Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 811-812
Nhưng lời tới bên môi, thì đều tự hiểu, Giả Vạn Liệt ở bên cạnh nói: “Cháu đừng có làm màu nữa, là người mình cả, chẳng lẽ còn có thể không giúp đỡ cháu sao?”.
Hai anh em họ Nhiếp cũng không có ý kiến gì, bọn họ đến đây đương nhiên là chứng tỏ phái Thiên Sơn kết giao với nhà họ Giả, gia tộc nắm thực quyền ở Đông Bắc này.
Cho nên khi Giả Đông lộ vẻ mặt khó xử, bọn họ cũng có thể thể hiện sức mạnh của mình, khiến phái Thiên Sơn có thêm chút sức nặng trong việc qua lại với nhà họ Giả sau này.
“Vậy tôi nói nhé, nhưng hai anh em đừng chê cười”.
Nói xong, anh ta bắt đầu thêm mắm dặm muối kể một lượt việc gặp gỡ với Trần Phong.
“Gã đáng ghét đó, cậy năng lực võ công của mình tùy tiện bắt nạt người khác, tôi thực sự rất muốn giúp cô gái đó, nhưng tiếc là thực lực không bằng đối phương, chỉ đành nhìn cô gái đó bị dẫn đi, giờ tiếng khóc của cô ấy vẫn vang vọng bên tai tôi, nhưng tôi lại không làm gì được”.
Những lời này nói ra gần như khóc lóc kể lể, trước khi làm người khác cảm động, có lẽ bản thân đã cảm động rồi.
Trong lời nói của anh ta, Trần Phong là kẻ ác, còn anh ta mới là anh hùng cứu Lâm Uyển Thu, chỉ có điều anh hùng không đánh được kẻ ác.
Vốn dĩ đã có chút ấn tượng tốt với Giả Đông, Nhiếp Thần vừa nghe thế thì đương nhiên vô cùng căm phẫn nói: “Loại cặn bã trong giới võ học này, người học võ như tôi ai cũng có thể giết anh ta”.
Giả Vạn Liệt lần đầu nghe nói việc Giả Đông gặp phải, cho nên ngạc nhiên nói: “Tại sao cháu không nói với mọi người trong nhà sớm, mặc dù thực lựuc nhà họ Giả mình không mạnh, nhưng cũng không thể để mặc cho người khác bắt nạt như vậy, sau này chú sẽ tìm một vài bạn bè võ đạo, trả thù cho cháu”.
Giả Đông còn chưa nói xong, Nhiếp Chính ở bên cạnh lại nói: “Bác, anh Giả Đông, việc này cũng không cần phiền người khác nữa, cháu cảm thấy hai anh em cháu phù hợp lắm”.
Anh ta vừa nói xong, Nhiếp Thần đã kéo anh ta một cái, đương nhiên có ý bảo anh ta đừng tùy tiện đồng ý.
Nhưng Nhiếp Chính lại hơi bất mãn nói: “Loại tiểu nhân này dù người trong nhà biết, họ cũng sẽ không nói gì, anh, trong giáo lý phái Thiên Sơn mình có nói đạo lý gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ”.
“Anh biết, nhưng mà…”, Nhiếp Thần do dự hơn em trai nhiều.
“Việc này thực sự không dám nhờ hai vị, vốn dĩ chỉ là việc của nhà họ Giả tôi, hai cậu đại diện cho phái Thiên Sơn, nếu không cẩn thận bị thua, không thể vì vậy mà làm mất mặt phái Thiên Sơn. Vậy thì nhà họ Giả tôi tội lỗi quá”.
Mặc dù nói là từ chối khéo, nhưng thực ra lại là khích tướng, Giả Vạn Liệt chính là nhìn ra được hai nhân tài trẻ tuổi này vừa bước chân vào xã hội, khí thế hừng hực, cho nên mới nói như vậy.
Mà Nhiếp Chính trúng kế luôn, anh ta hơi tự phụ nói: “Sao có thể thua được, anh em cháu tổng cộng đã trải qua hơn trăm trận tỉ thí lớn nhỏ, đến nay vẫn chưa từng thua trận nào. Chỉ là một tiểu nhân tu luyện tà công thôi, anh em bọn cháu đương nhiên sẽ trừ gian diệt ác”.
Nhiếp Thần cũng bị khiêu khích, trong lòng bất mãn, tu vi anh ta cao, những người đã gặp không có ai là không khen ngợi, bội phục, giờ thế mà lại nói anh ta sẽ thất bại, dù xuất phát từ lý do gì thì anh ta cũng không thể chấp nhận.
Vì thế càng dứt khoát nói: “Việc này cứ để hai anh em cháu giải quyết, lần đầu tới thành phố, coi như là một phần quà phái Thiên Sơn cháu tặng cho Vua Đông Bắc. Hi vọng sua này Đông Bắc có thể giúp đỡ phái Thiên Sơn chút”.
“Đơn giản, đơn giản”.
Trong lúc lơ đãng, nụ cười bên khóe môi Giả Đông không đủ để khiến ai chú ý.
Tối ngày 15, đúng lúc trăng tròn.
Thời gian trôi rất nhanh.
Trần Phong tiện tay gảy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, anh đã đợi ở đây hai phút rồi, nhưng người hẹn gặp kia vẫn chưa tới.
Trên ghế phụ của xe có một đứa bé nhỏ nhắn ngồi, cô bé đang ăn nhồm nhoàm hamburger Trần Phong mua ở cửa hàng đồ ăn nhanh.
“Cháu ăn từ từ thôi, cũng có ai cướp của cháu đâu”.
Nhưng đứa bé gầy gò đáng thương lại không có ý định ăn chậm lại, đôi bàn tay hơi nhọ nhem trực tiếp cầm lấy đồ ăn, cắn những miếng thật to, cứ như lâu lắm rồi chưa được ăn cơm.
Trần Phong gặp đứa bé này trên đường tới.
Lúc ấy mua xong bao thuốc từ cửa hàng tiện lợi đi ra, vừa mở vửa xe, anh đã thấy một đứa bé rúc ở chỗ ghế phó lái, nhìn từ bên ngoài vừa hay không thấy được.
Trần Phong hết hồn, vội hỏi.
“Cháu là ai?”.
Nhưng đứa bé lại không nói chuyện, ngước gương mặt lấm lem nhìn Trần Phong.
“Bố mẹ cháu đâu?”, Trần Phong lại lần nữa hỏi dò.
Nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
Nhìn thực sự rất tội nghiệp, Trần Phong lại lần nữa đi vào cửa hàng tiện lợi, mua ít nước và đồ ăn.
“Cháu xuống đi, chú còn có việc, không thể dẫn cháu đi được, ở đây có nước và đồ ăn, nếu cháu xuống thì chú có thể cho cháu hết”.
Tay cầm đồ, nói với đứa bé đầy dụ dỗ.
Trần Phong có thể nhìn ra được thực ra đứa bé này rất muốn, nhưng nó bò trước cửa sổ, chỉ là không có ý định xuống xe.
Trần Phong vốn có thể cưỡng ép, nhưng cơ thể nho nhỏ kia khiến anh sợ anh chỉ cần mạnh tay chút là sẽ bẻ gãy xương.
Cho nên cuối cùng thành ra như giờ, anh ngồi ở đó đợi, đứa bé thì vẫn ngồi ở một bên ăn.
Rõ ràng miếng này khiến đứa bé bị nghẹn, anh vỗ ngực, cũng không biết nước đặt ở đâu mất rồi.
Trần Phong bất đắc dĩ mở nước ở chỗ anh ra, đưa cho đứa bé.
Đứa bé vội vàng nhận lấy rồi uống hợp to.
“Chẳng lẽ cháu là trẻ mồ côi?”.
Lúc đợi người cũng chán nên Trần Phong bèn hỏi.
Nhưng cũng không biết đứa bé bị câm hay gì mà nó không nói chuyện, cũng không để ý Trần Phong.
Dù tốt bụng cho nó ăn, nhưng hình như cũng không thể khiến đứa bé buông lỏng cảnh giác với Trần Phong.
Nhưng Trần Phong cũng không để bụng, vì từ phía xa đã có hai gã mặc đồ trăng xuất hiện dưới ánh trăng.
Hai người này chính là hai anh em nhà họ Nhiếp, họ tới Yên Kinh để trả thù cho Giả Đông.
Trần Phong đương nhiên không quen bọn họ, nhưng anh không thể bỏ qua cái việc bực bội đang ở nhà yên lành, đột nhiên một hòn đá suýt đập vỡ đầu.
Trên tờ giấy bọc hòn đá viết là chỗ hiện tại.
Anh xoay người nói với đứa bé kia.
“Cháu ngồi đây đừng đi đâu, lát nữa chú quay lại”.
Người tới chắc chắn không tốt lành gì, nhưng đã dẫn đứa bé đến đây thì Trần Phong cũng chỉ đành hi vọng nó đừng có di chuyển lung tung.
Anh xuống xe một mình.
“Anh chính là Trần Phong?”, Nhiếp Chính hỏi.
“Các anh là ai?”.
“Đệ tử phái Thiên Sơn, đến để trừng trị kẻ ác, truyền bá cái thiện”.
Trần Phong giật mình, anh nhìn hai người có vẻ mặt nghiêm túc này, nhưng không biết sao mình lại thành kẻ ác rồi.
“Tại sao?”.
Nhưng anh vừa hỏi xong thì lóe lên một luồng ánh sáng của thanh kiếm
Thanh kiếm đó rất nhanh, nhanh đến mức Trần Phong không phản ứng ngay được.
Ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, chậm nửa nhịp mà phía trước cơ thể đã bị rạch một vết, để lộ ra miệng vết thương rỉ máu.
Trần Phong lạnh lùng nhìn hai người này, thế mà vừa tới đã động thủ luôn.
Chương 811: Hai anh em nhà họ Nhiếp
Bởi vì anh cũng không cần phải xem trọng cái gì nữa.
Tay chân phối hợp, tạo thành tư thế đón địch.
Nhưng đến khi Nhiếp Chính đâm một kiếm đến, Nhiếp Thần đứng bên cạnh cũng không chần chừ mà cầm kiếm lao theo.
Lần này có vật cản, Trần Phong dễ dàng né sang một bên.
Anh còn chưa kịp thở, kiếm của Nhiếp Chính lại một lần nữa lao tới.
Từng đường kiếm thoăn thoắt nối tiếp nhau, càng lúc càng mạnh mẽ.
Trần Phong đối phó lại cũng có phần mất sức, anh đã nhìn ra được sức mạnh của hai người đó, người anh là đỉnh cao hóa kình, người em mặc dù kém hơn một chút, nhưng cũng đã đến hóa kình giai đoạn cuối, thậm chí còn có khả năng đột phá.
Ban nãy đẩy lùi được kiếm của hai người, Trần Phong cũng kéo giãn được khoảng cách, anh hỏi: “Tại sao hai người lại muốn giết tôi?”.
“Đừng nhiều lời, cái loại khinh thường người khác, làm chuyện ngang ngược, lại tu luyện tà công yêu pháp, người chính đạo như bọn tôi đương nhiên phải thay trời hành đạo rồi”.
Trần Phong nghe không hiểu, giết người bây giờ còn phải tìm một đống lý do nghe to tát thế sao?
“Có phải các cậu tìm nhầm người rồi không?”, Trần Phong nghi hoặc hỏi.
“Người bọn tôi tìm chính là anh”.
Nói xong, lại một đợt tấn công nữa.
Trần Phong thực sự tức giận, lần đầu tiên anh gặp kiểu đánh nhau không rõ ràng này, nhưng tấn công chính diện với hai người này, anh chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, đến phản công cũng rất khó khăn, chứ đừng nói gì đến khắc chế.
Nhưng người ta đã đánh đến rồi, anh cũng chỉ có thể tự vệ.
Lại một trận đánh nữa, thanh kiếm dập dờn dưới ánh trăng, chém lên những bức tường xung quanh, mỗi một nhát đều như muốn để lại vết tích trên đó.
Nhưng rồi lại không đủ lực.
Đứa bé ngồi trong xe của Trần Phong có thể nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra trước mặt.
Nhìn giống như những cao thủ võ lâm nhảy ra từ biển quảng cáo vậy, cô nhóc hơi tò mò.
Thậm chí đến nước và đồ ăn còn không thể dụ cô nhóc xuống xe, vậy mà lại nhanh chóng có hứng thú với một trấn đấu đá như vậy.
Tất cả cũng chỉ vì cô nhóc chưa ý thức được những nguy hiểm bên trong.
Cửa xe vừa mở ra, Trần Phong liền cảm nhận được ngay.
Trong lòng anh kinh hãi, chẳng phải đã bảo cô nhóc không được ra rồi sao?
Nhưng đôi bàn tay nhỏ bé đầy bụi bẩn lại sờ theo thân xe, từng bước tiến lại gần.
Trần Phong cuống rồi, nhưng thanh kiếm bên cạnh lại không có ý định dừng lại.
Anh hình như không có cách nào, chỉ có thể nghĩ cách tránh xa đứa bé này ra.
Bất chấp nguy hiểm bị kiếm đâm vào ngực, anh kiên quyết lao ra khỏi vòng vây của hai người đó, nhưng vào lúc anh vừa định chạy xa một chút, thì một đường kiếm chĩa thẳng vào yết hầu đã chặn đường anh lại.
Bất lực chỉ đành bỏ cuộc.
Nhưng đứa bé đó lại thấy rất phi thường, may mắn là, cô nhóc chỉ đứng ở đó, không tiến thêm bước nào nữa.
Trần Phong thầm thở phào, nhưng tình thế vẫn không hề lạc quan.
“Anh còn làm cả chuyện tán tận lương tâm như vậy?”.
Nhiếp Thần nhìn thấy đứa bé đi từ trong xe ra, quần áo rách rưới, bộ dạng nhếch nhác khiến anh ta liên tưởng đến vài chuyện đáng sợ.
“Các cậu có phải hiểu nhầm gì tôi không?”.
Trần Phong phát giác ra trong chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó.
Nhưng không biết có phải vì quá tức giận hay không, mà đối phương không hề phòng thủ, chỉ một lòng muốn chém chết Trần Phong, tần suất tấn công nhiều đến mức Trần Phong bắt đầu không thể chống đỡ.
“Lẽ nào lại phải đảo ngược công pháp?”, anh bị ép đến bất lực bèn nghĩ.
Nhưng lần trước cơ thể anh đã đau đớn cả một tuần, cảm giác từng thớ thịt trên cơ thể đều đau đớn đến run rẩy, gân mạch không lưu thông, cảm giác nhói nhói gần như vẫn còn luẩn quẩn trong não bộ.
Người bình thường tuyệt đối không thể chịu đựng được sự đau đớn đó, cũng tuyệt đối không có ai muốn chịu đựng nó lần thứ hai.
Có thể là sự sợ hãi này đã khiến Trần Phong chùn bước, một đường kiếm sượt qua đùi, dưới ánh trăng, những tia máu màu đen bắn ra.
Đứa bé giật mình sợ hãi muốn trốn vào trong xe.
Mà Trần Phong đã không còn thời gian để quan tâm nữa rồi, tình thế của anh lúc này rất nguy hiểm.
“Tôi không biết các cậu nghe được từ đâu, hay là bị ai lừa gạt, nhưng giờ chúng ta chỉ có thể đánh tiếp, và tôi cũng sẽ không nể nang gì nữa đâu”.
Nói xong, anh chuẩn bị dùng hết sức lực, cho dù cơn đau đó không dễ chịu chút nào, nhưng ít nhất như vậy mới có thể sống được.
Khí tức trên cơ thể từ chậm rãi dần trở nên gấp gáp, đến khi hoàn toàn đảo ngược, anh sẽ có được trạng thái xuất quỷ nhập thần.
“Dừng tay!”.
Khí thế vừa dâng lên, bên tai lại nghe thấy một âm thanh vang lên.
Nhưng anh không thể nào dừng lại được, công pháp một khi được thi triển, thì không thể nào dừng lại được.
Hai mắt đỏ au, khí nóng bốc lên, tựa như Thái Tuế chốn nhân gian.
Một luồng khí lớn mạnh bạo phát ra khiến anh em họ Nhiếp lùi về sau ba bước.
Đối diện với sự bạo phát đột ngột của Trần Phong, bọn họ cho rằng đây có khả năng là biểu hiện ban đầu trong tà công của Trần Phong, một lát nữa liệu có mọc vảy đen không? Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Đồng thời bọn họ cũng đề phòng người vừa mới lên tiếng.
Nghe tiếng ban nãy thì biết đó là một người phụ nữ, nhưng khi nhìn thấy người đó xuất hiện, trong lòng liền rung động.
Người phụ nữ khí chất thoát tục, trên người mặc một bộ váy dài hở vai, đôi giày cao gót màu đỏ đứng vững chắc trên nền đất có phần gồ ghề không bằng phẳng.
Điều càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn là, bọn họ biết người phụ nữ này.
“Cô Thanh Chi!”.
Cả hai anh em đồng thanh hô lên.
Người phụ nữ đó họ Dương, tên Thanh Chi, là một người vô cùng thần bí.
Hai anh em họ Nhiếp cũng chỉ mới gặp một lần, chính là vào ngày mừng thọ chưởng môn của bọn họ.
“Cô Thanh Chi, sao lại là cô?”, Nhiếp Chính hỏi.
Thanh Chi không trả lời, cô ấy đi đến bên cạnh xe của Trần Phong, nhìn cô bé đang ngồi trong xe vừa sợ hãi vừa vẫn rất hiếu kỳ nói: “Tại sao đi mà không nói?”.
Cô ấy nói chuyện rất kỳ lạ, giống như là đang nói chuyện với người lớn vậy, nhưng đứa bé trước mặt rõ ràng là đang trốn tránh cô ấy không dám nói chuyện.
Đọc nhanh tại Vietwriter
“Một người thì ra công tìm, người lại cố ý trốn, rốt cuộc là tại sao?”, cô ấy lại hỏi.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp có đáp án, một nắm đấm đã đánh mạnh về phía cô ấy.
“Tôi sẽ cho cô biết tại sao”.
Nắm đấm này là của Trần Phong, anh đã đảo ngược công pháp, trong đầu chỉ còn ý chí chiến đấu, không thể khống chế được lý trí nữa, cho nên đầu tiên là ra tay với Thanh Chi đang đứng gần anh nhất.
“Cô Thanh Chi, cẩn thận!”.
Hai anh em cũng kinh ngạc, nhìn thấy Trần Phong ra tay muốn lên tiếng nhắc nhở, đồng thời lập tức lao tới.
Nhưng Thanh Chi chỉ gảy một cái, Trần Phong đã bị cô ấy đánh bay ra xa.
Sức mạnh như thế, e rằng chỉ có thể là tông sư.
Nhưng Trần Phong không quan tâm thực lực của đối phương như thế nào, anh chỉ muốn đánh tiếp.
Đang định lên lần nữa, thì hai anh em đã tới gần.
Trần Phong chỉ có thể tiếp tục đấu với họ một trận nữa.
Thanh Chi không quan tâm đến bọn họ, nhìn cô bé trong xe, chỉ lạnh lùng hỏi: “Nếu còn không trả lời tôi, Thanh Chi này sẽ đứng ở đây chờ”.
Nói xong, cô ấy đứng ở đó, không nói chuyện mà chỉ nhìn đứa bé thôi.
Phía bên kia thì đấu đánh rất ác liệt.
Chương 812: Lấy một chọi hai
Hai anh em họ Nhiếp cũng không có ý kiến gì, bọn họ đến đây đương nhiên là chứng tỏ phái Thiên Sơn kết giao với nhà họ Giả, gia tộc nắm thực quyền ở Đông Bắc này.
Cho nên khi Giả Đông lộ vẻ mặt khó xử, bọn họ cũng có thể thể hiện sức mạnh của mình, khiến phái Thiên Sơn có thêm chút sức nặng trong việc qua lại với nhà họ Giả sau này.
“Vậy tôi nói nhé, nhưng hai anh em đừng chê cười”.
Nói xong, anh ta bắt đầu thêm mắm dặm muối kể một lượt việc gặp gỡ với Trần Phong.
“Gã đáng ghét đó, cậy năng lực võ công của mình tùy tiện bắt nạt người khác, tôi thực sự rất muốn giúp cô gái đó, nhưng tiếc là thực lực không bằng đối phương, chỉ đành nhìn cô gái đó bị dẫn đi, giờ tiếng khóc của cô ấy vẫn vang vọng bên tai tôi, nhưng tôi lại không làm gì được”.
Những lời này nói ra gần như khóc lóc kể lể, trước khi làm người khác cảm động, có lẽ bản thân đã cảm động rồi.
Trong lời nói của anh ta, Trần Phong là kẻ ác, còn anh ta mới là anh hùng cứu Lâm Uyển Thu, chỉ có điều anh hùng không đánh được kẻ ác.
Vốn dĩ đã có chút ấn tượng tốt với Giả Đông, Nhiếp Thần vừa nghe thế thì đương nhiên vô cùng căm phẫn nói: “Loại cặn bã trong giới võ học này, người học võ như tôi ai cũng có thể giết anh ta”.
Giả Vạn Liệt lần đầu nghe nói việc Giả Đông gặp phải, cho nên ngạc nhiên nói: “Tại sao cháu không nói với mọi người trong nhà sớm, mặc dù thực lựuc nhà họ Giả mình không mạnh, nhưng cũng không thể để mặc cho người khác bắt nạt như vậy, sau này chú sẽ tìm một vài bạn bè võ đạo, trả thù cho cháu”.
Giả Đông còn chưa nói xong, Nhiếp Chính ở bên cạnh lại nói: “Bác, anh Giả Đông, việc này cũng không cần phiền người khác nữa, cháu cảm thấy hai anh em cháu phù hợp lắm”.
Anh ta vừa nói xong, Nhiếp Thần đã kéo anh ta một cái, đương nhiên có ý bảo anh ta đừng tùy tiện đồng ý.
Nhưng Nhiếp Chính lại hơi bất mãn nói: “Loại tiểu nhân này dù người trong nhà biết, họ cũng sẽ không nói gì, anh, trong giáo lý phái Thiên Sơn mình có nói đạo lý gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ”.
“Anh biết, nhưng mà…”, Nhiếp Thần do dự hơn em trai nhiều.
“Việc này thực sự không dám nhờ hai vị, vốn dĩ chỉ là việc của nhà họ Giả tôi, hai cậu đại diện cho phái Thiên Sơn, nếu không cẩn thận bị thua, không thể vì vậy mà làm mất mặt phái Thiên Sơn. Vậy thì nhà họ Giả tôi tội lỗi quá”.
Mặc dù nói là từ chối khéo, nhưng thực ra lại là khích tướng, Giả Vạn Liệt chính là nhìn ra được hai nhân tài trẻ tuổi này vừa bước chân vào xã hội, khí thế hừng hực, cho nên mới nói như vậy.
Mà Nhiếp Chính trúng kế luôn, anh ta hơi tự phụ nói: “Sao có thể thua được, anh em cháu tổng cộng đã trải qua hơn trăm trận tỉ thí lớn nhỏ, đến nay vẫn chưa từng thua trận nào. Chỉ là một tiểu nhân tu luyện tà công thôi, anh em bọn cháu đương nhiên sẽ trừ gian diệt ác”.
Nhiếp Thần cũng bị khiêu khích, trong lòng bất mãn, tu vi anh ta cao, những người đã gặp không có ai là không khen ngợi, bội phục, giờ thế mà lại nói anh ta sẽ thất bại, dù xuất phát từ lý do gì thì anh ta cũng không thể chấp nhận.
Vì thế càng dứt khoát nói: “Việc này cứ để hai anh em cháu giải quyết, lần đầu tới thành phố, coi như là một phần quà phái Thiên Sơn cháu tặng cho Vua Đông Bắc. Hi vọng sua này Đông Bắc có thể giúp đỡ phái Thiên Sơn chút”.
“Đơn giản, đơn giản”.
Trong lúc lơ đãng, nụ cười bên khóe môi Giả Đông không đủ để khiến ai chú ý.
Tối ngày 15, đúng lúc trăng tròn.
Thời gian trôi rất nhanh.
Trần Phong tiện tay gảy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, anh đã đợi ở đây hai phút rồi, nhưng người hẹn gặp kia vẫn chưa tới.
Trên ghế phụ của xe có một đứa bé nhỏ nhắn ngồi, cô bé đang ăn nhồm nhoàm hamburger Trần Phong mua ở cửa hàng đồ ăn nhanh.
“Cháu ăn từ từ thôi, cũng có ai cướp của cháu đâu”.
Nhưng đứa bé gầy gò đáng thương lại không có ý định ăn chậm lại, đôi bàn tay hơi nhọ nhem trực tiếp cầm lấy đồ ăn, cắn những miếng thật to, cứ như lâu lắm rồi chưa được ăn cơm.
Trần Phong gặp đứa bé này trên đường tới.
Lúc ấy mua xong bao thuốc từ cửa hàng tiện lợi đi ra, vừa mở vửa xe, anh đã thấy một đứa bé rúc ở chỗ ghế phó lái, nhìn từ bên ngoài vừa hay không thấy được.
Trần Phong hết hồn, vội hỏi.
“Cháu là ai?”.
Nhưng đứa bé lại không nói chuyện, ngước gương mặt lấm lem nhìn Trần Phong.
“Bố mẹ cháu đâu?”, Trần Phong lại lần nữa hỏi dò.
Nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
Nhìn thực sự rất tội nghiệp, Trần Phong lại lần nữa đi vào cửa hàng tiện lợi, mua ít nước và đồ ăn.
“Cháu xuống đi, chú còn có việc, không thể dẫn cháu đi được, ở đây có nước và đồ ăn, nếu cháu xuống thì chú có thể cho cháu hết”.
Tay cầm đồ, nói với đứa bé đầy dụ dỗ.
Trần Phong có thể nhìn ra được thực ra đứa bé này rất muốn, nhưng nó bò trước cửa sổ, chỉ là không có ý định xuống xe.
Trần Phong vốn có thể cưỡng ép, nhưng cơ thể nho nhỏ kia khiến anh sợ anh chỉ cần mạnh tay chút là sẽ bẻ gãy xương.
Cho nên cuối cùng thành ra như giờ, anh ngồi ở đó đợi, đứa bé thì vẫn ngồi ở một bên ăn.
Rõ ràng miếng này khiến đứa bé bị nghẹn, anh vỗ ngực, cũng không biết nước đặt ở đâu mất rồi.
Trần Phong bất đắc dĩ mở nước ở chỗ anh ra, đưa cho đứa bé.
Đứa bé vội vàng nhận lấy rồi uống hợp to.
“Chẳng lẽ cháu là trẻ mồ côi?”.
Lúc đợi người cũng chán nên Trần Phong bèn hỏi.
Nhưng cũng không biết đứa bé bị câm hay gì mà nó không nói chuyện, cũng không để ý Trần Phong.
Dù tốt bụng cho nó ăn, nhưng hình như cũng không thể khiến đứa bé buông lỏng cảnh giác với Trần Phong.
Nhưng Trần Phong cũng không để bụng, vì từ phía xa đã có hai gã mặc đồ trăng xuất hiện dưới ánh trăng.
Hai người này chính là hai anh em nhà họ Nhiếp, họ tới Yên Kinh để trả thù cho Giả Đông.
Trần Phong đương nhiên không quen bọn họ, nhưng anh không thể bỏ qua cái việc bực bội đang ở nhà yên lành, đột nhiên một hòn đá suýt đập vỡ đầu.
Trên tờ giấy bọc hòn đá viết là chỗ hiện tại.
Anh xoay người nói với đứa bé kia.
“Cháu ngồi đây đừng đi đâu, lát nữa chú quay lại”.
Người tới chắc chắn không tốt lành gì, nhưng đã dẫn đứa bé đến đây thì Trần Phong cũng chỉ đành hi vọng nó đừng có di chuyển lung tung.
Anh xuống xe một mình.
“Anh chính là Trần Phong?”, Nhiếp Chính hỏi.
“Các anh là ai?”.
“Đệ tử phái Thiên Sơn, đến để trừng trị kẻ ác, truyền bá cái thiện”.
Trần Phong giật mình, anh nhìn hai người có vẻ mặt nghiêm túc này, nhưng không biết sao mình lại thành kẻ ác rồi.
“Tại sao?”.
Nhưng anh vừa hỏi xong thì lóe lên một luồng ánh sáng của thanh kiếm
Thanh kiếm đó rất nhanh, nhanh đến mức Trần Phong không phản ứng ngay được.
Ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, chậm nửa nhịp mà phía trước cơ thể đã bị rạch một vết, để lộ ra miệng vết thương rỉ máu.
Trần Phong lạnh lùng nhìn hai người này, thế mà vừa tới đã động thủ luôn.
Chương 811: Hai anh em nhà họ Nhiếp
Bởi vì anh cũng không cần phải xem trọng cái gì nữa.
Tay chân phối hợp, tạo thành tư thế đón địch.
Nhưng đến khi Nhiếp Chính đâm một kiếm đến, Nhiếp Thần đứng bên cạnh cũng không chần chừ mà cầm kiếm lao theo.
Lần này có vật cản, Trần Phong dễ dàng né sang một bên.
Anh còn chưa kịp thở, kiếm của Nhiếp Chính lại một lần nữa lao tới.
Từng đường kiếm thoăn thoắt nối tiếp nhau, càng lúc càng mạnh mẽ.
Trần Phong đối phó lại cũng có phần mất sức, anh đã nhìn ra được sức mạnh của hai người đó, người anh là đỉnh cao hóa kình, người em mặc dù kém hơn một chút, nhưng cũng đã đến hóa kình giai đoạn cuối, thậm chí còn có khả năng đột phá.
Ban nãy đẩy lùi được kiếm của hai người, Trần Phong cũng kéo giãn được khoảng cách, anh hỏi: “Tại sao hai người lại muốn giết tôi?”.
“Đừng nhiều lời, cái loại khinh thường người khác, làm chuyện ngang ngược, lại tu luyện tà công yêu pháp, người chính đạo như bọn tôi đương nhiên phải thay trời hành đạo rồi”.
Trần Phong nghe không hiểu, giết người bây giờ còn phải tìm một đống lý do nghe to tát thế sao?
“Có phải các cậu tìm nhầm người rồi không?”, Trần Phong nghi hoặc hỏi.
“Người bọn tôi tìm chính là anh”.
Nói xong, lại một đợt tấn công nữa.
Trần Phong thực sự tức giận, lần đầu tiên anh gặp kiểu đánh nhau không rõ ràng này, nhưng tấn công chính diện với hai người này, anh chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, đến phản công cũng rất khó khăn, chứ đừng nói gì đến khắc chế.
Nhưng người ta đã đánh đến rồi, anh cũng chỉ có thể tự vệ.
Lại một trận đánh nữa, thanh kiếm dập dờn dưới ánh trăng, chém lên những bức tường xung quanh, mỗi một nhát đều như muốn để lại vết tích trên đó.
Nhưng rồi lại không đủ lực.
Đứa bé ngồi trong xe của Trần Phong có thể nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra trước mặt.
Nhìn giống như những cao thủ võ lâm nhảy ra từ biển quảng cáo vậy, cô nhóc hơi tò mò.
Thậm chí đến nước và đồ ăn còn không thể dụ cô nhóc xuống xe, vậy mà lại nhanh chóng có hứng thú với một trấn đấu đá như vậy.
Tất cả cũng chỉ vì cô nhóc chưa ý thức được những nguy hiểm bên trong.
Cửa xe vừa mở ra, Trần Phong liền cảm nhận được ngay.
Trong lòng anh kinh hãi, chẳng phải đã bảo cô nhóc không được ra rồi sao?
Nhưng đôi bàn tay nhỏ bé đầy bụi bẩn lại sờ theo thân xe, từng bước tiến lại gần.
Trần Phong cuống rồi, nhưng thanh kiếm bên cạnh lại không có ý định dừng lại.
Anh hình như không có cách nào, chỉ có thể nghĩ cách tránh xa đứa bé này ra.
Bất chấp nguy hiểm bị kiếm đâm vào ngực, anh kiên quyết lao ra khỏi vòng vây của hai người đó, nhưng vào lúc anh vừa định chạy xa một chút, thì một đường kiếm chĩa thẳng vào yết hầu đã chặn đường anh lại.
Bất lực chỉ đành bỏ cuộc.
Nhưng đứa bé đó lại thấy rất phi thường, may mắn là, cô nhóc chỉ đứng ở đó, không tiến thêm bước nào nữa.
Trần Phong thầm thở phào, nhưng tình thế vẫn không hề lạc quan.
“Anh còn làm cả chuyện tán tận lương tâm như vậy?”.
Nhiếp Thần nhìn thấy đứa bé đi từ trong xe ra, quần áo rách rưới, bộ dạng nhếch nhác khiến anh ta liên tưởng đến vài chuyện đáng sợ.
“Các cậu có phải hiểu nhầm gì tôi không?”.
Trần Phong phát giác ra trong chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó.
Nhưng không biết có phải vì quá tức giận hay không, mà đối phương không hề phòng thủ, chỉ một lòng muốn chém chết Trần Phong, tần suất tấn công nhiều đến mức Trần Phong bắt đầu không thể chống đỡ.
“Lẽ nào lại phải đảo ngược công pháp?”, anh bị ép đến bất lực bèn nghĩ.
Nhưng lần trước cơ thể anh đã đau đớn cả một tuần, cảm giác từng thớ thịt trên cơ thể đều đau đớn đến run rẩy, gân mạch không lưu thông, cảm giác nhói nhói gần như vẫn còn luẩn quẩn trong não bộ.
Người bình thường tuyệt đối không thể chịu đựng được sự đau đớn đó, cũng tuyệt đối không có ai muốn chịu đựng nó lần thứ hai.
Có thể là sự sợ hãi này đã khiến Trần Phong chùn bước, một đường kiếm sượt qua đùi, dưới ánh trăng, những tia máu màu đen bắn ra.
Đứa bé giật mình sợ hãi muốn trốn vào trong xe.
Mà Trần Phong đã không còn thời gian để quan tâm nữa rồi, tình thế của anh lúc này rất nguy hiểm.
“Tôi không biết các cậu nghe được từ đâu, hay là bị ai lừa gạt, nhưng giờ chúng ta chỉ có thể đánh tiếp, và tôi cũng sẽ không nể nang gì nữa đâu”.
Nói xong, anh chuẩn bị dùng hết sức lực, cho dù cơn đau đó không dễ chịu chút nào, nhưng ít nhất như vậy mới có thể sống được.
Khí tức trên cơ thể từ chậm rãi dần trở nên gấp gáp, đến khi hoàn toàn đảo ngược, anh sẽ có được trạng thái xuất quỷ nhập thần.
“Dừng tay!”.
Khí thế vừa dâng lên, bên tai lại nghe thấy một âm thanh vang lên.
Nhưng anh không thể nào dừng lại được, công pháp một khi được thi triển, thì không thể nào dừng lại được.
Hai mắt đỏ au, khí nóng bốc lên, tựa như Thái Tuế chốn nhân gian.
Một luồng khí lớn mạnh bạo phát ra khiến anh em họ Nhiếp lùi về sau ba bước.
Đối diện với sự bạo phát đột ngột của Trần Phong, bọn họ cho rằng đây có khả năng là biểu hiện ban đầu trong tà công của Trần Phong, một lát nữa liệu có mọc vảy đen không? Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Đồng thời bọn họ cũng đề phòng người vừa mới lên tiếng.
Nghe tiếng ban nãy thì biết đó là một người phụ nữ, nhưng khi nhìn thấy người đó xuất hiện, trong lòng liền rung động.
Người phụ nữ khí chất thoát tục, trên người mặc một bộ váy dài hở vai, đôi giày cao gót màu đỏ đứng vững chắc trên nền đất có phần gồ ghề không bằng phẳng.
Điều càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn là, bọn họ biết người phụ nữ này.
“Cô Thanh Chi!”.
Cả hai anh em đồng thanh hô lên.
Người phụ nữ đó họ Dương, tên Thanh Chi, là một người vô cùng thần bí.
Hai anh em họ Nhiếp cũng chỉ mới gặp một lần, chính là vào ngày mừng thọ chưởng môn của bọn họ.
“Cô Thanh Chi, sao lại là cô?”, Nhiếp Chính hỏi.
Thanh Chi không trả lời, cô ấy đi đến bên cạnh xe của Trần Phong, nhìn cô bé đang ngồi trong xe vừa sợ hãi vừa vẫn rất hiếu kỳ nói: “Tại sao đi mà không nói?”.
Cô ấy nói chuyện rất kỳ lạ, giống như là đang nói chuyện với người lớn vậy, nhưng đứa bé trước mặt rõ ràng là đang trốn tránh cô ấy không dám nói chuyện.
Đọc nhanh tại Vietwriter
“Một người thì ra công tìm, người lại cố ý trốn, rốt cuộc là tại sao?”, cô ấy lại hỏi.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp có đáp án, một nắm đấm đã đánh mạnh về phía cô ấy.
“Tôi sẽ cho cô biết tại sao”.
Nắm đấm này là của Trần Phong, anh đã đảo ngược công pháp, trong đầu chỉ còn ý chí chiến đấu, không thể khống chế được lý trí nữa, cho nên đầu tiên là ra tay với Thanh Chi đang đứng gần anh nhất.
“Cô Thanh Chi, cẩn thận!”.
Hai anh em cũng kinh ngạc, nhìn thấy Trần Phong ra tay muốn lên tiếng nhắc nhở, đồng thời lập tức lao tới.
Nhưng Thanh Chi chỉ gảy một cái, Trần Phong đã bị cô ấy đánh bay ra xa.
Sức mạnh như thế, e rằng chỉ có thể là tông sư.
Nhưng Trần Phong không quan tâm thực lực của đối phương như thế nào, anh chỉ muốn đánh tiếp.
Đang định lên lần nữa, thì hai anh em đã tới gần.
Trần Phong chỉ có thể tiếp tục đấu với họ một trận nữa.
Thanh Chi không quan tâm đến bọn họ, nhìn cô bé trong xe, chỉ lạnh lùng hỏi: “Nếu còn không trả lời tôi, Thanh Chi này sẽ đứng ở đây chờ”.
Nói xong, cô ấy đứng ở đó, không nói chuyện mà chỉ nhìn đứa bé thôi.
Phía bên kia thì đấu đánh rất ác liệt.
Chương 812: Lấy một chọi hai