Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237: Sát thủ bí ẩn
Thái Khôn quỳ xuống, khiến mọi người sửng sốt.
Đây là một ngôi sao lớn, nổi tiếng khắp cả Đại Giang Nam Bắc.
Hầu như tất cả các bạn nữ lớp 1 và lớp 2 đều thích Thái Khôn.
Bây giờ Thái Khôn lại quỳ xuống trước mặt Đường Sở Sở.
Thái Khôn cũng bị ép đến bất lực mà thôi.
Anh ta không muốn chết.
Anh ta quỳ trên mặt đất cầu xin: “Cô Sở Sở, tôi đã sai rồi, xin cô hãy tha thứ cho tôi, cứ coi tôi như một cái rắm đi mà.”
Một người hâm mộ của Thái Khôn ngay lập tức không hài lòng, bước đến định đỡ Thái Khôn lên.
“Khôn Khôn, anh làm gì vậy vậy, sao anh có thể quỳ trước cô ta được, cơ thể anh quý giá, anh là ngôi sao lớn đấy, anh là thần tượng của em mà.”
“Đường Sở Sở, cô đã làm gì Khôn Khôn vậy?”
Có rất nhiều người đều lên tiếng chỉ trích Đường Sở Sở.
Thần tượng của họ lại phải quỳ xuống trước mặt Đường Sở Sở, bọn họ đều rất tức giận.
Hứa Tinh cũng có chút nghi ngờ nhìn Đường Sở Sở.
Chỉ Đường Sở Sở biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô liếc nhìn Giang Thần một cái.
Giang Thần nói, sẽ nói lý lẽ với Thái Khôn, tại sao bây giờ Thái Khôn lại đến quỳ gối nhận lỗi với cô chứ?
“Chồng à?”
Cô nhìn Giang Thần. Giang Thần nhún vai nói: “Nhìn anh làm cái gì, anh không biết.”
Đường Sở Sở kịp thời nói: “Anh, anh đứng lên trước đã.”
“Không được, nếu cô không tha cho tôi, tôi sẽ không đứng dậy.” Thái Khôn sợ chết khiếp, nếu như Đường Sở Sở nếu không tha thứ cho anh ta, anh nhất định sẽ bị Giang Thần ném xuống biển cho cá ăn.
“Tôi, tôi tha thứ cho anh.”
Nghe vậy, Thái Khôn vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Cám ơn, cám ơn cô Sở Sở.”
Sau khi nói lời xin lỗi, anh ta đứng dậy, thất thần bỏ đi trước bao con mắt bàng hoàng của mọi người.
Mọi người đều tỏ vẻ nghi ngờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Sở Sở, sao vậy?” Hứa Tinh hỏi.
“Không, không có chuyện gì đâu.” Đường Sở Sở cũng không nói gì nhiều, đỡ Hứa Tinh rời đi.
Chẳng mấy chốc đã đến phòng của Hứa Tinh.
Hứa Tinh dựa vào gối.
“Sở Sở, thực xin lỗi, là tớ đã hiểu lầm cậu, cám ơn cậu và Giang Thần, nếu không có Giang Thần, tớ sợ rằng hôm nay sẽ khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này.”
Đường Sở Sở cười nói: “Chúng ta là chị em tốt, giúp cậu không phải là chuyện nên làm sao?”
“Đỡ mình dậy tắm rửa một chút đi. Mình cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, mệt mỏi vô cùng. Sau khi tắm rửa, ngủ một giấc. Việc còn lại thì ngày mai hẵn nói. Ngày mai sau khi nói chuyện với Hắc Long mình sẽ báo cảnh sát.”
Những chuyện Quan Tuyền làm đã động đến luật hình sự rồi.
Hứa Tinh nhất định phải gọi cảnh sát và bắt Quan Tuyền phải chịu sự trừng phạt mà anh ta đáng phải chịu.
Đường Sở Sở đỡ Hứa Tinh đi tắm.
Tắm rửa xong, cô cũng không rời đi.
“Sở Sở, rót cho tớ một ly nước ấm đi.” Hứa Tinh nhớ tới lời nhắc nhở của Giang Thần.
“Ừm.”
Đường Sở Sở đi rót nước.
Sau khi rót nước xong, cô vào phòng ở cùng Hứa Tinh.
Đồng thời, bên ngoài sơn trang.
Đinh Ngọc Long đã đợi ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, đợi suốt từ chiều đến giờ.
Buổi chiều anh ta đã gọi cho anh Tam Thiên vào và yêu cầu anh Tam Thiên cử người đến.
Người đã đến rồi.
Tuy nhiên, anh ta không hành động hấp tấp mà đang chờ đợi.
Chờ cho đến khi trời tối.
Trong một chiếc xe hơi.
Đinh Ngọc Long quấn gạc quanh mũi, anh ta kiểm tra thời gian, bây giờ đã mười giờ tối rồi.
Trong mắt anh ta lóe lên sự căm hận.
“Giang Thần, tao muốn mày phải chết, Đường Sở Sở, Hứa Tinh, đồ khốn kiếp, sau này các người sẽ được vui vẻ.”
Một đàn em hỏi: “Anh Long, đã mười giờ rồi, khi nào thì mới hành động?”
Đinh Ngọc Long hơi xua tay và nói,: “Đừng nôn nóng, cứ đợi đã. Khi tất cả bọn họ đều đã ngủ rồi, chúng ta hãy hành động. Nhân tiện, đồ đạc đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”
“Vâng, đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.” Đàn em đó nói: “Thuốc lá đặc chế, chỉ cần anh hút một chút là có thể ngủ say như con heo chết vậy đó.”
“Hah a.” Đinh Ngọc Long cười rất xấu xa.
Làng Long Tuyền.
Khách sạn Sơn Trang.
Giang Thần đang nằm trong phòng khách sạn, nhàm chán nên chơi chơi Plants vs Zombies.
Anh liếc nhìn thời gian, đã gần mười giờ tối mà Đường Sở Sở vẫn chưa về, anh biết đêm nay Đường Sở Sở có thể sẽ không về, chắc là cô sẽ ngủ lại phòng của Hứa Tinh.
Anh đăng xuất ra khỏi trò chơi, ngáp một cái thật dài, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Lúc này, anh cảm nhận được một luồng sát khí.
Tinh thân căng thẳng, anh nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, ngay lập tức kéo mạnh rèm cửa ra.
Khoảnh khắc mở ra, anh nhìn thấy một bóng người đang nhanh chóng nhảy khỏi ban công trên tầng hai và chạy về phía ngọn núi phía sau.
Giang Thần không hề dừng lại, anh trực tiếp mở cửa sổ, cơ thể nhảy lên, xuất hiện ở trên ban công, đôi chân dẫm xuống mặt đất, thân thể nhảy lên, rồi nhảu đến hàng rào bảo vệ trên ban công, sau đó lại nhảy xuống.
Trực tiếp từ trên ban công cao mấy mét nhảy xuống dưới, nhanh chóng đuổi theo bóng người đó.
Tốc độ của Giang Thần rất nhanh.
Nhưng tốc độ của đối phương cũng không hề chậm.
Giang Thần đuổi theo suốt cả quảng đường, đuổi đến núi sau của núi Long Tuyền. Phía trước là núi rừng bao la.
Giang Thần giảm tốc độ lại và cẩn thận đi về phía trước, đồng thời quan sát kỹ mọi thứ xung quanh.
“Xào xạc...”
Gió đêm thổi qua, cuốn đi không ít lá rơi, cành lá kêu xào xạc.
“Ai đấy, đi ra đây.”
Giọng nói của Giang Thần vang lên.
Lúc này, anh đột nhiên ngẩng đầu, thời điểm vừa ngẩng đầu lên, một cây kim bạc chợt phóng ra.
Trên một cây lớn phía trước hai mươi mét, có một người mặc đồ đen, trên khuôn mặt đeo mặt nạ.
Người đó nhanh chóng né tránh, giống như một con khỉ nhanh nhẹn, theo thân cây lớn nhanh chóng leo xuống, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trên mặt đất.
Giang Thần nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ ở phía trước.
Anh cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ trên người của người này và luồng khí này là thứ mà anh chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.
Một người có sát khí như vậy, chắc hẳn là người hai tay đã nhuốm máu tươi.
“Anh là ai?” Sắc mặt anh sa sầm lại, lạnh lùng nói,
“Kẻ sẽ giết anh.” Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Ngay sau khi vừa nói xong, đã nhanh chóng lao tới.
Tốc độ của người đó rất nhanh, thời điểm lao tới, cuốn những chiếc lá rơi xuống mặt đất lên.
Khoảng cách hơn hai mươi mét chỉ diễn ra trong vài giây, nhanh hơn cả tốc độ của nhà vô địch nước rút thế giới.
Xuất hiện trước mặt Giang Thần, giơ tay lên vẫy vẫy, tung ra một đòn rất ác liệt.
Cú đánh này khí thế cực kỳ mạnh mẽ, uy lực cực lớn.
Giang Thần giơ tay lên đỡ lấy.
Một cú đấm đã chặn được đòn tấn công của đối thủ.
Vào thời điểm va chạm, anh đã cảm nhận được một lực đạo cực kỳ mạnh mẽ.
Cơ thể anh vậy mà lại bị đè đến hơi gập người.
Khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc.
Người này là người mạnh nhất mà anh từng gặp kể từ khi ra đời.
Dùng lực mạnh đã đẩy lùi người đeo mặt nạ.
Cơ thể của người đeo mặt nạ bị đẩy, người đó bay lên không lộn ngược một vòng, đáp xuống đất một cách thuận lợi, vừa mới đứng vững, người đó lao tới, chuẩn bị tấn công lại.
Giang Thần cũng không ngừng đánh trả.
Trong khi chiến đấu, Giang Thần cũng đang quan sát đối thủ của mình.
Người đó cao khoảng 1,7 mét, cơ thể không quá mập, cánh tay thon, đeo găng tay, găng tay được làm bằng chất liệu rất đặc biệt, đôi chân tuy mảnh khảnh nhưng lực bộc phát ra lại vô cùng mạnh mẽ.
Giang Thần phán đoán là một người phụ nữ.
Chỉ là, chiêu thức của người phụ nữ này rất kỳ lạ, không phải những chiêu thức thông thường, chiêu nào cũng muốn lấy mạng người khác, chiêu nào cũng công kích vào ngay chỗ hiểm.
“Sát thủ.”
Giang Thần đã đưa ra một phán đoán chính xác.
Người đeo mặt nạ này là một sát thủ.
Trong khu rừng nhỏ, cả hai người lại tiếp tục đánh nhau.
Giang Thần đấm ra một quyền.
Thân hình của đối phương giống như một con rắn linh hoạt, nhanh chóng trèo lên cây lớn.
Anh đấm vào cây.
Thân cây lớn trực tiếp bị đập trúng và rung chuyển, trên thân cây ngay lập tức xuất hiện một cái lỗ lớn.
Giang Thần rút tay về, đúng lúc này, trên đầu truyền đến tiếng xé gió.
Anh vội giơ tay ra đỡ.
Chống lại một cú đấm, nhưng không cản được cú đấm thứ hai của đối thủ.
Vai của anh bị trúng một quyền.
Cơ thể nghiêng ngả rồi ngã xuống đất.
Anh còn chưa kịp bò dậy, một con dao găm sắc nhọn đã đâm về phía anh.
“Thật là một sát thủ mạnh.” Trong lòng Giang Thần sửng sốt.
Cơ thể bật lên như lò xo, tránh con dao sắc nhọn đó, cơ thể điều chỉnh góc độ giữa không trung, dùng một chân đá mạnh vào đầu đối phương.
Đây là một ngôi sao lớn, nổi tiếng khắp cả Đại Giang Nam Bắc.
Hầu như tất cả các bạn nữ lớp 1 và lớp 2 đều thích Thái Khôn.
Bây giờ Thái Khôn lại quỳ xuống trước mặt Đường Sở Sở.
Thái Khôn cũng bị ép đến bất lực mà thôi.
Anh ta không muốn chết.
Anh ta quỳ trên mặt đất cầu xin: “Cô Sở Sở, tôi đã sai rồi, xin cô hãy tha thứ cho tôi, cứ coi tôi như một cái rắm đi mà.”
Một người hâm mộ của Thái Khôn ngay lập tức không hài lòng, bước đến định đỡ Thái Khôn lên.
“Khôn Khôn, anh làm gì vậy vậy, sao anh có thể quỳ trước cô ta được, cơ thể anh quý giá, anh là ngôi sao lớn đấy, anh là thần tượng của em mà.”
“Đường Sở Sở, cô đã làm gì Khôn Khôn vậy?”
Có rất nhiều người đều lên tiếng chỉ trích Đường Sở Sở.
Thần tượng của họ lại phải quỳ xuống trước mặt Đường Sở Sở, bọn họ đều rất tức giận.
Hứa Tinh cũng có chút nghi ngờ nhìn Đường Sở Sở.
Chỉ Đường Sở Sở biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô liếc nhìn Giang Thần một cái.
Giang Thần nói, sẽ nói lý lẽ với Thái Khôn, tại sao bây giờ Thái Khôn lại đến quỳ gối nhận lỗi với cô chứ?
“Chồng à?”
Cô nhìn Giang Thần. Giang Thần nhún vai nói: “Nhìn anh làm cái gì, anh không biết.”
Đường Sở Sở kịp thời nói: “Anh, anh đứng lên trước đã.”
“Không được, nếu cô không tha cho tôi, tôi sẽ không đứng dậy.” Thái Khôn sợ chết khiếp, nếu như Đường Sở Sở nếu không tha thứ cho anh ta, anh nhất định sẽ bị Giang Thần ném xuống biển cho cá ăn.
“Tôi, tôi tha thứ cho anh.”
Nghe vậy, Thái Khôn vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Cám ơn, cám ơn cô Sở Sở.”
Sau khi nói lời xin lỗi, anh ta đứng dậy, thất thần bỏ đi trước bao con mắt bàng hoàng của mọi người.
Mọi người đều tỏ vẻ nghi ngờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Sở Sở, sao vậy?” Hứa Tinh hỏi.
“Không, không có chuyện gì đâu.” Đường Sở Sở cũng không nói gì nhiều, đỡ Hứa Tinh rời đi.
Chẳng mấy chốc đã đến phòng của Hứa Tinh.
Hứa Tinh dựa vào gối.
“Sở Sở, thực xin lỗi, là tớ đã hiểu lầm cậu, cám ơn cậu và Giang Thần, nếu không có Giang Thần, tớ sợ rằng hôm nay sẽ khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này.”
Đường Sở Sở cười nói: “Chúng ta là chị em tốt, giúp cậu không phải là chuyện nên làm sao?”
“Đỡ mình dậy tắm rửa một chút đi. Mình cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, mệt mỏi vô cùng. Sau khi tắm rửa, ngủ một giấc. Việc còn lại thì ngày mai hẵn nói. Ngày mai sau khi nói chuyện với Hắc Long mình sẽ báo cảnh sát.”
Những chuyện Quan Tuyền làm đã động đến luật hình sự rồi.
Hứa Tinh nhất định phải gọi cảnh sát và bắt Quan Tuyền phải chịu sự trừng phạt mà anh ta đáng phải chịu.
Đường Sở Sở đỡ Hứa Tinh đi tắm.
Tắm rửa xong, cô cũng không rời đi.
“Sở Sở, rót cho tớ một ly nước ấm đi.” Hứa Tinh nhớ tới lời nhắc nhở của Giang Thần.
“Ừm.”
Đường Sở Sở đi rót nước.
Sau khi rót nước xong, cô vào phòng ở cùng Hứa Tinh.
Đồng thời, bên ngoài sơn trang.
Đinh Ngọc Long đã đợi ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, đợi suốt từ chiều đến giờ.
Buổi chiều anh ta đã gọi cho anh Tam Thiên vào và yêu cầu anh Tam Thiên cử người đến.
Người đã đến rồi.
Tuy nhiên, anh ta không hành động hấp tấp mà đang chờ đợi.
Chờ cho đến khi trời tối.
Trong một chiếc xe hơi.
Đinh Ngọc Long quấn gạc quanh mũi, anh ta kiểm tra thời gian, bây giờ đã mười giờ tối rồi.
Trong mắt anh ta lóe lên sự căm hận.
“Giang Thần, tao muốn mày phải chết, Đường Sở Sở, Hứa Tinh, đồ khốn kiếp, sau này các người sẽ được vui vẻ.”
Một đàn em hỏi: “Anh Long, đã mười giờ rồi, khi nào thì mới hành động?”
Đinh Ngọc Long hơi xua tay và nói,: “Đừng nôn nóng, cứ đợi đã. Khi tất cả bọn họ đều đã ngủ rồi, chúng ta hãy hành động. Nhân tiện, đồ đạc đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”
“Vâng, đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.” Đàn em đó nói: “Thuốc lá đặc chế, chỉ cần anh hút một chút là có thể ngủ say như con heo chết vậy đó.”
“Hah a.” Đinh Ngọc Long cười rất xấu xa.
Làng Long Tuyền.
Khách sạn Sơn Trang.
Giang Thần đang nằm trong phòng khách sạn, nhàm chán nên chơi chơi Plants vs Zombies.
Anh liếc nhìn thời gian, đã gần mười giờ tối mà Đường Sở Sở vẫn chưa về, anh biết đêm nay Đường Sở Sở có thể sẽ không về, chắc là cô sẽ ngủ lại phòng của Hứa Tinh.
Anh đăng xuất ra khỏi trò chơi, ngáp một cái thật dài, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Lúc này, anh cảm nhận được một luồng sát khí.
Tinh thân căng thẳng, anh nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, ngay lập tức kéo mạnh rèm cửa ra.
Khoảnh khắc mở ra, anh nhìn thấy một bóng người đang nhanh chóng nhảy khỏi ban công trên tầng hai và chạy về phía ngọn núi phía sau.
Giang Thần không hề dừng lại, anh trực tiếp mở cửa sổ, cơ thể nhảy lên, xuất hiện ở trên ban công, đôi chân dẫm xuống mặt đất, thân thể nhảy lên, rồi nhảu đến hàng rào bảo vệ trên ban công, sau đó lại nhảy xuống.
Trực tiếp từ trên ban công cao mấy mét nhảy xuống dưới, nhanh chóng đuổi theo bóng người đó.
Tốc độ của Giang Thần rất nhanh.
Nhưng tốc độ của đối phương cũng không hề chậm.
Giang Thần đuổi theo suốt cả quảng đường, đuổi đến núi sau của núi Long Tuyền. Phía trước là núi rừng bao la.
Giang Thần giảm tốc độ lại và cẩn thận đi về phía trước, đồng thời quan sát kỹ mọi thứ xung quanh.
“Xào xạc...”
Gió đêm thổi qua, cuốn đi không ít lá rơi, cành lá kêu xào xạc.
“Ai đấy, đi ra đây.”
Giọng nói của Giang Thần vang lên.
Lúc này, anh đột nhiên ngẩng đầu, thời điểm vừa ngẩng đầu lên, một cây kim bạc chợt phóng ra.
Trên một cây lớn phía trước hai mươi mét, có một người mặc đồ đen, trên khuôn mặt đeo mặt nạ.
Người đó nhanh chóng né tránh, giống như một con khỉ nhanh nhẹn, theo thân cây lớn nhanh chóng leo xuống, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trên mặt đất.
Giang Thần nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ ở phía trước.
Anh cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ trên người của người này và luồng khí này là thứ mà anh chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.
Một người có sát khí như vậy, chắc hẳn là người hai tay đã nhuốm máu tươi.
“Anh là ai?” Sắc mặt anh sa sầm lại, lạnh lùng nói,
“Kẻ sẽ giết anh.” Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Ngay sau khi vừa nói xong, đã nhanh chóng lao tới.
Tốc độ của người đó rất nhanh, thời điểm lao tới, cuốn những chiếc lá rơi xuống mặt đất lên.
Khoảng cách hơn hai mươi mét chỉ diễn ra trong vài giây, nhanh hơn cả tốc độ của nhà vô địch nước rút thế giới.
Xuất hiện trước mặt Giang Thần, giơ tay lên vẫy vẫy, tung ra một đòn rất ác liệt.
Cú đánh này khí thế cực kỳ mạnh mẽ, uy lực cực lớn.
Giang Thần giơ tay lên đỡ lấy.
Một cú đấm đã chặn được đòn tấn công của đối thủ.
Vào thời điểm va chạm, anh đã cảm nhận được một lực đạo cực kỳ mạnh mẽ.
Cơ thể anh vậy mà lại bị đè đến hơi gập người.
Khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc.
Người này là người mạnh nhất mà anh từng gặp kể từ khi ra đời.
Dùng lực mạnh đã đẩy lùi người đeo mặt nạ.
Cơ thể của người đeo mặt nạ bị đẩy, người đó bay lên không lộn ngược một vòng, đáp xuống đất một cách thuận lợi, vừa mới đứng vững, người đó lao tới, chuẩn bị tấn công lại.
Giang Thần cũng không ngừng đánh trả.
Trong khi chiến đấu, Giang Thần cũng đang quan sát đối thủ của mình.
Người đó cao khoảng 1,7 mét, cơ thể không quá mập, cánh tay thon, đeo găng tay, găng tay được làm bằng chất liệu rất đặc biệt, đôi chân tuy mảnh khảnh nhưng lực bộc phát ra lại vô cùng mạnh mẽ.
Giang Thần phán đoán là một người phụ nữ.
Chỉ là, chiêu thức của người phụ nữ này rất kỳ lạ, không phải những chiêu thức thông thường, chiêu nào cũng muốn lấy mạng người khác, chiêu nào cũng công kích vào ngay chỗ hiểm.
“Sát thủ.”
Giang Thần đã đưa ra một phán đoán chính xác.
Người đeo mặt nạ này là một sát thủ.
Trong khu rừng nhỏ, cả hai người lại tiếp tục đánh nhau.
Giang Thần đấm ra một quyền.
Thân hình của đối phương giống như một con rắn linh hoạt, nhanh chóng trèo lên cây lớn.
Anh đấm vào cây.
Thân cây lớn trực tiếp bị đập trúng và rung chuyển, trên thân cây ngay lập tức xuất hiện một cái lỗ lớn.
Giang Thần rút tay về, đúng lúc này, trên đầu truyền đến tiếng xé gió.
Anh vội giơ tay ra đỡ.
Chống lại một cú đấm, nhưng không cản được cú đấm thứ hai của đối thủ.
Vai của anh bị trúng một quyền.
Cơ thể nghiêng ngả rồi ngã xuống đất.
Anh còn chưa kịp bò dậy, một con dao găm sắc nhọn đã đâm về phía anh.
“Thật là một sát thủ mạnh.” Trong lòng Giang Thần sửng sốt.
Cơ thể bật lên như lò xo, tránh con dao sắc nhọn đó, cơ thể điều chỉnh góc độ giữa không trung, dùng một chân đá mạnh vào đầu đối phương.
Bình luận facebook