Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: Ngủ ngoài đường
Lâm Lan chỉ muốn cắn nát rằng, hôm nay bà ấy đã biết được thế nào gọi là lòng tham
không đáy. Nhưng lúc này người bà ấy hận nhất chắc chắn là Trần Phong, nếu Trần
Phong không ra tay đánh Lâm Đại Quân sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Cho con trai tôi lái chiếc xe của thằng vô dụng Trần Phong trước coi như là lãi đi, đồ
vô dụng như nó không xứng lái chiếc xe này.” Tôn Quế Phương thong thả nói, vừa
rồi khi Trần Phong ra ngoài không cầm chìa khóa xe, bà ta đã chú ý đến điểm này, nên
bà ta phải lấy trước.
Lâm Lan không nói gì mà chỉ cắn răng, bà ấy đưa luôn chìa khóa cho Tôn Quế
Phương.
“Ngoài ra, khi nào Mộng Dao về thì bảo nó mang năm trăm nghìn đến chỗ tôi, một xu
cũng không được thiếu!” Tôn Quế Phương cay nghiệt nói, khó khăn lắm mới nắm
được điểm yếu của Lâm Lan, đương nhiên bà ta phải vơ vét cho đủ mới được.
Hai mắt của Lâm Lan sắp tóe ra lửa rồi nhưng bà ấy chỉ có thể đồng ý: “Được, khi nào
Mộng Dao về em sẽ bảo con bé mang năm trăm nghìn đến cho chị.
“Thế còn được.” Tôn Quế Phương hài lòng gật đầu, trước đây bà ta còn đang buồn
rầu về chuyện Lâm Đại Quân kết hôn nhưng không có nhà cũng không có xe. Thế mà
trong chớp mắt gần như là có cả nhà lẫn xe, thằng vô dụng Trần Phong đúng là cứu
tinh của bà ta.
Sau khi ra khỏi nhà, Trần Phong vẫn thấy hơi buồn bực. Cho dù là một con chó thì
nuôi trong nhà ba năm cũng có thể có tình cảm, huống chi là một con người!
Trần Phong tự hỏi, trong ba năm ở nhà họ Hạ, anh đối xử với Hạ Vệ Quốc và Lâm Lan
như bố mẹ ruột của mình, nhưng không ngờ anh con Lâm Lan là người, Lâm Lan lại
không coi anh là người. Trần Phong không thể không tức giận được.
“Trần Phong.” Lúc này Hạ Mộng Dao chạy đến.
Trần Phong còn chưa mở miệng đã cảm thấy mùi hương thoang thoảng xộc đến, Hạ
Mộng Dao ôm chặt anh.
“Híc, Trần Phong, em xin lỗi.”
Hốc mắt Hạ Mộng Dao hơi đỏ lên, cô ấy không thể tưởng tượng được khi Lâm Lam
bảo Trần Phong quỳ trước mặt mẹ con Tôn Quế Phương, trong lòng Trần Phong giận
dữ đến mức nào, ấm ức đến mức nào. Nếu đổi lại là Hạ Mộng Dao, chắc chắn cô ấy
không thể chịu được.
“Ngốc ạ, đừng bao giờ nói xin lỗi với anh.” Trần Phong dịu dàng vuốt mái tóc dài đen
nhánh của Hạ Mộng Dao, Hạ Mộng Dao chưa bao giờ có lỗi với anh, anh chắc chắc sẽ
không để cô ấy gánh chịu lỗi lầm của Lâm Lan.
“Nhưng việc mẹ em làm thật sự rất quá đáng.” Hạ Mộng Dao khóc nức nở nói.
“Không sao, mẹ cũng chỉ tức giận quá mức nên mới nói như thế.” Trần Phong an ủi
nói, có lẽ những lời Lâm Lan nói ngày hôm chính là lời bà ấy luôn muốn nói. Nhưng
anh không muốn tạo áp lực cho Hạ Mộng Dao, khiến Hạ Mộng Dao khó xử. Dù sao thì
anh cũng đã từng nói phải khiến Hạ Mộng Dao trở thành người phụ nữ hạnh phúc
nhất thế giới. Anh nói được thì phải làm được!
“Trần Phong, tối nay chúng ta ngủ ở đâu?” Hạ Mộng Dao ngẩng đầu hỏi.
“Chúng ta?” Trần Phong sửng sốt sau đó cười gượng nói: “Mộng Dao, không cần
làm vậy, mẹ chỉ đuổi anh ra khỏi nhà, không đuổi em ra khỏi nhà…”
“Không được!” Trần Phong còn chưa nói xong, Hạ Mộng Dao đã ngắt lời anh: “Lần
này mẹ không xin lỗi anh, em cũng sẽ không về.”
Trần Phong bất giác thấy ấm áp trong lòng, đương nhiên là anh hiểu lần này Hạ Mộng
Dao định đấu tranh với Lâm Lan đến cùng vì anh.
“Vậy tối nay chúng ta đến núi Ngọc Tuyền ở đi.” Trần Phong nói, đến giờ anh chưa
ngủ ở biệt thự anh mua ở núi Ngọc Tuyền một tối nào. Nhân cơ hội này anh phải cho
Hạ Mộng Dao một niềm vui bất ngờ. Nhưng Trần Phong cảm thấy sau khi Hạ Mộng
Dao thật sự nhìn thấy biệt thự thì cô sẽ thấy giật mình sợ hãi nhiều hơn.
“Núi Ngọc Tuyền?” Đôi lông mày lá liễu của Hạ Mộng Dao cau lại. “Ở đó chỉ có khu
nhà ở, không có khách sạn.”
“Chúng ta không ở trong khách sạn.” Trần Phong nghiêm túc nói.
“Vậy chúng ta ở đâu? Trên đường à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Mộng Dao ửng
đỏ, vừa nghĩ đến chuyện hai người ngủ một đêm ngoài đường, cô lại có một cảm giác
khác biệt.
Trần Phong quẹt mũi của Hạ Mộng Dao và nói với giọng điệu cưng chiều: “Em nghĩ gì
thế? Chúng ta ở trong biệt thự.”
“Biệt thự?” Hai má Hạ Mộng Dao phồng lên, sau đó cô véo mạnh Trần Phong một cái
và nói: “Anh chỉ biết khoác lác thôi, chín căn biệt thự trên núi Ngọc Tuyền đã bán hết
từ lâu rồi, làm gì còn căn nào cho chúng ta ở.”
“Anh nói thật đấy, bà xã, anh thật sự có một căn biệt thự hơn năm trăm mét vuông
trên núi Ngọc Tuyền.” Trần Phong cười gượng, anh phải đoán được từ lâu là nếu
nót thật thì Hạ Mộng Dao sẽ không tin.
Hạ Mộng Dao lườm Trần Phong một cái và nói: “Sao anh không bảo cả núi Ngọc
Tuyền là của anh luôn đi.”
Trần Phong há miệng, anh không biết phải nói gì, nói một cách nghiêm túc thì bây giờ
núi Ngọc Tuyền thật sự là của anh.
“Được rồi, anh đừng đùa nữa. Chúng ta đến nhà Phi Dung đi, nhà của cô ấy rất lớn,
chỉ có một mình cô ấy ở, em sẽ bảo cô ấy cho chúng ta ở nhờ vài ngày.” Hạ Mộng Dao
nói.
“Được thôi.” Trần Phong chỉ có thể đồng ý, bây giờ chưa phải lúc tặng biệt thự trên
núi Ngọc Tuyền cho Hạ Mộng Dao, anh chỉ có thể đợi thêm vài ngày rồi tính sau.
Hai người bắt xe đến nhà Từ Phi Dung.
Nhà Từ Phi Dung cũng là một căn biệt thự tọa lạc tại trung tâm thành phố Thương
Châu. Giá nhà ở đây tuy không thể so với núi Ngọc Tuyền nhưng cũng đắt nhất ở
thành phố Thương Châu, trung bình một trăm nghìn một mét vuông.
Trên đường đi, Hạ Mộng Dao đã nói chuyện vừa xảy ra với Từ Phi Dung, nên Từ Phi
Dung không tỏ ra ngạc nhiên.
Sau khi hai người đi vào, Hạ Mộng Dao đi tắm trước, Từ Phi Dung lấy ra một đôi dép
lê ném xuống dưới chân Trần Phong.
“Mấy ngày này vợ anh ngủ với tôi, anh ở tầng một đi.” Từ Phi Dung hùng hổ nói.
Mặt Trần Phong u ám, chỉ có Từ Phi Dung mới có thể nói ra những lời này.
“Ngoài ra, không có sự cho phép của tôi, anh không được lên tầng hai.” Từ Phi Dung
cảnh giác nhìn Trần Phong. Cô ấy vẫn hơi không yên tâm về Trần Phong, chỉ sợ Trần
Phong lấy cớ lên thăm Hạ Mộng Dao để sàm sỡ cô ấy.
“Yên tâm, tôi sẽ không lên trên đâu.” Trần Phong bình thản nói, tuy Từ Phi Dung
cũng là một người đẹp đến mức hại nước hại dân, nhưng anh thật sự không có suy
nghĩ gì với Từ Phi Dung.
“Hừ, như vậy là tốt nhất.” Từ Phi Dung hừ một tiếng, nhưng biểu hiện hôm nay của
Trần Phong thật sự làm cô ấy hơi bất ngờ, Trần Phong lại dám đối đầu với Lâm Lan,
trước đây chuyện này không thể xảy ra.
Từ Phi Dung nói xong bèn đi lên trên tầng.
Còn Trần Phong lấy điện thoại ra chuẩn bị hỏi Trần Trung về tiến độ của dự án núi
Ngọc Tuyền gần đây.
“Cộc, cộc, cộc.”
Lúc này lại có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Trần Phong mở cửa, tầm nhìn đã bị chắn bởi một bó hoa hồng cực lớn.
“Phi Dung, gả cho anh đi, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em.”
Trần Phong còn chưa hiểu rõ là chuyện gì đã nghe thấy một giọng nói đầy xúc động.
Sắc mặt Trần Phong quái lạ, lúc này anh mới phát hiện ra chủ nhân của giọng nói này
là một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai mặc bộ com lê màu trắng. Lúc này chàng trai trẻ tuổi
đang quỳ một gối và giơ cao bó hoa hồng đỏ thắm lên.
Có lẽ vì bó hoa hồng chắn tầm nhìn của chàng trai, vậy nên anh ta không phát hiện ra
người đứng trước mặt anh ta không phải Từ Phi Dung, mà là một người đàn ông
đang đi dép lê.
“Phi Dung, trời đất có thể chứng minh tình yêu của anh với em…” Nói những lời tình
cảm cứ như là đang ngâm thơ.
không đáy. Nhưng lúc này người bà ấy hận nhất chắc chắn là Trần Phong, nếu Trần
Phong không ra tay đánh Lâm Đại Quân sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Cho con trai tôi lái chiếc xe của thằng vô dụng Trần Phong trước coi như là lãi đi, đồ
vô dụng như nó không xứng lái chiếc xe này.” Tôn Quế Phương thong thả nói, vừa
rồi khi Trần Phong ra ngoài không cầm chìa khóa xe, bà ta đã chú ý đến điểm này, nên
bà ta phải lấy trước.
Lâm Lan không nói gì mà chỉ cắn răng, bà ấy đưa luôn chìa khóa cho Tôn Quế
Phương.
“Ngoài ra, khi nào Mộng Dao về thì bảo nó mang năm trăm nghìn đến chỗ tôi, một xu
cũng không được thiếu!” Tôn Quế Phương cay nghiệt nói, khó khăn lắm mới nắm
được điểm yếu của Lâm Lan, đương nhiên bà ta phải vơ vét cho đủ mới được.
Hai mắt của Lâm Lan sắp tóe ra lửa rồi nhưng bà ấy chỉ có thể đồng ý: “Được, khi nào
Mộng Dao về em sẽ bảo con bé mang năm trăm nghìn đến cho chị.
“Thế còn được.” Tôn Quế Phương hài lòng gật đầu, trước đây bà ta còn đang buồn
rầu về chuyện Lâm Đại Quân kết hôn nhưng không có nhà cũng không có xe. Thế mà
trong chớp mắt gần như là có cả nhà lẫn xe, thằng vô dụng Trần Phong đúng là cứu
tinh của bà ta.
Sau khi ra khỏi nhà, Trần Phong vẫn thấy hơi buồn bực. Cho dù là một con chó thì
nuôi trong nhà ba năm cũng có thể có tình cảm, huống chi là một con người!
Trần Phong tự hỏi, trong ba năm ở nhà họ Hạ, anh đối xử với Hạ Vệ Quốc và Lâm Lan
như bố mẹ ruột của mình, nhưng không ngờ anh con Lâm Lan là người, Lâm Lan lại
không coi anh là người. Trần Phong không thể không tức giận được.
“Trần Phong.” Lúc này Hạ Mộng Dao chạy đến.
Trần Phong còn chưa mở miệng đã cảm thấy mùi hương thoang thoảng xộc đến, Hạ
Mộng Dao ôm chặt anh.
“Híc, Trần Phong, em xin lỗi.”
Hốc mắt Hạ Mộng Dao hơi đỏ lên, cô ấy không thể tưởng tượng được khi Lâm Lam
bảo Trần Phong quỳ trước mặt mẹ con Tôn Quế Phương, trong lòng Trần Phong giận
dữ đến mức nào, ấm ức đến mức nào. Nếu đổi lại là Hạ Mộng Dao, chắc chắn cô ấy
không thể chịu được.
“Ngốc ạ, đừng bao giờ nói xin lỗi với anh.” Trần Phong dịu dàng vuốt mái tóc dài đen
nhánh của Hạ Mộng Dao, Hạ Mộng Dao chưa bao giờ có lỗi với anh, anh chắc chắc sẽ
không để cô ấy gánh chịu lỗi lầm của Lâm Lan.
“Nhưng việc mẹ em làm thật sự rất quá đáng.” Hạ Mộng Dao khóc nức nở nói.
“Không sao, mẹ cũng chỉ tức giận quá mức nên mới nói như thế.” Trần Phong an ủi
nói, có lẽ những lời Lâm Lan nói ngày hôm chính là lời bà ấy luôn muốn nói. Nhưng
anh không muốn tạo áp lực cho Hạ Mộng Dao, khiến Hạ Mộng Dao khó xử. Dù sao thì
anh cũng đã từng nói phải khiến Hạ Mộng Dao trở thành người phụ nữ hạnh phúc
nhất thế giới. Anh nói được thì phải làm được!
“Trần Phong, tối nay chúng ta ngủ ở đâu?” Hạ Mộng Dao ngẩng đầu hỏi.
“Chúng ta?” Trần Phong sửng sốt sau đó cười gượng nói: “Mộng Dao, không cần
làm vậy, mẹ chỉ đuổi anh ra khỏi nhà, không đuổi em ra khỏi nhà…”
“Không được!” Trần Phong còn chưa nói xong, Hạ Mộng Dao đã ngắt lời anh: “Lần
này mẹ không xin lỗi anh, em cũng sẽ không về.”
Trần Phong bất giác thấy ấm áp trong lòng, đương nhiên là anh hiểu lần này Hạ Mộng
Dao định đấu tranh với Lâm Lan đến cùng vì anh.
“Vậy tối nay chúng ta đến núi Ngọc Tuyền ở đi.” Trần Phong nói, đến giờ anh chưa
ngủ ở biệt thự anh mua ở núi Ngọc Tuyền một tối nào. Nhân cơ hội này anh phải cho
Hạ Mộng Dao một niềm vui bất ngờ. Nhưng Trần Phong cảm thấy sau khi Hạ Mộng
Dao thật sự nhìn thấy biệt thự thì cô sẽ thấy giật mình sợ hãi nhiều hơn.
“Núi Ngọc Tuyền?” Đôi lông mày lá liễu của Hạ Mộng Dao cau lại. “Ở đó chỉ có khu
nhà ở, không có khách sạn.”
“Chúng ta không ở trong khách sạn.” Trần Phong nghiêm túc nói.
“Vậy chúng ta ở đâu? Trên đường à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Mộng Dao ửng
đỏ, vừa nghĩ đến chuyện hai người ngủ một đêm ngoài đường, cô lại có một cảm giác
khác biệt.
Trần Phong quẹt mũi của Hạ Mộng Dao và nói với giọng điệu cưng chiều: “Em nghĩ gì
thế? Chúng ta ở trong biệt thự.”
“Biệt thự?” Hai má Hạ Mộng Dao phồng lên, sau đó cô véo mạnh Trần Phong một cái
và nói: “Anh chỉ biết khoác lác thôi, chín căn biệt thự trên núi Ngọc Tuyền đã bán hết
từ lâu rồi, làm gì còn căn nào cho chúng ta ở.”
“Anh nói thật đấy, bà xã, anh thật sự có một căn biệt thự hơn năm trăm mét vuông
trên núi Ngọc Tuyền.” Trần Phong cười gượng, anh phải đoán được từ lâu là nếu
nót thật thì Hạ Mộng Dao sẽ không tin.
Hạ Mộng Dao lườm Trần Phong một cái và nói: “Sao anh không bảo cả núi Ngọc
Tuyền là của anh luôn đi.”
Trần Phong há miệng, anh không biết phải nói gì, nói một cách nghiêm túc thì bây giờ
núi Ngọc Tuyền thật sự là của anh.
“Được rồi, anh đừng đùa nữa. Chúng ta đến nhà Phi Dung đi, nhà của cô ấy rất lớn,
chỉ có một mình cô ấy ở, em sẽ bảo cô ấy cho chúng ta ở nhờ vài ngày.” Hạ Mộng Dao
nói.
“Được thôi.” Trần Phong chỉ có thể đồng ý, bây giờ chưa phải lúc tặng biệt thự trên
núi Ngọc Tuyền cho Hạ Mộng Dao, anh chỉ có thể đợi thêm vài ngày rồi tính sau.
Hai người bắt xe đến nhà Từ Phi Dung.
Nhà Từ Phi Dung cũng là một căn biệt thự tọa lạc tại trung tâm thành phố Thương
Châu. Giá nhà ở đây tuy không thể so với núi Ngọc Tuyền nhưng cũng đắt nhất ở
thành phố Thương Châu, trung bình một trăm nghìn một mét vuông.
Trên đường đi, Hạ Mộng Dao đã nói chuyện vừa xảy ra với Từ Phi Dung, nên Từ Phi
Dung không tỏ ra ngạc nhiên.
Sau khi hai người đi vào, Hạ Mộng Dao đi tắm trước, Từ Phi Dung lấy ra một đôi dép
lê ném xuống dưới chân Trần Phong.
“Mấy ngày này vợ anh ngủ với tôi, anh ở tầng một đi.” Từ Phi Dung hùng hổ nói.
Mặt Trần Phong u ám, chỉ có Từ Phi Dung mới có thể nói ra những lời này.
“Ngoài ra, không có sự cho phép của tôi, anh không được lên tầng hai.” Từ Phi Dung
cảnh giác nhìn Trần Phong. Cô ấy vẫn hơi không yên tâm về Trần Phong, chỉ sợ Trần
Phong lấy cớ lên thăm Hạ Mộng Dao để sàm sỡ cô ấy.
“Yên tâm, tôi sẽ không lên trên đâu.” Trần Phong bình thản nói, tuy Từ Phi Dung
cũng là một người đẹp đến mức hại nước hại dân, nhưng anh thật sự không có suy
nghĩ gì với Từ Phi Dung.
“Hừ, như vậy là tốt nhất.” Từ Phi Dung hừ một tiếng, nhưng biểu hiện hôm nay của
Trần Phong thật sự làm cô ấy hơi bất ngờ, Trần Phong lại dám đối đầu với Lâm Lan,
trước đây chuyện này không thể xảy ra.
Từ Phi Dung nói xong bèn đi lên trên tầng.
Còn Trần Phong lấy điện thoại ra chuẩn bị hỏi Trần Trung về tiến độ của dự án núi
Ngọc Tuyền gần đây.
“Cộc, cộc, cộc.”
Lúc này lại có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Trần Phong mở cửa, tầm nhìn đã bị chắn bởi một bó hoa hồng cực lớn.
“Phi Dung, gả cho anh đi, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em.”
Trần Phong còn chưa hiểu rõ là chuyện gì đã nghe thấy một giọng nói đầy xúc động.
Sắc mặt Trần Phong quái lạ, lúc này anh mới phát hiện ra chủ nhân của giọng nói này
là một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai mặc bộ com lê màu trắng. Lúc này chàng trai trẻ tuổi
đang quỳ một gối và giơ cao bó hoa hồng đỏ thắm lên.
Có lẽ vì bó hoa hồng chắn tầm nhìn của chàng trai, vậy nên anh ta không phát hiện ra
người đứng trước mặt anh ta không phải Từ Phi Dung, mà là một người đàn ông
đang đi dép lê.
“Phi Dung, trời đất có thể chứng minh tình yêu của anh với em…” Nói những lời tình
cảm cứ như là đang ngâm thơ.