Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2161
Chương 2161
Trong lòng mẹ Giang bắt đầu thấp thỏm: “Sau đó thì sao?”
Giang Hạ nhìn bà: “Chẳng phải là mẹ đã có thể đoán được rồi à, ngoại trừ uy hiếp ra thì anh ta còn có cái gì nữa?”
Nghe nói như vậy, mẹ Giang mím mím môi trầm mặc, một lúc lâu sau bà mới lo lắng nói: “Chẳng lẽ thật sự không thể đi được à, chúng ta đi rồi, cậu ta tưởng là cậu ta có thể tìm được chúng ta?”
“Mẹ.” Giang Hạ xoa xoa mi tâm: “Đúng là nếu chúng ta đi thì có lẽ anh ta sẽ không tìm thấy người trong khoảng thời gian ngắn, nhưng mà chỉ cần anh ta có đủ thời gian thì sớm muộn gì anh ta cũng có thể tìm được chúng ta.”
“Không… không lợi hại như vậy chứ?” Sắc mặt mẹ Giang trắng bệch.
Giang Hạ bất đắc dĩ nhìn bà: “Đương nhiên là anh ta lợi hại rồi. Mẹ đừng quên lần này chúng ta trốn tránh tốt như thế, còn có sự giúp đỡ của sếp Đường, nhưng mà kết quả cuối cùng thì sao đây, không phải là đã bị anh ta tìm được à. Cho nên, chúng ta không cần phải nghi ngờ năng lực của anh ta.”
Mẹ Giang lại rơi vào trầm mặc, mấy giây sau mới lên tiếng: “Con nói đúng, thật sự không biết rốt cuộc là cậu ta biết nơi này bằng cách nào, đồng thời còn có thể tìm đến đây.”
“Là có người nói cho anh ta biết.” Khóe miệng Giang Hạ mang theo một nụ cười khổ: “Người đó là kẻ thù của sếp Đường, sắp xếp gián điệp bên cạnh sếp Đường, sau đó nghe trộm tin tức của chúng ta rồi nói cho người kia, người kia liên lạc với Kiều Phàm, chính vì vậy mà Kiều Phàm mới biết.”
“Thì ra là thế.” Mẹ Giang giật mình: “Còn có chuyện này nữa à.”
“Đúng vậy.” Giang Hạ gật đầu: “Hơn nữa y thuật của Kiều Phàm rất tốt, là chuyên gia về khoa não đứng đầu thế giới, người sống trên đời đều rất sợ chết, người có tiền thì càng sợ hơn, cho nên thái độ của bọn họ đối với bác sĩ có y thuật giỏi luôn luôn rất tốt. Nếu như Kiều Phàm muốn tìm con thì chắc chắn bọn họ sẽ giúp anh ta điều tra tung tích của chúng ta, đến lúc đó, chúng ta vẫn sẽ bị anh ta tìm thấy thôi.”
Lời nói này khiến mẹ Giang không còn lời nào để phản bác.
Đúng vậy, Kiều Phàm có năng lực, cho nên người cầu cạnh anh ta đương nhiên có rất nhiều.
Cứ như vậy, vì để giúp đỡ Kiều Phàm, đương nhiên bọn họ sẽ dốc hết toàn lực để Kiều Phàm hài lòng.
Mà biện pháp tốt nhất để Kiều Phàm hài lòng đó chính là tìm thấy bọn họ.
Nói tóm lại, chỉ cần một câu nói của Kiều Phàm, trên toàn thế giới này có không ít người giúp anh ta tìm bọn họ.
Mẹ Giang đau đầu thở dài: “Tại sao lại như vậy chứ, xem ra là chúng ta không thể đi được rồi.”
“Phải.” Giang Hạ gật đầu: “Đúng là đi không được, lúc đầu vì chuyện này mà con rất khó chịu, nhưng sau đó suy nghĩ lại thì không đi cũng tốt.”
“Sao con nói vậy?” Mẹ Giang khó hiểu.
Giang Hạ nắm chặt tay mẹ Giang: “Mẹ nghĩ thử đi, thù hận giữa chúng ta và Kiều Phàm đã kéo dài mấy chục năm, trong mười mấy năm qua mẹ và ba rất ít khi gặp anh ta, cũng chưa từng ngồi lại nói chuyện với nhau, cho nên thù hận mới có thể tiếp tục kéo dài mà không được làm dịu. Bây giờ anh ta đang ở bên cạnh chúng ta, chờ đến khi anh ta trở về, vết thương hoàn toàn khôi phục rồi thì chúng ta nói chuyện với anh ta, hận thù giữa hai gia đình không thể tiếp tục kéo dài như thế, nếu không thì nửa đời sau của ba và mẹ sẽ không vui vẻ gì.”
Mẹ Giang như có điều suy nghĩ mà nhẹ gật đầu: “Con nói đúng, nếu đã như vậy, thế thì không đi nữa, chúng ta cứ ở lại đây đi. Nghĩ lại cũng đúng, chúng ta không phải là người đã hại chết ba mẹ cậu ta, tại sao phải đi chứ? Nếu như đi thì giống như là chúng ta chột dạ, không đi thì mới có thể chứng minh là chúng ta không có vấn đề.”
“Mẹ nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Giang Hạ cười nói.
Mẹ Giang xoa xoa tóc cô: “Khoảng thời gian này đã khiến con vất vả chăm sóc cho cậu ta, đây vốn dĩ là trách nhiệm của ba mẹ.”
Trong lòng mẹ Giang bắt đầu thấp thỏm: “Sau đó thì sao?”
Giang Hạ nhìn bà: “Chẳng phải là mẹ đã có thể đoán được rồi à, ngoại trừ uy hiếp ra thì anh ta còn có cái gì nữa?”
Nghe nói như vậy, mẹ Giang mím mím môi trầm mặc, một lúc lâu sau bà mới lo lắng nói: “Chẳng lẽ thật sự không thể đi được à, chúng ta đi rồi, cậu ta tưởng là cậu ta có thể tìm được chúng ta?”
“Mẹ.” Giang Hạ xoa xoa mi tâm: “Đúng là nếu chúng ta đi thì có lẽ anh ta sẽ không tìm thấy người trong khoảng thời gian ngắn, nhưng mà chỉ cần anh ta có đủ thời gian thì sớm muộn gì anh ta cũng có thể tìm được chúng ta.”
“Không… không lợi hại như vậy chứ?” Sắc mặt mẹ Giang trắng bệch.
Giang Hạ bất đắc dĩ nhìn bà: “Đương nhiên là anh ta lợi hại rồi. Mẹ đừng quên lần này chúng ta trốn tránh tốt như thế, còn có sự giúp đỡ của sếp Đường, nhưng mà kết quả cuối cùng thì sao đây, không phải là đã bị anh ta tìm được à. Cho nên, chúng ta không cần phải nghi ngờ năng lực của anh ta.”
Mẹ Giang lại rơi vào trầm mặc, mấy giây sau mới lên tiếng: “Con nói đúng, thật sự không biết rốt cuộc là cậu ta biết nơi này bằng cách nào, đồng thời còn có thể tìm đến đây.”
“Là có người nói cho anh ta biết.” Khóe miệng Giang Hạ mang theo một nụ cười khổ: “Người đó là kẻ thù của sếp Đường, sắp xếp gián điệp bên cạnh sếp Đường, sau đó nghe trộm tin tức của chúng ta rồi nói cho người kia, người kia liên lạc với Kiều Phàm, chính vì vậy mà Kiều Phàm mới biết.”
“Thì ra là thế.” Mẹ Giang giật mình: “Còn có chuyện này nữa à.”
“Đúng vậy.” Giang Hạ gật đầu: “Hơn nữa y thuật của Kiều Phàm rất tốt, là chuyên gia về khoa não đứng đầu thế giới, người sống trên đời đều rất sợ chết, người có tiền thì càng sợ hơn, cho nên thái độ của bọn họ đối với bác sĩ có y thuật giỏi luôn luôn rất tốt. Nếu như Kiều Phàm muốn tìm con thì chắc chắn bọn họ sẽ giúp anh ta điều tra tung tích của chúng ta, đến lúc đó, chúng ta vẫn sẽ bị anh ta tìm thấy thôi.”
Lời nói này khiến mẹ Giang không còn lời nào để phản bác.
Đúng vậy, Kiều Phàm có năng lực, cho nên người cầu cạnh anh ta đương nhiên có rất nhiều.
Cứ như vậy, vì để giúp đỡ Kiều Phàm, đương nhiên bọn họ sẽ dốc hết toàn lực để Kiều Phàm hài lòng.
Mà biện pháp tốt nhất để Kiều Phàm hài lòng đó chính là tìm thấy bọn họ.
Nói tóm lại, chỉ cần một câu nói của Kiều Phàm, trên toàn thế giới này có không ít người giúp anh ta tìm bọn họ.
Mẹ Giang đau đầu thở dài: “Tại sao lại như vậy chứ, xem ra là chúng ta không thể đi được rồi.”
“Phải.” Giang Hạ gật đầu: “Đúng là đi không được, lúc đầu vì chuyện này mà con rất khó chịu, nhưng sau đó suy nghĩ lại thì không đi cũng tốt.”
“Sao con nói vậy?” Mẹ Giang khó hiểu.
Giang Hạ nắm chặt tay mẹ Giang: “Mẹ nghĩ thử đi, thù hận giữa chúng ta và Kiều Phàm đã kéo dài mấy chục năm, trong mười mấy năm qua mẹ và ba rất ít khi gặp anh ta, cũng chưa từng ngồi lại nói chuyện với nhau, cho nên thù hận mới có thể tiếp tục kéo dài mà không được làm dịu. Bây giờ anh ta đang ở bên cạnh chúng ta, chờ đến khi anh ta trở về, vết thương hoàn toàn khôi phục rồi thì chúng ta nói chuyện với anh ta, hận thù giữa hai gia đình không thể tiếp tục kéo dài như thế, nếu không thì nửa đời sau của ba và mẹ sẽ không vui vẻ gì.”
Mẹ Giang như có điều suy nghĩ mà nhẹ gật đầu: “Con nói đúng, nếu đã như vậy, thế thì không đi nữa, chúng ta cứ ở lại đây đi. Nghĩ lại cũng đúng, chúng ta không phải là người đã hại chết ba mẹ cậu ta, tại sao phải đi chứ? Nếu như đi thì giống như là chúng ta chột dạ, không đi thì mới có thể chứng minh là chúng ta không có vấn đề.”
“Mẹ nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Giang Hạ cười nói.
Mẹ Giang xoa xoa tóc cô: “Khoảng thời gian này đã khiến con vất vả chăm sóc cho cậu ta, đây vốn dĩ là trách nhiệm của ba mẹ.”
Bình luận facebook