-
Chương 176-180
Chương 176 Một đám ngu xuẩn
Các trưởng lão cùng tụ tập lại thương nghị bước kế hoạch tiếp theo. Tất cả đều đồng ý với kiến nghị của Thất trưởng lão, thừa thắng xông lên, tới bên ngoài Huyết Sát đảo chờ thời cơ hành sự.
Lục Ly vốn muốn khuyên chúng nhân đừng nên liều lĩnh, nhưng lưu thủ Huyết Long Đảo cũng không phải cách hay, hắn càng nghĩ càng không ra được mưu kế nào tốt hơn, đành chỉ có thể trầm mặc không nói.
Thời gian hắn phóng thích huyết mạch đã tương đối lâu, lúc này đã rất hư nhược, cảm giác buồn ngủ ập tới. Chỉ là hiện tại thế cục bất minh, hắn sao dám cứ vậy ngủ say? Thế là đành phải tiếp tục gắng gượng.
Sau một phen thương nghị, cuối cùng Thất trưởng lão quyết định dẫn theo toàn bộ Thần Hải cảnh Liễu gia và một bộ phận Huyền Vũ cảnh, cùng tám tên Lục Ải Nhân tới bên ngoài Huyết Sát đảo.
Lục Ly thân là chủ lực Liễu gia, tự nhiên cũng được yêu cầu cùng hành động chung. Hắn không tiện trái ý chúng nhân, bèn cắn răng đi lên chiến thuyền hướng tới Huyết Sát đảo. Hắn nhắm mắt ngồi xếp bằng trong khoang thuyền, khôi phục lại thể lực và tinh thần lực đã tiêu hao quá độ.
Lần này Liễu gia có thể nói là đã dốc hết toàn bộ lực lượng, tất cả Thần Hải Cảnh đều xuất động. Huyền Vũ cảnh cũng được điều động hơn phân nửa. Đương nhiên hơn phân nửa cũng vẫn chưa đủ trăm người, số lượng võ giả Liễu gia thực tế vẫn còn quá ít.
Dù tổng cộng mới chừng một trăm, nhưng tinh thần ai nấy đều phấn chắn không thôi, chỉ cắn diệt đi Huyết Sát bang, Liễu gia liền có thể làm chủ Huyết Sát đảo.
Có được địa bàn lớn như vậy, trong tay còn có Huyết Trùng thảo, Liễu gia lập tức có thể nhanh chóng lớn mạnh, triệt để đứng vững chân ở Thiện Đảo Hồ.
Huyết Sát đảo rất an tĩnh!
Đợi lúc hai chiến thuyền đi đến bên ngoài Huyết Sát đảo, phát hiện trên bến tàu không một bóng người, chiến thuyền cũng tan biến không thấy. Dạo qua một vòng quanh Huyết Sát đảo mới thấy, ở ngoại vi toàn bộ thám báo Huyết Sát bang đều đã biến mất.
Tiếp tục di chuyển vài vòng quanh Huyết Sát đảo, vẫn không thấy có bất cứ người nào, trong lòng chư vị trưởng lão Liễu gia có chút thấp thỏm. Bọn hắn vốn tưởng đến ngoài đảo rồi tiến có thể công lui có thể thủ, nhưng giờ mới phát hiện tiến lui đều khó mà tuyển chọn.
Tiến vào, Huyết Sát đảo là địa bàn người ta, Huyết Sát bang còn sót lại một hai ngàn võ giả, ba tên Hồn Đàm cảnh. Ai biết đi vào sẽ phát sinh tình huống nào? Còn lui về, chúng nhân lại không cam tâm.
- Lộc lão tam, dẫn người tiến vào thăm dò một phen, chú ý cẩn thận. Sau cùng Thất trưởng lão hạ lệnh, trước thăm dò tình hình một lượt rồi tính. Lộc trưởng lão mang theo năm thám báo đỉnh cấp nhất, từ hướng một ngọn núi nhỏ lặng lẽ tiềm hành tới thành bảo Huyết Sát đảo.
Chúng nhân dừng chiến thuyền lại trên bến tàu, lẳng lặng chờ đợi kết quả thăm dò. Nửa canh giờ sau, nơi xa một đạo bóng người bay vụt mà đến, nét mặt đắng chát.
- Lộc lão tam, tình hình thế nào? Sao chỉ có một mình ngươi quay về? Chờ người kia chạy vội lên thuyền, Thất trưởng lão liên thanh chất vấn, Lộc trưởng lão vừa trở về liền không ngừng lắc đầu thở dài, nói: - Người ngoài thành bảo Huyết Sát đảo nhiều lắm, đại trưởng lão bọn hắn đích thân ra tay, nếu không phải ta chạy nhanh, sợ rằng đã không về được.
Không thăm dò được gì, ai còn dám mạo muội xuất động? Chúng nhân người nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không biết nên làm thế nào.
Thời gian từ từ trôi qua, một canh giờ sau, trên đường lớn phía bến tàu, Huyết Cừu bất ngờ dẫn theo hai tên Hỗn Đàm cảnh và mấy trăm người đi tới.
- Lui ra sau trăm trượng, tùy thời chuẩn bị chiến đấu!
Thất trưởng lão quát lớn một tiếng, chúng nhân đồng loạt rút binh khí ra khỏi vỏ, chiến thuyền cấp tốc lui lại. Thất trưởng lão Cửu trưởng lão và Liễu Di đứng ở trên boong thuyền, nét mặt cảnh giác nhìn đám người Huyết Cừu chậm rãi đi tới.
Đã sắp qua hai canh giờ, Lục Ly vẫn chưa khôi phục lại, chẳng qua tinh thần đã không còn mệt mỏi như trước. Hắn không đi ra mà vẫn ngồi xếp bằng trong khoang thuyền.
Huyết Cừu và hai tên trưởng lão Hồn Đàm cảnh không đi ở mặt trước nhất, trước mặt có mấy trăm người che chắn, rõ ràng là sợ Lục Ải Nhân đánh lén.
Trên bãi đất trống trước bến tàu, Huyết Cừu khoát tay ra hiệu chúng nhân đi theo ngừng lại, mắt nhìn chằm chằm Thất trưởng lão, miệng quát khẽ nói:
- Sơn Hà huynh, chúng ta thu lưu Liễu gia các ngươi, các ngươi lại đối xử với chúng ta như vậy ư?
Trên mặt Thất trưởng lão chớp qua một mặt lúng túng, việc này chưa nói tới đúng sai. Liễu gia tuy mang tiếng vong ân phụ nghĩa, nhưng Huyết Sát đảo cũng chẳng tốt đẹp gì, ngay từ đầu đã mưu đồ thôn tính Liễu gia, Huyết Bất Quy thiếu chút còn cưỡng bức Liễu Dị, thấy Liễu gia có thể bồi dưỡng ra Huyết Trùng Quả phẩm chất cao liền lập tức trở mặt khai
chiến...
Bởi thế đứng ở bên nào đều không cảm thấy mình sai, hai thế lực đều muốn phát triển lớn mạnh, để tránh không bị diệt vong, làm ra bất kỳ quyết định gì đều là đúng.
Thất trưởng lão ngượng ngùng cười một tiếng, chấp tay nói:
- Huyết huynh, đừng nói mấy lời này làm gì, Sơn Hà vì Liễu gia cũng phải bất đắc dĩ làm vậy. Hay là thế này đi, các ngươi rời khỏi Huyết Sát đảo, ta cam đoan không đối địch với các ngươi nữa, đồng thời mỗi năm còn đưa các ngươi trăm vạn Huyền Tinh, thế nào?
- Trăm vận Huyến Tinh!
Không chỉ phía Liễu gia, ngay cả phía Huyết Sát đảo cũng ồ lên một mảnh, cái giá Thất trưởng lão đưa ra này khiến rất nhiều người hãi hùng khiếp vía, trăm vạn Huyền Tinh đối với Huyết Sát đảo cũng là con số không nhỏ.
Chẳng qua mấy người Liễu Di ngắm kỹ thì thấy cũng ổn, nếu Liễu gia có thể được đến Huyết Sát đảo, như vậy có thể bồi dưỡng ra được bao nhiêu Huyết Trùng quả phẩm chất cao? Một năm kiếm mấy trăm vận Huyền Tinh hoàn toàn là điều nằm trong tầm tay, cho Huyết Sát bang trăm vạn lại đã làm sao?
Huyết Cừu trầm mặc, lát sau lại chụm đầu thấm thì với hai vị trưởng lão đi cùng, thương nghị suốt chừng ba nén hương, Huyết Cừu mới quay đầu nói:
- Sơn Hà huynh, hay là thể này đi. Huyết Long Đảo vẫn sẽ cho các ngươi, ngoài ra chúng ta còn có thể đưa các ngươi thêm ba hòn đảo phụ cân.
Chương 177 Để ta suy nghĩ thật kỹ
Một năm các ngươi đưa chúng ta trăm vạn Huyền Tinh, sau này chúng ta chung sống hòa bình, nước sông không phạm nước giếng.
Xem ra Huyết Cừu có vẻ sợ Lục Ải Nhân, không muốn tiếp tục khai
chiến mà muốn chuyển sang đàm phán. Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão liếc nhau, trong mắt hai người đều lấp lánh quang mang.
Thật ra hai người cũng không muốn tiếp tục khai chiến, Liễu gia cần thời gian phát triển, chỉ cần có thể kéo dài một thời gian, Liễu gia liền có thể mua sắm càng nhiều Lục Ải Nhân. Có thể dùng tài nguyên chồng ra một nhóm lớn Thần Hải Cảnh, từ đó không ngừng lớn mạnh, sau cùng triệt để đứng vững chân ở Thiên Đảo Hồ.
Thất trưởng lão và mấy vị trưởng lão thương nghị một phen, cuối
cùng Thất trưởng lão quyết định chủ ý, quét mắt nhìn về phía Huyết Cừu nói:
- Huyết huynh, các ngươi nhường Huyết Sát đảo cho chúng ta một
năm. Các hòn đảo còn lại vẫn đều thuộc về các ngươi, mỗi tháng chúng ta đưa các ngươi mười vạn Huyền Tinh, như thế song phương đều có thể được đến cơ hội khoái tốc phát triển. Một năm sau chúng ta sẽ rời hết khỏi Huyết Sát đảo, đi tranh đoạt hòn đảo có đất nham tương còn lại. Chúng ta có thể lập xuống huyết thề, nếu vi phạm sẽ không được chết an lành.
Điều kiện Thất trưởng lão đưa ra rất có thành ý, đối với Liễu gia cũng rất có lợi. Chỉ cần nhường Huyết Sát đảo cho Liễu gia một năm, Liễu gia đủ khả năng kiếm được lượng Huyền Tinh mua sắm mười mấy
tên Lục Ải Nhân, đến lúc đó liền có thể công chiếm bất kỳ hòn đảo có đất nham tương nào.
