Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 510: Đồ ngốc?
Sau khi đi vòng vòng vèo vèo, nhóm người đến phía trước một căn biệt thự độc lập phong cách trang trí phương Tây, bên ngoài biệt thự có một vườn hoa nhỏ, phần chính cao khoảng ba tầng.
Người đàn ông trung niên nhìn nhóm Sở Dật Phi và Trần Phong một cái, sau đó trên mặt lộ vẻ khó xử, người Sở Dật Phi dẫn tới không ít.
Ngoài mấy võ sĩ tham gia đấu cược như Trương Thiên Dụ, Trần Phong ra thì còn có bảy, tám vệ sĩ của nhà họ Sở.
Nhiều người như vậy, một căn biệt thự có lẽ là không đủ.
“Chỉ còn một căn biệt thự này thôi?”, dường như nhận ra được sự khó xử của người đàn ông trung niên, Sở Dật Phi chủ động hỏi.
Người đàn ông trung niên gật đầu rồi nói: “Ngại quá đi mất, Sở tổng, chỉ còn một căn biệt thự này, có lẽ phải phiền các cậu ở chen chúc nhau một chút rồi”.
“Chen chúc? Nhiều người thế này chen chúc kiểu gì?”, Sở Dật Phi còn chưa nói gì, Hồ Khải Tinh đã lên tiếng trước, trong giọng nói có sự bất mãn sâu sắc, cậu ta là võ sĩ cao quý, sao có thể chen chúc trong một căn biệt thự với đám vệ sĩ hôi hám được?
“Có thể kiếm thêm một căn nữa không?”, Sở Dật Phi cau mày, những người như Hồ Khải Tinh đều là cục vàng trong các tông môn, bình thường, họ đều sống cuộc sống được chiều chuộng quen, bảo họ chen chúc trong một căn biệt thự với người khác chắc chắn họ sẽ không bằng lòng.
“Sở tổng, việc này… e là không được, trận đấu lần này, người đến nhiều hơn bình thường, ngoài quan chức hai nước ra, thì giới võ thuật hai nước cũng có nhiều người muốn hóng chuyện, nên biệt thự ở đây đều đã kín chỗ hết rồi, chỉ còn mỗi căn này”, người đàn ông trung niên nói, khu biệt thự tổng cộng có 20 căn, Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy đã bao hết rồi, cứ tưởng 20 căn biệt thự đủ cho tất cả mọi người đến tham gia trận đấu cược, nhưng không ngờ, 20 căn biệt thự căn bản không đủ.
“Bên ngoài còn chỗ ở không?”.
Sở Dật Phi hỏi, mặc dù trên danh nghĩa đảo Mai Lai chỉ là một hòn đảo nhỏ, nhưng diện tích thực sự của nó không hề nhỏ, chỉ riêng khu du lịch đã khai thác thôi thì diện tích đã không nhỏ hơn diện tích của một vài huyện thành bình thường của Hoa Hạ.
Cho nên, ngoài khu biệt thự này ra thì trên đảo chắc chắn còn khách sạn khác.
“Có thì có, nhưng mà…”, người đàn ông trung niên hơi khó xử nhìn Sở Dật Phi một cái rồi nói: “Điều kiện của những chỗ ở đó không tốt lắm, hơn nữa, những chỗ đó cách khu biệt thự rất xa, dù lái xe thì cũng phải gần nửa tiếng”.
“Tiểu Võ, cậu dẫn họ đi ở đi, đợi mai trận đấu bắt đầu thì các cậu lại đến đây”, Sở Dật Phi nhìn vệ sĩ phía sau một cái, nói với vệ sĩ đứng đầu, việc đến nước này cũng chỉ đành để vệ sĩ của nhà họ Sở đi mới giải quyết được vấn đề.
“Vâng, Sở tổng”.
Tiểu Vũ gật đầu với vẻ mặt lạnh lùng, với quyết định của Sở Dật Phi, anh ta không có ý kiến gì hết.
Thấy Tiểu Vũ định dẫn các vệ sĩ đi, lúc này, Trần Phong chợt nảy ra ý tưởng, nói: “Khoan đã, tôi đi cùng các anh”.
“Đi cùng?”, nghe thấy Trần Phong nói vậy, Sở Dật Phi ngay lập tức sững người, anh ta không thể tin nổi: “Tiểu Phong, cậu muốn ra ngoài ở?”.
“Ừm”, Trần Phong gật nhẹ đầu, cười nói: “Anh Sở, tôi có thói quen luyện công buổi tối, ở biệt thự có thể sẽ ảnh hưởng đến bọn Thiên Dụ, nên tôi muốn ra ngoài ở cùng với bọn Tiểu Võ”.
Buổi tối có thói quen luyện công?
Sắc mặt Sở Dật Phi trở nên quái lạ, đáp án này của Trần Phong sao nghe cứ như kiếm cớ?
“Vậy được, cậu ra ngoài ở cùng bọn Tiểu Võ đi, nhưng sáng mai, cậu phải đến đúng giờ đó”, Sở Dật Phi vốn định giữ lại, nhưng lời đến bên môi, anh ta lại thay đổi.
Trần Phong sở dĩ làm vậy có lẽ là có bí mật gì cần giấu, ở cùng với đám Trương Thiên Dụ dễ bị lộ bí mật, nên lúc này nếu anh ta lên tiếng giữ lại thì chưa chắc đã là việc tốt.
“Anh Sở yên tâm, sáng mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ”, Trần Phong cười nhẹ, thực ra Sở Dật Phi đoán không sai, cái được gọi là có thói quen tu luyện buổi tối của anh đúng là cái cớ.
Sở dĩ anh muốn ra ngoài thực ra là vì một câu nói trước đó của người đàn ông trung niên, “Uông Hải Dương dẫn người ra ngoài chơi rồi”.
Nếu anh không đoán sai, Uông Hải Dương trong miệng người đàn ông trung niên thực ra là người dẫn đội của nhà họ Uông trong trận đấu cược lần này.
Trần Phong không biết Uông Hải Dương, thậm chí, anh còn chưa từng gặp Uông Hải Dương, nhưng cái tên Uông Hải Dương này Trần Phong lại khắc ghi trong lòng.
Bởi vì, cái chân bị gãy của Hạ Vệ Quốc có liên quan đến Uông Hải Dương!
Theo Vương Hoằng Nghị nói, lúc trẻ, ông và Hạ Vệ Quốc chạy thuyền ở Trung Hải, lúc ấy, nhà họ Uông nắm gần hai phần ba việc mậu dịch trên biển của Trung Hải.
Vương Hoằng Nghị và Hạ Vệ Quốc mới đến Trung Hải, không quen thuộc với Trung Hải, họ không biết quy tắc chạy thuyền ở Trung Hải thì phải hỏi thăm nhà họ Uông trước.
Vì thế nên họ đã đắc tội với nhà họ Uông.
Sau đó, Uông Trùng Dương đã dẫn người đến tìm, nhưng Hạ Vệ Quốc lại quyết không chịu nhận sai…
Kết cục của việc quyết không nhận sai chỉ có một, đó chính là một con đường chết!
Hạ Vệ Quốc không chết.
Vì Vương Hoằng Nghị đã đánh gãy chân ông.
Trần Phong không trách Vương Hoằng Nghị, vì Vương Hoằng Nghị cũng vì muốn bảo vệ mạng sống cho Hạ Vệ Quốc mới làm như vậy.
Nhưng Uông Hải Dương…
Trần Phong lại không thể không trách!
Xét cho cùng thì chân của Hạ Vệ Quốc vẫn gãy vì Uông Hải Dương.
Cho nên, anh phải khiến Uông Hải Dương cho Hạ Vệ Quốc một cái công đạo.
Sau khi Trần Phong đi, trong biệt thự chỉ còn mấy người Sở Dật Phi, Trương Thiên Dụ, những người còn lại dù là mỗi người một phòng thì vẫn có phòng thừa.
Sau khi mấy người chia phòng xong, Dương Hiển Minh và Hồ Khải Tinh không hẹn mà cùng gõ cửa phòng Trương Thiên Dụ.
Hồ Khải Tinh vừa vào đã bật cười nói: “Trương sư huynh, anh nói xem não thằng học Trần này có phỉa là bị cửa kẹp không? Không ở biệt thự xịn thế này mà cứ đòi ra ngoài ở nhà nghỉ với một đám vệ sĩ hôi hám? Đúng là làm mất hết mặt mũi của võ sĩ chúng ta”.
Trương Thiên Dụ ngồi ở sofa, nhăn tít mày, không nói gì, nhìn từ hiện tại và việc tiếp xúc với Trần Phong có thể thấy Trần Phong không phải người não phẳng, anh sở dĩ ra ngoài ở có lẽ thực sự có mục đích khác.
Còn về việc tu luyện buổi tối sẽ làm phiền họ mà Trần Phong nói…
Lời này lừa trẻ con thì được, lừa anh ta căn bản là không thể!
“Hồ Khải Tinh, có phải cậu cậu cảm thấy người họ Trần này là kẻ ngốc không?”, lúc này Dương Hiển Minh nói đầy ẩn ý.
Hồ Khải Tinh liếc Dương Hiển Minh một cái: “Chẳng lẽ không phải? Không ở biệt thự xịn, cứ đòi ra ngoài ở nhà nghỉ với vệ sĩ, việc này người bình thường làm được chắc?”.
Dương Hiển Minh hờ hững cười: “Nếu thực sự như cậu nói, vậy cậu ta đúng là kẻ ngốc, cậu không cảm thấy việc cậu ta xuất hiện ở nhà họ Sở rất kì lạ sao?”.
“Là sao?”, Hồ Khải Tinh sửng sốt.
“Không có gì”, Dương Hiển Minh lắc đầu, nói: “Tôi chỉ cảm thấy Sở Dật Phi không thể mời một kẻ ngốc đến tham gia trận đấu cược thay cho nhà họ Sở, hơn nữa kẻ ngốc này lại còn là võ sĩ tự tu luyện. Với kiến thức của Sở Dật Phi chắc chắn phải biết kiến thức thông thường là sức chiến đấu của võ sĩ tự tu luyện không bằng sức chiến đấu của võ sĩ môn phái cùng cảnh giới. Nhưng Sở Dật Phi vẫn mời một võ sĩ tự tu luyện tới, cậu nói xem, tại sao lại vậy?”.
Người đàn ông trung niên nhìn nhóm Sở Dật Phi và Trần Phong một cái, sau đó trên mặt lộ vẻ khó xử, người Sở Dật Phi dẫn tới không ít.
Ngoài mấy võ sĩ tham gia đấu cược như Trương Thiên Dụ, Trần Phong ra thì còn có bảy, tám vệ sĩ của nhà họ Sở.
Nhiều người như vậy, một căn biệt thự có lẽ là không đủ.
“Chỉ còn một căn biệt thự này thôi?”, dường như nhận ra được sự khó xử của người đàn ông trung niên, Sở Dật Phi chủ động hỏi.
Người đàn ông trung niên gật đầu rồi nói: “Ngại quá đi mất, Sở tổng, chỉ còn một căn biệt thự này, có lẽ phải phiền các cậu ở chen chúc nhau một chút rồi”.
“Chen chúc? Nhiều người thế này chen chúc kiểu gì?”, Sở Dật Phi còn chưa nói gì, Hồ Khải Tinh đã lên tiếng trước, trong giọng nói có sự bất mãn sâu sắc, cậu ta là võ sĩ cao quý, sao có thể chen chúc trong một căn biệt thự với đám vệ sĩ hôi hám được?
“Có thể kiếm thêm một căn nữa không?”, Sở Dật Phi cau mày, những người như Hồ Khải Tinh đều là cục vàng trong các tông môn, bình thường, họ đều sống cuộc sống được chiều chuộng quen, bảo họ chen chúc trong một căn biệt thự với người khác chắc chắn họ sẽ không bằng lòng.
“Sở tổng, việc này… e là không được, trận đấu lần này, người đến nhiều hơn bình thường, ngoài quan chức hai nước ra, thì giới võ thuật hai nước cũng có nhiều người muốn hóng chuyện, nên biệt thự ở đây đều đã kín chỗ hết rồi, chỉ còn mỗi căn này”, người đàn ông trung niên nói, khu biệt thự tổng cộng có 20 căn, Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy đã bao hết rồi, cứ tưởng 20 căn biệt thự đủ cho tất cả mọi người đến tham gia trận đấu cược, nhưng không ngờ, 20 căn biệt thự căn bản không đủ.
“Bên ngoài còn chỗ ở không?”.
Sở Dật Phi hỏi, mặc dù trên danh nghĩa đảo Mai Lai chỉ là một hòn đảo nhỏ, nhưng diện tích thực sự của nó không hề nhỏ, chỉ riêng khu du lịch đã khai thác thôi thì diện tích đã không nhỏ hơn diện tích của một vài huyện thành bình thường của Hoa Hạ.
Cho nên, ngoài khu biệt thự này ra thì trên đảo chắc chắn còn khách sạn khác.
“Có thì có, nhưng mà…”, người đàn ông trung niên hơi khó xử nhìn Sở Dật Phi một cái rồi nói: “Điều kiện của những chỗ ở đó không tốt lắm, hơn nữa, những chỗ đó cách khu biệt thự rất xa, dù lái xe thì cũng phải gần nửa tiếng”.
“Tiểu Võ, cậu dẫn họ đi ở đi, đợi mai trận đấu bắt đầu thì các cậu lại đến đây”, Sở Dật Phi nhìn vệ sĩ phía sau một cái, nói với vệ sĩ đứng đầu, việc đến nước này cũng chỉ đành để vệ sĩ của nhà họ Sở đi mới giải quyết được vấn đề.
“Vâng, Sở tổng”.
Tiểu Vũ gật đầu với vẻ mặt lạnh lùng, với quyết định của Sở Dật Phi, anh ta không có ý kiến gì hết.
Thấy Tiểu Vũ định dẫn các vệ sĩ đi, lúc này, Trần Phong chợt nảy ra ý tưởng, nói: “Khoan đã, tôi đi cùng các anh”.
“Đi cùng?”, nghe thấy Trần Phong nói vậy, Sở Dật Phi ngay lập tức sững người, anh ta không thể tin nổi: “Tiểu Phong, cậu muốn ra ngoài ở?”.
“Ừm”, Trần Phong gật nhẹ đầu, cười nói: “Anh Sở, tôi có thói quen luyện công buổi tối, ở biệt thự có thể sẽ ảnh hưởng đến bọn Thiên Dụ, nên tôi muốn ra ngoài ở cùng với bọn Tiểu Võ”.
Buổi tối có thói quen luyện công?
Sắc mặt Sở Dật Phi trở nên quái lạ, đáp án này của Trần Phong sao nghe cứ như kiếm cớ?
“Vậy được, cậu ra ngoài ở cùng bọn Tiểu Võ đi, nhưng sáng mai, cậu phải đến đúng giờ đó”, Sở Dật Phi vốn định giữ lại, nhưng lời đến bên môi, anh ta lại thay đổi.
Trần Phong sở dĩ làm vậy có lẽ là có bí mật gì cần giấu, ở cùng với đám Trương Thiên Dụ dễ bị lộ bí mật, nên lúc này nếu anh ta lên tiếng giữ lại thì chưa chắc đã là việc tốt.
“Anh Sở yên tâm, sáng mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ”, Trần Phong cười nhẹ, thực ra Sở Dật Phi đoán không sai, cái được gọi là có thói quen tu luyện buổi tối của anh đúng là cái cớ.
Sở dĩ anh muốn ra ngoài thực ra là vì một câu nói trước đó của người đàn ông trung niên, “Uông Hải Dương dẫn người ra ngoài chơi rồi”.
Nếu anh không đoán sai, Uông Hải Dương trong miệng người đàn ông trung niên thực ra là người dẫn đội của nhà họ Uông trong trận đấu cược lần này.
Trần Phong không biết Uông Hải Dương, thậm chí, anh còn chưa từng gặp Uông Hải Dương, nhưng cái tên Uông Hải Dương này Trần Phong lại khắc ghi trong lòng.
Bởi vì, cái chân bị gãy của Hạ Vệ Quốc có liên quan đến Uông Hải Dương!
Theo Vương Hoằng Nghị nói, lúc trẻ, ông và Hạ Vệ Quốc chạy thuyền ở Trung Hải, lúc ấy, nhà họ Uông nắm gần hai phần ba việc mậu dịch trên biển của Trung Hải.
Vương Hoằng Nghị và Hạ Vệ Quốc mới đến Trung Hải, không quen thuộc với Trung Hải, họ không biết quy tắc chạy thuyền ở Trung Hải thì phải hỏi thăm nhà họ Uông trước.
Vì thế nên họ đã đắc tội với nhà họ Uông.
Sau đó, Uông Trùng Dương đã dẫn người đến tìm, nhưng Hạ Vệ Quốc lại quyết không chịu nhận sai…
Kết cục của việc quyết không nhận sai chỉ có một, đó chính là một con đường chết!
Hạ Vệ Quốc không chết.
Vì Vương Hoằng Nghị đã đánh gãy chân ông.
Trần Phong không trách Vương Hoằng Nghị, vì Vương Hoằng Nghị cũng vì muốn bảo vệ mạng sống cho Hạ Vệ Quốc mới làm như vậy.
Nhưng Uông Hải Dương…
Trần Phong lại không thể không trách!
Xét cho cùng thì chân của Hạ Vệ Quốc vẫn gãy vì Uông Hải Dương.
Cho nên, anh phải khiến Uông Hải Dương cho Hạ Vệ Quốc một cái công đạo.
Sau khi Trần Phong đi, trong biệt thự chỉ còn mấy người Sở Dật Phi, Trương Thiên Dụ, những người còn lại dù là mỗi người một phòng thì vẫn có phòng thừa.
Sau khi mấy người chia phòng xong, Dương Hiển Minh và Hồ Khải Tinh không hẹn mà cùng gõ cửa phòng Trương Thiên Dụ.
Hồ Khải Tinh vừa vào đã bật cười nói: “Trương sư huynh, anh nói xem não thằng học Trần này có phỉa là bị cửa kẹp không? Không ở biệt thự xịn thế này mà cứ đòi ra ngoài ở nhà nghỉ với một đám vệ sĩ hôi hám? Đúng là làm mất hết mặt mũi của võ sĩ chúng ta”.
Trương Thiên Dụ ngồi ở sofa, nhăn tít mày, không nói gì, nhìn từ hiện tại và việc tiếp xúc với Trần Phong có thể thấy Trần Phong không phải người não phẳng, anh sở dĩ ra ngoài ở có lẽ thực sự có mục đích khác.
Còn về việc tu luyện buổi tối sẽ làm phiền họ mà Trần Phong nói…
Lời này lừa trẻ con thì được, lừa anh ta căn bản là không thể!
“Hồ Khải Tinh, có phải cậu cậu cảm thấy người họ Trần này là kẻ ngốc không?”, lúc này Dương Hiển Minh nói đầy ẩn ý.
Hồ Khải Tinh liếc Dương Hiển Minh một cái: “Chẳng lẽ không phải? Không ở biệt thự xịn, cứ đòi ra ngoài ở nhà nghỉ với vệ sĩ, việc này người bình thường làm được chắc?”.
Dương Hiển Minh hờ hững cười: “Nếu thực sự như cậu nói, vậy cậu ta đúng là kẻ ngốc, cậu không cảm thấy việc cậu ta xuất hiện ở nhà họ Sở rất kì lạ sao?”.
“Là sao?”, Hồ Khải Tinh sửng sốt.
“Không có gì”, Dương Hiển Minh lắc đầu, nói: “Tôi chỉ cảm thấy Sở Dật Phi không thể mời một kẻ ngốc đến tham gia trận đấu cược thay cho nhà họ Sở, hơn nữa kẻ ngốc này lại còn là võ sĩ tự tu luyện. Với kiến thức của Sở Dật Phi chắc chắn phải biết kiến thức thông thường là sức chiến đấu của võ sĩ tự tu luyện không bằng sức chiến đấu của võ sĩ môn phái cùng cảnh giới. Nhưng Sở Dật Phi vẫn mời một võ sĩ tự tu luyện tới, cậu nói xem, tại sao lại vậy?”.