Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Não bị úng nước
"Là thế này, bà Lâm sau khi kết hôn với ông Hạ, vẫn qua lại với một người đàn ông tên
Vương Mạnh Long, Vương Mạnh Long này là người yêu thời đại học của bà Lâm, tình cảm
với bà Lâm rất tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, bà Lâm lại gả cho ông Hạ."
"Trong cơn đau buồn phẫn nộ, Vương Mạnh Long mượn rượu giải sầu, cuối cùng trở thành
một con bạc, thua hết mọi tài sản, sau khi bà Lâm sinh cô Hạ, trong một lần tình cờ, lại gặp
Vương Mạnh Long, có lẽ vì cảm thấy áy náy với hoàn cảnh thê thảm của Vương Mạnh Long,
nên bà Lâm lại giấu ông Hạ nối lại tình xưa với Vương Mạnh Long."
"Trong lúc đó, Vương Mạnh Long còn tìm bà Lâm vay tiền mấy lần, bà Lâm đều cho vay, cuối
cùng, việc này không biết tại sao lại bị Tôn Quế Phương biết được, Tôn Quế Phương lấy
việc này ra bắt đầu uy hiếp bà Lâm..."
Trương Đông Thần chỉ dùng vài câu ngắn gọn đã kể rành mạch ngọn nguồn sự việc. Sau khi
nghe xong, mày Trần Phong cau lại, việc này liên quan tới Hạ Mộng Dao, hơi khó giải quyết.
Lâm Lan dù sao cũng là mẹ Hạ Mộng Dao, một khi Hạ Mộng Dao biết, mẹ mình qua lại với
người đàn ông khác, cũng không biết có chịu nổi cú sốc này không.
"Việc này để tôi nghĩ cách, cậu cho người theo dõi Vương Mạnh Long trước đã, đừng để hắn
làm phiền Mộng Dao." Trần Phong dặn dò, loại việc nhà này, khó xử lý nhất, anh vừa phải suy
nghĩ cho Hạ Mộng Dao, lại không thể quá ác với Lâm Lan, hơn nữa còn phải nghĩ cách tạm
thời giấu kín chuyện này.
"Vâng, thiếu chủ." Trương Đông Thần lễ phép gật đầu.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Phong vội vàng cúp máy, là Hạ Mộng Dao về rồi. Cô ấy hai hôm
nay luôn ở núi Ngọc Tuyền, nên không biết bên ngoài đã long trời lở đất.
Nhưng hôm nay sau khi về, vành mắt cô ấy hoen đỏ, rõ ràng giấy không bọc được lửa, cô ấy
đã biết những việc Lâm Lan làm rồi.
"Muốn ăn gì, anh đi nấu cho em." Trần Phong mỉm cười hỏi.
"Trần Phong..." Hạ Mộng Dao hé miệng, đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ.
Trần Phong đứng dậy, ôm Hạ Mộng Dao vào lòng, dịu dàng nói: "Anh biết em muốn nói gì,
nhưng em biết anh không để ý những việc đó."
"Nhưng, người bên ngoài đều nói anh..." Sắc mặt Hạ Mộng Dao tủi thân, trên đời này, chỉ có
cô biết rõ nhất người đàn ông trước mắt này, rốt cuộc ưu tú thế nào, căn bản không phải là
đồ vô dụng.
"Miệng mọc trên người họ, họ muốn nói sao thì nói, chỉ cần em không nghĩ thế là được." Trần
Phong cười nói, không phải Trần Phong rộng lượng mà là anh cảm thấy không cần thiết so
đo với lũ kiến.
"Ừm." Hạ Mộng Dao khẽ vùi đầu vào vai Trần Phong, nỉ non: "Trần Phong, sao anh lại tốt với
em vậy chứ?"
"Vì em là thiên sứ ông trời phái đến cứu rỗi anh..." Trong mắt Trần Phong xẹt qua vẻ hoài
niệm, ba năm trước, anh bị người nhà họ Trần đuổi giết, lúc bị thương nặng, được Hạ Vệ
Quốc đưa về nhà họ Hạ, khi ấy Lâm Lan đã muốn đuổi anh đi, nói anh ở nhà họ Hạ sẽ rất xui
xẻo.
Lúc đó, Hạ Vệ Quốc hơi do dự, hơi hối hận vì đưa anh về nhà, nhỡ Trần Phong có việc gì thì
e là ông ấy sẽ gặp phiền phức không nhỏ.
Chỉ có Hạ Mộng Dao, cật lực phản đối, muốn giữ anh lại.
Cũng không phải Hạ Mộng Dao thích Trần Phong, mà là cô không nhẫn tâm.
Vì đuổi Trần Phong đang bị thương nặng đi, không khác gì giết Trần Phong cả.
Cứ thế, Trần Phong ở lại, nửa tháng bị thương ấy, Hạ Mộng Dao như một bảo mẫu, chăm
sóc anh cẩn thận tỉ mỉ, đến tận khi khỏi hẳn.
Có thể nói, cái mạng này của Trần Phong là do Hạ Mộng Dao cứu.
Lúc ấy, Trần Phong đã yêu Hạ Mộng Dao, người con gái bên ngoài thì lạnh lùng, trong lòng lại
ấm áp, vì Hạ Mộng Dao, anh kiên quyết không do dự ở lại nhà họ Hạ, thậm chí đến cả suy
nghĩ tìm nhà họ Trần trả thù cũng phai nhạt đi.
"Đúng rồi, anh luôn không chịu nói cho em biết, ba năm trước, sao anh lại bị thương nặng
như vậy..."
Hạ Mộng Dao hỏi, đây là câu hỏi luôn được chôn trong lòng cô ba năm qua, đặc biệt là mấy
ngày gần đây, cùng với việc Trần Phong liên tục thể hiện bản lĩnh hơn hẳn người thường, cô
càng hiếu kì hơn, Trần Phong ba năm trước rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà bị thương
nặng như vậy, còn nữa, Trần Phong thực sự chỉ là trẻ mồ côi ư?
Trần Phong thở dài, anh biết Hạ Mộng Dao sớm muộn gì cũng sẽ hỏi, chỉ không ngờ, ngày
này sẽ đến nhanh như vậy, có điều, mình biết nói với cô ấy sao đây?
Mình là con riêng của nhà họ Trần? Hay là người thừa kế của nhà họ Trần?
Đúng lúc Trần Phong khó xử, thì điện thoại Hạ Mộng Dao reo vang, người gọi là Lâm Lan.
Hạ Mộng Dao lạnh lùng ấn nút nghe.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói hưng phấn của Lâm Lan: "Con gái, mẹ muốn báo cho
con một tin tốt vô cùng!"
"Tin tốt gì?"
Hạ Mộng Dao bặm chặt đôi môi đỏ mọng, lạnh nhạt hỏi.
"Mẹ tìm cho con một người đàn ông, người đàn ông này, hơn thằng vô dụng Trần Phong kia
gấp trăm, gấp nghìn..."
"Mẹ, đủ rồi đấy!" Hạ Mộng Dao lạnh lùng ngắt lời: "Con đã bảo với mẹ rồi, con sẽ không rời
xa Trần Phong."
"Hạ Mộng Dao!" Lâm Lan hét lên the thé, tức giận nói: "Thằng vô dụng chết tiệt kia rốt cuộc
có gì tốt? Không biết ăn nói ngon ngọt khiến con vui, cũng không thể cho con vinh hoa phú
quý khiến con không phải lo cơm áo gạo tiền, sao con cứ quyết treo cổ trên cái cây này thế
hả?"
"Vì anh ấy yêu con, con cũng yêu anh ấy, lí do này mẹ hài lòng chưa?" Hạ Mộng Dao hờ hững
nói.
"Yêu? Yêu có làm cơm ăn được không? Yêu có thể khiến con lái siêu xe, ở nhà đẹp không?"
Lâm Lan nói hết nước hết cái: "Con biết lần này người đàn ông mẹ tìm cho con là ai không?"
"Không biết, cũng không có hứng muốn biết!" Hạ Mộng Dao vẫn lạnh lùng.
Lâm Lan tức đến ngứa cả răng, nói: "Cậu ta tên là Thẩm Quân Văn, con có thể ra ngoài hỏi
thăm thử, người ta có thân phận gì, là cháu ruột của Thẩm Hồng Xương - người giàu nhất
Thương Châu, người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm đấy! Dù là mặt nào thì Thẩm Quân
Văn cũng có thể bỏ xa thằng vô dụng Trần Phong cả vạn con phố!"
"Nếu con có thể kết hôn với Thẩm Quân Văn, không chỉ đời này mà đời sau sau nữa, con
vẫn không phải lo cơm ăn áo mặc." Lâm Lan hưng phấn nói, với bà ấy, không có người con
gái nào có thể từ chối điều kiện hậu hĩnh như vậy, gả cho người thừa kế của người giàu nhất,
biết bao cô gái chen nhau vỡ đầu cũng không có được cơ hội thế này.
"Nói xong chưa? Nói xong rồi con cúp máy đây."
"Hạ Mộng Dao, con có ý gì?" Lâm Lan lại tức xì khói, chẳng lẽ bà ấy nói nhiều như thế Hạ
Mộng Dao không nghe lọt câu nào: "Con biết để tìm được Thẩm Quân Văn - chàng rể vàng
này cho con, mẹ tốn bao công sức không hả?"
"Không liên quan gì đến con hết." Hạ Mộng Dao lạnh lùng nói một câu, sau đó cúp máy luôn.
"Tít, tít."
Lâm Lan tức đến mức suýt nữa vứt điện thoại xuống đất, sắc mặt Tôn Quế Phương ở bên
cạnh cũng u ám vô cùng.
"Con khốn này, có phải não bị úng nước không? Không gả cho con đại gia như Thẩm Quân
Văn, mà lại khăng khăng đi theo thằng vô dụng Trần Phong!" Tôn Quế Phương chửi mát,
theo bà ta, phàm là phụ nữ có đầu óc chút thì đều sẽ chọn Thẩm Quân Văn, chứ không phải
Trần Phong.
Vương Mạnh Long, Vương Mạnh Long này là người yêu thời đại học của bà Lâm, tình cảm
với bà Lâm rất tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, bà Lâm lại gả cho ông Hạ."
"Trong cơn đau buồn phẫn nộ, Vương Mạnh Long mượn rượu giải sầu, cuối cùng trở thành
một con bạc, thua hết mọi tài sản, sau khi bà Lâm sinh cô Hạ, trong một lần tình cờ, lại gặp
Vương Mạnh Long, có lẽ vì cảm thấy áy náy với hoàn cảnh thê thảm của Vương Mạnh Long,
nên bà Lâm lại giấu ông Hạ nối lại tình xưa với Vương Mạnh Long."
"Trong lúc đó, Vương Mạnh Long còn tìm bà Lâm vay tiền mấy lần, bà Lâm đều cho vay, cuối
cùng, việc này không biết tại sao lại bị Tôn Quế Phương biết được, Tôn Quế Phương lấy
việc này ra bắt đầu uy hiếp bà Lâm..."
Trương Đông Thần chỉ dùng vài câu ngắn gọn đã kể rành mạch ngọn nguồn sự việc. Sau khi
nghe xong, mày Trần Phong cau lại, việc này liên quan tới Hạ Mộng Dao, hơi khó giải quyết.
Lâm Lan dù sao cũng là mẹ Hạ Mộng Dao, một khi Hạ Mộng Dao biết, mẹ mình qua lại với
người đàn ông khác, cũng không biết có chịu nổi cú sốc này không.
"Việc này để tôi nghĩ cách, cậu cho người theo dõi Vương Mạnh Long trước đã, đừng để hắn
làm phiền Mộng Dao." Trần Phong dặn dò, loại việc nhà này, khó xử lý nhất, anh vừa phải suy
nghĩ cho Hạ Mộng Dao, lại không thể quá ác với Lâm Lan, hơn nữa còn phải nghĩ cách tạm
thời giấu kín chuyện này.
"Vâng, thiếu chủ." Trương Đông Thần lễ phép gật đầu.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Phong vội vàng cúp máy, là Hạ Mộng Dao về rồi. Cô ấy hai hôm
nay luôn ở núi Ngọc Tuyền, nên không biết bên ngoài đã long trời lở đất.
Nhưng hôm nay sau khi về, vành mắt cô ấy hoen đỏ, rõ ràng giấy không bọc được lửa, cô ấy
đã biết những việc Lâm Lan làm rồi.
"Muốn ăn gì, anh đi nấu cho em." Trần Phong mỉm cười hỏi.
"Trần Phong..." Hạ Mộng Dao hé miệng, đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ.
Trần Phong đứng dậy, ôm Hạ Mộng Dao vào lòng, dịu dàng nói: "Anh biết em muốn nói gì,
nhưng em biết anh không để ý những việc đó."
"Nhưng, người bên ngoài đều nói anh..." Sắc mặt Hạ Mộng Dao tủi thân, trên đời này, chỉ có
cô biết rõ nhất người đàn ông trước mắt này, rốt cuộc ưu tú thế nào, căn bản không phải là
đồ vô dụng.
"Miệng mọc trên người họ, họ muốn nói sao thì nói, chỉ cần em không nghĩ thế là được." Trần
Phong cười nói, không phải Trần Phong rộng lượng mà là anh cảm thấy không cần thiết so
đo với lũ kiến.
"Ừm." Hạ Mộng Dao khẽ vùi đầu vào vai Trần Phong, nỉ non: "Trần Phong, sao anh lại tốt với
em vậy chứ?"
"Vì em là thiên sứ ông trời phái đến cứu rỗi anh..." Trong mắt Trần Phong xẹt qua vẻ hoài
niệm, ba năm trước, anh bị người nhà họ Trần đuổi giết, lúc bị thương nặng, được Hạ Vệ
Quốc đưa về nhà họ Hạ, khi ấy Lâm Lan đã muốn đuổi anh đi, nói anh ở nhà họ Hạ sẽ rất xui
xẻo.
Lúc đó, Hạ Vệ Quốc hơi do dự, hơi hối hận vì đưa anh về nhà, nhỡ Trần Phong có việc gì thì
e là ông ấy sẽ gặp phiền phức không nhỏ.
Chỉ có Hạ Mộng Dao, cật lực phản đối, muốn giữ anh lại.
Cũng không phải Hạ Mộng Dao thích Trần Phong, mà là cô không nhẫn tâm.
Vì đuổi Trần Phong đang bị thương nặng đi, không khác gì giết Trần Phong cả.
Cứ thế, Trần Phong ở lại, nửa tháng bị thương ấy, Hạ Mộng Dao như một bảo mẫu, chăm
sóc anh cẩn thận tỉ mỉ, đến tận khi khỏi hẳn.
Có thể nói, cái mạng này của Trần Phong là do Hạ Mộng Dao cứu.
Lúc ấy, Trần Phong đã yêu Hạ Mộng Dao, người con gái bên ngoài thì lạnh lùng, trong lòng lại
ấm áp, vì Hạ Mộng Dao, anh kiên quyết không do dự ở lại nhà họ Hạ, thậm chí đến cả suy
nghĩ tìm nhà họ Trần trả thù cũng phai nhạt đi.
"Đúng rồi, anh luôn không chịu nói cho em biết, ba năm trước, sao anh lại bị thương nặng
như vậy..."
Hạ Mộng Dao hỏi, đây là câu hỏi luôn được chôn trong lòng cô ba năm qua, đặc biệt là mấy
ngày gần đây, cùng với việc Trần Phong liên tục thể hiện bản lĩnh hơn hẳn người thường, cô
càng hiếu kì hơn, Trần Phong ba năm trước rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà bị thương
nặng như vậy, còn nữa, Trần Phong thực sự chỉ là trẻ mồ côi ư?
Trần Phong thở dài, anh biết Hạ Mộng Dao sớm muộn gì cũng sẽ hỏi, chỉ không ngờ, ngày
này sẽ đến nhanh như vậy, có điều, mình biết nói với cô ấy sao đây?
Mình là con riêng của nhà họ Trần? Hay là người thừa kế của nhà họ Trần?
Đúng lúc Trần Phong khó xử, thì điện thoại Hạ Mộng Dao reo vang, người gọi là Lâm Lan.
Hạ Mộng Dao lạnh lùng ấn nút nghe.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói hưng phấn của Lâm Lan: "Con gái, mẹ muốn báo cho
con một tin tốt vô cùng!"
"Tin tốt gì?"
Hạ Mộng Dao bặm chặt đôi môi đỏ mọng, lạnh nhạt hỏi.
"Mẹ tìm cho con một người đàn ông, người đàn ông này, hơn thằng vô dụng Trần Phong kia
gấp trăm, gấp nghìn..."
"Mẹ, đủ rồi đấy!" Hạ Mộng Dao lạnh lùng ngắt lời: "Con đã bảo với mẹ rồi, con sẽ không rời
xa Trần Phong."
"Hạ Mộng Dao!" Lâm Lan hét lên the thé, tức giận nói: "Thằng vô dụng chết tiệt kia rốt cuộc
có gì tốt? Không biết ăn nói ngon ngọt khiến con vui, cũng không thể cho con vinh hoa phú
quý khiến con không phải lo cơm áo gạo tiền, sao con cứ quyết treo cổ trên cái cây này thế
hả?"
"Vì anh ấy yêu con, con cũng yêu anh ấy, lí do này mẹ hài lòng chưa?" Hạ Mộng Dao hờ hững
nói.
"Yêu? Yêu có làm cơm ăn được không? Yêu có thể khiến con lái siêu xe, ở nhà đẹp không?"
Lâm Lan nói hết nước hết cái: "Con biết lần này người đàn ông mẹ tìm cho con là ai không?"
"Không biết, cũng không có hứng muốn biết!" Hạ Mộng Dao vẫn lạnh lùng.
Lâm Lan tức đến ngứa cả răng, nói: "Cậu ta tên là Thẩm Quân Văn, con có thể ra ngoài hỏi
thăm thử, người ta có thân phận gì, là cháu ruột của Thẩm Hồng Xương - người giàu nhất
Thương Châu, người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm đấy! Dù là mặt nào thì Thẩm Quân
Văn cũng có thể bỏ xa thằng vô dụng Trần Phong cả vạn con phố!"
"Nếu con có thể kết hôn với Thẩm Quân Văn, không chỉ đời này mà đời sau sau nữa, con
vẫn không phải lo cơm ăn áo mặc." Lâm Lan hưng phấn nói, với bà ấy, không có người con
gái nào có thể từ chối điều kiện hậu hĩnh như vậy, gả cho người thừa kế của người giàu nhất,
biết bao cô gái chen nhau vỡ đầu cũng không có được cơ hội thế này.
"Nói xong chưa? Nói xong rồi con cúp máy đây."
"Hạ Mộng Dao, con có ý gì?" Lâm Lan lại tức xì khói, chẳng lẽ bà ấy nói nhiều như thế Hạ
Mộng Dao không nghe lọt câu nào: "Con biết để tìm được Thẩm Quân Văn - chàng rể vàng
này cho con, mẹ tốn bao công sức không hả?"
"Không liên quan gì đến con hết." Hạ Mộng Dao lạnh lùng nói một câu, sau đó cúp máy luôn.
"Tít, tít."
Lâm Lan tức đến mức suýt nữa vứt điện thoại xuống đất, sắc mặt Tôn Quế Phương ở bên
cạnh cũng u ám vô cùng.
"Con khốn này, có phải não bị úng nước không? Không gả cho con đại gia như Thẩm Quân
Văn, mà lại khăng khăng đi theo thằng vô dụng Trần Phong!" Tôn Quế Phương chửi mát,
theo bà ta, phàm là phụ nữ có đầu óc chút thì đều sẽ chọn Thẩm Quân Văn, chứ không phải
Trần Phong.