-
Chương 1061-1065
Chương 1061 Thần vật tùy duyên 1
Mặc dù lão tổ Tề gia và lão tổ Phùng gia đều có thực lực không kém, nhưng đấy rốt cuộc cũng là thần khí. Thứ Thần dùng đến, bọn họ lại là người phàm, làm sao có thể nhẹ nhàng luyện hóa? Vạn nhất muốn triệt để luyện hóa cần tiêu tốn thời gian tận mấy năm, mấy đại gia tộc lại hợp lực phản công, dựa vào Trung Hoàng Giới căn bản không cách nào ngăn được, chỉ còn nước trốn vào tổ giới. Khi ấy gia tộc lấy được hạt châu thì không sao, nhưng các gia tộc còn lại đều lỗ lớn. Còn nữa, vạn nhất mưu đồ không chuẩn, để cho mấy tên lão quái kia trốn ra được thì phiền. Hơn nữa hai người Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên có được Huyết Độn Thuật, đám đông đang ngồi ở đây chẳng ai bắt được hai người kia. Nếu bọn hắn trốn, hậu hoạn sẽ vô cùng. Lão tổ Tề gia trầm ngâm thoáng chốc, lát sau mới đột nhiên thần thần bí bí nói: - Nếu người kia nguyện ý ra tay thì tốt biết mấy, như vậy mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng. Dù mấy đại gia tộc liên thủ phản công, có hắn ở đây liền có thể nhẹ nhàng trấn áp. - Người kia? Lão tổ Phùng gia nhướng mày, suy nghĩ một lát, sau đó ánh mắt sáng lên, trầm giọng hỏi: - Ý ngươi là nói hắn? Tề gia lão tổ gật đầu, những người còn lại nghe mà như lọt vào trong sương mù, có người sau một hồi suy nghĩ mới bỗng chợt kinh hô: - Đúng rồi, chúng ta đều quên người kia, Thiên Tàn lão quỷ. Chỉ cần Thiên Tàn lão quỷ chịu ra tay, mấy đại gia tộc dù có dốc toàn lực tới tấn công, chúng ta đều có thể ngăn cản được. - Thiên Tàn lão quỷ! Đám đông trong điện khẽ run lên, ánh mắt thấp thoáng vẻ kinh hãi, tựa hồ cái tên này có được ma lực thần kỳ. Chỉ nghe đến tên nối, ai nấy đều có cảm giác hít thở không thông. Nếu xếp hạng toàn bộ cường giả Trung Hoàng Giới theo thực lực... Như vậy vị trí thứ nhất tuyệt đối sẽ được xác định mà không chút dị nghị, thậm chí còn là số một trong suốt mấy ngàn năm đó, người đó chính là Thiên Tàn lão nhân. Một lão yêu quái ba ngàn năm trước tưởng đã sắp chết già, thế mà giờ vẫn sống nhăn ra đấy. - Được rồi! Lão tổ Phùng gia trầm tư một lát, cuối cùng đứng dậy nói: - Tề lão đầu, chúng ta đi Thiên Tàn Cốc một chuyến. Nếu hắn đồng ý giúp chúng ta một tay, chúng ta liền liên thủ nắm xuống thần châu. Thiên Tàn Cốc nằm ở phụ cận Hỗn Độn Thành Thành, cách Hỗn Độn Thành chỉ chừng mấy vạn dặm, còn nằm ngay giao giới giữa Phùng Hoàng triều và Tề Hoàng triều. Xung quanh đây là Thiên Tàn sơn mạch, một tòa sơn mạch đã từng là nơi đạo phỉ hoành hành. Bên trong sơn mạch có rất nhiều linh mạch, thu rất rất nhiều tội phạm tới trú ngụ. Bởi vì nằm trên đường biên giới giữa hai đại Hoàng triều, cộng thêm hai đại Hoàng triều luôn trong thế đối lập, bởi thế nơi đây gần như luôn trong tình trạng không ai quản lý. Thẳng đến ba ngàn năm trước, một lão đầu đi tới nơi đây, sau khi hắn tới, hết thảy đạo phỉ nơi này đều thành thật, bởi vì không thành thật thì đều đã chết. Lúc tới lão nhân có vẻ đã rất già, nhìn như có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, một chân của hắn còn nhỏ hơn người bình thường, bởi thế đi đường phải chống quải trượng. Thực lực lão nhân rất mạnh, mạnh đến biến thái, một thân một mình đối đầu với toàn bộ cường giả trong Thiên Tàn sơn mạch, lại chẳng ai đỡ nổi một chiêu. Đến sau lão đầu cư trú ở một sơn cốc tuyệt đẹp trong sơn mạch suốt ba ngàn năm từ bấy đến nay. Lão nhân này rất đê điệu, chưa từng trêu chọc thị phi. Nhưng cũng chưa từng ẩn nhẫn, người dám trêu chọc hắn đều đã chết, bao gồm cả hai tên Hóa Thần Canh của Tề gia và Phùng gia. Không người nào biết lão đầu đến từ phương nào, cũng không người biết vì sao lão đầu muốn ẩn cư trong Thiên Tàn Cốc, đồng thời cũng không biết lão đầu lúc nào sẽ chết. Ba ngàn năm nay, lão đầu chưa từng đi ra, ít nhất không ai thấy hắn đi ra. Bởi thế trừ mấy đại gia tộc ra, gần như không ai ở Trung Hoàng Giới biết đến sự tồn tại của người này. Không ai biết lão đầu tên là gì, chỉ đặt tên dựa theo Thiên Tàn sơn mạch, cộng thêm một chân hắn rõ ràng bị tàn phế, thế nên gọi Thiên Tàn lão nhân cũng là hợp tình hợp lý. Ngày nọ, có hai vị khách nhân đặc biệt ghé thăm Thiên Tàn sơn mạch, lão tổ Tề gia và Phùng gia cùng nhau đến đây. Hai người đều rất già, một người sống ba ngàn năm, một người sống hơn hai nghìn năm, hai người trước đây cũng đã từng tới bái phỏng Thiên Tàn lão nhân, tính là miễn cưỡng có chút giao tình. Sau khi đến Thiên Tàn sơn mạch, hai người không dám phi hành mà thành thật đi bộ vào trong núi, chỉ là tốc độ so ra tương đối nhanh. Trong sơn mạch có người tiềm phục, vừa thăm dò được khí tức hai người, những người kia đều không dám đi ra hiện thân. Lúc đến một sơn cốc u tĩnh sâu trong sơn mạch, bước chân hai người ngừng lại. Bởi vì ngoài sơn cốc có người canh giữ, là hai tên nam tử áo xanh. Mặc dù chỉ là hai tên canh cổng, song hai vị lão tổ đều không dám quá phách lối, lão tổ Tề gia vuốt vuốt râu dài nói: - Thỉnh cầu hai vị thông bẩm đại nhân một câu, cứ nói Tề Đông Hải và Phùng Vạn Hổ cầu kiến. Hai tên nam tử thủ vệ lạnh lùng gật đầu, một người trong đó mở miệng nói: - Đợi chút. Sau đó tên nam tử kia quay người tiến vào trong sơn cốc, hai vị đại lão đỉnh cấp nhất Trung Hoàng Giới thì lại thành thành thật thật đợi ở bên ngoài. Qua tận nửa canh giờ, nam tử trung niên kia mới đi ra nói: - Tiểu thư nhà ta cho mời! - Tiểu thư? Hai vị lão tổ hơi ngớ, trước nay Thiên Tàn lão đầu luôn một thân một mình, từ lúc nào lại có hậu nhân? Hai người nhìn nhau, sau đó đều nhớ tới một chuyện, khẽ gật đầu cùng nhau đi vào bên trong. Sơn cốc rất lớn, vừa tiến vào, đập vào mắt là một mảnh rừng trúc, rừng trúc này rộng lớn bao la, không thấy đâu là điểm cuối, trong rừng trúc còn có một con suối nhỏ uốn lượn. Men theo đường đá xanh, hai người đi chừng một nén hương, trước mặt hiện ra một mảnh biển hoa. Giữa biển hoa có một đầm nước nhỏ, bên cạnh đầm nước là mấy gian nhà gỗ và một đình hóng mát. Hai người đi qua biển hoa, tiến lại bên đầm nước, thấy được một nữ tử tuyệt sắc.
