-
Chương 386-390
Chương 386 Liệt Không Áo Nghĩa
- Áo nghĩa?
Có thể đâm phá hư không thì chỉ có áo nghĩa, Vũ Hóa Thần không dám lơ là, lập tức khống chế Bản Mệnh Châu tránh sang bên khác. Đồng thời trên cổ xuất hiện ấn ký hỏa diễm, trong không trung bên trái ngưng kết ra một tấm thuẫn bài hỏa diễm.
- Ồ?
Mũi kiếm đó đã đâm đến, lại thoải mái đột phá thuẫn bài hỏa diễm, tiếp theo hóa thành hư vô rồi biến mất. Vũ Hóa Thần đột nhiên bừng tỉnh, phẫn nộ quát:
- Giả, không phải áo nghĩa, đây chỉ là một loại bí thuật.
Có thể đâm phá hư không, khẳng định là áo nghĩa loại không gian, đây là ảo tượng chứ không phải áo nghĩa, là một loại bí thuật từ trong áo nghĩa phân hoá ra. Ví dụ như Di Hình Ảo Ảnh của Lục Ly, Minh Vũ liền kết luận là một loại bí thuật, diễn hóa ra từ trong áo nghĩa.
- Ha ha ha, ngươi bị lừa rồi!
Tiếng cười to của Dạ Tra vang lên, thân thể biến mất tại chỗ, hóa thành một cơn gió bay tới. Dạ Kiêu không hiểu áo nghĩa, vốn là phối hợp với hắn để công kích, hắn mới là chủ lực của công kích.
Ánh mắt Vũ Hóa Thần lập tức nhìn về phía Dạ Tra, dùng thần niệm tìm kiếm chân thân của hắn. Chờ khi Vũ Hóa Thần phát hiện Dạ Tra, Dạ Tra đã đến phía trên đỉnh đầu hắn, trong tay Dạ Tra xuất hiện một đôi móc câu màu hoàng kim, quát lạnh nói:
- Vũ Hóa Thần, cho ngươi xem cái gì mới là áo nghĩa cao cấp!
Một đôi móc câu của Dạ Tra đột nhiên vung lên trong không trung, xung quanh gió mây cùng động, vô số huyền khí điên cuồng ùa tới, Dạ Tra đột nhiên quát to:
- Liệt Không Áo Nghĩa!
Những huyền khí đang ùa tới toàn bộ ngưng tụ ra một cái móng vuốt to như cơ thể người, bên trên còn tỏa ra quang mang màu hoàng kim, móng vuốt đó ngưng tụ quá nhanh, một cái, hai cái, mười cái, một trăm cái.
Cuối cùng trên thiên không xuất hiện mấy trăm móng vuốt, đột nhiên vồ xuống phía dưới. Nơi móng vuốt đi qua, không gian toàn bộ vỡ ra từng khe nứt rất nhỏ, cảnh tượng này giống như là không gian đều bị cào rách.
- Khủng bố quá.
Mặc dù Lục Ly ở xa, nhưng thiên uy cuồn cuộn như vậy hắn sao có thể không nhìn thấy? Móng vuốt màu hoàng kim cực lớn đó giăng đầy trời như vậy, giống như những móng vuốt của thần, muốn xé rách cả vòm trời.
- Đi!
Đại chiến kinh thiên như vậy, Lục Ly sao có thể bỏ qua? Thân thể hắn nhảy vào trong nước, dùng tốc độ nhanh nhất lặn về phía bên đó.
- Tinh Hỏa Áo Nghĩa, Tinh Hỏa Chi Thuẫn!
Bên Vũ Hóa Thần truyền đến một tiếng rống giận dữ, hắn cũng vận dụng áo nghĩa, hơn nữa áo nghĩa của hắn còn dung hợp hoàn mỹ với huyết mạch thần kỹ.
Ấn ký hỏa diễm ở trong cổ của hắn không ngừng xuất hiện hỏa diễm, hỏa diễm đó tiến vào trong Bản Mệnh Châu. Tiếp theo Bản Mệnh Châu trở nên xoay tròn, bên trong bắn ra từng con hỏa long màu lam, những hỏa long đó phóng lên cao, lượn vòng trong không trung. Rất nhanh liền ngưng tụ thành một chiếc thuẫn bài cực lớn, cản một móng vuốt hoàng kim đang gào thét bổ xuống.
- Rầm rầm rầm rầm.
Vô số móng vuốt màu hoàng kim va chạm với thuẫn bài từ hỏa long màu lam đan vào nhau tạo thành, bộc phát ra tiếng nổ mạnh vang trời, không gian xung quanh vốn đã vỡ ra những vết nứt nhỏ, lúc này càng vỡ ra to hơn, giống như một tấm gương vỡ tan.
Tinh Hỏa Thuẫn Bài của Vũ Hóa Thần rất cường đại, vô số móng vuốt đánh lên trên, không ngờ không thể phá được thuẫn bài. Từng móng vuốt biến mất trong không trung, có điều thuẫn bài từ hỏa long màu lam ngưng tụ thành cũng dần dần trở nên ảm đạm.
Vù.
Minh Vũ cuối cùng cũng chạy tới, đứng ở bên phải Vũ Hóa Thần, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
Dạ Tra chờ tất cả móng vuốt hoàng kim biến mất, thân thể lóe lên đi tới phía trước Vũ Hóa Thần, cười nói:
- Vũ Hóa Thần, áo nghĩa này của ngươi cũng tàm tạm, dung hợp không tồi với huyết mạch thần kỹ. Có điều vừa rồi ta chỉ dùng ba thành uy lực, ngươi cảm thấy có thể ngăn cản được lực công kích mười thành của ta không? Ngoài ra ta có thể nói với ngươi, áo nghĩa của ta là áo nghĩa lục phẩm!
- Lục phẩm...
Mắt Vũ Hóa Thần co rút lại, cấp bậc áo nghĩa của hắn không cao, chỉ có nhị phẩm. Có điều dung hợp với huyết mạch thần kỹ thì uy lực có thể đề thăng lên ngang với tam phẩm, của Dạ Tra lại là lục phẩm?
Đến cấp bậc này sẽ không lừa gạt người khác, lại càng không lấy loại chuyện này ra để nói dối. Hắn cũng đã nhìn thấy uy lực của Liệt Không Áo Nghĩa, vừa rồi thiếu chút nữa thì không cản được. Đó còn là ba thành uy lực, nếu mười thành uy lực thì sẽ khủng bố tới mức nào?
- Vũ Hóa Thần, tại hạ bất tài, cảm ngộ áo nghĩa nhị phẩm, thế!
Minh Vũ lên tiếng, thanh âm của hắn lạnh lùng như sông băng vạn năm:
- Thế, chắc ngươi cũng biết là áo nghĩa loại không gian, giết ngươi chắc cũng có chút khó khăn, nhưng vây khốn ngươi thì lại là đơn giản? Một khi ta vây khốn ngươi, hắn dùng Liệt Không Áo Nghĩa công kích, ngươi cảm thấy ngươi có thể chống đỡ được mấy chiêu?
Vũ Hóa Thần im lặng, thế của Minh Vũ là áo nghĩa nhị phẩm, cấp bậc không cao, nhưng là áo nghĩa loại không gian khó chơi nhất. Nếu hai người liên hợp công kích, hắn trong một chiêu là sẽ bị miểu sát.
Minh Vũ dừng một chút, nói:
- Vũ Hóa Thần, thực lực của ta không yếu hơn ngươi, ta lại cam tâm tình nguyện phụng Lục Ly làm chủ. Ngươi chỉ cần làm nô cho thiếu chủ nhà ta trăm năm, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi.
Không đợi Vũ Hóa Thần lên tiếng, Dạ Trađã trầm giọng nói:
- Vũ Hóa Thần, nói thật cho ngươi biết, hai người chúng ta kỳ thật cũng là người hầu của Lục Ly. Ngươi làm nô cho công tử trăm năm, không hề khiến ngươi mất mặt. Nếu ngươi không muốn làm nô, vậy tự sát đi, còn có thể lưu lại toàn thây. Có điều, Vũ gia các ngươi sẽ tan thành mây khói.
Mắt Vũ Hóa Thần lấp lánh, trầm mặc mấy giây, sau đó cắn răng hỏi:
- Ta muốn biết, Lục Ly rốt cuộc là thân phận gì mà đáng để ba người các ngươi đi theo?
Bùm!
Dưới hồ nước xa xa, Lục Ly bay lên, Minh Vũ đỡ lấy hắn. Lục Ly nhìn về phía Vũ Hóa Thần, nói:
- Ta chính là ta, không có thân phận gì đặc thù. Vũ Hóa Thần, bảo ngươi theo ta trăm năm là để mắt tới ngươi rồi, ta cũng không thiếu một Quân Hầu cảnh như ngươi. Mau trả lời nhanh đi, hoặc chết, hoặc hàng!
Chương 387 Nô lệ Quân Hầu cảnh
Trong lòng Vũ Hóa Thần rất rối rắm, không hàng thì sẽ phải chết, với sở tác sở vi của Lục Ly trong khoảng thời gian này, hắn tuyệt đối là không sống được. Tuy Lục Ly còn trẻ, nhưng lại tâm ngoan thủ lạt, người đã chết trên tay hắn cũng không ít.
Đầu hàng?
Làm nô lệ cho một Hồn Đàm cảnh? Anh danh một đời của Vũ Hóa Thần hắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cường giả cũng có tôn nghiêm và ngạo cốt của cường giả. Tu luyện đến cảnh giới này cũng không dễ dàng gì, lại là một trong những nhân vật đỉnh phong nhất của Bắc Mạc.
Hơn nữa Lục Ly còn giết chết Vũ Linh Hư, Vũ Phi Giáp và Vũ Phi Nông cũng vì Lục Ly mà chết. Trong ba Bất Diệt cảnh vừa rồi có một người là tộc đệ của hắn, cũng bị Minh Vũ giết.
Bảo hắn làm nô lệ cho cừu nhân của mình? điều này còn khó khăn hơn là chết.
Nhưng... Nếu hắn không đầu hàng, Vũ gia sẽ tan thành mây khói. Ba Quân Hầu cảnh bên Lục Ly muốn tiêu diệt Vũ gia thì chẳng khác nào là chơi đùa, tùy tiện phái một người tới là có thể san bằng Vũ Đế Thành thành bình địa.
Lục Ly thấy mắt Vũ Hóa Thần lấp lánh, sắc mặt hết xanh lại trắng, biết nội tâm của hắn lúc nàyđang rất rối rắm.
Hắn nghĩ nghĩ nói:
- Vũ Hóa Thần, đừng rối rắm như vậy, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đây là chuyện rất bình thường. Vũ Luân lúc này đã đi theo ta, hắn có phải một người thông mình không? Ngươi đi theo ta cũng không mất mặt gì. Nói không chừng Vũ gia các ngươi còn có thể bởi vậy mà lên cao, có được một hồi đại tạo hóa.
Lục Ly thuận miệng nói bậy, hóa thân làm thần côn, hắn hiện tại rất động lòng với nô lệ Quân Hầu cảnh.
Quan trọng nhất là, nếu cộng thêm Vũ Hóa Thần, trên tay hắn đã có bốn Quân Hầu cảnh. Mà bên Bạch Đế Sơn cũng chỉ có bốn, Đỗ Tranh rất có khả năng sẽ không lộ diện, vậy chính là bốn đối bốn, có sức để liều mạng.
Vũ Hóa Thần vẫn rất do dự, trong lòng thiên nhân giao chiến, hắn nghĩ nghĩ một chút lại cắn răng nói:
- Lục Ly, ngươi mà không nói ra thân phận của ngươi cho ta biết, ta thà chết còn hơn!
Nếu Lục Ly không có thân phận đặc thù, sao lại có ba Quân Hầu cảnh đi theo? Vũ Hóa Thần căn bản không tin.
Hắn có tôn nghiêm và ngạo cốt, đám người Minh Vũ sao lại không có? Ai lại cam tâm đi theo một tên mao đầu tiểu tử Hồn Đàm cảnh. Tuy thiên tư của Lục Ly không tồi, nhưng vẫn chưa giác tỉnh huyết mạch, có tiền đồ gì mà nói?
Lần này đến phiên Lục Ly do dự, hắn không muốn bại lộ thân phận của mình. Hoặc là nói... Hắn không muốn mượn thế của Lục gia, hắn rất xa lạ với Lục gia, cũng không có quá nhiều cảm tình.
Hắn từ nhỏ đến lớn đều là dựa vào chính mình, nếu mượn thế của Lục gia, hắn cảm thấy mình sẽ biến thành một tên công tử hoàn khố giống như Hứa Diệu Dương.
Trầm tư nửa nén hương, hắn cuối cùng cũng hạ quyết định, hắn không muốn mượn thế của Lục gia, lại có thể mượn thế của cha hắn.
Hắn nói:
- Vậy thì nói với ngươi vậy, cảnh giới của cha ta ở trên ngươi, hơn nữa có thể càn quét người cùng cảnh giới.
- Nhân Hoàng!
Vũ Hóa Thần biến sắc, sau đó hắn đột nhiên nhớ tới một người, một cường giả trẻ tuổi từng đại náo Bạch Đế Sơn. Tuy việc này Bạch gia đã phong tỏa tin tức, nhưng hắn vẫn nghe được một chút phong phanh.
- Lục Ly? Họ Lục?
Trong ánh mắt Vũ Hóa Thần tinh mang rạng rỡ, trầm giọng hỏi:
- Phụ thân của ngươi là Lục Nhân Hoàng?
Lục Ly hơi gật đầu, thân thể Vũ Hóa Thần chấn động, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua chát, trong lòng thầm mắng Vũ Phi Giáp mất trăm lần.
Vũ Phi Giáp không ngờ lại trêu chọc con của Lục Nhân Hoàng? Lục Nhân Hoàng hai mươi năm trước đã đạt tới Nhân Hoàng cảnh, một chiêu đã thiếu chút nữa đập chết Thiên Ngục lão nhân, Lục Ly có ba Quân Hầu cảnh đi theo cũng rất dễ lý giải.
Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ, cắn răng nói:
- Đi theo ngươi quả thật cũng không tính là mất mặt, có điều ta muốn ngươi đảm bảo an toàn cho Vũ gia, còn nữa... Vũ gia gặp nạn, ngươi phải hỗ trợ.
Một khi Vũ Hóa Thần đi theo Lục Ly, hắn đã không thể chiếu cố cho Vũ gia. Vũ Đế Thành không có Quân Hầu cảnh tọa trấn, rất dễ bị gia tộc khác công kích tiêu diệt.
Lục Ly hơi cảm thấy khó xử, đợi làm xong chuyện nơi này hắn phải tới Trung Châu, Trung Châu cường giả như mây, mấy người của Thanh Loan tộc lại không thể tới Trung Châu, hắn tất nhiên hy vọng có thể dẫn theo Vũ Hóa Thầnvà Minh Vũ, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Nếu mang theo Vũ Hóa Thần, vậy làm sao có thể chiếu cố được Vũ gia?
Lục Ly nhìn Dạ Tra, Dạ Tra lập tức hiểu ý Lục Ly, hơi gật đầu.
Lục Ly yên tâm rồi, Dạ Tra đã tỏ ý có thể chiếu cố Vũ gia, hắn nhìn Vũ Hóa Thần, nói:
- Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, nếu ngươi lo lắng, ta có thể thề.
- Không cần!
Vũ Hóa Thần rất quyết đoán nói:
- Con trai của Lục Nhân Hoàng, chắc khinh thường lừa người khác.
Sau khi nói xong Vũ Hóa Thần cúi đầu thật thấp, khom người chắp tay nói:
- Vũ Hóa Thần tham kiến thiếu chủ!
- Thiếu chủ?
Khóe miệng Lục Ly lộ ra một nụ cười khổ, xem ra Vũ Hóa Thần vẫn không công nhận hắn, sở dĩ cúi đầu là vì Lục Nhân Hoàng.
Có điều ngẫm lại cũng dễ hiểu thôi, cúi đầu với cường giả Nhân Hoàng cảnh, không ai cười nhạo Vũ Hóa Thần. Huống chi Lục Nhân Hoàng còn có thể càn quét Nhân Hoàng cảnh, nếu lúc này hắn không phải ở Hàn Băng Thâm Uyên, tất cả võ giả Bắc Mạc đều phải cúi đầu với hắn.
Lục Ly nhìn Dạ Tra, trong tay Dạ Tra xuất hiện ba viên đan dược màu trắng, hắn ném cho Vũ Hóa Thần, nói:
- Ăn đi, đây là Hồn Trùng Đan. Linh hồn của ngươi khá là cường đại, cho nên phải gieo ba Hồn trùng.
Vũ Hóa Thần tiếp nhận đan dược, trong con ngươi hiện lên một tia thống khổ và khuất nhục, hắn nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi thật dài, cả khuôn mặt dường như trong nháy mắt già đi hơn mười tuổi.
Tay run run giơ lên, bỏ đan dược vào miệng, sắc mặt dần dần trở nên vặn vẹo, giống như một con dã thú dữ tợn.
Minh Vũ Dạ Tra Dạ Kiêu đều có thể thể hội thống khổ trong lòng Vũ Hóa Thần, cái mất đi khi bị gieo Hồn trùng không phải tự do, mà là tôn nghiêm.
Chương 388 Giết hắn
Cái này cũng giống như nữ tử thanh lâu lần đầu tiên tiếp khách, cái bọn họ bán kỳ thật không phải thân thể, mà là tôn nghiêm.
Trong tay Dạ Tra xuất hiện một khối ngọc phù, trong tay hắn Huyền lực lấp lánh, ngọc phù dần dần sáng lên. Minh Vũ Dạ Tra Dạ Kiêu đều vươn thần niệm nào, cảm ứng Hồn trùng trong cơ thể Vũ Hóa Thần.
Đợi một nén hương, ngọc phù trong tay Dạ Tra không còn tỏa sáng, Minh Vũ nói khẽ với Lục Ly:
- Ba Hồn trùng đều chui vào trong Hồn Đàm của Vũ Hóa Thần, với cảnh giới linh hồn của Vũ Hóa Thần, không phá được Hồn trùng. Hơn nữa một khi hắn động tới một con Hồn trùng, hai con khác sẽ lập tức cắn xé Hồn Đàm của hắn, Vũ Hóa Thần sẽ chết ngay lập tức, Hồn trùng này khá là cao cấp, không thành vấn đề.
Dạ Tra bay tới, đưa ngọc phù cho Lục Ly.
Chỉ có Lục Ly luyện hóa ngọc phù, mới có liên hệ với Hồn trùng, Vũ Hóa Thần cũng sẽ không dám động tới Lục Ly. Bởi vì Lục Ly là chủ nhân của Hồn trùng, một khi Vũ Hóa Thần nổi lên sát tâm với Lục Ly, hoặc là không phục tùng mệnh lệnh của Lục Ly, Hồn trùng sẽ lập tức chủ, cắn Hồn Đàm của Vũ Hóa Thần.
Lục Ly phóng thích Huyền lực, luyện hóa ngọc phù, rất nhanh đã có liên hệ tinh thần với Hồn trùng.
Hắn rất hài lòng, gật đầu nói:
- Vũ Hóa Thần, ân oán của ta và Vũ gia các ngươi chấm dứt từ đây. Ta sẽ trả lại tự do cho Vũ Luân, để hắn trở về tọa trấn Vũ gia. Chuyện ta đã đáp ứng ngươi, tất nhiên sẽ làm được.
- Tạ thiếu chủ!
Vũ Hóa Thần lại khom người, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, khóe mắt hắn không ngờ xuất hiện nếp nhăn, bên tai xuất hiện một ít tóc trắng, không cần nghĩ cũng biết một hồi vừa rồi đã trùng kích nội tâm hắn mạnh tới cỡ nào.
- Đi, về thôi!
Lục Ly vung tay, Minh Vũ dẫn theo hắn đạp sóng mà đi, rất nhanh liền bay lên trên phi thuyền thiết giáp. Những người còn lại đều đuổi theo, nhìn thấy thi thể bồng bềnh phía dưới, khóe miệng Vũ Hóa Thần co rúm lại, trong mắt đều là vẻ thống khổ.
- Đi về trước đi, lát nữa ta sẽ sai người tới mang những thi thể này về an táng.
Đã thu Vũ Hóa Thần làm nô lệ, cừu hận của Lục Ly đối với Vũ gia cũng phai nhạt đi nhiều. Người chết là hết, nể mặt Vũ Hóa Thần, hỗ trợ an táng một chút cũng không có gì.
Dạ Kiêu khống chế phi thuyền thiết giáp bay tới Lạc Thần Thành, nơi này cách Lạc Thần Thành không xa, chỉ nửa canh giờ là đến Lạc Thần Thành.
Khi Lục Ly dẫn theo bốn người bay xuống, đám người Bùi An nhìn thấy Vũ Hóa Thần cung kính đứng sau Lục Ly, ai nấy đều ngây ra như phỗng, miệng há lưỡi cứng không nói nên lời.
Lục Ly không để ý tới mọi người, dẫn theo bốn người đi vào trong đại điện, sau khi đi vào hắn nhìn Vũ Hóa Thần hỏi:
- Nếu mấy người chúng ta tới Bạch Đế Sơn, có thể có phần thắng không?
Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ một chút rồi trầm giọng nói:
- Đỗ Tranh không ra tay, có năm thành tỷ lệ thắng. Nếu Đỗ Tranh ra tay, tỷ lệ thắng bằng không!
- Đỗ Tranh!
Lục Ly và Minh Vũ nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên một tia ngưng trọng, hai người Dạ Tra không rõ tình huống bên ngoài, cho nên cũng không có phản ứng quá lớn.
Người đứng thứ hai trên Bắc Mạc Chiến Thần Bảng, tồn tại xếp hạng còn trên cả Thiên Ngục Lão Nhân. Nếu hắn xuất thủ, bốn người Dạ Tra Minh Vũ thực sự là không đáng để trong mắt.
Lục Ly có chút tò mò nhìn về phía Vũ Hóa Thần, hỏi:
- Nghe đồn trong Quỷ Cốc có một cường giả thần bí, giúp các ngươi kích sát Thiên Ngục Lão Nhân, người đó có phải là Đỗ Tranh không?
Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ, nói:
- Không chắc, nhưng theo ta đoán, có tám phần khả năng.
- Không chắc.
Lục Ly rất kinh ngạc, trong mắt Minh Vũ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Chuyện Quỷ Cốc rõ ràng chính là đám người Vũ Hóa Thần mưu đồ bí mật, hắn không ngờ lại không biết thân phận của cường giả thần bí?
Vũ Hóa Thần giải thích:
- Trên thực tế, chuyện lần này không phải Vũ gia chúng ta chủ đạo, mà là quốc chủ Thiên Hàn Quốc Đỗ Hành chủ đạo. Bao gồm cả chuyện hai người Vũ Phi Nông đột kích giết ngươi, kỳ thật là cố ý phái hai người đi tìm chết. Mục đích chính là triệt để chọc giận Thiên Ngục Lão Nhân, dẫn hắn rời Thiên Đảo Hồ tới Quỷ Cốc để lừa giết.
- Hả?
Lục Ly kinh hãi, không ngờ mục đích chủ yếu của Vũ Phi Nông không phải là giết hắn, mà là đi tìm chết? Thế này cũng quá độc ác rồi.
Vũ Hóa Thần tiếp tục nói:
- Lần trước sau khi Bạch Hỉ trở về từ Vũ Đế Thành, Đỗ Hành liền phái người liên hệ với chúng ta. Ta bí mật tới Thiên Hàn Quốc một chuyến, Đỗ Hành định ra sách lược, tộc trưởng của hai vương tộc còn lại cũng đều tới. Đỗ Hành cam đoan có thể kích sát Thiên Ngục Lão Nhân, chúng ta mới bố trí cạm bẫy.
- Cường giả thần bí đó là Đỗ Hành mời đến.
Vũ Hóa Thần dừng một chút, nói:
- Người thần bí đó không trực tiếp động thủ, mà là giúp chúng ta bố trí đại trận trong Quỷ Cốc, vây khốn Thiên Ngục Lão Nhân, chúng ta mới có thể kích sát hắn. Cũng chính bởi vì bọn họ không động thủ, Thiên Ngục Lão Nhân mới có cơ hội giết chết Dạ gia tộc trưởng, Bạch Hỉ mới có thể kéo một Quân Hầu cảnh đồng quy vu tận, Bạch Lãnh mới có thể trốn thoát.
- Nếu cường giả thần bí đó động thủ, Thiên Ngục Lão Nhân tuyệt đối không có cơ hội giết chết Dạ gia tộc trưởng. Bởi vì ta cảm thấy chiến lực của người đó vô cùng khủng bố, không kém Thiên Ngục Lão Nhân, ở Bắc Mạc chỉ có hai người mạnh hơn Thiên Ngục Lão Nhân. Người của Thần Miếu không thể động thủ, vậy chỉ có Đỗ Tranh!
- Sở dĩ suy đoán ra Đỗ Tranh, kỳ thật cũng có liên quan tới việc hắn không động thủ. Đỗ Tranh là người của Trung Châu Đỗ gia, mấy đại tộc và thế lực lớn đỉnh phong bên Trung Châu từng có ước định. Thế lực của gia tộc ở Trung Châu không thể nhúng tay vào phân tranh của các đại châu còn lại, trừ phi Đỗ gia từ bỏ địa bàn Trung Châu, toàn tâm toàn ý đến Bắc Mạc phát triển...
- Còn có một điểm, các thế lực của Bắc Mạc kỳ thật vẫn hoài nghi Thiên Hàn Quốc Đỗ gia và Trung Châu Đỗ gia là có quan hệ với nhau. Rất có khả năng, Thiên Hàn Quốc Đỗ gia kỳ thật chính là một chi nhánh của Trung Châu Đỗ gia.
Chương 389 Kỳ tích
- Trung Châu Đỗ gia âm thầm phái một chi nhánh đến Bắc Mạc phát triển, sau đó nâng đỡ Bắc Mạc Đỗ gia nhất thống Bắc Mạc. Cường giả thần bí lại là Đỗ Hành mời đến, cho nên khả năng cường giả thần bí chính là Đỗ Tranh đạt tới tám phần.
Dưới một phen giải thích của Vũ Hóa Thần, Lục Ly và Minh Vũ xem như đã hiểu, hai người Dạ Tra thì cái hiểu cái không, nên cũng không hỏi nhiều.
Lục Ly chỉnh lý lại suy nghĩ một chút, phát hiện suy đoán của Vũ Hóa Thần rất có đạo lý.
Bởi vì Thiên Hàn Quốc hình như mới lập quốc được mười năm năm? Mà thời gian Thiên Phạt Phách Mại Tràng tiến vào Bắc Mạc cũng không dài. Quốc chủ của Thiên Hàn Quốc họ Đỗ, sau lưng Thiên Phạt Phách Mại Tràng cũng là Đỗ gia, thế không khỏi quá trùng hợp rồi?
- Không đúng...
Trong đầu Lục Ly xuất hiện một nghi hoặc, hắn hỏi:
- Vũ Hóa Thần, ngươi không phải nói Đỗ Tranh không thể nhúng tay vào phân tranh của Bắc Mạc à? Vậy không phải đại biểu cho hắn không thể quang minh chính đại động thủ? Nếu hắn không thể động thủ, vậy chúng ta còn ngại gì.
Vũ Hóa Thần cười khổ một tiếng, chắp tay nói:
- Thiếu chủ, không thể quang minh chính đại động thủ là vì không thể lưu lại chứng cớ. Nếu Đỗ Tranh cường hành động thủ, sau đó tiêu diệt hết người ở toàn trường thì sao? Nếu hắn cải trang lặng lẽ xuất thủ thì sao? Chỉ cần không có chứng cớ thì đại tộc bên Trung Châu làm sao mà quản được? Đối với Trung Châu đại tộc mà nói, Bắc Mạc chính là một vùng đất hoang vu chim không ỉa mà thôi.
Minh Vũ nghĩ nghĩ, khuyên:
- Thiếu chủ, không thể làm việc lỗ mãng, nếu Đỗ Tranh thật sự có quan hệ với Đỗ Hành, Trung Châu Đỗ gia muốn nâng đỡ Bắc Mạc Đỗ gia nhất thống Bắc Mạc. Ngươi đi tới Bạch Đế Sơn chính là làm hỏng chuyện tốt của Đỗ gia, Đỗ Tranh tuyệt đối sẽ ra tay.
Hai người Dạ Tra không nói gì, đối với hai người mà nói, bất kỳ quyết định nào của Lục Ly cũng là chính xác, hai người chỉ biết cắm đầu chấp hành. Bởi vì Lục Ly là Thánh Chủ, hai người là tùy tùng trung thành của hắn.
- Trước tiên cứ xem tình huống đã.
Lục Ly không dám hành động mạo muội, đắc tội với người đứng thứ hai Bắc Mạc không phải là trò đùa, làm không tốt sẽ toàn quân bị diệt.
Lục Ly gọi Bùi An tới, bảo hắn truyền tin hỏi tình huống bên Bạch Đế Sơn, sau đó lấy tịnh chế động, chờ đợi thời cơ.
...
Tình huống bên Bạch Đế Sơn không tốt cũng không xấu, mấy trăm người không ngừng oanh kích hộ sơn đại trận, đại trận đó lại giống như một cái xác rùa, mãi không phá được. Mấy trăm người giống như một đám tiểu hài tử cầm gậy gỗ, đập thế nào cũng không làm vỡ được xác rùa. Hộ sơn đại trận chỉ không ngừng lấp lánh quang mang, lại không có một tia rung động.
Người phía dưới đã triệt để yên tâm, nhìn tình huống thì ít nhất mấy ngày cũng không phá được. Còn có người vô tâm vô phế, tâm tư đơn thuần, cho rằng người bên ngoài vĩnh viễn không phá được hộ sơn đại trận, không ngờ bắt đầu cười nhạo khiêu khích võ giả bên ngoài, thậm chí có người còn trực tiếp nhục mạ bọn Đỗ Hành.
Yên phu nhân nhìn vòng bảo hộ bảy màu trên đỉnh đầu mấy lần, tựa vào tọa ỷ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, nàng ta phun ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm nói:
- Chắc có thể kiên trì được năm sáu ngày, hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện!
- Kỳ tích?
Bạch Hạ Sương có chút tò mò hỏi:
- Tiểu cô, ngươi là nói Lục Ly sẽ đến cứu chúng ta sao?
- Ha ha!
Yên phu nhân cười chua chát, nói:
- Đừng hy vọng vào Lục Ly, ta rất hiểu tính cách của hắn, nếu có thể thì hắn đã sớm tới hỗ trợ rồi. Ta là hy vọng vào hai phe khác, đương nhiên... Hy vọng kỳ thật cũng không lớn.
- Hai phe?
Bạch Thu Tuyết rất kinh ngạc, nàng ta thật sự không nghĩ ra Bắc Mạc còn có ai có thể giúp Bạch gia, Yên phu nhân không ngờ lại bất động thanh sắc tìm hai nhà hỗ trợ?
Yên phu nhân xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẹ giọng giải thích:
- Một phe là Thần Miếu, ta đã lấy ra tất cả tài phú và linh tài bảo vật của Bạch gia, thỉnh cầu Thần Miếu Đại tổng quản xuất thủ. Rất rõ ràng... Thần Miếu không để ý đến, nếu không đám người của Thiên Ngục Thành cũng không vào được.
Bạch Thu Tuyết gật đầu, Thần Miếu chưa bao giờ nhúng tay vào phân tranh của bất kỳ thế lực nào, mấy chục vạn năm qua đều không có ngoại lệ, không thể bởi vì một số linh tài bảo vật của Bạch gia mà xuất thủ.
Nàng ta hỏi:
- Tiểu cô, vậy phe còn lại thì sao?
Yên phu nhân chỉ vào phía đông nam nói:
- Thanh Châu, Thanh Châu đệ nhất bá chủ Thần Dương Điện là gia tộc thất phẩm. Chỉ cần Thần Dương Điện xuất động mấy cường giả tới đây, thế cục của Bắc Mạc lập tức được cởi bỏ. Sau khi lão tổ tông gặp chuyện không may, ta lập tức vận dụng phương thức đặc thù truyền tin cho một tiểu gia tộc của Thanh Châu, nhờ bọn họ liên hệ với Thần Dương Điện, đáng tiếc hiện tại vẫn không có tin tức truyền đến.
- Thần Dương Điện!
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương hơi dấy lên một tia hy vọng, bọn họ có nghe nói tới Thần Dương Điện, là bá chủ hoàn toàn xứng đáng của Thanh Châu. Thế lực như Thần Nữ Cung cũng hoàn toàn không thể chống lại nó, gia tộc thất phẩm chính là có ba Nhân Hoàng cảnh, tùy tiện phái một Nhân Hoàng tới là có thể trấn áp tất cả thế lực của Bắc Mạc.
Đại tộc đỉnh phong của Trung Châu có ước định, gia tộc và thế lực Trung Châu không thể nhập chủ các đại châu còn lại.
Nhưng Trung Châu đại tộc không quản được lục địa còn lại, cường giả của Thanh Châu tới Bắc Mạc hỗ trợ lại không phải là đại sự gì. Năm đó Minh Xà Bà Bà còn tới Hàn Băng Thâm Uyên cướp đoạt tinh huyết của Thú Hoàng, đồng thời giết người của Vũ gia.
- Năm sáu ngày!
Bạch Thu Tuyết nắm chặt quyền đầu, có thể xuất hiện kỳ tích hay không thì phải trông vào năm sáu ngày này. Nếu không có kỳ tích xuất hiện, nàng ta thà chết chứ không muốn tham sống sợ chết tới tiểu thế giới sống nốt quãng đời còn lại một cách uất ức.
Kỳ tích không phát sinh!
Ba ngày trôi qua, Thanh Châu không có bất kỳ tin tức gì truyền đến, cuộc đồ sát ở Thiên Đảo Hồ vẫn tiếp tục. Thiên Đảo Hồ có hơn một nửa địa bàn đã thất thủ, đảo cấp bốn có hơn nửa bị chiếm đóng, tử thương đã vượt quá trăm vạn người.
Chương 390 Lục Ly tới rồi
Cũng may liên quân ba nước giết tới mệt mỏi, lệ khí trong lòng cũng được phát tiết gần hết. Những người dẫn đội thấy người chết đã quá nhiều, sợ trời cao và gặp báo ứng, bắt đầu ước thúc thủ hạ.
Cho dù là như vậy, mỗi một thành trì thất thủ, nơi đại quân đi qua đều sẽ biến thành đất cằn. Tất cả tài bảo huyền tinh huyền khí, thậm chí là dược thảo trong dược điền đều sẽ bị cướp sạch toàn bộ. Nữ tử nếu xấu thì còn may mắn, nữ tử nếu xinh đẹp thì thường thường sẽ có kết cục rất bi thảm...
Bên phạm vi thế lực của Lạc Thần Thành cũng xuất hiện mấy nhánh quân đội, ngay lập tức bị thám báo của bọn Bùi An tra xét được. Lục Ly sai Dạ Kiêu đi một chuyến, trảm sát toàn bộ người đến xâm phạm.
Lục Ly rối rắm mấy ngày, tình báo của Bùi An cũng không ngừng truyền đến, Thiên Ngục Thành thất thủ, Bạch Đế Sơn vẫn đang kiên trì, hộ sơn đại trận đó vẫn chưa bị phá. Bảy tám trăm cường giả công kích ba ngày mà đại trận vẫn không có chút dao động, có điều quang mang bảy màu đã trở nên ảm đạm hơn. Năng lượng bên trong rõ ràng là đang liên tục tiêu hao, chắc cũng không chống được quá mấy ngày.
Ba ngày trước, Lục Ly sai Dạ Tra quay về tiểu thế giới một chuyến, ba gã trưởng lão còn lại đều chưa xuất quan, Lục Ly tất nhiên không dám động.
Không nắm chắc tám phần thì hắn cũng không dám xằng bậy, hắn không thể vì cứu người mà để người ta đi chịu chết, điều này đối với đám người Dạ Tra, Minh Vũ là không công bằng.
Thời gian từ từ trôi qua, lại qua hai ngày, bên Bạch Đế Sơn truyền tin quang mang của hộ sơn đại trận càng lúc càng ảm đạm, tùy thời từng lúc đều có nguy hiểm bị phá mở.
Lục Ly như ngồi trên đống lửa, hắn đi qua đi lại trong đại điện ở Lạc Thần Thành, chờ đợi kỳ tích xuất hiện. Hoặc là chờ đợi tin tức Bạch Đế Sơn bị phá, toàn bộ người bị đồ sát truyền đến.
Vào lúc hoàng hôn!
Trên Lạc Thần Thành có bốn bóng đen bay tới, giống như u hồn thổi qua quảng trường trong thành, nhảy vào trong đại điện chỗ Lục Ly.
Trong mắt Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đang đứng sau lưng Lục Ly lập tức có quang mang sáng rực, Dạ Tra ở một bên khác thì cười ha ha:
- Tốt, tốt lắm, đều đột phá rồi.
Bốn người mặc áo đay quần đay, trên mặt là một mảng mơ hồ hiện ra phía trước Lục Ly, toàn bộ khom người nói:
- Tham kiến công tử!
- Lại có thêm ba Quân Hầu cảnh!
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần nhìn nhau, hai người đều thầm kinh hãi. Trong bốn người này có một người là bọn Dạ Kiêu có thể thăm dò ra, khí tức của ba người khác thì rất xa lạ.
- Được, tốt lắm.
Lục Ly mừng rỡ, mấy trưởng lão của Thanh Loan tộc không lãng phí Thăng Long Thảo của hắn, năm người đều đột phá Quân Hầu cảnh, hiện tại dưới tay hắn đã có bảy Quân Hầu cảnh.
Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về phía Vũ Hóa Thần, nói:
- Vũ Hóa Thần, hiện tại những người của chúng ta đã có thể tới Bạch Đế Sơn chưa? Ta chỉ muốn cứu Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương, hai người đó là bằng hữu cta!
Vũ Hóa Thần trở nên trầm ngâm, một lát sau hắn lên tiếng:
- Nếu ngươi muốn bảo vệ Bạch gia, ta nhận định là rất khó, Đỗ Tranh rất có khả năng sẽ ra tay, chúng ta vẫn không có phần thắng. Nhưng nếu ngươi chỉ muốn cứu hai người, ta nghĩ hy vọng vẫn là rất lớn, Đỗ Tranh chắc sẽ có cố kỵ. Nếu... Thiếu chủ ngươi nói ra thân phận, cứu người sẽ tuyệt đối không thành vấn đề.
- Không thể nói ra Thân phận!
Lục Ly nói một cách vô cùng khẳng định, ánh mắt hắn lại hướng về phía Dạ Tra:
- Dạ tộc trưởng, ngươi có thể chống đỡ được Quân Hầu cảnh đỉnh phong không? Đỗ Tranh chắc đã cảm ngộ áo nghĩa ngũ phẩm hoặc là lục phẩm.
Dạ Tra trầm mặc một lát, gật đầu nói:
- Nếu công tử khẳng định muốn làm như thế, vậy thì không thành vấn đề. Ta có thể ngăn cản một lát, ít nhất thì hắn cũng không giết được ta.
- Tốt!
Lòng tin của Lục Ly tăng mạnh, có Dạ Tra ngăn cản Đỗ Tranh, bên hắn còn có sáu Quân Hầu cảnh, chẳng lẽ lại không đấu lại được bốn người Đỗ Hành, Tử Hoàn Ninh?
Hắn quát lớn:
- Bùi An, lăn vào đây!
Bùi An rất nhanh liền từ Bên ngoài xông vào, Lục Ly hạ lệnh:
- Lập tức mở truyền tống trận, chúng ta muốn tới Thiên Ngục Thành. Ngoài ra các ngươi đều tới Huyết Sát Đảo, nếu không đối kháng được kẻ địch xâm nhập, các ngươi trước tiên cứ tản ra tránh né, chờ ta trở lại.
- Tuân mệnh!
Bùi An hiện tại vô cùng nghe lời Lục Ly, lập tức lĩnh mệnh đi xuống, Lục Ly vung tay lên nói:
- Đi thôi, tới Thiên Ngục Thành.
Minh Vũ có chút do dự hỏi:
- Thiếu chủ, hay là... Ngươi đừng đi, chúng ta sẽ tận lực hoàn thành nhiệm vụ.
- Sai rồi!
Vũ Hóa Thần lại nói:
- Thiếu chủ phải đi, vào thời khắc mấu chốt nói không chừng có thể ngăn được Đỗ Tranh.
Minh Vũ nghĩ nghĩ một chút rồi không nói nữa, Lục Ly đã xông ra ngoài. Bùi An ở bên ngoài sai người mở truyền tống trận, tám người Lục Ly nhảy vào trong truyền tống trận.
...
Rầm rầm rầm rầm.
Trên Bạch Đế Sơn quang mang lấp lánh, từng thời từng khắc đều giống như có bảy tám trăm pháo hoa tỏa ra. Sắc trời đã gần đến hoàng hôn, quang mang nổ ra trở nên cực kỳ chói mắt, Thiên Ngục Thành cách đó không xa cũng có thể thấy rõ ràng.
Mấy vạn võ giả ở phía dưới đã rút ra binh khí, trên thân thể huyền lực lấp lánh. Chỉ chờ khoảnh khắc đại trận bị phá liền xông ra, sau đó tìm quân đội của ba nước mà chém giết, kéo theo mất tên chết cùng.
Mấy Bất Diệt cảnh và một đám Mệnh Luân cảnh còn sống sót của Bạch gia đều phóng ra Mệnh Luân. Trong những người này có rất nhiều người đã lớn tuổi, không muốn tới tiểu thế giới chờ chết, chuẩn bị chôn thây ở Bạch Đế Sơn.
Hộ sơn đại trận Bên trên đã mỏng như tờ giấy, quang mang phát ra cũng không còn là bảy màu, càng lúc càng ảm đạm, tùy thời đều có nguy hiểm bị vỡ ra.
Trên trời cao, hai chiếc phi thuyền thiết giáp giống như hai con cự thú hư không im lặng bồng bềnh ở đó.
Trên giáp bản người đứng đông nghịt, Đỗ Hành, Tử Hoàn Ninh, Kỳ Thiên Hà, Dạ Lệ đều có mặt. Ở một bên khác khác Đỗ Tử Lăng, Dạ Vũ Hàm, Tử Liên Nhi và một đám công tử tiểu thư trầm mặc mà đứng, đợi quyết chiến cuối cùng, hoặc là nói đợi Bạch Đế Sơn bị máu nhuộm đỏ.
- Áo nghĩa?
Có thể đâm phá hư không thì chỉ có áo nghĩa, Vũ Hóa Thần không dám lơ là, lập tức khống chế Bản Mệnh Châu tránh sang bên khác. Đồng thời trên cổ xuất hiện ấn ký hỏa diễm, trong không trung bên trái ngưng kết ra một tấm thuẫn bài hỏa diễm.
- Ồ?
Mũi kiếm đó đã đâm đến, lại thoải mái đột phá thuẫn bài hỏa diễm, tiếp theo hóa thành hư vô rồi biến mất. Vũ Hóa Thần đột nhiên bừng tỉnh, phẫn nộ quát:
- Giả, không phải áo nghĩa, đây chỉ là một loại bí thuật.
Có thể đâm phá hư không, khẳng định là áo nghĩa loại không gian, đây là ảo tượng chứ không phải áo nghĩa, là một loại bí thuật từ trong áo nghĩa phân hoá ra. Ví dụ như Di Hình Ảo Ảnh của Lục Ly, Minh Vũ liền kết luận là một loại bí thuật, diễn hóa ra từ trong áo nghĩa.
- Ha ha ha, ngươi bị lừa rồi!
Tiếng cười to của Dạ Tra vang lên, thân thể biến mất tại chỗ, hóa thành một cơn gió bay tới. Dạ Kiêu không hiểu áo nghĩa, vốn là phối hợp với hắn để công kích, hắn mới là chủ lực của công kích.
Ánh mắt Vũ Hóa Thần lập tức nhìn về phía Dạ Tra, dùng thần niệm tìm kiếm chân thân của hắn. Chờ khi Vũ Hóa Thần phát hiện Dạ Tra, Dạ Tra đã đến phía trên đỉnh đầu hắn, trong tay Dạ Tra xuất hiện một đôi móc câu màu hoàng kim, quát lạnh nói:
- Vũ Hóa Thần, cho ngươi xem cái gì mới là áo nghĩa cao cấp!
Một đôi móc câu của Dạ Tra đột nhiên vung lên trong không trung, xung quanh gió mây cùng động, vô số huyền khí điên cuồng ùa tới, Dạ Tra đột nhiên quát to:
- Liệt Không Áo Nghĩa!
Những huyền khí đang ùa tới toàn bộ ngưng tụ ra một cái móng vuốt to như cơ thể người, bên trên còn tỏa ra quang mang màu hoàng kim, móng vuốt đó ngưng tụ quá nhanh, một cái, hai cái, mười cái, một trăm cái.
Cuối cùng trên thiên không xuất hiện mấy trăm móng vuốt, đột nhiên vồ xuống phía dưới. Nơi móng vuốt đi qua, không gian toàn bộ vỡ ra từng khe nứt rất nhỏ, cảnh tượng này giống như là không gian đều bị cào rách.
- Khủng bố quá.
Mặc dù Lục Ly ở xa, nhưng thiên uy cuồn cuộn như vậy hắn sao có thể không nhìn thấy? Móng vuốt màu hoàng kim cực lớn đó giăng đầy trời như vậy, giống như những móng vuốt của thần, muốn xé rách cả vòm trời.
- Đi!
Đại chiến kinh thiên như vậy, Lục Ly sao có thể bỏ qua? Thân thể hắn nhảy vào trong nước, dùng tốc độ nhanh nhất lặn về phía bên đó.
- Tinh Hỏa Áo Nghĩa, Tinh Hỏa Chi Thuẫn!
Bên Vũ Hóa Thần truyền đến một tiếng rống giận dữ, hắn cũng vận dụng áo nghĩa, hơn nữa áo nghĩa của hắn còn dung hợp hoàn mỹ với huyết mạch thần kỹ.
Ấn ký hỏa diễm ở trong cổ của hắn không ngừng xuất hiện hỏa diễm, hỏa diễm đó tiến vào trong Bản Mệnh Châu. Tiếp theo Bản Mệnh Châu trở nên xoay tròn, bên trong bắn ra từng con hỏa long màu lam, những hỏa long đó phóng lên cao, lượn vòng trong không trung. Rất nhanh liền ngưng tụ thành một chiếc thuẫn bài cực lớn, cản một móng vuốt hoàng kim đang gào thét bổ xuống.
- Rầm rầm rầm rầm.
Vô số móng vuốt màu hoàng kim va chạm với thuẫn bài từ hỏa long màu lam đan vào nhau tạo thành, bộc phát ra tiếng nổ mạnh vang trời, không gian xung quanh vốn đã vỡ ra những vết nứt nhỏ, lúc này càng vỡ ra to hơn, giống như một tấm gương vỡ tan.
Tinh Hỏa Thuẫn Bài của Vũ Hóa Thần rất cường đại, vô số móng vuốt đánh lên trên, không ngờ không thể phá được thuẫn bài. Từng móng vuốt biến mất trong không trung, có điều thuẫn bài từ hỏa long màu lam ngưng tụ thành cũng dần dần trở nên ảm đạm.
Vù.
Minh Vũ cuối cùng cũng chạy tới, đứng ở bên phải Vũ Hóa Thần, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
Dạ Tra chờ tất cả móng vuốt hoàng kim biến mất, thân thể lóe lên đi tới phía trước Vũ Hóa Thần, cười nói:
- Vũ Hóa Thần, áo nghĩa này của ngươi cũng tàm tạm, dung hợp không tồi với huyết mạch thần kỹ. Có điều vừa rồi ta chỉ dùng ba thành uy lực, ngươi cảm thấy có thể ngăn cản được lực công kích mười thành của ta không? Ngoài ra ta có thể nói với ngươi, áo nghĩa của ta là áo nghĩa lục phẩm!
- Lục phẩm...
Mắt Vũ Hóa Thần co rút lại, cấp bậc áo nghĩa của hắn không cao, chỉ có nhị phẩm. Có điều dung hợp với huyết mạch thần kỹ thì uy lực có thể đề thăng lên ngang với tam phẩm, của Dạ Tra lại là lục phẩm?
Đến cấp bậc này sẽ không lừa gạt người khác, lại càng không lấy loại chuyện này ra để nói dối. Hắn cũng đã nhìn thấy uy lực của Liệt Không Áo Nghĩa, vừa rồi thiếu chút nữa thì không cản được. Đó còn là ba thành uy lực, nếu mười thành uy lực thì sẽ khủng bố tới mức nào?
- Vũ Hóa Thần, tại hạ bất tài, cảm ngộ áo nghĩa nhị phẩm, thế!
Minh Vũ lên tiếng, thanh âm của hắn lạnh lùng như sông băng vạn năm:
- Thế, chắc ngươi cũng biết là áo nghĩa loại không gian, giết ngươi chắc cũng có chút khó khăn, nhưng vây khốn ngươi thì lại là đơn giản? Một khi ta vây khốn ngươi, hắn dùng Liệt Không Áo Nghĩa công kích, ngươi cảm thấy ngươi có thể chống đỡ được mấy chiêu?
Vũ Hóa Thần im lặng, thế của Minh Vũ là áo nghĩa nhị phẩm, cấp bậc không cao, nhưng là áo nghĩa loại không gian khó chơi nhất. Nếu hai người liên hợp công kích, hắn trong một chiêu là sẽ bị miểu sát.
Minh Vũ dừng một chút, nói:
- Vũ Hóa Thần, thực lực của ta không yếu hơn ngươi, ta lại cam tâm tình nguyện phụng Lục Ly làm chủ. Ngươi chỉ cần làm nô cho thiếu chủ nhà ta trăm năm, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi.
Không đợi Vũ Hóa Thần lên tiếng, Dạ Trađã trầm giọng nói:
- Vũ Hóa Thần, nói thật cho ngươi biết, hai người chúng ta kỳ thật cũng là người hầu của Lục Ly. Ngươi làm nô cho công tử trăm năm, không hề khiến ngươi mất mặt. Nếu ngươi không muốn làm nô, vậy tự sát đi, còn có thể lưu lại toàn thây. Có điều, Vũ gia các ngươi sẽ tan thành mây khói.
Mắt Vũ Hóa Thần lấp lánh, trầm mặc mấy giây, sau đó cắn răng hỏi:
- Ta muốn biết, Lục Ly rốt cuộc là thân phận gì mà đáng để ba người các ngươi đi theo?
Bùm!
Dưới hồ nước xa xa, Lục Ly bay lên, Minh Vũ đỡ lấy hắn. Lục Ly nhìn về phía Vũ Hóa Thần, nói:
- Ta chính là ta, không có thân phận gì đặc thù. Vũ Hóa Thần, bảo ngươi theo ta trăm năm là để mắt tới ngươi rồi, ta cũng không thiếu một Quân Hầu cảnh như ngươi. Mau trả lời nhanh đi, hoặc chết, hoặc hàng!
Chương 387 Nô lệ Quân Hầu cảnh
Trong lòng Vũ Hóa Thần rất rối rắm, không hàng thì sẽ phải chết, với sở tác sở vi của Lục Ly trong khoảng thời gian này, hắn tuyệt đối là không sống được. Tuy Lục Ly còn trẻ, nhưng lại tâm ngoan thủ lạt, người đã chết trên tay hắn cũng không ít.
Đầu hàng?
Làm nô lệ cho một Hồn Đàm cảnh? Anh danh một đời của Vũ Hóa Thần hắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cường giả cũng có tôn nghiêm và ngạo cốt của cường giả. Tu luyện đến cảnh giới này cũng không dễ dàng gì, lại là một trong những nhân vật đỉnh phong nhất của Bắc Mạc.
Hơn nữa Lục Ly còn giết chết Vũ Linh Hư, Vũ Phi Giáp và Vũ Phi Nông cũng vì Lục Ly mà chết. Trong ba Bất Diệt cảnh vừa rồi có một người là tộc đệ của hắn, cũng bị Minh Vũ giết.
Bảo hắn làm nô lệ cho cừu nhân của mình? điều này còn khó khăn hơn là chết.
Nhưng... Nếu hắn không đầu hàng, Vũ gia sẽ tan thành mây khói. Ba Quân Hầu cảnh bên Lục Ly muốn tiêu diệt Vũ gia thì chẳng khác nào là chơi đùa, tùy tiện phái một người tới là có thể san bằng Vũ Đế Thành thành bình địa.
Lục Ly thấy mắt Vũ Hóa Thần lấp lánh, sắc mặt hết xanh lại trắng, biết nội tâm của hắn lúc nàyđang rất rối rắm.
Hắn nghĩ nghĩ nói:
- Vũ Hóa Thần, đừng rối rắm như vậy, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đây là chuyện rất bình thường. Vũ Luân lúc này đã đi theo ta, hắn có phải một người thông mình không? Ngươi đi theo ta cũng không mất mặt gì. Nói không chừng Vũ gia các ngươi còn có thể bởi vậy mà lên cao, có được một hồi đại tạo hóa.
Lục Ly thuận miệng nói bậy, hóa thân làm thần côn, hắn hiện tại rất động lòng với nô lệ Quân Hầu cảnh.
Quan trọng nhất là, nếu cộng thêm Vũ Hóa Thần, trên tay hắn đã có bốn Quân Hầu cảnh. Mà bên Bạch Đế Sơn cũng chỉ có bốn, Đỗ Tranh rất có khả năng sẽ không lộ diện, vậy chính là bốn đối bốn, có sức để liều mạng.
Vũ Hóa Thần vẫn rất do dự, trong lòng thiên nhân giao chiến, hắn nghĩ nghĩ một chút lại cắn răng nói:
- Lục Ly, ngươi mà không nói ra thân phận của ngươi cho ta biết, ta thà chết còn hơn!
Nếu Lục Ly không có thân phận đặc thù, sao lại có ba Quân Hầu cảnh đi theo? Vũ Hóa Thần căn bản không tin.
Hắn có tôn nghiêm và ngạo cốt, đám người Minh Vũ sao lại không có? Ai lại cam tâm đi theo một tên mao đầu tiểu tử Hồn Đàm cảnh. Tuy thiên tư của Lục Ly không tồi, nhưng vẫn chưa giác tỉnh huyết mạch, có tiền đồ gì mà nói?
Lần này đến phiên Lục Ly do dự, hắn không muốn bại lộ thân phận của mình. Hoặc là nói... Hắn không muốn mượn thế của Lục gia, hắn rất xa lạ với Lục gia, cũng không có quá nhiều cảm tình.
Hắn từ nhỏ đến lớn đều là dựa vào chính mình, nếu mượn thế của Lục gia, hắn cảm thấy mình sẽ biến thành một tên công tử hoàn khố giống như Hứa Diệu Dương.
Trầm tư nửa nén hương, hắn cuối cùng cũng hạ quyết định, hắn không muốn mượn thế của Lục gia, lại có thể mượn thế của cha hắn.
Hắn nói:
- Vậy thì nói với ngươi vậy, cảnh giới của cha ta ở trên ngươi, hơn nữa có thể càn quét người cùng cảnh giới.
- Nhân Hoàng!
Vũ Hóa Thần biến sắc, sau đó hắn đột nhiên nhớ tới một người, một cường giả trẻ tuổi từng đại náo Bạch Đế Sơn. Tuy việc này Bạch gia đã phong tỏa tin tức, nhưng hắn vẫn nghe được một chút phong phanh.
- Lục Ly? Họ Lục?
Trong ánh mắt Vũ Hóa Thần tinh mang rạng rỡ, trầm giọng hỏi:
- Phụ thân của ngươi là Lục Nhân Hoàng?
Lục Ly hơi gật đầu, thân thể Vũ Hóa Thần chấn động, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua chát, trong lòng thầm mắng Vũ Phi Giáp mất trăm lần.
Vũ Phi Giáp không ngờ lại trêu chọc con của Lục Nhân Hoàng? Lục Nhân Hoàng hai mươi năm trước đã đạt tới Nhân Hoàng cảnh, một chiêu đã thiếu chút nữa đập chết Thiên Ngục lão nhân, Lục Ly có ba Quân Hầu cảnh đi theo cũng rất dễ lý giải.
Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ, cắn răng nói:
- Đi theo ngươi quả thật cũng không tính là mất mặt, có điều ta muốn ngươi đảm bảo an toàn cho Vũ gia, còn nữa... Vũ gia gặp nạn, ngươi phải hỗ trợ.
Một khi Vũ Hóa Thần đi theo Lục Ly, hắn đã không thể chiếu cố cho Vũ gia. Vũ Đế Thành không có Quân Hầu cảnh tọa trấn, rất dễ bị gia tộc khác công kích tiêu diệt.
Lục Ly hơi cảm thấy khó xử, đợi làm xong chuyện nơi này hắn phải tới Trung Châu, Trung Châu cường giả như mây, mấy người của Thanh Loan tộc lại không thể tới Trung Châu, hắn tất nhiên hy vọng có thể dẫn theo Vũ Hóa Thầnvà Minh Vũ, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Nếu mang theo Vũ Hóa Thần, vậy làm sao có thể chiếu cố được Vũ gia?
Lục Ly nhìn Dạ Tra, Dạ Tra lập tức hiểu ý Lục Ly, hơi gật đầu.
Lục Ly yên tâm rồi, Dạ Tra đã tỏ ý có thể chiếu cố Vũ gia, hắn nhìn Vũ Hóa Thần, nói:
- Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, nếu ngươi lo lắng, ta có thể thề.
- Không cần!
Vũ Hóa Thần rất quyết đoán nói:
- Con trai của Lục Nhân Hoàng, chắc khinh thường lừa người khác.
Sau khi nói xong Vũ Hóa Thần cúi đầu thật thấp, khom người chắp tay nói:
- Vũ Hóa Thần tham kiến thiếu chủ!
- Thiếu chủ?
Khóe miệng Lục Ly lộ ra một nụ cười khổ, xem ra Vũ Hóa Thần vẫn không công nhận hắn, sở dĩ cúi đầu là vì Lục Nhân Hoàng.
Có điều ngẫm lại cũng dễ hiểu thôi, cúi đầu với cường giả Nhân Hoàng cảnh, không ai cười nhạo Vũ Hóa Thần. Huống chi Lục Nhân Hoàng còn có thể càn quét Nhân Hoàng cảnh, nếu lúc này hắn không phải ở Hàn Băng Thâm Uyên, tất cả võ giả Bắc Mạc đều phải cúi đầu với hắn.
Lục Ly nhìn Dạ Tra, trong tay Dạ Tra xuất hiện ba viên đan dược màu trắng, hắn ném cho Vũ Hóa Thần, nói:
- Ăn đi, đây là Hồn Trùng Đan. Linh hồn của ngươi khá là cường đại, cho nên phải gieo ba Hồn trùng.
Vũ Hóa Thần tiếp nhận đan dược, trong con ngươi hiện lên một tia thống khổ và khuất nhục, hắn nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi thật dài, cả khuôn mặt dường như trong nháy mắt già đi hơn mười tuổi.
Tay run run giơ lên, bỏ đan dược vào miệng, sắc mặt dần dần trở nên vặn vẹo, giống như một con dã thú dữ tợn.
Minh Vũ Dạ Tra Dạ Kiêu đều có thể thể hội thống khổ trong lòng Vũ Hóa Thần, cái mất đi khi bị gieo Hồn trùng không phải tự do, mà là tôn nghiêm.
Chương 388 Giết hắn
Cái này cũng giống như nữ tử thanh lâu lần đầu tiên tiếp khách, cái bọn họ bán kỳ thật không phải thân thể, mà là tôn nghiêm.
Trong tay Dạ Tra xuất hiện một khối ngọc phù, trong tay hắn Huyền lực lấp lánh, ngọc phù dần dần sáng lên. Minh Vũ Dạ Tra Dạ Kiêu đều vươn thần niệm nào, cảm ứng Hồn trùng trong cơ thể Vũ Hóa Thần.
Đợi một nén hương, ngọc phù trong tay Dạ Tra không còn tỏa sáng, Minh Vũ nói khẽ với Lục Ly:
- Ba Hồn trùng đều chui vào trong Hồn Đàm của Vũ Hóa Thần, với cảnh giới linh hồn của Vũ Hóa Thần, không phá được Hồn trùng. Hơn nữa một khi hắn động tới một con Hồn trùng, hai con khác sẽ lập tức cắn xé Hồn Đàm của hắn, Vũ Hóa Thần sẽ chết ngay lập tức, Hồn trùng này khá là cao cấp, không thành vấn đề.
Dạ Tra bay tới, đưa ngọc phù cho Lục Ly.
Chỉ có Lục Ly luyện hóa ngọc phù, mới có liên hệ với Hồn trùng, Vũ Hóa Thần cũng sẽ không dám động tới Lục Ly. Bởi vì Lục Ly là chủ nhân của Hồn trùng, một khi Vũ Hóa Thần nổi lên sát tâm với Lục Ly, hoặc là không phục tùng mệnh lệnh của Lục Ly, Hồn trùng sẽ lập tức chủ, cắn Hồn Đàm của Vũ Hóa Thần.
Lục Ly phóng thích Huyền lực, luyện hóa ngọc phù, rất nhanh đã có liên hệ tinh thần với Hồn trùng.
Hắn rất hài lòng, gật đầu nói:
- Vũ Hóa Thần, ân oán của ta và Vũ gia các ngươi chấm dứt từ đây. Ta sẽ trả lại tự do cho Vũ Luân, để hắn trở về tọa trấn Vũ gia. Chuyện ta đã đáp ứng ngươi, tất nhiên sẽ làm được.
- Tạ thiếu chủ!
Vũ Hóa Thần lại khom người, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, khóe mắt hắn không ngờ xuất hiện nếp nhăn, bên tai xuất hiện một ít tóc trắng, không cần nghĩ cũng biết một hồi vừa rồi đã trùng kích nội tâm hắn mạnh tới cỡ nào.
- Đi, về thôi!
Lục Ly vung tay, Minh Vũ dẫn theo hắn đạp sóng mà đi, rất nhanh liền bay lên trên phi thuyền thiết giáp. Những người còn lại đều đuổi theo, nhìn thấy thi thể bồng bềnh phía dưới, khóe miệng Vũ Hóa Thần co rúm lại, trong mắt đều là vẻ thống khổ.
- Đi về trước đi, lát nữa ta sẽ sai người tới mang những thi thể này về an táng.
Đã thu Vũ Hóa Thần làm nô lệ, cừu hận của Lục Ly đối với Vũ gia cũng phai nhạt đi nhiều. Người chết là hết, nể mặt Vũ Hóa Thần, hỗ trợ an táng một chút cũng không có gì.
Dạ Kiêu khống chế phi thuyền thiết giáp bay tới Lạc Thần Thành, nơi này cách Lạc Thần Thành không xa, chỉ nửa canh giờ là đến Lạc Thần Thành.
Khi Lục Ly dẫn theo bốn người bay xuống, đám người Bùi An nhìn thấy Vũ Hóa Thần cung kính đứng sau Lục Ly, ai nấy đều ngây ra như phỗng, miệng há lưỡi cứng không nói nên lời.
Lục Ly không để ý tới mọi người, dẫn theo bốn người đi vào trong đại điện, sau khi đi vào hắn nhìn Vũ Hóa Thần hỏi:
- Nếu mấy người chúng ta tới Bạch Đế Sơn, có thể có phần thắng không?
Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ một chút rồi trầm giọng nói:
- Đỗ Tranh không ra tay, có năm thành tỷ lệ thắng. Nếu Đỗ Tranh ra tay, tỷ lệ thắng bằng không!
- Đỗ Tranh!
Lục Ly và Minh Vũ nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên một tia ngưng trọng, hai người Dạ Tra không rõ tình huống bên ngoài, cho nên cũng không có phản ứng quá lớn.
Người đứng thứ hai trên Bắc Mạc Chiến Thần Bảng, tồn tại xếp hạng còn trên cả Thiên Ngục Lão Nhân. Nếu hắn xuất thủ, bốn người Dạ Tra Minh Vũ thực sự là không đáng để trong mắt.
Lục Ly có chút tò mò nhìn về phía Vũ Hóa Thần, hỏi:
- Nghe đồn trong Quỷ Cốc có một cường giả thần bí, giúp các ngươi kích sát Thiên Ngục Lão Nhân, người đó có phải là Đỗ Tranh không?
Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ, nói:
- Không chắc, nhưng theo ta đoán, có tám phần khả năng.
- Không chắc.
Lục Ly rất kinh ngạc, trong mắt Minh Vũ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Chuyện Quỷ Cốc rõ ràng chính là đám người Vũ Hóa Thần mưu đồ bí mật, hắn không ngờ lại không biết thân phận của cường giả thần bí?
Vũ Hóa Thần giải thích:
- Trên thực tế, chuyện lần này không phải Vũ gia chúng ta chủ đạo, mà là quốc chủ Thiên Hàn Quốc Đỗ Hành chủ đạo. Bao gồm cả chuyện hai người Vũ Phi Nông đột kích giết ngươi, kỳ thật là cố ý phái hai người đi tìm chết. Mục đích chính là triệt để chọc giận Thiên Ngục Lão Nhân, dẫn hắn rời Thiên Đảo Hồ tới Quỷ Cốc để lừa giết.
- Hả?
Lục Ly kinh hãi, không ngờ mục đích chủ yếu của Vũ Phi Nông không phải là giết hắn, mà là đi tìm chết? Thế này cũng quá độc ác rồi.
Vũ Hóa Thần tiếp tục nói:
- Lần trước sau khi Bạch Hỉ trở về từ Vũ Đế Thành, Đỗ Hành liền phái người liên hệ với chúng ta. Ta bí mật tới Thiên Hàn Quốc một chuyến, Đỗ Hành định ra sách lược, tộc trưởng của hai vương tộc còn lại cũng đều tới. Đỗ Hành cam đoan có thể kích sát Thiên Ngục Lão Nhân, chúng ta mới bố trí cạm bẫy.
- Cường giả thần bí đó là Đỗ Hành mời đến.
Vũ Hóa Thần dừng một chút, nói:
- Người thần bí đó không trực tiếp động thủ, mà là giúp chúng ta bố trí đại trận trong Quỷ Cốc, vây khốn Thiên Ngục Lão Nhân, chúng ta mới có thể kích sát hắn. Cũng chính bởi vì bọn họ không động thủ, Thiên Ngục Lão Nhân mới có cơ hội giết chết Dạ gia tộc trưởng, Bạch Hỉ mới có thể kéo một Quân Hầu cảnh đồng quy vu tận, Bạch Lãnh mới có thể trốn thoát.
- Nếu cường giả thần bí đó động thủ, Thiên Ngục Lão Nhân tuyệt đối không có cơ hội giết chết Dạ gia tộc trưởng. Bởi vì ta cảm thấy chiến lực của người đó vô cùng khủng bố, không kém Thiên Ngục Lão Nhân, ở Bắc Mạc chỉ có hai người mạnh hơn Thiên Ngục Lão Nhân. Người của Thần Miếu không thể động thủ, vậy chỉ có Đỗ Tranh!
- Sở dĩ suy đoán ra Đỗ Tranh, kỳ thật cũng có liên quan tới việc hắn không động thủ. Đỗ Tranh là người của Trung Châu Đỗ gia, mấy đại tộc và thế lực lớn đỉnh phong bên Trung Châu từng có ước định. Thế lực của gia tộc ở Trung Châu không thể nhúng tay vào phân tranh của các đại châu còn lại, trừ phi Đỗ gia từ bỏ địa bàn Trung Châu, toàn tâm toàn ý đến Bắc Mạc phát triển...
- Còn có một điểm, các thế lực của Bắc Mạc kỳ thật vẫn hoài nghi Thiên Hàn Quốc Đỗ gia và Trung Châu Đỗ gia là có quan hệ với nhau. Rất có khả năng, Thiên Hàn Quốc Đỗ gia kỳ thật chính là một chi nhánh của Trung Châu Đỗ gia.
Chương 389 Kỳ tích
- Trung Châu Đỗ gia âm thầm phái một chi nhánh đến Bắc Mạc phát triển, sau đó nâng đỡ Bắc Mạc Đỗ gia nhất thống Bắc Mạc. Cường giả thần bí lại là Đỗ Hành mời đến, cho nên khả năng cường giả thần bí chính là Đỗ Tranh đạt tới tám phần.
Dưới một phen giải thích của Vũ Hóa Thần, Lục Ly và Minh Vũ xem như đã hiểu, hai người Dạ Tra thì cái hiểu cái không, nên cũng không hỏi nhiều.
Lục Ly chỉnh lý lại suy nghĩ một chút, phát hiện suy đoán của Vũ Hóa Thần rất có đạo lý.
Bởi vì Thiên Hàn Quốc hình như mới lập quốc được mười năm năm? Mà thời gian Thiên Phạt Phách Mại Tràng tiến vào Bắc Mạc cũng không dài. Quốc chủ của Thiên Hàn Quốc họ Đỗ, sau lưng Thiên Phạt Phách Mại Tràng cũng là Đỗ gia, thế không khỏi quá trùng hợp rồi?
- Không đúng...
Trong đầu Lục Ly xuất hiện một nghi hoặc, hắn hỏi:
- Vũ Hóa Thần, ngươi không phải nói Đỗ Tranh không thể nhúng tay vào phân tranh của Bắc Mạc à? Vậy không phải đại biểu cho hắn không thể quang minh chính đại động thủ? Nếu hắn không thể động thủ, vậy chúng ta còn ngại gì.
Vũ Hóa Thần cười khổ một tiếng, chắp tay nói:
- Thiếu chủ, không thể quang minh chính đại động thủ là vì không thể lưu lại chứng cớ. Nếu Đỗ Tranh cường hành động thủ, sau đó tiêu diệt hết người ở toàn trường thì sao? Nếu hắn cải trang lặng lẽ xuất thủ thì sao? Chỉ cần không có chứng cớ thì đại tộc bên Trung Châu làm sao mà quản được? Đối với Trung Châu đại tộc mà nói, Bắc Mạc chính là một vùng đất hoang vu chim không ỉa mà thôi.
Minh Vũ nghĩ nghĩ, khuyên:
- Thiếu chủ, không thể làm việc lỗ mãng, nếu Đỗ Tranh thật sự có quan hệ với Đỗ Hành, Trung Châu Đỗ gia muốn nâng đỡ Bắc Mạc Đỗ gia nhất thống Bắc Mạc. Ngươi đi tới Bạch Đế Sơn chính là làm hỏng chuyện tốt của Đỗ gia, Đỗ Tranh tuyệt đối sẽ ra tay.
Hai người Dạ Tra không nói gì, đối với hai người mà nói, bất kỳ quyết định nào của Lục Ly cũng là chính xác, hai người chỉ biết cắm đầu chấp hành. Bởi vì Lục Ly là Thánh Chủ, hai người là tùy tùng trung thành của hắn.
- Trước tiên cứ xem tình huống đã.
Lục Ly không dám hành động mạo muội, đắc tội với người đứng thứ hai Bắc Mạc không phải là trò đùa, làm không tốt sẽ toàn quân bị diệt.
Lục Ly gọi Bùi An tới, bảo hắn truyền tin hỏi tình huống bên Bạch Đế Sơn, sau đó lấy tịnh chế động, chờ đợi thời cơ.
...
Tình huống bên Bạch Đế Sơn không tốt cũng không xấu, mấy trăm người không ngừng oanh kích hộ sơn đại trận, đại trận đó lại giống như một cái xác rùa, mãi không phá được. Mấy trăm người giống như một đám tiểu hài tử cầm gậy gỗ, đập thế nào cũng không làm vỡ được xác rùa. Hộ sơn đại trận chỉ không ngừng lấp lánh quang mang, lại không có một tia rung động.
Người phía dưới đã triệt để yên tâm, nhìn tình huống thì ít nhất mấy ngày cũng không phá được. Còn có người vô tâm vô phế, tâm tư đơn thuần, cho rằng người bên ngoài vĩnh viễn không phá được hộ sơn đại trận, không ngờ bắt đầu cười nhạo khiêu khích võ giả bên ngoài, thậm chí có người còn trực tiếp nhục mạ bọn Đỗ Hành.
Yên phu nhân nhìn vòng bảo hộ bảy màu trên đỉnh đầu mấy lần, tựa vào tọa ỷ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, nàng ta phun ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm nói:
- Chắc có thể kiên trì được năm sáu ngày, hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện!
- Kỳ tích?
Bạch Hạ Sương có chút tò mò hỏi:
- Tiểu cô, ngươi là nói Lục Ly sẽ đến cứu chúng ta sao?
- Ha ha!
Yên phu nhân cười chua chát, nói:
- Đừng hy vọng vào Lục Ly, ta rất hiểu tính cách của hắn, nếu có thể thì hắn đã sớm tới hỗ trợ rồi. Ta là hy vọng vào hai phe khác, đương nhiên... Hy vọng kỳ thật cũng không lớn.
- Hai phe?
Bạch Thu Tuyết rất kinh ngạc, nàng ta thật sự không nghĩ ra Bắc Mạc còn có ai có thể giúp Bạch gia, Yên phu nhân không ngờ lại bất động thanh sắc tìm hai nhà hỗ trợ?
Yên phu nhân xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẹ giọng giải thích:
- Một phe là Thần Miếu, ta đã lấy ra tất cả tài phú và linh tài bảo vật của Bạch gia, thỉnh cầu Thần Miếu Đại tổng quản xuất thủ. Rất rõ ràng... Thần Miếu không để ý đến, nếu không đám người của Thiên Ngục Thành cũng không vào được.
Bạch Thu Tuyết gật đầu, Thần Miếu chưa bao giờ nhúng tay vào phân tranh của bất kỳ thế lực nào, mấy chục vạn năm qua đều không có ngoại lệ, không thể bởi vì một số linh tài bảo vật của Bạch gia mà xuất thủ.
Nàng ta hỏi:
- Tiểu cô, vậy phe còn lại thì sao?
Yên phu nhân chỉ vào phía đông nam nói:
- Thanh Châu, Thanh Châu đệ nhất bá chủ Thần Dương Điện là gia tộc thất phẩm. Chỉ cần Thần Dương Điện xuất động mấy cường giả tới đây, thế cục của Bắc Mạc lập tức được cởi bỏ. Sau khi lão tổ tông gặp chuyện không may, ta lập tức vận dụng phương thức đặc thù truyền tin cho một tiểu gia tộc của Thanh Châu, nhờ bọn họ liên hệ với Thần Dương Điện, đáng tiếc hiện tại vẫn không có tin tức truyền đến.
- Thần Dương Điện!
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương hơi dấy lên một tia hy vọng, bọn họ có nghe nói tới Thần Dương Điện, là bá chủ hoàn toàn xứng đáng của Thanh Châu. Thế lực như Thần Nữ Cung cũng hoàn toàn không thể chống lại nó, gia tộc thất phẩm chính là có ba Nhân Hoàng cảnh, tùy tiện phái một Nhân Hoàng tới là có thể trấn áp tất cả thế lực của Bắc Mạc.
Đại tộc đỉnh phong của Trung Châu có ước định, gia tộc và thế lực Trung Châu không thể nhập chủ các đại châu còn lại.
Nhưng Trung Châu đại tộc không quản được lục địa còn lại, cường giả của Thanh Châu tới Bắc Mạc hỗ trợ lại không phải là đại sự gì. Năm đó Minh Xà Bà Bà còn tới Hàn Băng Thâm Uyên cướp đoạt tinh huyết của Thú Hoàng, đồng thời giết người của Vũ gia.
- Năm sáu ngày!
Bạch Thu Tuyết nắm chặt quyền đầu, có thể xuất hiện kỳ tích hay không thì phải trông vào năm sáu ngày này. Nếu không có kỳ tích xuất hiện, nàng ta thà chết chứ không muốn tham sống sợ chết tới tiểu thế giới sống nốt quãng đời còn lại một cách uất ức.
Kỳ tích không phát sinh!
Ba ngày trôi qua, Thanh Châu không có bất kỳ tin tức gì truyền đến, cuộc đồ sát ở Thiên Đảo Hồ vẫn tiếp tục. Thiên Đảo Hồ có hơn một nửa địa bàn đã thất thủ, đảo cấp bốn có hơn nửa bị chiếm đóng, tử thương đã vượt quá trăm vạn người.
Chương 390 Lục Ly tới rồi
Cũng may liên quân ba nước giết tới mệt mỏi, lệ khí trong lòng cũng được phát tiết gần hết. Những người dẫn đội thấy người chết đã quá nhiều, sợ trời cao và gặp báo ứng, bắt đầu ước thúc thủ hạ.
Cho dù là như vậy, mỗi một thành trì thất thủ, nơi đại quân đi qua đều sẽ biến thành đất cằn. Tất cả tài bảo huyền tinh huyền khí, thậm chí là dược thảo trong dược điền đều sẽ bị cướp sạch toàn bộ. Nữ tử nếu xấu thì còn may mắn, nữ tử nếu xinh đẹp thì thường thường sẽ có kết cục rất bi thảm...
Bên phạm vi thế lực của Lạc Thần Thành cũng xuất hiện mấy nhánh quân đội, ngay lập tức bị thám báo của bọn Bùi An tra xét được. Lục Ly sai Dạ Kiêu đi một chuyến, trảm sát toàn bộ người đến xâm phạm.
Lục Ly rối rắm mấy ngày, tình báo của Bùi An cũng không ngừng truyền đến, Thiên Ngục Thành thất thủ, Bạch Đế Sơn vẫn đang kiên trì, hộ sơn đại trận đó vẫn chưa bị phá. Bảy tám trăm cường giả công kích ba ngày mà đại trận vẫn không có chút dao động, có điều quang mang bảy màu đã trở nên ảm đạm hơn. Năng lượng bên trong rõ ràng là đang liên tục tiêu hao, chắc cũng không chống được quá mấy ngày.
Ba ngày trước, Lục Ly sai Dạ Tra quay về tiểu thế giới một chuyến, ba gã trưởng lão còn lại đều chưa xuất quan, Lục Ly tất nhiên không dám động.
Không nắm chắc tám phần thì hắn cũng không dám xằng bậy, hắn không thể vì cứu người mà để người ta đi chịu chết, điều này đối với đám người Dạ Tra, Minh Vũ là không công bằng.
Thời gian từ từ trôi qua, lại qua hai ngày, bên Bạch Đế Sơn truyền tin quang mang của hộ sơn đại trận càng lúc càng ảm đạm, tùy thời từng lúc đều có nguy hiểm bị phá mở.
Lục Ly như ngồi trên đống lửa, hắn đi qua đi lại trong đại điện ở Lạc Thần Thành, chờ đợi kỳ tích xuất hiện. Hoặc là chờ đợi tin tức Bạch Đế Sơn bị phá, toàn bộ người bị đồ sát truyền đến.
Vào lúc hoàng hôn!
Trên Lạc Thần Thành có bốn bóng đen bay tới, giống như u hồn thổi qua quảng trường trong thành, nhảy vào trong đại điện chỗ Lục Ly.
Trong mắt Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đang đứng sau lưng Lục Ly lập tức có quang mang sáng rực, Dạ Tra ở một bên khác thì cười ha ha:
- Tốt, tốt lắm, đều đột phá rồi.
Bốn người mặc áo đay quần đay, trên mặt là một mảng mơ hồ hiện ra phía trước Lục Ly, toàn bộ khom người nói:
- Tham kiến công tử!
- Lại có thêm ba Quân Hầu cảnh!
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần nhìn nhau, hai người đều thầm kinh hãi. Trong bốn người này có một người là bọn Dạ Kiêu có thể thăm dò ra, khí tức của ba người khác thì rất xa lạ.
- Được, tốt lắm.
Lục Ly mừng rỡ, mấy trưởng lão của Thanh Loan tộc không lãng phí Thăng Long Thảo của hắn, năm người đều đột phá Quân Hầu cảnh, hiện tại dưới tay hắn đã có bảy Quân Hầu cảnh.
Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về phía Vũ Hóa Thần, nói:
- Vũ Hóa Thần, hiện tại những người của chúng ta đã có thể tới Bạch Đế Sơn chưa? Ta chỉ muốn cứu Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương, hai người đó là bằng hữu cta!
Vũ Hóa Thần trở nên trầm ngâm, một lát sau hắn lên tiếng:
- Nếu ngươi muốn bảo vệ Bạch gia, ta nhận định là rất khó, Đỗ Tranh rất có khả năng sẽ ra tay, chúng ta vẫn không có phần thắng. Nhưng nếu ngươi chỉ muốn cứu hai người, ta nghĩ hy vọng vẫn là rất lớn, Đỗ Tranh chắc sẽ có cố kỵ. Nếu... Thiếu chủ ngươi nói ra thân phận, cứu người sẽ tuyệt đối không thành vấn đề.
- Không thể nói ra Thân phận!
Lục Ly nói một cách vô cùng khẳng định, ánh mắt hắn lại hướng về phía Dạ Tra:
- Dạ tộc trưởng, ngươi có thể chống đỡ được Quân Hầu cảnh đỉnh phong không? Đỗ Tranh chắc đã cảm ngộ áo nghĩa ngũ phẩm hoặc là lục phẩm.
Dạ Tra trầm mặc một lát, gật đầu nói:
- Nếu công tử khẳng định muốn làm như thế, vậy thì không thành vấn đề. Ta có thể ngăn cản một lát, ít nhất thì hắn cũng không giết được ta.
- Tốt!
Lòng tin của Lục Ly tăng mạnh, có Dạ Tra ngăn cản Đỗ Tranh, bên hắn còn có sáu Quân Hầu cảnh, chẳng lẽ lại không đấu lại được bốn người Đỗ Hành, Tử Hoàn Ninh?
Hắn quát lớn:
- Bùi An, lăn vào đây!
Bùi An rất nhanh liền từ Bên ngoài xông vào, Lục Ly hạ lệnh:
- Lập tức mở truyền tống trận, chúng ta muốn tới Thiên Ngục Thành. Ngoài ra các ngươi đều tới Huyết Sát Đảo, nếu không đối kháng được kẻ địch xâm nhập, các ngươi trước tiên cứ tản ra tránh né, chờ ta trở lại.
- Tuân mệnh!
Bùi An hiện tại vô cùng nghe lời Lục Ly, lập tức lĩnh mệnh đi xuống, Lục Ly vung tay lên nói:
- Đi thôi, tới Thiên Ngục Thành.
Minh Vũ có chút do dự hỏi:
- Thiếu chủ, hay là... Ngươi đừng đi, chúng ta sẽ tận lực hoàn thành nhiệm vụ.
- Sai rồi!
Vũ Hóa Thần lại nói:
- Thiếu chủ phải đi, vào thời khắc mấu chốt nói không chừng có thể ngăn được Đỗ Tranh.
Minh Vũ nghĩ nghĩ một chút rồi không nói nữa, Lục Ly đã xông ra ngoài. Bùi An ở bên ngoài sai người mở truyền tống trận, tám người Lục Ly nhảy vào trong truyền tống trận.
...
Rầm rầm rầm rầm.
Trên Bạch Đế Sơn quang mang lấp lánh, từng thời từng khắc đều giống như có bảy tám trăm pháo hoa tỏa ra. Sắc trời đã gần đến hoàng hôn, quang mang nổ ra trở nên cực kỳ chói mắt, Thiên Ngục Thành cách đó không xa cũng có thể thấy rõ ràng.
Mấy vạn võ giả ở phía dưới đã rút ra binh khí, trên thân thể huyền lực lấp lánh. Chỉ chờ khoảnh khắc đại trận bị phá liền xông ra, sau đó tìm quân đội của ba nước mà chém giết, kéo theo mất tên chết cùng.
Mấy Bất Diệt cảnh và một đám Mệnh Luân cảnh còn sống sót của Bạch gia đều phóng ra Mệnh Luân. Trong những người này có rất nhiều người đã lớn tuổi, không muốn tới tiểu thế giới chờ chết, chuẩn bị chôn thây ở Bạch Đế Sơn.
Hộ sơn đại trận Bên trên đã mỏng như tờ giấy, quang mang phát ra cũng không còn là bảy màu, càng lúc càng ảm đạm, tùy thời đều có nguy hiểm bị vỡ ra.
Trên trời cao, hai chiếc phi thuyền thiết giáp giống như hai con cự thú hư không im lặng bồng bềnh ở đó.
Trên giáp bản người đứng đông nghịt, Đỗ Hành, Tử Hoàn Ninh, Kỳ Thiên Hà, Dạ Lệ đều có mặt. Ở một bên khác khác Đỗ Tử Lăng, Dạ Vũ Hàm, Tử Liên Nhi và một đám công tử tiểu thư trầm mặc mà đứng, đợi quyết chiến cuối cùng, hoặc là nói đợi Bạch Đế Sơn bị máu nhuộm đỏ.