-
Chương 101-105
Chương 101 Chuẩn bị tâm lý
Lục Ly xác định chắc chắn mình đã ngưng tụ Thần Hải thành công, đồng thời Huyền lực trong khí xoáy ngưng luyện hơn rất nhiều so với Huyền lực hắn tu luyện ra, hắn quả thực đã bước vào Thần Hải Cảnh.
- Tu luyện tiếp!
Luồng khí xoáy vừa mới hình thành, cảnh giới mới vừa đột phá, cần thời gian củng cố ổn định. Lục Ly tu luyện Huyền lực càng nhiều, luồng khí xoáy sẽ càng ổn định, Thần Hải sẽ không sụp đổ.
Đêm đó hắn không ngủ, một mực tu luyện tới hừng đông, chờ hừng đông Lục Linh rời giường đi ra hắn mới ngừng tu luyện.
Ông!
Khoảnh khắc Lục Ly mở mắt ra, trên người hắn bất giác nhiều thêm một tia khí chất khác thường, tự tin trong mắt cũng tăng nhiều, trên mặt đầy vẻ phấn chấn. Mắt đẹp Lục Linh thoáng trợn to, trầm giọng hỏi:
- Đệ đệ, ngươi ngưng kết thành công?
Lục Ly nhếch môi cười khẽ, gật đầu nói:
- Tỷ tỷ, ta thành công, ta đã là võ giả Thần Hải Cảnh.
- Không tệ!
Trên mặt Lục Linh hiện lên ý cười xán lạn, tựa như hoa tươi nở rộ, nàng tự hào nói:
- Con cháu Lục gia chúng ta luôn là ưu tú như thế, Lục Ly ngươi không khiến phụ thân mất mặt, tỷ tỷ cũng cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi.
Lục Ly có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, cũng không giấu diếm, cầm răng thú lên nói:
- Lần này chủ yếu là dựa vào răng thú, nếu không nhờ răng thú, phỏng chừng trong thời gian ngắn ta không cách nào đột phá.
- Ừm, đây đích xác là dị bảo, ngươi phải cẩn thận cất kỹ, đừng cho người khác biết.
Lục Linh khẽ gật đầu, lại cũng không hỏi nhiều, bởi vì nàng què chân, kinh mạch đứt mất một đoạn, không cách nào tu luyện, đối với chuyện tu luyện cũng không mấy hứng thú.
Nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Tranh đoạt Thú Hoàng ở Hàn Băng Thâm Uyên hẳn là sắp kết thúc, ngươi phải có chuẩn bị tâm lý trước!
- Rốt cục sắp kết thúc rồi ư?
Tâm tình đang vui sướng của Lục Ly bỗng chốc chuyển thành trầm trọng, hắn hỏi lại:
- Tỷ tỷ, ngươi không bước ra cửa nửa bước, làm sao thăm dò tin tức?
Lục Linh giải thích nói:
- Mấy ngày ngay ngươi bế quan tu luyện nên không biết, phương nam lại tới mười mấy chiếc phi thuyền thiết giáp và chiến xa thượng cổ. Ta nghe Thành thẩm nói, những thứ đó đều là của siêu cấp gia tộc Thanh Châu. Cường giả gia tộc siêu cấp đã tới, như vậy Thú Hoàng kia khẳng định không sống được quá lâu, một khi Thú Hoàng bị giết, Vũ Lăng thành liền sẽ loạn.
Con Thú Hoàng ở Hàn Băng Thâm Uyên kia cuối cùng rơi vào tay nhà nào Lục Ly không quan tâm, Vũ Lăng thành loạn hay không, tranh giành bá chủ giữa Liễu gia và Triệu gia, cuối cùng ai giành phần thắng Lục Ly cũng không quan tâm.
Bởi vì mặc kệ người nào thắng, Triệu gia và Liễu gia đều sẽ khai chiến, một khi khai chiến hắn tất sẽ bị liên lụy, Triệu gia sẽ phái người đuổi giết hắn.
Liễu gia thua cũng tốt, thắng cũng được, nếu hắn không ứng phó được tấn công từ Triệu gia, hắn và Lục Linh đều phải chết, đã vậy hắn sao phải để ý Liễu gia thắng thua?
Đối với Liễu gia, hắn cũng không có cảm tình quá sâu. Đoạn thời gian này thái độ Liễu gia khiến hắn rất là thất vọng, hắn đáp ứng Liễu Di sẽ tận lực giúp Liễu gia, tiền đề là phải ở trong phạm vi hắn có thể làm. Nếu ngay chính mạng nhỏ của hắn đều khó bảo toàn, lại vẫn nghĩ tới đi giúp Liễu gia, vậy thì quá giả, hắn cũng thành là đứa ngốc.
Hắn trầm ngâm khoảnh khắc rồi nói:
- Tỷ tỷ, hay là chúng ta sớm rời đi, tìm cơ hội chuồn ra khỏi thành, sau đó nghĩ cách đi Thiên Vũ thành.
- Ha ha!
Lục Linh cười khổ một tiếng nói:
- Không đi được, giờ mà đi, chúng ta tất phải chết không nghi ngờ. Trong thành ngoài thành đều là thám báo Triệu gia, vô luận chúng ta nghĩ cách gì ra khỏi thành thì đều sẽ bị phát hiện.
Lục Ly suy nghĩ một lát, cuối cùng trầm giọng nói:
- Vậy chờ lúc Triệu gia Liễu gia đại chiến, nếu tình thế không không đúng, chúng ta thừa lúc trong thành hỗn loạn thoát đi. À... ta phải đi tìm một bản địa đồ, chọn sẵn lộ tuyến thoát đi.
- Mấy thứ này không cần ngươi lo.
Lục Linh khoát tay nói:
- Mọi chuyện ta đều sẽ chuẩn bị, việc ngươi cần làm là cố gắng tu luyện, tận hết khả năng đề thăng thực lực trước khi đại chiến bắt đầu.
- Đúng…
Lục Ly nhớ lại trận chiến ở bộ lạc Địch Long, nhớ tới các loại bố cục và chuẩn bị của Lục Linh, có tỷ tỷ thông tuệ như thế đứng sau mưu đồ, hắn cần gì phải lo lắng?
- À, gì ấy nhỉ?
Lục Linh đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì, hỏi:
- Đệ đệ, giờ ngươi đã tới Thần Hải Cảnh, thời gian phóng thích huyết mạch thần kỹ có kéo dài không?
- Không biết!
Lục Ly lắc đầu, trực tiếp phóng ra huyết mạch thần kỹ, một cỗ khí tức như mãnh thú Hồng Hoang tràn ngập mà ra, toàn bộ cơ bắp trên người đều gồ lên, ánh mắt cũng chớp hiện ngân quang, hóa thành một con cự long hình người.
Hai người bắt đầu lặng lẽ tính toán thời gian, nửa nén hương sau Lục Ly vẫn chưa có cảm giác hư nhược, cả hai liếc nhau, trong mắt đều thoáng vẻ phấn chấn.
Sau hai nén hương Lục Ly vẫn chưa cảm giác thấy suy yếu, hai người càng thêm chấn phấn, tùy thời gian trôi qua tâm tình Lục Ly càng lúc càng kích động, xem ra tùy theo cảnh giới đề thăng, thời gian duy trì huyết mạch thần kỹ cũng sẽ tăng theo.
Sau nửa canh giờ, trong người Lục Ly rốt cục bắt đầu truyền đến cảm giác mỏi mệt, hắn khoát tay nói:
- Tỷ tỷ, không được, ta phải ngủ một giấc.
- Đi đi!
Lục Linh khoát tay, đưa mắt nhìn Lục Ly trở về phòng, trên nét mặt tuyệt mỹ của nàng chất đầy vẻ vui sướng. Dù nửa canh giờ còn không được tính là quá lâu, nhưng đã đủ để Lục Ly đại chiến mấy chục trường, trong đại chiến tiếp sau đây tỉ lệ hai người sống sót sẽ càng được gia tăng.
...
Thời gian sau đó, Lục Linh ngày ngày chạy bên ngoài, tìm vợ Thành Khuất tán gẫu nghe ngóng tin tức, đồng thời còn ủy thác vợ Thành Khuất đi mua mấy thứ hiếm lạ cổ quái.
Vợ Thành Khuất dưới gối không con không cái, rất là yêu thích Lục Linh khôn khéo hiểu chuyện, chút chuyện nhỏ này tự nhiên là có cầu tất ứng.
Thế cục bên ngoài càng lúc càng nghiêm trọng, Liễu gia đã hạ lệnh để con em Liễu gia vô sự không nên ra ngoài, đồng thời còn bắt đầu lặng lẽ di chuyển người già trẻ em, phái người đi tứ xứ cầu viện.
Chương 102 Bôn Lôi thành
Triệu gia Lỗ gia Trần gia Hà gia, bốn gia tộc trong thành đã liên hợp lại với nhau, thời gian này Triệu gia không ngừng chiêu binh mãi mã, thực lực đại trướng.
Hiện tại tộc trưởng Liễu gia vẫn còn hôn mê bất tỉnh, tự nhiên không dám chủ động xuất kích. Đương nhiên bọn hắn chuyển dời người già trẻ em, mấy đại gia tộc cũng không để ý, Triệu gia nói rõ chỉ cần Vũ Lăng thành, nếu bây giờ Liễu gia di dời toàn tộc khỏi Vũ Lăng thành, thậm chí Triệu gia có thể sẽ không khai chiến.
Giết địch ba ngàn, tự tổn tám trăm a.
Tranh đoạt ở Hàn Băng Thâm Uyên đã sắp kết thúc, Thú Hoàng rất cường đại, sánh ngang với cường giả Nhân Hoàng nhân loại. Nhưng Thú Hoàng đã già, sau khi sinh con nguyên khí đại thương, có thể kiên trì lâu như vậy đã là nghịch thiên.
Lần này phía đông nam lại tới mấy chiếc phi thuyền thiết giáp và chiến xa thượng cổ, gần như toàn bộ đại gia tộc siêu cấp Thanh Châu đều xuất động. Cường giả như vậy hội tụ về Hàn Băng Thâm Uyên, nghe nói đã phát động mấy lần áp chế, Thú Hoàng vết thương chồng chất, đã đến mép bờ vực giãy chết.
Các đại gia tộc siêu cấp mài đao soàn soạt, chuẩn bị cho lần xung kích dứt điểm, triệt để chém giết Thú Hoàng, sau đó phân chia chiến lợi phẩm, trận chiến Hàn Băng Thâm Uyên cũng tính là kết thúc.
Bởi vì cường giả tăng nhiều, thú triều bên kia đã bị trấn áp triệt để, ngay cả Huyền thú cấp thấp đều bị thanh tiễu từng mảng từng mảng lớn. Đại gia tộc đều cần mặt mũi, không khả năng trơ mắt nhìn con dân bộ lạc phổ thông gặp tai ương.
