Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Một câu nói, liền cứng rắn đẩy Hứa Ngộ ra xa, còn đội cho anh ta một cái mũ hư hỏng.
Hứa Ngộ mím môi, lúc nhìn về phía cô, trong mắt đầy u buồn, cũng không giải thích cái gì.
Ngược lại Diệp Nhất Đóa lại thiếu kiên nhẫn, lôi kéo cánh tay Cố Tử Mạt, liền hỏi, "Hai người biết nhau, thế giới này thật nhỏ, nhưng. . . . . ." Nói đến đây, Diệp Nhất Đóa liền nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu cùng nghi hoặc.
Bên cạnh cô đang đứng hai người, một người là bạn trai hiện tại của cô, một người là bạn tốt của cô.
Mà giữa hai người, hình như có mối thù rất lớn vậy, cô thật sự khó hiểu.
Cố Tử Mạt kéo kéo môi, không sao cả trả lời, "Chị và anh ta, cũng coi như là nửa bạn học, không hiếm lạ."
Cô đứng thẳng người nhìn thẳng hướng về phía Hứa Ngộ, mới phát hiện cuối cùng là tự loạn trận tuyến.
Vào lúc Diệp Nhất Đóa hỏi cô, cô mới biết, vô luận như thế nào, cô cũng không muốn vạch trần đoạn chuyện cũ kia ra.
Mà từ đầu đến cuối, Hứa Ngộ vẫn đứng ở một bên, cũng không hề tỏ thái độ, anh ta mím môi thật chặt, đứng yên không nhúc nhích ở đó, tiêu điều mà thê lương.
"Tới phiên chị lên rồi." Cô nhìn ra phía trước, vỗ vỗ xuống cánh tay Diệp Nhất Đóa, ý bảo cô yên tâm.
"Yes Sir, cố gắng lên!" Diệp Nhất Đóa ra một dấu tay thành công với Cố Tử Mạt, gương mặt đầy tươi cười.
Hoạt động tuyên truyền lần này là do cô thiết kế tổ chức, cô rất quan tâm, thiên kim tiểu thư hiếm khi chuyên chú làm một chuyện, lại có vẻ nhiệt tình mong muốn thành công.
Sau khi Cố Tử Mạt lên sân, Diệp Nhất Đóa hỏi Hứa Ngộ, "Sao Tử Mạt lại đối với anh như vậy, có phải hai người có hiểu lầm hay không, nếu thật sự có hiểu lầm, thì em sẽ giải quyết giúp anh, coi như món quà."
Hứa Ngộ không có trả lời, sắc mặt có vẻ cũng không tốt.
Diệp Nhất Đóa thấy anh không để ý tới cô, cô cũng không có ý định đi quan tâm anh ta làm gì, bất mãn bĩu môi, sẽ đi kiểm tra tình hình quay chương trình.
Từ lúc Cố Tử Mạt lên sân khấu, ánh đèn sáng dần lên, người xem đang ngồi trong trường quay trực tiếp bùng nổ.
Diệp Nhất Đóa ở một bên sân khấu nhìn xem, cũng không biết phản ứng của người xem là bị ảnh hưởng từ cái gì, chỉ thấy họ đang châu đầu ghé tai thảo luận gì đó, ánh mắt của bọn họ, đều không có ngoại lệ cùng nhìn chăm chú lên người Cố Tử Mạt.
Cô buồn bực, tập trung toàn bộ lực chú ý lên người Cố Tử Mạt, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, cho đến khi thấy trên chân Cố Tử Mạt đi đôi giày cao gót màu đen đính kim cương số lượng hạn chế kia, cũng không nhịn được thở dài một câu, "Thật lấp lánh."
Đôi giày cao gót kia của Cố Tử Mạt vốn dĩ lúc còn đang ở phía sau sân khấu cũng không nhìn ra kiểu dáng bây giờ đính đầy kim cương trên đó, dưới ánh sáng của đèn flash chiếu xuống lóe ra lấp lánh vô cùng, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người ở đây.
Cả thế giới không nhiều hơn mười đôi giày cao gót Fer¬rag¬amo bản số lượng có hạn, đường cong lưu loát, phong cách đơn giản, như một bản vẽ xử lý cẩu thả, lại vẫn theo một phong cách tao nhã nhất quán, phong cách đơn giản, đúng là kiểu dáng thịnh hành, chân chân chính chính khiến bàn chân người đi trở nên rực rỡ.
Diệp Nhất Đóa nhìn đến đây, cũng biết chương trình kỳ này thành công rồi.
. . . . . .
Cố Tử Mạt bị người nữ chủ trì ôm xuống, mà Ninh Uyển cùng một vị minh tinh điện ảnh khác, lại hoàn toàn bị xem nhẹ.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Cố Tử Mạt vẫn là bình bình đạm đạm, người nữ chủ trì vòng quanh hai bên cô, còn nhiệt tình mời Cố Tử Mạt ăn bữa khuya, Cố Tử Mạt khoát tay, tỏ vẻ không có thói quen này.
Người nữ chủ trì ngượng ngùng, nhưng không hề bỏ đi ý niệm lấy lòng chút nào, ngược lại càng nhiệt tình, vây quanh Cố Tử Mạt nói chuyện không ngừng.
