Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Edit: Ry
"Chị dâu, lát nữa bọn này ra thao trường tập luyện, cậu có muốn xem chúng tôi tập luyện không?" Lưu Minh Hổ vừa cướp thịt của Tôn Tiểu Nhị vừa ngẩng đầu hỏi Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên hơi muốn, quay đầu nhìn về phía Lư Dương, khẽ hỏi: "Tớ đi được không?"
"Rảnh rỗi không có việc gì thì đi xem cũng được." Lư Dương đưa áo khoác của mình cho cậu: "Bên ngoài gió lớn, lát nữa ra ngoài cậu nhớ khoác áo lên."
Mọi người nghe Lư Dương nói thế xong lại một trận gào thét hưng phấn, tiếng vui đùa ầm ĩ liên tiếp vang lên, bữa cơm trở nên náo nhiệt vô cùng.
Hết giờ nghỉ trưa, trên thao trường có thêm mấy chiếc thảm lớn, mọi người đứng trên thảm tập luyện, tôi một đấm anh một đá, luyện tập cận chiến, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng hò hét.
Nguyễn Miên mặc áo khoác của Lư Dương, bao phủ lấy cậu là mùi kem ly nhàn nhạt. Cậu nhìn các chiến sĩ tập luyện, xem đến nỗi nhiệt huyết sôi trào, vô cùng kích động.
Lư Dương đứng ở bên cạnh cậu, hai tay chống hông, oai phong lẫm liệt nhìn đám binh sĩ, thỉnh thoảng mở miệng chỉ đạo vài câu.
"Tôn Tiểu Nhị, đá chân! Dồn sức vào chân nữa, mỗi eo có sức thì làm ăn gì!"
"Cường Tử, phải mềm dẻo hơn! Phải dồn sức chính xác vào phía trên! Chân phải nhanh, tay đấm phải mạnh!"
"Tiêu Bì Bì, cậu ngứa đòn đúng không? Dám lười biếng à! Ngay bây giờ ra thao trường chạy mười vòng cho tôi, chạy xong về tập luyện."
"Trần Đại, anh đang đánh bông đấy à? Sức đâu hết rồi? Ỉu xì như thế thì tối nay khỏi ăn cơm."
...
Nguyễn Miên nghe từng lời dạy bảo của Lư Dương, dường như thấy được bóng dáng năm xưa của ông nội Lư. Cậu vẫn nhớ rất rõ, hồi bé cậu cùng với Lư Dương đến quân đội chơi, đứng ở lan can nhìn xuống sân huấn luyện, thấy ông nội Lư đứng trên sân tập huấn luyện binh sĩ, luôn cảm thấy vừa sợ hãi lại vừa kính nể.
Ông nội Lư là anh hùng trong lòng bọn họ. Lư Dương rồi cũng sẽ trở thành anh hùng trong lòng những người khác, sẽ càng luôn là anh hùng trong lòng cậu.
Một trận gió thổi qua, Lư Dương kéo chặt áo khoác trên người cho cậu, cậu dịu dàng mỉm cười nhìn anh.
Lư Dương nhìn nụ cười trên mặt cậu, nỗi bực tức do đám binh lính gây ra nguôi đi không ít. Anh nhìn cậu, cười hỏi: "Thấy đám này thế nào? Lợi hại không?"
Nguyễn Miên dùng sức gật đầu, khen ngợi từ đáy lòng: "Cực kì lợi hại. Lư cục cưng, cậu giỏi quá, có thể huấn luyện bọn họ tốt như vậy."
Nguyễn Miên chỉ cần nghĩ rằng những binh sĩ lợi hại này là đồng đội của Lư Dương trên chiến trường là cậu chỉ hi vọng họ càng mạnh càng tốt. Bọn họ càng mạnh thì Lư Dương sẽ càng được an toàn. Mà có thể huấn luyện cho bọn họ lợi hại đến vậy, Lư Dương trong lòng cậu mới là người lợi hại nhất.
Cậu nhìn về phía thao trường, thấy được Lưu Minh Hổ nổi bật trong đám người. Làn da gã ngăm đen, vừa cao vừa to, là người to lớn nhất trong bộ đội.
Hôm nay trời nắng chói chang, Lưu Minh Hổ lại luyện tập lâu như vậy dưới ánh mặt trời, đổ rất nhiều mồ hôi, làn da ngăm đen trở nên óng ánh bóng loáng.