Ba ngày sau, Đại trưởng lão dẫn đội trở về, toàn bộ cường giả Liễu gia tại Hàn Băng Thâm Uyên cũng trở về. Đến lúc chạng vạng, tộc trưởng Triệu gia Lỗ gia Trần gia cũng dẫn đội về thành.
Bầu không khí trong thành bỗng chốc càng thêm ngưng trọng, tùy theo những cường giả đỉnh cấp trở về, đại chiến có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
Rất nhiều tiểu gia tộc trong thành đều cảm thấy không ổn, bắt đầu di chuyển người già trẻ em trong tộc, chỉ là cũng không di chuyển quá xa. Đa phần chuyển đến trong mấy trấn nhỏ phụ cận Vũ Lăng thành, tránh khỏi bị chiến hỏa lan tới.
Tiểu gia tộc vừa động, bình dân cũng hoảng, bọn hắn đều nghe được đồn thổi, rất nhiều người chuyển dời cả nhà ra khỏi thành. Đi tới trấn nhỏ hoặc trong bộ lạc ở tạm, chờ đại chiến trong thành lắng xuống mới trở lại.
Đối với cơn khủng hoảng của tiểu gia tộc và bình dân, Liễu gia không làm ra bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn điều động rất nhiều Thành Vệ quân về lại đại viện Liễu gia. Triệu gia và các gia tộc còn lại đương nhiên cũng sẽ không quản, bách tính bình thường ở lại quá nhiều càng dễ dẫn phát hỗn loạn, đi chút càng tốt.
Liễu gia đang chờ viện quân, chờ chỗ dựa sau lưng xuất lực. Triệu gia cũng đang chờ, chờ tranh đoạt ở Hàn Băng Thâm Uyên kết thúc, chờ Vũ đại nhân lên tiếng.
Lục Ly không để ý đến chuyện bên ngoài, mấy ngày nay một mực bế quan, tu luyện Huyền lực củng cố cảnh giới, Huyền lực càng nhiều, luồng khí xoáy càng cô đọng, càng không dễ sụp đổ.
- Tàm tạm rồi!
Liên tục tu luyện ba ngày, luồng khí xoáy rõ ràng lớn hơn một chút, Huyền lực bên trong cũng hùng hậu đủ hắn dùng một hai tháng.
- Tu luyện Bôn Lôi Huyền Kỹ!
Huyền lực đã tu luyện tạm ổn, Lục Ly nghỉ ngơi nửa canh giờ, bắt đầu chuyển sang tu luyện Bôn Lôi Huyền Kỹ. Nếu huyền kỹ cũng có thể tu luyện thành công, chiến lực hắn sẽ gia tăng cực lớn.
Hắn dựa theo cách thức trước khi, triệu tập một ít Huyền lực bắt đầu ngưng tụ huyền kình. Kết quả ngưng tụ mấy lần, không có chút nào ngoài ý, huyền kình vừa ngưng kết thành công liền sụp đổ ngay lập tức.
- Vấn đề ở đâu?
Lục Ly không biết, hắn ngừng tu luyện, trầm tư chỉnh chỉnh nửa canh giờ, nội tâm đột nhiên khẽ động. Huyền kình không cách nào ngưng tụ trong kinh mạch, vậy ở trong Thần Hải thì sao? Liệu có phải cũng sẽ sụp đổ?
Nghĩ đến liền làm, Lục Ly triệu tập Huyền lực ngưng tụ huyền kình trong Thần Hải, chờ sau khi huyền kình ngưng tụ thành công, hắn lập tức khống chế huyền kình tiến vào trong khí xoáy.
- Thành công!
Thân thể hắn đột nhiên chấn động, huyền kình tiến vào trong khí xoáy, khí xoáy đột nhiên khoái tốc xoay tròn, huyền kình ngưng tụ ra không chỉ không sụp đổ, ngược lại còn càng thêm cô đọng.
- Được rồi!
Lục Ly quát khẽ một tiếng, lập tức triệu tập huyền kình từ trong Thần Hải, tràn vào lòng bàn tay, sau đó hắn nhấc Thiên Lân Đao lên, đột ngột bổ tới trước mặt.
Ông!
Huyền kình tán ra bên tay phải, Lục Ly đột nhiên cảm thấy lực lượng tay phải đại tăng, Thiên Lân Đao vạch phá trường không, dẫn lên tiếng rít bén nhọn.
- Không sai, không sai!
Lục Ly rõ ràng cảm giác được tùy theo huyền kình phóng thích, lực lượng tay phải hắn được tăng cường, đao tốc cũng tăng lên, nhờ có huyền kình lực lượng hắn đã tăng gấp đôi.
Có thể sử dụng huyền kình, chứng tỏ đã luyện thành tầng thứ nhất Bôn Lôi Huyền Kỹ. Dù lực lượng vẫn chưa gia tăng quá nhiều, lại khiến Lục Ly thấy được hy vọng.
Chỉ cần có thể ngưng kết một tia huyền kình, liền có thể ngưng kết tia thứ hai, tia thứ ba, tia thứ một trăm!
Hiện tại Lục Ly đã nắm giữ bí quyết ngưng kết huyền kình, hắn tiêu tốn nửa canh giờ, nhẹ nhàng ngưng tụ mười mấy tia huyền kình. Bôn Lôi Huyền Kỹ đại thành là chín tia huyền kình liên tục phóng thích, giúp cho lực lượng tăng phúc chín lần, đạt tới hiệu quả tăng cường gấp đôi lực lượng.
Tuy Lục Ly có mười mấy tia huyền kình, nhưng muốn liên tục phóng ra lại là điều không thể, thậm chí phóng thích liên tục hai tia huyền kình đều không được.
Bởi vì huyền kình vận chuyển ra ngoài cần thời gian, nếu tách ra vận chuyển, hắn không khả năng đồng thời khống chế nhiều huyền kình như vậy. Còn nếu cùng lúc vận chuyển tới bàn tay, kết quả chính là đồng thời dẫn bạo.
Điều này giống như nổ tạc đạn, ngươi để chín quả tạc đạn đồng thời nổ tung thì rất dễ, nhưng ngươi để chín quả tạc đạn cùng một chỗ, sau đó dẫn nổ từng cái từng cái thì căn bản là không thể, chỉ cần có một quả tạc đạn nổ tung sẽ dẫn bạo những quả tạc đạn còn lại.
Huyền kình tương tự tạc đạn, đột nhiên nổ tung giúp lực lượng Lục Ly được tăng phúc gấp đôi. Lục Ly thử mấy lần thử vận chuyển hai tia huyền kình vào lòng bàn tay, kết quả đều là đồng thời phóng thích ra.
Chương 103 Tiếng gầm của Thú Hoàng
Hai tia huyền kình phóng thích cùng lúc, lực lượng tăng phúc chỉ được một lần, cũng không có hiệu quả hiệu quả. Bởi vì nhiều lần phóng thích huyền kình, Huyền lực Lục Ly tiêu hao rất lớn, hắn không thể không lần nữa bắt tay tu luyện Huyền lực
Lục Ly lại sa vào khốn cảnh, không có người chỉ đạo, hắn đành phải đọc lại Bôn Lôi Huyền Kỹ. Bản huyền kỹ này hắn đã đọc từ đầu tới đuôi mười mấy lần, ngoại trừ một đoạn văn tự khó hiểu văn tự ra, còn lại đều đã cảm ngộ triệt để.
Hắn lần lượt thử nghiệm, chờ đến khi Huyền lực tiêu hao quá nhiều, lại đi tu luyện Huyền lực. Đợi khi tu luyện đủ Huyền lực, lại thử đi ngưng kết huyền kình, cứ thế lặp đi lặp lại.
Thời gian dần dần trôi qua, Đại trưởng lão Liễu gia và tộc trưởng Triệu gia đã về thành năm ngày, phương bắc đột nhiên tuôn ra một tiếng rống to vang trời!
Tiếng rống kia quá lớn, chấn động khắp toàn phương bắc, bầu trời tựa hồ đều rung lên. Tiếng rống này cảm giác đến từ rất xa, nhưng rõ ràng dị thường, toàn bộ con dân Vũ Lăng quận đều có thể nghe được.
Trong tiếng rống mang theo bi thương vô tận, tuyệt vọng vô tận và phẫn nộ vô tận, khiến con dân bình thường nghe được sợ hãi quỳ rạp xuống đất, tưởng rằng thần linh nổi giận.
- Tiếng gì vậy?
Lục Ly lập tức ra cửa, mắt nhìn Lục Linh hỏi dò, kẻ sau trầm tư một lát rồi nói:
- Hẳn là Thú Hoàng gầm rú, tiếng gầm rú sau cùng!
Hí hí...
Tiểu Bạch trong ngóc ngách cũng mở mắt, hú lên quái dị, đột nhiên vọt ra ngoài, trong mắt nhỏ toàn vẻ mê mang và bi thương.
Hưu!
Lục Ly chạy vội mà đi, chặn lại Tiểu Bạch, ôm lấy nó hỏi:
- Tiểu Bạch, ngươi sao thế?
Hí hí
Tiểu Bạch sốt sắng bất an không ngừng vặn vẹo trong ngực Lục Ly, trong mắt toàn vẻ mê mang, còn có bi thương.
Lục Ly dùng tay vuốt ve lông bờm Tiểu Bạch, khiến nó an tĩnh lại. Sau đó nhìn sang Lục Linh, kẻ sau nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chẳng lẽ giữa Tiểu Bạch và Thú Hoàng có quan hệ nào đó? Chắc là... không đâu, có lẽ Thú Hoàng chết đi, tất cả Huyền thú đều kích động.
Thú Hoàng cường đại sánh ngang Nhân Hoàng, trong khi Tiểu Bạch chỉ nhỏ chừng nắm tay, hai bên làm sao có thể có quan hệ nào được?
Lục Ly tiếp nhận lời giải thích này, hắn không ngừng vuốt ve Tiểu Bạch, khiến nó đừng bất an như vậy nữa. Một lúc lâu sau, rốt cục Tiểu Bạch an tĩnh lại, nhưng ánh mắt đã mất đi thần thái, bộ dạng như bị bệnh.
Lục Ly đặt nó vào trong góc, cầm qua mấy viên hỏa ngọc thạch, Tiểu Bạch căn bản không nhìn, cuộn thành một đoàn lần nữa ngủ thiếp đi.
- Thú Hoàng chết rồi!
Lục Ly không quản Tiểu Bạch, quay mặt nhìn về phía Lục Linh nói:
- Tỷ tỷ, ngươi phỏng chừng đại chiến sẽ bạo phát lúc nào? Ngươi có sẵn sách lược ứng đối chưa?
- Trong ba ngày này thôi.
Lục Linh nói rất khẳng định, đồng thời hỏi ngược lại:
- Giờ chiến lực ngươi thế nào? Có nắm chắc nghênh chiến được với võ giả Thần Hải Cảnh trung kỳ?
- Có!
