Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Thiếu chủ
Buổi bán đấu giá này cuối cùng cũng kết thúc.
Khi những người khác lần lượt ra về, Tôn Quế Phương không kiên trì được nữa, bà ta ngã ra
đất giống như bùn nhão.
“Toi rồi, lần này toi rồi…” Tôn Quế Phương mất hồn mất vía lẩm bẩm nói.
“Chị dâu, đã lấy được một trăm triệu rồi mà? Sao chị lại nói là toi rồi?” Lâm Lan không nghĩ
được sâu xa như vậy, lúc này vẻ mặt bà ấy rất phấn khích.
Những một trăm triệu đấy, cả đời này bà ấy chưa nhìn thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.
Đánh chết Lâm Lan cũng không ngờ là con gái bà ấy lại có giá trị như vậy.
“Nếu không có thằng vô dụng Trần Phong thì chắc chắn Mộng Dao đã được gả vào nhà giàu
có. Ba năm qua, em cũng không cần ở nơi bé như lòng bàn tay, cả ngày phải leo thang bộ,
mệt chết đi được.” Lâm Lan càu nhàu một lúc lâu, khi nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng màu đen
trên tay, gương mặt bà ấy lại lộ ra một nụ cười.
“Bây giờ tốt rồi, cuối cùng những ngày cực khổ cũng đã trôi qua. Em chia chị cho mười triệu
trong một trăm triệu này nhé.” Lần này Lâm Lan rất hào phóng, bà ấy hiểu là nếu không có
Tôn Quế Phương, thì lần bán đấu giá này, đừng nói là một trăm triệu, ngay cả mười triệu
cũng khó kiếm được.
“Bốp.”
Ai ngờ được Tôn Quế Phương lại thẳng tay tát một cái vào Lâm Lan, trên mặt Lâm Lan lập
tức có năm dấu tay đỏ ửng.
“Đồ ngu này! Sắp chết đến nơi rồi mợ có biết không!” Tôn Quế Phương tức đến mức xì khói,
bà ta tưởng rằng mình đã tham của lắm rồi, nhưng con ngu Lâm Lan còn tham của hơn bà
ta. Chẳng lẽ Lâm Lan không hiểu họ không thể nhận một trăm triệu của Thẩm Quân Văn
sao?
“Chị dâu? Chị đánh em làm gì? Chết đến nơi gì chứ?” Lâm Lan ôm mặt và hỏi với vẻ khó
hiểu: “Chẳng phải cậu Thẩm đã trả tiền rồi sao? Chị lo gì chứ?”
“Tiền của Thẩm Quân Văn mợ có dám nhận không?” Tôn Quế Phương cắn răng hỏi.
“Có gì không dám chứ?” Lâm Lan bĩu môi: “Em là mẹ vợ tương lai của cậu ta, cậu ta không
dám làm gì em đâu.”
“Em thấy ông trời cũng có mắt, thấy em bị Trần Phong giày vò ba năm, cũng nên hưởng
phúc rồi, cho nên mới cho Thẩm Quân Văn, cháu ruột của người giàu có nhất Thương Châu
đến chỗ em.”
“Đến khi Mộng Dao gả vào nhà họ Thẩm, em sẽ là mẹ vợ của người giàu có nhất Thương
Châu tương lai. Ha ha ha, không ngờ Lâm Lan này cũng có ngày huy hoàng. Chị dâu, chị hãy
đợi đến lúc được hưởng ánh hào quang của em đi.” Lâm Lan chìm trong mơ ước về cuộc
sống tốt đẹp tương lai, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt tuyệt vọng của Tôn Quế Phương
ở bên cạnh.
Hết thuốc chữa rồi, con ngu này hết thuốc chữa thật rồi.
Nếu chỉ là một hai chục triệu thì còn đỡ, có khi Thẩm Quân Văn sẽ độ lượng một chút, thật
sự giao số tiền này cho Lâm Lan.
Nhưng đây là một trăm triệu!
Hơn nữa còn là một trăm triệu do bị người ta gài bẫy. Nếu Thẩm Quân Văn lòng dạ hẹp hòi,
thậm chí sẽ tưởng ba người họ bắt tay với Trương Đông Thần cho cậu ta vào bẫy. Nên
Thẩm Quân Văn chắc chắn sẽ trả thù, phía sau Trương Đông Thần có nhà họ Trương, còn
phía sau họ có gì?
Hạ Vân Thịnh? E là đến lúc đó ông ta cắt đứt quan hệ với họ còn không kịp ấy.
Tôn Quế Phương hối hận vô cùng, lần này đúng là lấy đá đập vào chân mình, vốn dĩ bà ta
muốn dụ một con dê vào trong nhà, kết quả không cẩn thận lại dụ một con sói vào nhà.
Bây giờ con sói này muốn ăn thịt người, không ai cứu được bọn họ.
Tôn Quế Phương chỉ có thể hi vọng vào Hạ Mộng Dao, hi vọng rằng Hạ Mộng Dao có thể làm
Thẩm Quân Văn thích, đến lúc đó có thể tha cho họ.
Sau khi đưa cô gái U-crai-na ra ngoài, Trương Đông Thần tiếp tục đi vào hầm đỗ xe, nhìn
thấy xung quanh không có ai, lúc này anh ta mới gọi cho một số điện thoại.
“Thiếu chủ, đúng như cậu dự đoán, thằng ngu Thẩm Quân Văn đến thật rồi.” Vẻ mặt của
Trương Đông Thần hết sức cung kính, vẻ bất cần đời lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Nếu có người nhìn thấy dáng vẻ của Trương Đông Thần lúc này, chắc chắn sẽ rất ngạc
nhiên, rốt cuộc là người có thân phận thế nào mới có thể khiến cậu chủ nhà họ Trương đối
xử một cách cung kính như vậy.
khái rồi.