-
Chương 17 - Du Lịch Phuket
Căn phòng khách của Châu Đông Vũ rộng lớn và sang trọng, trên tường treo đầy những bức tranh phác họa nhiều đời thái hậu từ triều Nguyên đến triều Thanh. Khi những bức họa đập vào mắt người đối diện, phản ứng đầu tiên của mọi người là giật mình, rợn gai óc, cảm giác như đang nhìn vào ảnh thờ.
Châu Đông Vũ đang trổ tài làm gà nướng ớt cay, mùi gà nướng thơm lừng dễ dàng chiếm lĩnh mọi giác quan, gợi lên hình ảnh của miếng gà vàng ươm vừa nướng chín tới.
Một lát sau, mâm gà nướng đang tỏa khói được Châu Đông Vũ mang đến và đặt lên bàn. Cô dành một nụ cười tự tin, đưa mâm gà nướng đặt trước mặt Cố Từ Hàm và nói: "Tiểu Hàm, thử xem cậu có thích không?"
Châu Đông Vũ đưa dao lướt nhẹ trên từng sớ thịt gà, điêu luyện cắt từng miếng. Cô nhìn Cố Từ Hàm, ánh mắt đầy sự quan tâm, giọng điệu chứa một chút lo lắng: "Kế hoạch của cậu sao rồi?
Cố Từ Hàm nhìn Châu Đông Vũ đang cắt gà: "Gần đây tớ đã tiếp xúc với một số nhân vật trong giới tài phiệt. Khi đã đủ thân thiết, tớ sẽ tìm cách moi tin và thu thập bằng chứng, rồi sẽ tiến hành các bước tiếp theo với hắn."
Châu Đông Vũ dừng lại, ánh mắt trở nên lo lắng và nghiêm trọng: "Tiểu Hàm, trong quá trình thu thập thông tin, cậu phải luôn giữ cảnh giác. Những người đó không phải dạng vừa, nếu có bất kỳ vấn đề gì, hãy liên lạc với tớ ngay. Tớ sẽ phản ứng nhanh chóng, không kém gì 110."
Cố Từ Hàm bật cười. Châu Đông Vũ là người bạn thân cô hết mực tin tưởng. Mặc dù là nhà báo, hoạt ngôn, nhưng đối với chuyện riêng tư của Cố Từ Hàm, cô đặc biệt kín miệng, đến cả gia đình lẫn bạn trai đều không chia sẻ.
Cố Từ Hàm kể lại: "Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ với Âu Dương Long tại khu phố cổ, hắn đã biến mất một thời gian. Tuy nhiên, gần đây hắn lại xuất hiện, tiếp cận Chu Tiểu Phấn. Tớ vẫn đang theo dõi và đề phòng."
Châu Đông Vũ khựng lại một chút, nhíu mày, đợi cô tiếp tục.
Cố Từ Hàm nhấm một ngụm nước rồi nói tiếp: "So với hai năm trước, lần này hắn kiên nhẫn hơn, không còn dấu hiệu lạm dụng quyền lực một cách vội vã phô trương. Có lẽ, do cha hắn vừa được thăng chức, không muốn gây chuyện làm ảnh hưởng tới vị trí mới."
Châu Đông Vũ thở dài: "Với tình hình hiện tại, cậu cần thận trọng hơn bao giờ hết. Điều ngạc nhiên là gia đình Âu Dương, mặc dù thâm độc và tàn ác, lại có sự nghiệp chính trị phát triển mạnh mẽ như thế. Cậu có nghĩ đến việc ở lại nhà tớ một thời gian không? Rõ ràng là một mình ngoài kia không an toàn."
Cố Từ Hàm gắp một miếng gà, không ăn ngay mà nói: "Tiểu Phấn đang chờ thông báo chính thức từ đạo diễn. Theo những gì con bé biểu lộ, buổi thử vai đã diễn ra rất tốt, có khả năng họ muốn con bé đóng vai chính. Cho đến khi Tiểu Phấn được tài trợ tìm được một nơi ở mới an toàn, tớ sẽ phải cho con bé ở cùng."
Tần Gia Hạo vừa về đến nhà, trong tay là một túi đồ nhấm dành cho món gà nướng cay. Dáng vẻ của anh luôn bình thản, đôi mắt hiếm khi lộ ra cảm xúc. Một hình mẫu của người đàn ông Á Đông truyền thống: ít nói, giữ cảm xúc trong lòng và thể hiện tình cảm qua hành động.
Châu Đông Vũ nhẹ nhàng đặt tấm vé mà tổng biên tập Đới Lạp tặng cô lên mặt bàn: "Ba ngày hai đêm ở Phuket - thiên đường của Thái Lan."
Chỉ vài giây trước đó, cô đã mở tivi. Màn hình rộng hiện lên những hình ảnh trắng xóa của bãi biển Phuket, tiếng sóng biển rì rào và nụ cười rạng rỡ của du khách trên một video quảng cáo du lịch.
Châu Đông Vũ đưa tay chỉ về phía màn hình và nở nụ cười tươi: "Tiểu Hàm, nếu có cậu cùng đi thì chắc chắn sẽ vui hơn nhiều. Cậu đi cùng bọn tớ nhé?"
