• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Long Thần Tại Đô - Diệp Phàm (40 Viewers)

  • Chương 400-401-402-403-404-405-406-407-408-409-410

Chương 400: Kẻ đạo đức giả đáng xấu hổ

nhất.


Tô Đại Mỹ ngồi sụp ở lối đi trên xe, khóc lóc om sòm.



Chứng kiến cảnh ấy, mọi người trên xe bắt đầu xì xào chỉ trỏ Diệp Phàm.



Những lời mà Tô Đại Mỹ vừa nói khiến tim họ nhói lên, làm cho bọn họ cảm thấy

rằng nếu lúc này không đứng ra chỉ trích Diệp Phàm.



Thì đúng là cái loại người ‘chỉ biết bắt nạt bà già’ mà Tô Đại Mỹ vừa nói.



“Này anh kia, đừng có quá đáng như thế? Sao lại có thể ra tay với cả người già cơ

chứ?”



“Mặc dù chủ động nhường ghế là có ý thức, còn nhường hay không thì là quyền của

mỗi người, nhưng thanh niên như cậu lại ra tay với cả người già thì quá quắt lắm

đó!”



“Còn không mau đỡ bà ấy dậy rồi nhận lỗi đi?”



“Đúng đó, đúng đó, xin lỗi bà ấy ngay đi, nếu không thì đừng trách chúng tôi không

khách khí, giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha.”



. . . . . .



Mọi người trên xe đều nhao nhao hết cả lên, dồn dập trách mắng Diệp Phàm.



Song, đối mặt với những lời chỉ trích ấy, Diệp Phàm vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng

nhíu mày.



“Mọi người không cảm thấy rằng đây chính là đạo đức giả sao?”



“Cứ nghĩ mình là người già thì muốn làm gì thì làm à? Cho rằng ai cũng phải có

nghĩa vụ nhường chỗ cho bà ta ngồi sao?”



”Mọi người mở to mắt lên mà nhìn cho kỹ cậu thanh niên này đi, rất rõ ràng mà phải

không? Sức khỏe cậu ấy không tốt, dễ bị say xe, hơn nữa lại còn mang theo nhiều

hành lý. Trong hoàn cảnh này, cậu ấy vẫn phải nhường chỗ cho bà lão vẫn đủ sức la

lối om sòm kia ư?”



Diệp Phàm vừa nói vừa chỉ vào cậu thanh niên mà vừa nãy Tô Đại Mỹ ép phải

nhường chỗ cho bà ta.



Cậu thanh niên kia đang đứng đó với vẻ mặt đau khổ, khệ nệ xách túi lớn túi nhỏ,

một tay đang bịt chặt lấy miệng, thỉnh thoảng lại nôn khan một cái.



Cậu ta thấy Diệp Phàm ra mặt giúp mình nhưng lại bị mọi người trên xe trách mắng

liền cảm thấy áy náy vô cùng, muốn khuyên Diệp Phàm bỏ qua chuyện này đi,

nhưng cậu ta lại không cất lời được.



Bởi vì cảm giác chỉ cần mở miệng là cậu ta có thể nôn ra ngay lập tức.



Nghe Diệp Phàm nói, mọi người xung quanh mới bắt đầu nhìn về phía cậu thanh

niên ấy, ai nấy cũng đều ngẩn người ra.



Vậy là trước đó tất cả đều bị bà lão đạo đức giả Tô Đại Mỹ che mắt chứ không phải

là do họ không phân biệt được đúng sai, phải trái. Cậu thanh niên ấy đúng như trong

lời Diệp Phàm nói, không chỉ một mình xách một đống hành lý mà còn đang say xe.



Tất cả mọi người cảm thấy có chút hổ thẹn, nhận ra rằng Diệp Phàm nói rất có lý.



Đối với những người say xe mà nói, đi xe ô tô giống như một cực hình vậy, chẳng

cần nói đến việc xách thêm bao nhiêu là hành lý.



Lúc này, một chút thiện cảm của mọi người dành cho Tô Đại Mỹ cũng chẳng còn

nữa. Tuy rằng bà ta là người già nhưng tính tình và ý thức quả thật là rất tệ.



Tính khí còn ngang ngược hơn cả các thiếu gia, tiểu thư phú nhị đại.



“Xin lỗi! Xin lỗi! Vừa nãy tôi chưa tìm hiểu rõ ràng sự tình đã vội tùy tiện trách oan

anh. Tôi đã sai rồi.”



“Loại đạo đức giả thực sự rất đáng xấu hổ, bà lão kia tuổi tác đã cao vậy mà lương

tâm lại đen tối như vậy sao?”



“Chồng tôi cũng bị say xe, mỗi lần ngồi xe cứ như là lấy đi nửa mạng sống của anh

ấy vậy. Vì thế tôi có thể hiểu được cảm giác của cậu thanh niên kia, hiểu được lý do

mà cậu ấy không nhường chỗ."



“Nhường chỗ ngồi cũng chỉ là thể hiện nét đẹp của đạo đức, cũng giống như quyên

góp từ thiện vậy, quyên góp tiền là tình cảm, còn có quyên góp hay không thì là bổn

phận, đạo đức giả khiến cho con người vì lòng thương mà quyên góp, thật là đáng

xấu hổ.”



. . . . . .



Dư luận trên xe bỗng chốc thay đổi, lúc trước còn trách mắng Diệp Phàm, giờ lại

quay sang chỉ trích Tô Đại Mỹ.



Bà ta tức giận run rẩy hết cả người, hơi thở nặng nề, đưa mắt liếc nhìn những

người đang trách móc bà ta, ánh mắt lóe lên vẻ hung tàn dữ tợn.



Nhưng cho dù bà ta có hận những người đang mắng bà ta đến mức nào thì bà ta

cũng biết rằng, một mình bà ta cũng chẳng cãi lại được nhiều người như vậy.



Vì thế, bà ta nhắm vào Diệp Phàm.



“Thằng nhóc kia, mày nghĩ bà đây dễ bắt nạt à?” Tô Đại Mỹ chỉ thẳng vào Diệp

Phàm, hung dữ quát: “Mày cứ chờ đấy mà coi, bây giờ tao gọi điện cho con trai tao,

tao bảo đảm với mày, hôm nay mày đừng nghĩ đến việc sống sót mà xuống khỏi cái

xe này.”



“Haha!”



Diệp phàm cười lạnh lùng, không thèm để ý đến lời nói của bà ta.



Mọi người đều không thể chịu nổi sự kiêu ngạo và độc đoán của Tô Đại Mỹ, từng

người từng người một chỉ trích bà ta, bà ta giận tím người, gân xanh trên trán nổi

lên chằng chịt.



“Cái thứ rác rưởi chúng mày lại dám mắng tao à? Tao nói cho chúng mày biết, con

trai cả của tao là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Mỹ, khắp đất Tinh Thành này,

một tay che trời, bây giờ tao sẽ gọi cho nó bảo nó gọi người đến, đến lúc đó, những

đứa nào chửi tao thì tao sẽ bắt tất cả chúng mày lại, đập nát mồm của từng đứa.”



Tô Đại Mỹ nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói ra thân phận của con trai bà ta, ra oai,

uy hiếp mọi người trên xe.



Mọi người mặt bỗng biến sắc, tuy họ không thể chịu được thái độ của Tô Đại Mỹ

nhưng cũng không còn ai dám đứng ra mắng nhiếc bà ta nữa.



Bọn họ đều chỉ là một công dân nhỏ bé mà thôi, mà bà ta lại vừa nhắc đến người

không thể động đến được là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Mỹ.



Tất cả mọi người đều hoang mang sợ hãi.



Nhìn thấy trên xe không một ai dám mắng mình nữa, Tô Đại Mỹ lạnh lùng mỉm cười

đắc ý, một lần nữa lại nói với Diệp Phàm: “Thằng nhóc, tao cho mày cơ hội cuối

cùng, chỉ cần bây giờ mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao thì bà đây sẽ không gọi cho

con trai nữa, cho mày một con đường sống."



“Nếu không, một khi tao gọi cho con trai tao thì hôm nay mày đừng hòng sống sót

mà thoát khỏi đây.”



“Tao nói cho mày biết, con trai cả của tao giết mày dễ dàng chẳng khác gì bóp chết

một con kiến.”



“Thế cơ á?” Diệp Phàm cười khẩy, nói: “Thế bà gọi ngay đi, tôi cũng đang tò mò

muốn xem xem người như bà có thể dạy dỗ ra thằng con thế nào?



“Mày, mày, mày . . . . .”



Nghe Diệp Phàm nói, Tô Đại Mỹ giận tê tái, run lẩy bẩy, tay không ngừng chỉ về phía

anh.



Sau đó, bà ta liền rút điện thoại ra, bấm số điện thoại.



Rất nhanh chóng, đầu dây bên kia đã nhấc máy.



“Mẹ ạ! Mẹ gọi cho con có chuyện gì thế? Mẹ đã về đến nhà chưa?” Đầu dây bên kia

vang lên giọng nói của một người đàn ông.



“Con trai à! Mẹ đang trên xe trở về nhà đây. Con mau gọi người tới đây, mẹ, mẹ bị

người ta ức hiếp.” Tô Đại Mỹ lập tức vừa khóc bù lu bù loa vừa nói.



“Mẹ, mẹ nói gì cơ? Có người dám bắt nạt mẹ sao? Đứa nào nay ăn gan hùm hay

sao mà lại dám bắt nạt mẹ của Lý Bình Chí tao hả?” Cậu con trai vừa nghe thấy tin

mẹ bị bắt nạt là lập tức nổi giận lôi đình, hắn an ủi Tô Đại Mỹ: “Mẹ đừng sợ, con sẽ

lập tức bảo đàn em đến, dám bắt nạt mẹ à, con nhất định sẽ không tha cho nó, nó

sẽ phải hối hận khi đã đến cái thế giới này.”



Nói xong, hắn liền tắt luôn điện thoại.



Ngay sau khi tắt máy, Tô Đại Mỹ lập tức cười lạnh lùng nói với Diệp Phàm: “Thằng

nhóc kia, mày chết chắc rồi, hôm nay ngay đến cả Thiên Vương Lão Tử cũng không

cứu nổi mày đâu.”



“Haha! Được lắm. Vậy để xem xem rốt cuộc ai sẽ chết nhé.” Diệp Phàm cười lạnh

một tiếng, nói với tài xế: “Bác tài ơi, phiền bác dừng xe lại, tôi sẽ xuống xe ở chỗ này

để không gây thêm rắc rối cho mọi người nữa.”



Chương 401: Tổng giám đốc đến





Vừa nghe thấy Diệp Phàm muốn xuống xe, Tô Đại Mỹ nhanh chóng chặn lại.



Bà ta tưởng rằng Diệp Phàm đang muốn chạy trốn nên lập tức đứng dậy cản anh

lại, nói: “Thằng nhóc, bây giờ mày muốn chạy trốn sao? Muộn rồi!”



“Chạy trốn ư? Haha!” Diệp Phàm cười khẩy, nói: “Cho dù tất cả mọi người trên đời

này đều đối đầu với tôi, tôi cũng không sợ. Bà cho rằng chỉ dựa vào một người vô ý

thức như bà đã làm tôi phải sợ hãi bỏ chạy sao? Hay bà nghĩ rằng thằng con trai

phế vật của bà khiến tôi phải chạy trốn?”



“Hừ! Thằng nhóc kia, mày không cần phải cãi cùn với tao đâu. Nếu mày không sợ

thì đừng xuống xe nữa”. Tô Đại Mỹ kêu lên.



Bà ta khôn lắm.



Bà ta biết, với người như Diệp Phàm thì la lối khóc lóc cũng vô dụng thôi.



Cho nên bà ta không cãi lại Diệp Phàm nữa.



Bà ta quay sang nói với tài xế: “Ông tài xế kia, tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám dừng

xe lại thì tôi sẽ bảo con trai tôi xử lý luôn cả ông”.



“Thằng nhóc này vừa nhìn đã biết không phải người bản địa, nó gây sự với tôi, may

ra còn có cơ hội thoát thân”.



“Còn ông là người bản địa thì có chạy đằng trời”.



Tô Đại Mỹ ngang ngược uy hiếp tài xế.



Nghe những lời Tô Đại Mỹ vừa nói, tài xế mặt biến sắc, không dám nói câu gì, lại

càng không dám nghe lời Diệp Phàm mà dừng xe lại.



Đây không phải là lần đầu tiên tài xế gặp Tô Đại Mỹ. Có lần, ông ta đang lái xe trong

nội thành thì nhìn thấy một nhóm người đi xe hạng sang đến đón bà ta.



Vì thế, tuy không biết rõ gia thế của Tô Đại Mỹ nhưng ông ta biết rằng bà ta không

hề tầm thường.



Cũng bởi vậy mà lúc trước trên xe náo loạn như vậy nhưng ông ta lại không đứng ra

nói một lời nào.



Ánh mắt Diệp Phàm lộ rõ vẻ bất mãn, sự ngang ngược của Tô Đại Mỹ khiến anh

ngạc nhiên vô cùng, lần đầu tiên trong đời anh gặp phải một bà lão vừa kiêu ngạo

vừa ngông cuồng như vậy.



Anh đã gặp không ít những thế hệ phú nhị đại tự cao, tự đại.



Nhưng đây là lần đầu tiên anh bắt gặp một bà mẹ già kiêu căng, hống hách vì có

cậu con trai quyền thế.



Diệp Phàm vẫn tiếp tục im lặng.



Chiếc xe cứ thế chạy một mạch đến bến tiếp theo.



Lúc này, bỗng có mấy chiếc xe thể thao màu đen đuổi theo phía sau, chẳng mấy

chốc đã đuổi kịp chiếc xe buýt đang chở Diệp Phàm, thoáng cái đã chặn đầu chiếc

xe buýt to lớn.



Sau khi chiếc xe buýt bị chặn lại, vài chiếc xe địa hình màu đen cũng nhanh chóng

đuổi kịp, chặn luôn ở phía sau xe buýt.



Đầu tiên một vài tên thanh niên bước xuống từ những chiếc xe thể thao, sau đó, một

người đàn ông mặc vest và đi giày da, khoảng bốn mươi tuổi, bước xuống từ chiếc

xe thể thao ở giữa.



Trông hắn ta khí chất ngùn ngụt.



Vừa nhìn đã thấy đây là nhân vật tầm cỡ anh hùng kiệt xuất.



Cùng lúc đó, ở phía sau mấy chục gã đàn ông nữa bước ra từ những chiếc xe địa

hình, toàn là thanh niên trai tráng, cơ bắp vạm vỡ.



Hơn nữa, từ hơn chục gã này toát ra luồng khí thế vô cùng đáng sợ.



Vẻ mặt chúng đằng đằng sát khí, luồng khí thế mạnh mẽ đến nghẹt thở. Khi đối mặt

với những gã này, người thường sẽ lập tức quỳ xuống mặt đất cầu xin tha thứ.



Rõ ràng, hơn chục gã đàn ông đó có lai lịch không tầm thường, tất cả trông đều rất

cường tráng, có lẽ bọn chúng đều là nhân viên của tập đoàn bảo an từ nước ngoài

về.



Trong một số tập đoàn bảo an quốc tế ở nước ngoài, tất cả các thành viên đều được

đào tạo rất chuyên nghiệp.



Sức chiến đấu của họ không yếu hơn lực lượng đặc biệt chính quy của nhiều nước

phương Tây.



Một tên thanh niên đi tới, đập tay vào cửa xe buýt, cửa xe ngay lập tức mở ra.



“Tất cả xuống xe hết cho tao!”



Thái độ của hắn vô cùng hách dịch.



Lúc này, mọi người trên xe lần lượt xuống xe, Tô Đại Mỹ là người đầu tiên bước

xuống.



Bà ta tuy đã lớn tuổi nhưng trông vẫn còn khỏe mạnh lắm.



Bà ta vừa xuống khỏi xe liền hét lớn về phía người đàn ông bốn mươi tuổi mặc vest,

đi giày da: “Con trai của mẹ, cuối cùng con cũng đến. Nếu con đến muộn thêm chút

nữa thì e là sẽ không còn được gặp mẹ nữa.”



“Mẹ, mẹ không sao chứ?”



Hắn vừa nghe thấy tiếng Tô Đại Mỹ liền sốt ruột, vội vã hỏi lại.



Lúc này, những người khác cũng tiếp tục xuống xe. Khi nhìn thấy người đàn ông

trạc tuổi bốn mươi đang rất lo lắng hỏi thăm tình hình Tô Đại Mỹ, không ít người mặt

biến sắc, vẻ mặt nghiêm trọng không giấu nổi sự hoang mang lo sợ.



“Trời ơi! Bà lão kia đúng thật là mẹ của tổng giám độc tập đoàn Thiên Mỹ, e là thảm

kịch sắp diễn ra rồi đây”.



“Đúng đó! Người đó đúng là Nghê Đại Hoành - tổng giám đốc tập đoàn Thiên Mỹ.

Tháng trước, tại sự kiện của tập đoàn Thiên Mỹ, anh ta đã đích thân phát biểu trên

sân khấu. Tôi đã tận mắt chứng kiến, không thể sai được.”



“Xong đời rồi. Vừa rồi tôi có mắng bà ta, bà ta lòng dạ xấu xa như vậy chắc chắn sẽ

tìm tôi tính sổ, bà ta sẽ không tha cho tôi đâu, tôi phải làm sao bây giờ, làm sao bây

giờ?”



“Chúng ta nặng nhất chắc chỉ bị đánh một trận thôi, cũng không ảnh hưởng gì nhiều,

nhưng cậu thanh niên đứng ra vạch trần bà ta lần này thê thảm rồi, cho dù không bị

đánh chết cũng sẽ tàn tật mất thôi”.



. . . . . .



Cả đám người nhôn nhao hết cả lên.



Thế nhưng, Diệp Phàm vẫn không hề có chút hoảng sợ nào, vẻ mặt vẫn vô cùng

bình tĩnh.



“Mình anh giải quyết được bọn chúng chứ?” Hứa Ác Lai – người đang đứng bên

cạnh Diệp Phàm do dự hỏi anh.



“Ừ!” Diệp Phàm gật đầu.



“Vậy thì tôi không xuống nữa ”, Hứa Ác Lai nghĩ một lúc rồi nói.



Diệp Phàm im lặng bước xuống xe. Anh vừa xuống khỏi xe, Tô Đại Mỹ đang nói

chuyện với Nghê Đại Hoành ngay lập tức chỉ tay vào anh và nói: “Con trai, chính nó

đã đánh mẹ ở trên xe”.



“Mẹ, con biết rồi, mẹ cứ đứng ở đây mà xem con trút giận cho mẹ”, Nghê Đại Hoành

nói với Tô Đại Mỹ.



Hắn là một cậu con trai hiếu thuận.



Ai dám động đến mẹ hắn là hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả giá.



Đây chính là danh nghĩa của hắn.



Ở Tinh Thành, không ai là không biết tổng giám đốc tập đoàn Thiên Mỹ vô cùng hiếu

thảo với mẹ, cho dù chuyện gì xảy ra cũng đều bảo vệ mẹ hết lòng.



Nếu ai dám ra tay đánh mẹ hắn mà hắn không để người đó phải trả cái giá đau đớn

hơn gấp trăm ngàn lần thì cái danh nghĩa của hắn không còn nữa.



Lòng hiếu thuận của Nghê Đại Hoành không xuất phát từ tấm lòng.



Mà chỉ là vì cái danh nghĩa hiếu thuận mà hắn đã gây dựng, vì vậy hắn mới đối xử

vô cùng hiếu thảo với Tô Đại Mỹ, phục tùng bà ta vô điều kiện.



Hơn thế nữa, hắn ta có thể thành công được như hiện tại phần lớn đều nhờ vào cái

mác hiếu tử này, nhờ thế mà hắn có được sự chiếu cố của một nhân vật có máu

mặt ở khu vực Tương Nam.



Mà nhân vật có máu mặt ấy lại chính là bố vợ của hắn, cũng chính là Dương Vĩnh

Vinh.



Dương Vĩnh Vinh là hậu duệ nhà họ Dương, gia tộc tu hành đứng đầu ở Tương

Nam, tuy ông ta không phải là người tu hành, nhưng lại có thứ bậc cao trong nhà họ

Dương.



Ông ta nắm trong tay tất cả các tài sản của nhà họ Dương ở Tương Nam.



Ngoài ra, ông ta còn có quan hệ cực tốt với Tiêu Vân Hùng.



Chính nhờ có sự hậu thuẫn của Dương Vĩnh Vinh mà Nghê Đại Hoành mới có thể

vươn lên ở Tương Nam, tập đoàn Thiên Mỹ cũng là do một tay ông ta gây dựng lên,

hiện có giá trị hơn một trăm bốn mươi tỷ.



Mà ông ta coi trọng Nghê Đại Hoành cũng là vì cái danh nghĩa hiếu thuận của hắn.



Ông ta chỉ có một cô con gái duy nhất nên tất nhiên ông ta vô cùng yêu quý cậu con

rể hiếu thảo. Nếu không sau này già rồi thì ai chăm sóc ông ta?



“Chính mày đã đánh mẹ tao ư?”, Nghê Đại Hoành vừa bước lên vừa lạnh lùng hỏi

Diệp Phàm.

Chương 402: Đúng là đồ rác rưởi



“Là tôi!” Diệp Phàm vô cùng bình tĩnh, không hề nao núng chút nào.



Tuy rằng sức chiến đấu của đám vệ sĩ Nghê Đại Hoành vô cùng phi thường, ngay

cả những người bình thường trong giới tu hành cũng phải tạm thời né tránh.



Nhưng anh không coi ra gì.



Đối với anh mà nói, đám vệ sĩ mà Nghê Đại Hoành bỏ số tiền lớn ra thuê về, chỉ là

một đám rác rưởi.



Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh và lạnh lùng của Diệp Phàm, Nghê Đại Hoành không khỏi

nhíu mày, hắn là một người rất thông minh, đã lăn lộn nhiều năm trên thương

trường.



Với kinh nghiệm nhìn người của mình, hắn cảm thấy Diệp Phàm vẫn có thể bình

tĩnh trong tình huống này, đây là điều không phải người bình thường có thể làm

được.



Hơn nữa, sau khi cẩn thận đánh giá Diệp Phàm, hắn luôn cảm thấy Diệp Phàm có

chút quen mặt, nhưng nhất thời hắn không nhớ được mình đã nhìn thấy Diệp Phàm

ở đâu.



“Mẹ của tao đã lớn tuổi như vậy rồi, một đứa thanh niên như mày lại ra tay đánh mẹ

tao, mày không cảm thấy hổ thẹn hay sao?”



Nghê Đại Hoành lạnh lùng nói với Diệp Phàm.



“Chính mẹ anh không biết tự trọng, sống bao nhiêu năm như vậy rồi, vẫn không biết

cách làm người, tôi dạy dỗ bà ta, là muốn tốt cho bà ta”, Diệp Phàm lạnh lùng nói.



Tô Đại Mỹ tuy rằng là người già, nhưng chẳng những một chút tư chất cũng không

có, còn ỷ vào con trai để diễu võ giương oai.



Thật sự quá quắt!



Cho nên, Diệp Phàm mới ra tay giáo huấn Tô Đại Mỹ một trận.



“Thằng nhóc, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, mẹ tao vẫn là người già, mày đánh

mẹ tao, chính là mày không đúng”. Nghê Đại Hoành trừng mắt nhìn Diệp Phàm, nói:

“Nhìn khí chất của mày không giống người bình thường, nói đi, hậu thuẫn của mày

là ai, nếu như tao với hậu thuẫn của mày là bạn bè, tao có thể suy xét tha cho mày

một mạng”.



Nghê Đại Hoành là một người vô cùng cẩn thận.



Hắn ta nói nhiều điều vô nghĩa với Diệp Phàm như vậy, chính là muốn vạch trần

thân phận của Diệp Phàm.



Nếu Diệp Phàm thật sự có lai lịch gì đấy, hắn cũng dễ bề lợi dụng.



Đương nhiên rồi, nếu Diệp Phàm không có lai lịch gì đó, hắn ta sẽ không khách khí

nữa, trực tiếp giết chết Diệp Phàm luôn.



Diệp Phàm là nhân vật như thế nào chứ, ánh mắt anh như ngọn đuốc, ngay tức

khắc có thể nhìn rõ tâm tư của Nghê Đại Hoành, anh cười khẩy một cái, nói: “Tôi

không có hậu thuẫn”.



“Không có hậu thuẫn?”



Nghê Đại Hoành sững sờ.



Tuy nhiên, hắn ta cũng không thèm suy nghĩ nhiều đến câu nói đó của Diệp Phàm.



Nếu đã xác định được Diệp Phàm không có hậu thuẫn, hắn cũng không cần thiết

phải khách khí với Diệp Phàm nữa.



Hắn thậm chí cũng không muốn phí lời.



Chỉ với một ánh mắt, một tên vệ sĩ hiểu ngay ý hắn, sải bước tiến về phía Diệp

Phàm.



Diệp Phàm nhìn thì có vẻ rất bình thường, cơ thể cũng không vạm vỡ, do đó, đám

vệ sĩ của Nghê Đại Hoành đều không coi Diệp Phàm ra gì.



Cho nên, bọn chúng chỉ cử một người đi đối phó với Diệp Phàm.



Bọn chúng thấy như vậy là quá dư thừa.



Nhưng khi tên vệ sĩ kia đi đến trước mặt Diệp Phàm, đang định ra tay thì đột nhiên

cảm thấy hoa mắt, một nắm đấm không ngừng phóng to trong tầm mắt hắn.



Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị một nắm đấm vào mặt, sống mũi lập tức bị đấm

gãy.



Máu tươi phụt ra ngay tức khắc!



“A. . . . . .”



Tên vệ sĩ kia kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết, ngã ngay xuống đất, ngất xỉu

tại chỗ.



Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sửng sốt.



Đừng nói đến đám người trên xe cũng sững sờ ngẩn người.



Ngay cả Nghê Đại Hoành và đám vệ sĩ của hắn cũng chết lặng, ai ai cũng trợn mắt

nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt không thể tin được.



Phải biết rằng, tên vệ sĩ kia là người có sức chiến đấu gần với binh vương cao cấp.



Nhưng hắn lại bị Diệp Phàm đấm cho một cú ngã sấp ngay ra đấy.



“Tên này quá mạnh, chỉ với một cú đấm đã đánh bại một binh vương cao cấp, sức

chiến đấu như vậy thực sự quá kinh khủng!”



“Thật không ngờ nổi, tên này lại là một tên cao thủ che giấu sức mạnh”.



“Thảo nào thằng nhóc này vẫn luôn bình tĩnh như vậy, hóa ra hắn ta thật sự có bản

lĩnh, hihi, lần này, Nghê Đại Hoành e rằng phải lên thớt rồi!”



“Anh nghĩ nhiều quá rồi, thế lực của Nghê Đại Hoành ở khu vực Tương Nam vô

cùng lớn mạnh, ngay cả Tiêu Vân Hùng và Nghê Đại Hoành cũng là anh em kết

nghĩa, nói như này đi, cả khu vực Tương Nam này, không có ai có thể tranh giành

được với Nghê Đại Hoành”.



Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, hiện trường đột nhiên sôi nổi hẳn lên, mọi người bắt

đầu xì xào bàn tán.



“Tất cả xông lên!”



Sau khi hoàn hồn lại sau cú sốc, Nghê Đại Hoành vội vàng hét vào mặt đám vệ sĩ

mà hắn thuê.



Nhận được mệnh lệnh của Nghê Đại Hoành, đám vệ sĩ lập tức xông về phía Diệp

Phàm, cả đám mấy chục tên xúm lại, khí thế hùng hổ, như thể muốn trực tiếp đè

bẹp cơ thể Diệp Phàm.



Nhưng Diệp Phàm vẫn vô cùng bình thản, không chút hoảng sợ, anh trượt chân một

cái, không hề lùi bước mà tiến lên trực tiếp nghênh chiến với đám vệ sĩ mà Nghê

Đại Hoành thuê.



Mấy chục tên vệ sĩ này đều có sức chiến đấu của binh vương cao cấp.



Tuy nhiên, sau khi Diệp Phàm lao vào đám mấy chục tên vệ sĩ, lại như là con hổ lao

vào bầy linh dương, tùy tiện đấm đá cũng có thể hạ gục một tên.



Chưa đầy ba phút sau, tất cả mấy chục tên vệ sĩ đều bị Diệp Phàm hạ gục, nằm

sóng soài trên mặt đất, tất cả đều mất hết sức lực chiến đấu, liên tục kêu rên.



Những tên trực tiếp làm nhiệm vụ có mặt tại đấy bị cảnh tượng này làm cho hoảng

sợ.



Diệp Phàm chỉ với một nắm đấm đã đánh ngất một tên vệ sĩ, điều này khiến cho mọi

người rất kinh ngạc.



Bây giờ, một người đánh lại mấy chục tên vệ sĩ, lại mất chưa đến ba phút, bản thân

lại không hề tổn hại chút nào, tất cả mấy chục tên vệ sĩ đều bị đánh cho mất đi sức

chiến đấu, vậy phải mạnh đến cỡ nào?



“Ừng ực......”



Nghê Đại Hoành nuốt nước bọt, cơ thể run lên cầm cập.



Trong mắt hắn toát lên đầy vẻ sợ hãi, bất giác lùi về sau vài bước.



Mà mấy tên thuộc hạ không có sức chiến đấu bên cạnh hắn ai nấy đều bị dọa đến

mức quay đầu bỏ chạy.



Tô Đại Mỹ nhìn thấy cảnh tượng này cũng bị dọa cho hoảng sợ.



Đây không phải lần đầu tiên bà ta gọi Nghê Đại Hoành đến thay bà ta trút giận.



Chính mắt bà ta đã chứng kiến mấy chục tên vệ sĩ bên cạnh Nghê Đại Hoành lợi hại

đến cỡ nào.



Nhưng hôm nay, bọn chúng lại bị Diệp Phàm giải quyết một cách nhẹ nhàng.



Bà ta nhất thời trở nên hoảng hốt.



Bà ta nghĩ thầm, hôm nay e rằng động phải người không nên động rồi.



Cũng vào ngay lúc này, Diệp Phàm từng bước đi về phía Nghê Đại Hoành, ánh mắt

giận dữ, nói: “Vừa nhìn đã biết mày không phải thứ tốt đẹp gì, đã từng làm nhiều

chuyện không có tính người rồi đúng không?



Vậy hôm nay, tao sẽ thay trời hành đạo.



Loại bỏ cái ung nhọt của xã hội là mày đây”.



Bốp!



Diệp Phàm giơ tay lên đấm về phía mặt Nghê Đại Hoành.



Vừa rồi ra tay với đám vệ sĩ của Nghê Đại Hoành, anh đã làm rõ lai lịch đám vệ sĩ

đó, có lẽ là thành viên của công ty bảo an Bạch Đầu Ưng ở nước ngoài.



Mà theo những tư liệu Diệp Phàm có được, công ty bảo an Bạch Đầu Ưng thực chất

được nước M ở phương Tây hỗ trợ bí mật và thực hiện nhiều hoạt động gián điệp.



Nghê Đại Hoành có thể thuê thành viên của công ty bảo an Bạch Đầu Ưng làm vệ

sĩ, rất có thể hắn ta đang âm thầm câu kết với nước M ở phương Tây, cho nên, anh

cũng không định nương tay với Nghê Đại Hoành



Nhưng ngay khi Diệp Phàm giơ tay định đấm vào mặt Nghê Đại Hoành, một sức

mạnh vô hình đột nhiên bộc phát và chặn lấy nắm đấm của Diệp Phàm. Diệp Phàm

vô cùng kinh ngạc, tăng lực nắm đấm lên gấp bốn, năm lần, mặc dù nắm đấm lao

lên được vài inch, nhưng vẫn không thể nào đánh bại được sức mạnh vô hình đó.



Chương 403: Lão tổ nhà họ Dương



Nắm đấm hướng về Nghê Đại Hoành bị một sức mạnh vô hình chặn lại khiến Diệp

Phàm cảm thấy vô cùng tức giận.



Anh biết chắc chắn là có người tu hành đang âm thầm giở trò.



Thần thức của anh lập tức tia xung quanh.



Bất kỳ động tĩnh nào trong phạm vi một trăm mét, anh đều nắm rõ trong lòng bàn

tay.



Dựa vào thần thức, anh phát hiện ra một người tu hành đang núp ở bên trên vách

tường bên trái đường lớn.



“Mau cút ra đây cho tôi!”



Diệp Phàm hét lớn một tiếng, vung tay trái, toàn thân đen kịt, anh phi lưỡi dao quân

dụng màu đen đẫm máu ra bên ngoài, giống như một mũi tên sắc nhọn, lao về phía

người tu hành bên trên vách tường.



Bên trên vách tường có một ông già mặc chiếc áo dài màu xám đang chắp tay sau

lưng.



Ông ta không hề sợ hãi con dao quân dụng mà Diệp Phàm vung ra, không nhìn thấy

ông ta có bất cứ hành động gì, một luồng năng lượng giống như vô số xiềng xích

quấn chặt lấy con dao.



Đồng tử Diệp Phàm co lại, anh nhận ra ông già mặc áo dài màu xám đó rất siêu

phàm, là một cao thủ trong giới tu hành.



Nếu không sử dụng thủ đoạn đặc biệt, anh hoàn toàn không phải đối thủ của ông già

mặc áo dài màu xám đó.



“Cậu bạn Diệp Phàm, hãy dừng tay lại!”



Tuy nhiên, ngay lúc Diệp Phàm đang bất chấp mọi giá chuẩn bị huy động toàn bộ

sức mạnh chiến đấu, ông già mặc áo dài màu xám bỗng nhiên nói.



“Ông quen tôi sao?” Diệp Phàm hơi sững sờ.



“Chuyện ở sơn trang Phù Vân, danh tiếng của cậu đã chấn động khắp đất Tương

Nam, sao tôi lại không nhận ra cậu chứ?” Ông già mặc áo dài màu xám mỉm cười

nói.



Lúc nói, chỉ nhìn thấy cơ thể của ông già mặc áo dài màu xám lóe lên một cái, trong

phút chốc đã nhảy từ trên vách tường xuống, xuất hiện bên cạnh Nghê Đại Hoành,

tay trái ông tay hơi cong lại, con dao quân dụng màu đen liền trở về tay Diệp Phàm.



Diệp Phàm nhìn ông già mặc áo dài màu xám một lượt từ đầu tới chân, rồi hỏi: “Rốt

cuộc ông là ai, ông bảo vệ người này sao? Nếu ông muốn bảo vệ hắn ta, vậy thì

không có gì để nói, hôm nay tôi quyết sống chết một trận với ông.”



“Haha!” Ông già mặc áo dài màu xám cười, bình thản nói: “Cậu đừng nóng vội, nghe

lão già này nói xong đã.



Tôi họ Dương, tên Nhuận Nông.



Ừm, xét về vai vế, Dương Thần phải gọi lão già này là thái thái thái gia gia!”



“Ông là lão tổ của nhà họ Dương?” Diệp Phàm kinh ngạc.



Anh lập kế hoạch ở Tương Nam, đương nhiên nắm rõ thông tin của những nhân vật

quan trọng ở đất Tương Nam



Vì thế, cho dù anh chưa từng gặp ông già mặc áo dài màu xám trước mắt.



Nhưng anh biết lão tổ của nhà họ Dương, gia tộc tu hành đứng đầu Tương Nam tên

là Dương Nhuận Nông.



“Ừm!” Dương Nhuận Nông gật đầu, nói: “Bạn nhỏ Diệp Phàm, tôi đã biết chuyện cậu

đòi lại công lý cho nhà Dương Thần, nói ra người làm lão tổ như tôi cảm thấy có

chút hổ thẹn.



Bốn mươi năm qua, tôi luôn bế quan, mấy ngày trước mới xuất quan.



Không ngờ rằng nhà họ Dương của tôi lại lâm vào hoàn cảnh này, tôi cảm thấy rất

đau khổ.



Cậu yên tâm, đợi đến khi tôi về nhà họ Dương, chắc chắn sẽ tuyên bố với giới tu

hành ở địa phận Tương Nam, bất cứ ai muốn lôi chuyện ở sơn trang Phù Vân để

làm khó cậu thì đều là kẻ thù của nhà họ Dương.”



“Không cần thiết phải làm thế!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.



Dương Nhuận Nông không hề để ý đến thái độ của Diệp Phàm, cũng không day dứt

vấn đề gánh họa thay Diệp Phàm, mà quay người chỉ vào Nghênh Đại Hoành rồi

nói: “Lần này tôi xuất quan, đúng lúc gặp được người lợi dụng danh nghĩa nhà họ

Dương, làm một số giao dịch bất chính với các tổ chức nước ngoài.



Vốn dĩ tôi định tìm hiểu ngọn ngành, điều tra ra kẻ chỉ đạo đằng sau hắn ta.



Không ngờ rằng hắn ta đã đấu với bạn nhỏ Diệp Phàm rồi.



Mặc dù không thể tiếp tục điều tra manh mối từ chỗ hắn ta, nhưng bây giờ hắn ta

chưa thể chết, tôi cần đưa hắn về nhà họ Dương, chỉnh đốn lại nếp sống của nhà họ

Dương chúng tôi.



Nhưng cậu yên tâm, cho dù nhà họ Dương chúng tôi lâm vào hoàn cảnh nào đi

chăng nữa, tuyệt đối sẽ không vi phạm phép tắc dân tộc, sẽ không đụng chạm đến,

con người này đã chạm đến giới hạn của nhà họ Dương, tôi đương nhiên sẽ khiến

hắn phải chịu kết cục đau khổ hơn cả cái chết.



Nghe Dương Nhuận Nông nói, Diệp Phàm nhíu mày lại, do dự một hồi rồi nói:

“Được, vậy tôi tạm thời tha mạng cho hắn, nhưng tôi hy vọng lời ông vừa nói đều là

thật, nếu ông muốn bao che cho hắn, vậy thì, đừng trách tôi không nể tình anh

Thần, tiêu diệt nhà họ Dương ở Tương Nam.



“Ờ……” Dương Nhuận Nông ngây người ra, nhưng ông ta không tức giận vì lời

cảnh cáo ngang ngược của Diệp Phàm, ngược lại còn cười nói: “Bạn nhỏ Diệp

Phàm, cậu yên tâm, từ trước tới giờ lời nói của tôi rất có trọng lượng!”



“Vậy được thôi!”



Diệp Phàm gật đầu, không làm khó Dương Nhuận Nông nữa.



Dương Nhuận Nông nhìn Nghê Đại Hoành ở bên cạnh, sắc mặt hắn tái mét lại, hắn

nghe qua uy danh và tính cách của Dương Nhuận Nông từ lâu.



Vì thế hắn biết rõ, một khi rơi vào tay Dương Nhuận Nông, kết cục sẽ thảm như thế

nào.



Dương Nhuận Nông giơ tay túm lấy bả vai của Nghê Đại Hoành, trong phút chốc đã

biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, ai cũng đều sững sờ!



“Vãi chưởng, ông già lúc nãy là thần thánh sao? Loáng cái đã không thấy người

đâu? Còn nữa, ông ta vừa nhảy từ vách tường xuống, chỗ đó chắc phải cách mặt

đất hơn hai trăm mét."



“Thần tiên lục địa trong truyền thuyết sao?”



“Thật không ngờ, trên thế gian này thực sự có thần tiên!”



“Dương Nhuận Nông? Tôi lăn lộn ở đất Tương Nam mấy chục năm rồi, sao chưa

từng nghe đến nhân vật lớn nào tên là Dương Nhuận Nông?”



……



Sau khi đám đông hoàn hồn lại, lập tức xì xào bàn tán.



Đám người này đa phần là người bình thường.



Trước giờ chưa từng gặp người tu hành!



Nhìn thấy sức mạnh thần tiên của Dương Nhuận Nông, ai nấy đều cảm thấy kinh

ngạc.



“Đi nhanh quá, quên xử lý rồi!”



Lúc này, giọng nói của Dương Nhuận Nông truyền đến, một luồng sức mạnh vô hình

bao phủ khu vực này, tất cả mọi người đều bị lấy đi ký ức liên quan đến Dương

Nhuận Nông.



Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc!



Thủ đoạn của Dương Nhuận Nông quá đáng sợ!



Ở một nơi xa, trong phút chốc có thể lấy đi ký ức của hầu hết tất cả mọi người.



Đây chắc chắn là sự tồn tại của cấp thần tiên lục địa, mới có thể làm được chuyện

này.



Mọi người ở đó bị lấy đi một phần ký ức, nhưng lại không nhận ra, họ chỉ nhớ mang

máng, Nghê Đại Hoành bị một ông già dẫn đi.



Diệp Phàm không bị Dương Nhuận Nông lấy đi ký ức, anh không để ý đến đám

người xung quanh, mà ngẩng đầu nhìn Tô Đại Mỹ ở cách đó không xa, lúc này nỗi

sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của bà ta.



Bà ta tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Diệp Phàm.



Bây giờ, người con trai cả Nghê Đại Hoành mà bà dựa dẫm cũng bị người ta dẫn đi

rồi.



Một mình đối đầu với Diệp Phàm, bà ta cảm thấy vô cùng bất lực.



“Cậu, cậu muốn làm gì? Tôi, tôi cảnh cáo cậu, con trai út của tôi là một giáo sư rất

có tiếng, cậu dám đánh tôi, tôi sẽ bảo con trai viết một bài báo rồi đăng nó lên, đến

lúc đó sẽ khiến cậu trở thành đối tượng bị hàng ngàn người chửi rủa.” Tô Đại Mỹ

vừa sợ hãi lùi về sau, vừa lên tiếng đe dọa Diệp Phàm.

Chương 404: Em gái của Hứa ÁC Lai



Diệp Phàm chỉ liếc nhìn Tô Đại Mỹ một cái, chứ không làm khó bà ta.



Nghê Đại Hoành đã xong đời rồi.



Đây là một cú đả kích rất lớn đối với Tô Đại Mỹ.



Phải biết là, loại người dựa dẫm vào con trai, diễu võ dương oai khắp nơi như Tô

Đại Mỹ, chắc chắn đã đắc tội với không ít người rồi.



Bây giờ, Nghênh Đại Hoành đã xong đời rồi, bà ta chắc chắn sẽ bị đám người từng

bị bà ta bắt nạt châm chọc, khiêu khích.



Đối với Tô Đại Mỹ mà nói, đây là một chuyện vô cùng đau khổ.



Diệp Phàm hoàn toàn không cần làm gì.



Diệp Phàm không nói thêm gì nữa, liền quay người bước lên xe.



Lúc này những người khác cũng hoàn hồn lại, vừa xì xào bàn tán vừa bước lên xe.



Dương Nhuận Nông đã lấy đi ký ức của tất cả mọi người, vì thế, đám đông chỉ nhớ

mang máng, Nghê Đại Hoành bị một ông già dẫn đi, nhưng không hề nhớ rõ tình

hình cụ thể.



Chính vì thế, mọi người đều bình tĩnh trở lại, họ nhìn Tô Đại Mỹ đang ngồi thất thần

trên đường lớn, không ai đồng cảm, bởi vì vừa nãy họ đã chứng kiến bộ mặt xấu xa

của bà ta.



Lúc này bà ta đáng thương thật đấy, nhưng hành động trước đó thật khiến người ta

căm giận.



“Cái bà Tô Đại Mỹ đã từng tuổi này rồi mà không có chút đạo đức gì cả, dựa dẫm

vào con trai tác oai tác oái, cuối cùng hôm nay cũng đã gặp quả báo rồi, đúng là

đáng đời!”



“Cái đó gọi là gieo nhân nào gặp quả nấy, không phải chưa gặp quả báo, chỉ là chưa

đến lúc, không tin ngẩng đầu mà xem, ông trời có bỏ qua cho ai!”



“Bà lão này đúng là đáng ghét, nếu bà ta bớt huênh hoang lại thì cũng không đến

nỗi rơi vào kết cục như bây giờ, con trai không thể quay về nữa, sau này bà ta sẽ

không có cuộc sống tốt đẹp.”



“Con trai cả của bà ta xảy ra chuyện, đứa con trai út e rằng cũng sẽ bị liên lụy, bà ta

coi như xong đời rồi.”



……



Đám đông xì xào bàn tán.



Bác tài khởi động xe, Diệp Phàm quay về chỗ ngồi của mình, Hứa Ác Lai bình thản

ngồi bên cạnh anh.



“Anh chắc chắn tiêu diệt được ông già lúc nãy không?” Diệp Phàm nhìn Hứa Ác Lai

ở bên cạnh, thuận miệng hỏi.



“Tiêu diệt ông ta?” Hứa Ác Lai cạn lời nhìn Diệp Phàm rồi nói: “Tôi cảm thấy, trước

mặt ông ta, tôi chỉ là đồ vô dụng mà thôi, ông ta muốn giết tôi, chắc chỉ cần một suy

nghĩ là được rồi.”



“Mạnh thế sao?” Diệp Phàm nhíu mày lại, lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.



Đồng thời, anh cũng rất may mắn, lúc nãy không tùy tiện ra tay với Dương Nhuận

Nông.



Phải biết là, cho dù anh dùng toàn bộ sức mạnh thì cũng chỉ hòa với Hứa Ác Lai mà

thôi.



Nhưng Hứa Ác Lai không có chút sức phản kháng nào trước mặt Dương Nhuận

Nông.



Cũng có nghĩa là, nếu Dương Nhuận Nông muốn giết anh, thì thực sự giống như lời

Hứa Ác Lai nói, chỉ cần một suy nghĩ là được.



“Con người này có lẽ thuộc nhóm người đứng trên đỉnh thế gian này, tôi khuyên

anh, không cần thiết thì tốt nhất đừng gây thù chuốc oán với ông ta, nếu không, thực

sự chết thế nào cũng không biết đâu.” Hứa Ác Lai nói mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.



Anh ta cũng được coi là nhân vật lợi hại!



Lúc đầu dựa vào hai nắm đấm đã dành được vị trí hoàng đế của thế giới ngầm

phương Tây!



Nhưng nhân vật lợi hại như Hứa Ác Lai, khi đối đầu với Dương Nhuận Nông, lại

hoàn toàn nhận thua.



Nói chuyện suốt chặng đường, Diệp Phàm và Hứa Ác Lai nhanh chóng đến nơi.



Dưới sự dẫn đường của Hứa Ác Lai, Diệp Phàm cùng anh ta đến một cái sân cũ tồi

tàn, lúc bước vào trong, Diệp Phàm cảm nhận một luồng sát ý lạnh lẽo phả vào mặt.



Anh nhìn về hướng luồng sát ý truyền đến, liền thấy một thanh niên tầm hai mươi

tuổi đang ngồi bên cạnh cái giếng cũ trong sân, tay hắn đang vuốt ve thanh kiếm sắc

nhọn.



Đây là một thanh kiếm phi thường, không phải vũ khí bình thường, mà là từ tay của

người tu hành.



Trong sân, ngoài thanh niên đó còn có một người thợ mộc đang say mê với đồ vật

dưới gốc cây hòe ở bên cạnh, ông ta tầm năm mươi tuổi, để râu, nhìn trông rất gian

xảo.



Thứ đồ ông ta say mê trong tay rất thần kỳ, là một con chim tước gỗ có kích thước

bằng bàn tay.



Cho dù là Diệp Phàm cũng không khỏi sững sờ.



Bởi vì, anh cảm nhận được, con chim tước bằng gỗ đó chứa một năng lượng dồi

dào.



“Đây không phải đại ca của Hứa lão đại sao? Sao anh lại đến? Tôi nhớ, lần trước

Hứa lão đại đã nói, nếu anh còn đến đây thì sẽ giết chết anh.” Lúc này, một người

đàn ông trung niên béo lùn từ trong nhà bước ra.



Người đàn ông trung niên trông rất ngây ngô.



Nhưng trên tay ông ta đeo một chuỗi xương ngón tay người, hai bên thắt lưng lủng

lẳng hai cái đầu lâu.



Người bình thường trông thấy cảnh tượng này, lập tức sẽ bị sợ hãi đến mức toàn

thân run rẩy.



“Mau bảo Nhị Cẩu Tử ra đây, tôi tìm nó có chuyện.” Hứa Ác Lai căm ghét liếc nhìn

gã đàn ông trung niên rồi nói.



Vèo!



Tuy nhiên, Hứa Ác Lai vừa nói xong, thanh niên đang ngồi bên cạnh cái giếng cũ đột

nhiên phóng ra hai thanh kiếm sắc nhọn, hai chân đạp trên mặt đất, cơ thể nhanh

nhẹn như báo săn mồi, loáng cái đã lao đến phía Hứa Ác Lai, thanh kiếm sắc nhọn

trong tay hắn khẽ rung lên, lập tức đâm về phía sọ khỉ của Hứa Ác Lai.



Thanh kiếm lao với tốc độ rất nhanh!



Ngay cả Diệp Phàm ở bên cạnh cũng không khỏi thốt lên một tiếng.



Nhưng gặp Hứa Ác Lai.



Thanh kiếm của hắn có lợi hại thế nào đi nữa cũng vô ích.



Bịch!



Chỉ nhìn thấy dường như có đôi mắt phía sau gáy Hứa Ác Lai, quay người tung ra

một cú đấm, đập thẳng vào mặt gã thanh niên đó.



Gã thanh niên đó rên rỉ một tiếng rồi ngã bay ra ngoài.



Cú đấm của Hứa Ác Lai không hề nhẹ, đánh mạnh đến mức gã thanh niên đó máu

chảy toàn mặt, vô cùng thê thảm.



Nhưng ngay lúc Hứa Ác Lai ra tay với gã thanh nhiên đó, người đàn ông trung nhiên

to béo cũng hành động, đừng thấy thân hình ông ta mập mạp, nhưng động tác vừa

nhanh nhẹn lại linh hoạt, nháy mắt cái đã lao đến trước mặt Hứa Ác Lai, hai tay rung

lên, hắn vặn chặt hai cái đầu lâu treo bên hông, chuẩn bị đập về phía Hứa Ác Lai.



Tuy nhiên, hắn vừa hoa mắt liền thấy hình ảnh nắm đấm không ngừng phóng to

trong tầm mắt.



Bịch!



Gã đàn ông trung niên to béo bị Hứa Ác Lai đánh bay ra ngoài bằng một cú đấm,

nhưng trong lúc nguy hiểm, hắn dùng hai cái đầu lâu người treo bên hông để chặn

cú đấm của Hứa Ác Lai.



Vì thế, hắn chỉ bị đẩy lùi về sau chứ không bị thương quá nghiêm trọng.



Nhưng hai cái đầu lâu người treo bên hông của hắn đã vỡ nát.



Rầm rầm!



Đúng lúc này, gã thợ mộc ngồi dưới gốc cây hòa cũng lập tức hành động, chỉ thấy

mười đầu ngón tay ông ta cử động, có một con rắn bằng máy dài tầm mười mét từ

lòng đất chui lên, lao đến quấn lấy Hứa Ác lai.



“Hihi, bắt lấy!”



Nhìn thấy con rắn bằng máy quấn chặt lấy Hứa Ác Lai, gã thợ mộc dưới gốc cây

hòe hí hớn.



Chỉ nhìn thấy mười ngón tay của ông ta cử động trong hư không như đang đánh

đàn, con rắn bằng máy đó ngóc đầu dậy, mở to mồm, lao đến cắn Hứa Ác Lai.

Chương 405: Tên rất hung dữ nhưng

người rất ý thơ


Đúng lúc con rắn bằng máy mở há to miệng muốn nuốt trọn Hứa Ác Lai.



Bịch!



Đột nhiên, cơ thể Hứa Ác Lai rung một cái, như bá vương tháo giáp, trong nháy mắt

đã tránh được sự tấn công của con rắn bằng máy, ngay sau đó, hai chân đạp một

cái lên mặt đất, nhảy lên cao, hung hăng giơ quyền lên đập một cái vào đầu con rắn

bằng máy.



Lực của quyền tấn công này khiến cho con rắn bằng máy lập tức biến thành một

đống vụn gỗ.



"Trời đất ơi..."



Nhìn thấy cảnh này, người thợ mộc ở dưới cây hòe già vô cùng đau lòng.



Hứa Ác Lai lạnh lùng nhìn lướt qua ba người trong sân, nói: "Vẫn muốn tiếp tục chơi

sao?"



Ba người trong sân ngơ ngác nhìn nhau, lập tức lưỡng lự!



Thực lực của Hứa Ác Lai đã bày ra trước mát, cho dù là ba người liên thủ lại cũng

không phải là đối thủ của anh ta.



Nếu không phải Hứa Ác Lai không muốn giết bọn họ, thì chỉ cần một chiêu là đã có

thể giết chết cả ba người rồi.



"Hứa Ác Lai, anh có ý gì? Lại bắt nạt người của em đúng không?"



Đúng lúc này, âm thanh chuông bạc dễ nghe vang lên, một cô gái bước từ căn

phòng trong sân ra.



Cô gái này nhìn khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, vẻ ngoài xinh xắn hoạt bát,

khuôn mặt đẹp đến nỗi khiến cho người ta không thở nổi, lúc này cô ta phồng má

lên, vẻ mặt không vừa lòng nhìn Hứa Ác Lai.



Nhưng mà, Hứa Ác Lai không hề để ý đến cô gái, mà nói với Diệp Phàm đang ở bên

cạnh: "Đây là em gái tôi Hứa Nhị Cẩu, chuyện còn lại giao cho cậu đấy, có thể đàm

phán để nó tham gia vào kế hoạch của cậu hay không còn phải xem khả năng của

cậu, tôi ra ngoài hóng mát một chút."



"Hứa Nhị Cẩu? Ha ha..."



Diệp Phàm ngây người một lát, sau đó bật cười.



Em gái của Hứa Ác Lai rõ ràng rất xinh đẹp như thơ như tranh vậy mà tên thật lại

quá là...ngộ nghĩnh!



"Cười cái gì mà cười? Chán sống rồi à? Hay là muốn ăn rắm hả?"



Hứa Nhị Cẩu lạnh lùng liếc Diệp Phàm một cái, tức giận nói.



Hứa Ác Lai giới thiệu Hứa Nhị Cẩu với Diệp Phàm một chút rồi quay người rời khỏi

sân, dường như không muốn ở trong sân thêm một giây nào nữa.



"Hừ..." Diệp Phàm quan sát kỹ Hứa Nhị Cẩu một lượt, không đùa cợt nữa mà

nghiêm túc trở lại, nói: "Là như thế này, tôi có một chuyện cần sự giúp đỡ của các

cô."



"Chuyện gì?" Hứa Nhị Cẩu thuận miệng hỏi.



"Liên quan tới bản đồ kho báu cất giấu trong Tiên Hạ Tam Bảo..." Diệp Phàm nói rõ

ngọn ngành, nói hết chuyện bản đồ kho báu trong Tiên Hạ Tam Bảo và kế hoạch

của mình nói cho Hứa Nhị Cẩu.



Anh tin tưởng Hứa Ác Lai, đương nhiên cũng sẽ tin tưởng Hứa Nhị Cẩu.



Sau khi nghe Diệp Phàm nói xong, Hứa Nhị Cẩu chau mày lại, ba người vừa rồi vây

đánh Hứa Ác Lai cũng nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khó chịu.



Điều này làm Diệp Phàm cảm thấy tình hình có gì đó không đúng.



"Thì ra, tất cả đều là âm mưu của anh, anh được lắm!" Một lúc sau, Hứa Nhị Cẩu

mới nói: "Muốn tôi giúp anh, cũng không phải là không được, quan trọng là phải xem

thành ý của anh lớn thế nào."



Diệp Phàm cười rồi nói: "Em gái, nếu tôi đoán không nhầm, cô và ba người bạn của

cô đều dựa vào việc đào trộm mộ mà sống?"



"Tôi khinh, cái gì mà đào mộ? Anh nói linh tình cái gì thế? Chúng tôi là nhà khảo cổ

danh chính ngôn thuận." Hứa Nhị Cẩu tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, sau đó

nói với người đàn ông trung niên béo: "Lão Đỗ, mau đi lấy giấy chứng nhận khảo cổ

của tôi ra đây cho tên này xem."



"Vâng!" Người đàn ông trung niên béo lập tức cầm một tờ giấy chứng nhận quơ quơ

trước mặt Diệp Phàm, nói: "Thằng nhóc, nhìn cho rõ đi? Đây là giấy chứng nhận

khảo cổ thật đấy."



"Ờm..." Diệp Phàm cảm thấy không còn gì để nói, nhưng lại không so đo về vấn đề

này với Hứa Nhị Cẩu, anh nghĩ một lát rồi nói: "Tôi nghĩ, các người cũng đã lấy

được bản đồ kho báu trong Tiên Hạ Tam Bảo rồi, thậm chí đã bắt đầu vạch kế hoạch

rồi đúng không? Như thế này đi, chỉ cần các người giúp tôi, kho báu trong Tiên Hạ

Tam Bảo tôi chỉ lấy ba món, toàn bộ những thứ khác đều thuộc về các người, thế

nào?"



Nghe thấy điều kiện Diệp Phàm đưa ra, Hứa Nhị Cẩu và ba người trong sân đưa

mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi một lúc.



"Nói lời phải giữ lấy lời!" Hứa Nhị Cẩu đưa ra quyết định!



Sau đó, cô ta giới thiệu một lượt ba người trong sân vừa rồi vây đánh Hứa Ác Lai

cho Diệp Phàm.



Người đàn ông trung niên béo tên là Đỗ Tiên Hà, biệt hiệu Lão Đỗ.



Người thợ mộc ngồi dưới cây hòe tên là Mạc Thiên Cơ, sở trường là máy móc,

tượng gỗ, biệt hiệu là Thợ Mộc.



Còn người thanh niên ngồi nghịch kiếm bên giếng cũ tên Lãnh Ngôn, là một cao thủ

kiếm thuật, biệt hiệu là Tiểu Lãnh.



Hứa Nhị Cẩu là lão đại trong bốn người.



Sau khi hai bên đã đạt được thỏa thuận hợp tác, Đỗ Tiên Hà rất bất mãn nói với

Diệp Phàm: "Cậu nói xem, sớm tìm chúng tôi hợp tác không phải tốt rồi sao? Sao

phải để tấm bản đồ kho báu cho mọi người đều biết, bây giờ người ham muốn kho

báu không có một nghìn cũng phải có tám trăm, áp lực cạnh tranh lớn như vậy."



"Lão Đỗ, ông sai rồi, anh ta làm như vậy, là muốn người khác đi làm thế thân." Hứa

Nhị Cẩu nói, cô ta rất thông minh, trước khi Diệp Phàm cho biết tất cả về Tiên Hạ

Tam Bảo và toàn bộ kế hoạch, cô ta đã đoán ra mục đích Diệp Phàm công bố bản

đồ kho báu cho nhiều người biết, là muốn người khác đi làm thế thân cho anh.



"Ôi trời, Lão Đại, tên nhóc này tâm địa quá đen tối rồi? Chúng ta hợp tác với cậu ta,

liệu có bị cậu ta hãm hại không?" Nghe Hứa Nhị Cẩu giải thích, Mạc Thiên Cơ rùng

mình nói.



"Yên tâm, quan hệ giữa tôi và Lão Hứa không phải bình thường, cho nên tôi tuyệt

đối không hãm hãi các người." Diệp Phàm vội vàng giải thích.



"Không sao đâu, nếu anh có bản lĩnh hãm hại chúng tôi, có thể thử!" Hứa Nhị Cẩu

nói với vẻ mặt bất cần.



"Ờm..." Diệp Phàm nói: "Nếu chuyện đã được thỏa thuận xong, ngày mở kho báu

hẹn gặp lại nhé!"



"Được!" Hứa Nhị Cẩu nói.



Diệp Phàm không tiếp tục ở lại trong sân nữa mà quay người rời đi.



Hứa Ác Lai đang chắp tay sau lưng đứng ở bên ngoài sân.



"Lão Hứa!"



Diệp Phàm gọi Hứa Ác Lai.



"Xong rồi hả?" Hứa Ác Lai quay người lại hỏi Diệp Phàm.



"Đúng vậy, em gái anh rất thẳng thắn!" Diệp Phàm nói.



"Ờm, vậy sao? Đây không giống tác phong thường ngày của nó." Hứa Ác Lai chau

mày lại.



"Vậy anh nói xem, tác phong thường ngày của em như thế nào?" Đúng vào lúc này,

Hứa Nhị Cẩu bước ra ngoài sân, ánh mắt khó chịu nhìn Hứa Ác Lai.



"Diệp Phàm, nếu đã xong việc rồi, thì chúng ta đi thôi!" Hứa Ác Lai không muốn để ý

tới Hứa Nhị Cẩu, nói với Diệp Phàm.



"Cái này..." Diệp Phàm chau mày lại, anh không phải ngốc, đương nhiên sẽ nhìn ra

quan hệ giữa Hứa Ác Lai và Hứa Nhị Cẩu có chút đặc biệt, anh không muốn dính

vào cuộc 'chiến tranh' của hai anh em nhà này.



"Anh nghĩ chỗ của em là nơi anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?" Hứa Nhị

Cẩu bước lên từng bước, giống như sử dụng thuật dời hình hoán ảnh, trong chốc lát

đã chặn trước mặt Hứa Ác Lai.



"Mày muốn thế nào?" Hứa Ác Lai không nhịn được nữa nhìn Hứa Nhị Cẩu.



"Tự tử tạ lỗi đi!" Hứa Nhị Cẩu lạnh lùng nói, sát ý đang cuộn trào mãnh liệt trong

người cô ta.

Chương 406: Con sóng ngầm cuộn trào

mãnh liệt




Nhìn thấy sự căng thẳng giữa Hứa Nhị Cẩu và Hứa Ác Lai.



Mặt Diệp Phàm hơi biến sắc, anh nhanh chóng rời đi.



Theo kinh nghiệm nhiều năm lăn lội trong xã hội của anh, bất luận là Hứa Nhị Cẩu

hay là Hứa Ác Lai, đều không dễ chọc vào.



Cho nên, anh cũng không muốn dính líu đến ân oán giữa Hứa Nhị Cẩu và Hứa Ác

Lai.



Ngay khi Diệp Phàm tưởng rằng Hứa Nhị Cẩu và Hứa Ác Lai sắp ‘đại chiến’ một

trận, Hứa Ác Lai tức giận liếc nhìn Hứa Nhị Cẩu và nói: “Lại ngứa ngáy tay chân

phải không?”



Lúc nói những lời này, vẻ mặt Hứa Ác Lai vô cùng giận dữ.



Nhưng câu này nghe có cảm giác như đang ‘trêu chọc’.



Bầu không khí vốn dĩ căng thẳng bỗng chốc tiêu tan hết.



Lúc này, Hứa Nhị Cẩu rụt cổ lại, bĩu môi nói: “Ầy, đúng là cái đồ bảo thủ, không biết

đùa một chút nào. Thôi được rồi, mau đưa em tiền sinh hoạt tháng này đi”.



“Mày tốt nhất tránh xa ba đứa phế vật kia đi, tiếp tục chơi với chúng, sớm muộn

cũng trở thành phế vật thôi”. Thái độ của Hứa Ác Lai vẫn rất tồi tệ, nhưng anh ta vẫn

ngoan ngoãn rút thẻ ngân hàng ra đưa cho Hứa Nhị Cẩu.



Hứa Nhị Cẩu phớt lờ ‘lời giáo huấn’ của Hứa Ác Lai, sau khi cầm thẻ ngân hàng, cô

ta nói với Hứa Ác Lai: “Cảm ơn nhé!”



Sau đó, cô ta quay người đi vào trong sân.



“Đi thôi!”



Hứa Ác Lai liếc nhìn bóng hình Hứa Nhị Cẩu, anh ta định nói gì đấy nhưng lại thôi,

cho đến khi bóng hình của Hứa Nhị Cẩu khuất khỏi tầm mắt, anh ta mới nói với Diệp

Phàm.



“Lão Hứa, anh với em gái rốt cuộc có chuyện gì thế?” Diệp Phàm hoàn hồn lạị, tò

mò hỏi.



“Không liên quan đến anh”, Hứa Ác Lai không chút khách khí, nói.



“Lão Hứa, tôi thấy em gái anh cũng được đấy, kết hôn chưa thế?”



“Chưa!”



“Thế anh thấy tôi thế nào?”



“Anh có ý gì?”



“Không có gì, tôi chỉ là muốn hỏi xem anh cảm thấy tôi làm em rể anh có được

không?”, Diệp Phàm nói với vẻ mặt vô liêm sỉ.



“Diệp Phàm, anh muốn chết à?”, Hứa Ác Lai lập tức nổi giận, toàn thân toát ra luồng

sát khí lạnh lẽo, Diệp Phàm bị dọa như con mèo bị giẫm phải đuôi, tức khắc lùi lại,

cách Hứa Ác Lai một khoảng đủ xa.



Sau đó, Diệp Phàm nhận thua, cười hì hì và nói với Hứa Ác Lai: “Lão Hứa, đừng

nghiêm túc như vậy, tôi chỉ đùa với anh vậy thôi!”



“Hừ, nếu anh còn dám đùa kiểu này nữa, tôi chắc chắn sẽ giết anh!” Hứa Ác Lai hừ

lạnh một tiếng, sau đó, có vẻ anh ta nghĩ ra điều gì, liền cảnh cáo Diệp Phàm lần

nữa: “Diệp Phàm, tôi nói thẳng trước, lần này tôi giới thiệu em gái tôi giúp anh, là nể

tình giữa anh và tôi, nhưng ......”



“Nhưng nếu như anh dám động vào em gái tôi, cho dù tôi có phải làm trái lời thề của

mình, tôi cũng nhất định sẽ giết anh”.



“Rõ chưa?”



“Khụ khụ......” Diệp Phàm có thể nhìn ra, Hứa Ác Lai rất nghiêm túc chứ không phải

đang nói đùa, vội vàng thu lại sự khoa trương thường ngày, nói một cách vô cùng

nghiêm túc: “Lão Hứa, anh nói vậy khiến tôi hơi đau lòng đấy, tôi là người như thế

nào chẳng lẽ anh còn không rõ sao? Quan hệ giữa chúng ta thế nào? Sao tôi có thể

động vào em gái anh được cơ chứ?”



“Hơn nữa, anh cũng biết là trong lòng tôi có người khác rồi mà”.



“Cho nên, anh cứ yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không động vào một cọng lông của em

gái anh”.



Có được lời cam đoan như vậy từ Diệp Phàm, Hứa Ác Lai mới cảm thấy nhẹ nhõm,

hai người vừa nói chuyện vừa nhanh chóng quay về trung tâm Tinh Thành.



. . . . . .



Khu biệt thự Thanh Mộng là một trong những khu biệt thự sang trọng có tiếng nhất ở

khu vực Tương Nam.



Trong đó có một tòa biệt thự kiểu đơn hai tầng, trong phòng khách trang hoàng vô

cùng lộng lẫy, Nghiêm Húc ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt hắn cùng khó chịu.



Kể từ sau lần gặp mặt Diệp Phàm, hắn liên tiếp gặp chuyện xui xẻo, không chỉ là

việc quyền đứng đầu liên minh bị Tiêu Lang cướp mất, mà số tài sản khó khăn lắm

mới giành được cũng lần lượt bị Tiêu Lang chia cho những người khác.



Mặt khác, một số sản nghiệp mà tự hắn có được gần đây cũng bị ảnh hưởng nặng

nề.



Điều này là do lúc đầu khi hắn nắm quyền đứng đầu liên minh đã điên cuồng cướp

bóc một số sản nghiệp của nhà họ Tiêu.



Trước kia nhà họ Tiêu không dám đắc tội với hắn, gặp bất cứ chuyện gì cũng phải

nhẫn nhịn hắn, nhưng những ngày này, nhà họ Tiêu bỗng vùng lên, chẳng những

không sợ hắn nữa, ngược lại còn sử dụng một số thủ đoạn gây áp lực lên rất nhiều

sản nghiệp của hắn ở Tinh Thành.



Mới chưa đến nửa tháng, sản nghiệp của Nghiêm Húc ở Tinh thành đã tổn thất đến

vài chục tỷ, mặc dù đối với hắn mà nói đây không phải là số tiền lớn, nhưng nếu cứ

tiếp tục như này, hắn cho dù có giàu có đến cỡ nào cũng không trụ nổi được nữa!



Mà giới tu hành tuy rằng khác với thế tục, nhưng trên thực tế, người trong giới tu

hành đều biết, tiền bạc đối với người tu hành cực kỳ quan trọng, không có sự hỗ trợ

của tiền bạc sẽ rất khó khăn trong việc phát triển sự nghiệp trong giới tu hành, và

gần như sẽ không có cơ hội để thăng tiến.



Đây là điều mà Nghiêm Húc không thể nhẫn nhịn được.



Hắn hạ mình, nhưng không có nghĩa là hắn không có dã tâm.



Hoàn toàn ngược lại, từ trước tới nay, hắn luôn là người rất có dã tâm, muốn có

công danh sự nghiệp, muốn trở thành nhân vật lớn được mọi người trong giới tu

hành kính trọng.



Cho nên, đối với sản nghiệp ở Tinh Thành bị nhà họ Tiêu chèn ép, hắn vô cùng

phẫn nộ.



“Nhà họ Tiêu mấy ngày này lấy gan từ đâu vậy? Ông mày không gây rắc rối gì cho

chúng mày, chúng mày đáng lẽ nên thắp hương cảm ơn thần phật, nhưng ngược lại

chúng mày lại chèn ép sản nghiệp ở Tinh Thành của ông mày, chán sống rồi phải

không? Muốn tao giết chết cả nhà chúng mày đúng không?”



Trong mắt Nghiêm Húc lóe lên sự căm hận, đằng đằng sát khí hét lên.



“Toang” một tiếng, hắn ném chén trà trong tay xuống đất, vỡ tan tành.



“Húc thiếu gia, đừng tức giận”. Một tên thanh niên mặc bộ vest màu đen nói với

Nghiêm Húc: “Tôi gần đây nhận được tin tức liên quan đến tấm bản đồ kho báu của

Tiên Hạ Tam Bảo, không biết Húc thiếu gia đã nghe qua chuyện này chưa?”



“Nghe qua rồi, gần đây chuyện đấy đang được mọi người nhao nhao truyền tai

nhau, tuy nhiên, đây rõ ràng là tin giả, nếu như bản đồ kho báu là thật, sao không tự

mình đi đào kho báu đi? Muốn xung kho báu vào công quỹ hay sao?”, Nghiêm Húc

thuận miệng nói, hắn không có hứng thú lắm đối với tấm bản đồ kho báu của Tiên

Hạ Tam Bảo.



Điểm mấu chốt là, hắn cho rằng tấm bản đồ kho báu đang được lưu truyền ra là giả.



“Không không không”.Tên thanh niên mặc vest màu đen vội vàng nói: “Húc thiếu gia,

tôi nhận được tin tình báo vô cùng đáng tin rằng tấm bản đồ kho báu Tiên Hạ Tam

Bảo từ chợ đen truyền ra gần đây là thật”.



“Là thật sao? Nhưng, nhưng chuyện này thật khó tin? Ai lại ngu ngốc đến mức công

bố tấm bản đồ kho báu cơ chứ?”, Nghiêm Húc nói.



“Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng trước mắt có lời đồn khá là đáng tin, rằng

Diệp Phàm sắp tới sẽ thu thập Tiên Hạ Tam Bảo, khiến cho người vốn dĩ đã âm

thầm thu thập đủ Tiên Hạ Tam Bảo cho rằng không tranh giành nổi với Diệp Phàm,

cho nên, hắn sẽ xung tấm bản đồ kho báu của Tiên Hạ Tam Bảo vào công quỹ, từ

đó đổi lấy một số tiền”, tên thanh niên mặc vest đen nói sự việc mình nghe ngóng

được cho Nghiêm Húc.



“Tin đồn ngày nghe cũng có lý, Diệp Phàm cũng đang thu thập Tiên Hạ Tam Bảo à?”

Nghiêm Húc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Như này đi, tôi sắp xếp người âm tầm theo

dõi động tĩnh của Diệp Phàm, nếu như tấm bản đồ kho báu mà chợ đen truyền ra là

thật, vậy hắn nhất định sẽ hành động”.



“Chiêu này của Húc thiếu gia quả nhiên cao minh!”, tên thanh niên mặc vest đen

ngẩn người một lúc, rồi giơ ngón tay cái lên nói với Nghiêm Húc.

Chương 407: Gặp mặt Tiêu Lang



Khi Diệp Phàm quay về chỗ ở ở Tinh Thành, Triệu Vũ đang sốt ruột như ngồi trên

đống lửa.



Từ sau khi Diệp Phàm rời đi cùng với Mộ Dung Mộng Dao, cậu ta và Diệp Phàm đã

mất liên lạc.



Mấy ngày nay, cậu ta liên tục đi tìm Diệp Phàm.



Thậm chí còn điều động vài cơ quan tình báo để truy tìm tung tích của Diệp Phàm

nhưng vẫn không thu được tin tức gì.



Cậu ta lo lắng đến mức định bắt Mộ Dung Mộng Dao về để tra hỏi.



Vì thế, khi thấy Diệp Phàm quay về, Triệu Vũ vừa ngạc nhiên vừa kích động, cậu ta

ngay lập tức hỏi Diệp Phàm: “Anh Phàm, anh đã đi đâu vậy?”



“Mấy ngày nay anh biến mất mà không nói một lời làm em lo lắng chết đi được”.



“Thậm chí em còn điều động vài cơ quan tình báo của chúng ta ở Tinh Thành để tìm

anh, nhưng đều không thấy dấu vết nào. Em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi,

đang địnhđi tìm Mộ Dung Mộng Dao để tra hỏi cô ta”.



“Ừm......” Diệp Phàm nói: “Nhà họ Hạng âm mưu hại tôi. Trong lúc tôi không còn lựa

chọn nào khác, đành phải sử dụng thủ đoạn của người tu hành tâm cảnh, may lại

gặp được lão Hứa…...”



Diệp Phàm kể chuyện mình bị Hạng Cuồng Đồ cho người đến vây giết cho Triệu Vũ

nghe.



“Nhà họ Hạng đúng là coi trời bằng vung. Anh Phàm, bây giờ em sẽ lập tức dẫn

người đến Giang Đông, xử lý cả nhà chúng”, Triệu Vũ tức giận nói.



Nhà họ Hạng năm lần bảy lượt ra tay với Diệp Phàm, điều này khiến cho Triệu Vũ

không nhẫn nại được nữa. Lần trước, Hạng Cuồng Đồ đến gây chuyện, Triệu Vũ đã

định đi Giang Đông tìm nhà họ Hạng tính sổ, nhưng lại bị Diệp Phàm ngăn lại.



Nhưng nhà họ Hạng lại không biết tốt xấu, lại dám tập kích bao vây Diệp Phàm.



Thật sự là......



Ức hiếp người quá đáng!



“Thôi được rồi! Chuyện nhà họ Hạng vây giết tôi cứ tạm gác lại đã, bây giờ chúng ta

nên chú tâm vào bản đồ kho báu của Tiên Hạ Tam Bảo”.



“Cậu chắc hẳn cũng biết rằng trong số kho báu của Tiên Hạ Tam Bảo, thứ đó là thứ

mà tôi nhất định phải lấy được”.



“Chỉ có lấy được nó thì vết thương của tôi mới được chữa lành”.



Diệp Phàm ngăn cản Triệu Vũ đang kích động.



“Em hiểu rồi!”, Triệu Vũ gật đầu.



Cậu ta biết rõ, đối với Diệp Phàm, kho báu của Tiên Hạ Tam Bảo quan trọng đến

mức nào. Để không xảy ra bất kỳ sơ suất nào, Diệp Phàm gần như huy động tất cả

các thành viên mà anh bố trí trong Tinh Thành.



Vì vậy, cậu ta hiểu được bây giờ không phải là lúc gây thêm rắc rối.



“Theo ghi chép trên tấm bản đồ kho báu, ba ngày nữa chính là ngày kho báu mở ra,

cậu nhanh chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ trước đi”, Diệp Phàm nói với Triệu Vũ.



“Vâng ạ!” Triệu Vũ gật đầu, quay người chuẩn bị rời đi.



Đúng lúc này, một thanh niên mặc vest vội vã bước vào, nhìn thấy Triệu Vũ và Diệp

Phàm liền vội vàng nói: “Anh Vũ, anh Phàm, có một người tự xưng là Tiêu Lang

muốn gặp anh Phàm”.



“Tiêu Lang?”



Triệu Vũ nhíu mày, sửng sốt.



“Cho cậu ta vào đây”. Diệp Phàm cũng có chút bất ngờ, nhưng anh nhanh chóng lấy

lại tinh thần và nói với cậu thanh niên kia.



“Anh Phàm, em có nên ở lại đây không?”



“Cậu đi làm việc của mình đi”.



“Vâng!”



Triệu Vũ rời đi không lâu thì cậu thanh niên ‘thông báo’ vừa nãy dẫn một người đàn

ông bước vào.



Diệp Phàm ra hiệu cho cậu thanh niên, cậu ta biết điều nhanh chóng rời đi.



Người đàn ông bước vào phòng khách, sau khi nhìn thấy Diệp Phàm thì mỉm cười

nói: “Chào anh Phàm!”



“Cậu là Tiêu Lang sao?” Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào cậu ta và hỏi: “Cậu đến

tìm tôi có việc gì thế?”



“Tôi là minh chủ của liên minh giới tu hành ở Tương Nam này”. Tiêu Lang bình tĩnh

nói, trực tiếp tiết lộ thân phận hiện tại của mình.



Kể từ khi đoạt được chức minh chủ liên minh giới tu hành Tương Nam từ tay

Nghiêm Húc, Tiêu Lang đã sử dụng thủ đoạn của mình khiến cho cả thế hệ trẻ trong

giới tu hành ở Tương Nam phải ‘bái phục’ mình. Cậu ta bây giờ chính là người đứng

đầu trong giới tu hành ở Tương Nam.



Cậu ta có được vị trí như ngày hôm nay, ngoài năng lực xuất chúng của mình ra.



Còn là nhờ thế lực của Diệp Phàm âm thầm giúp đỡ.



Ngoài ra, Tiêu Vân Hùng cũng đã bí mật gặp Tiêu Lang, ông ta nói cho Tiêu Lang

biết về chuyện Diệp Phàm muốn tiến cử cậu ta lên làm thần tử Tương Nam.



“Ừm, rất tốt! Quả nhiên Diệp Phàm tôi đã không nhìn lầm người, cậu đúng là một

nhân tài mà!”, Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Tiêu Lang, gật đầu hài lòng.



Tuy đây là lần đầu tiên anh gặp Tiêu Lang.



Nhưng thế lực mà anh bố trí ở Tương Nam sớm đã đưa toàn bộ tài liệu liên quan

đến Tiêu Lang cho anh xem.Đọc nhanh tại Vietwriter.net



Cũng chính vì thấy được năng lực siêu phàm của Tiêu Lang nên lúc đầu Diệp Phàm

mới nảy ra ý định tiến cử cậu ta làm thần tử Tương Nam, và cũng vì chuyện này mà

anh đã tốn biết bao công sức.



Tiêu Lang không hề làm anh phải thất vọng, trong vỏn vẹn một thời gian ngắn, với

sự giúp đỡ của thế lực ngầm mà anh bố trí, cậu ta đã đoạt được vị trí minh chủ liên

minh của giới tu hành Tương Nam.



“Anh Diệp, tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của anh”. Tiêu Lang hít hơi thật sâu, nói với

Diệp Phàm: “Nếu không có được sự giúp đỡ của anh thì thật khó để tôi ngồi lên

được vị trí cao nhất trong giới tu hành ở Tương Nam”.



Nói đến đây, Tiêu Lang quỳ gối xuống trước mặt Diệp Phàm.



“Cậu đang làm gì thế?”, Diệp Phàm nhíu mày, vẻ mặt đầy sự hoài nghi.



“Anh Diệp, hôm nay tôi đến, ngoài việc cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trở thành minh

chủ ra, quan trọng hơn là cảm ơn anh đã cứu mẹ tôi”, Tiêu Lang chân thành nói.



“Tôi sao có thể thấy chết không cứu được? Tôi chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi, ân tình

này cậu không cần phải để trong lòng làm gì, cũng không cần để nó làm ảnh hưởng

đến sự hợp tác của chúng ta”.



Diệp Phàm bình thản nói.



Lúc trước, khi xem những thông tin về Tiêu Lang, Diệp Phàm đã phát hiện ra mẹ

Tiêu Lang mắc một căn bệnh lạ.



Để chữa được căn bệnh này thì cần phải có máu Chúc Long.



Nhưng máu Chúc Long cực kỳ quý hiếm, ngay cả các cao thủ trong giới tu hành ở

thần tiên lục địa cũng đều mong muốn có được nó.



Đúng lúc đó, Diệp Phàm lại vừa có được một giọt máu Chúc Long.



Mà Tiêu Lang là một người tài như vậy lại quyết định ẩn mình trong giới tu hành

Tương Nam, không tranh giành với đời, đó là bởi vì cậu ta muốn ở bên cạnh chăm

sóc mẹ già.



Thậm chí, vì mẹ, cậu ta đã phải khom lưng cúi đầu, làm trâu làm ngựa cho người

khác.



Chính vì tấm lòng hiếu thảo của Tiêu Lang nên Diệp Phàm đã quyết định đưa giọt

máu Chúc Long mà ban đầu anh may mắn có được cho mẹ của Tiêu Lang, chữa

khỏi căn bệnh lạ cho bà ấy.



Cậu ta cũng vì chuyện này mà luôn đội ơn Diệp Phàm, đồng ý hợp tác với anh.



“Anh Phàm, cho dù đối với anh, việc anh cứu mẹ tôi không có gì to tát nhưng đối với

tôi, đây là đại ân đại đức. Cả đời này, chỉ cần anh Phàm có chỗ cần dùng đến Tiêu

Lang tôi xin cứ việc mở lời. Tôi cho dù có thịt nát xương tan cũng quyết không từ để

báo đáp ân tình của anh.



Tiêu Lang kiên định nói.



Cậu ta là huyết mạch ẩn mình của nhà họ Tiêu, từ nhỏ đã phải chịu biết bao khổ

cực.



Vì thế, cậu ta là một người con hiếu thảo.



Và là người có ơn nhất định phải trả.



“Cậu hãy đứng lên đi”. Diệp Phàm thở dài, tiến lên đỡ Tiêu Lang dậy, nói với vẻ mặt

nghiêm trọng: “Mấy ngày trước, tôi đã phái người đến báo tin cho cậu rồi, Tần Hiên

Long có thể sẽ ra tay với cậu, cậu đã có cách nào để đối phó chưa?”



Chương 408: Suy nghĩ của Tiêu Lang



"Điều này em đã biết từ lâu rồi."



Tiêu Lang gật đầu.



Lần trước Diệp Phàm không hợp tác với Tần Hiên Long, mà cho người đi báo với

Tiêu Lang chuyện Tần Hiên Long muốn đối phó với cậu ta.



"Vậy chuyện này, cậu có suy nghĩ và dự định gì?" Diệp Phàm chau mày lại, hỏi.



"Anh Diệp, có lẽ Tần Hiên Long rất lợi hại, anh ta có thể là con dao sắc nhưng em

không phải là con cá." Tiêu Lang vô cùng tự tin, dõng dạc nói.



"Ồ?" Diệp Phàm ngây người, chăm chú nhìn Tiêu Lang đánh giá cậu ta một chút,

nói: "Cậu chắc chắn chứ? Nếu cậu đã nói như vậy, tôi sẽ không nhúng tay vào

chuyện này, đến lúc đó, với thủ đoạn của Tần Hiên Long, một khi anh ta muốn ra tay

với cậu, cho dù tôi muốn giúp cũng chưa chắc đã giúp được."



Mấy lần tiếp xúc với Tần Hiên Long, mặc dù không giao chiến chính diện với nhau,

nhưng anh đã có sự đánh giá về thực lực và thủ đoạn của Tần Hiên Long.



Có thể nói, ngoài Dương Nhuận Nông ra, Tần Hiên Long là đối thủ mạnh nhất của

Diệp Phàm gặp sau khi trở về Hoa Hạ.



Cho nên, anh thật ra rất lo lắng việc Tần Hiên Long nhằm vào Tiêu Lang.



"Ừm!"



Tiêu Lang không nói nhiều lời dư thừa mà kiên định gật đầu.



Mặc dù cậu ta và Tần Hiên Long chưa tiếp xúc với nhau lần nào, nhưng là một

thành viên trong giới tu hành, cậu ta đã nghe nói uy danh của Tần Hiên Long từ lâu.



Cậu ta không hề tỏ ra cao ngạo trước mặt Diệp Phàm, mà thực sự cậu ta chắc chắn

rằng mình có thể đối phó với Tần Hiên Long.



Tiêu Lang vốn là thanh niên ưu tú, nếu không phải vì mạch ẩn của nhà họ Tiêu và

căn bệnh lạ của mẹ, cậu ta luôn khá khiêm tốn, không thể hiện quá nhiều, thì dựa

vào tố chất của cậu ta, chắc chắn có thể trở thành người đứng đầu trong cùng thế

hệ giới tu hành ở khu vực Tương Nam.



Mặc dù cậu ta khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là cậu ta không đủ tự tin, càng

không có nghĩa là năng lực của cậu ta không đủ tốt.



"Được rồi, nếu cậu đã chuẩn bị cách đối phó với Tần Hiên Long, vậy thì tôi sẽ chờ

đợi xem cậu vậy."



Diệp Phàm nói.



Anh rất tin tưởng Tiêu Lang!



Người anh nhìn trúng, sao anh lại không tin tưởng được?



Hơn nữa, Tiêu Lang đã dốc sức chứng minh năng lực của bản thân, phải biết rằng,

mặc dù có sự giúp đỡ của Diệp Phàm, nhưng nếu bản thân Tiêu Lang là kẻ vô tích

sự, cũng không thể nào trở thành thủ lĩnh của liên minh giới tu hành Tương Nam

được.



"Anh Diệp, chuyện Tam Bảo Tiên Hạ anh đã nghe nói chưa?" Nói chuyện phiếm vài

câu, Tiêu Lang đột nhiên chuyển chủ đề, vô cùng nghiêm túc hỏi Diệp Phàm.



"Ừm." Diệp Phàm gật đầu hỏi: "Cậu có suy nghĩ gì về chuyện này?"



"Anh Diệp, xin thứ cho em vỗ lễ."



"Cậu có ý gì vậy?"



Tiêu Lang lưỡng lự một lát rồi nói: "Anh Diệp, vậy em nói thẳng."



"Theo những manh mối em nắm được, em cảm thấy, bản đồ kho báu cất giấu Tam

Bảo Tiên Hạ đang lưu hành ở chợ đen có lẽ là thật."



"Hơn nữa, em cảm thấy tấm bản đồ kho báu đó là do anh Diệp cố ý công khai."



"Ồ?" Diệp Phàm ngây người, nhìn Tiêu Lang với vẻ đầy hứng thú, nói: "Tại sao cậu

lại nghĩ như vậy?"



"Đầu tiên, em nhận được tin tức, anh Diệp đã dùng số tiền lớn để mua một trong

những món đồ trong Tam Bảo Tiên Hạ ở sơn trang Phù Vân, ngoài ra nhiều tháng

trước, lúc bán đấu giá một trong những món khác của Tam Bảo Tiên Hạ, anh Diệp

cũng có tham gia buổi đấu giá đó..."



Tiêu Lang hít sâu một hơi, kể hết những tin tức mà mình nắm được và suy luận của

bản thân cho Diệp Phàm.



"Vậy cậu nghĩ, tại sao tôi có bản đồ kho báu trong tay lại không tự đi đào trộm kho

báu, mà phải công bố ra ngoài, làm như vậy có ích gì đối với tôi?"



Diệp Phàm tiếp tục hỏi.



Tiêu Lang nghĩ một lúc, nói: "Tấm bản đồ đang lưu hành trên chợ đen, em đã xem

kỹ lưỡng rồi, theo ám hiệu trên đó, lúc kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ hiện thế, trời

đất sẽ xuất hiện hiện tượng kỳ lạ."



"Cho nên, anh Diệp truyền tấm bản đồ kho báu ra chợ đen, thật ra là chuyện bắt

buộc phải như vậy."



"Bởi vì một khi kho báu mở ra, trời đất hình thành hiện tượng lạ, chắc chắn sẽ thu

hút sự chú ý của nhiều người, đến lúc đó dễ bị người khác biết vị trí kho báu. Mà

nếu anh Diệp tự mình đi tìm kho báu, nhất định sẽ gặp một số cơ quan cạm bẫy

trong kho báu, cuối cùng sẽ rất dễ rơi vào kết cục đưa thành quả cho người khác."



"Ha ha!" Diệp Phàm nở nụ cười, vô cùng tán thành với Tiêu Lang, nói: "Rất tốt, quả

nhiên tôi không nhìn nhầm người."



"Anh Diệp, em có một ý kiến."



"Nói."



"Em chuẩn bị đưa người của liên minh cùng tham gia tranh món kho báu này, đến

lúc đó, vừa có thể bí mật giúp đỡ anh Diệp, cũng có thể làm suy yếu sức mạnh của

liên minh, khiến cho bọn họ không thể tạo được bất cứ mối uy hiếp nào cho anh

Diệp cả." Tiêu Lang nói ra ý kiến của mình.



"Ừm!" Diệp Phàm gật đầu, nói: "Cậu nghĩ thế nào thì cứ thế mà làm."



"Nhưng mà, cậu phải nhớ, cậu không cần phải thay tôi suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần

cố gắng leo lên được vị trí thần tử của khu vực Tương Nam, hoàn thành điều kiện

ban đầu tôi đưa ra cho cậu là được."



"Đừng nói là giới tu hành cỏn con ở khu vực Tương Nam, cho dù cả giới tu hành

Hoa Hạ liên thủ lại, tôi cũng không sợ!"



Tiêu Lang chau mày lại, nghĩ một lúc rồi nói: "Em đã rõ rồi!"



Nói thêm vài câu nữa, Tiêu Lang mới rời khỏi biệt thự.



Nhìn bóng Tiêu Lang rời khỏi, ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, tâm trạng khó nói.



Đối với việc Tiêu Lang 'báo đáp ân tình', anh không chú ý quá nhiều, đối với anh chỉ

cần Tiêu Lang có thể trở thành thần tử ở khu vực Tương Nam, hoàn thành chuyện

trước kia đã thỏa thuận là được rồi.



Còn việc Tiêu Lang giúp anh làm suy yếu sức mạnh giới tu hành ở Tương Nam, anh

vốn không quan tâm.



Như anh đã nói, anh vốn không quan tâm giới tu hành khu vực Tương Nam nhằm

vào anh, bởi vì, anh có đủ sức mạnh để đối đầu trực tiếp với giới tu hành khu vực

Tương Nam.



"Có là nhân tài thật sự hay không, phải xem lần này cậu ta biểu hiện trong việc tìm

kho báu Tam Bảo Tiên Hạ như thế nào, nếu biểu hiện tốt, tôi sẽ dành chút công sức

để bồi dưỡng cậu ta."



Diệp Phàm tự lẩm bẩm.



Lúc này, điện thoại của anh đột nhiên rung lên.



Diệp Phàm hơi ngẩn ra, vội vàng cầm điện thoại lên nhìn, là một số máy rất thần bí,

đủ hai mươi hai con số.



Điều này khiến sắc mặt Diệp Phàm thay đổi, vội vàng ấn nút nghe.



Điện thoại nhanh chóng được kết nối.



"Linh Lung, có chuyện gì vậy? Sao em lại dùng số điện thoại này?" Diệp Phàm vội

vàng hỏi.



Số điện thoại thần bí này là 'điện thoại cứu mạng' của Linh Lung, trừ khi là thời khắc

sinh tử, nếu không cho dù là gặp hoàn cảnh nào, Lý Linh Lung cũng sẽ không dùng

số điện thoại này.



"Diệp Phàm, thân phận của em bị bại lộ rồi..." Lý Linh Lung thở hổn hển nói.



"Em đang ở đâu, anh lập tức cho người qua chi viện cho em."



"Không kịp nữa rồi."



"Em có ý gì? Linh Lung, em đừng có làm bậy!" Diệp Phàm ngây người một chút,

lòng nóng như lửa đốt nói.

Chương 409: Lý Linh Lung xảy ra vấn đề

lớn






“Diệp Phàm, xin lỗi, e rằng đời này em không thể gả cho anh rồi.” Lý Linh Lung nói.



“Em nói vớ vẩn cái gì đấy? Mau nói cho anh biết vị trí của em, anh sắp lập tức sắp

xếp người đến chi viện cho em.” Diệp Phàm gân cổ lên gào thét.



Anh rất lo lắng cho sự an nguy của Lý Linh Lung.



Phải biết là, mối quan hệ giữa anh và Lý Linh Lung rất đặc biệt, hai người giống như

người thân trong gia đình vậy.



“Không cần tốn công vô ích đâu, em là loại người cam chịu số phận sao? Hơn nữa,

em cũng không nói lần này em sẽ chết!” Lý Linh Lung nói: “Nếu anh sắp xếp người

đến giúp em, đối phương sẽ lần theo giấu vết tìm được anh.”



“Em không muốn anh gặp nguy hiểm.”



“Đúng rồi, anh nhất định phải cẩn thận một người, biệt hiệu của hắn là Thú Nô, hắn

đã đến Hoa Hạ rồi, theo tình báo mà em có, rất có khả năng hắn có liên quan đến

chuyện đó.”



Nói xong, không đợi Diệp Phàm nói, Lý Linh Lung liền dập máy luôn.



Diệp Phàm vội gọi lại lần nữa, nhưng điện thoại đã tắt máy.



Không một chút do dự, Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho thuộc hạ ở nước ngoài,

yêu cầu họ tìm Lý Linh Lung bằng mọi giá.



Ba ngày nhanh chóng trôi qua, nhưng tin tức nước ngoài truyền đến vẫn không tìm

được tung tích của Lý Linh Lung.



Lý Linh Lung giống như bốc hơi vậy.



Thậm chí Ma Đảng cũng hoàn toàn mất tung tích ở nước ngoài, dường như đã bị

một thế lực thần bí nào đó trừ khử.



Điều này khiến Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.



Lúc đầu anh càn quét thế lực của thế giới ngầm phương Tây, Ma Đảng là một trong

những kẻ thù lớn của anh, cho dù là anh cũng không thể trừ khử tận gốc Ma Đảng

khỏi thế lực của thế giới ngầm phương Tây, huống hồ là im hơi lặng tiếng, không tạo

ra bất cứ động tĩnh gì như thế này.



Từ đó có thể thấy, thế lực lần này Lý Linh Lung động đến thực sự rất khủng.



Mặc dù không thể chắc chắn sự an nguy của Lý Linh Lung, điều này khiến Diệp

Phàm vô cùng sốt ruột, nhưng anh không thể làm gì, chỉ còn cách chấp nhận hiện

thực này.



Anh là người nội tâm vô cùng mạnh mẽ, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của

mình, không tập trung lo lắng cho an nguy của Lý Linh Lung nữa, anh biết rõ sự tài

tình và thủ đoạn của cô, cho dù khó lường trước được.



Nhưng anh vẫn có lòng tin, Lý Linh Lung nhất định có thể sống sót.



Có quyết định như thế, Diệp Phàm mới tập trung vào kho báu trong Tam Bảo Tiên

Hạ.



Theo tấm bản đồ tìm được trong Tam Bảo Tiên Hạ, kho báu nằm trên đỉnh núi Hành

Sơn ở Tương Nam.



Hành Sơn là một trong trong năm ngọn núi cao ở Hoa Hạ, bởi vì nó nằm ở cạnh sao

chẩn, một chòm sao trong Nhị thập bát tú, ‘Biến ứng cơ hành’, ‘Thuyên đức quân

vật’, giống như hành khí, có thể xưng trời đất, do đó có tên là Hành Sơn.



Theo nội dung của tấm bản đồ, kho báu trong Tiên Bảo Hoa Hạ ba trăm mới hiện

thế một lần.



Mỗi lần kho báu hiện thế, trên đỉnh Chúc Dung Phong, đỉnh chính của Hành Sơn sẽ

xuất hiện ảo ảnh cùng ánh mây bảy sắc.



Lúc hiện tượng kỳ lạ xuất hiện, có thể nhìn thấy lối vào trong kho báu của Tam Bảo

Tiên Hạ, sau khi vào trong chỉ có thể dựa vào chỉ dẫn của tấm bản đồ để vào trong

điện chính của kho báu.



Tất cả kho báu đều nằm trong điện chính.



Mặc dù bên trên tấm bản đồ có đường đi, thậm chí còn hiện ra rất nhiều cơ quan.



Nhưng không hề chỉ rõ vị trí cụ thể của các cơ quan cùng với loại cơ quan, chính vì

thế, Diệp Phàm mới nghĩ cách công khai tấm bản đồ kho báu, thu hút nhiều người

đến tranh giành kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ trước.



Với sự xung phong dẫn đầu của đám người này có thể dò ra rất nhiều cơ quan trên

đường đi, điều này giúp giảm thiểu đáng kể sự hy sinh về mạng người cho Diệp

Phàm.



Ngoài ra, Diệp Phàm cũng muốn lợi dụng tấm bản đồ kho báu này để dẫn dụ một

vài nhân vật lớn trong giới tu hành ở Tương Nam lộ diện.



Anh muốn dùng giới tu hành Tương Nam làm ván cầu để thâm nhập vào trong giới

tu hành ở Hoa Hạ.



Chính vì thế, anh càng phải tìm hiểu rõ các nhân vật lợi hại và thế lực trong giới tu

hành ở Tương Nam, như thế mới có thể giúp anh không gặp phải rủi ro bất trắc ở

Tương Nam.



Diệp Phàm dồn hết tâm trí vào việc tranh giành kho báu ở Tam Bảo Tiên Hạ, có như

thế thì anh mới không suy nghĩ đến chuyện của Lý Linh Lung.



Mà mấy ngày nay, càng ngày càng nhiều người đến Tương Nam, tất cả đều vì kho

báu trong Tam Bảo Tiên Hạ.



Chuyện có kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ đã lưu truyền rất nhiều năm, vì vậy

nhiều người không thể nào quên được kho báu ở Tam Bảo Tiên Hạ.



Thực ra, trước Diệp Phàm, đã có rất nhiều người từng thu thập Tam Bảo Tiên Hạ,

nhưng dù nghiên cứu thế nào họ cũng không thể tìm ra được tấm bản đồ trong đó.



Đây cũng là lý do tại sao, Tam Bảo Tiên Hạ lại lần lượt được chuyển đến chợ đấu

giá.



Không thể tìm được tấm bản đồ kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ, vậy thì Tam Bảo

Tiên Hạ đó cũng không có bất cứ giá trị gì cả.



Căn biệt thự tráng lệ xây dựng sát núi cạnh sông ở khu vực ngoại ô Tinh Thành,



Tần Hiên Long đang nghiên cứu một cuốn sách cổ trong đại sảnh.



Mấy ngày nay, anh ta đều nghiên cứu cuốn sách cổ này, cũng thu thập được không

ít, sức mạnh đã tăng lên một bậc.



Anh ta cũng quan tâm đến kho báu Tam Bảo Tiên Hạ, thậm chí còn chuẩn bị xong

mọi thứ để tham gia cuộc tranh giành.



Đương nhiên, anh ta không từ bỏ việc đối phó với Diệp Phàm.



Mấy ngày nay anh đều điều tra thông tin liên quan đến Tiêu Lang, anh đã to mồm

trước mặt Diệp Phàm rằng sẽ khiến giới tu hành Tương Nam trừ khử Tiêu lang, anh

ta đương nhiên phải làm được.



“Tần thiếu gia!”



Lúc này một thanh niên bước vào đại sảnh, khách khí nói với Tần Hiên Long.



Việc nghiên cứu sách cổ bị gián đoạn,Tần Hiên Long có chút bực mình, chau mày

lại, sát ý lóe lên trong sâu thẳm đôi mắt, khiến thanh nhiên đó sợ hãi lập tức quỳ

xuống.



Có điều,Tần Hiên Long do dự một lúc, cuối cùng vẫn thu lại sát ý tỏa ra từ trên

người, bình thản hỏi thanh niên đó: “Có chuyện gì?”



“Tần……Tần thiếu gia, Tiêu……Tiêu Lang phái người đưa một món quà đến.”

Thanh niên bị sát khí tỏa ra trên người Tần Hiên Long dọa cho khiếp sợ thế nên nói

lắp ba lắp bắp.



“Tiêu Lang?” Anh ta tặng quà gì?” Tần Hiên Long hơi sững sờ, chau mày lại.



Anh ta còn chưa đi tìm Tiêu Lang, kết quả cậu ta đã chủ động tặng quà cho anh ta.



Điều này làm anh ta rất ngạc nhiên!



Đồng thời cũng hơi tò mò!



“Đang……đang đặt ở trước cổng biệt thự……” Thanh niên run rẩy nói.



“Hả?” Tần Hiên Long do dự một lát, bỏ cuốn sách cổ trong tay xuống, đứng dậy khỏi

ghế bước đi chậm rãi ra ngoài biệt thự.



Lúc Tần Hiên Long ra ngoài biệt thự, liền nhìn thấy trước cổng đặt một chiếc đồng

hồ lớn bằng đồng thau.



“Tặng đồng hồ cho tôi? Haha……”



Nhìn thấy chiếc đồng hồ lớn bằng đồng thau, Tần Hiên Long sững sờ rồi lập tức

ngửa mặt lên trời cười lớn.



Sau đó chỉ nhìn thấy tay trái anh ta biến thành hình kiếm, chém nhẹ một nhát vào hư

không, luồng kiếm khí bộc phát ra ngoài, lập tức chém đứt đôi chiếc đồng hồ bằng

đồng thau.



“Anh đi tìm Tiêu Lang, chuyển lời đến anh ta giúp tôi!” Tần Hiên Long nói với thanh

niên ở bên cạnh: “Anh nói với anh ta, trong vòng ba tháng tôi sẽ ném xác anh ta

xuống hoàng tuyền.”

Chương 410: Kho báu mở cửa, quần hùng

đều đến


Thoắt cái đã đến ngày kho báu Tam Bảo Tiên Hạ mở cửa.



Các thế lực cũng đã đến đỉnh Chúc Dung – đỉnh chính của Hành Sơn.



Ngoài các thế lực ở địa phận Tương Nam còn có một vài thế lực đến từ những nơi

khác.



Truyền thuyết liên quan đến kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ đã có từ lâu, thế nên

rất nhiều người có hứng thú với khối kho báu này, sau khi biết được tấm bản đồ kho

báu trong Tam Bảo Tiên Hạ lưu truyền ở chợ đen khu vực Tương Nam, rất nhiều thế

lực ở những vùng khác cũng lần lượt hành động.



Biển người đông nghìn nghịt trên đỉnh Chúc Dung.



Hơn nữa, tất cả đều là người tu hành.



Sau khi xác định kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ nằm ở đỉnh Chúc Dung, nơi này đã

được phong tỏa, không mở cửa cho người bình thường.



“Tên bán bản đồ kho báu ở chợ đen Tương Nam là một kẻ khốn nạn, hắn đã bán

cho rất nhiều người, cứ thế này, cạnh tranh sẽ rất khốc liệt đấy nhỉ? Với thực lực

của anh em mình, e rằng chỉ có thể ăn phần rơi rớt còn lại trong đống báu đấy thôi.”



“Đúng vậy, lần này không chỉ trên 90% thế lực tu hành ở địa phận Tương Nam đến,

mà rất nhiều người tu hành từ nơi khác cũng đến, người tranh giành kho báu thực

sự rất nhiều.”



“Không cần lo lắng, nghe đồn, kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ rất phong phú, anh

em có thể không lấy được nhiều món đồ tốt, nhưng chí ít cũng sẽ không ra về tay

trắng.



“Tôi đến đây không phải chỉ vì kho báu, nghe nói, kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ là

‘di sản’ cuối cùng của nền văn minh tu hành, tôi thực sự muốn xem xem, nền văn

minh tu hành trước đó như thế nào.”



......



Trên đỉnh Chúc Dung, đám đông nhốn nhao, ai ai cũng thì thầm với nhau, bàn tán

sôi nổi.



Ầm ầm!



Lúc mọi người đang đợi kho báu mở cửa, Hành Sơn đột nhiên chấn động mạnh.



Sau đó, ánh mây bảy sắc xuất hiện trên đỉnh Hành Sơn.



Trong ánh mây bảy sắc đó, có rất nhiều kiến trúc cung điện lúc ẩn lúc hiện, đây

chính là ảo ảnh.



Mọi người trên đỉnh Hành Sơn lập tức bị chấn động bởi cảnh tượng này, ai ai cũng

giương mắt nhìn với vẻ mặt không thể tin nổi.



Cho dù mọi người ở đây đều là người tu hành, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn

thấy cảnh tượng hùng vĩ thế này.



Ai ai cũng cảm thấy không thể tin nổi.



“Trời ơi, hiện tượng kỳ lạ này thật đẹp, ảo ảnh này đúng là giống với cung điện trên

trời trong truyền thuyết.”



“Có thể có hiện tượng kỳ lạ thế này, kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ chắc chắn rất

phong phú."



“Lẽ nào thật sự giống như một số sách cổ ghi chép, nền văn minh trước đó là nền

văn minh tu hành phát triển thịnh vượng nhất? Bởi vì bùng nổ chiến tranh giữa các

tu sĩ nên mới dẫn đến thời đại Mạt Pháp, rồi mới hình thành giới tu hành hiện nay?”



“Tôi bỗng cảm thấy, có thể trên đời này thực sự có tiên nhân.”



“Nếu như thực sự có tiên nhân, sau này tôi sẽ dốc sức tu hành, sớm ngày trở thành

tiên nhân.”



Lúc mọi người bị chấn động bởi hiện tượng kỳ lạ xuất hiện trên đỉnh Chúc Phong,

Diệp Phàm cũng đã đến nơi, bên cạnh anh ngoài Triệu Vũ còn có đám người Hứa

Ác Lai và Hứa Nhị Cẩu.



“Từ thế trận này có thể thấy, muốn giành được kho báu, e rằng không chết cũng bị

lột một lớp da.” Lão Đỗ nhìn biển người trên đỉnh Chúc Dung, không khỏi chau mày

lại.



Lúc này, Hứa Nhị Cẩu cũng bực mình chau mày lại, nói với Diệp Phàm: “Anh nói đi,

anh làm cái quái gì vậy?”



“Nếu anh tìm chúng tôi sớm hơn một chút, chúng ta có thể âm thầm ôm trọn đống

kho báu này.”



“Bây giờ lại phải liều mạng đi tranh giành với người khác.”



“Ờ......” Diệp Phàm sờ mũi rồi nói: “Tại tôi, tại tôi......”



“Sớm biết lão Hứa có người em gái tài giỏi như cô, tôi tuyệt đối sẽ không có suy

nghĩ hồ đồ thế này.”



“Có điều các người yên tâm, các người chỉ cần giải quyết được cơ quan trong kho

báu, những người muốn tranh giành kho báu cứ để tôi xử lý là được.”



Lúc Diệp Phàm đang nói chuyện phiếm với Hứa Nhị Cẩu.



Mạc Thiên Cơ đứng bên cạnh lại nhìn chằm chằm vào ảo ảnh cùng ánh mây bảy

sắc trên đỉnh Chúc Dung, kích động đến nỗi toàn thân run rẩy.



“Trời ơi, tuyệt diệu, thực sự rất tuyệt diệu!”



“Người phàm không thể thiết kế ra cơ quan thế này, tuyệt đối là bút tích của tiên

nhân.”



“Có thể nhìn thấy thiết kế cơ quan như thế này, lần này cho dù phải chết tôi cũng

thấy xứng đáng!”



Mạc Thiên Cơ tự cảm thán một mình.



Ánh mắt của ông ta có chút điên cuồng!



“Thợ Mộc, ông có nhìn ra con đường nào không?” Tìm được lối vào chưa?” Hứa Nhị

Cẩu nhìn Mạc Thiên Cơ ở bên cạnh rồi hỏi.



“Ừm!” Mạc Thiên Cơ gật đầu.



“Ờ, thế thì ông mau nói đi, vào bằng lối nào, chúng ta nhanh chóng lẻn vào trước.”

Hứa Nhị Cẩu sững sờ một lúc, vội thúc dục Mạc Thiên Cơ.



“Lão đại, không phải vội, đợi một lúc nữa.” Mạc Thiên Cơ nói với vẻ mặt thần bí!



Ầm ầm!



Ngay lúc này, đỉnh Chúc Dung rung lên, giống như xảy ra một trận động đất vậy.



Cho dù hầu hết mọi người ở đây đều là người tu hành, cũng suýt nữa thì mất thăng

bằng, ngã trên mặt đất.



Sau cú chấn động, trên đỉnh Chúc Dung xuất hiện một vết nứt sâu không rõ đáy,

giống như thiên thần dùng rìu bổ đỉnh Chúc Dung vậy.



“Lối vào, là lối vào!”



“Lối vào đã xuất hiện, mọi người mau vào trong giành lấy kho báu đi.”



“Xông lên, xông lên......”



Nhìn thấy vết nứt xuất hiện trên đỉnh Chúc Phong, đám đông có mặt ở đó như phát

điên vậy, ùn ùn dốc toàn lực lao vào vết nứt đó.



Vết nứt đó rất đặc biệt, giống như một cái miệng há to.



Sâu thẳm tối tăm, không thấy đáy.



Diệp Phàm cùng Hứa Ác Lai, Triệu Vũ thấy cảnh tượng như vậy cũng chuẩn bị lao

về trong.



Nhưng Hứa Nhị Cẩu đột nhiên cản họ lại rồi nói: “Đợi đã, Thợ Mộc còn chưa nói,

các người vội cái gì?”



Lúc này, Mạc Thiên Cơ mới cười nói với Diệp Phàm: “Cậu Diệp, đừng nóng vội, mặc

dù vết nứt trên đỉnh núi cũng được xem là lối vào kho báu, nhưng nếu đi lối đó thì

thực sự mười phần chết chín.”



“Hả?” Diệp Phàm sững sờ, hỏi Mạc Thiên Cơ: “Theo lời ông nói, lẽ nào kho báu

không chỉ có một lối này?”



Lần trước anh chứng kiến thủ đoạn của Mạc Thiên Cơ, ông chính là người có trình

độ về cơ quan thuật lợi hại nhấ mà anh từng gặp.



Vì thế, Diệp Phàm tin tưởng vào nhận định của Mạc Thiên Cơ đối với cơ quan.



“Ừm!” Mạc Thiên Cơ đắc ý nói: “Cậu Diệp, may mà lần này cậu tìm được chúng tôi,

không phải tôi chém gió, trên thế gian này ngoài tôi ra, không ai có thể phát hiện

được lối vào khác của kho báu.”



“Lối vào khác ở đâu?” Diệp Phàm tò mò hỏi.



“Ở trên trời!”



Mặc Thiên Cơ nói với vẻ mặt thần bí, đồng thời chỉ tay vào ảo ảnh đang hiện rõ

trong ánh mây bảy sắc trên đỉnh Chúc Dung.



Diệp Phàm nhíu mày lại, ngẩng đầu nhìn ảo ảnh trong ánh mây bảy sắc trên đỉnh

Chúc Dung, lộ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom