Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Lời đồn
「Như vẫn còn kịp, lại như lực bất tòng tâm」
Chương 45: Lời đồn
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Vừa từ trong đồn đi ra, Ninh Lập Hạ đã nhìn thấy Tưởng Thiệu Chinh đứng chờ bên ngoài.
"Em đói rồi, muốn ăn lẩu siêu cay, đi tìm chỗ nào còn chưa đóng cửa vào ăn nhé?"
Tưởng Thiệu Chinh sớm đã nhận được tin Nhan Tiêu bị bắt, hắn không hỏi, cười giúp cô mở cửa xe: "Bây giờ qua 12 giờ đêm rồi, phần lớn các quán ăn vẫn còn đóng cửa. Về nhà trước, ở nhà cái gì cũng có, muốn ăn lẩu thì có thể ăn ngay ở nhà."
Ninh Lập Hạ gật đầu đồng ý. Trên đường thưa thớt người đi lại, chưa đến mười phút hai người đã về đến nhà.
Rửa đồ ăn rồi thái nhỏ, lại chuẩn bị một nồi nước lẩu, hai người vừa làm vừa trò chuyện, thế nhưng mỗi câu đều cẩn thận không động chạm đến chủ để Nhan Tiêu bị bắt và chuyện người ta tìm đến tận nhà, còn có phản ứng của người Tưởng gia sau đó.
Nước sôi, Ninh Lập Hạ cho rau và thịt vào, lại đi lấy hai cái chén và một chai rượu đế, đồ ăn còn chưa chín, rượu đã uống hết nửa chai.
Điện thoại của Tưởng Thiệu Chinh rung lên, hắn không liếc lấy một cái trực tiếp ấn tắt.
Ninh Lập Hạ giả vờ như không nhìn thấy, đặt chén rượu xuống cười nói: "Rượu đế này thật không tầm thường, mới uống mấy chén đã choáng cả đầu, em đi ngủ đây."
Tưởng Thiệu Chinh "ừm" một tiếng, tắt bếp rồi dọn dẹp, mất gần tiếng mới úp đến chiếc đĩa cuối cùng lên tủ bát.
Đã ba giờ sáng, tắm qua loa một lượt, Tưởng Thiệu Chinh không giống thường lệ bật đèn bàn đọc sách mà trực tiếp nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ, vừa mới mơ màng chuẩn bị thiếp đi thì cửa phòng bị đẩy ra.
Ninh Lập Hạ đi thẳng đến bên giường, vén chăn rồi nằm vào trong.
"Chăn của em mỏng quá, nằm một mình lạnh."
Tưởng Thiệu Chinh sững sờ hết ba giây, sau đó xoay người ôm cô vào lòng.
Cơ thể Ninh Lập Hạ đúng là rất lạnh, truyền sang cả bên này khiến hắn khẽ run lên, mùi thơm dầu gội đầu loại xịn phảng phất bên mũi hắn, ngưa ngứa.
"Em đây là đang thử thách tính kiên nhẫn của anh đấy à?" Hắn khẽ cười, nói.
Cô nhắm mắt, hàm hồ nói: "Đừng lên tiếng, em mệt rồi, chỉ muốn ngủ."
Tưởng Thiệu Chinh không nói nữa, hôn nhẹ lên trán cô rồi ôm cô chặt hơn nữa.
Ninh Lập Hạ ngủ rất sâu, từ đầu đến cuối đều không xoay người, ngược lại là hắn trằn trọc hồi lâu không thể đi vào giấc ngủ, mất rất lâu cơn buồn ngủ mới lại kéo đến.
Tỉnh lại một lần nữa mới chỉ hơn năm rưỡi, trời vẫn còn tối, buổi sáng gió thổi vào mang theo hơi lạnh, Tưởng Thiệu Chinh sợ Ninh Lập Hạ bị cảm lạnh, vừa muốn đi đóng cửa thì phát hiện ra cô đã sớm dậy rồi.
Phòng dành cho khách không bật đèn, nhưng có hương cà phê, nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Lập Hạ đang đứng ngẩn người quay lại hỏi: "Nước soda thêm chanh cắt lát, anh uống không?"
"Được."
Cô rót một cốc nước soda cho hắn, bản thân thì ngồi xuống trước cửa sổ sát đất uống cà phê đen: "Vốn tưởng đêm qua sẽ mất ngủ, không ngờ nghe tiếng hít thở của anh lại ngủ được ngay, còn không mộng mị gì cả, tiếc là tỉnh sớm."
Tưởng Thiệu Chinh cũng ngồi xuống: "Còn em thì hại anh mất ngủ."
Ninh Lập Hạ khẽ cười: "Tại anh tự suy nghĩ linh tinh thôi."
Phòng khách rộng lớn chỉ bật một chiếc đèn tường phát ra ánh sáng lờ mờ, hai người không hẹn mà cùng nhau im lặng, một lúc sau Ninh Lập Hạ bỗng nhiên nói: "Em không biết phải làm sao, dường như để ý hay không để ý đều là sai."
Tưởng Thiệu Chinh nắm lấy mấy ngón tay lạnh ngắt của cô: "Đừng lo lắng, anh đã giúp em liên hệ cho luật sư tốt nhất rồi."
Hắn biết chuyện của ba là chuyện có trong dự tính, thế nhưng cô vẫn cảm thấy buồn rầu không thôi. Sự bình đẳng mà cô luôn mong ngóng thật ra chưa từng tồn tại, rốt cuộc vẫn phải nương nhờ vào người khác, so với bảy năm trước vẫn không có gì thay đổi.
"Em rất sợ sẽ phá hỏng cuộc sống yên bình của anh."
"Anh càng sợ không tìm được cách nào cho em đủ cảm giác an toàn." Ngoại trừ im lặng làm bạn, hắn không biết nên làm gì cho cô.
"Em mới hại anh mất mặt trước họ hàng, mẹ anh coi trọng thể diện như thế, nhất định sau tối qua sẽ càng ghét em."
"Em không cần suy nghĩ đến những chuyện đó."
Một lát sau, Ninh Lập Hạ mới nói: "Em vẫn rất rất cố gắng, thế nhưng cuộc sống vẫn cứ rối tung rối mù, những gì muốn có đều chưa bao giờ có được, hồi nhỏ dù có ngoan thế nào thì mẹ vẫn thích em gái hơn, lúc mười mấy tuổi trong mắt chỉ có anh, lại không có cách nào thật sự đến gần. Bây giờ thì sao, đã không thể giúp gì cho ba, lại liên lụy anh bị người nhà trách móc."
Có ai không mong muốn được trở thành tự hào của người mình yêu? Cô chưa từng làm sai gì, lại chưa từng có một lần có thể khiến Tưởng Thiệu Chinh tự hào trước mặt người khác.
Cuộc sống bết bát như thế, sao có thể không chán nản được chứ?
"Ai nói cái gì cũng không có được? Tuy là đã muộn mất bảy tám năm, nhưng cuối cùng anh vẫn rơi vào tay em rồi đấy thôi?"
"Hai mươi tuổi mới có được con búp bê bản thân của năm mười mấy tuổi mong ước -- vui vẻ quá hạn vẫn là bị giảm đi rất nhiều."
"Anh là hàng quá hạn à? Em nói lại xem nào!" Tưởng Thiệu Chinh giả vờ nổi giận.
Hắn nổi giận ngược lại khiến tâm trạng đang chạm đáy của Ninh Lập Hạ tốt lên đôi chút, cười ha ha xong mới sà tới hôn hắn lấy lòng.
Đây thật ra không phải là nụ hôn đầu tiên của họ, thế nhưng lại mãnh liệt hơn bất cứ lần nào.
Tưởng Thiệu Chinh trở tay không kịp, bị động đáp lại, xong xuôi mới cúi đầu hỏi cô: "Trời còn chưa sáng hẳn, chúng ta quay về phòng ngủ?"
Ninh Lập Hạ không đáp, hai cánh tay ôm lấy cổ hắn dùng sức siết chặt, người cũng dán trên người Tưởng Thiệu Chinh.
Tưởng Thiệu Chinh dứt khoát bế ngang cô lên, bước nhanh quay về phòng ngủ...
Hắn rất biết kiểm soát lực, thế nhưng Ninh Lập Hạ vẫn đau đến run rẩy, thế nhưng khi mà tâm trạng đã tồi tệ đến cực điểm thì đau đớn vào tận óc lại tốt hơn chết lặng rất nhiều.
Thành phố này đã mưa suốt mười ngày, nhiệt độ giảm mạnh, ở trần quá lâu không tốt. Tưởng Thiệu Chinh kéo một chiếc chăn lông quấn lấy Ninh Lập Hạ, bản thân chỉ kịp mặc đồ lót rồi đi vào nhà tắm xả nước.
"Anh quên mất không đóng cửa rồi, lát nữa em nằm trong nước ấm lâu một chút, không thì lại cảm lạnh."
Sau hai mươi tuổi, Ninh Lập Hạ đã không biết thế nào là xấu hổ, hiện tại lại ngại ngùng không dám nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng mới rũ mắt nói: "Em còn tưởng câu đầu tiên anh nói sẽ là lập tức mua một chiếc nhẫn chịu trách nhiệm với em."
Tưởng Thiệu Chinh mừng rỡ nói: "Nếu như em chịu chấp nhận thì lát nữa chúng ta lập tức đi mua."
"Tự chọn thì hết cả vui."
"Em thích kiểu dáng gì? Chờ cửa hàng đá quý mở cửa anh sẽ đi ngay."
Dù là cô gái nào khi đến thời điểm này cũng sẽ sinh ra mấy phần kiêu căng, dù là anh tình tôi nguyện, cũng muốn cố tình mà làm khó đối phương, nhất định phải làm thịt anh ta một trận cho thỏa: "Em không có yêu cầu gì về kiểu dáng, anh chỉ cần nhớ không có cô gái nào ghét những viên kim cương cực kỳ bự là được."
"Đã hiểu."
Ninh Lập Hạ ngâm mình trong bồn nước ấm áp, cả người khoan khoái, còn suýt thì ngủ mất. Cô hiện tại đang bị một loại tâm trạng cực kỳ mới mẻ nhấn chìm, tạm thời quên đi chuyện của ba.
Đắp mặt nạ xong đi ra, Tưởng Thiệu Chinh ra ngoài từ sớm đúng lúc quay lại. Ngoại trừ nhẫn, hắn còn xách theo về bữa sáng.
Ninh Lập Hạ dĩ nhiên sẽ đi xem nhẫn trước, là một chiếc nhẫn khảm viên kim cương 3 carat, đeo vào ngón tay thon gầy của cô có cảm giác vô cùng cồng kềnh.
"Thời gian gấp gáp nên không kịp đặt làm, nhưng anh đã lựa chọn loại thành phẩm lớn nhất."
Ninh Lập Hạ khá hài lòng: "Dù sao cũng không phải là nhẫn cưới phải đeo hàng ngày, kích cỡ này vẫn ổn."
"Không phải nhẫn cưới?"
"Đương nhiên rồi, em đồng ý sẽ gả cho anh bao giờ à? Chiếc nhẫn này chỉ là bồi thường cho thời kỳ cô gái của em thôi."
Tưởng Thiệu Chinh vừa bị lừa thân vừa bị lừa tiền không cam lòng: "Vậy bồi thường cho anh thì sao?"
Ninh Lập Hạ khinh bỉ liếc hắn một cái: "Anh rõ ràng là người đàn ông lớn tuổi đầu ba rồi."
"..."
Sau khi gặp luật sư, Ninh Lập Hạ lại trở về trạng thái cũ. Số tiền lừa đảo quá lớn, chứng cứ xác thực, lẩn trốn nhiều năm, lại còn không phải là tự thú -- nếu không phải vì nể mặt Tưởng Thiệu Chinh thì có lẽ còn chẳng có nổi một luật sư nào chịu nhận vụ án như thế này.
Nhan Tiêu đã rơi vào trạng thái chán nản cực độ, chỉ nhờ luật sư truyền lời cho Ninh Lập Hạ không cần phải tiếp tục nhúng tay vào chuyện này, thậm chí còn không nhờ cô một câu hãy thay ông chăm sóc cho vợ hai và cô con gái út.
Nhan Tiêu càng như thế thì cô càng không thể nhắm mắt làm ngơ. Trong trại tạm giam có siêu thị, lại có quy định không được chi tiêu quá năm trăm tệ mỗi tháng, thế nhưng ngoại trừ năm trăm tệ ít ỏi này cô cũng không có năng lực để ba có thể sống tốt hơn.
"Đừng lo lắng, anh sẽ nghĩ cách."
"Vô dụng thôi, không lẽ đi cầu xin ba của Tống Nhã Nhu? Em đã hỏi luật sư rồi, khả năng bị phán tù chung thân rất cao. Tưởng Thiệu Chinh, có một người ba vợ như thế sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh đấy."
"Nghĩ vớ vẩn gì thế. Ngày mai phải bắt đầu đề biện luận rồi, em đã chuẩn bị xong chưa?"
"Em đã quên hết phải viết gì rồi, kết quả bết bát nhất là nghỉ học, còn có thể tiết kiệm học phí một năm cuối."
Ai ngờ Tưởng Thiệu Chinh đã sớm giúp cô sắp xếp tất cả tài liệu, khiến cô không còn mặt mũi nào mà nhắc lại chuyện nghỉ học nữa.
Hoàn thành gấp trong một đêm, Ninh Lập Hạ mang theo cái mặt dày cộp phấn đến trường, thế nhưng hình như phấn cũng không thể che được sắc mặt tiều tụy xám xịt của cô, cả buổi cô đều cảm thấy bản thân đã kéo đến không ít ánh mắt của mọi người.
Quả nhiên ngay khi kết thúc, Vệ Tiệp lập tức kéo cô sang một bên.
"Cậu và thầy Tưởng vẫn ổn chứ?"
"Vẫn tạm."
"Gần đây cậu có gặp chuyện gì phiền não không?"
Ninh Lập Hạ nghe thế thì lấy gương ra soi thử: "Mình chuẩn bị bài cả một đêm, nhìn khủng khiếp thế cơ à?"
"Mình nghe được vài tin đồn về cậu..." Dáng vẻ của Vệ Tiệp giống như muốn nói lại thôi.
"Tin đồn gì?" Trái tim Ninh Lập Hạ đánh thịch một cái.
"Liên quan đến ba cậu, lúc trước cậu chưa kể về chú cho mình bao giờ, nên bỗng nhiên nghe thấy Hoàng Tinh nói ra đúng là hơi giật mình..."
Ninh Lập Hạ không quen thân với Hoàng Tinh kia, chỉ biết là một bạn học cùng lớp: "Mình chưa từng nói chuyện với người đó bao giờ, sao cậu ta lại biết chuyện của ba mình? Cậu ta nói với cậu thế nào?"
"Cậu ta nói ba cậu lúc trước thiếu nợ phá sản, trốn đông trốn tây tránh truy nã, gần đây đã bị bắt lại rồi. Đây là tin đồn nhảm thôi đúng không? Mình giúp cậu hỏi cậu ta là ai truyền ra, giúp cậu mắng kẻ đó một trận!"
"Không phải lời đồn nhảm, là sự thật." Ninh Lập Hạ bình tĩnh khẳng định.
Vệ Tiệp thoáng bối rối: "Mình mình mình, mình mời cậu ăn trưa, chuyện lớn thế nào cũng không thể để bụng đói được."
"Mình mời, nhưng nhờ cậu giúp mình hỏi xem là những tin đồn này từ đâu ra."
***
88: Thiệt ra lúc chuẩn bị hố mới bị lười nên tính lấy luôn bộ mới của TPKTH, tác giả bộ Gai Hồng Mềm bà Bát đang làm á, mà phát hiện mấy bộ gần đây của má đều là đam nên thôi.
Sẵn tiện thì có 1 cái bí mật chắc ai theo từ Trảm đều biết rồi haha, là bà Bát đọc tạp, ngôn đam đều ăn tuốt, cứ tình đẹp là tui mê à, hồi mới quay lại cũng từng nghĩ đến dịch đam vì có bộ thấy hay mà hình như bên này k có ai làm, cơ mà tự nhiên có người biểu làm bộ mới của Yêu với cũng ngại bị ném đá vì lấn lướt nên thôi :>>
Chủ yếu là vì tự nhiên gặp 1 tác giả viết cả đam cả ngôn nên nhớ lại dự định lúc xưa, cảm thán cảm thán~~
Chương 45: Lời đồn
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Vừa từ trong đồn đi ra, Ninh Lập Hạ đã nhìn thấy Tưởng Thiệu Chinh đứng chờ bên ngoài.
"Em đói rồi, muốn ăn lẩu siêu cay, đi tìm chỗ nào còn chưa đóng cửa vào ăn nhé?"
Tưởng Thiệu Chinh sớm đã nhận được tin Nhan Tiêu bị bắt, hắn không hỏi, cười giúp cô mở cửa xe: "Bây giờ qua 12 giờ đêm rồi, phần lớn các quán ăn vẫn còn đóng cửa. Về nhà trước, ở nhà cái gì cũng có, muốn ăn lẩu thì có thể ăn ngay ở nhà."
Ninh Lập Hạ gật đầu đồng ý. Trên đường thưa thớt người đi lại, chưa đến mười phút hai người đã về đến nhà.
Rửa đồ ăn rồi thái nhỏ, lại chuẩn bị một nồi nước lẩu, hai người vừa làm vừa trò chuyện, thế nhưng mỗi câu đều cẩn thận không động chạm đến chủ để Nhan Tiêu bị bắt và chuyện người ta tìm đến tận nhà, còn có phản ứng của người Tưởng gia sau đó.
Nước sôi, Ninh Lập Hạ cho rau và thịt vào, lại đi lấy hai cái chén và một chai rượu đế, đồ ăn còn chưa chín, rượu đã uống hết nửa chai.
Điện thoại của Tưởng Thiệu Chinh rung lên, hắn không liếc lấy một cái trực tiếp ấn tắt.
Ninh Lập Hạ giả vờ như không nhìn thấy, đặt chén rượu xuống cười nói: "Rượu đế này thật không tầm thường, mới uống mấy chén đã choáng cả đầu, em đi ngủ đây."
Tưởng Thiệu Chinh "ừm" một tiếng, tắt bếp rồi dọn dẹp, mất gần tiếng mới úp đến chiếc đĩa cuối cùng lên tủ bát.
Đã ba giờ sáng, tắm qua loa một lượt, Tưởng Thiệu Chinh không giống thường lệ bật đèn bàn đọc sách mà trực tiếp nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ, vừa mới mơ màng chuẩn bị thiếp đi thì cửa phòng bị đẩy ra.
Ninh Lập Hạ đi thẳng đến bên giường, vén chăn rồi nằm vào trong.
"Chăn của em mỏng quá, nằm một mình lạnh."
Tưởng Thiệu Chinh sững sờ hết ba giây, sau đó xoay người ôm cô vào lòng.
Cơ thể Ninh Lập Hạ đúng là rất lạnh, truyền sang cả bên này khiến hắn khẽ run lên, mùi thơm dầu gội đầu loại xịn phảng phất bên mũi hắn, ngưa ngứa.
"Em đây là đang thử thách tính kiên nhẫn của anh đấy à?" Hắn khẽ cười, nói.
Cô nhắm mắt, hàm hồ nói: "Đừng lên tiếng, em mệt rồi, chỉ muốn ngủ."
Tưởng Thiệu Chinh không nói nữa, hôn nhẹ lên trán cô rồi ôm cô chặt hơn nữa.
Ninh Lập Hạ ngủ rất sâu, từ đầu đến cuối đều không xoay người, ngược lại là hắn trằn trọc hồi lâu không thể đi vào giấc ngủ, mất rất lâu cơn buồn ngủ mới lại kéo đến.
Tỉnh lại một lần nữa mới chỉ hơn năm rưỡi, trời vẫn còn tối, buổi sáng gió thổi vào mang theo hơi lạnh, Tưởng Thiệu Chinh sợ Ninh Lập Hạ bị cảm lạnh, vừa muốn đi đóng cửa thì phát hiện ra cô đã sớm dậy rồi.
Phòng dành cho khách không bật đèn, nhưng có hương cà phê, nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Lập Hạ đang đứng ngẩn người quay lại hỏi: "Nước soda thêm chanh cắt lát, anh uống không?"
"Được."
Cô rót một cốc nước soda cho hắn, bản thân thì ngồi xuống trước cửa sổ sát đất uống cà phê đen: "Vốn tưởng đêm qua sẽ mất ngủ, không ngờ nghe tiếng hít thở của anh lại ngủ được ngay, còn không mộng mị gì cả, tiếc là tỉnh sớm."
Tưởng Thiệu Chinh cũng ngồi xuống: "Còn em thì hại anh mất ngủ."
Ninh Lập Hạ khẽ cười: "Tại anh tự suy nghĩ linh tinh thôi."
Phòng khách rộng lớn chỉ bật một chiếc đèn tường phát ra ánh sáng lờ mờ, hai người không hẹn mà cùng nhau im lặng, một lúc sau Ninh Lập Hạ bỗng nhiên nói: "Em không biết phải làm sao, dường như để ý hay không để ý đều là sai."
Tưởng Thiệu Chinh nắm lấy mấy ngón tay lạnh ngắt của cô: "Đừng lo lắng, anh đã giúp em liên hệ cho luật sư tốt nhất rồi."
Hắn biết chuyện của ba là chuyện có trong dự tính, thế nhưng cô vẫn cảm thấy buồn rầu không thôi. Sự bình đẳng mà cô luôn mong ngóng thật ra chưa từng tồn tại, rốt cuộc vẫn phải nương nhờ vào người khác, so với bảy năm trước vẫn không có gì thay đổi.
"Em rất sợ sẽ phá hỏng cuộc sống yên bình của anh."
"Anh càng sợ không tìm được cách nào cho em đủ cảm giác an toàn." Ngoại trừ im lặng làm bạn, hắn không biết nên làm gì cho cô.
"Em mới hại anh mất mặt trước họ hàng, mẹ anh coi trọng thể diện như thế, nhất định sau tối qua sẽ càng ghét em."
"Em không cần suy nghĩ đến những chuyện đó."
Một lát sau, Ninh Lập Hạ mới nói: "Em vẫn rất rất cố gắng, thế nhưng cuộc sống vẫn cứ rối tung rối mù, những gì muốn có đều chưa bao giờ có được, hồi nhỏ dù có ngoan thế nào thì mẹ vẫn thích em gái hơn, lúc mười mấy tuổi trong mắt chỉ có anh, lại không có cách nào thật sự đến gần. Bây giờ thì sao, đã không thể giúp gì cho ba, lại liên lụy anh bị người nhà trách móc."
Có ai không mong muốn được trở thành tự hào của người mình yêu? Cô chưa từng làm sai gì, lại chưa từng có một lần có thể khiến Tưởng Thiệu Chinh tự hào trước mặt người khác.
Cuộc sống bết bát như thế, sao có thể không chán nản được chứ?
"Ai nói cái gì cũng không có được? Tuy là đã muộn mất bảy tám năm, nhưng cuối cùng anh vẫn rơi vào tay em rồi đấy thôi?"
"Hai mươi tuổi mới có được con búp bê bản thân của năm mười mấy tuổi mong ước -- vui vẻ quá hạn vẫn là bị giảm đi rất nhiều."
"Anh là hàng quá hạn à? Em nói lại xem nào!" Tưởng Thiệu Chinh giả vờ nổi giận.
Hắn nổi giận ngược lại khiến tâm trạng đang chạm đáy của Ninh Lập Hạ tốt lên đôi chút, cười ha ha xong mới sà tới hôn hắn lấy lòng.
Đây thật ra không phải là nụ hôn đầu tiên của họ, thế nhưng lại mãnh liệt hơn bất cứ lần nào.
Tưởng Thiệu Chinh trở tay không kịp, bị động đáp lại, xong xuôi mới cúi đầu hỏi cô: "Trời còn chưa sáng hẳn, chúng ta quay về phòng ngủ?"
Ninh Lập Hạ không đáp, hai cánh tay ôm lấy cổ hắn dùng sức siết chặt, người cũng dán trên người Tưởng Thiệu Chinh.
Tưởng Thiệu Chinh dứt khoát bế ngang cô lên, bước nhanh quay về phòng ngủ...
Hắn rất biết kiểm soát lực, thế nhưng Ninh Lập Hạ vẫn đau đến run rẩy, thế nhưng khi mà tâm trạng đã tồi tệ đến cực điểm thì đau đớn vào tận óc lại tốt hơn chết lặng rất nhiều.
Thành phố này đã mưa suốt mười ngày, nhiệt độ giảm mạnh, ở trần quá lâu không tốt. Tưởng Thiệu Chinh kéo một chiếc chăn lông quấn lấy Ninh Lập Hạ, bản thân chỉ kịp mặc đồ lót rồi đi vào nhà tắm xả nước.
"Anh quên mất không đóng cửa rồi, lát nữa em nằm trong nước ấm lâu một chút, không thì lại cảm lạnh."
Sau hai mươi tuổi, Ninh Lập Hạ đã không biết thế nào là xấu hổ, hiện tại lại ngại ngùng không dám nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng mới rũ mắt nói: "Em còn tưởng câu đầu tiên anh nói sẽ là lập tức mua một chiếc nhẫn chịu trách nhiệm với em."
Tưởng Thiệu Chinh mừng rỡ nói: "Nếu như em chịu chấp nhận thì lát nữa chúng ta lập tức đi mua."
"Tự chọn thì hết cả vui."
"Em thích kiểu dáng gì? Chờ cửa hàng đá quý mở cửa anh sẽ đi ngay."
Dù là cô gái nào khi đến thời điểm này cũng sẽ sinh ra mấy phần kiêu căng, dù là anh tình tôi nguyện, cũng muốn cố tình mà làm khó đối phương, nhất định phải làm thịt anh ta một trận cho thỏa: "Em không có yêu cầu gì về kiểu dáng, anh chỉ cần nhớ không có cô gái nào ghét những viên kim cương cực kỳ bự là được."
"Đã hiểu."
Ninh Lập Hạ ngâm mình trong bồn nước ấm áp, cả người khoan khoái, còn suýt thì ngủ mất. Cô hiện tại đang bị một loại tâm trạng cực kỳ mới mẻ nhấn chìm, tạm thời quên đi chuyện của ba.
Đắp mặt nạ xong đi ra, Tưởng Thiệu Chinh ra ngoài từ sớm đúng lúc quay lại. Ngoại trừ nhẫn, hắn còn xách theo về bữa sáng.
Ninh Lập Hạ dĩ nhiên sẽ đi xem nhẫn trước, là một chiếc nhẫn khảm viên kim cương 3 carat, đeo vào ngón tay thon gầy của cô có cảm giác vô cùng cồng kềnh.
"Thời gian gấp gáp nên không kịp đặt làm, nhưng anh đã lựa chọn loại thành phẩm lớn nhất."
Ninh Lập Hạ khá hài lòng: "Dù sao cũng không phải là nhẫn cưới phải đeo hàng ngày, kích cỡ này vẫn ổn."
"Không phải nhẫn cưới?"
"Đương nhiên rồi, em đồng ý sẽ gả cho anh bao giờ à? Chiếc nhẫn này chỉ là bồi thường cho thời kỳ cô gái của em thôi."
Tưởng Thiệu Chinh vừa bị lừa thân vừa bị lừa tiền không cam lòng: "Vậy bồi thường cho anh thì sao?"
Ninh Lập Hạ khinh bỉ liếc hắn một cái: "Anh rõ ràng là người đàn ông lớn tuổi đầu ba rồi."
"..."
Sau khi gặp luật sư, Ninh Lập Hạ lại trở về trạng thái cũ. Số tiền lừa đảo quá lớn, chứng cứ xác thực, lẩn trốn nhiều năm, lại còn không phải là tự thú -- nếu không phải vì nể mặt Tưởng Thiệu Chinh thì có lẽ còn chẳng có nổi một luật sư nào chịu nhận vụ án như thế này.
Nhan Tiêu đã rơi vào trạng thái chán nản cực độ, chỉ nhờ luật sư truyền lời cho Ninh Lập Hạ không cần phải tiếp tục nhúng tay vào chuyện này, thậm chí còn không nhờ cô một câu hãy thay ông chăm sóc cho vợ hai và cô con gái út.
Nhan Tiêu càng như thế thì cô càng không thể nhắm mắt làm ngơ. Trong trại tạm giam có siêu thị, lại có quy định không được chi tiêu quá năm trăm tệ mỗi tháng, thế nhưng ngoại trừ năm trăm tệ ít ỏi này cô cũng không có năng lực để ba có thể sống tốt hơn.
"Đừng lo lắng, anh sẽ nghĩ cách."
"Vô dụng thôi, không lẽ đi cầu xin ba của Tống Nhã Nhu? Em đã hỏi luật sư rồi, khả năng bị phán tù chung thân rất cao. Tưởng Thiệu Chinh, có một người ba vợ như thế sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh đấy."
"Nghĩ vớ vẩn gì thế. Ngày mai phải bắt đầu đề biện luận rồi, em đã chuẩn bị xong chưa?"
"Em đã quên hết phải viết gì rồi, kết quả bết bát nhất là nghỉ học, còn có thể tiết kiệm học phí một năm cuối."
Ai ngờ Tưởng Thiệu Chinh đã sớm giúp cô sắp xếp tất cả tài liệu, khiến cô không còn mặt mũi nào mà nhắc lại chuyện nghỉ học nữa.
Hoàn thành gấp trong một đêm, Ninh Lập Hạ mang theo cái mặt dày cộp phấn đến trường, thế nhưng hình như phấn cũng không thể che được sắc mặt tiều tụy xám xịt của cô, cả buổi cô đều cảm thấy bản thân đã kéo đến không ít ánh mắt của mọi người.
Quả nhiên ngay khi kết thúc, Vệ Tiệp lập tức kéo cô sang một bên.
"Cậu và thầy Tưởng vẫn ổn chứ?"
"Vẫn tạm."
"Gần đây cậu có gặp chuyện gì phiền não không?"
Ninh Lập Hạ nghe thế thì lấy gương ra soi thử: "Mình chuẩn bị bài cả một đêm, nhìn khủng khiếp thế cơ à?"
"Mình nghe được vài tin đồn về cậu..." Dáng vẻ của Vệ Tiệp giống như muốn nói lại thôi.
"Tin đồn gì?" Trái tim Ninh Lập Hạ đánh thịch một cái.
"Liên quan đến ba cậu, lúc trước cậu chưa kể về chú cho mình bao giờ, nên bỗng nhiên nghe thấy Hoàng Tinh nói ra đúng là hơi giật mình..."
Ninh Lập Hạ không quen thân với Hoàng Tinh kia, chỉ biết là một bạn học cùng lớp: "Mình chưa từng nói chuyện với người đó bao giờ, sao cậu ta lại biết chuyện của ba mình? Cậu ta nói với cậu thế nào?"
"Cậu ta nói ba cậu lúc trước thiếu nợ phá sản, trốn đông trốn tây tránh truy nã, gần đây đã bị bắt lại rồi. Đây là tin đồn nhảm thôi đúng không? Mình giúp cậu hỏi cậu ta là ai truyền ra, giúp cậu mắng kẻ đó một trận!"
"Không phải lời đồn nhảm, là sự thật." Ninh Lập Hạ bình tĩnh khẳng định.
Vệ Tiệp thoáng bối rối: "Mình mình mình, mình mời cậu ăn trưa, chuyện lớn thế nào cũng không thể để bụng đói được."
"Mình mời, nhưng nhờ cậu giúp mình hỏi xem là những tin đồn này từ đâu ra."
***
88: Thiệt ra lúc chuẩn bị hố mới bị lười nên tính lấy luôn bộ mới của TPKTH, tác giả bộ Gai Hồng Mềm bà Bát đang làm á, mà phát hiện mấy bộ gần đây của má đều là đam nên thôi.
Sẵn tiện thì có 1 cái bí mật chắc ai theo từ Trảm đều biết rồi haha, là bà Bát đọc tạp, ngôn đam đều ăn tuốt, cứ tình đẹp là tui mê à, hồi mới quay lại cũng từng nghĩ đến dịch đam vì có bộ thấy hay mà hình như bên này k có ai làm, cơ mà tự nhiên có người biểu làm bộ mới của Yêu với cũng ngại bị ném đá vì lấn lướt nên thôi :>>
Chủ yếu là vì tự nhiên gặp 1 tác giả viết cả đam cả ngôn nên nhớ lại dự định lúc xưa, cảm thán cảm thán~~