Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 295-296-297
Chương 295: Lâm Uyển Thu
Tiếng chỉ trích của người qua đường không ngừng rót vào tai, người đàn bà tóc xoăn tức điên, chỉ vào mũi mọi người vênh váo mắng: “Lũ nghèo các người, ai cho các người gan mắng bà đây, các người biết bà đây là ai không?!”.
“Có tin một cuộc điện thoại của bà đây có thể bảo người ta nhốt hết các người vào không hả?”.
Vừa nói xong, đám đông bỗng chốc im bặt, người qua đường đều tức mà không dám nói.
Người có mắt đều thấy được, gia thế của người đàn bà tóc xoăn chắc chắn không đơn giản, câu nói nhốt hết mọi người vào của bà ta có lẽ không phải chỉ nói suông.
Thấy mọi người bị một câu nói của mình dọa cho sợ, người đàn bà tóc xoăn lại bắt đầu đắc ý, bà ta chuyển mắt sang Trần Phong: “Bà đây hôm nay còn có việc, không rảnh lề mề ở đây với cậu”.
“Tiền viện phí của đồ nghèo này bà đây đã trả rồi”.
“Giờ đến cậu trả tiền sửa xe cho đồ nghèo này rồi, ba trăm nghìn, không được thiếu xu nào!”.
“Ngoài ra, cậu làm nắp máy động cơ chiếc Bentley của bà đây hỏng, cậu cũng phải đền tiền, nể tình cậu chỉ lái chiếc Audi ghẻ, cậu đền năm trăm nghìn là được!”.
“Ba trăm nghìn cộng năm trăm nghìn tổng cộng tám trăm nghìn! Đền tiền!”.
Người đàn bà tóc xoăn hất cằm, mặt mày ngạo mạn.
“Cút!”.
Trần Phong lạnh lùng nhìn người đàn bà tóc xoăn một cái, không phải chưa từng gặp người hống hách, nhưng hống hách như người đàn bà tóc xoăn này, anh vẫn là lần đầu thấy, đánh người khác bị thương nặng, chỉ đền ba trăm đồng, người ta cọ xước một chút sơn của bà ta, bà ta lại đòi ba trăm nghìn.
“Cút?!”.
“Cậu dám bảo tôi cút!”, giọng người đàn bà tóc xoăn lại the thé.
“Đồ khốn kiếp, tưởng tôi không làm gì được cậu…”.
“Mẹ, bọn Lâm tổng lại gọi điện giục rồi”.
Người đàn bà tóc xoăn còn định nói gì đó, nhưng lúc này, có một bóng người cao gầy chui ra khỏi xe, đây là một cô gái trẻ trung trang điểm xinh đẹp, ăn mặc sành điệu, ngoại hình của cô ta khá giống với người đàn bà tóc xoăn, chỉ khác cái là gương mặt xinh đẹp của cô gái trẻ tuổi này tinh tế hơn chút.
Ấn đường có cảm giác cao ngạo khó che giấu.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Dù là Đỗ Giang bị đập lên nắp máy động cơ xe, thì cô gái trẻ tuổi này cũng chưa từng bước ra khỏi xe, có thể thấy được cô ta bình tĩnh thế nào.
Nhưng giờ, một cuộc điện thoại của Lâm tổng lại khiến cô ta không thể bình tĩnh nữa.
“Lâm tổng?”, người đàn bà tóc xoăn cũng kinh ngạc, vội vào chạy bước nhỏ đến trước mặt cô gái trẻ tuổi, nhận điện thoại, cười trừ nói mấy câu với người đầu dây bên kia.
“Lâm tổng nói buổi chiều cậu ấy còn phải họp, bảo chúng ta đến trong mười phút”, sắc mặt người đàn bà tóc xoăn hơi khó chịu nói.
“Vậy đi mau, còn đơ ra đó làm gì?”, cô gái trẻ tuổi hơi bực mình nói.
“Nhưng mà…”, người đàn bà tóc xoăn không nhịn được nhìn Trần Phong một cái, muốn nói Trần Phong còn chưa đền tiền, nhưng lại bị cô gái trẻ tuổi vô tình ngắt lời: “Tám trăm nghìn quan trọng hay việc hợp tác với khu nghỉ dưỡng quan trọng?”.
Người đà bà tóc xoăn cứng mặt: “Đương nhiên là việc hợp tác với khu nghỉ dưỡng quan trọng rồi”.
“Vậy còn không đi mau”, cô gái trẻ tuổi trợn ngược mắt.
“Được, được, được, đi ngay, đi ngay”, người đàn bà tóc xoăn vội vàng gật đầu, bà ta lại đạp Đỗ Giang đang rên rỉ trên đất một cái, mắng: “Đỗ Giang, đừng có giả chết nữa, đứng dậy mau, lái xe cho bà”.
Sau khi mắng Đỗ Giang xong, người đàn bà tóc xoăn lại lấy điện thoại ra, chụp Trần Phong và biển số xe của anh.
Sau khi chụp xong còn không quên hung dữ uy hiếp:
– Đồ khốn kiếp, tôi đã chụp lại cậu và biển số xe của cậu rồi, nếu cậu biết điều thì nhanh chóng gom đủ tám trăm nghìn cho bà, nếu không gom đủ tiền thì nửa đời sau của cậu cứ ở trong tù đi!
– Cút!
Câu trả lời của Trần Phong vẫn ngắn gọn, dứt khoát như cũ.
Vẻ mặt người đàn bà tóc xoăn cứng lại, nhưng lần này, bà ta không nói gì mà chui tọt vào xe.
Sau khi chiếc Bentley nghênh ngang rời đi.
Thiếu nữ tóc đuôi ngựa mới nước mắt lã chã chạy bước nhỏ đến trước mặt người phụ nữ trung niên cả người toàn là máu: “Hu hu, mẹ, mẹ sao rồi? Đau không?”.
“Mẹ không sao, không đau”, người phụ nữ trung niên hơi yếu ớt cười.
“Đi thôi, tôi đưa hai người đi viện”, Trần Phong thở dài, gia cảnh của người phụ nữ trung niên này vừa nhìn đã biết không tốt, nếu anh không rủ lòng thương thì người phụ nữ trung niên này có thể sẽ không đi viện mà cố chịu.
“Không cần, ân nhân, đã làm phiền cậu lắm rồi”, người phụ nữ trung niên vội lắc đầu, vừa nãy trong bao nhiêu người như thế chỉ có một mình Trần Phong đứng ra cho bà ta, Trần Phong đã đắc tội với người đàn bà tóc xoăn kia vì mẹ con bà ta, còn làm phiền Trần Phong nữa thì bà ta thực sự thấy rất ngại.
“Không phiền gì hết, vừa hay cháu định đi viện”, Trần Phong đỡ người phụ nữ trung niên lên.
“Anh ơi, cảm ơn anh”, thiếu nữ tóc đuôi ngựa rụt rè nhìn Trần Phong một cái.
Trần Phong mỉm cười, không nói gì.
Đi đến xe, Trần Phong mở cửa xe ra, trên mặt người phụ nữ trung niên lại lộ vẻ do dự, xe của Trần Phong sạch thế này, trên người bà ta lại bao nhiêu máu…
“Cô ơi, không sao đâu, ngồi đi”, Trần Phong cười gượng, so với một mạng người thì một chiếc xe đáng gì đâu.
Người phụ nữ trung niên nhìn Trần Phong với vẻ hơi rối rắm, chui vào xe.