Lục Ly gật đầu nói:
- Ta phóng thích huyết mạch thần kỹ có thể nhẹ nhàng chém giết Thần Hải Cảnh sơ kỳ. Nếu chỉ đến một hai tên Thần Hải Cảnh trung kỳ chắc vấn đề không lớn, riêng Thần Hải Cảnh hậu kỳ ta không biết chiến lực mạnh bao nhiêu nên không dám nắm chắc.
- Vậy thì không vấn đề.
Lục Linh khẽ gật đầu nói:
- Liễu gia có hai tên cường giả Hồn Đàm cảnh, võ giả Thần Hải Cảnh ít nhất có bảy mươi người. Dù bốn đại gia tộc liên thủ tiến công, số lượng cường giả siêu quá Liễu gia, nhưng chúng ta không cần phải ứng phó quá nhiều cường giả. Nhắm vào chúng ta hẳn chỉ là mấy tên Thần Hải Cảnh sơ kỳ trung kỳ, chắc không xuất hiện võ giả Thần Hải Cảnh hậu kỳ đâu.
- Vậy ta tranh thủ thời gian tiếp tục cảm ngộ Bôn Lôi Huyền Kỹ, huyền kỹ này quá thâm ảo, có chút mất sức.
Lục Ly quay người muốn về phòng, Lục Linh lại gọi hắn lại, nói:
- Ngươi còn có một ngàn điểm cống hiến, giữ lại cũng là lãng phí, đi hoán đổi Luyện Huyết Đan, tăng cường chút khí lực, đồng thời hoán đổi mấy loại đan dược chữa thương làm dự phòng.
- Được rồi!
Nếu Liễu gia diệt vong, điểm cống hiến cũng thành vô dụng, Lục Ly vội vàng đi ra ngoài, tới Đan Dược đường, trực tiếp muốn hoán đổi Luyện Huyết Đan.
Khiến hắn ngoài ý muốn chính là vốn hắn hoán đổi Luyện Huyết Đan cần ba mươi điểm cống hiến, sau đó Liễu gia nhắm đến hắn, điểm cống hiến gấp đôi, cần phải sáu mươi điểm cống hiến một viên.
Thế mà giờ hắn hoán đổi lại chỉ cần mười lăm điểm cống hiến một viên, không chỉ không gấp đôi, ngược lại còn giảm nửa.
Nghe chấp sự giải thích, Lục Ly rốt cục đã hiểu.
Đại chiến sắp xảy ra, nếu Liễu gia chiến bại toàn bộ đan dược đều sẽ thành chiến quả cho đám gia tộc Triệu gia Lỗ gia... Đã vậy không bằng hoán đổi giá rẻ cho đệ tử gia tộc, trong thời gian ngắn đề thăng chút chiến lực.
Sau khi Đại trưởng lão trở về, lập tức ban bố điều quy định mới này, tất cả Huyền khí đan dược đều giảm phân nửa lượng điểm cống hiến cần hoán đổi, quy định khách khanh cần gấp đôi điểm cống hiến cũng bị hủy bỏ.
Lục Ly còn lại một ngàn một trăm điểm cống hiến, trừ hoán đổi mấy loại đan dược chữa thương, còn lại hắn đều đổi thành Luyện Huyết Đan, tổng cộng được hơn sáu mươi viên Luyện Huyết Đan.
Hắn mang theo hơn sáu mươi viên Luyện Huyết Đan về lại trong nhà, cơm cũng không kịp ăn, lập tức bắt đầu luyện hóa. Lần trước hắn luyện hóa hai mươi viên Luyện Huyết Đan, tăng lên được hơn vạn cân khí lực.
Mới đầu hắn luyện hóa một viên Luyện Huyết Đan có thể gia tăng hai ngàn cân khí lực, tiếp sau luyện hóa nhiều dược lực theo đó giảm bớt, nhưng một viên cũng có thể gia tăng gần ngàn cân.
Lần này luyện hóa hơn sáu mươi viên Luyện Huyết Đan, dược lực khẳng định sẽ tiến một bước suy yếu, nhưng dù suy yếu thế nào, nhiều Luyện Huyết Đan như vậy, nhất định cũng có thể gia tăng được hai ba vạn cân khí lực.
Lực lượng nhục thân Lục Ly sớm đã đạt tới ba vạn cân, cộng thêm Thần Hải Cảnh được lực lượng Huyền lực tăng phúc, ít nhất có thể đạt tới bốn, năm vạn cân!
Nếu lần này lại gia tăng thêm được hai ba vạn cân khí lực, lại phóng thích huyết mạch thần kỹ, cộng thêm Bôn Lôi Huyền Kỹ, Lục Ly không dám tưởng tượng lực lượng mình sẽ lớn đến bao nhiêu…
Mười mấy vạn cân ... hai mươi vạn cân?
Chương 104 Đại chiến nổi lên
Đây là lực lượng khủng bố cỡ nào? Dù là Thần Hải Cảnh đỉnh phong cũng không được lực lượng khủng bố như thế.
Lực lượng là thứ căn bản nhất, dù chiến đấu không thể chỉ xem lực lượng, nhưng nếu có được lực lượng tuyệt đối, đó sẽ là chiến lực phi thường khủng bố.
Lục Ly một hơi luyện hóa năm viên Luyện Huyết Đan, như vậy dù sẽ rất thống khổ, nhưng thời gian quá cấp bách, hắn tất phải tranh thủ từng phút từng giây đề thăng chiến lực.
Ầm ầm...
Chạng vạng tối, bầu trời vang lên từng tiếng sấm nổ, mưa to như trút nước, cuồng phong gào thét, đây là tiếng sấm đầu tiên báo hiệu mùa xuân, mưa xuân lần này lại trút xuống cuồng bạo hơn cả mưa mùa hạ.
Lục Linh đóng kín cửa sổ, nghe tiếng mưa to gió lớn bên ngoài vọng vào, trong mắt chớp qua một tia ngưng trọng, thì thào đến:
- Mưa lớn như vậy, chẳng lẽ là để tẩy rửa sạch sẽ chiến trường, chuẩn bị cho chiến hỏa càng thêm phần mãnh liệt?
Tranh đấu với Thú Hoàng ở Hàn Băng Thâm Uyên đúng là đã kết thúc, ngay đêm hôm ấy liền có chiến xa hoàng kim và phi thuyền thiết giáp rời đi.
Trời mưa suốt đêm, sấm xuân vang lên không ngừng, trong thành rất nhiều con dân một đêm không yên giấc. Nghe được tiếng phi thuyền thiết giáp và chiến xa hoàng kim xẹt qua đỉnh đầu, không ít người thấp thỏm nhìn lên.
Bản nguyên tinh huyết Thú Hoàng đã bị ai giành được, tài liệu quý hiếm trên người nó rốt cục vào tay gia tộc nào? Con dân trong thành không ai biết, cũng không cần biết, bọn hắn chỉ quan tâm đại chiến trong thành sẽ bắt đầu lúc nào.
Trời sáng, mưa tạnh.
Đại chiến vẫn chưa bạo phát, trong thành vẫn cứ bình tĩnh như trước. Chẳng qua rất nhiều người phát hiện trên tường thành và ngoài cửa thành đã không thấy có mặt Thành Vệ quân Liễu gia, thậm chí trên đường và ngoài cửa lớn phủ đệ Liễu gia đều không nhìn thấy võ giả khoác chiến giáp.
Triệu gia Lỗ gia Hà gia Trần gia cũng rất bình tĩnh, trong thành không thấy bất kỳ võ giả nào của mấy gia tộc này. Mặc dù trong thành bình tĩnh dị thường, mưa gió cũng ngừng, nhưng toàn bộ con dân nơi đây tựa hồ đều cảm thấy áp lực bội tăng, tựa như đêm tối trước bình minh, an bình đến mức khiến người sợ hãi.
Một ngày vô sự, chỉ là đến lúc xế chiều, lại có mấy chiếc phi thuyền thiết giáp và chiến xa hoàng kim bay đi. Mang theo tiếng rít chói tai, gào thét lướt qua không trung thành trì, không hề dừng lại chút nào.
Đến hoàng hôn, trời tối đen sớm hơn thường lệ, xem ra lại sắp mưa, con dân trong thành về nhà rất sớm, đóng kín cửa nẻo, ăn cơm xong tụ tập lại với nhau, thấp thỏm chờ đợi.
Vũ Lăng thành vốn náo nhiệt, lúc này tựa hồ đã biến thành một tòa thành chết.
Tất cả cửa hàng quán rượu đều đóng cửa, thậm chí mấy thanh lâu ban đêm mới mở cửa đều đình chỉ kinh doanh, cửa lớn đóng chặt. Trên đường phố ngày thường vốn náo nhiệt ồn ào, giờ đây thậm chí không thấy được nửa bóng dáng người đi đường
Vào đêm, trên mấy con phố đột ngột tuôn ra rất nhiều võ giả, có người khoác chiến giáp màu xanh, đầu đội chiến khôi, có người khoác chiến giáp màu đỏ, có người khoác chiến giáp màu lam, có người khoác chiến giáp màu đen, tất cả lầm lũi tụ về hướng quảng trường.
Năm mươi người, năm trăm người, một ngàn người
Võ giả trên mười mấy con phố nối thành hàng dài, dưới màn đêm nhìn hệt như đội quân tử thần đến từ Minh giới.
Những người này trầm mặc hội tụ về phía quảng trường, không phát ra bất kỳ tiếng động gì, bước chân cũng vô cùng nhẹ. Trên tay bọn họ mang theo đủ loại binh khí, trong mắt đằng đằng sát khí, dọa cho rất nhiều bình dân trốn trong phòng len lén quan sát kinh hồn bạt vía.
Một ngàn năm trăm người, hai ngàn người.
Trên quảng trường trống trải, võ giả hội tụ đến càng lúc càng nhiều, còn có người không ngừng từ trong mười mấy con phố tuôn ra.
Ai nấy đều trầm mặc đứng thẳng, phân thành bốn phương trận. Ánh mắt bọn hắn nhìn chằm chằm về phía đại viện Liễu gia ở hướng bắc, tối nay nơi đó chính là chiến trường của bọn hắn. Nếu thắng lợi tài phú bên trong sẽ là của bọn hắn, có thể thỏa thích cướp đoạt bảo vật, tùy ý chơi đùa mỹ nữ.
Nếu thất bại...Làm sao có thể thất bại? Chữ nếu không tồn tại trong trường hợp này.
Tí tách.
Trời trút mưa rả rích, đánh lên từng tiếng thanh thúy trên chiến giáp của hơn hai ngàn người, tất cả bọn họ vẫn cứ không nhúc nhích, bọn hắn đang đợi, đợi tộc trưởng gia tộc bọn hắn đi ra.
Mưa càng trút càng lớn, sau ba nén hương, toàn bộ võ giả gia tộc đã tới, tổng cộng hơn hai ngàn sáu trăm người, chia làm bốn phương trận đứng chỉnh tề.
Từ trên bốn con phố có bốn người đồng thời tiến lại, trong bốn người có hai người số tuổi tương đối lớn, hai người đang độ tráng niên. Bốn người bước chân vững chắc, bộ pháp không nhanh, nhưng khí tức trên thân lại như rồng như hổ, khiến nội tâm đám võ giả tại trường đều chấn động.
Bốn người lần lượt đi đến trước mặt từng phương trận, võ giả ở bốn phương trận đồng loạt quỳ xuống, nhưng không nói nửa lời. Bốn người trầm mặc nhìn về phương bắc, lẳng lặng chờ đợi.
Nước mưa thấm qua chiến giáp chúng nhân, ướt đẫm áo lót bên trong, nhưng không ai thốt nửa lời, vẫn cứ an tĩnh chờ đợi.
Hưu!
Sau gần nửa canh giờ, phương bắc đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, trong đêm tối một đạo ánh sáng vàng vụt lên, đâm thẳng về phía Vũ Lăng thành.
Tộc trưởng bốn gia tộc đứng trước mặt bốn phương trận đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực lên, nhất là người khoác chiến giáp màu xanh, tộc trưởng Triệu gia Triệu Côi, quang mang trong mắt hắn sáng chói tựa như thái dương đang thiêu đốt.
- Tới, Vũ đại nhân tới rồi!
Triệu Duệ đứng trong phương trận Triệu gia phía sau cũng kích động hô lên, nếu Vũ đại nhân không đến, trận chiến tối nay liền đánh không được, mọi thứ Triệu gia bỏ ra cũng sẽ trôi theo dòng nước.
Vũ đại nhân tới, hết thảy liền trần ai lạc định.
- Lục Ly!
Triệu Duệ cắn răng nghiến lợi, trong lòng thầm quát một tiếng, ánh mắt đằng đằng sát khí. Tối nay hắn phải rửa sạch sỉ nhục ở Hồng Nham sơn, hắn phải chứng minh với tất cả trưởng lão Triệu gia, rằng hắn tuyệt đối có năng lực tiếp nhận vị trí tộc trưởng Triệu gia, dẫn dắt Triệu gia tiến tới huy hoàng.
- Lục Ly...
Tráng hán khôi ngô đứng sau Triệu Duệ cũng đằng đằng sát khí nhìn về hướng bắc.
Chương 105 Giết
Địch Hỏa chết rồi, con trai ưu tú nhất của Địch Bá chết rồi, nếu không phải Triệu gia nghiêm lệnh, Địch Bá sớm đã dẫn người giết vào Liễu gia chém giết Lục Ly. Tối nay rốt cục hắn đã có thể báo thù rửa hận, đồ sát Lục Ly và Lục Linh, chém thành muôn mảnh.
Hưu!
Chiến xa hoàng kim cuối cùng đã tới Vũ Lăng thành, dừng ở trên không thành trì. Trong chiến xa chỉ có ba người. Chiến xa mui trần, nhưng phía trên lại sáng lên một hộ tráo màu hoàng kim, ngăn cách nước mưa ra bên ngoài.
Chính giữa chiến xa ngồi một nam tử trung niên áo trắng, nhìn rất nho nhã, hắn ôm một thiếu nữ xinh đẹp, thiếu nữ này nhìn có vẻ khá giống Triệu Duệ...
Phía trước chiến xa còn đứng một nam tử toàn thân bao phủ trong chiến giáp màu đen, mặt cũng bị mũ giáp che đậy, chỉ có thể thấy được một đôi ánh mắt sắc lạnh như băng.
- Tham kiến Vũ đại nhân!
Triệu Côi cung kính nhìn lên nam tử nho nhã, hoàn toàn không nhìn thiếu nữ xinh đẹp ở bên, dẫn theo chúng nhân khuỵu gối quỳ xuống.
Vũ đại nhân khẽ gật đầu, lại không lên tiếng, nam tử giáp đen phía tiền phương nói:
- Thời gian của đại nhân rất quý giá, các ngươi chỉ có một đêm.
- Đa tạ đại nhân!
Chúng nhân cuồng hỉ, Triệu Côi lần nữa bái tạ, những người còn lại đều khom lưng hành lễ, trong lòng kích động không thôi.
Hưu!
Chiến xa hoàng kim lướt ra một đạo đường cong bay vào trong đại viện, đại viên kia rõ ràng là đại viện Triệu gia.
Vũ đại nhân đích thân tới, tọa trấn ở đại viện Triệu gia. Dù hắn chỉ cho có một đêm, nhưng sau đêm nay Vũ Lăng thành tất sẽ biến thiên, chúng nhân đều vô cùng tin tưởng điểm này.
- Giữ nguyên kế hoạch hành động!
Triệu Côi rút ra trường kiếm chợt quát một tiếng, hơn hai ngàn võ giả ở bốn phương trận đồng loạt xuất động, một ngàn người như lợi kiếm lao nhanh mà ra, xông thẳng đến cửa chính đại viện Liễu gia.
Triệu Côi và tộc trưởng các gia tộc cũng động, theo sát một ngàn người này chậm rãi tiến tới đại viện Liễu gia.
Hơn một ngàn người còn lại thì chia làm ba đạo, một đạo đi hậu viện Liễu gia, một đạo đi cửa đông Liễu gia.
- Đi theo ta!
Triệu Duệ dẫn theo năm trăm người còn lại đến thẳng cửa tây Liễu gia. Lần này hắn chủ động muốn dẫn đội tiến công cửa tây, là bởi Khách đường Liễu gia nằm ngay trong Tây viện, hắn muốn đánh vào cửa tây, tự tay chém giết Lục Ly.
- Đi!
Địch Bá hét lớn một tiếng, cùng theo Triệu Duệ cuồng chạy về hướng cửa tây, tối nay hắn chủ động đi theo Triệu Duệ, mục đích cũng là muốn tự tay chém giết Lục Ly Lục Linh, báo thù rửa hận.
Chiến đấu rất nhanh liền bạo phát, Liễu gia triệu tập Thành Vệ quân trở về, tự nhiên là để chuẩn bị tử thủ đại viện Liễu gia.
Lúc này bốn cửa chính đại viện Liễu gia sớm đã điều tập trọng binh, bốn đại gia tộc điều động hơn hai ngàn võ giả, võ giả Liễu gia cũng lên đến ba ngàn người.
Đương nhiên...
Đại bộ phận ba ngàn người này đều là võ giả Huyền Vũ cảnh, chiến lực tổng hợp không mạnh bằng bốn đại gia tộc, phải biết cường giả bốn đại gia tộc đều phá ổ mà ra.
Ở Hàn Băng Thâm Uyên không ít võ giả Liễu gia tử trận, lúc này còn có thể triệu tập nhiều người như vậy, có thể thấy được để uẩn Liễu gia mạnh đến cỡ nào.
Cửa chính Liễu gia, một ngàn võ giả chen chúc mà tới, nhưng còn chưa áp sát cửa, cung tên đầy trời đã bay vụt mà tới. Bóng đêm mờ tối, tốc độ cung tên quá nhanh, võ giả bên ngoài lại rất nhiều, căn bản không kịp tránh né, thoáng chốc gần trăm võ giả đi đầu đã bị xuyên thủng, chết thảm đương trường.
- Thần Cơ nỏ?
Ánh mắt tộc trưởng Triệu gia chuyển lạnh, hắn đã liệu đến Liễu gia sớm có chuẩn bị, lại không ngờ Liễu gia yên ắng mua nhiều Thần Cơ nỏ như vậy, đây chính là Huyền khí Nhân giai bát phẩm, uy lực phi phàm.
- Triệu Bàn, Triệu Lệ, các ngươi mở đường!
Tộc trưởng Triệu gia phất tay, tộc trưởng ba nhà còn lại cũng lần lượt hạ lệnh, hai mươi mấy tên võ giả Thần Hải Cảnh lập tức tóe bắn mà ra, dẫn đội bắt đầu công kích.
Phập phập phập!
Sau tường đại viện Liễu gia, vô số mũi tên màu đen bắn ra, hệt như lưỡi hái tử thần câu đi sinh mạng. Chẳng qua hai mươi mấy tên Thần Hải Cảnh đi đầu đã ra tay, vung vẫy binh khí vung vẩy từ bốn phía bao phủ mà tới. Nương theo từng đạo tiếng va trầm muộn, vô số mũi tên bị đánh bay, võ giả bốn gia tộc từng bước áp sát đại viện Liễu gia.
Hây!
Một tên cự hán Lỗ gia vung lấy Thiết Chùy cực lớn nện ầm ầm lên cửa sắt cổng chính, một chùy liền nện nát cửa.
Cốc cốc cốc!
Sau cửa chính là mấy hàng võ giả Liễu gia đứng chỉnh tề, Thất trưởng lão lạnh lùng đứng sau cửa, hắn vung tay lên, cung tên đầy trời từ trong bắn ra, trút tới như mưa.
- Hừ!
Cự hán Lỗ gia vung vẩy chùy sát, đánh bay toàn bộ cung tên trước mặt, xung phong xông vào đại viện Liễu gia.
- Giết!
Thất trưởng lão chợt quát một tiếng, rút ra trường đao dẫn theo vô số võ giả Liễu gia chen chúc mà đến, xông lên ngăn chặn võ giả bốn gia tộc.
Mưa càng lúc càng lớn, huyết chiến bắt đầu kịch liệt, tối nay sợ rằng đại viện Liễu gia sẽ biến thành Tu La trường.
- Giết!
Đồng thời với đó, cửa bắc cửa đông cửa tây cũng bạo phát huyết chiến. Ở mỗi cửa Liễu gia đều bố trí trí Thần Cơ nỏ, sau lượt giao phong đầu tiên đã nhẹ nhàng chém giết mười mấy tên võ giả bốn gia tộc.
Sau đó Thần Hải Cảnh bốn gia tộc dẫn đội phá cửa mà vào, song phương đánh giáp lá cà, bắt đầu huyết chiến thảm liệt nhất.
Tiếng quát lớn xung thiên, tiếng binh khí đụng nhau chan chát, tiếng tường thành phòng ốc sụp đổ, tiếng võ giả kêu thảm vang lên không ngừng.
Khắp nơi trong Vũ Lăng thành đều có thể rõ ràng nghe thấy được, con dân trong thành không ai dám ra ngoài quan sát, chỉ biết nơm nớp lo sợ tránh ở trong nhà, cầu nguyện chiến hỏa đừng lan đến bọn hắn.
...
Bên trong Khách Đường rất yên tĩnh, trong Khách Đường có hai mươi mấy khách khanh, loại trừ bảy tám người lặng lẽ chạy trốn ra ngoài, số còn lại đều tới cửa tây tham chiến.
Lục Ly không xuất chiến, không phải là hắn không muốn đi, mà lúc này hắn còn đang trầm ngủ.
Trước lúc khai chiến Thành Khuất đã tới cửa ba lần, nhưng Lục Ly một mực chưa tỉnh lại, hắn đành phải theo dẫn theo số khách khanh còn lại đi cửa tây nghênh địch.
Lục Ly xác định chắc chắn mình đã ngưng tụ Thần Hải thành công, đồng thời Huyền lực trong khí xoáy ngưng luyện hơn rất nhiều so với Huyền lực hắn tu luyện ra, hắn quả thực đã bước vào Thần Hải Cảnh.
- Tu luyện tiếp!
Luồng khí xoáy vừa mới hình thành, cảnh giới mới vừa đột phá, cần thời gian củng cố ổn định. Lục Ly tu luyện Huyền lực càng nhiều, luồng khí xoáy sẽ càng ổn định, Thần Hải sẽ không sụp đổ.
Đêm đó hắn không ngủ, một mực tu luyện tới hừng đông, chờ hừng đông Lục Linh rời giường đi ra hắn mới ngừng tu luyện.
Ông!
Khoảnh khắc Lục Ly mở mắt ra, trên người hắn bất giác nhiều thêm một tia khí chất khác thường, tự tin trong mắt cũng tăng nhiều, trên mặt đầy vẻ phấn chấn. Mắt đẹp Lục Linh thoáng trợn to, trầm giọng hỏi:
- Đệ đệ, ngươi ngưng kết thành công?
Lục Ly nhếch môi cười khẽ, gật đầu nói:
- Tỷ tỷ, ta thành công, ta đã là võ giả Thần Hải Cảnh.
- Không tệ!
Trên mặt Lục Linh hiện lên ý cười xán lạn, tựa như hoa tươi nở rộ, nàng tự hào nói:
- Con cháu Lục gia chúng ta luôn là ưu tú như thế, Lục Ly ngươi không khiến phụ thân mất mặt, tỷ tỷ cũng cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi.
Lục Ly có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, cũng không giấu diếm, cầm răng thú lên nói:
- Lần này chủ yếu là dựa vào răng thú, nếu không nhờ răng thú, phỏng chừng trong thời gian ngắn ta không cách nào đột phá.
- Ừm, đây đích xác là dị bảo, ngươi phải cẩn thận cất kỹ, đừng cho người khác biết.
Lục Linh khẽ gật đầu, lại cũng không hỏi nhiều, bởi vì nàng què chân, kinh mạch đứt mất một đoạn, không cách nào tu luyện, đối với chuyện tu luyện cũng không mấy hứng thú.
Nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Tranh đoạt Thú Hoàng ở Hàn Băng Thâm Uyên hẳn là sắp kết thúc, ngươi phải có chuẩn bị tâm lý trước!
- Rốt cục sắp kết thúc rồi ư?
Tâm tình đang vui sướng của Lục Ly bỗng chốc chuyển thành trầm trọng, hắn hỏi lại:
- Tỷ tỷ, ngươi không bước ra cửa nửa bước, làm sao thăm dò tin tức?
Lục Linh giải thích nói:
- Mấy ngày ngay ngươi bế quan tu luyện nên không biết, phương nam lại tới mười mấy chiếc phi thuyền thiết giáp và chiến xa thượng cổ. Ta nghe Thành thẩm nói, những thứ đó đều là của siêu cấp gia tộc Thanh Châu. Cường giả gia tộc siêu cấp đã tới, như vậy Thú Hoàng kia khẳng định không sống được quá lâu, một khi Thú Hoàng bị giết, Vũ Lăng thành liền sẽ loạn.
Con Thú Hoàng ở Hàn Băng Thâm Uyên kia cuối cùng rơi vào tay nhà nào Lục Ly không quan tâm, Vũ Lăng thành loạn hay không, tranh giành bá chủ giữa Liễu gia và Triệu gia, cuối cùng ai giành phần thắng Lục Ly cũng không quan tâm.
Bởi vì mặc kệ người nào thắng, Triệu gia và Liễu gia đều sẽ khai chiến, một khi khai chiến hắn tất sẽ bị liên lụy, Triệu gia sẽ phái người đuổi giết hắn.
Liễu gia thua cũng tốt, thắng cũng được, nếu hắn không ứng phó được tấn công từ Triệu gia, hắn và Lục Linh đều phải chết, đã vậy hắn sao phải để ý Liễu gia thắng thua?
Đối với Liễu gia, hắn cũng không có cảm tình quá sâu. Đoạn thời gian này thái độ Liễu gia khiến hắn rất là thất vọng, hắn đáp ứng Liễu Di sẽ tận lực giúp Liễu gia, tiền đề là phải ở trong phạm vi hắn có thể làm. Nếu ngay chính mạng nhỏ của hắn đều khó bảo toàn, lại vẫn nghĩ tới đi giúp Liễu gia, vậy thì quá giả, hắn cũng thành là đứa ngốc.
Hắn trầm ngâm khoảnh khắc rồi nói:
- Tỷ tỷ, hay là chúng ta sớm rời đi, tìm cơ hội chuồn ra khỏi thành, sau đó nghĩ cách đi Thiên Vũ thành.
- Ha ha!
Lục Linh cười khổ một tiếng nói:
- Không đi được, giờ mà đi, chúng ta tất phải chết không nghi ngờ. Trong thành ngoài thành đều là thám báo Triệu gia, vô luận chúng ta nghĩ cách gì ra khỏi thành thì đều sẽ bị phát hiện.
Lục Ly suy nghĩ một lát, cuối cùng trầm giọng nói:
- Vậy chờ lúc Triệu gia Liễu gia đại chiến, nếu tình thế không không đúng, chúng ta thừa lúc trong thành hỗn loạn thoát đi. À... ta phải đi tìm một bản địa đồ, chọn sẵn lộ tuyến thoát đi.
- Mấy thứ này không cần ngươi lo.
Lục Linh khoát tay nói:
- Mọi chuyện ta đều sẽ chuẩn bị, việc ngươi cần làm là cố gắng tu luyện, tận hết khả năng đề thăng thực lực trước khi đại chiến bắt đầu.
- Đúng…
Lục Ly nhớ lại trận chiến ở bộ lạc Địch Long, nhớ tới các loại bố cục và chuẩn bị của Lục Linh, có tỷ tỷ thông tuệ như thế đứng sau mưu đồ, hắn cần gì phải lo lắng?
- À, gì ấy nhỉ?
Lục Linh đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì, hỏi:
- Đệ đệ, giờ ngươi đã tới Thần Hải Cảnh, thời gian phóng thích huyết mạch thần kỹ có kéo dài không?
- Không biết!
Lục Ly lắc đầu, trực tiếp phóng ra huyết mạch thần kỹ, một cỗ khí tức như mãnh thú Hồng Hoang tràn ngập mà ra, toàn bộ cơ bắp trên người đều gồ lên, ánh mắt cũng chớp hiện ngân quang, hóa thành một con cự long hình người.
Hai người bắt đầu lặng lẽ tính toán thời gian, nửa nén hương sau Lục Ly vẫn chưa có cảm giác hư nhược, cả hai liếc nhau, trong mắt đều thoáng vẻ phấn chấn.
Sau hai nén hương Lục Ly vẫn chưa cảm giác thấy suy yếu, hai người càng thêm chấn phấn, tùy thời gian trôi qua tâm tình Lục Ly càng lúc càng kích động, xem ra tùy theo cảnh giới đề thăng, thời gian duy trì huyết mạch thần kỹ cũng sẽ tăng theo.
Sau nửa canh giờ, trong người Lục Ly rốt cục bắt đầu truyền đến cảm giác mỏi mệt, hắn khoát tay nói:
- Tỷ tỷ, không được, ta phải ngủ một giấc.
- Đi đi!
Lục Linh khoát tay, đưa mắt nhìn Lục Ly trở về phòng, trên nét mặt tuyệt mỹ của nàng chất đầy vẻ vui sướng. Dù nửa canh giờ còn không được tính là quá lâu, nhưng đã đủ để Lục Ly đại chiến mấy chục trường, trong đại chiến tiếp sau đây tỉ lệ hai người sống sót sẽ càng được gia tăng.
...
Thời gian sau đó, Lục Linh ngày ngày chạy bên ngoài, tìm vợ Thành Khuất tán gẫu nghe ngóng tin tức, đồng thời còn ủy thác vợ Thành Khuất đi mua mấy thứ hiếm lạ cổ quái.
Vợ Thành Khuất dưới gối không con không cái, rất là yêu thích Lục Linh khôn khéo hiểu chuyện, chút chuyện nhỏ này tự nhiên là có cầu tất ứng.
Thế cục bên ngoài càng lúc càng nghiêm trọng, Liễu gia đã hạ lệnh để con em Liễu gia vô sự không nên ra ngoài, đồng thời còn bắt đầu lặng lẽ di chuyển người già trẻ em, phái người đi tứ xứ cầu viện.
Chương 102 Bôn Lôi thành
Triệu gia Lỗ gia Trần gia Hà gia, bốn gia tộc trong thành đã liên hợp lại với nhau, thời gian này Triệu gia không ngừng chiêu binh mãi mã, thực lực đại trướng.
Hiện tại tộc trưởng Liễu gia vẫn còn hôn mê bất tỉnh, tự nhiên không dám chủ động xuất kích. Đương nhiên bọn hắn chuyển dời người già trẻ em, mấy đại gia tộc cũng không để ý, Triệu gia nói rõ chỉ cần Vũ Lăng thành, nếu bây giờ Liễu gia di dời toàn tộc khỏi Vũ Lăng thành, thậm chí Triệu gia có thể sẽ không khai chiến.
Giết địch ba ngàn, tự tổn tám trăm a.
Tranh đoạt ở Hàn Băng Thâm Uyên đã sắp kết thúc, Thú Hoàng rất cường đại, sánh ngang với cường giả Nhân Hoàng nhân loại. Nhưng Thú Hoàng đã già, sau khi sinh con nguyên khí đại thương, có thể kiên trì lâu như vậy đã là nghịch thiên.
Lần này phía đông nam lại tới mấy chiếc phi thuyền thiết giáp và chiến xa thượng cổ, gần như toàn bộ đại gia tộc siêu cấp Thanh Châu đều xuất động. Cường giả như vậy hội tụ về Hàn Băng Thâm Uyên, nghe nói đã phát động mấy lần áp chế, Thú Hoàng vết thương chồng chất, đã đến mép bờ vực giãy chết.
Các đại gia tộc siêu cấp mài đao soàn soạt, chuẩn bị cho lần xung kích dứt điểm, triệt để chém giết Thú Hoàng, sau đó phân chia chiến lợi phẩm, trận chiến Hàn Băng Thâm Uyên cũng tính là kết thúc.
Bởi vì cường giả tăng nhiều, thú triều bên kia đã bị trấn áp triệt để, ngay cả Huyền thú cấp thấp đều bị thanh tiễu từng mảng từng mảng lớn. Đại gia tộc đều cần mặt mũi, không khả năng trơ mắt nhìn con dân bộ lạc phổ thông gặp tai ương.
Ba ngày sau, Đại trưởng lão dẫn đội trở về, toàn bộ cường giả Liễu gia tại Hàn Băng Thâm Uyên cũng trở về. Đến lúc chạng vạng, tộc trưởng Triệu gia Lỗ gia Trần gia cũng dẫn đội về thành.
Bầu không khí trong thành bỗng chốc càng thêm ngưng trọng, tùy theo những cường giả đỉnh cấp trở về, đại chiến có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
Rất nhiều tiểu gia tộc trong thành đều cảm thấy không ổn, bắt đầu di chuyển người già trẻ em trong tộc, chỉ là cũng không di chuyển quá xa. Đa phần chuyển đến trong mấy trấn nhỏ phụ cận Vũ Lăng thành, tránh khỏi bị chiến hỏa lan tới.
Tiểu gia tộc vừa động, bình dân cũng hoảng, bọn hắn đều nghe được đồn thổi, rất nhiều người chuyển dời cả nhà ra khỏi thành. Đi tới trấn nhỏ hoặc trong bộ lạc ở tạm, chờ đại chiến trong thành lắng xuống mới trở lại.
Đối với cơn khủng hoảng của tiểu gia tộc và bình dân, Liễu gia không làm ra bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn điều động rất nhiều Thành Vệ quân về lại đại viện Liễu gia. Triệu gia và các gia tộc còn lại đương nhiên cũng sẽ không quản, bách tính bình thường ở lại quá nhiều càng dễ dẫn phát hỗn loạn, đi chút càng tốt.
Liễu gia đang chờ viện quân, chờ chỗ dựa sau lưng xuất lực. Triệu gia cũng đang chờ, chờ tranh đoạt ở Hàn Băng Thâm Uyên kết thúc, chờ Vũ đại nhân lên tiếng.
Lục Ly không để ý đến chuyện bên ngoài, mấy ngày nay một mực bế quan, tu luyện Huyền lực củng cố cảnh giới, Huyền lực càng nhiều, luồng khí xoáy càng cô đọng, càng không dễ sụp đổ.
- Tàm tạm rồi!
Liên tục tu luyện ba ngày, luồng khí xoáy rõ ràng lớn hơn một chút, Huyền lực bên trong cũng hùng hậu đủ hắn dùng một hai tháng.
- Tu luyện Bôn Lôi Huyền Kỹ!
Huyền lực đã tu luyện tạm ổn, Lục Ly nghỉ ngơi nửa canh giờ, bắt đầu chuyển sang tu luyện Bôn Lôi Huyền Kỹ. Nếu huyền kỹ cũng có thể tu luyện thành công, chiến lực hắn sẽ gia tăng cực lớn.
Hắn dựa theo cách thức trước khi, triệu tập một ít Huyền lực bắt đầu ngưng tụ huyền kình. Kết quả ngưng tụ mấy lần, không có chút nào ngoài ý, huyền kình vừa ngưng kết thành công liền sụp đổ ngay lập tức.
- Vấn đề ở đâu?
Lục Ly không biết, hắn ngừng tu luyện, trầm tư chỉnh chỉnh nửa canh giờ, nội tâm đột nhiên khẽ động. Huyền kình không cách nào ngưng tụ trong kinh mạch, vậy ở trong Thần Hải thì sao? Liệu có phải cũng sẽ sụp đổ?
Nghĩ đến liền làm, Lục Ly triệu tập Huyền lực ngưng tụ huyền kình trong Thần Hải, chờ sau khi huyền kình ngưng tụ thành công, hắn lập tức khống chế huyền kình tiến vào trong khí xoáy.
- Thành công!
Thân thể hắn đột nhiên chấn động, huyền kình tiến vào trong khí xoáy, khí xoáy đột nhiên khoái tốc xoay tròn, huyền kình ngưng tụ ra không chỉ không sụp đổ, ngược lại còn càng thêm cô đọng.
- Được rồi!
Lục Ly quát khẽ một tiếng, lập tức triệu tập huyền kình từ trong Thần Hải, tràn vào lòng bàn tay, sau đó hắn nhấc Thiên Lân Đao lên, đột ngột bổ tới trước mặt.
Ông!
Huyền kình tán ra bên tay phải, Lục Ly đột nhiên cảm thấy lực lượng tay phải đại tăng, Thiên Lân Đao vạch phá trường không, dẫn lên tiếng rít bén nhọn.
- Không sai, không sai!
Lục Ly rõ ràng cảm giác được tùy theo huyền kình phóng thích, lực lượng tay phải hắn được tăng cường, đao tốc cũng tăng lên, nhờ có huyền kình lực lượng hắn đã tăng gấp đôi.
Có thể sử dụng huyền kình, chứng tỏ đã luyện thành tầng thứ nhất Bôn Lôi Huyền Kỹ. Dù lực lượng vẫn chưa gia tăng quá nhiều, lại khiến Lục Ly thấy được hy vọng.
Chỉ cần có thể ngưng kết một tia huyền kình, liền có thể ngưng kết tia thứ hai, tia thứ ba, tia thứ một trăm!
Hiện tại Lục Ly đã nắm giữ bí quyết ngưng kết huyền kình, hắn tiêu tốn nửa canh giờ, nhẹ nhàng ngưng tụ mười mấy tia huyền kình. Bôn Lôi Huyền Kỹ đại thành là chín tia huyền kình liên tục phóng thích, giúp cho lực lượng tăng phúc chín lần, đạt tới hiệu quả tăng cường gấp đôi lực lượng.
Tuy Lục Ly có mười mấy tia huyền kình, nhưng muốn liên tục phóng ra lại là điều không thể, thậm chí phóng thích liên tục hai tia huyền kình đều không được.
Bởi vì huyền kình vận chuyển ra ngoài cần thời gian, nếu tách ra vận chuyển, hắn không khả năng đồng thời khống chế nhiều huyền kình như vậy. Còn nếu cùng lúc vận chuyển tới bàn tay, kết quả chính là đồng thời dẫn bạo.
Điều này giống như nổ tạc đạn, ngươi để chín quả tạc đạn đồng thời nổ tung thì rất dễ, nhưng ngươi để chín quả tạc đạn cùng một chỗ, sau đó dẫn nổ từng cái từng cái thì căn bản là không thể, chỉ cần có một quả tạc đạn nổ tung sẽ dẫn bạo những quả tạc đạn còn lại.
Huyền kình tương tự tạc đạn, đột nhiên nổ tung giúp lực lượng Lục Ly được tăng phúc gấp đôi. Lục Ly thử mấy lần thử vận chuyển hai tia huyền kình vào lòng bàn tay, kết quả đều là đồng thời phóng thích ra.
Chương 103 Tiếng gầm của Thú Hoàng
Hai tia huyền kình phóng thích cùng lúc, lực lượng tăng phúc chỉ được một lần, cũng không có hiệu quả hiệu quả. Bởi vì nhiều lần phóng thích huyền kình, Huyền lực Lục Ly tiêu hao rất lớn, hắn không thể không lần nữa bắt tay tu luyện Huyền lực
Lục Ly lại sa vào khốn cảnh, không có người chỉ đạo, hắn đành phải đọc lại Bôn Lôi Huyền Kỹ. Bản huyền kỹ này hắn đã đọc từ đầu tới đuôi mười mấy lần, ngoại trừ một đoạn văn tự khó hiểu văn tự ra, còn lại đều đã cảm ngộ triệt để.
Hắn lần lượt thử nghiệm, chờ đến khi Huyền lực tiêu hao quá nhiều, lại đi tu luyện Huyền lực. Đợi khi tu luyện đủ Huyền lực, lại thử đi ngưng kết huyền kình, cứ thế lặp đi lặp lại.
Thời gian dần dần trôi qua, Đại trưởng lão Liễu gia và tộc trưởng Triệu gia đã về thành năm ngày, phương bắc đột nhiên tuôn ra một tiếng rống to vang trời!
Tiếng rống kia quá lớn, chấn động khắp toàn phương bắc, bầu trời tựa hồ đều rung lên. Tiếng rống này cảm giác đến từ rất xa, nhưng rõ ràng dị thường, toàn bộ con dân Vũ Lăng quận đều có thể nghe được.
Trong tiếng rống mang theo bi thương vô tận, tuyệt vọng vô tận và phẫn nộ vô tận, khiến con dân bình thường nghe được sợ hãi quỳ rạp xuống đất, tưởng rằng thần linh nổi giận.
- Tiếng gì vậy?
Lục Ly lập tức ra cửa, mắt nhìn Lục Linh hỏi dò, kẻ sau trầm tư một lát rồi nói:
- Hẳn là Thú Hoàng gầm rú, tiếng gầm rú sau cùng!
Hí hí...
Tiểu Bạch trong ngóc ngách cũng mở mắt, hú lên quái dị, đột nhiên vọt ra ngoài, trong mắt nhỏ toàn vẻ mê mang và bi thương.
Hưu!
Lục Ly chạy vội mà đi, chặn lại Tiểu Bạch, ôm lấy nó hỏi:
- Tiểu Bạch, ngươi sao thế?
Hí hí
Tiểu Bạch sốt sắng bất an không ngừng vặn vẹo trong ngực Lục Ly, trong mắt toàn vẻ mê mang, còn có bi thương.
Lục Ly dùng tay vuốt ve lông bờm Tiểu Bạch, khiến nó an tĩnh lại. Sau đó nhìn sang Lục Linh, kẻ sau nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chẳng lẽ giữa Tiểu Bạch và Thú Hoàng có quan hệ nào đó? Chắc là... không đâu, có lẽ Thú Hoàng chết đi, tất cả Huyền thú đều kích động.
Thú Hoàng cường đại sánh ngang Nhân Hoàng, trong khi Tiểu Bạch chỉ nhỏ chừng nắm tay, hai bên làm sao có thể có quan hệ nào được?
Lục Ly tiếp nhận lời giải thích này, hắn không ngừng vuốt ve Tiểu Bạch, khiến nó đừng bất an như vậy nữa. Một lúc lâu sau, rốt cục Tiểu Bạch an tĩnh lại, nhưng ánh mắt đã mất đi thần thái, bộ dạng như bị bệnh.
Lục Ly đặt nó vào trong góc, cầm qua mấy viên hỏa ngọc thạch, Tiểu Bạch căn bản không nhìn, cuộn thành một đoàn lần nữa ngủ thiếp đi.
- Thú Hoàng chết rồi!
Lục Ly không quản Tiểu Bạch, quay mặt nhìn về phía Lục Linh nói:
- Tỷ tỷ, ngươi phỏng chừng đại chiến sẽ bạo phát lúc nào? Ngươi có sẵn sách lược ứng đối chưa?
- Trong ba ngày này thôi.
Lục Linh nói rất khẳng định, đồng thời hỏi ngược lại:
- Giờ chiến lực ngươi thế nào? Có nắm chắc nghênh chiến được với võ giả Thần Hải Cảnh trung kỳ?
- Có!
Lục Ly gật đầu nói:
- Ta phóng thích huyết mạch thần kỹ có thể nhẹ nhàng chém giết Thần Hải Cảnh sơ kỳ. Nếu chỉ đến một hai tên Thần Hải Cảnh trung kỳ chắc vấn đề không lớn, riêng Thần Hải Cảnh hậu kỳ ta không biết chiến lực mạnh bao nhiêu nên không dám nắm chắc.
- Vậy thì không vấn đề.
Lục Linh khẽ gật đầu nói:
- Liễu gia có hai tên cường giả Hồn Đàm cảnh, võ giả Thần Hải Cảnh ít nhất có bảy mươi người. Dù bốn đại gia tộc liên thủ tiến công, số lượng cường giả siêu quá Liễu gia, nhưng chúng ta không cần phải ứng phó quá nhiều cường giả. Nhắm vào chúng ta hẳn chỉ là mấy tên Thần Hải Cảnh sơ kỳ trung kỳ, chắc không xuất hiện võ giả Thần Hải Cảnh hậu kỳ đâu.
- Vậy ta tranh thủ thời gian tiếp tục cảm ngộ Bôn Lôi Huyền Kỹ, huyền kỹ này quá thâm ảo, có chút mất sức.
Lục Ly quay người muốn về phòng, Lục Linh lại gọi hắn lại, nói:
- Ngươi còn có một ngàn điểm cống hiến, giữ lại cũng là lãng phí, đi hoán đổi Luyện Huyết Đan, tăng cường chút khí lực, đồng thời hoán đổi mấy loại đan dược chữa thương làm dự phòng.
- Được rồi!
Nếu Liễu gia diệt vong, điểm cống hiến cũng thành vô dụng, Lục Ly vội vàng đi ra ngoài, tới Đan Dược đường, trực tiếp muốn hoán đổi Luyện Huyết Đan.
Khiến hắn ngoài ý muốn chính là vốn hắn hoán đổi Luyện Huyết Đan cần ba mươi điểm cống hiến, sau đó Liễu gia nhắm đến hắn, điểm cống hiến gấp đôi, cần phải sáu mươi điểm cống hiến một viên.
Thế mà giờ hắn hoán đổi lại chỉ cần mười lăm điểm cống hiến một viên, không chỉ không gấp đôi, ngược lại còn giảm nửa.
Nghe chấp sự giải thích, Lục Ly rốt cục đã hiểu.
Đại chiến sắp xảy ra, nếu Liễu gia chiến bại toàn bộ đan dược đều sẽ thành chiến quả cho đám gia tộc Triệu gia Lỗ gia... Đã vậy không bằng hoán đổi giá rẻ cho đệ tử gia tộc, trong thời gian ngắn đề thăng chút chiến lực.
Sau khi Đại trưởng lão trở về, lập tức ban bố điều quy định mới này, tất cả Huyền khí đan dược đều giảm phân nửa lượng điểm cống hiến cần hoán đổi, quy định khách khanh cần gấp đôi điểm cống hiến cũng bị hủy bỏ.
Lục Ly còn lại một ngàn một trăm điểm cống hiến, trừ hoán đổi mấy loại đan dược chữa thương, còn lại hắn đều đổi thành Luyện Huyết Đan, tổng cộng được hơn sáu mươi viên Luyện Huyết Đan.
Hắn mang theo hơn sáu mươi viên Luyện Huyết Đan về lại trong nhà, cơm cũng không kịp ăn, lập tức bắt đầu luyện hóa. Lần trước hắn luyện hóa hai mươi viên Luyện Huyết Đan, tăng lên được hơn vạn cân khí lực.
Mới đầu hắn luyện hóa một viên Luyện Huyết Đan có thể gia tăng hai ngàn cân khí lực, tiếp sau luyện hóa nhiều dược lực theo đó giảm bớt, nhưng một viên cũng có thể gia tăng gần ngàn cân.
Lần này luyện hóa hơn sáu mươi viên Luyện Huyết Đan, dược lực khẳng định sẽ tiến một bước suy yếu, nhưng dù suy yếu thế nào, nhiều Luyện Huyết Đan như vậy, nhất định cũng có thể gia tăng được hai ba vạn cân khí lực.
Lực lượng nhục thân Lục Ly sớm đã đạt tới ba vạn cân, cộng thêm Thần Hải Cảnh được lực lượng Huyền lực tăng phúc, ít nhất có thể đạt tới bốn, năm vạn cân!
Nếu lần này lại gia tăng thêm được hai ba vạn cân khí lực, lại phóng thích huyết mạch thần kỹ, cộng thêm Bôn Lôi Huyền Kỹ, Lục Ly không dám tưởng tượng lực lượng mình sẽ lớn đến bao nhiêu…
Mười mấy vạn cân ... hai mươi vạn cân?
Chương 104 Đại chiến nổi lên
Đây là lực lượng khủng bố cỡ nào? Dù là Thần Hải Cảnh đỉnh phong cũng không được lực lượng khủng bố như thế.
Lực lượng là thứ căn bản nhất, dù chiến đấu không thể chỉ xem lực lượng, nhưng nếu có được lực lượng tuyệt đối, đó sẽ là chiến lực phi thường khủng bố.
Lục Ly một hơi luyện hóa năm viên Luyện Huyết Đan, như vậy dù sẽ rất thống khổ, nhưng thời gian quá cấp bách, hắn tất phải tranh thủ từng phút từng giây đề thăng chiến lực.
Ầm ầm...
Chạng vạng tối, bầu trời vang lên từng tiếng sấm nổ, mưa to như trút nước, cuồng phong gào thét, đây là tiếng sấm đầu tiên báo hiệu mùa xuân, mưa xuân lần này lại trút xuống cuồng bạo hơn cả mưa mùa hạ.
Lục Linh đóng kín cửa sổ, nghe tiếng mưa to gió lớn bên ngoài vọng vào, trong mắt chớp qua một tia ngưng trọng, thì thào đến:
- Mưa lớn như vậy, chẳng lẽ là để tẩy rửa sạch sẽ chiến trường, chuẩn bị cho chiến hỏa càng thêm phần mãnh liệt?
Tranh đấu với Thú Hoàng ở Hàn Băng Thâm Uyên đúng là đã kết thúc, ngay đêm hôm ấy liền có chiến xa hoàng kim và phi thuyền thiết giáp rời đi.
Trời mưa suốt đêm, sấm xuân vang lên không ngừng, trong thành rất nhiều con dân một đêm không yên giấc. Nghe được tiếng phi thuyền thiết giáp và chiến xa hoàng kim xẹt qua đỉnh đầu, không ít người thấp thỏm nhìn lên.
Bản nguyên tinh huyết Thú Hoàng đã bị ai giành được, tài liệu quý hiếm trên người nó rốt cục vào tay gia tộc nào? Con dân trong thành không ai biết, cũng không cần biết, bọn hắn chỉ quan tâm đại chiến trong thành sẽ bắt đầu lúc nào.
Trời sáng, mưa tạnh.
Đại chiến vẫn chưa bạo phát, trong thành vẫn cứ bình tĩnh như trước. Chẳng qua rất nhiều người phát hiện trên tường thành và ngoài cửa thành đã không thấy có mặt Thành Vệ quân Liễu gia, thậm chí trên đường và ngoài cửa lớn phủ đệ Liễu gia đều không nhìn thấy võ giả khoác chiến giáp.
Triệu gia Lỗ gia Hà gia Trần gia cũng rất bình tĩnh, trong thành không thấy bất kỳ võ giả nào của mấy gia tộc này. Mặc dù trong thành bình tĩnh dị thường, mưa gió cũng ngừng, nhưng toàn bộ con dân nơi đây tựa hồ đều cảm thấy áp lực bội tăng, tựa như đêm tối trước bình minh, an bình đến mức khiến người sợ hãi.
Một ngày vô sự, chỉ là đến lúc xế chiều, lại có mấy chiếc phi thuyền thiết giáp và chiến xa hoàng kim bay đi. Mang theo tiếng rít chói tai, gào thét lướt qua không trung thành trì, không hề dừng lại chút nào.
Đến hoàng hôn, trời tối đen sớm hơn thường lệ, xem ra lại sắp mưa, con dân trong thành về nhà rất sớm, đóng kín cửa nẻo, ăn cơm xong tụ tập lại với nhau, thấp thỏm chờ đợi.
Vũ Lăng thành vốn náo nhiệt, lúc này tựa hồ đã biến thành một tòa thành chết.
Tất cả cửa hàng quán rượu đều đóng cửa, thậm chí mấy thanh lâu ban đêm mới mở cửa đều đình chỉ kinh doanh, cửa lớn đóng chặt. Trên đường phố ngày thường vốn náo nhiệt ồn ào, giờ đây thậm chí không thấy được nửa bóng dáng người đi đường
Vào đêm, trên mấy con phố đột ngột tuôn ra rất nhiều võ giả, có người khoác chiến giáp màu xanh, đầu đội chiến khôi, có người khoác chiến giáp màu đỏ, có người khoác chiến giáp màu lam, có người khoác chiến giáp màu đen, tất cả lầm lũi tụ về hướng quảng trường.
Năm mươi người, năm trăm người, một ngàn người
Võ giả trên mười mấy con phố nối thành hàng dài, dưới màn đêm nhìn hệt như đội quân tử thần đến từ Minh giới.
Những người này trầm mặc hội tụ về phía quảng trường, không phát ra bất kỳ tiếng động gì, bước chân cũng vô cùng nhẹ. Trên tay bọn họ mang theo đủ loại binh khí, trong mắt đằng đằng sát khí, dọa cho rất nhiều bình dân trốn trong phòng len lén quan sát kinh hồn bạt vía.
Một ngàn năm trăm người, hai ngàn người.
Trên quảng trường trống trải, võ giả hội tụ đến càng lúc càng nhiều, còn có người không ngừng từ trong mười mấy con phố tuôn ra.
Ai nấy đều trầm mặc đứng thẳng, phân thành bốn phương trận. Ánh mắt bọn hắn nhìn chằm chằm về phía đại viện Liễu gia ở hướng bắc, tối nay nơi đó chính là chiến trường của bọn hắn. Nếu thắng lợi tài phú bên trong sẽ là của bọn hắn, có thể thỏa thích cướp đoạt bảo vật, tùy ý chơi đùa mỹ nữ.
Nếu thất bại...Làm sao có thể thất bại? Chữ nếu không tồn tại trong trường hợp này.
Tí tách.
Trời trút mưa rả rích, đánh lên từng tiếng thanh thúy trên chiến giáp của hơn hai ngàn người, tất cả bọn họ vẫn cứ không nhúc nhích, bọn hắn đang đợi, đợi tộc trưởng gia tộc bọn hắn đi ra.
Mưa càng trút càng lớn, sau ba nén hương, toàn bộ võ giả gia tộc đã tới, tổng cộng hơn hai ngàn sáu trăm người, chia làm bốn phương trận đứng chỉnh tề.
Từ trên bốn con phố có bốn người đồng thời tiến lại, trong bốn người có hai người số tuổi tương đối lớn, hai người đang độ tráng niên. Bốn người bước chân vững chắc, bộ pháp không nhanh, nhưng khí tức trên thân lại như rồng như hổ, khiến nội tâm đám võ giả tại trường đều chấn động.
Bốn người lần lượt đi đến trước mặt từng phương trận, võ giả ở bốn phương trận đồng loạt quỳ xuống, nhưng không nói nửa lời. Bốn người trầm mặc nhìn về phương bắc, lẳng lặng chờ đợi.
Nước mưa thấm qua chiến giáp chúng nhân, ướt đẫm áo lót bên trong, nhưng không ai thốt nửa lời, vẫn cứ an tĩnh chờ đợi.
Hưu!
Sau gần nửa canh giờ, phương bắc đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, trong đêm tối một đạo ánh sáng vàng vụt lên, đâm thẳng về phía Vũ Lăng thành.
Tộc trưởng bốn gia tộc đứng trước mặt bốn phương trận đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực lên, nhất là người khoác chiến giáp màu xanh, tộc trưởng Triệu gia Triệu Côi, quang mang trong mắt hắn sáng chói tựa như thái dương đang thiêu đốt.
- Tới, Vũ đại nhân tới rồi!
Triệu Duệ đứng trong phương trận Triệu gia phía sau cũng kích động hô lên, nếu Vũ đại nhân không đến, trận chiến tối nay liền đánh không được, mọi thứ Triệu gia bỏ ra cũng sẽ trôi theo dòng nước.
Vũ đại nhân tới, hết thảy liền trần ai lạc định.
- Lục Ly!
Triệu Duệ cắn răng nghiến lợi, trong lòng thầm quát một tiếng, ánh mắt đằng đằng sát khí. Tối nay hắn phải rửa sạch sỉ nhục ở Hồng Nham sơn, hắn phải chứng minh với tất cả trưởng lão Triệu gia, rằng hắn tuyệt đối có năng lực tiếp nhận vị trí tộc trưởng Triệu gia, dẫn dắt Triệu gia tiến tới huy hoàng.
- Lục Ly...
Tráng hán khôi ngô đứng sau Triệu Duệ cũng đằng đằng sát khí nhìn về hướng bắc.
Chương 105 Giết
Địch Hỏa chết rồi, con trai ưu tú nhất của Địch Bá chết rồi, nếu không phải Triệu gia nghiêm lệnh, Địch Bá sớm đã dẫn người giết vào Liễu gia chém giết Lục Ly. Tối nay rốt cục hắn đã có thể báo thù rửa hận, đồ sát Lục Ly và Lục Linh, chém thành muôn mảnh.
Hưu!
Chiến xa hoàng kim cuối cùng đã tới Vũ Lăng thành, dừng ở trên không thành trì. Trong chiến xa chỉ có ba người. Chiến xa mui trần, nhưng phía trên lại sáng lên một hộ tráo màu hoàng kim, ngăn cách nước mưa ra bên ngoài.
Chính giữa chiến xa ngồi một nam tử trung niên áo trắng, nhìn rất nho nhã, hắn ôm một thiếu nữ xinh đẹp, thiếu nữ này nhìn có vẻ khá giống Triệu Duệ...
Phía trước chiến xa còn đứng một nam tử toàn thân bao phủ trong chiến giáp màu đen, mặt cũng bị mũ giáp che đậy, chỉ có thể thấy được một đôi ánh mắt sắc lạnh như băng.
- Tham kiến Vũ đại nhân!
Triệu Côi cung kính nhìn lên nam tử nho nhã, hoàn toàn không nhìn thiếu nữ xinh đẹp ở bên, dẫn theo chúng nhân khuỵu gối quỳ xuống.
Vũ đại nhân khẽ gật đầu, lại không lên tiếng, nam tử giáp đen phía tiền phương nói:
- Thời gian của đại nhân rất quý giá, các ngươi chỉ có một đêm.
- Đa tạ đại nhân!
Chúng nhân cuồng hỉ, Triệu Côi lần nữa bái tạ, những người còn lại đều khom lưng hành lễ, trong lòng kích động không thôi.
Hưu!
Chiến xa hoàng kim lướt ra một đạo đường cong bay vào trong đại viện, đại viên kia rõ ràng là đại viện Triệu gia.
Vũ đại nhân đích thân tới, tọa trấn ở đại viện Triệu gia. Dù hắn chỉ cho có một đêm, nhưng sau đêm nay Vũ Lăng thành tất sẽ biến thiên, chúng nhân đều vô cùng tin tưởng điểm này.
- Giữ nguyên kế hoạch hành động!
Triệu Côi rút ra trường kiếm chợt quát một tiếng, hơn hai ngàn võ giả ở bốn phương trận đồng loạt xuất động, một ngàn người như lợi kiếm lao nhanh mà ra, xông thẳng đến cửa chính đại viện Liễu gia.
Triệu Côi và tộc trưởng các gia tộc cũng động, theo sát một ngàn người này chậm rãi tiến tới đại viện Liễu gia.
Hơn một ngàn người còn lại thì chia làm ba đạo, một đạo đi hậu viện Liễu gia, một đạo đi cửa đông Liễu gia.
- Đi theo ta!
Triệu Duệ dẫn theo năm trăm người còn lại đến thẳng cửa tây Liễu gia. Lần này hắn chủ động muốn dẫn đội tiến công cửa tây, là bởi Khách đường Liễu gia nằm ngay trong Tây viện, hắn muốn đánh vào cửa tây, tự tay chém giết Lục Ly.
- Đi!
Địch Bá hét lớn một tiếng, cùng theo Triệu Duệ cuồng chạy về hướng cửa tây, tối nay hắn chủ động đi theo Triệu Duệ, mục đích cũng là muốn tự tay chém giết Lục Ly Lục Linh, báo thù rửa hận.
Chiến đấu rất nhanh liền bạo phát, Liễu gia triệu tập Thành Vệ quân trở về, tự nhiên là để chuẩn bị tử thủ đại viện Liễu gia.
Lúc này bốn cửa chính đại viện Liễu gia sớm đã điều tập trọng binh, bốn đại gia tộc điều động hơn hai ngàn võ giả, võ giả Liễu gia cũng lên đến ba ngàn người.
Đương nhiên...
Đại bộ phận ba ngàn người này đều là võ giả Huyền Vũ cảnh, chiến lực tổng hợp không mạnh bằng bốn đại gia tộc, phải biết cường giả bốn đại gia tộc đều phá ổ mà ra.
Ở Hàn Băng Thâm Uyên không ít võ giả Liễu gia tử trận, lúc này còn có thể triệu tập nhiều người như vậy, có thể thấy được để uẩn Liễu gia mạnh đến cỡ nào.
Cửa chính Liễu gia, một ngàn võ giả chen chúc mà tới, nhưng còn chưa áp sát cửa, cung tên đầy trời đã bay vụt mà tới. Bóng đêm mờ tối, tốc độ cung tên quá nhanh, võ giả bên ngoài lại rất nhiều, căn bản không kịp tránh né, thoáng chốc gần trăm võ giả đi đầu đã bị xuyên thủng, chết thảm đương trường.
- Thần Cơ nỏ?
Ánh mắt tộc trưởng Triệu gia chuyển lạnh, hắn đã liệu đến Liễu gia sớm có chuẩn bị, lại không ngờ Liễu gia yên ắng mua nhiều Thần Cơ nỏ như vậy, đây chính là Huyền khí Nhân giai bát phẩm, uy lực phi phàm.
- Triệu Bàn, Triệu Lệ, các ngươi mở đường!
Tộc trưởng Triệu gia phất tay, tộc trưởng ba nhà còn lại cũng lần lượt hạ lệnh, hai mươi mấy tên võ giả Thần Hải Cảnh lập tức tóe bắn mà ra, dẫn đội bắt đầu công kích.
Phập phập phập!
Sau tường đại viện Liễu gia, vô số mũi tên màu đen bắn ra, hệt như lưỡi hái tử thần câu đi sinh mạng. Chẳng qua hai mươi mấy tên Thần Hải Cảnh đi đầu đã ra tay, vung vẫy binh khí vung vẩy từ bốn phía bao phủ mà tới. Nương theo từng đạo tiếng va trầm muộn, vô số mũi tên bị đánh bay, võ giả bốn gia tộc từng bước áp sát đại viện Liễu gia.
Hây!
Một tên cự hán Lỗ gia vung lấy Thiết Chùy cực lớn nện ầm ầm lên cửa sắt cổng chính, một chùy liền nện nát cửa.
Cốc cốc cốc!
Sau cửa chính là mấy hàng võ giả Liễu gia đứng chỉnh tề, Thất trưởng lão lạnh lùng đứng sau cửa, hắn vung tay lên, cung tên đầy trời từ trong bắn ra, trút tới như mưa.
- Hừ!
Cự hán Lỗ gia vung vẩy chùy sát, đánh bay toàn bộ cung tên trước mặt, xung phong xông vào đại viện Liễu gia.
- Giết!
Thất trưởng lão chợt quát một tiếng, rút ra trường đao dẫn theo vô số võ giả Liễu gia chen chúc mà đến, xông lên ngăn chặn võ giả bốn gia tộc.
Mưa càng lúc càng lớn, huyết chiến bắt đầu kịch liệt, tối nay sợ rằng đại viện Liễu gia sẽ biến thành Tu La trường.
- Giết!
Đồng thời với đó, cửa bắc cửa đông cửa tây cũng bạo phát huyết chiến. Ở mỗi cửa Liễu gia đều bố trí trí Thần Cơ nỏ, sau lượt giao phong đầu tiên đã nhẹ nhàng chém giết mười mấy tên võ giả bốn gia tộc.
Sau đó Thần Hải Cảnh bốn gia tộc dẫn đội phá cửa mà vào, song phương đánh giáp lá cà, bắt đầu huyết chiến thảm liệt nhất.
Tiếng quát lớn xung thiên, tiếng binh khí đụng nhau chan chát, tiếng tường thành phòng ốc sụp đổ, tiếng võ giả kêu thảm vang lên không ngừng.
Khắp nơi trong Vũ Lăng thành đều có thể rõ ràng nghe thấy được, con dân trong thành không ai dám ra ngoài quan sát, chỉ biết nơm nớp lo sợ tránh ở trong nhà, cầu nguyện chiến hỏa đừng lan đến bọn hắn.
...
Bên trong Khách Đường rất yên tĩnh, trong Khách Đường có hai mươi mấy khách khanh, loại trừ bảy tám người lặng lẽ chạy trốn ra ngoài, số còn lại đều tới cửa tây tham chiến.
Lục Ly không xuất chiến, không phải là hắn không muốn đi, mà lúc này hắn còn đang trầm ngủ.
Trước lúc khai chiến Thành Khuất đã tới cửa ba lần, nhưng Lục Ly một mực chưa tỉnh lại, hắn đành phải theo dẫn theo số khách khanh còn lại đi cửa tây nghênh địch.