Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 700: Sự phẫn nộ của Caesar
Lúc này Caesar chỉ cảm thấy cơ thể của mình hơi lâng lâng, cảm giác như đang nằm mơ vậy, có điều giấc mơ này là một cơn ác mộng.
Anh ta ý thức lại nhìn về phía Trần Phong, tên Hoa Hạ hèn mọn trước mắt anh ta, lúc này đã trở thành một con người vô cùng thần bí.
Rốt cuộc anh và công chúa Anne có quan hệ gì, mà lại có thể khiến công chúa Anne coi thường sự tồn tại của gia tộc Roboly.
Rốt cuộc là quan hệ như thế nào, mà có thể làm cho công chúa Anne sỉ nhục anh ta trước mặt bao nhiêu người như vậy.
“Tại sao?”
Caesar lúc này nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, trong chớp mắt, trong mắt anh ta chỉ toàn hình ảnh của Trần Phong.
Đây không chỉ là nghi hoặc của Caesar, mọi người ở đó cũng đều nghĩ như vậy, nhưng bất luận kết quả ra sao, thì sau khi buổi tiệc kết thúc, truyền nhân của gia tộc Roboly là Caesar sẽ trở thành câu chuyện cười cho mọi người.
Trong một căn biệt thự đâu đó ở Luân Đân.
“Chính là anh ta!”
Susan cảm thấy Trần Phong hơi quen quen, là bởi vì lúc trước cô đã từng đọc một bài báo liên quan đến Trần Phong.
Chỉ có điều, bình thường cô hay bận bịu việc nọ việc kia, không quá để ý đến, hơn nữa cô vốn dĩ cho rằng bọn họ cũng sẽ chẳng bao giờ đụng mặt.
Lúc này cô ta vô tình xem lại bài báo đó, Trần Phong đã giết rất nhiều nhẫn giả của nước R, ngay đến cả người xép hạng thứ 18 và 38 trên Thần Bảng cũng chết dưới tay của anh.
Susan cầm tờ báo, hai tay run run: “Trần Phong, người này quá nguy hiểm, vẫn nên nói với Caesar thiếu gia một tiếng thì hơn!”
Cô ta bất giác nhớ đến lúc ở sân bay, bọn họ đã có khúc mắc với Trần Phong, mặc dù không lớn, nhưng dù sao cũng là chuyện không mấy vui vẻ, Susan cảm thấy nhất định phải nói với Caesar, rồi cô ta cầm điện thoại lên gọi điện cho Caesar.
“Tút! Tút! Tút!”
Trong lâu đài ở tháp Luân Đân, một bữa tiệc sinh nhật vốn náo nhiệt, nhưng lúc này lại im ắng đến lạ thường, không ai nói gì, bầu không khí rất kỳ dị.
“Ring ring!”
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, phá vỡ không khí ngượng ngùng đó, mọi người đều quay ra nhìn, phát hiện đó là điện thoại của Caesar.
Caesar lấy điện thoại ra, mặt không biểu cảm bắt máy.
“Caesar thiếu gia, tôi là Susan, tôi vừa mới xem tài liệu về tên người Hoa Hạ đó!”
Vừa bắt máy, Susan đã nói thằng vào vấn đề.
“Cái gì? Sao cô biết tôi đang định bảo cô điều tra về anh ta!”
Caesar sững sờ, chuyện này vừa mới xảy ra chưa được bao lâu, cho dù tốc độ truyền tin có nhanh, thì Susan cũng không thể biết ngay lập tức như thế được.
“Việc này…”
Susan thần ra một lúc, nhất thời không biết trả lời sao.
Cô ta vốn dĩ luôn cảm thấy trông Trần Phong rất quen, nhưng sau khi đọc báo, liền bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, sợ Caesar chọc giận người ta, cho nên tự cảm thấy cần phải nói với anh ta một tiếng, không ngờ Caesar bấy giờ lại bảo cô đi điều tra về Trần Phong.
“Caesar thiếu gia, sao thế, lẽ nào anh và người Hoa Hạ đó đã xảy ra xung đột gì sao?”
Trong lòng Susan đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an, nhưng cô ta hiểu tính khí của Caesar, cho nên không dám hỏi trực tiếp, đành phải nói bóng nói gió: “Ban nãy tôi vô tình xem được tin tức liên quan đến người Hoa Hạ kia, cho nên muốn báo lại với anh!”
“Cô nói đi, tên khốn nạn đó có thân phận gì!”. Cơn giận của Caesar lúc này lên đến đỉnh đầu rồi, giọng điệu rất khó chịu.
“Là thế này…”. Susan nói hết tất cả những gì cô ta biết cho Caesar nghe.
Caesar sau khi cúp điện thoại có hơi do dự, định xin lỗi công chúa Anne, còn về Trần Phong, Caesar cảm thấy Trần Phong không xứng đáng nhận được lời xin lỗi của mình.
“Công chúa Anne, xin lỗi, hôm nay tôi có hơi lỗ mãng!”
Lần này Caesar trở về, chủ yếu là để lấy lòng công chúa Anne, mặc dù đã đến nước này rồi, nhưng anh ta vẫn muốn gỡ lại chút gì đó.
“Ngài Caesar, ban nãy anh chưa nghe rõ à?”
Công chúa Anne vẫn chưa nguôi giận, đương nhiên sẽ không nể mặt anh ta.
Sắc mặt Caesar liên tục thay đổi, như là đang đấu tranh nội tâm vậy. Ban nãy anh ta vừa nói Trần Phong là người hoang dã chưa tiến hóa hết, còn nói muốn đuổi người ta ra khỏi hội trường, nhưng tình hình bây giờ thì hoàn toàn ngược lại.
Nếu như xin lỗi người ta, thì địa vị của anh ta trong giới xã hội thượng lưu của Ưng Quốc sẽ mất đi hoàn toàn, hơn nữa bởi vì chuyện này, anh ta rất có thể sẽ trở thành đối tượng bị người ta chê cười.
Với cả, anh ta là truyền nhân của gia tộc Roboly, sao có thể xin lỗi một người Hoa Hạ được.
“Công chúa Anne, ban nãy tôi có xung đột với người này, cho nên giờ không thể xin lỗi anh ta được!”
Caesar do dự một lúc, vẫn bày tỏ rõ thái độ, mặc dù anh ta không thể để mất cơ hội kết giao với Anne, nhưng vì thế mà trở thành trò cười cho Ưng Quốc thì thật không đáng.
“Được, vậy mời anh ra ngoài!”
Công chúa Anne không hề do dự, trực tiếp đưa ra mệnh lệnh.
Tâm trạng Caesar lúc này không thể diễn tả nổi, ấm ức, phẫn nộ, anh ta không nhịn được muốn gào lên một tiếng, cũng may sức kiềm chế của anh ta rất tốt, có thể nén sự tức giận trong lòng xuống, hành lễ với công chúa Anne.
“Công chúa Anne tôn kính, sinh nhật vui vẻ!”
Caesar cố nở một nụ cười, nói với công chúa Caesar, nói xong liền quay người rời đi, không hề có ý định ở lại, anh ta không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, anh ta biết công chúa Anne một khi đã ra quyết định, thì sẽ không thay đổi.
Nhìn bóng dáng Caesar rời đi, mọi người mới hoàn hồn, màn vừa rồi thực sự khiến người ta kinh ngạc, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, chắc sẽ chẳng ai tin.
Công chúa Anne lại vì một người Hoa Hạ, mà không ngại đắc tội với truyền nhân của gia tộc Roboly, chuyện này chắc chắn chả mấy chốc sẽ được lan truyền đi khắp thế giới.
Mặc dù như vậy, nhưng bọn họ cho rằng Caesar bị sỉ nhục, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Trần Phong.
Quả nhiên, lúc Caesar ra đến cửa, đột nhiên dừng lại, quay người nhìn Trần Phong, trong ánh mắt hiện rõ vẻ tức giận và sát khí, cảm giác như muốn nói với Trần Phong rằng, nhất định sẽ không tha cho anh.
Trần Phong mặt vẫn không biểu cảm đứng tại đó, đối với sự uy hiếp của Caesar, anh căn bản không hề để ý, nó thật sự không hề đáng để bận tâm.
Trần Phong xem nhẹ hành động của Caesar, khiến trong lòng anh ta càng phẫn nộ hơn, vốn dĩ cho rằng Trần Phong sẽ bị đuổi đi, không ngờ bản thân mới là người bị đuổi, tất cả đều là tại Trần Phong.
Caesar lúc này hận không thể nuốt sống Trần Phong, có điều lý trí nói với anh ta, không thể gây chuyện ở đây, điều đó chỉ khiến công chúa Anne càng có ấn tượng không tốt về mình.
Caesar hít một hơi thật sâu, từ từ giải tỏa tâm trạng tức giận, sau đó quay người rời khỏi lâu đài.
“Đồ đáng chết, thứ hoang dã!”
Caesar vừa ra khỏi nơi tổ chức buổi tiệc, liền không nhịn được mà mắng chửi, từ lúc sinh ra tới giờ, anh ta chưa từng phải chịu ấm ức lớn thế này, chuyện này đối với anh ta là một đả kích quá lớn, nếu như không trả thù Trần Phong, thì anh ta không phải là Caesar.
Caesar lấy điện thoại ra gọi cho Susan.
Mà lúc này, sau khi Caesar đi, bữa tiệc lại diễn ra bình thường không bị ai quấy nhiễu, các vị khách đều trở về trạng thái vui vẻ, từng người từng người đến cạn ly chúc mừng công chúa Anne.
Anh ta ý thức lại nhìn về phía Trần Phong, tên Hoa Hạ hèn mọn trước mắt anh ta, lúc này đã trở thành một con người vô cùng thần bí.
Rốt cuộc anh và công chúa Anne có quan hệ gì, mà lại có thể khiến công chúa Anne coi thường sự tồn tại của gia tộc Roboly.
Rốt cuộc là quan hệ như thế nào, mà có thể làm cho công chúa Anne sỉ nhục anh ta trước mặt bao nhiêu người như vậy.
“Tại sao?”
Caesar lúc này nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, trong chớp mắt, trong mắt anh ta chỉ toàn hình ảnh của Trần Phong.
Đây không chỉ là nghi hoặc của Caesar, mọi người ở đó cũng đều nghĩ như vậy, nhưng bất luận kết quả ra sao, thì sau khi buổi tiệc kết thúc, truyền nhân của gia tộc Roboly là Caesar sẽ trở thành câu chuyện cười cho mọi người.
Trong một căn biệt thự đâu đó ở Luân Đân.
“Chính là anh ta!”
Susan cảm thấy Trần Phong hơi quen quen, là bởi vì lúc trước cô đã từng đọc một bài báo liên quan đến Trần Phong.
Chỉ có điều, bình thường cô hay bận bịu việc nọ việc kia, không quá để ý đến, hơn nữa cô vốn dĩ cho rằng bọn họ cũng sẽ chẳng bao giờ đụng mặt.
Lúc này cô ta vô tình xem lại bài báo đó, Trần Phong đã giết rất nhiều nhẫn giả của nước R, ngay đến cả người xép hạng thứ 18 và 38 trên Thần Bảng cũng chết dưới tay của anh.
Susan cầm tờ báo, hai tay run run: “Trần Phong, người này quá nguy hiểm, vẫn nên nói với Caesar thiếu gia một tiếng thì hơn!”
Cô ta bất giác nhớ đến lúc ở sân bay, bọn họ đã có khúc mắc với Trần Phong, mặc dù không lớn, nhưng dù sao cũng là chuyện không mấy vui vẻ, Susan cảm thấy nhất định phải nói với Caesar, rồi cô ta cầm điện thoại lên gọi điện cho Caesar.
“Tút! Tút! Tút!”
Trong lâu đài ở tháp Luân Đân, một bữa tiệc sinh nhật vốn náo nhiệt, nhưng lúc này lại im ắng đến lạ thường, không ai nói gì, bầu không khí rất kỳ dị.
“Ring ring!”
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, phá vỡ không khí ngượng ngùng đó, mọi người đều quay ra nhìn, phát hiện đó là điện thoại của Caesar.
Caesar lấy điện thoại ra, mặt không biểu cảm bắt máy.
“Caesar thiếu gia, tôi là Susan, tôi vừa mới xem tài liệu về tên người Hoa Hạ đó!”
Vừa bắt máy, Susan đã nói thằng vào vấn đề.
“Cái gì? Sao cô biết tôi đang định bảo cô điều tra về anh ta!”
Caesar sững sờ, chuyện này vừa mới xảy ra chưa được bao lâu, cho dù tốc độ truyền tin có nhanh, thì Susan cũng không thể biết ngay lập tức như thế được.
“Việc này…”
Susan thần ra một lúc, nhất thời không biết trả lời sao.
Cô ta vốn dĩ luôn cảm thấy trông Trần Phong rất quen, nhưng sau khi đọc báo, liền bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, sợ Caesar chọc giận người ta, cho nên tự cảm thấy cần phải nói với anh ta một tiếng, không ngờ Caesar bấy giờ lại bảo cô đi điều tra về Trần Phong.
“Caesar thiếu gia, sao thế, lẽ nào anh và người Hoa Hạ đó đã xảy ra xung đột gì sao?”
Trong lòng Susan đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an, nhưng cô ta hiểu tính khí của Caesar, cho nên không dám hỏi trực tiếp, đành phải nói bóng nói gió: “Ban nãy tôi vô tình xem được tin tức liên quan đến người Hoa Hạ kia, cho nên muốn báo lại với anh!”
“Cô nói đi, tên khốn nạn đó có thân phận gì!”. Cơn giận của Caesar lúc này lên đến đỉnh đầu rồi, giọng điệu rất khó chịu.
“Là thế này…”. Susan nói hết tất cả những gì cô ta biết cho Caesar nghe.
Caesar sau khi cúp điện thoại có hơi do dự, định xin lỗi công chúa Anne, còn về Trần Phong, Caesar cảm thấy Trần Phong không xứng đáng nhận được lời xin lỗi của mình.
“Công chúa Anne, xin lỗi, hôm nay tôi có hơi lỗ mãng!”
Lần này Caesar trở về, chủ yếu là để lấy lòng công chúa Anne, mặc dù đã đến nước này rồi, nhưng anh ta vẫn muốn gỡ lại chút gì đó.
“Ngài Caesar, ban nãy anh chưa nghe rõ à?”
Công chúa Anne vẫn chưa nguôi giận, đương nhiên sẽ không nể mặt anh ta.
Sắc mặt Caesar liên tục thay đổi, như là đang đấu tranh nội tâm vậy. Ban nãy anh ta vừa nói Trần Phong là người hoang dã chưa tiến hóa hết, còn nói muốn đuổi người ta ra khỏi hội trường, nhưng tình hình bây giờ thì hoàn toàn ngược lại.
Nếu như xin lỗi người ta, thì địa vị của anh ta trong giới xã hội thượng lưu của Ưng Quốc sẽ mất đi hoàn toàn, hơn nữa bởi vì chuyện này, anh ta rất có thể sẽ trở thành đối tượng bị người ta chê cười.
Với cả, anh ta là truyền nhân của gia tộc Roboly, sao có thể xin lỗi một người Hoa Hạ được.
“Công chúa Anne, ban nãy tôi có xung đột với người này, cho nên giờ không thể xin lỗi anh ta được!”
Caesar do dự một lúc, vẫn bày tỏ rõ thái độ, mặc dù anh ta không thể để mất cơ hội kết giao với Anne, nhưng vì thế mà trở thành trò cười cho Ưng Quốc thì thật không đáng.
“Được, vậy mời anh ra ngoài!”
Công chúa Anne không hề do dự, trực tiếp đưa ra mệnh lệnh.
Tâm trạng Caesar lúc này không thể diễn tả nổi, ấm ức, phẫn nộ, anh ta không nhịn được muốn gào lên một tiếng, cũng may sức kiềm chế của anh ta rất tốt, có thể nén sự tức giận trong lòng xuống, hành lễ với công chúa Anne.
“Công chúa Anne tôn kính, sinh nhật vui vẻ!”
Caesar cố nở một nụ cười, nói với công chúa Caesar, nói xong liền quay người rời đi, không hề có ý định ở lại, anh ta không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, anh ta biết công chúa Anne một khi đã ra quyết định, thì sẽ không thay đổi.
Nhìn bóng dáng Caesar rời đi, mọi người mới hoàn hồn, màn vừa rồi thực sự khiến người ta kinh ngạc, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, chắc sẽ chẳng ai tin.
Công chúa Anne lại vì một người Hoa Hạ, mà không ngại đắc tội với truyền nhân của gia tộc Roboly, chuyện này chắc chắn chả mấy chốc sẽ được lan truyền đi khắp thế giới.
Mặc dù như vậy, nhưng bọn họ cho rằng Caesar bị sỉ nhục, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Trần Phong.
Quả nhiên, lúc Caesar ra đến cửa, đột nhiên dừng lại, quay người nhìn Trần Phong, trong ánh mắt hiện rõ vẻ tức giận và sát khí, cảm giác như muốn nói với Trần Phong rằng, nhất định sẽ không tha cho anh.
Trần Phong mặt vẫn không biểu cảm đứng tại đó, đối với sự uy hiếp của Caesar, anh căn bản không hề để ý, nó thật sự không hề đáng để bận tâm.
Trần Phong xem nhẹ hành động của Caesar, khiến trong lòng anh ta càng phẫn nộ hơn, vốn dĩ cho rằng Trần Phong sẽ bị đuổi đi, không ngờ bản thân mới là người bị đuổi, tất cả đều là tại Trần Phong.
Caesar lúc này hận không thể nuốt sống Trần Phong, có điều lý trí nói với anh ta, không thể gây chuyện ở đây, điều đó chỉ khiến công chúa Anne càng có ấn tượng không tốt về mình.
Caesar hít một hơi thật sâu, từ từ giải tỏa tâm trạng tức giận, sau đó quay người rời khỏi lâu đài.
“Đồ đáng chết, thứ hoang dã!”
Caesar vừa ra khỏi nơi tổ chức buổi tiệc, liền không nhịn được mà mắng chửi, từ lúc sinh ra tới giờ, anh ta chưa từng phải chịu ấm ức lớn thế này, chuyện này đối với anh ta là một đả kích quá lớn, nếu như không trả thù Trần Phong, thì anh ta không phải là Caesar.
Caesar lấy điện thoại ra gọi cho Susan.
Mà lúc này, sau khi Caesar đi, bữa tiệc lại diễn ra bình thường không bị ai quấy nhiễu, các vị khách đều trở về trạng thái vui vẻ, từng người từng người đến cạn ly chúc mừng công chúa Anne.