Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 8: MẶT TRỜI MỌC Ở PHÍA TÂY
Đôi lông mày nhỏ của Tống Hải Dương nhíu lại, môi mỏng mím lại.
Xem ra, cậu có cơ hội giúp mẹ báo thù.
Sau đó, cậu lập tức xoay người quay lại, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với Tống Vy:
“Mẹ ơi, mua cho con vị sô cô la.”
Tống Vy đang chuẩn bị trả tiền sững sờ, theo bản năng cúi đầu nhìn Tống Hải Dương.
Chỉ thấy khóe miệng cậu nhóc cười mỉm, không giống dáng vẻ ghét bỏ vừa rồi.
Hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
Sau khi mua kem xong, Tống Vy hỏi: “Hiện tại chúng ta sẽ đi đâu làm gì đây?”
Thời gian một ngày này, cô dự định sẽ ở bên cạnh bọn nhỏ.
“Ngồi xe lửa nhỏ!” Tống Dĩnh Nhi lập tức nghĩ đến xe lửa nhỏ trong trung tâm thương mại , Tống Hải Dương không có ý kiến gì.
“Mẹ, con muốn đi nhà vệ sinh.” Đi được một nửa, Tống Hải Dương bỗng nhiên nói.
“Đi nhanh về nhanh, mẹ cùng em gái chờ con ở chỗ xe lửa nhỏ.” Tống Vy vui vẻ đồng ý.
Mà Tống Hải Dương đang dạo qua một vòng cửa hàng, rốt cuộc cũng tìm được Tống Huyền.
Lúc này, Tống Huyền đã mặc xong bộ lễ phục, đang đứng ở gương thưởng thức, cũng không chú ý tới Tống Hải Dương ở sau lưng.
Vừa nghĩ tới người phụ nữ này ngày đó đã không lịch sự với mẹ mình, Tống Hải Dương liền rất tức giận, đôi mày nhỏ nhíu lại.
Thừa dịp Tống Huyền không chú ý, cậu nhẹ bước đi tới gần Tống Huyền, tính toán khoảng cách không sai biệt lắm.
Tống Hải Dương bỗng nhiên lên tiếng, hô lên: “Dì ơi, váy của dì thật đẹp nha!”
Thanh âm mềm mại, khiến Tống Huyền giật mình.
Tống Huyền theo bản năng xoay người nhìn, có thể biên độ xoay quá lớn, tầng sa mỏng của bộ lễ phục quét đến cây kem trong tay của Tống Hải Dương.
Thuận thế, Tống Hải Dương buông lỏng bàn tay nhỏ ra.
Xem ra, cậu có cơ hội giúp mẹ báo thù.
Sau đó, cậu lập tức xoay người quay lại, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với Tống Vy:
“Mẹ ơi, mua cho con vị sô cô la.”
Tống Vy đang chuẩn bị trả tiền sững sờ, theo bản năng cúi đầu nhìn Tống Hải Dương.
Chỉ thấy khóe miệng cậu nhóc cười mỉm, không giống dáng vẻ ghét bỏ vừa rồi.
Hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
Sau khi mua kem xong, Tống Vy hỏi: “Hiện tại chúng ta sẽ đi đâu làm gì đây?”
Thời gian một ngày này, cô dự định sẽ ở bên cạnh bọn nhỏ.
“Ngồi xe lửa nhỏ!” Tống Dĩnh Nhi lập tức nghĩ đến xe lửa nhỏ trong trung tâm thương mại , Tống Hải Dương không có ý kiến gì.
“Mẹ, con muốn đi nhà vệ sinh.” Đi được một nửa, Tống Hải Dương bỗng nhiên nói.
“Đi nhanh về nhanh, mẹ cùng em gái chờ con ở chỗ xe lửa nhỏ.” Tống Vy vui vẻ đồng ý.
Mà Tống Hải Dương đang dạo qua một vòng cửa hàng, rốt cuộc cũng tìm được Tống Huyền.
Lúc này, Tống Huyền đã mặc xong bộ lễ phục, đang đứng ở gương thưởng thức, cũng không chú ý tới Tống Hải Dương ở sau lưng.
Vừa nghĩ tới người phụ nữ này ngày đó đã không lịch sự với mẹ mình, Tống Hải Dương liền rất tức giận, đôi mày nhỏ nhíu lại.
Thừa dịp Tống Huyền không chú ý, cậu nhẹ bước đi tới gần Tống Huyền, tính toán khoảng cách không sai biệt lắm.
Tống Hải Dương bỗng nhiên lên tiếng, hô lên: “Dì ơi, váy của dì thật đẹp nha!”
Thanh âm mềm mại, khiến Tống Huyền giật mình.
Tống Huyền theo bản năng xoay người nhìn, có thể biên độ xoay quá lớn, tầng sa mỏng của bộ lễ phục quét đến cây kem trong tay của Tống Hải Dương.
Thuận thế, Tống Hải Dương buông lỏng bàn tay nhỏ ra.
Bình luận facebook