-
Chương 376-380
Chương 376 Phần Diệt Chi Luân
Xùy!
Trước mặt vang lên một tiếng xé gió nhỏ nhẹ, trong lòng Vũ Luân và cường giả Vũ gia lập tức trầm xuống, chẳng lẽ lại có tin tức xấu truyền về.
- Hả?
Chúng nhân nhìn về phía trước, lại chỉ thấy một tia gió mát ập đến, tiếp đó là một bóng người dần ngưng kết trên mặt hồ, thân hình người đó cứ như mảnh lá liễu lơ lửng ở trong nước.
- Địch tập!
Toàn bộ cường giả Vũ gia như lâm đại địch, bởi vì tốc độ người tới quá nhanh, nhanh đến mức rất nhiều người đều không biết hắn xuất hiện lúc nào. Ba người Vũ Luân cũng lập tức lấy ra binh khí, thậm chí bụng dưới một người còn sáng lên, chuẩn bị tùy thời phóng ra Mệnh Luân.
Mấy trăm ánh mắt khóa chặt người thần bí đang lướt tới, sở dĩ nói là người thần bí là bởi người này thấy không rõ nét mặt, nhìn qua hoàn toàn mơ hồ. Ngay cả ba người Vũ Luân dùng thần niệm quét tới cũng không nhìn ra được gì.
Vũ Luân cưỡng bách chính mình trấn định, liếc nhìn người thần bí kia vài lần, cất tiếng hỏi:
- Các hạ là ai?
Người thần bí mở miệng, tiếng nói khàn khàn mà trầm thấp, rõ ràng không phải thanh âm vốn có:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là tất cả các ngươi đều phải chết. Từ khoảnh khắc các ngươi đắc tội Lục Ly, Vũ gia các ngươi liền chú định phải bị diệt vong.
- Lục Ly?
Mắt Vũ Luân càng híp chặt hơn, hắn tung người thối lui ra sau, vung tay hô lên:
- Giết hắn!
Hưu hưu hưu
Nháy mắt, mấy trăm võ giả Vũ gia từ trên phi thuyền thiết giáp bay vụt mà xuống, vô số võ giả Hồn Đàm Cảnh Mệnh Luân Cảnh phóng ra Huyền lực. Lần này người Vũ gia phái tới thấp nhất cũng là Hồn Đàm Cảnh, mấy trăm đạo Huyền lực hóa thành đao mang kiếm mang lộng lẫy phá không mà tới, xé rách cả hư không.
Ong ong!
Mười chiếc Mệnh Luân phóng ra, kết hợp với những đao mang kiếm mang kia đồng loạt ầm ầm nện về phía người thần bí. Nếu người này không tránh hoặc không tránh được, lập tức sẽ bị Huyền lực và Mệnh Luân nghiền thành phấn vụn.
Xuy xuy
Thân hình người thần bí lóe lên, cả người tựa hồ biến mất khỏi chỗ cũ, hóa thành một cơn gió nhẹ xuyên thẳng qua lớp Huyền lực dày đặc ngoại phóng. Trong tay hắn xuất hiện hai thanh móc câu hoàng kim, vung vẫy lên giữa trời, phát ra từng đạo tiếng rít, tưởng như muốn rạch phá toàn bộ không gian.
Phanh phanh phanh!
Từng đạo tiếng vang trầm muộn vọng lại, mấy tên võ giả Mệnh Luân Cảnh đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, miệng phun máu tươi ngã vật xuống.
- Cái này...
Mắt Vũ Luân và hai tên võ giả Bất Diệt Cảnh lập tức co rụt lại, tựa như gặp phải quỷ. Võ giả bình thường không dò xét ra được, nhưng ba người lại có thể cảm ứng rõ ràng... người thần bí kia dùng móc câu hoàng kim nhẹ nhàng phá mở từng tầng từng tầng Mệnh Luân!
Tốc độ người thần bí quá nhanh, toàn thân lao vút đi giữa không trung, móc câu hoàng kim xét qua từng chiếc Mệnh Luân. Mấy chiếc Mệnh Luận cứng rắn sánh ngang Huyền khí Thiên giai kia không ngờ lại bị đối phương dùng móc câu nhẹ nhàng phá mở.
Hoang đường.
Mệnh Luân cứng rắn như vậy, làm sao có thể nhẹ nhàng phá mở, dù cho đôi móc câu kia có là Huyền khí Thánh giai trong truyền thuyết thì cũng không thể sắc bén như vậy được.
Phanh phanh phanh
Người thần bí xông vào trong đám đông, mấy trăm người tại trường căn bản không thấy rõ bóng dáng hắn. Chỉ thấy từng đạo hào quang màu hoàng kim sáng lên, tiếp đó thân thể từng người lần lượt nổ tung, từng cỗ thi thể bị hất tung lên trời, sau đó lại rơi rụng xuống. Chỉ sau mấy nhịp thở, đã có mười mấy người bị chém giết.
Toàn bộ võ giả Vũ gia lao ra đều bị dọa sợ, đây là người hay quỷ? Căn bản không thấy bóng dáng đâu, còn làm sao công kích?
Chứng kiến từng tên võ giả Vũ gia nổ tung, sâu trong linh hồn chúng nhân truyền đến cảm giác sợ hãi khôn cùng. Rất nhiều người bất giác tản ra, bỏ chạy. Ai cũng không muốn chết, càng không muốn chết đi một cách không rõ ràng như thế.
- Lui ra!
Vũ Luân quát khẽ một tiếng, đám võ giả bị dọa sợ vội cuống quít bay ngược ra sau. Nơi bụng dưới hai tên Bất Diệt Cảnh bên người Vũ Luân lập tức ngưng hiện Mệnh Luân, một người là Mệnh Luân tầng sáu, một người là Mệnh Luân tầng tám.
Hai người tung người bay vụt lên trên Mệnh Luân, một người trên cổ hiển hiện ấn ký hỏa diễm, một người trên cổ xuất hiện ấn ký hỏa dương. Hai người một cầm chiến đao, một cầm cự phủ điều khiển Mệnh Luân bay tới trước mặt.
Xùy
Người thần bí căn bản không nhìn hai người, hóa thành một cơn gió nhẹ phóng tới nơi võ giả Vũ gia tập trung đông nhất. Thân hình hắn không ngừng lấp lấp, hào quang màu hoàng kim không ngừng sáng lên, mỗi giây qua đi lại có người nổ tung, tốc độ giết chóc nhanh đến không cách nào tưởng tượng.
- Thối lui, thối lui!
Hai tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh rống giận quát lớn, người thần bí xông vào trong đám người Vũ gia, hai bọn họ không tiện công kích, chỉ biết không ngừng gầm thét.
- Phần Diệt Chi Luân!
Tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh trên cổ có ấn ký hỏa diễm phóng thích ra huyết mạch thần kỹ. Từ trong cổ hắn, từng đoàn hỏa diễm tràn vào Mệnh Luân, Mệnh Luân dưới chân cấp tốc xoay chuyển, bên ngoài Mệnh Luân bùng lên liệt hỏa hừng hực.
Mệnh Luân này bỗng chốc biến thành một chiếc hỏa luân, nhiệt độ hỏa diễm rất cao, khiến không khí bốn phía đều bị uốn cong.
- Chết đi...
Trưởng lão Bất Diệt Cảnh Vũ gia lại rống lớn một tiếng, hỏa luân gào thét mà đi, hung hăng đánh tới người thần bí, mặc kệ xung quanh còn có mấy tên võ giả Vũ gia.
- Phần Diệt Chi Luân?
Thân hình người thần bí đột ngột ngưng tụ giữa trời, hắn liếc nhìn hỏa luân bay tới, cười lên giễu cợt:
- Chỉ bằng chút tài mọn này cũng xứng với cái tên bá khí vậy ư? Mở to hai mắt mà nhìn cho kỹ, cái gì mới là huyết mạch thần kỹ cường đại!
Trên cổ người thần bí sáng lên một đạo hắc quang, đáng tiếc hắc quang này rất mơ hồ, khiến người khó mà thấy rõ là ấn ký huyết mạch gì.
- Hắc quang? Chẳng lẽ là ấn ký màu đen?
Vũ Luân đang đứng trên boong tàu đột nhiên cảm giác được một tia không ổn, ấn ký huyết mạch màu đen đại biểu cho cái gì? Đó là đại biểu cho huyết mạch bát phẩm.
Huyết mạch mạnh nhất ở Bắc Mạc chỉ là thất phẩm, trong lịch sử chưa từng xuất hiện qua huyết mạch bát phẩm.
Chương 377 Vũ Luân bị bắt
Nếu người này có được huyết mạch bát phẩm, như vậy tuyệt đối không phải là người Bắc Mạc.
Hưu!
Người thần bí lao vút về phía Mệnh Luân bốc lửa, tốc độ của hắn khiến cho tất cả Hồn Đàm Cảnh Mệnh Luân Cảnh đều thấy không rõ, chỉ có ba người Vũ Luân mới có thể sử dụng thần niệm thăm dò ra được.
Mệnh Luân bố lửa bay múa trên không trung, xung quanh cuộn lên một trận cuồng phong. Tựa hồ ẩn ẩn có bóng người một mực du tẩu quanh Mệnh Luân? Chẳng qua bởi vì chúng nhân thấy không rõ lắm cho nên mới không dám xác định.
- Cái này...
Nội tâm ba người Vũ Luân đều khẽ chấn, ba người bọn hắn đều có thể thăm dò ra được thân ảnh người thần bí. Biết được người thần bí đang một mực xoay tròn quanh Mệnh Luân, Mệnh Luân di động hắn cũng di động, Mệnh Luân xoay tròn một vòng, hắn lại xoay tròn hai vòng
Tốc độ xoay tròn của Mệnh Luân nhanh đến cỡ nào?
Quả thực tốc độ người thần bí này đã đạt tới trình độ khó mà tưởng tượng, lúc này hắn xoay tròn quanh Mệnh Luân thật ra chính là đang triển hiện huyết mạch thần kỹ với ba người.
- Quân Hầu Cảnh? Không, không, tốc độ tộc trưởng Tử gia tộc đều không nhanh được như vậy. Tốc độ người này tuyệt đối đã đạt đến cấp bậc Nhân Hoàng.
Đầu óc Vũ Luân cấp tốc chuyển động, suy đoán đẳng cấp người này, chỉ là kết luận đưa ra sau cùng lại khiến hắn triệt để tuyệt vọng.
Thậm chí lúc này Vũ Luân đã không còn chút tâm tư động thủ nào, hắn biết hôm nay tất cả người Vũ gia ở đây đều phải chết, đừng hòng thoát được một ai.
Tốc độ sánh ngang với Nhân Hoàng Cảnh a!
Ai có thể trốn được? Ai có thể là đối thủ của hắn? Tốc độ lực lượng phòng ngự, vô luận phương diện nào, chỉ cần đạt tới trình độ nhất định, liền sẽ biến thành chiến lực vô cùng khủng bố.
- Chẳng lẽ thật đúng là huyết mạch bát phẩm?
Ánh mắt Vũ Luân lấp lánh, dù có là ở Trung Châu, huyết mạch bát phẩm cũng không nhiều, trên toàn thế giới gia tộc hoặc chủng tộc có được huyết mạch bát phẩm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Xùy
Người thần bí di chuyển vài vòng quanh Mệnh Luân, sau đó thân hình đột nhiên chuyển hướng lao tới võ giả Bất Diệt Cảnh Vũ gia.
Bất Diệt Cảnh Vũ gia vội hoảng hốt điều khiển Mệnh Luân bay về hộ thể, nhưng tốc độ người thần bí này còn nhanh gấp đôi tốc độ xoay tròn của Mệnh Luân, Mệnh Luân làm sao bay nhanh được bằng hắn?
Xoẹt
Tiếng xé gió vang lên, một đạo quỷ ảnh hiện ra bên người cường giả Bất Diệt Cảnh Vũ gia, tiếp đó đầu lâu Bất Diệt Cảnh bay lên. Chiến đao trong tay hắn chỉ mới vừa vung lên, còn chưa kịp công kích...
- Xong rồi!
Tên trưởng lão Vũ gia còn lại cũng đã không còn ý định động thủ, tốc độ người này quá khủng bố. Đừng nói chỉ với chút thực lực của bọn hắn, dù có là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong đều không đỡ nổi một chiêu từ đối phương.
Điều này hệt như thỏ gặp phải chim ưng, còn là ở trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, bọn hắn căn bản ngăn không được, cũng trốn không thoát.
Xoẹt!
Người thần bí vọt về phía hắn, ánh mắt hắn lóe lên, thu lại cự phủ trong tay, đồng thời giơ hai tay lên cao nói:
- Đại nhân, ta đầu hàng!
Quỷ ảnh lướt qua bên cạnh hắn, hắn chỉ thấy trên cổ lạnh lẽo, tiếp đó liền cảm giác được đầu mình bay lên. Hắn còn thấy được dưới cổ mình phun ra một cột máu, suy nghĩ cuối cùng trong đầu hắn là, đáng lý không nên gia nhập Ngoại đường Vũ gia…
Lại một tên võ giả Bất Diệt Cảnh bị giết!
Vũ Luân triệt để tuyệt vọng, thậm chí còn không chạy trốn, hắn chỉ là võ giả Bất Diệt Cảnh trung kỳ, tốc độ phi thuyền thiết giáp lại càng chậm, căn bản không ngăn ai được người thần bí đồ sát.
Trong tay hắn lặng lẽ hiện ra một tấm ngọc phù, sau đó đột nhiên bóp nát. Điều cuối cùng hắn có thể làm chỉ là cảnh báo cho Vũ Hóa Thần, nói cho Vũ Hóa Thần biết bọn hắn đã toàn quân lật chìm.
Người thần bí kia không lao về phía hắn, mà phóng tới võ giả Vũ gia quanh bốn phía, bắt đầu một vòng đồ sát mới.
Trong tầm mắt Vũ Luân, thân thể từng tên võ giả Vũ gia lần lượt nổ tung, vô số người kinh hô, gào thét nhảy xuống trong hồ. Có võ giả Mệnh Luân Cảnh cưỡi Mệnh Luân hoảng hốt tháo chạy tứ xứ, còn có người trốn lên phi thuyền thiết giáp.
Một đám rùa đen làm sao có thể thoát khỏi diều hâu săn giết?
Đáp án hiển nhiên rất rõ ràng, vẻn vẹn nửa nén hương, toàn trường trừ một mình Vũ Luân ra thì đều không ai chạy thoát, thậm chí ngay cả thám báo tiềm phục ở phụ cận cũng bị giết sạch.
Xùy
Người thần bí hóa thành một cơn gió mát ngưng tụ trên boong thuyền, hắn đứng ở trước mặt Vũ Luân, cách chừng một trượng. Đôi móc câu hoàng kim còn đang nhỏ máu, tí tách đánh lên boong tàu, phát ra từng tiếng khiến người sợ hãi.
Vũ Luân nhìn chằm chằm khuôn mặt mơ hồ của người thần bí, trong miệng phun ra ba chữ:
- Thanh Loan Tộc?
Thân là túi khôn Vũ gia, tự nhiên Vũ Luân biết được cũng nhiều. Thanh Loan Tộc là chủng tộc ở Trung Châu, còn là chủng tộc tan biến diệt tuyệt từ mấy ngàn năm trước, nhưng Vũ Luân vẫn từng thấy qua tư liệu về bọn họ.
Thanh Loan Tộc thân là chủng tộc tốc độ nhanh nhất trên thế giới này, có được một ít đặc thù rất rõ ràng, tỉ như huyết mạch bát phẩm, đặc trưng này thực sự quá hiếm thấy, Vũ Luân có thể từ đó suy đoán ra cũng là điều bình thường.
Nét mặt mơ hồ của người thần bí dần trở nên rõ ràng, lộ ra gương mặt tinh thần quắc thước, lỗ tai vót nhọn cũng hiển lộ ra, Vũ Luân nhìn một cái, gật đầu nói:
- Quả nhiên là tiền bối Thanh Loan Tộc, tại hạ chỉ có chút không hiểu là, vì sao ngài phải giúp Lục Ly?
- Ngươi ngược lại có chút nhãn lực.
Dạ Tra cười nhạt một tiếng, giải thích nói:
- Ta không phải giúp hắn, mà là chấp hành mệnh lệnh của hắn, bởi vì Lục Ly là Thánh Chủ của Thanh Loan Tộc chúng ta.
- Ách?
Thần sắc Vũ Luân đầy vẻ chấn kinh, Dạ Tra lại không có ý định nói nhiều với hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn tự mình phế đi Thần Hải, hay là phải để ta phế giúp ngươi?
Vũ Luân lần nữa kinh ngạc, không ngờ Dạ Tra lại không giết hắn? Phế đi Thần Hải hắn còn có thể lần nữa ngưng tạo được. Mặc dù thời gian ngắn sẽ mất đi chiến lực, nhưng chỉ cần còn sống liền còn có hy vọng.
Chương 378 Đường sống
Vũ Luân nhìn Dạ Tra một cái, phi thường quả quyết vỗ xuống bụng dưới, trong miệng tuôn ra máu tươi, Thần Hải đã bị hắn tung chưởng vỗ nát.
Thần Hải nứt vỡ liền không thể sử dụng Huyền lực, tự nhiên không cách nào vận dụng Mệnh Luân, tính là đã mất đi chiến lực. Dạ Tra khẽ gật đầu, giới chỉ trong tay sáng lên, thu lại phi thuyền thiết giáp, sau đó bắt lấy Vũ Luân phóng vút về phía Huyết Sát Đảo.
Tốc độ Dạ Tra rất nhanh, vẻn vẹn mấy chục nhịp thở liền đã vọt tới trên Huyết Sát Đảo, thân hình chớp lóe mấy lượt liền xông vào trong Huyết Sát Bảo.
Mặt hắn lại lần nữa dần trở nên mơ hồ, ném mạnh Vũ Luân xuống đất, trầm giọng nói:
- Toàn bộ người Vũ gia đều đã bị giết sạch, đây là thủ lĩnh dẫn đội của bọn hắn.
Bá bá bá!
Sắc mặt đám người Liễu Di đại biến, hệt như gặp phải quỷ. Dạ Tra ra ngoài mới hai ba nén hương, liền đã diệt sát toàn bộ người Vũ gia, còn bắt về cường giả dẫn đội?
Minh Vũ liếc nhìn Vũ Luân, sau đó lại liếc nhìn Dạ Tra một cái, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Nhưng hắn không nói gì mà chỉ đảo mắt nhìn về phía Lục Ly.
Lục Ly lại chẳng hề có vẻ gì là ngạc nhiên, phải biết Dạ Tra đã đột phá Quân Hầu cảnh, còn có được huyết mạch bát phẩm, lại cảm ngộ áo nghĩa. Nếu ngay cả mấy tên Bất Diệt Cảnh đều không đánh chết, vậy chẳng phải Thanh Loan Tộc chỉ có mỗi hư danh.
Hắn nhìn xuống Vũ Luân hỏi:
- Tên họ, cảnh giới, chức vị tại Vũ gia của ngươi là gì?
Vũ Luân vừa tiến vào liền nhận ra Lục Ly, chân dung Lục Ly hắn đã xem qua rất nhiều lần. Hắn nhìn Minh Vũ phía sau Lục Ly một cái, trong lòng càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc.
Hắn trầm tư thoáng chốc, sau đó thành thật nói:
- Ta gọi Vũ Luân, là trưởng lão Nội đường Vũ gia, Bất Diệt Cảnh trung kỳ.
Trong đại điện lần nữa vang lên một tràng tiếng xì xào huyên náo, đối với Liễu gia mà luận, đừng nói Bất Diệt Cảnh, dù có là Mệnh Luân Cảnh cũng đã là cường giả mạnh đến mức khiến bọn họ phải ngước mắt mà nhìn.
Lục Ly nhấc tay đè xuống huyên náo trong đại điện, gật đầu nói:
- Tộc trưởng các ngươi ở đâu? Bên này tổng cộng tới bao nhiêu người, mấy đạo nhân mã?
Vũ Luân không chút giấu giếm nói:
- Tộc trưởng đi Thiên Ngục Đảo, bên này do ta phụ trách, tổng cộng sáu nhóm người, cộng lại hơn tám nghìn.
Lục Ly nhìn sang Dạ Tra hỏi:
- Hiện tại đã giải quyết xong mấy lộ nhân mã?
Dạ Tra trả lời:
- Hai lộ, cộng thêm bên này là ba lộ. Nhiều nhất nửa canh giờ, lão tứ liền có thể diệt sạch toàn bộ những lộ còn lại.
Trong mắt Minh Vũ lóe lên tinh mang, nghe ngữ điệu Dạ Tra, bọn hắn còn có người? Làm sao bên cạnh Lục Ly lại đột nhiên toát ra mấy tên cường giả bí ẩn thế này? Xem ra vị thiếu chủ này của hắn càng lúc càng thần bí.
Lục Ly lại hỏi dò:
- Vũ Luân, lần này ba nước các ngươi tới bao nhiêu Quân Hầu Cảnh?
Vũ Luân thoáng trầm ngâm, nghĩ một lát mới nói:
- Ta nói rồi, liệu có thể sống sót hay không?
Vũ Luân là người thông minh, người thông minh thường thường đều sợ chết. Hắn cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn, nếu nói mà cũng chết, vậy nói ra lại có nghĩa lý gì?
Câu hỏi này khiến Lục Ly trầm mặc, giết thì tất nhiên là phải giết, thả Vũ Luân ra căn bản là điều không thể, nhưng nếu giết Vũ Luân lại không chịu nói.
Lát sau Lục Ly mở miệng nói:
- Ta không giết ngươi, nhưng ngươi nhất định phải trở thành nô lệ của ta. Ta muốn trồng xuống hồn trùng trong đầu ngươi, ngươi chỉ cần phụng sự ta trăm năm. Giờ ngươi là Bất Diệt Cảnh trung kỳ, một trăm năm đối với ngươi mà nói không tính là gì. Nếu ngươi không nguyện ý thì tự sát đi, hai con đường, chính ngươi chọn.
Mắt nhỏ Vũ Luân khẽ híp lại, nhìn chằm chằm Lục Ly nói:
- Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi? Nếu ngươi vi phạm ước định thì sao?
Lục Ly cười lạnh nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý tới tính mạng một tên Bất Diệt Cảnh như ngươi?
Nói xong Lục Ly nhìn sang Dạ Tra, kẻ sau lập tức tràn ra khí thế cường đại, ép cho toàn trường hít thở không thông.
Phải đến lúc Dạ Tra thu liễm khí tức trên thân, Vũ Luân mới thở ra một hơi nói:
- Quả nhiên là Quân Hầu Cảnh.
Nếu Lục Ly đã có Quân Hầu Cảnh làm thủ hạ, vậy đúng là hoàn toàn không cần để Vũ Luân vào trong mắt. Vũ Luân nghĩ nghĩ bèn nói:
- Một trăm năm? Không vấn đề, ba trăm năm cũng được, ta chỉ có một yêu cầu.
Lục Ly khua tay nói:
- Nói!
Vũ Luân khom lưng một cái thật sâu, nói:
- Lục công tử, lần này là Vũ gia chúng ta sai, là chúng ta có mắt không tròng mạo phạm ngài. Bất luận sự tình sau cùng sẽ thế nào, ta thỉnh cầu ngươi cho Vũ gia chúng ta một con đường sống!
- Đường sống?
Trong mắt đám người Liễu Di Cửu trưởng lão đều không giấu được vẻ kinh ngạc, muốn Lục Ly cho Vũ gia đường sống? Chẳng lẽ Lục Ly có thể diệt đi Vũ gia? Lão giả thần bí này mạnh vậy ư?
Tuyệt đối có thể diệt được!
Vũ Luân lại rất khẳng định điểm này, không nói Minh Vũ, chỉ bằng một mình Dạ Tra cũng có thể diệt được. Vũ Luân biết Vũ Hóa Thần tuyệt không phải đối thủ của Dạ Tra, huống hồ nghe ngữ điệu Dạ Tra, Thanh Loan Tộc còn không chỉ mỗi mình hắn là đi theo Lục Ly.
Thanh Loan Tộc, đây chính là một trong những chủng tộc đỉnh cấp tại Trung Châu.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Lục Ly, kẻ sau thoáng trầm tư một lát mới nói:
- Đường sống có thể cho, chẳng qua gần gần chỉ là con đường sống mà thôi.
Ý tứ Lục Ly ý rất rõ ràng, tuyệt không thể bỏ qua cho đám người Vũ Hóa Thần, hắn chỉ có thể cam đoan không sai người triệt để hủy diệt Vũ gia.
Nghe được câu trả lời này, Vũ Luân đã rất hài lòng, Dạ Tra từng chính miệng nói hiện tại Lục Ly là Thánh Chủ của toàn bộ Thanh Loan Tộc. Vũ Luân không biết Thanh Loan Tộc còn có bao nhiêu cường giả, nhưng lạc đà chết gầy còn lớn hơn ngựa, muốn diệt đi Vũ gia bọn hắn là điều quá đơn giản.
- Lần này tới tổng cộng năm tên Quân Hầu Cảnh, gồm quốc chủ Thiên Hàn quốc, lão tam Dạ gia, Đại trưởng lão Tử gia, tộc trưởng Kỳ gia, một gia tộc ngũ phẩm tại Thiên Lương Quốc, ngoài ra còn có tộc trưởng tộc ta.
Chương 379 Ta có thể ứng phó được
- Lúc này năm tên Quân Hầu Cảnh hẳn đều đang hướng tới Thiên Ngục Đảo, về phần Bất Diệt Cảnh thì cũng có hơn hai mươi người...
Vũ Luân một hơi kể lại chi tiết tình hình. Toàn bộ cường giả tới lần này đều được liệt kê ra, quân đội ở các hướng có bao nhiêu, gia tộc nào dẫn đội, có bao nhiêu cường giả... hết thảy đều được trình bày rất rõ ràng.
Đợi sau khi Vũ Luân nói xong, Lục Ly hiếu kì hỏi:
- Vũ Luân, sao ngươi biết được rõ ràng như vậy?
Vũ Luân ngạo nghễ cười nói:
- Lần chinh phạt Thiên Đảo Hồ này là do mấy người chúng ta đích thân bố trí, trận chiến ở Quỷ Cốc cũng là ta lên kế hoạch, ở Vũ gia quyền lực của ta gần tương đương với tộc trưởng.
- Hả?
Lục Ly không ngờ lần này lại bắt được đại nhân vật, hắn khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn sang Dạ Tra nói:
- Trồng xuống hồn trùng cho hắn, đồng thời giúp hắn nghĩ cách khôi phục thực lực.
Dạ Tra giơ tay bắt lấy Vũ Luân đi ra, Lục Ly nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi Tứ trưởng lão Thanh Loan Tộc trở về.
Minh Vũ một mực rất kiệm lời, đám người Liễu Di Cửu trưởng lão cũng không dám hỏi nhiều. Đợi nửa canh giờ, hai cơn gió nhẹ bay tới, theo đó là hai bóng người ngưng tụ trong đại điện, đám Liễu Di liếc mắt nhìn qua, có chút sửng sốt không nhận ra ai là ai.
Bởi vì cả hai người đều mặc đồ đen, nét mặt hoàn toàn mơ hồ, căn bản không phân biệt được. Minh Vũ cũng tương tự, thần niệm hắn rất mạnh, lại không thăm dò được mặt thật hai người, xem ra đây là một loại bí thuật cực mạnh.
Hai người thoáng khom lưng, một người trong đó bẩm báo nói:
- Công tử, tất cả kẻ địch tới phạm đã bị chém giết.
- Tốt, làm tốt lắm!
Lục Ly khẽ gật đầu, đứng dậy quay sang nói với Minh Vũ:
- Đi thôi, chúng ta đi Lạc Thần Thành xem xem. Hai người thủ ở gần đây, thấy có bất kỳ địch nhân nào tới gần, lập tức chém giết.
Lục Ly lại nhìn sang Liễu Di, dặn dò nói:
- Các ngươi ở lại trên đảo, đừng vọng động.
- Vâng!
Đám người Liễu Di vội vàng lĩnh mệnh, Minh Vũ mang theo Lục Ly chạy tới Lạc Thần Thành. Hắn không sử dụng Mệnh Luân, hai chân nhẹ nhàng điểm lên mặt nước một cái, cả người liền cứ thế lướt ngang mà đi.
Bên ngoài bến tàu Lạc Thần Đảo, đám người Bùi An còn đang tụ tập với nhau, chẳng qua thần sắc ai nấy đều rất mơ màng. Bởi vì thám báo dò xét được xung quanh Huyết Sát Đảo toàn là thi thể, phi thuyền thiết giáp Vũ gia tan biến, cường giả Vũ gia cũng đã biến mất. Có rất nhiều Mệnh Luân chìm xuống đáy hồ, cảnh tượng khiến thám báo thăm dò đều bị dọa nhảy dựng.
Lúc này đám người Bùi An vẫn không dám tin, tưởng là tin tức thăm dò được sai rồi, lại lần nữa phái người đi tìm hiểu một lần.
Nhiều Mệnh Luân như vậy, còn có cả một tên Mệnh Luân tầng sáu, một tên Mệnh Luân tầng tám, đấy chính là võ giả Bất Diệt Cảnh trung kỳ và Bất Diệt Cảnh hậu kỳ. Bất Diệt cảnh bị giết? Tin tức này thực sự quá dọa người, đám Bùi An thực sự không cách nào tin tưởng.
Hưu
Nơi xa một bóng người bay vụt đến, tốc độ rất nhanh, toàn trường lập tức như lâm đại địch. Nhìn một lát mới phát hiện là hai bóng người, chính là Lục Ly và Minh Vũ.
- Lục Ly?
Đám người Bùi An khẽ nhíu mày, Lục Ly không ở Huyết Sát Đảo mà chạy tới bên này? Là bên kia không chống nổi hay cường giả Vũ gia bên đó thật đã bị giết sạch?
Bất kể thế nào, đợi lúc Lục Ly lên đảo, Bùi An và chúng nhân vẫn cung kính hành lễ. Lục Ly nhìn lướt qua một vòng, hờ hững mở miệng nói:
- Về thành hết đi, Bùi An ngươi lập tức sai người đưa tin cho Bạch gia, để Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương qua bên này một chuyến.
- Về thành?
Nhìn thần sắc bình tĩnh của Lục Ly, lại liên hệ với tin tức thu được trước đó, thân thể già nua của Bùi An khẽ run lên. Hắn run run hỏi:
- Đảo chủ, vừa nãy thám báo hồi báo nói người Vũ gia đều chết sạch, là thật ư?
Những người còn lại vội vàng mong đợi nhìn Lục Ly, chờ nghe được đáp án từ hắn, Lục Ly khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Đúng vậy, người Vũ gia đều đã chết, không chỉ Vũ gia, lần này hơn tám ngàn người tới tiến công Lạc Thần Đảo đều chết sạch rồi. Là ta phái người giết, có vấn đề gì không?
Hoa
Nháy mắt, toàn trường sôi trào, vừa rồi bọn hắn còn đang định liều mạng, chuẩn bị giết một được tên nào hay tên đó. Rất nhiều người còn mắng Lục Ly là rùa đen rụt đầu, không dựa vào được.
Không ngờ Lục Ly lại vô thanh vô tức phái người chém giết sạch kẻ địch tới phạm, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy?
Lục Ly không có thời gian nói nhảm với đám người này, vung tay lên nói:
- Còn đứng ngây đó làm gì? Về thành lập tức đưa tin cho Bạch gia, để bọn hắn đưa chị em Bạch Thu Tuyết qua đây, muộn nữa sợ rằng Bạch Đế Sơn sẽ luân hãm mất.
Bùi An hồi thần lại, sắc mặt biến ảo mấy lần, cuối cùng đi tới bên người Lục Ly, thấp giọng hỏi dò:
- Đưa tin không vấn đề, chỉ là sợ dẫn tới cường giả Quân Hầu Cảnh bên kia?
- Ha ha!
Lục Ly cười lạnh một tiếng đáp:
- Ta giết người Vũ gia, Vũ Hóa Thần chắc rất nhanh sẽ tới. Yên tâm đi, đến một hai tên Quân Hầu Cảnh đều không sao, ta có thể ứng phó được.
Đến một hai tên Quân Hầu Cảnh, Lục Ly thật không quá lo.
Bởi vì hiện tại bên phía hắn cũng có ba tên Quân Hầu Cảnh, ngay trước lúc đại quân tiến công, Tứ trưởng lão Thanh Loan Tộc đã đột phá. Mặc dù chiến lực không mạnh mẽ được như Dạ Tra, cũng không cảm ngộ áo nghĩa, nhưng Quân Hầu Cảnh Thanh Loan Tộc trời sinh đã mạnh hơn Quân Hầu Cảnh bình thường không ít.
Trước kia Lục Ly chỉ có Minh Vũ, bởi thế chỉ nghĩ đến tự vệ, căn bản chưa từng có ý bảo vệ đám người Bạch Thu Tuyết. Giờ đây hắn có năng lực, tự nhiên phải giúp hai tỷ muội một phen, dù sao hai tỷ muội này có đại ân với hắn. Trước đó không lâu hai tỷ muội còn bốc lên nguy hiểm tính mạng, vạn dặm xa xôi đi Vũ Đế Thành giúp hắn.
Còn về Bạch gia?
Lục Ly không cách nào quản được, lúc này Bạch Đế Sơn khẳng định đã thành nơi cường giả tụ tập, dù Lục Ly mang theo hai người Minh Vũ và Dạ Tra đi qua, hẳn cũng chỉ có nước chịu chết.
Chương 380 Binh lâm thành lạ
Bên kia có năm tên Quân Hầu Cảnh, hơn nữa nghe nói Đỗ Tranh, tổng quản Thiên Phạt đấu giá trường cũng can dự việc này. Đây chính là tồn tại xếp hạng thứ hai trên Chiến Thần Bảng Bắc Mạc, Lục Ly đúng là nhận ân tình từ tỷ muội Bạch Thu Tuyết, nhưng hắn không nhận ân tình từ Bạch gia, càng không có nghĩa vụ phải đi chịu chết.
Phía Thiên Ngục Thành không biết tình hình thế nào, Bùi An cũng không dám phái người truyền tống qua đó. May mà Bùi gia đã cắm rễ ở Thiên Đảo Hồ mấy trăm năm, có được chút thủ đoạn của riêng mình, rất nhanh liền sai người bắn tin qua.
Lục Ly tọa trấn Lạc Thần Thành, phong bế truyền tống trận trong thành. Còn triệu tập thám báo của tất cả thế lực và gia tộc, tản ra khắp bốn phía, thăm dò hết thảy tin tức, chờ đợi Vũ Hóa Thần tới cửa.
Vũ Hóa Thần quả thực đang ở Thiên Ngục thành.
Không chỉ hắn, quốc chủ Thiên Hàn Quốc Đỗ Hành, Đại trưởng lão Tử gia Tử Hoàn Ninh, lão tam Dạ gia Dạ Lệ, tộc trưởng Kỳ gia Thiên Hàn Quốc Kỳ Thiên Hà đều ở đó.
Đỗ Tử Lăng và Dạ Vũ Hàm Tử Liên Nhi cũng tới, trừ các nàng ra, còn có ba mươi mấy tên Bất Diệt Cảnh, mấy trăm tên Mệnh Luân Cảnh.
Toàn bộ cường giả tụ tập về Thiên Ngục Thành, tự nhiên là muốn công hạ Bạch Đế Sơn, sau đó phân chia tài phú kếch xù trong tay Bạch gia .
Bạch gia chiếm lĩnh Thiên Đảo Hồ hơn hai nghìn năm, không biết tích lũy được bao nhiêu tài phú. Những gia tộc trên các hòn đảo cấp ba cấp bốn kia, ba đại Vương tộc còn không để vào trong mắt, chỉ có tài phú chồng chất như núi của Bạch gia mới khiến ba đại Vương tộc động tâm.
Cường giả ba đại Vương tộc tụ lại với sau, sau đó từ một hướng giết thẳng vào, sau khi công phá một hòn đảo cấp bốn, lập tức truyền tống tới Thiên Ngục Thành.
Truyền tống trận Thiên Ngục Thành vốn một mực quan bế, nhưng ở một canh giờ trước lại được người mở ra.
Cường giả Bất Diệt Cảnh Bạch gia phái ra giám thị Thiên Phạt đấu giá trường đột nhiên bị giết, tiếp đó từ bên trong đấu giá trường tuôn ra mấy trăm võ giả, chiếm lĩnh quảng trường, khống chế truyền tống trận, tiếp dẫn cường giả ba đại Vương tộc vào thành.
Hiện tại sự thể đã rất rõ ràng, tổng quản Thiên Phạt đấu giá trường Đỗ Tranh quả nhiên có tham dự vây giết Thiên Ngục lão nhân.
Đương nhiên...
Biết cũng vô dụng, cường giả ba đại Vương tộc truyền tống tới, Thiên Ngục Thành lập tức đổi chủ. Trong thành vốn đã không nhiều cường giả, thoáng chốc liền bị nhẹ nhàng trấn áp.
Ông!
Truyền tống trận không ngừng lấp lánh quang mang, cường giả ba nước vẫn đang không ngừng truyền tống tới. Hai mươi mấy tên Bất Diệt Cảnh đã khống chế Thiên Ngục Thành, vô số võ giả Mệnh Luân Cảnh tản ra tứ phía, trấn áp hết thảy võ giả dám phản kháng.
Vũ Hóa Thần đứng trên quảng trường, sóng vai cùng hắn là bốn tên Quân Hầu Cảnh, ánh mắt năm người đều nhìn về phía Bạch Đế Sơn lấp lánh quang mang bảy màu ở đằng xa.
Bạch Đế Sơn mở ra hộ sơn đại trận, chẳng qua năm đại cường giả Quân Hầu Cảnh lại chẳng hề để tâm. Đại trận có mạnh đến mấy cũng sao ngăn trở được nhiều cường giả như vậy công kích? Dù trong thời gian ngắn không công phá được, muốn duy trì đại trận cũng cần năng lượng. Đợi năng lượng bên trong tiêu hao hết, tự nhiên liền sẽ phá.
Hưu!
Một tên trưởng lão Vũ gia đột nhiên chạy vội mà đến, thấp giọng nói nhỏ vài câu bên tai Vũ Hóa Thần. Trong mắt Vũ Hóa Thần lập tức lóe lên hàn quang, quát lạnh nói:
- Thật ư?
Trưởng lão Vũ gia duỗi tay, lộ ra một tấm ngọc phù nứt vỡ, sắc mặt Vũ Hóa Thần càng thêm âm trầm, giận dữ hét:
- Lục Ly, không giết ngươi, lão phu thề không làm người!
Tiếng rống của Vũ Hóa Thần dẫn lên người gần đó chú ý, Đại trưởng lão Tử gia Tử Hoàn Ninh nhíu mày hỏi:
- Vũ Hóa Thần, đã xảy ra chuyện gì?
Vũ Hóa Thần cố nén lửa giận nói:
- Quân đội tấn công hướng Lạc Thần Đảo bị diệt, toàn bộ đám người Vũ Luân đều bị giết.
Trong mắt Đỗ Hành, Tử Hoàn Ninh, Dạ Lệ, Kỳ Thiên Hà đồng loạt lóe lên hàn mang. Các lộ đại quân đều rất thuận lợi, khăng khăng hướng Lạc Thần Đảo lại xảy ra vấn đề?
Lần này bọn hắn định một hơi diệt sạch võ giả các đại gia tộc trong Thiên Đảo Hồ, một hướng bị hổng sẽ dẫn tới không ít võ giả đào tẩu đi được, vạn nhất những võ giả kia xông vào cảnh nội ba nước đại khai sát giới thì sao?
- Lạc Thần đảo, Lục Ly?
Ba người Đỗ Tử Lăng Dạ Vũ Hàm Tử Liên Nhi đứng chung một chỗ, bên người còn có mấy tên đệ tử trẻ tuổi của ba đại Vương tộc, nguyên một đám đồng loạt phát ra tiếng thở nhẹ, không khỏi xì xào thấp giọng nghị luận.
Đoạn thời gian này Lục Ly chính là nhân vật đang nổi như cồn tại Bắc Mạc.
Trong mộ Long Đế đè áp nguyên một đám đệ tử ưu tú của ba nước, còn đánh cho Đỗ Tử Lăng trọng thương. Tiếp sau lại xông pha Thiên Vũ Quốc, đánh mặt Vũ gia. Chuyện lần này náo lớn như vậy, một phần nhân tố cũng là bởi Lục Ly.
Lần này võ giả đỉnh cấp Thiên Đảo Hồ bị tiêu diệt triệt để, bại cục đã định, lại không ngờ phía Lục Ly vẫn xuất hiện ngoài ý?
- Chư vị công kích trước Bạch Đế Sơn đi, ta tới Lạc Thần Đảo một chuyến, đích thân vặn xuống đầu lâu trên cổ Lục Ly.
Vũ Hóa Thần lạnh giọng nói, lập tức mang theo cường giả Vũ gia đi đến truyền tống trận. Đám người Đỗ Hành suy nghĩ một lát liền cũng không nhiều lời, dù sao chết là người Vũ gia, lại không phải người gia tộc bọn hắn.
Vũ Hóa Thần mang theo ba tên Bất Diệt cảnh bước vào truyền tống trận, nhưng mấy tên võ giả thủ hộ truyền tống trận đánh ra Huyền lực lại không truyền tống đi được. Rất rõ ràng, truyền tống trận bên phía Lạc Thần Thành đã phong bế.
- Hòn đảo cấp bốn gần Lạc Thần Thành nhất nằm ở đâu?
Vũ Hóa Thần hừ lạnh một tiếng hỏi nói, chỉ hòn đảo cấp bốn mới có truyền tống trận. Truyền tống trận Lạc Thần Thành đã bị phong bế, vậy chỉ còn cách truyền tống tới thành trì phụ cận.
- Liệt Hỏa Đảo!
Một người đáp lời, Vũ Hóa Thần khẽ gật đầu. Truyền tống trận lần nữa bóc mở, lần này quả nhiên truyền tống thành công.
- Vũ thúc thúc, nhớ bắt sống Lục Ly về đây cho chất nhi hả giận.
Lúc sắp truyền tống, Đỗ Tử Lăng đột nhiên cất tiếng nói, Vũ Hóa Thần liếc mắt nhìn qua, khẽ lạnh lùng gật đầu, truyền tống trận lấp lánh quang mang, bốn người Vũ Hóa Thần từ từ tan biến.
...
Xùy!
Trước mặt vang lên một tiếng xé gió nhỏ nhẹ, trong lòng Vũ Luân và cường giả Vũ gia lập tức trầm xuống, chẳng lẽ lại có tin tức xấu truyền về.
- Hả?
Chúng nhân nhìn về phía trước, lại chỉ thấy một tia gió mát ập đến, tiếp đó là một bóng người dần ngưng kết trên mặt hồ, thân hình người đó cứ như mảnh lá liễu lơ lửng ở trong nước.
- Địch tập!
Toàn bộ cường giả Vũ gia như lâm đại địch, bởi vì tốc độ người tới quá nhanh, nhanh đến mức rất nhiều người đều không biết hắn xuất hiện lúc nào. Ba người Vũ Luân cũng lập tức lấy ra binh khí, thậm chí bụng dưới một người còn sáng lên, chuẩn bị tùy thời phóng ra Mệnh Luân.
Mấy trăm ánh mắt khóa chặt người thần bí đang lướt tới, sở dĩ nói là người thần bí là bởi người này thấy không rõ nét mặt, nhìn qua hoàn toàn mơ hồ. Ngay cả ba người Vũ Luân dùng thần niệm quét tới cũng không nhìn ra được gì.
Vũ Luân cưỡng bách chính mình trấn định, liếc nhìn người thần bí kia vài lần, cất tiếng hỏi:
- Các hạ là ai?
Người thần bí mở miệng, tiếng nói khàn khàn mà trầm thấp, rõ ràng không phải thanh âm vốn có:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là tất cả các ngươi đều phải chết. Từ khoảnh khắc các ngươi đắc tội Lục Ly, Vũ gia các ngươi liền chú định phải bị diệt vong.
- Lục Ly?
Mắt Vũ Luân càng híp chặt hơn, hắn tung người thối lui ra sau, vung tay hô lên:
- Giết hắn!
Hưu hưu hưu
Nháy mắt, mấy trăm võ giả Vũ gia từ trên phi thuyền thiết giáp bay vụt mà xuống, vô số võ giả Hồn Đàm Cảnh Mệnh Luân Cảnh phóng ra Huyền lực. Lần này người Vũ gia phái tới thấp nhất cũng là Hồn Đàm Cảnh, mấy trăm đạo Huyền lực hóa thành đao mang kiếm mang lộng lẫy phá không mà tới, xé rách cả hư không.
Ong ong!
Mười chiếc Mệnh Luân phóng ra, kết hợp với những đao mang kiếm mang kia đồng loạt ầm ầm nện về phía người thần bí. Nếu người này không tránh hoặc không tránh được, lập tức sẽ bị Huyền lực và Mệnh Luân nghiền thành phấn vụn.
Xuy xuy
Thân hình người thần bí lóe lên, cả người tựa hồ biến mất khỏi chỗ cũ, hóa thành một cơn gió nhẹ xuyên thẳng qua lớp Huyền lực dày đặc ngoại phóng. Trong tay hắn xuất hiện hai thanh móc câu hoàng kim, vung vẫy lên giữa trời, phát ra từng đạo tiếng rít, tưởng như muốn rạch phá toàn bộ không gian.
Phanh phanh phanh!
Từng đạo tiếng vang trầm muộn vọng lại, mấy tên võ giả Mệnh Luân Cảnh đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, miệng phun máu tươi ngã vật xuống.
- Cái này...
Mắt Vũ Luân và hai tên võ giả Bất Diệt Cảnh lập tức co rụt lại, tựa như gặp phải quỷ. Võ giả bình thường không dò xét ra được, nhưng ba người lại có thể cảm ứng rõ ràng... người thần bí kia dùng móc câu hoàng kim nhẹ nhàng phá mở từng tầng từng tầng Mệnh Luân!
Tốc độ người thần bí quá nhanh, toàn thân lao vút đi giữa không trung, móc câu hoàng kim xét qua từng chiếc Mệnh Luân. Mấy chiếc Mệnh Luận cứng rắn sánh ngang Huyền khí Thiên giai kia không ngờ lại bị đối phương dùng móc câu nhẹ nhàng phá mở.
Hoang đường.
Mệnh Luân cứng rắn như vậy, làm sao có thể nhẹ nhàng phá mở, dù cho đôi móc câu kia có là Huyền khí Thánh giai trong truyền thuyết thì cũng không thể sắc bén như vậy được.
Phanh phanh phanh
Người thần bí xông vào trong đám đông, mấy trăm người tại trường căn bản không thấy rõ bóng dáng hắn. Chỉ thấy từng đạo hào quang màu hoàng kim sáng lên, tiếp đó thân thể từng người lần lượt nổ tung, từng cỗ thi thể bị hất tung lên trời, sau đó lại rơi rụng xuống. Chỉ sau mấy nhịp thở, đã có mười mấy người bị chém giết.
Toàn bộ võ giả Vũ gia lao ra đều bị dọa sợ, đây là người hay quỷ? Căn bản không thấy bóng dáng đâu, còn làm sao công kích?
Chứng kiến từng tên võ giả Vũ gia nổ tung, sâu trong linh hồn chúng nhân truyền đến cảm giác sợ hãi khôn cùng. Rất nhiều người bất giác tản ra, bỏ chạy. Ai cũng không muốn chết, càng không muốn chết đi một cách không rõ ràng như thế.
- Lui ra!
Vũ Luân quát khẽ một tiếng, đám võ giả bị dọa sợ vội cuống quít bay ngược ra sau. Nơi bụng dưới hai tên Bất Diệt Cảnh bên người Vũ Luân lập tức ngưng hiện Mệnh Luân, một người là Mệnh Luân tầng sáu, một người là Mệnh Luân tầng tám.
Hai người tung người bay vụt lên trên Mệnh Luân, một người trên cổ hiển hiện ấn ký hỏa diễm, một người trên cổ xuất hiện ấn ký hỏa dương. Hai người một cầm chiến đao, một cầm cự phủ điều khiển Mệnh Luân bay tới trước mặt.
Xùy
Người thần bí căn bản không nhìn hai người, hóa thành một cơn gió nhẹ phóng tới nơi võ giả Vũ gia tập trung đông nhất. Thân hình hắn không ngừng lấp lấp, hào quang màu hoàng kim không ngừng sáng lên, mỗi giây qua đi lại có người nổ tung, tốc độ giết chóc nhanh đến không cách nào tưởng tượng.
- Thối lui, thối lui!
Hai tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh rống giận quát lớn, người thần bí xông vào trong đám người Vũ gia, hai bọn họ không tiện công kích, chỉ biết không ngừng gầm thét.
- Phần Diệt Chi Luân!
Tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh trên cổ có ấn ký hỏa diễm phóng thích ra huyết mạch thần kỹ. Từ trong cổ hắn, từng đoàn hỏa diễm tràn vào Mệnh Luân, Mệnh Luân dưới chân cấp tốc xoay chuyển, bên ngoài Mệnh Luân bùng lên liệt hỏa hừng hực.
Mệnh Luân này bỗng chốc biến thành một chiếc hỏa luân, nhiệt độ hỏa diễm rất cao, khiến không khí bốn phía đều bị uốn cong.
- Chết đi...
Trưởng lão Bất Diệt Cảnh Vũ gia lại rống lớn một tiếng, hỏa luân gào thét mà đi, hung hăng đánh tới người thần bí, mặc kệ xung quanh còn có mấy tên võ giả Vũ gia.
- Phần Diệt Chi Luân?
Thân hình người thần bí đột ngột ngưng tụ giữa trời, hắn liếc nhìn hỏa luân bay tới, cười lên giễu cợt:
- Chỉ bằng chút tài mọn này cũng xứng với cái tên bá khí vậy ư? Mở to hai mắt mà nhìn cho kỹ, cái gì mới là huyết mạch thần kỹ cường đại!
Trên cổ người thần bí sáng lên một đạo hắc quang, đáng tiếc hắc quang này rất mơ hồ, khiến người khó mà thấy rõ là ấn ký huyết mạch gì.
- Hắc quang? Chẳng lẽ là ấn ký màu đen?
Vũ Luân đang đứng trên boong tàu đột nhiên cảm giác được một tia không ổn, ấn ký huyết mạch màu đen đại biểu cho cái gì? Đó là đại biểu cho huyết mạch bát phẩm.
Huyết mạch mạnh nhất ở Bắc Mạc chỉ là thất phẩm, trong lịch sử chưa từng xuất hiện qua huyết mạch bát phẩm.
Chương 377 Vũ Luân bị bắt
Nếu người này có được huyết mạch bát phẩm, như vậy tuyệt đối không phải là người Bắc Mạc.
Hưu!
Người thần bí lao vút về phía Mệnh Luân bốc lửa, tốc độ của hắn khiến cho tất cả Hồn Đàm Cảnh Mệnh Luân Cảnh đều thấy không rõ, chỉ có ba người Vũ Luân mới có thể sử dụng thần niệm thăm dò ra được.
Mệnh Luân bố lửa bay múa trên không trung, xung quanh cuộn lên một trận cuồng phong. Tựa hồ ẩn ẩn có bóng người một mực du tẩu quanh Mệnh Luân? Chẳng qua bởi vì chúng nhân thấy không rõ lắm cho nên mới không dám xác định.
- Cái này...
Nội tâm ba người Vũ Luân đều khẽ chấn, ba người bọn hắn đều có thể thăm dò ra được thân ảnh người thần bí. Biết được người thần bí đang một mực xoay tròn quanh Mệnh Luân, Mệnh Luân di động hắn cũng di động, Mệnh Luân xoay tròn một vòng, hắn lại xoay tròn hai vòng
Tốc độ xoay tròn của Mệnh Luân nhanh đến cỡ nào?
Quả thực tốc độ người thần bí này đã đạt tới trình độ khó mà tưởng tượng, lúc này hắn xoay tròn quanh Mệnh Luân thật ra chính là đang triển hiện huyết mạch thần kỹ với ba người.
- Quân Hầu Cảnh? Không, không, tốc độ tộc trưởng Tử gia tộc đều không nhanh được như vậy. Tốc độ người này tuyệt đối đã đạt đến cấp bậc Nhân Hoàng.
Đầu óc Vũ Luân cấp tốc chuyển động, suy đoán đẳng cấp người này, chỉ là kết luận đưa ra sau cùng lại khiến hắn triệt để tuyệt vọng.
Thậm chí lúc này Vũ Luân đã không còn chút tâm tư động thủ nào, hắn biết hôm nay tất cả người Vũ gia ở đây đều phải chết, đừng hòng thoát được một ai.
Tốc độ sánh ngang với Nhân Hoàng Cảnh a!
Ai có thể trốn được? Ai có thể là đối thủ của hắn? Tốc độ lực lượng phòng ngự, vô luận phương diện nào, chỉ cần đạt tới trình độ nhất định, liền sẽ biến thành chiến lực vô cùng khủng bố.
- Chẳng lẽ thật đúng là huyết mạch bát phẩm?
Ánh mắt Vũ Luân lấp lánh, dù có là ở Trung Châu, huyết mạch bát phẩm cũng không nhiều, trên toàn thế giới gia tộc hoặc chủng tộc có được huyết mạch bát phẩm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Xùy
Người thần bí di chuyển vài vòng quanh Mệnh Luân, sau đó thân hình đột nhiên chuyển hướng lao tới võ giả Bất Diệt Cảnh Vũ gia.
Bất Diệt Cảnh Vũ gia vội hoảng hốt điều khiển Mệnh Luân bay về hộ thể, nhưng tốc độ người thần bí này còn nhanh gấp đôi tốc độ xoay tròn của Mệnh Luân, Mệnh Luân làm sao bay nhanh được bằng hắn?
Xoẹt
Tiếng xé gió vang lên, một đạo quỷ ảnh hiện ra bên người cường giả Bất Diệt Cảnh Vũ gia, tiếp đó đầu lâu Bất Diệt Cảnh bay lên. Chiến đao trong tay hắn chỉ mới vừa vung lên, còn chưa kịp công kích...
- Xong rồi!
Tên trưởng lão Vũ gia còn lại cũng đã không còn ý định động thủ, tốc độ người này quá khủng bố. Đừng nói chỉ với chút thực lực của bọn hắn, dù có là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong đều không đỡ nổi một chiêu từ đối phương.
Điều này hệt như thỏ gặp phải chim ưng, còn là ở trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, bọn hắn căn bản ngăn không được, cũng trốn không thoát.
Xoẹt!
Người thần bí vọt về phía hắn, ánh mắt hắn lóe lên, thu lại cự phủ trong tay, đồng thời giơ hai tay lên cao nói:
- Đại nhân, ta đầu hàng!
Quỷ ảnh lướt qua bên cạnh hắn, hắn chỉ thấy trên cổ lạnh lẽo, tiếp đó liền cảm giác được đầu mình bay lên. Hắn còn thấy được dưới cổ mình phun ra một cột máu, suy nghĩ cuối cùng trong đầu hắn là, đáng lý không nên gia nhập Ngoại đường Vũ gia…
Lại một tên võ giả Bất Diệt Cảnh bị giết!
Vũ Luân triệt để tuyệt vọng, thậm chí còn không chạy trốn, hắn chỉ là võ giả Bất Diệt Cảnh trung kỳ, tốc độ phi thuyền thiết giáp lại càng chậm, căn bản không ngăn ai được người thần bí đồ sát.
Trong tay hắn lặng lẽ hiện ra một tấm ngọc phù, sau đó đột nhiên bóp nát. Điều cuối cùng hắn có thể làm chỉ là cảnh báo cho Vũ Hóa Thần, nói cho Vũ Hóa Thần biết bọn hắn đã toàn quân lật chìm.
Người thần bí kia không lao về phía hắn, mà phóng tới võ giả Vũ gia quanh bốn phía, bắt đầu một vòng đồ sát mới.
Trong tầm mắt Vũ Luân, thân thể từng tên võ giả Vũ gia lần lượt nổ tung, vô số người kinh hô, gào thét nhảy xuống trong hồ. Có võ giả Mệnh Luân Cảnh cưỡi Mệnh Luân hoảng hốt tháo chạy tứ xứ, còn có người trốn lên phi thuyền thiết giáp.
Một đám rùa đen làm sao có thể thoát khỏi diều hâu săn giết?
Đáp án hiển nhiên rất rõ ràng, vẻn vẹn nửa nén hương, toàn trường trừ một mình Vũ Luân ra thì đều không ai chạy thoát, thậm chí ngay cả thám báo tiềm phục ở phụ cận cũng bị giết sạch.
Xùy
Người thần bí hóa thành một cơn gió mát ngưng tụ trên boong thuyền, hắn đứng ở trước mặt Vũ Luân, cách chừng một trượng. Đôi móc câu hoàng kim còn đang nhỏ máu, tí tách đánh lên boong tàu, phát ra từng tiếng khiến người sợ hãi.
Vũ Luân nhìn chằm chằm khuôn mặt mơ hồ của người thần bí, trong miệng phun ra ba chữ:
- Thanh Loan Tộc?
Thân là túi khôn Vũ gia, tự nhiên Vũ Luân biết được cũng nhiều. Thanh Loan Tộc là chủng tộc ở Trung Châu, còn là chủng tộc tan biến diệt tuyệt từ mấy ngàn năm trước, nhưng Vũ Luân vẫn từng thấy qua tư liệu về bọn họ.
Thanh Loan Tộc thân là chủng tộc tốc độ nhanh nhất trên thế giới này, có được một ít đặc thù rất rõ ràng, tỉ như huyết mạch bát phẩm, đặc trưng này thực sự quá hiếm thấy, Vũ Luân có thể từ đó suy đoán ra cũng là điều bình thường.
Nét mặt mơ hồ của người thần bí dần trở nên rõ ràng, lộ ra gương mặt tinh thần quắc thước, lỗ tai vót nhọn cũng hiển lộ ra, Vũ Luân nhìn một cái, gật đầu nói:
- Quả nhiên là tiền bối Thanh Loan Tộc, tại hạ chỉ có chút không hiểu là, vì sao ngài phải giúp Lục Ly?
- Ngươi ngược lại có chút nhãn lực.
Dạ Tra cười nhạt một tiếng, giải thích nói:
- Ta không phải giúp hắn, mà là chấp hành mệnh lệnh của hắn, bởi vì Lục Ly là Thánh Chủ của Thanh Loan Tộc chúng ta.
- Ách?
Thần sắc Vũ Luân đầy vẻ chấn kinh, Dạ Tra lại không có ý định nói nhiều với hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn tự mình phế đi Thần Hải, hay là phải để ta phế giúp ngươi?
Vũ Luân lần nữa kinh ngạc, không ngờ Dạ Tra lại không giết hắn? Phế đi Thần Hải hắn còn có thể lần nữa ngưng tạo được. Mặc dù thời gian ngắn sẽ mất đi chiến lực, nhưng chỉ cần còn sống liền còn có hy vọng.
Chương 378 Đường sống
Vũ Luân nhìn Dạ Tra một cái, phi thường quả quyết vỗ xuống bụng dưới, trong miệng tuôn ra máu tươi, Thần Hải đã bị hắn tung chưởng vỗ nát.
Thần Hải nứt vỡ liền không thể sử dụng Huyền lực, tự nhiên không cách nào vận dụng Mệnh Luân, tính là đã mất đi chiến lực. Dạ Tra khẽ gật đầu, giới chỉ trong tay sáng lên, thu lại phi thuyền thiết giáp, sau đó bắt lấy Vũ Luân phóng vút về phía Huyết Sát Đảo.
Tốc độ Dạ Tra rất nhanh, vẻn vẹn mấy chục nhịp thở liền đã vọt tới trên Huyết Sát Đảo, thân hình chớp lóe mấy lượt liền xông vào trong Huyết Sát Bảo.
Mặt hắn lại lần nữa dần trở nên mơ hồ, ném mạnh Vũ Luân xuống đất, trầm giọng nói:
- Toàn bộ người Vũ gia đều đã bị giết sạch, đây là thủ lĩnh dẫn đội của bọn hắn.
Bá bá bá!
Sắc mặt đám người Liễu Di đại biến, hệt như gặp phải quỷ. Dạ Tra ra ngoài mới hai ba nén hương, liền đã diệt sát toàn bộ người Vũ gia, còn bắt về cường giả dẫn đội?
Minh Vũ liếc nhìn Vũ Luân, sau đó lại liếc nhìn Dạ Tra một cái, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Nhưng hắn không nói gì mà chỉ đảo mắt nhìn về phía Lục Ly.
Lục Ly lại chẳng hề có vẻ gì là ngạc nhiên, phải biết Dạ Tra đã đột phá Quân Hầu cảnh, còn có được huyết mạch bát phẩm, lại cảm ngộ áo nghĩa. Nếu ngay cả mấy tên Bất Diệt Cảnh đều không đánh chết, vậy chẳng phải Thanh Loan Tộc chỉ có mỗi hư danh.
Hắn nhìn xuống Vũ Luân hỏi:
- Tên họ, cảnh giới, chức vị tại Vũ gia của ngươi là gì?
Vũ Luân vừa tiến vào liền nhận ra Lục Ly, chân dung Lục Ly hắn đã xem qua rất nhiều lần. Hắn nhìn Minh Vũ phía sau Lục Ly một cái, trong lòng càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc.
Hắn trầm tư thoáng chốc, sau đó thành thật nói:
- Ta gọi Vũ Luân, là trưởng lão Nội đường Vũ gia, Bất Diệt Cảnh trung kỳ.
Trong đại điện lần nữa vang lên một tràng tiếng xì xào huyên náo, đối với Liễu gia mà luận, đừng nói Bất Diệt Cảnh, dù có là Mệnh Luân Cảnh cũng đã là cường giả mạnh đến mức khiến bọn họ phải ngước mắt mà nhìn.
Lục Ly nhấc tay đè xuống huyên náo trong đại điện, gật đầu nói:
- Tộc trưởng các ngươi ở đâu? Bên này tổng cộng tới bao nhiêu người, mấy đạo nhân mã?
Vũ Luân không chút giấu giếm nói:
- Tộc trưởng đi Thiên Ngục Đảo, bên này do ta phụ trách, tổng cộng sáu nhóm người, cộng lại hơn tám nghìn.
Lục Ly nhìn sang Dạ Tra hỏi:
- Hiện tại đã giải quyết xong mấy lộ nhân mã?
Dạ Tra trả lời:
- Hai lộ, cộng thêm bên này là ba lộ. Nhiều nhất nửa canh giờ, lão tứ liền có thể diệt sạch toàn bộ những lộ còn lại.
Trong mắt Minh Vũ lóe lên tinh mang, nghe ngữ điệu Dạ Tra, bọn hắn còn có người? Làm sao bên cạnh Lục Ly lại đột nhiên toát ra mấy tên cường giả bí ẩn thế này? Xem ra vị thiếu chủ này của hắn càng lúc càng thần bí.
Lục Ly lại hỏi dò:
- Vũ Luân, lần này ba nước các ngươi tới bao nhiêu Quân Hầu Cảnh?
Vũ Luân thoáng trầm ngâm, nghĩ một lát mới nói:
- Ta nói rồi, liệu có thể sống sót hay không?
Vũ Luân là người thông minh, người thông minh thường thường đều sợ chết. Hắn cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn, nếu nói mà cũng chết, vậy nói ra lại có nghĩa lý gì?
Câu hỏi này khiến Lục Ly trầm mặc, giết thì tất nhiên là phải giết, thả Vũ Luân ra căn bản là điều không thể, nhưng nếu giết Vũ Luân lại không chịu nói.
Lát sau Lục Ly mở miệng nói:
- Ta không giết ngươi, nhưng ngươi nhất định phải trở thành nô lệ của ta. Ta muốn trồng xuống hồn trùng trong đầu ngươi, ngươi chỉ cần phụng sự ta trăm năm. Giờ ngươi là Bất Diệt Cảnh trung kỳ, một trăm năm đối với ngươi mà nói không tính là gì. Nếu ngươi không nguyện ý thì tự sát đi, hai con đường, chính ngươi chọn.
Mắt nhỏ Vũ Luân khẽ híp lại, nhìn chằm chằm Lục Ly nói:
- Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi? Nếu ngươi vi phạm ước định thì sao?
Lục Ly cười lạnh nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý tới tính mạng một tên Bất Diệt Cảnh như ngươi?
Nói xong Lục Ly nhìn sang Dạ Tra, kẻ sau lập tức tràn ra khí thế cường đại, ép cho toàn trường hít thở không thông.
Phải đến lúc Dạ Tra thu liễm khí tức trên thân, Vũ Luân mới thở ra một hơi nói:
- Quả nhiên là Quân Hầu Cảnh.
Nếu Lục Ly đã có Quân Hầu Cảnh làm thủ hạ, vậy đúng là hoàn toàn không cần để Vũ Luân vào trong mắt. Vũ Luân nghĩ nghĩ bèn nói:
- Một trăm năm? Không vấn đề, ba trăm năm cũng được, ta chỉ có một yêu cầu.
Lục Ly khua tay nói:
- Nói!
Vũ Luân khom lưng một cái thật sâu, nói:
- Lục công tử, lần này là Vũ gia chúng ta sai, là chúng ta có mắt không tròng mạo phạm ngài. Bất luận sự tình sau cùng sẽ thế nào, ta thỉnh cầu ngươi cho Vũ gia chúng ta một con đường sống!
- Đường sống?
Trong mắt đám người Liễu Di Cửu trưởng lão đều không giấu được vẻ kinh ngạc, muốn Lục Ly cho Vũ gia đường sống? Chẳng lẽ Lục Ly có thể diệt đi Vũ gia? Lão giả thần bí này mạnh vậy ư?
Tuyệt đối có thể diệt được!
Vũ Luân lại rất khẳng định điểm này, không nói Minh Vũ, chỉ bằng một mình Dạ Tra cũng có thể diệt được. Vũ Luân biết Vũ Hóa Thần tuyệt không phải đối thủ của Dạ Tra, huống hồ nghe ngữ điệu Dạ Tra, Thanh Loan Tộc còn không chỉ mỗi mình hắn là đi theo Lục Ly.
Thanh Loan Tộc, đây chính là một trong những chủng tộc đỉnh cấp tại Trung Châu.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Lục Ly, kẻ sau thoáng trầm tư một lát mới nói:
- Đường sống có thể cho, chẳng qua gần gần chỉ là con đường sống mà thôi.
Ý tứ Lục Ly ý rất rõ ràng, tuyệt không thể bỏ qua cho đám người Vũ Hóa Thần, hắn chỉ có thể cam đoan không sai người triệt để hủy diệt Vũ gia.
Nghe được câu trả lời này, Vũ Luân đã rất hài lòng, Dạ Tra từng chính miệng nói hiện tại Lục Ly là Thánh Chủ của toàn bộ Thanh Loan Tộc. Vũ Luân không biết Thanh Loan Tộc còn có bao nhiêu cường giả, nhưng lạc đà chết gầy còn lớn hơn ngựa, muốn diệt đi Vũ gia bọn hắn là điều quá đơn giản.
- Lần này tới tổng cộng năm tên Quân Hầu Cảnh, gồm quốc chủ Thiên Hàn quốc, lão tam Dạ gia, Đại trưởng lão Tử gia, tộc trưởng Kỳ gia, một gia tộc ngũ phẩm tại Thiên Lương Quốc, ngoài ra còn có tộc trưởng tộc ta.
Chương 379 Ta có thể ứng phó được
- Lúc này năm tên Quân Hầu Cảnh hẳn đều đang hướng tới Thiên Ngục Đảo, về phần Bất Diệt Cảnh thì cũng có hơn hai mươi người...
Vũ Luân một hơi kể lại chi tiết tình hình. Toàn bộ cường giả tới lần này đều được liệt kê ra, quân đội ở các hướng có bao nhiêu, gia tộc nào dẫn đội, có bao nhiêu cường giả... hết thảy đều được trình bày rất rõ ràng.
Đợi sau khi Vũ Luân nói xong, Lục Ly hiếu kì hỏi:
- Vũ Luân, sao ngươi biết được rõ ràng như vậy?
Vũ Luân ngạo nghễ cười nói:
- Lần chinh phạt Thiên Đảo Hồ này là do mấy người chúng ta đích thân bố trí, trận chiến ở Quỷ Cốc cũng là ta lên kế hoạch, ở Vũ gia quyền lực của ta gần tương đương với tộc trưởng.
- Hả?
Lục Ly không ngờ lần này lại bắt được đại nhân vật, hắn khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn sang Dạ Tra nói:
- Trồng xuống hồn trùng cho hắn, đồng thời giúp hắn nghĩ cách khôi phục thực lực.
Dạ Tra giơ tay bắt lấy Vũ Luân đi ra, Lục Ly nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi Tứ trưởng lão Thanh Loan Tộc trở về.
Minh Vũ một mực rất kiệm lời, đám người Liễu Di Cửu trưởng lão cũng không dám hỏi nhiều. Đợi nửa canh giờ, hai cơn gió nhẹ bay tới, theo đó là hai bóng người ngưng tụ trong đại điện, đám Liễu Di liếc mắt nhìn qua, có chút sửng sốt không nhận ra ai là ai.
Bởi vì cả hai người đều mặc đồ đen, nét mặt hoàn toàn mơ hồ, căn bản không phân biệt được. Minh Vũ cũng tương tự, thần niệm hắn rất mạnh, lại không thăm dò được mặt thật hai người, xem ra đây là một loại bí thuật cực mạnh.
Hai người thoáng khom lưng, một người trong đó bẩm báo nói:
- Công tử, tất cả kẻ địch tới phạm đã bị chém giết.
- Tốt, làm tốt lắm!
Lục Ly khẽ gật đầu, đứng dậy quay sang nói với Minh Vũ:
- Đi thôi, chúng ta đi Lạc Thần Thành xem xem. Hai người thủ ở gần đây, thấy có bất kỳ địch nhân nào tới gần, lập tức chém giết.
Lục Ly lại nhìn sang Liễu Di, dặn dò nói:
- Các ngươi ở lại trên đảo, đừng vọng động.
- Vâng!
Đám người Liễu Di vội vàng lĩnh mệnh, Minh Vũ mang theo Lục Ly chạy tới Lạc Thần Thành. Hắn không sử dụng Mệnh Luân, hai chân nhẹ nhàng điểm lên mặt nước một cái, cả người liền cứ thế lướt ngang mà đi.
Bên ngoài bến tàu Lạc Thần Đảo, đám người Bùi An còn đang tụ tập với nhau, chẳng qua thần sắc ai nấy đều rất mơ màng. Bởi vì thám báo dò xét được xung quanh Huyết Sát Đảo toàn là thi thể, phi thuyền thiết giáp Vũ gia tan biến, cường giả Vũ gia cũng đã biến mất. Có rất nhiều Mệnh Luân chìm xuống đáy hồ, cảnh tượng khiến thám báo thăm dò đều bị dọa nhảy dựng.
Lúc này đám người Bùi An vẫn không dám tin, tưởng là tin tức thăm dò được sai rồi, lại lần nữa phái người đi tìm hiểu một lần.
Nhiều Mệnh Luân như vậy, còn có cả một tên Mệnh Luân tầng sáu, một tên Mệnh Luân tầng tám, đấy chính là võ giả Bất Diệt Cảnh trung kỳ và Bất Diệt Cảnh hậu kỳ. Bất Diệt cảnh bị giết? Tin tức này thực sự quá dọa người, đám Bùi An thực sự không cách nào tin tưởng.
Hưu
Nơi xa một bóng người bay vụt đến, tốc độ rất nhanh, toàn trường lập tức như lâm đại địch. Nhìn một lát mới phát hiện là hai bóng người, chính là Lục Ly và Minh Vũ.
- Lục Ly?
Đám người Bùi An khẽ nhíu mày, Lục Ly không ở Huyết Sát Đảo mà chạy tới bên này? Là bên kia không chống nổi hay cường giả Vũ gia bên đó thật đã bị giết sạch?
Bất kể thế nào, đợi lúc Lục Ly lên đảo, Bùi An và chúng nhân vẫn cung kính hành lễ. Lục Ly nhìn lướt qua một vòng, hờ hững mở miệng nói:
- Về thành hết đi, Bùi An ngươi lập tức sai người đưa tin cho Bạch gia, để Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương qua bên này một chuyến.
- Về thành?
Nhìn thần sắc bình tĩnh của Lục Ly, lại liên hệ với tin tức thu được trước đó, thân thể già nua của Bùi An khẽ run lên. Hắn run run hỏi:
- Đảo chủ, vừa nãy thám báo hồi báo nói người Vũ gia đều chết sạch, là thật ư?
Những người còn lại vội vàng mong đợi nhìn Lục Ly, chờ nghe được đáp án từ hắn, Lục Ly khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Đúng vậy, người Vũ gia đều đã chết, không chỉ Vũ gia, lần này hơn tám ngàn người tới tiến công Lạc Thần Đảo đều chết sạch rồi. Là ta phái người giết, có vấn đề gì không?
Hoa
Nháy mắt, toàn trường sôi trào, vừa rồi bọn hắn còn đang định liều mạng, chuẩn bị giết một được tên nào hay tên đó. Rất nhiều người còn mắng Lục Ly là rùa đen rụt đầu, không dựa vào được.
Không ngờ Lục Ly lại vô thanh vô tức phái người chém giết sạch kẻ địch tới phạm, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy?
Lục Ly không có thời gian nói nhảm với đám người này, vung tay lên nói:
- Còn đứng ngây đó làm gì? Về thành lập tức đưa tin cho Bạch gia, để bọn hắn đưa chị em Bạch Thu Tuyết qua đây, muộn nữa sợ rằng Bạch Đế Sơn sẽ luân hãm mất.
Bùi An hồi thần lại, sắc mặt biến ảo mấy lần, cuối cùng đi tới bên người Lục Ly, thấp giọng hỏi dò:
- Đưa tin không vấn đề, chỉ là sợ dẫn tới cường giả Quân Hầu Cảnh bên kia?
- Ha ha!
Lục Ly cười lạnh một tiếng đáp:
- Ta giết người Vũ gia, Vũ Hóa Thần chắc rất nhanh sẽ tới. Yên tâm đi, đến một hai tên Quân Hầu Cảnh đều không sao, ta có thể ứng phó được.
Đến một hai tên Quân Hầu Cảnh, Lục Ly thật không quá lo.
Bởi vì hiện tại bên phía hắn cũng có ba tên Quân Hầu Cảnh, ngay trước lúc đại quân tiến công, Tứ trưởng lão Thanh Loan Tộc đã đột phá. Mặc dù chiến lực không mạnh mẽ được như Dạ Tra, cũng không cảm ngộ áo nghĩa, nhưng Quân Hầu Cảnh Thanh Loan Tộc trời sinh đã mạnh hơn Quân Hầu Cảnh bình thường không ít.
Trước kia Lục Ly chỉ có Minh Vũ, bởi thế chỉ nghĩ đến tự vệ, căn bản chưa từng có ý bảo vệ đám người Bạch Thu Tuyết. Giờ đây hắn có năng lực, tự nhiên phải giúp hai tỷ muội một phen, dù sao hai tỷ muội này có đại ân với hắn. Trước đó không lâu hai tỷ muội còn bốc lên nguy hiểm tính mạng, vạn dặm xa xôi đi Vũ Đế Thành giúp hắn.
Còn về Bạch gia?
Lục Ly không cách nào quản được, lúc này Bạch Đế Sơn khẳng định đã thành nơi cường giả tụ tập, dù Lục Ly mang theo hai người Minh Vũ và Dạ Tra đi qua, hẳn cũng chỉ có nước chịu chết.
Chương 380 Binh lâm thành lạ
Bên kia có năm tên Quân Hầu Cảnh, hơn nữa nghe nói Đỗ Tranh, tổng quản Thiên Phạt đấu giá trường cũng can dự việc này. Đây chính là tồn tại xếp hạng thứ hai trên Chiến Thần Bảng Bắc Mạc, Lục Ly đúng là nhận ân tình từ tỷ muội Bạch Thu Tuyết, nhưng hắn không nhận ân tình từ Bạch gia, càng không có nghĩa vụ phải đi chịu chết.
Phía Thiên Ngục Thành không biết tình hình thế nào, Bùi An cũng không dám phái người truyền tống qua đó. May mà Bùi gia đã cắm rễ ở Thiên Đảo Hồ mấy trăm năm, có được chút thủ đoạn của riêng mình, rất nhanh liền sai người bắn tin qua.
Lục Ly tọa trấn Lạc Thần Thành, phong bế truyền tống trận trong thành. Còn triệu tập thám báo của tất cả thế lực và gia tộc, tản ra khắp bốn phía, thăm dò hết thảy tin tức, chờ đợi Vũ Hóa Thần tới cửa.
Vũ Hóa Thần quả thực đang ở Thiên Ngục thành.
Không chỉ hắn, quốc chủ Thiên Hàn Quốc Đỗ Hành, Đại trưởng lão Tử gia Tử Hoàn Ninh, lão tam Dạ gia Dạ Lệ, tộc trưởng Kỳ gia Thiên Hàn Quốc Kỳ Thiên Hà đều ở đó.
Đỗ Tử Lăng và Dạ Vũ Hàm Tử Liên Nhi cũng tới, trừ các nàng ra, còn có ba mươi mấy tên Bất Diệt Cảnh, mấy trăm tên Mệnh Luân Cảnh.
Toàn bộ cường giả tụ tập về Thiên Ngục Thành, tự nhiên là muốn công hạ Bạch Đế Sơn, sau đó phân chia tài phú kếch xù trong tay Bạch gia .
Bạch gia chiếm lĩnh Thiên Đảo Hồ hơn hai nghìn năm, không biết tích lũy được bao nhiêu tài phú. Những gia tộc trên các hòn đảo cấp ba cấp bốn kia, ba đại Vương tộc còn không để vào trong mắt, chỉ có tài phú chồng chất như núi của Bạch gia mới khiến ba đại Vương tộc động tâm.
Cường giả ba đại Vương tộc tụ lại với sau, sau đó từ một hướng giết thẳng vào, sau khi công phá một hòn đảo cấp bốn, lập tức truyền tống tới Thiên Ngục Thành.
Truyền tống trận Thiên Ngục Thành vốn một mực quan bế, nhưng ở một canh giờ trước lại được người mở ra.
Cường giả Bất Diệt Cảnh Bạch gia phái ra giám thị Thiên Phạt đấu giá trường đột nhiên bị giết, tiếp đó từ bên trong đấu giá trường tuôn ra mấy trăm võ giả, chiếm lĩnh quảng trường, khống chế truyền tống trận, tiếp dẫn cường giả ba đại Vương tộc vào thành.
Hiện tại sự thể đã rất rõ ràng, tổng quản Thiên Phạt đấu giá trường Đỗ Tranh quả nhiên có tham dự vây giết Thiên Ngục lão nhân.
Đương nhiên...
Biết cũng vô dụng, cường giả ba đại Vương tộc truyền tống tới, Thiên Ngục Thành lập tức đổi chủ. Trong thành vốn đã không nhiều cường giả, thoáng chốc liền bị nhẹ nhàng trấn áp.
Ông!
Truyền tống trận không ngừng lấp lánh quang mang, cường giả ba nước vẫn đang không ngừng truyền tống tới. Hai mươi mấy tên Bất Diệt Cảnh đã khống chế Thiên Ngục Thành, vô số võ giả Mệnh Luân Cảnh tản ra tứ phía, trấn áp hết thảy võ giả dám phản kháng.
Vũ Hóa Thần đứng trên quảng trường, sóng vai cùng hắn là bốn tên Quân Hầu Cảnh, ánh mắt năm người đều nhìn về phía Bạch Đế Sơn lấp lánh quang mang bảy màu ở đằng xa.
Bạch Đế Sơn mở ra hộ sơn đại trận, chẳng qua năm đại cường giả Quân Hầu Cảnh lại chẳng hề để tâm. Đại trận có mạnh đến mấy cũng sao ngăn trở được nhiều cường giả như vậy công kích? Dù trong thời gian ngắn không công phá được, muốn duy trì đại trận cũng cần năng lượng. Đợi năng lượng bên trong tiêu hao hết, tự nhiên liền sẽ phá.
Hưu!
Một tên trưởng lão Vũ gia đột nhiên chạy vội mà đến, thấp giọng nói nhỏ vài câu bên tai Vũ Hóa Thần. Trong mắt Vũ Hóa Thần lập tức lóe lên hàn quang, quát lạnh nói:
- Thật ư?
Trưởng lão Vũ gia duỗi tay, lộ ra một tấm ngọc phù nứt vỡ, sắc mặt Vũ Hóa Thần càng thêm âm trầm, giận dữ hét:
- Lục Ly, không giết ngươi, lão phu thề không làm người!
Tiếng rống của Vũ Hóa Thần dẫn lên người gần đó chú ý, Đại trưởng lão Tử gia Tử Hoàn Ninh nhíu mày hỏi:
- Vũ Hóa Thần, đã xảy ra chuyện gì?
Vũ Hóa Thần cố nén lửa giận nói:
- Quân đội tấn công hướng Lạc Thần Đảo bị diệt, toàn bộ đám người Vũ Luân đều bị giết.
Trong mắt Đỗ Hành, Tử Hoàn Ninh, Dạ Lệ, Kỳ Thiên Hà đồng loạt lóe lên hàn mang. Các lộ đại quân đều rất thuận lợi, khăng khăng hướng Lạc Thần Đảo lại xảy ra vấn đề?
Lần này bọn hắn định một hơi diệt sạch võ giả các đại gia tộc trong Thiên Đảo Hồ, một hướng bị hổng sẽ dẫn tới không ít võ giả đào tẩu đi được, vạn nhất những võ giả kia xông vào cảnh nội ba nước đại khai sát giới thì sao?
- Lạc Thần đảo, Lục Ly?
Ba người Đỗ Tử Lăng Dạ Vũ Hàm Tử Liên Nhi đứng chung một chỗ, bên người còn có mấy tên đệ tử trẻ tuổi của ba đại Vương tộc, nguyên một đám đồng loạt phát ra tiếng thở nhẹ, không khỏi xì xào thấp giọng nghị luận.
Đoạn thời gian này Lục Ly chính là nhân vật đang nổi như cồn tại Bắc Mạc.
Trong mộ Long Đế đè áp nguyên một đám đệ tử ưu tú của ba nước, còn đánh cho Đỗ Tử Lăng trọng thương. Tiếp sau lại xông pha Thiên Vũ Quốc, đánh mặt Vũ gia. Chuyện lần này náo lớn như vậy, một phần nhân tố cũng là bởi Lục Ly.
Lần này võ giả đỉnh cấp Thiên Đảo Hồ bị tiêu diệt triệt để, bại cục đã định, lại không ngờ phía Lục Ly vẫn xuất hiện ngoài ý?
- Chư vị công kích trước Bạch Đế Sơn đi, ta tới Lạc Thần Đảo một chuyến, đích thân vặn xuống đầu lâu trên cổ Lục Ly.
Vũ Hóa Thần lạnh giọng nói, lập tức mang theo cường giả Vũ gia đi đến truyền tống trận. Đám người Đỗ Hành suy nghĩ một lát liền cũng không nhiều lời, dù sao chết là người Vũ gia, lại không phải người gia tộc bọn hắn.
Vũ Hóa Thần mang theo ba tên Bất Diệt cảnh bước vào truyền tống trận, nhưng mấy tên võ giả thủ hộ truyền tống trận đánh ra Huyền lực lại không truyền tống đi được. Rất rõ ràng, truyền tống trận bên phía Lạc Thần Thành đã phong bế.
- Hòn đảo cấp bốn gần Lạc Thần Thành nhất nằm ở đâu?
Vũ Hóa Thần hừ lạnh một tiếng hỏi nói, chỉ hòn đảo cấp bốn mới có truyền tống trận. Truyền tống trận Lạc Thần Thành đã bị phong bế, vậy chỉ còn cách truyền tống tới thành trì phụ cận.
- Liệt Hỏa Đảo!
Một người đáp lời, Vũ Hóa Thần khẽ gật đầu. Truyền tống trận lần nữa bóc mở, lần này quả nhiên truyền tống thành công.
- Vũ thúc thúc, nhớ bắt sống Lục Ly về đây cho chất nhi hả giận.
Lúc sắp truyền tống, Đỗ Tử Lăng đột nhiên cất tiếng nói, Vũ Hóa Thần liếc mắt nhìn qua, khẽ lạnh lùng gật đầu, truyền tống trận lấp lánh quang mang, bốn người Vũ Hóa Thần từ từ tan biến.
...