Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 444: Một mẹ khác
“Cô Hồ, oan quá, tôi không có ý nói cô là cải thảo, tôi… tôi chỉ đùa với người anh em này thôi…”, lúc này, bảo vệ đứng đầu sắp khóc luôn rồi, có đánh chết anh ta thì anh ta cũng không ngờ mỉa mai một thằng ất ở sẽ chọc phải nữ chủ nhân thực sự của biệt thự số 1 Hoàng Gia.
“Người anh em? Anh là cái thá gì mà dám xưng anh gọi xem với anh Phong?”.
Trong đôi mắt đẹp của Hồ Tư Viện phun trào lửa giận, cái đồ mắt chó khinh người này thế mà dám xưng anh gọi em với Trần Phong, đây không phải sỉ nhục Trần Phong thì là gì?!
Anh Phong?
Nghe thấy xưng hô của Hồ Tư Viện với Trần Phong, nhiều bảo vệ lại lần nữa mắt chữ A mồm chữ O.
Người sống ở biệt thự số 1 Hoàng Gia, ai cũng biết, Hồ Tư Viện là tiểu thư của cựu người giàu nhất Tô Châu – Hồ Kinh Hải, bình thường Hồ Tư Viện cũng nổi tiếng cao ngạo, người bình thường đến cả tư cách để Hồ Tư Viện nhìn thẳng cũng không có chứ đừng nói là khiến Hồ Tư Viện gọi anh.
Nhưng hôm nay, Hồ Tư Viện thế mà lại gọi một thằng ất ơ lái Audi là anh Phong.
Thằng ất ơ này rốt cuộc có thân phận gì?!
Mấy bảo vệ không nhịn được mà chuyển mắt sang Trần Phong, nhưng lại thấy Trần Phong đang lắc đầu cười gượng.
“Anh, cả anh nữa, các anh ngay lập tức cuốn xéo cho tôi!”.
Lúc này, Hồ Tư Viện lạnh lùng nhìn mấy bảo vệ một cái, không hề nể tình mà đưa ra quyết định sa thải.
Mấy người nghe vậy thì sắc mặt thay đổi hẳn:
– Cô Hồ, cô cho chúng tôi một cơ hội nữa đi, chúng tôi biết sai rồi, sau này chúng tôi sẽ không dám khinh thường người ta nữa…
“Còn muốn có sau này?”, Hồ Tư Viện dựng ngược chân mày, nghiến răng: “Giờ cút ngay cho tôi!”.
“Cô Hồ…”.
“Tư Viện, cho họ một cơ hội đi”, lúc này, Trần Phong mỉm cười nói.
Hồ Tư Viện không nhịn được kinh ngạc nhìn Trần Phong một cái, chỉ thấy Trần Phong cười nói:
– Họ không làm sai gì hết, họ chỉ làm hết chức trách của mình thôi, nếu cố nói có gì không tốt thì đó là thái độ của họ có vấn đề.
“Cảm ơn cậu Trần!”.
“Cảm ơn cậu Trần!”.
Nghe thấy Trần Phong nói đỡ mình, mấy bảo vệ ngay lập tức cảm động muốn khóc.
Cặp chân mày nhăn tít của Hồ Tư Viện cũng dần thả lỏng: “Nếu anh Phong đã nói đỡ họ, vậy em sẽ cho họ một cơ hội, nhưng tôi cảnh cáo các anh, việc thế này, sau này tôi không muốn thấy lần nữa, hiểu chưa?”.
“Hiểu, hiểu! Cô Hồ, cô yên tâm, sau này sẽ không có nữa!”, mấy bảo vệ lau mồ hôi trên trán, vội vàng đảm bảo.
“Hừ, tốt nhất là vậy”, Hồ Tư Viện hừ một tiếng, may mà Trần Phong rộng lượng, nếu không thì hôm nay cô nhất định sẽ khiến mấy bảo vệ này nhớ đời.
“Được rồi, anh Phong, chúng ta vào thôi”, chuyển mắt sang Trần Phong, Hồ Tư Viện lại đổi thành bộ mặt tươi cười.
Trần Phong gật khẽ đầu, sau đó theo phía sau xe Hồ Tư Viện, ngoặt ngoặt rẽ rẽ, mấy phút sau, xe Hồ Tư Viện dừng ở trước một căn biệt thự cạnh hồ.
Biệt thự có tường rất cao, màu trắng chủ đạo, cửa cổng dùng đồng tím chống đạn, tính sơ sơ thì giá ít nhất cũng phải chục triệu trở lên.
Vào tường rào, sân nhỏ độc lập, một bên là nhà chính, một bên là vườn hoa.
Vườn hoa theo phong cách hiện đại đơn giản, thảm cỏ, đường đá, đá xanh xếp chồng ở giữa, rất sạch sẽ, gọn gàng.
Lại nhìn nhà chính, đá Đại Lý làm cốt, gạch đỏ làm da, nhìn có chút phong cách cổ dân quốc.
Sự trang hoàng của biệt thự này có phong cách khác biệt rõ rệt với biệt thự khác trong khu biệt thự.
Biệt thự khác đa phần đều là phong cách kiểu Âu hiện đại.
Còn căn biệt thự này thì lại có phong cách cổ dân quốc rõ rệt.
Hơn nữa trông có vẻ phong cách này đã duy trì mấy chục năm rồi.
Mặc dù biệt thự không có ai ở, nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ.
Dọc đường vào, Trần Phong hầu như không thấy chút bụi bặm nào cả.
Dọc đường, Hồ Tư Viện giới thiệu cặn kẽ về cấu trúc biệt thự với Trần Phong, nhưng việc về mẹ thì lại không nhắc đến chữ nào.
Hồ Tư Viện không nói, Trần Phong đương nhiên cũng sẽ không hỏi.
Sau khi vòng qua nhà chính, Hồ Tư Viện đến một căn gác nhỏ.
Căn gác nhỏ trước mặt có ba tầng, cao khoảng chín mét, phong cách kiến trúc hơi giống tháp phật.
Cửa căn gác được trát sơn đỏ, trên cửa bám đầy bụi bặm, chiếc khóa duy nhất có hiện tượng rỉ sét.
Lúc này, Hồ Tư Viện lấy một chùm chìa khóa từ trong túi ra.
“Anh Phong, mười mấy năm trước, cô Tô đã từng ở đây một thời gian, trước khi đi, bà ấy đã giao chìa khóa cho bố em, bảo bố em bảo quản giúp. Giờ anh đến rồi, chìa khóa này cũng phải trả lại cho anh”, Hồ Tư Viện đưa chìa khóa đến trước mặt Trần Phong.
Trần Phong bình tĩnh nhận, sau đó cắm chìa khóa vào ổ, sau khi khẽ khàng dùng sức, khóa được mở ra.
Trần Phong tháo khóa ra, đẩy cửa vào.
Sau đó, một mùi ẩm mốc ập vào mặt, len lỏi vào mũi.
Trần Phong không cử động nữa, lúc này, cả tầm nhìn của anh đều bị một chiếc dương cầm thu hút.
Dương cầm đặt ở vị trí đối diện cửa, nhìn chất liệu thì rất bình thường, chỉ là kiểu dương cầm thường gặp trên thị trường.
Nhưng chiếc đàn dương cầm này lại khiến Trần Phong xóa bỏ mọi nghi ngờ với Hồ Tư Viện.
Lúc trước, anh còn nghi ngờ việc mẹ để lại chìa khóa cho anh mà Hồ Tư Viện nói là giả hay thật, nhưng giờ anh đã không còn nghi ngờ gì hết.
Mẹ đúng là đã để lại một chiếc chìa khóa cho anh!
Hơn nữa còn giao chìa khóa cho bố Hồ Tư Viện giữ.
Vì chiếc đàn dương cầm trước mặt chính là chiếc mẹ đã từng dùng mười mấy năm trước.
Trần Phong sẽ không nhớ sai.
“Mẹ tôi rốt cuộc có quan hệ gì với nhà các em?”.
Sau khi hít sâu một hơi, Trần Phong chuyển mắt sang Hồ Tư Viện, rõ ràng, mẹ rất tín nhiệm nhà họ Hồ, nếu không thì bà cũng sẽ không giao thứ này cho nhà họ Hồ trông nom.
Nhưng trong mười mấy năm quá khứ, anh căn bản chưa từng nghe bất kì tin tức gì về nhà họ Hồ từ mẹ, nếu không phải hôm nay Hồ Tư Viện dẫn anh đến đây, anh cũng vĩnh viễn không biết việc về nhà họ Hồ.
“Mọi thứ nhà họ Hồ bọn em có hôm nay đều là cô Tô cho”.
Sau khi Hồ Tư Viện trầm ngâm một lúc lâu thì mới từ tốn cất tiếng, nhưng tin tức cô tiết lộ lại khiến Trần Phong không nén nổi kinh ngạc, nghe ý của Hồ Tư Viện thì là nhà họ Hồ từng được mẹ nâng đỡ?
“Hai mươi năm trước, nhà họ Hồ chỉ là một gia tộc nhỏ bản địa Tô Châu, nhưng sau khi gặp được cô Tô thì nhà họ Hồ lại trở thành gia tộc đứng đầu Tô Châu trong ba năm ngắn ngủi, bố em – Hồ Kinh Hải còn là người giàu nhất Tô Châu mấy năm…”, Hồ Tư Viện tiếp tục bình tĩnh kể, nhưng lời cô nói ra lại lần nữa khiến Trần Phong kinh ngạc vô cùng.
Nhà họ Hồ thế mà là gia tộc đứng đầu Tô Châu? Hồ Kinh Hải còn từng là người giàu nhất Tô Châu?
Phải nói là tin tức này đã gợi lên một con sóng dữ dội trong lòng Trần Phong.
Trong ấn tượng của anh thì ngoài có tài ra mẹ không có gì xuất chúng hết, thậm chí có thể nói chỉ là một người bình thường.
Nhưng hôm nay mẹ trong miệng Hồ Tư Viện lại là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, thế mà có thể khiến một gia tộc nhỏ bình thường trở thành gia tộc đứng đầu Tô Châu, năng lực này từ cổ chí kim liệu được mấy người có?
“Người anh em? Anh là cái thá gì mà dám xưng anh gọi xem với anh Phong?”.
Trong đôi mắt đẹp của Hồ Tư Viện phun trào lửa giận, cái đồ mắt chó khinh người này thế mà dám xưng anh gọi em với Trần Phong, đây không phải sỉ nhục Trần Phong thì là gì?!
Anh Phong?
Nghe thấy xưng hô của Hồ Tư Viện với Trần Phong, nhiều bảo vệ lại lần nữa mắt chữ A mồm chữ O.
Người sống ở biệt thự số 1 Hoàng Gia, ai cũng biết, Hồ Tư Viện là tiểu thư của cựu người giàu nhất Tô Châu – Hồ Kinh Hải, bình thường Hồ Tư Viện cũng nổi tiếng cao ngạo, người bình thường đến cả tư cách để Hồ Tư Viện nhìn thẳng cũng không có chứ đừng nói là khiến Hồ Tư Viện gọi anh.
Nhưng hôm nay, Hồ Tư Viện thế mà lại gọi một thằng ất ơ lái Audi là anh Phong.
Thằng ất ơ này rốt cuộc có thân phận gì?!
Mấy bảo vệ không nhịn được mà chuyển mắt sang Trần Phong, nhưng lại thấy Trần Phong đang lắc đầu cười gượng.
“Anh, cả anh nữa, các anh ngay lập tức cuốn xéo cho tôi!”.
Lúc này, Hồ Tư Viện lạnh lùng nhìn mấy bảo vệ một cái, không hề nể tình mà đưa ra quyết định sa thải.
Mấy người nghe vậy thì sắc mặt thay đổi hẳn:
– Cô Hồ, cô cho chúng tôi một cơ hội nữa đi, chúng tôi biết sai rồi, sau này chúng tôi sẽ không dám khinh thường người ta nữa…
“Còn muốn có sau này?”, Hồ Tư Viện dựng ngược chân mày, nghiến răng: “Giờ cút ngay cho tôi!”.
“Cô Hồ…”.
“Tư Viện, cho họ một cơ hội đi”, lúc này, Trần Phong mỉm cười nói.
Hồ Tư Viện không nhịn được kinh ngạc nhìn Trần Phong một cái, chỉ thấy Trần Phong cười nói:
– Họ không làm sai gì hết, họ chỉ làm hết chức trách của mình thôi, nếu cố nói có gì không tốt thì đó là thái độ của họ có vấn đề.
“Cảm ơn cậu Trần!”.
“Cảm ơn cậu Trần!”.
Nghe thấy Trần Phong nói đỡ mình, mấy bảo vệ ngay lập tức cảm động muốn khóc.
Cặp chân mày nhăn tít của Hồ Tư Viện cũng dần thả lỏng: “Nếu anh Phong đã nói đỡ họ, vậy em sẽ cho họ một cơ hội, nhưng tôi cảnh cáo các anh, việc thế này, sau này tôi không muốn thấy lần nữa, hiểu chưa?”.
“Hiểu, hiểu! Cô Hồ, cô yên tâm, sau này sẽ không có nữa!”, mấy bảo vệ lau mồ hôi trên trán, vội vàng đảm bảo.
“Hừ, tốt nhất là vậy”, Hồ Tư Viện hừ một tiếng, may mà Trần Phong rộng lượng, nếu không thì hôm nay cô nhất định sẽ khiến mấy bảo vệ này nhớ đời.
“Được rồi, anh Phong, chúng ta vào thôi”, chuyển mắt sang Trần Phong, Hồ Tư Viện lại đổi thành bộ mặt tươi cười.
Trần Phong gật khẽ đầu, sau đó theo phía sau xe Hồ Tư Viện, ngoặt ngoặt rẽ rẽ, mấy phút sau, xe Hồ Tư Viện dừng ở trước một căn biệt thự cạnh hồ.
Biệt thự có tường rất cao, màu trắng chủ đạo, cửa cổng dùng đồng tím chống đạn, tính sơ sơ thì giá ít nhất cũng phải chục triệu trở lên.
Vào tường rào, sân nhỏ độc lập, một bên là nhà chính, một bên là vườn hoa.
Vườn hoa theo phong cách hiện đại đơn giản, thảm cỏ, đường đá, đá xanh xếp chồng ở giữa, rất sạch sẽ, gọn gàng.
Lại nhìn nhà chính, đá Đại Lý làm cốt, gạch đỏ làm da, nhìn có chút phong cách cổ dân quốc.
Sự trang hoàng của biệt thự này có phong cách khác biệt rõ rệt với biệt thự khác trong khu biệt thự.
Biệt thự khác đa phần đều là phong cách kiểu Âu hiện đại.
Còn căn biệt thự này thì lại có phong cách cổ dân quốc rõ rệt.
Hơn nữa trông có vẻ phong cách này đã duy trì mấy chục năm rồi.
Mặc dù biệt thự không có ai ở, nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ.
Dọc đường vào, Trần Phong hầu như không thấy chút bụi bặm nào cả.
Dọc đường, Hồ Tư Viện giới thiệu cặn kẽ về cấu trúc biệt thự với Trần Phong, nhưng việc về mẹ thì lại không nhắc đến chữ nào.
Hồ Tư Viện không nói, Trần Phong đương nhiên cũng sẽ không hỏi.
Sau khi vòng qua nhà chính, Hồ Tư Viện đến một căn gác nhỏ.
Căn gác nhỏ trước mặt có ba tầng, cao khoảng chín mét, phong cách kiến trúc hơi giống tháp phật.
Cửa căn gác được trát sơn đỏ, trên cửa bám đầy bụi bặm, chiếc khóa duy nhất có hiện tượng rỉ sét.
Lúc này, Hồ Tư Viện lấy một chùm chìa khóa từ trong túi ra.
“Anh Phong, mười mấy năm trước, cô Tô đã từng ở đây một thời gian, trước khi đi, bà ấy đã giao chìa khóa cho bố em, bảo bố em bảo quản giúp. Giờ anh đến rồi, chìa khóa này cũng phải trả lại cho anh”, Hồ Tư Viện đưa chìa khóa đến trước mặt Trần Phong.
Trần Phong bình tĩnh nhận, sau đó cắm chìa khóa vào ổ, sau khi khẽ khàng dùng sức, khóa được mở ra.
Trần Phong tháo khóa ra, đẩy cửa vào.
Sau đó, một mùi ẩm mốc ập vào mặt, len lỏi vào mũi.
Trần Phong không cử động nữa, lúc này, cả tầm nhìn của anh đều bị một chiếc dương cầm thu hút.
Dương cầm đặt ở vị trí đối diện cửa, nhìn chất liệu thì rất bình thường, chỉ là kiểu dương cầm thường gặp trên thị trường.
Nhưng chiếc đàn dương cầm này lại khiến Trần Phong xóa bỏ mọi nghi ngờ với Hồ Tư Viện.
Lúc trước, anh còn nghi ngờ việc mẹ để lại chìa khóa cho anh mà Hồ Tư Viện nói là giả hay thật, nhưng giờ anh đã không còn nghi ngờ gì hết.
Mẹ đúng là đã để lại một chiếc chìa khóa cho anh!
Hơn nữa còn giao chìa khóa cho bố Hồ Tư Viện giữ.
Vì chiếc đàn dương cầm trước mặt chính là chiếc mẹ đã từng dùng mười mấy năm trước.
Trần Phong sẽ không nhớ sai.
“Mẹ tôi rốt cuộc có quan hệ gì với nhà các em?”.
Sau khi hít sâu một hơi, Trần Phong chuyển mắt sang Hồ Tư Viện, rõ ràng, mẹ rất tín nhiệm nhà họ Hồ, nếu không thì bà cũng sẽ không giao thứ này cho nhà họ Hồ trông nom.
Nhưng trong mười mấy năm quá khứ, anh căn bản chưa từng nghe bất kì tin tức gì về nhà họ Hồ từ mẹ, nếu không phải hôm nay Hồ Tư Viện dẫn anh đến đây, anh cũng vĩnh viễn không biết việc về nhà họ Hồ.
“Mọi thứ nhà họ Hồ bọn em có hôm nay đều là cô Tô cho”.
Sau khi Hồ Tư Viện trầm ngâm một lúc lâu thì mới từ tốn cất tiếng, nhưng tin tức cô tiết lộ lại khiến Trần Phong không nén nổi kinh ngạc, nghe ý của Hồ Tư Viện thì là nhà họ Hồ từng được mẹ nâng đỡ?
“Hai mươi năm trước, nhà họ Hồ chỉ là một gia tộc nhỏ bản địa Tô Châu, nhưng sau khi gặp được cô Tô thì nhà họ Hồ lại trở thành gia tộc đứng đầu Tô Châu trong ba năm ngắn ngủi, bố em – Hồ Kinh Hải còn là người giàu nhất Tô Châu mấy năm…”, Hồ Tư Viện tiếp tục bình tĩnh kể, nhưng lời cô nói ra lại lần nữa khiến Trần Phong kinh ngạc vô cùng.
Nhà họ Hồ thế mà là gia tộc đứng đầu Tô Châu? Hồ Kinh Hải còn từng là người giàu nhất Tô Châu?
Phải nói là tin tức này đã gợi lên một con sóng dữ dội trong lòng Trần Phong.
Trong ấn tượng của anh thì ngoài có tài ra mẹ không có gì xuất chúng hết, thậm chí có thể nói chỉ là một người bình thường.
Nhưng hôm nay mẹ trong miệng Hồ Tư Viện lại là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, thế mà có thể khiến một gia tộc nhỏ bình thường trở thành gia tộc đứng đầu Tô Châu, năng lực này từ cổ chí kim liệu được mấy người có?