Quả nhiên!
Bên phía Huyết Cừu tựa hồ cũng động tâm, đôi mắt Huyết Cừu khẽ
lấp lánh, nói là có thể cân nhắc, nhưng hắn phải triệu tập toàn bộ trưởng lão gia tộc để thương nghị, đề nghị Liễu gia cho hắn một canh giờ.
Huyết Cừu dẫn người trở về, bên này các trưởng lão Liễu gia đều
không giấu được vui mừng. Trong đầu đã nghĩ đến chuyện sau khi giành được Huyết Sát đảo, Liễu gia sẽ phát triển lớn lệnh thế nào, làm sao đi mở rộng dược điền, gieo trồng càng nhiều Huyết Trùng Quả...
Liễu Di cũng rất hưng phấn, lập tức tiến vào khoanh thuyền chia sẻ tin tức tốt này với Lục Ly.
Trạng thái tinh thần Lục Ly đã khá hơn một chút, hắn nghe xong Liễu Di kể lại liền trầm mặc, suy tư một lúc lâu mới đột nhiên mở mắt ra, quát khẽ nói:
- Một đám ngu xuẩn, các ngươi bị lừa rồi. Đây là chiêu câu giờ của Huyết Cừu.
Người trong cuộc mơ hồ, kẻ đứng ngoài lại thấy được rõ ràng!
Người Liễu gia hãm thân trong cục, tròng mắt đều bị lợi ích che đậy, chỉ nghĩ đến sau khi giành được Huyết Sát đảo thì sẽ phát triển thế nào, lớn mạnh ra sao, kiếm được bao nhiêu Huyền Tinh?
Có lẽ cũng có người nghĩ đến khả năng xấu nhất, nhưng đối mặt với lợi ích quá lớn, bọn hắn tự động ném trừ cách nghĩ không tốt kia.
Trong mắt bọn họ, phía Huyết Cừu đã chỉ còn lại ba tên Hồn Đàm
cảnh, trong khi bên này có tận tám tên Lục Ải Nhân. Huyết Cừu trong tình thế biết rõ không địch lại, một năm bọn hắn lại đưa ra nhiều Huyền Tinh như vậy, hơn nữa cũng chỉ cần thuê Huyết Sát đảo một năm, làm sao đám người Huyết Cừu có thể không đáp ứng?
Lục Ly không phải Liễu gia, chí ít trong lòng hắn chưa bao giờ xem mình là người Liễu gia. Bởi thế Liễu gia có thể thu được bao lớn lợi ích, hắn đều không quá quan tâm, Liễu gia chỉ là nơi hắn tạm thời nghỉ chân mà thôi.
Lục Ly rất tỉnh táo, suy xét từ góc độ toàn cục, trước kia hắn không phải rất thích tự hỏi, bởi vì mọi thứ đã có Lục Linh nghĩ giúp hắn. Lục Linh bị mang đi Thanh Châu, Lục Ly theo đó dần trưởng thành lên nhiều, nghĩ tới chuyện gì cũng quen với động não, vén mở mây mù nhìn ra bản chất.
Hắn đứng từ góc độ Huyết Cừu suy xét vấn đề, Huyết Sát đảo là căn bản của Huyết Cừu, đối phương đã kinh doanh nơi này hơn mười năm, mất đi Huyết Sát đảo, hắn còn lại được gì?
Huyết Cừu có thể quật khởi ở Thiên Đảo Hồ, bản thân nhất định là
người thông minh tuyệt đỉnh. Nếu nhường ra Huyết Sát đảo, Liễu gia liền có thể khoái tốc lớn mạnh, đến lúc đó địa vị bọn hắn và Liễu gia sẽ xoay chiều, Liễu gia chiếm cứ vị thế chủ đạo, muốn đi muốn ở hay muốn diệt bọn hắn đều là do Liễu gia định đoạt...
Mục đích Huyết Cừu phát động cuộc chiến này là gì?
Chính là muốn được đến bí phương bồi dưỡng Huyết Trùng thảo của
Liễu gia, nếu hắn nhường ra Huyết Sát đảo rồi thì sao? Bí phương vĩnh viễn sẽ không chiếm được, ngược lại lúc nào cũng có thể bị Liễu gia diệt vong.
Bởi thế trừ phi Huyết Cừu là đứa ngốc, bằng không tuyệt đối sẽ
không nhường ra Huyết Sát đảo.
Như vậy vấn đề tới, vì sao Huyết Cừu phải muốn đi ra đàm phán, vì sao phải giả bộ như đang nghiêm túc cân nhắc?
Lời giải thích duy nhất chính là kéo dài thời gian!
Kéo dài thời gian để làm gì? Đương nhiên là chờ đợi quân cứu viện, phía ngoài Huyết Sát đảo không thấy chiến thuyền nào, không cần phải nói cũng đoán được, nhất định là đã ra ngoài tìm kiếm viện binh. Huyết Cừu kinh doanh ở đây vài chục năm, nếu tiêu tốn đại giá cực lớn, nhất định có thể mời được một ít viện quân.
- A?
Sau khi nghe xong Lục Ly giải thích, nụ cười trên khuôn mặt Liễu Di tan biến, thay vào đó là vẻ kinh hãi, nàng hít mấy hơi thật sâu để bản thân tỉnh táo lại. Sau đó tử tế phân tích một phen, sắc mặt dần tái nhợt, lời này của Lục Ly... tựa hồ... rất có lý!
Liễu Di không dám làm chủ, lập tức gọi tới đám người Thất trưởng
lão, sau đó giảng thuật lại một lượt những gì Lục Ly vừa nói.
Nghe xong Cửu trưởng lão trực tiếp khoát tay nói:
- Viện quân? Không thể nào, theo ta điều tra quan hệ giữa Huyết Cừu và mấy thế lực tam phẩm phụ cận đều không hề tốt đẹp, thậm chí gần đây còn từng khai chiến với Hắc Hồ đảo, không khả năng, không khả năng!
Lục Ly khẽ cười, châm biếm nói:
- Mấy năm nay ngươi làm trưởng lão đều là vô dụng sao? Giữa thế
lực với nhau làm gì có bạn bè hay địch thủ vĩnh cửu? Đồ ngu!
Cửu trưởng lão nổi giận, Thất trưởng lão lại khoát tay nói:
- Lão Cửu, đủ rồi! Lục Ly nói không sai. Giữa thế lực với nhau không có bạn bè hay địch thủ vĩnh cửu, chỉ có lợi ích là vĩnh cửu. Việc này... để ta suy nghĩ thật kỹ
Chương 178 Đạp bằng Huyết Sát Đảo
Thất trưởng lão cũng tỉnh thần, nhắm mắt lại suy nghĩa, một nén hương sau hắn đột nhiên mở mắt, quát lớn nói:
- Lộc lão tam, lập tức dẫn người đi hồ vực phụ cận thăm dò, xem xem liệu có viện quân không?
Nghe xong, Lộc trưởng lão lập tức dẫn theo mấy người hóa thành tàn ảnh trực tiếp xông vào trong nước, lấy tốc độ nhanh nhất tiềm phục ra bốn phương tám hướng.
Sắc mặt Thất trưởng lão cũng có vẻ ngưng trọng dị thường, hắn quét nhìn đám trưởng lão nói:
- Quả thực có vấn đề, Huyết Cừu tính tình cương liệt, hắn khổ sở đánh xuống địa bàn Huyết Sát đảo, không khả năng dễ dàng nhường lại như vậy. Hắn là loại người thà làm ngọc nát không làm ngói lành, vấn đề không nhỏ, không chừng suy đoán của Lục Ly là đúng.
Cửu trưởng lão một mực luôn lấy Thất trưởng lão làm đầu, nghe vậy không khỏi hoảng thần, hỏi:
- Thất ca, vậy giờ chúng ta làm thế nào?
Thất trưởng lão đảo mắt nhìn sang Lục Ly, Lục Ly lại nhắm mắt mặc kệ, tiếp tục khôi phục thể lực và tinh lực.
Thất trưởng lão trầm tư một lát rồi nói:
- Đợi, đợi Lộc lão tam thăm dò trở về rồi tính.
Nguyên một đám trưởng lão ai nấy đều khoanh chân ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng, hoàn toàn không còn vẻ gì là hưng phấn.
Chúng nhân chờ đợi trong lo lắng bất an, gần nửa canh giờ sau, Lộc trưởng lão trở về, như một lưỡi kiếm sắc bén xông lên chiến thuyền, cả người ướt sũng tiến vào khoang thuyền nói:
- Xảy ra chuyện rồi, mặt bắc cách ba mươi dặm tới ba chiếc chiến thuyền, ta không dám lại gần, chẳng qua trên thuyền có không ít người.
Bá bá bá!
Nguyên đám trưởng lão đều biến sắc, dù thám báo ở mấy hướng khác còn chưa trở về, nhưng phỏng đoán của Lục Ly đã ứng nghiệm, Huyết Cừu quả nhiên đang câu giờ, chờ đợi viện quân.
- Thất ca, làm thế nào?
Mấy người Cửu trưởng lão vây kín quanh Thất trưởng lão, chờ đợi hắn đưa ra quyết định. Vốn Liễu Di là tộc trưởng, nhưng thời khắc này Liễu Di đều luống cuống, càng đừng nói tới người khác.
Thất trưởng lão có chút ngập ngừng bất định, hắn liếc nhìn chúng nhân một vòng rồi nói:
- Hay là lui về tử thủ Huyết Long Đảo?
Trên Huyết Long Đảo có cấm chế do bọn hắn bố trí, trong sương mù sức sát thương của Lục Ải Nhân sẽ càng lớn. Nếu có thể đánh lui viện quân Huyết Cừu mời tới, chí ít Liễu gia vẫn có thể giữ vững Huyết Long Đảo, sau đó lại chầm chậm mưu đồ.
- Ngu xuẩn!
Lục Ly đột nhiên mở mắt, tinh lực và thể lực hắn đã khôi phục gần đến đỉnh phong, ánh mắt băng lãnh quét qua chúng nhân nói:
- ĐI về chỉ có con đường chết, Huyết Cừu có thể mời tới viện quân, khẳng định là đã tiêu tốn đại giá cực lớn, nếu không diệt được Liễu gia hắn làm sao hồi vốn? Dù chúng ta có thể thủ vững một đợt công kích, Huyết Cừu tuyệt đối cũng sẽ dốc ra hết toàn bộ gia sản Huyết Sát đảo, mời tới càng nhiều viện quân. Giả như đối phương xuất động sáu bảy tên cường giả Hồn Đàm cảnh, các ngươi thủ kiểu gì?
- Cái này
Chúng nhân người nhìn ta ta nhìn ngươi, đều có chút tiến thoái lưỡng nan, Lục Ly lại nhấc lên Kình Thiên Kích, quát lạnh nói:
- Còn do dự gì nữa? Giờ chỉ có một cách đó là giết vào Huyết Sát đảo, diệt đi Huyết Sát bang. Chỉ cần chúng ta giết được đám người Huyết Cừu, chiếm lĩnh Huyết Sát Đảo trước khi viện quân tới nơi. Viện quân tới thế nào, chúng ta đưa chúng trở về như thế!
- Đúng!
Thất trưởng lão đột ngột đứng dậy, câu nói sau cùng của Lục Ly đã đánh thức hắn. Chỉ cần giết chết đám người Huyết Cừu, chiếm lĩnh Huyết Sát đảo, bọn hắn hoàn toàn có thể lấy ra một ít điều kiện thích hợp, đàm phán với các hòn đảo phụ cận, để bọn họ lui về.
- Giết!
Thất trưởng lão hạ lệnh tổng tiến công, trên mặt tất cả trưởng lão bao gồm Liễu Di đều lộ rõ vẻ quyết tâm, nếu không thể thắng trận chiến này, Huyết Sát đảo liền là nơi táng thân của bọn hắn.
Hai chiến thuyền lập tức khởi động áp sát Huyết Sát đảo, hơn một trăm hai mươi người bao gồm cả Lục Ải Nhân đồng loạt xông tới thành bảo Huyết Sát đảo.
Thất trưởng lão lệnh mười tên Huyền Vũ cảnh đi trước dò đường, mặt sau là Lục Ly và đám trưởng lão, tám tên Lục Ải Nhân theo ở sau lưng, nguyên một đám đằng đằng sát khí đằng đằng cuồng chạy mà tới.
...
Có một điều đám người Lục Ly không biết chính là, trên không trung phía bắc Huyết Sát đảo ngừng lại một cỗ chiến xa vàng óng. Chiến xa này tương tự như mấy chiếc chiến xa ở trận chiến Vũ Lăng thành khi trước, cũng mở ra cấm chế, người phía dưới căn bản không nhìn thấy,
cũng không cảm giác được.
- Còn không tính quá ngu.
Trong chiến xa truyền ra một tiếng nói hờ hững, trên chiến xa chỉ có
hai người, một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị đang ngồi, một lão đầu râu tóc trắng xóa đang đứng. Nếu Lục Ly Liễu Di có thể nhìn thấy hai người này, lập tức liền sẽ nhận ra.
Yên phu nhân và Bạch quản sự.
Lúc hừng đông khi phía Huyết Long Đảo vừa khai chiến, chiến xa này đã đến đây, chẳng qua một mực mở ra cấm chế, người phía dưới không phát giác ra được.
Bạch quản sự nhìn xuống đám người Liễu gia đang lao vút về phía Huyết Sát đảo, lại nhìn thoáng qua nơi xa, phát hiện có ba chấm đen nhỏ, hắn khẽ nhướng mày nói:
- Phu nhân, trận chiến này đám người Lục Ly rất khó thắng a. Yên phu nhân khoác một bộ váy hoa màu tím nhạt, trong ngực ôm lấy một con sủng vật nhỏ màu đen, tay ngọc khẽ vỗ về da lông sủng vật, lắc
đầu nói:
- Cái gì gọi là rất khó thắng? Người Hắc Hồ đảo Thất Sát đảo và Ác
Ma đảo đều tới, bọn hắn thắng được mới là lạ.
Bạch quản sự liếc qua hướng đông và hướng nam, mơ hồ nhìn thấy
có gợn nước ba động, hắn ngập ngừng một phen mới nói:
- Hay là... ta xuống dưới cản lại người ba đảo kia?
- Cản làm gì?
Yên phu nhân mắt lạnh nhìn sang:
- Mấy ngày trước mới nói qua với ngươi, phân tranh trên Thiên Đảo
Hồ Bạch gia chúng ta không can thiệp, đây là quy củ lão tổ tông định ra. Bạch quản sự tự nhiên biết việc này, hắn len lén liếc Yên phu nhân một cái, thầm nói:
- Ta tưởng phu nhân tới quan chiến là vì muốn giúp Lục Ly một tay.
- Ngươi sai rồi!
Yên phu nhân duỗi ra một đầu ngón tay, lắc lắc nói:
- Ta sẽ không giúp bất cứ kẻ nào, ta tới chỉ là muốn chứng thực một chuyện.
Chương 179 Cắn thuốc
- À, ta hiểu! Phu nhân muốn xác định Lục Ly có phải con em Lục gia hay không?
Bạch quản sự khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Nếu Lục Ly đúng là con em Lục gia thì sao? Khi đó chúng ta lại nên làm thế nào?
- Không thế nào cả!
Yên phu nhân khẽ vỗ về sủng vật trong ngực, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Bạch Phúc, ngươi phải nhớ kỹ một điểm. Quy củ chính là quy củ, trong bất kỳ tình huống nào con em Bạch gia đều không thể phá hoại quy củ, có thể phá hoại quy củ chỉ có một người, đó là lão tổ tông.
...
Huu huu huu!
Phía dưới Huyết Sát đảo, đám người vừa mới xông vào đường lớn trên đảo, từ trong bụi cây hai bên đường liền ra chi chít nỏ tiễn, mấy đệ tử Liễu gia đi đầu lập tức bị bắn trúng.
Hây!
Đám người Thất trưởng lão lập tức đằng không mà lên, trong tay khua múa binh khí, đánh bay đám nỏ tiễn bắn tới. Bọn hắn đều biết trong Huyết Sát đảo ẩn tàng rất nhiều cấm chế, lại không ngờ sẽ lợi hại như thế.
Nỏ tiễn bắn một trận rồi ngừng, bên phía Liễu gia đã có hai mươi mấy người bị bắn chết, hơn mười người bị thương. Thất trưởng lão sắc mặt âm trầm sai đưa người bị thương trở về, lần này may nhờ đám trưởng lão bọn hắn xung phong tuyến đầu, bằng không đệ tử Liễu gia sẽ chết càng nhiều.
Quả nhiên!
Đi tới trước chừng nửa dặm đường, trước mặt đột nhiên bốc lên khói mù cuồn cuộn, căn bản thấy không rõ cảnh vật phía tiền phương, hơn nữa những khói đặc này còn sặc sỡ sắc màu, rõ ràng là kịch độc.
Chỉ cần đi thêm nửa dặm liền là thành bảo Huyết Sát đảo, con đường bị ngăn, đằng sau viện quân có thể sẽ tới bất cứ lúc nào. Thất trưởng lão quét nhìn tiền phương một lát, cuối cùng cắn răng nói:
- Đi vòng qua!
Hai bên đều là rừng rậm, bên trong toàn đại thụ che trời, bụi gai rậm rạp, âm u tĩnh mịch, ai biết bên trong được bố trí bao nhiêu cấm chế, ngầm giấu bao nhiêu kẻ địch?
Nhưng giờ đã không đường để đi, Thất trưởng lão dẫn đầu cầm lấy Huyền khí Địa giai sắc bén phách chặt mở đường, khoái tốc tiến về phía trước. Toàn bộ trưởng lão tản ra thành hình nan quạt, bảo hộ võ giả Huyền Vũ cảnh phía sau.
Oanh!
Có trưởng lão vô tình chạm phải cấm chế, một đạo lôi đình từ trên cao bổ xuống, thoáng chốc liền bổ cho tên trưởng lão kia toàn thân bốc khói. Cũng may tên trưởng lão này tránh né kịp thời, không bị chém trúng đầu, bằng không sợ rằng đã mất mạng đường trường.
Trưởng lão Liễu gia đều là Thần Hải Cảnh, cảm giác lực không mạnh, rất nhiều cấm chế ẩn tàng căn bản không tra xét ra được.
Thấy đệ tử Liễu gia luống cuống tay chân phục dụng đan dược cho tên trưởng lão bị thương, trên mặt đám đệ tử còn lại đều lộ vẻ hoảng sợ, Lục Ly thở dài đành chịu, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Bạch, đi trước dò đường.
Huu!
Tiểu Bạch chui ra từ trong tay áo Lục Ly, Lục Ly đi gót Tiểu Bạch tiến lên, ánh mắt nhìn về phía đám người Thất trưởng lão nói:
- Các ngươi đi theo ta.
- Ngươi có thể phát hiện cấm chế
Đám người Thất trưởng lão hồ nghi nhìn Lục Ly, Lục Ly lại không nói nửa lời, cứ thế lẳng lặng tiến về phía trước. Hắn khẳng định là không phát hiện được, nhưng hắn tin tưởng Tiểu Bạch.
Bởi vì lúc ở trong Trúc Sơn Huyết Long Đảo, mỗi ngày Tiểu Bạch đều chạy loạn khắp nơi, lại chưa bao giờ đụng chạm tới cấm chế bên ngoài Trúc Sơn.
Lục Ly không biết Tiểu Bạch sao mà làm được, hiện tại cũng không biết có thể tránh ra cấm chế quanh đây không? Nhưng giờ có cách nào tốt hơn? Nếu người Liễu gia còn chưa kịp xông tới đã bị Huyết Sát bang giết sạch, vậy còn đánh đấm cái khỉ gì nữa.
Tốc độ Tiểu Bạch không quá nhanh, mũi nhỏ không ngừng rung động. tròng mắt đảo quanh bốn phía, một đường tiến tới, lộ tuyến quanh co khúc khuỷu. Chẳng qua nó đã đi được mấy chục thước mà vẫn không xúc động bất kỳ cấm chế nào.
- Tốt!
Vẻ mặt đám người Thất trưởng lão như trút được gánh nặng, cả đám cứ thế theo sát sau lưng Lục Ly, từ từ tiến về phía trước.
Chuyện thần kỳ đã xảy ra, Tiểu Bạch một mực không dừng bước, bôn tẩu vài trăm thước mà vẫn không xúc động cấm chế, chúng nhân
theo ở phía sau tự nhiên vô cùng an toàn.
Lần nữa đi tới vài trăm trước, trước mặt ẩn ước thấy có ánh sáng, chúng nhân tinh thần đại chấn. Đồng thời âm thầm siết chặt binh khí trong tay, Huyền lực lấp lánh, chuẩn bị động thủ.
Quả nhiên, tiến thêm chừng trăm thước, xuyên qua rừng cây rậm rạp bọn hắn thấy được trước mặt là một bãi đất trống, ẩn ẩn còn thấy một tòa thành bảo. Xem ra bọn hắn đã thành công xông qua rừng rậm, đi tới thành bảo Huyết Sát đảo.
