Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Làm gì được tôi
"Khụ, khụ, người anh em, anh nhận nhầm người rồi." Trần Phong húng hắng ho hai
tiếng, anh nhận ra chàng thanh niên đẹp trai này hơi khờ khạo, quỳ lâu như vậy mà
vẫn chưa phát hiện mình là đàn ông.
Nghe thấy giọng Trần Phong, chàng thanh niên đẹp trai cuối cùng cũng nhận ra điều
bất thường, sắc mặt chợt khác hẳn: "Anh là ai?!"
"Tôi là bạn của Phi Dung." Trần Phong nói đúng sự thật.
"Vớ vẩn! Phi Dung không có người bạn nào là nam trong nước hết, anh rốt cuộc là
ai?" Chàng thanh niên đẹp trai vứt hoa hồng xuống đất, hung dữ hỏi.
Trần Phong hơi bất đắc dĩ nói: "Tôi là bạn của Phi Dung thật."
"Tôi không tin! Anh để tôi vào, tôi muốn vào hỏi Phi Dung." Chàng thanh niên đẹp trai
nói rồi thò tay ra, định đẩy Trần Phong.
"Không được, giờ anh không vào được." Trần Phong cau mày, chặn trước mặt chàng
thanh niên đẹp trai. Mặc dù đây là nhà Từ Phi Dung, nhưng giờ Hạ Mộng Dao đang
tắm, anh đương nhiên không thể cho người đàn ông khác xồng xộc xông vào được.
"Anh là cái thá gì, có tư cách gì không cho ông đây vào, ông đây là chồng sắp cưới
của Phi Dung!" Chàng thanh niên đẹp trai giận tím mặt, nói rồi giơ tay lên, định tát cho
Trần Phong một cái.
Nhưng tay anh ta còn chưa chạm vào mặt Trần Phong thì cổ tay đã bị bàn tay to lớn
của Trần Phong siết chặt.
"Tôi nói lại lần cuối, giờ anh không được vào!" Trong giọng nói của Trần Phong ẩn
chứa vài phần lạnh lùng, đây dù sao cũng là nhà của Từ Phi Dung, giờ anh ăn nhờ ở
đậu, đương nhiên không thể làm theo ý mình như trước, nếu không chàng thanh niên
này giờ đã nằm bẹp dí trên đất lâu rồi.
"Đậu má mày! Buông ra!"
Chàng thanh niên đẹp trai đỏ bừng mặt, anh ta nhận ra người đàn ông trông gầy đét
này, lực tay thế mà lại vô cùng khỏe, anh ta cảm thấy cổ tay mình như bị kìm sắt kẹp
vậy, căn bản không thể rút ra được.
Trần Phong cười khẩy một tiếng, lại dồn thêm sức.
"Á! Đau! Đau!"
Chàng thanh niên đẹp trai kêu la thảm thiết, quỳ một chân trên đất, đau đến mức sắp
chảy cả nước mắt, anh ta cảm thấy cái bóp này của Trần Phong, bóp gãy luôn cả
xương cổ tay anh ta rồi.
"Còn vào không?" Trần Phong lạnh lùng hỏi.
"Không vào nữa, anh mau buông ra!" Nỗi đau như cắt da cắt thịt khiến mặt chàng
thanh niên đẹp trai hơi nhăn nhó.
"Hừ." Trần Phong hừ một tiếng, rồi mới buông tay.
"Đệt mẹ mày!"
Sau khi được Trần Phong thả ra, chàng thanh niên đẹp trai thế mà lại còn không biết
điều, giơ chậu hoa ở cửa lên, đập vào đầu Trần Phong.
Lần này Trần Phong không nể nang gì anh ta nữa, trở tay tát một phát, chàng thanh
niên bị tát văng ra, người còn chưa rơi xuống đất, mà trên không trung đã có thêm
mấy cái răng kèm theo cả máu.
"Trần Phong, anh làm gì đấy hả?" Từ Phi Dung chậm rãi đi tới.
Trần Phong lạnh lùng nhìn Từ Phi Dung một cái, anh nhận ra cô gái này giả vờ giỏi
thật, rõ ràng đã biết chàng thanh niên đẹp trai này đến từ lâu, nhưng vẫn đứng một
chỗ xem trò hay, hiển nhiên Từ Phi Dung muốn mượn tay anh xử chàng thanh niên
đẹp trai này.
"Phi Dung, thằng chó chết này là ai?" Chàng thanh niên đẹp trai lồm cồm bò dậy, đi
đến trước mặt Từ Phi Dung, tức giận hỏi.
"Anh ấy là bạn tôi." Từ Phi Dung lạnh nhạt nói.
"Bạn?" Chàng thanh niên đẹp trai nghiến răng kèn kẹt: "Bạn bè gì mà lại ở nhà em
lúc nửa đêm."
"Thẩm Quân Văn, ý anh là sao?" Sắc mặt Từ Phi Dung lạnh hẳn đi.
"Ông đây có ý gì?" Thẩm Quân Văn nhổ ngụm nước bọt kèm theo cả máu, quát: "Từ
Phi Dung, có phải cô cắm sừng ông đây không?"
"Thẩm Quân Văn, xin anh ăn nói cẩn thận, tôi không phải là gì của anh hết, nên tôi ở
cùng với ai đều không liên quan đến anh." Từ Phi Dung cau đôi mày lá liễu nói.
Trần Phong cười khẩy trong bụng, lời Từ Phi Dung nói rất mơ hồ, rõ ràng là muốn
khiến Thẩm Quân Văn nghĩ lung tung.
Quả nhiên, như Trần Phong đoán, Từ Phi Dung vừa nói xong thì mặt Thẩm Quân Văn
đỏ như máu.
"Từ Phi Dung, ông đây là chồng sắp cưới của cô!" Thẩm Quân Văn thét lên.
"Chồng sắp cưới?" Từ Phi Dung cười khẩy: "Tôi chưa từng thừa nhận."
"Bố mẹ cô đã đồng ý với tôi rồi!" Thẩm Quân Văn tức đến mức suýt thì ói ra máu, anh
ta và Từ Phi Dung lớn lên bên nhau từ tấm bé, rất lâu trước kia, bố mẹ hai nhà đã hứa
hôn cho cả hai từ nhỏ, anh ta đợi Từ Phi Dung mười mấy năm liền, cứ tưởng lần này
Từ Phi Dung về nước thì sẽ đồng ý với lời cầu hôn của anh ta, ai ngờ việc đến nước
này, Từ Phi Dung lại không nhận.
"Thế anh đi mà tìm bố mẹ tôi, dù sao tôi cũng không đồng ý." Từ Phi Dung quay đầu
đi, ra vẻ như là một cô nàng lưu manh.
Thẩm Quân Văn siết nắm đấm, nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ ngầu của anh ta bỗng
chuyển hướng sang Trần Phong: "Là vì thằng chó chết này nên cô mới không thích
ông đây sao? Hắn rốt cuộc tốt hơn ông đây ở điểm nào?"
Trần Phong nhìn Thẩm Quân Văn một cái, hơi tức giận nói: "Anh ăn nói cho lịch sự,
việc giữa các anh không liên quan gì đến tôi."
"Không liên quan? Đệt mẹ mày, mày ngủ người con gái của tao mà mày nói với tao là
không liên quan?" Đôi mắt Thẩm Quân Văn đầy thù hận, nếu không có Trần Phong
xuất hiện, Từ Phi Dung chắc chắn vẫn thích anh ta.
Trần Phong bực mình vô cùng, cảm giác bị người ta đổ oan cực kì khó chịu, nếu anh
ngủ với Từ Phi Dung thật, thì cũng không có gì để nói, nhưng anh căn bản còn chưa
chạm vào mụ điên này, anh và Thẩm Quân Văn đều bị Từ Phi Dung gài bẫy.
Còn về việc giải thích với Thẩm Quân Văn, không phải Trần Phong không muốn mà là
không thèm.
Một Thẩm Quân Văn con cỏn, còn chưa có tư cách khiến Trần Phong anh phải hạ
mình.
"Được, ông đây ngủ với người con gái của mày đấy, mày làm gì được ông đây?" Trần
Phong cũng chán chẳng buồn giải thích, cười khẩy thừa nhận luôn, anh muốn xem
xem, Thẩm Quân Văn sẽ có phản ứng gì.
"Giỏi! Giỏi! Thằng ranh mày giỏi lắm!" Thẩm Quân Văn tức đến mức run rẩy, Từ Phi
Dung cũng kinh ngạc há hốc miệng, gã vô dụng này thế mà dám nhận? Anh ta chẳng
nhẽ không nhận ra Thẩm Quân Văn không phải người bình thường ư? Anh ta không
sợ Thẩm Quân Văn trả thù ư?
Từ Phi Dung chỉ cảm thấy không thể tin nổi, từ trước tới giờ, hình tượng Trần Phong
trong mắt cô ấy đều là vô dụng, nhát gan, sợ phiền phức, sao tự nhiên lại trở nên
không sợ trời không sợ đất thế này? Rốt cuộc anh ta lấy đâu ra tự tin, hay là chỉ muốn
thể hiện trước mặt mình, không muốn mình coi thường?
"Còn không mau cút đi? Chẳng nhẽ còn định ngủ lại đây à?" Trần Phong quát lên, anh
không có nhiều suy nghĩ như Từ Phi Dung, chỉ đoán Hạ Mộng Dao chắc là cũng tắm
xong rồi.
Nghe thấy hai chữ ngủ lại, đôi mắt Thẩm Quân Văn lại lần nữa đỏ ngầu, anh ta không
thể tưởng tượng nổi, sau khi anh ta đi thì người con gái anh ta thích mười mấy năm
sẽ bị Trần Phong đè bên dưới, chơi đùa tùy ý, cảm giác nhục nhã ấy khiến Thẩm Quân
Văn có xung động ói ra máu.
Nhưng anh ta giờ lại chẳng làm được gì Trần Phong.
"Thằng chó chết này, cả con khốn Từ Phi Dung, hai đứa mày chờ đấy cho tao! Ông
đây nhất định sẽ khiến bọn mày biết, thế nào là sống không bằng chết!" Ánh mắt Thẩm
Quân Văn đầy oán hận, bỏ lại một câu độc ác rồi bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
tiếng, anh nhận ra chàng thanh niên đẹp trai này hơi khờ khạo, quỳ lâu như vậy mà
vẫn chưa phát hiện mình là đàn ông.
Nghe thấy giọng Trần Phong, chàng thanh niên đẹp trai cuối cùng cũng nhận ra điều
bất thường, sắc mặt chợt khác hẳn: "Anh là ai?!"
"Tôi là bạn của Phi Dung." Trần Phong nói đúng sự thật.
"Vớ vẩn! Phi Dung không có người bạn nào là nam trong nước hết, anh rốt cuộc là
ai?" Chàng thanh niên đẹp trai vứt hoa hồng xuống đất, hung dữ hỏi.
Trần Phong hơi bất đắc dĩ nói: "Tôi là bạn của Phi Dung thật."
"Tôi không tin! Anh để tôi vào, tôi muốn vào hỏi Phi Dung." Chàng thanh niên đẹp trai
nói rồi thò tay ra, định đẩy Trần Phong.
"Không được, giờ anh không vào được." Trần Phong cau mày, chặn trước mặt chàng
thanh niên đẹp trai. Mặc dù đây là nhà Từ Phi Dung, nhưng giờ Hạ Mộng Dao đang
tắm, anh đương nhiên không thể cho người đàn ông khác xồng xộc xông vào được.
"Anh là cái thá gì, có tư cách gì không cho ông đây vào, ông đây là chồng sắp cưới
của Phi Dung!" Chàng thanh niên đẹp trai giận tím mặt, nói rồi giơ tay lên, định tát cho
Trần Phong một cái.
Nhưng tay anh ta còn chưa chạm vào mặt Trần Phong thì cổ tay đã bị bàn tay to lớn
của Trần Phong siết chặt.
"Tôi nói lại lần cuối, giờ anh không được vào!" Trong giọng nói của Trần Phong ẩn
chứa vài phần lạnh lùng, đây dù sao cũng là nhà của Từ Phi Dung, giờ anh ăn nhờ ở
đậu, đương nhiên không thể làm theo ý mình như trước, nếu không chàng thanh niên
này giờ đã nằm bẹp dí trên đất lâu rồi.
"Đậu má mày! Buông ra!"
Chàng thanh niên đẹp trai đỏ bừng mặt, anh ta nhận ra người đàn ông trông gầy đét
này, lực tay thế mà lại vô cùng khỏe, anh ta cảm thấy cổ tay mình như bị kìm sắt kẹp
vậy, căn bản không thể rút ra được.
Trần Phong cười khẩy một tiếng, lại dồn thêm sức.
"Á! Đau! Đau!"
Chàng thanh niên đẹp trai kêu la thảm thiết, quỳ một chân trên đất, đau đến mức sắp
chảy cả nước mắt, anh ta cảm thấy cái bóp này của Trần Phong, bóp gãy luôn cả
xương cổ tay anh ta rồi.
"Còn vào không?" Trần Phong lạnh lùng hỏi.
"Không vào nữa, anh mau buông ra!" Nỗi đau như cắt da cắt thịt khiến mặt chàng
thanh niên đẹp trai hơi nhăn nhó.
"Hừ." Trần Phong hừ một tiếng, rồi mới buông tay.
"Đệt mẹ mày!"
Sau khi được Trần Phong thả ra, chàng thanh niên đẹp trai thế mà lại còn không biết
điều, giơ chậu hoa ở cửa lên, đập vào đầu Trần Phong.
Lần này Trần Phong không nể nang gì anh ta nữa, trở tay tát một phát, chàng thanh
niên bị tát văng ra, người còn chưa rơi xuống đất, mà trên không trung đã có thêm
mấy cái răng kèm theo cả máu.
"Trần Phong, anh làm gì đấy hả?" Từ Phi Dung chậm rãi đi tới.
Trần Phong lạnh lùng nhìn Từ Phi Dung một cái, anh nhận ra cô gái này giả vờ giỏi
thật, rõ ràng đã biết chàng thanh niên đẹp trai này đến từ lâu, nhưng vẫn đứng một
chỗ xem trò hay, hiển nhiên Từ Phi Dung muốn mượn tay anh xử chàng thanh niên
đẹp trai này.
"Phi Dung, thằng chó chết này là ai?" Chàng thanh niên đẹp trai lồm cồm bò dậy, đi
đến trước mặt Từ Phi Dung, tức giận hỏi.
"Anh ấy là bạn tôi." Từ Phi Dung lạnh nhạt nói.
"Bạn?" Chàng thanh niên đẹp trai nghiến răng kèn kẹt: "Bạn bè gì mà lại ở nhà em
lúc nửa đêm."
"Thẩm Quân Văn, ý anh là sao?" Sắc mặt Từ Phi Dung lạnh hẳn đi.
"Ông đây có ý gì?" Thẩm Quân Văn nhổ ngụm nước bọt kèm theo cả máu, quát: "Từ
Phi Dung, có phải cô cắm sừng ông đây không?"
"Thẩm Quân Văn, xin anh ăn nói cẩn thận, tôi không phải là gì của anh hết, nên tôi ở
cùng với ai đều không liên quan đến anh." Từ Phi Dung cau đôi mày lá liễu nói.
Trần Phong cười khẩy trong bụng, lời Từ Phi Dung nói rất mơ hồ, rõ ràng là muốn
khiến Thẩm Quân Văn nghĩ lung tung.
Quả nhiên, như Trần Phong đoán, Từ Phi Dung vừa nói xong thì mặt Thẩm Quân Văn
đỏ như máu.
"Từ Phi Dung, ông đây là chồng sắp cưới của cô!" Thẩm Quân Văn thét lên.
"Chồng sắp cưới?" Từ Phi Dung cười khẩy: "Tôi chưa từng thừa nhận."
"Bố mẹ cô đã đồng ý với tôi rồi!" Thẩm Quân Văn tức đến mức suýt thì ói ra máu, anh
ta và Từ Phi Dung lớn lên bên nhau từ tấm bé, rất lâu trước kia, bố mẹ hai nhà đã hứa
hôn cho cả hai từ nhỏ, anh ta đợi Từ Phi Dung mười mấy năm liền, cứ tưởng lần này
Từ Phi Dung về nước thì sẽ đồng ý với lời cầu hôn của anh ta, ai ngờ việc đến nước
này, Từ Phi Dung lại không nhận.
"Thế anh đi mà tìm bố mẹ tôi, dù sao tôi cũng không đồng ý." Từ Phi Dung quay đầu
đi, ra vẻ như là một cô nàng lưu manh.
Thẩm Quân Văn siết nắm đấm, nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ ngầu của anh ta bỗng
chuyển hướng sang Trần Phong: "Là vì thằng chó chết này nên cô mới không thích
ông đây sao? Hắn rốt cuộc tốt hơn ông đây ở điểm nào?"
Trần Phong nhìn Thẩm Quân Văn một cái, hơi tức giận nói: "Anh ăn nói cho lịch sự,
việc giữa các anh không liên quan gì đến tôi."
"Không liên quan? Đệt mẹ mày, mày ngủ người con gái của tao mà mày nói với tao là
không liên quan?" Đôi mắt Thẩm Quân Văn đầy thù hận, nếu không có Trần Phong
xuất hiện, Từ Phi Dung chắc chắn vẫn thích anh ta.
Trần Phong bực mình vô cùng, cảm giác bị người ta đổ oan cực kì khó chịu, nếu anh
ngủ với Từ Phi Dung thật, thì cũng không có gì để nói, nhưng anh căn bản còn chưa
chạm vào mụ điên này, anh và Thẩm Quân Văn đều bị Từ Phi Dung gài bẫy.
Còn về việc giải thích với Thẩm Quân Văn, không phải Trần Phong không muốn mà là
không thèm.
Một Thẩm Quân Văn con cỏn, còn chưa có tư cách khiến Trần Phong anh phải hạ
mình.
"Được, ông đây ngủ với người con gái của mày đấy, mày làm gì được ông đây?" Trần
Phong cũng chán chẳng buồn giải thích, cười khẩy thừa nhận luôn, anh muốn xem
xem, Thẩm Quân Văn sẽ có phản ứng gì.
"Giỏi! Giỏi! Thằng ranh mày giỏi lắm!" Thẩm Quân Văn tức đến mức run rẩy, Từ Phi
Dung cũng kinh ngạc há hốc miệng, gã vô dụng này thế mà dám nhận? Anh ta chẳng
nhẽ không nhận ra Thẩm Quân Văn không phải người bình thường ư? Anh ta không
sợ Thẩm Quân Văn trả thù ư?
Từ Phi Dung chỉ cảm thấy không thể tin nổi, từ trước tới giờ, hình tượng Trần Phong
trong mắt cô ấy đều là vô dụng, nhát gan, sợ phiền phức, sao tự nhiên lại trở nên
không sợ trời không sợ đất thế này? Rốt cuộc anh ta lấy đâu ra tự tin, hay là chỉ muốn
thể hiện trước mặt mình, không muốn mình coi thường?
"Còn không mau cút đi? Chẳng nhẽ còn định ngủ lại đây à?" Trần Phong quát lên, anh
không có nhiều suy nghĩ như Từ Phi Dung, chỉ đoán Hạ Mộng Dao chắc là cũng tắm
xong rồi.
Nghe thấy hai chữ ngủ lại, đôi mắt Thẩm Quân Văn lại lần nữa đỏ ngầu, anh ta không
thể tưởng tượng nổi, sau khi anh ta đi thì người con gái anh ta thích mười mấy năm
sẽ bị Trần Phong đè bên dưới, chơi đùa tùy ý, cảm giác nhục nhã ấy khiến Thẩm Quân
Văn có xung động ói ra máu.
Nhưng anh ta giờ lại chẳng làm được gì Trần Phong.
"Thằng chó chết này, cả con khốn Từ Phi Dung, hai đứa mày chờ đấy cho tao! Ông
đây nhất định sẽ khiến bọn mày biết, thế nào là sống không bằng chết!" Ánh mắt Thẩm
Quân Văn đầy oán hận, bỏ lại một câu độc ác rồi bỏ đi không ngoảnh đầu lại.