Cố Từ Hàm lưỡng lự: "Tớ biết là sẽ vui, nhưng..."
Thấy Cố Từ Hàm muốn từ chối, Châu Đông Vũ nhanh chóng nắm chặt bàn tay của cô, ánh mắt chứa đầy lời cầu xin: "Chờ đến khi cậu rảnh rỗi nhất. Được chứ?"
Dù cảm thấy hơi áp đặt, nhưng trước sự quả quyết của Châu Đông Vũ, Cố Từ Hàm cuối cùng cũng đồng ý. Cô biết rằng sau chuyến đi này, sẽ phải làm bù công việc nhiều hơn. Nhưng việc được trốn tránh khỏi cuộc sống thường ngày và tận hưởng khoảnh khắc bên bạn bè làm cô cảm thấy hứng thú.
Chợt nghĩ đến Chu Tiểu Phấn, Cố Từ Hàm không khỏi lo lắng. Con bé vẫn còn ở Bắc Kinh, từng tiếp xúc với Âu Dương Long - một kẻ mà cô luôn giữ khoảng cách.
"Tiểu Phấn còn ở đây, tớ không thể đi được." Cố Từ Hàm giọng có chút lo âu.
Châu Đông Vũ nghe thấy sự lo lắng trong giọng điệu của Cố Từ Hàm, vội vã đề nghị: "Nếu cậu không yên tâm về Tiểu Phấn, sao chúng ta không mời con bé cùng đi? Vé này cho phép tối đa bốn người."
Cố Từ Hàm đối diện với đôi mắt quan tâm của Châu Đông Vũ, nhẹ nhàng đáp: "Để tớ trao đổi với Tiểu Phấn trước, rồi sẽ nói với cậu."
_
Sân bay Bắc Kinh đông đúc và náo nhiệt.
Cố Từ Hàm đứng giữa đám đông, mắt đăm đăm nhìn vào màn hình điện thoại, miệng khẽ mím lại, dường như đang lo âu về một vấn đề gì đó trong tài liệu mình đang xem. Cô đã lên kế hoạch cho chuyến đi này nhưng công việc dường như không cho phép cô thả lỏng.
Bên cạnh, Chu Tiểu Phấn với chiếc đầm đỏ tươi tắn, mũ vành to che chắn khuôn mặt trắng trẻo dễ thương của mình, trở thành tâm điểm chú ý. Cô như một đóa hồng giữa đám cỏ xanh, thu hút sự chú ý của mọi người.
Tần Gia Hạo với vẻ ngoài chững chạc, đeo chiếc tai nghe màu đen, một tay kéo vali cá nhân, tay kia kéo vali cho Châu Đông Vũ. Vẻ mặt anh có phần mệt mỏi nhưng vẫn luôn giữ thái độ ga-lăng và chu đáo.
Bốn người di chuyển lên máy bay. Cố Từ Hàm và Tần Gia Hạo ngồi cạnh nhau, để cho Châu Đông Vũ nói chuyện phiếm với Chu Tiểu Phấn ở hàng ghế bên cạnh. Thỉnh thoảng Châu Đông Vũ lại chau mày với những lời lẽ vô duyên không hiểu chuyện của Chu Tiểu Phấn.
Hàng ghế phía sau Cố Từ Hàm, hai vị khách nam với nét mặt nghiêm túc dường như không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng cười ồn ào của Chu Tiểu Phấn. Họ đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng tư.
Khi tiếp viên hàng không dịu dàng nhắc nhở vì một số hành khách than phiền, Chu Tiểu Phấn nhanh chóng gật đầu và nói: "Xin lỗi, tôi sẽ nói nhỏ hơn."
Đối với người ngoài, Chu Tiểu Phấn tỏ vẻ khách sáo, lễ độ. Nhưng với người nhà, nhất là Cố Từ Hàm, cô lại vô lễ và đòi hỏi.
Vị khách nam ngồi sau Cố Từ Hàm, mặc sơ mi đen xắn tay áo, đang mải mê chú tâm vào một tập hồ sơ, trán anh hiện lên những nếp nhăn tập trung. Mái tóc ngắn bồng bềnh để kiểu 7/3, khiến gương mặt góc cạnh nam tính của anh thêm phần nổi bật.
Ngồi bên cạnh anh là thanh tra Lý Bằng.
Sau khi đã ngồi trên máy bay khoảng hai tiếng, Cố Từ Hàm đứng dậy đi vệ sinh. Trong lúc đứng lên, cô bắt gặp ánh mắt của người đàn ông mặc sơ mi đen bất chợt cũng đang nhìn mình.
Cô nhìn nhanh tập hồ sơ trên tay anh, đường viền trông rất giống loại hồ sơ vụ án mà cô vẫn thường thấy từ viện kiểm sát. Tuy nhiên, nhận ra rằng mình đang cần giải quyết chuyện riêng tư, không nên để bản thân bị cuốn vào những suy đoán không cần thiết, Cố Từ Hàm quyết định tạm gác lại những suy nghĩ trong đầu, tiếp tục bước nhanh đến phòng vệ sinh.
Thanh tra Lý Bằng nhìn sang người đàn ông ngồi cạnh, nói khẽ: "Cậu biết cô ấy là ai không A Thần?"