"Oa, Lư cục cưng, mau nhìn đi. Lưu Minh Hổ men lỳ quá đi mất!" Nguyễn Miên kéo lấy ống tay áo của Lư Dương, khẽ reo lên một tiếng, quay sang nhìn Lư Dương đầy mong đợi.
Cậu tưởng là Lư Dương sẽ như trước kia, cùng cậu cảm thán khen ngợi. Ai dè Lư Dương nghe xong, chẳng những không trả lời mà mặt lập tức đen như đáy nồi.
Bờ môi căng ra thành một đường thẳng, Lư Dương nhìn về phía Lưu Minh Hổ, ánh mắt lập tức đóng thành băng, khắp người tỏa ra khí lạnh.
"Lưu Minh Hổ! Giữa trưa cậu chưa ăn cơm à? Đấm mạnh vào, đá cái chân cao lên!"
"Lưu Minh Hổ, cậu chảy mồ hôi cũng không biết tự lau nữa à? Mồ hôi rơi vào mắt sẽ ảnh hưởng đến tác chiến ở trên chiến trường. Đây là hành vi nguy hiểm cỡ nào, tôi lại chưa dạy cậu nữa à! Kết thúc huấn luyện ngày hôm nay, cậu lập tức viết tám trăm chữ kiểm điểm cho tôi!"
"Lưu Minh Hổ! Người ta đánh tới nơi rồi cậu còn chưa phản ứng được! Tập trung vào cho tôi! Đấm đá kiểu gì mà ẻo lả thế kia. Cậu có phải là Alpha không vậy!"
...
Lưu Minh Hổ bỗng dưng bị Lư Dương mắng cho một tràng cộng với phải viết bản kiểm điểm tám trăm chữ, chết sững nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Ngu người một hồi gã mới không nhịn được dùng tay lau mặt.
Mẹ nó, thiếu tướng bị cái khỉ gì kích thích vậy! Tại sao lại chỉ chăm chăm trút giận lên gã chứ!
Cả đám đều mệt đến mồ hôi đầy đầu, nhao nhao dừng lại lau mồ hôi. Tôn Tiểu Nhị không nhịn được nói: "Thiếu tướng, nhân dịp chị dâu đến chơi, hay là anh đấu với bọn em một chút đi, để chị dâu được chứng kiến khả năng của anh."
Từ sau khi Lư Dương vô địch toàn quân, anh không chịu tỷ thí với bọn họ nữa. Anh nói là tỷ thí với bọn họ chỉ phí thời gian, phí sức, cực kì kiêu ngạo.
Bọn họ đã dùng hết cách này đến cách khác để dụ Lư Dương ra tay, nhưng Lư Dương là người rất thông minh, mềm rắn đều không ăn, bọn họ có làm thế nào anh cũng không chịu ra tay.
Vừa hay hôm nay có Nguyễn Miên ở đây, Tôn Tiểu Nhị muốn thử một lần, biết đâu Lư Dương vì muốn thể hiện trước mặt vợ sẽ đồng ý tỷ thí với họ vài trận. Cơ hội khó có được như này, có thế nào cũng phải thử nắm lấy.
Lư Dương nghe vậy, lạnh nhạt nhướng mày, hơi bĩu môi, anh nói: "Không."
Nguyễn Miên ở đây anh lại càng không thể đánh nhau với bọn họ. Lỡ như đánh xong ra mồ hôi bẩn thỉu, để Nguyễn Miên ngửi thấy, Nguyễn Miên lại xếp anh vào chung nhóm với đám Alpha vừa hôi vừa bạo lực thì sao giờ? Anh ở trong lòng Nguyễn Miên là Lư cục cưng thơm tho mềm mại nha.
Lưu Minh Hổ bị ăn mắng một trận, có hơi không phục, muốn thừa cơ chọc ngoáy Lư Dương. Gã cố ý oang oang nói: "Thiếu tướng, tôi muốn khiêu chiến với anh, đừng nói là anh không dám nha? Chị dâu còn ở đây nhìn anh đấy, nếu như anh không dám đánh với tôi, tức là anh không cần thể diện của mình rồi."
Lư Dương nhớ lại câu "Lưu Minh Hổ men lỳ quá" của Nguyễn Miên, con ngươi lập tức tối lại, khi nhìn về phía gã thì nét mặt càng trở nên lạnh lùng, cử động nắm tay.
