Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 641: Hoành tráng!
Ba người Quản Nam Thiên lần lượt đáp lại, trong đó Quản Nam Thiên mặt mang tươi cười, gương mặt thân thiện gần gũi, còn phó minh chủ Liên minh võ sĩ thành phố Hàng Hồ thì lại cực kì khách sáo.
Mặc dù ông ấy đeo danh hiệu phó minh chủ, nhưng so với những đại sư võ học như Không Minh đại sư thì thân phận, địa vị vẫn không bằng.
Còn về Võ Chí Châu… ông ấy chỉ gật nhẹ đầu với mọi người, sau đó đi đến một boong tàu trống trải, nhìn bến tàu, dường như đang đợi truyền nhân nhà họ Cảnh và Trần Phong đến.
“Quản minh chủ, người nhà họ Cảnh bao giờ đến?”, sau khi Võ Chí Châu đi, Triệu Vô Đạo hỏi Quản Nam Thiên.
“Lúc trước họ có liên lạc với tôi, nói là buổi trưa sẽ đến đây, chắc sắp đến rồi”, Quản Nam Thiên trả lời.
“Người nhà họ Cảnh đến rồi!”, cứ như nghiệm chứng lời của Quản Nam Thiên, sau khi ông ấy dứt lời thì Trương Thiên Sư chưởng môn phái Võ Đang tinh mắt, nhìn thấy gia chủ nhà họ Cảnh – Cảnh Vân Phong dẫn bố con Cảnh Đằng đi về chỗ lên tàu trước tiên.
Còn Trần Nghi sư thái chưởng môn phái Nga Mi dẫn theo hai đệ tử phái Nga Mi, đi phía sau người nhà họ Cảnh, cứ như tùy tùng của nhà họ Cảnh vậy.
“Nhà họ Cảnh hoành tráng thật!”.
Nhìn thấy cảnh này, hầu hết mọi người trong lòng đều có suy nghĩ này.
Phái Nga Mi từng là môn phái lớn danh tiếng ngang hàng với Thiếu Lâm, Võ Đang, thuộc lá cờ đầu của giới võ học Hoa Hạ, mặc dù cận đại hơi sa sút, nhưng lạc đà có gầy chết thì cũng lớn hơn ngựa, ngoài Võ Đang, Thiếu Lâm ra thì dù là Bát Quái Môn cũng không dám nói có thể đè đầu Nga Mi.
Trong tình hình như vậy, Trần Nghi sư thái chưởng môn của Nga Mi lại đi theo phía sau người nhà họ Cảnh như tùy tùng, việc này khiến mọi người cảm thán sự hoành tráng của nhà họ Cảnh, đúng là hiếm thấy.
“Gia chủ nhà họ Cảnh – Cảnh Vân Phong đến!”.
“Trần Nghi sư thái chưởng môn phái Nga Mi đến!”, sau đó, khi nhóm Cảnh Vân Phong đi đến chỗ phong tỏa, nhân viên công tác kia ngay lập tức hét to báo thân phận của họ.
Với việc này, dù là Cảnh Vân Phong, bố con Cảnh Thế Minh, Cảnh Đằng hay Trần Nghi sư thái đều không nhìn nhân viên công tác kia lấy một cái, đi thẳng vào khu phong tỏa.
Nhân viên công tác kia không những không tiến lên ngăn, mà còn bị khí thế đáng sợ tỏa ra từ trên người họ làm cho liên tục lùi lại mấy bước, suýt thì ngồi bệt xuống đất, cả người như suy nhược.
Nhìn thấy cảnh này, Võ Chí Châu đứng ở boong tàu hơi cau mày, còn nhóm Quản Nam Thiên thì lại nhìn nhau, đều lắc đầu.
Theo ghi chép giới võ học Hoa Hạ thì mỗi lần nhà họ Cảnh xuất thế thì đều làm chấn động giới võ học Hoa Hạ, gây ra động tĩnh rất lớn, lần này cũng không ngoại lệ, có thể nói là đánh phủ đầu!
“Cảnh đại sư, lâu rồi không gặp”.
Tiếp đó, sau khi Cảnh Vân Phong dẫn người lên tàu, thì Quản Nam Thiên đứng dậy, chào hỏi Cảnh Vân Phong trước.
“Nam Thiên, chúng ta nhiều năm không gặp rồi”.
Cảnh Vân Phong gật đầu đáp lại, không gọi chức vụ của Quản Nam Thiên, sau đó nhìn ba người Không Minh đại sư một cái, Trương Thiên Sư và Triệu Vô Đạo một cái, nói: “Nhưng mà tôi từng gặp Không Minh, Trương Thiên Sư và Triệu Vô Đạo sáu năm trước”.
Sửng sốt khi nghe thấy lời này của Cảnh Vân Phong, sắc mặt ba người Không Minh đại sư hơi khó coi.
Sáu năm trước, lần đầu tiên Cảnh Đằng ra khỏi đất tổ nhà họ Cảnh, ra ngoài du lịch, khiêu chiến truyền nhân mạnh nhất của Thiếu Lâm, Võ Đang và Bát Quái Môn, Cảnh Vân Phong cũng đích thân đến, chứng kiến tận mắt Cảnh Đằng dùng tư thế áp đảo càn quét truyền nhân mạnh nhất của ba môn phái lớn.
Giờ đây, Cảnh Vân Phong nhắc lại việc sáu năm trước trước mặt mọi người, có thể nói là không hề giữ thể diện cho Thiếu Lâm, Võ Đang và Bát Quái Môn.
“Quản minh chủ, nếu các ông đã đến rồi vậy chứng tỏ các ông đều biết thằng nhóc tên Trần Phong kia sẽ nghênh chiến Đằng nhà tôi”.
Một lúc sau, không đợi ba người Không Minh đại sư đáp lời, bố Cảnh Đằng – Cảnh Thế Minh đột nhiên nói, giọng điệu không tốt lành gì: “Nếu đã vậy, tất cả chúng ta đến cả rồi, chỉ đợi một mình thằng nhóc kia, cậu ta cũng cao giá quá nhỉ?”.
“Có lẽ cậu không biết, đến hiện tại, Trần Phong vẫn chưa lên tiếng hay tỏ thái độ muốn nghênh chiến con trai ông”.
Bên tai vang lên giọng của Cảnh Thế Minh, cảm nhận được giọng điệu hùng hổ của Cảnh Thế Minh, nụ cười trên mặt Quản Nam Thiên dần biến mất, trầm giọng nói: “Còn về việc bọn tôi đến đây là chủ quan cho rằng cậu ấy sẽ nghênh chiến chứ không phải biết cậu ấy sẽ nghênh chiến”.
“Có gì khác nhau sao?”, Cảnh Thế Minh lạnh mắt vặc lại.
“Khác lắm chứ”.
Lần này, không đợi Quản Nam Thiên đáp lời, Võ Chí Châu đột nhiên đi tới bên này, ông ấy vừa đi vừa nói, giọng trầm thấp, lời nói mạnh mẽ: “Chúng tôi cho rằng Trần Phong sẽ nghênh chiến chỉ là một suy đoán, phán đoán của chúng tôi, thái độ của Trần Phong mới có thể quyết định trận chiến này có tiến hành không. Nói cách khác, nếu Trần Phong không ứng chiến thì tất cả bọn tôi đều sẽ rời khỏi đây, còn nhà họ Cảnh các ông không được phép ra tay với Trần Phong”.
“Võ Chí Châu, sau khi ông gia nhập Liên minh chiến đấu, rốt cục vẫn khác hẳn, nói chuyện cứng hơn rồi, không còn là kẻ hèn đến cả dũng khí khiêu chiến tôi cũng không có”, sửng sốt khi nghe thấy lời Võ Chí Châu nói, sắc mặt Cảnh Thế Minh hơi thay đổi, sau đó cười khẩy nói.
Năm đó, sau khi Chu Phá Không đột phá Hóa Kình, từng lần lượt khiêu chiến với các gia tộc và môn phái ẩn cư của giới võ học Hoa Hạ, nhưng là thiên tài chỉ đứng sau Chu Phá Không, Võ Chí Châu lại không làm vậy, mà vẫn luôn tu hành khiêm tốn.
“Sư phụ cậu chẳng lẽ không dạy cậu gặp tiền bối thì phải tôn trọng sao?”.
Không chỉ Cảnh Thế Minh, Cảnh Vân Phong cũng lên tiếng rồi, ông ta cau mày, cả người tỏa ra hơi thở đáng sợ, tinh khí khắp người khóa chặt Võ Chí Châu, hừ một tiếng nói: “Lời vừa nãy, sư phụ cậu nói còn được. Còn cậu là cái thá gì mà khoa tay múa chân trước mặt lão đây?”.
“Tôi đại diện cho sư phụ tôi và Liên minh chiến đấu đến, lời tôi nói chính là lời sư phụ, cũng là thái độ của Liên minh chiến đấu!”, Võ Chí Châu cật lực chống lại áp lực khí thế của Cảnh Vân Phong, nói đúng mực, Cảnh Vân Phong dù sao cũng là bán bộ tông sư, trong tất cả những người có mặt, dù là Quản Nam Thiên cũng chưa chắc đã là đối thủ của Cảnh Vân Phong.
“Ha… sư phụ cậu bồi dưỡng được một đồ đệ ngông cuồng đấy”.
Cảnh Vân Phong cười khẩy một tiếng, không dùng thân phận gia chủ nhà họ Cảnh và tiền bối để chèn ép Võ Chí Châu nữa.
Một mặt, ông ta nhìn ra được Võ Chí Châu là một người cực kì cứng rắn, một mặt khác, ông ta hơi kiêng dè Liên minh chiến đấu và sư phụ của Võ Chí Châu.
Dù sao, Võ Cực Không – sư phụ của Võ Chí Châu cũng bước vào cảnh giới bán bộ tông sư rồi, võ công sâu không lường được, dù là ông ta cũng không nắm chắc có thể chiến thắng, mà Liên minh chiến đấu là đại diện cho quyền lực làm việc của quốc gia, là một trong ba tổ chức võ sĩ lớn của Hoa Hạ.
Trong tình hình này, nếu nhà họ Cảnh và Liên minh chiến đấu đối chọi, ngang bằng khiêu khích quyền uy của nhà nước, việc này với nhà họ Cảnh mà nói không phải việc tốt.
“Tôi đương nhiên sẽ không tự ý ra tay với kẻ hèn kia”, đúng lúc này, Cảnh Đằng vẫn luôn im lặng lên tiếng rồi, trong lời nói để lộ sự ngông cuồng, so với Cảnh Vân Phong thì hai bố con Cảnh Thế Minh chỉ có hơn chứ không có kém, giải thích hoàn toàn ý nghĩa của bốn chữ trẻ tuổi ngông cuồng: “Nhưng nếu kẻ hèn đó ấm đầu chọn ứng chiến, vậy thì dù tôi đánh cậu ta thành con chó chết hoặc là nói chém nát cậu ta vứt cho cá trong Tây Hồ ăn thì cũng không thể có ai can thiệp được, Liên minh chiến đấu cũng không được!”.
Võ Chí Châu nghe vậy thì nhìn xoáy vào Cảnh Đằng, không nói gì.
Mặc dù ông ấy đeo danh hiệu phó minh chủ, nhưng so với những đại sư võ học như Không Minh đại sư thì thân phận, địa vị vẫn không bằng.
Còn về Võ Chí Châu… ông ấy chỉ gật nhẹ đầu với mọi người, sau đó đi đến một boong tàu trống trải, nhìn bến tàu, dường như đang đợi truyền nhân nhà họ Cảnh và Trần Phong đến.
“Quản minh chủ, người nhà họ Cảnh bao giờ đến?”, sau khi Võ Chí Châu đi, Triệu Vô Đạo hỏi Quản Nam Thiên.
“Lúc trước họ có liên lạc với tôi, nói là buổi trưa sẽ đến đây, chắc sắp đến rồi”, Quản Nam Thiên trả lời.
“Người nhà họ Cảnh đến rồi!”, cứ như nghiệm chứng lời của Quản Nam Thiên, sau khi ông ấy dứt lời thì Trương Thiên Sư chưởng môn phái Võ Đang tinh mắt, nhìn thấy gia chủ nhà họ Cảnh – Cảnh Vân Phong dẫn bố con Cảnh Đằng đi về chỗ lên tàu trước tiên.
Còn Trần Nghi sư thái chưởng môn phái Nga Mi dẫn theo hai đệ tử phái Nga Mi, đi phía sau người nhà họ Cảnh, cứ như tùy tùng của nhà họ Cảnh vậy.
“Nhà họ Cảnh hoành tráng thật!”.
Nhìn thấy cảnh này, hầu hết mọi người trong lòng đều có suy nghĩ này.
Phái Nga Mi từng là môn phái lớn danh tiếng ngang hàng với Thiếu Lâm, Võ Đang, thuộc lá cờ đầu của giới võ học Hoa Hạ, mặc dù cận đại hơi sa sút, nhưng lạc đà có gầy chết thì cũng lớn hơn ngựa, ngoài Võ Đang, Thiếu Lâm ra thì dù là Bát Quái Môn cũng không dám nói có thể đè đầu Nga Mi.
Trong tình hình như vậy, Trần Nghi sư thái chưởng môn của Nga Mi lại đi theo phía sau người nhà họ Cảnh như tùy tùng, việc này khiến mọi người cảm thán sự hoành tráng của nhà họ Cảnh, đúng là hiếm thấy.
“Gia chủ nhà họ Cảnh – Cảnh Vân Phong đến!”.
“Trần Nghi sư thái chưởng môn phái Nga Mi đến!”, sau đó, khi nhóm Cảnh Vân Phong đi đến chỗ phong tỏa, nhân viên công tác kia ngay lập tức hét to báo thân phận của họ.
Với việc này, dù là Cảnh Vân Phong, bố con Cảnh Thế Minh, Cảnh Đằng hay Trần Nghi sư thái đều không nhìn nhân viên công tác kia lấy một cái, đi thẳng vào khu phong tỏa.
Nhân viên công tác kia không những không tiến lên ngăn, mà còn bị khí thế đáng sợ tỏa ra từ trên người họ làm cho liên tục lùi lại mấy bước, suýt thì ngồi bệt xuống đất, cả người như suy nhược.
Nhìn thấy cảnh này, Võ Chí Châu đứng ở boong tàu hơi cau mày, còn nhóm Quản Nam Thiên thì lại nhìn nhau, đều lắc đầu.
Theo ghi chép giới võ học Hoa Hạ thì mỗi lần nhà họ Cảnh xuất thế thì đều làm chấn động giới võ học Hoa Hạ, gây ra động tĩnh rất lớn, lần này cũng không ngoại lệ, có thể nói là đánh phủ đầu!
“Cảnh đại sư, lâu rồi không gặp”.
Tiếp đó, sau khi Cảnh Vân Phong dẫn người lên tàu, thì Quản Nam Thiên đứng dậy, chào hỏi Cảnh Vân Phong trước.
“Nam Thiên, chúng ta nhiều năm không gặp rồi”.
Cảnh Vân Phong gật đầu đáp lại, không gọi chức vụ của Quản Nam Thiên, sau đó nhìn ba người Không Minh đại sư một cái, Trương Thiên Sư và Triệu Vô Đạo một cái, nói: “Nhưng mà tôi từng gặp Không Minh, Trương Thiên Sư và Triệu Vô Đạo sáu năm trước”.
Sửng sốt khi nghe thấy lời này của Cảnh Vân Phong, sắc mặt ba người Không Minh đại sư hơi khó coi.
Sáu năm trước, lần đầu tiên Cảnh Đằng ra khỏi đất tổ nhà họ Cảnh, ra ngoài du lịch, khiêu chiến truyền nhân mạnh nhất của Thiếu Lâm, Võ Đang và Bát Quái Môn, Cảnh Vân Phong cũng đích thân đến, chứng kiến tận mắt Cảnh Đằng dùng tư thế áp đảo càn quét truyền nhân mạnh nhất của ba môn phái lớn.
Giờ đây, Cảnh Vân Phong nhắc lại việc sáu năm trước trước mặt mọi người, có thể nói là không hề giữ thể diện cho Thiếu Lâm, Võ Đang và Bát Quái Môn.
“Quản minh chủ, nếu các ông đã đến rồi vậy chứng tỏ các ông đều biết thằng nhóc tên Trần Phong kia sẽ nghênh chiến Đằng nhà tôi”.
Một lúc sau, không đợi ba người Không Minh đại sư đáp lời, bố Cảnh Đằng – Cảnh Thế Minh đột nhiên nói, giọng điệu không tốt lành gì: “Nếu đã vậy, tất cả chúng ta đến cả rồi, chỉ đợi một mình thằng nhóc kia, cậu ta cũng cao giá quá nhỉ?”.
“Có lẽ cậu không biết, đến hiện tại, Trần Phong vẫn chưa lên tiếng hay tỏ thái độ muốn nghênh chiến con trai ông”.
Bên tai vang lên giọng của Cảnh Thế Minh, cảm nhận được giọng điệu hùng hổ của Cảnh Thế Minh, nụ cười trên mặt Quản Nam Thiên dần biến mất, trầm giọng nói: “Còn về việc bọn tôi đến đây là chủ quan cho rằng cậu ấy sẽ nghênh chiến chứ không phải biết cậu ấy sẽ nghênh chiến”.
“Có gì khác nhau sao?”, Cảnh Thế Minh lạnh mắt vặc lại.
“Khác lắm chứ”.
Lần này, không đợi Quản Nam Thiên đáp lời, Võ Chí Châu đột nhiên đi tới bên này, ông ấy vừa đi vừa nói, giọng trầm thấp, lời nói mạnh mẽ: “Chúng tôi cho rằng Trần Phong sẽ nghênh chiến chỉ là một suy đoán, phán đoán của chúng tôi, thái độ của Trần Phong mới có thể quyết định trận chiến này có tiến hành không. Nói cách khác, nếu Trần Phong không ứng chiến thì tất cả bọn tôi đều sẽ rời khỏi đây, còn nhà họ Cảnh các ông không được phép ra tay với Trần Phong”.
“Võ Chí Châu, sau khi ông gia nhập Liên minh chiến đấu, rốt cục vẫn khác hẳn, nói chuyện cứng hơn rồi, không còn là kẻ hèn đến cả dũng khí khiêu chiến tôi cũng không có”, sửng sốt khi nghe thấy lời Võ Chí Châu nói, sắc mặt Cảnh Thế Minh hơi thay đổi, sau đó cười khẩy nói.
Năm đó, sau khi Chu Phá Không đột phá Hóa Kình, từng lần lượt khiêu chiến với các gia tộc và môn phái ẩn cư của giới võ học Hoa Hạ, nhưng là thiên tài chỉ đứng sau Chu Phá Không, Võ Chí Châu lại không làm vậy, mà vẫn luôn tu hành khiêm tốn.
“Sư phụ cậu chẳng lẽ không dạy cậu gặp tiền bối thì phải tôn trọng sao?”.
Không chỉ Cảnh Thế Minh, Cảnh Vân Phong cũng lên tiếng rồi, ông ta cau mày, cả người tỏa ra hơi thở đáng sợ, tinh khí khắp người khóa chặt Võ Chí Châu, hừ một tiếng nói: “Lời vừa nãy, sư phụ cậu nói còn được. Còn cậu là cái thá gì mà khoa tay múa chân trước mặt lão đây?”.
“Tôi đại diện cho sư phụ tôi và Liên minh chiến đấu đến, lời tôi nói chính là lời sư phụ, cũng là thái độ của Liên minh chiến đấu!”, Võ Chí Châu cật lực chống lại áp lực khí thế của Cảnh Vân Phong, nói đúng mực, Cảnh Vân Phong dù sao cũng là bán bộ tông sư, trong tất cả những người có mặt, dù là Quản Nam Thiên cũng chưa chắc đã là đối thủ của Cảnh Vân Phong.
“Ha… sư phụ cậu bồi dưỡng được một đồ đệ ngông cuồng đấy”.
Cảnh Vân Phong cười khẩy một tiếng, không dùng thân phận gia chủ nhà họ Cảnh và tiền bối để chèn ép Võ Chí Châu nữa.
Một mặt, ông ta nhìn ra được Võ Chí Châu là một người cực kì cứng rắn, một mặt khác, ông ta hơi kiêng dè Liên minh chiến đấu và sư phụ của Võ Chí Châu.
Dù sao, Võ Cực Không – sư phụ của Võ Chí Châu cũng bước vào cảnh giới bán bộ tông sư rồi, võ công sâu không lường được, dù là ông ta cũng không nắm chắc có thể chiến thắng, mà Liên minh chiến đấu là đại diện cho quyền lực làm việc của quốc gia, là một trong ba tổ chức võ sĩ lớn của Hoa Hạ.
Trong tình hình này, nếu nhà họ Cảnh và Liên minh chiến đấu đối chọi, ngang bằng khiêu khích quyền uy của nhà nước, việc này với nhà họ Cảnh mà nói không phải việc tốt.
“Tôi đương nhiên sẽ không tự ý ra tay với kẻ hèn kia”, đúng lúc này, Cảnh Đằng vẫn luôn im lặng lên tiếng rồi, trong lời nói để lộ sự ngông cuồng, so với Cảnh Vân Phong thì hai bố con Cảnh Thế Minh chỉ có hơn chứ không có kém, giải thích hoàn toàn ý nghĩa của bốn chữ trẻ tuổi ngông cuồng: “Nhưng nếu kẻ hèn đó ấm đầu chọn ứng chiến, vậy thì dù tôi đánh cậu ta thành con chó chết hoặc là nói chém nát cậu ta vứt cho cá trong Tây Hồ ăn thì cũng không thể có ai can thiệp được, Liên minh chiến đấu cũng không được!”.
Võ Chí Châu nghe vậy thì nhìn xoáy vào Cảnh Đằng, không nói gì.