Diêu Ngạo Thần gật đầu.
Thanh tra Lý Bằng khẽ cười rồi quay đi chỗ khác. Cố Từ Hàm từng là "bạn" thời sinh viên và từng là đồng nghiệp của em họ anh - luật sư Trương Giai Tuệ. Anh từng nghe em họ kể về Cố Từ Hàm, đa phần là nói xấu. Tuy nhiên, sau này khi Cố Từ Hàm nổi danh, anh mới biết thì ra là cô bạn sinh viên thuở đại học của Giai Tuệ.
Vài giây ngắn ngủi ban nãy khi ánh mắt Diêu Ngạo Thần bắt gặp đôi mắt cô nhìn mình rồi lướt xuống tập hồ sơ anh đang đặt trên tay, đủ để tạo nên một cơn sóng suy nghĩ trong đầu. Đây chẳng phải là luật sư Cố, người đang đại diện cho Hứa Quang Vỹ và công ty xe điện Hirano hay sao?
Hứa Quang Kỳ, chủ tịch tập đoàn Hoành Đằng, cha của Hứa Quang Vỹ, và bà ngoại của Jo Hirano - Na Vĩnh Hi, hai người có liên quan đến đường dây rửa tiền lớn liên quan tới buôn bán đồ cổ mà Diêu Ngạo Thần từng phụ trách.
*Na Vĩnh Hi từng xuất hiện ở Chương 2 - Gặp Gỡ Nhị Lão Phu Nhân.
Anh đang trên đường đến Phuket, truy bắt nghi can buôn ma túy đặc biệt nguy hiểm theo chỉ đạo của viện trưởng Viện Kiểm Sát Thượng Hải - Trương Dũng. Đây sẽ là vụ án cuối cùng trước khi anh chuyển công tác đến Bắc Kinh. Thông tin mật cho biết nghi can đã đến Thái Lan, xuất hiện ở Phuket.
Cố Từ Hàm quay trở lại ghế mình, lướt nhẹ ánh mắt về phía Lý Bằng. Dưới ánh sáng mờ ảo của khoang máy bay, cô nhận ra dưới cổ áo của anh có một dây chuyên dụng thường dùng để đeo tai nghe của cảnh sát. Kết hợp với bộ dạng tự tin của Lý Bằng và tập hồ sơ vụ án trên tay của Diêu Ngạo Thần ban nãy, Cố Từ Hàm đoán ra được khả năng cao họ là cảnh sát Trung Quốc hoặc thuộc các chức vụ liên quan đến ngành hình sự.
Diêu Ngạo Thần cố gắng không để ánh mắt của cô bắt gặp anh liếc nhìn thêm lần nào nữa.
Khi máy bay từ Bắc Kinh chạm đất tại sân bay quốc tế Phuket, Cố Từ Hàm nhìn ra cửa sổ, cảm nhận ánh nắng vàng nhẹ và hình dung bãi biển xanh mát mẻ cùng những khu nghỉ dưỡng nằm ở phía xa.
Khi đèn thắt dây an toàn tắt, tiếng cười và trò chuyện rôm rả của hành khách bắt đầu tràn về. Cố Từ Hàm cởi chiếc áo khoác của mình, bên trong là chiếc áo phông trắng mỏng manh và quần jeans ôm sát. Cô giơ đôi tay mảnh mai lên và vuốt nhẹ mái tóc dài xoăn bồng, sau đó thả lỏng bước ra khỏi máy bay. Bầu không khí nhiệt đới, mặn mòi từ biển cả khiến cô dừng lại một chút, thở sâu và mỉm cười.
Ở khu vực lấy hành lý, cô nhận ra mình và Diêu Ngạo Thần là hai người cuối cùng chưa nhận được vali. Cô thỉnh thoảng nhìn anh, rồi nhận ra anh cũng đang liếc nhìn cô. Cả hai đều cười nhẹ và quay mặt đi. Không nói gì, chỉ có sự im lặng và cái nhìn nghiên cứu đối phương trên khuôn mặt của họ.
Sau một lúc chờ đợi, Diêu Ngạo Thần quyết định bước đến quầy thông tin. Cố Từ Hàm cũng có ý định tương tự nên hai người cùng đi lại với nhau mà không hẹn trước. Khi đến quầy, một nhân viên sân bay với nụ cười thân thiện hỏi bằng tiếng Anh: "Chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho quý khách?"
Diêu Ngạo Thần, với giọng điệu khá kiên nhẫn, trả lời: "Chúng tôi đang chờ hành lý nhưng đã là người cuối cùng, hành lý vẫn không thấy đâu."
Nhân viên xác nhận thông tin và hứa sẽ kiểm tra ngay lập tức.
Nhận được thông báo hành lý của hai người bị trễ do một sự cố kỹ thuật ở băng tải, hiện đang được nhân viên sân bay trực tiếp xử lý.
Cả hai cảm ơn nhân viên và quay lại chỗ cũ. Thấy cảnh Châu Đông Vũ, Chu Tiểu Phấn đã kết bạn và trò chuyện với Lý Bằng từ lúc nào.
Hai người Cố Từ Hàm và Diêu Ngạo Thần, ngoài mặt trò chuyện xã giao, thâm tâm lại giữ khoảng cách. Nghề nghiệp của họ khá nhạy cảm với đối phương nên cùng tránh đề cập đến công việc.
Cuối cùng cũng lấy được hành lý, đôi bên chào tạm biệt.
Ấn tượng mà Cố Từ Hàm để lại cho Diêu Ngạo Thần trong khoảng thời gian ngắn thực sự không ít. Có nhiều bí ẩn xoay quanh lý do Cố Từ Hàm tiếp xúc với những nhân vật luôn bị cảnh sát để ý.
Lúc xe đang trên đường tiến về hướng khách sạn, tài xế biểu lộ vẻ mặt lo lắng sau khi quan sát khung cảnh kẹt xe phía trước trên cao tốc 4018, ông dùng vốn tiếng Anh vừa đủ để báo cho khách: "Có vẻ phía trước có tai nạn. Làn đường bên trái kẹt cứng."
Khi nhóm Châu Đông Vũ càng tiến gần tới hiện trường, họ thấy hàng chục chiếc xe đã dừng lại. Những người đi đường đang ra khỏi xe của mình, một số người cố gắng giúp đỡ, trong khi người khác thì chỉ đứng từ xa và theo dõi.
Châu Đông Vũ cảm nhận ngay không khí căng thẳng. Dù bất an, nhưng bản năng nghề nghiệp thúc đẩy cô tiến tới hiện trường, hy vọng có thể giúp đỡ hoặc ghi lại sự kiện này. Cô nói với tài xế hãy tắp xe vào một chỗ an toàn.
Nhìn thấy Châu Đông Vũ mở cửa xe, Tần Gia Hạo lập tức ngăn cản: "Tiểu Vũ, chúng ta nên chờ xe cứu thương và cảnh sát." Nhưng Châu Đông Vũ đã rời khỏi xe rồi nhanh chóng lướt qua đám đông trước khi anh có thể níu kéo.
Cố Từ Hàm thở dài: "Chúng ta nên theo sau." Tần Gia Hạo gật đầu, hai người nhanh chóng đi theo. Chu Tiểu Phấn cảm thấy bất an, cũng sợ ra ngoài đông người, khói xe nóng bức, nên quyết định ở lại trong xe.
Hình ảnh trước mắt khiến mọi người sốc nặng. Một chiếc xe sedan màu đen bị hỏng nghiêm trọng, phía trước của nó bị biến dạng, và một chiếc xe du lịch 29 chỗ màu trắng cũng gặp tình trạng tương tự, còn bị lật qua phải.
Từ xa, tiếng khóc của trẻ em và tiếng gọi cầu cứu của người lớn vang lên. Châu Đông Vũ cảm thấy tim mình như bị siết chặt. Cô thấy một số người đang cố gắng giải cứu những nạn nhân mắc kẹt bên trong chiếc sedan và xe du lịch.
Những tiếng la hết thảm thiết vọng ra từ bên trong chiếc xe du lịch làm cho không khí trở nên ám đạm, nặng nề. Một số người đi đường đã dừng lại, cố gắng mở cửa xe để giúp đỡ nạn nhân. Người khác thì rút điện thoại ra, gọi điện cứu hộ, người ghi lại hình ảnh đau lòng của hiện trường.
Châu Đông Vũ chỉ định quay những hình ảnh xung quanh hiện trường mà không ảnh hưởng đến nạn nhân. Khi tiến lại đến chiếc xe sedan màu đen, cô trợn tròn mắt kinh hoàng.
Hai nạn nhân ngồi trước mất đầu, cơ thể vẫn đang thắt dây an toàn. Sau ghế có bé trai tầm bảy tám tuổi bị gãy cả cánh tay, mảnh vỡ đè lên người, mặt đầy bụi bặm, cả người máu me đang khóc thét. Người dân đang cố gắng đưa cậu bé ra khỏi đó.
Nhiều người nhìn thấy khung cảnh hai cái xác không đầu thì không khỏi kinh hãi.
Khi tiến gần đến hiện trường, không chỉ là không khí chết chóc, Cố Từ Hàm còn có linh cảm rằng mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Dưới ánh đèn pin lập lòe của những người xung quanh và ánh sáng từ những chiếc đèn xe còn đang bật, cô nhận ra rằng dù dấu vết cho thấy sự va chạm mạnh giữa chiếc sedan màu đen và xe du lịch, không có dấu hiệu gì cho thấy xe sedan đã thử phanh gấp. Điều kỳ lạ hơn, dấu vết lốp trên mặt đường chỉ ra rằng chiếc xe sedan đã tăng tốc một cách bất thường ngay trước khi va chạm.
Châu Đông Vũ nhận biết sự trầm tư suy nghĩ trong ánh mắt của Cố Từ Hàm, cô nhanh chóng hỏi: "Tiểu Hàm, cậu nhận ra điều gì không bình thường phải không?"
Cô gật đầu, nét mặt nghiêm trọng: "Tớ nghi ngờ đây không chỉ là một tai nạn thông thường. Có vẻ như chiếc xe sedan đã cố tình không phanh và tăng tốc trước khi đâm."
