Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 336: Bắc Kinh
Editor: Tinh Di
“Mẹ! Chuyện này không liên quan đến Thanh Hòa! Không phải con nói với mẹ rồi sao? Cầu xin mẹ từ nay đừng đến quấy rầy hai chúng con nữa!” Tiêu Y Đình kéo Diệp Thanh Hòa ra phía sau mình, đứng giữa hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh….
Chuyện gì? Diệp Thanh Hòa không hề biết chuyện gì?
Khương Vãn Ngư chứng kiến sự lạnh lùng của Tiêu Y Đình, bà cười tuyệt vọng, cười đến thê lương: “Y Đình, mẹ chưa bao giờ nghĩ tới hai mẹ con ta lại cho ngày đi đến nông nỗi này. Từ lúc sinh ra con mẹ luôn cho rằng, con và mẹ là người thân cận nhất của nhau, con là miếng thịt từ người mẹ, là thứ mẹ yêu thương nhất trên đời này, mẹ yêu con hơn cả cha con, hơn chính bản thân mẹ, hơn anh cả con… Mẹ không công bằng, mẹ thừa nhận điều này, anh cả con cũng là miếng thịt của mẹ, nhưng tính tình Y Bằng vốn lạnh đạm, còn con thì khác, con luôn không ngần ngại thể hiện yêu thương của con. Y Đình, con có còn nhớ, khi con còn nhỏ, mỗi lần mẹ ốm mẹ đều nói con không được đến gần, sợ lây bệnh cho con, nhưng còn luôn miệng nói sẽ không đi, con phải ở cạnh chăm sóc mẹ, như vậy mẹ mới có thể khỏi bệnh…. Con còn nói, lúc con ốm mẹ cũng ở bên cạnh con như vậy con mới có thể khoẻ mạnh như bây giờ…..”
Khương Vãn Ngư nói đến đây không cười được nữa, bà khóc nấc lên……
Diệp Thanh Hòa vùi mặt vào lưng anh, nước mắt đã ướt áo, cô không biết vẻ mặt anh lúc này như thế nào…….
“Tiểu Đình của mẹ… lớn thật rồi….” Khương Vãn Ngư vẫn muốn nói nữa, “Hồi nhỏ mẹ luôn mong muốn con mau lớn khôn…. Nhìn con lớn lên từng ngày mẹ vui biết bao nhiêu…. Mà bây giờ…. lúc này…. mẹ lại muốn con trở về là tiểu Đình, mẹ đi tới đâu con sẽ theo tới đó, không thấy mẹ liền khóc lóc đi tìm….trong nhà trẻ có đồ ăn ngon đều muốn đem về cùng ăn với mẹ…. Cuộc sống của mẹ, dù là đau khổ hay uỷ khuất, chỉ cần nghĩ đến tiểu Đình của mẹ thì mọi thứ sẽ tốt trở lại, trời có sập mẹ cũng không sợ…. Nhưng có lẽ mẹ mong muốn quá nhiều rồi…. Có người từng nói ‘Không ai ở cạnh ai mãi mãi’, thật không sai…mỗi người đều rời mẹ mà đi… ông bà ngoại…. cậu của con….cả tiểu Đình nữa…..”
Bà lau lau nước mắt, cố mỉm cười, “Có lẽ một ngày nào đó, cha con cũng sẽ xa mẹ…. mọi người đều đi hết…. chỉ còn một mình mẹ…. như vậy cũng được, sẽ không phiền đến con lo lắng cho mẹ… Con trai, tiểu Đình… Dù là chuyện gì, con hận mẹ cũng được, xem thường mẹ cũng được, đoạn tuyệt với mẹ cũng được…. mẹ…. mẹ chỉ hi vọng hai đứa…. sau này chỉ có hạnh phúc… Sau này, mẹ… sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của hai đứa nữa…..”
Khương Vãn Ngư che mặt, quay người rời đi…….
Tiêu Y Đình đứng lại đó nhìn theo bóng lưng Khương Vãn Ngư rời đi xa dần…..
Khi anh quay đầu lại, mới biết cô cũng đang khóc…..
Anh mỉm cười, bưng mặt cô, lau nước mắt cho cô: “Được rồi, khóc cái gì mà khóc? Sợ anh phạt em sao? Được rồi, vì sắp khai trương nên anh sẽ tha cho em, nếu lần sau tái phạm sẽ phạt nặng hơn nữa!”
Cô kéo tay anh xuống, nhìn thấy bàn tay sưng đỏ của anh càng thêm đau lòng, bổ nhào vào ngực anh…….
Tuy cách lớp áo dày nhưng cô vẫn cảm nhận được cơ thể anh đang căng cứng, co rút không ngừng….
Dù Khương Vãn Ngư có làm ra chuyện gì, là người như thế nào thì vẫn không thể chối bỏ một sự thật, anh là cốt nhục của bà, mẹ con liền tâm. Giống như ‘Đại nghĩa diệt thân’, chỉ có thể thầm đau đớn trong lòng, không thể kêu với ai, giống như bị dao cứa, đau hơn gấp trăm lần…..
Anh ôm cô, đi vào trong: “Được rồi, muốn khóc thì đi vào đây rồi khóc, đứng ở đây người ngoài lại tưởng anh bắt nạt em, nhất là cái tên cách vách kia kìa! Nào, lại đây anh xem đã thay đồ chưa?”
Anh đặt cô xuống ghế, nhìn một lượt, sau đó vui vẻ hôn trán cô: “Được rồi, cuối cùng cũng chịu nghe lời.”
Cô vẫn rưng rức nước mắt…..
Cảm xúc ổn định trở lại, cô lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi anh hai, em chỉ là….”
Anh cười cười, lau nước mắt còn sót trên mặt cô….
Cô cười hì hì nói với anh: “Anh hai, anh đối tốt với em như vậy, làm em càng ngày càng giống đứa bé, càng ngày càng thích khóc, anh không được cười em đâu đấy!”
“Anh càng muốn cười ấy chứ!” Anh bẹo má cô.
“Vậy anh cười đi….” Đột nhiên cô nói.
Anh mỉm cười, ôm cô vào lòng: “Em gái, em hiểu chuyện hơn anh, em tới bên anh trở thành em gái của anh, anh chỉ lớn sớm nhưng chưa trưởng thành, vẫn cần dựa vào em, đến bây giờ thì anh mới thực sự thành thục, nên anh sẽ trở thành người lớn, còn em là trẻ nhỏ, anh chăm sóc em, như vậy không có gì không đúng….”
Lúc này mẹ Tưởng đi ra, cầm theo chiếc bát,bên trong là một củ cải nướng: “Tiểu Hà, củ cải con nói….”
Trước mắt bà là hình ảnh hai người trẻ hạnh phúc ôm ấp nhau….
Bà cười cười, đặt xuống cạnh hai người rồi rời đi.
Tình cảm của hai đứa nhỏ vẫn luôn tốt, cô gia rất dính người, trước mặt bà cũng không ngần ngại ôm tiểu Hà, hôn trán con bé, người già như bà có nên thẹn thùng một chút hộ hai đứa hay không?
Hôm nay sự có mặt của Khương Vãn Ngư khiến bà có chút thấp thỏm, nhưng bây giờ nhìn được cảnh này đã yên tâm hơn rất nhiều. Có thể tin tưởng, mặc kệ sau này có chuyện gì, chỉ cần cô gia và tiểu Hà ở cạnh nhau, bà không còn gì phải lo lắng nữa rồi……
“Đây là cái gì? Củ cải nướng? Em muốn ăn?” Tiêu Y Đình tò mò hỏi.
“Không phải! Đặt em xuống! Nguội mất!” Cô vội vàng trèo xuống từ người anh.
Cô cầm củ cải, ngồi xuống trước mặt anh, nhẹ nhàng đặt xuống chỗ tay nứt đến đỏ ửng của anh….
“Củ cải nóng như vậy, em bỏ xuống đi!” Anh rụt rụt tay.
“Không được lộn xộn!” Cô nắm lấy tay anh, không cho anh rút lại, tiếp tục việc đang làm: “Ngày trước bà ngoại từng dùng cách này, vì bà vốn là người phương Bắc, khi xuống phương Nam đến mùa đông thường bị nứt nẻ, giống như anh, cách này rất hiệu quả đó!”
“Cái này với anh đâu quan trọng, với anh chỉ một chút là lành thôi! Em không cần vội.”
“Sao lại không vội?” Mắt cô bắt đầu đỏ ửng, cố nén không khóc, “Em không được vội sao?”
Anh cảm nhận được giọng cô có chút run rẩy, vội nói: “Được! Đương nhiên được!”
Đột nhiên anh có thấy lòng ấm áp vô cùng, đây là hạnh phúc đúng không?
Nhưng câu nói của Khương Vãn Ngư lại trở lại bên tai anh: “….Con trai, tiểu Đình… Dù là chuyện gì, con hận mẹ cũng được, xem thường mẹ cũng được, đoạn tuyệt với mẹ cũng được…. mẹ…. mẹ chỉ hi vọng hai đứa…. sau này chỉ có hạnh phúc… Sau này, mẹ… sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của hai đứa nữa…..”
Không tới quấy rầy nữa?
Nên như vậy…..
Cảm giác thoải mái truyền đến từ tay khiến suy nghĩ của anh có chút mông lung, anh nhớ về Bắc Kinh, lần trở lại đó, lần nói chuyện đó, cả đời anh cũng không thể quên……..
Anh quay lại Bắc Kinh để báo với cha, anh tìm được Thanh Hòa rồi.
Khi ông nghe được tin đó đã mừng như điên, muốn lập tức đến Giang Nam đón cô về, nhưng anh đã ngăn ông lại.
Anh tin Giang Nam là nơi thích hợp nhất với cô, không phải ở đây….
Tuy nhiên anh cũng không nói lí do đó với Tiêu Thành Hưng mà bịa một lí do khác, rằng cô cần dưỡng bệnh, không được gặp nhiều người, điều này có thể gây ảnh hưởng không tốt đến bệnh của cô.
Tiêu Thành Hưng thương Diệp Thanh Hòa nên cũng đành nghe theo, ông cũng yên tâm vì đã có Tiêu Y Đình chăm sóc cho cô.
Sau đó, anh và mẹ cùng nhau nói chuyện.
Cuộc nói chuyện ở nhà ông bà ngoại anh.
Mọi chuyện được vạch hết ra trước mắt….
Khương Vãn Ngư và người bảo mẫu kinh hãi vô cùng. Khương Vãn Ngư khóc nấc lên, bà giải thích, toàn bộ chuyện này bà làm là vì anh, cũng nói bà rất thương Diệp Thanh Hòa, nên luôn cố gắng chữa trị tốt nhất cho cô…..
Anh nhớ đến cảm giác của mình khi đó: Vô cảm.
Không phải lạnh lùng vô cảm mà đau đế vô cảm…..
Hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh….
Anh quỳ xuống trước mặt bà….
“Mẹ, dù có chuyện gì con vẫn sẽ kêu người là mẹ, con đã thề với em gái trong buổi lễ, công ơn nuôi dưỡng cũng không thể vong, tình cảm kết tóc cũng không thể quên, ơn mẹ sinh thành nuôi dưỡng, con sẽ không bao giờ quên…..”
Lúc ấy Khương Vãn Ngư tưởng mọi chuyện đã tạm xong, nhưng không, anh vẫn quỳ ở đó, lấy ra một con dao nhỏ…….
Khương Vãn Ngư hoảng sợ nhưng không kịp ngăn anh lại, anh tự đâm vào vai mình, vị trí giống với Diệp Thanh Hòa…….
Anh nhớ rõ khi anh rút dao ra, máu đều vương trên khuôn mặt hoảng sợ tột độ của bà…….
Anh không hề thấy đau đớn từ vết thương…….
Giọng anh đột nhiên trở nên xa lạ: “Có một câu con đã được nghe nhiều lần, không nghĩ đến hôm nay bản thân lại dùng đến…. ‘Thân thể con người là của cha mẹ’… Những người tự phá huỷ nó là muốn đoạt tuyệt với cha mẹ mình? Con nhớ truyện mẹ từng kể, Na Tra tự cạo vảy của mình trả lại Long vương. Khi đó con không thích Na Tra vì cậu ta đã làm chuyện khiến cha mẹ buồn, đau lòng….”
Khương Vãn Ngư muốn ôm anh nhưng lại sợ chạm vào vết thương, chỉ biết giữ chặt tay anh mà khóc….
“Nhưng mẹ, giờ con đã hiểu chuyện hơn rồi, con hiểu chuyện cậu ấy làm, mẹ, bây giờ con chỉ muốn hỏi, mẹ có đau không?”
Khương Vãn Ngư khóc không thành tiếng: “Đau! Mẹ đau lắm con ơi! Con, mẹ sai rồi! Con muốn đâm thì đâm mẹ đi, đừng tự đâm mình!”
Anh cười khổ: “Mẹ, con bị bị đâm một nhát mà đã đau đến như vậy, còn em gái thì sao? Em gái có đau không? Nếu mẹ em ấy còn sống, không biết sẽ đau đớn đến mức nào? Mẹ hiểu được cảm nhận của con không? Khi con biết những chuyện mẹ làm với em ấy, con đã đau đớn tới mức nào?”
“Mẹ biết! Con trai! Mẹ biết! Bây giờ chúng ta tới bệnh viện được không? Không được chậm trễ…”Khương Vãn Ngư định dìu anh đứng dậy.
Anh hất tay bà ra, cười khổ: “Không, mẹ không biết! Em gái chịu 1 đau khổ thì con chịu 10, vì mẹ! Mẹ, cảm ơn mẹ vì đã không bỏ rơi em gái, đã thay con chữa bệnh cho em ấy. Hôm nay con quỳ tại đây muốn nói với mẹ lời tạm biệt..”
“Con trai…” Khương Vãn Ngư hoảng sợ.
“Mẹ, con muốn chào tạm biệt mẹ, mãi mãi không gặp lại. Mẹ làm tổn thương em gái, con phải đi bù đắp cho em ấy, chuyện mẹ làm chưa đúng, con sẽ thay mẹ chuộc tội. Một dao này đâm xuống, máu chảy vào mẹ, về sau mong mẹ buông tha cho em gái, buông tha cho chúng con. Như vậy, Y Đình rất biết ơn….” Anh ném dao đi, cúi đầu chào bà…
Khương Vãn Ngư bị lời nói của anh làm cho ngây người: “Y Đình, đây là đoạn tuyệt với mẹ sao con?”
Anh không phủ nhận, không thừa nhận: “Tuỳ vào suy nghĩ của mẹ, mẹ, con và em gái sẽ đi thật xa, sẽ không bao giờ gặp lại nữa, đứa con trai này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mẹ nữa…. Cha và mẹ, hai người nhớ chăm sóc tốt cho nhau…….”
Anh rời đi….
Việc cuối cùng anh làm ở Bắc Kinh là đến Cục Công an thông báo cho Đội trưởng Cố: cô còn sống.
Kết thúc tất cả, anh bay đến Giang Nam.
“Mẹ! Chuyện này không liên quan đến Thanh Hòa! Không phải con nói với mẹ rồi sao? Cầu xin mẹ từ nay đừng đến quấy rầy hai chúng con nữa!” Tiêu Y Đình kéo Diệp Thanh Hòa ra phía sau mình, đứng giữa hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh….
Chuyện gì? Diệp Thanh Hòa không hề biết chuyện gì?
Khương Vãn Ngư chứng kiến sự lạnh lùng của Tiêu Y Đình, bà cười tuyệt vọng, cười đến thê lương: “Y Đình, mẹ chưa bao giờ nghĩ tới hai mẹ con ta lại cho ngày đi đến nông nỗi này. Từ lúc sinh ra con mẹ luôn cho rằng, con và mẹ là người thân cận nhất của nhau, con là miếng thịt từ người mẹ, là thứ mẹ yêu thương nhất trên đời này, mẹ yêu con hơn cả cha con, hơn chính bản thân mẹ, hơn anh cả con… Mẹ không công bằng, mẹ thừa nhận điều này, anh cả con cũng là miếng thịt của mẹ, nhưng tính tình Y Bằng vốn lạnh đạm, còn con thì khác, con luôn không ngần ngại thể hiện yêu thương của con. Y Đình, con có còn nhớ, khi con còn nhỏ, mỗi lần mẹ ốm mẹ đều nói con không được đến gần, sợ lây bệnh cho con, nhưng còn luôn miệng nói sẽ không đi, con phải ở cạnh chăm sóc mẹ, như vậy mẹ mới có thể khỏi bệnh…. Con còn nói, lúc con ốm mẹ cũng ở bên cạnh con như vậy con mới có thể khoẻ mạnh như bây giờ…..”
Khương Vãn Ngư nói đến đây không cười được nữa, bà khóc nấc lên……
Diệp Thanh Hòa vùi mặt vào lưng anh, nước mắt đã ướt áo, cô không biết vẻ mặt anh lúc này như thế nào…….
“Tiểu Đình của mẹ… lớn thật rồi….” Khương Vãn Ngư vẫn muốn nói nữa, “Hồi nhỏ mẹ luôn mong muốn con mau lớn khôn…. Nhìn con lớn lên từng ngày mẹ vui biết bao nhiêu…. Mà bây giờ…. lúc này…. mẹ lại muốn con trở về là tiểu Đình, mẹ đi tới đâu con sẽ theo tới đó, không thấy mẹ liền khóc lóc đi tìm….trong nhà trẻ có đồ ăn ngon đều muốn đem về cùng ăn với mẹ…. Cuộc sống của mẹ, dù là đau khổ hay uỷ khuất, chỉ cần nghĩ đến tiểu Đình của mẹ thì mọi thứ sẽ tốt trở lại, trời có sập mẹ cũng không sợ…. Nhưng có lẽ mẹ mong muốn quá nhiều rồi…. Có người từng nói ‘Không ai ở cạnh ai mãi mãi’, thật không sai…mỗi người đều rời mẹ mà đi… ông bà ngoại…. cậu của con….cả tiểu Đình nữa…..”
Bà lau lau nước mắt, cố mỉm cười, “Có lẽ một ngày nào đó, cha con cũng sẽ xa mẹ…. mọi người đều đi hết…. chỉ còn một mình mẹ…. như vậy cũng được, sẽ không phiền đến con lo lắng cho mẹ… Con trai, tiểu Đình… Dù là chuyện gì, con hận mẹ cũng được, xem thường mẹ cũng được, đoạn tuyệt với mẹ cũng được…. mẹ…. mẹ chỉ hi vọng hai đứa…. sau này chỉ có hạnh phúc… Sau này, mẹ… sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của hai đứa nữa…..”
Khương Vãn Ngư che mặt, quay người rời đi…….
Tiêu Y Đình đứng lại đó nhìn theo bóng lưng Khương Vãn Ngư rời đi xa dần…..
Khi anh quay đầu lại, mới biết cô cũng đang khóc…..
Anh mỉm cười, bưng mặt cô, lau nước mắt cho cô: “Được rồi, khóc cái gì mà khóc? Sợ anh phạt em sao? Được rồi, vì sắp khai trương nên anh sẽ tha cho em, nếu lần sau tái phạm sẽ phạt nặng hơn nữa!”
Cô kéo tay anh xuống, nhìn thấy bàn tay sưng đỏ của anh càng thêm đau lòng, bổ nhào vào ngực anh…….
Tuy cách lớp áo dày nhưng cô vẫn cảm nhận được cơ thể anh đang căng cứng, co rút không ngừng….
Dù Khương Vãn Ngư có làm ra chuyện gì, là người như thế nào thì vẫn không thể chối bỏ một sự thật, anh là cốt nhục của bà, mẹ con liền tâm. Giống như ‘Đại nghĩa diệt thân’, chỉ có thể thầm đau đớn trong lòng, không thể kêu với ai, giống như bị dao cứa, đau hơn gấp trăm lần…..
Anh ôm cô, đi vào trong: “Được rồi, muốn khóc thì đi vào đây rồi khóc, đứng ở đây người ngoài lại tưởng anh bắt nạt em, nhất là cái tên cách vách kia kìa! Nào, lại đây anh xem đã thay đồ chưa?”
Anh đặt cô xuống ghế, nhìn một lượt, sau đó vui vẻ hôn trán cô: “Được rồi, cuối cùng cũng chịu nghe lời.”
Cô vẫn rưng rức nước mắt…..
Cảm xúc ổn định trở lại, cô lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi anh hai, em chỉ là….”
Anh cười cười, lau nước mắt còn sót trên mặt cô….
Cô cười hì hì nói với anh: “Anh hai, anh đối tốt với em như vậy, làm em càng ngày càng giống đứa bé, càng ngày càng thích khóc, anh không được cười em đâu đấy!”
“Anh càng muốn cười ấy chứ!” Anh bẹo má cô.
“Vậy anh cười đi….” Đột nhiên cô nói.
Anh mỉm cười, ôm cô vào lòng: “Em gái, em hiểu chuyện hơn anh, em tới bên anh trở thành em gái của anh, anh chỉ lớn sớm nhưng chưa trưởng thành, vẫn cần dựa vào em, đến bây giờ thì anh mới thực sự thành thục, nên anh sẽ trở thành người lớn, còn em là trẻ nhỏ, anh chăm sóc em, như vậy không có gì không đúng….”
Lúc này mẹ Tưởng đi ra, cầm theo chiếc bát,bên trong là một củ cải nướng: “Tiểu Hà, củ cải con nói….”
Trước mắt bà là hình ảnh hai người trẻ hạnh phúc ôm ấp nhau….
Bà cười cười, đặt xuống cạnh hai người rồi rời đi.
Tình cảm của hai đứa nhỏ vẫn luôn tốt, cô gia rất dính người, trước mặt bà cũng không ngần ngại ôm tiểu Hà, hôn trán con bé, người già như bà có nên thẹn thùng một chút hộ hai đứa hay không?
Hôm nay sự có mặt của Khương Vãn Ngư khiến bà có chút thấp thỏm, nhưng bây giờ nhìn được cảnh này đã yên tâm hơn rất nhiều. Có thể tin tưởng, mặc kệ sau này có chuyện gì, chỉ cần cô gia và tiểu Hà ở cạnh nhau, bà không còn gì phải lo lắng nữa rồi……
“Đây là cái gì? Củ cải nướng? Em muốn ăn?” Tiêu Y Đình tò mò hỏi.
“Không phải! Đặt em xuống! Nguội mất!” Cô vội vàng trèo xuống từ người anh.
Cô cầm củ cải, ngồi xuống trước mặt anh, nhẹ nhàng đặt xuống chỗ tay nứt đến đỏ ửng của anh….
“Củ cải nóng như vậy, em bỏ xuống đi!” Anh rụt rụt tay.
“Không được lộn xộn!” Cô nắm lấy tay anh, không cho anh rút lại, tiếp tục việc đang làm: “Ngày trước bà ngoại từng dùng cách này, vì bà vốn là người phương Bắc, khi xuống phương Nam đến mùa đông thường bị nứt nẻ, giống như anh, cách này rất hiệu quả đó!”
“Cái này với anh đâu quan trọng, với anh chỉ một chút là lành thôi! Em không cần vội.”
“Sao lại không vội?” Mắt cô bắt đầu đỏ ửng, cố nén không khóc, “Em không được vội sao?”
Anh cảm nhận được giọng cô có chút run rẩy, vội nói: “Được! Đương nhiên được!”
Đột nhiên anh có thấy lòng ấm áp vô cùng, đây là hạnh phúc đúng không?
Nhưng câu nói của Khương Vãn Ngư lại trở lại bên tai anh: “….Con trai, tiểu Đình… Dù là chuyện gì, con hận mẹ cũng được, xem thường mẹ cũng được, đoạn tuyệt với mẹ cũng được…. mẹ…. mẹ chỉ hi vọng hai đứa…. sau này chỉ có hạnh phúc… Sau này, mẹ… sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của hai đứa nữa…..”
Không tới quấy rầy nữa?
Nên như vậy…..
Cảm giác thoải mái truyền đến từ tay khiến suy nghĩ của anh có chút mông lung, anh nhớ về Bắc Kinh, lần trở lại đó, lần nói chuyện đó, cả đời anh cũng không thể quên……..
Anh quay lại Bắc Kinh để báo với cha, anh tìm được Thanh Hòa rồi.
Khi ông nghe được tin đó đã mừng như điên, muốn lập tức đến Giang Nam đón cô về, nhưng anh đã ngăn ông lại.
Anh tin Giang Nam là nơi thích hợp nhất với cô, không phải ở đây….
Tuy nhiên anh cũng không nói lí do đó với Tiêu Thành Hưng mà bịa một lí do khác, rằng cô cần dưỡng bệnh, không được gặp nhiều người, điều này có thể gây ảnh hưởng không tốt đến bệnh của cô.
Tiêu Thành Hưng thương Diệp Thanh Hòa nên cũng đành nghe theo, ông cũng yên tâm vì đã có Tiêu Y Đình chăm sóc cho cô.
Sau đó, anh và mẹ cùng nhau nói chuyện.
Cuộc nói chuyện ở nhà ông bà ngoại anh.
Mọi chuyện được vạch hết ra trước mắt….
Khương Vãn Ngư và người bảo mẫu kinh hãi vô cùng. Khương Vãn Ngư khóc nấc lên, bà giải thích, toàn bộ chuyện này bà làm là vì anh, cũng nói bà rất thương Diệp Thanh Hòa, nên luôn cố gắng chữa trị tốt nhất cho cô…..
Anh nhớ đến cảm giác của mình khi đó: Vô cảm.
Không phải lạnh lùng vô cảm mà đau đế vô cảm…..
Hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh….
Anh quỳ xuống trước mặt bà….
“Mẹ, dù có chuyện gì con vẫn sẽ kêu người là mẹ, con đã thề với em gái trong buổi lễ, công ơn nuôi dưỡng cũng không thể vong, tình cảm kết tóc cũng không thể quên, ơn mẹ sinh thành nuôi dưỡng, con sẽ không bao giờ quên…..”
Lúc ấy Khương Vãn Ngư tưởng mọi chuyện đã tạm xong, nhưng không, anh vẫn quỳ ở đó, lấy ra một con dao nhỏ…….
Khương Vãn Ngư hoảng sợ nhưng không kịp ngăn anh lại, anh tự đâm vào vai mình, vị trí giống với Diệp Thanh Hòa…….
Anh nhớ rõ khi anh rút dao ra, máu đều vương trên khuôn mặt hoảng sợ tột độ của bà…….
Anh không hề thấy đau đớn từ vết thương…….
Giọng anh đột nhiên trở nên xa lạ: “Có một câu con đã được nghe nhiều lần, không nghĩ đến hôm nay bản thân lại dùng đến…. ‘Thân thể con người là của cha mẹ’… Những người tự phá huỷ nó là muốn đoạt tuyệt với cha mẹ mình? Con nhớ truyện mẹ từng kể, Na Tra tự cạo vảy của mình trả lại Long vương. Khi đó con không thích Na Tra vì cậu ta đã làm chuyện khiến cha mẹ buồn, đau lòng….”
Khương Vãn Ngư muốn ôm anh nhưng lại sợ chạm vào vết thương, chỉ biết giữ chặt tay anh mà khóc….
“Nhưng mẹ, giờ con đã hiểu chuyện hơn rồi, con hiểu chuyện cậu ấy làm, mẹ, bây giờ con chỉ muốn hỏi, mẹ có đau không?”
Khương Vãn Ngư khóc không thành tiếng: “Đau! Mẹ đau lắm con ơi! Con, mẹ sai rồi! Con muốn đâm thì đâm mẹ đi, đừng tự đâm mình!”
Anh cười khổ: “Mẹ, con bị bị đâm một nhát mà đã đau đến như vậy, còn em gái thì sao? Em gái có đau không? Nếu mẹ em ấy còn sống, không biết sẽ đau đớn đến mức nào? Mẹ hiểu được cảm nhận của con không? Khi con biết những chuyện mẹ làm với em ấy, con đã đau đớn tới mức nào?”
“Mẹ biết! Con trai! Mẹ biết! Bây giờ chúng ta tới bệnh viện được không? Không được chậm trễ…”Khương Vãn Ngư định dìu anh đứng dậy.
Anh hất tay bà ra, cười khổ: “Không, mẹ không biết! Em gái chịu 1 đau khổ thì con chịu 10, vì mẹ! Mẹ, cảm ơn mẹ vì đã không bỏ rơi em gái, đã thay con chữa bệnh cho em ấy. Hôm nay con quỳ tại đây muốn nói với mẹ lời tạm biệt..”
“Con trai…” Khương Vãn Ngư hoảng sợ.
“Mẹ, con muốn chào tạm biệt mẹ, mãi mãi không gặp lại. Mẹ làm tổn thương em gái, con phải đi bù đắp cho em ấy, chuyện mẹ làm chưa đúng, con sẽ thay mẹ chuộc tội. Một dao này đâm xuống, máu chảy vào mẹ, về sau mong mẹ buông tha cho em gái, buông tha cho chúng con. Như vậy, Y Đình rất biết ơn….” Anh ném dao đi, cúi đầu chào bà…
Khương Vãn Ngư bị lời nói của anh làm cho ngây người: “Y Đình, đây là đoạn tuyệt với mẹ sao con?”
Anh không phủ nhận, không thừa nhận: “Tuỳ vào suy nghĩ của mẹ, mẹ, con và em gái sẽ đi thật xa, sẽ không bao giờ gặp lại nữa, đứa con trai này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mẹ nữa…. Cha và mẹ, hai người nhớ chăm sóc tốt cho nhau…….”
Anh rời đi….
Việc cuối cùng anh làm ở Bắc Kinh là đến Cục Công an thông báo cho Đội trưởng Cố: cô còn sống.
Kết thúc tất cả, anh bay đến Giang Nam.
Bình luận facebook