Lưu Minh Hổ dao động, bỗng thấy hơi hối hận vì hành vi khiêu khích của mình. Gã cảm thấy sống lưng lạnh toát, ánh mắt của anh cả nhìn mình càng lúc càng rét lạnh.
Đám binh sĩ đứng ngoài xem trò vui không ngại thêm dầu vào lửa, bắt đầu nhao nhao kêu la, hi vọng Lư Dương có thể chấp nhận lời đấu, cho bọn họ thấy được chút tài năng của anh.
Nguyễn Miên nghe thấy tiếng hô hào của mọi người, căng thẳng nhìn về phía cánh tay gân xanh nổi chi chít với bắp đùi cường tránh những múi cơ của Lưu Minh Hổ, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt.
Cậu lập tức níu lấy cánh tay Lư Dương, lo lắng nói: "Lư cục cưng, anh ta cường tráng như vậy, vừa to lại vừa cao, nếu như làm cậu bị thương thì phải làm sao bây giờ?"
Lư Dương nghe Nguyễn Miên nói thế xong, mặt càng đen hơn. Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là anh đã bị Lưu Minh Hổ kích thích.
Anh bỗng nhiên tiến lên một bước, nhìn Lưu Minh Hổ, nói với giọng lạnh lẽo: "Được, cậu muốn tỷ thí thì để tôi chơi với cậu một chút."
Nguyễn Miên trơ mắt nhìn Lư Dương đi vào sân huấn luyện, trong lòng lo lắng không thôi. Ánh mắt khẩn trương theo dõi hai người Lư Dương và Lưu Minh Hổ, đi tới đi lui một chỗ.
Cậu muốn ngăn cản Lư Dương, nhưng lại lo sẽ làm ảnh hưởng đến quân uy của anh, chỉ đành cố gắng nén xuống nỗi lo trong lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng loạn đến trắng bệch.
Lư Dương kiêu ngạo ngoắc ngón tay với Lưu Minh Hổ, lạnh lùng nói: "Không phải là cậu muốn so tài với tôi sao? Lên đi!"
Lưu Minh Hổ nghe ra được trong giọng nói của Lư Dương có mùi của sự tức giận, không khỏi run sợ trong lòng, nhưng cảm giác hưng phấn đã nhanh chóng vượt lên trên nỗi sợ hãi.
Gã không khỏi cực kì hào hứng, xoa nắm tay đi lên trước. Trong quân đội, có thể tỷ thí với Lư Dương chính là cơ hội ngàn năm có một, ngày hôm nay đúng là ngày may mắn của gã, Lư Dương thế mà đồng ý cùng gã đánh mấy chiêu.
Những người khác cũng cực kì hưng phấn. Bình thường thiếu tướng của bọn họ rất lười, kể từ khi biết không có ai có thể đánh thắng được mình thì anh không tùy tiện so tài nữa. Trong đám bọn họ có rất nhiều tân binh vẫn luôn nghe danh anh rất lợi hại, nhưng chưa từng chứng kiến khả năng thật sự của anh, giờ phút này con mắt lập tức lóe sáng, cũng trở nên kích động, muốn thử sức mấy chiêu với anh.
Lưu Minh Hổ đứng vững trước mặt Lư Dương, đứng trung bình tấn, nắm đấm duỗi ra, con mắt hơi híp lại, vận sức chờ phát động.
Lư Dương bình tĩnh nhìn gã một lát, đột nhiên quay đầu lại nhìn Nguyễn Miên, anh nói với vẻ khổ sở: "Miên Miên, anh ta to quá, cánh tay thô như thế kia, nhìn đáng sợ quá đi mất!"
"..." Lưu Minh Hổ lảo đảo suýt thì ngã lăn ra đất.
Cả cái sân trở nên tĩnh lặng trong chốc lát, thậm chí còn mơ hồ nghe được tiếng lá cây rơi xuống đấy. Nguyễn Miên đứng ở ngoài sân đấu, chụm tay lên miệng thành cái loa, hô lên đầy lo lắng: "Lưu Minh Hổ, anh phải nương tay đấy! Da Lư dương mềm, không chịu nổi tác động mạnh đâu. Anh nhẹ tay thôi, tuyệt đối đừng để cậu ấy bị thương. Hãy nhớ điều quan trọng hàng đầu là tình hữu nghị, sau đó mới là tranh tài."
Lưu Minh Hổ: "..." Chị dâu, tôi thấy là cậu có một sự hiểu lầm nhỏ về anh cả rồi.
Gã cứng đờ tại chỗ, căn bản là không biết nên trả lời như thế nào. Đành phải tiếp tục làm lại tư thế, chuẩn bị trận địa sẵn sàng để đón quân địch.
Lư Dương nghe Nguyễn Miên nói xong, nhẹ nhàng nhếch môi. Anh bỗng nhấc chân tung một cước về phía Lưu Minh Hổ, một đòn này dùng hết mười phần sức lực, xé gió lao đến. Lưu Minh Hổ vô thức lùi lại một bước, hai tay chụm lại, dùng sức ngăn cản cú đá của Lư Dương.
Lưu Minh Hổ miễn cưỡng ngăn lại được một chiêu này, nhưng tốc độ đổi chiêu của Lư Dương cực kì nhanh, gã còn chưa kịp phản ứng, Lư Dương đã đổi chân thành tay, một cái cùi chỏ thúc thẳng vào người gã, khiến gã ngã nhào. Quá đột ngột, không kịp đề phòng, Lưu Minh Hổ đau đớn kêu lên một tiếng.
Gã cố nén nỗi đau, nhanh chóng bò dậy.
Lư Dương ra tay vừa mạnh vừa dữ, uy thế hừng hực. Mỗi động tác của anh đều gọn gàng, nhìn tựa bức tranh xinh đẹp, nhưng lại vừa nhanh vừa chuẩn, sức lực cũng lớn, mỗi một đòn đều đánh cho Lưu Minh Hổ không có sức chống đỡ. Qua mấy chiêu liên tiếp, Lưu Minh Hổ càng lúc càng đỡ không nổi.
Cuối cùng, Lư Dương dùng một đầu gối đè Lưu Minh Hổ xuống mặt đất. Lưu Minh Hổ ngã sấp mặt trên đất, hoàn toàn không đứng dậy được. Lúc này Lư Dương mới lạnh lùng cười một tiếng, thu tay.
Toàn bộ quá trình diễn ra cực kì chóng vánh, mọi người không kịp chớp mắt, sau khi hồi hồn thì lập tức reo hò đầy hưng phấn. Thực lực của thiếu tướng so với tưởng tượng của bọn họ còn mạnh hơn.
Lưu Minh Hổ nằm rạp trên mặt đất, khóc không ra nước mắt. Gã cảm nhận được là lần này thiếu tướng dùng toàn lực để đánh mình, chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, hoàn toàn không cho gã cơ hội để chống trả.
Gã nhớ lại lời căn dặn của Nguyễn Miên khi nãy, lập tức rưng rưng nước mắt nhìn về phía Nguyễn Miên.
Chị dâu, cậu hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của thiếu tướng!
Nguyễn Miên quả thật không biết sức của Lư Dương mạnh cỡ nào. Từ nhỏ đến lớn, đừng nói là đánh cậu, ngay cả lúc vuốt lông cho cậu, động tác của anh đều cực kì dịu dàng.
Đối với con thỏ nhỏ yếu ớt, Lư Dương nào dám dùng sức, chỉ hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay mà thôi, cứ sợ là một vuốt sói hạ xuống sẽ không cẩn thận làm thỏ nhỏ bị thương.
Nguyễn Miên chỉ biết là Lư Dương đánh nhau rất giỏi, nhưng chưa từng nghĩ rằng bây giờ anh lại trở nên mạnh mẽ như vậy. Đối mặt với Lưu Minh Hổ cường tráng như vậy mà anh còn có thể đánh cho gã không có sức chống đỡ.
Nguyễn Miên đứng tại chỗ, ngơ ngác chớp chớp mắt. Sau khi tỉnh ra, không nhịn được hưng phấn nhảy lên, liên tục vỗ tay, vui vẻ hô lên: "Lư Dương, cậu giỏi quá!"
Lư Dương hài lòng nhếch khóe môi. Lư cục cưng trong lòng thỏ nhỏ, đương nhiên phải là người tuyệt vời nhất.
________________
Mình quyết định đổi lại xưng hô của Lư Dương và Miên Miên, hai bạn tạm thời vẫn sẽ xưng hô cậu-tớ thay vì anh-em. Vì như các bạn thấy đấy, Miên Miên nhà mình vẫn chưa thông đâu, anh Dương còn phải cố gắng nhiều lắm =)))))))) Đường này ngọt đấy nhưng chưng phải đường chính hãng =))))))))))))))))
"Chị dâu, lát nữa bọn này ra thao trường tập luyện, cậu có muốn xem chúng tôi tập luyện không?" Lưu Minh Hổ vừa cướp thịt của Tôn Tiểu Nhị vừa ngẩng đầu hỏi Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên hơi muốn, quay đầu nhìn về phía Lư Dương, khẽ hỏi: "Tớ đi được không?"
"Rảnh rỗi không có việc gì thì đi xem cũng được." Lư Dương đưa áo khoác của mình cho cậu: "Bên ngoài gió lớn, lát nữa ra ngoài cậu nhớ khoác áo lên."
Mọi người nghe Lư Dương nói thế xong lại một trận gào thét hưng phấn, tiếng vui đùa ầm ĩ liên tiếp vang lên, bữa cơm trở nên náo nhiệt vô cùng.
Hết giờ nghỉ trưa, trên thao trường có thêm mấy chiếc thảm lớn, mọi người đứng trên thảm tập luyện, tôi một đấm anh một đá, luyện tập cận chiến, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng hò hét.
Nguyễn Miên mặc áo khoác của Lư Dương, bao phủ lấy cậu là mùi kem ly nhàn nhạt. Cậu nhìn các chiến sĩ tập luyện, xem đến nỗi nhiệt huyết sôi trào, vô cùng kích động.
Lư Dương đứng ở bên cạnh cậu, hai tay chống hông, oai phong lẫm liệt nhìn đám binh sĩ, thỉnh thoảng mở miệng chỉ đạo vài câu.
"Tôn Tiểu Nhị, đá chân! Dồn sức vào chân nữa, mỗi eo có sức thì làm ăn gì!"
"Cường Tử, phải mềm dẻo hơn! Phải dồn sức chính xác vào phía trên! Chân phải nhanh, tay đấm phải mạnh!"
"Tiêu Bì Bì, cậu ngứa đòn đúng không? Dám lười biếng à! Ngay bây giờ ra thao trường chạy mười vòng cho tôi, chạy xong về tập luyện."
"Trần Đại, anh đang đánh bông đấy à? Sức đâu hết rồi? Ỉu xì như thế thì tối nay khỏi ăn cơm."
...
Nguyễn Miên nghe từng lời dạy bảo của Lư Dương, dường như thấy được bóng dáng năm xưa của ông nội Lư. Cậu vẫn nhớ rất rõ, hồi bé cậu cùng với Lư Dương đến quân đội chơi, đứng ở lan can nhìn xuống sân huấn luyện, thấy ông nội Lư đứng trên sân tập huấn luyện binh sĩ, luôn cảm thấy vừa sợ hãi lại vừa kính nể.
Ông nội Lư là anh hùng trong lòng bọn họ. Lư Dương rồi cũng sẽ trở thành anh hùng trong lòng những người khác, sẽ càng luôn là anh hùng trong lòng cậu.
Một trận gió thổi qua, Lư Dương kéo chặt áo khoác trên người cho cậu, cậu dịu dàng mỉm cười nhìn anh.
Lư Dương nhìn nụ cười trên mặt cậu, nỗi bực tức do đám binh lính gây ra nguôi đi không ít. Anh nhìn cậu, cười hỏi: "Thấy đám này thế nào? Lợi hại không?"
Nguyễn Miên dùng sức gật đầu, khen ngợi từ đáy lòng: "Cực kì lợi hại. Lư cục cưng, cậu giỏi quá, có thể huấn luyện bọn họ tốt như vậy."
Nguyễn Miên chỉ cần nghĩ rằng những binh sĩ lợi hại này là đồng đội của Lư Dương trên chiến trường là cậu chỉ hi vọng họ càng mạnh càng tốt. Bọn họ càng mạnh thì Lư Dương sẽ càng được an toàn. Mà có thể huấn luyện cho bọn họ lợi hại đến vậy, Lư Dương trong lòng cậu mới là người lợi hại nhất.
Cậu nhìn về phía thao trường, thấy được Lưu Minh Hổ nổi bật trong đám người. Làn da gã ngăm đen, vừa cao vừa to, là người to lớn nhất trong bộ đội.
Hôm nay trời nắng chói chang, Lưu Minh Hổ lại luyện tập lâu như vậy dưới ánh mặt trời, đổ rất nhiều mồ hôi, làn da ngăm đen trở nên óng ánh bóng loáng.
