• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Long vệ siêu đẳng - La Thuần (10 Viewers)

  • Chương 21: Cao thủ Hóa Kình

Diệp Băng Dung quơ quơ tập tài liệu trên tay rồi nói: "Ông ăn bớt công lao của cấp dưới, bỉ

ổi quấy rối nhân viên nữa, bây giờ tôi chính thức đuổi việc ông, nếu ông không muốn bị tống

vào Sở cảnh sát, thì ngoan ngoãn đi thu dọn đồ đạc rồi đi đi."



Mặt mày Lão Vô Lại kia trở nên âm u như tro tàn, ông ta cầu xin: "Tổng giám đốc Diệp, cầu

xin cô cho tôi thêm một cơ hội được không, tôi nhất định sẽ thay đổi mà!"



"Con người ông thế nào tôi đã nghe cả rồi, loại sâu mọt như ông chỉ có thể làm hại công ty

mà thôi, không có cơ hội thứ hai đâu!"



"Hay lắm!" Mọi người trong văn phòng đều vỗ tay khen hay, có người lớn tiếng nói: "Tổng

giám đốc Diệp thật sáng suốt!" "Cuối cùng hôm nay cũng coi như vì dân trừ hại rồi!" "Tên

béo đáng chết mau cút đi!"



Một đống tài liệu giấy tờ và ly chén ném về phía ông ta, Lão Vô Lại kia đâu dám dừng lại, ông

ta chật vật chạy trốn ra bên ngoài.



Diệp Băng Dung nhìn Lộ Tinh, cô đưa tay ra rồi nói: "Xin chào tổng giám đốc Lộ."



"Xa lạ như vậy làm gì." Lộ Tinh nắm tay Diệp Băng Dung rồi mỉm cười nói: "Đúng lúc La

Thuần đồng ý đi ăn cơm với tôi, cô cũng đi cùng chứ, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau

ngồi lại trò chuyện."



"Được!" Diệp Băng Dung không hề nhún nhường, mặc dù cô đang mỉm cười, nhưng mọi

người xung quanh đều cảm nhận được mùi thuốc súng đâu đây.



Đợi ba người bọn họ đi khỏi, văn phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên: "Đồng nghiệp mới này của

chúng ta cũng lợi hại đấy, thu hút được cả hai vị tổng giám đốc xinh đẹp!"



"Hơn nữa còn là hai cô gái xinh đẹp nhất của Hà Đông này! Rốt cuộc anh ta là ai vậy! Tức

chết tôi rồi!"



"Đúng là một kẻ lợi hại!"



Bữa cơm này ba người ăn cả một buổi chiều, hai người phụ nữ nói nói cười cười nhìn trông

có vẻ rất vui vẻ, nhưng thực ra bọn họ lại đối đầu gay gắt với nhau, thi hoảng còn lôi kéo La

Thuần về phía mình, tâm tư thủ đoạn thực sự chỉ thiếu đánh nhau một trận mà thôi.



Khó khăn lắm mới tới giờ cơm tối, bầu trời cũng đã tối đen, Lộ Tinh tạm biệt trước, La Thuần

thì chậm rãi đưa Diệp Băng Dung về nhà.



"Anh còn nhớ không, khi chúng ta còn đi học ngày nào cũng đi qua con đường này." Diệp

Băng Dung cúi đầu, mỗi bước chân lại giẫm lên một chiếc lá cây.



La Thuần nhớ lại quãng thời gian thanh xuân đó, trong trái tim anh vẫn mơ hồ đau đớn, khi

đó anh điên cuồng si mê Diệp Băng Dung, si mê đến mức có thể vì cô mà chết, nhưng cô

vẫn không hề động lòng với anh, cuối cùng anh thực sự không muốn đối mặt với cảm giác

giày vò này nữa, nên mới lựa chọn trở thành quân nhân.



Chỉ là hiện giờ, cảm giác ấy đã phai nhạt rồi, anh phát hiện ra rằng Diệp Băng Dung cũng chỉ

là một cô gái bình thường mà thôi, chẳng qua cô xinh đẹp hơn người ta một chút.



"Xin lỗi anh!" Diệp Băng Dung kéo tay La Thuần, dựa đầu vào vai anh rồi nói: "Em không biết

mỗi ngày anh lục thùng rác nhặt chai lọ, chỉ vì tích góp tiền mua đồ ăn sáng cho em. Em

cũng không biết anh đánh nhau với người ta, chỉ vì có người kéo tóc em một cái..."



Cả người La Thuần khẽ chấn động, anh cảm thấy yết hầu đột nhiên khô khốc, khàn khàn nói:

"Mọi chuyện đã qua rồi, em còn nhắc những chuyện này làm gì."



"Không, em muốn nhắc lại!" Diệp Băng Dung dừng bước, cô ôm chặt eo La Thuần, nức nở:

"Là em ngu ngốc, là em không biết trân trọng, cầu xin anh cho em một cơ hội, đừng ly hôn

với em được không..."



Vành mắt La Thuần đỏ lên, anh dang tay vỗ vỗ sau lưng cô, nhẹ nhàng gật đầu.



"Chà, hay cho một đôi tình chàng ý thiếp!"



Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quái gở, La Thuần quay đầu lại nhìn, anh thấy Lâm

Hạo dẫn theo mấy người đàn ông vóc người to lớn đi tới, ở một phía khác cũng xuất hiện

hơn mười kẻ tay cầm vũ khí, xem ra hắn ta có chuẩn bị rồi mới tới đây.



Đây là đường nhỏ, buổi tối có rất ít người qua lại, lúc này trên đường còn chẳng có lấy một

người.



Mặt mũi Lâm Hạo băng bó chằng chịt, hắn khom người nói với thanh niên đứng bên cạnh:

"Anh hai, chính là kẻ này."



"Ừm." Thanh niên này rất cao, nhưng thân hình lại gầy gò, đôi mắt lấp lánh trong đêm tối, rõ

ràng là một cao thủ. Hắn ta nhìn La Thuần mấy lượt rồi nói: "Mày đã từng là quân nhân, chỉ

tiếc là chưa từng luyện võ, không phải đối thủ của tao."



Lâm Hạo đắc ý nói: "Giới thiệu với mày một chút, anh hai của tao, Lâm Đằng, đang làm việc

cho nhà họ Đường ở thủ đô, anh ấy là thanh niên kiệt xuất của nhà họ Lâm chúng tao, mười

ba tuổi đã trở thành cao thủ Hóa Kình, tiểu tử, chắc mày cũng không biết cao thủ Hóa Kính là

thế nào đâu nhỉ, bây giờ thì mày được biết rồi đấy, đến lúc đó mày có quỳ xuống xin tha cũng

không có tác dụng đâu!"



Ánh mắt của hắn ta rất độc ác, như thể đang tưởng tượng tới cảnh La Thuần quỳ xuống xin

tha vậy.



La Thuần từng nghe chú Cát nhắc tới Hóa Kình, nhưng anh không biết rốt cuộc đó là cảnh

giới gì, La Thuần bước lên một bước, bảo vệ Diệp Băng Dung ở sau lưng anh rồi nói: "Vậy

thì tao phải mở mang tầm mắt rồi."



Lâm Hạo âm hiểm mỉm cười: "Anh hai, để lại cho hắn nửa cái mạng, em muốn từ từ giày vò

hắn."



"Vậy lát nữa anh nương tay một chút, chỉ dùng nửa phần sức lực đánh hắn thôi." Lâm Đằng

bật cười, hắn ta bước lên vài bước để thăm dò, sau đó đột nhiên xuất hiện trước mặt La

Thuần, đánh ra một quyền.



Mặc dù La Thuần nhìn rõ đường quyền của hắn ta, nhưng anh không kịp tránh đi, không có

thời gian nghĩ ngợi, La Thuần đành liều mạng đánh trả một quyền.



"Ầm!"



Một tiếng nổ đinh tai vang lên, hai người đều lui về phía sau mấy bước, Lâm Đằng giật mình

nói: "Mày cũng là một cao thủ Hóa Kình sao?"



Lâm Hạo kinh ngạc hét lớn: "Sao có thể như vậy cơ chứ!"



Sắc mặt Lâm Hạo trở nên nghiêm túc, hắn ta gật đầu một cái rồi nói: "Chẳng trách nhà họ

Diệp có thể tiêu diệt được Hàn Kim Tuyền, mày thật sự có tài, nhưng cũng không phải đối

thủ của tao, bò xuống!"



Lâm Đằng lại tung người lên, nắm đấm trên tay hắn như một cơn cuồng phong lao về phía

La Thuần, người ngoài cuộc chỉ nhìn thấy có rất nhiều cái bóng của hắn, như thể có hàng

triệu cánh tay cùng lúc tung chiêu, trong lòng không khỏi kinh hãi, trên đời này sao có thể có

loại quyền thuật nhanh đến như vậy cơ chứ?



La Thuần vẫn có thể nhìn rõ đường quyền của hắn ta, anh tập trung toàn bộ sức mạnh đáp

trả, chiêu nào cũng tiếp được.



Lâm Đằng càng đánh càng hoảng, bộ quyền thuật cực nhanh này là công phu mà hắn tự tin

nhất, một khi đánh ra đến cả cột trụ bằng đồng cũng phải gãy, thanh niên này sao có thể tiếp

chiêu được cơ chứ.



Đánh được một lúc La Thuần đã biết rõ đường quyền của Lâm Đằng, anh thừa cơ đánh trả

một quyền, sượt qua huyệt thái dương của Lâm Đằng, nếu không phải hắn ta kịp thời né

được, thì bây giờ hắn đã biến thành một cái xác rồi.



"Tại sao tên chó má này đánh chiêu nào cũng là sát chiêu vậy!" Lâm Đằng thầm mắng một

tiếng, trong lòng đã bắt đầu sợ hãi.



Lâm Hạo cũng nhận ra có vẻ như anh hai nhà hắn sắp thua rồi, trong lòng không khỏi sốt

ruột, hắn đột nhiên nhìn thấy Diệp Băng Dung ở bên cạnh La Thuần, liền ra hiệu cho một kẻ

đứng bên cạnh, lập tức có hai kẻ đi tới lôi Diệp Băng Dung tới chỗ hắn.



Diệp Băng Dung biết trận đánh của La Thuần và Lâm Đằng đang là lúc ngàn cân treo sợi

tóc, chỉ cần mất tập trung một chút là có thể nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy cho dù trong

lòng đang hoảng sợ cô cũng không dám kêu thành tiếng.



"Con điếm kia, ngoan ngoãn hét thành tiếng cho tao!" Lâm Hạo tát cô một cái, trên nước da

trắng ngần lập tức xuất hiện năm vết ngón tay, thế nhưng Diệp Băng Dung vẫn cắn chặt môi,

không hé răng nửa lời.



Lâm Hạo tức tối, mắng: "Bảo mày kêu một tiếng khó khăn đến thế cơ à? Hả?" Hắn ta nắm

tay lại đấm vào bụng cô một cái.



Diệp Băng Dung rên lên một tiếng, đau đớn tới chảy cả nước mắt, nhưng cô vẫn kiên quyết

cắn chặt răng, không kêu lên.



La Thuần đang dốc toàn bộ sức lực đối phó với quyền cước cực nhanh của Lâm Đằng, đột

nhiên nghe thấy tiếng rên thì nghiêng đầu nhìn sang, Lâm Đằng thấy cơ hội tới, liền rút con

dao ở bên hông ra đâm về phía tim của La Thuần.



"Cẩn thận!" Diệp Băng Dung nhịn đau, hô to một tiếng, khóe mắt La Thuần nhìn thoáng thấy

con dao kia, anh vội vàng lùi về phía sau, chiếc áo đang mặc đã bị cắt một lỗ lớn ở ngay

bụng.



Lâm Hạo tức giận, nếu lần này anh hai xảy ra chuyện gì, chỉ sợ về tới nhà sẽ bị trưởng bối

phạt nặng, hắn nắm chặt tóc của Diệp Băng Dung rồi nói: "Con điếm thối tha này, kêu lên

cho tao!" Sau đó hắn liên tiếp đấm vào bụng cô, Diệp Băng Dung nôn ra một ngụm máu, cô

lập tức lấy tay cho miệng lại.



La Thuần ở phía xa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, trong lòng anh không khỏi nôn nóng, sát ý

lập tức tỏa ta xung quanh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 191-195
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom