Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 3: ĐÁNH VÀO BỊCH BÔNG
Vốn tưởng như vậy sẽ chọc giận được Tống Vy, chẳng ngờ cô chỉ cười, lịch sự đáp lại:
“Cảm ơn đã quan tâm, cả nhà tôi hiện tại rất ổn.”
Tống Huyền cảm thấy như vừa đánh vào bịch bông.
Vậy nên cô ta lại tiếp tục lạnh lùng cười nhạo: “Cô từ một thiên kim tiểu thư sau một đêm đã biến thành con nhà quê không nhà để về, mặc cái thứ rẻ rúng thế kia, làm ba cái công việc tầm thường thế này, cô bảo ổn ư, ai tin nổi?”
Mặc dù là lời châm chọc nhưng trong mặt Tống Huyền vẫn không che giấu nổi lòng đố kị đối với Tống Vy.
Vì cô ta không nhìn ra chút thấp kém nào trên người Tống Vy. Ngược lại, cô ta cảm thấy Tống Vy càng có khí chất hơn năm năm trước, khuôn mặt cô không trang điểm, trắng sáng tự nhiên, từ đầu tới chân đều tràn đầy vẻ trẻ trung nữ tính.
Khí chất như vậy có tốn bao tiền cũng không mua nổi.
Ngược lại, cô ta lại trông thấp kém vô cùng với lớp trang điểm dày cộm.
Đối diện với vẻ mặt châm chọc của Tống Huyền.
Tống Vy chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Nhưng nụ cười đó của cô lại khiến cô ta cảm thấy khó chịu: “Cô cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy cô có thời gian ở đây nói chuyện với tôi, chi bằng về nhà vẽ bản thảo thiết kế.”
Hô hấp của Tống Huyền như ngừng lại.
Đường nét khuôn mặt nhỏ bé hoàn hảo kia, quá giống Đường Hạo Tuấn.
Đặc biệt là ánh mắt khi nhìn người khác, không lẫn đi đâu được.
Hai đứa nhỏ này không phải là con Đường Hạo Tuấn đấy chứ.
Nghĩ đến đây sắc mặt Tống Huyền mờ mịt trong nháy mắt.
Cô ta không ngờ chỉ có một đêm mà Tống Vy có thể mang thai.
Nếu đây là sự thật, vậy thì những điều cô ta hưởng thụ năm năm qua đều biến thành bọt biển rồi sao?
Một cảm giác uy hiếp vô hình xuất hiện trong lòng Tống Huyền.
Không thể nào.
“Cảm ơn đã quan tâm, cả nhà tôi hiện tại rất ổn.”
Tống Huyền cảm thấy như vừa đánh vào bịch bông.
Vậy nên cô ta lại tiếp tục lạnh lùng cười nhạo: “Cô từ một thiên kim tiểu thư sau một đêm đã biến thành con nhà quê không nhà để về, mặc cái thứ rẻ rúng thế kia, làm ba cái công việc tầm thường thế này, cô bảo ổn ư, ai tin nổi?”
Mặc dù là lời châm chọc nhưng trong mặt Tống Huyền vẫn không che giấu nổi lòng đố kị đối với Tống Vy.
Vì cô ta không nhìn ra chút thấp kém nào trên người Tống Vy. Ngược lại, cô ta cảm thấy Tống Vy càng có khí chất hơn năm năm trước, khuôn mặt cô không trang điểm, trắng sáng tự nhiên, từ đầu tới chân đều tràn đầy vẻ trẻ trung nữ tính.
Khí chất như vậy có tốn bao tiền cũng không mua nổi.
Ngược lại, cô ta lại trông thấp kém vô cùng với lớp trang điểm dày cộm.
Đối diện với vẻ mặt châm chọc của Tống Huyền.
Tống Vy chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Nhưng nụ cười đó của cô lại khiến cô ta cảm thấy khó chịu: “Cô cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy cô có thời gian ở đây nói chuyện với tôi, chi bằng về nhà vẽ bản thảo thiết kế.”
Hô hấp của Tống Huyền như ngừng lại.
Đường nét khuôn mặt nhỏ bé hoàn hảo kia, quá giống Đường Hạo Tuấn.
Đặc biệt là ánh mắt khi nhìn người khác, không lẫn đi đâu được.
Hai đứa nhỏ này không phải là con Đường Hạo Tuấn đấy chứ.
Nghĩ đến đây sắc mặt Tống Huyền mờ mịt trong nháy mắt.
Cô ta không ngờ chỉ có một đêm mà Tống Vy có thể mang thai.
Nếu đây là sự thật, vậy thì những điều cô ta hưởng thụ năm năm qua đều biến thành bọt biển rồi sao?
Một cảm giác uy hiếp vô hình xuất hiện trong lòng Tống Huyền.
Không thể nào.
Bình luận facebook