Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: Ngu ngốc
“Em cứ tin anh đi gặp Thẩm Quân Văn đi, anh sẽ bảo vệ em.” Trần Phong nói, anh không nói
chân tướng của việc này cho Hạ Mộng Dao, vì anh muốn dạy cho Lâm Lan và mẹ con Tôn
Quế Phương một bài học, để sau này họ không dám lợi dụng Hạ Mộng Dao nữa.
“Vâng.” Hạ Mộng Dao khẽ gật đầu, trái tim cô ấy không làm bằng sắt đá, đương nhiên là
không thể trơ mắt nhìn Lâm Lan sống nửa đời còn lại ở trong tù. Chỉ có điều như vậy thì Trần
Phong phải chịu thiệt thòi rồi.
“Cảm ơn anh, Trần Phong.” Hạ Mộng Dao ôm Trần Phong thật chặt, chưa bao giờ cô ấy thấy
anh quan trọng với cô ấy như lúc này. Trên thế giới này cũng chỉ có người đàn ông này mới
ủng hộ cô ấy vô điều kiện như vậy. Nếu đổi lại là người khác thì sẽ không độ lượng được như
Trần Phong được.
“Ngày mai con sẽ đến đó, nhưng con hi vọng đây là lần đầu tiên, cũng là cuối cùng!” Không
bao lâu sau, Hạ Mộng Dao gọi điện cho Lâm Lan, cô ấy lạnh lùng nói với Lâm Lan rằng sau
lần này cô ấy không nợ Lâm Lan cái gì nữa. Nếu Lâm Lan còn bị tiền tài lợi ích che mắt, có ý
đồ lấy cô ấy để trục lợi, Hạ Mộng Dao sẽ không mềm lòng nữa.
Nghe thấy Hạ Mộng Dao bất ngờ đồng ý, trên mặt Lâm Lan lập tức lộ ra vẻ mặt phấn khích.
“Con gái, con hãy tin mẹ, cậu Thẩm sẽ không làm con thất vọng đâu, ngày mai con hãy ăn
mặc xinh đẹp…” Lâm Lan còn muốn bảo Hạ Mộng Dao đến lúc ấy thể hiện cho tốt, nhưng cô
ấy đã ngắt điện thoại rồi.
Lâm Lan cũng không tức giận, chỉ cần Hạ Mộng Dao đồng ý, vậy thì người phải đau đầu là
Thẩm Quân Văn rồi.
Vẻ mặt của Tôn Quế Phương ở bên cạnh cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
“Đúng rồi Lâm Lan, mợ gọi điện thoại cho Trần Phong đe dọa thằng vô dụng đó đi, tôi sợ đến
lúc đó nó sẽ nghĩ cách ngăn cản Hạ Mộng Dao.” Tôn Quế Phương nói.
“Vâng, em gọi ngay đây.” Lâm Lan không yên tâm lắm về Trần Phong, bà ấy sợ Trần Phong
gây rối.
Trần Phong vừa quay lại phòng ngủ thì chuông điện thoại vang lên.
Thấy người gọi đến là Lâm Lan, Trần Phong cũng không bất ngờ, anh ấn nút nghe.
“Trần Phong, con gái tôi có ở bên cạnh cậu không?” Lâm Lan lạnh lùng hỏi, giọng điệu của
bà ấy với Trần Phong không tốt như với Hạ Mộng Dao,
“Không.” Trần Phong nheo mắt nói.
“Không thì tốt, chắc hẳn là cậu đã biết ngày mai Mộng Dao sẽ đi gặp cậu Thẩm.” Lâm Lan đi
thẳng vào vấn đề, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của Trần Phong.
“Biết.” Trần Phong cợt nhả nói.
“Biết thì được rồi, cậu nghe rõ cho tôi, sau này Mộng Dao sẽ là người phụ nữ của cậu Thẩm.
Cho dù cậu có đồng ý hay không thì chuyện này sẽ không thay đổi. Ngày mai là lần đầu tiên
hẹn hò của nó và cậu Thẩm, tốt nhất là cậu đừng đến quấy rầy!”
“Đương nhiên, nếu cậu vẫn cố chấp không nghĩ thông suốt, tôi cũng không ngăn cản cậu.
Cậu phải biết, cậu Thẩm là người như thế nào, cậu ấy muốn chơi cậu đơn giản giống như
chơi chết một con kiến vậy.” Lâm Lan điên cuồng đe dọa, bà ấy tin rằng nếu Trần Phong còn
biết suy nghĩ thì phải hiểu rõ sự khác biệt giữa Trần Phong và Thẩm Quân Văn lớn như thế
nào. Một người là cháu ruột của người giàu nhất Thương Châu, người còn lại chỉ là một
nhân viên giao hàng, hoàn toàn không có gì để so sánh.
“Mẹ không nói thế còn đỡ, mẹ nói như vậy con lại muốn thử xem rốt cuộc bản lĩnh của Thẩm
Quân Văn lớn thế nào mà có thể chơi chết con như chơi chết một con kiến.” Trần Phong
cười khẩy, nếu Lâm Lan biết điều không chọc giận anh còn đỡ, nhưng bà ấy lại cứ không
nghĩ thoáng ra, muốn đe dọa anh, điều này làm anh thấy hơi khó chịu.
“Thằng vô dụng này, có phải cậu muốn chết không?” Sắc mặt của Lâm Lan khác hẳn, thằng
vô dụng Trần Phong lại dám không coi Thẩm Quân Văn ra gì.
“Tôi nói cho cậu biết, Trần Phong, cậu đừng nghĩ quẩn, Thẩm Quân Văn là cháu ruột của
người giàu có nhất Thương Châu. Sức mạnh mà cậu ta có, cậu không thể nào tưởng tượng
nổi đâu. Cậu dám chọc giận Thẩm Quân Văn, cậu ta sẽ khiến cậu sống không bằng chết!”
Lâm Lan vội vàng nói, bà ấy thật sự sợ đầu óc Trần Phong không tốt, đến làm loạn vào lúc
quan trọng, bà ấy cũng sẽ gặp phải rắc rối rất lớn.
“Sống không bằng chết?” Trần Phong cười khinh bỉ, ngay cả người giàu nhất thành phố
Thương Châu là Thẩm Hồng Xương cũng không dám nói lời này, huống chi là cháu trai của
hắn.
“Thế này đi, Trần Phong, tôi cho cậu một trăm nghìn, coi như là phí chia tay của cậu và Mộng
Dao, cậu cầm lấy số tiền này, cút đi càng xa càng tốt cho tôi, đừng đến quấy rầy nó nữa.” Ý
tứ bố thí trong giọng điệu của Lâm Lan rất rõ ràng, vốn dĩ bà ấy không định cho Trần Phong
một đồng nào. Nhưng bây giờ Trần Phong đột nhiên phát điên, bà ấy không thể không lấy một
trăm nghìn ra để xoa dịu Trần Phong.
“Một trăm nghìn?” Trần Phong cười khẩy, Lâm Lan coi anh là đồ ngốc thật à, Thẩm Quân Văn
cho bà ấy một trăm triệu, bà ấy lại muốn lấy một trăm nghìn để đuổi anh đi?
“Sao thế? Cậu còn chê ít à?” Lâm Lan cau mày và nói với vẻ chán ghét: “Trần Phong, cậu
đừng tham lam vô độ, một trăm nghìn là đủ nhiều rồi, cậu giao hàng hai năm cũng không
kiếm được nhiều tiền như vậy đâu.”
“Mẹ, có phải con nên cảm ơn mẹ không?” Trần Phong mỉa mai hỏi.
Hình như Lâm Lan không nghe ra giọng điệu mỉa mai của Trần Phong, ngược lại bà ấy còn
hùng hổ nói: “Đúng là cậu nên cảm ơn tôi, nếu cậu Thẩm không xuất hiện, cậu mãi mãi
không ý thức được đồ vô dụng như cậu không hề xứng đáng với con gái tôi.”
“Thẩm Quân Văn thì xứng sao?” Trần Phong hỏi ngược lại.
“Hỏi thừa, đương nhiên là cậu Thẩm xứng với Mộng Dao rồi.” Lâm Lan nói với vẻ đương
nhiên, trong mắt bà ấy, Hạ Mộng Dao gả cho Thẩm Quân Văn là phúc tám đời của cô ấy.
“Ngu ngốc!” Trần Phong lạnh lùng nhả ra hai chữ, với anh Hạ Mộng Dao là vô giá. Nhưng với
Lâm Lan, loại người thấy tiền là mắt sáng lên, thì Hạ Mộng Dao lại trở thành món hàng không
đáng giá, đến cả loại rác rưởi như Thẩm Quân Văn mà Lâm Lan cũng nghĩ là Hạ Mộng Dao
trèo cao.
“Thằng vô dụng này, cậu chửi ai là ngu ngốc thế? Cậu có tư cách gì mắng tôi?” Giọng nói
của Lâm Lan lập tức trở nên the thé, trước đây thằng vô dụng Trần Phong còn không dám
thở mạnh trước mặt bà ấy, vậy mà bây giờ lại dám mắng bà ấy là ngu ngốc, làm sao bà ấy
có thể chấp nhận sự chênh lệch này.
“Tư cách?” Trần Phong cười khẩy nói: “Hết ngày mai, bà sẽ biết rốt cuộc tôi có tư cách gì.
Tôi sẽ khiến bà hiểu, chuyện hạnh phúc lớn nhất đời này của bà là sinh được cô con gái tốt
như Mộng Dao.”
“Thằng vô dụng này, cậu có ý gì?” Trong lòng lâm Lan cảm thấy hơi bất an, bà ấy cứ cảm
thấy Trần Phong rất tự tin. Nhưng bà ấy không hiểu Trần Phong lấy đâu ra sự tự tin đó. Phải
biết là người Trần Phong sắp đối mặt không phải người bình thường, mà là Thẩm Quân Văn,
con nhà siêu giàu thực thụ.
“Tút, tút.” Trần Phong dập máy luôn.
“Thằng vô dụng chết tiệt này, thế mà lại dám dập máy trước em?” Lâm Lan lại bị Trần Phong
chọc tức.
“Chị dâu, chị nói xem câu cuối cùng của nó có ý gì?” Lâm Lan bất an hỏi.
“Nó khoác lác thôi.” Tôn Quế Phương cười khinh bỉ: “Mợ cảm thấy thằng vô dụng đó có con
át chủ bài nào thật à? Nếu nó có thật thì sẽ không làm chó ở nhà mợ ba năm đâu.”
“Cũng phải.” Lâm Lan lại thấy yên tâm.
chân tướng của việc này cho Hạ Mộng Dao, vì anh muốn dạy cho Lâm Lan và mẹ con Tôn
Quế Phương một bài học, để sau này họ không dám lợi dụng Hạ Mộng Dao nữa.
“Vâng.” Hạ Mộng Dao khẽ gật đầu, trái tim cô ấy không làm bằng sắt đá, đương nhiên là
không thể trơ mắt nhìn Lâm Lan sống nửa đời còn lại ở trong tù. Chỉ có điều như vậy thì Trần
Phong phải chịu thiệt thòi rồi.
“Cảm ơn anh, Trần Phong.” Hạ Mộng Dao ôm Trần Phong thật chặt, chưa bao giờ cô ấy thấy
anh quan trọng với cô ấy như lúc này. Trên thế giới này cũng chỉ có người đàn ông này mới
ủng hộ cô ấy vô điều kiện như vậy. Nếu đổi lại là người khác thì sẽ không độ lượng được như
Trần Phong được.
“Ngày mai con sẽ đến đó, nhưng con hi vọng đây là lần đầu tiên, cũng là cuối cùng!” Không
bao lâu sau, Hạ Mộng Dao gọi điện cho Lâm Lan, cô ấy lạnh lùng nói với Lâm Lan rằng sau
lần này cô ấy không nợ Lâm Lan cái gì nữa. Nếu Lâm Lan còn bị tiền tài lợi ích che mắt, có ý
đồ lấy cô ấy để trục lợi, Hạ Mộng Dao sẽ không mềm lòng nữa.
Nghe thấy Hạ Mộng Dao bất ngờ đồng ý, trên mặt Lâm Lan lập tức lộ ra vẻ mặt phấn khích.
“Con gái, con hãy tin mẹ, cậu Thẩm sẽ không làm con thất vọng đâu, ngày mai con hãy ăn
mặc xinh đẹp…” Lâm Lan còn muốn bảo Hạ Mộng Dao đến lúc ấy thể hiện cho tốt, nhưng cô
ấy đã ngắt điện thoại rồi.
Lâm Lan cũng không tức giận, chỉ cần Hạ Mộng Dao đồng ý, vậy thì người phải đau đầu là
Thẩm Quân Văn rồi.
Vẻ mặt của Tôn Quế Phương ở bên cạnh cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
“Đúng rồi Lâm Lan, mợ gọi điện thoại cho Trần Phong đe dọa thằng vô dụng đó đi, tôi sợ đến
lúc đó nó sẽ nghĩ cách ngăn cản Hạ Mộng Dao.” Tôn Quế Phương nói.
“Vâng, em gọi ngay đây.” Lâm Lan không yên tâm lắm về Trần Phong, bà ấy sợ Trần Phong
gây rối.
Trần Phong vừa quay lại phòng ngủ thì chuông điện thoại vang lên.
Thấy người gọi đến là Lâm Lan, Trần Phong cũng không bất ngờ, anh ấn nút nghe.
“Trần Phong, con gái tôi có ở bên cạnh cậu không?” Lâm Lan lạnh lùng hỏi, giọng điệu của
bà ấy với Trần Phong không tốt như với Hạ Mộng Dao,
“Không.” Trần Phong nheo mắt nói.
“Không thì tốt, chắc hẳn là cậu đã biết ngày mai Mộng Dao sẽ đi gặp cậu Thẩm.” Lâm Lan đi
thẳng vào vấn đề, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của Trần Phong.
“Biết.” Trần Phong cợt nhả nói.
“Biết thì được rồi, cậu nghe rõ cho tôi, sau này Mộng Dao sẽ là người phụ nữ của cậu Thẩm.
Cho dù cậu có đồng ý hay không thì chuyện này sẽ không thay đổi. Ngày mai là lần đầu tiên
hẹn hò của nó và cậu Thẩm, tốt nhất là cậu đừng đến quấy rầy!”
“Đương nhiên, nếu cậu vẫn cố chấp không nghĩ thông suốt, tôi cũng không ngăn cản cậu.
Cậu phải biết, cậu Thẩm là người như thế nào, cậu ấy muốn chơi cậu đơn giản giống như
chơi chết một con kiến vậy.” Lâm Lan điên cuồng đe dọa, bà ấy tin rằng nếu Trần Phong còn
biết suy nghĩ thì phải hiểu rõ sự khác biệt giữa Trần Phong và Thẩm Quân Văn lớn như thế
nào. Một người là cháu ruột của người giàu nhất Thương Châu, người còn lại chỉ là một
nhân viên giao hàng, hoàn toàn không có gì để so sánh.
“Mẹ không nói thế còn đỡ, mẹ nói như vậy con lại muốn thử xem rốt cuộc bản lĩnh của Thẩm
Quân Văn lớn thế nào mà có thể chơi chết con như chơi chết một con kiến.” Trần Phong
cười khẩy, nếu Lâm Lan biết điều không chọc giận anh còn đỡ, nhưng bà ấy lại cứ không
nghĩ thoáng ra, muốn đe dọa anh, điều này làm anh thấy hơi khó chịu.
“Thằng vô dụng này, có phải cậu muốn chết không?” Sắc mặt của Lâm Lan khác hẳn, thằng
vô dụng Trần Phong lại dám không coi Thẩm Quân Văn ra gì.
“Tôi nói cho cậu biết, Trần Phong, cậu đừng nghĩ quẩn, Thẩm Quân Văn là cháu ruột của
người giàu có nhất Thương Châu. Sức mạnh mà cậu ta có, cậu không thể nào tưởng tượng
nổi đâu. Cậu dám chọc giận Thẩm Quân Văn, cậu ta sẽ khiến cậu sống không bằng chết!”
Lâm Lan vội vàng nói, bà ấy thật sự sợ đầu óc Trần Phong không tốt, đến làm loạn vào lúc
quan trọng, bà ấy cũng sẽ gặp phải rắc rối rất lớn.
“Sống không bằng chết?” Trần Phong cười khinh bỉ, ngay cả người giàu nhất thành phố
Thương Châu là Thẩm Hồng Xương cũng không dám nói lời này, huống chi là cháu trai của
hắn.
“Thế này đi, Trần Phong, tôi cho cậu một trăm nghìn, coi như là phí chia tay của cậu và Mộng
Dao, cậu cầm lấy số tiền này, cút đi càng xa càng tốt cho tôi, đừng đến quấy rầy nó nữa.” Ý
tứ bố thí trong giọng điệu của Lâm Lan rất rõ ràng, vốn dĩ bà ấy không định cho Trần Phong
một đồng nào. Nhưng bây giờ Trần Phong đột nhiên phát điên, bà ấy không thể không lấy một
trăm nghìn ra để xoa dịu Trần Phong.
“Một trăm nghìn?” Trần Phong cười khẩy, Lâm Lan coi anh là đồ ngốc thật à, Thẩm Quân Văn
cho bà ấy một trăm triệu, bà ấy lại muốn lấy một trăm nghìn để đuổi anh đi?
“Sao thế? Cậu còn chê ít à?” Lâm Lan cau mày và nói với vẻ chán ghét: “Trần Phong, cậu
đừng tham lam vô độ, một trăm nghìn là đủ nhiều rồi, cậu giao hàng hai năm cũng không
kiếm được nhiều tiền như vậy đâu.”
“Mẹ, có phải con nên cảm ơn mẹ không?” Trần Phong mỉa mai hỏi.
Hình như Lâm Lan không nghe ra giọng điệu mỉa mai của Trần Phong, ngược lại bà ấy còn
hùng hổ nói: “Đúng là cậu nên cảm ơn tôi, nếu cậu Thẩm không xuất hiện, cậu mãi mãi
không ý thức được đồ vô dụng như cậu không hề xứng đáng với con gái tôi.”
“Thẩm Quân Văn thì xứng sao?” Trần Phong hỏi ngược lại.
“Hỏi thừa, đương nhiên là cậu Thẩm xứng với Mộng Dao rồi.” Lâm Lan nói với vẻ đương
nhiên, trong mắt bà ấy, Hạ Mộng Dao gả cho Thẩm Quân Văn là phúc tám đời của cô ấy.
“Ngu ngốc!” Trần Phong lạnh lùng nhả ra hai chữ, với anh Hạ Mộng Dao là vô giá. Nhưng với
Lâm Lan, loại người thấy tiền là mắt sáng lên, thì Hạ Mộng Dao lại trở thành món hàng không
đáng giá, đến cả loại rác rưởi như Thẩm Quân Văn mà Lâm Lan cũng nghĩ là Hạ Mộng Dao
trèo cao.
“Thằng vô dụng này, cậu chửi ai là ngu ngốc thế? Cậu có tư cách gì mắng tôi?” Giọng nói
của Lâm Lan lập tức trở nên the thé, trước đây thằng vô dụng Trần Phong còn không dám
thở mạnh trước mặt bà ấy, vậy mà bây giờ lại dám mắng bà ấy là ngu ngốc, làm sao bà ấy
có thể chấp nhận sự chênh lệch này.
“Tư cách?” Trần Phong cười khẩy nói: “Hết ngày mai, bà sẽ biết rốt cuộc tôi có tư cách gì.
Tôi sẽ khiến bà hiểu, chuyện hạnh phúc lớn nhất đời này của bà là sinh được cô con gái tốt
như Mộng Dao.”
“Thằng vô dụng này, cậu có ý gì?” Trong lòng lâm Lan cảm thấy hơi bất an, bà ấy cứ cảm
thấy Trần Phong rất tự tin. Nhưng bà ấy không hiểu Trần Phong lấy đâu ra sự tự tin đó. Phải
biết là người Trần Phong sắp đối mặt không phải người bình thường, mà là Thẩm Quân Văn,
con nhà siêu giàu thực thụ.
“Tút, tút.” Trần Phong dập máy luôn.
“Thằng vô dụng chết tiệt này, thế mà lại dám dập máy trước em?” Lâm Lan lại bị Trần Phong
chọc tức.
“Chị dâu, chị nói xem câu cuối cùng của nó có ý gì?” Lâm Lan bất an hỏi.
“Nó khoác lác thôi.” Tôn Quế Phương cười khinh bỉ: “Mợ cảm thấy thằng vô dụng đó có con
át chủ bài nào thật à? Nếu nó có thật thì sẽ không làm chó ở nhà mợ ba năm đâu.”
“Cũng phải.” Lâm Lan lại thấy yên tâm.