"Oa, Lư cục cưng, mau nhìn đi. Lưu Minh Hổ men lỳ quá đi mất!" Nguyễn Miên kéo lấy ống tay áo của Lư Dương, khẽ reo lên một tiếng, quay sang nhìn Lư Dương đầy mong đợi.
Cậu tưởng là Lư Dương sẽ như trước kia, cùng cậu cảm thán khen ngợi. Ai dè Lư Dương nghe xong, chẳng những không trả lời mà mặt lập tức đen như đáy nồi.
Bờ môi căng ra thành một đường thẳng, Lư Dương nhìn về phía Lưu Minh Hổ, ánh mắt lập tức đóng thành băng, khắp người tỏa ra khí lạnh.
"Lưu Minh Hổ! Giữa trưa cậu chưa ăn cơm à? Đấm mạnh vào, đá cái chân cao lên!"
"Lưu Minh Hổ, cậu chảy mồ hôi cũng không biết tự lau nữa à? Mồ hôi rơi vào mắt sẽ ảnh hưởng đến tác chiến ở trên chiến trường. Đây là hành vi nguy hiểm cỡ nào, tôi lại chưa dạy cậu nữa à! Kết thúc huấn luyện ngày hôm nay, cậu lập tức viết tám trăm chữ kiểm điểm cho tôi!"
"Lưu Minh Hổ! Người ta đánh tới nơi rồi cậu còn chưa phản ứng được! Tập trung vào cho tôi! Đấm đá kiểu gì mà ẻo lả thế kia. Cậu có phải là Alpha không vậy!"
...
Lưu Minh Hổ bỗng dưng bị Lư Dương mắng cho một tràng cộng với phải viết bản kiểm điểm tám trăm chữ, chết sững nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Ngu người một hồi gã mới không nhịn được dùng tay lau mặt.
Mẹ nó, thiếu tướng bị cái khỉ gì kích thích vậy! Tại sao lại chỉ chăm chăm trút giận lên gã chứ!
Cả đám đều mệt đến mồ hôi đầy đầu, nhao nhao dừng lại lau mồ hôi. Tôn Tiểu Nhị không nhịn được nói: "Thiếu tướng, nhân dịp chị dâu đến chơi, hay là anh đấu với bọn em một chút đi, để chị dâu được chứng kiến khả năng của anh."
Từ sau khi Lư Dương vô địch toàn quân, anh không chịu tỷ thí với bọn họ nữa. Anh nói là tỷ thí với bọn họ chỉ phí thời gian, phí sức, cực kì kiêu ngạo.
Bọn họ đã dùng hết cách này đến cách khác để dụ Lư Dương ra tay, nhưng Lư Dương là người rất thông minh, mềm rắn đều không ăn, bọn họ có làm thế nào anh cũng không chịu ra tay.
Vừa hay hôm nay có Nguyễn Miên ở đây, Tôn Tiểu Nhị muốn thử một lần, biết đâu Lư Dương vì muốn thể hiện trước mặt vợ sẽ đồng ý tỷ thí với họ vài trận. Cơ hội khó có được như này, có thế nào cũng phải thử nắm lấy.
Lư Dương nghe vậy, lạnh nhạt nhướng mày, hơi bĩu môi, anh nói: "Không."
Nguyễn Miên ở đây anh lại càng không thể đánh nhau với bọn họ. Lỡ như đánh xong ra mồ hôi bẩn thỉu, để Nguyễn Miên ngửi thấy, Nguyễn Miên lại xếp anh vào chung nhóm với đám Alpha vừa hôi vừa bạo lực thì sao giờ? Anh ở trong lòng Nguyễn Miên là Lư cục cưng thơm tho mềm mại nha.
Lưu Minh Hổ bị ăn mắng một trận, có hơi không phục, muốn thừa cơ chọc ngoáy Lư Dương. Gã cố ý oang oang nói: "Thiếu tướng, tôi muốn khiêu chiến với anh, đừng nói là anh không dám nha? Chị dâu còn ở đây nhìn anh đấy, nếu như anh không dám đánh với tôi, tức là anh không cần thể diện của mình rồi."
Lư Dương nhớ lại câu "Lưu Minh Hổ men lỳ quá" của Nguyễn Miên, con ngươi lập tức tối lại, khi nhìn về phía gã thì nét mặt càng trở nên lạnh lùng, cử động nắm tay.
Lưu Minh Hổ dao động, bỗng thấy hơi hối hận vì hành vi khiêu khích của mình. Gã cảm thấy sống lưng lạnh toát, ánh mắt của anh cả nhìn mình càng lúc càng rét lạnh.
Đám binh sĩ đứng ngoài xem trò vui không ngại thêm dầu vào lửa, bắt đầu nhao nhao kêu la, hi vọng Lư Dương có thể chấp nhận lời đấu, cho bọn họ thấy được chút tài năng của anh.
Nguyễn Miên nghe thấy tiếng hô hào của mọi người, căng thẳng nhìn về phía cánh tay gân xanh nổi chi chít với bắp đùi cường tránh những múi cơ của Lưu Minh Hổ, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt.
Cậu lập tức níu lấy cánh tay Lư Dương, lo lắng nói: "Lư cục cưng, anh ta cường tráng như vậy, vừa to lại vừa cao, nếu như làm cậu bị thương thì phải làm sao bây giờ?"
Lư Dương nghe Nguyễn Miên nói thế xong, mặt càng đen hơn. Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là anh đã bị Lưu Minh Hổ kích thích.
Anh bỗng nhiên tiến lên một bước, nhìn Lưu Minh Hổ, nói với giọng lạnh lẽo: "Được, cậu muốn tỷ thí thì để tôi chơi với cậu một chút."
Nguyễn Miên trơ mắt nhìn Lư Dương đi vào sân huấn luyện, trong lòng lo lắng không thôi. Ánh mắt khẩn trương theo dõi hai người Lư Dương và Lưu Minh Hổ, đi tới đi lui một chỗ.
Cậu muốn ngăn cản Lư Dương, nhưng lại lo sẽ làm ảnh hưởng đến quân uy của anh, chỉ đành cố gắng nén xuống nỗi lo trong lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng loạn đến trắng bệch.
Lư Dương kiêu ngạo ngoắc ngón tay với Lưu Minh Hổ, lạnh lùng nói: "Không phải là cậu muốn so tài với tôi sao? Lên đi!"
Lưu Minh Hổ nghe ra được trong giọng nói của Lư Dương có mùi của sự tức giận, không khỏi run sợ trong lòng, nhưng cảm giác hưng phấn đã nhanh chóng vượt lên trên nỗi sợ hãi.
Gã không khỏi cực kì hào hứng, xoa nắm tay đi lên trước. Trong quân đội, có thể tỷ thí với Lư Dương chính là cơ hội ngàn năm có một, ngày hôm nay đúng là ngày may mắn của gã, Lư Dương thế mà đồng ý cùng gã đánh mấy chiêu.
Những người khác cũng cực kì hưng phấn. Bình thường thiếu tướng của bọn họ rất lười, kể từ khi biết không có ai có thể đánh thắng được mình thì anh không tùy tiện so tài nữa. Trong đám bọn họ có rất nhiều tân binh vẫn luôn nghe danh anh rất lợi hại, nhưng chưa từng chứng kiến khả năng thật sự của anh, giờ phút này con mắt lập tức lóe sáng, cũng trở nên kích động, muốn thử sức mấy chiêu với anh.
Lưu Minh Hổ đứng vững trước mặt Lư Dương, đứng trung bình tấn, nắm đấm duỗi ra, con mắt hơi híp lại, vận sức chờ phát động.
Lư Dương bình tĩnh nhìn gã một lát, đột nhiên quay đầu lại nhìn Nguyễn Miên, anh nói với vẻ khổ sở: "Miên Miên, anh ta to quá, cánh tay thô như thế kia, nhìn đáng sợ quá đi mất!"
"..." Lưu Minh Hổ lảo đảo suýt thì ngã lăn ra đất.
Cả cái sân trở nên tĩnh lặng trong chốc lát, thậm chí còn mơ hồ nghe được tiếng lá cây rơi xuống đấy. Nguyễn Miên đứng ở ngoài sân đấu, chụm tay lên miệng thành cái loa, hô lên đầy lo lắng: "Lưu Minh Hổ, anh phải nương tay đấy! Da Lư dương mềm, không chịu nổi tác động mạnh đâu. Anh nhẹ tay thôi, tuyệt đối đừng để cậu ấy bị thương. Hãy nhớ điều quan trọng hàng đầu là tình hữu nghị, sau đó mới là tranh tài."
Lưu Minh Hổ: "..." Chị dâu, tôi thấy là cậu có một sự hiểu lầm nhỏ về anh cả rồi.
Gã cứng đờ tại chỗ, căn bản là không biết nên trả lời như thế nào. Đành phải tiếp tục làm lại tư thế, chuẩn bị trận địa sẵn sàng để đón quân địch.
Lư Dương nghe Nguyễn Miên nói xong, nhẹ nhàng nhếch môi. Anh bỗng nhấc chân tung một cước về phía Lưu Minh Hổ, một đòn này dùng hết mười phần sức lực, xé gió lao đến. Lưu Minh Hổ vô thức lùi lại một bước, hai tay chụm lại, dùng sức ngăn cản cú đá của Lư Dương.
Lưu Minh Hổ miễn cưỡng ngăn lại được một chiêu này, nhưng tốc độ đổi chiêu của Lư Dương cực kì nhanh, gã còn chưa kịp phản ứng, Lư Dương đã đổi chân thành tay, một cái cùi chỏ thúc thẳng vào người gã, khiến gã ngã nhào. Quá đột ngột, không kịp đề phòng, Lưu Minh Hổ đau đớn kêu lên một tiếng.
Gã cố nén nỗi đau, nhanh chóng bò dậy.
Lư Dương ra tay vừa mạnh vừa dữ, uy thế hừng hực. Mỗi động tác của anh đều gọn gàng, nhìn tựa bức tranh xinh đẹp, nhưng lại vừa nhanh vừa chuẩn, sức lực cũng lớn, mỗi một đòn đều đánh cho Lưu Minh Hổ không có sức chống đỡ. Qua mấy chiêu liên tiếp, Lưu Minh Hổ càng lúc càng đỡ không nổi.
Cuối cùng, Lư Dương dùng một đầu gối đè Lưu Minh Hổ xuống mặt đất. Lưu Minh Hổ ngã sấp mặt trên đất, hoàn toàn không đứng dậy được. Lúc này Lư Dương mới lạnh lùng cười một tiếng, thu tay.
Toàn bộ quá trình diễn ra cực kì chóng vánh, mọi người không kịp chớp mắt, sau khi hồi hồn thì lập tức reo hò đầy hưng phấn. Thực lực của thiếu tướng so với tưởng tượng của bọn họ còn mạnh hơn.
Lưu Minh Hổ nằm rạp trên mặt đất, khóc không ra nước mắt. Gã cảm nhận được là lần này thiếu tướng dùng toàn lực để đánh mình, chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, hoàn toàn không cho gã cơ hội để chống trả.
Gã nhớ lại lời căn dặn của Nguyễn Miên khi nãy, lập tức rưng rưng nước mắt nhìn về phía Nguyễn Miên.
Chị dâu, cậu hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của thiếu tướng!
Nguyễn Miên quả thật không biết sức của Lư Dương mạnh cỡ nào. Từ nhỏ đến lớn, đừng nói là đánh cậu, ngay cả lúc vuốt lông cho cậu, động tác của anh đều cực kì dịu dàng.
Đối với con thỏ nhỏ yếu ớt, Lư Dương nào dám dùng sức, chỉ hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay mà thôi, cứ sợ là một vuốt sói hạ xuống sẽ không cẩn thận làm thỏ nhỏ bị thương.
Nguyễn Miên chỉ biết là Lư Dương đánh nhau rất giỏi, nhưng chưa từng nghĩ rằng bây giờ anh lại trở nên mạnh mẽ như vậy. Đối mặt với Lưu Minh Hổ cường tráng như vậy mà anh còn có thể đánh cho gã không có sức chống đỡ.
Nguyễn Miên đứng tại chỗ, ngơ ngác chớp chớp mắt. Sau khi tỉnh ra, không nhịn được hưng phấn nhảy lên, liên tục vỗ tay, vui vẻ hô lên: "Lư Dương, cậu giỏi quá!"
Lư Dương hài lòng nhếch khóe môi. Lư cục cưng trong lòng thỏ nhỏ, đương nhiên phải là người tuyệt vời nhất.
________________
Mình quyết định đổi lại xưng hô của Lư Dương và Miên Miên, hai bạn tạm thời vẫn sẽ xưng hô cậu-tớ thay vì anh-em. Vì như các bạn thấy đấy, Miên Miên nhà mình vẫn chưa thông đâu, anh Dương còn phải cố gắng nhiều lắm =)))))))) Đường này ngọt đấy nhưng chưng phải đường chính hãng =))))))))))))))))
Bình luận facebook