Diệp Nhất Đóa nhìn không nổi, chạy chậm qua, ngăn trở giữa người nữ chủ trì và Cố Tử Mạt, chỉ vào đôi Fer¬rag¬amo trên cặp chân của Cố Tử Mạt kia, nói với người nữ chủ trì, "Cô cố gắng thêm mấy năm nữa, cũng gả vào nhà giàu có bậc nhất giống như Tử Mạt, như vậy thì có thể có được nó rồi."
Một câu nói, vạch trần Thiên Cơ, cũng làm cho mọi người ở đây, ánh mắt nhìn về phía Cố Tử Mạt, lại thêm một phần yêu thích và ngưỡng mộ. Nhưng bởi vì ' một câu nói nghẹn chết không có người đền mạng ' của Diệp Nhất Đóa, không còn có ai dám tiến lên nịnh bợ bấu víu gì nữa.
Lúc Cố Tử Mạt tháo trang sức chuẩn bị đi, thì Hứa Ngộ đi tới.
"Có chuyện gì không?" Cố Tử Mạt thấy anh ta bước đến , ánh mắt nhạt nhẽo nói.
Hứa Ngộ há miệng, giống như châm chước rất lâu, mới nói, "Tôi có đến nhà họ Cố tìm em, bác gái em em đã lấy một người giàu có rồi, em. . . . . . Em có khỏe không?"
Máu toàn thân Cố Tử Mạt cũng bởi vì những lời này của anh ta mà lạnh xuống.
Tiền!
Hứa Ngộ nhắc đến tiền với cô, không phải là ám chỉ cái gì chứ.
Còn hỏi cô sống có tốt hay không, chẳng lẽ người nhà họ Cố bán đứng cô sao? Một lần lại một lần?
Cô liếc mắt về phía phòng vệ sinh, thấy Diệp Nhất Đóa còn chưa ra ngoài, hít một hơi, nói với anh ta, "Làm phiền anh quan tâm, không có bị bán cho anh, tôi cảm thấy rất may mắn, bọn họ tìm cho tôi một người mua tốt hơn, vừa mua nhà lại đối với tôi rất tốt." Tầm mắt của cô, rơi vào đôi giày cao gót trên chân mình, trực tiếp ra hiệu cho anh ta biết.
Hứa Ngộ nghe vậy, cả gương mặt, đều trở nên cứng ngắc.
Cô sợ mình vẫn cứ đứng cùng anh ta sẽ hít thở không thông, xoay người rời đi.
Ra khỏi đài truyền hình, bầu trời lốm đốm đầy sao, cực kỳ sáng chói trong bầu trời đêm, nhưng lại có vẻ, xa xôi đến như vậy.
Có một số việc, cũng xa rồi.
Điện thoại di động rung lên, cô nhìn số, biểu hiện là nước Mĩ, sợ bỏ qua điện thoại của anh, cô nghĩ cũng không có nghĩ liền nhận.
"Chị gái, em ở nước Mỹ có quen một người bạn mới, cô ấy tên là Lâm Yên Nhiên, có lẽ là chị cũng biết. . . . . . A, quên nói rồi, anh rể cũng đang ở đây, mấy ngày nay anh rể đều ở đây cẩn thận chăm sóc Yên Nhiên đâu, thật là tận tâm, em chưa từng thấy anh ta để ý đến cô gái nào như vậy ngoài chị đâu." Cố Trinh Trinh cười nói tự nhiên, che miệng nói qua.
Cố Tử Mạt chỉ cảm thấy, hai chữ ' anh rể ' trong miệng Cố Trinh Trinh hết sức châm chọc.
Chỉ có dưới tình huống này, Cố Trinh Trinh mới dám thừa nhận Lục Duật Kiêu là anh rể của cô ta, vì vậy mà, vào giờ phút này, đã trở thành vũ khí sắc bén nhất của Cố Trinh Trinh để làm tổn thương đến cô.
"Cám ơn cô nói cho tôi biết những thứ này, tôi đã nhận được báo động an toàn mà cô cung cấp, cám ơn cô, Trinh Trinh, cô đúng là em gái tốt của tôi." Khóe môi cô nâng lên, ném cho Cố Trinh Trinh câu này, mặc kệ Cố Trinh Trinh có phản ứng gì, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cắt điện thoại, cô liền gọi điện thoại cho Lục Duật Kiêu.
"Alo --" đầu kia có giọng nói hơi mỏi mệt truyền đến.
Cố Tử Mạt nghẹn ngào một trận, vốn dĩ không nên quấy rầy anh vào lúc này, nhưng --
Hãy để cho cô ích kỷ một lần đi, cô hít một hơi, ngửa đầu nhìn về một ngôi sao sáng trong bầu trời đêm, nhẹ nói, "Em nhớ anh lắm, em cũng cần anh nữa."
Có lẽ là cô không đủ kiên cường, nhưng cô biết, anh là sự kiên cường cuối cùng của cô.
Lúc Lâm Yên Nhiên nghe thấy tiếng Lục Duật Kiêu từ bên ngoài đi vào, rõ ràng có thể cảm thấy trạng thái của Lục Duật Kiêu không đúng, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy gương mặt Lục Duật Kiêu căng thẳng khác thường, toàn thân tản mát ra cảm giác nguy hiểm , điều này làm cho cô cũng không khỏi ngẩn người.
"Minh Tuyên, sao vậy?" Cô là hiểu rõ anh.
Cô còn chưa dứt lời, người đàn ông đã hấp tấp nói, "Yên Nhiên, em dưỡng bệnh cho tốt, anh có thời gian sẽ trở lại thăm em."
Không để ý tới tiếng kêu gọi của Lâm Yên Nhiên, người đàn ông đi nhanh ra khu nội trú, tìm được một góc yên tĩnh, mở điện thoại di động lên, bấm một cái mã số.
"Đại Thiếu Gia."
"Quản gia, lập tức mua giúp tôi vé máy bay về nước." Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông phân phó.
Quản gia lập tức đồng ý , nhưng năm phút sau, gọi điện thoại trở lại, ngập ngừng nói nói: " Đại Thiếu Gia, chuyến bay sớm nhất bay lúc mười giờ tối, xin hỏi chuyến bay này có thể không?"
Lục Duật Kiêu ngưng lông mày, tóc ngắn hoàn mỹ, đường nét cổ cứng rắn, cặp mắt xinh đẹp khác thường, nhưng giờ phút này tản ra phong cách lại làm cho người ta không khỏi nhượng bộ lui binh, ngay cả giọng nói cũng là lạnh lùng không thể nghi ngờ, "Điều động máy bay tư nhân của nhà họ Lục ra ngoài, bây giờ tôi cần ngay! Lập tức, lập tức!"
Nhiều hơn hai từ cường điệu, quản gia lập tức ý thức được mức độ nghiêm túc của người đàn ông, vừa định đồng ý, lại nghĩ đến cái gì, rất là sợ hãi nhỏ giọng nói, "Đại Thiếu Gia, sợ là cậu không có quyền sử dụng máy bay tư nhân, cậu còn nhớ rõ, lúc cậu rời khỏi nhà họ Lục, giao phó của lão gia cùng với cam kết của cậu sao?"
Người đàn ông một trận hít không khí, cắn răng nói, "Tôi nhớ, nhưng, lần này đúng là có chuyện khẩn cấp!"
Quản gia khó xử, cuối cùng điều hoà nói: " Đại Thiếu Gia, cái này tôi không làm chủ được, hay là cậu gọi điện thoại cho lão gia đi, nói lời xin lỗi với lão gia, có lẽ lão gia sẽ đồng ý."
"Hí. . . . . ." Lục Duật Kiêu lại một trận hít không khí, ngón tay thon dài đặt nơi huyệt thái dương, nói một câu, "Tôi gọi cho ông ấy."
. . . . . .
*
Lúc Cố Tử Mạt hết ca đêm về nhà, cầm cái chìa khóa mở cửa nhà, lại đụng đầu vào một người.
Cố Tử Mạt trợn to hai mắt, trừng mắt nhìn người trước mắt, tim phập phòng, lại không biết nói cái gì cho phải.
Lục Duật Kiêu càng thu gần khoảng cách trước mặt Cố Tử Mạt, đôi tay giữ ở đầu gối của cô ngồi xổm xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô không khỏi hài hước hỏi, "Tối hôm qua ai nói nhớ anh, tối hôm qua ai nói cần anh, Cố Tử Mạt, là em, đúng không?"
Hai mắt ngăm đen của Lục Duật Kiêu, Cố Tử Mạt, thấy được chuyên chú, còn có hài hước, còn có mong đợi từ trong đó.
Ngược lại, đụng vào anh đang nhiều loại tình cảm như vậy, cô lại luống cuống.
Cố Tử Mạt có chút bối rối nhìn chằm chằm Lục Duật Kiêu, tối hôm qua bắt gặp Hứa Ngộ, lại gặp phải cuộc điện thoại của Cố Trinh Trinh, cô hoàn toàn là cảm xúc phát tác mà gọi điện thoại cho anh, cô chỉ nói mấy chữ như vậy, cũng không chịu nói rõ mọi chuyện ra, mà anh, lại vì vậy mà trở về rồi.
Cô chân chân thiết thiết luống cuống, mờ mịt luống cuống, trong lúc nhất thời tiêu hóa không hết sự thực ' anh trở về ', càng không biết đáp lại sự vui mừng của anh như thế nào.
Còn Lâm Yên Nhiên đâu? Một người phụ nữ lòng có mơ ước với anh, sao có thể dễ dàng để người đàn ông này trở lại như vậy.
Lục Duật Kiêu vượt qua bao nhiêu trắc trở để trở lại ngay lập tức, lại thấy cô đang trong mê loạn, rất buồn bực thở dài, chỉ trích nói: " Tử Mạt, chính là một câu đơn giản, mà em cũng phải suy nghĩ lâu như vậy, thật làm cho anh thất vọng." Cúi người liền hôn lên Cố Tử Mạt.
Thình lình bị hôn, nụ hôn sau nhiều ngày, khi môi lười nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, Cố Tử Mạt còn đang trong mê loạn lại không nhịn được giật mình một cái, trợn to hai mắt.
Trong đầu vốn dĩ là một mảnh hỗn độn, bị anh khoa trương kịch liệt tấn công như vậy, cô càng thêm vô cùng rối loạn.
Lục Duật Kiêu cũng không định thả cô ra, bỗng nghiêng người ngã lệch trên sô pha, nhướn mày, nhìn Cố Tử Mạt.
Cố Tử Mạt nhìn anh, trong mắt càng nhiều, là luống cuống mê loạn.