Trong lúc họ đang trao đổi, tiếng còi inh ỏi của xe cảnh sát và xe cứu thương dần vang lên từ phía xa, dường như đang cố gắng xuyên qua lớp đám đông và tiến tới hiện trường.
Châu Đông Vũ đang trổ tài làm gà nướng ớt cay, mùi gà nướng thơm lừng dễ dàng chiếm lĩnh mọi giác quan, gợi lên hình ảnh của miếng gà vàng ươm vừa nướng chín tới.
Một lát sau, mâm gà nướng đang tỏa khói được Châu Đông Vũ mang đến và đặt lên bàn. Cô dành một nụ cười tự tin, đưa mâm gà nướng đặt trước mặt Cố Từ Hàm và nói: "Tiểu Hàm, thử xem cậu có thích không?"
Châu Đông Vũ đưa dao lướt nhẹ trên từng sớ thịt gà, điêu luyện cắt từng miếng. Cô nhìn Cố Từ Hàm, ánh mắt đầy sự quan tâm, giọng điệu chứa một chút lo lắng: "Kế hoạch của cậu sao rồi?
Cố Từ Hàm nhìn Châu Đông Vũ đang cắt gà: "Gần đây tớ đã tiếp xúc với một số nhân vật trong giới tài phiệt. Khi đã đủ thân thiết, tớ sẽ tìm cách moi tin và thu thập bằng chứng, rồi sẽ tiến hành các bước tiếp theo với hắn."
Châu Đông Vũ dừng lại, ánh mắt trở nên lo lắng và nghiêm trọng: "Tiểu Hàm, trong quá trình thu thập thông tin, cậu phải luôn giữ cảnh giác. Những người đó không phải dạng vừa, nếu có bất kỳ vấn đề gì, hãy liên lạc với tớ ngay. Tớ sẽ phản ứng nhanh chóng, không kém gì 110."
Cố Từ Hàm bật cười. Châu Đông Vũ là người bạn thân cô hết mực tin tưởng. Mặc dù là nhà báo, hoạt ngôn, nhưng đối với chuyện riêng tư của Cố Từ Hàm, cô đặc biệt kín miệng, đến cả gia đình lẫn bạn trai đều không chia sẻ.
Cố Từ Hàm kể lại: "Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ với Âu Dương Long tại khu phố cổ, hắn đã biến mất một thời gian. Tuy nhiên, gần đây hắn lại xuất hiện, tiếp cận Chu Tiểu Phấn. Tớ vẫn đang theo dõi và đề phòng."
Châu Đông Vũ khựng lại một chút, nhíu mày, đợi cô tiếp tục.
Cố Từ Hàm nhấm một ngụm nước rồi nói tiếp: "So với hai năm trước, lần này hắn kiên nhẫn hơn, không còn dấu hiệu lạm dụng quyền lực một cách vội vã phô trương. Có lẽ, do cha hắn vừa được thăng chức, không muốn gây chuyện làm ảnh hưởng tới vị trí mới."
Châu Đông Vũ thở dài: "Với tình hình hiện tại, cậu cần thận trọng hơn bao giờ hết. Điều ngạc nhiên là gia đình Âu Dương, mặc dù thâm độc và tàn ác, lại có sự nghiệp chính trị phát triển mạnh mẽ như thế. Cậu có nghĩ đến việc ở lại nhà tớ một thời gian không? Rõ ràng là một mình ngoài kia không an toàn."
Cố Từ Hàm gắp một miếng gà, không ăn ngay mà nói: "Tiểu Phấn đang chờ thông báo chính thức từ đạo diễn. Theo những gì con bé biểu lộ, buổi thử vai đã diễn ra rất tốt, có khả năng họ muốn con bé đóng vai chính. Cho đến khi Tiểu Phấn được tài trợ tìm được một nơi ở mới an toàn, tớ sẽ phải cho con bé ở cùng."
Tần Gia Hạo vừa về đến nhà, trong tay là một túi đồ nhấm dành cho món gà nướng cay. Dáng vẻ của anh luôn bình thản, đôi mắt hiếm khi lộ ra cảm xúc. Một hình mẫu của người đàn ông Á Đông truyền thống: ít nói, giữ cảm xúc trong lòng và thể hiện tình cảm qua hành động.
Châu Đông Vũ nhẹ nhàng đặt tấm vé mà tổng biên tập Đới Lạp tặng cô lên mặt bàn: "Ba ngày hai đêm ở Phuket - thiên đường của Thái Lan."
Chỉ vài giây trước đó, cô đã mở tivi. Màn hình rộng hiện lên những hình ảnh trắng xóa của bãi biển Phuket, tiếng sóng biển rì rào và nụ cười rạng rỡ của du khách trên một video quảng cáo du lịch.
Châu Đông Vũ đưa tay chỉ về phía màn hình và nở nụ cười tươi: "Tiểu Hàm, nếu có cậu cùng đi thì chắc chắn sẽ vui hơn nhiều. Cậu đi cùng bọn tớ nhé?"
Cố Từ Hàm lưỡng lự: "Tớ biết là sẽ vui, nhưng..."
Thấy Cố Từ Hàm muốn từ chối, Châu Đông Vũ nhanh chóng nắm chặt bàn tay của cô, ánh mắt chứa đầy lời cầu xin: "Chờ đến khi cậu rảnh rỗi nhất. Được chứ?"
Dù cảm thấy hơi áp đặt, nhưng trước sự quả quyết của Châu Đông Vũ, Cố Từ Hàm cuối cùng cũng đồng ý. Cô biết rằng sau chuyến đi này, sẽ phải làm bù công việc nhiều hơn. Nhưng việc được trốn tránh khỏi cuộc sống thường ngày và tận hưởng khoảnh khắc bên bạn bè làm cô cảm thấy hứng thú.
Chợt nghĩ đến Chu Tiểu Phấn, Cố Từ Hàm không khỏi lo lắng. Con bé vẫn còn ở Bắc Kinh, từng tiếp xúc với Âu Dương Long - một kẻ mà cô luôn giữ khoảng cách.
"Tiểu Phấn còn ở đây, tớ không thể đi được." Cố Từ Hàm giọng có chút lo âu.
Châu Đông Vũ nghe thấy sự lo lắng trong giọng điệu của Cố Từ Hàm, vội vã đề nghị: "Nếu cậu không yên tâm về Tiểu Phấn, sao chúng ta không mời con bé cùng đi? Vé này cho phép tối đa bốn người."
Cố Từ Hàm đối diện với đôi mắt quan tâm của Châu Đông Vũ, nhẹ nhàng đáp: "Để tớ trao đổi với Tiểu Phấn trước, rồi sẽ nói với cậu."
_
Sân bay Bắc Kinh đông đúc và náo nhiệt.
Cố Từ Hàm đứng giữa đám đông, mắt đăm đăm nhìn vào màn hình điện thoại, miệng khẽ mím lại, dường như đang lo âu về một vấn đề gì đó trong tài liệu mình đang xem. Cô đã lên kế hoạch cho chuyến đi này nhưng công việc dường như không cho phép cô thả lỏng.
Bên cạnh, Chu Tiểu Phấn với chiếc đầm đỏ tươi tắn, mũ vành to che chắn khuôn mặt trắng trẻo dễ thương của mình, trở thành tâm điểm chú ý. Cô như một đóa hồng giữa đám cỏ xanh, thu hút sự chú ý của mọi người.
Tần Gia Hạo với vẻ ngoài chững chạc, đeo chiếc tai nghe màu đen, một tay kéo vali cá nhân, tay kia kéo vali cho Châu Đông Vũ. Vẻ mặt anh có phần mệt mỏi nhưng vẫn luôn giữ thái độ ga-lăng và chu đáo.
Bốn người di chuyển lên máy bay. Cố Từ Hàm và Tần Gia Hạo ngồi cạnh nhau, để cho Châu Đông Vũ nói chuyện phiếm với Chu Tiểu Phấn ở hàng ghế bên cạnh. Thỉnh thoảng Châu Đông Vũ lại chau mày với những lời lẽ vô duyên không hiểu chuyện của Chu Tiểu Phấn.
Hàng ghế phía sau Cố Từ Hàm, hai vị khách nam với nét mặt nghiêm túc dường như không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng cười ồn ào của Chu Tiểu Phấn. Họ đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng tư.
Khi tiếp viên hàng không dịu dàng nhắc nhở vì một số hành khách than phiền, Chu Tiểu Phấn nhanh chóng gật đầu và nói: "Xin lỗi, tôi sẽ nói nhỏ hơn."
Đối với người ngoài, Chu Tiểu Phấn tỏ vẻ khách sáo, lễ độ. Nhưng với người nhà, nhất là Cố Từ Hàm, cô lại vô lễ và đòi hỏi.
Vị khách nam ngồi sau Cố Từ Hàm, mặc sơ mi đen xắn tay áo, đang mải mê chú tâm vào một tập hồ sơ, trán anh hiện lên những nếp nhăn tập trung. Mái tóc ngắn bồng bềnh để kiểu 7/3, khiến gương mặt góc cạnh nam tính của anh thêm phần nổi bật.
Ngồi bên cạnh anh là thanh tra Lý Bằng.
Sau khi đã ngồi trên máy bay khoảng hai tiếng, Cố Từ Hàm đứng dậy đi vệ sinh. Trong lúc đứng lên, cô bắt gặp ánh mắt của người đàn ông mặc sơ mi đen bất chợt cũng đang nhìn mình.
Cô nhìn nhanh tập hồ sơ trên tay anh, đường viền trông rất giống loại hồ sơ vụ án mà cô vẫn thường thấy từ viện kiểm sát. Tuy nhiên, nhận ra rằng mình đang cần giải quyết chuyện riêng tư, không nên để bản thân bị cuốn vào những suy đoán không cần thiết, Cố Từ Hàm quyết định tạm gác lại những suy nghĩ trong đầu, tiếp tục bước nhanh đến phòng vệ sinh.
Thanh tra Lý Bằng nhìn sang người đàn ông ngồi cạnh, nói khẽ: "Cậu biết cô ấy là ai không A Thần?"
Diêu Ngạo Thần gật đầu.
Thanh tra Lý Bằng khẽ cười rồi quay đi chỗ khác. Cố Từ Hàm từng là "bạn" thời sinh viên và từng là đồng nghiệp của em họ anh - luật sư Trương Giai Tuệ. Anh từng nghe em họ kể về Cố Từ Hàm, đa phần là nói xấu. Tuy nhiên, sau này khi Cố Từ Hàm nổi danh, anh mới biết thì ra là cô bạn sinh viên thuở đại học của Giai Tuệ.
Vài giây ngắn ngủi ban nãy khi ánh mắt Diêu Ngạo Thần bắt gặp đôi mắt cô nhìn mình rồi lướt xuống tập hồ sơ anh đang đặt trên tay, đủ để tạo nên một cơn sóng suy nghĩ trong đầu. Đây chẳng phải là luật sư Cố, người đang đại diện cho Hứa Quang Vỹ và công ty xe điện Hirano hay sao?
Hứa Quang Kỳ, chủ tịch tập đoàn Hoành Đằng, cha của Hứa Quang Vỹ, và bà ngoại của Jo Hirano - Na Vĩnh Hi, hai người có liên quan đến đường dây rửa tiền lớn liên quan tới buôn bán đồ cổ mà Diêu Ngạo Thần từng phụ trách.
*Na Vĩnh Hi từng xuất hiện ở Chương 2 - Gặp Gỡ Nhị Lão Phu Nhân.
Anh đang trên đường đến Phuket, truy bắt nghi can buôn ma túy đặc biệt nguy hiểm theo chỉ đạo của viện trưởng Viện Kiểm Sát Thượng Hải - Trương Dũng. Đây sẽ là vụ án cuối cùng trước khi anh chuyển công tác đến Bắc Kinh. Thông tin mật cho biết nghi can đã đến Thái Lan, xuất hiện ở Phuket.
Cố Từ Hàm quay trở lại ghế mình, lướt nhẹ ánh mắt về phía Lý Bằng. Dưới ánh sáng mờ ảo của khoang máy bay, cô nhận ra dưới cổ áo của anh có một dây chuyên dụng thường dùng để đeo tai nghe của cảnh sát. Kết hợp với bộ dạng tự tin của Lý Bằng và tập hồ sơ vụ án trên tay của Diêu Ngạo Thần ban nãy, Cố Từ Hàm đoán ra được khả năng cao họ là cảnh sát Trung Quốc hoặc thuộc các chức vụ liên quan đến ngành hình sự.
Diêu Ngạo Thần cố gắng không để ánh mắt của cô bắt gặp anh liếc nhìn thêm lần nào nữa.
Khi máy bay từ Bắc Kinh chạm đất tại sân bay quốc tế Phuket, Cố Từ Hàm nhìn ra cửa sổ, cảm nhận ánh nắng vàng nhẹ và hình dung bãi biển xanh mát mẻ cùng những khu nghỉ dưỡng nằm ở phía xa.
Khi đèn thắt dây an toàn tắt, tiếng cười và trò chuyện rôm rả của hành khách bắt đầu tràn về. Cố Từ Hàm cởi chiếc áo khoác của mình, bên trong là chiếc áo phông trắng mỏng manh và quần jeans ôm sát. Cô giơ đôi tay mảnh mai lên và vuốt nhẹ mái tóc dài xoăn bồng, sau đó thả lỏng bước ra khỏi máy bay. Bầu không khí nhiệt đới, mặn mòi từ biển cả khiến cô dừng lại một chút, thở sâu và mỉm cười.
Ở khu vực lấy hành lý, cô nhận ra mình và Diêu Ngạo Thần là hai người cuối cùng chưa nhận được vali. Cô thỉnh thoảng nhìn anh, rồi nhận ra anh cũng đang liếc nhìn cô. Cả hai đều cười nhẹ và quay mặt đi. Không nói gì, chỉ có sự im lặng và cái nhìn nghiên cứu đối phương trên khuôn mặt của họ.
Sau một lúc chờ đợi, Diêu Ngạo Thần quyết định bước đến quầy thông tin. Cố Từ Hàm cũng có ý định tương tự nên hai người cùng đi lại với nhau mà không hẹn trước. Khi đến quầy, một nhân viên sân bay với nụ cười thân thiện hỏi bằng tiếng Anh: "Chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho quý khách?"
Diêu Ngạo Thần, với giọng điệu khá kiên nhẫn, trả lời: "Chúng tôi đang chờ hành lý nhưng đã là người cuối cùng, hành lý vẫn không thấy đâu."
Nhân viên xác nhận thông tin và hứa sẽ kiểm tra ngay lập tức.
Nhận được thông báo hành lý của hai người bị trễ do một sự cố kỹ thuật ở băng tải, hiện đang được nhân viên sân bay trực tiếp xử lý.
Cả hai cảm ơn nhân viên và quay lại chỗ cũ. Thấy cảnh Châu Đông Vũ, Chu Tiểu Phấn đã kết bạn và trò chuyện với Lý Bằng từ lúc nào.
Hai người Cố Từ Hàm và Diêu Ngạo Thần, ngoài mặt trò chuyện xã giao, thâm tâm lại giữ khoảng cách. Nghề nghiệp của họ khá nhạy cảm với đối phương nên cùng tránh đề cập đến công việc.