- Tiểu Bạch trở về, tộc trưởng, lát nữa ngươi theo sát ta! Lục Ly để Tiểu Bạch chui lại vào trong tay áo, sau đó thả chậm bước chân, dặn dò Liễu Di một tiếng. Chiến lực Liễu Di không được, dù có ba tên Lục Ải Nhân đi theo, nhưng cũng rất dễ bị giết. Chính bởi vì nàng khống chế ba tên Lục Ải Nhân, ngược lại càng sẽ trở thành mục tiêu cho kẻ địch tấn công.
Liễu Di khẽ gật đầu, đám người Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão đã vọt ra, Lục Ly Huyền lực lấp lánh, theo sát ngay sau.
Bên ngoài là một mảnh đất trống đứng đầy người, phía trước là từng đám võ giả Huyền Vũ cảnh, ngoài ra còn có mười mấy tên Thần Hải Cảnh. Huyết Cừu và một tên lão giả, một người trung niên đứng ở sau cùng nghiêm trận chờ đợi.
- Sơn Hà huynh, các ngươi làm thế là có ý gì? Trong tay Huyết Cừu xách theo một thanh cự phủ, nét mặt tràn đầy sát
khí cao giọng hét lớn, Thất trưởng lão lại không lên tiếng, vung vẩy chiến đạo trong tay phẫn nộ quát:
- Giết!
Đã đến bước này rồi, còn gì để nói nhảm nữa đâu, có nói đại nghĩa cũng vô dụng, đánh thắng mới là vương đạo.
Gần trăm người như lợi kiếm xông tới, nét mặt ai nấy đều đằng đẳng sát khí, trận chiến này liên quan đến sinh tử tồn vong của tất cả mọi
người Liễu gia, bọn hắn nhất định phải dốc hết toàn lực.
- Giết!
Huyết Cừu vung tay lên, hơn hai ngàn người phía tiền phương rút ra binh khí vây giết mà đến, riêng ba người Huyết Cừu lại không động thủ. Mục tiêu bọn hắn là tám tên Lục Ải Nhân, chiến thuật của bọn hắn rất rõ ràng, để hơn hai ngàn người cuốn lấy người Liễu gia, còn bọn hắn thì tìm cơ hội chém giết Lục Ải Nhân, như vậy trận chiến này dù không dựa vào viện quân bọn hắn cũng có thể thắng.
Chương 180 Viện quân đến
- Xuất kích!
Lục Ly và Liễu Di trước là xuất động tám tên Lục Ải Nhân, bằng không không đợi bọn hắn chém giết đám người Huyết Cừu, toàn bộ người Liễu gia đều đã tử trận.
Lục Ải Nhân vừa xuất động, lập tức cuộn lên một trường gió tanh mưa máu, Lục Ải Nhân đi qua đâu, nơi ấy gần như không ai địch lại. Tốc độ bọn hắn quá nhanh, móng vuốt quá sắc bén, thường thường kẻ địch còn chưa kịp công kích thì đã bị vồ chết.
Đám người Huyết Cừu trợn tròn mắt, vốn bọn hắn định tìm cơ hội giải quyết Lục Ải Nhân. Nhưng lúc này Lục Ải Nhân và người bọn hắn đan xen nhau thành thế cài răng lược, đồ sát khắp bốn phía, trừ phi bọn hắn muốn cùng lúc nện chết người mình, bằng không căn bản không tấn công được đến Lục Ải Nhân.
Hây!
Lục Ly vung lên Kình Thiên Kích, thế không thể ngăn, hắn vừa xung trận liền phóng thích huyết mạch thần kỹ, bằng vào lực lượng khủng bố và binh khí sắc bén quét ngang chiến trường. Phàm là người bị hắn nện trúng, hoặc là trọng thương bay ngược ra sau, hoặc là bị nện chết tươi.
Tình hình bên phía Thất trưởng lão Cửu trưởng lão cũng có chút tương tự. Thất trưởng lão một đao liền đánh chết một tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ, khiến Lục Ly không khỏi kinh ngạc. Chẳng qua đợi lúc nhìn thấy rất nhiều trưởng lão yên ắng nuốt lấy đan dược, trong lòng lập tức hiểu ra.
Hóa ra đám trưởng lão này đang cắn thuốc, hơn nữa còn không phải cắn một loại, mà là mấy loại thuốc, tốc độ lực lượng chiến lực đều được gia tăng cực lớn.
Trận chiến này có ý nghĩa quá lớn đối với Liễu gia, Liễu gia đã ném ra tất cả Huyền Tinh có trong tay, mua về không ít các loại đan dược, chính là để chuẩn bị dùng trong lần này.
Đương nhiên... giờ còn không dùng, sau này khéo chẳng còn cơ hội để dùng.
Chứng kiến từng phiến thủ hạ bị tàn sát, đám người Huyết Cừu triệt để trợn tròn mắt, lần này bọn hắn cho là tất thắng, không ngờ cục diện lại biến thành như vậy.
Huyết Sát đảo cũng có Huyền Tinh, vấn đề là không ai nghĩ tới mua đan dược tăng phúc chiến lực cả. Bên này người người Liễu gia đều cắn thuốc, chiến lực tăng mạnh. Hai người Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão đều miễn cưỡng sánh được với Hồn Đàm cảnh, đồ sát Thần Hải Cảnh trở thành một việc quá dễ dàng, chỉ mấy chiêu liền có thể chém giết một tên.
Quan trọng hơn là, tám tên Lục Ải Nhân kia mạnh vượt quá sức tưởng tượng, vẻn vẹn mới qua nửa nén hương, số chết dưới móng vuốt Lục Ải Nhân chí ít đã có ba, bốn trăm người...
- Lục Ly, tiếp lấy!
Liễu Di một mực theo sát Lục Ly, nàng ném qua một bình thuốc, thấp giọng nói:
- Bên trong có ba viên Lực Thần đan có thể đề thăng năm thành khí lực, ba viên Thần Phong đan đề thăng gấp đôi tốc độ, ngươi xem tình huống mà nuốt vào. Chẳng qua một viên chỉ có hiệu lực trong thời gian một nén hương.
- Thứ tốt!
Lục Ly ngấm ngầm cảm khái, đan dược này khẳng định đều là giá trên trời, xem ra lần này Liễu gia đã dốc hết vốn liếng. Song giờ hắn cũng chưa cần đan dược, dưới Kình Thiên Kích cơ hồ chẳng ai đỡ nổi một hiệp.
- Đảo chủ!
Đại trưởng lão và Tứ trưởng lão Huyết Sát đảo cuống lên, chứng kiến từng mảnh từng mảnh thủ hạ bị tàn sát, bọn hắn lo lắng nhìn sang Huyết Cừu, chờ đợi hắn đưa ra quyết định.
Con số tử thương đã vượt quá năm sáu trăm, bên phía Liễu gia lại chỉ mới chết mười mấy người, Huyết Cừu cắn răng nói:
- Cố chờ, viện quân sắp đến rồi!
Lục Ải Nhân quá mạnh, một khi bọn hắn xông lên bị Lục Ải Nhân vây giết, viện quân có đến cũng không còn nghĩa lý gì. Võ giả Huyết Sát đảo chết chút cũng không sao, chỉ cần thắng được trận chiến này, hết thảy đều không thành vấn đề.
Đám người Huyết Cừu bất động, đám người Lục Ly lại bị đoàn đoàn vây quanh, trong thời gian ngắn khô cách nào phá vây, tự nhiên cũng không khả năng đi công kích ba người Huyết Cừu.
Ba người Huyết Cừu nghiêm trận chờ đợi, nếu khống chế Lục Ải Nhân đi tấn công, sẽ rất dễ bị ba người nhân cơ hội chém giết mất một hai tên, đến lúc đó liền sẽ phiền phức to.
Bởi thế dù trong lòng Lục Ly Thất trưởng lão đều rất gấp gáp, lại chỉ có thể trước chém giết võ giả Huyết Sát đảo cái đã.
Máu tươi tứ tung giữa trời, chân cụt tay đứt ngổn ngang, người trọng thương lăn lộn gào thét dưới đất, bên ngoài thành bảo Huyết Sát đảo đã biến thành địa ngục, cảnh tượng khiến người xúc mục kinh tâm, bất nhẫn nhìn thẳng.
Thời gian dần trôi qua, mỗi một giây lại có vô số người ngã xuống, từng nhóm nhân mã Huyết Sát đảo bị thu gặt. Thương vong bên phía Liễu gia cũng bắt đầu tăng lớn, Huyền Vũ cảnh đã tử thương quá nửa, trưởng lão Thần Hải Cảnh đều chết bốn người, hiện tại chỉ còn lại bảy vị trưởng lão.
Phanh phanh phanh
Từ đằng sau đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng bước chân rầm rập, rõ ràng có người đang cuồng chạy mà tới. Đám Thất trưởng lão không khỏi biến sắc, trong mắt ba người Huyết Cừu lại bùng lên quang mang, Huyết Cừu rống to:
- Viện quân đã đến, giết...
- Lục Ly! Tộc trưởng!
Thất trưởng lão cũng vung đao rống to, Lục Ly và Liễu Di nghe hiểu ý Thất trưởng lão, Lục Ly bạo rống một tiếng khống chế năm tên Lục Ải Nhân hướng tiền phương phá vây mà đi, Liễu Di khống chế ba tên Lục Ải Nhân còn lại theo sát ngay sau.
Cùng thời điểm, Thất trưởng lão Cửu trưởng lão và mấy tên Thần Hải Cảnh cũng bắt đầu dẫn người đột vây, xông thẳng về phía ba người Huyết Cừu.
Viện quân đã tới, nếu bọn hắn còn không cách nào đánh giết ba người Huyết Cừu, kết cục sẽ là vạn kiếp bất phục, toàn bộ chúng nhân đều sẽ vĩnh viễn nằm lại ở Huyết Sát đảo.
- Hừ!
Lúc này ba người Huyết Cừu không còn chút nào do dự, viện quân đi đến bọn hắn tự nhiên phải ra tay, bằng không viện quân thấy bọn hắn đều không động thủ, hà cớ gì phải ra tay cứu viện?
Bọn hắn quan sát một phen, đối với thủ đoạn công kích của Lục Ải Nhân đã hiểu rõ phần nào, bởi thế không hề có vẻ gì là e ngại. Chiến lực Lục Ải Nhân tuy sánh ngang với Hồn Đàm cảnh, nhưng so với Hồn Đàm cảnh chân chính thì vẫn có chút chênh lệch, càng đừng nói Huyết Cừu và Tứ trưởng lão đều đã tiến vào Hồn Đàm cảnh mấy năm, Đại trưởng lão thậm chí còn là Hồn Đàm cảnh trung kỳ. Tương tự!
Các trưởng lão cùng tụ tập lại thương nghị bước kế hoạch tiếp theo. Tất cả đều đồng ý với kiến nghị của Thất trưởng lão, thừa thắng xông lên, tới bên ngoài Huyết Sát đảo chờ thời cơ hành sự.
Lục Ly vốn muốn khuyên chúng nhân đừng nên liều lĩnh, nhưng lưu thủ Huyết Long Đảo cũng không phải cách hay, hắn càng nghĩ càng không ra được mưu kế nào tốt hơn, đành chỉ có thể trầm mặc không nói.
Thời gian hắn phóng thích huyết mạch đã tương đối lâu, lúc này đã rất hư nhược, cảm giác buồn ngủ ập tới. Chỉ là hiện tại thế cục bất minh, hắn sao dám cứ vậy ngủ say? Thế là đành phải tiếp tục gắng gượng.
Sau một phen thương nghị, cuối cùng Thất trưởng lão quyết định dẫn theo toàn bộ Thần Hải cảnh Liễu gia và một bộ phận Huyền Vũ cảnh, cùng tám tên Lục Ải Nhân tới bên ngoài Huyết Sát đảo.
Lục Ly thân là chủ lực Liễu gia, tự nhiên cũng được yêu cầu cùng hành động chung. Hắn không tiện trái ý chúng nhân, bèn cắn răng đi lên chiến thuyền hướng tới Huyết Sát đảo. Hắn nhắm mắt ngồi xếp bằng trong khoang thuyền, khôi phục lại thể lực và tinh thần lực đã tiêu hao quá độ.
Lần này Liễu gia có thể nói là đã dốc hết toàn bộ lực lượng, tất cả Thần Hải Cảnh đều xuất động. Huyền Vũ cảnh cũng được điều động hơn phân nửa. Đương nhiên hơn phân nửa cũng vẫn chưa đủ trăm người, số lượng võ giả Liễu gia thực tế vẫn còn quá ít.
Dù tổng cộng mới chừng một trăm, nhưng tinh thần ai nấy đều phấn chắn không thôi, chỉ cắn diệt đi Huyết Sát bang, Liễu gia liền có thể làm chủ Huyết Sát đảo.
Có được địa bàn lớn như vậy, trong tay còn có Huyết Trùng thảo, Liễu gia lập tức có thể nhanh chóng lớn mạnh, triệt để đứng vững chân ở Thiện Đảo Hồ.
Huyết Sát đảo rất an tĩnh!
Đợi lúc hai chiến thuyền đi đến bên ngoài Huyết Sát đảo, phát hiện trên bến tàu không một bóng người, chiến thuyền cũng tan biến không thấy. Dạo qua một vòng quanh Huyết Sát đảo mới thấy, ở ngoại vi toàn bộ thám báo Huyết Sát bang đều đã biến mất.
Tiếp tục di chuyển vài vòng quanh Huyết Sát đảo, vẫn không thấy có bất cứ người nào, trong lòng chư vị trưởng lão Liễu gia có chút thấp thỏm. Bọn hắn vốn tưởng đến ngoài đảo rồi tiến có thể công lui có thể thủ, nhưng giờ mới phát hiện tiến lui đều khó mà tuyển chọn.
Tiến vào, Huyết Sát đảo là địa bàn người ta, Huyết Sát bang còn sót lại một hai ngàn võ giả, ba tên Hồn Đàm cảnh. Ai biết đi vào sẽ phát sinh tình huống nào? Còn lui về, chúng nhân lại không cam tâm.
- Lộc lão tam, dẫn người tiến vào thăm dò một phen, chú ý cẩn thận. Sau cùng Thất trưởng lão hạ lệnh, trước thăm dò tình hình một lượt rồi tính. Lộc trưởng lão mang theo năm thám báo đỉnh cấp nhất, từ hướng một ngọn núi nhỏ lặng lẽ tiềm hành tới thành bảo Huyết Sát đảo.
Chúng nhân dừng chiến thuyền lại trên bến tàu, lẳng lặng chờ đợi kết quả thăm dò. Nửa canh giờ sau, nơi xa một đạo bóng người bay vụt mà đến, nét mặt đắng chát.
- Lộc lão tam, tình hình thế nào? Sao chỉ có một mình ngươi quay về? Chờ người kia chạy vội lên thuyền, Thất trưởng lão liên thanh chất vấn, Lộc trưởng lão vừa trở về liền không ngừng lắc đầu thở dài, nói: - Người ngoài thành bảo Huyết Sát đảo nhiều lắm, đại trưởng lão bọn hắn đích thân ra tay, nếu không phải ta chạy nhanh, sợ rằng đã không về được.
Không thăm dò được gì, ai còn dám mạo muội xuất động? Chúng nhân người nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không biết nên làm thế nào.
Thời gian từ từ trôi qua, một canh giờ sau, trên đường lớn phía bến tàu, Huyết Cừu bất ngờ dẫn theo hai tên Hỗn Đàm cảnh và mấy trăm người đi tới.
- Lui ra sau trăm trượng, tùy thời chuẩn bị chiến đấu!
Thất trưởng lão quát lớn một tiếng, chúng nhân đồng loạt rút binh khí ra khỏi vỏ, chiến thuyền cấp tốc lui lại. Thất trưởng lão Cửu trưởng lão và Liễu Di đứng ở trên boong thuyền, nét mặt cảnh giác nhìn đám người Huyết Cừu chậm rãi đi tới.
Đã sắp qua hai canh giờ, Lục Ly vẫn chưa khôi phục lại, chẳng qua tinh thần đã không còn mệt mỏi như trước. Hắn không đi ra mà vẫn ngồi xếp bằng trong khoang thuyền.
Huyết Cừu và hai tên trưởng lão Hồn Đàm cảnh không đi ở mặt trước nhất, trước mặt có mấy trăm người che chắn, rõ ràng là sợ Lục Ải Nhân đánh lén.
Trên bãi đất trống trước bến tàu, Huyết Cừu khoát tay ra hiệu chúng nhân đi theo ngừng lại, mắt nhìn chằm chằm Thất trưởng lão, miệng quát khẽ nói:
- Sơn Hà huynh, chúng ta thu lưu Liễu gia các ngươi, các ngươi lại đối xử với chúng ta như vậy ư?
Trên mặt Thất trưởng lão chớp qua một mặt lúng túng, việc này chưa nói tới đúng sai. Liễu gia tuy mang tiếng vong ân phụ nghĩa, nhưng Huyết Sát đảo cũng chẳng tốt đẹp gì, ngay từ đầu đã mưu đồ thôn tính Liễu gia, Huyết Bất Quy thiếu chút còn cưỡng bức Liễu Dị, thấy Liễu gia có thể bồi dưỡng ra Huyết Trùng Quả phẩm chất cao liền lập tức trở mặt khai
chiến...
Bởi thế đứng ở bên nào đều không cảm thấy mình sai, hai thế lực đều muốn phát triển lớn mạnh, để tránh không bị diệt vong, làm ra bất kỳ quyết định gì đều là đúng.
Thất trưởng lão ngượng ngùng cười một tiếng, chấp tay nói:
- Huyết huynh, đừng nói mấy lời này làm gì, Sơn Hà vì Liễu gia cũng phải bất đắc dĩ làm vậy. Hay là thế này đi, các ngươi rời khỏi Huyết Sát đảo, ta cam đoan không đối địch với các ngươi nữa, đồng thời mỗi năm còn đưa các ngươi trăm vạn Huyền Tinh, thế nào?
- Trăm vận Huyến Tinh!
Không chỉ phía Liễu gia, ngay cả phía Huyết Sát đảo cũng ồ lên một mảnh, cái giá Thất trưởng lão đưa ra này khiến rất nhiều người hãi hùng khiếp vía, trăm vạn Huyền Tinh đối với Huyết Sát đảo cũng là con số không nhỏ.
Chẳng qua mấy người Liễu Di ngắm kỹ thì thấy cũng ổn, nếu Liễu gia có thể được đến Huyết Sát đảo, như vậy có thể bồi dưỡng ra được bao nhiêu Huyết Trùng quả phẩm chất cao? Một năm kiếm mấy trăm vận Huyền Tinh hoàn toàn là điều nằm trong tầm tay, cho Huyết Sát bang trăm vạn lại đã làm sao?
Huyết Cừu trầm mặc, lát sau lại chụm đầu thấm thì với hai vị trưởng lão đi cùng, thương nghị suốt chừng ba nén hương, Huyết Cừu mới quay đầu nói:
- Sơn Hà huynh, hay là thể này đi. Huyết Long Đảo vẫn sẽ cho các ngươi, ngoài ra chúng ta còn có thể đưa các ngươi thêm ba hòn đảo phụ cân.
Chương 177 Để ta suy nghĩ thật kỹ
Một năm các ngươi đưa chúng ta trăm vạn Huyền Tinh, sau này chúng ta chung sống hòa bình, nước sông không phạm nước giếng.
Xem ra Huyết Cừu có vẻ sợ Lục Ải Nhân, không muốn tiếp tục khai
chiến mà muốn chuyển sang đàm phán. Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão liếc nhau, trong mắt hai người đều lấp lánh quang mang.
Thật ra hai người cũng không muốn tiếp tục khai chiến, Liễu gia cần thời gian phát triển, chỉ cần có thể kéo dài một thời gian, Liễu gia liền có thể mua sắm càng nhiều Lục Ải Nhân. Có thể dùng tài nguyên chồng ra một nhóm lớn Thần Hải Cảnh, từ đó không ngừng lớn mạnh, sau cùng triệt để đứng vững chân ở Thiên Đảo Hồ.
Thất trưởng lão và mấy vị trưởng lão thương nghị một phen, cuối
cùng Thất trưởng lão quyết định chủ ý, quét mắt nhìn về phía Huyết Cừu nói:
- Huyết huynh, các ngươi nhường Huyết Sát đảo cho chúng ta một
năm. Các hòn đảo còn lại vẫn đều thuộc về các ngươi, mỗi tháng chúng ta đưa các ngươi mười vạn Huyền Tinh, như thế song phương đều có thể được đến cơ hội khoái tốc phát triển. Một năm sau chúng ta sẽ rời hết khỏi Huyết Sát đảo, đi tranh đoạt hòn đảo có đất nham tương còn lại. Chúng ta có thể lập xuống huyết thề, nếu vi phạm sẽ không được chết an lành.
Điều kiện Thất trưởng lão đưa ra rất có thành ý, đối với Liễu gia cũng rất có lợi. Chỉ cần nhường Huyết Sát đảo cho Liễu gia một năm, Liễu gia đủ khả năng kiếm được lượng Huyền Tinh mua sắm mười mấy
tên Lục Ải Nhân, đến lúc đó liền có thể công chiếm bất kỳ hòn đảo có đất nham tương nào.
Quả nhiên!
Bên phía Huyết Cừu tựa hồ cũng động tâm, đôi mắt Huyết Cừu khẽ
lấp lánh, nói là có thể cân nhắc, nhưng hắn phải triệu tập toàn bộ trưởng lão gia tộc để thương nghị, đề nghị Liễu gia cho hắn một canh giờ.
Huyết Cừu dẫn người trở về, bên này các trưởng lão Liễu gia đều
không giấu được vui mừng. Trong đầu đã nghĩ đến chuyện sau khi giành được Huyết Sát đảo, Liễu gia sẽ phát triển lớn lệnh thế nào, làm sao đi mở rộng dược điền, gieo trồng càng nhiều Huyết Trùng Quả...
Liễu Di cũng rất hưng phấn, lập tức tiến vào khoanh thuyền chia sẻ tin tức tốt này với Lục Ly.
Trạng thái tinh thần Lục Ly đã khá hơn một chút, hắn nghe xong Liễu Di kể lại liền trầm mặc, suy tư một lúc lâu mới đột nhiên mở mắt ra, quát khẽ nói:
- Một đám ngu xuẩn, các ngươi bị lừa rồi. Đây là chiêu câu giờ của Huyết Cừu.
Người trong cuộc mơ hồ, kẻ đứng ngoài lại thấy được rõ ràng!
Người Liễu gia hãm thân trong cục, tròng mắt đều bị lợi ích che đậy, chỉ nghĩ đến sau khi giành được Huyết Sát đảo thì sẽ phát triển thế nào, lớn mạnh ra sao, kiếm được bao nhiêu Huyền Tinh?
Có lẽ cũng có người nghĩ đến khả năng xấu nhất, nhưng đối mặt với lợi ích quá lớn, bọn hắn tự động ném trừ cách nghĩ không tốt kia.
Trong mắt bọn họ, phía Huyết Cừu đã chỉ còn lại ba tên Hồn Đàm
cảnh, trong khi bên này có tận tám tên Lục Ải Nhân. Huyết Cừu trong tình thế biết rõ không địch lại, một năm bọn hắn lại đưa ra nhiều Huyền Tinh như vậy, hơn nữa cũng chỉ cần thuê Huyết Sát đảo một năm, làm sao đám người Huyết Cừu có thể không đáp ứng?
Lục Ly không phải Liễu gia, chí ít trong lòng hắn chưa bao giờ xem mình là người Liễu gia. Bởi thế Liễu gia có thể thu được bao lớn lợi ích, hắn đều không quá quan tâm, Liễu gia chỉ là nơi hắn tạm thời nghỉ chân mà thôi.
Lục Ly rất tỉnh táo, suy xét từ góc độ toàn cục, trước kia hắn không phải rất thích tự hỏi, bởi vì mọi thứ đã có Lục Linh nghĩ giúp hắn. Lục Linh bị mang đi Thanh Châu, Lục Ly theo đó dần trưởng thành lên nhiều, nghĩ tới chuyện gì cũng quen với động não, vén mở mây mù nhìn ra bản chất.
Hắn đứng từ góc độ Huyết Cừu suy xét vấn đề, Huyết Sát đảo là căn bản của Huyết Cừu, đối phương đã kinh doanh nơi này hơn mười năm, mất đi Huyết Sát đảo, hắn còn lại được gì?
Huyết Cừu có thể quật khởi ở Thiên Đảo Hồ, bản thân nhất định là
người thông minh tuyệt đỉnh. Nếu nhường ra Huyết Sát đảo, Liễu gia liền có thể khoái tốc lớn mạnh, đến lúc đó địa vị bọn hắn và Liễu gia sẽ xoay chiều, Liễu gia chiếm cứ vị thế chủ đạo, muốn đi muốn ở hay muốn diệt bọn hắn đều là do Liễu gia định đoạt...
Mục đích Huyết Cừu phát động cuộc chiến này là gì?
Chính là muốn được đến bí phương bồi dưỡng Huyết Trùng thảo của
Liễu gia, nếu hắn nhường ra Huyết Sát đảo rồi thì sao? Bí phương vĩnh viễn sẽ không chiếm được, ngược lại lúc nào cũng có thể bị Liễu gia diệt vong.
Bởi thế trừ phi Huyết Cừu là đứa ngốc, bằng không tuyệt đối sẽ
không nhường ra Huyết Sát đảo.
Như vậy vấn đề tới, vì sao Huyết Cừu phải muốn đi ra đàm phán, vì sao phải giả bộ như đang nghiêm túc cân nhắc?
Lời giải thích duy nhất chính là kéo dài thời gian!
Kéo dài thời gian để làm gì? Đương nhiên là chờ đợi quân cứu viện, phía ngoài Huyết Sát đảo không thấy chiến thuyền nào, không cần phải nói cũng đoán được, nhất định là đã ra ngoài tìm kiếm viện binh. Huyết Cừu kinh doanh ở đây vài chục năm, nếu tiêu tốn đại giá cực lớn, nhất định có thể mời được một ít viện quân.
- A?
Sau khi nghe xong Lục Ly giải thích, nụ cười trên khuôn mặt Liễu Di tan biến, thay vào đó là vẻ kinh hãi, nàng hít mấy hơi thật sâu để bản thân tỉnh táo lại. Sau đó tử tế phân tích một phen, sắc mặt dần tái nhợt, lời này của Lục Ly... tựa hồ... rất có lý!
Liễu Di không dám làm chủ, lập tức gọi tới đám người Thất trưởng
lão, sau đó giảng thuật lại một lượt những gì Lục Ly vừa nói.
Nghe xong Cửu trưởng lão trực tiếp khoát tay nói:
- Viện quân? Không thể nào, theo ta điều tra quan hệ giữa Huyết Cừu và mấy thế lực tam phẩm phụ cận đều không hề tốt đẹp, thậm chí gần đây còn từng khai chiến với Hắc Hồ đảo, không khả năng, không khả năng!
Lục Ly khẽ cười, châm biếm nói:
- Mấy năm nay ngươi làm trưởng lão đều là vô dụng sao? Giữa thế
lực với nhau làm gì có bạn bè hay địch thủ vĩnh cửu? Đồ ngu!
Cửu trưởng lão nổi giận, Thất trưởng lão lại khoát tay nói:
- Lão Cửu, đủ rồi! Lục Ly nói không sai. Giữa thế lực với nhau không có bạn bè hay địch thủ vĩnh cửu, chỉ có lợi ích là vĩnh cửu. Việc này... để ta suy nghĩ thật kỹ
Chương 178 Đạp bằng Huyết Sát Đảo
Thất trưởng lão cũng tỉnh thần, nhắm mắt lại suy nghĩa, một nén hương sau hắn đột nhiên mở mắt, quát lớn nói:
- Lộc lão tam, lập tức dẫn người đi hồ vực phụ cận thăm dò, xem xem liệu có viện quân không?
Nghe xong, Lộc trưởng lão lập tức dẫn theo mấy người hóa thành tàn ảnh trực tiếp xông vào trong nước, lấy tốc độ nhanh nhất tiềm phục ra bốn phương tám hướng.
Sắc mặt Thất trưởng lão cũng có vẻ ngưng trọng dị thường, hắn quét nhìn đám trưởng lão nói:
- Quả thực có vấn đề, Huyết Cừu tính tình cương liệt, hắn khổ sở đánh xuống địa bàn Huyết Sát đảo, không khả năng dễ dàng nhường lại như vậy. Hắn là loại người thà làm ngọc nát không làm ngói lành, vấn đề không nhỏ, không chừng suy đoán của Lục Ly là đúng.
Cửu trưởng lão một mực luôn lấy Thất trưởng lão làm đầu, nghe vậy không khỏi hoảng thần, hỏi:
- Thất ca, vậy giờ chúng ta làm thế nào?
Thất trưởng lão đảo mắt nhìn sang Lục Ly, Lục Ly lại nhắm mắt mặc kệ, tiếp tục khôi phục thể lực và tinh lực.
Thất trưởng lão trầm tư một lát rồi nói:
- Đợi, đợi Lộc lão tam thăm dò trở về rồi tính.
Nguyên một đám trưởng lão ai nấy đều khoanh chân ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng, hoàn toàn không còn vẻ gì là hưng phấn.
Chúng nhân chờ đợi trong lo lắng bất an, gần nửa canh giờ sau, Lộc trưởng lão trở về, như một lưỡi kiếm sắc bén xông lên chiến thuyền, cả người ướt sũng tiến vào khoang thuyền nói:
- Xảy ra chuyện rồi, mặt bắc cách ba mươi dặm tới ba chiếc chiến thuyền, ta không dám lại gần, chẳng qua trên thuyền có không ít người.
Bá bá bá!
Nguyên đám trưởng lão đều biến sắc, dù thám báo ở mấy hướng khác còn chưa trở về, nhưng phỏng đoán của Lục Ly đã ứng nghiệm, Huyết Cừu quả nhiên đang câu giờ, chờ đợi viện quân.
- Thất ca, làm thế nào?
Mấy người Cửu trưởng lão vây kín quanh Thất trưởng lão, chờ đợi hắn đưa ra quyết định. Vốn Liễu Di là tộc trưởng, nhưng thời khắc này Liễu Di đều luống cuống, càng đừng nói tới người khác.
Thất trưởng lão có chút ngập ngừng bất định, hắn liếc nhìn chúng nhân một vòng rồi nói:
- Hay là lui về tử thủ Huyết Long Đảo?
Trên Huyết Long Đảo có cấm chế do bọn hắn bố trí, trong sương mù sức sát thương của Lục Ải Nhân sẽ càng lớn. Nếu có thể đánh lui viện quân Huyết Cừu mời tới, chí ít Liễu gia vẫn có thể giữ vững Huyết Long Đảo, sau đó lại chầm chậm mưu đồ.
- Ngu xuẩn!
Lục Ly đột nhiên mở mắt, tinh lực và thể lực hắn đã khôi phục gần đến đỉnh phong, ánh mắt băng lãnh quét qua chúng nhân nói:
- ĐI về chỉ có con đường chết, Huyết Cừu có thể mời tới viện quân, khẳng định là đã tiêu tốn đại giá cực lớn, nếu không diệt được Liễu gia hắn làm sao hồi vốn? Dù chúng ta có thể thủ vững một đợt công kích, Huyết Cừu tuyệt đối cũng sẽ dốc ra hết toàn bộ gia sản Huyết Sát đảo, mời tới càng nhiều viện quân. Giả như đối phương xuất động sáu bảy tên cường giả Hồn Đàm cảnh, các ngươi thủ kiểu gì?
- Cái này
Chúng nhân người nhìn ta ta nhìn ngươi, đều có chút tiến thoái lưỡng nan, Lục Ly lại nhấc lên Kình Thiên Kích, quát lạnh nói:
- Còn do dự gì nữa? Giờ chỉ có một cách đó là giết vào Huyết Sát đảo, diệt đi Huyết Sát bang. Chỉ cần chúng ta giết được đám người Huyết Cừu, chiếm lĩnh Huyết Sát Đảo trước khi viện quân tới nơi. Viện quân tới thế nào, chúng ta đưa chúng trở về như thế!
- Đúng!
Thất trưởng lão đột ngột đứng dậy, câu nói sau cùng của Lục Ly đã đánh thức hắn. Chỉ cần giết chết đám người Huyết Cừu, chiếm lĩnh Huyết Sát đảo, bọn hắn hoàn toàn có thể lấy ra một ít điều kiện thích hợp, đàm phán với các hòn đảo phụ cận, để bọn họ lui về.
- Giết!
Thất trưởng lão hạ lệnh tổng tiến công, trên mặt tất cả trưởng lão bao gồm Liễu Di đều lộ rõ vẻ quyết tâm, nếu không thể thắng trận chiến này, Huyết Sát đảo liền là nơi táng thân của bọn hắn.
Hai chiến thuyền lập tức khởi động áp sát Huyết Sát đảo, hơn một trăm hai mươi người bao gồm cả Lục Ải Nhân đồng loạt xông tới thành bảo Huyết Sát đảo.
Thất trưởng lão lệnh mười tên Huyền Vũ cảnh đi trước dò đường, mặt sau là Lục Ly và đám trưởng lão, tám tên Lục Ải Nhân theo ở sau lưng, nguyên một đám đằng đằng sát khí đằng đằng cuồng chạy mà tới.
...
Có một điều đám người Lục Ly không biết chính là, trên không trung phía bắc Huyết Sát đảo ngừng lại một cỗ chiến xa vàng óng. Chiến xa này tương tự như mấy chiếc chiến xa ở trận chiến Vũ Lăng thành khi trước, cũng mở ra cấm chế, người phía dưới căn bản không nhìn thấy,
cũng không cảm giác được.
- Còn không tính quá ngu.
Trong chiến xa truyền ra một tiếng nói hờ hững, trên chiến xa chỉ có
hai người, một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị đang ngồi, một lão đầu râu tóc trắng xóa đang đứng. Nếu Lục Ly Liễu Di có thể nhìn thấy hai người này, lập tức liền sẽ nhận ra.
Yên phu nhân và Bạch quản sự.
Lúc hừng đông khi phía Huyết Long Đảo vừa khai chiến, chiến xa này đã đến đây, chẳng qua một mực mở ra cấm chế, người phía dưới không phát giác ra được.
Bạch quản sự nhìn xuống đám người Liễu gia đang lao vút về phía Huyết Sát đảo, lại nhìn thoáng qua nơi xa, phát hiện có ba chấm đen nhỏ, hắn khẽ nhướng mày nói:
- Phu nhân, trận chiến này đám người Lục Ly rất khó thắng a. Yên phu nhân khoác một bộ váy hoa màu tím nhạt, trong ngực ôm lấy một con sủng vật nhỏ màu đen, tay ngọc khẽ vỗ về da lông sủng vật, lắc
đầu nói:
- Cái gì gọi là rất khó thắng? Người Hắc Hồ đảo Thất Sát đảo và Ác
Ma đảo đều tới, bọn hắn thắng được mới là lạ.
Bạch quản sự liếc qua hướng đông và hướng nam, mơ hồ nhìn thấy
có gợn nước ba động, hắn ngập ngừng một phen mới nói:
- Hay là... ta xuống dưới cản lại người ba đảo kia?
- Cản làm gì?
Yên phu nhân mắt lạnh nhìn sang:
- Mấy ngày trước mới nói qua với ngươi, phân tranh trên Thiên Đảo
Hồ Bạch gia chúng ta không can thiệp, đây là quy củ lão tổ tông định ra. Bạch quản sự tự nhiên biết việc này, hắn len lén liếc Yên phu nhân một cái, thầm nói:
- Ta tưởng phu nhân tới quan chiến là vì muốn giúp Lục Ly một tay.
- Ngươi sai rồi!
Yên phu nhân duỗi ra một đầu ngón tay, lắc lắc nói:
- Ta sẽ không giúp bất cứ kẻ nào, ta tới chỉ là muốn chứng thực một chuyện.
Chương 179 Cắn thuốc
- À, ta hiểu! Phu nhân muốn xác định Lục Ly có phải con em Lục gia hay không?
Bạch quản sự khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Nếu Lục Ly đúng là con em Lục gia thì sao? Khi đó chúng ta lại nên làm thế nào?
- Không thế nào cả!
Yên phu nhân khẽ vỗ về sủng vật trong ngực, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Bạch Phúc, ngươi phải nhớ kỹ một điểm. Quy củ chính là quy củ, trong bất kỳ tình huống nào con em Bạch gia đều không thể phá hoại quy củ, có thể phá hoại quy củ chỉ có một người, đó là lão tổ tông.
...
Huu huu huu!
Phía dưới Huyết Sát đảo, đám người vừa mới xông vào đường lớn trên đảo, từ trong bụi cây hai bên đường liền ra chi chít nỏ tiễn, mấy đệ tử Liễu gia đi đầu lập tức bị bắn trúng.
Hây!
Đám người Thất trưởng lão lập tức đằng không mà lên, trong tay khua múa binh khí, đánh bay đám nỏ tiễn bắn tới. Bọn hắn đều biết trong Huyết Sát đảo ẩn tàng rất nhiều cấm chế, lại không ngờ sẽ lợi hại như thế.
Nỏ tiễn bắn một trận rồi ngừng, bên phía Liễu gia đã có hai mươi mấy người bị bắn chết, hơn mười người bị thương. Thất trưởng lão sắc mặt âm trầm sai đưa người bị thương trở về, lần này may nhờ đám trưởng lão bọn hắn xung phong tuyến đầu, bằng không đệ tử Liễu gia sẽ chết càng nhiều.
Quả nhiên!
Đi tới trước chừng nửa dặm đường, trước mặt đột nhiên bốc lên khói mù cuồn cuộn, căn bản thấy không rõ cảnh vật phía tiền phương, hơn nữa những khói đặc này còn sặc sỡ sắc màu, rõ ràng là kịch độc.
Chỉ cần đi thêm nửa dặm liền là thành bảo Huyết Sát đảo, con đường bị ngăn, đằng sau viện quân có thể sẽ tới bất cứ lúc nào. Thất trưởng lão quét nhìn tiền phương một lát, cuối cùng cắn răng nói:
- Đi vòng qua!
Hai bên đều là rừng rậm, bên trong toàn đại thụ che trời, bụi gai rậm rạp, âm u tĩnh mịch, ai biết bên trong được bố trí bao nhiêu cấm chế, ngầm giấu bao nhiêu kẻ địch?
Nhưng giờ đã không đường để đi, Thất trưởng lão dẫn đầu cầm lấy Huyền khí Địa giai sắc bén phách chặt mở đường, khoái tốc tiến về phía trước. Toàn bộ trưởng lão tản ra thành hình nan quạt, bảo hộ võ giả Huyền Vũ cảnh phía sau.
Oanh!
Có trưởng lão vô tình chạm phải cấm chế, một đạo lôi đình từ trên cao bổ xuống, thoáng chốc liền bổ cho tên trưởng lão kia toàn thân bốc khói. Cũng may tên trưởng lão này tránh né kịp thời, không bị chém trúng đầu, bằng không sợ rằng đã mất mạng đường trường.
Trưởng lão Liễu gia đều là Thần Hải Cảnh, cảm giác lực không mạnh, rất nhiều cấm chế ẩn tàng căn bản không tra xét ra được.
Thấy đệ tử Liễu gia luống cuống tay chân phục dụng đan dược cho tên trưởng lão bị thương, trên mặt đám đệ tử còn lại đều lộ vẻ hoảng sợ, Lục Ly thở dài đành chịu, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Bạch, đi trước dò đường.
Huu!
Tiểu Bạch chui ra từ trong tay áo Lục Ly, Lục Ly đi gót Tiểu Bạch tiến lên, ánh mắt nhìn về phía đám người Thất trưởng lão nói:
- Các ngươi đi theo ta.
- Ngươi có thể phát hiện cấm chế
Đám người Thất trưởng lão hồ nghi nhìn Lục Ly, Lục Ly lại không nói nửa lời, cứ thế lẳng lặng tiến về phía trước. Hắn khẳng định là không phát hiện được, nhưng hắn tin tưởng Tiểu Bạch.
Bởi vì lúc ở trong Trúc Sơn Huyết Long Đảo, mỗi ngày Tiểu Bạch đều chạy loạn khắp nơi, lại chưa bao giờ đụng chạm tới cấm chế bên ngoài Trúc Sơn.
Lục Ly không biết Tiểu Bạch sao mà làm được, hiện tại cũng không biết có thể tránh ra cấm chế quanh đây không? Nhưng giờ có cách nào tốt hơn? Nếu người Liễu gia còn chưa kịp xông tới đã bị Huyết Sát bang giết sạch, vậy còn đánh đấm cái khỉ gì nữa.
Tốc độ Tiểu Bạch không quá nhanh, mũi nhỏ không ngừng rung động. tròng mắt đảo quanh bốn phía, một đường tiến tới, lộ tuyến quanh co khúc khuỷu. Chẳng qua nó đã đi được mấy chục thước mà vẫn không xúc động bất kỳ cấm chế nào.
- Tốt!
Vẻ mặt đám người Thất trưởng lão như trút được gánh nặng, cả đám cứ thế theo sát sau lưng Lục Ly, từ từ tiến về phía trước.
Chuyện thần kỳ đã xảy ra, Tiểu Bạch một mực không dừng bước, bôn tẩu vài trăm thước mà vẫn không xúc động cấm chế, chúng nhân
theo ở phía sau tự nhiên vô cùng an toàn.
Lần nữa đi tới vài trăm trước, trước mặt ẩn ước thấy có ánh sáng, chúng nhân tinh thần đại chấn. Đồng thời âm thầm siết chặt binh khí trong tay, Huyền lực lấp lánh, chuẩn bị động thủ.
Quả nhiên, tiến thêm chừng trăm thước, xuyên qua rừng cây rậm rạp bọn hắn thấy được trước mặt là một bãi đất trống, ẩn ẩn còn thấy một tòa thành bảo. Xem ra bọn hắn đã thành công xông qua rừng rậm, đi tới thành bảo Huyết Sát đảo.
- Tiểu Bạch trở về, tộc trưởng, lát nữa ngươi theo sát ta! Lục Ly để Tiểu Bạch chui lại vào trong tay áo, sau đó thả chậm bước chân, dặn dò Liễu Di một tiếng. Chiến lực Liễu Di không được, dù có ba tên Lục Ải Nhân đi theo, nhưng cũng rất dễ bị giết. Chính bởi vì nàng khống chế ba tên Lục Ải Nhân, ngược lại càng sẽ trở thành mục tiêu cho kẻ địch tấn công.
Liễu Di khẽ gật đầu, đám người Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão đã vọt ra, Lục Ly Huyền lực lấp lánh, theo sát ngay sau.
Bên ngoài là một mảnh đất trống đứng đầy người, phía trước là từng đám võ giả Huyền Vũ cảnh, ngoài ra còn có mười mấy tên Thần Hải Cảnh. Huyết Cừu và một tên lão giả, một người trung niên đứng ở sau cùng nghiêm trận chờ đợi.
- Sơn Hà huynh, các ngươi làm thế là có ý gì? Trong tay Huyết Cừu xách theo một thanh cự phủ, nét mặt tràn đầy sát
khí cao giọng hét lớn, Thất trưởng lão lại không lên tiếng, vung vẩy chiến đạo trong tay phẫn nộ quát:
- Giết!
Đã đến bước này rồi, còn gì để nói nhảm nữa đâu, có nói đại nghĩa cũng vô dụng, đánh thắng mới là vương đạo.
Gần trăm người như lợi kiếm xông tới, nét mặt ai nấy đều đằng đẳng sát khí, trận chiến này liên quan đến sinh tử tồn vong của tất cả mọi
người Liễu gia, bọn hắn nhất định phải dốc hết toàn lực.
- Giết!
Huyết Cừu vung tay lên, hơn hai ngàn người phía tiền phương rút ra binh khí vây giết mà đến, riêng ba người Huyết Cừu lại không động thủ. Mục tiêu bọn hắn là tám tên Lục Ải Nhân, chiến thuật của bọn hắn rất rõ ràng, để hơn hai ngàn người cuốn lấy người Liễu gia, còn bọn hắn thì tìm cơ hội chém giết Lục Ải Nhân, như vậy trận chiến này dù không dựa vào viện quân bọn hắn cũng có thể thắng.
Chương 180 Viện quân đến
- Xuất kích!
Lục Ly và Liễu Di trước là xuất động tám tên Lục Ải Nhân, bằng không không đợi bọn hắn chém giết đám người Huyết Cừu, toàn bộ người Liễu gia đều đã tử trận.
Lục Ải Nhân vừa xuất động, lập tức cuộn lên một trường gió tanh mưa máu, Lục Ải Nhân đi qua đâu, nơi ấy gần như không ai địch lại. Tốc độ bọn hắn quá nhanh, móng vuốt quá sắc bén, thường thường kẻ địch còn chưa kịp công kích thì đã bị vồ chết.
Đám người Huyết Cừu trợn tròn mắt, vốn bọn hắn định tìm cơ hội giải quyết Lục Ải Nhân. Nhưng lúc này Lục Ải Nhân và người bọn hắn đan xen nhau thành thế cài răng lược, đồ sát khắp bốn phía, trừ phi bọn hắn muốn cùng lúc nện chết người mình, bằng không căn bản không tấn công được đến Lục Ải Nhân.
Hây!
Lục Ly vung lên Kình Thiên Kích, thế không thể ngăn, hắn vừa xung trận liền phóng thích huyết mạch thần kỹ, bằng vào lực lượng khủng bố và binh khí sắc bén quét ngang chiến trường. Phàm là người bị hắn nện trúng, hoặc là trọng thương bay ngược ra sau, hoặc là bị nện chết tươi.
Tình hình bên phía Thất trưởng lão Cửu trưởng lão cũng có chút tương tự. Thất trưởng lão một đao liền đánh chết một tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ, khiến Lục Ly không khỏi kinh ngạc. Chẳng qua đợi lúc nhìn thấy rất nhiều trưởng lão yên ắng nuốt lấy đan dược, trong lòng lập tức hiểu ra.
Hóa ra đám trưởng lão này đang cắn thuốc, hơn nữa còn không phải cắn một loại, mà là mấy loại thuốc, tốc độ lực lượng chiến lực đều được gia tăng cực lớn.
Trận chiến này có ý nghĩa quá lớn đối với Liễu gia, Liễu gia đã ném ra tất cả Huyền Tinh có trong tay, mua về không ít các loại đan dược, chính là để chuẩn bị dùng trong lần này.
Đương nhiên... giờ còn không dùng, sau này khéo chẳng còn cơ hội để dùng.
Chứng kiến từng phiến thủ hạ bị tàn sát, đám người Huyết Cừu triệt để trợn tròn mắt, lần này bọn hắn cho là tất thắng, không ngờ cục diện lại biến thành như vậy.
Huyết Sát đảo cũng có Huyền Tinh, vấn đề là không ai nghĩ tới mua đan dược tăng phúc chiến lực cả. Bên này người người Liễu gia đều cắn thuốc, chiến lực tăng mạnh. Hai người Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão đều miễn cưỡng sánh được với Hồn Đàm cảnh, đồ sát Thần Hải Cảnh trở thành một việc quá dễ dàng, chỉ mấy chiêu liền có thể chém giết một tên.
Quan trọng hơn là, tám tên Lục Ải Nhân kia mạnh vượt quá sức tưởng tượng, vẻn vẹn mới qua nửa nén hương, số chết dưới móng vuốt Lục Ải Nhân chí ít đã có ba, bốn trăm người...
- Lục Ly, tiếp lấy!
Liễu Di một mực theo sát Lục Ly, nàng ném qua một bình thuốc, thấp giọng nói:
- Bên trong có ba viên Lực Thần đan có thể đề thăng năm thành khí lực, ba viên Thần Phong đan đề thăng gấp đôi tốc độ, ngươi xem tình huống mà nuốt vào. Chẳng qua một viên chỉ có hiệu lực trong thời gian một nén hương.
- Thứ tốt!
Lục Ly ngấm ngầm cảm khái, đan dược này khẳng định đều là giá trên trời, xem ra lần này Liễu gia đã dốc hết vốn liếng. Song giờ hắn cũng chưa cần đan dược, dưới Kình Thiên Kích cơ hồ chẳng ai đỡ nổi một hiệp.
- Đảo chủ!
Đại trưởng lão và Tứ trưởng lão Huyết Sát đảo cuống lên, chứng kiến từng mảnh từng mảnh thủ hạ bị tàn sát, bọn hắn lo lắng nhìn sang Huyết Cừu, chờ đợi hắn đưa ra quyết định.
Con số tử thương đã vượt quá năm sáu trăm, bên phía Liễu gia lại chỉ mới chết mười mấy người, Huyết Cừu cắn răng nói:
- Cố chờ, viện quân sắp đến rồi!
Lục Ải Nhân quá mạnh, một khi bọn hắn xông lên bị Lục Ải Nhân vây giết, viện quân có đến cũng không còn nghĩa lý gì. Võ giả Huyết Sát đảo chết chút cũng không sao, chỉ cần thắng được trận chiến này, hết thảy đều không thành vấn đề.
Đám người Huyết Cừu bất động, đám người Lục Ly lại bị đoàn đoàn vây quanh, trong thời gian ngắn khô cách nào phá vây, tự nhiên cũng không khả năng đi công kích ba người Huyết Cừu.
Ba người Huyết Cừu nghiêm trận chờ đợi, nếu khống chế Lục Ải Nhân đi tấn công, sẽ rất dễ bị ba người nhân cơ hội chém giết mất một hai tên, đến lúc đó liền sẽ phiền phức to.
Bởi thế dù trong lòng Lục Ly Thất trưởng lão đều rất gấp gáp, lại chỉ có thể trước chém giết võ giả Huyết Sát đảo cái đã.
Máu tươi tứ tung giữa trời, chân cụt tay đứt ngổn ngang, người trọng thương lăn lộn gào thét dưới đất, bên ngoài thành bảo Huyết Sát đảo đã biến thành địa ngục, cảnh tượng khiến người xúc mục kinh tâm, bất nhẫn nhìn thẳng.
Thời gian dần trôi qua, mỗi một giây lại có vô số người ngã xuống, từng nhóm nhân mã Huyết Sát đảo bị thu gặt. Thương vong bên phía Liễu gia cũng bắt đầu tăng lớn, Huyền Vũ cảnh đã tử thương quá nửa, trưởng lão Thần Hải Cảnh đều chết bốn người, hiện tại chỉ còn lại bảy vị trưởng lão.
Phanh phanh phanh
Từ đằng sau đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng bước chân rầm rập, rõ ràng có người đang cuồng chạy mà tới. Đám Thất trưởng lão không khỏi biến sắc, trong mắt ba người Huyết Cừu lại bùng lên quang mang, Huyết Cừu rống to:
- Viện quân đã đến, giết...
- Lục Ly! Tộc trưởng!
Thất trưởng lão cũng vung đao rống to, Lục Ly và Liễu Di nghe hiểu ý Thất trưởng lão, Lục Ly bạo rống một tiếng khống chế năm tên Lục Ải Nhân hướng tiền phương phá vây mà đi, Liễu Di khống chế ba tên Lục Ải Nhân còn lại theo sát ngay sau.
Cùng thời điểm, Thất trưởng lão Cửu trưởng lão và mấy tên Thần Hải Cảnh cũng bắt đầu dẫn người đột vây, xông thẳng về phía ba người Huyết Cừu.
Viện quân đã tới, nếu bọn hắn còn không cách nào đánh giết ba người Huyết Cừu, kết cục sẽ là vạn kiếp bất phục, toàn bộ chúng nhân đều sẽ vĩnh viễn nằm lại ở Huyết Sát đảo.
- Hừ!
Lúc này ba người Huyết Cừu không còn chút nào do dự, viện quân đi đến bọn hắn tự nhiên phải ra tay, bằng không viện quân thấy bọn hắn đều không động thủ, hà cớ gì phải ra tay cứu viện?
Bọn hắn quan sát một phen, đối với thủ đoạn công kích của Lục Ải Nhân đã hiểu rõ phần nào, bởi thế không hề có vẻ gì là e ngại. Chiến lực Lục Ải Nhân tuy sánh ngang với Hồn Đàm cảnh, nhưng so với Hồn Đàm cảnh chân chính thì vẫn có chút chênh lệch, càng đừng nói Huyết Cừu và Tứ trưởng lão đều đã tiến vào Hồn Đàm cảnh mấy năm, Đại trưởng lão thậm chí còn là Hồn Đàm cảnh trung kỳ. Tương tự!