Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 718: Sợ hãi
Một đấm, chỉ một đấm đã đánh vỡ đầu Lee Chang Hee, tiễn anh ta đi gặp Diêm vương luôn.
Cả sân đấu bỗng chốc im lặng, mọi người đều bị cảnh trước mặt làm cho sửng sốt, Lee Chang Hee dù thế nào cũng là đại diện cho CL tham gia thi đấu, hơn nữa thực lực rất mạnh.
Nhưng dù như vậy cũng vẫn chết rồi, mất đầu, cũng mất đi mọi sức mạnh, thi thể ngã xuống thẳng tắp.
“Hay!”.
“Trần Phong trâu thật, quá lợi hại!”.
Khán giả ngoài sàn đấu bỗng chốc hét to tên Trần Phong, không khí lên đến cao trào, sự chấn động mà cảnh Trần Phong giết Lee Chang Hee mang đến cho họ không kém hơn William.
Hơn nữa biểu hiện của Trần Phong hôm nay với hôm qua khác hẳn nhau, hôm qua anh đấu với người khác, đều không ra tay, mà là để đối thủ biết khó mà lui, cách làm này mặc dù lấy được sự khen ngợi của một số người, nhưng càng nhiều người khịt mũi khinh thường với việc này hơn.
Hôm nay Trần Phong bỏ hết thái độ lúc trước, với Lee Chang Hee nhiều lần khiêu khích, anh không nương tay một phát lấy luôn mạng đối phương, khiến tứ phía hoảng sợ.
“Đây mới là Trần Phong, đây mới là thực lực của Trần Phong, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là như một cú đánh sấm sét!”.
“Lee Chang Hee kia cũng là tự tìm đường chết, thế mà dám khiêu khích Trần Phong!”.
Trên ghế khán giả, nhiều khán giả bàn tán xôn sao, không chỉ vậy mà còn hơi kinh ngạc với năng lực chiến đấu Trần Phong thể hiện ra.
Giờ họ đã hiểu sao Trần Phong lại đứng hạng tư trong bảng giành quán quân, giờ xem ra so với hạng ba thì anh không hề kém.
Hơn nữa Trần Phong sát phạt quyết đoán, không hề rề rà, người như vậy còn khiến người ta kinh sợ hơn cỗ máy giết người đơn thuần như William.
“Không thể nào, sao có thể chứ?”.
Người dẫn đoàn CL và Ron ở bên ngoài sàn đến tận lúc này cũng không phản ứng lại được, mọi việc xảy ra quá nhanh, nên lúc Trần Phong xoay người bỏ đi, bọn họ vẫn còn tự lẩm bẩm lời nói khó mà tin được đó.
Dưới ánh nắng chiều, trên người Trần Phong như nhuộm màu đỏ, biểu cảm của anh vẫn không có thay đổi gì như cũ, cứ như mọi việc vừa nãy với anh mà nói dễ như bỡn.
Đến cả thợ quay phim ở xung quanh lúc này cũng vô cùng căng thẳng dùng máy quay quay lại từng chi tiết một, đến cả vẻ mặt lặng như giếng nước cổ của Trần Phong cũng được lưu lại.
Chỉ trong thời gian một ngày, biểu hiện của Trần Phong lại khác hẳn nhau, hôm qua như cừu non, hôm nay như hổ dữ, sự trái ngược này quá lớn, quá nhanh.
Nên mọi khán giá lúc này đều sục sôi nhiệt huyết, còn fan của Trần Phong lúc này hét to tên của anh, vui mừng thay anh.
“Thiện tai, thiện tại, tôi không hiểu Lee Chang Hee của nước CL kia buổi sáng quên uống thuốc sao? Anh gây sự với Trần Phong, thì chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”.
Tam Giới ngồi trên ghế khán giả, dù thế nào cũng không hiểu nổi.
Phải biết là việc trước kia của Trần Phong chói mắt đến thế, những chiến tích đó đại diện cho màn đồ sát đẫm máu, trong tình hình như vậy, Lee Chang Hee thế mà còn dám khiêu chiến Trần Phong, thế không phải là não bị cửa kẹp sao?
“Tam Giới, giờ còn không hiểu sao? Cái tính của người CL không phải là không coi ai ra gì, tự cao tự đại, cứ như trên đời ngoài bọn họ ra thì không có ai khác sao?”.
Cơ Uẩn thấy Tam Giới bảy vẻ mặt không hiểu, nên lên tiếng giải thích.
Nền tảng của gia tộc Cơ Uẩn thâm sâu, tai mắt trải khắp nơi, với tất cả các võ sĩ tham gia thi đấu thì đều có hiểu biết đơn giản, còn Tam Giới và Thiên Ưng thì kém ở mặt này hơn chút, họ chỉ vùi đầu luyện võ.
Bên tai nghe lời nói của Cơ Uẩn và Tam Giới, Thiên Ưng không nói gì mà nhìn bóng Trần Phong rời đi, ánh mắt nóng rực.
Sau khi trận đấu này kết thúc, tin chắc rằng tất cả võ sĩ trẻ của Hoa Hạ đều sẽ lấy Trần Phong làm gương.
Mặc dù đuổi kịp thực lực của Trần Phong thì hơi không có khả năng, nhưng sự tồn tại của Trần Phong với những võ sĩ trẻ mà nói, thì anh chính là một tấm gương, chỉ cần có anh là được.
Trận đấu đã kết thúc, dưới ánh chiều tà, trên sàn vẫn còn thi thể lạnh băng của Lee Chang Hee nằm, nhân viên của ban tổ chức đại hội và người dẫn đoàn CL cùng đi lên, nâng xác Lee Chang Hee xuống, ngoài ra còn có người đã dọn dẹp đơn giản sàn.
Nhìn bóng Trần Phong rời đi, nỗi hận của người dẫn đoàn CL ngập tràn, nhưng trong nỗi hận này còn có một chút sợ hãi khó phát hiện.
Phải biết là trên thế giới gia tộc của Lee Chang Hee cũng rất có địa vị, nhưng hiện giờ truyền nhân mà nhà họ Lee dốc lòng bồi dưỡng thế mà lại chết trong cuộc thi, với người dẫn đoàn như anh ta mà nói, thì tình hình không ổn.
Mặc dù Lee Chang Hee không phải người khác dùng thủ đoạn bỉ ổi giết chết, nhưng đến lúc đó gia chủ của nhà họ Lee nổi giận, thì khó đảm bảo sẽ không ra tay với người dẫn đoàn là anh ta.
Nghĩ đến đây vẻ mặt người dẫn đoàn CL khổ sở, không biết phải làm thế nào.
Trong tiếng hò hét của các khán giả, Trần Phong về phòng nghỉ của tuyển thủ với gương mặt lạnh tanh, lúc thi đấu không được mang bất cứ đồ gì, nên đồ vật mang theo bên người của anh đều để ở phòng nghỉ, lúc này muốn đi lấy.
“Ngài Trần Phong, anh đúng là quá mạnh!”.
Trong phòng nghỉ, Ferdido chuẩn bị lên sàn thấy Trần Phong đi tới, vội vàng đứng dậy chào hỏi, lúc nói tràn ngập kính trọng.
Trần Phong mỉm cười đáp lại, sau đó anh dường như nhớ ra cái gì nhắc nhở Ferdido: “Đây chẳng qua chỉ là một cuộc thi mà thôi, dừng đúng lúc, đừng miễn cưỡng chính mình, tình hình bất thường thì nhận thua cũng không sao!”.
Sở dĩ Trần Phong nói như vậy, thứ nhất là vì ấn tượng với Ferdido không tệ, thứ hai là vì Ron, anh không hiểu về Ron, không rõ phong cách hành sự của anh ta, chỉ sợ anh ta ra chiêu giết người với Ferdido.
“Tôi biết rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của ngài Trần Phong!”.
Nghe thấy lời dặn của Trần Phong, Ferdido lộ vẻ mặt biết ơn, thứ nhất anh ta cảm ơn đối phương đã nương tay với anh ta hôm qua, sau đó là cảm ơn lời nhắc nhở thiện chí của đối phương hiện tại.
Trận quyết đấu của Trần Phong và Lee Chang Hee hôm nay, Lee Chang Hee thế mà không cả có năng lực đánh trả đã bị giết trong nháy mắt, mà thực lực của Lee Chang Hee mạnh hơn anh ta nhiều, cho nên, hôm qua may mà Trần Phong nương tay.
“Ừm, cố lên!”.
Trần Phong đi đến chỗ tủ đứng, mở tủ lấy đồ của mình ra, sau đó chào hỏi với Ferdido, xoay người rời khỏi phòng nghỉ trong sự cung kính của đối phương.
Cùng lúc đó, ở trong một phòng nghỉ khác, Ron sắp lên sàn, lúc này anh ta không có sự hống hách khi trước, giờ đang ngồi trên ghế, sắc mặt u ám, anh ta không ngờ Lee Chang Hee lại không đi được một hiệp, bị giết trong tích tắc khi đụng Trần Phong, việc này khiến anh ta không thể chấp nhận nổi.
Ron thường xuyên luận bàn võ học với Lee Chang Hee, có thể nói là cực kì hiểu thực lực của Lee Chang Hee, hơn nữa đối phương còn tiêm thuốc gene, năng lực chiến đấu tăng cao, không thể thua thê thảm như vậy.
Anh ta tưởng dù với thực lực của Lee Chang Hee không thể giết Trần Phong, thì cũng có thể khiến Trần Phong bị thương ở mức độ nhất định, như vậy trận sau, Trần Phong bị thương sẽ chết chắc.
Chỉ có điều, mọi việc chẳng qua chỉ là ảo tưởng mà thôi, Lee Chang Hee bị xử đẹp bằng một đòn, đến cả cơ hội đánh trả cũng không có, lúc này trong lòng anh ta hơi sợ hãi, trong não nhớ lại hình ảnh chiến đấu trước đó, âm thầm phân tích thực lực của Trần Phong rốt cuộc đạt đến cảnh giới gì.
Cả sân đấu bỗng chốc im lặng, mọi người đều bị cảnh trước mặt làm cho sửng sốt, Lee Chang Hee dù thế nào cũng là đại diện cho CL tham gia thi đấu, hơn nữa thực lực rất mạnh.
Nhưng dù như vậy cũng vẫn chết rồi, mất đầu, cũng mất đi mọi sức mạnh, thi thể ngã xuống thẳng tắp.
“Hay!”.
“Trần Phong trâu thật, quá lợi hại!”.
Khán giả ngoài sàn đấu bỗng chốc hét to tên Trần Phong, không khí lên đến cao trào, sự chấn động mà cảnh Trần Phong giết Lee Chang Hee mang đến cho họ không kém hơn William.
Hơn nữa biểu hiện của Trần Phong hôm nay với hôm qua khác hẳn nhau, hôm qua anh đấu với người khác, đều không ra tay, mà là để đối thủ biết khó mà lui, cách làm này mặc dù lấy được sự khen ngợi của một số người, nhưng càng nhiều người khịt mũi khinh thường với việc này hơn.
Hôm nay Trần Phong bỏ hết thái độ lúc trước, với Lee Chang Hee nhiều lần khiêu khích, anh không nương tay một phát lấy luôn mạng đối phương, khiến tứ phía hoảng sợ.
“Đây mới là Trần Phong, đây mới là thực lực của Trần Phong, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là như một cú đánh sấm sét!”.
“Lee Chang Hee kia cũng là tự tìm đường chết, thế mà dám khiêu khích Trần Phong!”.
Trên ghế khán giả, nhiều khán giả bàn tán xôn sao, không chỉ vậy mà còn hơi kinh ngạc với năng lực chiến đấu Trần Phong thể hiện ra.
Giờ họ đã hiểu sao Trần Phong lại đứng hạng tư trong bảng giành quán quân, giờ xem ra so với hạng ba thì anh không hề kém.
Hơn nữa Trần Phong sát phạt quyết đoán, không hề rề rà, người như vậy còn khiến người ta kinh sợ hơn cỗ máy giết người đơn thuần như William.
“Không thể nào, sao có thể chứ?”.
Người dẫn đoàn CL và Ron ở bên ngoài sàn đến tận lúc này cũng không phản ứng lại được, mọi việc xảy ra quá nhanh, nên lúc Trần Phong xoay người bỏ đi, bọn họ vẫn còn tự lẩm bẩm lời nói khó mà tin được đó.
Dưới ánh nắng chiều, trên người Trần Phong như nhuộm màu đỏ, biểu cảm của anh vẫn không có thay đổi gì như cũ, cứ như mọi việc vừa nãy với anh mà nói dễ như bỡn.
Đến cả thợ quay phim ở xung quanh lúc này cũng vô cùng căng thẳng dùng máy quay quay lại từng chi tiết một, đến cả vẻ mặt lặng như giếng nước cổ của Trần Phong cũng được lưu lại.
Chỉ trong thời gian một ngày, biểu hiện của Trần Phong lại khác hẳn nhau, hôm qua như cừu non, hôm nay như hổ dữ, sự trái ngược này quá lớn, quá nhanh.
Nên mọi khán giá lúc này đều sục sôi nhiệt huyết, còn fan của Trần Phong lúc này hét to tên của anh, vui mừng thay anh.
“Thiện tai, thiện tại, tôi không hiểu Lee Chang Hee của nước CL kia buổi sáng quên uống thuốc sao? Anh gây sự với Trần Phong, thì chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”.
Tam Giới ngồi trên ghế khán giả, dù thế nào cũng không hiểu nổi.
Phải biết là việc trước kia của Trần Phong chói mắt đến thế, những chiến tích đó đại diện cho màn đồ sát đẫm máu, trong tình hình như vậy, Lee Chang Hee thế mà còn dám khiêu chiến Trần Phong, thế không phải là não bị cửa kẹp sao?
“Tam Giới, giờ còn không hiểu sao? Cái tính của người CL không phải là không coi ai ra gì, tự cao tự đại, cứ như trên đời ngoài bọn họ ra thì không có ai khác sao?”.
Cơ Uẩn thấy Tam Giới bảy vẻ mặt không hiểu, nên lên tiếng giải thích.
Nền tảng của gia tộc Cơ Uẩn thâm sâu, tai mắt trải khắp nơi, với tất cả các võ sĩ tham gia thi đấu thì đều có hiểu biết đơn giản, còn Tam Giới và Thiên Ưng thì kém ở mặt này hơn chút, họ chỉ vùi đầu luyện võ.
Bên tai nghe lời nói của Cơ Uẩn và Tam Giới, Thiên Ưng không nói gì mà nhìn bóng Trần Phong rời đi, ánh mắt nóng rực.
Sau khi trận đấu này kết thúc, tin chắc rằng tất cả võ sĩ trẻ của Hoa Hạ đều sẽ lấy Trần Phong làm gương.
Mặc dù đuổi kịp thực lực của Trần Phong thì hơi không có khả năng, nhưng sự tồn tại của Trần Phong với những võ sĩ trẻ mà nói, thì anh chính là một tấm gương, chỉ cần có anh là được.
Trận đấu đã kết thúc, dưới ánh chiều tà, trên sàn vẫn còn thi thể lạnh băng của Lee Chang Hee nằm, nhân viên của ban tổ chức đại hội và người dẫn đoàn CL cùng đi lên, nâng xác Lee Chang Hee xuống, ngoài ra còn có người đã dọn dẹp đơn giản sàn.
Nhìn bóng Trần Phong rời đi, nỗi hận của người dẫn đoàn CL ngập tràn, nhưng trong nỗi hận này còn có một chút sợ hãi khó phát hiện.
Phải biết là trên thế giới gia tộc của Lee Chang Hee cũng rất có địa vị, nhưng hiện giờ truyền nhân mà nhà họ Lee dốc lòng bồi dưỡng thế mà lại chết trong cuộc thi, với người dẫn đoàn như anh ta mà nói, thì tình hình không ổn.
Mặc dù Lee Chang Hee không phải người khác dùng thủ đoạn bỉ ổi giết chết, nhưng đến lúc đó gia chủ của nhà họ Lee nổi giận, thì khó đảm bảo sẽ không ra tay với người dẫn đoàn là anh ta.
Nghĩ đến đây vẻ mặt người dẫn đoàn CL khổ sở, không biết phải làm thế nào.
Trong tiếng hò hét của các khán giả, Trần Phong về phòng nghỉ của tuyển thủ với gương mặt lạnh tanh, lúc thi đấu không được mang bất cứ đồ gì, nên đồ vật mang theo bên người của anh đều để ở phòng nghỉ, lúc này muốn đi lấy.
“Ngài Trần Phong, anh đúng là quá mạnh!”.
Trong phòng nghỉ, Ferdido chuẩn bị lên sàn thấy Trần Phong đi tới, vội vàng đứng dậy chào hỏi, lúc nói tràn ngập kính trọng.
Trần Phong mỉm cười đáp lại, sau đó anh dường như nhớ ra cái gì nhắc nhở Ferdido: “Đây chẳng qua chỉ là một cuộc thi mà thôi, dừng đúng lúc, đừng miễn cưỡng chính mình, tình hình bất thường thì nhận thua cũng không sao!”.
Sở dĩ Trần Phong nói như vậy, thứ nhất là vì ấn tượng với Ferdido không tệ, thứ hai là vì Ron, anh không hiểu về Ron, không rõ phong cách hành sự của anh ta, chỉ sợ anh ta ra chiêu giết người với Ferdido.
“Tôi biết rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của ngài Trần Phong!”.
Nghe thấy lời dặn của Trần Phong, Ferdido lộ vẻ mặt biết ơn, thứ nhất anh ta cảm ơn đối phương đã nương tay với anh ta hôm qua, sau đó là cảm ơn lời nhắc nhở thiện chí của đối phương hiện tại.
Trận quyết đấu của Trần Phong và Lee Chang Hee hôm nay, Lee Chang Hee thế mà không cả có năng lực đánh trả đã bị giết trong nháy mắt, mà thực lực của Lee Chang Hee mạnh hơn anh ta nhiều, cho nên, hôm qua may mà Trần Phong nương tay.
“Ừm, cố lên!”.
Trần Phong đi đến chỗ tủ đứng, mở tủ lấy đồ của mình ra, sau đó chào hỏi với Ferdido, xoay người rời khỏi phòng nghỉ trong sự cung kính của đối phương.
Cùng lúc đó, ở trong một phòng nghỉ khác, Ron sắp lên sàn, lúc này anh ta không có sự hống hách khi trước, giờ đang ngồi trên ghế, sắc mặt u ám, anh ta không ngờ Lee Chang Hee lại không đi được một hiệp, bị giết trong tích tắc khi đụng Trần Phong, việc này khiến anh ta không thể chấp nhận nổi.
Ron thường xuyên luận bàn võ học với Lee Chang Hee, có thể nói là cực kì hiểu thực lực của Lee Chang Hee, hơn nữa đối phương còn tiêm thuốc gene, năng lực chiến đấu tăng cao, không thể thua thê thảm như vậy.
Anh ta tưởng dù với thực lực của Lee Chang Hee không thể giết Trần Phong, thì cũng có thể khiến Trần Phong bị thương ở mức độ nhất định, như vậy trận sau, Trần Phong bị thương sẽ chết chắc.
Chỉ có điều, mọi việc chẳng qua chỉ là ảo tưởng mà thôi, Lee Chang Hee bị xử đẹp bằng một đòn, đến cả cơ hội đánh trả cũng không có, lúc này trong lòng anh ta hơi sợ hãi, trong não nhớ lại hình ảnh chiến đấu trước đó, âm thầm phân tích thực lực của Trần Phong rốt cuộc đạt đến cảnh giới gì.