huống bản thân hiện tại. Cảnh giới của hắn từ khi tu luyện tới đẳng cấp cao Luyện Khí Cảnh, Linh lực ở chỗ huyệt mi tâm hắn phát triển trên diện rộng, cộng với Phù Lục được chế tạo sẵn làm cho mức độ tiêu hao khi chiến đấu với Yêu thú của hắn được giảm xuống đến mức nhỏ nhất, đến giờ Linh lực hắn tiêu hao còn chưa đến một phần ba.
Tình cảnh này nếu nói ra, sợ là đám đồng môn cùng đi Yêu đảo kia phải kinh ngạc đến ngây người một phen.
Nếu chỉ nói về thu hoạch Linh Tinh, hôm nay thu hoạch đã xem như đủ rồi, nhưng tình hình cực kỳ tốt như vậy, dù là tính tình tỉ mỉ thận trọng như Thẩm Thạch , cũng không nghĩ ra chút lý do nào để phải rút lui.
Không thể quay trở lại, đương nhiên là tiếp tục tiến về phía trước!
Thẩm Thạch tiếp tục đi trong rừng rậm, hắn rất cẩn thận, đến một chỗ, thì thấy địa hình phía trước bỗng nhiên thoáng hẳn ra, thì ra là đến chân một dãy núi, Thẩm Thạch trầm ngâm một lúc, quay người đi chếch sang bên.
Nếu leo lên dãy núi, chính là sắp đi tới Bắt Yêu động, Thẩm Thạch cũng hề có ý nghĩ kia, nên chỉ hoạt động loanh quanh dưới chân núi mà thôi.
Dù Thẩm Thạch vô cùng cẩn thận, chỉ quanh trong khu vực rừng dưới chân núi, nhưng trong rừng chỗ nào cũng có nguy hiểm, nên không lâu sau, Thẩm Thạch gặp phải một phiền toái lớn.
Hắn gặp một con Yêu thú rất khó đối phó, Thiết Mộc Cự Viên.
Loại Yêu Viên này có hình thể vô cùng to lớn, sức lực cực khỏe, lông xám toàn thân cứng như Thiết Mộc Tinh Cương, đao kiếm khó làm thương tổn, lại thêm động tác nhanh nhẹn, hung mãnh dị thường, trong Yêu Thú Phổ được xếp vào hàng hung vật đỉnh phong của Yêu thú cấp hai, dù Ngưng Nguyên Cảnh tu sĩ gặp cũng phải cẩn thận đối phó.
Nếu Thẩm Thạch nhớ không lầm, loại Yêu thú cường đại này lẽ ra phải sinh hoạt trên sơn mạch ở trung tâm Yêu Đảo, hôm nay không biết có phải vô tình đúng lúc con Thiết Mộc Cự Viên này vừa vặn xuống núi kiếm ăn hay không, gặp phải Thẩm Thạch, lập tức bộc phát một cuộc chiến cực kỳ nguy hiểm.
Dù trên phương diện nào, Thiết Mộc Cự Viên chắc chắn cũng là địch thủ mạnh nhất mà Thẩm Thạch từ khi tu đạo đến nay mới gặp phải, thậm chí theo lẽ thường mà nói, một tu sĩ Luyện Khí cảnh cao giai, nếu một mình gặp phải Yêu thú cấp bậc Thiết Mộc Cự Viên, đều là cục diện thập tử nhất sinh.
Trước cảnh sống chết, kinh nghiệm hơn một năm ở Yêu Đảo của Thẩm Thạch phát huy tác dụng. Tuy trong lòng hắn kinh hãi sao đột nhiên lại xuất hiện dị thú hung mãnh này, nhưng không hề mất lý trí, mà lập tức trấn định lại, lấy ra đủ loại Phù Lục trong Tiểu Như Ý Giới ra sẵn sàng quần chiến.
Ngay từ đầu cuộc chiến, không hề nghi ngờ Thiết Mộc Cự Viên chiếm ưu thế tuyệt đối, đẩy Thẩm Thạch vào nguy cấp, nhưng Thẩm Thạch lợi dụng khả năng thi pháp Phù Lục cực nhanh, liên tục phóng ra nhiều loại pháp thuật, Trầm Thổ Thuật, Hỏa chướng thuật, Phong Tiệp thuật, cái nào cũng dùng hết, khiến Thiết Mộc Cự Viên chậm hẳn đi, còn hắn vừa tăng cường phòng ngự, động tác lại nhanh nhẹn hơn, kéo giãn khoảng cách ra, rồi dùng ba loại Phù Lục công kích để trả đòn.
Nhờ cuộc chiến đấu này, Thẩm Thạch lần đầu cảm nhận được sự tương sinh tương khắc về ngũ hành của Yêu thú cấp bậc cao. Thiết Mộc Cự Viên có một tia thuộc tính mộc, tuy không mạnh nhưng vẫn có chút ảnh hưởng, nên thuật pháp Thổ Hệ đánh lên nó uy lực bị yếu bớt, trong khi Hỏa khắc mộc, Hỏa Cầu Thuật nện lên thân nó, hiệu quả rõ rệt hơn hẳn.
Nhưng dù vậy, Thẩm Thạch vẫn nhận ra con Yêu thú cường hãn này thật sự là mạnh vượt ngoài ý muốn. Yêu thú cấp thấp tối đa sau hai lần pháp thuật công kích đã thấy kết quả, nhưng hắn đã liên tục đập pháp thuật cấp một lên Thiết Mộc Cự Viên bốn lần rồi, trong đó có hai cái là Hỏa Cầu Thuật, mà con Thiết Mộc Cự Viên này ở dưới sự khống chế của Trầm Thổ Thuật dù chậm chạp hẳn đi, nhưng thân thể vẫn sừng sững không ngã, dù ngực nó đã máu thịt be bét, nhưng vẫn giãy giụa cố xông tới chỗ hắn.
Có điều Thẩm Thạch cái khác không có, nhưng Phù Lục thì lại rất nhiều. . .
Nên hắn lại lập tức ném ra một cái Trầm Thổ Thuật, tiếp tục hạn chế tốc độ của Cự Viên, sau đó lại nhanh chóng lấy ra hai tờ Phù Lục Hỏa Cầu Thuật, kích phát, hai hỏa cầu nóng bỏng nối đuôi nhau liên tục đánh lên ngực Thiết Mộc Cự Viên.
“Ầm”
Cuối cùng, cùng với tiếng gầm rú phẫn nộ, thân thể cao lớn của Thiết Mộc Cự Viên ầm ầm ngã xuống, thậm chí còn nện đứt một gốc cây nhỏ cách đó không xa, đè bẹp cành lá dưới thân.
Xa xa, Thẩm Thạch còn chưa tỉnh hồn đứng đó, chờ một hồi, đến khi xác định con Yêu thú hung mãnh này thật sự đã chết, mới thực sự bình tĩnh lại, há to miệng thở dốc.
Đây là cuộc chiến gian khổ và nguy hiểm nhất mà Thẩm Thạch từ lúc chào đời tới nay mới gặp phải, giúp hắn một lần nữa cảm nhận được tsâu sắc sự lợi hại của yêu thú trên yêu đảo, làm tia tự đại mơ hồ vừa nảy mầm vừa rồi của hắn bị bóp chết.
Hắn chậm rãi đi tới, trong lòng tính toán, mình giết một con Thiết Mộc Cự Viên, trước sau đã dùng hết mười ba cái phù lục rồi. . .
Xem ra là lỗ vốn a, Thẩm Thạch khe khẽ thở dài, đi tới, nhìn thi thể yêu thú to lớn kia, có một cảm giác tự hào phát ra từ nội tâm.
Chưa từng có người nào, tại thời điểm Luyện Khí cảnh, có thể một mình giết chết một con Yêu thú hung hãn đỉnh cấp cấp hai như vậy a.
Sau khi xử lý xong cái đầu Thiết Mộc Cự Viên, Thẩm Thạch không ở tại chỗ tiếp tục trì hoãn, lập tức quay người theo đường cũ trở về.
Trận chiến vừa rồi làm hắn hao tổn thật lớn, chưa nói tới Linh lực trong người, mà là hắn dùng các loại Phù Lục, một lần chiến đấu đã tiêu hao mười ba cái phù lục, từ góc độ khác mà nói, Thiết Mộc Cự Viên hung hãn vô cùng này, đã bị Thẩm Thạch dùng tiền đập chết. . .
Lúc đến đảo, trong tay Thẩm Thạch có tổng cộng hai mươi tư tờ Phù Lục, đến giờ còn thừa chẳng bao nhiêu. Nếu lại gặp phải Yêu thú hung hãn, Thẩm Thạch sẽ trở nên vô kế khả thi.
"Ài, nói cho cùng, thuật pháp cấp bậc này uy lực vẫn còn hơi yếu, đối phó một Yêu thú bình thường coi như có thể, nhưng chống lại yêu thú cấp hai có thân thể kiên cường dẻo dai, thì có phần lực bất tòng tâm rồi."
Thẩm Thạch trong lòng nghĩ như vậy, hồi tưởng lại trận đại chiến kịch liệt vừa rồi ở trong kia, mình liên tục ném vào chỗ hiểm trên ngực Thiết Mộc Cự Viên năm sáu cái pháp thuật, mới đem nó đánh bại, Phù Lục pháp thuật công kích trong Tiểu Như Ý Giới, cơ bản cũng sau một trận chiến này đều dùng hết, nếu Thiết Mộc Cự Viên kiên trì lâu hơn một chút, chỉ sợ người ngã xuống sẽ chính là Thẩm Thạch.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Thạch không khỏi nghĩ mà sợ, sờ lên Tiểu Như Ý Giới trên tay phải, trong lòng hạ quyết tâm, xem ra chính mình vẫn là quá mức khinh địch, cho là có hơn mười hai mươi cái phù lục hàng tồn là có thể đi lại trên yêu đảo, thật sự là quá coi thường yêu thú nơi đây. Đợi sau này trở lại Thanh Ngư Đảo, nhất định phải chuẩn bị chu toàn hơn chút ít.
Vừa nghĩ, hắn vừa đi ra khỏi cánh rừng, có lẽ những con yêu thú có lai lịch ở đây đã bị hắn giết chết trên đường vào, nên đường trở về rất yên tĩnh, đến khi đi ra rừng cây ngẩng đầu nhìn lên trời, thì sắc trời đã chỉ xế chiều.
Thẩm Thạch nhìn chung quanh một chút, bãi biển yên bình trước sau như một tịch mịch an tường, xung quanh vẫn là trống rỗng mịt mù không có dấu người, hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, quay người đi về phía thuyền lớn đỗ bên đê biển.
Đến khi trở lại trên thuyền lớn, hắn mới phát hiện mình không phải là người thứ nhất trở về, trên boong thuyền đã ngồi bảy tám đồng môn, có người bị thương có người mỏi mệt, nhưng thần sắc nói chung đều là hưng phấn vui sướng, xem ra mấy đội nhân mã này đều có thu hoạch.
Thẩm Thạch sau khi lên thuyền, đương nhiên cũng bị những người khác nhìn thấy, thật ra hắn từ trước đến nay ở nơi yêu đảo này đều một mình hành động, nên cũng không có ai đi đến bắt chuyện với hắn, Thẩm Thạch cũng không để trong lòng, đi đến một góc vắng vẻ ngồi xuống.
Cứ như vậy chờ đến lúc hoàng hôn, tất cả mọi người đúng giờ về tới thuyền lớn, Từ Nhạn Chi và Tằng Chí Bách hai người đi ra kiểm tra, không nói gì, trực tiếp lái thuyền trở về địa điểm xuất phát.
Sắc trời bắt đầu tối, bóng tối phủ xuống phía sau thân thuyền, hòn đảo lại chìm vào bóng đêm đen kịt.
Thẩm Thạch ngắm nhìn bóng dáng hòn đảo càng ngày càng mơ hồ mông lung, trong lòng không khỏi nghĩ tới con Quỷ ảnh Sơn Miêu, vốn dựa theo lẽ thường, có lẽ vào giờ này chúng mới xuất hiện.
Tại sao con Sơn Miêu kia lại lạ thường như thế?
Thẩm Thạch ngơ ngẩn ngắm nhìn phương xa, nhìn hòn đảo dần dần biến mất trong bóng đêm, rất xa trên mặt biển, gió biển dần thổi mạnh hơn, dường như còn truyền đến một tiếng kêu thê lương sắc bén, trong màn đêm trống trải, lặng lẽ ngân xa.