Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 581 – Tắm máu Daito
Sau khi mệnh lệnh của Yamamoto Momojiro được đưa ra, cả trụ sở tổ chức Daito đều rối loạn!
Dù là sát thủ đang nghỉ ngơi trong phòng mình hay sát thủ đang ngâm mình trong suối tắm nước nóng, hoặc là sát thủ đang uống rượu của quán bar thì bọn họ đều ngay lập tức cầm vũ khí bên cạnh lên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Cùng lúc đó, sau khi Trần Phong giết chết mấy sát thủ trong phòng tập bắn thì lại rút một khẩu tiểu liên, rồi rời khỏi phòng tập bắn, đi đến căn phòng thứ hai – phòng gym.
Trong phòng gym, bốn sát thủ đều ngừng việc vận động, bọn họ trốn vào hai bên cửa vào của phòng gym, chuẩn bị đợi sau khi Trần Phong vào thì sẽ ra tay.
Nhờ ánh đèn có thể nhìn thấy rõ, trên mặt bọn họ – những người được nhận huấn luyện khắc nghiệt, bàn tay dính vô số máu, tràn ngập sợ hãi và bất an, thậm chí có người còn đang run cầm cập.
Tất cả chỉ vì bọn họ đã nghe danh Trần Phong như sét đánh bên tai, đặc biệt là Trần Phong tối qua còn giết nhóm Chiba Yoshimasa và Mitsui Gessen, khiến thế giới ngầm và giới võ thuật toàn cầu rúng động, cũng khiến họ sợ hết hồn!
Rầm!
Không lâu sau, trong sự đợi chờ đầy căng thẳng, bất an của mấy sát thủ, cửa phòng gym bị Trần Phong đạp mở.
Vù! Vù! Vù! Vù!
Bốn sát thủ gần như là cùng lúc xuất hiện, lao vào Trần Phong vừa mới bước được một chân vào phòng gym.
Trần Phong cứ như đã đoán trước được, lùi lại, xoay người, sau đó đá chân.
Đá xoáy!
Rầm!
Rầm!
Cùng với hai tiếng vang trầm đục, hai sát thủ xông lên trước tiên hứng mũi chịu sào, bị một đá này của Trần Phong đá trúng, đầu hai người lần lượt vỡ tung, ngay lập tức mất mạng.
Hai sát thủ khác vì cách hơi xa, nên không bị Trần Phong đá trúng, nhưng lại sợ đến mức khựng lại, kết quả là bị Trần Phong bóp cò, bắn vỡ đầu luôn.
Làm xong hết, Trần Phong bước vào phòng gym, sau khi xác định không có ai mới xoay người đi ra, tiếp tục đi đến căn phòng số ba.
Dưới ánh đèn, biểu cảm của anh không nóng vội, bước chân vững vàng, tiếng bước chân vốn khẽ khàng không ngừng vang vọng ở hành lang cứ như ma âm đến từ địa ngục, đánh vào lòng tất cả mọi người, khiến mọi người đều cảm thấy sởn gai ốc.
“Pằng, pằng, pằng…”.
Sau đó, mỗi khi tiếng bước chân biến mất là tiếng súng sẽ vang lên.
Lần nào tiếng súng vang lên thì cũng sẽ có người chết.
Trần Phong cứ đồ sát đơn phương như khi tắm máu gia tộc Miyamoto vậy.
Sát thủ của tổ chức Daito không thể tạo thành bất kì uy hiếp gì với Trần Phong, thậm chí đến cả phản kháng cũng không làm được, cứ như một bầy cừu bị Trần Phong giết thịt.
Trần Phong đi qua từng căn phòng một, sát thủ người này tiếp nối người kia chết đi.
Chỉ mười phút sau, Trần Phong đã đến được căn phòng cuối cùng.
Trong phòng, Yamamoto Momojiro ngồi ở sofa, cứ như cố tình đợi Trần Phong đến, vẻ mặt không còn sợ hãi, chỉ có phẫn nộ và nỗi hận điên cuồng!
“Tôi đã báo việc cậu đến đây với ngài Amaterasu, ngài Amaterasu và giám đốc Miyamoto sẽ đến đây nhanh thôi, cậu chết chắc rồi!!”.
Yamamoto Momojiro thở dốc, mặt đỏ bừng, hét to, không biết là đang xua đuổi nỗi sợ hãi sâu trong lòng hay là đang trút tâm trạng tiêu cực của mình ra.
“Tôi sẽ cho họ một niềm vui bất ngờ, nhưng rất đáng tiếc, ông không thấy được rồi!”.
Trần Phong mỉm cười, sau đó giơ tay lên, họng súng nhắm chuẩn vào Yamamoto Momojiro.
“Cậu định…”.
Bên tai vang lên giọng Trần Phong, Yamamoto Momojiro ý thức được cái gì, nhưng không đợi ông ta nói xong phần sau đã bị tiếng súng vang lên ngắt lời.
“Phụt…”.
Ngay sau đó, đầu Yamamoto Momojiro ngay lập tức bị bắn xuyên, ngã ra sofa.
Máu tươi nhuộm đỏ gương mặt ông ta, nhưng vẫn có thể thấy được trên mặt ông ta tràn ngập kinh hãi.
Lần này.
Với ông ta mà nói, nỗi sợ không phải vì sợ chết, mà là vì ông ta hiểu ý câu nói kia của Trần Phong!
Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Sau khi Trần Phong bắn một phát vỡ đầu Yamamoto Momojiro, cả trụ sở tổ chức Daito không còn ai sống sót nữa.
Làm xong mọi việc, Trần Phong vứt khẩu tiểu liên MP5A1 trong tay đi, sau đó đi đến kho thuốc nổ, vũ khí.
Trong đó có thứ anh cần.
Cùng lúc đó.
Đất tổ gia tộc Miyamoto ở huyện Chibai.
Miyamoto Hanzo cả đêm không ngủ lại lần nữa nhận được một cuộc điện thoại.
Điện thoại là thủ lĩnh tổ chức Daito Yamamoto Momojiro gọi cho ông ta, Yamamoto Momojiro nói với ông ta, Trần Phong đã đột nhập vào trụ sở của tổ chức Daito, đang tiến hành tàn sát trụ sở tổ chức Daito, tổ chức Daito căn bản không có sức chống lại, không lâu nữa sẽ tiếp bước gia tộc Miyamoto.
Ngoài ra, Yamamoto Momojiro xin ông ta nhanh chóng đến Hokado, ngăn cản Trần Phong bỏ trốn lần nữa, giết chết Trần Phong, trả thù cho tổ chức Daito và gia tộc Miyamoto.
Sau khi cúp máy, Miyamoto Hanzo không hề phẫn nộ, ông ta bình tĩnh lạ thường.
Ông ta gọi thẳng cho người phụ trách Nhẫn Đường – Aoki.
“Aoki-kun, tôi vừa nhận được điện thoại của Yamamoto Momojiro, ông ấy nói với tôi, thằng nhãi Trần Phong kia đã đến Hokado, đồng thời đột nhập vào trụ sở tổ chức Daito, tiến hành tàn sát trụ sở Daito”, vừa kết nối, Miyamoto Hanzo đã lên tiếng trước, nói thẳng vào chủ đề.
Nhẫn Đường chịu sự quản lý của Daito, nhưng lại tồn tại độc lập bên ngoài Daito, đây là nơi chuyên bồi dưỡng nhẫn giả cho Daito.
Xẹt!
Bên tai vang lên giọng nói của Miyamoto Hanzo, sắc mặt Aoki ngay lập tức thay đổi!
Hắn đã biết việc Trần Phong giết Chiba Yoshimasa và Mitsui Gessen, cứu Lâm Uyển Thu, cũng biết việc Trần Phong tàn sát gia tộc Miyamoto đêm qua, nhưng lúc này, Miyamoto Hanzo lại nói với hắn, Trần Phong chạy đến Hokado rồi, hơn nữa còn tàn sát trụ sở tổ chức Daito.
Mọi việc khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Thủ lĩnh Yamamoto… thế nào rồi?”, Aoki hít sâu một hơi, mặc dù đã đoán được tình hình của Yamamoto Momojiro rất có thể không tốt rồi, nhưng hắn vẫn ôm chút vọng tưởng cuối cùng, dù sao Yamamoto Momojiro cũng là thủ lĩnh tối cao của Daito.
Miyamoto Hanzo thở dài: “Với hiểu biết của tôi với Trần Phong, thì thủ lĩnh Yamamoto có lẽ đã gặp nạn rồi”.
“Miyamoto sama, ý ông muốn làm thế nào? Tôi dẫn người đi giết cậu ta sao?”.
Kinh ngạc qua đi, Aoki hiểu, ngoài báo việc này với mình ra, Miyamoto Hanzo chắc chắn sẽ có biện pháp ứng phó, bèn chủ động hỏi.
“Không phải! Các cậu không cần đến đó. Nếu không có gì bất ngờ thì mục tiêu tiếp theo của thằng nhãi đó có thể là các cậu”, Miyamoto Hanzo trầm giọng nói, mặc dù ông ta chưa từng chính thức tiếp xúc với Trần Phong, nhưng cảm giác Trần Phong tạo cho ông ta là một người có thù tất báo.
Cho nên, anh nhất định sẽ nhổ tận gốc Daito và Nhẫn Đường bắt cóc Lâm Uyển Thu lần này.
Daito bây giờ đã bị tiêu diệt, vậy trạm tiếp theo của Trần Phong tất nhiên sẽ là Nhẫn Đường.
“Chúng tôi?!”.
Nghe thấy lời Miyamoto Hanzo nói, Aoki kinh ngạc từ tận đáy lòng.
“Đúng thế, rất có thể sẽ là các cậu”, Miyamoto Hanzo lại lần nữa khẳng định.
“Miyamoto sama, chúng tôi phải làm sao?”, Aoki hơi hoảng rồi, mặc dù thành viên nội bộ Nhẫn Đường đều là nhẫn giả, nhưng những nhẫn giả này đa phần đều là cảnh giới hạ nhẫn và trung nhẫn, nhẫn giả ở cảnh giới hạ nhẫn và trung nhẫn ở trước mặt Trần Phong chỉ là cọp giấy.
Nếu Trần Phong thực sự đến Nhẫn Đường, vậy Nhẫn Đường sẽ tiếp bước Daito, bị Trần Phong tắm máu.
Dù là sát thủ đang nghỉ ngơi trong phòng mình hay sát thủ đang ngâm mình trong suối tắm nước nóng, hoặc là sát thủ đang uống rượu của quán bar thì bọn họ đều ngay lập tức cầm vũ khí bên cạnh lên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Cùng lúc đó, sau khi Trần Phong giết chết mấy sát thủ trong phòng tập bắn thì lại rút một khẩu tiểu liên, rồi rời khỏi phòng tập bắn, đi đến căn phòng thứ hai – phòng gym.
Trong phòng gym, bốn sát thủ đều ngừng việc vận động, bọn họ trốn vào hai bên cửa vào của phòng gym, chuẩn bị đợi sau khi Trần Phong vào thì sẽ ra tay.
Nhờ ánh đèn có thể nhìn thấy rõ, trên mặt bọn họ – những người được nhận huấn luyện khắc nghiệt, bàn tay dính vô số máu, tràn ngập sợ hãi và bất an, thậm chí có người còn đang run cầm cập.
Tất cả chỉ vì bọn họ đã nghe danh Trần Phong như sét đánh bên tai, đặc biệt là Trần Phong tối qua còn giết nhóm Chiba Yoshimasa và Mitsui Gessen, khiến thế giới ngầm và giới võ thuật toàn cầu rúng động, cũng khiến họ sợ hết hồn!
Rầm!
Không lâu sau, trong sự đợi chờ đầy căng thẳng, bất an của mấy sát thủ, cửa phòng gym bị Trần Phong đạp mở.
Vù! Vù! Vù! Vù!
Bốn sát thủ gần như là cùng lúc xuất hiện, lao vào Trần Phong vừa mới bước được một chân vào phòng gym.
Trần Phong cứ như đã đoán trước được, lùi lại, xoay người, sau đó đá chân.
Đá xoáy!
Rầm!
Rầm!
Cùng với hai tiếng vang trầm đục, hai sát thủ xông lên trước tiên hứng mũi chịu sào, bị một đá này của Trần Phong đá trúng, đầu hai người lần lượt vỡ tung, ngay lập tức mất mạng.
Hai sát thủ khác vì cách hơi xa, nên không bị Trần Phong đá trúng, nhưng lại sợ đến mức khựng lại, kết quả là bị Trần Phong bóp cò, bắn vỡ đầu luôn.
Làm xong hết, Trần Phong bước vào phòng gym, sau khi xác định không có ai mới xoay người đi ra, tiếp tục đi đến căn phòng số ba.
Dưới ánh đèn, biểu cảm của anh không nóng vội, bước chân vững vàng, tiếng bước chân vốn khẽ khàng không ngừng vang vọng ở hành lang cứ như ma âm đến từ địa ngục, đánh vào lòng tất cả mọi người, khiến mọi người đều cảm thấy sởn gai ốc.
“Pằng, pằng, pằng…”.
Sau đó, mỗi khi tiếng bước chân biến mất là tiếng súng sẽ vang lên.
Lần nào tiếng súng vang lên thì cũng sẽ có người chết.
Trần Phong cứ đồ sát đơn phương như khi tắm máu gia tộc Miyamoto vậy.
Sát thủ của tổ chức Daito không thể tạo thành bất kì uy hiếp gì với Trần Phong, thậm chí đến cả phản kháng cũng không làm được, cứ như một bầy cừu bị Trần Phong giết thịt.
Trần Phong đi qua từng căn phòng một, sát thủ người này tiếp nối người kia chết đi.
Chỉ mười phút sau, Trần Phong đã đến được căn phòng cuối cùng.
Trong phòng, Yamamoto Momojiro ngồi ở sofa, cứ như cố tình đợi Trần Phong đến, vẻ mặt không còn sợ hãi, chỉ có phẫn nộ và nỗi hận điên cuồng!
“Tôi đã báo việc cậu đến đây với ngài Amaterasu, ngài Amaterasu và giám đốc Miyamoto sẽ đến đây nhanh thôi, cậu chết chắc rồi!!”.
Yamamoto Momojiro thở dốc, mặt đỏ bừng, hét to, không biết là đang xua đuổi nỗi sợ hãi sâu trong lòng hay là đang trút tâm trạng tiêu cực của mình ra.
“Tôi sẽ cho họ một niềm vui bất ngờ, nhưng rất đáng tiếc, ông không thấy được rồi!”.
Trần Phong mỉm cười, sau đó giơ tay lên, họng súng nhắm chuẩn vào Yamamoto Momojiro.
“Cậu định…”.
Bên tai vang lên giọng Trần Phong, Yamamoto Momojiro ý thức được cái gì, nhưng không đợi ông ta nói xong phần sau đã bị tiếng súng vang lên ngắt lời.
“Phụt…”.
Ngay sau đó, đầu Yamamoto Momojiro ngay lập tức bị bắn xuyên, ngã ra sofa.
Máu tươi nhuộm đỏ gương mặt ông ta, nhưng vẫn có thể thấy được trên mặt ông ta tràn ngập kinh hãi.
Lần này.
Với ông ta mà nói, nỗi sợ không phải vì sợ chết, mà là vì ông ta hiểu ý câu nói kia của Trần Phong!
Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Sau khi Trần Phong bắn một phát vỡ đầu Yamamoto Momojiro, cả trụ sở tổ chức Daito không còn ai sống sót nữa.
Làm xong mọi việc, Trần Phong vứt khẩu tiểu liên MP5A1 trong tay đi, sau đó đi đến kho thuốc nổ, vũ khí.
Trong đó có thứ anh cần.
Cùng lúc đó.
Đất tổ gia tộc Miyamoto ở huyện Chibai.
Miyamoto Hanzo cả đêm không ngủ lại lần nữa nhận được một cuộc điện thoại.
Điện thoại là thủ lĩnh tổ chức Daito Yamamoto Momojiro gọi cho ông ta, Yamamoto Momojiro nói với ông ta, Trần Phong đã đột nhập vào trụ sở của tổ chức Daito, đang tiến hành tàn sát trụ sở tổ chức Daito, tổ chức Daito căn bản không có sức chống lại, không lâu nữa sẽ tiếp bước gia tộc Miyamoto.
Ngoài ra, Yamamoto Momojiro xin ông ta nhanh chóng đến Hokado, ngăn cản Trần Phong bỏ trốn lần nữa, giết chết Trần Phong, trả thù cho tổ chức Daito và gia tộc Miyamoto.
Sau khi cúp máy, Miyamoto Hanzo không hề phẫn nộ, ông ta bình tĩnh lạ thường.
Ông ta gọi thẳng cho người phụ trách Nhẫn Đường – Aoki.
“Aoki-kun, tôi vừa nhận được điện thoại của Yamamoto Momojiro, ông ấy nói với tôi, thằng nhãi Trần Phong kia đã đến Hokado, đồng thời đột nhập vào trụ sở tổ chức Daito, tiến hành tàn sát trụ sở Daito”, vừa kết nối, Miyamoto Hanzo đã lên tiếng trước, nói thẳng vào chủ đề.
Nhẫn Đường chịu sự quản lý của Daito, nhưng lại tồn tại độc lập bên ngoài Daito, đây là nơi chuyên bồi dưỡng nhẫn giả cho Daito.
Xẹt!
Bên tai vang lên giọng nói của Miyamoto Hanzo, sắc mặt Aoki ngay lập tức thay đổi!
Hắn đã biết việc Trần Phong giết Chiba Yoshimasa và Mitsui Gessen, cứu Lâm Uyển Thu, cũng biết việc Trần Phong tàn sát gia tộc Miyamoto đêm qua, nhưng lúc này, Miyamoto Hanzo lại nói với hắn, Trần Phong chạy đến Hokado rồi, hơn nữa còn tàn sát trụ sở tổ chức Daito.
Mọi việc khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Thủ lĩnh Yamamoto… thế nào rồi?”, Aoki hít sâu một hơi, mặc dù đã đoán được tình hình của Yamamoto Momojiro rất có thể không tốt rồi, nhưng hắn vẫn ôm chút vọng tưởng cuối cùng, dù sao Yamamoto Momojiro cũng là thủ lĩnh tối cao của Daito.
Miyamoto Hanzo thở dài: “Với hiểu biết của tôi với Trần Phong, thì thủ lĩnh Yamamoto có lẽ đã gặp nạn rồi”.
“Miyamoto sama, ý ông muốn làm thế nào? Tôi dẫn người đi giết cậu ta sao?”.
Kinh ngạc qua đi, Aoki hiểu, ngoài báo việc này với mình ra, Miyamoto Hanzo chắc chắn sẽ có biện pháp ứng phó, bèn chủ động hỏi.
“Không phải! Các cậu không cần đến đó. Nếu không có gì bất ngờ thì mục tiêu tiếp theo của thằng nhãi đó có thể là các cậu”, Miyamoto Hanzo trầm giọng nói, mặc dù ông ta chưa từng chính thức tiếp xúc với Trần Phong, nhưng cảm giác Trần Phong tạo cho ông ta là một người có thù tất báo.
Cho nên, anh nhất định sẽ nhổ tận gốc Daito và Nhẫn Đường bắt cóc Lâm Uyển Thu lần này.
Daito bây giờ đã bị tiêu diệt, vậy trạm tiếp theo của Trần Phong tất nhiên sẽ là Nhẫn Đường.
“Chúng tôi?!”.
Nghe thấy lời Miyamoto Hanzo nói, Aoki kinh ngạc từ tận đáy lòng.
“Đúng thế, rất có thể sẽ là các cậu”, Miyamoto Hanzo lại lần nữa khẳng định.
“Miyamoto sama, chúng tôi phải làm sao?”, Aoki hơi hoảng rồi, mặc dù thành viên nội bộ Nhẫn Đường đều là nhẫn giả, nhưng những nhẫn giả này đa phần đều là cảnh giới hạ nhẫn và trung nhẫn, nhẫn giả ở cảnh giới hạ nhẫn và trung nhẫn ở trước mặt Trần Phong chỉ là cọp giấy.
Nếu Trần Phong thực sự đến Nhẫn Đường, vậy Nhẫn Đường sẽ tiếp bước Daito, bị Trần Phong tắm máu.