Dọc đường, Trần Phong cũng biết được tên của thiếu nữ xinh đẹp và người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên tên là Vương Thục Trân, thiếu nữ xinh đẹp tên là Lâm Uyển Thu.
Từ khi sinh ra, Lâm Uyển Thu đã chưa từng được gặp bố, hai mẹ con nương tựa nhau sống mười tám năm.
Hoàn cảnh trong nhà đương nhiên là không lạc quan, nhưng Lâm Uyển Thu lại rất giỏi, liên tục ba năm liền thành tích đứng đầu khối, năm nay thi đại học, Lâm Uyển Thu lại đỗ Đại học Trung Hải với thành tích đứng đầu thành phố.
Đưa hai mẹ con đến viện, để bác sĩ kiểm tra, kết quả kiểm tra là xương sườn bị dập, phải nhập viện.
Vừa nghe nhập viện, Vương Thục Trân đương nhiên vội vàng lắc đầu, cả người bà ta chỉ có hai nghìn đồng, hai nghìn này nếu tiêu để nhập viện thì bà ta và Lâm Uyển Thu e là sẽ phải chết đói.
“Cô Vương, vấn đề viện phí cô không cần lo, cháu đã ứng trước rồi”, Trần Phong cười, với anh mà nói, mười, hai mươi nghìn chẳng phải là tiền.
“Ân nhân, sao thế được chứ? Tôi và Uyển Thu đã nợ cậu nhiều lắm rồi…”, Vương Thục Trân hơi khó xử.
Trần Phong mỉm cười: “Nếu đã nợ cháu nhiều rồi thì cũng không cần để ý chút tiền thuốc men này”.
“Ân nhân, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu”, Vương Thục Trân cảm động khôn nguôi, thực sự không biết phải nói gì.
“Cô Vương, cảm ơn thì không cần, cô yên tâm dưỡng thương đi, đây là số của cháu, mấy hôm nay nếu cô có việc gì thì cứ gọi cho cháu”, Trần Phong nói rồi bèn viết lại số của mình đưa cho Lâm Uyển Thu.
“Được rồi, cô Vương, cô nhập viện trước đi, cháu còn có việc, xin phép đi trước”.
“Ân nhân, cậu đi thong thả”.
Trần Phong ra khỏi cửa bệnh viện, lúc này Lâm Uyển Thu lại thở hồng hộc đuổi theo.
“Anh ơi, cảm ơn anh”, cô cúi gập người với Trần Phong, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.
“Không cần cảm ơn, về chăm sóc mẹ em đi”. Trần Phong xoa mái tóc mềm mại của thiếu nữ, cười nói.
Chương 296 – Không chém gió thì còn làm được gì?
“Anh ơi, anh tên là gì?”, Lâm Uyển Thu lấy hết dũng khí hỏi.
“Trần Phong”, Trần Phong không ngoảnh đầu lại nói.
“Trần Phong…”, Lâm Uyển Thu lại lẩm nhẩm hai chữ này trong lòng một lần, như là muốn khắc vào tim.
Sau khi Trần Phong đưa mẹ con Vương Thục Trân đến viện không lâu, Đỗ Giang cũng đưa người đàn bà tóc xoăn và cô gái trẻ tuổi đến Khách sạn Quân Thịnh.
Nhưng mấy phút sau ba người lại ra khỏi đại sảnh khách sạn với vẻ mặt ảm đạm, có vẻ như chuyến đi không suôn sẻ lắm.
Vừa ra khỏi cửa khách sạn, cô gái trẻ tuổi đã tức giận giậm chân:
– Mẹ, Lâm Tông Vĩ này cũng quá không nể mặt chúng ta rồi, Tập đoàn Trung Thịnh của chúng ta là một trong năm trăm tập đoàn lớn nhất toàn cầu, thế mà cả cơ hội hợp tác anh ta cũng không cho chúng ta đã bảo chúng ta cút, anh ta có tư cách gì chứ?
– Sao mẹ biết được!
Người đàn bà tóc xoăn nghiến răng nghiến lợi, gương mặt âm u đến mức có thể chảy nước, lần này bà ta tràn đầy tự tin dẫn con gái đến, còn hứa chắc với chủ tịch là nhất định sẽ đạt được hợp tác với Công ty Đỉnh Phong, thế mà giờ cả sếp tổng của Công ty Đỉnh Phong cũng chưa được gặp đã bị một quản lý đuổi đi.
“Mẹ, giờ phải làm sao?”.
“Nếu không đạt được hợp tác, vậy chức phó giám đốc của mẹ e là không giữ được”, cô gái trẻ tuổi hơi lo lắng nhìn người đàn bà tóc xoăn, là công ty trong top 500 của thế giới, việc cạnh tranh trong nội bộ Tập đoàn Trung Thịnh rất gay gắt, cái chức phó giám đốc này của mẹ từ lâu đã có nhiều người dòm ngó.
Nếu lần này không lấy được hợp tác với Công ty Đỉnh Phong, không thể khiến Tập đoàn Trung Thịnh gia nhập vào Khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền, vậy e là khi về mẹ sẽ bị đuổi việc, đến cả cô ta – thư kí tổng giám đốc cũng sẽ ngay lập tức thất sủng.
Người đàn bà tóc xoăn cau mày, không nói gì, bà ta cũng không biết phải làm sao, bà ta không có quan hệ gì ở Thương Châu, dù là muốn đi cửa sau cũng không tìm được đường tốt.
“Đúng rồi, mẹ, cả nhà dì ba không phải ở Thương Châu sao? Việc này biết đâu họ có thể giúp”, dường như nghĩ đến cái gì, trước mắt cô gái trẻ tuổi đột nhiên sáng bừng.
“Họ?”.
Người đàn bà tóc xoăn khinh thường hừ một tiếng: “Họ không tìm chúng ta nhờ giúp đã tốt lắm rồi còn đòi giúp chúng ta?”.
“Sao lại không giúp được? Mẹ, chẳng phải mẹ nói, thời gian trước dì ba đăng trong vòng bạn bè, con gái mình lên làm người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền sao?”.
“Dự án núi Ngọc Tuyền chính là một trong những sản nghiệp của Công ty Đỉnh Phong, nếu con gái của dì ba lên làm người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền thật, vậy biết đâu, nó lại quen Lâm Tông Vĩ”, cô gái trẻ tuổi nói.
“Nhược Tuyết, lời dì ba con nói mà con cũng tin?”, người phụ nữ tóc xoăn liếc cô gái trẻ tuổi một cái.
“Mẹ lớn lên với nó từ nhỏ, nó là người thế nào mẹ biết rõ”.
“Trong túi có năm xu thì từ miệng nó nói ra sẽ thành năm mươi”.
“Lại còn con gái nó làm người phụ trách núi Ngọc Tuyền? Đúng là buồn cười”.
“Người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền là vị trí con gái nó làm được sao?”.
Người đàn bà tóc xoăn bĩu môi cười khẩy, gương mặt ngập vẻ khinh miệt, bà ta là chị em cùng bố khác mẹ với Lâm Lan, giữa họ đương nhiên từ nhỏ đã không hợp, so từ cái ăn đến cái mặc, từ nhỏ đến lớn gần như không có cái gì là họ không so.
Nhưng cuối cùng lại kết thúc bằng việc thảm bại của Lâm Lan.
Vì bà ta gả vào nhà giàu ở Trung Hải, còn Lâm Lan lại gả đến Thương Châu vùng đất khỉ ho cò gáy, chồng còn là một người không được trọng dụng trong gia tộc nhỏ hạng ba.
Đúng là như trời với đất.
