Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2155
Chương 2155
Nhưng mà Giang Hạ không biết rằng tất cả tâm tư của cô đều viết hết lên trên mặt.
Kiều Phàm hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ lúc này cô đang suy nghĩ cái gì, mong chờ cái gì.
Nhưng đối với việc không phải là cô đang chờ đợi anh ta chết ở bên kia, bất cứ cái gì, anh ta cũng chấp nhận.
Dù sao bây giờ cô không còn né tránh anh ta như thế, có thể như vậy đã là rất tốt.
“À đúng rồi bác sĩ Kiều, khi nào anh đi?” Giang Hạ nhìn Kiều Phàm rồi hỏi.
Kiều Phàm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, anh im lặng trong chốc lát.
Xem ra cô thật sự vô cùng hi vọng anh rời khỏi nơi này, sau khi nghe thấy anh tạm thời rời khỏi, tâm trạng của cô rõ ràng tốt hơn rất nhiều, biểu cảm cũng tươi sáng hơn nhiều.
Thật là, phụ nữ.
“Sắp rồi, chắc là vài ngày nữa.” Kiều Phàm lặng lẽ nhìn cô, nặng nề trả lời.
Giang Hạ rụt rụt cổ, trong lòng thổn thức không thôi.
Không phải đó chứ, chẳng lẽ anh nhìn ra cô rất hi vọng anh đi à?
Không thể nào, cô che giấu tốt như thế, chắc là anh không nhìn ra mới đúng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Hạ không còn hoảng hốt nữa, cô bình tĩnh gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Kiều Phàm đáp lời: “Sau khi tôi lo liệu mọi chuyện xong xuôi rồi thì sẽ lập tức trở về.”
Giang Hạ cứng đờ cả người.
Lập tức trở về?
Đừng mà, cô không hề muốn anh về một chút nào.
Nhưng mà cô lại không dám nói ra.
Giang Hạ gãi đầu, trong lòng chua chát, trên mặt vẫn còn duy trì sự bình tĩnh: “Được, tôi đã biết rồi.”
Làm sao Kiều Phàm có thể nghe không ra câu trả lời của cô chẳng có bao nhiêu là tình nguyện, đôi môi mỏng mấp máy, nhưng mà cuối cùng vẫn không nói gì.
Dựa vào mối quan hệ hiện tại của bọn họ, cô như vậy là chuyện rất bình thường.
“Sau khi tôi đi rồi thì sẽ liên lạc với em.” Kiều Phàm đứng dậy, đột nhiên lại nói.
Giang Hạ mở to mắt: “Liên lạc với tôi?”
Tại sao lại muốn liên lạc với cô?
Kiều Phàm nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, vì để đề phòng sau khi tôi rời khỏi nơi này thì gia đình em lén lúc chạy trốn, cho nên đến lúc đó, ngày nào tôi cũng sẽ liên lạc với em, định vị vị trí của em. Nếu như phát hiện không thể liên lạc được cho em thì tôi sẽ lập tức quay về, tôi sẽ không giúp Đường Hạo Tuấn nữa, để Đường Hạo Tuấn chết quách ở đó cho xong.”
“Anh…” Giang Hạ bị lời nói của anh dọa sợ đến ngây người: “Sao anh lại có thể như vậy?”
“Sao lại không thể?” Kiều Phàm đến gần cô: “Đường Hạo Tuấn và tôi không có bất cứ quan hệ gì với nhau, sao tôi lại không thể để mặc anh ta chết ở đó.”
“Nhưng anh ta là chồng của Vy Vy mà.” Giang Hạ nói.
Kiều Phàm phẩy tay: “Thì sao, Tống Vy là Tống Vy, Đường Hạo Tuấn là Đường Hạo Tuấn, Tống Vy là bạn của tôi, còn Đường Hạo Tuấn thì không phải.”
“Mặc dù là nói như thế, nhưng mà…”
Nhưng mà Giang Hạ không biết rằng tất cả tâm tư của cô đều viết hết lên trên mặt.
Kiều Phàm hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ lúc này cô đang suy nghĩ cái gì, mong chờ cái gì.
Nhưng đối với việc không phải là cô đang chờ đợi anh ta chết ở bên kia, bất cứ cái gì, anh ta cũng chấp nhận.
Dù sao bây giờ cô không còn né tránh anh ta như thế, có thể như vậy đã là rất tốt.
“À đúng rồi bác sĩ Kiều, khi nào anh đi?” Giang Hạ nhìn Kiều Phàm rồi hỏi.
Kiều Phàm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, anh im lặng trong chốc lát.
Xem ra cô thật sự vô cùng hi vọng anh rời khỏi nơi này, sau khi nghe thấy anh tạm thời rời khỏi, tâm trạng của cô rõ ràng tốt hơn rất nhiều, biểu cảm cũng tươi sáng hơn nhiều.
Thật là, phụ nữ.
“Sắp rồi, chắc là vài ngày nữa.” Kiều Phàm lặng lẽ nhìn cô, nặng nề trả lời.
Giang Hạ rụt rụt cổ, trong lòng thổn thức không thôi.
Không phải đó chứ, chẳng lẽ anh nhìn ra cô rất hi vọng anh đi à?
Không thể nào, cô che giấu tốt như thế, chắc là anh không nhìn ra mới đúng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Hạ không còn hoảng hốt nữa, cô bình tĩnh gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Kiều Phàm đáp lời: “Sau khi tôi lo liệu mọi chuyện xong xuôi rồi thì sẽ lập tức trở về.”
Giang Hạ cứng đờ cả người.
Lập tức trở về?
Đừng mà, cô không hề muốn anh về một chút nào.
Nhưng mà cô lại không dám nói ra.
Giang Hạ gãi đầu, trong lòng chua chát, trên mặt vẫn còn duy trì sự bình tĩnh: “Được, tôi đã biết rồi.”
Làm sao Kiều Phàm có thể nghe không ra câu trả lời của cô chẳng có bao nhiêu là tình nguyện, đôi môi mỏng mấp máy, nhưng mà cuối cùng vẫn không nói gì.
Dựa vào mối quan hệ hiện tại của bọn họ, cô như vậy là chuyện rất bình thường.
“Sau khi tôi đi rồi thì sẽ liên lạc với em.” Kiều Phàm đứng dậy, đột nhiên lại nói.
Giang Hạ mở to mắt: “Liên lạc với tôi?”
Tại sao lại muốn liên lạc với cô?
Kiều Phàm nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, vì để đề phòng sau khi tôi rời khỏi nơi này thì gia đình em lén lúc chạy trốn, cho nên đến lúc đó, ngày nào tôi cũng sẽ liên lạc với em, định vị vị trí của em. Nếu như phát hiện không thể liên lạc được cho em thì tôi sẽ lập tức quay về, tôi sẽ không giúp Đường Hạo Tuấn nữa, để Đường Hạo Tuấn chết quách ở đó cho xong.”
“Anh…” Giang Hạ bị lời nói của anh dọa sợ đến ngây người: “Sao anh lại có thể như vậy?”
“Sao lại không thể?” Kiều Phàm đến gần cô: “Đường Hạo Tuấn và tôi không có bất cứ quan hệ gì với nhau, sao tôi lại không thể để mặc anh ta chết ở đó.”
“Nhưng anh ta là chồng của Vy Vy mà.” Giang Hạ nói.
Kiều Phàm phẩy tay: “Thì sao, Tống Vy là Tống Vy, Đường Hạo Tuấn là Đường Hạo Tuấn, Tống Vy là bạn của tôi, còn Đường Hạo Tuấn thì không phải.”
“Mặc dù là nói như thế, nhưng mà…”
Bình luận facebook