Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 684: Kết thúc
“Nếu đã thua thì sao phải sống, đây cũng là nơi đi về tốt nhất của cậu ta!”.
Vẻ mặt Vương Nhất Đao lạnh nhạt, cứ như cái chết của Sở Hà trong mắt ông ta chẳng có nghĩa lý gì.
“A di đà phật, thiện tai, thiện tại, Vương thí chủ, chấp niệm của ông quá sâu, lòng sát sinh quá nặng, cứ như vậy mãi ắt sẽ vào ma đạo!”.
Phương Chính đại sư nhìn thấy cảnh này, thực sự là không nỡ, khuyên nhủ một câu.
“Đồ đầu trọc chết tiệt, ông câm miệng cho tôi!”.
Phương Chính đại sư vẫn chưa nói xong thì Vương Nhất Đao đã lên tiếng quát, sau đó Vương Nhất Đao nhìn Kinh Nhất một cái, không hề giấu giếm sát khí trong ánh mắt.
Kinh Nhất đã tàn phế, ông ta không có cơ hội giao thủ với đối phương nữa.
Vốn muốn bồi dưỡng Sở Hà để trả thù cho mình, nhưng hiện tại Sở Hà đã chết rồi, không còn cơ hội nữa, nỗi hận của ông ta với hai sư huynh đệ Kinh Nhất, Trần Phong lúc này đã ngút trời, ông ta chỉ muốn lao lên đạp vỡ đầu Trần Phong.
Chỉ đó điều nơi này có mấy người cùng cấp bậc với ông ta, còn có Võ Chí Châu, nếu ông ta động thủ thì chắc chắn sẽ bị ngăn cản.
“Đồ khốn kiếp, mang bảo đao Hiên Viên đến cho tôi!”.
Vương Nhất Đao lúc này đang tức giận, không hề khách sáo với Trần Phong.
“Hừ, năm đó ông đấu võ với sư huynh tôi, sau khi thua thế mà còn đánh lén với thủ đoạn bỉ ổi, dù như vậy, sư huynh tôi vẫn tha cho ông, không ngờ ông không những không biết ơn báo đáp, mà còn đợi cơ hội trả thù! Giới võ học Hoa Hạ, có loại người như ông đúng là mất hết mặt mũi!”.
Trần Phong không chùn chân, mà đón lấy ánh mắt của Vương Nhất Đao, mỉa mai.
“Đồ khốn, mày muốn chết!”.
Vương Nhất Đao không ngờ Trần Phong lại dám vạch vết sẹo của ông ta, khí tức bỗng chốc bùng nổ, trông có vẻ chỉ cần Trần Phong nói thêm câu nữa là ông ta sẽ xông lên đập chết Trần Phong ngay.
Võ Chí Châu và Quản Nam Thiên thấy cảnh này thì nhanh trí, âm thầm khởi động nội kình, lỡ như Vương Nhất Đao ra tay thì hai người họ sẽ bảo vệ Trần Phong luôn.
“Một thanh đao mẻ mà thôi, cho ông!”.
Trần Phong nói rồi tay phải vung lên, bảo đao bay về phía Vương Nhất Đao.
Vương Nhất Đao đỡ bằng một tay, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm Trần Phong, chỉ muốn băm đối phương thành khúc luôn.
“Đừng có nhìn tôi như vậy, bây giờ muốn giết tôi hiển nhiên là không thể, nửa năm sau, tôi sẽ đích thân đến lấy mạng ông!”.
Ánh mắt Trần Phong vẫn lạnh như băng, nhìn Vương Nhất Đao rồi từ từ nói.
Một câu nói này của anh quả thực khiến những người có mặt kinh ngạc, không ngờ Trần Phong vừa kết thúc một trận quyết đấu, nhưng lại phát động khiêu chiến tiếp, người được khiêu chiến không ngờ lại là Vương Nhất Đao, người nắm quyền của nhà họ Vương.
Phải biết là mặc dù Vương Nhất Đao cụt một tay, nhưng thực lực lại không tổn thất bao nhiêu, những người có mặt, dù là Phương Chính, Thương Bác, Cơ Vô Thường cũng không dám nói có thể đánh thằng Vương Nhất Đao, dù sao Vương Nhất Đao cũng là giai đoạn cuối Hóa Kình của Hoa Hạ, nhìn vài thì dù là trong số các giai đoạn cuối Hóa Kình thì cũng là người xuất sắc.
Với thực lực của Vương Nhất Đao, giết Trần Phong như thò tay vào túi lấy đồ, hai người căn bản không cùng một cấp bậc.
Đến cả Vương Nhất Đao lúc này cũng sững sờ chứ đừng nói là người khác.
“Cái gì… mày nói cái gì?”.
“Nửa năm, chỉ cần nửa năm, tôi sẽ đến tận cửa lấy mạng ông!”, Trần Phong lại lặp lại lời vừa nãy một lần.
“Ha, ha, được, rất tốt, ranh con, tao đợi mày, đến lúc đó tao xem mày giỏi cỡ nào!”.
Vương Nhất Đao cười khẩy rồi nói, có điều trong lòng lại vui mừng, đây là một cơ hội, đến lúc đó ông ta có thể ngang nhiên giết thằng ranh Trần Phong này, đến lúc đó mọi hận thù của ông ta đều có thể trả rồi.
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Đao đã quyết chí, bèn không nói gì nữa, lạnh lùng nhìn Kinh Nhất một cái, sau đó xoay người rời khỏi đây, còn xác của Sở Hà đồ đệ ông ta vẫn cứ nằm ở đó.
Từ đầu chí cuối Vương Nhất Đao đều không nhìn đồ đệ mình lấy một cái, những người có mặt chỉ cảm thấy Vương Nhất Đao quá bạc bẽo, không có chút tình người nào.
Sau khi Vương Nhất Đao đi, mọi người đổ dồn mắt vào Trần Phong.
Mấy người Phương Chính, Quản Nam Thiên cảm thấy sau khi Trần Phong thắng Sở Hà thì hơi đề cao mình quá, đương nhiên rồi, Trần Phong dám khiêu chiến với Vương Nhất Đao, loại khí phách này, truyền nhân của bọn họ không có.
“Rốt cuộc Trần Phong nghĩ sao vậy?”.
Cơ Uẩn lúc này không nhịn được mà lên tiếng, anh ta cảm thấy Trần Phong thực sự quá không biết tự lượng sức, mặc dù anh đã đánh bại Sở Hà, nhưng Vương Nhất Đao và anh căn bản không cùng một bậc, làm như vậy đúng là như tự tìm đường chết.
“Tôi nhớ ra rồi, trước đó anh nói muốn khiêu chiến tôi, đánh bại tôi hoàn toàn, đúng không?”.
Trần Phong chuyển mắt sang Cơ Uẩn, ánh mắt âm u.
Nghe thấy lời Trần Phong nói, Cơ Uẩn sững sờ, cười khổ ra mặt, lúc mới đầu khi Trần Phong và Võ Chí Châu giao thủ, anh ta vẫn luôn cho rằng Võ Chí Châu nương tay, hơn nữa còn nói quá, thực tế thực lực của anh không mạnh, nhưng trận chiến của Sở Hà và Trần Phong, anh ta lại nhìn rõ ràng, tâm trạng chấn đống, sau khi biết thực lực của Trần Phong, anh ta sao còn dám khiêu chiến, anh ta không muốn thành Sở Hà thứ hai đâu.
“Khụ, khụ, ừm, vừa nãy Uẩn nói đùa thôi, cậu đừng coi là thật!”.
Cơ Vô Thường ho khan một tiếng, cười nói.
Phải biết là Cơ Uẩn nhỏ tuổi, rất dễ bị chọc giận, nếu bị chọc giận đi lên cố đấu với Trần Phong, vậy kết quả tất nhiên là thua thảm.
Thứ nữa là lỡ như Cơ Uẩn không dám ứng chiến, vậy đồn ra ngoài danh tiếng gia tộc họ sẽ bị hủy sạch.
Cơ Uẩn ở bên cạnh nghe thấy lời bố mình nói thì cười trừ, chỉ có điều trong lòng cực kì ức chế, nhưng anh ta biết nếu thực sự giao thủ với Trần Phong thì anh ta không có chút tự tin có thể giành chiến thắng nào.
“Ha, ha, không sao! Cơ đại sư, tôi vốn định lĩnh giáo võ học của quý gia tộc một chút, nếu anh Cơ Uẩn nói đùa thì tiếc quá, hôm khác có cơ hội tôi sẽ đến nhà hỏi thăm, đến lúc đó mong vui lòng chỉ bảo!”.
Trần Phong cười ha hả, không tiếp tục nói gì nữa, mặc dù bây giờ anh mạnh rồi, nhưng cũng sẽ không bắt chẹt người ta quá, được nước làm tới, lúc này coi như xoa dịu tình hình, cho Cơ Vô Thường chút mặt mũi.
“Ha, ha, được, sau này có cơ hội thì đến nhà họ Cơ tôi làm khách!”.
Sau khi nghe lời Trần Phong nói, Cơ Vô Thường âm thầm thở phào, Trần Phong này giờ đã là người xuất sắc trong lớp con cháu rồi, hơn nữa đến cả Sở Hà giai đoạn giữa Hóa Kình cũng không phải là đối thủ, mặc dù Cơ Vô Thường là đại sư, nhưng cũng không dám khinh thường đối phương, bởi vì điểm đáng sợ nhất của người như vậy không phải thực lực hiện tại, mà là tiềm năng của anh, vì bạn không biết lúc nào anh sẽ đột phá cửa ải, trở thành cao thủ trong Hóa Kình.
“Được rồi, thi tuyển võ học hôm nay đã kết thúc, thực lực Trần Phong xuất chúng, để cậu ấy đại diện Hoa Hạ tham gia cuộc thi thế giới, các vị có ý kiến gì không?”.
Ánh mắt Võ Chí Châu – người phụ trách tuyển chọn lần này thong thả nhìn một lượt mọi người rồi nói.
Mặc dù buổi tuyển chọn này đã có kết quả từ sớm, nhưng Võ Chí Châu vẫn hỏi một tiếng theo quy định.
Mấy đại sư ở xung quanh như Phương Chính, Thương Bác, Cơ Vô Thường đều không có ý kiến gì, tuyển chọn võ học lần này chỉ có thể là Trần Phong đứng đầu.
Hai người Cơ Uẩn, Thiên Ưng nhìn Trần Phong, đều là vẻ mặt hâm mộ, nhưng họ biết, Trần Phong đáng được như vậy, anh dựa vào thực lực bản thân đạt được niềm vinh dự đặc biệt này.
Vẻ mặt Vương Nhất Đao lạnh nhạt, cứ như cái chết của Sở Hà trong mắt ông ta chẳng có nghĩa lý gì.
“A di đà phật, thiện tai, thiện tại, Vương thí chủ, chấp niệm của ông quá sâu, lòng sát sinh quá nặng, cứ như vậy mãi ắt sẽ vào ma đạo!”.
Phương Chính đại sư nhìn thấy cảnh này, thực sự là không nỡ, khuyên nhủ một câu.
“Đồ đầu trọc chết tiệt, ông câm miệng cho tôi!”.
Phương Chính đại sư vẫn chưa nói xong thì Vương Nhất Đao đã lên tiếng quát, sau đó Vương Nhất Đao nhìn Kinh Nhất một cái, không hề giấu giếm sát khí trong ánh mắt.
Kinh Nhất đã tàn phế, ông ta không có cơ hội giao thủ với đối phương nữa.
Vốn muốn bồi dưỡng Sở Hà để trả thù cho mình, nhưng hiện tại Sở Hà đã chết rồi, không còn cơ hội nữa, nỗi hận của ông ta với hai sư huynh đệ Kinh Nhất, Trần Phong lúc này đã ngút trời, ông ta chỉ muốn lao lên đạp vỡ đầu Trần Phong.
Chỉ đó điều nơi này có mấy người cùng cấp bậc với ông ta, còn có Võ Chí Châu, nếu ông ta động thủ thì chắc chắn sẽ bị ngăn cản.
“Đồ khốn kiếp, mang bảo đao Hiên Viên đến cho tôi!”.
Vương Nhất Đao lúc này đang tức giận, không hề khách sáo với Trần Phong.
“Hừ, năm đó ông đấu võ với sư huynh tôi, sau khi thua thế mà còn đánh lén với thủ đoạn bỉ ổi, dù như vậy, sư huynh tôi vẫn tha cho ông, không ngờ ông không những không biết ơn báo đáp, mà còn đợi cơ hội trả thù! Giới võ học Hoa Hạ, có loại người như ông đúng là mất hết mặt mũi!”.
Trần Phong không chùn chân, mà đón lấy ánh mắt của Vương Nhất Đao, mỉa mai.
“Đồ khốn, mày muốn chết!”.
Vương Nhất Đao không ngờ Trần Phong lại dám vạch vết sẹo của ông ta, khí tức bỗng chốc bùng nổ, trông có vẻ chỉ cần Trần Phong nói thêm câu nữa là ông ta sẽ xông lên đập chết Trần Phong ngay.
Võ Chí Châu và Quản Nam Thiên thấy cảnh này thì nhanh trí, âm thầm khởi động nội kình, lỡ như Vương Nhất Đao ra tay thì hai người họ sẽ bảo vệ Trần Phong luôn.
“Một thanh đao mẻ mà thôi, cho ông!”.
Trần Phong nói rồi tay phải vung lên, bảo đao bay về phía Vương Nhất Đao.
Vương Nhất Đao đỡ bằng một tay, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm Trần Phong, chỉ muốn băm đối phương thành khúc luôn.
“Đừng có nhìn tôi như vậy, bây giờ muốn giết tôi hiển nhiên là không thể, nửa năm sau, tôi sẽ đích thân đến lấy mạng ông!”.
Ánh mắt Trần Phong vẫn lạnh như băng, nhìn Vương Nhất Đao rồi từ từ nói.
Một câu nói này của anh quả thực khiến những người có mặt kinh ngạc, không ngờ Trần Phong vừa kết thúc một trận quyết đấu, nhưng lại phát động khiêu chiến tiếp, người được khiêu chiến không ngờ lại là Vương Nhất Đao, người nắm quyền của nhà họ Vương.
Phải biết là mặc dù Vương Nhất Đao cụt một tay, nhưng thực lực lại không tổn thất bao nhiêu, những người có mặt, dù là Phương Chính, Thương Bác, Cơ Vô Thường cũng không dám nói có thể đánh thằng Vương Nhất Đao, dù sao Vương Nhất Đao cũng là giai đoạn cuối Hóa Kình của Hoa Hạ, nhìn vài thì dù là trong số các giai đoạn cuối Hóa Kình thì cũng là người xuất sắc.
Với thực lực của Vương Nhất Đao, giết Trần Phong như thò tay vào túi lấy đồ, hai người căn bản không cùng một cấp bậc.
Đến cả Vương Nhất Đao lúc này cũng sững sờ chứ đừng nói là người khác.
“Cái gì… mày nói cái gì?”.
“Nửa năm, chỉ cần nửa năm, tôi sẽ đến tận cửa lấy mạng ông!”, Trần Phong lại lặp lại lời vừa nãy một lần.
“Ha, ha, được, rất tốt, ranh con, tao đợi mày, đến lúc đó tao xem mày giỏi cỡ nào!”.
Vương Nhất Đao cười khẩy rồi nói, có điều trong lòng lại vui mừng, đây là một cơ hội, đến lúc đó ông ta có thể ngang nhiên giết thằng ranh Trần Phong này, đến lúc đó mọi hận thù của ông ta đều có thể trả rồi.
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Đao đã quyết chí, bèn không nói gì nữa, lạnh lùng nhìn Kinh Nhất một cái, sau đó xoay người rời khỏi đây, còn xác của Sở Hà đồ đệ ông ta vẫn cứ nằm ở đó.
Từ đầu chí cuối Vương Nhất Đao đều không nhìn đồ đệ mình lấy một cái, những người có mặt chỉ cảm thấy Vương Nhất Đao quá bạc bẽo, không có chút tình người nào.
Sau khi Vương Nhất Đao đi, mọi người đổ dồn mắt vào Trần Phong.
Mấy người Phương Chính, Quản Nam Thiên cảm thấy sau khi Trần Phong thắng Sở Hà thì hơi đề cao mình quá, đương nhiên rồi, Trần Phong dám khiêu chiến với Vương Nhất Đao, loại khí phách này, truyền nhân của bọn họ không có.
“Rốt cuộc Trần Phong nghĩ sao vậy?”.
Cơ Uẩn lúc này không nhịn được mà lên tiếng, anh ta cảm thấy Trần Phong thực sự quá không biết tự lượng sức, mặc dù anh đã đánh bại Sở Hà, nhưng Vương Nhất Đao và anh căn bản không cùng một bậc, làm như vậy đúng là như tự tìm đường chết.
“Tôi nhớ ra rồi, trước đó anh nói muốn khiêu chiến tôi, đánh bại tôi hoàn toàn, đúng không?”.
Trần Phong chuyển mắt sang Cơ Uẩn, ánh mắt âm u.
Nghe thấy lời Trần Phong nói, Cơ Uẩn sững sờ, cười khổ ra mặt, lúc mới đầu khi Trần Phong và Võ Chí Châu giao thủ, anh ta vẫn luôn cho rằng Võ Chí Châu nương tay, hơn nữa còn nói quá, thực tế thực lực của anh không mạnh, nhưng trận chiến của Sở Hà và Trần Phong, anh ta lại nhìn rõ ràng, tâm trạng chấn đống, sau khi biết thực lực của Trần Phong, anh ta sao còn dám khiêu chiến, anh ta không muốn thành Sở Hà thứ hai đâu.
“Khụ, khụ, ừm, vừa nãy Uẩn nói đùa thôi, cậu đừng coi là thật!”.
Cơ Vô Thường ho khan một tiếng, cười nói.
Phải biết là Cơ Uẩn nhỏ tuổi, rất dễ bị chọc giận, nếu bị chọc giận đi lên cố đấu với Trần Phong, vậy kết quả tất nhiên là thua thảm.
Thứ nữa là lỡ như Cơ Uẩn không dám ứng chiến, vậy đồn ra ngoài danh tiếng gia tộc họ sẽ bị hủy sạch.
Cơ Uẩn ở bên cạnh nghe thấy lời bố mình nói thì cười trừ, chỉ có điều trong lòng cực kì ức chế, nhưng anh ta biết nếu thực sự giao thủ với Trần Phong thì anh ta không có chút tự tin có thể giành chiến thắng nào.
“Ha, ha, không sao! Cơ đại sư, tôi vốn định lĩnh giáo võ học của quý gia tộc một chút, nếu anh Cơ Uẩn nói đùa thì tiếc quá, hôm khác có cơ hội tôi sẽ đến nhà hỏi thăm, đến lúc đó mong vui lòng chỉ bảo!”.
Trần Phong cười ha hả, không tiếp tục nói gì nữa, mặc dù bây giờ anh mạnh rồi, nhưng cũng sẽ không bắt chẹt người ta quá, được nước làm tới, lúc này coi như xoa dịu tình hình, cho Cơ Vô Thường chút mặt mũi.
“Ha, ha, được, sau này có cơ hội thì đến nhà họ Cơ tôi làm khách!”.
Sau khi nghe lời Trần Phong nói, Cơ Vô Thường âm thầm thở phào, Trần Phong này giờ đã là người xuất sắc trong lớp con cháu rồi, hơn nữa đến cả Sở Hà giai đoạn giữa Hóa Kình cũng không phải là đối thủ, mặc dù Cơ Vô Thường là đại sư, nhưng cũng không dám khinh thường đối phương, bởi vì điểm đáng sợ nhất của người như vậy không phải thực lực hiện tại, mà là tiềm năng của anh, vì bạn không biết lúc nào anh sẽ đột phá cửa ải, trở thành cao thủ trong Hóa Kình.
“Được rồi, thi tuyển võ học hôm nay đã kết thúc, thực lực Trần Phong xuất chúng, để cậu ấy đại diện Hoa Hạ tham gia cuộc thi thế giới, các vị có ý kiến gì không?”.
Ánh mắt Võ Chí Châu – người phụ trách tuyển chọn lần này thong thả nhìn một lượt mọi người rồi nói.
Mặc dù buổi tuyển chọn này đã có kết quả từ sớm, nhưng Võ Chí Châu vẫn hỏi một tiếng theo quy định.
Mấy đại sư ở xung quanh như Phương Chính, Thương Bác, Cơ Vô Thường đều không có ý kiến gì, tuyển chọn võ học lần này chỉ có thể là Trần Phong đứng đầu.
Hai người Cơ Uẩn, Thiên Ưng nhìn Trần Phong, đều là vẻ mặt hâm mộ, nhưng họ biết, Trần Phong đáng được như vậy, anh dựa vào thực lực bản thân đạt được niềm vinh dự đặc biệt này.