Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240: Ông đây xử chết nó
“Bốp!”
Đinh Ngọc Long tát vào mặt tên đàn em này.
Có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp ở đây.
Nhưng, không thể động vào bọn họ.
Nếu không sẽ có chuyện xảy ra.
Anh ta chỉ nhằm vào Giang Thần, Đường Sở Sở và Hứa Tinh.
Những người khác, anh ta sẽ không động vào.
Nếu gây chuyện ầm ĩ thì ngay cả đại ca của anh ta cũng không ém xuống được.
“Đi mở công tắc nguồn điện cho tao.”
“Dạ.”
Tên đàn em nhanh chóng bật điện lên.
Phòng Hứa Tinh.
Đinh Ngọc Long nhìn Đường Sở Sở và Hứa Tinh đang nằm trên giường.
Hứa Tinh tắm rửa xong, mặc áo ngủ nằm trên giường, mà Đường Sở Sở thì nằm sấp trên giường.
Nhìn thấy hai cô gái đẹp, Đinh Ngọc Long cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
Hai người này từng là hoa khôi học đường, lúc đi học, anh ta cũng từng theo đuổi, nhưng đều bị từ chối một cách vô tình, không nghĩ tới mười năm sau lại rơi vào tay anh ta.
Anh ta bước qua và đánh giá hai người phụ nữ này.
Đường Sở Sở mặc quần áo khá kín, còn Hứa Tinh chỉ đủ che những bộ phận quan trọng, quá mê người.
Anh ta lấy ra một cái bình nhỏ, đi về phía Hứa Tinh, mở bình ra, đặt ở trước mũi Hứa Tinh.
Một mùi hôi thối truyền vào mũi.
“Khụ.”
Hứa Tinh tỉnh lại, ho khan kịch liệt.
Tình cảnh trước mắt dần dần biến thành sự thật, nhìn thấy Đinh Ngọc Long trong phòng, cô ta thay đổi sắc mặt.
Cô ta nhanh chóng kéo tấm vải lên, che khuất thân thể mềm mại, sắc mặt hơi tái nhợt: “Anh, sao anh lại ở trong phòng tôi?”
“Ha ha…”
Đinh Ngọc Long cười to.
“Hứa Tinh, cô không ngờ tới chứ gì?”
Hứa Tinh nhìn thấy Đường Sở Sở đang hôn mê ở một bên, cô ta khẽ đẩy cô.
Nhưng Đường Sở Sở ngủ say như chết.
Đinh Ngọc Long đi tới, một tay túm tóc cô ta, đè cô ta xuống giường, lạnh lùng nói: “Tôi cho cô giả bộ thanh cao, tôi cho cô giả bộ thuần khiết…”
Bốp, cô ta bị tát một cái.
“Ha ha.”
Trên khuôn mặt trắng nõn của Hứa Tinh, trong nháy mắt có thêm một dấu bàn tay màu đỏ.
Cô ta là phụ nữ, sức lực không lớn như Đinh Ngọc Long, căn bản là không có cách nào phản kháng.
Đinh Ngọc Long buông Hứa Tinh ra, bước tới một cái ghế đẩu, ngồi xuống trước giường, anh ta nhìn Hứa Tinh đang nước mắt lưng tròng, cười lớn: “Lớp trưởng, không nghĩ tới có một ngày cô cũng sẽ rơi vào tay tôi, năm đó tôi viết cho cô bao nhiêu thư tình, cô cự tuyệt tôi, còn đọc ra trước mặt cả lớp.”
Hứa Tinh nước mắt giàn dụa, nhìn chằm chằm Đinh Ngọc Long, cô ta lạnh lùng nói: “Đinh Ngọc Long, anh có biết anh đang làm gì không, anh đang phạm pháp, tôi cảnh cáo anh, sớm thả tôi ra, nếu không nửa đời sau anh sẽ phải ở trong tù.”
“Ha ha, uy hiếp tôi?”
Đinh Ngọc Long cười lớn: “Tôi cái gì cũng sợ, chỉ không sợ mỗi uy hiếp.”
Anh ta lấy điện thoại di động của mình ra lắc lắc.
“Ông đây cưỡng hiếp cô, lại quay video, tôi xem cô có dám công khai chuyện này hay không, nếu cô dám báo cảnh sát vậy thì chờ thanh danh bị hủy hoại đi.”
Đinh Ngọc Long không có chút sợ hãi.
Điều phụ nữ quan tâm nhất là thanh danh của họ.
Đặc biệt là loại phụ nữ cao ngạo như Hứa Tinh.
“Anh…”
Hứa Tinh tức giận đến run rẩy.
Đinh Ngọc Long lại lấy ra cái bình, để Đường Sở Sở ngửi thuốc giải.
“Khụ.”
Đường Sở Sở bị sặc, cô ho khan.
Cô tỉnh lại, Đinh Ngọc Long giơ chân lên đạp cô ngã xuống đất, ngay sau đó anh ta đi tới, túm tóc cô, kéo cô từ trên mặt đất lên, tát cô mấy cái tát.
“Con điếm thối tha, Giang Thần đâu?”
Anh ta vừa tát, vừa chất vấn.
Đường Sở Sở vừa tỉnh lại, còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh đến choáng váng.
Vài giây sau cô mới phản ứng lại, sợ hãi kêu lên: “Đinh, Đinh Ngọc Long, anh muốn làm gì?”
“Làm gì?”
Đinh Ngọc Long liếm đôi môi khô khốc của mình, cười lớn: “Trai đơn gái chiếc, cô nói xem tôi muốn làm gì?”
Đường Sở Sở sợ hãi, nhanh chóng lui sang một bên.
Hứa Tinh lạnh lùng nói: “Đinh Ngọc Long, có chuyện gì thì nhắm vào tôi, thả Sở Sở đi.”
“Nhắm vào cô sao?”
Đinh Ngọc Long nhìn Hứa Tinh đang mặc đồ ngủ quyến rũ, da thịt trắng nõn, dáng người gợi cảm, cả người mang theo nét dụ dỗ, anh ta cười ha ha nói: “Được rồi, vậy thì nhắm vào cô.”
Anh ta đi qua.
Hứa Tinh cũng sợ.
Thân thể cô ta không ngừng co rúm lại, lui ra bên giường, không cẩn thận từ trên giường ngã xuống.
Đinh Ngọc Long đi tới.
Dùng sức ôm lấy Hứa Tinh.
Hứa Tinh muốn phản kháng nhưng trước đó cô ta bị rắn độc cắn, lại bị Quan Tuyền bỏ thuốc, hiện giờ độc tố trong cơ thể còn chưa loại bỏ hoàn toàn, cả người cô ta không có chút sức lực, ngay cả sức lực phản kháng cũng không có.
Giờ phút này cả người Hứa Tinh không có sức lực, gần như đều sắp dựa vào trong lòng Đinh Ngọc Long.
Đinh Ngọc Long cười ha ha: “Ha ha, Hứa Tinh, đây là cô chịu không nổi sao, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho cô sảng khoái.”
Đặt cô ta xuống giường, anh ta bắt đầu cởi quần áo.
Sau đó, nhìn sắc mặt sợ hãi của Đường Sở Sở, gương mặt xinh đẹp biến sắc, anh ta nở nụ cười dâm đãng nói: “Cô yên tâm, sẽ sớm đến lượt cô thôi.”
Giang Thần và Ngân Mị trở về khách sạn Sơn Trang.
Trên đường trở về, Giang Thần lập tức nhận thấy có gì đó không ổn, anh nhìn thấy rất nhiều người lạ mặt ở cửa Sơn Trang.
Anh vội vã trở lại khách sạn.
Khi bước vào, Giang Thần thấy tất cả các cầu thang đều có người canh giữ.
Anh không chút do dự xông về phía bọn họ.
Nhanh chóng vọt tới lầu hai, đạp ngã không ít người.
Đi tới phòng Hứa Tinh, nhìn thấy trước cửa cũng có mấy người canh giữ.
Trong phòng.
Đinh Ngọc Long đã cởi đồ ra.
Anh ta cười ha ha, nhìn hai con cừu nhỏ, nói: “Bảo bối, anh tới đây…”
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đánh nhau.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Anh ta xoay người hét lớn.
Vừa xoay người, cửa phòng đã mở ra, một người đàn ông bình tĩnh đi vào.
“Giang Thần, cuối cùng anh cũng trở về rồi, ông đây tìm anh rất lâu…”
Đinh Ngọc Long còn chưa nói xong, Giang Thần đã bước tới, anh bắt lấy anh ta, mạnh mẽ ném về phía cửa sổ.
Đinh Ngọc Long đập vào cửa sổ.
Thủy tinh lập tức vỡ nát, thân thể anh ta trực tiếp bay ra ngoài, từ lầu hai rơi xuống đất.
Bên ngoài vang lên một tiếng kêu đau đớn.
Sau khi kêu vài tiếng, giọng nói lập tức nhỏ đi.
“Bà xã, em không sao chứ?”
Giang Thần đến kịp thời, nhìn Đường Sở Sở đang co rúm trên giường, thấy trên mặt Đường Sở Sở có dấu bàn tay, anh lập tức giận dữ: “Ông đây phế nó.”
Anh đi thẳng về phía cửa sổ và nhảy ra khỏi tầng hai.
“A...”
Bên ngoài, truyền đến tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Nghe được tiếng rên rỉ, Hứa Tinh và Đường Sở Sở không khỏi run lên.
Rất nhanh, Giang Thần đã vội vã trở về.
“Vợ à, không có việc gì, tên đó đã bị anh phế rồi.”
“Ông xã, anh, anh giết người?” Sắc mặt của Đường Sở Sở trở nên trắng bệch.
Giang Thần hơi dừng tay, nói: “Không đâu, anh ta rơi từ lầu hai xuống, gãy xương, nhiều lắm thì chỉ chấn động não một chút, hiện giờ chân thứ ba cũng bị phế đi, từ đây về sau, anh ta chính là kẻ tàn phế.”
“Này, Giang Thần, tôi chính là nạn nhân, anh tốt xấu gì cũng nên quan tâm tôi một câu được không?”
Giang Thần nhìn Hứa Tinh một cái.
Thấy cô ta mặc quần áo ngủ gợi cảm, nhưng quần áo rất hoàn chỉnh, không bị cởi ra, làm sao có thể bị hại.
“Nhiều lắm chỉ mới ôm một chút, cũng không có gì to tát.” Giang Thần thản nhiên nói.
“Anh…”
Hứa Tinh tức giận đến mức mặt mày xanh mét.
Giang Thần lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Lá gan của Đinh Ngọc Long quá lớn, cư nhiên lại dám dùng khói mê làm ngất nhiều người như vậy.
Lúc này Ngân Mị mới đi vào.
“Ông xã, đây là?”
Đường Sở Sở nhìn thấy Ngân Mị đi vào phòng, không khỏi nhíu mày.
“Cái này…” Giang Thần cũng có chút khó xử, trong lúc nhất thời anh không biết nên giải thích thế nào.
Ngân Mị phản ứng lại rất nhanh, cô ta vội vàng nói: “Sở Sở, xin chào, tôi tên là Ngân Mị, là vệ sĩ cậu Giang thuê đến, tôi sẽ luôn âm thầm bảo vệ cô, những người này xông vào, tôi giao đấu với bọn họ nên bị thương, đây là tôi không làm tròn bổn phận, khiến cô sợ hãi.”
“Vệ sĩ?”
Đường Sở Sở nghi hoặc nhìn Giang Thần một cái.
“À, đúng vậy.”
Giang Thần gãi đầu một cái, nói: “Lần trước không phải em bị trói sao, anh lo lắng em sẽ xảy ra chuyện nên âm thầm bỏ tiền thuê một vệ sĩ, lần này nhờ Ngân Mị, anh cũng bị hôn mê, là cô ta đánh thức anh dậy nên anh mới kịp tới cứu hai người.”
“À, thì ra là như vậy.”
Đường Sở Sở hiểu ra.
Đinh Ngọc Long tát vào mặt tên đàn em này.
Có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp ở đây.
Nhưng, không thể động vào bọn họ.
Nếu không sẽ có chuyện xảy ra.
Anh ta chỉ nhằm vào Giang Thần, Đường Sở Sở và Hứa Tinh.
Những người khác, anh ta sẽ không động vào.
Nếu gây chuyện ầm ĩ thì ngay cả đại ca của anh ta cũng không ém xuống được.
“Đi mở công tắc nguồn điện cho tao.”
“Dạ.”
Tên đàn em nhanh chóng bật điện lên.
Phòng Hứa Tinh.
Đinh Ngọc Long nhìn Đường Sở Sở và Hứa Tinh đang nằm trên giường.
Hứa Tinh tắm rửa xong, mặc áo ngủ nằm trên giường, mà Đường Sở Sở thì nằm sấp trên giường.
Nhìn thấy hai cô gái đẹp, Đinh Ngọc Long cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
Hai người này từng là hoa khôi học đường, lúc đi học, anh ta cũng từng theo đuổi, nhưng đều bị từ chối một cách vô tình, không nghĩ tới mười năm sau lại rơi vào tay anh ta.
Anh ta bước qua và đánh giá hai người phụ nữ này.
Đường Sở Sở mặc quần áo khá kín, còn Hứa Tinh chỉ đủ che những bộ phận quan trọng, quá mê người.
Anh ta lấy ra một cái bình nhỏ, đi về phía Hứa Tinh, mở bình ra, đặt ở trước mũi Hứa Tinh.
Một mùi hôi thối truyền vào mũi.
“Khụ.”
Hứa Tinh tỉnh lại, ho khan kịch liệt.
Tình cảnh trước mắt dần dần biến thành sự thật, nhìn thấy Đinh Ngọc Long trong phòng, cô ta thay đổi sắc mặt.
Cô ta nhanh chóng kéo tấm vải lên, che khuất thân thể mềm mại, sắc mặt hơi tái nhợt: “Anh, sao anh lại ở trong phòng tôi?”
“Ha ha…”
Đinh Ngọc Long cười to.
“Hứa Tinh, cô không ngờ tới chứ gì?”
Hứa Tinh nhìn thấy Đường Sở Sở đang hôn mê ở một bên, cô ta khẽ đẩy cô.
Nhưng Đường Sở Sở ngủ say như chết.
Đinh Ngọc Long đi tới, một tay túm tóc cô ta, đè cô ta xuống giường, lạnh lùng nói: “Tôi cho cô giả bộ thanh cao, tôi cho cô giả bộ thuần khiết…”
Bốp, cô ta bị tát một cái.
“Ha ha.”
Trên khuôn mặt trắng nõn của Hứa Tinh, trong nháy mắt có thêm một dấu bàn tay màu đỏ.
Cô ta là phụ nữ, sức lực không lớn như Đinh Ngọc Long, căn bản là không có cách nào phản kháng.
Đinh Ngọc Long buông Hứa Tinh ra, bước tới một cái ghế đẩu, ngồi xuống trước giường, anh ta nhìn Hứa Tinh đang nước mắt lưng tròng, cười lớn: “Lớp trưởng, không nghĩ tới có một ngày cô cũng sẽ rơi vào tay tôi, năm đó tôi viết cho cô bao nhiêu thư tình, cô cự tuyệt tôi, còn đọc ra trước mặt cả lớp.”
Hứa Tinh nước mắt giàn dụa, nhìn chằm chằm Đinh Ngọc Long, cô ta lạnh lùng nói: “Đinh Ngọc Long, anh có biết anh đang làm gì không, anh đang phạm pháp, tôi cảnh cáo anh, sớm thả tôi ra, nếu không nửa đời sau anh sẽ phải ở trong tù.”
“Ha ha, uy hiếp tôi?”
Đinh Ngọc Long cười lớn: “Tôi cái gì cũng sợ, chỉ không sợ mỗi uy hiếp.”
Anh ta lấy điện thoại di động của mình ra lắc lắc.
“Ông đây cưỡng hiếp cô, lại quay video, tôi xem cô có dám công khai chuyện này hay không, nếu cô dám báo cảnh sát vậy thì chờ thanh danh bị hủy hoại đi.”
Đinh Ngọc Long không có chút sợ hãi.
Điều phụ nữ quan tâm nhất là thanh danh của họ.
Đặc biệt là loại phụ nữ cao ngạo như Hứa Tinh.
“Anh…”
Hứa Tinh tức giận đến run rẩy.
Đinh Ngọc Long lại lấy ra cái bình, để Đường Sở Sở ngửi thuốc giải.
“Khụ.”
Đường Sở Sở bị sặc, cô ho khan.
Cô tỉnh lại, Đinh Ngọc Long giơ chân lên đạp cô ngã xuống đất, ngay sau đó anh ta đi tới, túm tóc cô, kéo cô từ trên mặt đất lên, tát cô mấy cái tát.
“Con điếm thối tha, Giang Thần đâu?”
Anh ta vừa tát, vừa chất vấn.
Đường Sở Sở vừa tỉnh lại, còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh đến choáng váng.
Vài giây sau cô mới phản ứng lại, sợ hãi kêu lên: “Đinh, Đinh Ngọc Long, anh muốn làm gì?”
“Làm gì?”
Đinh Ngọc Long liếm đôi môi khô khốc của mình, cười lớn: “Trai đơn gái chiếc, cô nói xem tôi muốn làm gì?”
Đường Sở Sở sợ hãi, nhanh chóng lui sang một bên.
Hứa Tinh lạnh lùng nói: “Đinh Ngọc Long, có chuyện gì thì nhắm vào tôi, thả Sở Sở đi.”
“Nhắm vào cô sao?”
Đinh Ngọc Long nhìn Hứa Tinh đang mặc đồ ngủ quyến rũ, da thịt trắng nõn, dáng người gợi cảm, cả người mang theo nét dụ dỗ, anh ta cười ha ha nói: “Được rồi, vậy thì nhắm vào cô.”
Anh ta đi qua.
Hứa Tinh cũng sợ.
Thân thể cô ta không ngừng co rúm lại, lui ra bên giường, không cẩn thận từ trên giường ngã xuống.
Đinh Ngọc Long đi tới.
Dùng sức ôm lấy Hứa Tinh.
Hứa Tinh muốn phản kháng nhưng trước đó cô ta bị rắn độc cắn, lại bị Quan Tuyền bỏ thuốc, hiện giờ độc tố trong cơ thể còn chưa loại bỏ hoàn toàn, cả người cô ta không có chút sức lực, ngay cả sức lực phản kháng cũng không có.
Giờ phút này cả người Hứa Tinh không có sức lực, gần như đều sắp dựa vào trong lòng Đinh Ngọc Long.
Đinh Ngọc Long cười ha ha: “Ha ha, Hứa Tinh, đây là cô chịu không nổi sao, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho cô sảng khoái.”
Đặt cô ta xuống giường, anh ta bắt đầu cởi quần áo.
Sau đó, nhìn sắc mặt sợ hãi của Đường Sở Sở, gương mặt xinh đẹp biến sắc, anh ta nở nụ cười dâm đãng nói: “Cô yên tâm, sẽ sớm đến lượt cô thôi.”
Giang Thần và Ngân Mị trở về khách sạn Sơn Trang.
Trên đường trở về, Giang Thần lập tức nhận thấy có gì đó không ổn, anh nhìn thấy rất nhiều người lạ mặt ở cửa Sơn Trang.
Anh vội vã trở lại khách sạn.
Khi bước vào, Giang Thần thấy tất cả các cầu thang đều có người canh giữ.
Anh không chút do dự xông về phía bọn họ.
Nhanh chóng vọt tới lầu hai, đạp ngã không ít người.
Đi tới phòng Hứa Tinh, nhìn thấy trước cửa cũng có mấy người canh giữ.
Trong phòng.
Đinh Ngọc Long đã cởi đồ ra.
Anh ta cười ha ha, nhìn hai con cừu nhỏ, nói: “Bảo bối, anh tới đây…”
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đánh nhau.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Anh ta xoay người hét lớn.
Vừa xoay người, cửa phòng đã mở ra, một người đàn ông bình tĩnh đi vào.
“Giang Thần, cuối cùng anh cũng trở về rồi, ông đây tìm anh rất lâu…”
Đinh Ngọc Long còn chưa nói xong, Giang Thần đã bước tới, anh bắt lấy anh ta, mạnh mẽ ném về phía cửa sổ.
Đinh Ngọc Long đập vào cửa sổ.
Thủy tinh lập tức vỡ nát, thân thể anh ta trực tiếp bay ra ngoài, từ lầu hai rơi xuống đất.
Bên ngoài vang lên một tiếng kêu đau đớn.
Sau khi kêu vài tiếng, giọng nói lập tức nhỏ đi.
“Bà xã, em không sao chứ?”
Giang Thần đến kịp thời, nhìn Đường Sở Sở đang co rúm trên giường, thấy trên mặt Đường Sở Sở có dấu bàn tay, anh lập tức giận dữ: “Ông đây phế nó.”
Anh đi thẳng về phía cửa sổ và nhảy ra khỏi tầng hai.
“A...”
Bên ngoài, truyền đến tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Nghe được tiếng rên rỉ, Hứa Tinh và Đường Sở Sở không khỏi run lên.
Rất nhanh, Giang Thần đã vội vã trở về.
“Vợ à, không có việc gì, tên đó đã bị anh phế rồi.”
“Ông xã, anh, anh giết người?” Sắc mặt của Đường Sở Sở trở nên trắng bệch.
Giang Thần hơi dừng tay, nói: “Không đâu, anh ta rơi từ lầu hai xuống, gãy xương, nhiều lắm thì chỉ chấn động não một chút, hiện giờ chân thứ ba cũng bị phế đi, từ đây về sau, anh ta chính là kẻ tàn phế.”
“Này, Giang Thần, tôi chính là nạn nhân, anh tốt xấu gì cũng nên quan tâm tôi một câu được không?”
Giang Thần nhìn Hứa Tinh một cái.
Thấy cô ta mặc quần áo ngủ gợi cảm, nhưng quần áo rất hoàn chỉnh, không bị cởi ra, làm sao có thể bị hại.
“Nhiều lắm chỉ mới ôm một chút, cũng không có gì to tát.” Giang Thần thản nhiên nói.
“Anh…”
Hứa Tinh tức giận đến mức mặt mày xanh mét.
Giang Thần lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Lá gan của Đinh Ngọc Long quá lớn, cư nhiên lại dám dùng khói mê làm ngất nhiều người như vậy.
Lúc này Ngân Mị mới đi vào.
“Ông xã, đây là?”
Đường Sở Sở nhìn thấy Ngân Mị đi vào phòng, không khỏi nhíu mày.
“Cái này…” Giang Thần cũng có chút khó xử, trong lúc nhất thời anh không biết nên giải thích thế nào.
Ngân Mị phản ứng lại rất nhanh, cô ta vội vàng nói: “Sở Sở, xin chào, tôi tên là Ngân Mị, là vệ sĩ cậu Giang thuê đến, tôi sẽ luôn âm thầm bảo vệ cô, những người này xông vào, tôi giao đấu với bọn họ nên bị thương, đây là tôi không làm tròn bổn phận, khiến cô sợ hãi.”
“Vệ sĩ?”
Đường Sở Sở nghi hoặc nhìn Giang Thần một cái.
“À, đúng vậy.”
Giang Thần gãi đầu một cái, nói: “Lần trước không phải em bị trói sao, anh lo lắng em sẽ xảy ra chuyện nên âm thầm bỏ tiền thuê một vệ sĩ, lần này nhờ Ngân Mị, anh cũng bị hôn mê, là cô ta đánh thức anh dậy nên anh mới kịp tới cứu hai người.”
“À, thì ra là như vậy.”
Đường Sở Sở hiểu ra.
Bình luận facebook