Lục Duật Kiêu buồn cười khẽ hừ một tiếng, rất vừa lòng ngửa ra sau tựa vào một tay vịn của ghế salon, hai cái chân dài vắ chéo gác lên tay vịn phía bên kia, nghiêng đầu tựa lên ghế sô pha miễn cưỡng nhìn Cố Tử Mạt một lúc, mới nói, "Tử Mạt, nói cho anh biết, anh nhớ anh dường nào."
Cố Tử Mạt khẽ quay cả mặt đi chỗ khác, muốn che dấu khoảng khắc cảm động trong lòng, nhưng hai cái chân dài của Lục Duật Kiêu vây lấy cô trên ghế sô pha giống như lan can sắt rõ ràng nói cho cô biết, người đàn ông trước mắt này đang ép hỏi cô.
Hỏi cô sao?
Vậy anh thì sao, rốt cuộc thì nhớ cô đến mức nào.
Cuộc điện thoại của Cố Trinh Trinh vẫn còn vang ở bên tai, Cố Trinh Trinh nói cho cô biết, Lục Duật Kiêu đối với Lâm Yên Nhiên tốt đến thế nào, mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ bằng miêu tả của Cố Trinh Trinh thôi, cô đã ghen tỵ rồi!
Nghĩ đến chồng mình hỏi han ân cần với một người phụ nữ khác, cô phải tức giận thế nào chứ.
Cô đưa tay lay lay chân của Lục Duật Kiêu, cúi người hơi dán sát vào mặt Lục Duật Kiêu, hỏi ngược lại, "Vậy anh nói cho em biết trước, anh nhớ em đến mức nào?"
Vẻ mặt Lục Duật Kiêu bất động, thản nhiên nhìn ánh mắt của Cố Tử Mạt, "Nhiều hơn em."
Là một đáp án, nhưng cũng không phải một đáp án cụ thể, Cố Tử Mạt mím môi nhìn Lục Duật Kiêu, trầm mặc chờ nghe tiếp.
Lục Duật Kiêu thản nhiên nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhưng không có nói tiếp.
Cố Tử Mạt ấm ức, đẩy chân của Lục Duật Kiêu ra.
Lục Duật Kiêu đã có chuẩn bị trước, hai chân tách ra, nhổm người dậy chắn Cố Tử Mạt ở trong góc sô pha, "Có tâm sự? Có chuyện khác sao?"
Cố Tử Mạt nhớ tới cái cô gái bị người nhà họ Lục quý trọng kia, cảm thấy ê ẩm trong lòng.
Cô nhíu mày thật chặt, quay đầu, không lên tiếng.
Lục Duật Kiêu rất có hứng thú ngồi dậy trên ghế sô pha quan sát Cố Tử Mạt, đôi tay bưng lấy đầu của cô, xoay lại đối diện với mình, mỉm cười nói, "Em không nói thẳng muốn anh trở về, nhưng lời nói của em, cũng đã kêu gọi anh về, em đang lo lắng và ghen tỵ, Tử Mạt."
Bị đâm trúng tâm sự, khiến từ trong đáy lòng Cố Tử Mạt cảm thấy không thoải mái, cô có chút bi thương nhìn Lục Duật Kiêu, đôi tay dùng sức kéo một cánh tay của anh xuống, phản bác, "Nguyên nhân cơ bản không phải là cái này, bản thân anh cho là có thể nhìn thấu tâm tư của em, nhưng anh nhìn thấy chỉ là tầng ngoài mà thôi."
Lục Duật Kiêu nghe vậy, trên mặt cũng không hề lộ vẻ kinh ngạc chút nào, anh cũng không buông đầu Cố Tử Mạt ra, giờ phút này nghiêng đầu nhìn sâu vào ánh mắt của cô, khẽ mỉm cười, ôn hòa, hỏi cô, "Vậy em dạy anh một chút."
Lúc này anh nói là lời nói của bé ngoan, nhưng thái độ cũng không hề thành khẩn giống như đứa trẻ hiếu học chút nào.
Dĩ nhiên, Cố Tử Mạt cũng không trông cậy vào anh sẽ làm ra vẻ thành khẩn khác thường đó, người đàn ông này, quá mức vân đạm phong khinh, anh giấu quá sâu.
Cô quật cường nhìn vào ánh mắt anh một chút, vẫn cố gắng muốn để anh hiểu được khốn cảnh của cô, "Mấu chốt là, anh đối với em mà nói giống như Đại Sa Mạc đối với một con Lạc Đà, mà không phải bởi vì cái cô gái Lâm Yên Nhiên này. . . . . ."
"Sa mạc cùng Lạc Đà?" Lục Duật Kiêu khẽ kề gần vào Cố Tử Mạt, giọng nói vẫn ôn thuần như cũ, đường nét gương mặt bởi vì nghiêm túc cùng so đo, mà trở nên căng thẳng.
Cố Tử Mạt dí sát mặt lại uy hiếp, nhanh chóng tìm được ví dụ cụ thể: "Hay phải nói là biển rộng cùng cá nhỏ, em rất cố gắng tìm ra ranh giới của anh, nhưng làm thế nào cũng không tìm được, lục duật kiêu, thật ra thì em chỉ chiếm được một chút xíu không đáng kể trong cuộc sống của anh, anh đối với em mà nói, có quá nhiều không biết gì đó, mà em có thể tạo ra một chút gợn sóng nhở ở chỗ của anh gần như có thể không cần tính rồi."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Hứa Ngộ mím môi, lúc nhìn về phía cô, trong mắt đầy u buồn, cũng không giải thích cái gì.
