Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 660: Đại hội võ thuật toàn cầu
Dù cô và Trần Phong đã li hôn thì cô cũng vẫn là chính cung nương nương!
Sáng sớm, hôm ấy khi trời còn chưa hửng sáng, Trần Phong đã tỉnh lại từ trong cơn mơ, mở hai mắt ra, trong phòng đen kịt, cực kì yên tĩnh, nên có thể nghe rõ ràng tiếng hô hấp khẽ khàng của Hạ Mộng Dao.
Đúng vậy, Hạ Mộng Dao đang nằm bên cạnh anh, nghiêng người đối diện anh, hai tay ôm lấy anh, ngủ rất an ổn.
Hôm qua mặc dù Hạ Mộng Dao nghiêm túc bảo anh ngủ sofa, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, bảo anh lên giường ngủ, chỉ có điều không cho anh có suy nghĩ lệch lạc gì, càng không thể động tay động chân, thậm chí còn vạch ranh giới, mỗi người nửa giường, phân chia rạch ròi.
Trần Phong biết mình đuối lý, cộng thêm áy náy với Hạ Mộng Dao, nên rất thành thật, an phận, đến tận khi Hạ Mộng Dao ngủ rồi anh cũng không động vào Hạ Mộng Dao.
Trong điều kiện đảm bảo không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hạ Mộng Dao, anh nhẹ nhàng dịch người, sau đó hôn khẽ lên trán Hạ Mộng Dao một cái.
Làm xong hết, anh lặng lẽ xuống giường, vào phòng tắm đánh răn rửa mặt.
“Sao em dậy rồi?”, đánh răng rửa mặt xong thì Trần Phong ra khỏi nhà tắm, bỗng nhiên thấy Hạ Mộng Dao đã tỉnh.
“Đồng hồ sinh học của em rất đúng giờ, sao có thể không tỉnh được?”, Hạ Mộng Dao nói: “Ngoài ra, giấc ngủ của em rất nông, anh gây tiếng ồn vậy có thể không tỉnh sao?”.
“Lỗi của anh”.
Trần Phong cười gượng một tiếng, sau đó nói: “Quản minh chủ bảo anh sáng nay dậy thì đi tìm ông ấy. Anh định đi chạy bộ đến Nhà khách chính phủ Tây Hồ, vừa hay coi như rèn luyện. Em ngủ thêm lát nữa, đợi anh xong việc thì về tìm em”.
“Ừm, buổi trưa em ăn bữa cơm với anh rồi về Trung Hải”, Hạ Mộng Dao gật đầu.
“Vội vậy sao?”, Trần Phong hơi ngạc nhiên.
“Bên đó vốn có một dự án phải đàm phán, ký kết hợp đồng, em đẩy lùi hai ngày, không tiện đẩy lùi thêm nữa. Bởi vì, đối thủ cạnh tranh dự án đó rất nhiều, còn đẩy nữa thì sẽ rơi vào tay người khác mất”, Hạ Mộng Dao giải thích.
Bên tai vang lên lời Hạ Mộng Dao nói, trong lòng Trần Phong tràn ngập cảm động, không kiềm được mà đi đến cạnh giường, cúi người, hôn lên trán Hạ Mộng Dao lần nữa.
Cái hôn này, rất khẽ khàng cũng rất sâu nặng.
Sau đó, lúc Trần Phong định đứng dậy thì đột nhiên bị Hạ Mộng Dao dùng hai tay ôm cổ, rồi chủ động hôn vào môi anh.
Hạ Mộng Dao, lúc này thấy Trần Phong phản ứng như vậy, thì đầu tiên là xấu hổ sau đó cố ý đanh mặt: “Đừng có mơ”.
Dứt lời, Hạ Mộng Dao lại xoay người, cho Trần Phong xem gáy, trông như đang lạnh nhạt với Trần Phong, thực ra là đang giấu đi sự xấu hổ của mình. Nghĩ đến việc vừa nãy mình thế mà lại hơi động tình, cô chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui vào, mãi mãi không ra mới tốt!
“Anh biết mà”, Trần Phong lẩm bẩm một câu, sau đó buồn bực đi mặc quần áo.
“Khì…”, bên tai vang lên lời Trần Phong nói, Hạ Mộng Dao không nhịn được bật cười, chút xấu hổ đó cũng theo đó mà vơi đi.
Lúc 7 giờ, Trần Phong chạy bộ đến Nhà khách chính phủ Tây Hồ, Quản Nam Thiên đã đợi ở đó lâu rồi.
“Có vẻ tình hết vết thương của cậu không nghiêm trọng chút nào”, Quản Nam Thiên chủ động tiến lên, cười nói.
“Ừm, chút thương nhẹ, không có ảnh hưởng gì”, Trần Phong gật đầu.
“Vậy cậu giả vờ giống thật, phải biết là lúc đó, tất cả mọi người có cả tôi đều tưởng cậu bị Cảnh Đằng kia đánh bị thương rồi, tình thế cực kì bất lợi với cậu, nhưng không ngờ cậu cố ý thể hiện dáng vẻ bị thương, sau đó đột nhiên ra chiêu, đánh cho Cảnh Đằng trở tay không kịp, một chiêu khiến cậu ta bị thương nặng, kết thúc trận đấu”, Quản Nam Thiên cười gượng cảm thán.
“Đấu võ như chiến trường, tình hình trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, đương nhiên phải đưa ra lựa chọn có lợi cho mình nhất”, Trần Phong nói với vẻ mặt thản nhiên.
“Ừm, đáng tiếc, dù là chiến trường hay trên sàn đấu võ, người biết đạo lý này không nhiều”.
Quản Nam Thiên vừa tản bộ với Trần Phong, vừa gật đầu nói: “Việc này cũng gián tiếp chứng minh nhìn cả thế hệ trẻ giới võ học Hoa Hạ, tạm thời không nói thực lực, chỉ nói về kinh nghiệm chém giết thì cậu là người đứng đầu chân chính. So với cậu mà nói, những võ sĩ trẻ kia giống như những bông hoa trong lồng kính hơn, không chịu được gió táp mưa sa”.
“Ông quá lời rồi”, Trần Phong rất khiêm tốn.
“Không phải tôi quá lời, là sự thực”.
Quản Nam Thiên nói, sau đó xoay đầu nhìn Trần Phong, chuyển chủ đề: “Chắc cậu đoán được mục đích tôi tìm cậu nói chuyện”.
“Ừm, liên quan đến việc của Đại hội võ thuật toàn cầu”.
Trần Phong gật đầu, người ngoài đều đoán được điểm này, anh đương nhiên cũng hiểu rõ.
“Cậu hiểu bao nhiêu về Đại hội võ thuật toàn cầu lần này?”, Quản Nam Thiên không vội vàng hỏi kết quả suy nghĩ của Trần Phong mà là hỏi như vậy.
“Theo tôi biết, Đại hội võ thuật toàn cầu lần này, những người mạnh đứng trên đỉnh võ học hầu hết đều không tham gia thi đấu, khiến trận chiến tông sư ảm đảm, nhưng truyền nhân mạnh nhất của các thế gia võ học ẩn cư như nhà họ Cảnh, các thế lực và môn phái sẽ xuất thế, lại khiến cuộc chiến của thế hệ trẻ trong đại hội võ thuật năm nay rất chất lượng, thậm chí có thể nói là sôi nổi đến mức mười năm khó gặp!”, Trần Phong nói ra một số tin tức mình có.
“Xem ra cậu đã hiểu rất kĩ”, Quản Nam Thiên nghe vậy thì cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao Trần Phong cũng có kênh tin tức của mình, muốn thăm dò những thông tin này không khó.
“Vậy cậu nghĩ thế nào? Đã quyết định chưa? Có tham gia không?”, Quản Nam Thiên liên tục hỏi ba vấn đề, thực ra chỉ là một.
Vừa dứt lời thì ông ấy dừng bước, nhìn Trần Phong đầy mong đợi.
“Tạm thời vẫn chưa quyết định”, Trần Phong ngập ngừng rồi nói.
“Tạm thời vẫn chưa quyết định?”.
Nghe thấy lời Trần Phong nói, Quản Nam Thiên hơi ngạc nhiên, ông ấy cứ tưởng, Trần Phong chắc chắn sẽ tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu lần này, vì với Trần Phong mà nói, Đại hội võ thuật toàn cầu lần này sẽ là một cơ hội tốt để làm nên tên tuổi.
“Quản minh chủ muốn tôi tham gia?”.
Nhìn vẻ mặt Quản Nam Thiên, Trần Phong đột nhiên nói.
“Đúng vậy”, Quản Nam Thiên gật đầu, trực tiếp thừa nhận: “Tôi đúng là muốn để cậu tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu lần này”.
Sáng sớm, hôm ấy khi trời còn chưa hửng sáng, Trần Phong đã tỉnh lại từ trong cơn mơ, mở hai mắt ra, trong phòng đen kịt, cực kì yên tĩnh, nên có thể nghe rõ ràng tiếng hô hấp khẽ khàng của Hạ Mộng Dao.
Đúng vậy, Hạ Mộng Dao đang nằm bên cạnh anh, nghiêng người đối diện anh, hai tay ôm lấy anh, ngủ rất an ổn.
Hôm qua mặc dù Hạ Mộng Dao nghiêm túc bảo anh ngủ sofa, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, bảo anh lên giường ngủ, chỉ có điều không cho anh có suy nghĩ lệch lạc gì, càng không thể động tay động chân, thậm chí còn vạch ranh giới, mỗi người nửa giường, phân chia rạch ròi.
Trần Phong biết mình đuối lý, cộng thêm áy náy với Hạ Mộng Dao, nên rất thành thật, an phận, đến tận khi Hạ Mộng Dao ngủ rồi anh cũng không động vào Hạ Mộng Dao.
Trong điều kiện đảm bảo không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hạ Mộng Dao, anh nhẹ nhàng dịch người, sau đó hôn khẽ lên trán Hạ Mộng Dao một cái.
Làm xong hết, anh lặng lẽ xuống giường, vào phòng tắm đánh răn rửa mặt.
“Sao em dậy rồi?”, đánh răng rửa mặt xong thì Trần Phong ra khỏi nhà tắm, bỗng nhiên thấy Hạ Mộng Dao đã tỉnh.
“Đồng hồ sinh học của em rất đúng giờ, sao có thể không tỉnh được?”, Hạ Mộng Dao nói: “Ngoài ra, giấc ngủ của em rất nông, anh gây tiếng ồn vậy có thể không tỉnh sao?”.
“Lỗi của anh”.
Trần Phong cười gượng một tiếng, sau đó nói: “Quản minh chủ bảo anh sáng nay dậy thì đi tìm ông ấy. Anh định đi chạy bộ đến Nhà khách chính phủ Tây Hồ, vừa hay coi như rèn luyện. Em ngủ thêm lát nữa, đợi anh xong việc thì về tìm em”.
“Ừm, buổi trưa em ăn bữa cơm với anh rồi về Trung Hải”, Hạ Mộng Dao gật đầu.
“Vội vậy sao?”, Trần Phong hơi ngạc nhiên.
“Bên đó vốn có một dự án phải đàm phán, ký kết hợp đồng, em đẩy lùi hai ngày, không tiện đẩy lùi thêm nữa. Bởi vì, đối thủ cạnh tranh dự án đó rất nhiều, còn đẩy nữa thì sẽ rơi vào tay người khác mất”, Hạ Mộng Dao giải thích.
Bên tai vang lên lời Hạ Mộng Dao nói, trong lòng Trần Phong tràn ngập cảm động, không kiềm được mà đi đến cạnh giường, cúi người, hôn lên trán Hạ Mộng Dao lần nữa.
Cái hôn này, rất khẽ khàng cũng rất sâu nặng.
Sau đó, lúc Trần Phong định đứng dậy thì đột nhiên bị Hạ Mộng Dao dùng hai tay ôm cổ, rồi chủ động hôn vào môi anh.
Hạ Mộng Dao, lúc này thấy Trần Phong phản ứng như vậy, thì đầu tiên là xấu hổ sau đó cố ý đanh mặt: “Đừng có mơ”.
Dứt lời, Hạ Mộng Dao lại xoay người, cho Trần Phong xem gáy, trông như đang lạnh nhạt với Trần Phong, thực ra là đang giấu đi sự xấu hổ của mình. Nghĩ đến việc vừa nãy mình thế mà lại hơi động tình, cô chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui vào, mãi mãi không ra mới tốt!
“Anh biết mà”, Trần Phong lẩm bẩm một câu, sau đó buồn bực đi mặc quần áo.
“Khì…”, bên tai vang lên lời Trần Phong nói, Hạ Mộng Dao không nhịn được bật cười, chút xấu hổ đó cũng theo đó mà vơi đi.
Lúc 7 giờ, Trần Phong chạy bộ đến Nhà khách chính phủ Tây Hồ, Quản Nam Thiên đã đợi ở đó lâu rồi.
“Có vẻ tình hết vết thương của cậu không nghiêm trọng chút nào”, Quản Nam Thiên chủ động tiến lên, cười nói.
“Ừm, chút thương nhẹ, không có ảnh hưởng gì”, Trần Phong gật đầu.
“Vậy cậu giả vờ giống thật, phải biết là lúc đó, tất cả mọi người có cả tôi đều tưởng cậu bị Cảnh Đằng kia đánh bị thương rồi, tình thế cực kì bất lợi với cậu, nhưng không ngờ cậu cố ý thể hiện dáng vẻ bị thương, sau đó đột nhiên ra chiêu, đánh cho Cảnh Đằng trở tay không kịp, một chiêu khiến cậu ta bị thương nặng, kết thúc trận đấu”, Quản Nam Thiên cười gượng cảm thán.
“Đấu võ như chiến trường, tình hình trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, đương nhiên phải đưa ra lựa chọn có lợi cho mình nhất”, Trần Phong nói với vẻ mặt thản nhiên.
“Ừm, đáng tiếc, dù là chiến trường hay trên sàn đấu võ, người biết đạo lý này không nhiều”.
Quản Nam Thiên vừa tản bộ với Trần Phong, vừa gật đầu nói: “Việc này cũng gián tiếp chứng minh nhìn cả thế hệ trẻ giới võ học Hoa Hạ, tạm thời không nói thực lực, chỉ nói về kinh nghiệm chém giết thì cậu là người đứng đầu chân chính. So với cậu mà nói, những võ sĩ trẻ kia giống như những bông hoa trong lồng kính hơn, không chịu được gió táp mưa sa”.
“Ông quá lời rồi”, Trần Phong rất khiêm tốn.
“Không phải tôi quá lời, là sự thực”.
Quản Nam Thiên nói, sau đó xoay đầu nhìn Trần Phong, chuyển chủ đề: “Chắc cậu đoán được mục đích tôi tìm cậu nói chuyện”.
“Ừm, liên quan đến việc của Đại hội võ thuật toàn cầu”.
Trần Phong gật đầu, người ngoài đều đoán được điểm này, anh đương nhiên cũng hiểu rõ.
“Cậu hiểu bao nhiêu về Đại hội võ thuật toàn cầu lần này?”, Quản Nam Thiên không vội vàng hỏi kết quả suy nghĩ của Trần Phong mà là hỏi như vậy.
“Theo tôi biết, Đại hội võ thuật toàn cầu lần này, những người mạnh đứng trên đỉnh võ học hầu hết đều không tham gia thi đấu, khiến trận chiến tông sư ảm đảm, nhưng truyền nhân mạnh nhất của các thế gia võ học ẩn cư như nhà họ Cảnh, các thế lực và môn phái sẽ xuất thế, lại khiến cuộc chiến của thế hệ trẻ trong đại hội võ thuật năm nay rất chất lượng, thậm chí có thể nói là sôi nổi đến mức mười năm khó gặp!”, Trần Phong nói ra một số tin tức mình có.
“Xem ra cậu đã hiểu rất kĩ”, Quản Nam Thiên nghe vậy thì cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao Trần Phong cũng có kênh tin tức của mình, muốn thăm dò những thông tin này không khó.
“Vậy cậu nghĩ thế nào? Đã quyết định chưa? Có tham gia không?”, Quản Nam Thiên liên tục hỏi ba vấn đề, thực ra chỉ là một.
Vừa dứt lời thì ông ấy dừng bước, nhìn Trần Phong đầy mong đợi.
“Tạm thời vẫn chưa quyết định”, Trần Phong ngập ngừng rồi nói.
“Tạm thời vẫn chưa quyết định?”.
Nghe thấy lời Trần Phong nói, Quản Nam Thiên hơi ngạc nhiên, ông ấy cứ tưởng, Trần Phong chắc chắn sẽ tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu lần này, vì với Trần Phong mà nói, Đại hội võ thuật toàn cầu lần này sẽ là một cơ hội tốt để làm nên tên tuổi.
“Quản minh chủ muốn tôi tham gia?”.
Nhìn vẻ mặt Quản Nam Thiên, Trần Phong đột nhiên nói.
“Đúng vậy”, Quản Nam Thiên gật đầu, trực tiếp thừa nhận: “Tôi đúng là muốn để cậu tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu lần này”.