Cuối cùng cũng lấy được hành lý, đôi bên chào tạm biệt.
Ấn tượng mà Cố Từ Hàm để lại cho Diêu Ngạo Thần trong khoảng thời gian ngắn thực sự không ít. Có nhiều bí ẩn xoay quanh lý do Cố Từ Hàm tiếp xúc với những nhân vật luôn bị cảnh sát để ý.
Lúc xe đang trên đường tiến về hướng khách sạn, tài xế biểu lộ vẻ mặt lo lắng sau khi quan sát khung cảnh kẹt xe phía trước trên cao tốc 4018, ông dùng vốn tiếng Anh vừa đủ để báo cho khách: "Có vẻ phía trước có tai nạn. Làn đường bên trái kẹt cứng."
Khi nhóm Châu Đông Vũ càng tiến gần tới hiện trường, họ thấy hàng chục chiếc xe đã dừng lại. Những người đi đường đang ra khỏi xe của mình, một số người cố gắng giúp đỡ, trong khi người khác thì chỉ đứng từ xa và theo dõi.
Châu Đông Vũ cảm nhận ngay không khí căng thẳng. Dù bất an, nhưng bản năng nghề nghiệp thúc đẩy cô tiến tới hiện trường, hy vọng có thể giúp đỡ hoặc ghi lại sự kiện này. Cô nói với tài xế hãy tắp xe vào một chỗ an toàn.
Nhìn thấy Châu Đông Vũ mở cửa xe, Tần Gia Hạo lập tức ngăn cản: "Tiểu Vũ, chúng ta nên chờ xe cứu thương và cảnh sát." Nhưng Châu Đông Vũ đã rời khỏi xe rồi nhanh chóng lướt qua đám đông trước khi anh có thể níu kéo.
Cố Từ Hàm thở dài: "Chúng ta nên theo sau." Tần Gia Hạo gật đầu, hai người nhanh chóng đi theo. Chu Tiểu Phấn cảm thấy bất an, cũng sợ ra ngoài đông người, khói xe nóng bức, nên quyết định ở lại trong xe.
Hình ảnh trước mắt khiến mọi người sốc nặng. Một chiếc xe sedan màu đen bị hỏng nghiêm trọng, phía trước của nó bị biến dạng, và một chiếc xe du lịch 29 chỗ màu trắng cũng gặp tình trạng tương tự, còn bị lật qua phải.
Từ xa, tiếng khóc của trẻ em và tiếng gọi cầu cứu của người lớn vang lên. Châu Đông Vũ cảm thấy tim mình như bị siết chặt. Cô thấy một số người đang cố gắng giải cứu những nạn nhân mắc kẹt bên trong chiếc sedan và xe du lịch.
Những tiếng la hết thảm thiết vọng ra từ bên trong chiếc xe du lịch làm cho không khí trở nên ám đạm, nặng nề. Một số người đi đường đã dừng lại, cố gắng mở cửa xe để giúp đỡ nạn nhân. Người khác thì rút điện thoại ra, gọi điện cứu hộ, người ghi lại hình ảnh đau lòng của hiện trường.
Châu Đông Vũ chỉ định quay những hình ảnh xung quanh hiện trường mà không ảnh hưởng đến nạn nhân. Khi tiến lại đến chiếc xe sedan màu đen, cô trợn tròn mắt kinh hoàng.
Hai nạn nhân ngồi trước mất đầu, cơ thể vẫn đang thắt dây an toàn. Sau ghế có bé trai tầm bảy tám tuổi bị gãy cả cánh tay, mảnh vỡ đè lên người, mặt đầy bụi bặm, cả người máu me đang khóc thét. Người dân đang cố gắng đưa cậu bé ra khỏi đó.
Nhiều người nhìn thấy khung cảnh hai cái xác không đầu thì không khỏi kinh hãi.
Khi tiến gần đến hiện trường, không chỉ là không khí chết chóc, Cố Từ Hàm còn có linh cảm rằng mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Dưới ánh đèn pin lập lòe của những người xung quanh và ánh sáng từ những chiếc đèn xe còn đang bật, cô nhận ra rằng dù dấu vết cho thấy sự va chạm mạnh giữa chiếc sedan màu đen và xe du lịch, không có dấu hiệu gì cho thấy xe sedan đã thử phanh gấp. Điều kỳ lạ hơn, dấu vết lốp trên mặt đường chỉ ra rằng chiếc xe sedan đã tăng tốc một cách bất thường ngay trước khi va chạm.
Châu Đông Vũ nhận biết sự trầm tư suy nghĩ trong ánh mắt của Cố Từ Hàm, cô nhanh chóng hỏi: "Tiểu Hàm, cậu nhận ra điều gì không bình thường phải không?"
Cô gật đầu, nét mặt nghiêm trọng: "Tớ nghi ngờ đây không chỉ là một tai nạn thông thường. Có vẻ như chiếc xe sedan đã cố tình không phanh và tăng tốc trước khi đâm."
Trong lúc họ đang trao đổi, tiếng còi inh ỏi của xe cảnh sát và xe cứu thương dần vang lên từ phía xa, dường như đang cố gắng xuyên qua lớp đám đông và tiến tới hiện trường.
Last edited:
Bình luận facebook