Ngược lại Diệp Nhất Đóa lại thiếu kiên nhẫn, lôi kéo cánh tay Cố Tử Mạt, liền hỏi, "Hai người biết nhau, thế giới này thật nhỏ, nhưng. . . . . ." Nói đến đây, Diệp Nhất Đóa liền nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu cùng nghi hoặc.
Bên cạnh cô đang đứng hai người, một người là bạn trai hiện tại của cô, một người là bạn tốt của cô.
Mà giữa hai người, hình như có mối thù rất lớn vậy, cô thật sự khó hiểu.
Cố Tử Mạt kéo kéo môi, không sao cả trả lời, "Chị và anh ta, cũng coi như là nửa bạn học, không hiếm lạ."
Cô đứng thẳng người nhìn thẳng hướng về phía Hứa Ngộ, mới phát hiện cuối cùng là tự loạn trận tuyến.
Vào lúc Diệp Nhất Đóa hỏi cô, cô mới biết, vô luận như thế nào, cô cũng không muốn vạch trần đoạn chuyện cũ kia ra.
Mà từ đầu đến cuối, Hứa Ngộ vẫn đứng ở một bên, cũng không hề tỏ thái độ, anh ta mím môi thật chặt, đứng yên không nhúc nhích ở đó, tiêu điều mà thê lương.
"Tới phiên chị lên rồi." Cô nhìn ra phía trước, vỗ vỗ xuống cánh tay Diệp Nhất Đóa, ý bảo cô yên tâm.
"Yes Sir, cố gắng lên!" Diệp Nhất Đóa ra một dấu tay thành công với Cố Tử Mạt, gương mặt đầy tươi cười.
Hoạt động tuyên truyền lần này là do cô thiết kế tổ chức, cô rất quan tâm, thiên kim tiểu thư hiếm khi chuyên chú làm một chuyện, lại có vẻ nhiệt tình mong muốn thành công.
Sau khi Cố Tử Mạt lên sân, Diệp Nhất Đóa hỏi Hứa Ngộ, "Sao Tử Mạt lại đối với anh như vậy, có phải hai người có hiểu lầm hay không, nếu thật sự có hiểu lầm, thì em sẽ giải quyết giúp anh, coi như món quà."
Hứa Ngộ không có trả lời, sắc mặt có vẻ cũng không tốt.
Diệp Nhất Đóa thấy anh không để ý tới cô, cô cũng không có ý định đi quan tâm anh ta làm gì, bất mãn bĩu môi, sẽ đi kiểm tra tình hình quay chương trình.
Từ lúc Cố Tử Mạt lên sân khấu, ánh đèn sáng dần lên, người xem đang ngồi trong trường quay trực tiếp bùng nổ.
Diệp Nhất Đóa ở một bên sân khấu nhìn xem, cũng không biết phản ứng của người xem là bị ảnh hưởng từ cái gì, chỉ thấy họ đang châu đầu ghé tai thảo luận gì đó, ánh mắt của bọn họ, đều không có ngoại lệ cùng nhìn chăm chú lên người Cố Tử Mạt.
Cô buồn bực, tập trung toàn bộ lực chú ý lên người Cố Tử Mạt, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, cho đến khi thấy trên chân Cố Tử Mạt đi đôi giày cao gót màu đen đính kim cương số lượng hạn chế kia, cũng không nhịn được thở dài một câu, "Thật lấp lánh."
Đôi giày cao gót kia của Cố Tử Mạt vốn dĩ lúc còn đang ở phía sau sân khấu cũng không nhìn ra kiểu dáng bây giờ đính đầy kim cương trên đó, dưới ánh sáng của đèn flash chiếu xuống lóe ra lấp lánh vô cùng, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người ở đây.
Cả thế giới không nhiều hơn mười đôi giày cao gót Fer¬rag¬amo bản số lượng có hạn, đường cong lưu loát, phong cách đơn giản, như một bản vẽ xử lý cẩu thả, lại vẫn theo một phong cách tao nhã nhất quán, phong cách đơn giản, đúng là kiểu dáng thịnh hành, chân chân chính chính khiến bàn chân người đi trở nên rực rỡ.
Diệp Nhất Đóa nhìn đến đây, cũng biết chương trình kỳ này thành công rồi.
. . . . . .
Cố Tử Mạt bị người nữ chủ trì ôm xuống, mà Ninh Uyển cùng một vị minh tinh điện ảnh khác, lại hoàn toàn bị xem nhẹ.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Cố Tử Mạt vẫn là bình bình đạm đạm, người nữ chủ trì vòng quanh hai bên cô, còn nhiệt tình mời Cố Tử Mạt ăn bữa khuya, Cố Tử Mạt khoát tay, tỏ vẻ không có thói quen này.
Người nữ chủ trì ngượng ngùng, nhưng không hề bỏ đi ý niệm lấy lòng chút nào, ngược lại càng nhiệt tình, vây quanh Cố Tử Mạt nói chuyện không ngừng.
Diệp Nhất Đóa nhìn không nổi, chạy chậm qua, ngăn trở giữa người nữ chủ trì và Cố Tử Mạt, chỉ vào đôi Fer¬rag¬amo trên cặp chân của Cố Tử Mạt kia, nói với người nữ chủ trì, "Cô cố gắng thêm mấy năm nữa, cũng gả vào nhà giàu có bậc nhất giống như Tử Mạt, như vậy thì có thể có được nó rồi."
Một câu nói, vạch trần Thiên Cơ, cũng làm cho mọi người ở đây, ánh mắt nhìn về phía Cố Tử Mạt, lại thêm một phần yêu thích và ngưỡng mộ. Nhưng bởi vì ' một câu nói nghẹn chết không có người đền mạng ' của Diệp Nhất Đóa, không còn có ai dám tiến lên nịnh bợ bấu víu gì nữa.
Lúc Cố Tử Mạt tháo trang sức chuẩn bị đi, thì Hứa Ngộ đi tới.
"Có chuyện gì không?" Cố Tử Mạt thấy anh ta bước đến , ánh mắt nhạt nhẽo nói.
Hứa Ngộ há miệng, giống như châm chước rất lâu, mới nói, "Tôi có đến nhà họ Cố tìm em, bác gái em em đã lấy một người giàu có rồi, em. . . . . . Em có khỏe không?"
Máu toàn thân Cố Tử Mạt cũng bởi vì những lời này của anh ta mà lạnh xuống.
Tiền!
Hứa Ngộ nhắc đến tiền với cô, không phải là ám chỉ cái gì chứ.
Còn hỏi cô sống có tốt hay không, chẳng lẽ người nhà họ Cố bán đứng cô sao? Một lần lại một lần?
Cô liếc mắt về phía phòng vệ sinh, thấy Diệp Nhất Đóa còn chưa ra ngoài, hít một hơi, nói với anh ta, "Làm phiền anh quan tâm, không có bị bán cho anh, tôi cảm thấy rất may mắn, bọn họ tìm cho tôi một người mua tốt hơn, vừa mua nhà lại đối với tôi rất tốt." Tầm mắt của cô, rơi vào đôi giày cao gót trên chân mình, trực tiếp ra hiệu cho anh ta biết.
Hứa Ngộ nghe vậy, cả gương mặt, đều trở nên cứng ngắc.
Cô sợ mình vẫn cứ đứng cùng anh ta sẽ hít thở không thông, xoay người rời đi.
Ra khỏi đài truyền hình, bầu trời lốm đốm đầy sao, cực kỳ sáng chói trong bầu trời đêm, nhưng lại có vẻ, xa xôi đến như vậy.
Có một số việc, cũng xa rồi.
Điện thoại di động rung lên, cô nhìn số, biểu hiện là nước Mĩ, sợ bỏ qua điện thoại của anh, cô nghĩ cũng không có nghĩ liền nhận.
"Chị gái, em ở nước Mỹ có quen một người bạn mới, cô ấy tên là Lâm Yên Nhiên, có lẽ là chị cũng biết. . . . . . A, quên nói rồi, anh rể cũng đang ở đây, mấy ngày nay anh rể đều ở đây cẩn thận chăm sóc Yên Nhiên đâu, thật là tận tâm, em chưa từng thấy anh ta để ý đến cô gái nào như vậy ngoài chị đâu." Cố Trinh Trinh cười nói tự nhiên, che miệng nói qua.
Cố Tử Mạt chỉ cảm thấy, hai chữ ' anh rể ' trong miệng Cố Trinh Trinh hết sức châm chọc.
Chỉ có dưới tình huống này, Cố Trinh Trinh mới dám thừa nhận Lục Duật Kiêu là anh rể của cô ta, vì vậy mà, vào giờ phút này, đã trở thành vũ khí sắc bén nhất của Cố Trinh Trinh để làm tổn thương đến cô.
"Cám ơn cô nói cho tôi biết những thứ này, tôi đã nhận được báo động an toàn mà cô cung cấp, cám ơn cô, Trinh Trinh, cô đúng là em gái tốt của tôi." Khóe môi cô nâng lên, ném cho Cố Trinh Trinh câu này, mặc kệ Cố Trinh Trinh có phản ứng gì, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cắt điện thoại, cô liền gọi điện thoại cho Lục Duật Kiêu.
"Alo --" đầu kia có giọng nói hơi mỏi mệt truyền đến.
Cố Tử Mạt nghẹn ngào một trận, vốn dĩ không nên quấy rầy anh vào lúc này, nhưng --
Hãy để cho cô ích kỷ một lần đi, cô hít một hơi, ngửa đầu nhìn về một ngôi sao sáng trong bầu trời đêm, nhẹ nói, "Em nhớ anh lắm, em cũng cần anh nữa."
Có lẽ là cô không đủ kiên cường, nhưng cô biết, anh là sự kiên cường cuối cùng của cô.
Lúc Lâm Yên Nhiên nghe thấy tiếng Lục Duật Kiêu từ bên ngoài đi vào, rõ ràng có thể cảm thấy trạng thái của Lục Duật Kiêu không đúng, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy gương mặt Lục Duật Kiêu căng thẳng khác thường, toàn thân tản mát ra cảm giác nguy hiểm , điều này làm cho cô cũng không khỏi ngẩn người.
"Minh Tuyên, sao vậy?" Cô là hiểu rõ anh.
Cô còn chưa dứt lời, người đàn ông đã hấp tấp nói, "Yên Nhiên, em dưỡng bệnh cho tốt, anh có thời gian sẽ trở lại thăm em."
Không để ý tới tiếng kêu gọi của Lâm Yên Nhiên, người đàn ông đi nhanh ra khu nội trú, tìm được một góc yên tĩnh, mở điện thoại di động lên, bấm một cái mã số.
"Đại Thiếu Gia."
"Quản gia, lập tức mua giúp tôi vé máy bay về nước." Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông phân phó.
Quản gia lập tức đồng ý , nhưng năm phút sau, gọi điện thoại trở lại, ngập ngừng nói nói: " Đại Thiếu Gia, chuyến bay sớm nhất bay lúc mười giờ tối, xin hỏi chuyến bay này có thể không?"
Lục Duật Kiêu ngưng lông mày, tóc ngắn hoàn mỹ, đường nét cổ cứng rắn, cặp mắt xinh đẹp khác thường, nhưng giờ phút này tản ra phong cách lại làm cho người ta không khỏi nhượng bộ lui binh, ngay cả giọng nói cũng là lạnh lùng không thể nghi ngờ, "Điều động máy bay tư nhân của nhà họ Lục ra ngoài, bây giờ tôi cần ngay! Lập tức, lập tức!"
Nhiều hơn hai từ cường điệu, quản gia lập tức ý thức được mức độ nghiêm túc của người đàn ông, vừa định đồng ý, lại nghĩ đến cái gì, rất là sợ hãi nhỏ giọng nói, "Đại Thiếu Gia, sợ là cậu không có quyền sử dụng máy bay tư nhân, cậu còn nhớ rõ, lúc cậu rời khỏi nhà họ Lục, giao phó của lão gia cùng với cam kết của cậu sao?"
Người đàn ông một trận hít không khí, cắn răng nói, "Tôi nhớ, nhưng, lần này đúng là có chuyện khẩn cấp!"
Quản gia khó xử, cuối cùng điều hoà nói: " Đại Thiếu Gia, cái này tôi không làm chủ được, hay là cậu gọi điện thoại cho lão gia đi, nói lời xin lỗi với lão gia, có lẽ lão gia sẽ đồng ý."
"Hí. . . . . ." Lục Duật Kiêu lại một trận hít không khí, ngón tay thon dài đặt nơi huyệt thái dương, nói một câu, "Tôi gọi cho ông ấy."
. . . . . .
*
Lúc Cố Tử Mạt hết ca đêm về nhà, cầm cái chìa khóa mở cửa nhà, lại đụng đầu vào một người.
Cố Tử Mạt trợn to hai mắt, trừng mắt nhìn người trước mắt, tim phập phòng, lại không biết nói cái gì cho phải.
Lục Duật Kiêu càng thu gần khoảng cách trước mặt Cố Tử Mạt, đôi tay giữ ở đầu gối của cô ngồi xổm xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô không khỏi hài hước hỏi, "Tối hôm qua ai nói nhớ anh, tối hôm qua ai nói cần anh, Cố Tử Mạt, là em, đúng không?"
Hai mắt ngăm đen của Lục Duật Kiêu, Cố Tử Mạt, thấy được chuyên chú, còn có hài hước, còn có mong đợi từ trong đó.
Ngược lại, đụng vào anh đang nhiều loại tình cảm như vậy, cô lại luống cuống.
Cố Tử Mạt có chút bối rối nhìn chằm chằm Lục Duật Kiêu, tối hôm qua bắt gặp Hứa Ngộ, lại gặp phải cuộc điện thoại của Cố Trinh Trinh, cô hoàn toàn là cảm xúc phát tác mà gọi điện thoại cho anh, cô chỉ nói mấy chữ như vậy, cũng không chịu nói rõ mọi chuyện ra, mà anh, lại vì vậy mà trở về rồi.
Cô chân chân thiết thiết luống cuống, mờ mịt luống cuống, trong lúc nhất thời tiêu hóa không hết sự thực ' anh trở về ', càng không biết đáp lại sự vui mừng của anh như thế nào.
Còn Lâm Yên Nhiên đâu? Một người phụ nữ lòng có mơ ước với anh, sao có thể dễ dàng để người đàn ông này trở lại như vậy.
Lục Duật Kiêu vượt qua bao nhiêu trắc trở để trở lại ngay lập tức, lại thấy cô đang trong mê loạn, rất buồn bực thở dài, chỉ trích nói: " Tử Mạt, chính là một câu đơn giản, mà em cũng phải suy nghĩ lâu như vậy, thật làm cho anh thất vọng." Cúi người liền hôn lên Cố Tử Mạt.
Thình lình bị hôn, nụ hôn sau nhiều ngày, khi môi lười nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, Cố Tử Mạt còn đang trong mê loạn lại không nhịn được giật mình một cái, trợn to hai mắt.
Trong đầu vốn dĩ là một mảnh hỗn độn, bị anh khoa trương kịch liệt tấn công như vậy, cô càng thêm vô cùng rối loạn.
Lục Duật Kiêu cũng không định thả cô ra, bỗng nghiêng người ngã lệch trên sô pha, nhướn mày, nhìn Cố Tử Mạt.
Cố Tử Mạt nhìn anh, trong mắt càng nhiều, là luống cuống mê loạn.
Lục Duật Kiêu buồn cười khẽ hừ một tiếng, rất vừa lòng ngửa ra sau tựa vào một tay vịn của ghế salon, hai cái chân dài vắ chéo gác lên tay vịn phía bên kia, nghiêng đầu tựa lên ghế sô pha miễn cưỡng nhìn Cố Tử Mạt một lúc, mới nói, "Tử Mạt, nói cho anh biết, anh nhớ anh dường nào."
Cố Tử Mạt khẽ quay cả mặt đi chỗ khác, muốn che dấu khoảng khắc cảm động trong lòng, nhưng hai cái chân dài của Lục Duật Kiêu vây lấy cô trên ghế sô pha giống như lan can sắt rõ ràng nói cho cô biết, người đàn ông trước mắt này đang ép hỏi cô.
Hỏi cô sao?
Vậy anh thì sao, rốt cuộc thì nhớ cô đến mức nào.
Cuộc điện thoại của Cố Trinh Trinh vẫn còn vang ở bên tai, Cố Trinh Trinh nói cho cô biết, Lục Duật Kiêu đối với Lâm Yên Nhiên tốt đến thế nào, mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ bằng miêu tả của Cố Trinh Trinh thôi, cô đã ghen tỵ rồi!
Nghĩ đến chồng mình hỏi han ân cần với một người phụ nữ khác, cô phải tức giận thế nào chứ.
Cô đưa tay lay lay chân của Lục Duật Kiêu, cúi người hơi dán sát vào mặt Lục Duật Kiêu, hỏi ngược lại, "Vậy anh nói cho em biết trước, anh nhớ em đến mức nào?"
Vẻ mặt Lục Duật Kiêu bất động, thản nhiên nhìn ánh mắt của Cố Tử Mạt, "Nhiều hơn em."
Là một đáp án, nhưng cũng không phải một đáp án cụ thể, Cố Tử Mạt mím môi nhìn Lục Duật Kiêu, trầm mặc chờ nghe tiếp.
Lục Duật Kiêu thản nhiên nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhưng không có nói tiếp.
Cố Tử Mạt ấm ức, đẩy chân của Lục Duật Kiêu ra.
Lục Duật Kiêu đã có chuẩn bị trước, hai chân tách ra, nhổm người dậy chắn Cố Tử Mạt ở trong góc sô pha, "Có tâm sự? Có chuyện khác sao?"
Cố Tử Mạt nhớ tới cái cô gái bị người nhà họ Lục quý trọng kia, cảm thấy ê ẩm trong lòng.
Cô nhíu mày thật chặt, quay đầu, không lên tiếng.
Lục Duật Kiêu rất có hứng thú ngồi dậy trên ghế sô pha quan sát Cố Tử Mạt, đôi tay bưng lấy đầu của cô, xoay lại đối diện với mình, mỉm cười nói, "Em không nói thẳng muốn anh trở về, nhưng lời nói của em, cũng đã kêu gọi anh về, em đang lo lắng và ghen tỵ, Tử Mạt."
Bị đâm trúng tâm sự, khiến từ trong đáy lòng Cố Tử Mạt cảm thấy không thoải mái, cô có chút bi thương nhìn Lục Duật Kiêu, đôi tay dùng sức kéo một cánh tay của anh xuống, phản bác, "Nguyên nhân cơ bản không phải là cái này, bản thân anh cho là có thể nhìn thấu tâm tư của em, nhưng anh nhìn thấy chỉ là tầng ngoài mà thôi."
Lục Duật Kiêu nghe vậy, trên mặt cũng không hề lộ vẻ kinh ngạc chút nào, anh cũng không buông đầu Cố Tử Mạt ra, giờ phút này nghiêng đầu nhìn sâu vào ánh mắt của cô, khẽ mỉm cười, ôn hòa, hỏi cô, "Vậy em dạy anh một chút."
Lúc này anh nói là lời nói của bé ngoan, nhưng thái độ cũng không hề thành khẩn giống như đứa trẻ hiếu học chút nào.
Dĩ nhiên, Cố Tử Mạt cũng không trông cậy vào anh sẽ làm ra vẻ thành khẩn khác thường đó, người đàn ông này, quá mức vân đạm phong khinh, anh giấu quá sâu.
Cô quật cường nhìn vào ánh mắt anh một chút, vẫn cố gắng muốn để anh hiểu được khốn cảnh của cô, "Mấu chốt là, anh đối với em mà nói giống như Đại Sa Mạc đối với một con Lạc Đà, mà không phải bởi vì cái cô gái Lâm Yên Nhiên này. . . . . ."
"Sa mạc cùng Lạc Đà?" Lục Duật Kiêu khẽ kề gần vào Cố Tử Mạt, giọng nói vẫn ôn thuần như cũ, đường nét gương mặt bởi vì nghiêm túc cùng so đo, mà trở nên căng thẳng.
Cố Tử Mạt dí sát mặt lại uy hiếp, nhanh chóng tìm được ví dụ cụ thể: "Hay phải nói là biển rộng cùng cá nhỏ, em rất cố gắng tìm ra ranh giới của anh, nhưng làm thế nào cũng không tìm được, lục duật kiêu, thật ra thì em chỉ chiếm được một chút xíu không đáng kể trong cuộc sống của anh, anh đối với em mà nói, có quá nhiều không biết gì đó, mà em có thể tạo ra một chút gợn sóng nhở ở chỗ của anh gần như có thể không cần tính rồi."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn