Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Từ Phi Dung xẩy ra chuyện
Lúc này trong một căn phòng riêng xa hoa của Cổ Nguyệt Sơn Trang.
Từ Phi Dung cầm một ly rượu vang ở trên bàn lên một hơi uống cạn. Sau khi uống xong, cô
ấy quệt môi, giơ cái chai rỗng trong tay lên, nhìn người đàn ông tóc bạch kim ngồi ở phía đối
diện và nói với khuôn mặt vô cảm: “Bạch tổng, như thế này được chưa?”
Người đàn ông tóc bạch kim ngồi ở phía đối diện với Từ Phi Dung nheo mắt cười nói: “Tửu
lượng của cô Từ đúng là tốt thật.”
“Vương Giang, rót đầy cho cô Từ.” Người đàn ông tóc bạch kim liếc mắt nhìn tên mập ở bên
cạnh nói.
Tên mập tên là Vương Giang lập tức cười ha ha đứng dậy, từ từ rót một ly rượu vang cho Từ
Phi Dung và đẩy đến trước mặt cô ấy: “Mời cô Từ!”
Từ Phi Dung cắn răng nói: “Bạch tổng, tửu lượng của tôi không tốt, không thể uống nữa.” Từ
khi vào trong phòng cho đến bây giờ, cô ấy đã uống hai chai rượu vang, còn Bạch Quảng
Nghĩa ở phía đối diện lại vẫn không chịu buông tha cho cô.
“Hả?” Bạch Quảng Nghĩa khẽ cau mày và nói với giọng điệu không vui: “Có phải cô Từ không
nể mặt tôi không?”
Sắc mặt Từ Phi Dung thay đổi: “Bạch tổng, ý tôi là tôi thật sự không uống được nữa…”
“Vậy cô đừng uống nữa, Vương Giang, đưa cô Từ về nhà!” Bạch Quảng Nghĩa lạnh lùng nói.
“Cô Từ, mời cô về cho.” Biểu cảm của Vương Giang cũng trở nên lạnh nhạt.
Từ Phi Dung căng thẳng nắm chặt tay lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nét cười gượng gạo:
“Bạch tổng, tôi vẫn uống tiếp được, có điều chuyện Bạch tổng hứa với tôi…”
“Chỉ cần cô Từ chịu uống rượu, chúng ta vẫn có thể nói về chuyện đó.” Nụ cười lại xuất hiện
trên khuôn mặt của Từ Quảng Nghĩa.
“Hi vọng Bạch tổng nói được làm được!” Từ Phi Dung hít sâu một hơi rồi cầm ly rượu vang
trước mặt lên uống hết trong một hơi.
Tống Quân ở bên cạnh cúi đầu, nhìn Từ Phi Dung uống hết ly này đến ly khác giống như
uống nước lọc, trong lòng anh ta cũng rất khó chịu. Từ Phi Dung gọi anh ta đến để uống giúp
cô ấy, nhưng sau khi Tống Quân đến chỗ này, anh ta không uống ly rượu nào, cũng không
dám nói một lời nào.
Chỉ vì người đàn ông ngồi ở phía đối diện Từ Phi Dung họ Bạch, là người của nhà họ Bạch ở
Kim Lăng.
Anh ta không thể đắc tội với nhà họ Bạch ở Kim Lăng.
Nên anh ta không thể uống rượu giúp Từ Phi Dung được!
Cho dù biết rõ chuyện gì xảy ra sau khi Từ Phi Dung uống say, anh ta cũng không dám.
Sau khi uống mười mấy phút, khuôn mặt xinh xắn của Từ Phi Dung đã đỏ ửng lên, trong đôi
mắt đẹp cũng toàn vẻ mơ màng, lúc này trông cô ấy có vẻ cực kỳ quyến rũ.
Thấy Từ Phi Dung uống cũng khá nhiều rồi, Bạch Quảng Nghĩa liền xua tay, ngăn Vương
Giang đang rót rượu lại.
“Cô Từ, bây giờ chúng ta có thể nói về chuyện của bố mẹ cô rồi.” Bạch Quảng Nghĩa cười
nói.
Từ Phi Dung cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn truyền đến cũng làm cô ấy tỉnh táo hơn.
“Bạch tổng, phải như thế nào anh mới giúp bố mẹ tôi?” Từ Phi Dung gượng cười, bố mẹ cô
ấy kinh doanh rượu trắng, xưởng rượu lớn nhất thành phố là bố mẹ cô ấy mở.
Tháng trước, một tập đoàn kinh doanh rượu đặt một lô rượu trắng từ xưởng rượu, sau khi
nấu rượu theo quy trình bình thường, bố Từ Phi Dung là Từ Tử Kiệt giao rượu đến Kim Lăng.
Kết quả ngày hôm sau đã có người uống rượu trắng rồi chết trong bệnh viện.
Từ Tử Kiệt và Triệu Mai bị bắt ngay tối hôm đó, hơn nữa họ còn phải đối mặt với tố tụng hình
sự.
Từ Phi Dung biết rất rõ, rượu bố mẹ cô ấy tức Từ Tử Kiệt và Triệu Mai nấu không có vấn đề
gì, chắc chắn là có người hãm hại họ. Nhưng phía viện kiểm sát Kim Lăng không tin, nhận
định Từ Tử Kiệt và Triệu Mai là hung thủ.
Vì không còn cách nào khác nên Từ Phi Dung đã đi nhờ vả Bạch Quảng Nghĩa. Nhà họ Bạch
rất có thế lực ở Kim Lăng. Chỉ cần một câu của Bạch Quảng Nghĩa là có thể điều tra lại vụ
án, Từ Tử Kiệt và Triệu Mai cũng có thể rửa sạch nỗi oan.
“Cô Từ, không giấu gì cô, đúng là tôi quen lãnh đạo viện kiểm sát Kim Lăng, chỉ cần một câu
của tôi là vụ án của bố mẹ cô sẽ được điều tra lại. Nhưng cô Từ, sau khi tôi giúp cô rồi, cô
nên cảm ơn tôi thế nào đây?” Bạch Quảng Nghĩa liếm môi, vẻ háo sắc trong mắt hiện lên rất
rõ ràng.
“Bạch tổng, anh… muốn làm gì?” Từ Phi Dung cười gượng hỏi.
Bạch Quảng Nghĩa đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt Từ Phi Dung, thích thú chỉ cô ấy.
“Bạch tổng, xin anh hãy tự trọng!” Gương mặt xinh đẹp của Từ Phi Dung mịt mờ, cô ấy hất
cánh tay to lớn của Bạch Quảng Nghĩa ra.
“Tự trọng?” Bạch Quảng Nghĩa cười khẩy sau đó tát một cái thật mạnh lên gương mặt xinh
đẹp của Từ Phi Dung: “Con khốn này, đừng có không biết điều! Tao để ý đến mày là phúc
phần tám đời của nhà mày!”
Từ Phi Dung ôm mặt, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt đẹp của cô ấy.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Từ Phi Dung, vẻ hứng thú trên khuôn mặt Bạch Quảng Nghĩa
càng thêm rõ ràng, hắn cười gằn rồi ấn Từ Phi Dung lên trên ghế sofa, chuẩn bị cưỡi lên trên
người cô ấy.
“Anh muốn làm gì, đừng lại đây!’ Từ Phi Dung sợ hãi lùi về phía sau, nhưng cô ấy càng phản
kháng, Bạch Quảng Nghĩa lại càng phấn khích.
“Làm gì à? Đương nhiên là làm cô rồi! Ha ha ha!” Bạch Quảng Nghĩa lại liếm môi nói.
“Tống Quân, cứu tôi.” Từ Phi Dung bất giác nhìn Tống Quân ở bên cạnh với vẻ cầu cứu, lại
chỉ thấy lúc này Tống Quân đang cúi đầu, không dám nhìn cô ấy.
Từ Phi Dung cười buồn rười rượi, sự thất vọng trong lòng tăng lên rõ rệt, thì ra đây là người
được coi là đàn ông trong mắt cô ấy sao? Ngay cả dũng khí nói đỡ cho cô ấy cũng không có.
Bạch Quảng Nghĩa nhìn Tống Quân với vẻ thích thú, hắn cười hỏi: “Cậu là bạn trai của cô
ta?”
Tống Quân vội vàng lắc đầu giống như trống lắc: “Cậu Bạch, tôi là bạn học, không phải bạn
trai của cô ấy.”
“Ha ha, ranh con, mày biết điều đấy.” Bạch Quảng Nghĩa cười lớn, nhưng trong lại cực kỳ
khinh thường Tống Quân.
“Tống Quân, anh là đồ vô liêm sỉ!” Từ Phi Dung tức giận đến mức toàn thân run lên, Tống
Quân thế mà lại yếu đuối đến mức này, còn không bằng Trần Phong.
Sắc mặt Tống Quân tái mét, suy cho cùng anh ta quá yếu đuối trong chuyện này, nhưng anh
ta không thể thừa nhận, ngược lại còn ngụy biện nói: “Phi Dung, tôi đang nghĩ cho cô, cậu
Bạch là người đàn ông tốt, bình thường cô có thắp đèn lồng lên cũng không tìm được, cơ hội
hôm nay tốt thế này…”
“Anh cút đi cho tôi!”
Tống Quân còn chưa nói xong, Từ Phi Dung đã nước mắt giàn giụa, cầm ly rượu trên bàn
đập vào mặt anh ta.
Tống Quân hét lên đau đớn rồi ôm mặt lùi về sau vài bước.
“Từ Phi Dung, cô làm gì vậy?” Tống Quân giận dữ hét lên, người phụ nữ này điên rồi sao,
không đánh Bạch Quảng Nghĩa, mà đánh anh ta làm gì.
Chương 61: Thư gửi Elise 3
Trần Phong ngồi trên ghế đàn dương cầm, vẻ mặt rất phức tạp, từ sau khi mẹ mất, anh đã
ba năm không đụng tới đàn dương cầm rồi. Trước kia anh đàn dương cầm là vì không muốn
để Tô Chiếu Khanh thất vọng. Bây giờ, anh đàn dương cầm là vì người con gái mình thích.
Ngón tay thon dài của Trần Phong đặt lên phím đàn, phím đàn đen trắng đan xen truyền tới
một cảm giác mát lạnh. Ngón tay Trần Phong run rẩy, tùy tiện ấn vài phím, đàn dương cầm
bỗng chốc phát ra một loạt tạp âm chói tai.
Thẩm Quân Văn sầm mặt không nói gì, tuy Trần Phong đàn mấy tạp âm nhưng điều này
không có nghĩa anh thật sự không biết đàn, cũng có khả năng là có chỉnh âm. Nhưng trong
phòng phát trực tiếp khán giả không hiểu dương cầm lại không hiểu điều này, chỉ xem như
Trần Phong không biết đánh đàn, chế giễu rất ác liệt.
“Tôi đã nói rồi đồ vô dụng này không biết đàn dương cầm, bây giờ thì lộ hết chưa?”, “Nhìn cái
dáng vẻ nghèo hèn của hắn kìa, vừa nhìn là biết không liên quan gì với cây đàn rồi, mau cút
xuống đi, đừng có làm trò hề nữa.”, “Tôi rời phòng ba phút đã, chờ đồ vô dụng này đàn xong
rồi quay lại.”
“Tinh tinh tinh…” Vừa nói xong, thì Trần Phong đã bắt đầu đàn, mấy nốt nhạc ban đầu rất qua
quýt bình thường, mọi người không nghe ra được điểm đặc sắc. Nhưng cùng với những
ngón tay lướt trên phím của Trần Phong, đàn dương cầm trên sân khấu dường như được
sống trở lại, từng nốt nhạc nhảy múa phát ra từ hộp gỗ, như gió to mưa lớn táp vào màng nhĩ
của khán giả, khiến trái tim người ta run rẩy.
Người biến sắc trước tiên là Thẩm Quân Văn, chính là người trong nghề ra tay cái là biết
ngay, trong tất cả mọi người có mặt ở đây thì kĩ thuật đàn dương cầm của anh ta là tốt nhất,
người bình thường nghe chỉ thấy hay, nhưng cụ thể hay ở chỗ nào, thì bọn họ lại không thể
nói ra được. Nhưng Thẩm Quân Văn là người đã bỏ công sức vào đàn dương cầm mười
mấy năm, lại có thể cảm nhận rất rõ, nốt nhạc mà Trần Phong đàn rõ ràng là hoàn hảo.
Nói cách khác chính là tiết tấu hoàn mỹ, giữa các nốt nhạc hoàn toàn không tồn tại bất cứ kẽ
hở nào. Chỉ riêng việc kiểm soát tiết tấu thôi, Trần Phong đã bỏ xa anh ta không chỉ mấy chục
con phố!
Lúc này Hạ Mộng Dao kinh ngạc không kém gì Thẩm Quân Văn, cũng là “Thư gửi Elise”, vừa
nãy Thẩm Quân Văn đàn Hạ Mộng Dao cảm thấy chỉ như sao chép sách vở, tuy nghe hay
nhưng ít sống động, rất rõ ràng, Thẩm Quân Văn vẫn chưa lĩnh ngộ được chân lý của “Thư
gửi Elise”, chỉ là để đàn ra âm mà thôi. Còn tới tay Trần Phong, “Thư gửi Elise” lại như sống
lại, có linh hồn!
Anh diễn dịch tâm trạng của một người đàn ông vì yêu mà ngưỡng mộ, nhưng ngưỡng mộ
lại không có được một cách tinh tế, cho dù cô ấy là một cô gái cũng có thể cảm nhận được
tâm tư phức tạp trong tuyệt vọng lại mang một chút hi vọng.
Hạ Mộng Dao khẽ há miệng, lúc này cô ấy hơi hốt hoảng, trên sân khấu Trần Phong như một
ông hoàng âm nhạc tài hoa, tỏa sáng rực rỡ chói mắt, có đúng là người chồng bình thường
của cô ấy ngày trước không?
Cùng một người, tại sao có thể khác biệt lớn như vậy? Không giống với hai người hiểu
dương cầm như Thẩm Quân Văn và Hạ Mộng Dao, đại đa số người trong phòng phát trực
tiếp đều chưa từng chạm vào dương cầm, nhưng điều này không ảnh hưởng việc họ định
nghĩa cái hay. Giống như một người bình thường, muốn đánh giá một món ăn ngon hay
không, không nhất định phải đi thi chứng chỉ đầu bếp.
Mỗi người có cách hiểu riêng của mình về dễ nghe! Rất hiển nhiên, “Thư gửi Elise” của Trần
Phong rất dễ nghe! Chí ít hàng triệu khán giả trong phóng phát trực tiếp đều cho rằng như
vậy. Trên bình luận một loạt tiếng “đù”.
“Đù! Khúc nhạc này thật sự do hắn đàn sao? Sao tôi cảm giác như hắn đang giả bộ đàn, có
người phát bản gốc vậy!”, “Đồ ngốc! Sao cậu không nói cái đàn dương cầm đó là giả đi.”,
“Hu hu, hay quá, tôi lại tin vào tình yêu rồi.”, “Nghe Trần Phong đàn xong, tôi chỉ có một cảm
giác, vừa nãy Thẩm Quân Văn đàn chẳng ra cái gì.”, “Hoàn toàn không có khả năng so sánh,
cậu Thẩm chỉ là đàn “Thư gửi Elise”, nhưng Trần Phong này lại là biểu diễn “Thư gửi Elise”.
“Đúng là giấu nghề kĩ thật, thời nay người giao đồ ăn đều nhiều tài nghệ như vậy sao?”, “Thật
là, sau này không có chút tài nghệ, cũng không dám đi giao đồ ăn nữa.”, “Khúc nhạc Trần
Phong vừa đàn, có ai ghi âm lại không? Tôi thấy nó sẽ nổi đó.”, “Không có, quá hay nên chỉ
chú tâm nghe, căn bản không nghĩ tới ghi âm.”, “Tính tang.”
Nốt cuối cùng dừng đột ngột, khán giả vẫn còn chưa thỏa mãn, dường như vẫn còn muốn
nghe tiếp nhưng Trần Phong đã đứng dậy, không cảm ơn, cũng không cúi chào, anh đi thẳng
xuống khán đài, đi về phía Hạ Mộng Da. “Mộng Dao…”, ánh mắt Trần Phong dịu dàng, như
muốn nói gì nữa, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia lại lao tới, Trần Phong chỉ cảm thấy môi mình
chợt lạnh, sau đó bị chặn miệng lại, Trần Phong trừng mắt, trong mắt tràn ngập sự bất ngờ
không thể tin được. Đây là mình… bị cưỡng hôn sao?
Tuy Hạ Mộng Dao nhắm chặt mắt, nhưng Trần Phong vẫn có thể nhìn thấy, mặt Hạ Mộng Dao
tràn ngập sự ngượng ngùng. Dĩ nhiên, hành động bạo dạn như vậy đối với Hạ Mộng Dao mà
nói cũng là một thử thách rất lớn. Rất lâu sau, mới ngừng lại.
Hạ Mộng Dao cúi đầu, không dám nhìn Trần Phong một cái. Trần Phong ngay lập tức liếm
môi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, ngọt thật. Sắc mặt Thẩm Quân Văn ở bên cạnh tím tái,
siết chặt nắm đấm, trên mu bàn tay nổi lên đường gân xanh lét. Chuyện đến bước này,
không chỉ mặt mũi, mà tôn nghiêm của anh ta cũng bị mất sạch rồi.
Anh ta vốn định, trước mặt Hạ Mộng Dao chà đạp Trần Phong kết quả lại bị Trần Phong chà
đạp lại. Hơn nữa còn thông qua phát trực tiếp, cho tất cả người trong thành phố đều nhìn
thấy cảnh này. Không cần nghĩ cũng biết, sau hôm nay, chắc chắn sẽ có người nói Thẩm
Quân Văn anh ta chỉ là gà mờ đàn dương cầm, còn không bằng một tên giao đồ ăn.
“Ở bên nhau, ở bên nhau!”, “Não tàn, người ta vốn dĩ là vợ chồng mà! Cậu Thẩm mới là
người thứ ba.”, “Mặt cậu Thẩm tối nay bị tát bôm bốp rồi.”, “Ai có thể ngờ, một tên giao đồ ăn
lại đàn dương cầm mẹ kiếp hay hơn cả mấy nghệ sĩ dương cầm quốc tế như vậy.”, “Nếu hắn
có thể đàn lại lần nữa, tôi sẽ tặng mười tên lửa siêu cấp, tuyệt đối không nuốt lời!”
Phòng phát trực tiếp lúc này, đã có rất ít người tiếp tục chửi Trần Phong là đồ vô dụng rồi, chỉ
riêng tài dương cầm siêu đẳng của Trần Phong thôi, cũng đủ khiến hơn chín mươi chín phần
trăm người trên thế giới này tự thấy hổ thẹn rồi. Không hề nói quá, nếu Trần Phong không đi
giao đồ ăn, chỉ đàn dương cầm thôi anh cũng sẽ có được thành công, tuyệt đối không kém gì
Thẩm Quân Văn hiện giờ. Người như vậy ai có tư cách nói anh vô dụng?
Lâm Lan và hai mẹ con Tôn Quế Phương vẫn luôn xem phòng phát trực tiếp lúc này chỉ cảm
thấy như trời sắp sập xuống. Đánh chết bọn họ cũng không thể ngờ, Trần Phong không chỉ
tới cao ốc Hoàng Hậu, mà còn làm mất mặt Thẩm Quân Văn. Hoàn toàn khác với dự đoán
của bọn họ.
Trong lòng Lâm Lan sắp hận chết Trần Phong rồi, biết trước đồ vô dụng này biết đàn dương
cầm, hơn nữa còn đàn hay như vậy, bà ấy đã không nói với Thẩm Quân Văn như thế, bây
giờ thì hay rồi, Thẩm Quân Văn bị mất mặt, nhất định sẽ đổ hết lỗi lên người bà ấy. Nhưng lúc
này điều Lâm Lan quan tâm hơn cả, là Thẩm Quân Văn sẽ ứng phó với tình huống này như
thế nào, một trăm triệu kia, rốt cuộc bà ấy có thể lấy được không?
Chương 62: Cháy nhà ra mặt chuột
Trên thực tế, bấy giờ Thẩm Quân Văn đã bị chọc tức đến sắp nổ phổi rồi.
Trước đêm nay, anh ta đã tuyên bố trước mặt người dân toàn thành phố là Hạ Mộng Dao sẽ
trở thành người phụ nữ của anh ta, nhưng bây giờ, trước mặt anh ta, Hạ Mộng Dao lại rúc
vào lòng người đàn ông khác.
Thẩm Quân Văn thấy mặt mình sắp xanh xét rồi.
"Hạ Mộng Dao, đong đưa chán chưa?" Thẩm Quân Văn lạnh lùng nhìn Hạ Mộng Dao một cái
rồi quát: "Chán rồi thì lăn về đây cho ông, đừng quên bây giờ cô là người phụ nữ của ông
đây!"
Cháy nhà ra mặt chuột!
Thẩm Quân Văn tháo dỡ hết lớp ngụy trang, nếu Hạ Mộng Dao đã không biết điều thì anh ta
cũng chẳng cần thiết phải diễn tiếp, dù sao thì trong tay anh ta còn cầm hợp đồng với Lâm
Lan, chỉ cần anh ta lấy hợp đồng ra thì Hạ Mộng Dao sẽ phải ngoan ngoãn.
"Thẩm Quân Văn, tôi không biết anh và mẹ tôi đã kí hợp đồng gì, nhưng tôi có thể nói rõ ràng
cho anh biết, cho dù là hợp đồng gì thì tôi đều không đồng ý, tốt nhất anh nên bỏ cuộc sớm
đi!" Hạ Mộng Dao bình tĩnh nói.
"Hạ Mộng Dao, cô đừng nói cô không biết chuyện mẹ cô cầm của ông đây một trăm triệu
nhé!" Giọng điệu Thẩm Quân Văn lạnh lùng, tiền của anh ta đâu có dễ lấy đến vậy?
"Tôi sẽ bảo mẹ tôi trả lại anh không thiếu một đồng." Hạ Mộng Dao thản nhiên nói.
Thẩm Quân Văn cười dữ tợn rồi hỏi: "Cô cảm thấy ông đây thiếu tiền sao?"
"Vậy anh muốn thế nào?" Hạ Mộng Dao nghiến răng, hơi tức giận hỏi.
"Đơn giản, bây giờ cô lập tức li hôn với thằng vô dụng Trần Phong này rồi làm người phụ nữ
của ông đây là được!" Thẩm Quân Văn liếm môi một cái, không hề che giấu sự dâm dục
trong đôi mắt của mình. Thằng vô dụng Trần Phong có tài thì cũng làm được gì, trước mặt
quyền thế, tài hoa chẳng là cái đinh gì cả.
"Không bao giờ!" Hạ Mộng Dao lạnh lùng lên tiếng.
"Không bao giờ?" Thẩm Quân Văn cười khẩy: "Thế cô cứ đợi mẹ cô ngồi tù mọt gông đi."
Thẩm Quân Văn nói xong thì lấy điện thoại ra, số tiền Lâm Lan nhận không phải là con số
nhỏ, mà là cả trăm triệu, để đội ngũ luật sư trong tay anh ta làm việc thì có thể khiến Lâm Lan
ngồi tù cả đời.
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao thoáng hoảng hốt, lẽ nào thật sự trơ mắt nhìn mẹ
ngồi tù cả đời sao?
Ở nơi khác, Lâm Lan ngồi canh trước màn hình phát trực tiếp thì khóc cha gọi mẹ, bây giờ
cuối cùng bà ấy cũng đã rõ vì sao Tôn Quế Phương lại nói không dễ cầm tiền của Thẩm
Quân Văn rồi.
Đây đâu phải là không dễ cầm, mà là cầm vào bỏng tay!
"Cậu Thẩm, nể mặt tôi được không?" Trần Phong thở dài, cuối cùng vẫn không kìm được mà
đứng ra.
Đúng là anh muốn cho Lâm Lan một bài học nhưng cũng không định thật sự để bà ấy ngồi tù
cả đời, như thế Hạ Mộng Dao cũng không chịu được.
"Nể mặt mày? Mày là cái thá gì!" Thẩm Quân Văn khinh thường liếc Trần Phong một cái rồi
hừ một tiếng nói, thằng vô dụng bây giờ biết cầu xin ông rồi sao? Muộn rồi nhé!
Trần Phong nhíu mày: "Anh thật sự không định nể mặt tôi?"
Thẩm Quân Văn đột nhiên cười lên: "Muốn ông đây nể mặt mày? Cũng được, quỳ xuống,
sủa ba tiếng, sau đó chui qua đũng quần ông thì ông sẽ nể mặt mày!"
Thẩm Quân Văn vô cùng ngông cuồng, đây là cơ hội tốt để sỉ nhục Trần Phong, anh ta phải
xả cục tức này cho đã mới được.
"Thẩm Quân Văn, anh đừng có quá đáng!"
Hạ Mộng Dao tức giận rồi, nếu thật sự phải trả giá bằng việc Trần Phong bị sỉ nhục mới có
thể cứu Lâm Lan thì cô ấy thà rằng mặc kệ Lâm Lan!
"Quá đáng không? Hạ Mộng Dao, bảo thằng vô dụng này sủa ba tiếng, sau đó chui qua đũng
quần ông đây thì có thể khiến mẹ cô không phải ngồi tù mấy chục năm, tôi thấy không hề quá
đáng chút nào." Thẩm Quân Văn nói một cách cà chớn. Đương nhiên, cho dù Trần Phong có
làm mấy chuyện đó thì những chuyện cần uy hiếp anh ta vẫn sẽ uy hiếp, không thể thật sự
tha cho Hạ Mộng Dao được.
"Quỳ xuống đi! Mau sủa như chó đi chứ!" Lâm Lan ngồi canh trước màn hình phát trực tiếp
hận không thể bay tới trước mặt Trần Phong, đè đầu anh quỳ xuống.
Trần Phong không hề biết suy nghĩ lúc này của Lâm Lan, nếu không e rằng anh sẽ lập tức
kéo Hạ Mộng Dao bỏ đi.
"Suy nghĩ thế nào rồi? Thằng vô dụng, Lâm Lan là mẹ vợ mày đó, lẽ nào mày nhẫn tâm để bà
ấy ngồi tù cả đời à?" Lời nói này của Thẩm Quân Văn có ý khích bác. Cho dù hôm nay không
có được Hạ Mộng Dao thì cũng sau này quan hệ giữa Trần Phong và Hạ Mộng Dao cũng sẽ
bị rạn nứt.
Trần Phong mỉm cười, đi tới trước mặt Thẩm Quân Văn: "Còn nhớ mấy ngày trước ở nhà
Từ Phi Dung, tao đánh mày thế nào không?"
Hạ Mộng Dao ngây người, Trần Phong từng đánh Thẩm Quân Văn ở nhà Từ Phi Dung sao?
Sao cô ấy lại không biết, chẳng trách cô ấy cứ có cảm giác mục đích thật sự của Thẩm
Quân Văn hôm nay là Trần Phong chứ không phải mình, thì ra Thẩm Quân Văn từng bị Trần
Phong đánh.
Sắc mặt Thẩm Quân Văn lúc tái lúc đỏ, nheo mắt lại nói: "Thế nào, hôm nay thằng vô dụng
mày muốn ra tay với ông à?"
Trần Phong cười mỉm: "Mày đoán đúng rồi."
"Đệch mẹ mày!"
Thẩm Quân Văn chửi một câu rồi vô thức muốn lùi ra sau.
Nhưng Trần Phong lên gối, dứt khoát thọc thẳng vào bụng dưới Thẩm Quân Văn.
Bỗng chốc, Thẩm Quân Văn cảm thấy vùng bụng mình đau đớn như nứt toác ra, sau đó
không khống chế được cả người, quỳ một chân xuống đất, người co quắp như một con tôm.
Mấy tên vệ sĩ đứng sau Thẩm Quân Văn đều ngơ ngác, không ai ngờ được Trần Phong nói
ra tay là ra tay liền như vậy, không chần chờ một giây nào.
Phải biết rằng, hôm nay Thẩm Quân Văn tới đây không phải chưa chuẩn bị gì cả. Anh ta đã
cân nhắc trước đến tình huống Trần Phong sẽ ra tay đánh người, thế nên đã dẫn theo mười
mấy tên vệ sĩ tới, chỉ là không ngờ tốc độ của Trần Phong lại nhanh đến vậy, mấy tên vệ sĩ
chẳng có thời gian để phản ứng thì Thẩm Quân Văn đã ăn đòn rồi.
"Đám vô dụng này, bọn bay đứng đực ra đó làm gì, dần chết thằng chó chết này cho ông
nhanh." Thẩm Quân Văn gào lên, cũng không biết cú lên gối này của Trần Phong là như thế
nào, anh ta cảm thấy mình đau sắp khóc rồi.
"Lên!"
"Đánh chết hắn!"
Mặt mấy tên mặc áo vest đen đeo tai nghe biến sắc, bao vây lấy Trần Phong.
Bọn họ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp đã được huấn luyện qua trường lớp, ngày thường một
chọi bảy tám người thường cũng là chuyện đơn giản.
Trần Phong này, tuy nhìn không đơn giản nhưng bọn họ vẫn rất tự tin là có thể quật ngã được
anh.
"Rầm."
Ai ngờ tên vệ sĩ lực lưỡng xông lên đầu tiên còn chưa chạm được vào gấu áo của Trần
Phong đã bị anh đạp một phát vào miệng, bay vèo ra ngoài, đập xuống bàn ăn.
Leng keng, loảng xoảng.
Tình hình sau đó thì chẳng có gì để nói, Trần Phong hệt như hổ sà vào bầy dê, chỉ cần chưa
tới một phút đã khiến mười mấy tên vệ sĩ của Thẩm Quân Văn nằm lăn dưới đất.
Thẩm Quân Văn sắp khóc rồi.
Có đánh chết anh ta cũng không ngờ được Trần Phong lại giỏi đánh đấm như thế.
Đệch mẹ nó, đây thật sự là thằng vô dụng trong miệng lũ ngu nhà họ Hạ sao?
Nếu người mạnh mẽ thế này còn là thằng vô dụng thì rốt cuộc trong mắt đám người nhà họ
Hạ, người thế nào mới được xem là tài giỏi.
Phòng phát trực tiếp cũng bùng nổ.
Lượt người vào xem lên đến một triệu năm trăm nghìn, thật ra, rất nhiều người cả đời này
chưa từng được xem buổi phát trực tiếp nào chuyển ngoặt nhanh chóng thế này.
Cảm thấy có thể quay thành một bộ phim ngắn luôn được.
Anh không những đánh đàn dương cầm hay mà đến đánh nhau cũng mạnh mẽ thế này, bảo
người khác phải sống sao chứ?
Chương 63: Ngàn vàng mua bộ sương khô
“Anh giai này chỉ là nhân viên giao hàng thật sao? Sao tôi lại thấy anh ta là đặc công vậy?”
“Chưa đến một phút đã quật ngã mười mấy vệ sĩ được đào tạo bài bản, đặc công cũng
không mạnh như vậy.”
“Đàn ông dũng mãnh! Chắc chắn là đàn ông dũng mãnh! Lần này cậu Thẩm gặp phải đối thủ
đáng gờm rồi.”
“Tôi thấy hơi tội nghiệp cậu Thẩm, tiêu hơn năm triệu tệ, kết quả không giành được phụ nữ,
còn bị đánh một trận.”
Mười mấy vệ sĩ đều nằm dướt đất, trông ai cũng thảm hơn Thẩm Quân Văn.
Trần Phong lắc đầu, đi đến trước mặt Thẩm Quân Văn cười giả lả nói: “Đám vệ sĩ này của
mày hình như không được việc lắm thì phải.”
Sắc mặt Thẩm Quân Văn cứng ngắc, không phải đám vệ sĩ của anh ta không được việc, mà
là Trần Phong đúng là không phải người.
“Trần Phong, tao thừa nhận mày rất giỏi đánh nhau, người đánh giỏi như mày tao không phải
chưa từng gặp, nhưng kết cục của họ đều rất thảm.” Thẩm Quân Văn hít sâu một hơn và nói,
anh ta không tin Trần Phong sẽ thật sự làm gì mình. Dù sao thì bây giờ vẫn đang phát trực
tiếp, hàng triệu người đang xem, nếu Trần Phong thật làm gì anh ta thì Trần Phong cũng khó
thoát khỏi cái chết.
Trần Phong nói với vẻ bình tĩnh: “Mày đang đe dọa tao đấy à?”
Thẩm Quân Văn lắc đầu: “Không phải đe dọa, tao chỉ hi vọng mày hiểu, vũ lực cá nhân không
có tác dụng gì trong thời đại hiệp dĩ vũ phạm cấm*, mày giỏi đánh nhau thế nào cũng không
bằng một viên đạn.”
Trần Phong nheo mắt, đúng vậy, Thẩm Quân Văn nói có lý. Võ thuật đã suy tàn trong thời đại
bây giờ, suy nghĩ của rất nhiều người đều là luyện quyền ba năm không bằng luyện bắn súng
ba ngày.
Cho dù bạn đánh nhau giỏi đến đâu, chỉ cần một khẩu QBZ 95 là có thể cho bạn một bài học.
Nhưng Thẩm Quân Văn không biết là ở trên thế giới này còn có một tầng võ thuật nữa, nếu
luyện thành công tầng võ thuật này, đừng nói là súng, ngay cả pháo phản lực cũng chỉ là
chuyện nhỏ.
Nhưng không có gì bất ngờ thì cả đời này Thẩm Quân Văn cũng không biết đến kiểu võ thuật
đó.
Thấy Trần Phong không nói gì, khóe miệng Thẩm Quân Văn đắc ý cong lên, anh ta còn
tưởng rằng Trần Phong đã bị mình dọa sợ.
“Trần Phong, cục diện bây giờ là như vậy, giữa hai chúng ta không có mâu thuẫn gì không thể
thỏa hiệp được, không cần phải làm lớn chuyện quá mức, như vậy không tốt cho cả hai bên.”
Thẩm Quân Văn thản nhiên nói.
“Vậy mày muốn làm thế nào?” Trần Phong cười nói, tay Thẩm Quân Văn này cũng không
ngu như vẻ ngoài.
“Rất đơn giản, tao cho mày một cơ hội, mày làm đàn em của tao, làm việc cho tao, tao có
thể coi như chuyện trước đây chưa từng xảy ra, mẹ vợ mày cũng không cần ngồi tù.” Trong
giọng điệu của Thẩm Quân Văn có vẻ khinh khỉnh. Anh ta thấy nếu Trần Phong là người
thông minh thì phải hiểu là lời này của mình có nghĩa là đang mời gọi.
Thấy Trần Phong không nói gì, Thẩm Quân Văn còn tưởng anh đang suy nghĩ.
“Còn phải suy nghĩ sao? Mày đi giao hàng một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Cùng
lắm là mười nghìn, nhưng mày đến chỗ tao, tao có thể cho mày một triệu một tháng!” Thẩm
Quân Văn hùng hổ nói, sau khi chứng kiến bản lĩnh của Trần Phong, anh ta cũng thay đổi suy
nghĩ ban đầu, trong tay anh ta không có cao thủ thật sự nào, cho nên anh ta rất không có khí
thế khi tham gia một vài sự kiện.
Nếu Trần Phong có thể làm việc dưới trướng của mình, sau này khi ra ngoài Thẩm Quân Văn
sẽ càng tự tin hơn. Còn chuyện Trần Phong cắm sừng anh ta, tuy anh ta không thoải mái,
nhưng anh ta cũng hiểu lúc này đối đầu với Trần Phong, sợ rằng anh ta sẽ phải trả cái giá thê
thảm hơn.
Thẩm Quân Văn chỉ có thể chuyển sang một hướng khác.
Huống chi nếu Trần Phong thật sự trở thành đàn em của Thẩm Quân Văn, anh ta tin rằng
nếu mình làm gì Hạ Mộng Dao, cho dù không muốn nhưng Trần Phong cũng không dám
nhiều lời.
Lời này của Thẩm Quân Văn làm không ít người xem phát trực tiếp ghen tị, một triệu, không
phải tiền lương theo năm, mà là tiền lương theo tháng!
Đây là số tiền người bình thường cả đời cũng không kiếm được!
Nhưng bây giờ đây chỉ là tiền lương tháng của người ta!
Người xem phát trực tiếp không nghĩ ra được Trần Phong có lí do gì không đồng ý.
Trần Phong có đồng ý không?
Hạ Mộng Dao cũng đang nghĩ, nhưng cô ấy cho rằng Trần Phong sẽ không đồng ý. Tuy cô ấy
phát hiện ra bản thân càng ngày càng không hiểu Trần Phong, nhưng cô vẫn cho rằng anh sẽ
không đồng ý.
“Một triệu…” Trần Phong cười, nếu là người bình thường, nghe thấy số tiền lương này, có khi
sẽ nhảy cẫng lên vì vui vẻ, nhưng Trần Phong chỉ thấy buồn cười.
Tài sản nghìn tỉ của nhà họ Trần mà Trần Phong còn không coi ra gì, Thẩm Quân Văn lại chỉ
cho anh một triệu.
“Sao thế? Vậy tao cho mày thêm năm trăm nghìn nữa!” Thẩm Quân Văn cắn răng nói, cho
dù anh ta là cháu ruột của Thẩm Hồng Xương thì thuê một vệ sĩ với tiền lương theo năm là
hai mươi triệu, anh ta cũng thấy xót ruột.
Đúng là ngàn vàng mua bộ xương khô thật rồi, Trần Phong sẽ không tiếp tục không biết điều
chứ?
Trần Phong lắc đầu: “Thẩm Quân Văn, có thể mày không tin nhưng lời của mày ngày hôm đã
cứu mày một mạng.”
Sắc mặt Thẩm Quân Văn thay đổi, anh ta nói: “Trần Phong, mày nói vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì, bây giờ mày lập tức lấy lại một trăm triệu của mày ở chỗ mẹ vợ tao, sau đó
rời khỏi Thương Châu và bảo đảm với tao rằng sau này mày sẽ không bước vào Thương
Châu nửa bước. Chuyện giữa hai chúng ta coi như đã qua.” Trần Phong hờ hững nói, nếu
Thẩm Quân Văn thật sự muốn ngu ngốc đối đầu với anh đến cùng, anh chắc chắn sẽ không
tha cho Thẩm Quân Văn, ít nhất cũng phải để anh ta bò ra ngoài.
Nhưng Thẩm Quân Văn đã có ý chịu thua thì anh cũng không ép anh ta đến bước đường
cùng. Vì dù sao thì Thẩm Quân Văn cũng là cháu của Thẩm Hồng Xương. Bây giờ anh đang
có quan hệ hợp tác với Thẩm Hồng Xương, nếu Trần Phong thật sự khiến Thẩm Quân Văn
có vấn đề gì thì anh cũng sẽ gặp không ít rắc rối.
“Mày đang đùa với tao đấy à?” Sắc mặt của Thẩm Quân Văn âm u đến mức có thể chảy ra
nước, ý của Trần Phong là Trần Phong mới là người tha cho anh ta, có phải thằng ngốc này
điên rồi không?
Chẳng lẽ Trần Phong không biết Thẩm Quân Văn là người của nhà họ Thẩm sao? Trần
Phong không biết chuyện nhà họ Thẩm giết chiết Trần Phong đơn giản như giết chết một con
kiến sao?
Thẩm Quân Văn thật sự không biết, rốt cuộc Trần Phong lấy đâu ra tự tin.
“Đùa?” Trần Phong cười khinh bỉ nói: “Thế này đi, tao cho mày một cơ hội, mày gọi điện thoại
bảo người giỏi nhất mày quen đến đây, mày sẽ biết là tao có đùa không.”
Thẩm Quân Văn suýt nữa bật cười vì quá giận, thằng ngốc này đúng là đang lấy tính mạng
của mình để làm màu. Trần Phong thật sự cho rằng người của anh ta đều cùng một loại với
mười mấy vệ sĩ vừa nãy sao?
“Mày chắc chắn là muốn tao gọi người đến đây?” Thẩm Quân Văn cười khẩy lên tiếng:
“Người tao gọi đến lần này không dễ nói chuyện như tao đâu.”
“Bảo mày gọi thì mày cứ gọi đi, sao mày nói lắm như vậy chứ.” Trần Phong cau mày nói,
cùng lắm thì Thẩm Quân Văn gọi Thẩm Hồng Xương đến, nhưng cho dù là Thẩm Hồng
Xương thì khi gặp Trần Phong cũng phải cung kính gọi anh một tiếng cậu Trần.
“Được, mày nói đấy nhé, đến lúc đó đừng hối hận!” Thẩm Quân Văn cười khẩy, sau đó lấy
điện thoại ra mà gọi cho một số.
“Chú Hàn, bây giờ chú có rảnh không?”
“Cháu là Quân Văn…”
“Cháu đang ở cao ốc Hoàng Hậu, chú mau đưa các anh em đến đây đi.”
Thái độ của Thẩm Quân Văn rất cung kính, vì người bên kia điện thoại năm đó đã từng vào
sinh ra tử với Thẩm Hồng Xương. Sau này Thẩm Hồng Xương rửa tay gác kiếm, còn người
đó bây giờ vẫn hoạt động trong thế giới ngầm, là nhân vật máu mặt có tai mắt khắp mọi ngóc
ngách trên đường phố Thương Châu. Người trong giới gặp đều phải cung kính gọi một tiếng
ông Hàn!
Chú thích: *Nguyên văn: Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ vũ phạm cấm, đây là một câu nói của
Hàn Phi Tử, có nghĩa là các nhà Nho dùng văn làm rối loạn pháp luật, hiệp sĩ dùng võ phạm
vào điều cấm.
Chương 64: Lột da rút gân
Sau khi gọi điện thoại xong, Thẩm Quân Văn lại trở nên vênh váo, hống hách như trước.
Thấy Trần Phong biểu cảm bình tĩnh, Thẩm Quân Văn cười mỉa mai, thằng ngu này, đến giờ
này rồi mà vẫn còn vờ vĩnh, thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ sao?
Thẩm Quân Văn không gọi cho Thẩm Hồng Xương, thứ nhất là vì Thẩm Hồng Xương không
thích anh ta làm mấy chuyện bẩn thỉu này, vì thế cho dù có thể ra mặt cho anh ta đi nữa thì
sau đó Thẩm Hồng Xương cũng sẽ dạy dỗ anh ta một trận.
Thứ hai là Thẩm Quân Văn cảm thấy Trần Phong không xứng để quấy rầy Thẩm Hồng
Xương, để Thẩm Hồng Xương ra tay thì đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà.
"Hạ Mộng Dao, lời hứa trước đây của tôi vẫn còn hiệu lực, rời khỏi Trần Phong sau đó trở
thành người phụ nữ của tôi thì tôi có thể tha cho mẹ cô." Thẩm Quân Văn rót một ly rượu,
nhàn nhã nhìn Hạ Mộng Dao rồi nói.
"Biến!"
Câu trả lời của Hạ Mộng Dao rất gọn gàng súc tích.
Thẩm Quân Văn vừa lắc đầu vừa cười, cũng chẳng tức giận, đợi Hàn Long tới thì anh ta sẽ
khiến Hạ Mộng Dao phải hối hận về tất cả những hành vi ngày hôm nay!
Mười phút sau, sáu chiếc Land Rover màu đen đã đỗ trước cửa cao ốc Hoàng Hậu.
Hai mươi mấy người đàn ông cao to lực lưỡng lũ lượt xuống xe.
Sau khi xuống xe, hai mươi mấy người đàn ông cao to lập tức xếp thành hai hàng, cung kính
cúi đầu.
Sau đó, một người đàn ông trung niên tay vê tràng hạt bước xuống xe.
Nhìn thấy mấy tên bảo vệ đứng trước cửa nhìn mình với ánh mắt sợ hãi thì người đàn ông
trung niên nở một nụ cười hiền hòa, ý bảo họ không cần sợ.
Một đoàn người ào ào đi vào cao ốc Hoàng Hậu.
Bấy giờ, Trần Phong hơi không yên lòng, không phải sợ Thẩm Quân Văn thật sự gọi được
nhân vật trâu bò nào tới, mà lo lắng bí mật của mình bị Hạ Mộng Dao phát hiện.
Dù sao thì trước đây anh đã để lộ không ít sơ hở, nếu chút nữa lại đánh sấp mặt mấy người
Thẩm Quân Văn gọi tới thì anh phải giải thích thế nào với Hạ Mộng Dao?
Bây giờ Trần Phong vẫn chưa chuẩn bị xong để nói thật hết mọi chuyện với Hạ Mộng Dao.
Suy nghĩ một chút rồi Trần Phong gọi Hạ Mộng Dao tới bên cạnh: "Mộng Dao, chút nữa sau
khi người Thẩm Quân Văn gọi tới đây, em tìm cơ hội chuồn trước đi nhé."
Sắc mặt Hạ Mộng Dao thay đổi nói: "Không được, em không đi đâu, muốn đi thì cùng đi."
Trần Phong khá là cảm động, cảm động rồi lại cười gượng: "Mộng Dao, em đã thấy năng lực
của anh rồi mà em còn lo anh không đánh lại đám người Thẩm Quân Văn gọi tới sao? Bảo
em đi trước là sợ chút nữa đánh nhau ảnh hưởng đến em."
Hạ Mộng Dao cắn môi, đương nhiên là cô ấy hiểu được ý của Trần Phong, hơn nữa cũng
hiểu sự có mặt của mình đối với Trần Phong mà nói đúng là một gánh nặng. Nếu người của
Thẩm Quân Văn lấy cô ra để uy hiếp Trần Phong thì anh phải làm thế nào?
"Vâng." Hạ Mộng Dao khẽ gật đầu, cô ấy không phải là loại phụ nữ không biết nặng nhẹ, hiểu
lúc này tuyệt đối không thể tùy hứng được.
"Nhưng mà Trần Phong, hứa với em, nhất định phải bảo vệ tốt cho chính mình, nếu không
đấu lại bọn chúng thì nhún nhường chút, tuyệt đối không được cậy mạnh!" Hạ Mộng Dao lại
dặn dò một câu, trong mắt cô ấy, sự an toàn của Trần Phong là quan trọng nhất, chỉ cần núi
xanh còn thì sợ gì không có củi đốt.
"Yên tâm." Trần Phong khẽ cười.
Vừa nói xong thì hai mươi mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng ào ạt đi vào.
Thẩm Quân Văn hăng hái lên trước đón, Trần Phong thì liếc nhìn Hạ Mộng Dao một cái.
Hạ Mộng Dao lo lắng nhìn Trần Phong rồi lẳng lặng rời đi từ cửa sau.
"Chú Hàn, ngại quá, muộn vậy rồi mà còn phiền chú phải ra mặt." Thẩm Quân Văn tỏ ra rất lễ
phép. Anh ta hiểu rất rõ, mình không cùng đẳng cấp với Hàn Long cho dù là thân phận địa vị
hay quyền thế, tiền của. Nếu bác cả của anh ta không phải là Thẩm Hồng Xương thì nhân vật
cây cao bóng cả như Hàn Long căn bản không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
"Quân Văn à, người một nhà cả đừng nói vậy. Ông chủ Thẩm là anh em kết nghĩa của chú,
con cháu của ông ấy đương nhiên cũng là con cháu của chú, đâu có chuyện phiền với không
phiền." Hàn Long cười ha hả nói. Chỉ nhìn ngoại hình, thì người đàn ông mặt cười như phật
này hoàng toàn không giống ông hoàng thế giới ngầm, nhưng người hiểu ông ta thì biết,
người trước mặt này từng cười híp mắt lột da rút gân ba thằng phản bội ông ta, suốt cả quá
trình đó mắt không chớp lấy một cái.
"Vâng ạ, vâng ạ, chú Hàn nói đúng ạ, là Quân Văn xa cách rồi." Nụ cười trên gương mặt
Thẩm Quân Văn tràn ngập nịnh bợ, Hàn Long đã nói như vậy tỏ ý rõ ràng muốn ra mặt cho
anh ta rồi, anh ta phải xem thử lần này Trần Phong thoát bằng cách nào.
"Đây chính là người anh em mà cháu nói là đánh đấm rất giỏi đấy à?" Hàn Long cười híp mắt
nhìn Trần Phong rồi nói. Vừa bước vào phòng thì ông ta đã nhìn thấy Trần Phong rồi, cũng
không phải vì tướng mạo của Trần Phong xuất chúng mà khí chất trên người anh rất đặc biệt,
rất bắt mắt.
"Chú Hàn, chính là hắn." Thẩm Quân Văn vội vàng gật đầu.
"Người anh em tên gì thế?" Giọng điệu của Hàn Long rất thân thiết, người không biết chuyện
còn tưởng ông ta đang hỏi han con cháu nữa đấy.
"Tên tôi à?" Trần Phong lười biếng nhìn Hàn Long một cái rồi lắc đầu: "Ông vẫn chưa xứng
để biết tên của tôi, bảo người của ông lên luôn đi, tôi vội." Trần Phong chẳng buồn phí thời
gian với con hổ mặt cười như Hàn Long, không cần thiết.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, không ai ngờ trước mặt Hàn Long mà Trần Phong còn dám
hống hách đến vậy.
"Đệch! Trần Phong, đệch mẹ mày vênh váo cái gì! Mày có biết chú Hàn của tao là ai không?"
Thẩm Quân Văn chửi như tát nước. Trần Phong ngông cuồng trước mặt anh ta còn có thể
hiểu được, nhưng trước mặt Hàn Long thì hắn dựa vào đâu mà ngông?!
"Không có hứng để biết." Trần Phong thờ ơ nói. Lời này khiến đám anh em phía sau Hàn
Long tức giận khôn nguôi, thằng vô dụng này lại dám khinh khi ông hoàng thế giới ngầm của
bọn chúng như vậy, nếu không phải Hàn Long không nói gì thì bọn chúng chắc chắn sẽ xông
lên lột ra rút gân Trần Phong rồi.
Hàn Long nhìn Trần Phong, nụ cười vẫn giữ nguyên trên mặt: "Trần Phong đúng không? Rất
lâu rồi tôi chưa từng gặp cậu thanh niên nào ngông cuồng như cậu đấy, nhưng người trẻ mà,
ngông một chút cũng tốt, chú Hàn bây giờ có muốn ngông cũng không ngông được nữa rồi."
Giọng điệu Hàn Long mang theo chút hoài niệm, sau đó ông ta liếc nhìn mấy streamer rồi
cười nói: "Tắt phát trực tiếp đi."
"Dạ, ông Hàn."
Mấy streamer vội gật đầu, khán giả trong phòng phát trực tiếp mặc dù không vui, dù sao thì
đây có lẽ là buổi phát trực tiếp đặc sắc nhất mà cả đời này họ được xem, đầu tiên là Thẩm
Quân Văn và Hạ Mộng Dao, sau đó lại là nhân vật huyền thoại của thành phố Thương Châu,
có Hàn Long ông hoàng thế giới ngầm.
Bọn họ rất tò mò, rốt cuộc Hàn Long sẽ đối phó với tên điên Trần Phong như thế nào.
Bây giờ Thẩm Quân Văn vừa thấy tiếc vừa thấy phấn khích, tiếc là vì không thể khiến người
dân toàn thành phố nhìn thấy Trần Phong bẽ mặt, còn phấn khích là vì Hàn Long đã bắt tắt
phát trực tiếp rồi, điều đó cho thấy, tiếp theo sau, ông ta sẽ dùng thủ đoạn cực kì tàn nhẫn để
đối phó với Trần Phong.
Loại thủ đoạn này, đương nhiên không thể để người ngoài nhìn thấy.
"Anh bạn nhỏ, chú Hàn của cậu cũng không phải là người không hiểu đạo lý. Thế này đi, lột
da với rút gân, cậu tự chọn một cái đi, sau khi chọn xong thì hôm nay chú Hàn sẽ nể mặt
cậu, đích thân ra tay." Hàn Long vẫn cười híp mắt, cứ như đang nói chuyện vụn vặt chẳng
liên quan gì đến mình.
Nhưng mấy anh em theo Hàn Long lâu năm đều biết Hàn Long đã tức giận rồi!
Nếu không cũng không đích thân xuống tay, hơn nữa còn là loại hình phạt tàn khốc như lột da
rút gân này nữa!
Chương 65: Lão già, ông ngông nhỉ
“Lão già, ông ngông nhỉ.” Trần Phong cười khinh bỉ, đúng là chỗ nhỏ có khác, đại ca ở khắp
nơi, một đại ca xã hội đen cấp thành phố cỏn con, thế mà tưởng mình ghê gớm lắm, chốc
chốc lại đòi lột da rút gân, mồm thối còn hơn cả mùi chân.
Hàn Long nghẹn họng, lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm, ông ta chưa từng gặp một người
trẻ tuổi không biết trời cao đất dày như Trần Phong, tưởng mình đánh gục mười mấy vệ sĩ thì
là vô địch à?
Hàn Long trải qua bao sóng to gió lớn, những cây cầu ông ta từng đi còn nhiều hơn cả
đường Trần Phong từng đi, kẻ mạnh có thể một địch một trăm ông ta từng gặp không ít,
nhưng chưa có ai ngông cuồng như Trần Phong.
Người trẻ tuổi, ngông cuồng thì được, nhưng phải lắp não vào đã!
Hàn Long hít sâu một hơi, cười nói: “Nếu cậu đã không chọn, vậy chú Hàn đành chọn hộ cậu
vậy, chọn hết cả lột ra rút gân đi.”
Giọng điệu cứ như đang ban thưởng.
Trần Phong cười khinh bỉ, anh muốn xem thử, hôm nay ai lột da ai, ai rút gân ai.
Hàn Long vừa dứt lời, phía sau liền xuất hiện một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, ngoại
hình của người đàn ông vô cùng bình thường, nhưng hốc mắt phải lại trống rỗng, rõ ràng là
thiếu một con mắt, trông hơi đáng sợ.
Thấy người đàn ông này, Thẩm Quân Văn vô thức lùi về sau một bước, chỉ cảm giác lạnh
hết cả sống lưng.
Người đàn ông chột mắt này tên là Phương Đào, là một đàn em hung hãn, đắc lực của Hàn
Long, nghe đồn, sư phụ của Phương Đào là chủ nhiệm của Võ đường Kim Cương ở thành
phố Kim Lăng, Phương Đào từng rất được chủ nhiệm yêu quý, cũng chính vì vậy mà
Phương Đào bị các anh em đồng môn khác ghen tị, trong một lần so tài, Phương Đào bị một
đàn anh đồng môn đâm mù một mắt.
Từ đó về sau, tính tình Phương Đào thay đổi hẳn, tập võ suốt ngày suốt đêm, đồng thời để
mặc cho đôi mắt bị đâm mù của mình phơi bày trước con mắt của mọi người, mấy năm
sau, Phương Đào học võ thành tài, trong đêm mưa xông vào nhà của đàn anh đã đâm mù
mắt mình.
Gây ra vụ án giết cả nhà, một nhà mười ba người, không ai sống sót.
Sau đó Phương Đào bị người của Võ đường Kim Cương đuổi giết, chạy trốn đến Thương
Châu, được Hàn Long thu nhận, trở thành một “con dao” của Hàn Long.
Mấy năm nay, chỉ riêng số người chết trong tay Phương Đào thôi, cũng phải mười mấy
người, hơn nữa tính cách Phương Đào tàn nhẫn, lúc giết người thích nhất là ngược đãi rồi
giết, người bị Phương Đào giết, không ai toàn thây.
Thẩm Quân Văn từng chứng kiến một người đắc tội với Hàn Long, bị Phương Đào bóp nát
xương toàn thân, bóp từng khúc từng khúc, tiếng kêu la thảm thiết của người bị bóp nát
xương kia, khi ấy đã để lại ám ảnh tâm lí với Thẩm Quân Văn, khiến Thẩm Quân Văn giờ vừa
thấy Phương Đào là nhũn hết cả chân.
Tóm lại, Phương Đào là một kẻ điên, hơn nữa còn là một kẻ điên thực lực siêu mạnh.
Phương Đào đứng trước mặt Trần Phong, hắn liếm môi, trong con mắt trái còn lại hiện lên
vẻ hưng phấn.
“Bùm!”
Phương Đào bỗng nhiên ra tay, nắm đấm ma sát với không khí phát ra từng âm thanh như
tiếng nổ.
Cơ thể Trần Phong nhẹ nhàng lắc sang trái, tránh được nắm đấm thép này.
Nhưng ngay sau đó, đòn tấn công dã man hơn hướng về phía Trần Phong như mưa rào gió
lốc.
Trần Phong không ngừng lùi lại, không phải là không đấu lại Phương Đào, mà Trần Phong
phát hiện, cách đánh quyền của Phương Đào này hình như ba năm trước anh từng thấy,
người dạy Phương Đào quyền pháp, từng tham dự lần đuổi giết mình ba năm trước.
Đôi mắt Trần Phong bắt đầu trở nên thâm trầm hơn, không ngờ còn có bất ngờ thú vị thế
này, đám người đuổi giết mình ba năm trước, Trần Phong vẫn luôn nhớ trong lòng, lúc ấy
mặc dù bọn chúng đa số đều đeo mặt nạ, nhưng Trần Phong vẫn nhớ được quyền pháp của
chúng, chỉ đợi sau này có cơ hội sẽ trả thù từng người một.
Hôm nay đương nhiên phải mượn cơ hội đánh nhau với Phương Đào để moi người phía sau
hắn ra.
Suy nghĩ của Trần Phong người ngoài không biết, họ chỉ thấy, Trần Phong bị Phương Đào
đánh phải liên tục lùi về sau, dường như có thể ngã gục bất kì lúc nào.
Gương mặt Hàn Long vẫn nở nụ cười, nhưng trong lòng thì lại hơi tiếc nuối, có thể chống
chọi thế tấn công sắc bén thế này của Phương Đào, là một hạt giống tốt, nếu không phải đầu
óc không tốt lắm, thì ông ta cũng muốn nhận Trần Phong về để dùng rồi.
“Bốp!”
Phương Đào thở hồng hộc, lại một đấm nữa đập lên bức tường phía sau Trần Phong, lấy
điểm rơi của nắm đấm của Phương Đào làm tâm, trên bức tường được làm bằng bê tông
vỡ nứt tỏa ra như hình mạng nhện.
Mọi người kinh ngạc không thôi, Phương Đào lại lần nữa làm mới nhận thức của mọi người
về sức mạnh, nắm đấm có thể đập vỡ tường bê tông, nếu đánh vào người thì sẽ tạo thành
cảnh tượng kinh khủng thế nào chứ?
E là sẽ đánh ra được một cái hố máu luôn, thảo nào Trần Phong lúc trước còn uy phong lẫm
liệt, giờ lại chạy bán sống bán chết.
Thẩm Quân Văn hưng phấn siết nắm tay, Trần Phong, mẹ kiếp mày không phải rất giỏi sao?
Ông muốn xem thử lần này mày lật ngược tình thế kiểu gì?
Mọi người đều đánh giá cao Phương Đào, ngoài bản thân Phương Đào ra.
Không ai rõ hơn Phương Đào, Trần Phong đáng sợ thế nào.
Tập võ mười mấy năm, Phương Đào chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, dù là với sư phụ,
hắn cũng chưa từng cảm nhận được khoảng cách không thể vượt qua thế này.
Hắn cảm thấy, Trần Phong đang vờn hắn, như một con mèo đang vờn một con chuột khó
lắm mới bắt được, mặc dù có thể ăn một miếng luôn, nhưng lại cứ không ăn!
Phương Đào thở hồng hộc, đôi mắt đỏ ngầu, hắn chỉ muốn chạm vào Trần Phong một lần,
dù có phải chết!
Đến cả chạm cũng không chạm vào được đối thủ, hắn không chấp nhận được thất bại tức
tưởi thế này.
“Sư phụ mày là ai?” Lúc này, Trần Phong đột nhiên nói một câu.
Phương Đào cười buồn, thì ra đối phương vờn mình lâu như vậy chỉ là muốn biết sư phụ
mình là ai.
Phương Đào sẽ nói ư? Hắn có chết cũng không nói!
Sau khi lại đỡ một đấm của Phương Đào, Trần Phong dường như đã nhận ra sự ương
ngạnh và phẫn nộ trong mắt Phương Đào, anh cười nói: “Nếu mày nói cho tao biết sư phụ
mày là ai, tao có thể để mày đấm một cái.”
Đây là suy nghĩ thực của Trần Phong, anh nhận ra Phương Đào có vẻ rất cố gắng muốn
chạm vào mình, nếu anh có thể thỏa mãn Phương Đào, có lẽ Phương Đào sẽ nói ra sư phụ
hắn là ai.
Trần Phong không hề có ý gì khác, nhưng câu này rơi vào tai Phương Đào, lại như sỉ nhục
trắng trợn, cũng cắt đứt suy nghĩ cuối cùng của Phương Đào.
“Phụt.”
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Phương Đào.
Phương Đào trợn ngược mắt, cứ thể ngã phịch xuống đất, rầm một tiếng, gáy đập vào sàn
nhà, bất tỉnh nhân sự luôn.
Cảnh bất ngờ này thoáng cái khiến mọi người ngẩn người.
Phương Đào lên cơn bệnh à? Đây là suy nghĩ duy nhất nảy ra trong não Hàn Long, còn về
việc Phương Đào thua Trần Phong? Hàn Long chưa từng nghĩ đến.
Nụ cười đắc ý trên mặt Thẩm Quân Văn đông cứng hoàn toàn, thấy sắp đánh chết Trần
Phong rồi mà sao người này đột nhiên lại ngã chứ?
“Đi xem Phương Đào làm sao?” Hàn Long trầm giọng nói, nụ cười lần đầu tiên biến mất trên
gương mặt.
Một người đàn ông vạm vỡ đáp lời tiến lên, thử xem Phương Đào còn thở không, ánh mắt
bỗng chốc thay đổi hẳn.
“Ông Hàn, anh Đào, anh ấy...”
“Nói!” Mặt Hàn Long lặng như nước.
“Anh Đào, anh ấy... chết rồi!” Người đàn ông vạm vỡ nuốt nước bọt, nói.
Chương 66: Khí bản mệnh
"Vớ vẩn!" Hàn Long bước lên trước, đạp ngã người đàn ông vạm vỡ, đích thân thử, Phương
Đào là người học võ, bình thường khỏe như con trâu mộng, một đêm chịch năm, sáu người
phụ nữ cũng không cần nghỉ, người như vậy sao chết được?
Hàn Long không muốn tin, nhưng sau khi cảm nhận được, Phương Đào đúng thực là đã
không còn thở nữa, tim cũng ngừng đập, sắc mặt ông ta lần đầu tiên trở nên vô cùng khó
coi.
Chết thật rồi!
Một vị tướng dũng mãnh hàng đầu trong tay ông ta chết thật rồi!
Hơn nữa còn là cái chết không hiểu ra sao.
"Chú Hàn, anh Đào, anh ấy..." Môi Thẩm Quân Văn run cầm cập, anh ta cũng không thể chấp
nhận được sự thật này, nếu Phương Đào tự nhiên chết còn đỡ, nhưng nếu hắn bị Trần
Phong giết, vậy thì... quá đáng sợ!
"Câm miệng!" Hàn Long lạnh lùng nhìn Thẩm Quân Văn một cái, giờ ông ta cực kì tức giận
với Thẩm Quân Văn, nếu không phải Thẩm Quân Văn nhiều chuyện, thì hôm nay ông ta
không cần dẫn Phương Đào đến, Phương Đào cũng sẽ không chết ở đây.
Thẩm Quân Văn im bặt ngay tắp lự, giờ Hàn Long đang giận, anh ta đương nhiên không dám
chọc vào Hàn Long.
"Cậu rốt cuộc đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì?" Hàn Long nhìn Trần Phong rồi quát lên, ông ta
không nghĩ là do Trần Phong đánh bại Phương Đào dẫn đến cái chết của Phương Đào, ông
ta cho rằng Trần Phong chắc chắn đã dùng thủ đoạn bỉ ổi giết Phương Đào.
Trần Phong nhún vai, vô cùng vô tội: "Tôi không dùng thủ đoạn hèn hạ gì hết, bọn tôi đánh
nhau quang minh chính đại, các ông không phải đều nhìn cả sao?"
Thực ra Phương Đào chết thế nào trong lòng Trần Phong cũng đoán được đại khái, người
tập võ, trong ngực có một loại khí, loại khí này duy trì động lực luyện võ của người học võ, là
khí bản mệnh của người học võ.
Rất nhiều người học võ đều vì loại khí này mới có thể ngày càng tiến bộ trên con đường võ
thuật.
Nhưng nếu một ngày nào đó, người học võ bị cái gì kích thích, không thấy được hi vọng võ
thuật của mình, thì loại khí này cũng sẽ tiêu tan, không còn nữa.
Nếu Trần Phong đoán không sai, khí trong ngực Phương Đào rất mạnh.
Mạnh có nghĩa là Phương Đào rất cố chấp, cố chấp là việc tốt, điều này có nghĩa lúc người
học võ tu luyện võ thuật, suy nghĩ rất trong sáng, không phân tâm, tiến bộ sẽ rất nhanh.
Nhưng có lúc quá cố chấp lại là việc xấu.
Như Phương Đào, vì quá cố chấp, sau khi thấy được sức mạnh của Trần Phong, bắt đầu
nghi ngờ sự cố chấp của mình bao năm nay có tác dụng không.
Sau khi nghe thấy câu cuối cùng của Trần Phong, sau khi bị Trần Phong đả kích khiến
thương tích đầy mình, Phương Đào phát điên hoàn toàn, thất vọng với bản thân vô cùng.
Trong cơn phẫn nộ, chết ngay tại chỗ.
Cái chết này người thường rất khó hiểu được.
Nhưng một người luyện võ như Trần Phong, lại có thể đoán được phần nào.
Có thể nói, Phương Đào không phải Trần Phong giết, mà là bị chính mình giết, chết vì sự nghi
ngờ của bản thân, vì sự tuyệt vọng với chính mình.
Với Trần Phong mà nói, người như Phương Đào không hợp luyện võ, hắn quá yếu đuối.
Người học võ phải đấu tranh với trời, với đất, hơn hết là với chính mình!
Đến cả chính mình cũng không qua được, thì Phương Đào chắc chắn không thể có thành
tựu gì lớn lao.
Hàn Long lại không nghĩ nhiều như vậy, lúc này, trong mắt ông ta lửa giận đang bốc ngùn
ngụt, Phương Đào là một trong những con át chủ bài lớn nhất trong tay ông ta, chính vì sự
tồn tại của Phương Đào mà bao năm qua ông ta vẫn có thể chèn ép Cố Đông Thâm, giờ
Phương Đào chết rồi, cũng có nghĩa là, sự cân bằng nhỏ bé giữa ông ta và Cố Đông Thâm
sẽ bị phá vỡ.
Địa bàn ở Thành Đông của ông ta, chắc chắn sẽ bị Cố Đông Thâm nuốt trọn.
Thế lực bao năm vất vả nuôi dưỡng bị tổn thất, là việc Hàn Long không thể chấp nhận!
"Trần Phong, cậu phải cho tôi một lời giải thích!" Hàn Long nghiên răng nghiến lợi nói.
Trần Phong bình thản lên tiếng: "Ông muốn giải thích gì?"
"Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là đền mạng cho Phương Đào."
"Hai là, cậu thay vị trí của Phương Đào, bán mạng cho tôi mười năm!"
Hàn Long lạnh lùng nói, mặc dù cái chết của Phương Đào khiến ông ta rất đau lòng, nhưng
lúc này, đau lòng không có ích gì hết, với ông ta mà nói, việc quan trọng hơn là phải đảm bảo
địa bàn của mình không bị nuốt mất, việc này cần một cao thủ mới thay thế vị trí của Phương
Đào.
Trần Phong rất phù hợp, mặc dù anh có thể không mạnh như Phương Đào, nhưng chắc
chắn không yếu, đủ để uy hiếp Cố Đông Thâm.
Hàn Long tin, nếu Trần Phong không ngốc, thì chắc chắn sẽ chọn cái thứ hai.
"Tôi chọn thứ ba!" Trần Phong mỉm cười, nói.
Thứ ba? Hàn Long sững sờ, mình hình như không cho Trần Phong lựa chọn thứ ba nhỉ?
Sắc mặt Thẩm Quân Văn thì lại thay đổi hẳn, anh ta quá rõ ẩn ý sau lời nói của Trần Phong,
vì nửa tiếng trước, anh ta cũng cho Trần Phong lựa chọn như vậy.
"Chú Hàn, cẩn..." Thẩm Quân Văn vô thức muốn nhắc nhở Hàn Long.
Nhưng chữ thận còn chưa nói ra, Trần Phong đã bước đến trước mặt Hàn Long, Hàn Long
sợ hãi lùi lại, nhưng sau đó lại cảm thấy nghẹt cổ, tiếp đó cả người ông ta bị Trần Phong
nhấc lên, cả quá trình đến một cơ hội phản ứng cũng không có!
"Muốn chết à?"
"Đệch! Buông ông Hàn ra!"
Thấy hai chân Hàn Long quẫy đạp trong không trung, đám đàn em như muốn rớt tròng mắt
ra ngoài, nhao nhao lao lên.
Trần Phong cười khẩy một tiếng, bàn tay bóp cổ Hàn Long tăng thêm chút sức, sắc mặt Hàn
Long bỗng chốc đỏ bừng, vội vàng xua tay ngăn đàn em phía sau lại.
Mọi người có mặt đều trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không ngờ, tình hình lại thay đổi nhanh
đến vậy, mới một phút trước, tình hình hai bên còn vô cùng căng thẳng, thậm chí Hàn Long
người đông thế mạnh còn hơi chiếm thế thượng phong, thế mà chớp mắt một cái, Hàn Long
đã bị Trần Phong dùng sức mạnh dữ dội khống chế, cái mạng nhỏ nằm trong tay Trần
Phong.
"Ông già, ông thế mà dám đưa điều kiện ra với tôi, cũng không tự soi gương xem mình là ai!"
Trần Phong cười khẩy lên tiếng, con người anh trước giờ thích mềm mỏng không thích cứng
rắn, nếu Hàn Long có thể hạ mình nói chuyện với anh, có lẽ sự việc còn có cơ hội thay đổi,
nhưng Hàn Long lại lấy chiêu uy hiếp, dụ dỗ với tư cách đại ca bang hội ra, tưởng Trần
Phong anh là trẻ con ba tuổi à?
"Khụ... có gì... từ... từ nói..." Sắc mặt Hàn Long tái mét, hít thở khó khăn, trên mặt toàn là sợ
hãi, giờ ông ta cảm thấy Phương Đào có thể không phải chết vì thủ đoạn hèn hạ của Trần
Phong, mà là Trần Phong thực sự có thực lực này.
"Giờ nhớ ra từ từ nói rồi?" Trần Phong nheo mắt, sắc mặt dần lạnh đi: "Muộn rồi!"
"Tha... tha mạng!" Cảm giác bàn tay trên cổ mình lại bóp chặt hơn, Hàn Long bỗng sợ hãi
cùng cực, cả người bị bao trùm bởi bóng tối chết chóc.
"Chết! Hoặc làm chó cho tôi! Tự chọn đi!" Trần Phong hờ hững nói, anh cũng không thể giết
Hàn Long trước mặt nhiều người thế này thật, nói thế thực ra cũng đang đánh cược, cược
xem Hàn Long có dám lấy mạng mình ra làm tiền cược không.
Đám đàn em của Hàn Long siết chặt nắm đấm, phẫn nộ đến mức sắp nghiến nát răng rồi,
bọn họ căn bản không ngờ có một ngày, Hàn Long người được mệnh danh là ông hoàng thế
giới ngầm lại bị người ta nhấc lên như một con gà rồi sỉ nhục, đúng là còn khó chịu hơn giết
họ.
Trái tim Thẩm Quân Văn lúc này lơ lửng ở cổ họng rồi, Hàn Long sẽ đồng ý chứ?
Ở Thương Châu, ông ta là ông hoàng thế giới ngầm có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm, là
một nhân vật máu mặt thủ đoạn dãn man thực sự, ông ta sẽ đồng ý làm một con chó cho
thằng ở rể được gọi là đồ vô dụng ư?
Chương 67: Tôi làm chó
Trên thực tế, lúc này Hàn Long phân vân hơn bất cứ ai, ông ta đã lăn lộn ở thế giới ngầm
hơn ba mươi năm, sao lại không hiểu Trần Phong có khả năng lừa ông ta, nhưng chẳng may
không phải thì sao?
Chẳng may Trần Phong không lừa ông ta, mà thật sự chỉ cho ông hai lựa chọn, không làm
chó thì phải chết!
Hàn Long dám lấy cái mạng nhỏ của mình để đánh cược sao?
Ông ta không dám!
Ông ta đã lăn lộn trong mưa máu gió tanh, khó khăn lắm mới có được cơ nghiệp ngày hôm
nay, bây giờ đang là độ tuổi hưởng phúc của ông ta, bảo ông ta chết đi, ông ta không nỡ!
Tuy làm chó cho kẻ khác không vẻ vang, thậm chí có thể nói rất mất mặt. Nhưng so với tính
mạng thì thể diện là thứ không đáng nhắc đến!
“Tôi làm chó!” Hàn Long cười đau khổ, cuối cùng ông ta vẫn đưa ra lựa chọn.
Ông ta vừa dứt lời liền thấy cổ mình được thả ra, sau đó cả người bị ném xuống dưới đất!
“Ông Hàn!”
“Khốn kiếp! Giết chết nó!”
Một đám anh em lòng đầy căm phẫn xông lên muốn ra tay với Trần Phong, bọn họ không biết
đạo nghĩa giang hồ gì sất, hơn nữa Hàn Long là bị uy hiếp.
“Dừng tay!” Hàn Long lạnh lùng lên tiếng ngăn cản đám đàn em.
Không phải ông ta không nghĩ đến việc nuốt lời, nhưng vừa rồi Trần Phong không cần nghĩ
mà đã vứt ông ta xuống đất, không cần ông ta bảo đảm cái gì. Rất rõ ràng là Trần Phong rất
tự tin, cực kì tự tin, cậu ta không hề sợ mình nuốt lời!
Còn về việc sự tự tin đó từ đâu mà có, trong lòng Hàn Long đã có câu trả lời.
Ông ta không thể đắc tội với Trần Phong!
“Ông Hàn, chúng ta có nhiều người như vậy…” Có đàn em không phục, cảm thấy Trần
Phong chẳng qua chỉ thế mà thôi.
“Đừng nói nữa!” Hàn Long xua tay sau đó bình tĩnh nhìn Trần Phong: “Cậu Trần, từ hôm nay
trở đi Hàn Long tôi sẽ làm con chó của cậu, cậu Trần bảo tôi cắn ai, tôi sẽ cắn người đó.”
“Tốt!”
Trần Phong nheo mắt, dứt khoát trả lời, tay Hàn Long này rất quyết đoán, cũng coi là nhân vật
có tiếng tăm, nếu không gặp phải Trần Phong thì sợ rằng ông ta thật sự có thể tạo ra thành
quả ở Thương Châu.
Nhưng nếu đi theo Trần Phong, chưa chắn Hàn Long sống kém hơn trước, ngược lại còn có
sân khấu lớn hơn.
“Quân Văn, chú không thể tham gia vào chuyện trước đây giữa cháu và cậu Trần rồi. Nhưng
chú Hàn khuyên cháu, tốt nhất là lập tức cúi đầu nhận sai với cậu Trần. Cậu Trần là người
rộng lượng, sẽ không so đo với cháu đâu.” Hàn Long lại nhìn Thẩm Quân Văn, thực ra nếu
nói người ông ta hận nhất bây giờ, Thẩm Quân Văn chắc chắn có thể đứng ở ba hạng đầu,
dù sao thì vì Thẩm Quân Văn ông ta mới đến đây.
Nhưng chuyện đến nước này, Hàn Long cũng không thể làm gì Thẩm Quân Văn, vì phía sau
Thẩm Quân Văn còn có Thẩm Hồng Xương. Ông ta chỉ có thể làm người hòa giải, hòa giải
mâu thuẫn giữa Thẩm Quân Văn và Trần Phong. Nếu không thì Trần Phong bảo ông ta đối
phó với Thẩm Quân Văn, ông ta phải làm thế nào?
Thẩm Hồng Xương cũng không phải người ông ta có thể đắc tội.
Sắc mặt Thẩm Quân Văn trắng bệnh, trên trán toàn là mồ hôi. Lần đầu tiên vẻ sợ hãi xuất
hiện trong ánh mắt nhìn Trần Phong. Cho dù lúc trước Trần Phong quật ngã mười mấy vệ sĩ
của anh ta, anh ta cũng chưa từng có nỗi sợ này.
Nhưng bây giờ anh ta có rồi!
Anh ta thật sự sợ hãi, ngay cả ông hoàng thế giới ngầm như Hàn Long còn tình nguyện làm
chó của Trần Phong.
Trần Phong không phải đồ vô dụng trong mắt tất cả mọi người, anh đang tẩm ngẩm tầm
ngầm mà đấm chết voi.
Thẩm Quân Văn lau mồ hôi trên trán sau đó vội vàng cung kính nói với Trần Phong: “Anh
Trần, trước đây tôi có mắt như mù, tôi xin nhận lỗi với anh ở đây. Tôi sai rồi, tôi không nên
bất mãn với anh vì chuyện của Từ Phi Dung, càng không nên ham muốn vẻ đẹp của chị dâu.
Mong anh tha thứ cho tôi.”
“Chỉ xin lỗi là xong à?” Trần Phong vô cảm nhìn Thẩm Quân Văn.
Thẩm Quẩn Văn ngạc nhiên, anh ta lại nhớ đến lời Trần Phong nói anh ta cút ra khỏi Thương
Châu lúc trước. Nhưng Thương Châu là nền móng của Thẩm Quân Văn, nếu anh ta rời khỏi
Thương Châu thì chắc chắn sẽ không có thể diện như hiện tại, ra ngoài ai cũng gọi anh ta là
cậu Thẩm.
Nhưng thể diện có quan trọng bằng tính mạng của anh ta không?
Thẩm Quân Văn đưa ra lựa chọn giống như Hàn Long.
“Anh Trần, ngày mai tôi sẽ đi Mễ, cả đời này không quay lại Thương Châu nữa.” Thẩm Quân
Văn cắn răng nói, Thương Châu đã không còn chốn dung thân cho anh ta nữa, ngay cả
Thẩm Hồng Xương cũng chưa chắc có thể bảo vệ anh ta, cho dù hắn có thực lực đó.
Trần Phong đột nhiên mỉm cười, anh vỗ vai Thẩm Quân Văn và nói: “Đừng căng thẳng, tôi
đùa với anh thôi, anh không cần đi Mễ đâu, anh cứ ở Thương Châu đi, nhưng anh bắt buộc
phải đòi lại một trăm triệu từ chỗ mẹ tôi.”
Thẩm Quân Văn sửng sốt sau đó vội vàng rơi nước mắt cảm kích nói: “Anh Trần, một trăm
triệu đó cứ coi như tôi biếu bà Lâm đi…”
“Hả?” Trần Phong cau mày: “Tôi bảo anh đòi về thì anh phải đi đòi. Nếu anh nhiều tiền không
có chỗ nào tiêu thì đưa một trăm triệu đó cho Hàn Long đi, để ông ấy khao các anh em.”
“Vâng, anh Trần, tôi sẽ đi đòi một trăm triệu đó về sau đó giao cho chú Hàn.” Thẩm Quân Văn
thấy hơi khó hiểu, Lâm Lan là mẹ vợ của Trần Phong. Tuy hai người có thù với nhau, nhưng
không cần thiết phải làm khó nhau vì một trăm triệu kia. Nhưng anh ta không dám làm trái lời
Trần Phong, chỉ có thể vội vàng đồng ý.
Hàn Long kinh ngạc vô cùng, một trăm triệu!
Trần Phong còn không cau mày đã cho ông ta luôn, chỉ riêng sự khí phách này đã khiến ông
ta thấy không bì nổi.
Lúc này Hàn Long không dám coi thường Trần Phong nữa. Ban đầu ông ta tưởng là Trần
Phong chỉ là một kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, bây giờ xem ra khí phách tài trí của Trần
Phong cũng không kém thân thủ của anh.
Thậm chí ở một mặt nào đó, Trần Phong còn hợp làm một người dẫn đầu hơn ông ta.
“Vậy tôi thay mặt cho các anh em cảm ơn cậu Trần.” Hàn Long nói với vẻ mặt thành khẩn,
ông ta biết rất rõ bây giờ mình đã là người của Trần Phong rồi, thay vì nói số tiền này Thẩm
Quân Văn cho ông ta, thì nói số tiền này là cho Trần Phong còn hơn.
“Không có gì đâu.” Trần Phong lắc đầu, bây giờ anh không thiếu tiền, lần trước Trần Trung
cho anh một chiếc thẻ, bên trong có một tỉ, đến bây giờ Trần Phong vẫn chưa tiêu đồng nào.
Sở dĩ anh đưa số tiền này cho Hàn Phong, một mặt là vì anh không muốn Lâm Lan có được
số tiền này. Mặt khác là xoa dịu Hàn Long và đàn em của ông ta, vì dù sao thì trước đó anh
cũng đã làm mất mặt Hàn Long.
Sau này Hàn Long là người của Trần Phong rồi, đương nhiên anh không thể để lại vương
mắc trong lòng Hàn Long.
Nhìn Trần Phong có vẻ không có ý gây rắc rối với mình, cuối cùng Thẩm Quân Văn thở phào
nhẹ nhõm, vừa muốn bước lên trước kéo gần khoảng cách với Trần Phong thì chuông điện
thoại vang lên, người gọi đến là Thẩm Hồng Xương.
“Bác cả…”
“Thằng ranh này, bây giờ mày đang ở đâu?” Thẩm Quân Văn còn chưa nói xong thì giọng nói
giận dữ của Thẩm Hồng Xương đã truyền đến từ bên kia điện thoại.
“Cháu đang ở cao ốc Hoàng Hậu.” Thẩm Quân Văn sửng sốt, anh ta không biết tại sao Thẩm
Hồng Xương lại nổi giận như vậy.
“Cậu Trần đang ở bên cạnh mày?” Thẩm Hồng Xương đè nén cơn giận trong lồng ngực hỏi.
Hắn vừa mới xuống từ trên máy bay đã nghe thấy một tin như sét đánh giữa trời quang,
Thẩm Quân Văn phát trực tiếp hẹn hò với Hạ Mộng Dao để sỉ nhục Trần Phong.
Đương nhiên Thẩm Hồng Xương cảm thấy trời sắp sập xuống rồi, khó khăn lắm hắn mới tạo
được mối quan hệ với nhà họ Trần thông qua Trần Phong, kết quả cháu ruột của mình lại để
mắt đến vợ của Trần Phong.
Thẩm Hồng Xương suýt nữa ngất đi vì tức giận khi biết được tin này.
Chương 68: Cắt một tay của nó
"Cậu Trần?" Thẩm Quân Văn càng ngơ ngác. Nếu tính trong số người ở đây, người duy nhất
có thể xưng hàng cậu chủ cũng chỉ có mình Thẩm Quân Văn anh ta mà thôi, làm gì có cậu
Trần nào?
"Bác cả, chỗ cháu đâu có cậu Trần nào đâu." Vẻ mặt Thẩm Quân Văn khó hiểu. Anh ta căn
bản không hề nghĩ là Trần Phong, mặc dù Trần Phong cũng họ Trần nhưng Trần Phong có
thân phận gì chứ? Ở rể nhà họ Hạ, hoàn toàn chẳng phải cậu chủ nào cả.
Thẩm Hồng Xương suýt chút nữa phun một ngụm máu, hắn coi như đã hiểu ra rồi, thằng
cháu ngu ngốc của mình đến bây giờ vẫn chưa biết thân phận của Trần Phong. Hắn muốn
nói thân phận của Trần Phong cho Thẩm Quân Văn biết nhưng nếu Trần Phong đứng ngay
bên cạnh thì nói qua điện thoại cũng không hợp lý.
Thẩm Hồng Xương chỉ đành nghiến răng bất lực: "Mày đứng yên đó đợi bác, bắt đầu từ bây
giờ, mày phải cung kính với tất cả mọi người cho bác, còn dám gây sự thì ông tới đánh gãy
chân mày!"
"Bác cả..." Thẩm Quân Văn còn định nói gì thì Thẩm Hồng Xương đã vội vã tắt máy rồi.
Hàn Long đứng bên cạnh cũng kinh ngạc vô cùng, người có thể khiến Thẩm Hồng Xương đối
đãi thận trọng, cung kính gọi là cậu Trần này, rốt cuộc có thân phận gì?
Lẽ nào...
Hàn Long quay sang nhìn Trần Phong, có thể nhìn thấy cách ăn mặc của Trần Phong hoàn
toàn không liên quan gì đến hai chữ "cậu chủ."
Chưa đến mười phút sau, Rolls Royce của Thẩm Hồng Xương dưới cao ốc Hoàng Hậu, hắn
dẫn theo A Hổ, A Báo vội vã xuống xe.
Việc này khiến bảo vệ của cao ốc vô cùng bất ngờ, cũng không biết hôm nay tầng thượng
của cao ốc Hoàng Hậu đã có ai đến mà có thể khiến các nhân vật máu mặt nối đuôi nhau tới
thế này.
Đầu tiên là Thẩm Quân Văn – con nhà siêu giàu, sau đó là ông hoàng thế giới ngầm Hàn
Long, bây giờ đến cả người giàu nhất Thương Châu cũng đến luôn.
Nhân viên lễ tân đón khách trước cửa cung kính dẫn Thẩm Hồng Xương lên tầng cao nhất.
Thẩm Hồng Xương vừa bước vào cửa nhà hàng là đã nhìn thấy Thẩm Quân Văn đang nhìn
ngang ngó dọc, còn có Hàn Long tay đang vê tràng hạt.
Lúc nhìn thấy Hàn Long, con ngươi của Thẩm Hồng Xương chợt co rút kịch liệt, sao Hàn
Long cũng ở đây thế?!
Không phải ông ta đã làm Trần Phong rồi đấy chứ?!
Lòng Thẩm Hồng Xương chợt như lửa đốt, nếu Trần Phong thật sự xảy ra chuyện ở đây thì
cả cái Thương Châu này đều sẽ hứng chịu một trận “động đất” mạnh chưa từng thấy.
Vì có dính dáng đến Thẩm Quân Văn nên e rằng cả nhà họ Thẩm đều sẽ chôn cùng Trần
Phong!
Thẩm Hồng Xương thấy bắp chân mình hơi nhũn ra rồi, đồng thời trong lòng luôn cầu mong
Trần Phong tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Sau khi tới gần thêm mấy bước nữa, Thẩm Hồng Xương nhìn thấy một bóng người, đang
nhàn nhã ngồi ở bàn ăn cơm.
Đó chính là Trần Phong.
Thấy Trần Phong bình yên vô sự, hơn nữa trông có vẻ tâm trạng anh cũng không tệ, thì trái
tim treo lơ lửng của Thẩm Hồng Xương cuối cùng cũng trở về đúng chỗ.
"Bác cả, ở đây đâu có cậu Trần nào đâu, có phải bác nhầm rồi không?" Thấy Thẩm Hồng
Xương, Thẩm Quân Văn vội vàng lên trước.
Ai ngờ Thẩm Hồng Xương chỉ lườm Thẩm Quân Văn một cái rồi bước mấy bước tới trước
mặt Trần Phong đang ngồi ăn cơm, sau đó cung kính cúi người: "Cậu Trần, xin lỗi cậu, tôi
đến muộn rồi."
Cậu Trần!
Con ngươi Hàn Long bỗng nhiên co rút lại, quả nhiên!
Thẩm Quân Văn thì kinh ngạc đến trợn sắp rớt cả tròng mắt.
"Bác cả, hắn... hắn..." Thẩm Quân Văn chỉ vào Trần Phong, nói lắp ba lắp bắp.
"Bốp!"
Thẩm Hồng Xương giơ tay tát mạnh một cái lên mặt Thẩm Quân Văn rồi lớn tiếng quát:
"Thằng mất dạy, còn không quỳ xuống xin lỗi cậu Trần!"
Thẩm Quân Văn xoa dấu tay đỏ chót trên mặt mình, không dám do dự, quỳ bụp một phát
xuống sàn luôn: "Cậu Trần, xin lỗi, tôi sai rồi."
Mặt Thẩm Quân Văn tràn đầy sợ hãi, lần này anh ta thật sự biết sợ rồi, anh ta hoàn toàn
không thể nào tưởng tượng được người đàn ông có thể khiến bác mình cung kính gọi cậu
Trần, rốt cuộc có thân phận khủng bố đến thế nào.
Trần Phong giơ tay lên rồi thản nhiên nói: "Đứng lên đi, tôi đã nói rồi, chuyện giữa chúng ta đã
qua rồi."
Thẩm Quân Văn làm gì dám đứng dậy, lúc nãy Trần Phong thu phục Hàn Long, tuy anh ta có
kiêng dè Trần Phong nhưng cũng không đến mức sợ hãi thế này. Nhưng bây giờ, chỗ dựa
duy nhất của anh ta là Thẩm Hồng Xương cũng tỏ thái độ cung kính với Trần Phong như thế
này, Thẩm Quân Văn không hề nghi ngờ nếu mình còn khiến Trần Phong không vui thì chắc
chắn mình sẽ chết không không chỗ chôn!
Ông trời có xuống cũng không cứu được anh ta!
Trần Phong cười gượng nhìn Thẩm Hồng Xương: "Thẩm tổng, bảo cháu ông đứng dậy đi,
đúng là chúng tôi có chút hiểu lầm nhỏ nhưng đã qua cả rồi."
"Cậu Trần, cậu quá rộng lượng rồi, thằng cháu này của tôi thường ngày ương bướng quen
rồi, tôi không dạy nó tốt. Không ngờ lần này nó lại to gan lớn mật chọc đến cậu."
"Lần này tuyệt đối không thể bỏ qua như thế được, cậu Trần, tôi buộc phải dạy cho nó một
bài học." Vẻ mặt Thẩm Hồng Xương cung kính nói với Trần Phong. Nói xong thì hắn quay
sang nhìn A Hổ đứng bên cạnh, cắn răng nói: "A Hổ, cắt một tay của nó!"
"Vâng, ông chủ." A Hổ vô tình rút một con dao ngắn bên hông ra, đi tới chỗ Thẩm Quân Văn.
Thấy Thẩm Hồng Xương có vẻ định làm thật, sắc mặt Thẩm Quân Văn trắng bệch trong
nháy mắt, thậm chí đũng quần cũng ươn ướt rồi. Lúc này, anh ta còn không dám xin tha, anh
ta biết tính cách của Thẩm Hồng Xương, nếu anh ta dám xin tha thì e rằng không chỉ một tay
bị cắt thôi đâu.
Nhìn thấy A Hổ cầm dao ngắn chuẩn bị cắt.
"Thẩm tổng, bỏ đi." Trần Phong mỉm cười cười, xua tay ngăn A Hổ lại. Anh biết hành động
này của Thẩm Hồng Xương có chút làm màu, chính là vì nể mặt anh.
Trần Phong cũng không nghi ngờ, nếu anh không ngăn cản thì Thẩm Hồng Xương chắc chắn
sẽ cắt tay Thẩm Quân Văn để đền tội với anh thật.
Chỉ có điều nếu như vậy thì chắc chắn sẽ để lại một chiếc dằm trong lòng Thẩm Hồng
Xương, sau này anh muốn thu phục Thẩm Hồng Xương thì khó rồi.
Hơn nữa về lâu về dài, cắt tay của Thẩm Quân Văn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Cậu Trần..." Thẩm Hồng Xương còn định nói gì đó nhưng Trần Phong xua tay nói: "Thẩm
tổng, con người tôi không nhỏ nhen đến vậy, hơn nữa cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cứ
vậy đi."
Thấy Trần Phong thật sự không định so đo, Thẩm Hồng Xương cũng thầm thở phào, trong
lòng cũng cảm thấy Trần Phong thật sự rộng lượng, quả nhiên là người thừa kế của gia đình
tài phiệt.
Thẩm Hồng Xương lại tới trước mặt Thẩm Quân Văn, đạp mạnh anh ta một phát rồi quá:
"Còn không cảm ơn cậu Trần đi!"
Thẩm Quân Văn gần như là lăn lê bò toài đến dưới chân Trần Phong, nước mắt nước mũi
tèm lem nói: "Cậu Trần, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tha cho tôi, trước đây là tôi có mắt
không tròng. Anh yên tâm, từ nay về sau tôi tuyệt đối không dám nữa."
"Còn sau này? Tối nay mày cút đi nước Mễ ngay cho ông, sau này còn dám về Thương
Châu nữa thì ông lột da mày ra!" Thẩm Hồng Xương hung hăng nói. Tuy Trần Phong nói là
không để bụng nhưng Thẩm Hồng Xương vẫn cảm thấy còn để Thẩm Quân Văn ở Thương
Châu thì sẽ khiến Trần Phong khó chịu.
"Thẩm tổng, cứ để Quân Văn ở lại Thương Châu đi, tôi còn vài chuyện cần anh ta làm." Trần
Phong cười nói. Anh còn cần Thẩm Quân Văn đi đòi lại một trăm triệu ở chỗ Lâm Lan, sau
đó dạy cho Tôn Quế Phương một bài học nữa nên Thẩm Quân Văn không được đi.
"Dạ, cậu Trần." Thẩm Hồng Xương vội vàng trả lời.
Chương 69: Vị son không tệ
"Thẩm tổng, ăn tối chưa, hay là ngồi xuống ăn chút gì đi, vị đồ ăn ở đây khá ngon đó." Trần
Phong cười nói, Thẩm Hồng Xương mấy hôm nay vẫn luôn ở Châu Âu, chạy ngược chạy
xuôi vì việc của núi Ngọc Tuyền, cũng không biết tiến triển thế nào.
"Cậu Trần, tôi không đói." Thẩm Hồng Xương cố gắng nói, hắn sao có thể không đói, vừa
xuống máy bay, nước còn chưa uống được ngụm nào đã vội chạy đến đây, nhưng lúc này
hắn cũng không dám ăn cơm với Trần Phong.
"Vậy được rồi." Trần Phong cũng không kiên trì nữa, sau khi ăn thêm mấy miếng thì Trần
Phong đứng dậy, nhìn mọi người có mặt ở đây một cái, hờ hững nói: "Việc xảy ra ở đây hôm
nay, tôi không mong ai nói ra."
Mọi người đương nhiên vội vã gật đầu, buồn cười, người đàn ông có thể khiến Hàn Long
cam lòng làm chó, khiến Thẩm Hồng Xương bằng lòng cúi đầu, địa vị chắc chắn cao chót
vót, người như vậy, muốn giết chết họ còn dễ hơn là giết một con kiến.
Ai dám chọc?
"Ngoài ra, Thẩm tổng, Hàn Long, thân phận của tôi vẫn mong hai ông giữ bí mật." Trần Phong
cười ha hả nói, rất nhiều việc, đều cần anh đứng phía sau điều khiển, anh không thể đứng
phía trước được.
"Rõ, cậu Trần, cậu yên tâm." Hai người đương nhiên sốt sắng gật đầu, Thẩm Hồng Xương
vốn biết thân phận thật của Trần Phong, Hàn Long thì đoán được đại khái rồi.
Có thể khiến Thẩm Hồng Xương cung kính thế này, hơn nữa còn là họ Trần, lại còn là lúc dự
án núi Ngọc Tuyền tiến vào Thương Châu, ngoài cậu chủ nhà họ Trần nghe danh nhưng
chưa thấy mặt kia, thì Trần Phong không thể là ai khác được.
Có điều...
Là cậu chủ nhà họ Trần đó, sâu trong mắt Hàn Long xẹt qua sự nhiệt tình, nếu ông ta biết
trước thân phận thật sự của Trần Phong, thì không cần ép ông ta, ông ta cũng sẽ chủ động
tiến đến quỳ xuống làm chó cho Trần Phong.
Không vì gì cả, chỉ vì phía sau Trần Phong là nhà họ Trần.
Nhà họ Trần mà vô số người chen nhau vỡ đầu cũng không móc nối quan hệ được.
Trần Phong một mình ra khỏi cửa, sau khi ra ngoài thì thấy Hạ Mộng Dao lẻ loi đứng ở đó.
Thấy Trần Phong bình an vô sự, Hạ Mộng Dao không thể kiềm chế bản thân nữa, lao đến ôm
chặt lấy Trần Phong.
Nhìn Hạ Mộng Dao vành mắt ửng đỏ, Trần Phong xót xa.
"Được rồi, không sao rồi." Trần Phong vỗ nhẹ vai Hạ Mộng Dao, an ủi.
"Sau này không được tùy tiện đánh nhau với người ta nữa." Hạ Mộng Dao đanh mặt dạy dỗ,
lúc nãy sau khi ra ngoài, cô ấy mới nhận ra, Trần Phong lúc ấy có thể đi cùng cô ấy, tin chắc
Thẩm Quân Văn cũng không dám ngăn, nhưng Trần Phong lại ở lại, mặc dù không sao,
nhưng vẫn khiến cô lo lắng mãi.
Trần Phong cười gượng gật đầu, nếu có thể, anh cũng muốn nói lí với người ta, nhưng có
một số người, bạn nói lí với hắn, hắn chơi bài quyền với bạn, bạn chơi bài quyền với hắn, hắn
lại muốn nói lí với bạn.
"Đúng rồi, anh..."
Hạ Mộng Dao do dự nhìn Trần Phong một cái, muốn hỏi sao Trần Phong giỏi võ vậy, nhưng
lời tới bên môi lại bị cô nuốt ngược lại, vì đây là bí mật của Trần Phong, cô ấy muốn đợi Trần
Phong chủ động nói với mình.
"Sao thế?" Trần Phong ngẩng đầu.
"Không sao, lần trước ở Kim Sắc Niên Hoa, có phải anh cứu em không?" Hạ Mộng Dao hỏi,
lần trước Trần Phong nói là đúng lúc cảnh sát đến thanh tra, mới cứu được cô ấy, nhưng giờ
xem ra căn bản không phải cảnh sát, mà là Trần Phong.
Cả lần ở Cổ Nguyệt Sơn Trang với Từ Phi Dung, Cố Đông Thâm cũng không phải nhìn thấy
cô ấy mới sợ hết hồn, mà là nhìn thấy Trần Phong.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Hạ Mộng Dao hơi rối rắm, trên người Trần Phong, có vẻ có rất nhiều
bí mật.
"Là anh." Trần Phong cũng không phủ nhận, hôm nay Hạ Mộng Dao đã thấy bản lĩnh của anh,
còn giấu nữa cũng không có ý nghĩa gì.
"Ừ, về nhà đi." Hạ Mộng Dao gật khẽ đầu, trên gương mặt xinh đẹp lại nở nụ cười.
"Được." Trần Phong cười khẽ, nói.
"Đúng rồi, Mộng Dao, son của em là hãng nào thế?" Trần Phong có vẻ vô ý hỏi.
"Anh hỏi cái này làm gì?" Hạ Mộng Dao mặt đầy vẻ hiếu kì.
"Không có gì, chỉ cảm thấy, vị son này không tệ." Trần Phong nói nghiêm túc.
"Anh muốn chết hả?" Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Mộng Dao bỗng đỏ ửng, véo mạnh phần
thịt mềm ở eo Trần Phong, cô ấy sao mà không hiểu, Trần Phong đang nói về việc lúc nãy cô
ấy chủ động dâng nụ hôn lên.
"Sao thế? Anh chỉ nói vị son không tệ thôi mà, em nghĩ đi đâu thế?" Mặt mũi Trần Phong đầy
vẻ vô tội.
Hạ Mộng Dao bực mình lườm Trần Phong một cái, cô ấy phát hiện gan Trần Phong ngày
càng to, dám trêu cả cô ấy luôn rồi, nhưng cô ấy lại thích không khí hiện tại giữa hai người.
Ngày trước cô ấy lạnh nhạt với Trần Phong, hai người bên nhau, nói chuyện cũng ít, chứ
đừng nói là đùa giỡn.
Nhưng giờ, cô ấy và Trần Phong ngày càng giống đôi vợ chồng mặn nồng.
Sau khi Trần Phong đi, tầng thượng cao ốc Hoàng Hậu.
Sắc mặt Thẩm Hồng Xương nghiêm túc.
"Ông nói là một mình cậu Trần, không chỉ đánh bại mười mấy vệ sĩ của Quân Văn, mà cả
Phương Đào thuộc hạ của ông cũng không phải là đối thủ của cậu Trần?"
Hàn Long cười gượng gật đầu, nói: "Nói thực, ông chủ Thẩm, đến giờ tôi vẫn không dám tin,
trên đời này lại có kiểu người như cậu Trần, bản lĩnh tài giỏi thì không nói, lại còn có gia cảnh
cao vời vợi, ông nói xem, người tài giỏi như vậy, sao lại cam lòng đi làm một thằng ở rể cỏn
con nhà họ Hạ chứ?"
"Tôi cũng không biết." Thẩm Hồng Xương thở dài, tiếp tục nói: "Tôi từ lúc đầu đã không hiểu
cậu Trần này, giờ càng không hiểu."
"Đúng rồi, ông chủ Thẩm, thời gian trước, việc Cố Đông Thâm bị chặt tay ông biết không?"
Hàn Long hỏi dò, Cố Đông Thâm và ông ta là ông hoàng thế giới ngầm Thương Châu, nên
phía Cố Đông Thâm có động tĩnh gì cũng không giấu được ông ta.
Bị chặt một bàn tay, việc lớn như thế, Hàn Long đương nhiên cũng biết. nhưng Cố Đông
Thâm vẫn luôn giữ kín như bưng việc này, ông ta đã nghe ngóng rất lâu, cũng không nghe ra
được nguyên do, giờ xem ta, việc này ắt hẳn có liên quan tới Trần Phong.
"Biết." Thẩm Hồng Xương gật đầu: "Ý ông là tay Cố Đông Thâm do cậu Trần chặt?"
"Nếu không có gì bất ngờ thì chính là cậu Trần." Hàn Long nói.
"Được, việc này cứ để nó thối rữa trong lòng đi, sau này đừng nhắc lại nữa." Thẩm Hồng
Xương dặn dò, ngày trước ông ta chỉ kiêng dè nhà họ Trần phía sau Trần Phong, nhưng giờ,
ông ta lại bắt đầu kiêng dè chính Trần Phong này.
Sau khi về nhà với Hạ Mộng Dao, lại phát hiện Từ Phi Dung không có nhà.
Trần Phong bất giác cau mày, vì ở tầng một nên anh rất rõ, hai hôm nay Từ Phi Dung luôn về
nhà lúc nửa đêm gà gáy, hơn nữa mỗi lần về nhà, cả người toàn là mùi rượu.
Rõ ràng, Từ Phi Dung đã gặp phải chuyện gì đó rồi, có điều cô ấy không tự nói ra, Trần
Phong cũng không tiện hỏi.
Mong không phải việc gì nghiêm trọng, Trần Phong thở dài trong bụng, bạn của Hạ Mộng Dao
vốn đã ít, bạn thân lại chỉ có một mình Từ Phi Dung, nếu Từ Phi Dung có chuyện gì, Hạ Mộng
Dao cũng sẽ không vui.
Chương 70: Từ Phi Dung xẩy ra chuyện
Lúc này trong một căn phòng riêng xa hoa của Cổ Nguyệt Sơn Trang.
Từ Phi Dung cầm một ly rượu vang ở trên bàn lên một hơi uống cạn. Sau khi uống xong, cô
ấy quệt môi, giơ cái chai rỗng trong tay lên, nhìn người đàn ông tóc bạch kim ngồi ở phía đối
diện và nói với khuôn mặt vô cảm: “Bạch tổng, như thế này được chưa?”
Người đàn ông tóc bạch kim ngồi ở phía đối diện với Từ Phi Dung nheo mắt cười nói: “Tửu
lượng của cô Từ đúng là tốt thật.”
“Vương Giang, rót đầy cho cô Từ.” Người đàn ông tóc bạch kim liếc mắt nhìn tên mập ở bên
cạnh nói.
Tên mập tên là Vương Giang lập tức cười ha ha đứng dậy, từ từ rót một ly rượu vang cho Từ
Phi Dung và đẩy đến trước mặt cô ấy: “Mời cô Từ!”
Từ Phi Dung cắn răng nói: “Bạch tổng, tửu lượng của tôi không tốt, không thể uống nữa.” Từ
khi vào trong phòng cho đến bây giờ, cô ấy đã uống hai chai rượu vang, còn Bạch Quảng
Nghĩa ở phía đối diện lại vẫn không chịu buông tha cho cô.
“Hả?” Bạch Quảng Nghĩa khẽ cau mày và nói với giọng điệu không vui: “Có phải cô Từ không
nể mặt tôi không?”
Sắc mặt Từ Phi Dung thay đổi: “Bạch tổng, ý tôi là tôi thật sự không uống được nữa…”
“Vậy cô đừng uống nữa, Vương Giang, đưa cô Từ về nhà!” Bạch Quảng Nghĩa lạnh lùng nói.
“Cô Từ, mời cô về cho.” Biểu cảm của Vương Giang cũng trở nên lạnh nhạt.
Từ Phi Dung căng thẳng nắm chặt tay lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nét cười gượng gạo:
“Bạch tổng, tôi vẫn uống tiếp được, có điều chuyện Bạch tổng hứa với tôi…”
“Chỉ cần cô Từ chịu uống rượu, chúng ta vẫn có thể nói về chuyện đó.” Nụ cười lại xuất hiện
trên khuôn mặt của Từ Quảng Nghĩa.
“Hi vọng Bạch tổng nói được làm được!” Từ Phi Dung hít sâu một hơi rồi cầm ly rượu vang
trước mặt lên uống hết trong một hơi.
Tống Quân ở bên cạnh cúi đầu, nhìn Từ Phi Dung uống hết ly này đến ly khác giống như
uống nước lọc, trong lòng anh ta cũng rất khó chịu. Từ Phi Dung gọi anh ta đến để uống giúp
cô ấy, nhưng sau khi Tống Quân đến chỗ này, anh ta không uống ly rượu nào, cũng không
dám nói một lời nào.
Chỉ vì người đàn ông ngồi ở phía đối diện Từ Phi Dung họ Bạch, là người của nhà họ Bạch ở
Kim Lăng.
Anh ta không thể đắc tội với nhà họ Bạch ở Kim Lăng.
Nên anh ta không thể uống rượu giúp Từ Phi Dung được!
Cho dù biết rõ chuyện gì xảy ra sau khi Từ Phi Dung uống say, anh ta cũng không dám.
Sau khi uống mười mấy phút, khuôn mặt xinh xắn của Từ Phi Dung đã đỏ ửng lên, trong đôi
mắt đẹp cũng toàn vẻ mơ màng, lúc này trông cô ấy có vẻ cực kỳ quyến rũ.
Thấy Từ Phi Dung uống cũng khá nhiều rồi, Bạch Quảng Nghĩa liền xua tay, ngăn Vương
Giang đang rót rượu lại.
“Cô Từ, bây giờ chúng ta có thể nói về chuyện của bố mẹ cô rồi.” Bạch Quảng Nghĩa cười
nói.
Từ Phi Dung cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn truyền đến cũng làm cô ấy tỉnh táo hơn.
“Bạch tổng, phải như thế nào anh mới giúp bố mẹ tôi?” Từ Phi Dung gượng cười, bố mẹ cô
ấy kinh doanh rượu trắng, xưởng rượu lớn nhất thành phố là bố mẹ cô ấy mở.
Tháng trước, một tập đoàn kinh doanh rượu đặt một lô rượu trắng từ xưởng rượu, sau khi
nấu rượu theo quy trình bình thường, bố Từ Phi Dung là Từ Tử Kiệt giao rượu đến Kim Lăng.
Kết quả ngày hôm sau đã có người uống rượu trắng rồi chết trong bệnh viện.
Từ Tử Kiệt và Triệu Mai bị bắt ngay tối hôm đó, hơn nữa họ còn phải đối mặt với tố tụng hình
sự.
Từ Phi Dung biết rất rõ, rượu bố mẹ cô ấy tức Từ Tử Kiệt và Triệu Mai nấu không có vấn đề
gì, chắc chắn là có người hãm hại họ. Nhưng phía viện kiểm sát Kim Lăng không tin, nhận
định Từ Tử Kiệt và Triệu Mai là hung thủ.
Vì không còn cách nào khác nên Từ Phi Dung đã đi nhờ vả Bạch Quảng Nghĩa. Nhà họ Bạch
rất có thế lực ở Kim Lăng. Chỉ cần một câu của Bạch Quảng Nghĩa là có thể điều tra lại vụ
án, Từ Tử Kiệt và Triệu Mai cũng có thể rửa sạch nỗi oan.
“Cô Từ, không giấu gì cô, đúng là tôi quen lãnh đạo viện kiểm sát Kim Lăng, chỉ cần một câu
của tôi là vụ án của bố mẹ cô sẽ được điều tra lại. Nhưng cô Từ, sau khi tôi giúp cô rồi, cô
nên cảm ơn tôi thế nào đây?” Bạch Quảng Nghĩa liếm môi, vẻ háo sắc trong mắt hiện lên rất
rõ ràng.
“Bạch tổng, anh… muốn làm gì?” Từ Phi Dung cười gượng hỏi.
Bạch Quảng Nghĩa đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt Từ Phi Dung, thích thú chỉ cô ấy.
“Bạch tổng, xin anh hãy tự trọng!” Gương mặt xinh đẹp của Từ Phi Dung mịt mờ, cô ấy hất
cánh tay to lớn của Bạch Quảng Nghĩa ra.
“Tự trọng?” Bạch Quảng Nghĩa cười khẩy sau đó tát một cái thật mạnh lên gương mặt xinh
đẹp của Từ Phi Dung: “Con khốn này, đừng có không biết điều! Tao để ý đến mày là phúc
phần tám đời của nhà mày!”
Từ Phi Dung ôm mặt, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt đẹp của cô ấy.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Từ Phi Dung, vẻ hứng thú trên khuôn mặt Bạch Quảng Nghĩa
càng thêm rõ ràng, hắn cười gằn rồi ấn Từ Phi Dung lên trên ghế sofa, chuẩn bị cưỡi lên trên
người cô ấy.
“Anh muốn làm gì, đừng lại đây!’ Từ Phi Dung sợ hãi lùi về phía sau, nhưng cô ấy càng phản
kháng, Bạch Quảng Nghĩa lại càng phấn khích.
“Làm gì à? Đương nhiên là làm cô rồi! Ha ha ha!” Bạch Quảng Nghĩa lại liếm môi nói.
“Tống Quân, cứu tôi.” Từ Phi Dung bất giác nhìn Tống Quân ở bên cạnh với vẻ cầu cứu, lại
chỉ thấy lúc này Tống Quân đang cúi đầu, không dám nhìn cô ấy.
Từ Phi Dung cười buồn rười rượi, sự thất vọng trong lòng tăng lên rõ rệt, thì ra đây là người
được coi là đàn ông trong mắt cô ấy sao? Ngay cả dũng khí nói đỡ cho cô ấy cũng không có.
Bạch Quảng Nghĩa nhìn Tống Quân với vẻ thích thú, hắn cười hỏi: “Cậu là bạn trai của cô
ta?”
Tống Quân vội vàng lắc đầu giống như trống lắc: “Cậu Bạch, tôi là bạn học, không phải bạn
trai của cô ấy.”
“Ha ha, ranh con, mày biết điều đấy.” Bạch Quảng Nghĩa cười lớn, nhưng trong lại cực kỳ
khinh thường Tống Quân.
“Tống Quân, anh là đồ vô liêm sỉ!” Từ Phi Dung tức giận đến mức toàn thân run lên, Tống
Quân thế mà lại yếu đuối đến mức này, còn không bằng Trần Phong.
Sắc mặt Tống Quân tái mét, suy cho cùng anh ta quá yếu đuối trong chuyện này, nhưng anh
ta không thể thừa nhận, ngược lại còn ngụy biện nói: “Phi Dung, tôi đang nghĩ cho cô, cậu
Bạch là người đàn ông tốt, bình thường cô có thắp đèn lồng lên cũng không tìm được, cơ hội
hôm nay tốt thế này…”
“Anh cút đi cho tôi!”
Tống Quân còn chưa nói xong, Từ Phi Dung đã nước mắt giàn giụa, cầm ly rượu trên bàn
đập vào mặt anh ta.
Tống Quân hét lên đau đớn rồi ôm mặt lùi về sau vài bước.
“Từ Phi Dung, cô làm gì vậy?” Tống Quân giận dữ hét lên, người phụ nữ này điên rồi sao,
không đánh Bạch Quảng Nghĩa, mà đánh anh ta làm gì.
Từ Phi Dung cầm một ly rượu vang ở trên bàn lên một hơi uống cạn. Sau khi uống xong, cô
ấy quệt môi, giơ cái chai rỗng trong tay lên, nhìn người đàn ông tóc bạch kim ngồi ở phía đối
diện và nói với khuôn mặt vô cảm: “Bạch tổng, như thế này được chưa?”
Người đàn ông tóc bạch kim ngồi ở phía đối diện với Từ Phi Dung nheo mắt cười nói: “Tửu
lượng của cô Từ đúng là tốt thật.”
“Vương Giang, rót đầy cho cô Từ.” Người đàn ông tóc bạch kim liếc mắt nhìn tên mập ở bên
cạnh nói.
Tên mập tên là Vương Giang lập tức cười ha ha đứng dậy, từ từ rót một ly rượu vang cho Từ
Phi Dung và đẩy đến trước mặt cô ấy: “Mời cô Từ!”
Từ Phi Dung cắn răng nói: “Bạch tổng, tửu lượng của tôi không tốt, không thể uống nữa.” Từ
khi vào trong phòng cho đến bây giờ, cô ấy đã uống hai chai rượu vang, còn Bạch Quảng
Nghĩa ở phía đối diện lại vẫn không chịu buông tha cho cô.
“Hả?” Bạch Quảng Nghĩa khẽ cau mày và nói với giọng điệu không vui: “Có phải cô Từ không
nể mặt tôi không?”
Sắc mặt Từ Phi Dung thay đổi: “Bạch tổng, ý tôi là tôi thật sự không uống được nữa…”
“Vậy cô đừng uống nữa, Vương Giang, đưa cô Từ về nhà!” Bạch Quảng Nghĩa lạnh lùng nói.
“Cô Từ, mời cô về cho.” Biểu cảm của Vương Giang cũng trở nên lạnh nhạt.
Từ Phi Dung căng thẳng nắm chặt tay lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nét cười gượng gạo:
“Bạch tổng, tôi vẫn uống tiếp được, có điều chuyện Bạch tổng hứa với tôi…”
“Chỉ cần cô Từ chịu uống rượu, chúng ta vẫn có thể nói về chuyện đó.” Nụ cười lại xuất hiện
trên khuôn mặt của Từ Quảng Nghĩa.
“Hi vọng Bạch tổng nói được làm được!” Từ Phi Dung hít sâu một hơi rồi cầm ly rượu vang
trước mặt lên uống hết trong một hơi.
Tống Quân ở bên cạnh cúi đầu, nhìn Từ Phi Dung uống hết ly này đến ly khác giống như
uống nước lọc, trong lòng anh ta cũng rất khó chịu. Từ Phi Dung gọi anh ta đến để uống giúp
cô ấy, nhưng sau khi Tống Quân đến chỗ này, anh ta không uống ly rượu nào, cũng không
dám nói một lời nào.
Chỉ vì người đàn ông ngồi ở phía đối diện Từ Phi Dung họ Bạch, là người của nhà họ Bạch ở
Kim Lăng.
Anh ta không thể đắc tội với nhà họ Bạch ở Kim Lăng.
Nên anh ta không thể uống rượu giúp Từ Phi Dung được!
Cho dù biết rõ chuyện gì xảy ra sau khi Từ Phi Dung uống say, anh ta cũng không dám.
Sau khi uống mười mấy phút, khuôn mặt xinh xắn của Từ Phi Dung đã đỏ ửng lên, trong đôi
mắt đẹp cũng toàn vẻ mơ màng, lúc này trông cô ấy có vẻ cực kỳ quyến rũ.
Thấy Từ Phi Dung uống cũng khá nhiều rồi, Bạch Quảng Nghĩa liền xua tay, ngăn Vương
Giang đang rót rượu lại.
“Cô Từ, bây giờ chúng ta có thể nói về chuyện của bố mẹ cô rồi.” Bạch Quảng Nghĩa cười
nói.
Từ Phi Dung cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn truyền đến cũng làm cô ấy tỉnh táo hơn.
“Bạch tổng, phải như thế nào anh mới giúp bố mẹ tôi?” Từ Phi Dung gượng cười, bố mẹ cô
ấy kinh doanh rượu trắng, xưởng rượu lớn nhất thành phố là bố mẹ cô ấy mở.
Tháng trước, một tập đoàn kinh doanh rượu đặt một lô rượu trắng từ xưởng rượu, sau khi
nấu rượu theo quy trình bình thường, bố Từ Phi Dung là Từ Tử Kiệt giao rượu đến Kim Lăng.
Kết quả ngày hôm sau đã có người uống rượu trắng rồi chết trong bệnh viện.
Từ Tử Kiệt và Triệu Mai bị bắt ngay tối hôm đó, hơn nữa họ còn phải đối mặt với tố tụng hình
sự.
Từ Phi Dung biết rất rõ, rượu bố mẹ cô ấy tức Từ Tử Kiệt và Triệu Mai nấu không có vấn đề
gì, chắc chắn là có người hãm hại họ. Nhưng phía viện kiểm sát Kim Lăng không tin, nhận
định Từ Tử Kiệt và Triệu Mai là hung thủ.
Vì không còn cách nào khác nên Từ Phi Dung đã đi nhờ vả Bạch Quảng Nghĩa. Nhà họ Bạch
rất có thế lực ở Kim Lăng. Chỉ cần một câu của Bạch Quảng Nghĩa là có thể điều tra lại vụ
án, Từ Tử Kiệt và Triệu Mai cũng có thể rửa sạch nỗi oan.
“Cô Từ, không giấu gì cô, đúng là tôi quen lãnh đạo viện kiểm sát Kim Lăng, chỉ cần một câu
của tôi là vụ án của bố mẹ cô sẽ được điều tra lại. Nhưng cô Từ, sau khi tôi giúp cô rồi, cô
nên cảm ơn tôi thế nào đây?” Bạch Quảng Nghĩa liếm môi, vẻ háo sắc trong mắt hiện lên rất
rõ ràng.
“Bạch tổng, anh… muốn làm gì?” Từ Phi Dung cười gượng hỏi.
Bạch Quảng Nghĩa đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt Từ Phi Dung, thích thú chỉ cô ấy.
“Bạch tổng, xin anh hãy tự trọng!” Gương mặt xinh đẹp của Từ Phi Dung mịt mờ, cô ấy hất
cánh tay to lớn của Bạch Quảng Nghĩa ra.
“Tự trọng?” Bạch Quảng Nghĩa cười khẩy sau đó tát một cái thật mạnh lên gương mặt xinh
đẹp của Từ Phi Dung: “Con khốn này, đừng có không biết điều! Tao để ý đến mày là phúc
phần tám đời của nhà mày!”
Từ Phi Dung ôm mặt, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt đẹp của cô ấy.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Từ Phi Dung, vẻ hứng thú trên khuôn mặt Bạch Quảng Nghĩa
càng thêm rõ ràng, hắn cười gằn rồi ấn Từ Phi Dung lên trên ghế sofa, chuẩn bị cưỡi lên trên
người cô ấy.
“Anh muốn làm gì, đừng lại đây!’ Từ Phi Dung sợ hãi lùi về phía sau, nhưng cô ấy càng phản
kháng, Bạch Quảng Nghĩa lại càng phấn khích.
“Làm gì à? Đương nhiên là làm cô rồi! Ha ha ha!” Bạch Quảng Nghĩa lại liếm môi nói.
“Tống Quân, cứu tôi.” Từ Phi Dung bất giác nhìn Tống Quân ở bên cạnh với vẻ cầu cứu, lại
chỉ thấy lúc này Tống Quân đang cúi đầu, không dám nhìn cô ấy.
Từ Phi Dung cười buồn rười rượi, sự thất vọng trong lòng tăng lên rõ rệt, thì ra đây là người
được coi là đàn ông trong mắt cô ấy sao? Ngay cả dũng khí nói đỡ cho cô ấy cũng không có.
Bạch Quảng Nghĩa nhìn Tống Quân với vẻ thích thú, hắn cười hỏi: “Cậu là bạn trai của cô
ta?”
Tống Quân vội vàng lắc đầu giống như trống lắc: “Cậu Bạch, tôi là bạn học, không phải bạn
trai của cô ấy.”
“Ha ha, ranh con, mày biết điều đấy.” Bạch Quảng Nghĩa cười lớn, nhưng trong lại cực kỳ
khinh thường Tống Quân.
“Tống Quân, anh là đồ vô liêm sỉ!” Từ Phi Dung tức giận đến mức toàn thân run lên, Tống
Quân thế mà lại yếu đuối đến mức này, còn không bằng Trần Phong.
Sắc mặt Tống Quân tái mét, suy cho cùng anh ta quá yếu đuối trong chuyện này, nhưng anh
ta không thể thừa nhận, ngược lại còn ngụy biện nói: “Phi Dung, tôi đang nghĩ cho cô, cậu
Bạch là người đàn ông tốt, bình thường cô có thắp đèn lồng lên cũng không tìm được, cơ hội
hôm nay tốt thế này…”
“Anh cút đi cho tôi!”
Tống Quân còn chưa nói xong, Từ Phi Dung đã nước mắt giàn giụa, cầm ly rượu trên bàn
đập vào mặt anh ta.
Tống Quân hét lên đau đớn rồi ôm mặt lùi về sau vài bước.
“Từ Phi Dung, cô làm gì vậy?” Tống Quân giận dữ hét lên, người phụ nữ này điên rồi sao,
không đánh Bạch Quảng Nghĩa, mà đánh anh ta làm gì.
Chương 61: Thư gửi Elise 3
Trần Phong ngồi trên ghế đàn dương cầm, vẻ mặt rất phức tạp, từ sau khi mẹ mất, anh đã
ba năm không đụng tới đàn dương cầm rồi. Trước kia anh đàn dương cầm là vì không muốn
để Tô Chiếu Khanh thất vọng. Bây giờ, anh đàn dương cầm là vì người con gái mình thích.
Ngón tay thon dài của Trần Phong đặt lên phím đàn, phím đàn đen trắng đan xen truyền tới
một cảm giác mát lạnh. Ngón tay Trần Phong run rẩy, tùy tiện ấn vài phím, đàn dương cầm
bỗng chốc phát ra một loạt tạp âm chói tai.
Thẩm Quân Văn sầm mặt không nói gì, tuy Trần Phong đàn mấy tạp âm nhưng điều này
không có nghĩa anh thật sự không biết đàn, cũng có khả năng là có chỉnh âm. Nhưng trong
phòng phát trực tiếp khán giả không hiểu dương cầm lại không hiểu điều này, chỉ xem như
Trần Phong không biết đánh đàn, chế giễu rất ác liệt.
“Tôi đã nói rồi đồ vô dụng này không biết đàn dương cầm, bây giờ thì lộ hết chưa?”, “Nhìn cái
dáng vẻ nghèo hèn của hắn kìa, vừa nhìn là biết không liên quan gì với cây đàn rồi, mau cút
xuống đi, đừng có làm trò hề nữa.”, “Tôi rời phòng ba phút đã, chờ đồ vô dụng này đàn xong
rồi quay lại.”
“Tinh tinh tinh…” Vừa nói xong, thì Trần Phong đã bắt đầu đàn, mấy nốt nhạc ban đầu rất qua
quýt bình thường, mọi người không nghe ra được điểm đặc sắc. Nhưng cùng với những
ngón tay lướt trên phím của Trần Phong, đàn dương cầm trên sân khấu dường như được
sống trở lại, từng nốt nhạc nhảy múa phát ra từ hộp gỗ, như gió to mưa lớn táp vào màng nhĩ
của khán giả, khiến trái tim người ta run rẩy.
Người biến sắc trước tiên là Thẩm Quân Văn, chính là người trong nghề ra tay cái là biết
ngay, trong tất cả mọi người có mặt ở đây thì kĩ thuật đàn dương cầm của anh ta là tốt nhất,
người bình thường nghe chỉ thấy hay, nhưng cụ thể hay ở chỗ nào, thì bọn họ lại không thể
nói ra được. Nhưng Thẩm Quân Văn là người đã bỏ công sức vào đàn dương cầm mười
mấy năm, lại có thể cảm nhận rất rõ, nốt nhạc mà Trần Phong đàn rõ ràng là hoàn hảo.
Nói cách khác chính là tiết tấu hoàn mỹ, giữa các nốt nhạc hoàn toàn không tồn tại bất cứ kẽ
hở nào. Chỉ riêng việc kiểm soát tiết tấu thôi, Trần Phong đã bỏ xa anh ta không chỉ mấy chục
con phố!
Lúc này Hạ Mộng Dao kinh ngạc không kém gì Thẩm Quân Văn, cũng là “Thư gửi Elise”, vừa
nãy Thẩm Quân Văn đàn Hạ Mộng Dao cảm thấy chỉ như sao chép sách vở, tuy nghe hay
nhưng ít sống động, rất rõ ràng, Thẩm Quân Văn vẫn chưa lĩnh ngộ được chân lý của “Thư
gửi Elise”, chỉ là để đàn ra âm mà thôi. Còn tới tay Trần Phong, “Thư gửi Elise” lại như sống
lại, có linh hồn!
Anh diễn dịch tâm trạng của một người đàn ông vì yêu mà ngưỡng mộ, nhưng ngưỡng mộ
lại không có được một cách tinh tế, cho dù cô ấy là một cô gái cũng có thể cảm nhận được
tâm tư phức tạp trong tuyệt vọng lại mang một chút hi vọng.
Hạ Mộng Dao khẽ há miệng, lúc này cô ấy hơi hốt hoảng, trên sân khấu Trần Phong như một
ông hoàng âm nhạc tài hoa, tỏa sáng rực rỡ chói mắt, có đúng là người chồng bình thường
của cô ấy ngày trước không?
Cùng một người, tại sao có thể khác biệt lớn như vậy? Không giống với hai người hiểu
dương cầm như Thẩm Quân Văn và Hạ Mộng Dao, đại đa số người trong phòng phát trực
tiếp đều chưa từng chạm vào dương cầm, nhưng điều này không ảnh hưởng việc họ định
nghĩa cái hay. Giống như một người bình thường, muốn đánh giá một món ăn ngon hay
không, không nhất định phải đi thi chứng chỉ đầu bếp.
Mỗi người có cách hiểu riêng của mình về dễ nghe! Rất hiển nhiên, “Thư gửi Elise” của Trần
Phong rất dễ nghe! Chí ít hàng triệu khán giả trong phóng phát trực tiếp đều cho rằng như
vậy. Trên bình luận một loạt tiếng “đù”.
“Đù! Khúc nhạc này thật sự do hắn đàn sao? Sao tôi cảm giác như hắn đang giả bộ đàn, có
người phát bản gốc vậy!”, “Đồ ngốc! Sao cậu không nói cái đàn dương cầm đó là giả đi.”,
“Hu hu, hay quá, tôi lại tin vào tình yêu rồi.”, “Nghe Trần Phong đàn xong, tôi chỉ có một cảm
giác, vừa nãy Thẩm Quân Văn đàn chẳng ra cái gì.”, “Hoàn toàn không có khả năng so sánh,
cậu Thẩm chỉ là đàn “Thư gửi Elise”, nhưng Trần Phong này lại là biểu diễn “Thư gửi Elise”.
“Đúng là giấu nghề kĩ thật, thời nay người giao đồ ăn đều nhiều tài nghệ như vậy sao?”, “Thật
là, sau này không có chút tài nghệ, cũng không dám đi giao đồ ăn nữa.”, “Khúc nhạc Trần
Phong vừa đàn, có ai ghi âm lại không? Tôi thấy nó sẽ nổi đó.”, “Không có, quá hay nên chỉ
chú tâm nghe, căn bản không nghĩ tới ghi âm.”, “Tính tang.”
Nốt cuối cùng dừng đột ngột, khán giả vẫn còn chưa thỏa mãn, dường như vẫn còn muốn
nghe tiếp nhưng Trần Phong đã đứng dậy, không cảm ơn, cũng không cúi chào, anh đi thẳng
xuống khán đài, đi về phía Hạ Mộng Da. “Mộng Dao…”, ánh mắt Trần Phong dịu dàng, như
muốn nói gì nữa, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia lại lao tới, Trần Phong chỉ cảm thấy môi mình
chợt lạnh, sau đó bị chặn miệng lại, Trần Phong trừng mắt, trong mắt tràn ngập sự bất ngờ
không thể tin được. Đây là mình… bị cưỡng hôn sao?
Tuy Hạ Mộng Dao nhắm chặt mắt, nhưng Trần Phong vẫn có thể nhìn thấy, mặt Hạ Mộng Dao
tràn ngập sự ngượng ngùng. Dĩ nhiên, hành động bạo dạn như vậy đối với Hạ Mộng Dao mà
nói cũng là một thử thách rất lớn. Rất lâu sau, mới ngừng lại.
Hạ Mộng Dao cúi đầu, không dám nhìn Trần Phong một cái. Trần Phong ngay lập tức liếm
môi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, ngọt thật. Sắc mặt Thẩm Quân Văn ở bên cạnh tím tái,
siết chặt nắm đấm, trên mu bàn tay nổi lên đường gân xanh lét. Chuyện đến bước này,
không chỉ mặt mũi, mà tôn nghiêm của anh ta cũng bị mất sạch rồi.
Anh ta vốn định, trước mặt Hạ Mộng Dao chà đạp Trần Phong kết quả lại bị Trần Phong chà
đạp lại. Hơn nữa còn thông qua phát trực tiếp, cho tất cả người trong thành phố đều nhìn
thấy cảnh này. Không cần nghĩ cũng biết, sau hôm nay, chắc chắn sẽ có người nói Thẩm
Quân Văn anh ta chỉ là gà mờ đàn dương cầm, còn không bằng một tên giao đồ ăn.
“Ở bên nhau, ở bên nhau!”, “Não tàn, người ta vốn dĩ là vợ chồng mà! Cậu Thẩm mới là
người thứ ba.”, “Mặt cậu Thẩm tối nay bị tát bôm bốp rồi.”, “Ai có thể ngờ, một tên giao đồ ăn
lại đàn dương cầm mẹ kiếp hay hơn cả mấy nghệ sĩ dương cầm quốc tế như vậy.”, “Nếu hắn
có thể đàn lại lần nữa, tôi sẽ tặng mười tên lửa siêu cấp, tuyệt đối không nuốt lời!”
Phòng phát trực tiếp lúc này, đã có rất ít người tiếp tục chửi Trần Phong là đồ vô dụng rồi, chỉ
riêng tài dương cầm siêu đẳng của Trần Phong thôi, cũng đủ khiến hơn chín mươi chín phần
trăm người trên thế giới này tự thấy hổ thẹn rồi. Không hề nói quá, nếu Trần Phong không đi
giao đồ ăn, chỉ đàn dương cầm thôi anh cũng sẽ có được thành công, tuyệt đối không kém gì
Thẩm Quân Văn hiện giờ. Người như vậy ai có tư cách nói anh vô dụng?
Lâm Lan và hai mẹ con Tôn Quế Phương vẫn luôn xem phòng phát trực tiếp lúc này chỉ cảm
thấy như trời sắp sập xuống. Đánh chết bọn họ cũng không thể ngờ, Trần Phong không chỉ
tới cao ốc Hoàng Hậu, mà còn làm mất mặt Thẩm Quân Văn. Hoàn toàn khác với dự đoán
của bọn họ.
Trong lòng Lâm Lan sắp hận chết Trần Phong rồi, biết trước đồ vô dụng này biết đàn dương
cầm, hơn nữa còn đàn hay như vậy, bà ấy đã không nói với Thẩm Quân Văn như thế, bây
giờ thì hay rồi, Thẩm Quân Văn bị mất mặt, nhất định sẽ đổ hết lỗi lên người bà ấy. Nhưng lúc
này điều Lâm Lan quan tâm hơn cả, là Thẩm Quân Văn sẽ ứng phó với tình huống này như
thế nào, một trăm triệu kia, rốt cuộc bà ấy có thể lấy được không?
Chương 62: Cháy nhà ra mặt chuột
Trên thực tế, bấy giờ Thẩm Quân Văn đã bị chọc tức đến sắp nổ phổi rồi.
Trước đêm nay, anh ta đã tuyên bố trước mặt người dân toàn thành phố là Hạ Mộng Dao sẽ
trở thành người phụ nữ của anh ta, nhưng bây giờ, trước mặt anh ta, Hạ Mộng Dao lại rúc
vào lòng người đàn ông khác.
Thẩm Quân Văn thấy mặt mình sắp xanh xét rồi.
"Hạ Mộng Dao, đong đưa chán chưa?" Thẩm Quân Văn lạnh lùng nhìn Hạ Mộng Dao một cái
rồi quát: "Chán rồi thì lăn về đây cho ông, đừng quên bây giờ cô là người phụ nữ của ông
đây!"
Cháy nhà ra mặt chuột!
Thẩm Quân Văn tháo dỡ hết lớp ngụy trang, nếu Hạ Mộng Dao đã không biết điều thì anh ta
cũng chẳng cần thiết phải diễn tiếp, dù sao thì trong tay anh ta còn cầm hợp đồng với Lâm
Lan, chỉ cần anh ta lấy hợp đồng ra thì Hạ Mộng Dao sẽ phải ngoan ngoãn.
"Thẩm Quân Văn, tôi không biết anh và mẹ tôi đã kí hợp đồng gì, nhưng tôi có thể nói rõ ràng
cho anh biết, cho dù là hợp đồng gì thì tôi đều không đồng ý, tốt nhất anh nên bỏ cuộc sớm
đi!" Hạ Mộng Dao bình tĩnh nói.
"Hạ Mộng Dao, cô đừng nói cô không biết chuyện mẹ cô cầm của ông đây một trăm triệu
nhé!" Giọng điệu Thẩm Quân Văn lạnh lùng, tiền của anh ta đâu có dễ lấy đến vậy?
"Tôi sẽ bảo mẹ tôi trả lại anh không thiếu một đồng." Hạ Mộng Dao thản nhiên nói.
Thẩm Quân Văn cười dữ tợn rồi hỏi: "Cô cảm thấy ông đây thiếu tiền sao?"
"Vậy anh muốn thế nào?" Hạ Mộng Dao nghiến răng, hơi tức giận hỏi.
"Đơn giản, bây giờ cô lập tức li hôn với thằng vô dụng Trần Phong này rồi làm người phụ nữ
của ông đây là được!" Thẩm Quân Văn liếm môi một cái, không hề che giấu sự dâm dục
trong đôi mắt của mình. Thằng vô dụng Trần Phong có tài thì cũng làm được gì, trước mặt
quyền thế, tài hoa chẳng là cái đinh gì cả.
"Không bao giờ!" Hạ Mộng Dao lạnh lùng lên tiếng.
"Không bao giờ?" Thẩm Quân Văn cười khẩy: "Thế cô cứ đợi mẹ cô ngồi tù mọt gông đi."
Thẩm Quân Văn nói xong thì lấy điện thoại ra, số tiền Lâm Lan nhận không phải là con số
nhỏ, mà là cả trăm triệu, để đội ngũ luật sư trong tay anh ta làm việc thì có thể khiến Lâm Lan
ngồi tù cả đời.
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao thoáng hoảng hốt, lẽ nào thật sự trơ mắt nhìn mẹ
ngồi tù cả đời sao?
Ở nơi khác, Lâm Lan ngồi canh trước màn hình phát trực tiếp thì khóc cha gọi mẹ, bây giờ
cuối cùng bà ấy cũng đã rõ vì sao Tôn Quế Phương lại nói không dễ cầm tiền của Thẩm
Quân Văn rồi.
Đây đâu phải là không dễ cầm, mà là cầm vào bỏng tay!
"Cậu Thẩm, nể mặt tôi được không?" Trần Phong thở dài, cuối cùng vẫn không kìm được mà
đứng ra.
Đúng là anh muốn cho Lâm Lan một bài học nhưng cũng không định thật sự để bà ấy ngồi tù
cả đời, như thế Hạ Mộng Dao cũng không chịu được.
"Nể mặt mày? Mày là cái thá gì!" Thẩm Quân Văn khinh thường liếc Trần Phong một cái rồi
hừ một tiếng nói, thằng vô dụng bây giờ biết cầu xin ông rồi sao? Muộn rồi nhé!
Trần Phong nhíu mày: "Anh thật sự không định nể mặt tôi?"
Thẩm Quân Văn đột nhiên cười lên: "Muốn ông đây nể mặt mày? Cũng được, quỳ xuống,
sủa ba tiếng, sau đó chui qua đũng quần ông thì ông sẽ nể mặt mày!"
Thẩm Quân Văn vô cùng ngông cuồng, đây là cơ hội tốt để sỉ nhục Trần Phong, anh ta phải
xả cục tức này cho đã mới được.
"Thẩm Quân Văn, anh đừng có quá đáng!"
Hạ Mộng Dao tức giận rồi, nếu thật sự phải trả giá bằng việc Trần Phong bị sỉ nhục mới có
thể cứu Lâm Lan thì cô ấy thà rằng mặc kệ Lâm Lan!
"Quá đáng không? Hạ Mộng Dao, bảo thằng vô dụng này sủa ba tiếng, sau đó chui qua đũng
quần ông đây thì có thể khiến mẹ cô không phải ngồi tù mấy chục năm, tôi thấy không hề quá
đáng chút nào." Thẩm Quân Văn nói một cách cà chớn. Đương nhiên, cho dù Trần Phong có
làm mấy chuyện đó thì những chuyện cần uy hiếp anh ta vẫn sẽ uy hiếp, không thể thật sự
tha cho Hạ Mộng Dao được.
"Quỳ xuống đi! Mau sủa như chó đi chứ!" Lâm Lan ngồi canh trước màn hình phát trực tiếp
hận không thể bay tới trước mặt Trần Phong, đè đầu anh quỳ xuống.
Trần Phong không hề biết suy nghĩ lúc này của Lâm Lan, nếu không e rằng anh sẽ lập tức
kéo Hạ Mộng Dao bỏ đi.
"Suy nghĩ thế nào rồi? Thằng vô dụng, Lâm Lan là mẹ vợ mày đó, lẽ nào mày nhẫn tâm để bà
ấy ngồi tù cả đời à?" Lời nói này của Thẩm Quân Văn có ý khích bác. Cho dù hôm nay không
có được Hạ Mộng Dao thì cũng sau này quan hệ giữa Trần Phong và Hạ Mộng Dao cũng sẽ
bị rạn nứt.
Trần Phong mỉm cười, đi tới trước mặt Thẩm Quân Văn: "Còn nhớ mấy ngày trước ở nhà
Từ Phi Dung, tao đánh mày thế nào không?"
Hạ Mộng Dao ngây người, Trần Phong từng đánh Thẩm Quân Văn ở nhà Từ Phi Dung sao?
Sao cô ấy lại không biết, chẳng trách cô ấy cứ có cảm giác mục đích thật sự của Thẩm
Quân Văn hôm nay là Trần Phong chứ không phải mình, thì ra Thẩm Quân Văn từng bị Trần
Phong đánh.
Sắc mặt Thẩm Quân Văn lúc tái lúc đỏ, nheo mắt lại nói: "Thế nào, hôm nay thằng vô dụng
mày muốn ra tay với ông à?"
Trần Phong cười mỉm: "Mày đoán đúng rồi."
"Đệch mẹ mày!"
Thẩm Quân Văn chửi một câu rồi vô thức muốn lùi ra sau.
Nhưng Trần Phong lên gối, dứt khoát thọc thẳng vào bụng dưới Thẩm Quân Văn.
Bỗng chốc, Thẩm Quân Văn cảm thấy vùng bụng mình đau đớn như nứt toác ra, sau đó
không khống chế được cả người, quỳ một chân xuống đất, người co quắp như một con tôm.
Mấy tên vệ sĩ đứng sau Thẩm Quân Văn đều ngơ ngác, không ai ngờ được Trần Phong nói
ra tay là ra tay liền như vậy, không chần chờ một giây nào.
Phải biết rằng, hôm nay Thẩm Quân Văn tới đây không phải chưa chuẩn bị gì cả. Anh ta đã
cân nhắc trước đến tình huống Trần Phong sẽ ra tay đánh người, thế nên đã dẫn theo mười
mấy tên vệ sĩ tới, chỉ là không ngờ tốc độ của Trần Phong lại nhanh đến vậy, mấy tên vệ sĩ
chẳng có thời gian để phản ứng thì Thẩm Quân Văn đã ăn đòn rồi.
"Đám vô dụng này, bọn bay đứng đực ra đó làm gì, dần chết thằng chó chết này cho ông
nhanh." Thẩm Quân Văn gào lên, cũng không biết cú lên gối này của Trần Phong là như thế
nào, anh ta cảm thấy mình đau sắp khóc rồi.
"Lên!"
"Đánh chết hắn!"
Mặt mấy tên mặc áo vest đen đeo tai nghe biến sắc, bao vây lấy Trần Phong.
Bọn họ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp đã được huấn luyện qua trường lớp, ngày thường một
chọi bảy tám người thường cũng là chuyện đơn giản.
Trần Phong này, tuy nhìn không đơn giản nhưng bọn họ vẫn rất tự tin là có thể quật ngã được
anh.
"Rầm."
Ai ngờ tên vệ sĩ lực lưỡng xông lên đầu tiên còn chưa chạm được vào gấu áo của Trần
Phong đã bị anh đạp một phát vào miệng, bay vèo ra ngoài, đập xuống bàn ăn.
Leng keng, loảng xoảng.
Tình hình sau đó thì chẳng có gì để nói, Trần Phong hệt như hổ sà vào bầy dê, chỉ cần chưa
tới một phút đã khiến mười mấy tên vệ sĩ của Thẩm Quân Văn nằm lăn dưới đất.
Thẩm Quân Văn sắp khóc rồi.
Có đánh chết anh ta cũng không ngờ được Trần Phong lại giỏi đánh đấm như thế.
Đệch mẹ nó, đây thật sự là thằng vô dụng trong miệng lũ ngu nhà họ Hạ sao?
Nếu người mạnh mẽ thế này còn là thằng vô dụng thì rốt cuộc trong mắt đám người nhà họ
Hạ, người thế nào mới được xem là tài giỏi.
Phòng phát trực tiếp cũng bùng nổ.
Lượt người vào xem lên đến một triệu năm trăm nghìn, thật ra, rất nhiều người cả đời này
chưa từng được xem buổi phát trực tiếp nào chuyển ngoặt nhanh chóng thế này.
Cảm thấy có thể quay thành một bộ phim ngắn luôn được.
Anh không những đánh đàn dương cầm hay mà đến đánh nhau cũng mạnh mẽ thế này, bảo
người khác phải sống sao chứ?
Chương 63: Ngàn vàng mua bộ sương khô
“Anh giai này chỉ là nhân viên giao hàng thật sao? Sao tôi lại thấy anh ta là đặc công vậy?”
“Chưa đến một phút đã quật ngã mười mấy vệ sĩ được đào tạo bài bản, đặc công cũng
không mạnh như vậy.”
“Đàn ông dũng mãnh! Chắc chắn là đàn ông dũng mãnh! Lần này cậu Thẩm gặp phải đối thủ
đáng gờm rồi.”
“Tôi thấy hơi tội nghiệp cậu Thẩm, tiêu hơn năm triệu tệ, kết quả không giành được phụ nữ,
còn bị đánh một trận.”
Mười mấy vệ sĩ đều nằm dướt đất, trông ai cũng thảm hơn Thẩm Quân Văn.
Trần Phong lắc đầu, đi đến trước mặt Thẩm Quân Văn cười giả lả nói: “Đám vệ sĩ này của
mày hình như không được việc lắm thì phải.”
Sắc mặt Thẩm Quân Văn cứng ngắc, không phải đám vệ sĩ của anh ta không được việc, mà
là Trần Phong đúng là không phải người.
“Trần Phong, tao thừa nhận mày rất giỏi đánh nhau, người đánh giỏi như mày tao không phải
chưa từng gặp, nhưng kết cục của họ đều rất thảm.” Thẩm Quân Văn hít sâu một hơn và nói,
anh ta không tin Trần Phong sẽ thật sự làm gì mình. Dù sao thì bây giờ vẫn đang phát trực
tiếp, hàng triệu người đang xem, nếu Trần Phong thật làm gì anh ta thì Trần Phong cũng khó
thoát khỏi cái chết.
Trần Phong nói với vẻ bình tĩnh: “Mày đang đe dọa tao đấy à?”
Thẩm Quân Văn lắc đầu: “Không phải đe dọa, tao chỉ hi vọng mày hiểu, vũ lực cá nhân không
có tác dụng gì trong thời đại hiệp dĩ vũ phạm cấm*, mày giỏi đánh nhau thế nào cũng không
bằng một viên đạn.”
Trần Phong nheo mắt, đúng vậy, Thẩm Quân Văn nói có lý. Võ thuật đã suy tàn trong thời đại
bây giờ, suy nghĩ của rất nhiều người đều là luyện quyền ba năm không bằng luyện bắn súng
ba ngày.
Cho dù bạn đánh nhau giỏi đến đâu, chỉ cần một khẩu QBZ 95 là có thể cho bạn một bài học.
Nhưng Thẩm Quân Văn không biết là ở trên thế giới này còn có một tầng võ thuật nữa, nếu
luyện thành công tầng võ thuật này, đừng nói là súng, ngay cả pháo phản lực cũng chỉ là
chuyện nhỏ.
Nhưng không có gì bất ngờ thì cả đời này Thẩm Quân Văn cũng không biết đến kiểu võ thuật
đó.
Thấy Trần Phong không nói gì, khóe miệng Thẩm Quân Văn đắc ý cong lên, anh ta còn
tưởng rằng Trần Phong đã bị mình dọa sợ.
“Trần Phong, cục diện bây giờ là như vậy, giữa hai chúng ta không có mâu thuẫn gì không thể
thỏa hiệp được, không cần phải làm lớn chuyện quá mức, như vậy không tốt cho cả hai bên.”
Thẩm Quân Văn thản nhiên nói.
“Vậy mày muốn làm thế nào?” Trần Phong cười nói, tay Thẩm Quân Văn này cũng không
ngu như vẻ ngoài.
“Rất đơn giản, tao cho mày một cơ hội, mày làm đàn em của tao, làm việc cho tao, tao có
thể coi như chuyện trước đây chưa từng xảy ra, mẹ vợ mày cũng không cần ngồi tù.” Trong
giọng điệu của Thẩm Quân Văn có vẻ khinh khỉnh. Anh ta thấy nếu Trần Phong là người
thông minh thì phải hiểu là lời này của mình có nghĩa là đang mời gọi.
Thấy Trần Phong không nói gì, Thẩm Quân Văn còn tưởng anh đang suy nghĩ.
“Còn phải suy nghĩ sao? Mày đi giao hàng một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Cùng
lắm là mười nghìn, nhưng mày đến chỗ tao, tao có thể cho mày một triệu một tháng!” Thẩm
Quân Văn hùng hổ nói, sau khi chứng kiến bản lĩnh của Trần Phong, anh ta cũng thay đổi suy
nghĩ ban đầu, trong tay anh ta không có cao thủ thật sự nào, cho nên anh ta rất không có khí
thế khi tham gia một vài sự kiện.
Nếu Trần Phong có thể làm việc dưới trướng của mình, sau này khi ra ngoài Thẩm Quân Văn
sẽ càng tự tin hơn. Còn chuyện Trần Phong cắm sừng anh ta, tuy anh ta không thoải mái,
nhưng anh ta cũng hiểu lúc này đối đầu với Trần Phong, sợ rằng anh ta sẽ phải trả cái giá thê
thảm hơn.
Thẩm Quân Văn chỉ có thể chuyển sang một hướng khác.
Huống chi nếu Trần Phong thật sự trở thành đàn em của Thẩm Quân Văn, anh ta tin rằng
nếu mình làm gì Hạ Mộng Dao, cho dù không muốn nhưng Trần Phong cũng không dám
nhiều lời.
Lời này của Thẩm Quân Văn làm không ít người xem phát trực tiếp ghen tị, một triệu, không
phải tiền lương theo năm, mà là tiền lương theo tháng!
Đây là số tiền người bình thường cả đời cũng không kiếm được!
Nhưng bây giờ đây chỉ là tiền lương tháng của người ta!
Người xem phát trực tiếp không nghĩ ra được Trần Phong có lí do gì không đồng ý.
Trần Phong có đồng ý không?
Hạ Mộng Dao cũng đang nghĩ, nhưng cô ấy cho rằng Trần Phong sẽ không đồng ý. Tuy cô ấy
phát hiện ra bản thân càng ngày càng không hiểu Trần Phong, nhưng cô vẫn cho rằng anh sẽ
không đồng ý.
“Một triệu…” Trần Phong cười, nếu là người bình thường, nghe thấy số tiền lương này, có khi
sẽ nhảy cẫng lên vì vui vẻ, nhưng Trần Phong chỉ thấy buồn cười.
Tài sản nghìn tỉ của nhà họ Trần mà Trần Phong còn không coi ra gì, Thẩm Quân Văn lại chỉ
cho anh một triệu.
“Sao thế? Vậy tao cho mày thêm năm trăm nghìn nữa!” Thẩm Quân Văn cắn răng nói, cho
dù anh ta là cháu ruột của Thẩm Hồng Xương thì thuê một vệ sĩ với tiền lương theo năm là
hai mươi triệu, anh ta cũng thấy xót ruột.
Đúng là ngàn vàng mua bộ xương khô thật rồi, Trần Phong sẽ không tiếp tục không biết điều
chứ?
Trần Phong lắc đầu: “Thẩm Quân Văn, có thể mày không tin nhưng lời của mày ngày hôm đã
cứu mày một mạng.”
Sắc mặt Thẩm Quân Văn thay đổi, anh ta nói: “Trần Phong, mày nói vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì, bây giờ mày lập tức lấy lại một trăm triệu của mày ở chỗ mẹ vợ tao, sau đó
rời khỏi Thương Châu và bảo đảm với tao rằng sau này mày sẽ không bước vào Thương
Châu nửa bước. Chuyện giữa hai chúng ta coi như đã qua.” Trần Phong hờ hững nói, nếu
Thẩm Quân Văn thật sự muốn ngu ngốc đối đầu với anh đến cùng, anh chắc chắn sẽ không
tha cho Thẩm Quân Văn, ít nhất cũng phải để anh ta bò ra ngoài.
Nhưng Thẩm Quân Văn đã có ý chịu thua thì anh cũng không ép anh ta đến bước đường
cùng. Vì dù sao thì Thẩm Quân Văn cũng là cháu của Thẩm Hồng Xương. Bây giờ anh đang
có quan hệ hợp tác với Thẩm Hồng Xương, nếu Trần Phong thật sự khiến Thẩm Quân Văn
có vấn đề gì thì anh cũng sẽ gặp không ít rắc rối.
“Mày đang đùa với tao đấy à?” Sắc mặt của Thẩm Quân Văn âm u đến mức có thể chảy ra
nước, ý của Trần Phong là Trần Phong mới là người tha cho anh ta, có phải thằng ngốc này
điên rồi không?
Chẳng lẽ Trần Phong không biết Thẩm Quân Văn là người của nhà họ Thẩm sao? Trần
Phong không biết chuyện nhà họ Thẩm giết chiết Trần Phong đơn giản như giết chết một con
kiến sao?
Thẩm Quân Văn thật sự không biết, rốt cuộc Trần Phong lấy đâu ra tự tin.
“Đùa?” Trần Phong cười khinh bỉ nói: “Thế này đi, tao cho mày một cơ hội, mày gọi điện thoại
bảo người giỏi nhất mày quen đến đây, mày sẽ biết là tao có đùa không.”
Thẩm Quân Văn suýt nữa bật cười vì quá giận, thằng ngốc này đúng là đang lấy tính mạng
của mình để làm màu. Trần Phong thật sự cho rằng người của anh ta đều cùng một loại với
mười mấy vệ sĩ vừa nãy sao?
“Mày chắc chắn là muốn tao gọi người đến đây?” Thẩm Quân Văn cười khẩy lên tiếng:
“Người tao gọi đến lần này không dễ nói chuyện như tao đâu.”
“Bảo mày gọi thì mày cứ gọi đi, sao mày nói lắm như vậy chứ.” Trần Phong cau mày nói,
cùng lắm thì Thẩm Quân Văn gọi Thẩm Hồng Xương đến, nhưng cho dù là Thẩm Hồng
Xương thì khi gặp Trần Phong cũng phải cung kính gọi anh một tiếng cậu Trần.
“Được, mày nói đấy nhé, đến lúc đó đừng hối hận!” Thẩm Quân Văn cười khẩy, sau đó lấy
điện thoại ra mà gọi cho một số.
“Chú Hàn, bây giờ chú có rảnh không?”
“Cháu là Quân Văn…”
“Cháu đang ở cao ốc Hoàng Hậu, chú mau đưa các anh em đến đây đi.”
Thái độ của Thẩm Quân Văn rất cung kính, vì người bên kia điện thoại năm đó đã từng vào
sinh ra tử với Thẩm Hồng Xương. Sau này Thẩm Hồng Xương rửa tay gác kiếm, còn người
đó bây giờ vẫn hoạt động trong thế giới ngầm, là nhân vật máu mặt có tai mắt khắp mọi ngóc
ngách trên đường phố Thương Châu. Người trong giới gặp đều phải cung kính gọi một tiếng
ông Hàn!
Chú thích: *Nguyên văn: Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ vũ phạm cấm, đây là một câu nói của
Hàn Phi Tử, có nghĩa là các nhà Nho dùng văn làm rối loạn pháp luật, hiệp sĩ dùng võ phạm
vào điều cấm.
Chương 64: Lột da rút gân
Sau khi gọi điện thoại xong, Thẩm Quân Văn lại trở nên vênh váo, hống hách như trước.
Thấy Trần Phong biểu cảm bình tĩnh, Thẩm Quân Văn cười mỉa mai, thằng ngu này, đến giờ
này rồi mà vẫn còn vờ vĩnh, thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ sao?
Thẩm Quân Văn không gọi cho Thẩm Hồng Xương, thứ nhất là vì Thẩm Hồng Xương không
thích anh ta làm mấy chuyện bẩn thỉu này, vì thế cho dù có thể ra mặt cho anh ta đi nữa thì
sau đó Thẩm Hồng Xương cũng sẽ dạy dỗ anh ta một trận.
Thứ hai là Thẩm Quân Văn cảm thấy Trần Phong không xứng để quấy rầy Thẩm Hồng
Xương, để Thẩm Hồng Xương ra tay thì đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà.
"Hạ Mộng Dao, lời hứa trước đây của tôi vẫn còn hiệu lực, rời khỏi Trần Phong sau đó trở
thành người phụ nữ của tôi thì tôi có thể tha cho mẹ cô." Thẩm Quân Văn rót một ly rượu,
nhàn nhã nhìn Hạ Mộng Dao rồi nói.
"Biến!"
Câu trả lời của Hạ Mộng Dao rất gọn gàng súc tích.
Thẩm Quân Văn vừa lắc đầu vừa cười, cũng chẳng tức giận, đợi Hàn Long tới thì anh ta sẽ
khiến Hạ Mộng Dao phải hối hận về tất cả những hành vi ngày hôm nay!
Mười phút sau, sáu chiếc Land Rover màu đen đã đỗ trước cửa cao ốc Hoàng Hậu.
Hai mươi mấy người đàn ông cao to lực lưỡng lũ lượt xuống xe.
Sau khi xuống xe, hai mươi mấy người đàn ông cao to lập tức xếp thành hai hàng, cung kính
cúi đầu.
Sau đó, một người đàn ông trung niên tay vê tràng hạt bước xuống xe.
Nhìn thấy mấy tên bảo vệ đứng trước cửa nhìn mình với ánh mắt sợ hãi thì người đàn ông
trung niên nở một nụ cười hiền hòa, ý bảo họ không cần sợ.
Một đoàn người ào ào đi vào cao ốc Hoàng Hậu.
Bấy giờ, Trần Phong hơi không yên lòng, không phải sợ Thẩm Quân Văn thật sự gọi được
nhân vật trâu bò nào tới, mà lo lắng bí mật của mình bị Hạ Mộng Dao phát hiện.
Dù sao thì trước đây anh đã để lộ không ít sơ hở, nếu chút nữa lại đánh sấp mặt mấy người
Thẩm Quân Văn gọi tới thì anh phải giải thích thế nào với Hạ Mộng Dao?
Bây giờ Trần Phong vẫn chưa chuẩn bị xong để nói thật hết mọi chuyện với Hạ Mộng Dao.
Suy nghĩ một chút rồi Trần Phong gọi Hạ Mộng Dao tới bên cạnh: "Mộng Dao, chút nữa sau
khi người Thẩm Quân Văn gọi tới đây, em tìm cơ hội chuồn trước đi nhé."
Sắc mặt Hạ Mộng Dao thay đổi nói: "Không được, em không đi đâu, muốn đi thì cùng đi."
Trần Phong khá là cảm động, cảm động rồi lại cười gượng: "Mộng Dao, em đã thấy năng lực
của anh rồi mà em còn lo anh không đánh lại đám người Thẩm Quân Văn gọi tới sao? Bảo
em đi trước là sợ chút nữa đánh nhau ảnh hưởng đến em."
Hạ Mộng Dao cắn môi, đương nhiên là cô ấy hiểu được ý của Trần Phong, hơn nữa cũng
hiểu sự có mặt của mình đối với Trần Phong mà nói đúng là một gánh nặng. Nếu người của
Thẩm Quân Văn lấy cô ra để uy hiếp Trần Phong thì anh phải làm thế nào?
"Vâng." Hạ Mộng Dao khẽ gật đầu, cô ấy không phải là loại phụ nữ không biết nặng nhẹ, hiểu
lúc này tuyệt đối không thể tùy hứng được.
"Nhưng mà Trần Phong, hứa với em, nhất định phải bảo vệ tốt cho chính mình, nếu không
đấu lại bọn chúng thì nhún nhường chút, tuyệt đối không được cậy mạnh!" Hạ Mộng Dao lại
dặn dò một câu, trong mắt cô ấy, sự an toàn của Trần Phong là quan trọng nhất, chỉ cần núi
xanh còn thì sợ gì không có củi đốt.
"Yên tâm." Trần Phong khẽ cười.
Vừa nói xong thì hai mươi mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng ào ạt đi vào.
Thẩm Quân Văn hăng hái lên trước đón, Trần Phong thì liếc nhìn Hạ Mộng Dao một cái.
Hạ Mộng Dao lo lắng nhìn Trần Phong rồi lẳng lặng rời đi từ cửa sau.
"Chú Hàn, ngại quá, muộn vậy rồi mà còn phiền chú phải ra mặt." Thẩm Quân Văn tỏ ra rất lễ
phép. Anh ta hiểu rất rõ, mình không cùng đẳng cấp với Hàn Long cho dù là thân phận địa vị
hay quyền thế, tiền của. Nếu bác cả của anh ta không phải là Thẩm Hồng Xương thì nhân vật
cây cao bóng cả như Hàn Long căn bản không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
"Quân Văn à, người một nhà cả đừng nói vậy. Ông chủ Thẩm là anh em kết nghĩa của chú,
con cháu của ông ấy đương nhiên cũng là con cháu của chú, đâu có chuyện phiền với không
phiền." Hàn Long cười ha hả nói. Chỉ nhìn ngoại hình, thì người đàn ông mặt cười như phật
này hoàng toàn không giống ông hoàng thế giới ngầm, nhưng người hiểu ông ta thì biết,
người trước mặt này từng cười híp mắt lột da rút gân ba thằng phản bội ông ta, suốt cả quá
trình đó mắt không chớp lấy một cái.
"Vâng ạ, vâng ạ, chú Hàn nói đúng ạ, là Quân Văn xa cách rồi." Nụ cười trên gương mặt
Thẩm Quân Văn tràn ngập nịnh bợ, Hàn Long đã nói như vậy tỏ ý rõ ràng muốn ra mặt cho
anh ta rồi, anh ta phải xem thử lần này Trần Phong thoát bằng cách nào.
"Đây chính là người anh em mà cháu nói là đánh đấm rất giỏi đấy à?" Hàn Long cười híp mắt
nhìn Trần Phong rồi nói. Vừa bước vào phòng thì ông ta đã nhìn thấy Trần Phong rồi, cũng
không phải vì tướng mạo của Trần Phong xuất chúng mà khí chất trên người anh rất đặc biệt,
rất bắt mắt.
"Chú Hàn, chính là hắn." Thẩm Quân Văn vội vàng gật đầu.
"Người anh em tên gì thế?" Giọng điệu của Hàn Long rất thân thiết, người không biết chuyện
còn tưởng ông ta đang hỏi han con cháu nữa đấy.
"Tên tôi à?" Trần Phong lười biếng nhìn Hàn Long một cái rồi lắc đầu: "Ông vẫn chưa xứng
để biết tên của tôi, bảo người của ông lên luôn đi, tôi vội." Trần Phong chẳng buồn phí thời
gian với con hổ mặt cười như Hàn Long, không cần thiết.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, không ai ngờ trước mặt Hàn Long mà Trần Phong còn dám
hống hách đến vậy.
"Đệch! Trần Phong, đệch mẹ mày vênh váo cái gì! Mày có biết chú Hàn của tao là ai không?"
Thẩm Quân Văn chửi như tát nước. Trần Phong ngông cuồng trước mặt anh ta còn có thể
hiểu được, nhưng trước mặt Hàn Long thì hắn dựa vào đâu mà ngông?!
"Không có hứng để biết." Trần Phong thờ ơ nói. Lời này khiến đám anh em phía sau Hàn
Long tức giận khôn nguôi, thằng vô dụng này lại dám khinh khi ông hoàng thế giới ngầm của
bọn chúng như vậy, nếu không phải Hàn Long không nói gì thì bọn chúng chắc chắn sẽ xông
lên lột ra rút gân Trần Phong rồi.
Hàn Long nhìn Trần Phong, nụ cười vẫn giữ nguyên trên mặt: "Trần Phong đúng không? Rất
lâu rồi tôi chưa từng gặp cậu thanh niên nào ngông cuồng như cậu đấy, nhưng người trẻ mà,
ngông một chút cũng tốt, chú Hàn bây giờ có muốn ngông cũng không ngông được nữa rồi."
Giọng điệu Hàn Long mang theo chút hoài niệm, sau đó ông ta liếc nhìn mấy streamer rồi
cười nói: "Tắt phát trực tiếp đi."
"Dạ, ông Hàn."
Mấy streamer vội gật đầu, khán giả trong phòng phát trực tiếp mặc dù không vui, dù sao thì
đây có lẽ là buổi phát trực tiếp đặc sắc nhất mà cả đời này họ được xem, đầu tiên là Thẩm
Quân Văn và Hạ Mộng Dao, sau đó lại là nhân vật huyền thoại của thành phố Thương Châu,
có Hàn Long ông hoàng thế giới ngầm.
Bọn họ rất tò mò, rốt cuộc Hàn Long sẽ đối phó với tên điên Trần Phong như thế nào.
Bây giờ Thẩm Quân Văn vừa thấy tiếc vừa thấy phấn khích, tiếc là vì không thể khiến người
dân toàn thành phố nhìn thấy Trần Phong bẽ mặt, còn phấn khích là vì Hàn Long đã bắt tắt
phát trực tiếp rồi, điều đó cho thấy, tiếp theo sau, ông ta sẽ dùng thủ đoạn cực kì tàn nhẫn để
đối phó với Trần Phong.
Loại thủ đoạn này, đương nhiên không thể để người ngoài nhìn thấy.
"Anh bạn nhỏ, chú Hàn của cậu cũng không phải là người không hiểu đạo lý. Thế này đi, lột
da với rút gân, cậu tự chọn một cái đi, sau khi chọn xong thì hôm nay chú Hàn sẽ nể mặt
cậu, đích thân ra tay." Hàn Long vẫn cười híp mắt, cứ như đang nói chuyện vụn vặt chẳng
liên quan gì đến mình.
Nhưng mấy anh em theo Hàn Long lâu năm đều biết Hàn Long đã tức giận rồi!
Nếu không cũng không đích thân xuống tay, hơn nữa còn là loại hình phạt tàn khốc như lột da
rút gân này nữa!
Chương 65: Lão già, ông ngông nhỉ
“Lão già, ông ngông nhỉ.” Trần Phong cười khinh bỉ, đúng là chỗ nhỏ có khác, đại ca ở khắp
nơi, một đại ca xã hội đen cấp thành phố cỏn con, thế mà tưởng mình ghê gớm lắm, chốc
chốc lại đòi lột da rút gân, mồm thối còn hơn cả mùi chân.
Hàn Long nghẹn họng, lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm, ông ta chưa từng gặp một người
trẻ tuổi không biết trời cao đất dày như Trần Phong, tưởng mình đánh gục mười mấy vệ sĩ thì
là vô địch à?
Hàn Long trải qua bao sóng to gió lớn, những cây cầu ông ta từng đi còn nhiều hơn cả
đường Trần Phong từng đi, kẻ mạnh có thể một địch một trăm ông ta từng gặp không ít,
nhưng chưa có ai ngông cuồng như Trần Phong.
Người trẻ tuổi, ngông cuồng thì được, nhưng phải lắp não vào đã!
Hàn Long hít sâu một hơi, cười nói: “Nếu cậu đã không chọn, vậy chú Hàn đành chọn hộ cậu
vậy, chọn hết cả lột ra rút gân đi.”
Giọng điệu cứ như đang ban thưởng.
Trần Phong cười khinh bỉ, anh muốn xem thử, hôm nay ai lột da ai, ai rút gân ai.
Hàn Long vừa dứt lời, phía sau liền xuất hiện một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, ngoại
hình của người đàn ông vô cùng bình thường, nhưng hốc mắt phải lại trống rỗng, rõ ràng là
thiếu một con mắt, trông hơi đáng sợ.
Thấy người đàn ông này, Thẩm Quân Văn vô thức lùi về sau một bước, chỉ cảm giác lạnh
hết cả sống lưng.
Người đàn ông chột mắt này tên là Phương Đào, là một đàn em hung hãn, đắc lực của Hàn
Long, nghe đồn, sư phụ của Phương Đào là chủ nhiệm của Võ đường Kim Cương ở thành
phố Kim Lăng, Phương Đào từng rất được chủ nhiệm yêu quý, cũng chính vì vậy mà
Phương Đào bị các anh em đồng môn khác ghen tị, trong một lần so tài, Phương Đào bị một
đàn anh đồng môn đâm mù một mắt.
Từ đó về sau, tính tình Phương Đào thay đổi hẳn, tập võ suốt ngày suốt đêm, đồng thời để
mặc cho đôi mắt bị đâm mù của mình phơi bày trước con mắt của mọi người, mấy năm
sau, Phương Đào học võ thành tài, trong đêm mưa xông vào nhà của đàn anh đã đâm mù
mắt mình.
Gây ra vụ án giết cả nhà, một nhà mười ba người, không ai sống sót.
Sau đó Phương Đào bị người của Võ đường Kim Cương đuổi giết, chạy trốn đến Thương
Châu, được Hàn Long thu nhận, trở thành một “con dao” của Hàn Long.
Mấy năm nay, chỉ riêng số người chết trong tay Phương Đào thôi, cũng phải mười mấy
người, hơn nữa tính cách Phương Đào tàn nhẫn, lúc giết người thích nhất là ngược đãi rồi
giết, người bị Phương Đào giết, không ai toàn thây.
Thẩm Quân Văn từng chứng kiến một người đắc tội với Hàn Long, bị Phương Đào bóp nát
xương toàn thân, bóp từng khúc từng khúc, tiếng kêu la thảm thiết của người bị bóp nát
xương kia, khi ấy đã để lại ám ảnh tâm lí với Thẩm Quân Văn, khiến Thẩm Quân Văn giờ vừa
thấy Phương Đào là nhũn hết cả chân.
Tóm lại, Phương Đào là một kẻ điên, hơn nữa còn là một kẻ điên thực lực siêu mạnh.
Phương Đào đứng trước mặt Trần Phong, hắn liếm môi, trong con mắt trái còn lại hiện lên
vẻ hưng phấn.
“Bùm!”
Phương Đào bỗng nhiên ra tay, nắm đấm ma sát với không khí phát ra từng âm thanh như
tiếng nổ.
Cơ thể Trần Phong nhẹ nhàng lắc sang trái, tránh được nắm đấm thép này.
Nhưng ngay sau đó, đòn tấn công dã man hơn hướng về phía Trần Phong như mưa rào gió
lốc.
Trần Phong không ngừng lùi lại, không phải là không đấu lại Phương Đào, mà Trần Phong
phát hiện, cách đánh quyền của Phương Đào này hình như ba năm trước anh từng thấy,
người dạy Phương Đào quyền pháp, từng tham dự lần đuổi giết mình ba năm trước.
Đôi mắt Trần Phong bắt đầu trở nên thâm trầm hơn, không ngờ còn có bất ngờ thú vị thế
này, đám người đuổi giết mình ba năm trước, Trần Phong vẫn luôn nhớ trong lòng, lúc ấy
mặc dù bọn chúng đa số đều đeo mặt nạ, nhưng Trần Phong vẫn nhớ được quyền pháp của
chúng, chỉ đợi sau này có cơ hội sẽ trả thù từng người một.
Hôm nay đương nhiên phải mượn cơ hội đánh nhau với Phương Đào để moi người phía sau
hắn ra.
Suy nghĩ của Trần Phong người ngoài không biết, họ chỉ thấy, Trần Phong bị Phương Đào
đánh phải liên tục lùi về sau, dường như có thể ngã gục bất kì lúc nào.
Gương mặt Hàn Long vẫn nở nụ cười, nhưng trong lòng thì lại hơi tiếc nuối, có thể chống
chọi thế tấn công sắc bén thế này của Phương Đào, là một hạt giống tốt, nếu không phải đầu
óc không tốt lắm, thì ông ta cũng muốn nhận Trần Phong về để dùng rồi.
“Bốp!”
Phương Đào thở hồng hộc, lại một đấm nữa đập lên bức tường phía sau Trần Phong, lấy
điểm rơi của nắm đấm của Phương Đào làm tâm, trên bức tường được làm bằng bê tông
vỡ nứt tỏa ra như hình mạng nhện.
Mọi người kinh ngạc không thôi, Phương Đào lại lần nữa làm mới nhận thức của mọi người
về sức mạnh, nắm đấm có thể đập vỡ tường bê tông, nếu đánh vào người thì sẽ tạo thành
cảnh tượng kinh khủng thế nào chứ?
E là sẽ đánh ra được một cái hố máu luôn, thảo nào Trần Phong lúc trước còn uy phong lẫm
liệt, giờ lại chạy bán sống bán chết.
Thẩm Quân Văn hưng phấn siết nắm tay, Trần Phong, mẹ kiếp mày không phải rất giỏi sao?
Ông muốn xem thử lần này mày lật ngược tình thế kiểu gì?
Mọi người đều đánh giá cao Phương Đào, ngoài bản thân Phương Đào ra.
Không ai rõ hơn Phương Đào, Trần Phong đáng sợ thế nào.
Tập võ mười mấy năm, Phương Đào chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, dù là với sư phụ,
hắn cũng chưa từng cảm nhận được khoảng cách không thể vượt qua thế này.
Hắn cảm thấy, Trần Phong đang vờn hắn, như một con mèo đang vờn một con chuột khó
lắm mới bắt được, mặc dù có thể ăn một miếng luôn, nhưng lại cứ không ăn!
Phương Đào thở hồng hộc, đôi mắt đỏ ngầu, hắn chỉ muốn chạm vào Trần Phong một lần,
dù có phải chết!
Đến cả chạm cũng không chạm vào được đối thủ, hắn không chấp nhận được thất bại tức
tưởi thế này.
“Sư phụ mày là ai?” Lúc này, Trần Phong đột nhiên nói một câu.
Phương Đào cười buồn, thì ra đối phương vờn mình lâu như vậy chỉ là muốn biết sư phụ
mình là ai.
Phương Đào sẽ nói ư? Hắn có chết cũng không nói!
Sau khi lại đỡ một đấm của Phương Đào, Trần Phong dường như đã nhận ra sự ương
ngạnh và phẫn nộ trong mắt Phương Đào, anh cười nói: “Nếu mày nói cho tao biết sư phụ
mày là ai, tao có thể để mày đấm một cái.”
Đây là suy nghĩ thực của Trần Phong, anh nhận ra Phương Đào có vẻ rất cố gắng muốn
chạm vào mình, nếu anh có thể thỏa mãn Phương Đào, có lẽ Phương Đào sẽ nói ra sư phụ
hắn là ai.
Trần Phong không hề có ý gì khác, nhưng câu này rơi vào tai Phương Đào, lại như sỉ nhục
trắng trợn, cũng cắt đứt suy nghĩ cuối cùng của Phương Đào.
“Phụt.”
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Phương Đào.
Phương Đào trợn ngược mắt, cứ thể ngã phịch xuống đất, rầm một tiếng, gáy đập vào sàn
nhà, bất tỉnh nhân sự luôn.
Cảnh bất ngờ này thoáng cái khiến mọi người ngẩn người.
Phương Đào lên cơn bệnh à? Đây là suy nghĩ duy nhất nảy ra trong não Hàn Long, còn về
việc Phương Đào thua Trần Phong? Hàn Long chưa từng nghĩ đến.
Nụ cười đắc ý trên mặt Thẩm Quân Văn đông cứng hoàn toàn, thấy sắp đánh chết Trần
Phong rồi mà sao người này đột nhiên lại ngã chứ?
“Đi xem Phương Đào làm sao?” Hàn Long trầm giọng nói, nụ cười lần đầu tiên biến mất trên
gương mặt.
Một người đàn ông vạm vỡ đáp lời tiến lên, thử xem Phương Đào còn thở không, ánh mắt
bỗng chốc thay đổi hẳn.
“Ông Hàn, anh Đào, anh ấy...”
“Nói!” Mặt Hàn Long lặng như nước.
“Anh Đào, anh ấy... chết rồi!” Người đàn ông vạm vỡ nuốt nước bọt, nói.
Chương 66: Khí bản mệnh
"Vớ vẩn!" Hàn Long bước lên trước, đạp ngã người đàn ông vạm vỡ, đích thân thử, Phương
Đào là người học võ, bình thường khỏe như con trâu mộng, một đêm chịch năm, sáu người
phụ nữ cũng không cần nghỉ, người như vậy sao chết được?
Hàn Long không muốn tin, nhưng sau khi cảm nhận được, Phương Đào đúng thực là đã
không còn thở nữa, tim cũng ngừng đập, sắc mặt ông ta lần đầu tiên trở nên vô cùng khó
coi.
Chết thật rồi!
Một vị tướng dũng mãnh hàng đầu trong tay ông ta chết thật rồi!
Hơn nữa còn là cái chết không hiểu ra sao.
"Chú Hàn, anh Đào, anh ấy..." Môi Thẩm Quân Văn run cầm cập, anh ta cũng không thể chấp
nhận được sự thật này, nếu Phương Đào tự nhiên chết còn đỡ, nhưng nếu hắn bị Trần
Phong giết, vậy thì... quá đáng sợ!
"Câm miệng!" Hàn Long lạnh lùng nhìn Thẩm Quân Văn một cái, giờ ông ta cực kì tức giận
với Thẩm Quân Văn, nếu không phải Thẩm Quân Văn nhiều chuyện, thì hôm nay ông ta
không cần dẫn Phương Đào đến, Phương Đào cũng sẽ không chết ở đây.
Thẩm Quân Văn im bặt ngay tắp lự, giờ Hàn Long đang giận, anh ta đương nhiên không dám
chọc vào Hàn Long.
"Cậu rốt cuộc đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì?" Hàn Long nhìn Trần Phong rồi quát lên, ông ta
không nghĩ là do Trần Phong đánh bại Phương Đào dẫn đến cái chết của Phương Đào, ông
ta cho rằng Trần Phong chắc chắn đã dùng thủ đoạn bỉ ổi giết Phương Đào.
Trần Phong nhún vai, vô cùng vô tội: "Tôi không dùng thủ đoạn hèn hạ gì hết, bọn tôi đánh
nhau quang minh chính đại, các ông không phải đều nhìn cả sao?"
Thực ra Phương Đào chết thế nào trong lòng Trần Phong cũng đoán được đại khái, người
tập võ, trong ngực có một loại khí, loại khí này duy trì động lực luyện võ của người học võ, là
khí bản mệnh của người học võ.
Rất nhiều người học võ đều vì loại khí này mới có thể ngày càng tiến bộ trên con đường võ
thuật.
Nhưng nếu một ngày nào đó, người học võ bị cái gì kích thích, không thấy được hi vọng võ
thuật của mình, thì loại khí này cũng sẽ tiêu tan, không còn nữa.
Nếu Trần Phong đoán không sai, khí trong ngực Phương Đào rất mạnh.
Mạnh có nghĩa là Phương Đào rất cố chấp, cố chấp là việc tốt, điều này có nghĩa lúc người
học võ tu luyện võ thuật, suy nghĩ rất trong sáng, không phân tâm, tiến bộ sẽ rất nhanh.
Nhưng có lúc quá cố chấp lại là việc xấu.
Như Phương Đào, vì quá cố chấp, sau khi thấy được sức mạnh của Trần Phong, bắt đầu
nghi ngờ sự cố chấp của mình bao năm nay có tác dụng không.
Sau khi nghe thấy câu cuối cùng của Trần Phong, sau khi bị Trần Phong đả kích khiến
thương tích đầy mình, Phương Đào phát điên hoàn toàn, thất vọng với bản thân vô cùng.
Trong cơn phẫn nộ, chết ngay tại chỗ.
Cái chết này người thường rất khó hiểu được.
Nhưng một người luyện võ như Trần Phong, lại có thể đoán được phần nào.
Có thể nói, Phương Đào không phải Trần Phong giết, mà là bị chính mình giết, chết vì sự nghi
ngờ của bản thân, vì sự tuyệt vọng với chính mình.
Với Trần Phong mà nói, người như Phương Đào không hợp luyện võ, hắn quá yếu đuối.
Người học võ phải đấu tranh với trời, với đất, hơn hết là với chính mình!
Đến cả chính mình cũng không qua được, thì Phương Đào chắc chắn không thể có thành
tựu gì lớn lao.
Hàn Long lại không nghĩ nhiều như vậy, lúc này, trong mắt ông ta lửa giận đang bốc ngùn
ngụt, Phương Đào là một trong những con át chủ bài lớn nhất trong tay ông ta, chính vì sự
tồn tại của Phương Đào mà bao năm qua ông ta vẫn có thể chèn ép Cố Đông Thâm, giờ
Phương Đào chết rồi, cũng có nghĩa là, sự cân bằng nhỏ bé giữa ông ta và Cố Đông Thâm
sẽ bị phá vỡ.
Địa bàn ở Thành Đông của ông ta, chắc chắn sẽ bị Cố Đông Thâm nuốt trọn.
Thế lực bao năm vất vả nuôi dưỡng bị tổn thất, là việc Hàn Long không thể chấp nhận!
"Trần Phong, cậu phải cho tôi một lời giải thích!" Hàn Long nghiên răng nghiến lợi nói.
Trần Phong bình thản lên tiếng: "Ông muốn giải thích gì?"
"Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là đền mạng cho Phương Đào."
"Hai là, cậu thay vị trí của Phương Đào, bán mạng cho tôi mười năm!"
Hàn Long lạnh lùng nói, mặc dù cái chết của Phương Đào khiến ông ta rất đau lòng, nhưng
lúc này, đau lòng không có ích gì hết, với ông ta mà nói, việc quan trọng hơn là phải đảm bảo
địa bàn của mình không bị nuốt mất, việc này cần một cao thủ mới thay thế vị trí của Phương
Đào.
Trần Phong rất phù hợp, mặc dù anh có thể không mạnh như Phương Đào, nhưng chắc
chắn không yếu, đủ để uy hiếp Cố Đông Thâm.
Hàn Long tin, nếu Trần Phong không ngốc, thì chắc chắn sẽ chọn cái thứ hai.
"Tôi chọn thứ ba!" Trần Phong mỉm cười, nói.
Thứ ba? Hàn Long sững sờ, mình hình như không cho Trần Phong lựa chọn thứ ba nhỉ?
Sắc mặt Thẩm Quân Văn thì lại thay đổi hẳn, anh ta quá rõ ẩn ý sau lời nói của Trần Phong,
vì nửa tiếng trước, anh ta cũng cho Trần Phong lựa chọn như vậy.
"Chú Hàn, cẩn..." Thẩm Quân Văn vô thức muốn nhắc nhở Hàn Long.
Nhưng chữ thận còn chưa nói ra, Trần Phong đã bước đến trước mặt Hàn Long, Hàn Long
sợ hãi lùi lại, nhưng sau đó lại cảm thấy nghẹt cổ, tiếp đó cả người ông ta bị Trần Phong
nhấc lên, cả quá trình đến một cơ hội phản ứng cũng không có!
"Muốn chết à?"
"Đệch! Buông ông Hàn ra!"
Thấy hai chân Hàn Long quẫy đạp trong không trung, đám đàn em như muốn rớt tròng mắt
ra ngoài, nhao nhao lao lên.
Trần Phong cười khẩy một tiếng, bàn tay bóp cổ Hàn Long tăng thêm chút sức, sắc mặt Hàn
Long bỗng chốc đỏ bừng, vội vàng xua tay ngăn đàn em phía sau lại.
Mọi người có mặt đều trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không ngờ, tình hình lại thay đổi nhanh
đến vậy, mới một phút trước, tình hình hai bên còn vô cùng căng thẳng, thậm chí Hàn Long
người đông thế mạnh còn hơi chiếm thế thượng phong, thế mà chớp mắt một cái, Hàn Long
đã bị Trần Phong dùng sức mạnh dữ dội khống chế, cái mạng nhỏ nằm trong tay Trần
Phong.
"Ông già, ông thế mà dám đưa điều kiện ra với tôi, cũng không tự soi gương xem mình là ai!"
Trần Phong cười khẩy lên tiếng, con người anh trước giờ thích mềm mỏng không thích cứng
rắn, nếu Hàn Long có thể hạ mình nói chuyện với anh, có lẽ sự việc còn có cơ hội thay đổi,
nhưng Hàn Long lại lấy chiêu uy hiếp, dụ dỗ với tư cách đại ca bang hội ra, tưởng Trần
Phong anh là trẻ con ba tuổi à?
"Khụ... có gì... từ... từ nói..." Sắc mặt Hàn Long tái mét, hít thở khó khăn, trên mặt toàn là sợ
hãi, giờ ông ta cảm thấy Phương Đào có thể không phải chết vì thủ đoạn hèn hạ của Trần
Phong, mà là Trần Phong thực sự có thực lực này.
"Giờ nhớ ra từ từ nói rồi?" Trần Phong nheo mắt, sắc mặt dần lạnh đi: "Muộn rồi!"
"Tha... tha mạng!" Cảm giác bàn tay trên cổ mình lại bóp chặt hơn, Hàn Long bỗng sợ hãi
cùng cực, cả người bị bao trùm bởi bóng tối chết chóc.
"Chết! Hoặc làm chó cho tôi! Tự chọn đi!" Trần Phong hờ hững nói, anh cũng không thể giết
Hàn Long trước mặt nhiều người thế này thật, nói thế thực ra cũng đang đánh cược, cược
xem Hàn Long có dám lấy mạng mình ra làm tiền cược không.
Đám đàn em của Hàn Long siết chặt nắm đấm, phẫn nộ đến mức sắp nghiến nát răng rồi,
bọn họ căn bản không ngờ có một ngày, Hàn Long người được mệnh danh là ông hoàng thế
giới ngầm lại bị người ta nhấc lên như một con gà rồi sỉ nhục, đúng là còn khó chịu hơn giết
họ.
Trái tim Thẩm Quân Văn lúc này lơ lửng ở cổ họng rồi, Hàn Long sẽ đồng ý chứ?
Ở Thương Châu, ông ta là ông hoàng thế giới ngầm có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm, là
một nhân vật máu mặt thủ đoạn dãn man thực sự, ông ta sẽ đồng ý làm một con chó cho
thằng ở rể được gọi là đồ vô dụng ư?
Chương 67: Tôi làm chó
Trên thực tế, lúc này Hàn Long phân vân hơn bất cứ ai, ông ta đã lăn lộn ở thế giới ngầm
hơn ba mươi năm, sao lại không hiểu Trần Phong có khả năng lừa ông ta, nhưng chẳng may
không phải thì sao?
Chẳng may Trần Phong không lừa ông ta, mà thật sự chỉ cho ông hai lựa chọn, không làm
chó thì phải chết!
Hàn Long dám lấy cái mạng nhỏ của mình để đánh cược sao?
Ông ta không dám!
Ông ta đã lăn lộn trong mưa máu gió tanh, khó khăn lắm mới có được cơ nghiệp ngày hôm
nay, bây giờ đang là độ tuổi hưởng phúc của ông ta, bảo ông ta chết đi, ông ta không nỡ!
Tuy làm chó cho kẻ khác không vẻ vang, thậm chí có thể nói rất mất mặt. Nhưng so với tính
mạng thì thể diện là thứ không đáng nhắc đến!
“Tôi làm chó!” Hàn Long cười đau khổ, cuối cùng ông ta vẫn đưa ra lựa chọn.
Ông ta vừa dứt lời liền thấy cổ mình được thả ra, sau đó cả người bị ném xuống dưới đất!
“Ông Hàn!”
“Khốn kiếp! Giết chết nó!”
Một đám anh em lòng đầy căm phẫn xông lên muốn ra tay với Trần Phong, bọn họ không biết
đạo nghĩa giang hồ gì sất, hơn nữa Hàn Long là bị uy hiếp.
“Dừng tay!” Hàn Long lạnh lùng lên tiếng ngăn cản đám đàn em.
Không phải ông ta không nghĩ đến việc nuốt lời, nhưng vừa rồi Trần Phong không cần nghĩ
mà đã vứt ông ta xuống đất, không cần ông ta bảo đảm cái gì. Rất rõ ràng là Trần Phong rất
tự tin, cực kì tự tin, cậu ta không hề sợ mình nuốt lời!
Còn về việc sự tự tin đó từ đâu mà có, trong lòng Hàn Long đã có câu trả lời.
Ông ta không thể đắc tội với Trần Phong!
“Ông Hàn, chúng ta có nhiều người như vậy…” Có đàn em không phục, cảm thấy Trần
Phong chẳng qua chỉ thế mà thôi.
“Đừng nói nữa!” Hàn Long xua tay sau đó bình tĩnh nhìn Trần Phong: “Cậu Trần, từ hôm nay
trở đi Hàn Long tôi sẽ làm con chó của cậu, cậu Trần bảo tôi cắn ai, tôi sẽ cắn người đó.”
“Tốt!”
Trần Phong nheo mắt, dứt khoát trả lời, tay Hàn Long này rất quyết đoán, cũng coi là nhân vật
có tiếng tăm, nếu không gặp phải Trần Phong thì sợ rằng ông ta thật sự có thể tạo ra thành
quả ở Thương Châu.
Nhưng nếu đi theo Trần Phong, chưa chắn Hàn Long sống kém hơn trước, ngược lại còn có
sân khấu lớn hơn.
“Quân Văn, chú không thể tham gia vào chuyện trước đây giữa cháu và cậu Trần rồi. Nhưng
chú Hàn khuyên cháu, tốt nhất là lập tức cúi đầu nhận sai với cậu Trần. Cậu Trần là người
rộng lượng, sẽ không so đo với cháu đâu.” Hàn Long lại nhìn Thẩm Quân Văn, thực ra nếu
nói người ông ta hận nhất bây giờ, Thẩm Quân Văn chắc chắn có thể đứng ở ba hạng đầu,
dù sao thì vì Thẩm Quân Văn ông ta mới đến đây.
Nhưng chuyện đến nước này, Hàn Long cũng không thể làm gì Thẩm Quân Văn, vì phía sau
Thẩm Quân Văn còn có Thẩm Hồng Xương. Ông ta chỉ có thể làm người hòa giải, hòa giải
mâu thuẫn giữa Thẩm Quân Văn và Trần Phong. Nếu không thì Trần Phong bảo ông ta đối
phó với Thẩm Quân Văn, ông ta phải làm thế nào?
Thẩm Hồng Xương cũng không phải người ông ta có thể đắc tội.
Sắc mặt Thẩm Quân Văn trắng bệnh, trên trán toàn là mồ hôi. Lần đầu tiên vẻ sợ hãi xuất
hiện trong ánh mắt nhìn Trần Phong. Cho dù lúc trước Trần Phong quật ngã mười mấy vệ sĩ
của anh ta, anh ta cũng chưa từng có nỗi sợ này.
Nhưng bây giờ anh ta có rồi!
Anh ta thật sự sợ hãi, ngay cả ông hoàng thế giới ngầm như Hàn Long còn tình nguyện làm
chó của Trần Phong.
Trần Phong không phải đồ vô dụng trong mắt tất cả mọi người, anh đang tẩm ngẩm tầm
ngầm mà đấm chết voi.
Thẩm Quân Văn lau mồ hôi trên trán sau đó vội vàng cung kính nói với Trần Phong: “Anh
Trần, trước đây tôi có mắt như mù, tôi xin nhận lỗi với anh ở đây. Tôi sai rồi, tôi không nên
bất mãn với anh vì chuyện của Từ Phi Dung, càng không nên ham muốn vẻ đẹp của chị dâu.
Mong anh tha thứ cho tôi.”
“Chỉ xin lỗi là xong à?” Trần Phong vô cảm nhìn Thẩm Quân Văn.
Thẩm Quẩn Văn ngạc nhiên, anh ta lại nhớ đến lời Trần Phong nói anh ta cút ra khỏi Thương
Châu lúc trước. Nhưng Thương Châu là nền móng của Thẩm Quân Văn, nếu anh ta rời khỏi
Thương Châu thì chắc chắn sẽ không có thể diện như hiện tại, ra ngoài ai cũng gọi anh ta là
cậu Thẩm.
Nhưng thể diện có quan trọng bằng tính mạng của anh ta không?
Thẩm Quân Văn đưa ra lựa chọn giống như Hàn Long.
“Anh Trần, ngày mai tôi sẽ đi Mễ, cả đời này không quay lại Thương Châu nữa.” Thẩm Quân
Văn cắn răng nói, Thương Châu đã không còn chốn dung thân cho anh ta nữa, ngay cả
Thẩm Hồng Xương cũng chưa chắc có thể bảo vệ anh ta, cho dù hắn có thực lực đó.
Trần Phong đột nhiên mỉm cười, anh vỗ vai Thẩm Quân Văn và nói: “Đừng căng thẳng, tôi
đùa với anh thôi, anh không cần đi Mễ đâu, anh cứ ở Thương Châu đi, nhưng anh bắt buộc
phải đòi lại một trăm triệu từ chỗ mẹ tôi.”
Thẩm Quân Văn sửng sốt sau đó vội vàng rơi nước mắt cảm kích nói: “Anh Trần, một trăm
triệu đó cứ coi như tôi biếu bà Lâm đi…”
“Hả?” Trần Phong cau mày: “Tôi bảo anh đòi về thì anh phải đi đòi. Nếu anh nhiều tiền không
có chỗ nào tiêu thì đưa một trăm triệu đó cho Hàn Long đi, để ông ấy khao các anh em.”
“Vâng, anh Trần, tôi sẽ đi đòi một trăm triệu đó về sau đó giao cho chú Hàn.” Thẩm Quân Văn
thấy hơi khó hiểu, Lâm Lan là mẹ vợ của Trần Phong. Tuy hai người có thù với nhau, nhưng
không cần thiết phải làm khó nhau vì một trăm triệu kia. Nhưng anh ta không dám làm trái lời
Trần Phong, chỉ có thể vội vàng đồng ý.
Hàn Long kinh ngạc vô cùng, một trăm triệu!
Trần Phong còn không cau mày đã cho ông ta luôn, chỉ riêng sự khí phách này đã khiến ông
ta thấy không bì nổi.
Lúc này Hàn Long không dám coi thường Trần Phong nữa. Ban đầu ông ta tưởng là Trần
Phong chỉ là một kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, bây giờ xem ra khí phách tài trí của Trần
Phong cũng không kém thân thủ của anh.
Thậm chí ở một mặt nào đó, Trần Phong còn hợp làm một người dẫn đầu hơn ông ta.
“Vậy tôi thay mặt cho các anh em cảm ơn cậu Trần.” Hàn Long nói với vẻ mặt thành khẩn,
ông ta biết rất rõ bây giờ mình đã là người của Trần Phong rồi, thay vì nói số tiền này Thẩm
Quân Văn cho ông ta, thì nói số tiền này là cho Trần Phong còn hơn.
“Không có gì đâu.” Trần Phong lắc đầu, bây giờ anh không thiếu tiền, lần trước Trần Trung
cho anh một chiếc thẻ, bên trong có một tỉ, đến bây giờ Trần Phong vẫn chưa tiêu đồng nào.
Sở dĩ anh đưa số tiền này cho Hàn Phong, một mặt là vì anh không muốn Lâm Lan có được
số tiền này. Mặt khác là xoa dịu Hàn Long và đàn em của ông ta, vì dù sao thì trước đó anh
cũng đã làm mất mặt Hàn Long.
Sau này Hàn Long là người của Trần Phong rồi, đương nhiên anh không thể để lại vương
mắc trong lòng Hàn Long.
Nhìn Trần Phong có vẻ không có ý gây rắc rối với mình, cuối cùng Thẩm Quân Văn thở phào
nhẹ nhõm, vừa muốn bước lên trước kéo gần khoảng cách với Trần Phong thì chuông điện
thoại vang lên, người gọi đến là Thẩm Hồng Xương.
“Bác cả…”
“Thằng ranh này, bây giờ mày đang ở đâu?” Thẩm Quân Văn còn chưa nói xong thì giọng nói
giận dữ của Thẩm Hồng Xương đã truyền đến từ bên kia điện thoại.
“Cháu đang ở cao ốc Hoàng Hậu.” Thẩm Quân Văn sửng sốt, anh ta không biết tại sao Thẩm
Hồng Xương lại nổi giận như vậy.
“Cậu Trần đang ở bên cạnh mày?” Thẩm Hồng Xương đè nén cơn giận trong lồng ngực hỏi.
Hắn vừa mới xuống từ trên máy bay đã nghe thấy một tin như sét đánh giữa trời quang,
Thẩm Quân Văn phát trực tiếp hẹn hò với Hạ Mộng Dao để sỉ nhục Trần Phong.
Đương nhiên Thẩm Hồng Xương cảm thấy trời sắp sập xuống rồi, khó khăn lắm hắn mới tạo
được mối quan hệ với nhà họ Trần thông qua Trần Phong, kết quả cháu ruột của mình lại để
mắt đến vợ của Trần Phong.
Thẩm Hồng Xương suýt nữa ngất đi vì tức giận khi biết được tin này.
Chương 68: Cắt một tay của nó
"Cậu Trần?" Thẩm Quân Văn càng ngơ ngác. Nếu tính trong số người ở đây, người duy nhất
có thể xưng hàng cậu chủ cũng chỉ có mình Thẩm Quân Văn anh ta mà thôi, làm gì có cậu
Trần nào?
"Bác cả, chỗ cháu đâu có cậu Trần nào đâu." Vẻ mặt Thẩm Quân Văn khó hiểu. Anh ta căn
bản không hề nghĩ là Trần Phong, mặc dù Trần Phong cũng họ Trần nhưng Trần Phong có
thân phận gì chứ? Ở rể nhà họ Hạ, hoàn toàn chẳng phải cậu chủ nào cả.
Thẩm Hồng Xương suýt chút nữa phun một ngụm máu, hắn coi như đã hiểu ra rồi, thằng
cháu ngu ngốc của mình đến bây giờ vẫn chưa biết thân phận của Trần Phong. Hắn muốn
nói thân phận của Trần Phong cho Thẩm Quân Văn biết nhưng nếu Trần Phong đứng ngay
bên cạnh thì nói qua điện thoại cũng không hợp lý.
Thẩm Hồng Xương chỉ đành nghiến răng bất lực: "Mày đứng yên đó đợi bác, bắt đầu từ bây
giờ, mày phải cung kính với tất cả mọi người cho bác, còn dám gây sự thì ông tới đánh gãy
chân mày!"
"Bác cả..." Thẩm Quân Văn còn định nói gì thì Thẩm Hồng Xương đã vội vã tắt máy rồi.
Hàn Long đứng bên cạnh cũng kinh ngạc vô cùng, người có thể khiến Thẩm Hồng Xương đối
đãi thận trọng, cung kính gọi là cậu Trần này, rốt cuộc có thân phận gì?
Lẽ nào...
Hàn Long quay sang nhìn Trần Phong, có thể nhìn thấy cách ăn mặc của Trần Phong hoàn
toàn không liên quan gì đến hai chữ "cậu chủ."
Chưa đến mười phút sau, Rolls Royce của Thẩm Hồng Xương dưới cao ốc Hoàng Hậu, hắn
dẫn theo A Hổ, A Báo vội vã xuống xe.
Việc này khiến bảo vệ của cao ốc vô cùng bất ngờ, cũng không biết hôm nay tầng thượng
của cao ốc Hoàng Hậu đã có ai đến mà có thể khiến các nhân vật máu mặt nối đuôi nhau tới
thế này.
Đầu tiên là Thẩm Quân Văn – con nhà siêu giàu, sau đó là ông hoàng thế giới ngầm Hàn
Long, bây giờ đến cả người giàu nhất Thương Châu cũng đến luôn.
Nhân viên lễ tân đón khách trước cửa cung kính dẫn Thẩm Hồng Xương lên tầng cao nhất.
Thẩm Hồng Xương vừa bước vào cửa nhà hàng là đã nhìn thấy Thẩm Quân Văn đang nhìn
ngang ngó dọc, còn có Hàn Long tay đang vê tràng hạt.
Lúc nhìn thấy Hàn Long, con ngươi của Thẩm Hồng Xương chợt co rút kịch liệt, sao Hàn
Long cũng ở đây thế?!
Không phải ông ta đã làm Trần Phong rồi đấy chứ?!
Lòng Thẩm Hồng Xương chợt như lửa đốt, nếu Trần Phong thật sự xảy ra chuyện ở đây thì
cả cái Thương Châu này đều sẽ hứng chịu một trận “động đất” mạnh chưa từng thấy.
Vì có dính dáng đến Thẩm Quân Văn nên e rằng cả nhà họ Thẩm đều sẽ chôn cùng Trần
Phong!
Thẩm Hồng Xương thấy bắp chân mình hơi nhũn ra rồi, đồng thời trong lòng luôn cầu mong
Trần Phong tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Sau khi tới gần thêm mấy bước nữa, Thẩm Hồng Xương nhìn thấy một bóng người, đang
nhàn nhã ngồi ở bàn ăn cơm.
Đó chính là Trần Phong.
Thấy Trần Phong bình yên vô sự, hơn nữa trông có vẻ tâm trạng anh cũng không tệ, thì trái
tim treo lơ lửng của Thẩm Hồng Xương cuối cùng cũng trở về đúng chỗ.
"Bác cả, ở đây đâu có cậu Trần nào đâu, có phải bác nhầm rồi không?" Thấy Thẩm Hồng
Xương, Thẩm Quân Văn vội vàng lên trước.
Ai ngờ Thẩm Hồng Xương chỉ lườm Thẩm Quân Văn một cái rồi bước mấy bước tới trước
mặt Trần Phong đang ngồi ăn cơm, sau đó cung kính cúi người: "Cậu Trần, xin lỗi cậu, tôi
đến muộn rồi."
Cậu Trần!
Con ngươi Hàn Long bỗng nhiên co rút lại, quả nhiên!
Thẩm Quân Văn thì kinh ngạc đến trợn sắp rớt cả tròng mắt.
"Bác cả, hắn... hắn..." Thẩm Quân Văn chỉ vào Trần Phong, nói lắp ba lắp bắp.
"Bốp!"
Thẩm Hồng Xương giơ tay tát mạnh một cái lên mặt Thẩm Quân Văn rồi lớn tiếng quát:
"Thằng mất dạy, còn không quỳ xuống xin lỗi cậu Trần!"
Thẩm Quân Văn xoa dấu tay đỏ chót trên mặt mình, không dám do dự, quỳ bụp một phát
xuống sàn luôn: "Cậu Trần, xin lỗi, tôi sai rồi."
Mặt Thẩm Quân Văn tràn đầy sợ hãi, lần này anh ta thật sự biết sợ rồi, anh ta hoàn toàn
không thể nào tưởng tượng được người đàn ông có thể khiến bác mình cung kính gọi cậu
Trần, rốt cuộc có thân phận khủng bố đến thế nào.
Trần Phong giơ tay lên rồi thản nhiên nói: "Đứng lên đi, tôi đã nói rồi, chuyện giữa chúng ta đã
qua rồi."
Thẩm Quân Văn làm gì dám đứng dậy, lúc nãy Trần Phong thu phục Hàn Long, tuy anh ta có
kiêng dè Trần Phong nhưng cũng không đến mức sợ hãi thế này. Nhưng bây giờ, chỗ dựa
duy nhất của anh ta là Thẩm Hồng Xương cũng tỏ thái độ cung kính với Trần Phong như thế
này, Thẩm Quân Văn không hề nghi ngờ nếu mình còn khiến Trần Phong không vui thì chắc
chắn mình sẽ chết không không chỗ chôn!
Ông trời có xuống cũng không cứu được anh ta!
Trần Phong cười gượng nhìn Thẩm Hồng Xương: "Thẩm tổng, bảo cháu ông đứng dậy đi,
đúng là chúng tôi có chút hiểu lầm nhỏ nhưng đã qua cả rồi."
"Cậu Trần, cậu quá rộng lượng rồi, thằng cháu này của tôi thường ngày ương bướng quen
rồi, tôi không dạy nó tốt. Không ngờ lần này nó lại to gan lớn mật chọc đến cậu."
"Lần này tuyệt đối không thể bỏ qua như thế được, cậu Trần, tôi buộc phải dạy cho nó một
bài học." Vẻ mặt Thẩm Hồng Xương cung kính nói với Trần Phong. Nói xong thì hắn quay
sang nhìn A Hổ đứng bên cạnh, cắn răng nói: "A Hổ, cắt một tay của nó!"
"Vâng, ông chủ." A Hổ vô tình rút một con dao ngắn bên hông ra, đi tới chỗ Thẩm Quân Văn.
Thấy Thẩm Hồng Xương có vẻ định làm thật, sắc mặt Thẩm Quân Văn trắng bệch trong
nháy mắt, thậm chí đũng quần cũng ươn ướt rồi. Lúc này, anh ta còn không dám xin tha, anh
ta biết tính cách của Thẩm Hồng Xương, nếu anh ta dám xin tha thì e rằng không chỉ một tay
bị cắt thôi đâu.
Nhìn thấy A Hổ cầm dao ngắn chuẩn bị cắt.
"Thẩm tổng, bỏ đi." Trần Phong mỉm cười cười, xua tay ngăn A Hổ lại. Anh biết hành động
này của Thẩm Hồng Xương có chút làm màu, chính là vì nể mặt anh.
Trần Phong cũng không nghi ngờ, nếu anh không ngăn cản thì Thẩm Hồng Xương chắc chắn
sẽ cắt tay Thẩm Quân Văn để đền tội với anh thật.
Chỉ có điều nếu như vậy thì chắc chắn sẽ để lại một chiếc dằm trong lòng Thẩm Hồng
Xương, sau này anh muốn thu phục Thẩm Hồng Xương thì khó rồi.
Hơn nữa về lâu về dài, cắt tay của Thẩm Quân Văn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Cậu Trần..." Thẩm Hồng Xương còn định nói gì đó nhưng Trần Phong xua tay nói: "Thẩm
tổng, con người tôi không nhỏ nhen đến vậy, hơn nữa cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cứ
vậy đi."
Thấy Trần Phong thật sự không định so đo, Thẩm Hồng Xương cũng thầm thở phào, trong
lòng cũng cảm thấy Trần Phong thật sự rộng lượng, quả nhiên là người thừa kế của gia đình
tài phiệt.
Thẩm Hồng Xương lại tới trước mặt Thẩm Quân Văn, đạp mạnh anh ta một phát rồi quá:
"Còn không cảm ơn cậu Trần đi!"
Thẩm Quân Văn gần như là lăn lê bò toài đến dưới chân Trần Phong, nước mắt nước mũi
tèm lem nói: "Cậu Trần, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tha cho tôi, trước đây là tôi có mắt
không tròng. Anh yên tâm, từ nay về sau tôi tuyệt đối không dám nữa."
"Còn sau này? Tối nay mày cút đi nước Mễ ngay cho ông, sau này còn dám về Thương
Châu nữa thì ông lột da mày ra!" Thẩm Hồng Xương hung hăng nói. Tuy Trần Phong nói là
không để bụng nhưng Thẩm Hồng Xương vẫn cảm thấy còn để Thẩm Quân Văn ở Thương
Châu thì sẽ khiến Trần Phong khó chịu.
"Thẩm tổng, cứ để Quân Văn ở lại Thương Châu đi, tôi còn vài chuyện cần anh ta làm." Trần
Phong cười nói. Anh còn cần Thẩm Quân Văn đi đòi lại một trăm triệu ở chỗ Lâm Lan, sau
đó dạy cho Tôn Quế Phương một bài học nữa nên Thẩm Quân Văn không được đi.
"Dạ, cậu Trần." Thẩm Hồng Xương vội vàng trả lời.
Chương 69: Vị son không tệ
"Thẩm tổng, ăn tối chưa, hay là ngồi xuống ăn chút gì đi, vị đồ ăn ở đây khá ngon đó." Trần
Phong cười nói, Thẩm Hồng Xương mấy hôm nay vẫn luôn ở Châu Âu, chạy ngược chạy
xuôi vì việc của núi Ngọc Tuyền, cũng không biết tiến triển thế nào.
"Cậu Trần, tôi không đói." Thẩm Hồng Xương cố gắng nói, hắn sao có thể không đói, vừa
xuống máy bay, nước còn chưa uống được ngụm nào đã vội chạy đến đây, nhưng lúc này
hắn cũng không dám ăn cơm với Trần Phong.
"Vậy được rồi." Trần Phong cũng không kiên trì nữa, sau khi ăn thêm mấy miếng thì Trần
Phong đứng dậy, nhìn mọi người có mặt ở đây một cái, hờ hững nói: "Việc xảy ra ở đây hôm
nay, tôi không mong ai nói ra."
Mọi người đương nhiên vội vã gật đầu, buồn cười, người đàn ông có thể khiến Hàn Long
cam lòng làm chó, khiến Thẩm Hồng Xương bằng lòng cúi đầu, địa vị chắc chắn cao chót
vót, người như vậy, muốn giết chết họ còn dễ hơn là giết một con kiến.
Ai dám chọc?
"Ngoài ra, Thẩm tổng, Hàn Long, thân phận của tôi vẫn mong hai ông giữ bí mật." Trần Phong
cười ha hả nói, rất nhiều việc, đều cần anh đứng phía sau điều khiển, anh không thể đứng
phía trước được.
"Rõ, cậu Trần, cậu yên tâm." Hai người đương nhiên sốt sắng gật đầu, Thẩm Hồng Xương
vốn biết thân phận thật của Trần Phong, Hàn Long thì đoán được đại khái rồi.
Có thể khiến Thẩm Hồng Xương cung kính thế này, hơn nữa còn là họ Trần, lại còn là lúc dự
án núi Ngọc Tuyền tiến vào Thương Châu, ngoài cậu chủ nhà họ Trần nghe danh nhưng
chưa thấy mặt kia, thì Trần Phong không thể là ai khác được.
Có điều...
Là cậu chủ nhà họ Trần đó, sâu trong mắt Hàn Long xẹt qua sự nhiệt tình, nếu ông ta biết
trước thân phận thật sự của Trần Phong, thì không cần ép ông ta, ông ta cũng sẽ chủ động
tiến đến quỳ xuống làm chó cho Trần Phong.
Không vì gì cả, chỉ vì phía sau Trần Phong là nhà họ Trần.
Nhà họ Trần mà vô số người chen nhau vỡ đầu cũng không móc nối quan hệ được.
Trần Phong một mình ra khỏi cửa, sau khi ra ngoài thì thấy Hạ Mộng Dao lẻ loi đứng ở đó.
Thấy Trần Phong bình an vô sự, Hạ Mộng Dao không thể kiềm chế bản thân nữa, lao đến ôm
chặt lấy Trần Phong.
Nhìn Hạ Mộng Dao vành mắt ửng đỏ, Trần Phong xót xa.
"Được rồi, không sao rồi." Trần Phong vỗ nhẹ vai Hạ Mộng Dao, an ủi.
"Sau này không được tùy tiện đánh nhau với người ta nữa." Hạ Mộng Dao đanh mặt dạy dỗ,
lúc nãy sau khi ra ngoài, cô ấy mới nhận ra, Trần Phong lúc ấy có thể đi cùng cô ấy, tin chắc
Thẩm Quân Văn cũng không dám ngăn, nhưng Trần Phong lại ở lại, mặc dù không sao,
nhưng vẫn khiến cô lo lắng mãi.
Trần Phong cười gượng gật đầu, nếu có thể, anh cũng muốn nói lí với người ta, nhưng có
một số người, bạn nói lí với hắn, hắn chơi bài quyền với bạn, bạn chơi bài quyền với hắn, hắn
lại muốn nói lí với bạn.
"Đúng rồi, anh..."
Hạ Mộng Dao do dự nhìn Trần Phong một cái, muốn hỏi sao Trần Phong giỏi võ vậy, nhưng
lời tới bên môi lại bị cô nuốt ngược lại, vì đây là bí mật của Trần Phong, cô ấy muốn đợi Trần
Phong chủ động nói với mình.
"Sao thế?" Trần Phong ngẩng đầu.
"Không sao, lần trước ở Kim Sắc Niên Hoa, có phải anh cứu em không?" Hạ Mộng Dao hỏi,
lần trước Trần Phong nói là đúng lúc cảnh sát đến thanh tra, mới cứu được cô ấy, nhưng giờ
xem ra căn bản không phải cảnh sát, mà là Trần Phong.
Cả lần ở Cổ Nguyệt Sơn Trang với Từ Phi Dung, Cố Đông Thâm cũng không phải nhìn thấy
cô ấy mới sợ hết hồn, mà là nhìn thấy Trần Phong.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Hạ Mộng Dao hơi rối rắm, trên người Trần Phong, có vẻ có rất nhiều
bí mật.
"Là anh." Trần Phong cũng không phủ nhận, hôm nay Hạ Mộng Dao đã thấy bản lĩnh của anh,
còn giấu nữa cũng không có ý nghĩa gì.
"Ừ, về nhà đi." Hạ Mộng Dao gật khẽ đầu, trên gương mặt xinh đẹp lại nở nụ cười.
"Được." Trần Phong cười khẽ, nói.
"Đúng rồi, Mộng Dao, son của em là hãng nào thế?" Trần Phong có vẻ vô ý hỏi.
"Anh hỏi cái này làm gì?" Hạ Mộng Dao mặt đầy vẻ hiếu kì.
"Không có gì, chỉ cảm thấy, vị son này không tệ." Trần Phong nói nghiêm túc.
"Anh muốn chết hả?" Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Mộng Dao bỗng đỏ ửng, véo mạnh phần
thịt mềm ở eo Trần Phong, cô ấy sao mà không hiểu, Trần Phong đang nói về việc lúc nãy cô
ấy chủ động dâng nụ hôn lên.
"Sao thế? Anh chỉ nói vị son không tệ thôi mà, em nghĩ đi đâu thế?" Mặt mũi Trần Phong đầy
vẻ vô tội.
Hạ Mộng Dao bực mình lườm Trần Phong một cái, cô ấy phát hiện gan Trần Phong ngày
càng to, dám trêu cả cô ấy luôn rồi, nhưng cô ấy lại thích không khí hiện tại giữa hai người.
Ngày trước cô ấy lạnh nhạt với Trần Phong, hai người bên nhau, nói chuyện cũng ít, chứ
đừng nói là đùa giỡn.
Nhưng giờ, cô ấy và Trần Phong ngày càng giống đôi vợ chồng mặn nồng.
Sau khi Trần Phong đi, tầng thượng cao ốc Hoàng Hậu.
Sắc mặt Thẩm Hồng Xương nghiêm túc.
"Ông nói là một mình cậu Trần, không chỉ đánh bại mười mấy vệ sĩ của Quân Văn, mà cả
Phương Đào thuộc hạ của ông cũng không phải là đối thủ của cậu Trần?"
Hàn Long cười gượng gật đầu, nói: "Nói thực, ông chủ Thẩm, đến giờ tôi vẫn không dám tin,
trên đời này lại có kiểu người như cậu Trần, bản lĩnh tài giỏi thì không nói, lại còn có gia cảnh
cao vời vợi, ông nói xem, người tài giỏi như vậy, sao lại cam lòng đi làm một thằng ở rể cỏn
con nhà họ Hạ chứ?"
"Tôi cũng không biết." Thẩm Hồng Xương thở dài, tiếp tục nói: "Tôi từ lúc đầu đã không hiểu
cậu Trần này, giờ càng không hiểu."
"Đúng rồi, ông chủ Thẩm, thời gian trước, việc Cố Đông Thâm bị chặt tay ông biết không?"
Hàn Long hỏi dò, Cố Đông Thâm và ông ta là ông hoàng thế giới ngầm Thương Châu, nên
phía Cố Đông Thâm có động tĩnh gì cũng không giấu được ông ta.
Bị chặt một bàn tay, việc lớn như thế, Hàn Long đương nhiên cũng biết. nhưng Cố Đông
Thâm vẫn luôn giữ kín như bưng việc này, ông ta đã nghe ngóng rất lâu, cũng không nghe ra
được nguyên do, giờ xem ta, việc này ắt hẳn có liên quan tới Trần Phong.
"Biết." Thẩm Hồng Xương gật đầu: "Ý ông là tay Cố Đông Thâm do cậu Trần chặt?"
"Nếu không có gì bất ngờ thì chính là cậu Trần." Hàn Long nói.
"Được, việc này cứ để nó thối rữa trong lòng đi, sau này đừng nhắc lại nữa." Thẩm Hồng
Xương dặn dò, ngày trước ông ta chỉ kiêng dè nhà họ Trần phía sau Trần Phong, nhưng giờ,
ông ta lại bắt đầu kiêng dè chính Trần Phong này.
Sau khi về nhà với Hạ Mộng Dao, lại phát hiện Từ Phi Dung không có nhà.
Trần Phong bất giác cau mày, vì ở tầng một nên anh rất rõ, hai hôm nay Từ Phi Dung luôn về
nhà lúc nửa đêm gà gáy, hơn nữa mỗi lần về nhà, cả người toàn là mùi rượu.
Rõ ràng, Từ Phi Dung đã gặp phải chuyện gì đó rồi, có điều cô ấy không tự nói ra, Trần
Phong cũng không tiện hỏi.
Mong không phải việc gì nghiêm trọng, Trần Phong thở dài trong bụng, bạn của Hạ Mộng Dao
vốn đã ít, bạn thân lại chỉ có một mình Từ Phi Dung, nếu Từ Phi Dung có chuyện gì, Hạ Mộng
Dao cũng sẽ không vui.
Chương 70: Từ Phi Dung xẩy ra chuyện
Lúc này trong một căn phòng riêng xa hoa của Cổ Nguyệt Sơn Trang.
Từ Phi Dung cầm một ly rượu vang ở trên bàn lên một hơi uống cạn. Sau khi uống xong, cô
ấy quệt môi, giơ cái chai rỗng trong tay lên, nhìn người đàn ông tóc bạch kim ngồi ở phía đối
diện và nói với khuôn mặt vô cảm: “Bạch tổng, như thế này được chưa?”
Người đàn ông tóc bạch kim ngồi ở phía đối diện với Từ Phi Dung nheo mắt cười nói: “Tửu
lượng của cô Từ đúng là tốt thật.”
“Vương Giang, rót đầy cho cô Từ.” Người đàn ông tóc bạch kim liếc mắt nhìn tên mập ở bên
cạnh nói.
Tên mập tên là Vương Giang lập tức cười ha ha đứng dậy, từ từ rót một ly rượu vang cho Từ
Phi Dung và đẩy đến trước mặt cô ấy: “Mời cô Từ!”
Từ Phi Dung cắn răng nói: “Bạch tổng, tửu lượng của tôi không tốt, không thể uống nữa.” Từ
khi vào trong phòng cho đến bây giờ, cô ấy đã uống hai chai rượu vang, còn Bạch Quảng
Nghĩa ở phía đối diện lại vẫn không chịu buông tha cho cô.
“Hả?” Bạch Quảng Nghĩa khẽ cau mày và nói với giọng điệu không vui: “Có phải cô Từ không
nể mặt tôi không?”
Sắc mặt Từ Phi Dung thay đổi: “Bạch tổng, ý tôi là tôi thật sự không uống được nữa…”
“Vậy cô đừng uống nữa, Vương Giang, đưa cô Từ về nhà!” Bạch Quảng Nghĩa lạnh lùng nói.
“Cô Từ, mời cô về cho.” Biểu cảm của Vương Giang cũng trở nên lạnh nhạt.
Từ Phi Dung căng thẳng nắm chặt tay lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nét cười gượng gạo:
“Bạch tổng, tôi vẫn uống tiếp được, có điều chuyện Bạch tổng hứa với tôi…”
“Chỉ cần cô Từ chịu uống rượu, chúng ta vẫn có thể nói về chuyện đó.” Nụ cười lại xuất hiện
trên khuôn mặt của Từ Quảng Nghĩa.
“Hi vọng Bạch tổng nói được làm được!” Từ Phi Dung hít sâu một hơi rồi cầm ly rượu vang
trước mặt lên uống hết trong một hơi.
Tống Quân ở bên cạnh cúi đầu, nhìn Từ Phi Dung uống hết ly này đến ly khác giống như
uống nước lọc, trong lòng anh ta cũng rất khó chịu. Từ Phi Dung gọi anh ta đến để uống giúp
cô ấy, nhưng sau khi Tống Quân đến chỗ này, anh ta không uống ly rượu nào, cũng không
dám nói một lời nào.
Chỉ vì người đàn ông ngồi ở phía đối diện Từ Phi Dung họ Bạch, là người của nhà họ Bạch ở
Kim Lăng.
Anh ta không thể đắc tội với nhà họ Bạch ở Kim Lăng.
Nên anh ta không thể uống rượu giúp Từ Phi Dung được!
Cho dù biết rõ chuyện gì xảy ra sau khi Từ Phi Dung uống say, anh ta cũng không dám.
Sau khi uống mười mấy phút, khuôn mặt xinh xắn của Từ Phi Dung đã đỏ ửng lên, trong đôi
mắt đẹp cũng toàn vẻ mơ màng, lúc này trông cô ấy có vẻ cực kỳ quyến rũ.
Thấy Từ Phi Dung uống cũng khá nhiều rồi, Bạch Quảng Nghĩa liền xua tay, ngăn Vương
Giang đang rót rượu lại.
“Cô Từ, bây giờ chúng ta có thể nói về chuyện của bố mẹ cô rồi.” Bạch Quảng Nghĩa cười
nói.
Từ Phi Dung cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn truyền đến cũng làm cô ấy tỉnh táo hơn.
“Bạch tổng, phải như thế nào anh mới giúp bố mẹ tôi?” Từ Phi Dung gượng cười, bố mẹ cô
ấy kinh doanh rượu trắng, xưởng rượu lớn nhất thành phố là bố mẹ cô ấy mở.
Tháng trước, một tập đoàn kinh doanh rượu đặt một lô rượu trắng từ xưởng rượu, sau khi
nấu rượu theo quy trình bình thường, bố Từ Phi Dung là Từ Tử Kiệt giao rượu đến Kim Lăng.
Kết quả ngày hôm sau đã có người uống rượu trắng rồi chết trong bệnh viện.
Từ Tử Kiệt và Triệu Mai bị bắt ngay tối hôm đó, hơn nữa họ còn phải đối mặt với tố tụng hình
sự.
Từ Phi Dung biết rất rõ, rượu bố mẹ cô ấy tức Từ Tử Kiệt và Triệu Mai nấu không có vấn đề
gì, chắc chắn là có người hãm hại họ. Nhưng phía viện kiểm sát Kim Lăng không tin, nhận
định Từ Tử Kiệt và Triệu Mai là hung thủ.
Vì không còn cách nào khác nên Từ Phi Dung đã đi nhờ vả Bạch Quảng Nghĩa. Nhà họ Bạch
rất có thế lực ở Kim Lăng. Chỉ cần một câu của Bạch Quảng Nghĩa là có thể điều tra lại vụ
án, Từ Tử Kiệt và Triệu Mai cũng có thể rửa sạch nỗi oan.
“Cô Từ, không giấu gì cô, đúng là tôi quen lãnh đạo viện kiểm sát Kim Lăng, chỉ cần một câu
của tôi là vụ án của bố mẹ cô sẽ được điều tra lại. Nhưng cô Từ, sau khi tôi giúp cô rồi, cô
nên cảm ơn tôi thế nào đây?” Bạch Quảng Nghĩa liếm môi, vẻ háo sắc trong mắt hiện lên rất
rõ ràng.
“Bạch tổng, anh… muốn làm gì?” Từ Phi Dung cười gượng hỏi.
Bạch Quảng Nghĩa đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt Từ Phi Dung, thích thú chỉ cô ấy.
“Bạch tổng, xin anh hãy tự trọng!” Gương mặt xinh đẹp của Từ Phi Dung mịt mờ, cô ấy hất
cánh tay to lớn của Bạch Quảng Nghĩa ra.
“Tự trọng?” Bạch Quảng Nghĩa cười khẩy sau đó tát một cái thật mạnh lên gương mặt xinh
đẹp của Từ Phi Dung: “Con khốn này, đừng có không biết điều! Tao để ý đến mày là phúc
phần tám đời của nhà mày!”
Từ Phi Dung ôm mặt, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt đẹp của cô ấy.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Từ Phi Dung, vẻ hứng thú trên khuôn mặt Bạch Quảng Nghĩa
càng thêm rõ ràng, hắn cười gằn rồi ấn Từ Phi Dung lên trên ghế sofa, chuẩn bị cưỡi lên trên
người cô ấy.
“Anh muốn làm gì, đừng lại đây!’ Từ Phi Dung sợ hãi lùi về phía sau, nhưng cô ấy càng phản
kháng, Bạch Quảng Nghĩa lại càng phấn khích.
“Làm gì à? Đương nhiên là làm cô rồi! Ha ha ha!” Bạch Quảng Nghĩa lại liếm môi nói.
“Tống Quân, cứu tôi.” Từ Phi Dung bất giác nhìn Tống Quân ở bên cạnh với vẻ cầu cứu, lại
chỉ thấy lúc này Tống Quân đang cúi đầu, không dám nhìn cô ấy.
Từ Phi Dung cười buồn rười rượi, sự thất vọng trong lòng tăng lên rõ rệt, thì ra đây là người
được coi là đàn ông trong mắt cô ấy sao? Ngay cả dũng khí nói đỡ cho cô ấy cũng không có.
Bạch Quảng Nghĩa nhìn Tống Quân với vẻ thích thú, hắn cười hỏi: “Cậu là bạn trai của cô
ta?”
Tống Quân vội vàng lắc đầu giống như trống lắc: “Cậu Bạch, tôi là bạn học, không phải bạn
trai của cô ấy.”
“Ha ha, ranh con, mày biết điều đấy.” Bạch Quảng Nghĩa cười lớn, nhưng trong lại cực kỳ
khinh thường Tống Quân.
“Tống Quân, anh là đồ vô liêm sỉ!” Từ Phi Dung tức giận đến mức toàn thân run lên, Tống
Quân thế mà lại yếu đuối đến mức này, còn không bằng Trần Phong.
Sắc mặt Tống Quân tái mét, suy cho cùng anh ta quá yếu đuối trong chuyện này, nhưng anh
ta không thể thừa nhận, ngược lại còn ngụy biện nói: “Phi Dung, tôi đang nghĩ cho cô, cậu
Bạch là người đàn ông tốt, bình thường cô có thắp đèn lồng lên cũng không tìm được, cơ hội
hôm nay tốt thế này…”
“Anh cút đi cho tôi!”
Tống Quân còn chưa nói xong, Từ Phi Dung đã nước mắt giàn giụa, cầm ly rượu trên bàn
đập vào mặt anh ta.
Tống Quân hét lên đau đớn rồi ôm mặt lùi về sau vài bước.
“Từ Phi Dung, cô làm gì vậy?” Tống Quân giận dữ hét lên, người phụ nữ này điên rồi sao,
không đánh Bạch Quảng Nghĩa, mà đánh anh ta làm gì.