Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 747: Sachi thua!
Mặt Sachi như tro tàn, tuyệt vọng, bàng hoàng, không thể tin nổi, anh ta đến bây giờ đã hơi như mộng, như say, anh ta không muốn chấp nhận hiện thực này.
Nhưng Sachi có không muốn thế nào thì lúc này cũng phải chấp nhận, sau khi cơ thể ngã ra đất, đau đớn truyền tới, lúc nào cũng nhắc nhở anh ta mọi việc trước mắt đều là thật.
Sachi thua rồi, dù anh ta lĩnh ngộ được hai môn võ học cao nhất trong võ học nước R là Hải Lãng Trảm và Phá Lãng Trảm, hơn nữa lại còn tiêm thuốc gene, nhưng anh ta vẫn thua rồi.
Anh ta không thua trong tay tiền bối, anh ta thua trong tay Trần Phong người cùng cấp bậc, việc này khiến anh ta khó mà chấp nhận.
“Sao… sao lại thế này chứ?”.
Sachi nhìn hai tay mình, ánh mắt đờ đẫn, không thể hiểu nổi.
Lúc này tiếng rít gào truyền tới, Trần Phong không tha cho anh ta, nắm đấm thép tiến đến gần, muốn cho anh ta một bài học.
Trong lúc nguy cấp, Sachi ngẩng phắt đầu lên, vô thức dùng tay chặn, nhưng thể lực anh ta lúc này đã không theo kịp, hơn nữa cũng không còn nội kình, cứ như một cái khung rỗng, sao có thể chặn được Trần Phong.
Hai mắt Trần Phong khép hờ, động tác hiện tại của Sachi trong mắt anh cực kì chậm rãi, anh như nhớ ra cái gì, bóng dáng di chuyển, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Sachi, nắm đấm mở ra hóa thành chưởng, tát một phát qua.
“Bốp!”.
Một âm thanh giòn tang vang lên.
Sachi bị Trần Phong tát một cái vào má trái, anh ta lúc này đã không có nội kình nữa, nếu không thì có thể dựa vào nội kình bảo vệ, giảm bớt tổn thương.
Chỉ thấy Sachi kêu thảm thiết một tiếng, xương bên má trái nứt ra, nửa gương mặt lõm vào, máu thịt lẫn lộn, cực kì thê thảm.
Đừng thấy Sachi đã thành dáng vẻ thê thảm mà nhầm, với việc này Trần Phong vẫn cảm nhận được điều bất thường, không dùng nội kình trong cơ thể, nếu không thì Sachi không chỉ là mặt lõm vào, mà có khả năng cao là mất cả mạng.
“Chuyện… chuyện gì thế?”.
Khán giả có mặt đều đần mặt, không biết xảy ra chuyện gì, vừa nãy tốc độ của Trần Phong quá nhanh, chỉ cảm thấy bóng dáng của Trần Phong di chuyển, Sachi đã ngã xuống đất không dậy nổi, bên má trái thì lõm vào.
Có một số khán giả từng xem nhiều trận đấu của võ sĩ, nhưng cảnh này họ vẫn là lần đầu thấy, Trần Phong đánh Sachi như bố dạy con trai không nghe lời, một cái tát đánh cho Sachi ngã ra đất.
“Á…”.
Sachi là ai, đó là thiên tài trăm năm khó gặp của võ học nước R, từ nhỏ tư chất của anh ta đã lộ rõ, cuối cùng được Miyamoto Yamayaki coi trọng, dạy anh ta võ học, sau đó lại bái người số một võ học nước R làm thầy để học võ.
Mọi thứ đều khiến anh ta cho rằng mình hơn người khác một bậc, người mạnh trong thế hệ trẻ, nhưng không ngờ đến hôm nay lại chịu nỗi nhục thế này, loại nhục nhã này đặc biệt là còn ở trước mặt nhiều người thế này, anh ta không chấp nhận được, không nhịn nổi.
Tục ngữ có câu đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, hôm nay mặt mũi anh ta coi như bị một cái tát của Trần Phong đánh cho mất hẳn rồi.
Cảm nhận được sự nhục nhã trong lòng, Sachi hét to một tiếng, lồm cồm muốn đứng dậy liều mạng với Trần Phong.
Nhưng lúc anh ta vừa đứng dậy thì Trần Phong nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên tung chân, đá vào cẳng chân của Sachi.
“Quỳ xuống!”.
Trần Phong chưa dứt lời, thì răng rắc một tiếng, xương cẳng chân của Sachi nứt vỡ, cơ thể mất đi trụ cột, quỳ xuống đất.
Vừa nãy sau khi Sachi bị đánh ngã, đã cảm nhận được nỗi nhục cực lớn, vừa muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng không ngờ lại bị Trần Phong đá gãy xương cẳng chân, lúc này quỳ luôn xuống trước mặt hàng vạn khán giả.
Mặc dù nói quỳ xuống đất, nhưng Sachi cũng coi như là đàn ông chân chính, nhịn đau muốn đứng dậy, bảo vệ tinh thần võ sĩ đạo của nước R bọn họ.
Với kẻ địch Trần Phong chưa bao giờ nương tay, thấy Sachi muốn đứng dậy, Trần Phong lại đá một cái.
Sachi hự một tiếng lại quỳ xuống đất.
Một cú đá này, Trần Phong đã khống chế sức, nhưng Sachi vì quán tính, nên mặt bị cọ chảy máu.
“Khốn kiếp, ngoài khôn lỏi ra thì anh còn biết cái gì? Có giỏi thì đấu chính diện với tôi!”.
Nỗi nhục lớn thế này khiến Sachi gần như tức đến ói máu, anh ta giãy giụa, muốn đứng lên, nhưng bị Trần Phong trực tiếp dùng chân giẫm lên cổ anh ta, đè anh ta, khiến Sachi không thể động đậy.
“Khôn lỏi?”.
Trần Phong cười khẩy nói một câu, anh đã quyết định, nếu đã không thể giết đối phương, vậy thì dìm lòng tự trọng và cái gọi là niềm tự hào của đối phương hoàn toàn, khiến anh ta có ám ảnh tâm lý.
Nếu đối phương đã không phục, vậy thì khiến đối phương phục hoàn toàn.
“Anh… anh không dám giao chiến trực diện với tôi, chỉ… chỉ biết trốn tránh, anh… anh là cái thá gì?”, vì phẫn nộ, Sachi nói cũng lắp bắp.
“Ha, ha, ha, không ngờ Sachi người được gọi là thiên tài võ học trăm năm khó gặp của nước R, lúc này sau khi thua cuộc lại tìm một cái cớ như vậy để an ủi bản thân!”.
Trong lời nói của Trần Phong tràn ngập mỉa mai, tiếp tục nói: “Nếu anh đã không phục, vậy thì chúng ta nói thử, thứ nhất, lúc mới bắt đầu trận đấu tôi đã cứng đối cứng đánh với anh một lúc, còn trước khi kết thúc trận đấu, chúng ta vẫn đấu trực tiếp, sao lại không tính là giao chiến trực diện? Thứ hai, trong thi đấu thực lực quan trọng, nhưng kĩ năng tránh cũng là một phần của võ học, ai nói đánh nhau chỉ có thể liều mạng không thể tránh? Thứ ba, nếu không phải anh tiêm thuốc gene tăng sức chiến đấu, thì giai đoạn đầu anh chẳng có cả tư cách đang ngang cơ với tôi!”.
Thực ra Trần Phong nói không sai, thi đấu cực kì nguy hiểm, hơn nữa trong võ học dù là chiêu thức gì, cơ bản đều có kĩ năng tránh, rất ít chiêu thức chỉ có lao đầu vào tấn công, vì tránh là động tác căn bản nhất khi học võ.
Vì nếu bạn không biết tránh, vậy thì người chết nhanh nhất chắc chắn là bạn, chỉ có tránh đòn tấn công của đối phương, bạn mới có thể giết ngược lại đối phương.
Với võ sĩ mà nói nếu thực lực cực kì mạnh, đối diện với võ sĩ cấp thấp, thì sẽ giành chiến thắng với sức mạnh mang tính tuyệt đối.
Nhưng nếu thực lực võ sĩ hai bên không chênh lệch mấy, vậy thì cái quan trọng nhất chính là kĩ xảo, cũng chính là kinh nghiệm chiến đấu, tránh cũng là một loại trong số đó, đây không tính là khôn lỏi, có giỏi thì bạn trực tiếp đánh trúng đối phương chẳng phải được rồi sao, sao phải tìm loại lí do này.
Sachi lúc này đã giận sôi gan, nói linh tinh rồi, anh ta hồ đồ nhưng khán giả lại cực kì tỉnh táo.
“Aiz, không ngờ Sachi này lại không độ lượng như vậy, đúng là mất mặt”.
“Đúng thế, cứ tưởng anh ta là đàn ông đích thực, nhưng thua trận lại không thừa nhận, thực sự khiến người ta khinh thường!”.
“Sachi này cứ nói Trần Phong là kẻ hèn, là nỗi nhục của giới võ thuật Hoa Hạ, nhìn tình hình hiện tại, thì Sachi mới thực sự là làm mất mặt giới võ thuật nước R”.
Các khán giả bàn tán xôn xao, đều là mỉa mai với việc Sachi không phục thua cuộc, từng lời nói chế nhạo rơi vào tai Sachi, khiến anh ta lại nuốt lời sắp nói ra về, trong lòng hiểu thắng làm vua, thua làm giặc, lời nói của người thất bại có vẻ yếu ớt bất lực, không ai sẽ nhìn bạn thêm một cái, không ai sẽ nghe một câu nào của bạn.
“Này, xem thử dáng vẻ này của anh, đáng thương thế nào, trước khi đấu anh không ngờ sẽ là kết cục này nhỉ?”.
Mắt Trần Phong lộ vẻ khinh thường, châm chọc: “Tôi đã nói rồi, trong cùng cấp bậc, tôi giết anh thì dễ như bóp chết một con kiến!”.
Nhưng Sachi có không muốn thế nào thì lúc này cũng phải chấp nhận, sau khi cơ thể ngã ra đất, đau đớn truyền tới, lúc nào cũng nhắc nhở anh ta mọi việc trước mắt đều là thật.
Sachi thua rồi, dù anh ta lĩnh ngộ được hai môn võ học cao nhất trong võ học nước R là Hải Lãng Trảm và Phá Lãng Trảm, hơn nữa lại còn tiêm thuốc gene, nhưng anh ta vẫn thua rồi.
Anh ta không thua trong tay tiền bối, anh ta thua trong tay Trần Phong người cùng cấp bậc, việc này khiến anh ta khó mà chấp nhận.
“Sao… sao lại thế này chứ?”.
Sachi nhìn hai tay mình, ánh mắt đờ đẫn, không thể hiểu nổi.
Lúc này tiếng rít gào truyền tới, Trần Phong không tha cho anh ta, nắm đấm thép tiến đến gần, muốn cho anh ta một bài học.
Trong lúc nguy cấp, Sachi ngẩng phắt đầu lên, vô thức dùng tay chặn, nhưng thể lực anh ta lúc này đã không theo kịp, hơn nữa cũng không còn nội kình, cứ như một cái khung rỗng, sao có thể chặn được Trần Phong.
Hai mắt Trần Phong khép hờ, động tác hiện tại của Sachi trong mắt anh cực kì chậm rãi, anh như nhớ ra cái gì, bóng dáng di chuyển, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Sachi, nắm đấm mở ra hóa thành chưởng, tát một phát qua.
“Bốp!”.
Một âm thanh giòn tang vang lên.
Sachi bị Trần Phong tát một cái vào má trái, anh ta lúc này đã không có nội kình nữa, nếu không thì có thể dựa vào nội kình bảo vệ, giảm bớt tổn thương.
Chỉ thấy Sachi kêu thảm thiết một tiếng, xương bên má trái nứt ra, nửa gương mặt lõm vào, máu thịt lẫn lộn, cực kì thê thảm.
Đừng thấy Sachi đã thành dáng vẻ thê thảm mà nhầm, với việc này Trần Phong vẫn cảm nhận được điều bất thường, không dùng nội kình trong cơ thể, nếu không thì Sachi không chỉ là mặt lõm vào, mà có khả năng cao là mất cả mạng.
“Chuyện… chuyện gì thế?”.
Khán giả có mặt đều đần mặt, không biết xảy ra chuyện gì, vừa nãy tốc độ của Trần Phong quá nhanh, chỉ cảm thấy bóng dáng của Trần Phong di chuyển, Sachi đã ngã xuống đất không dậy nổi, bên má trái thì lõm vào.
Có một số khán giả từng xem nhiều trận đấu của võ sĩ, nhưng cảnh này họ vẫn là lần đầu thấy, Trần Phong đánh Sachi như bố dạy con trai không nghe lời, một cái tát đánh cho Sachi ngã ra đất.
“Á…”.
Sachi là ai, đó là thiên tài trăm năm khó gặp của võ học nước R, từ nhỏ tư chất của anh ta đã lộ rõ, cuối cùng được Miyamoto Yamayaki coi trọng, dạy anh ta võ học, sau đó lại bái người số một võ học nước R làm thầy để học võ.
Mọi thứ đều khiến anh ta cho rằng mình hơn người khác một bậc, người mạnh trong thế hệ trẻ, nhưng không ngờ đến hôm nay lại chịu nỗi nhục thế này, loại nhục nhã này đặc biệt là còn ở trước mặt nhiều người thế này, anh ta không chấp nhận được, không nhịn nổi.
Tục ngữ có câu đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, hôm nay mặt mũi anh ta coi như bị một cái tát của Trần Phong đánh cho mất hẳn rồi.
Cảm nhận được sự nhục nhã trong lòng, Sachi hét to một tiếng, lồm cồm muốn đứng dậy liều mạng với Trần Phong.
Nhưng lúc anh ta vừa đứng dậy thì Trần Phong nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên tung chân, đá vào cẳng chân của Sachi.
“Quỳ xuống!”.
Trần Phong chưa dứt lời, thì răng rắc một tiếng, xương cẳng chân của Sachi nứt vỡ, cơ thể mất đi trụ cột, quỳ xuống đất.
Vừa nãy sau khi Sachi bị đánh ngã, đã cảm nhận được nỗi nhục cực lớn, vừa muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng không ngờ lại bị Trần Phong đá gãy xương cẳng chân, lúc này quỳ luôn xuống trước mặt hàng vạn khán giả.
Mặc dù nói quỳ xuống đất, nhưng Sachi cũng coi như là đàn ông chân chính, nhịn đau muốn đứng dậy, bảo vệ tinh thần võ sĩ đạo của nước R bọn họ.
Với kẻ địch Trần Phong chưa bao giờ nương tay, thấy Sachi muốn đứng dậy, Trần Phong lại đá một cái.
Sachi hự một tiếng lại quỳ xuống đất.
Một cú đá này, Trần Phong đã khống chế sức, nhưng Sachi vì quán tính, nên mặt bị cọ chảy máu.
“Khốn kiếp, ngoài khôn lỏi ra thì anh còn biết cái gì? Có giỏi thì đấu chính diện với tôi!”.
Nỗi nhục lớn thế này khiến Sachi gần như tức đến ói máu, anh ta giãy giụa, muốn đứng lên, nhưng bị Trần Phong trực tiếp dùng chân giẫm lên cổ anh ta, đè anh ta, khiến Sachi không thể động đậy.
“Khôn lỏi?”.
Trần Phong cười khẩy nói một câu, anh đã quyết định, nếu đã không thể giết đối phương, vậy thì dìm lòng tự trọng và cái gọi là niềm tự hào của đối phương hoàn toàn, khiến anh ta có ám ảnh tâm lý.
Nếu đối phương đã không phục, vậy thì khiến đối phương phục hoàn toàn.
“Anh… anh không dám giao chiến trực diện với tôi, chỉ… chỉ biết trốn tránh, anh… anh là cái thá gì?”, vì phẫn nộ, Sachi nói cũng lắp bắp.
“Ha, ha, ha, không ngờ Sachi người được gọi là thiên tài võ học trăm năm khó gặp của nước R, lúc này sau khi thua cuộc lại tìm một cái cớ như vậy để an ủi bản thân!”.
Trong lời nói của Trần Phong tràn ngập mỉa mai, tiếp tục nói: “Nếu anh đã không phục, vậy thì chúng ta nói thử, thứ nhất, lúc mới bắt đầu trận đấu tôi đã cứng đối cứng đánh với anh một lúc, còn trước khi kết thúc trận đấu, chúng ta vẫn đấu trực tiếp, sao lại không tính là giao chiến trực diện? Thứ hai, trong thi đấu thực lực quan trọng, nhưng kĩ năng tránh cũng là một phần của võ học, ai nói đánh nhau chỉ có thể liều mạng không thể tránh? Thứ ba, nếu không phải anh tiêm thuốc gene tăng sức chiến đấu, thì giai đoạn đầu anh chẳng có cả tư cách đang ngang cơ với tôi!”.
Thực ra Trần Phong nói không sai, thi đấu cực kì nguy hiểm, hơn nữa trong võ học dù là chiêu thức gì, cơ bản đều có kĩ năng tránh, rất ít chiêu thức chỉ có lao đầu vào tấn công, vì tránh là động tác căn bản nhất khi học võ.
Vì nếu bạn không biết tránh, vậy thì người chết nhanh nhất chắc chắn là bạn, chỉ có tránh đòn tấn công của đối phương, bạn mới có thể giết ngược lại đối phương.
Với võ sĩ mà nói nếu thực lực cực kì mạnh, đối diện với võ sĩ cấp thấp, thì sẽ giành chiến thắng với sức mạnh mang tính tuyệt đối.
Nhưng nếu thực lực võ sĩ hai bên không chênh lệch mấy, vậy thì cái quan trọng nhất chính là kĩ xảo, cũng chính là kinh nghiệm chiến đấu, tránh cũng là một loại trong số đó, đây không tính là khôn lỏi, có giỏi thì bạn trực tiếp đánh trúng đối phương chẳng phải được rồi sao, sao phải tìm loại lí do này.
Sachi lúc này đã giận sôi gan, nói linh tinh rồi, anh ta hồ đồ nhưng khán giả lại cực kì tỉnh táo.
“Aiz, không ngờ Sachi này lại không độ lượng như vậy, đúng là mất mặt”.
“Đúng thế, cứ tưởng anh ta là đàn ông đích thực, nhưng thua trận lại không thừa nhận, thực sự khiến người ta khinh thường!”.
“Sachi này cứ nói Trần Phong là kẻ hèn, là nỗi nhục của giới võ thuật Hoa Hạ, nhìn tình hình hiện tại, thì Sachi mới thực sự là làm mất mặt giới võ thuật nước R”.
Các khán giả bàn tán xôn xao, đều là mỉa mai với việc Sachi không phục thua cuộc, từng lời nói chế nhạo rơi vào tai Sachi, khiến anh ta lại nuốt lời sắp nói ra về, trong lòng hiểu thắng làm vua, thua làm giặc, lời nói của người thất bại có vẻ yếu ớt bất lực, không ai sẽ nhìn bạn thêm một cái, không ai sẽ nghe một câu nào của bạn.
“Này, xem thử dáng vẻ này của anh, đáng thương thế nào, trước khi đấu anh không ngờ sẽ là kết cục này nhỉ?”.
Mắt Trần Phong lộ vẻ khinh thường, châm chọc: “Tôi đã nói rồi, trong cùng cấp bậc, tôi giết anh thì dễ như bóp chết một con kiến!”.