Đường Nhược Tuyết cau mày: “Mẹ, ý của mẹ là dì ba đang chém gió?”.
“Nói thừa”, Lâm Nguyệt trợn ngược mắt: “Sau khi kết hôn nó sống không như ý, không chém gió thì còn làm được gì?”.
“Chém gió con gái mình làm người phụ trách núi Ngọc Tuyền thì thôi đi, mấy hôm trước, nó còn đăng mấy bức ảnh trong vòng bạn bè, nói người giàu nhất Thương Châu – Thẩm Hồng Xương tặng cho nó một căn nhà trị giá hơn bốn mươi triệu”.
“Con nói có buồn cười không?”.
“Buồn cười thật”, Đường Nhược Tuyết thở dài, ấn tượng với người dì ba chưa từng gặp mặt này bỗng chốc kém đi.
“Mẹ, nếu dì ba đã không giúp được chúng ta, vậy chúng về Trung Hải trước đi”, Đường Nhược Tuyết lại nói.
“Về? Sao chúng ta phải về?”, Lâm Nguyệt đột nhiên cười khẩy.
“Không về? Mẹ, ý mẹ là…”.
“Chúng ta đến nhà dì ba con, tìm con gái dì ba con giúp, tiện thể xem thử căn nhà hơn bốn mươi triệu của nó trông thế nào”, Lâm Nguyệt cong môi tạo thành nụ cười đầy hứng thú.
Đường Nhược Tuyết chợt giật mình, hiểu ý của Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt đang định đến sỉ nhục dì ba, lấy lại thể diện.
Lúc này, Lâm Lan vừa tỉnh lại, nhận ra mình bò ở cạnh giường còn Hạ Mộng Dao thì đã lật người ngủ rồi.
“Sao mình đột nhiên lại ngủ nhỉ?”, Lâm Lan hơi khó hiểu sờ gáy.
Đúng lúc này, điện thoại bà ta reo, một cuộc gọi từ wechat.
Thấy hai chữ Lâm Nguyệt, Lâm Lan bỗng giật mình.
Do dự một lúc, bà ta nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia vang lên giọng nói hống hách: “Lâm Lan, dì ở đâu thế?”.
“Em ở bệnh viện”, trước mặt Lâm Nguyệt, khí thế của Lâm Lan tự nhiên yếu đi vài phần.
“Ở bệnh viện làm gì?”.
“Mộng Dao, nó…”, Lâm Lan vừa định nói Hạ Mộng Dao bị ốm, nhưng Lâm Nguyệt đã không nể tình ngắt lời: “Thôi, tôi không muốn biết dì ở viện làm gì, giờ tôi đang ở Khách sạn Quân Thịnh của Thương Châu, xe tôi hỏng rồi, dì tìm người qua đón tôi đi, tôi đến tìm dì, có chút việc muốn nói với dì”.
“Chị đến Thương Châu?”, Lâm Lan trợn to mắt, hiển nhiên là rất kinh ngạc.
“Sao, không chào đón à?”.
“Chào đón, chào đón, đương nhiên là chào đón, chị, chị có thể đến Thương Châu, em rất vui”, Lâm Lan vội vàng đổi giọng, giờ không như trước, lúc nhỏ bà ta có thể tranh với Lâm Nguyệt, nhưng giờ bà ta căn bản không có tư cách tranh với Lâm Nguyệt.
Ngược lại, bà ta còn phải nịnh Lâm Nguyệt.
Bản thân Lâm Nguyệt là giám đốc công ty thuộc top 500 toàn cầu, hơn nữa chồng còn là đại gia giá trị con người lên đến hàng trăm triệu.
Dù là cái nào thì bà ta cũng không so nổi với Lâm Nguyệt.
“Vui thì mau bảo lái xe của dì qua đón tôi, nhớ kĩ, xe đón tôi phải là xe xịn cao cấp, xe rẻ tôi không ngồi quen đâu”, giọng Lâm Nguyệt ngạo mạn, khá là có ý sai bảo Lâm Lan, sau khi nói xong, bà ta bèn cúp máy.
Lâm Lan hơi không biết làm sao, bà ta đi đâu tìm xe sang ngay được.
Đúng lúc đang nghĩ vậy thì Trần Phong đi vào.
Thấy Trần Phong, mắt Lâm Lan bỗng sáng bừng, bà ta bước đến trước mặt Trần Phong, hỏi: “Trần Phong, cái siêu xe lần trước cậu thuê ở đâu? Giờ có thuê được không?”.
“Thuê siêu xe làm gì?”, Trần Phong ngờ vực nhìn Lâm Lan một cái, Lâm Lan lại định làm cái gì.
“Đón người, chị tôi vừa từ Trung Hải đến, giờ đang ở Khách sạn Quân Thịnh, muốn đến nhà chúng ta, cậu đi đón chị ấy đi”, Lâm Lan nói.
Chương 297 – Tài xế
“Chị của mẹ?”, Trần Phong cau mày, Lâm Lan lại mọc đâu ra một bà chị thế, sao theo anh nhớ thì anh chưa từng gặp bao giờ.35
“Cậu đừng có quan tâm là ai nữa, cậu mau đi thuê một cái siêu xe đẳng cấp, đến Khách sạn Quân Thịnh đón người đi đã”, Lâm Lan hơi bực bội nói.
“Chị của mẹ có lai lịch gì? Không thể tự ngồi xe mình đến mà cứ phải đòi xe xịn đón?”, Trần Phong hơi cạn lời, dáng vẻ này của Lâm Lan người không biết còn tưởng bà ta muốn đón lãnh đạo lớn gì cơ.
Thái độ của Trần Phong khiến Lâm Lan rất khó chịu, nhưng bà ta vẫn cố kiềm chế cơn giận trong lồng ngực, kiên nhẫn giải thích: “Chị tôi là Tổng giám đốc Công ty Trung Thịnh, chồng người ta cũng là ông chủ lớn giá trị con người hàng trăm triệu, bình thường người ta đi đâu cũng có xe đưa rước, hôm nay họ vừa đến Thương Châu đã nói muốn đến thăm tôi, nếu tôi để chị ấy bắt xe đến thì cậu bảo người khác sẽ nói tôi thế nào?”.
“Được, con đi đón họ vậy”, Trần Phong thở dài, mặc dù không tình nguyện, nhưng Lâm Lan đã nói đến thế rồi, anh mà còn không đi thì hơi khó ăn nói.
“Nhớ là thuê cái siêu xe qua, đừng có làm mất mặt tôi”, Lâm Lan dặn dò.
Trần Phong tùy tiện đồng ý, rồi rời khỏi bệnh viện, lái chiếc Audi của mình.
Còn về việc thuê siêu xe, Trần Phong căn bản chẳng nghĩ đến, Lâm Lan muốn ra vẻ nhưng anh không có thói quen đó.
Dọc đường, Lâm Lan gửi phương thức liên lạc của cả nhà Lâm Nguyệt qua.
Đến cửa Khách sạn Quân Thịnh, Trần Phong lấy điện thoại ra, gọi vào số Lâm Lan cho, điện thoại vừa kết nối, bên kia đã vang lên giọng nói tùy tiện của Lâm Nguyệt: “Là tài xế của Lâm Lan sao?”.
“Đúng”.
Trần Phong cau mày, sao nghe giọng này lại có cảm giác quen vậy?
“Đến cổng Nam đón chúng tôi ngay, chúng tôi ở cổng Nam”, Lâm Nguyệt ra lệnh.
“Được”, mặc dù nghi hoặc, nhưng Trần Phong cũng không nghĩ nhiều, lái luôn xe đến cổng Nam.
Từ xa, Trần Phong đã thấy hai bóng người quen thuộc.
Chính là người đàn bà tóc xoăn và cô gái trẻ tuổi vừa cãi nhau với anh hơn một tiếng trước.
Thấy hai người, sắc mặt Trần Phong bỗng trở nên quái dị.
Thảo nào lần đầu tiên gặp người đàn bà tóc xoăn anh đã cảm thấy người đàn bà tóc xoăn và Lâm Lan có mấy phần giống nhau, thì ra bà ta là chị cả của Lâm Lan.
“Lâm Lan làm cái gì mà lại cử một cái xe Audi ghẻ qua đón chúng ta?”.
Lâm Nguyệt bất mãn mắng một câu, bà ta đã dặn đi dặn lại Lâm Lan trong điện thoại, bảo Lâm Lan tìm một cái siêu xe đẳng cấp, thế mà Lâm Lan giỏi lắm, lại kiếm cái Audi ghẻ đến.
Vì cách một đoạn đường nên bà ta không nhìn rõ cái Audi này chính là cái Audi bà ta chụp lúc trước.
Nhưng Đường Nhược Tuyết lại nhận ra trước: “Mẹ, biển số xe của cái Audi này hình như giống y đúc biển số xe của Audi lúc trước làm hỏng Bentley của chúng ta”.
“Cái gì?!”, Lâm Nguyệt ngay lập tức kinh ngạc, đang định lấy điện thoại ra xem thử, thì lúc này Trần Phong đã lái xe đến trước mặt bà ta.
Cửa sổ xe mở ra, để lộ gương mặt không cảm xúc của Trần Phong.
“Cậu chính là tài xế của Lâm Lan?!”, Lâm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, cơn giận trong lồng ngực phun trào mất kiểm soát, chiếc Bentley kia của bà ta là siêu xe hơn ba triệu, vốn chỉ bị xước chút sơn, tiêu ba, bốn mươi nghìn là được, nhưng Trần Phong quăng Đỗ Giang lên đầu xe, đập hỏng nắp máy động cơ, giờ đưa về xưởng sửa, phải mất ba trăm nghìn!
“Lên xe đi”.
Trần Phong lạnh nhạt nói, dáng vẻ chẳng thèm để ý Lâm Nguyệt.
“Lên xe cái gì! Cậu xuống đây cho tôi!”.
“Trả tám trăm nghìn nợ tôi đã!”.
Lâm Nguyệt tức giận trợn tròn mắt, đi đến đầu xe Trần Phong, đập mạnh vào cửa sổ xe.
“Không có tiền”, Trần Phong rất dứt khoát, chỉ với hành vi của Lâm Nguyệt lúc trước thôi, đừng nói tám trăm nghìn, kể cả là tám chục anh cũng chẳng thèm đền.
“Không có tiền?!”.
Lâm Nguyệt trợn tròn mắt, suýt thì tức đến ói máu.
“Cậu biết tôi là ai không? Cậu có tin tôi bảo Lâm Lan đuổi việc cậu không?”.
Trần Phong mỉm cười chẳng thèm ừ hử gì, Lâm Lan hiển nhiên là đã coi anh là tài xế của Lâm Lan, nếu không căn bản sẽ không nói lời ngu ngốc như vậy.
Dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi này của Trần Phong ngay lập tức khiến Lâm Nguyệt tức điên, bà ta lấy điện thoại ra, gọi vào số của Lâm Lan.
“Lâm Lan! Dì biết tài xế nhà dì đã làm gì không?”.
Vừa kết nối, Lâm Nguyệt đã tức giận chất vấn.
“Tài xế nhà em?”, Lâm Lan đầu tiên là chẳng hiểu ra sao, sau đó ngay lập tức hiểu ra tài xế Lâm Nguyệt nói là ai.
“Chị Nguyệt, người đón chị không phải tài xế nhà em, nó là thằng con rể vô dụng kia của em, Trần Phong”, Lâm Lan dè dặt nói, đồng cũng chửi thầm Trần Phong chết đi sống lại trong bụng, bà ta dặn đi dặn lại bảo Trần Phong khách sáo với Lâm Nguyệt chút, thế mà Trần Phong vừa đến đã chọc giận Lâm Nguyệt.
“Con rể dì?!”.
Lâm Nguyệt suýt thì tức đến bật cười, tốn bao thời gian, thế mà cái thằng khỉ gió trước mặt lại là con rể ở rể vô dụng của nhà họ Hạ.
Với Trần Phong, Lâm Nguyệt đương nhiên quá quen thuộc rồi, trong ba năm qua, người Lâm Lan mắng nhiều nhất trong vòng bạn bè chính là con rể ở rể nhà mình, vô dụng, yếu đuối, chẳng làm được việc gì, đúng là rác rưởi trong rác rưởi.
Nên Lâm Nguyệt từng rất tò mò, Trần Phong rốt cuộc là loại cực phẩm thế nào, không ngờ, hôm nay lại để bà ta gặp được thật, quả nhiên là không khiến người ta “thất vọng”.
“Nếu đã là con rể dì vậy việc này dễ giải quyết rồi, Lâm Lan ngay lập tức bảo con rể dì lấy tám trăm nghìn ra cho tôi”, sau khi biết thân phận của Trần Phong, Lâm Nguyệt có tự tin ngay, Trần Phong có thể không sợ bà ta, nhưng anh có thể không sợ mẹ vợ mình sao?
“Hả?”, Lâm Lan kinh ngạc.
“Chị Nguyệt, thằng vô dụng kia làm gì đắc tội chị thế?”.
“Còn nhớ chiếc xe Bentley của tôi lúc trước không?”, Lâm Lan cười khẩy.
“Nhớ”, Lâm Lan gật đầu, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
“Thằng con rể vô dụng của dì hôm nay đập hỏng nắp máy động cơ Bentley của tôi, dì nói xem tôi có nên đòi nó tám trăm nghìn không?”.
“Cái gì? Chị Nguyệt, chị nói thằng vô dụng kia đập hỏng Bentley của chị?”, con ngươi Lâm Lan suýt thì bắn ra ngoài, bà ta biết chiếc Bentley của Lâm Nguyệt, vì lúc trước Lâm Nguyệt khoe trong vòng bạn bè rất nhiều lần, có một khoảng thời gian, bà ta còn âm thầm hâm mộ, nghĩ bụng bà ta khi nào bà ta mới có thể có một chiếc lái ra ngoài.
Giờ Lâm Nguyệt lại nói, chiếc Bentley của bà ta bị Trần Phong đập hỏng, việc này dọa cho Lâm Lan hết hồn.
“Chị Nguyệt, việc này có phải có hiểu nhầm gì không? Thằng vô dụng này hôm nay luôn ở bệnh viện mà”, Lâm Lan vẫn hơi không dám tin Trần Phong thực sự làm ra việc như vậy.
“Hiểu nhầm? Lâm Lan, dì có ý gì?”, Lâm Nguyệt ngay lập tức bùng lửa giận: “Có phải dì cảm thấy tôi đang lừa dì không?”.
“Không… không có, chị Nguyệt, em không có ý đó”, Lâm Lan vội vàng lắc đầu: “Chỉ có điều…”.
“Chỉ có điều gì? Hơn một tiếng trước, thằng khỉ gió này đập hỏng chiếc Bentley của tôi vì cứu hai đứa nghèo mạt rệp, tất cả đều được camera ghi lại rõ ràng, hơn nữa tôi còn chụp ảnh, Lâm Lan, nếu dì dám chối thì đừng trách tôi không khách sáo với dì”.
Tiếng chỉ trích của người qua đường không ngừng rót vào tai, người đàn bà tóc xoăn tức điên, chỉ vào mũi mọi người vênh váo mắng: “Lũ nghèo các người, ai cho các người gan mắng bà đây, các người biết bà đây là ai không?!”.
“Có tin một cuộc điện thoại của bà đây có thể bảo người ta nhốt hết các người vào không hả?”.
Vừa nói xong, đám đông bỗng chốc im bặt, người qua đường đều tức mà không dám nói.
Người có mắt đều thấy được, gia thế của người đàn bà tóc xoăn chắc chắn không đơn giản, câu nói nhốt hết mọi người vào của bà ta có lẽ không phải chỉ nói suông.
Thấy mọi người bị một câu nói của mình dọa cho sợ, người đàn bà tóc xoăn lại bắt đầu đắc ý, bà ta chuyển mắt sang Trần Phong: “Bà đây hôm nay còn có việc, không rảnh lề mề ở đây với cậu”.
“Tiền viện phí của đồ nghèo này bà đây đã trả rồi”.
“Giờ đến cậu trả tiền sửa xe cho đồ nghèo này rồi, ba trăm nghìn, không được thiếu xu nào!”.
“Ngoài ra, cậu làm nắp máy động cơ chiếc Bentley của bà đây hỏng, cậu cũng phải đền tiền, nể tình cậu chỉ lái chiếc Audi ghẻ, cậu đền năm trăm nghìn là được!”.
“Ba trăm nghìn cộng năm trăm nghìn tổng cộng tám trăm nghìn! Đền tiền!”.
Người đàn bà tóc xoăn hất cằm, mặt mày ngạo mạn.
“Cút!”.
Trần Phong lạnh lùng nhìn người đàn bà tóc xoăn một cái, không phải chưa từng gặp người hống hách, nhưng hống hách như người đàn bà tóc xoăn này, anh vẫn là lần đầu thấy, đánh người khác bị thương nặng, chỉ đền ba trăm đồng, người ta cọ xước một chút sơn của bà ta, bà ta lại đòi ba trăm nghìn.
“Cút?!”.
“Cậu dám bảo tôi cút!”, giọng người đàn bà tóc xoăn lại the thé.
“Đồ khốn kiếp, tưởng tôi không làm gì được cậu…”.
“Mẹ, bọn Lâm tổng lại gọi điện giục rồi”.
Người đàn bà tóc xoăn còn định nói gì đó, nhưng lúc này, có một bóng người cao gầy chui ra khỏi xe, đây là một cô gái trẻ trung trang điểm xinh đẹp, ăn mặc sành điệu, ngoại hình của cô ta khá giống với người đàn bà tóc xoăn, chỉ khác cái là gương mặt xinh đẹp của cô gái trẻ tuổi này tinh tế hơn chút.
Ấn đường có cảm giác cao ngạo khó che giấu.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Dù là Đỗ Giang bị đập lên nắp máy động cơ xe, thì cô gái trẻ tuổi này cũng chưa từng bước ra khỏi xe, có thể thấy được cô ta bình tĩnh thế nào.
Nhưng giờ, một cuộc điện thoại của Lâm tổng lại khiến cô ta không thể bình tĩnh nữa.
“Lâm tổng?”, người đàn bà tóc xoăn cũng kinh ngạc, vội vào chạy bước nhỏ đến trước mặt cô gái trẻ tuổi, nhận điện thoại, cười trừ nói mấy câu với người đầu dây bên kia.
“Lâm tổng nói buổi chiều cậu ấy còn phải họp, bảo chúng ta đến trong mười phút”, sắc mặt người đàn bà tóc xoăn hơi khó chịu nói.
“Vậy đi mau, còn đơ ra đó làm gì?”, cô gái trẻ tuổi hơi bực mình nói.
“Nhưng mà…”, người đàn bà tóc xoăn không nhịn được nhìn Trần Phong một cái, muốn nói Trần Phong còn chưa đền tiền, nhưng lại bị cô gái trẻ tuổi vô tình ngắt lời: “Tám trăm nghìn quan trọng hay việc hợp tác với khu nghỉ dưỡng quan trọng?”.
Người đà bà tóc xoăn cứng mặt: “Đương nhiên là việc hợp tác với khu nghỉ dưỡng quan trọng rồi”.
“Vậy còn không đi mau”, cô gái trẻ tuổi trợn ngược mắt.
“Được, được, được, đi ngay, đi ngay”, người đàn bà tóc xoăn vội vàng gật đầu, bà ta lại đạp Đỗ Giang đang rên rỉ trên đất một cái, mắng: “Đỗ Giang, đừng có giả chết nữa, đứng dậy mau, lái xe cho bà”.
Sau khi mắng Đỗ Giang xong, người đàn bà tóc xoăn lại lấy điện thoại ra, chụp Trần Phong và biển số xe của anh.
Sau khi chụp xong còn không quên hung dữ uy hiếp:
– Đồ khốn kiếp, tôi đã chụp lại cậu và biển số xe của cậu rồi, nếu cậu biết điều thì nhanh chóng gom đủ tám trăm nghìn cho bà, nếu không gom đủ tiền thì nửa đời sau của cậu cứ ở trong tù đi!
– Cút!
Câu trả lời của Trần Phong vẫn ngắn gọn, dứt khoát như cũ.
Vẻ mặt người đàn bà tóc xoăn cứng lại, nhưng lần này, bà ta không nói gì mà chui tọt vào xe.
Sau khi chiếc Bentley nghênh ngang rời đi.
Thiếu nữ tóc đuôi ngựa mới nước mắt lã chã chạy bước nhỏ đến trước mặt người phụ nữ trung niên cả người toàn là máu: “Hu hu, mẹ, mẹ sao rồi? Đau không?”.
“Mẹ không sao, không đau”, người phụ nữ trung niên hơi yếu ớt cười.
“Đi thôi, tôi đưa hai người đi viện”, Trần Phong thở dài, gia cảnh của người phụ nữ trung niên này vừa nhìn đã biết không tốt, nếu anh không rủ lòng thương thì người phụ nữ trung niên này có thể sẽ không đi viện mà cố chịu.
“Không cần, ân nhân, đã làm phiền cậu lắm rồi”, người phụ nữ trung niên vội lắc đầu, vừa nãy trong bao nhiêu người như thế chỉ có một mình Trần Phong đứng ra cho bà ta, Trần Phong đã đắc tội với người đàn bà tóc xoăn kia vì mẹ con bà ta, còn làm phiền Trần Phong nữa thì bà ta thực sự thấy rất ngại.
“Không phiền gì hết, vừa hay cháu định đi viện”, Trần Phong đỡ người phụ nữ trung niên lên.
“Anh ơi, cảm ơn anh”, thiếu nữ tóc đuôi ngựa rụt rè nhìn Trần Phong một cái.
Trần Phong mỉm cười, không nói gì.
Đi đến xe, Trần Phong mở cửa xe ra, trên mặt người phụ nữ trung niên lại lộ vẻ do dự, xe của Trần Phong sạch thế này, trên người bà ta lại bao nhiêu máu…
“Cô ơi, không sao đâu, ngồi đi”, Trần Phong cười gượng, so với một mạng người thì một chiếc xe đáng gì đâu.
Người phụ nữ trung niên nhìn Trần Phong với vẻ hơi rối rắm, chui vào xe.
Dọc đường, Trần Phong cũng biết được tên của thiếu nữ xinh đẹp và người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên tên là Vương Thục Trân, thiếu nữ xinh đẹp tên là Lâm Uyển Thu.
Từ khi sinh ra, Lâm Uyển Thu đã chưa từng được gặp bố, hai mẹ con nương tựa nhau sống mười tám năm.
Hoàn cảnh trong nhà đương nhiên là không lạc quan, nhưng Lâm Uyển Thu lại rất giỏi, liên tục ba năm liền thành tích đứng đầu khối, năm nay thi đại học, Lâm Uyển Thu lại đỗ Đại học Trung Hải với thành tích đứng đầu thành phố.
Đưa hai mẹ con đến viện, để bác sĩ kiểm tra, kết quả kiểm tra là xương sườn bị dập, phải nhập viện.
Vừa nghe nhập viện, Vương Thục Trân đương nhiên vội vàng lắc đầu, cả người bà ta chỉ có hai nghìn đồng, hai nghìn này nếu tiêu để nhập viện thì bà ta và Lâm Uyển Thu e là sẽ phải chết đói.
“Cô Vương, vấn đề viện phí cô không cần lo, cháu đã ứng trước rồi”, Trần Phong cười, với anh mà nói, mười, hai mươi nghìn chẳng phải là tiền.
“Ân nhân, sao thế được chứ? Tôi và Uyển Thu đã nợ cậu nhiều lắm rồi…”, Vương Thục Trân hơi khó xử.
Trần Phong mỉm cười: “Nếu đã nợ cháu nhiều rồi thì cũng không cần để ý chút tiền thuốc men này”.
“Ân nhân, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu”, Vương Thục Trân cảm động khôn nguôi, thực sự không biết phải nói gì.
“Cô Vương, cảm ơn thì không cần, cô yên tâm dưỡng thương đi, đây là số của cháu, mấy hôm nay nếu cô có việc gì thì cứ gọi cho cháu”, Trần Phong nói rồi bèn viết lại số của mình đưa cho Lâm Uyển Thu.
“Được rồi, cô Vương, cô nhập viện trước đi, cháu còn có việc, xin phép đi trước”.
“Ân nhân, cậu đi thong thả”.
Trần Phong ra khỏi cửa bệnh viện, lúc này Lâm Uyển Thu lại thở hồng hộc đuổi theo.
“Anh ơi, cảm ơn anh”, cô cúi gập người với Trần Phong, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.
“Không cần cảm ơn, về chăm sóc mẹ em đi”. Trần Phong xoa mái tóc mềm mại của thiếu nữ, cười nói.
Chương 296 – Không chém gió thì còn làm được gì?
“Anh ơi, anh tên là gì?”, Lâm Uyển Thu lấy hết dũng khí hỏi.
“Trần Phong”, Trần Phong không ngoảnh đầu lại nói.
“Trần Phong…”, Lâm Uyển Thu lại lẩm nhẩm hai chữ này trong lòng một lần, như là muốn khắc vào tim.
Sau khi Trần Phong đưa mẹ con Vương Thục Trân đến viện không lâu, Đỗ Giang cũng đưa người đàn bà tóc xoăn và cô gái trẻ tuổi đến Khách sạn Quân Thịnh.
Nhưng mấy phút sau ba người lại ra khỏi đại sảnh khách sạn với vẻ mặt ảm đạm, có vẻ như chuyến đi không suôn sẻ lắm.
Vừa ra khỏi cửa khách sạn, cô gái trẻ tuổi đã tức giận giậm chân:
– Mẹ, Lâm Tông Vĩ này cũng quá không nể mặt chúng ta rồi, Tập đoàn Trung Thịnh của chúng ta là một trong năm trăm tập đoàn lớn nhất toàn cầu, thế mà cả cơ hội hợp tác anh ta cũng không cho chúng ta đã bảo chúng ta cút, anh ta có tư cách gì chứ?
– Sao mẹ biết được!
Người đàn bà tóc xoăn nghiến răng nghiến lợi, gương mặt âm u đến mức có thể chảy nước, lần này bà ta tràn đầy tự tin dẫn con gái đến, còn hứa chắc với chủ tịch là nhất định sẽ đạt được hợp tác với Công ty Đỉnh Phong, thế mà giờ cả sếp tổng của Công ty Đỉnh Phong cũng chưa được gặp đã bị một quản lý đuổi đi.
“Mẹ, giờ phải làm sao?”.
“Nếu không đạt được hợp tác, vậy chức phó giám đốc của mẹ e là không giữ được”, cô gái trẻ tuổi hơi lo lắng nhìn người đàn bà tóc xoăn, là công ty trong top 500 của thế giới, việc cạnh tranh trong nội bộ Tập đoàn Trung Thịnh rất gay gắt, cái chức phó giám đốc này của mẹ từ lâu đã có nhiều người dòm ngó.
Nếu lần này không lấy được hợp tác với Công ty Đỉnh Phong, không thể khiến Tập đoàn Trung Thịnh gia nhập vào Khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền, vậy e là khi về mẹ sẽ bị đuổi việc, đến cả cô ta – thư kí tổng giám đốc cũng sẽ ngay lập tức thất sủng.
Người đàn bà tóc xoăn cau mày, không nói gì, bà ta cũng không biết phải làm sao, bà ta không có quan hệ gì ở Thương Châu, dù là muốn đi cửa sau cũng không tìm được đường tốt.
“Đúng rồi, mẹ, cả nhà dì ba không phải ở Thương Châu sao? Việc này biết đâu họ có thể giúp”, dường như nghĩ đến cái gì, trước mắt cô gái trẻ tuổi đột nhiên sáng bừng.
“Họ?”.
Người đàn bà tóc xoăn khinh thường hừ một tiếng: “Họ không tìm chúng ta nhờ giúp đã tốt lắm rồi còn đòi giúp chúng ta?”.
“Sao lại không giúp được? Mẹ, chẳng phải mẹ nói, thời gian trước dì ba đăng trong vòng bạn bè, con gái mình lên làm người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền sao?”.
“Dự án núi Ngọc Tuyền chính là một trong những sản nghiệp của Công ty Đỉnh Phong, nếu con gái của dì ba lên làm người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền thật, vậy biết đâu, nó lại quen Lâm Tông Vĩ”, cô gái trẻ tuổi nói.
“Nhược Tuyết, lời dì ba con nói mà con cũng tin?”, người phụ nữ tóc xoăn liếc cô gái trẻ tuổi một cái.
“Mẹ lớn lên với nó từ nhỏ, nó là người thế nào mẹ biết rõ”.
“Trong túi có năm xu thì từ miệng nó nói ra sẽ thành năm mươi”.
“Lại còn con gái nó làm người phụ trách núi Ngọc Tuyền? Đúng là buồn cười”.
“Người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền là vị trí con gái nó làm được sao?”.
Người đàn bà tóc xoăn bĩu môi cười khẩy, gương mặt ngập vẻ khinh miệt, bà ta là chị em cùng bố khác mẹ với Lâm Lan, giữa họ đương nhiên từ nhỏ đã không hợp, so từ cái ăn đến cái mặc, từ nhỏ đến lớn gần như không có cái gì là họ không so.
Nhưng cuối cùng lại kết thúc bằng việc thảm bại của Lâm Lan.
Vì bà ta gả vào nhà giàu ở Trung Hải, còn Lâm Lan lại gả đến Thương Châu vùng đất khỉ ho cò gáy, chồng còn là một người không được trọng dụng trong gia tộc nhỏ hạng ba.
Đúng là như trời với đất.
Đường Nhược Tuyết cau mày: “Mẹ, ý của mẹ là dì ba đang chém gió?”.
“Nói thừa”, Lâm Nguyệt trợn ngược mắt: “Sau khi kết hôn nó sống không như ý, không chém gió thì còn làm được gì?”.
“Chém gió con gái mình làm người phụ trách núi Ngọc Tuyền thì thôi đi, mấy hôm trước, nó còn đăng mấy bức ảnh trong vòng bạn bè, nói người giàu nhất Thương Châu – Thẩm Hồng Xương tặng cho nó một căn nhà trị giá hơn bốn mươi triệu”.
“Con nói có buồn cười không?”.
“Buồn cười thật”, Đường Nhược Tuyết thở dài, ấn tượng với người dì ba chưa từng gặp mặt này bỗng chốc kém đi.
“Mẹ, nếu dì ba đã không giúp được chúng ta, vậy chúng về Trung Hải trước đi”, Đường Nhược Tuyết lại nói.
“Về? Sao chúng ta phải về?”, Lâm Nguyệt đột nhiên cười khẩy.
“Không về? Mẹ, ý mẹ là…”.
“Chúng ta đến nhà dì ba con, tìm con gái dì ba con giúp, tiện thể xem thử căn nhà hơn bốn mươi triệu của nó trông thế nào”, Lâm Nguyệt cong môi tạo thành nụ cười đầy hứng thú.
Đường Nhược Tuyết chợt giật mình, hiểu ý của Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt đang định đến sỉ nhục dì ba, lấy lại thể diện.
Lúc này, Lâm Lan vừa tỉnh lại, nhận ra mình bò ở cạnh giường còn Hạ Mộng Dao thì đã lật người ngủ rồi.
“Sao mình đột nhiên lại ngủ nhỉ?”, Lâm Lan hơi khó hiểu sờ gáy.
Đúng lúc này, điện thoại bà ta reo, một cuộc gọi từ wechat.
Thấy hai chữ Lâm Nguyệt, Lâm Lan bỗng giật mình.
Do dự một lúc, bà ta nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia vang lên giọng nói hống hách: “Lâm Lan, dì ở đâu thế?”.
“Em ở bệnh viện”, trước mặt Lâm Nguyệt, khí thế của Lâm Lan tự nhiên yếu đi vài phần.
“Ở bệnh viện làm gì?”.
“Mộng Dao, nó…”, Lâm Lan vừa định nói Hạ Mộng Dao bị ốm, nhưng Lâm Nguyệt đã không nể tình ngắt lời: “Thôi, tôi không muốn biết dì ở viện làm gì, giờ tôi đang ở Khách sạn Quân Thịnh của Thương Châu, xe tôi hỏng rồi, dì tìm người qua đón tôi đi, tôi đến tìm dì, có chút việc muốn nói với dì”.
“Chị đến Thương Châu?”, Lâm Lan trợn to mắt, hiển nhiên là rất kinh ngạc.
“Sao, không chào đón à?”.
“Chào đón, chào đón, đương nhiên là chào đón, chị, chị có thể đến Thương Châu, em rất vui”, Lâm Lan vội vàng đổi giọng, giờ không như trước, lúc nhỏ bà ta có thể tranh với Lâm Nguyệt, nhưng giờ bà ta căn bản không có tư cách tranh với Lâm Nguyệt.
Ngược lại, bà ta còn phải nịnh Lâm Nguyệt.
Bản thân Lâm Nguyệt là giám đốc công ty thuộc top 500 toàn cầu, hơn nữa chồng còn là đại gia giá trị con người lên đến hàng trăm triệu.
Dù là cái nào thì bà ta cũng không so nổi với Lâm Nguyệt.
“Vui thì mau bảo lái xe của dì qua đón tôi, nhớ kĩ, xe đón tôi phải là xe xịn cao cấp, xe rẻ tôi không ngồi quen đâu”, giọng Lâm Nguyệt ngạo mạn, khá là có ý sai bảo Lâm Lan, sau khi nói xong, bà ta bèn cúp máy.
Lâm Lan hơi không biết làm sao, bà ta đi đâu tìm xe sang ngay được.
Đúng lúc đang nghĩ vậy thì Trần Phong đi vào.
Thấy Trần Phong, mắt Lâm Lan bỗng sáng bừng, bà ta bước đến trước mặt Trần Phong, hỏi: “Trần Phong, cái siêu xe lần trước cậu thuê ở đâu? Giờ có thuê được không?”.
“Thuê siêu xe làm gì?”, Trần Phong ngờ vực nhìn Lâm Lan một cái, Lâm Lan lại định làm cái gì.
“Đón người, chị tôi vừa từ Trung Hải đến, giờ đang ở Khách sạn Quân Thịnh, muốn đến nhà chúng ta, cậu đi đón chị ấy đi”, Lâm Lan nói.
Chương 297 – Tài xế
“Chị của mẹ?”, Trần Phong cau mày, Lâm Lan lại mọc đâu ra một bà chị thế, sao theo anh nhớ thì anh chưa từng gặp bao giờ.35
“Cậu đừng có quan tâm là ai nữa, cậu mau đi thuê một cái siêu xe đẳng cấp, đến Khách sạn Quân Thịnh đón người đi đã”, Lâm Lan hơi bực bội nói.
“Chị của mẹ có lai lịch gì? Không thể tự ngồi xe mình đến mà cứ phải đòi xe xịn đón?”, Trần Phong hơi cạn lời, dáng vẻ này của Lâm Lan người không biết còn tưởng bà ta muốn đón lãnh đạo lớn gì cơ.
Thái độ của Trần Phong khiến Lâm Lan rất khó chịu, nhưng bà ta vẫn cố kiềm chế cơn giận trong lồng ngực, kiên nhẫn giải thích: “Chị tôi là Tổng giám đốc Công ty Trung Thịnh, chồng người ta cũng là ông chủ lớn giá trị con người hàng trăm triệu, bình thường người ta đi đâu cũng có xe đưa rước, hôm nay họ vừa đến Thương Châu đã nói muốn đến thăm tôi, nếu tôi để chị ấy bắt xe đến thì cậu bảo người khác sẽ nói tôi thế nào?”.
“Được, con đi đón họ vậy”, Trần Phong thở dài, mặc dù không tình nguyện, nhưng Lâm Lan đã nói đến thế rồi, anh mà còn không đi thì hơi khó ăn nói.
“Nhớ là thuê cái siêu xe qua, đừng có làm mất mặt tôi”, Lâm Lan dặn dò.
Trần Phong tùy tiện đồng ý, rồi rời khỏi bệnh viện, lái chiếc Audi của mình.
Còn về việc thuê siêu xe, Trần Phong căn bản chẳng nghĩ đến, Lâm Lan muốn ra vẻ nhưng anh không có thói quen đó.
Dọc đường, Lâm Lan gửi phương thức liên lạc của cả nhà Lâm Nguyệt qua.
Đến cửa Khách sạn Quân Thịnh, Trần Phong lấy điện thoại ra, gọi vào số Lâm Lan cho, điện thoại vừa kết nối, bên kia đã vang lên giọng nói tùy tiện của Lâm Nguyệt: “Là tài xế của Lâm Lan sao?”.
“Đúng”.
Trần Phong cau mày, sao nghe giọng này lại có cảm giác quen vậy?
“Đến cổng Nam đón chúng tôi ngay, chúng tôi ở cổng Nam”, Lâm Nguyệt ra lệnh.
“Được”, mặc dù nghi hoặc, nhưng Trần Phong cũng không nghĩ nhiều, lái luôn xe đến cổng Nam.
Từ xa, Trần Phong đã thấy hai bóng người quen thuộc.
Chính là người đàn bà tóc xoăn và cô gái trẻ tuổi vừa cãi nhau với anh hơn một tiếng trước.
Thấy hai người, sắc mặt Trần Phong bỗng trở nên quái dị.
Thảo nào lần đầu tiên gặp người đàn bà tóc xoăn anh đã cảm thấy người đàn bà tóc xoăn và Lâm Lan có mấy phần giống nhau, thì ra bà ta là chị cả của Lâm Lan.
“Lâm Lan làm cái gì mà lại cử một cái xe Audi ghẻ qua đón chúng ta?”.
Lâm Nguyệt bất mãn mắng một câu, bà ta đã dặn đi dặn lại Lâm Lan trong điện thoại, bảo Lâm Lan tìm một cái siêu xe đẳng cấp, thế mà Lâm Lan giỏi lắm, lại kiếm cái Audi ghẻ đến.
Vì cách một đoạn đường nên bà ta không nhìn rõ cái Audi này chính là cái Audi bà ta chụp lúc trước.
Nhưng Đường Nhược Tuyết lại nhận ra trước: “Mẹ, biển số xe của cái Audi này hình như giống y đúc biển số xe của Audi lúc trước làm hỏng Bentley của chúng ta”.
“Cái gì?!”, Lâm Nguyệt ngay lập tức kinh ngạc, đang định lấy điện thoại ra xem thử, thì lúc này Trần Phong đã lái xe đến trước mặt bà ta.
Cửa sổ xe mở ra, để lộ gương mặt không cảm xúc của Trần Phong.
“Cậu chính là tài xế của Lâm Lan?!”, Lâm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, cơn giận trong lồng ngực phun trào mất kiểm soát, chiếc Bentley kia của bà ta là siêu xe hơn ba triệu, vốn chỉ bị xước chút sơn, tiêu ba, bốn mươi nghìn là được, nhưng Trần Phong quăng Đỗ Giang lên đầu xe, đập hỏng nắp máy động cơ, giờ đưa về xưởng sửa, phải mất ba trăm nghìn!
“Lên xe đi”.
Trần Phong lạnh nhạt nói, dáng vẻ chẳng thèm để ý Lâm Nguyệt.
“Lên xe cái gì! Cậu xuống đây cho tôi!”.
“Trả tám trăm nghìn nợ tôi đã!”.
Lâm Nguyệt tức giận trợn tròn mắt, đi đến đầu xe Trần Phong, đập mạnh vào cửa sổ xe.
“Không có tiền”, Trần Phong rất dứt khoát, chỉ với hành vi của Lâm Nguyệt lúc trước thôi, đừng nói tám trăm nghìn, kể cả là tám chục anh cũng chẳng thèm đền.
“Không có tiền?!”.
Lâm Nguyệt trợn tròn mắt, suýt thì tức đến ói máu.
“Cậu biết tôi là ai không? Cậu có tin tôi bảo Lâm Lan đuổi việc cậu không?”.
Trần Phong mỉm cười chẳng thèm ừ hử gì, Lâm Lan hiển nhiên là đã coi anh là tài xế của Lâm Lan, nếu không căn bản sẽ không nói lời ngu ngốc như vậy.
Dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi này của Trần Phong ngay lập tức khiến Lâm Nguyệt tức điên, bà ta lấy điện thoại ra, gọi vào số của Lâm Lan.
“Lâm Lan! Dì biết tài xế nhà dì đã làm gì không?”.
Vừa kết nối, Lâm Nguyệt đã tức giận chất vấn.
“Tài xế nhà em?”, Lâm Lan đầu tiên là chẳng hiểu ra sao, sau đó ngay lập tức hiểu ra tài xế Lâm Nguyệt nói là ai.
“Chị Nguyệt, người đón chị không phải tài xế nhà em, nó là thằng con rể vô dụng kia của em, Trần Phong”, Lâm Lan dè dặt nói, đồng cũng chửi thầm Trần Phong chết đi sống lại trong bụng, bà ta dặn đi dặn lại bảo Trần Phong khách sáo với Lâm Nguyệt chút, thế mà Trần Phong vừa đến đã chọc giận Lâm Nguyệt.
“Con rể dì?!”.
Lâm Nguyệt suýt thì tức đến bật cười, tốn bao thời gian, thế mà cái thằng khỉ gió trước mặt lại là con rể ở rể vô dụng của nhà họ Hạ.
Với Trần Phong, Lâm Nguyệt đương nhiên quá quen thuộc rồi, trong ba năm qua, người Lâm Lan mắng nhiều nhất trong vòng bạn bè chính là con rể ở rể nhà mình, vô dụng, yếu đuối, chẳng làm được việc gì, đúng là rác rưởi trong rác rưởi.
Nên Lâm Nguyệt từng rất tò mò, Trần Phong rốt cuộc là loại cực phẩm thế nào, không ngờ, hôm nay lại để bà ta gặp được thật, quả nhiên là không khiến người ta “thất vọng”.
“Nếu đã là con rể dì vậy việc này dễ giải quyết rồi, Lâm Lan ngay lập tức bảo con rể dì lấy tám trăm nghìn ra cho tôi”, sau khi biết thân phận của Trần Phong, Lâm Nguyệt có tự tin ngay, Trần Phong có thể không sợ bà ta, nhưng anh có thể không sợ mẹ vợ mình sao?
“Hả?”, Lâm Lan kinh ngạc.
“Chị Nguyệt, thằng vô dụng kia làm gì đắc tội chị thế?”.
“Còn nhớ chiếc xe Bentley của tôi lúc trước không?”, Lâm Lan cười khẩy.
“Nhớ”, Lâm Lan gật đầu, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
“Thằng con rể vô dụng của dì hôm nay đập hỏng nắp máy động cơ Bentley của tôi, dì nói xem tôi có nên đòi nó tám trăm nghìn không?”.
“Cái gì? Chị Nguyệt, chị nói thằng vô dụng kia đập hỏng Bentley của chị?”, con ngươi Lâm Lan suýt thì bắn ra ngoài, bà ta biết chiếc Bentley của Lâm Nguyệt, vì lúc trước Lâm Nguyệt khoe trong vòng bạn bè rất nhiều lần, có một khoảng thời gian, bà ta còn âm thầm hâm mộ, nghĩ bụng bà ta khi nào bà ta mới có thể có một chiếc lái ra ngoài.
Giờ Lâm Nguyệt lại nói, chiếc Bentley của bà ta bị Trần Phong đập hỏng, việc này dọa cho Lâm Lan hết hồn.
“Chị Nguyệt, việc này có phải có hiểu nhầm gì không? Thằng vô dụng này hôm nay luôn ở bệnh viện mà”, Lâm Lan vẫn hơi không dám tin Trần Phong thực sự làm ra việc như vậy.
“Hiểu nhầm? Lâm Lan, dì có ý gì?”, Lâm Nguyệt ngay lập tức bùng lửa giận: “Có phải dì cảm thấy tôi đang lừa dì không?”.
“Không… không có, chị Nguyệt, em không có ý đó”, Lâm Lan vội vàng lắc đầu: “Chỉ có điều…”.
“Chỉ có điều gì? Hơn một tiếng trước, thằng khỉ gió này đập hỏng chiếc Bentley của tôi vì cứu hai đứa nghèo mạt rệp, tất cả đều được camera ghi lại rõ ràng, hơn nữa tôi còn chụp ảnh, Lâm Lan, nếu dì dám chối thì đừng trách tôi không khách sáo với dì”.
Last edited: