• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Luận Anh Hùng (3 Viewers)

  • Chương 42

Quan Thất chợt giậm chân, bước ngang qua trái hai bước rưỡi.


Trong trận chiến y luôn tiến tới từng bước, không lùi nửa bước, cho dù chạy trốn cũng xông về phía trước phá tan trùng vây. Nhưng lúc này, vì cỗ quan tài này, y lại dời đi hai bước rưỡi.


Có điều chỉ là dời ngang ba thước, vẫn không lui bước.


Sau đó y hét lên một tiếng, “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” bao trùm toàn thân, lách qua quan tài muốn xông thẳng ra đầu đường.


Nơi đầu đường đang có một người.


Địch Phi Kinh hào hoa phong nhã.


Địch Phi Kinh cúi thấp đầu.


Địch Phi Kinh đang ngồi.


Địch Phi Kinh trắng bệch.


Nhưng vào một thoáng lúc Quan Thất muốn vươn người lướt qua đỉnh đầu, Địch Phi Kinh hào hoa phong nhã, cúi thấp đầu, đang ngồi và trắng bệch bỗng nhanh chóng ngẩng đầu lên.


Ánh chớp lóe sáng trên bầu trời.


Ánh mắt của Quan Thất đối mặt với y.


Phương hướng Quan Thất lướt đi đột nhiên thay đổi, y không xông đến Địch Phi Kinh mà toàn thân lại hóa thành một luồng kiếm khí, lao vào bức tường đá nơi góc đường.


Tường đá vỡ tan, sụp đổ ầm ầm. Kiếm khí biến thành kiếm quang, muốn lao ra khỏi góc đường.


Đột nhiên một bóng xám chợt lóe lên. Sắc trời vốn đã lờ mờ càng mờ mịt hơn, mưa và tiếng sấm âm ỉ không dứt.


Bóng xám này vừa xuất hiện liền chặn đứng Quan Thất giữa không trung. Với kiếm khí vô hình và vô địch của Quan Thất, lại không thể phá được chiêu thức chợt nhanh chợt chậm của người áo xám này.


Vương Tiểu Thạch kinh ngạc, liền ngưng mắt nhìn, chỉ thấy trong màn mưa dày đặc nặng nề, người chặn đứng đường đi của Quan Thất chính lại là Tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường, Lôi Tổn.


Hắn đang muốn tập trung nhìn Lôi Tổn ra tay, chợt thấy Bạch Sầu Phi ôm trán lảo đảo, vội đưa tay đỡ lấy y. Bạch Sầu Phi hít sâu một hơi, nói:


- “Cửu Tự ấn quyết” thật lợi hại, ta chỉ nhìn một lúc đã cảm thấy hoa mắt…


Vương Tiểu Thạch giật mình:


- “Cửu Tự quyết”? Ngươi nói là “Khoái Mạn Cửu Tự quyết” của Mật tông?


Hắn tập trung tinh thần nhìn lại, chỉ thấy Lôi Tổn ra tay lúc nhanh lúc chậm, giống như ngưng kết mưa bụi thành một tấm thiên la địa võng, bao trùm lấy kiếm quang không thể ngăn cản của Quan Thất, nhốt lại bên trong.


Mỗi lần phát chiêu Lôi Tổn đều thét lớn một tiếng.


Khó ai có thể tưởng tượng một lão nhân khô gầy lại có thể phát ra tiếng thét lớn như vậy.


Mỗi lần lão thét lên, tiếng mưa rơi trong trời đất đều giống như dừng lại. Bởi vì lúc tiếng thét vang lên, gần như không ai nghe được bất cứ thanh âm nào khác.


Vương Tiểu Thạch trông thấy ngón tay của Lôi Tổn đan xen biến hóa, môi mấp máy, lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng lại thét lớn một tiếng. Nhìn hồi lâu hắn cũng thấy mỏi mệt buồn ngủ.


Đây là “Mật tông Khoái Mạn Cửu Tự quyết” của Lôi Tổn. Khi thi triển quyết pháp và thủ ấn này, có thể đem niệm lực cường đại, chân khí và kỹ xảo hợp lại làm một, chỉ cần khẽ động đầu ngón tay là có thể phát huy lực đảo chuyển càn khôn, trảm thần diệt quỷ.


“Cửu Tự” của “Mật tông Khoái Mạn Cửu Tự quyết” gồm có chín chữ: “Lâm Binh Đẩu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền”, xuất xứ từ câu “lâm binh đẩu giả, giai trận liệt tiền hành” trong “Bão Phác Tử” *, mỗi chữ đều có thể hóa thành thủ ấn đặc biệt của Mật tông.


* Ý nghĩa của câu này là “gặp việc khó khăn, cứ tiến về phía trước”. “Bão Phác Tử” là tài liệu do Cát Hồng (284~364) thời Đông Tấn biên soạn, tổng kết những lý luận thần tiên từ thời chiến quốc đến nay, từ đó xác lập hệ thống lý luận của đạo giáo thần tiên, lại kế thừa lý luận luyện đan của Ngụy Bá Dương và thuật luyện đan của Tập Ngụy Tấn, ngoài ra còn nghiên cứu về lịch sử và tư tưởng của đạo giáo trước đây.


Trong đó chữ thứ nhất là “Lâm”: ngón tay gập vào lòng bàn tay, các ngón tay đan xen, ngón trỏ dựng thẳng, đầu ngón trỏ và ngón cái chạm nhau, đây là “Độc Cỗ ấn” của Mật tông.


Chữ thứ hai là “Binh”: các ngón tay đan xen vào nhau, hai ngón cái khép lại, ngón giữa cài lại kẹp lấy ngón trỏ, đây là “Đại Kim Cương Luân ấn” của Mật tông.


Chữ thứ ba là “Đẩu”: hai tay hợp chưởng, các đầu ngón tay trái phải chồng lên nhau, dùng ngón giữa móc ngón trỏ lại, đồng thời dựng thẳng ngón cái, ngón áp út và ngón út, trái phải tương hợp, tức là “Ngoại Sư Tử ấn”.


Chữ thứ tư là “Giả”: ngón giữa giao nhau, móc lấy hai ngón áp út, lại dựng thẳng ngón cái và ngón trỏ, đầu ngón út chạm vào nhau, đây gọi là “Nội Sư Tử ấn”.


Chữ thứ năm là “Giai”: mười ngón tay đan xen với nhau, đầu ngón tay nhô ra bên ngoài, tổ hợp với nhau, ngón cái tay phải đặt bên ngoài nơi giao nhau, đây là “Ngoại Phược ấn”.


Chữ thứ sáu là “Trận”: mười ngón tay gập vào lòng bàn tay, các ngón tay trái phải kẹp lấy nhau, ngón cái tay phải đặt phía trên ngón cái tay trái, đây gọi là “Nội Phược ấn”.


Chữ thứ bảy là “Liệt”: ngón trỏ tay trái dựng thẳng lên, những ngón còn lại gập vào lòng bàn tay, ngón cái đặt ở bên ngoài. Ngón trỏ tay phải gập thành hình số “7”, các ngón còn lại đều gập vào lòng bàn tay nắm lấy ngón trỏ tay trái, đây là “Trí Quyền ấn”.


Chữ thứ tám là “Tại”: Mười ngón tay trái phải xòe ra thành hình quạt, đầu ngón trỏ và ngón cái chạm nhau, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, chính giữa tạo thành hình tròn, gọi là “Nhật Luân ấn”.


Chữ thứ chín là “Tiền”: tay trái nắm nhẹ thành quyền, ngón cái tay phải móc nhẹ vào trên đốt ngó trỏ tay trái, gọi là “Ẩn Hình ấn”.


* Xem hình: http://www.narutom.com/d/file/articl...59595d1845.jpg


Đây là “Mạn Cửu Tự quyết”, còn “Khoái Cửu Tự quyết” có thể tại lúc khẩn cấp dùng liền nhau. Lôi Tổn cũng có thể dùng một tay thi triển. Trước tiên gập ngón cái tay phải lại, sau đó đầu ngón áp út, ngón út và ngón cái chạm vào nhau, ngón giữa và ngón trỏ lại duỗi thẳng như viết chữ “Lâm” (临), từ trái vắt ngang qua phải như viết chữ “Binh” (兵), từ trên cao gập thẳng xuống như chữ “Đấu” (斗), đan xen theo thứ tự như đang viết chữ “Tam” (三)và “Xuyên” (川), lại dùng “Tam” và “Xuyên” giao nhau, vẽ lên giữa không trung, có quy luật nhất định, gạt trừ vọng tưởng tà niệm, tập trung tinh thần, thở ra hết khí đục, chuyển hóa thành chân nguyên mạnh mẽ. Đây là bí quyết của “Mật tông Khoái Mạn Cửu Tự quyết”.


Tay trái của Lôi Tổn vốn chỉ còn lại ngón giữa và ngón cái, nhưng hiện giờ lão lại mang thêm ba “ngón tay”.


Những ngón tay này đều làm bằng gỗ, nhưng có vẻ như còn linh hoạt hơn so với ngón tay có máu có thịt.


Ngay cả tu vi và công lực của Vương Tiểu Thạch, chỉ nhìn từ xa một hồi cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng, huống hồ là Quan Thất đã bị trọng thương đang giao chiến cận thân với lão.


Chín thủ ấn của Lôi Tổn thi triển ra, phật quang lại hiện lên đầy mặt. Không ai ngờ một kẻ tay đầy máu tanh, giết chóc đầy mình như Lôi Tổn lại có võ công thấu triệt thiền cơ, mang theo phật pháp, dùng niệm lực đem đại vũ trụ, đại tự nhiên và đại thiên địa biến hóa thành lực lượng, kết hợp với lực lượng bẩm sinh của bản thân.


Thủ thế của lão lúc như hoa sen lúc lại như kiếm, khi nhanh khi chậm, dung hợp lực lượng thần phật và bản thân, thông qua thủ ấn phát huy ra uy lực của “Lâm Binh Đẩu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền.”


Nếu như Quan Thất còn đủ hai tay may ra còn có thể ngăn cản được, nhưng hiện giờ y đã như nỏ mạnh hết đà.


Vương Tiểu Thạch không khỏi lo lắng cho Quan Thất.


Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy một giọng nói, một giọng điệu gần như nỉ non.


- Ta trị được người, người sẽ bị ta trị; ta không trị được người, ta sẽ bị người trị.


Giọng nói này đương nhiên là của Quan Thất:


- Ta nếu có thể hàng được ma, ma sẽ bị ta hàng; ta nếu không hàng được ma, sẽ bị ma xâm nhập…


Vương Tiểu Thạch vừa nghe, trong lòng khẽ động và giật mình.


Hắn giật mình là vì Quan Thất trong hoàn cảnh này vẫn không ngừng lẩm bẩm những câu vô nghĩa kia; hắn động dung là vì nghĩ đến một chuyện: trong tính thế như vậy Quan Thất còn có thể thì thào, cũng chính là nói rõ một điều.


Quan Thất vốn không hề bại, thậm chí không có dấu hiệu thất bại.


Một người nếu như gặp nạn, ai có thể phân tâm xuất thần nói ra những lời dông dài này?


Lúc Vương Tiểu Thạch nghĩ đến điểm này, chợt nghe một tiếng hét lớn, hai bóng người tại trong mưa nhanh chóng phân ra.


Lôi Tổn vuốt ngực, khuôn mặt vặn vẹo, rung vai gập người lui bảy tám bước. Khi lão lui đến trước quan tài, giống như đột nhiên nhân được lực lượng, lại đứng thẳng người lên.


“Phá Thể Vô Hình kiếm khí” của Quan Thất càng mạnh hơn.


Tô Mộng Chẩm đã lao nhanh đến, quát lên:


- Xem đao!


Bóng đao mỹ lệ trong mưa.


Quan Thất đột nhiên quay người, “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” phát ra một luồng kiếm quang như một con rồng bạc bức ngược về phía ánh đao.


Tô Mộng Chẩm bỗng kêu lớn một tiếng, thân thể lắc lư, ho lên kịch liệt.


Máu nơi cánh tay bị đứt của Quan Thất đã bị nước mưa hòa tan. Kiếm quang trên tay phải của y cũng càng sắc bén hơn.


Y cười the thé nói:


- Ta muốn xông ra, thì nhất định có thể xông ra…


Bạch Sầu Phi lại phát ra ba chỉ công tới. Quan Thất cười lạnh xuất kiếm. Chỉ phong của Bạch Sầu Phi lập tức bị kiếm khí chặt đứt, đành phải vừa đánh vừa lui, khi lui đến cạnh quan tài thì Quan Thất đột nhiên dừng lại. Lúc này Vương Tiểu Thạch lại vung đao kiếm xông đến, Tô Mộng Chẩm và Lôi Tổn cũng đánh bọc lên.


Quan Thất lại cười the thé nói:


- Lên trời xuống đất, ta là vô địch…


Đột nhiên chân trời nổ vang một tiếng, một luồng ánh sáng từ trên bầu trời đen kịt như mũi thương đâm về phía Quan Thất.


Quan Thất thét lớn, “Phá thể vô hình kiếm khí” bừng lên.


“Ầm” một tiếng, trời đất đều sáng ngời, nhợt nhạt trong suốt.


Toàn thân Quan Thất run lên, phản kích lại một kiếm. Sắc trời lại trở nên đen kịt, mờ mịt thê lương.


- Thiên địch…


Quan Thất khàn giọng nói:


- Thượng thiên vô địch…


Lúc tia sét đánh xuống đường, y đã hướng lên trời trả lại một kiếm, nhưng vẫn bị lôi điện đánh trúng.


- Trời diệt ta sao…


Quan Thất thê lương nói.


Lôi Tổn lặng lẽ vọt người lên, “Khoái Cửu Tự quyết” nhanh chóng đánh vào tử huyệt trên người Quan Thất.


Thủ quyết của lão vừa động, chợt nhìn thấy đao kiếm.


Đao của Vương Tiểu Thạch, còn có kiếm của hắn.


Lão đành phải chuyển thủ ấn thành “Mạn Cửu Tự”, hóa giải đao thế và kiếm chiêu.


Nhưng lúc này Quan Thất đã đi mất, không còn thấy bóng dáng đâu.


Trong màn mưa tràn ngập một loại sương mù kỳ dị, lững lờ nơi khúc cua ở đầu đường phía trước.


- Hắn bị thương rất nặng…


Trong cơn mưa, Tô Mộng Chẩm lấy tay che bờ môi ứa máu, trầm giọng nói:


- Hắn không địch lại trời, bị sét đánh trúng, e rằng phải thành tàn phế… nhưng chúng ta vẫn không ngăn được hắn. Hay cho Quan Thất!


Bạch Sầu Phi cũng nhịn không được thở ra sự kinh hãi trong lòng:


- Hay cho một Quan Thất!


Lôi Tổn nhìn sang Vương Tiểu Thạch, cả giận nói:


- Sao ngươi lại ngăn cản ta giết hắn?


Vương Tiểu Thạch nói:


- Bởi vì không công bằng.


- Cái gì không công bằng?


- Chúng ta nhiều người, còn hắn chỉ một người.


Vương Tiểu Thạch thản nhiên nói:


- Hắn còn bị sét đánh. Giết hắn lúc này không thể xem là anh hùng hảo hán.


Lôi Tổn giận quá thành cười:


- Được! Được! Ngươi xưng anh hùng, gọi hảo hán, đợi ngày sau hắn quay lại lần lượt giết chết chúng ta, cũng không còn mạng để làm anh hùng hảo hán đâu.


Lão lại quay đầu nói với Tô Mộng Chẩm:


- Vị huynh đệ tốt này của ngươi đúng là đã phá hỏng kế hoạch mà chúng ta vất vả bố trí để giết Quan Thất, một lần quét sạch Mê Thiên Thất Thánh.


Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói:


- Chuyện huynh đệ ta làm cũng chính là chuyện ta làm, hoàn toàn như nhau.


Lôi Tổn giận tới mức bốc khói, đành nói:


- Được! Được! Các ngươi đã muốn thả Quan Thất, ta cũng không còn lời nào để nói, dù sao tay của hắn cũng không phải do ta chặt xuống.


Tô Mộng Chẩm lạnh lùng trầm tĩnh nói:


- Ngươi cũng không cần lo lắng. Quan Thất thần trí mơ hồ, liên tục bị công kích, sau đó vì kiếm quang quá thịnh nên lại gây nên sét đánh, mặc dù không chết nhưng công lực tuyệt đối không thể khôi phục như cũ được.


Bạch Sầu Phi đột nhiên nói:


- Nhổ cỏ phải tận gốc, sao chúng ta không lập tức đuổi theo?


Tô Mộng Chẩm nói:


- Không được.


Bạch Sầu Phi hỏi:


- Vì sao?


Tô Mộng Chẩm nói:


- Đệ không phát hiện lớp sương mù này…


Lúc này mưa rơi đã nhỏ dần, nhưng phía trước vẫn có một đoàn sương mù lơ lửng giống như ngưng kết lại.


Bạch Sầu Phi kinh hãi:


- Đây… chẳng lẽ là… “Yên Vũ Mông Mông”…


Khi y nói bốn chữ “Yên Vũ Mông Mông” này, giống như đang nói đến một thứ gì rất kinh khủng.


- Chính là “Yên Vũ Mông Mông.


Tô Mộng Chẩm trầm trọng nói:


- Có người mời cao thủ của Thục Trung Đường môn tới chặn đường giúp hắn.


Lôi Tổn đột nhiên nói:


- Chuyện này có vẻ không giống với tác phong của Quan Thất.


Tô Mộng Chẩm nói:


- Quan Thất trước giờ đều không tính đường lui.


Lôi Tổn cũng nói:


- Quan Thất chưa bao giờ chạy trốn.


- Cho nên nhất định là có người tiếp ứng hắn.


Địch Phi Kinh ở phía xa bỗng ngắt lời:


- Đúng như chúng ta dự liệu, sau lưng Mê Thiên Thất Thánh còn có người khác. Nếu không sớm trừ tận gốc thế lực này, đó mới là mối họa lớn nhất trong kinh sư.


Lôi Tổn nói:


- May là chúng ta đã diệt sạch bọn chúng.


Địch Phi Kinh ngẫm nghĩ, thận trọng nói:


- Mặc dù còn chưa trừ tận gốc, nhưng bọn chúng muốn khôi phục lại cũng không phải là chuyện dễ.


Lôi Tổn cười nói:


- Không ngờ Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường lần đầu bắt tay hợp tác, lại hoàn thành được một đại sự như vậy.


Lão nói câu này lại có vẻ hơi tự hạ mình lấy lòng Tô Mộng Chẩm.


Nhưng Tô Mộng Chẩm lại không đáp, chỉ nói:


- Còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.


Khi y xoay người sang hướng khác, nhìn thấy trong số sáu thánh chủ chỉ còn lại có bốn người, đó là Nhan Hạc Phát, Chu Tiểu Yêu, Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh.


Về phần Ngũ Thánh chủ và Lục Thánh chủ đã thừa dịp Quan Thất và Tô Mộng Chẩm kịch chiến, sớm chuồn đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.


Địch Phi Kinh cao giọng nói:


- Các bằng hữu Mê Thiên Thất Thánh mai phục ở đây! Các ngươi không có lựa chọn, bởi vì nơi này đã bị ba trăm bốn mươi lăm cao thủ của Kim Phong Tế Vũ lâu và ba trăm ba mươi bảy đệ tử của Lục Phân Bán đường chặn tất cả đường lui, các ngươi chỉ có cách đầu hàng hoặc bỏ mạng ở đây.


- Kẻ đầu hàng có thể tùy ý chọn lựa gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu hoặc Lục Phân Bán đường.


Cánh cửa gỗ của một gian nhà đá bỗng nhiên mở rộng, một người đi ra bên ngoài, chính là Dương Vô Tà. Y chậm rãi nói:


- Đương nhiên, các ngươi muốn tận trung với Mê Thiên Thất Thánh cũng được, nhưng dù là thánh chủ của các ngươi cũng hiểu được kẻ thức thời mới là tuấn kiệt…


Nhan Hạc Phát chợt rút trong tay áo ra một ống còi bằng sắt, dúm môi lại thổi một cái, lập tức phát ra một tiếng kêu sắc bén.


Chu Tiểu Yêu nhìn nhìn, ngẫm nghĩ, cũng từ trong ống tay áo nhỏ lấy ra một chiếc còi trúc, thổi một tiếng, dừng một chút sau lại thổi thêm tiếng nữa.


Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh nhìn nhau, sau đó đều lấy ra một chiếc còi to dài ở bên hông, hai người đều thổi ba tiếng.


Người của Mê Thiên Thất Thánh mai phục tại các nơi trên đường lập tức đều hiện thân. Mặc dù đang trong cảnh thất thế toàn diện, nhưng những người này vẫn thần sắc dũng mãnh, thân thủ nhanh nhẹn, có khoảng chừng hai trăm người.


Nhan Hạc Phát hắng giọng một tiếng nói:


- Ta là Đại Thánh chủ của các ngươi. Quan Thất vừa rồi đã trọng thương bại vong…


Tô Mộng Chẩm đột nhiên nói:


- Hắn chỉ bị thương, không có bại cũng không có chết.


- Đúng vậy.


Nhan Hạc Phát dừng một chút, nói tiếp:


- Thất thánh chủ đã không còn, Mê Thiên Thất Thánh dĩ nhiên cũng tan rã. Ta vốn là người của Kim Phong Tế Vũ lâu, về sau vâng lệnh Tô công tử gia nhập vào Mê Thiên Thất Thánh làm nội ứng. Tô công tử và Lôi tổng đường chủ lần này quyết định trước tiên tiêu diệt Mê Thiên Thất Thánh, sau đó mới tính đến chuyện đối kháng hay giảng hòa. Vì vậy hôm nay chúng ta đã mượn cớ tranh đoạt Lôi cô nương, dẫn Quan Thất đến đây tiêu diệt một lần.


Chu Tiểu Yêu cười cười. Nụ cười này của nàng có vẻ rất mệt mỏi, lại mang chút khinh thường, nhưng giống như tự khinh thường mình hơn là khinh thường người khác. Nàng chỉ vào Nhan Hạc Phát, nói:


- Ta chịu ân huệ của y, mắc nợ ân tình của y, chuyện y làm ta đều ủng hộ, cho nên ta cũng là người của Kim Phong Tế Vũ lâu.


Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh lại liếc mắt nhìn nhau.


Nhâm Quỷ Thần nói:


- Chúng ta vốn là người của Lục Phân Bán đường.


Đặng Thương Sinh lớn tiếng nói:


- Bây giờ chúng ta phản lại Mê Thiên Thất Thánh.


Nhâm Quỷ Thần nói với Lôi Thuần:


- Tiểu thư, vừa rồi đã đắc tội! Chúng tôi vâng lệnh Địch đại đường chủ, không làm như vậy thì không thể hiện được võ công chúng tôi không bằng người, Ngũ, Lục Thánh chủ cũng sẽ không mời Quan Thất ra mặt; Quan Thất mà không ra trận, tất cả kế hoạch đều không thể tiến hành.


Đặng Thương Sinh thẳng thắn nói:


- Bây giờ chúng ta khôi phục lại thân phận là Tả Hữu sứ của Lục Phân Bán đường. Các ngươi ai muốn thuần phục Lục Phân Bán đường thì hãy nhanh chân gia nhập.


Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đứng cạnh nhau, vai dựa vào vai.


Trong trận chiến kịch liệt vừa rồi, mặc dù bị thương nhưng bọn họ vẫn cảm thấy rất hào hứng mãnh liệt, kinh tâm động phách. Có điều lúc này bọn họ lại có một cảm giác kỳ lạ, thậm chí là đôi chút hoang đường.


Đến bây giờ bọn họ mới hiểu ra. Trong chiến dịch lần này, bọn họ chỉ là một phần của kế hoạch, tất cả thay đổi cũng đều nằm trong tính toán. Chẳng những hai người bọn họ mơ mơ màng màng, mà xem ra hầu hết những người ở đây cũng thân không do mình, không làm chủ được.


Hai người bọn họ chẳng qua chỉ là hai quân cờ trong kế hoạch chu đáo chặt chẽ này mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom