Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Kẻ hiệp khách dùng bạo lực “đụng chạm” tới luật pháp +Chương 24: Không bắn hụt một phát đạn nào
Khi cả nhà họ Diệp bước xuống từ trên xe, vô số phóng viên nhanh chóng vây quanh họ và
đặt câu hỏi: Với tư cách là gia tộc kinh doanh nổi tiếng của thành phố, họ có cảm nghĩ gì khi
con rể mắc tội cố ý giết người?
Cũng có người hỏi Diệp Băng Dung rằng: Chồng cô bị tình nghi là kẻ giết người, liệu cô có
định ly hôn với anh hay không?
Cả gia đình nhà họ Diệp chẳng có lòng dạ nào để đối phó với đám phóng viên này, họ chỉ đẩy
mấy người này ra rồi vội vàng tiến vào tòa án.
Hàng ghế dự thính được lấp đầy bởi người nhà họ Lâm, nhìn thấy gia đình Diệp Thái tiến
vào, trên gương mặt của rất nhiều người lộ ra nụ cười châm chọc. Người cầm trịch nhà họ
Lâm – Lâm Nhất Phong cười ha hả: “Diệp Thái à, trùng hợp làm sao, cháu trai tôi làm việc
tại nhà họ Đường ở thủ đô, con rể ông lại đánh thương nó, lần này, người ta đích thân ra tay
rồi nha, ít nhất thằng con rể nhà ông cũng phải lĩnh án ba mươi năm đó, đừng trách tội tôi!”
Diệp Thái hừ lạnh một tiếng, dẫn vợ con ngồi sang một bên khác.
Diệp Băng Dung nhìn La Thuần từ phía xa, anh đeo còng tay đứng ở đó; sống mũi cô cay
cay, suýt chút nữa đã bật khóc.
La Thuần mỉm cười với cô, ý bảo cứ yên tâm.
Hai tên Lâm Hạo và Lâm Đằng đều phải quấn băng gạc, ngồi ở vị trí dành cho nguyên cáo,
Lâm Hạo dùng khẩu hình miệng nói với anh rằng: “Mày chết chắc rồi!”, nói xong bật cười ha
hả, liếc nhìn về phía Diệp Băng Dung ở hàng ghế dự thính, không quên gằn giọng bổ sung
một câu: “Mày yên tâm, tao sẽ giúp mày ‘chăm sóc’ cô vợ xinh đẹp tử tế!”
Trên mặt La Thuần không có biểu cảm gì, ở trong lòng anh, Lâm Hạo chẳng khác gì người
chết. Chỉ cần hôm nay phiên tòa xét xử hoàn tất, anh sẽ nhân cơ hội này chạy trốn, xử lý cái
thằng cầm thú này trước rồi tính tiếp.
Ba phút sau, phiên tòa chính thức khai mạc, La Thuần thẳng thắn thừa nhận mọi tội trạng.
Chánh án nhanh chóng công bố bản án: “Bị cáo La Thuần, do cố ý giết người không thành,
xử phạt tù giam giữ với thời hạn ba mươi…”
“Khoan đã!”
Đúng vào lúc này, cửa hông của phòng xử án bật mở, một người đàn ông mặc vest bước
tới bên cạnh chánh án, nói nhỏ mấy câu gì đó, chánh án lập tức hô lên: “Tình tiết vụ án có sự
thay đổi, phiên tòa tạm dừng!”
Chánh án vội vàng rời đi, La Thuần cũng bị dẫn theo.
Đám người nhà họ Lâm trợn trừng hai mắt, buồn bực hỏi: “Chuyện gì thế này? Rõ ràng đã
định tội rồi, sao tự dưng lại tạm dừng phiên tòa?”
“Lẽ nào nhà họ Diệp có chỗ dựa gì à?” Lâm Nhất Phong nhìn về phía gia đình Diệp Thái, ông
ta cũng đang hoang mang và lẩm bẩm: “Chuyện gì thế này, lẽ nào đám người mà mình đã
cầu xin trước kia đã chịu đồng ý giúp rồi?”
La Thuần bị dẫn tới phòng nghỉ ở bên cạnh, vừa bước vào thì anh đã sững sờ, lập tức hành
lễ chào: “Chào thủ trưởng.”
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế hừ lạnh một tiếng rồi phất tay: “Mở khóa còng tay,
xích chân ra!”
Người ở bên cạnh lập tức bước tới mở khóa còng tay và xích chân cho anh, chánh án và
những người khác khom lưng, cúi đầu ở bên cạnh, thậm chí họ còn không dám thở mạnh.
“Tôi dẫn người đi đây!” Người đàn ông trung niên kia đứng thẳng dậy rồi xách túi đi ra ngoài.
Hai thanh niên trẻ tuổi khác mặc vest gọn gàng, ngẩng cao đầu, đi sát phía sau, căn bản
không thèm quan tâm tới bất kỳ ai trong căn phòng này.
Đợi người đi rồi, chánh án cuối cùng cũng được thở phào một tiếng. Thẩm phán ở bên cạnh
hỏi: “Chuyện gì thế này? Sao họ dẫn người đi mất rồi?”
“Chứ không thì sao? Người của đoàn Cảnh vệ đấy, cậu có trêu vào được không?”, chánh án
mắng cho một câu.
La Thuần nghênh ngang đi ra khỏi tòa án, nghi hoặc hỏi: “Lão Đàm, sao ông lại qua đây? Có
phải ông muốn gọi tôi về đội không? Tôi không đi đâu nhé!”
“Mới lấy được cô vợ trẻ đẹp, coi cậu đắc ý chưa kìa.” Lão Đàm chui vào bên trong một chiếc
xe quân dụng, La Thuần cũng vào theo, hai thanh niên trẻ đứng canh ở bên ngoài.
“Nếu tôi không nghe phong phanh gì đó, chắc cậu phải vào tù bóc lịch rồi đấy, biết không?
Xảy ra chuyện thế này sao không chịu gọi điện thoại cho tôi hả?” Lão Đàm trừng mắt với
anh, châm một điếu thuốc.
La Thuần rất cảm động, không phải anh không muốn gọi điện mà vì quả thật anh không có
mặt mũi nào làm phiền thủ trưởng cũ. Bản thân anh đã rời khỏi đội Số 1, huống hồ chuyện
này kể ra cũng không có gì vẻ vang!
Lão Đàm rít một hơi thuốc dài: “Tôi đã xin với cấp trên rồi, cậu tiếp tục làm việc dưới trướng
tôi, chấp hành một nhiệm vụ bí mật. Cậu yên tâm, ở trong nước thôi, rất tự do.”
“Nhiệm vụ gì thế ạ?” La Thuần không hiểu với tình hình trong nước có nhiệm vụ gì phải cần
mình chấp hành.
“Nhiệm vụ này ấy hả...” Lão Đàm hút vài hơi thuốc rồi mới nói: “Cậu biết câu ‘Hiệp khách
dùng bạo lực đụng chạm tới luật pháp’ này chứ? Bây giờ cái đám biết luyện võ vẽ kia quá
hung hăng ngang ngược, xuất quỷ nhập thần, hở ra là đánh người với phóng hỏa, lại không
nắm được nhược điểm của chúng. Có vài thế lực cắm rễ khá phức tạp, thậm chí đã xâm
nhập tới cả chính quyền, phía trên rất kiêng kị đấy.”
Ông ấy nói như vậy, La Thuần cũng đã hiểu phần nào, anh gật đầu: “Quả thật rất ngông
cuồng! Cái tên Lâm Đằng kia còn tự nhận mình là cao thủ Hóa Kình gì đó, có vẻ rất khá
khẩm.”
“Cậu giao đấu với hắn rồi à?” Mặt lão Đàm có vẻ biến sắc.
“Đương nhiên, nếu không làm sao tôi bị bắt được.”
Lão Đàm phải nhìn nhận lại La Thuần một lần nữa: “Khá đấy nha cậu nhóc, cao thủ Hóa Kình
đã được coi là nhân vật đỉnh cao lắm rồi, nếu cậu đã đánh được nó thì không sao hết. Cậu
chỉ cần chú ý mấy người tự xưng là Tông Sư, những người này mới là cao thủ thực sự, cả
nước mới đếm được vài người thôi. Mục tiêu của cấp trên rất rõ ràng, họ muốn tóm đống
thế lực đen tối ngông cuồng này, sau đó ‘răng rắc’ một cái!” Ông ấy làm động tác chặt đầu.
“Ờm…” La Thuần gật gật đầu, thầm nghĩ, chẳng phải bản thân mình ‘phụng chỉ’ diệt trừ đám
cặn bã đó sao?
Lão Đàm đưa anh một tấm giấy chứng nhận: “Cầm lấy cái này, nếu gặp phiền phức gì thì cứ
xòe ra, nó tương đương với kim bài miễn tử. Nhưng tôi cảnh cáo cậu, không được làm ầm ĩ,
lặng lẽ mà ra tay thôi, hành động cẩn thận một chút, thể hiện cho tốt, sau này cậu mới thoát
được kiếp số “qua cầu rút ván”, hiểu chưa?”
“Đã rõ ạ!”
“Rõ rồi thì cút đi!”
La Thuần có vẻ bịn rịn không nỡ: “Ăn với nhau bữa cơm đi!”
“Ai rảnh đâu hả, thôi tôi đi đây, cậu tự chú ý an toàn đấy!”
La Thuần nhìn chiếc xe ô tô biến mất trong tầm mắt, bấy giờ mới hoàn hồn, vỗ vỗ cuốn sổ
nhỏ trên tay.
Có được ‘tấm kim bài miễn tử ‘này, trong thời gian ngắn, anh sẽ không cần ăn cơm tù, còn
về nhà họ Lâm...
“Tiểu Thuần!” Diệp Thái chạy tới, kinh ngạc thốt lên: “Con không sao rồi! Ban nãy tòa án
tuyên bố chứng cứ không đủ nên đã phóng thích cho con ngay tại tòa, rốt cuộc chuyện này là
thế nào?”
La Thuần cất cuốn sổ đi rồi đáp: “Không có gì ạ, thủ trưởng cũ cứu con một phen, chúng ta
về nhà thôi!”
Diệp Băng Dung cũng chạy tới, ôm chặt lấy La Thuần, cô có vẻ rất căng thẳng: “Em còn
tưởng anh thật sự sẽ phải ngồi tù, sợ chết đi được!”
“Để em phải chịu khổ rồi!” La Thuần sờ vào vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn nơi
khóe miệng vợ, vừa đau lòng vừa thương xót, lại càng thêm căm hận Lâm Hạo.
Đúng vào lúc này, người nhà họ Lâm hùng hổ bước tới, Lâm Nhất Phong cười cợt từ phía
xa: “Không ngờ chúng mày cũng có tí bản lĩnh đấy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, thủ đoạn
của nhà họ Lâm này còn nhiều lắm, cứ chờ đấy mà xem.”
Lâm Hạo nháy mắt nhếch mi với La Thuần, ra vẻ nham hiểm: “Giữ cô vợ của mày cho kỹ
nha, đừng để con ả lạc đàn!”
La Thuần cười nhạt: “Giữ cái đầu của mày cho chắc nha, đừng để nó rơi xuống đất.”
“Dám đánh gãy một tay của tao, tối nay, tao nhất định sẽ giết cả nhà mày!” Lâm Đằng lạnh
lùng nói một câu như vậy rồi dẫn cả nhà họ Lâm đi ra ngoài.
Khi La Thuần xuất hiện ở cửa, tất cả mọi người trợn mắt há miệng, vô cùng kinh ngạc.
“Tại sao anh ta vẫn bình yên vậy? Tôi nghe được tin hành lang là anh ta sắp bị tuyên án rồi
cơ mà!”
“Lẽ nào nhà họ Lâm tha cho anh ta một lần? Không thể nào!”
Một số nhân vật cấp cao hơn thì hỉ mũi khinh thường: “Có lẽ nhà họ Diệp vẫn còn “chống
lưng”, nhưng không thoát được vận mệnh bị nhà họ Lâm tiêu diệt đâu, nếu không dùng cách
công khai được, người ta chơi chiêu trong âm thầm đấy! Đừng quên nhà họ Lâm phất lên
nhờ cái gì!”
Tuy không biết nhà họ Lâm sẽ giở chiêu trò trong âm thầm như thế nào nhưng đa số người
dân đều nghe được thông tin rằng: Nhà họ Lâm đã tuyên bố tối nay sẽ khiến nhà họ Diệp
biến mất hoàn toàn khỏi thành phố Hà Đông.
Chương 24: Không bắn hụt một phát đạn nào
Diệp Băng Dung chầm chậm bước tới, ôm lấy anh từ phía sau: “Em sẽ đợi anh quay về!” Cô không hề hối hận khi đã yêu La Thuần, cho dù phải cùng lên anh núi đao xuống biển lửa, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Gió đêm xào xạc thổi qua sân thượng, La Thuần mở nắp chiếc va-li mà Lý Bình để lại cho mình, lấy một số linh kiện bên trong ra rồi lau chùi chúng cẩn thận.
Lần này anh phải để cho nhà họ Lâm biết rốt cuộc mình đã làm gì với ngón nghề cũ ─ “Tay súng của quỷ” ở Trung Đông, không bắn hụt một phát đạn nào .
La Thuần vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô và bảo: “Anh sẽ về sớm thôi!”
“Vâng!” Diệp Băng Dung đáp một tiếng nhưng vẫn không chịu buông tay, đợi khi La Thuần quay người lại, cô lập tức ngẩng đầu hôn anh.
Qua một lúc lâu, La Thuần rời môi ra, vỗ nhẹ lên gương mặt cô: “Đợi anh về nhé!”
Anh quay người nhảy từ trên nóc nhà xuống, chỉ chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.
Diệp Thái đã điều tra rõ ràng vị trí của Lâm Hạo và Lâm Đằng từ lúc trước. La Thuần mặc quần áo màu đen, gần như hòa nhập thành một chủ thể với màn đêm, lặng lẽ xuyên qua con ngõ nhỏ, chạy đến bên dưới một tòa nhà vẫn đang xây dựng ở trung tâm thành phố.
Vì đang là buổi tối nên tất cả nhân viên thi công đã nghỉ ngơi. La Thuần phóng như bay lên tầng, chạy liền tù tì đến tầng cao nhất ─ tầng thứ ba mươi hai, gác khẩu M200 trong tay lên bức tường bao, ngắm chuẩn vào quán karaoke Kim Hoàng cách đó ba ki-lô-mét.
Đây là sản nghiệp của nhà họ Lâm, lúc này Lâm Hạo đang ôm vài cô gái đẹp mà “vui vẻ”; còn Lâm Đằng ở bên cạnh thưởng thức rượu vang, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, dường như đang đợi thời gian để chuẩn bị hành động.
“Em nói chứ, anh hai này, đừng uống rượu suông như thế! Qua đây chơi tí, thả lỏng tinh thần đi!” Lâm Hạo cười hềnh hệch, giơ tay nhéo nhéo cô gái xinh đẹp bên cạnh mình.
“Anh cứ cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra!” Lâm Đằng nhấp một ngụm rượu vang, gương mặt lộ vẻ âu lo.
“Có chuyện gì được chứ? Chắc chắn là cả nhà họ Diệp sẽ xong đời thôi, à không không, còn phải giữ lại ba người phụ nữ kia nữa.” Lâm Hạo cười hi hi vào bảo: “Anh hai à, sau này em sẽ tiếp quản nhà họ Lâm, còn anh làm việc tại nhà họ Đường ở thủ đô, hai anh em ta bắt tay với nhau, làm nên việc lớn, lên như diều gặp gió, thật đáng mong chờ! Một nhà họ Diệp cỏn con thôi thì là cái thá gì? Anh đừng lo lắng nữa, em đã chuẩn bị sẵn mấy tay súng rồi, không phải vẫn còn vị cao thủ của nhà họ Diệp sẽ giúp anh sao! Đến lúc đó, chỉ cần chúng ta túm đại bất kỳ người nào đó của nhà họ, thằng nhãi kia sẽ phải ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói ngay! Mẹ kiếp, lại cứ tưởng nhà họ Lâm chúng ta dễ bắt nạt à? Một thằng lính quèn mà cũng dám ngồi lên đầu lên cổ em? Đến lúc đó em nhất định sẽ “vần” chết con vợ nó, thêm cả em vợ và mẹ vợ nó nữa, mẹ kiếp!”
Lâm Đằng gục gặc đầu, không nói gì thêm, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Ít nhiều gì hắn ta vẫn cảm thấy khá kiêng kỵ La Thuần, bởi dù dốc hết sức, hắn ta vẫn chưa chắc đã thắng nổi anh. May mà lần này nhà họ Đường chịu phái người tới giúp đỡ, suy cho cùng thì thằng nhãi đó vẫn phải chết thôi!
Hắn ta sờ vào vết thương trên cổ tay mình, âm thầm thề rằng sẽ tận tay bẻ gãy từng khớp xương trên cơ thể La Thuần!
Chỉ có điều, hai tên này thích nằm mơ cũng không ngờ rằng La Thuần sở hữu một đôi mắt nhìn xuyên thấu chướng ngại vật. Cho dù cả tòa nhà được canh phòng nghiêm ngặt, căn phòng cũng hoàn toàn khép kín, từng hành động, cử chỉ của chúng vẫn bại lộ dưới mắt anh.
La Thuần đứng trên nóc nhà như một pho tượng đất. Kiên nhẫn là nhân tố cơ bản nhất của một tay súng bắn tỉa!
Sau khoảng hai tiếng đồng hồ, Lâm Đằng cuối cùng cũng chịu đứng dậy. Lâm Hạo theo sau, cùng ra khỏi cửa, dường như chuẩn bị tiễn anh mình xuống tầng.
Khi hai kẻ này chuẩn bị đi ngang qua cửa sổ ở góc ngoặt ngay hành lang, La Thuần đã tính toán xong tốc độ gió và khoảng cách, anh bóp cò liên tục mấy phát.
Bắn tỉa từ khoảng cách ba ki-lô-mét dường như là giới hạn cao nhất của tay súng bắn tỉa nhưng đối với La Thuần lại nhẹ nhàng như không.
Bốn viên đạn bay trong không trung suốt mười giây, khi Lâm Hạo xuất hiện ở chỗ cửa sổ, một viên đạn vừa vặn bắn nổ tung xương thái dương của gã, một viên đạn khác găm vào lồng ngực. Hai viên còn lại vốn được chuẩn bị cho Lâm Đằng, không ngờ sau khi trúng đạn, hắn ta lập tức ngã xuống đất và lăn ra hướng khác, chỉ bị thương nhẹ.
La Thuần khẽ nhíu mày, xem ra, đối với cao thủ hóa kình, uy lực của phát đạn bắn từ phạm vi ngoài ba ki-lô-mét vẫn quá yếu.
Anh dứt khoát cất súng đi, móc con dao Thụy Sĩ ra khỏi túi quần, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, cảnh tượng ở nơi cách hơn ba ki-lô-mét hiện ra vô cùng rõ ràng. Lâm Đằng trốn sau bức tường, không dám nhúc nhích, La Thuần cũng không ra tay. Trong tay anh lúc này chỉ có một con dao Thụy Sĩ, nếu thất bại, anh sẽ bỏ lỡ cơ hội giết chết hắn ta.
Qua hơn mười mấy phút sau, cuối cùng Lâm Đằng cũng không trụ nổi nữa, chậm chạp di chuyển tới đầu cầu thang, lật người nhảy xuống, nhanh chóng lao ra khỏi quán karaoke, chạy về phía chiếc xe đang đỗ ngay ngoài cửa.
Hắn ta tin rằng mình sẽ trúng thêm một phát súng nữa. Chỉ cần rời khỏi nơi này, hội họp với cao thủ của nhà họ Đường, tiếp đó, La Thuần chắc chắn sẽ chết!
Tốc độ của hắn ta cực kỳ nhanh, trong mắt người bên cạnh, gần như chỉ là cái bóng thoáng qua, nhưng La Thuần vẫn nhìn thấy rõ mồn một. Lúc này đây, anh đang tập trung cao độ, dường như thời gian đang quay ngược về cái đêm anh phóng dao găm trúng Lâm Hạo, Sức mạnh tinh tú trong cơ thể trào lên, con dao quân đội của Thụy Sĩ rời khỏi bàn tay bắn ra ngoài, phát ra âm thanh vun vút đầy bén nhọn trong không trung, tốc độ vượt xa cả tốc độ âm thanh.
Đây là cú phòng mạnh mẽ nhất mà La Thuần từng thực hiện trong cuộc đời mình.
Cảm giác nguy hiểm đến gần cuồn cuộn dâng lên trong lòng, Lâm Đằng đang định lăn xuống dưới gầm xe để trốn, con dao Thụy Sĩ đã đâm xuyên qua trái tim, “phựt” một tiếng cắm vào nền đất xi măng.
Hắn ta ôm lấy lồng ngực, máu tươi tuôn ra òng ọc, từ từ ngã xuống nền đất, trong lòng thực sự không thể tin mình sẽ chết đi như vậy! Hắn ta sắp trở thành thành viên nòng cốt của nhà họ Đường ở thủ đô, tương lai phía trước vô cùng xán lạn, thế mà lại chết trong tay một thằng lính quèn!
Lúc này đây trong lòng hắn ta thoáng thấy hối hận, hối hận vì đáng ra mình không nên chọc vào con người đáng sợ kia.
La Thuần cất súng, lao như bay xuống tầng, một lần nữa giấu khẩu súng vào phía sau căn nhà mà trước kia Lý Bình từng ở.
Bây giờ khẩu súng này đã không có tác dụng gì đối với anh nữa, uy lực của súng đạn thậm chí không bằng một con dao.
Quay về biệt thự đã là một giờ sáng, La Thuần tắm rửa thay quần áo ở dưới tầng rồi mới tới trước cửa phòng Diệp Băng Dung, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong.
Đây là lần thứ hai anh bước chân vào phòng ngủ này, trong phòng tràn ngập hương thơm thanh mát, Diệp Băng Dung đã ngả người vào thành giường, ngủ mất.
Anh nhẹ nhàng gỡ lấy cuốn tạp chí ra khỏi bàn tay cô, Diệp Băng Dung giật mình bừng tỉnh, mỉm cười, ôm cổ anh.
Áo ngủ của cô rất mỏng, dường như La Thuần có thể cảm nhận được làn da mịn màng của cô. Hai người đều là kẻ tay mơ, đầu óc trống rỗng, tim đập thình thịch, chưa được bao lâu đã cùng nhau chìm vào màn đêm khiến người ta mê đắm.
Rạng sáng ngày hôm sau, một tin tức bùng nổ lan truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm: Con trai của ông chủ Lâm Nhất Phong nhà họ Lâm đã bị người ta bắn chết, cháu trai cũng chết trước cửa quán karaoke. Cảnh sát nghi ngờ đây là một vụ giết người với mục đích trả thù nên tìm tới nhà họ Diệp để tìm hiểu tình hình, nào ngờ chưa kịp vào cửa đã sợ hết hồn vì một cuốn sổ chứng nhận, đành phải ra về.
Vụ án này một bị kết án một cách vội vàng với lý do là các bang phái xã hội đen đánh nhau. Nhà họ Lâm làm lớn chuyện lên cũng không thể nào lật lại vụ án, cuối cùng họ cũng biết là lần này, mình chọc phải một nhân vật kinh khủng rồi.
Tất cả những người chờ đợi một tấn trò cười ở Hà Đông đều trơ mắt ếch ra. Họ đợi nhà họ Lâm thể hiện uy lực của mình, xử lý gọn nhà họ Diệp, nào ngờ kết quả đảo ngược: Người thừa kế Lâm Hạo của nhà họ Lâm bị giết, cháu trai đầy tài năng Lâm Đằng cũng chết luôn, trong khi người nhà họ Diệp chẳng hề xước xát tí nào.
“Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp gia đình họ Diệp rồi!”
Rất nhiều người thở than rằng: “Thật không ngờ “cây cao bóng cả” của Diệp Thái lại vững chắc đến vậy, chỉ e đất Hà Đông này sắp thay đổi lớn lắm đây!”
“Đáng sợ hơn cả là cậu con rể nhà họ Diệp ấy! Gây chuyện tày trời hết lần này đến lần khác mà vẫn được Diệp Thái bảo vệ, vụ lần này chưa biết chừng do anh ta làm đấy. Xem ra người ta cũng rất gì và này nọ, Diệp Thái không phải tên ngốc đâu!”
Nhà họ Lâm bị mây đen che kín, Lâm Nhất Phong mới đến tuổi trung niên đã phải chịu nỗi đau mất con, lão ta hận nhà họ Diệp thấu xương, vỗ bàn quát lên: “Ba gia tộc lớn ở Hà Đông này phải lên chung một chiếc thuyền, không thể để gia đình nhà kia làm “anh cả” được! Mời đại diện của hai gia tộc khác tới đây, lần này tao phải khiến gia đình Diệp Thái mãi mãi không thể trở mình!”
————————-
đặt câu hỏi: Với tư cách là gia tộc kinh doanh nổi tiếng của thành phố, họ có cảm nghĩ gì khi
con rể mắc tội cố ý giết người?
Cũng có người hỏi Diệp Băng Dung rằng: Chồng cô bị tình nghi là kẻ giết người, liệu cô có
định ly hôn với anh hay không?
Cả gia đình nhà họ Diệp chẳng có lòng dạ nào để đối phó với đám phóng viên này, họ chỉ đẩy
mấy người này ra rồi vội vàng tiến vào tòa án.
Hàng ghế dự thính được lấp đầy bởi người nhà họ Lâm, nhìn thấy gia đình Diệp Thái tiến
vào, trên gương mặt của rất nhiều người lộ ra nụ cười châm chọc. Người cầm trịch nhà họ
Lâm – Lâm Nhất Phong cười ha hả: “Diệp Thái à, trùng hợp làm sao, cháu trai tôi làm việc
tại nhà họ Đường ở thủ đô, con rể ông lại đánh thương nó, lần này, người ta đích thân ra tay
rồi nha, ít nhất thằng con rể nhà ông cũng phải lĩnh án ba mươi năm đó, đừng trách tội tôi!”
Diệp Thái hừ lạnh một tiếng, dẫn vợ con ngồi sang một bên khác.
Diệp Băng Dung nhìn La Thuần từ phía xa, anh đeo còng tay đứng ở đó; sống mũi cô cay
cay, suýt chút nữa đã bật khóc.
La Thuần mỉm cười với cô, ý bảo cứ yên tâm.
Hai tên Lâm Hạo và Lâm Đằng đều phải quấn băng gạc, ngồi ở vị trí dành cho nguyên cáo,
Lâm Hạo dùng khẩu hình miệng nói với anh rằng: “Mày chết chắc rồi!”, nói xong bật cười ha
hả, liếc nhìn về phía Diệp Băng Dung ở hàng ghế dự thính, không quên gằn giọng bổ sung
một câu: “Mày yên tâm, tao sẽ giúp mày ‘chăm sóc’ cô vợ xinh đẹp tử tế!”
Trên mặt La Thuần không có biểu cảm gì, ở trong lòng anh, Lâm Hạo chẳng khác gì người
chết. Chỉ cần hôm nay phiên tòa xét xử hoàn tất, anh sẽ nhân cơ hội này chạy trốn, xử lý cái
thằng cầm thú này trước rồi tính tiếp.
Ba phút sau, phiên tòa chính thức khai mạc, La Thuần thẳng thắn thừa nhận mọi tội trạng.
Chánh án nhanh chóng công bố bản án: “Bị cáo La Thuần, do cố ý giết người không thành,
xử phạt tù giam giữ với thời hạn ba mươi…”
“Khoan đã!”
Đúng vào lúc này, cửa hông của phòng xử án bật mở, một người đàn ông mặc vest bước
tới bên cạnh chánh án, nói nhỏ mấy câu gì đó, chánh án lập tức hô lên: “Tình tiết vụ án có sự
thay đổi, phiên tòa tạm dừng!”
Chánh án vội vàng rời đi, La Thuần cũng bị dẫn theo.
Đám người nhà họ Lâm trợn trừng hai mắt, buồn bực hỏi: “Chuyện gì thế này? Rõ ràng đã
định tội rồi, sao tự dưng lại tạm dừng phiên tòa?”
“Lẽ nào nhà họ Diệp có chỗ dựa gì à?” Lâm Nhất Phong nhìn về phía gia đình Diệp Thái, ông
ta cũng đang hoang mang và lẩm bẩm: “Chuyện gì thế này, lẽ nào đám người mà mình đã
cầu xin trước kia đã chịu đồng ý giúp rồi?”
La Thuần bị dẫn tới phòng nghỉ ở bên cạnh, vừa bước vào thì anh đã sững sờ, lập tức hành
lễ chào: “Chào thủ trưởng.”
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế hừ lạnh một tiếng rồi phất tay: “Mở khóa còng tay,
xích chân ra!”
Người ở bên cạnh lập tức bước tới mở khóa còng tay và xích chân cho anh, chánh án và
những người khác khom lưng, cúi đầu ở bên cạnh, thậm chí họ còn không dám thở mạnh.
“Tôi dẫn người đi đây!” Người đàn ông trung niên kia đứng thẳng dậy rồi xách túi đi ra ngoài.
Hai thanh niên trẻ tuổi khác mặc vest gọn gàng, ngẩng cao đầu, đi sát phía sau, căn bản
không thèm quan tâm tới bất kỳ ai trong căn phòng này.
Đợi người đi rồi, chánh án cuối cùng cũng được thở phào một tiếng. Thẩm phán ở bên cạnh
hỏi: “Chuyện gì thế này? Sao họ dẫn người đi mất rồi?”
“Chứ không thì sao? Người của đoàn Cảnh vệ đấy, cậu có trêu vào được không?”, chánh án
mắng cho một câu.
La Thuần nghênh ngang đi ra khỏi tòa án, nghi hoặc hỏi: “Lão Đàm, sao ông lại qua đây? Có
phải ông muốn gọi tôi về đội không? Tôi không đi đâu nhé!”
“Mới lấy được cô vợ trẻ đẹp, coi cậu đắc ý chưa kìa.” Lão Đàm chui vào bên trong một chiếc
xe quân dụng, La Thuần cũng vào theo, hai thanh niên trẻ đứng canh ở bên ngoài.
“Nếu tôi không nghe phong phanh gì đó, chắc cậu phải vào tù bóc lịch rồi đấy, biết không?
Xảy ra chuyện thế này sao không chịu gọi điện thoại cho tôi hả?” Lão Đàm trừng mắt với
anh, châm một điếu thuốc.
La Thuần rất cảm động, không phải anh không muốn gọi điện mà vì quả thật anh không có
mặt mũi nào làm phiền thủ trưởng cũ. Bản thân anh đã rời khỏi đội Số 1, huống hồ chuyện
này kể ra cũng không có gì vẻ vang!
Lão Đàm rít một hơi thuốc dài: “Tôi đã xin với cấp trên rồi, cậu tiếp tục làm việc dưới trướng
tôi, chấp hành một nhiệm vụ bí mật. Cậu yên tâm, ở trong nước thôi, rất tự do.”
“Nhiệm vụ gì thế ạ?” La Thuần không hiểu với tình hình trong nước có nhiệm vụ gì phải cần
mình chấp hành.
“Nhiệm vụ này ấy hả...” Lão Đàm hút vài hơi thuốc rồi mới nói: “Cậu biết câu ‘Hiệp khách
dùng bạo lực đụng chạm tới luật pháp’ này chứ? Bây giờ cái đám biết luyện võ vẽ kia quá
hung hăng ngang ngược, xuất quỷ nhập thần, hở ra là đánh người với phóng hỏa, lại không
nắm được nhược điểm của chúng. Có vài thế lực cắm rễ khá phức tạp, thậm chí đã xâm
nhập tới cả chính quyền, phía trên rất kiêng kị đấy.”
Ông ấy nói như vậy, La Thuần cũng đã hiểu phần nào, anh gật đầu: “Quả thật rất ngông
cuồng! Cái tên Lâm Đằng kia còn tự nhận mình là cao thủ Hóa Kình gì đó, có vẻ rất khá
khẩm.”
“Cậu giao đấu với hắn rồi à?” Mặt lão Đàm có vẻ biến sắc.
“Đương nhiên, nếu không làm sao tôi bị bắt được.”
Lão Đàm phải nhìn nhận lại La Thuần một lần nữa: “Khá đấy nha cậu nhóc, cao thủ Hóa Kình
đã được coi là nhân vật đỉnh cao lắm rồi, nếu cậu đã đánh được nó thì không sao hết. Cậu
chỉ cần chú ý mấy người tự xưng là Tông Sư, những người này mới là cao thủ thực sự, cả
nước mới đếm được vài người thôi. Mục tiêu của cấp trên rất rõ ràng, họ muốn tóm đống
thế lực đen tối ngông cuồng này, sau đó ‘răng rắc’ một cái!” Ông ấy làm động tác chặt đầu.
“Ờm…” La Thuần gật gật đầu, thầm nghĩ, chẳng phải bản thân mình ‘phụng chỉ’ diệt trừ đám
cặn bã đó sao?
Lão Đàm đưa anh một tấm giấy chứng nhận: “Cầm lấy cái này, nếu gặp phiền phức gì thì cứ
xòe ra, nó tương đương với kim bài miễn tử. Nhưng tôi cảnh cáo cậu, không được làm ầm ĩ,
lặng lẽ mà ra tay thôi, hành động cẩn thận một chút, thể hiện cho tốt, sau này cậu mới thoát
được kiếp số “qua cầu rút ván”, hiểu chưa?”
“Đã rõ ạ!”
“Rõ rồi thì cút đi!”
La Thuần có vẻ bịn rịn không nỡ: “Ăn với nhau bữa cơm đi!”
“Ai rảnh đâu hả, thôi tôi đi đây, cậu tự chú ý an toàn đấy!”
La Thuần nhìn chiếc xe ô tô biến mất trong tầm mắt, bấy giờ mới hoàn hồn, vỗ vỗ cuốn sổ
nhỏ trên tay.
Có được ‘tấm kim bài miễn tử ‘này, trong thời gian ngắn, anh sẽ không cần ăn cơm tù, còn
về nhà họ Lâm...
“Tiểu Thuần!” Diệp Thái chạy tới, kinh ngạc thốt lên: “Con không sao rồi! Ban nãy tòa án
tuyên bố chứng cứ không đủ nên đã phóng thích cho con ngay tại tòa, rốt cuộc chuyện này là
thế nào?”
La Thuần cất cuốn sổ đi rồi đáp: “Không có gì ạ, thủ trưởng cũ cứu con một phen, chúng ta
về nhà thôi!”
Diệp Băng Dung cũng chạy tới, ôm chặt lấy La Thuần, cô có vẻ rất căng thẳng: “Em còn
tưởng anh thật sự sẽ phải ngồi tù, sợ chết đi được!”
“Để em phải chịu khổ rồi!” La Thuần sờ vào vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn nơi
khóe miệng vợ, vừa đau lòng vừa thương xót, lại càng thêm căm hận Lâm Hạo.
Đúng vào lúc này, người nhà họ Lâm hùng hổ bước tới, Lâm Nhất Phong cười cợt từ phía
xa: “Không ngờ chúng mày cũng có tí bản lĩnh đấy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, thủ đoạn
của nhà họ Lâm này còn nhiều lắm, cứ chờ đấy mà xem.”
Lâm Hạo nháy mắt nhếch mi với La Thuần, ra vẻ nham hiểm: “Giữ cô vợ của mày cho kỹ
nha, đừng để con ả lạc đàn!”
La Thuần cười nhạt: “Giữ cái đầu của mày cho chắc nha, đừng để nó rơi xuống đất.”
“Dám đánh gãy một tay của tao, tối nay, tao nhất định sẽ giết cả nhà mày!” Lâm Đằng lạnh
lùng nói một câu như vậy rồi dẫn cả nhà họ Lâm đi ra ngoài.
Khi La Thuần xuất hiện ở cửa, tất cả mọi người trợn mắt há miệng, vô cùng kinh ngạc.
“Tại sao anh ta vẫn bình yên vậy? Tôi nghe được tin hành lang là anh ta sắp bị tuyên án rồi
cơ mà!”
“Lẽ nào nhà họ Lâm tha cho anh ta một lần? Không thể nào!”
Một số nhân vật cấp cao hơn thì hỉ mũi khinh thường: “Có lẽ nhà họ Diệp vẫn còn “chống
lưng”, nhưng không thoát được vận mệnh bị nhà họ Lâm tiêu diệt đâu, nếu không dùng cách
công khai được, người ta chơi chiêu trong âm thầm đấy! Đừng quên nhà họ Lâm phất lên
nhờ cái gì!”
Tuy không biết nhà họ Lâm sẽ giở chiêu trò trong âm thầm như thế nào nhưng đa số người
dân đều nghe được thông tin rằng: Nhà họ Lâm đã tuyên bố tối nay sẽ khiến nhà họ Diệp
biến mất hoàn toàn khỏi thành phố Hà Đông.
Chương 24: Không bắn hụt một phát đạn nào
Diệp Băng Dung chầm chậm bước tới, ôm lấy anh từ phía sau: “Em sẽ đợi anh quay về!” Cô không hề hối hận khi đã yêu La Thuần, cho dù phải cùng lên anh núi đao xuống biển lửa, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Gió đêm xào xạc thổi qua sân thượng, La Thuần mở nắp chiếc va-li mà Lý Bình để lại cho mình, lấy một số linh kiện bên trong ra rồi lau chùi chúng cẩn thận.
Lần này anh phải để cho nhà họ Lâm biết rốt cuộc mình đã làm gì với ngón nghề cũ ─ “Tay súng của quỷ” ở Trung Đông, không bắn hụt một phát đạn nào .
La Thuần vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô và bảo: “Anh sẽ về sớm thôi!”
“Vâng!” Diệp Băng Dung đáp một tiếng nhưng vẫn không chịu buông tay, đợi khi La Thuần quay người lại, cô lập tức ngẩng đầu hôn anh.
Qua một lúc lâu, La Thuần rời môi ra, vỗ nhẹ lên gương mặt cô: “Đợi anh về nhé!”
Anh quay người nhảy từ trên nóc nhà xuống, chỉ chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.
Diệp Thái đã điều tra rõ ràng vị trí của Lâm Hạo và Lâm Đằng từ lúc trước. La Thuần mặc quần áo màu đen, gần như hòa nhập thành một chủ thể với màn đêm, lặng lẽ xuyên qua con ngõ nhỏ, chạy đến bên dưới một tòa nhà vẫn đang xây dựng ở trung tâm thành phố.
Vì đang là buổi tối nên tất cả nhân viên thi công đã nghỉ ngơi. La Thuần phóng như bay lên tầng, chạy liền tù tì đến tầng cao nhất ─ tầng thứ ba mươi hai, gác khẩu M200 trong tay lên bức tường bao, ngắm chuẩn vào quán karaoke Kim Hoàng cách đó ba ki-lô-mét.
Đây là sản nghiệp của nhà họ Lâm, lúc này Lâm Hạo đang ôm vài cô gái đẹp mà “vui vẻ”; còn Lâm Đằng ở bên cạnh thưởng thức rượu vang, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, dường như đang đợi thời gian để chuẩn bị hành động.
“Em nói chứ, anh hai này, đừng uống rượu suông như thế! Qua đây chơi tí, thả lỏng tinh thần đi!” Lâm Hạo cười hềnh hệch, giơ tay nhéo nhéo cô gái xinh đẹp bên cạnh mình.
“Anh cứ cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra!” Lâm Đằng nhấp một ngụm rượu vang, gương mặt lộ vẻ âu lo.
“Có chuyện gì được chứ? Chắc chắn là cả nhà họ Diệp sẽ xong đời thôi, à không không, còn phải giữ lại ba người phụ nữ kia nữa.” Lâm Hạo cười hi hi vào bảo: “Anh hai à, sau này em sẽ tiếp quản nhà họ Lâm, còn anh làm việc tại nhà họ Đường ở thủ đô, hai anh em ta bắt tay với nhau, làm nên việc lớn, lên như diều gặp gió, thật đáng mong chờ! Một nhà họ Diệp cỏn con thôi thì là cái thá gì? Anh đừng lo lắng nữa, em đã chuẩn bị sẵn mấy tay súng rồi, không phải vẫn còn vị cao thủ của nhà họ Diệp sẽ giúp anh sao! Đến lúc đó, chỉ cần chúng ta túm đại bất kỳ người nào đó của nhà họ, thằng nhãi kia sẽ phải ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói ngay! Mẹ kiếp, lại cứ tưởng nhà họ Lâm chúng ta dễ bắt nạt à? Một thằng lính quèn mà cũng dám ngồi lên đầu lên cổ em? Đến lúc đó em nhất định sẽ “vần” chết con vợ nó, thêm cả em vợ và mẹ vợ nó nữa, mẹ kiếp!”
Lâm Đằng gục gặc đầu, không nói gì thêm, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Ít nhiều gì hắn ta vẫn cảm thấy khá kiêng kỵ La Thuần, bởi dù dốc hết sức, hắn ta vẫn chưa chắc đã thắng nổi anh. May mà lần này nhà họ Đường chịu phái người tới giúp đỡ, suy cho cùng thì thằng nhãi đó vẫn phải chết thôi!
Hắn ta sờ vào vết thương trên cổ tay mình, âm thầm thề rằng sẽ tận tay bẻ gãy từng khớp xương trên cơ thể La Thuần!
Chỉ có điều, hai tên này thích nằm mơ cũng không ngờ rằng La Thuần sở hữu một đôi mắt nhìn xuyên thấu chướng ngại vật. Cho dù cả tòa nhà được canh phòng nghiêm ngặt, căn phòng cũng hoàn toàn khép kín, từng hành động, cử chỉ của chúng vẫn bại lộ dưới mắt anh.
La Thuần đứng trên nóc nhà như một pho tượng đất. Kiên nhẫn là nhân tố cơ bản nhất của một tay súng bắn tỉa!
Sau khoảng hai tiếng đồng hồ, Lâm Đằng cuối cùng cũng chịu đứng dậy. Lâm Hạo theo sau, cùng ra khỏi cửa, dường như chuẩn bị tiễn anh mình xuống tầng.
Khi hai kẻ này chuẩn bị đi ngang qua cửa sổ ở góc ngoặt ngay hành lang, La Thuần đã tính toán xong tốc độ gió và khoảng cách, anh bóp cò liên tục mấy phát.
Bắn tỉa từ khoảng cách ba ki-lô-mét dường như là giới hạn cao nhất của tay súng bắn tỉa nhưng đối với La Thuần lại nhẹ nhàng như không.
Bốn viên đạn bay trong không trung suốt mười giây, khi Lâm Hạo xuất hiện ở chỗ cửa sổ, một viên đạn vừa vặn bắn nổ tung xương thái dương của gã, một viên đạn khác găm vào lồng ngực. Hai viên còn lại vốn được chuẩn bị cho Lâm Đằng, không ngờ sau khi trúng đạn, hắn ta lập tức ngã xuống đất và lăn ra hướng khác, chỉ bị thương nhẹ.
La Thuần khẽ nhíu mày, xem ra, đối với cao thủ hóa kình, uy lực của phát đạn bắn từ phạm vi ngoài ba ki-lô-mét vẫn quá yếu.
Anh dứt khoát cất súng đi, móc con dao Thụy Sĩ ra khỏi túi quần, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, cảnh tượng ở nơi cách hơn ba ki-lô-mét hiện ra vô cùng rõ ràng. Lâm Đằng trốn sau bức tường, không dám nhúc nhích, La Thuần cũng không ra tay. Trong tay anh lúc này chỉ có một con dao Thụy Sĩ, nếu thất bại, anh sẽ bỏ lỡ cơ hội giết chết hắn ta.
Qua hơn mười mấy phút sau, cuối cùng Lâm Đằng cũng không trụ nổi nữa, chậm chạp di chuyển tới đầu cầu thang, lật người nhảy xuống, nhanh chóng lao ra khỏi quán karaoke, chạy về phía chiếc xe đang đỗ ngay ngoài cửa.
Hắn ta tin rằng mình sẽ trúng thêm một phát súng nữa. Chỉ cần rời khỏi nơi này, hội họp với cao thủ của nhà họ Đường, tiếp đó, La Thuần chắc chắn sẽ chết!
Tốc độ của hắn ta cực kỳ nhanh, trong mắt người bên cạnh, gần như chỉ là cái bóng thoáng qua, nhưng La Thuần vẫn nhìn thấy rõ mồn một. Lúc này đây, anh đang tập trung cao độ, dường như thời gian đang quay ngược về cái đêm anh phóng dao găm trúng Lâm Hạo, Sức mạnh tinh tú trong cơ thể trào lên, con dao quân đội của Thụy Sĩ rời khỏi bàn tay bắn ra ngoài, phát ra âm thanh vun vút đầy bén nhọn trong không trung, tốc độ vượt xa cả tốc độ âm thanh.
Đây là cú phòng mạnh mẽ nhất mà La Thuần từng thực hiện trong cuộc đời mình.
Cảm giác nguy hiểm đến gần cuồn cuộn dâng lên trong lòng, Lâm Đằng đang định lăn xuống dưới gầm xe để trốn, con dao Thụy Sĩ đã đâm xuyên qua trái tim, “phựt” một tiếng cắm vào nền đất xi măng.
Hắn ta ôm lấy lồng ngực, máu tươi tuôn ra òng ọc, từ từ ngã xuống nền đất, trong lòng thực sự không thể tin mình sẽ chết đi như vậy! Hắn ta sắp trở thành thành viên nòng cốt của nhà họ Đường ở thủ đô, tương lai phía trước vô cùng xán lạn, thế mà lại chết trong tay một thằng lính quèn!
Lúc này đây trong lòng hắn ta thoáng thấy hối hận, hối hận vì đáng ra mình không nên chọc vào con người đáng sợ kia.
La Thuần cất súng, lao như bay xuống tầng, một lần nữa giấu khẩu súng vào phía sau căn nhà mà trước kia Lý Bình từng ở.
Bây giờ khẩu súng này đã không có tác dụng gì đối với anh nữa, uy lực của súng đạn thậm chí không bằng một con dao.
Quay về biệt thự đã là một giờ sáng, La Thuần tắm rửa thay quần áo ở dưới tầng rồi mới tới trước cửa phòng Diệp Băng Dung, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong.
Đây là lần thứ hai anh bước chân vào phòng ngủ này, trong phòng tràn ngập hương thơm thanh mát, Diệp Băng Dung đã ngả người vào thành giường, ngủ mất.
Anh nhẹ nhàng gỡ lấy cuốn tạp chí ra khỏi bàn tay cô, Diệp Băng Dung giật mình bừng tỉnh, mỉm cười, ôm cổ anh.
Áo ngủ của cô rất mỏng, dường như La Thuần có thể cảm nhận được làn da mịn màng của cô. Hai người đều là kẻ tay mơ, đầu óc trống rỗng, tim đập thình thịch, chưa được bao lâu đã cùng nhau chìm vào màn đêm khiến người ta mê đắm.
Rạng sáng ngày hôm sau, một tin tức bùng nổ lan truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm: Con trai của ông chủ Lâm Nhất Phong nhà họ Lâm đã bị người ta bắn chết, cháu trai cũng chết trước cửa quán karaoke. Cảnh sát nghi ngờ đây là một vụ giết người với mục đích trả thù nên tìm tới nhà họ Diệp để tìm hiểu tình hình, nào ngờ chưa kịp vào cửa đã sợ hết hồn vì một cuốn sổ chứng nhận, đành phải ra về.
Vụ án này một bị kết án một cách vội vàng với lý do là các bang phái xã hội đen đánh nhau. Nhà họ Lâm làm lớn chuyện lên cũng không thể nào lật lại vụ án, cuối cùng họ cũng biết là lần này, mình chọc phải một nhân vật kinh khủng rồi.
Tất cả những người chờ đợi một tấn trò cười ở Hà Đông đều trơ mắt ếch ra. Họ đợi nhà họ Lâm thể hiện uy lực của mình, xử lý gọn nhà họ Diệp, nào ngờ kết quả đảo ngược: Người thừa kế Lâm Hạo của nhà họ Lâm bị giết, cháu trai đầy tài năng Lâm Đằng cũng chết luôn, trong khi người nhà họ Diệp chẳng hề xước xát tí nào.
“Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp gia đình họ Diệp rồi!”
Rất nhiều người thở than rằng: “Thật không ngờ “cây cao bóng cả” của Diệp Thái lại vững chắc đến vậy, chỉ e đất Hà Đông này sắp thay đổi lớn lắm đây!”
“Đáng sợ hơn cả là cậu con rể nhà họ Diệp ấy! Gây chuyện tày trời hết lần này đến lần khác mà vẫn được Diệp Thái bảo vệ, vụ lần này chưa biết chừng do anh ta làm đấy. Xem ra người ta cũng rất gì và này nọ, Diệp Thái không phải tên ngốc đâu!”
Nhà họ Lâm bị mây đen che kín, Lâm Nhất Phong mới đến tuổi trung niên đã phải chịu nỗi đau mất con, lão ta hận nhà họ Diệp thấu xương, vỗ bàn quát lên: “Ba gia tộc lớn ở Hà Đông này phải lên chung một chiếc thuyền, không thể để gia đình nhà kia làm “anh cả” được! Mời đại diện của hai gia tộc khác tới đây, lần này tao phải khiến gia đình Diệp Thái mãi mãi không thể trở mình!”
————————-
Last edited: