Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 727: Mục tiêu hàng đầu
“Xem ra giữa Hồng Dịch và Trần Phong chỉ có thể có một người sống sót bước xuống võ đài!”.
Nghe thấy lời Hồng Dịch nói, khán giả xung quanh bao gồm cả võ sĩ đến từ khắp các nơi trên thế giới đều xuất hiện suy nghĩ như vậy trong lòng.
Lúc này Hồng Dịch hưởng thụ niềm vui thích của người thắng cuộc, nhìn Trần Phong vốn định dìm đối phương thêm mấy câu, nhưng anh ta lại không dám nói ra, bởi vì đuôi mắt anh ta liếc thấy hai người Võ Chí Châu và Phương Chính đại sư rời khỏi ghế VIP rồi.
Hồng Dịch vô thức lùi lại một bước, sợ Võ Chí Châu hoặc Phương Chính sẽ ra tay với anh ta, với thực lực của hai người họ giết Hồng Dịch cũng chỉ là việc trong nháy mắt.
Lúc này sư phụ của Hồng Dịch – Hồng Thiên Bá hiển nhiên cũng thấy cảnh này, cơ thể nhảy một cái đến sàn đấu trầm giọng quát: “Phương Chính, Võ Chí Châu chẳng lẽ các oông muốn vi phạm quy định cuộc thi?”.LT6FV
Thấy sư phụ đến, Hồng Dịch âm thầm thở phào, bỗng chốc lại đắc ý, mặt mang theo nụ cười vênh váo, hưởng thụ cảm giác mọi người chú ý.
Khi giọng của Hồng Thiên Bá vang lên, Võ Chí Châu và Phương Chính không để ý ông ta, mà đi thẳng đến chỗ Tam Giới bị thương.
Trái tim treo lơ lửng của Hồng Thiên Bá cũng hạ xuống, khoảnh khắc vừa nãy ông ta cũng bị dọa cho hết hồn.
“Nhóc con, làm tốt lắm!”, nhìn đồ đệ của mình, trong lòng Hồng Thiên Bá khỏi nói vui thế nào, ngày này ông ta đợi quá lâu rồi.
“Sư phụ thế này có là gì, kịch hay còn ở phía sau, Trần Phong kia chắc chắn phải chết!”, trong lời nói của Hồng Dịch tràn ngập tự tin, chỉ có điều sự tự tin của anh ta trong mắt người suy nghĩ thấu đáo thì ngu ngốc cực kì.
Sau khi trận đấu này kết thúc, theo quy định các tuyển thủ cần nghỉ ngơi một hôm rồi tiến hành thi đấu tiếp.
Ở phía xa, ba người Trần Phong, Cơ Uẩn, Thiên Ưng cũng vội vàng đến sàn đấu.
Lúc này Tam Giới vẫn nằm trên đất, còn Phương Chính đại sư và Võ Chí Châu không nâng anh ta dậy, thấy thế lòng Trần Phong nặng nề.
“Tam Giới thế nào rồi?”, Trần Phong không nhịn được mà hỏi.
Sắc mặt của Võ Chí Châu, Phương Chính đại sư đều xám xịt, nhìn biểu cảm của họ thì Tam Giới bị thương không nhẹ.
“Tam Giới bị nội thương, không thể tùy tiện động vào cậu ấy, phải đợi bác sĩ chuyên nghiệp đến xử lý!”, Võ Chí Châu thong thả nói.
“Đúng vậy!”.
Phương Chính đại sư gật đầu, nếu là thương thế bình thường thì Phật môn bọn họ có thuốc chuyên dụng, có thể rút ngắn thời gian trị thương hơn nữa hiệu quả rất tốt, nhưng lúc này lại khác, Tam Giới bị nội thương không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Đương nhiên việc thế này, tổ chức võ thuật thế giới đã chuẩn bị cực kì đầy đủ, ba phút sau, một chiếc xe cứu thương lái đến, nhân viên y tế nâng Tam Giới lên xe cứu thương thật cẩn thận, sau đó rời khỏi sân.
Còn nhóm Võ Chí Châu, Phương Chính đại sư, Trần Phong cũng đi theo phía sau xe cứu thương, đến tận bệnh viện tốt nhất ở nội thành.
Vừa đến bệnh viện, Tam Giới đã được đưa vào phòng cấp cứu, tiến hành cấp cứu, thời gian trôi qua từng chút một, nhóm Trần Phong, Võ Chí Châu đợi ở hành lang.
Lúc 8 rưỡi, đèn bên trên phòng cấp cứu tắt rồi, mọi người vội vàng đứng dậy, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ chính ra rồi.
“Với vết thương của người bị thương, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra, đa phần là thương ngoài da, nhưng chủ yếu là bị thương ở nội tạng, lúc này vẫn chưa vượt qua thời kì nguy hiểm tính mạng, còn tình hình tiếp theo vẫn phải đợi quan sát thêm!”.
Bác sĩ chính giải thích một lát về tình hình vết thương của Tam Giới.
Vì bác sĩ chính nói tiếng Ý Đại Lợi, nên chỉ có thể thông qua Trần Phong phiên dịch cho mọi người nghe.
Lúc này võ sĩ Hoa Hạ trong bệnh viện có Thương Bác của phái Thiên Sơn, Cơ Vô Thường của nhà họ Cơ, Phương Chính đại sư, Võ Chí Châu và ba người bọn Trần Phong.
Nghe thấy lời phiên dịch của Trần Phong, sắc mặt mọi người lại càng khó coi, không ngờ Tam Giới lại bị thương nặng như vậy.
Nhưng lúc này chỉ có một cách, đó chính là để bệnh viện chữa, sau đó họ lại tiến hành chữa trị thương thế cho Tam Giới bằng bí phương cổ xưa.
“Rất cảm ơn, phiền các anh cố hết sức cứu chữa cho bạn của tôi, một lần nữa cảm ơn các anh!”.
Trần Phong vội vàng cảm ơn bác sĩ chính.
“Không cần làm vậy, chữa bệnh cứu người vốn là việc của chúng tôi, hơn nữa thể chất người bạn này của anh vượt xa người thường, có thể chất này, có lẽ anh ấy có thể vượt qua cửa ai khó khăn bằng năng lực hồi phục của bản thân!”.
Bác sĩ chính mỉm cười giải thích với Trần Phong, sau đó dẫn trợ lý rời khỏi đây.
Trần Phong dịch lời vừa nãy của bác sĩ chính cho mấy người còn lại, mọi người nghe xong thì thở phào.
“Đồ súc sinh Hồng Dịch này, đấu võ mà lại ra tay muốn giết người!”.
Cơ Uẩn tức giận quát, quan hệ của anh ta với Tam Giới trong khoảng thời gian tiếp xúc này cực kì tốt, lúc này thấy Tam Giới bị thương thành như vậy thì trong lòng phẫn nộ không thôi.
Mặc dù Thiên Ưng không nói gì, nhưng nắm đấm siết chặt kêu răng rắc, ánh mắt nhìn sáng Trần Phong.
Với tính của Trần Phong, thì Tam Giới bị thương thành thế này, anh chắc chắn sẽ không làm ngơ, hơn nữa sở dĩ Tam Giới bị thương như vậy, nghiêm khắc mà nói cũng có liên quan đến anh.
“Võ trưởng lão, Phương Chính đại sư, thương thế lần này của Tam Giới, đợi lúc tôi đấu với Hồng Dịch, sẽ đòi lại!”, Trần Phong gằn giọng nói, lúc này sát ý của anh đã cực kì dày, phải giết Hồng Dịch.
Mấy tiền bối có mặt gật đầu, sau đó Võ Chí Châu dặn dò: “Trần Phong, trận đấu của cậu và Hồng Dịch phía sau, không được lơ là mất cảnh giác, theo tôi biết, Hồng Dịch kia cũng đã tiêm thuốc gene, trong thời gian ngắn năng lực chiến đấu sẽ tăng lên một cấp bậc đáng sợ!”.
Võ Chí Châu hiểu thực lực của Trần Phong, nhưng thi đấu thay đổi khôn lường, thực sự không thể sơ ý.
“Ừm, biết rồi!”.
Trần Phong chỉ có một số suy đoán về tác dụng của thuốc gene này, xem ra Lee Chang Hee, Ron sở dĩ tự tin dữ dội vậy chắc chính là vì đã tiêm thuốc gene.
Mà lúc này Hồng Dịch và sư phụ Hồng Thiên Bá, còn cả mấy người mạnh đều về khách sạn, ngày mai không cần thi đấu, khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có.
Sau khi về phòng, Hồng Dịch sốt sắng hỏi: “Sư phụ, tiểu hòa thượng Hoa Hạ kia chết chưa?”.
“Chắc là chưa, chỉ có điều vẫn chưa qua thời kì nguy hiểm!”.
Hồng Thiên Bá đánh giá rất cao cách làm của đồ đệ này, từ lời nói có thể nhìn ra, Hồng Thiên Bá tiếp tục nói: “Trận đấu lần này cực kì tốt, nhưng mục tiêu của con ở phía sau, cũng chính là Trần Phong!”.
“Biết rồi, sư phụ, chỉ có điều nếu hòa thượng kia chết thì tốt quá rồi!”.
Hồng Dịch đầu tiên là đáp lại, sau đó lại bổ sung một câu.
Trận đấu của Hồng Dịch và Tam Giới, coi như là đạt được mục đích, rửa nhục trước đây cho sư phụ, giẫm đạp võ sĩ của Hoa Hạ dưới chân, chỉ có điều Tam Giới chưa chết, việc này khiến Hồng Dịch hơi không chấp nhận được, vì trận quyết đấu của anh ta và Tam Giới, hầu hết đều dùng hết sức, đương nhiên anh ta không lợi dụng thuốc gene tăng cao năng lực chiến đấu.
Nhưng anh ta tự thấy thực lực đã cực kì dũng mãnh, không ngờ Tam Giới lại đỡ được.
Hồng Thiên Bá nhìn ra suy nghĩ của đồ đệ, thong thả nói: “Tiểu Dịch, đừng quên mục tiêu quan trọng, những người khác không đáng kể!”.
Hồng Dịch không nói gì, thất bại của Tam Giới không là gì, Trần Phong là người xuất sắc trong thế hệ trẻ Hoa Hạ, nếu có thể đánh bại anh ta hoặc giết anh ta, vậy thì với Hồng Dịch mà nói có thể nói là được cả danh lẫn lợi, chỉ có điều không biết tại sao lúc này Hồng Dịch lại hơi thiếu tự tin.
Nghe thấy lời Hồng Dịch nói, khán giả xung quanh bao gồm cả võ sĩ đến từ khắp các nơi trên thế giới đều xuất hiện suy nghĩ như vậy trong lòng.
Lúc này Hồng Dịch hưởng thụ niềm vui thích của người thắng cuộc, nhìn Trần Phong vốn định dìm đối phương thêm mấy câu, nhưng anh ta lại không dám nói ra, bởi vì đuôi mắt anh ta liếc thấy hai người Võ Chí Châu và Phương Chính đại sư rời khỏi ghế VIP rồi.
Hồng Dịch vô thức lùi lại một bước, sợ Võ Chí Châu hoặc Phương Chính sẽ ra tay với anh ta, với thực lực của hai người họ giết Hồng Dịch cũng chỉ là việc trong nháy mắt.
Lúc này sư phụ của Hồng Dịch – Hồng Thiên Bá hiển nhiên cũng thấy cảnh này, cơ thể nhảy một cái đến sàn đấu trầm giọng quát: “Phương Chính, Võ Chí Châu chẳng lẽ các oông muốn vi phạm quy định cuộc thi?”.LT6FV
Thấy sư phụ đến, Hồng Dịch âm thầm thở phào, bỗng chốc lại đắc ý, mặt mang theo nụ cười vênh váo, hưởng thụ cảm giác mọi người chú ý.
Khi giọng của Hồng Thiên Bá vang lên, Võ Chí Châu và Phương Chính không để ý ông ta, mà đi thẳng đến chỗ Tam Giới bị thương.
Trái tim treo lơ lửng của Hồng Thiên Bá cũng hạ xuống, khoảnh khắc vừa nãy ông ta cũng bị dọa cho hết hồn.
“Nhóc con, làm tốt lắm!”, nhìn đồ đệ của mình, trong lòng Hồng Thiên Bá khỏi nói vui thế nào, ngày này ông ta đợi quá lâu rồi.
“Sư phụ thế này có là gì, kịch hay còn ở phía sau, Trần Phong kia chắc chắn phải chết!”, trong lời nói của Hồng Dịch tràn ngập tự tin, chỉ có điều sự tự tin của anh ta trong mắt người suy nghĩ thấu đáo thì ngu ngốc cực kì.
Sau khi trận đấu này kết thúc, theo quy định các tuyển thủ cần nghỉ ngơi một hôm rồi tiến hành thi đấu tiếp.
Ở phía xa, ba người Trần Phong, Cơ Uẩn, Thiên Ưng cũng vội vàng đến sàn đấu.
Lúc này Tam Giới vẫn nằm trên đất, còn Phương Chính đại sư và Võ Chí Châu không nâng anh ta dậy, thấy thế lòng Trần Phong nặng nề.
“Tam Giới thế nào rồi?”, Trần Phong không nhịn được mà hỏi.
Sắc mặt của Võ Chí Châu, Phương Chính đại sư đều xám xịt, nhìn biểu cảm của họ thì Tam Giới bị thương không nhẹ.
“Tam Giới bị nội thương, không thể tùy tiện động vào cậu ấy, phải đợi bác sĩ chuyên nghiệp đến xử lý!”, Võ Chí Châu thong thả nói.
“Đúng vậy!”.
Phương Chính đại sư gật đầu, nếu là thương thế bình thường thì Phật môn bọn họ có thuốc chuyên dụng, có thể rút ngắn thời gian trị thương hơn nữa hiệu quả rất tốt, nhưng lúc này lại khác, Tam Giới bị nội thương không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Đương nhiên việc thế này, tổ chức võ thuật thế giới đã chuẩn bị cực kì đầy đủ, ba phút sau, một chiếc xe cứu thương lái đến, nhân viên y tế nâng Tam Giới lên xe cứu thương thật cẩn thận, sau đó rời khỏi sân.
Còn nhóm Võ Chí Châu, Phương Chính đại sư, Trần Phong cũng đi theo phía sau xe cứu thương, đến tận bệnh viện tốt nhất ở nội thành.
Vừa đến bệnh viện, Tam Giới đã được đưa vào phòng cấp cứu, tiến hành cấp cứu, thời gian trôi qua từng chút một, nhóm Trần Phong, Võ Chí Châu đợi ở hành lang.
Lúc 8 rưỡi, đèn bên trên phòng cấp cứu tắt rồi, mọi người vội vàng đứng dậy, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ chính ra rồi.
“Với vết thương của người bị thương, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra, đa phần là thương ngoài da, nhưng chủ yếu là bị thương ở nội tạng, lúc này vẫn chưa vượt qua thời kì nguy hiểm tính mạng, còn tình hình tiếp theo vẫn phải đợi quan sát thêm!”.
Bác sĩ chính giải thích một lát về tình hình vết thương của Tam Giới.
Vì bác sĩ chính nói tiếng Ý Đại Lợi, nên chỉ có thể thông qua Trần Phong phiên dịch cho mọi người nghe.
Lúc này võ sĩ Hoa Hạ trong bệnh viện có Thương Bác của phái Thiên Sơn, Cơ Vô Thường của nhà họ Cơ, Phương Chính đại sư, Võ Chí Châu và ba người bọn Trần Phong.
Nghe thấy lời phiên dịch của Trần Phong, sắc mặt mọi người lại càng khó coi, không ngờ Tam Giới lại bị thương nặng như vậy.
Nhưng lúc này chỉ có một cách, đó chính là để bệnh viện chữa, sau đó họ lại tiến hành chữa trị thương thế cho Tam Giới bằng bí phương cổ xưa.
“Rất cảm ơn, phiền các anh cố hết sức cứu chữa cho bạn của tôi, một lần nữa cảm ơn các anh!”.
Trần Phong vội vàng cảm ơn bác sĩ chính.
“Không cần làm vậy, chữa bệnh cứu người vốn là việc của chúng tôi, hơn nữa thể chất người bạn này của anh vượt xa người thường, có thể chất này, có lẽ anh ấy có thể vượt qua cửa ai khó khăn bằng năng lực hồi phục của bản thân!”.
Bác sĩ chính mỉm cười giải thích với Trần Phong, sau đó dẫn trợ lý rời khỏi đây.
Trần Phong dịch lời vừa nãy của bác sĩ chính cho mấy người còn lại, mọi người nghe xong thì thở phào.
“Đồ súc sinh Hồng Dịch này, đấu võ mà lại ra tay muốn giết người!”.
Cơ Uẩn tức giận quát, quan hệ của anh ta với Tam Giới trong khoảng thời gian tiếp xúc này cực kì tốt, lúc này thấy Tam Giới bị thương thành như vậy thì trong lòng phẫn nộ không thôi.
Mặc dù Thiên Ưng không nói gì, nhưng nắm đấm siết chặt kêu răng rắc, ánh mắt nhìn sáng Trần Phong.
Với tính của Trần Phong, thì Tam Giới bị thương thành thế này, anh chắc chắn sẽ không làm ngơ, hơn nữa sở dĩ Tam Giới bị thương như vậy, nghiêm khắc mà nói cũng có liên quan đến anh.
“Võ trưởng lão, Phương Chính đại sư, thương thế lần này của Tam Giới, đợi lúc tôi đấu với Hồng Dịch, sẽ đòi lại!”, Trần Phong gằn giọng nói, lúc này sát ý của anh đã cực kì dày, phải giết Hồng Dịch.
Mấy tiền bối có mặt gật đầu, sau đó Võ Chí Châu dặn dò: “Trần Phong, trận đấu của cậu và Hồng Dịch phía sau, không được lơ là mất cảnh giác, theo tôi biết, Hồng Dịch kia cũng đã tiêm thuốc gene, trong thời gian ngắn năng lực chiến đấu sẽ tăng lên một cấp bậc đáng sợ!”.
Võ Chí Châu hiểu thực lực của Trần Phong, nhưng thi đấu thay đổi khôn lường, thực sự không thể sơ ý.
“Ừm, biết rồi!”.
Trần Phong chỉ có một số suy đoán về tác dụng của thuốc gene này, xem ra Lee Chang Hee, Ron sở dĩ tự tin dữ dội vậy chắc chính là vì đã tiêm thuốc gene.
Mà lúc này Hồng Dịch và sư phụ Hồng Thiên Bá, còn cả mấy người mạnh đều về khách sạn, ngày mai không cần thi đấu, khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có.
Sau khi về phòng, Hồng Dịch sốt sắng hỏi: “Sư phụ, tiểu hòa thượng Hoa Hạ kia chết chưa?”.
“Chắc là chưa, chỉ có điều vẫn chưa qua thời kì nguy hiểm!”.
Hồng Thiên Bá đánh giá rất cao cách làm của đồ đệ này, từ lời nói có thể nhìn ra, Hồng Thiên Bá tiếp tục nói: “Trận đấu lần này cực kì tốt, nhưng mục tiêu của con ở phía sau, cũng chính là Trần Phong!”.
“Biết rồi, sư phụ, chỉ có điều nếu hòa thượng kia chết thì tốt quá rồi!”.
Hồng Dịch đầu tiên là đáp lại, sau đó lại bổ sung một câu.
Trận đấu của Hồng Dịch và Tam Giới, coi như là đạt được mục đích, rửa nhục trước đây cho sư phụ, giẫm đạp võ sĩ của Hoa Hạ dưới chân, chỉ có điều Tam Giới chưa chết, việc này khiến Hồng Dịch hơi không chấp nhận được, vì trận quyết đấu của anh ta và Tam Giới, hầu hết đều dùng hết sức, đương nhiên anh ta không lợi dụng thuốc gene tăng cao năng lực chiến đấu.
Nhưng anh ta tự thấy thực lực đã cực kì dũng mãnh, không ngờ Tam Giới lại đỡ được.
Hồng Thiên Bá nhìn ra suy nghĩ của đồ đệ, thong thả nói: “Tiểu Dịch, đừng quên mục tiêu quan trọng, những người khác không đáng kể!”.
Hồng Dịch không nói gì, thất bại của Tam Giới không là gì, Trần Phong là người xuất sắc trong thế hệ trẻ Hoa Hạ, nếu có thể đánh bại anh ta hoặc giết anh ta, vậy thì với Hồng Dịch mà nói có thể nói là được cả danh lẫn lợi, chỉ có điều không biết tại sao lúc này Hồng Dịch lại hơi thiếu tự tin.