Chương 1062 Thần vật tùy duyên 2
Nữ tử chừng mười tám mười chín tuổi, áo bào trắng như tuyết, búi tóc vãn lên hình vầng trăng, váy dài đong đưa theo gió, nét mặt như vẽ. Lúc này chính đang ngồi trong đình đàn tấu cổ tranh, động tác ưu nhã như thần tiên. Đình hóng mát nằm ngay giữa biển hoa, từ xa nhìn lại người còn yêu kiều hơn hoa, hoa lại càng tôn lên dung mạo tuyệt mỹ của người cà. Vừa tiến đến, hai vị lão tổ lập tức nhìn vào tròng mắt thiếu nữ, chỉ thấy tròng mắt tuyệt mỹ kia không chút ba động, cũng không có thần thái, trên mặt hai người không khỏi lộ ra một tia đáng tiếc. Trời ghét hồng nhan, nữ tử mỹ lệ như vậy mà lại bị mù! Không sai Nếu Lục Ly ở đây, hắn nhất định có thể nhận ra người đang đàn tấu cổ tranh kia, người này chính là Doãn Thiên Ti mà hắn từng cứu trong Hỗn Độn Luyện Ngục. Hai vị lão tổ đi đến bên ngoài đình, Doãn Thanh Ti vừa vặn đàn tấu xong khúc nhạc. Nàng khẽ cười, đứng dậy hành lễ nói: - Thanh Ti gặp qua hai vị lão tổ, mời hai vị ngồi, người đâu, dâng trà. - Không cần đa lễ! Hai vị lão tổ tự thị thân phận, khẽ gật đầu ngồi xuống. Lão tổ Tề gia như chợt đột nhiên nhớ tới điều gì, đằng hắng một tiếng rồi nói: - Cô bé, nghe nói đoạn thời gian trước, ngươi có chút xung đột với mấy đứa nhãi ranh nhà ta? Nếu có chỗ nào đắc tội ngươi, quay đầu ta sẽ giáo huấn bọn hắn một trận nên thân. - Ha ha! Doãn Thanh Ti khẽ cười nói: - Lão tổ khách khí, lứa trẻ tuổi với nhau tranh cãi là điều rất bình thường. Lão tổ nhà ta sớm đã truyền lời, dù là đồng lứa giết ta, hắn cũng sẽ không truy cứu. Mấy năm gần đây hai vị lão tổ một mực bế quan, những chuyện vặt vãnh này cũng không quá quan tâm, thấy Doãn Thanh Ti nói thế, trong lòng lão tổ Tề gia liền cũng yên tâm. Một tên nam tử áo xanh dâng lên ba chén trà, hai vị lão tổ đều không tâm tư thưởng thức trà, khẽ nhấp một ngụm lấy lệ, sau đó lão tổ Phùng gia liền hỏi: - Cô bé, lão tổ nhà ngươi đâu? Chúng ta có một số chuyện muốn thỉnh giáo hắn một phen. Doãn Thanh Ti bưng lên chén trà thổi mấy hơi, nhấp một ngụm, khẽ cười nói: - Hai vị muốn lão tổ nhà ta giúp các ngươi đoạt Thiên Tà Châu đúng không? - Ách? Hai vị lão tổ hơi ngớ, lão tổ Phùng gia nhíu mày hỏi: - Cô bé, sao ngươi biết? Doãn Thanh Ti cúi đầu cười nhẹ, thấp giọng nói: - Có câu tú tài không ra khỏi cửa, lại biết hết thảy chuyện trong thiên hạ. Thật ra những thứ ta biết được còn nhiều hơn các ngươi, tỷ như thiếu niên tên Lục Ly kia, ta hiểu rõ về hắn hơn các ngươi nhiều. - Cái này … Nghe đến đó hai vị lão tổ đều không khỏi động dung, khẽ liếc nhau một cái, sau đó lão tổ Tề gia hỏi: - Lục Ly kia có lai lịch rất lớn? Doãn Thanh Ti cười cười không giải thích, chỉ nhẹ giọng nỉ non một câu: - Hắn à, đó là người rất kỳ diệu, rất thú vị. Doãn Thanh Ti cảm khái một tiếng, sau đó ngẩng đầu, thần sắc bỗng trở nên nghiêm nghị, mở miệng nói: - Lão tổ đã ba năm chưa đi ra, bởi thế lần này các ngươi uổng công rồi, lão tổ sẽ không gặp các ngươi đâu, hơn nữa cũng sẽ không giúp các ngươi. Các ngươi hẳn đều hiểu rõ lão tổ, không trêu chọc chúng ta, hắn sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì, ba ngàn năm qua, các ngươi đã từng thấy hắn nhúng tay vào phân tranh ở Trung Hoàng Giới chưa? - Ách … Hai vị lão tổ chuẩn bị rất nhiều lời lẽ thuyết phục, nhưng giờ lại phát hiện không dùng ra được. Hai người có chút không cam tâm, lão tổ Tề gia thở dài nói: - Đại nhân đã ở trong Trung Hoàng Giới ba ngàn năm, đối với Trung Hoàng Giới chắc cũng có chút cảm tình, chẳng lẽ hắn nhẫn tâm trơ mắt nhìn sinh linh đồ thán? - Ha ha! Doãn Thanh Ti lắc đầu cười nói: - Lấy thực lực lão tổ, nếu muốn nhất thống Trung Hoàng Giới, chỉ bằng các ngươi thì làm sao làm khó được hắn? Nhưng vì sao suốt ba ngàn năm qua hắn không đi ra Thiên Tàn sơn mạch? Ở trong mắt hắn nhân loại trong Trung Hoàng Giới và động vật ở Thiên Tàn sơn mạch đều không có gì khác biệt, dù có chết sạch, hắn cũng sẽ không nháy mắt lấy một lần. Các ngươi về đi, đây là ý của lão tổ. Dứt lời, Doãn Thanh Ti đứng dậy đi ra phía ngoài. Sau khi ra khỏi biển hoa, nàng đột nhiên quay đầu nói: - Cá nhân ta khuyên các ngươi một câu, thần vật tùy duyên. Nếu không có duyên mà cứ đi cưỡng cầu, không những không chiếm được gì, mà còn sẽ mang đến tai nạn vô tận. Doãn Thanh Ti phiêu nhiên mà đi, tiến vào trong một gian nhà gỗ gần đó. Mặc dù hai vị lão tổ biết Thiên Tàn lão nhân khẳng định cũng ở ngay trong nhà gỗ kia, nhưng hai người đều không có lá gan đi làm phiền, cuối cùng đành phải lúng túng rời đi. Trước lúc tới, hai người rất thấp thỏm bất an, đến lúc rời đi hai người lại càng thêm phiền muộn, càng thêm không dám vọng động. Ai biết câu nói sau cùng của Doãn Thanh Ti kia là do chính nàng nói, hay là ý của Thiên Tàn lão nhân? Sau khi tiến vào nhà gỗ, Doãn Thanh Ti không dừng ở bên trong mà đi thẳng ra sau hậu viện. Phía sau có gốc đại thụ, một lão giả ngồi cạnh bàn đà dưới đại thụ, chính đang đánh cờ một mình. Mắt lão giả nhắm lại, tay cầm quân cờ lơ lửng giữa trời, đứng im không nhúc nhích, hệt như một tòa pho tượng. Lão giả nhìn rất già, lại không có vẻ như là sắp chết. Thậm chí từ bề ngoài mà luận, lão giả này so ra còn trẻ hơn cả lão tổ Tề gia Phùng gia. Bên cạnh bàn đá còn đặt vào một chiếc quải trượng, hai chân lão giả bị trường bào che khuất, nhìn không ra dấu vết tàn tật. Doãn Thanh Ti bưng lên ấm trà trên bàn rót cho lão giả một chén, lão giả rốt cục buông xuống quân cờ trong tay, tròng mắt khẽ mở ra một tia nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ sủng nịch, cất tiếng khàn khàn nói: - Cô bé, ngươi động tâm. Nét mặt Doãn Thanh Ti thoáng đỏ lên, nói: - Lão tổ, ta chỉ là có chút hiếu kì, muốn đi xem thôi. Dù sao ta cũng thiếu Lục Ly một mạng. Thiên Tàn lão nhân bưng chén trà nhấp một ngụm, nếp nhăn trên mặt khẽ run rẩy một cái, hờ hững nói: - Thằng nhóc kia có phúc khí được đến Thần khí của Hằng Đế, Hằng Đế hẳn sẽ không để hắn dễ dàng chết đi vậy đâu.
Chương 1063 Xa chúc bình an
- Nhiều ngày thế rồi mà còn không phá nổi Thần khí, không cần lo lắng cho an toàn của hắn đâu, Hằng Đế cũng tính là nhân vật, rất nhiều chuyện sớm đã được cân nhắc từ trước rồi. Trong mắt Doãn Thanh Ti chớp qua một tia hiếu kì, hỏi: - Lão tổ, Lục Ly chỉ là Quân Hầu Cảnh, ngươi nói xem tại sao Hằng Đế lại để hắn được đến Thần khí? Thiên tư Lục Ly cũng đâu phải quá mức lợi hại. - Cảnh giới không đại biểu cho thiên tư! Thiên Tàn lão nhân hờ hững nói: - Trước đây ta có quen biết một kỳ nhân, tu luyện ba ngàn năm cảnh giới lại vẫn chẳng đáng là gì, cũng tương tự như cảnh giới tiểu tử kia bây giờ. Sau đó trăm năm, cảnh giới lại đột nhiên tăng mạnh, hiện tại hẳn đã một trong những Chí Tôn của Thần giới. - Chí Tôn của Thần giới? Doãn Thanh Ti nhíu mày, khẽ “nhìn qua” Thiên Tàn lão nhân, như là muốn hỏi gì đó, song rốt cuộc lại mím môi không nói lời nào. Nàng đã sống trong sơn cốc này mười tám năm, nhưng đối với chuyện của Thiên Tàn lão nhân lại vẫn chưa hiểu quá rõ, rất nhiều chuyện Thiên Tàn lão nhân không nói, nàng hỏi cũng vô dụng. Thiên Tàn lão nhân thấy Doãn Thanh Ti mím môi bèn ôn hòa cười nói: - Cô bé, có những chuyện, giờ ngươi biết cũng chẳng ích gì. Đến lúc nên nói cho ngươi biết, ta sẽ để ngươi biết. Tập trung tu luyện đi, tương lai thế giới sẽ rộng mở trước mắt ngươi. - Ừm! Doãn Thanh Ti khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra phía ngoài. Lúc tiến vào nhà gỗ, nàng quay người hỏi: - Lão tổ, ngươi có thể cứu Lục Ly được không? - Không thể! Thiên Tàn lão nhân lắc đầu nói: - Có người nhất định phải trải qua kiếp nạn mới có thể nhanh chóng quật khởi, đây chính là nguyên nhân vì sao ta không quản tới phân tranh giữa ngươi và thế hệ trẻ Trung Hoàng Giới. Nếu ngay cả thế hệ trẻ Trung Hoàng Giới đều không thể trấn áp, ngươi dựa vào cái gì mà một bước lên trời? Tương tự, nếu Lục Ly được đến Thần khí, lại không cách nào giữ nổi, vậy hắn dựa vào cái gì mà có được nó? Doãn Thanh Ti như có điều suy tư, khẽ gật đầu một cái rồi tiến vào nhà. Nàng lần nữa đến trong đình hóng mát, gió thổi phất mái tóc, che khuất tầm mắt nàng, nàng lại vẫn cứ thẫn thờ bất động đứng ngây ra đó. Cứ thế đứng suốt một nén hương, cuối cùng nàng mới u ám thở dài nói: - Lục Ly, ta không giúp được ngươi, hết thảy đều phải dựa vào chính ngươi. Xa chúc bình an, Thanh Ti còn thiếu ngươi một bữa rượu ... … Lục Ly vẫn rất bình an, ngày ngày bế quan tu luyện, bên ngoài năm tên Hóa Thần lão quái cuồng oanh loạn tạc, nhưng căn bản không thương hại được đến Thiên Tà Châu. Huyền lực hắn tu luyện được đều quán chú hết vào trong Thiên Tà Châu, đầu óc hoàn toàn quên đi uy hiếp ở bên ngoài, một lòng tập trung tìm hiểu Linh Phong áo nghĩa. Chín tên Địa Tiên trong tiểu điện thoáng an tâm, thời gian dài như vậy mà Lục Ly vẫn chưa ném bọn hắn ra bên ngoài, xem ra bọn hắn vẫn có chút tác dụng, Lục Ly không định hi sinh bọn hắn. Lãnh Vô Hinh còn đang luyện dược, nàng lấy ra một chiếc đỉnh nhỏ, lại không dùng tới minh hỏa mà dùng Huyền lực luyện dược. Nàng ném vào rất nhiều linh tài, trước kia nàng từng luyện chế qua giải dược, độ khó không lớn, chỉ là vấn đề thời gian. Thời gian cấp tốc trôi qua, bên ngoài năm tên Hóa Thần toàn lực công kích, không biết mệt mỏi, không phân ngày đêm, thỉnh thoảng mệt quá mới thay phiên nghỉ ngơi một canh giờ. Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức không tiếp tục xuất hiện qua lần nào nữa, tựa hồ bốc hơi khỏi thế gian, hoặc cũng có thể đã về lại Ma Hoàng Giới. Song đám người Quân Hồng Diệp vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng thêm đề phòng, cách mỗi một ngày sẽ lại phái một người dạo quanh bốn phía thăm dò một phen. Người Ma Hoàng Giới đều là kẻ điên, bọn hắn hành sự thường thường không đạt mục đích quyết không bỏ qua. Trừ phi biết rõ tuyệt đối không khả năng làm được, bằng không dù phải tiêu tốn mấy chục năm bọn hắn cũng sẽ một mực đuổi đánh đến cùng. Bởi thế, hai tên Ma Hoàng giới kia tuyệt đối đang bố trí âm mưu càng lớn, chứ không phải lui đi hay là từ bỏ. Vậy nên đám người Quân Hồng Diệp phóng thích áo nghĩa mạnh nhất gần như liên miên không dứt, mặt đất xung quanh Thiên Tà Châu đã từ bồn địa biến thành một hố sâu. Đoán chừng mấy trăm năm sau, sẽ có trưởng giả giới thiệu cho hậu nhân về lịch sử hình thành của hố sâu này, cũng như chiến sự năm đó thảm liệt đến cỡ nào. Ba tháng! Nguyên suốt ba tháng, Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức vẫn chưa hiện thân. Năm tên Hóa Thần lão quái cũng liên tục công kích suốt ba tháng, song Thiên Tà Châu vẫn cứ lấp lánh quang mang, không chút động tĩnh, không bị phá mở. Bọn Quân Hồng Diệp rất mệt mỏi, không chỉ thân thể mỏi mệt, linh hồn càng mỏi mệt. Đánh suốt ba tháng không phân ngày đêm, lại chẳng có bất cứ chút tiến triển mang tính thực chất nào, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy vô lực. Trên thực tế! Năm tên lão quái không biết được rằng, thật ra bọn hắn đã tiến triển rất lớn, chỉ Lục Ly mới biết năng lượng trong Thiên Tà Châu hao tốn nghiêm trọng cỡ nào, đến hiện tại đã mất đi ba thành. Nói cách khác cứ tiếp tục oanh kích như thế thêm sáu, bảy tháng, năng lượng trong Thiên Tà Châu sẽ hao hết. Hôm nay Lục Ly xuất quan. Năm tên lão quái không có tiến triển, hắn lại có tiến triển. Ngày hôm nay lớp phong ấn đầu tiên của Thiên Tà Châu đột nhiên lấp lánh quang mang, hạt châu còn hơi khẽ rung động, mặc dù biên độ rung động rất nhỏ, song vẫn kinh động đến Lục Ly. - Chẳng lẽ lớp phong ấn thứ nhất sắp phá mở? Mới đầu Lục Ly rất là cuồng hỉ, nhưng tử tế cảm ứng một phen lại phát hiện phong ấn vẫn còn, chỉ là sáng lên rất nhiều mà thôi. Hắn nghi hoặc chớp chớp mắt, quét nhìn bốn phía tiểu điện, lại cảm ứng hạt châu một phen, nhưng vẫn không phát hiện có bất kỳ biến hóa nào. - Chẳng lẽ là tinh thần thác loạn? Lục Ly lẩm bẩm một tiếng, sau đó hỏi dò đám Địa Tiên: - Vừa rồi các ngươi cảm ứng được tiểu điện rung động không? - Đúng là có khẽ chấn động một cái! Lão Cửu Quân gia gật đầu nói, có bốn người cũng cảm ứng được. Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, hạt châu này rung động là có ý gì? Chẳng lẽ là biểu hiện của năng lượng không đủ?
Chương 1064 Con vịt chín đến nơi lại bay 1
Lục Ly trầm ngâm suốt một nén hương, sau đó lại thăm dò gần nửa canh giờ, song vẫn không có bất cứ phát hiện gì. Hắn nhíu mày, hồ nghi thì thào: - Hạt châu bỗng nhúc nhích? Chẳng lẽ … đại biểu cho hạt châu này có thể động? Có thể bay? Tâm niệm Lục Ly khẽ động, kết quả Thiên Tà Châu thật lóe lên quang mang, sau đó không nhanh không chậm bay về hướng nam. Tốc độ rất chậm, chỉ ngang cỡ Bất Diệt Cảnh sơ kỳ. - Hả? Ở bên ngoài, năm tên lão quái bị dọa nhảy dựng, theo bản năng ngơ ngác mất một nhịp. Bọn hắn công kích lâu như vậy mà hạt châu vẫn không di động mảy may, lúc này lại đột nhiên bị đánh bay, khiến cả đám nhất thời đứng ngây ra đó. - Không đúng … Rất nhanh Quân Hồng Diệp liền kịp có phản ứng, hạt châu kia không phải bị đánh bay, mà là đang trốn về hướng nam. - Ha ha ha, tốt! Quân Hồng Diệp bật cười ha hả, Lục Ly điều khiển hạt châu chạy trốn, điều này đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho năng lượng bên trong đã không nhiều, Lục Ly sắp chịu hết nổi, đại biểu cho rất nhanh bọn hắn liền có thể phá mở hạt châu. - Đuổi! Năm tên lão quái như từng con cuồng phong vọt thẳng mà đi, lao vút về hướng nam đuổi theo hạt châu. - Không ngờ lại có thể bay? Chỉ là tốc độ Thiên Tà Châu này thực sự quá chậm. Lục Ly thông qua Thiên Tà Châu cảm ứng tình hình bên ngoài, phát hiện sơn mạch hai bên đang không ngừng lùi ra sau khiến hắn hơi chút phấn chấn. Mặc dù tốc độ hạt châu rất chậm, song ít nhất Thiên Tà Châu cũng có được năng lực tự phi hành. Vù vù! Rất nhanh, năm tên Hóa Thần đuổi tới phía sau, ai nấy đều hưng phấn phóng thích công kích cường đại đánh về phía hạt châu. Thiên Tà châu một mực bất động, áo nghĩa cường đại đều không thể khiến cho hạt châu di động dù chỉ một tia, lúc này Lục Ly đột nhiên điều khiển Thiên Tà Châu chạy trốn, khẳng định là có vấn đề! Bọn hắn không biết Lục Ly vốn không thể điều khiển Thiên Tà Châu phi hành, tưởng là năng lượng sắp hết nên Lục Ly mới trốn, bởi thế cả đám đều hưng phấn dị thường, điên cuồng công kích hạt châu. Công kích khủng bố đánh lên trên hạt châu, song vẫn không thể đánh hạt châu rớt xuống, hạt châu cứ thế không nhanh không chậm tiếp tục bay về hướng đông, Hỗn Độn Thành chính ở hướng này. - Tới Hỗn Độn Thành làm gì? Phi hành được một đoạn, Lục Ly giật mình cả kinh, hiện tại hắn tới Hỗn Độn Thành liền có thể đi vào Hỗn Độn Luyện Ngục ư? Rõ ràng là không thể, sợ rằng vừa đi ra liền sẽ bị giết mất. Lục Ly nghĩ nghĩ một lát, sau đó dứt khoát điều khiển hạt châu chuyển hướng đông nam, bên kia là địa bàn Phùng Hoàng triều. Gần đây Phùng Hoàng triều và Tề Hoàng triều không thấy có động tĩnh nào, Lục Ly chuẩn bị tới đó làm lớn một phen. Giờ bên này còn có năm tên Hóa Thần, cộng thêm Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên, tổng cộng là bảy tên Hóa Thần. Phùng Hoàng triều và Tề Hoàng triều cộng lại chắc cũng có bảy tám tên Hóa Thần, để bọn hắn chó cắn chó một phen, chết đi một nhóm Hóa Thần, áp lực lên người hắn sẽ nhẹ đi nhiều. - Tiếp tục luyện hóa! Luyện hóa được ba thành lớp phong ấn thứ nhất, Thiên Tà Châu liền có được năng lực mới, cứ tiếp tục luyện hóa không chừng sẽ xuất hiện thêm công năng khác cũng nên. Lục Ly không điều khiển hạt châu nữa mà để nó tự động bay thẳng về hướng đông nam, còn hắn thì tiếp tục bế quan tu luyện Huyền lực, sau đó quán chú toàn bộ Huyền lực vào trong hạt châu để xung kích phong ấn. Tốc độ hạt châu không nhanh, với tình trạng này muốn bay đến Phùng Hoàng triều chí ít phải mất hơn một tháng, đồng thời cũng không cần lo lắng năm tên Hóa Thần ở đằng sau, như vậy hơn một tháng này hắn hẳn sẽ có thể phá mở được hạt châu. Chúng nhân một đường đuổi đánh, bay chừng mấy canh giờ, phía trước hiện ra một thành trì, đó là một thành trì tầm trùng, từ đằng xa người trong thành đã phát hiện động tĩnh bên này, vô số võ giả đằng không lao lên. - Ồ? Trong thành mạnh nhất chỉ là Nhân Hoàng, thấy hư không nơi xa chấn động, không gian bị xé nứt ra từng đạo vết rách, khí tức khủng bố lan tràn, ai nấy đều bị dọa cho thần sắc đại biến, một người trầm giọng huýt dài: - Mau trốn. Hạt châu kia bay thẳng tới thành trì, người phía sau không ngừng oanh kích hạt châu, lúc này hạt châu lại chính đang bay thẳng đến đây, như thế chẳng phải thành trì sẽ bị san thành bình địa trong nháy mắt? Võ giả trong thành bị dọa cho bay trốn tứ phía, bình dân không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy võ giả chạy trốn liền cũng sợ hãi chạy ra ngoài thành. Từ trên cao nhìn xuống, thành trì tựa như một tổ ong vò vẽ, vô số con ong chính đang cuống cuồng tháo chạy khỏi tổ. Trong thành loạn thành một đoàn, tiếng người kêu khóc la hét sôi đỉnh, người già trẻ nhỏ bị dọa cho run rẩy nằm rạp trên đất, đối với bọn họ mà nói, đây chính là tai họa ngập đầu. - Hả? Lục Ly cảm ứng được có gì đó không đúng, thần niệm vươn ra thăm dò, phát hiện tình hình nơi xa, hắn nhướng mày, tâm niệm khẽ động, điều khiển hạt châu chuyển hướng lách đi. Hắn muốn để năm tên Hóa Thần phía sau và đám Hóa Thần Phùng Hoàng triều chó cắn chó, nhưng không có nghĩa là muốn liên luỵ đến bình dân vô tội. Tâm hắn cứng rắn như thép, vì sống sót có thể giết chết bất cứ kẻ nào, song không đồng nghĩa là hắn sẽ coi rẻ sinh mạng hàng ngàn hàng vạn bình dân vô tội. Thấy hạt châu đổi hướng, đám đông đang chạy trốn dồn dập chạy ngược trở về. Số ít võ giả còn lại trong thành không khỏi thở phào một hơi, hạt châu đổi hướng, bằng với thành trì sẽ không bị hủy diệt. Năm tên Hóa Thần tiếp tục truy kích, bọn hắn cũng không vô cớ đi đồ sát bình dân, làm vậy sẽ chỉ dẫn lên chúng nộ. Đến lúc đó bị người tìm cớ hợp lực tấn công, gia tộc bọn hắn sẽ gặp phiền phức to. Rầm rầm rầm! Thiên Tà Châu lách một vòng, sau đó tiếp tục bay về hướng đông nam, năm đại Hóa Thần theo sát ngay sau, một đường oanh kích. Hạt châu bay qua đâu, nơi đó biến thành một mảnh hỗn độn, núi đồng sụp đổ, khắp nơi toàn là hố sâu, khe rãnh và vết lõm to tướng, nhìn thấy mà giật mình. Tê tê Người chạy ra ngoài thành đã quay trở lại, không ai dám đuổi theo xem náo nhiệt, tất cả đều tụ tập trong thành nghị luận không ngừng.
Chương 1065 Con vịt chín đến nơi lại bay 2
Đoạn thời gian trước Lãnh Hoàng triều mới bị tiêu diệt, giờ đây lại xuất hiện quái sự như thế, người dân trong thành đều bị dọa cho không nhẹ. Thiên Tà Châu cứ vậy bay đi, trừ phi gặp phải thành trì chắn trên đường, còn thì cứ thế lao thẳng mà đi, Lục Ly thì vẫn đang không ngừng luyện hóa phong ấn. Phi hành năm ngày, trên đường tổng cộng gặp hơn mười tòa thành trì, tất cả con dân trong thành đều bị dọa sợ, lần nào gặp cũng cuống cuồng tháo chạy. Thẳng đến khi Lục Ly đổi hướng lách vòng mà đi, bọn họ mới thấp thỏm quay về. Tin tức như hoa tuyết bỗng chốc truyền khắp toàn bộ Lãnh Hoàng triều, tiếp đó tán rải sang tận Phùng Hoàng triều Tề Hoàng triều, rất nhanh trọn cả Trung Hoàng đại lục đều xôn xao. Gia tộc nhỏ và bình dân bình thường căn bản không có tư cách biết được chân tướng sự tình, bọn hắn chỉ biết mấy đại gia tộc liên hợp diệt đi Lãnh Hoàng triều là vì một người tên Lục Ly. Lúc này mấy tên lão quái thực lực thông thiên chính đang truy kích một hậu châu. Quái sự như thế càng dẫn lên vô số người kinh nghi hiếu kì, hạt châu kia rốt cục là tà vật hay bảo vật nghịch thiên? Vì sao năm tên lão quái thực lực thông thiên truy kích lâu vậy rồi mà vẫn chưa thể đánh nát? Chuyện kỳ quái như thế quả thực chưa từng nghe thấy, tự nhiên truyền bá cũng nhanh. Hơn nữa mỗi lần gặp phải thành trì hạt châu đều sẽ lách vòng tránh đi, điều này càng khiến rất nhiều người hoài nghi, chẳng lẽ bên trong hạt châu có người? Hoặc hạt châu này là thần vật, đã có được linh trí? Ngày thứ bảy! Hạt châu sáng lên quang mang, sau đó tốc độ bỗng chợt đề thăng, lên đến ngang cỡ Quân Hậu Cảnh sơ kỳ, cảnh này khiến năm tên lão quái không khỏi nghi hoặc, đồng thời cũng dọa sợ Lục Ly Lục Ly Lục Ly không làm gì cả, chỉ một mực tiếp tục luyện hóa phong ấn, vì sao tốc độ hạt châu bỗng chợt tăng lên? Điều này khiến hắn rất là nghi hoặc không hiểu. Chẳng lẽ tùy theo không ngừng luyện hóa phong ấn, tốc độ hạt châu sẽ càng lúc càng nhanh? Nghĩ đến đây, Lục Ly rất là kích động, nếu tốc độ hạt châu thật có thể đề thăng vượt trên năm tên Hóa Thần lão quái, như vậy chẳng phải hắn sẽ có cơ hội thoát thân? Chỉ cần mấy tên lão quái phía sau không tiếp tục truy tung, hắn có thể cấp tốc bay đến Hỗn Độn Thành, sau đó từ Kim Ngục bay tới lối vào Thủy Cục, cuối cùng về lại Đấu Thiên Giới. - Tiếp tục luyện hóa! Lục Ly điên cuồng quán chú Huyền lực, lần này hắn không chỉ rót vào toàn bộ Huyền lực tu luyện ra được, mà ngay cả Huyền lực bên trong Thần Hải cũng được quán chú vào. Huyền lực hết thì có thể tu luyện lại được, dù sao hắn cũng không cần động thủ, với chút chiến lực này của hắn, đi ra liền sẽ bị giết chết trong nháy mắt. Hạt châu một đường bay thẳng về hướng đông nam, năm tên lão quái đuổi đánh không ngừng, theo như bọn hắn nghĩ, Thiên Tà Châu tăng tốc, vậy chính là Lục Ly chó cùng rứt giậu. Năng lượng trong hạt châu hẳn là đã không nhiều, sắp bị phá mở tới nơi rồi. Trên đường thường xuyên gặp phải thành trì, đến lúc này con dân trong thành đã không trốn nữa, bởi vì bọn hắn biết Thiên Tà Châu sẽ tránh đi. Rất nhiều võ giả lớn gan còn đứng thẳng trên tường thành, quan sát mấy tên lão quái oanh kích hạt châu phía xa xa. Lại qua năm ngày. Chuyện khiến năm tên lão quái chấn kinh lần nữa xảy ra, Thiên Tà Châu bừng lên quang mang, tốc độ lại được đề thăng, đạt đến cỡ Nhân Hoàng Cảnh sơ kỳ. Cảnh này khiến trong lòng năm tên lão quái ẩn ẩn dâng lên dự cảm chẳng lành, nếu tốc độ Thiên Tà Châu cứ tiếp tục gia tăng như vậy thêm một hai lần, vậy liền chẳng hề chậm thua bọn hắn, đến khi đó con vịt đã nấu chín rồi chẳng lẽ lại bay đi mất? Đúng vậy, hạt châu lần nữa tăng tốc, hiện tại tốc độ đã sánh ngang Nhân Hoàng. Mỗi lần Lục Ly luyện hóa một bộ phận phong ấn Thiên Tà Châu, hạt châu liền sẽ tăng tốc một phần, điều này khiến tâm tình Lục Ly phấn khởi cực độ. Bởi vì hắn thấy được hi vọng sống tiếp, thấy được hi vọng về nhà. Tốc độ Nhân Hoàng Cảnh đã rất nhanh, đương nhiên vẫn chưa thể so được với năm tên Hóa Thần lão quái, song đấy mới chỉ là luyện hóa được một nửa lớp phong ấn thứ nhất của Thiên Tà Châu! Nếu luyện hóa xong toàn bộ hạt châu, tốc độ sẽ còn nhanh đến cỡ nào? Khoan nói siêu việt tốc độ Chân Thần, chỉ cần vượt qua Hóa Thần Cảnh, vượt mấy tên lão quái kia là được! - Tiếp tục! Gần đây Lục Ly rất mỏi mệt, hắn đã thật lâu chưa ngủ, nhưng lúc này hắn lại chẳng mấy để tâm, một mực điên cuồng tu luyện Huyền lực quán chú đi vào, Huyền lực bên trong Thần Hải cũng ùn ùn tuôn vào hạt châu như thác đổ. Vốn hạt châu muốn bay đến Phùng Hoàng triều chí ít cần phải mất hơn một tháng, nhưng hiện tại tốc độ đã tăng lên không biết bao nhiêu lần, ước tính chỉ chừng khoảng nửa tháng là sẽ có thể đến được địa giới Phùng Hoàng triều. Năm tên lão quái cũng rõ ràng điểm này, một khi đến biên giới Phùng Hoàng triều, sự tình liền sẽ vô cùng phiền toái. Khi ấy Phùng Hoàng triều sẽ có cớ xuất binh, đại gia tộc Trung Hoàng Giới nhất định sẽ khủng hoảng, không chừng sẽ liên hợp đối phó năm người bọn hắn. Ngoài ra còn có Ngô Quảng Đức Trần Vô Tiên, đánh chết Quân Hồng Diệp đều không tin hai người kia đã bỏ đi. Hai người khẳng định đang tiềm phục ở nơi hẻo lánh nào đó, chỉ chờ có cơ hội thích hợp sẽ đi ra cắn xé bọn hắn. Người Ma Hoàng Giới đều là kẻ điên, vì báo thù bọn hắn thậm chí có thể truy tung mấy năm mấy chục năm, không chết không ngừng nghỉ. - Nhất định phải phá mở trước khi hạt châu đến được Phùng Hoàng triều. Quân Hồng Diệp trầm hống, thanh âm có chút khàn khàn, lần này đã chết nhiều người vậy rồi, lại chỉ lấy được chút ít linh tài và mấy món bán Thần khí từ Lãnh gia, có thể nói mấy đại gia tộc đều tổn thất nặng nề. Nếu cứ vậy mà thoái lui, mấy đại gia tộc bọn hắn sẽ trở thành trò cười cho các giới diện. Tuổi tác bọn hắn đều không nhỏ, không chừng mấy chục năm sau liền đi, cứ thế này thì bọn hắn làm sao còn mặt mũi đi xuống gặp liệt tổ liệt tông? Cả đám tiếp tục đuổi giết ngày đêm, những nơi đi qua trên đường, sơn mạch bị san thành bình địa, sông suối bị chặt đứt, bình nguyên bị đánh ra khe rãnh, rừng núi bị hủy diệt, sơn hà nứt vỡ.
Mặc dù lão tổ Tề gia và lão tổ Phùng gia đều có thực lực không kém, nhưng đấy rốt cuộc cũng là thần khí. Thứ Thần dùng đến, bọn họ lại là người phàm, làm sao có thể nhẹ nhàng luyện hóa? Vạn nhất muốn triệt để luyện hóa cần tiêu tốn thời gian tận mấy năm, mấy đại gia tộc lại hợp lực phản công, dựa vào Trung Hoàng Giới căn bản không cách nào ngăn được, chỉ còn nước trốn vào tổ giới. Khi ấy gia tộc lấy được hạt châu thì không sao, nhưng các gia tộc còn lại đều lỗ lớn. Còn nữa, vạn nhất mưu đồ không chuẩn, để cho mấy tên lão quái kia trốn ra được thì phiền. Hơn nữa hai người Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên có được Huyết Độn Thuật, đám đông đang ngồi ở đây chẳng ai bắt được hai người kia. Nếu bọn hắn trốn, hậu hoạn sẽ vô cùng. Lão tổ Tề gia trầm ngâm thoáng chốc, lát sau mới đột nhiên thần thần bí bí nói: - Nếu người kia nguyện ý ra tay thì tốt biết mấy, như vậy mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng. Dù mấy đại gia tộc liên thủ phản công, có hắn ở đây liền có thể nhẹ nhàng trấn áp. - Người kia? Lão tổ Phùng gia nhướng mày, suy nghĩ một lát, sau đó ánh mắt sáng lên, trầm giọng hỏi: - Ý ngươi là nói hắn? Tề gia lão tổ gật đầu, những người còn lại nghe mà như lọt vào trong sương mù, có người sau một hồi suy nghĩ mới bỗng chợt kinh hô: - Đúng rồi, chúng ta đều quên người kia, Thiên Tàn lão quỷ. Chỉ cần Thiên Tàn lão quỷ chịu ra tay, mấy đại gia tộc dù có dốc toàn lực tới tấn công, chúng ta đều có thể ngăn cản được. - Thiên Tàn lão quỷ! Đám đông trong điện khẽ run lên, ánh mắt thấp thoáng vẻ kinh hãi, tựa hồ cái tên này có được ma lực thần kỳ. Chỉ nghe đến tên nối, ai nấy đều có cảm giác hít thở không thông. Nếu xếp hạng toàn bộ cường giả Trung Hoàng Giới theo thực lực... Như vậy vị trí thứ nhất tuyệt đối sẽ được xác định mà không chút dị nghị, thậm chí còn là số một trong suốt mấy ngàn năm đó, người đó chính là Thiên Tàn lão nhân. Một lão yêu quái ba ngàn năm trước tưởng đã sắp chết già, thế mà giờ vẫn sống nhăn ra đấy. - Được rồi! Lão tổ Phùng gia trầm tư một lát, cuối cùng đứng dậy nói: - Tề lão đầu, chúng ta đi Thiên Tàn Cốc một chuyến. Nếu hắn đồng ý giúp chúng ta một tay, chúng ta liền liên thủ nắm xuống thần châu. Thiên Tàn Cốc nằm ở phụ cận Hỗn Độn Thành Thành, cách Hỗn Độn Thành chỉ chừng mấy vạn dặm, còn nằm ngay giao giới giữa Phùng Hoàng triều và Tề Hoàng triều. Xung quanh đây là Thiên Tàn sơn mạch, một tòa sơn mạch đã từng là nơi đạo phỉ hoành hành. Bên trong sơn mạch có rất nhiều linh mạch, thu rất rất nhiều tội phạm tới trú ngụ. Bởi vì nằm trên đường biên giới giữa hai đại Hoàng triều, cộng thêm hai đại Hoàng triều luôn trong thế đối lập, bởi thế nơi đây gần như luôn trong tình trạng không ai quản lý. Thẳng đến ba ngàn năm trước, một lão đầu đi tới nơi đây, sau khi hắn tới, hết thảy đạo phỉ nơi này đều thành thật, bởi vì không thành thật thì đều đã chết. Lúc tới lão nhân có vẻ đã rất già, nhìn như có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, một chân của hắn còn nhỏ hơn người bình thường, bởi thế đi đường phải chống quải trượng. Thực lực lão nhân rất mạnh, mạnh đến biến thái, một thân một mình đối đầu với toàn bộ cường giả trong Thiên Tàn sơn mạch, lại chẳng ai đỡ nổi một chiêu. Đến sau lão đầu cư trú ở một sơn cốc tuyệt đẹp trong sơn mạch suốt ba ngàn năm từ bấy đến nay. Lão nhân này rất đê điệu, chưa từng trêu chọc thị phi. Nhưng cũng chưa từng ẩn nhẫn, người dám trêu chọc hắn đều đã chết, bao gồm cả hai tên Hóa Thần Canh của Tề gia và Phùng gia. Không người nào biết lão đầu đến từ phương nào, cũng không người biết vì sao lão đầu muốn ẩn cư trong Thiên Tàn Cốc, đồng thời cũng không biết lão đầu lúc nào sẽ chết. Ba ngàn năm nay, lão đầu chưa từng đi ra, ít nhất không ai thấy hắn đi ra. Bởi thế trừ mấy đại gia tộc ra, gần như không ai ở Trung Hoàng Giới biết đến sự tồn tại của người này. Không ai biết lão đầu tên là gì, chỉ đặt tên dựa theo Thiên Tàn sơn mạch, cộng thêm một chân hắn rõ ràng bị tàn phế, thế nên gọi Thiên Tàn lão nhân cũng là hợp tình hợp lý. Ngày nọ, có hai vị khách nhân đặc biệt ghé thăm Thiên Tàn sơn mạch, lão tổ Tề gia và Phùng gia cùng nhau đến đây. Hai người đều rất già, một người sống ba ngàn năm, một người sống hơn hai nghìn năm, hai người trước đây cũng đã từng tới bái phỏng Thiên Tàn lão nhân, tính là miễn cưỡng có chút giao tình. Sau khi đến Thiên Tàn sơn mạch, hai người không dám phi hành mà thành thật đi bộ vào trong núi, chỉ là tốc độ so ra tương đối nhanh. Trong sơn mạch có người tiềm phục, vừa thăm dò được khí tức hai người, những người kia đều không dám đi ra hiện thân. Lúc đến một sơn cốc u tĩnh sâu trong sơn mạch, bước chân hai người ngừng lại. Bởi vì ngoài sơn cốc có người canh giữ, là hai tên nam tử áo xanh. Mặc dù chỉ là hai tên canh cổng, song hai vị lão tổ đều không dám quá phách lối, lão tổ Tề gia vuốt vuốt râu dài nói: - Thỉnh cầu hai vị thông bẩm đại nhân một câu, cứ nói Tề Đông Hải và Phùng Vạn Hổ cầu kiến. Hai tên nam tử thủ vệ lạnh lùng gật đầu, một người trong đó mở miệng nói: - Đợi chút. Sau đó tên nam tử kia quay người tiến vào trong sơn cốc, hai vị đại lão đỉnh cấp nhất Trung Hoàng Giới thì lại thành thành thật thật đợi ở bên ngoài. Qua tận nửa canh giờ, nam tử trung niên kia mới đi ra nói: - Tiểu thư nhà ta cho mời! - Tiểu thư? Hai vị lão tổ hơi ngớ, trước nay Thiên Tàn lão đầu luôn một thân một mình, từ lúc nào lại có hậu nhân? Hai người nhìn nhau, sau đó đều nhớ tới một chuyện, khẽ gật đầu cùng nhau đi vào bên trong. Sơn cốc rất lớn, vừa tiến vào, đập vào mắt là một mảnh rừng trúc, rừng trúc này rộng lớn bao la, không thấy đâu là điểm cuối, trong rừng trúc còn có một con suối nhỏ uốn lượn. Men theo đường đá xanh, hai người đi chừng một nén hương, trước mặt hiện ra một mảnh biển hoa. Giữa biển hoa có một đầm nước nhỏ, bên cạnh đầm nước là mấy gian nhà gỗ và một đình hóng mát. Hai người đi qua biển hoa, tiến lại bên đầm nước, thấy được một nữ tử tuyệt sắc.
Chương 1062 Thần vật tùy duyên 2
Nữ tử chừng mười tám mười chín tuổi, áo bào trắng như tuyết, búi tóc vãn lên hình vầng trăng, váy dài đong đưa theo gió, nét mặt như vẽ. Lúc này chính đang ngồi trong đình đàn tấu cổ tranh, động tác ưu nhã như thần tiên. Đình hóng mát nằm ngay giữa biển hoa, từ xa nhìn lại người còn yêu kiều hơn hoa, hoa lại càng tôn lên dung mạo tuyệt mỹ của người cà. Vừa tiến đến, hai vị lão tổ lập tức nhìn vào tròng mắt thiếu nữ, chỉ thấy tròng mắt tuyệt mỹ kia không chút ba động, cũng không có thần thái, trên mặt hai người không khỏi lộ ra một tia đáng tiếc. Trời ghét hồng nhan, nữ tử mỹ lệ như vậy mà lại bị mù! Không sai Nếu Lục Ly ở đây, hắn nhất định có thể nhận ra người đang đàn tấu cổ tranh kia, người này chính là Doãn Thiên Ti mà hắn từng cứu trong Hỗn Độn Luyện Ngục. Hai vị lão tổ đi đến bên ngoài đình, Doãn Thanh Ti vừa vặn đàn tấu xong khúc nhạc. Nàng khẽ cười, đứng dậy hành lễ nói: - Thanh Ti gặp qua hai vị lão tổ, mời hai vị ngồi, người đâu, dâng trà. - Không cần đa lễ! Hai vị lão tổ tự thị thân phận, khẽ gật đầu ngồi xuống. Lão tổ Tề gia như chợt đột nhiên nhớ tới điều gì, đằng hắng một tiếng rồi nói: - Cô bé, nghe nói đoạn thời gian trước, ngươi có chút xung đột với mấy đứa nhãi ranh nhà ta? Nếu có chỗ nào đắc tội ngươi, quay đầu ta sẽ giáo huấn bọn hắn một trận nên thân. - Ha ha! Doãn Thanh Ti khẽ cười nói: - Lão tổ khách khí, lứa trẻ tuổi với nhau tranh cãi là điều rất bình thường. Lão tổ nhà ta sớm đã truyền lời, dù là đồng lứa giết ta, hắn cũng sẽ không truy cứu. Mấy năm gần đây hai vị lão tổ một mực bế quan, những chuyện vặt vãnh này cũng không quá quan tâm, thấy Doãn Thanh Ti nói thế, trong lòng lão tổ Tề gia liền cũng yên tâm. Một tên nam tử áo xanh dâng lên ba chén trà, hai vị lão tổ đều không tâm tư thưởng thức trà, khẽ nhấp một ngụm lấy lệ, sau đó lão tổ Phùng gia liền hỏi: - Cô bé, lão tổ nhà ngươi đâu? Chúng ta có một số chuyện muốn thỉnh giáo hắn một phen. Doãn Thanh Ti bưng lên chén trà thổi mấy hơi, nhấp một ngụm, khẽ cười nói: - Hai vị muốn lão tổ nhà ta giúp các ngươi đoạt Thiên Tà Châu đúng không? - Ách? Hai vị lão tổ hơi ngớ, lão tổ Phùng gia nhíu mày hỏi: - Cô bé, sao ngươi biết? Doãn Thanh Ti cúi đầu cười nhẹ, thấp giọng nói: - Có câu tú tài không ra khỏi cửa, lại biết hết thảy chuyện trong thiên hạ. Thật ra những thứ ta biết được còn nhiều hơn các ngươi, tỷ như thiếu niên tên Lục Ly kia, ta hiểu rõ về hắn hơn các ngươi nhiều. - Cái này … Nghe đến đó hai vị lão tổ đều không khỏi động dung, khẽ liếc nhau một cái, sau đó lão tổ Tề gia hỏi: - Lục Ly kia có lai lịch rất lớn? Doãn Thanh Ti cười cười không giải thích, chỉ nhẹ giọng nỉ non một câu: - Hắn à, đó là người rất kỳ diệu, rất thú vị. Doãn Thanh Ti cảm khái một tiếng, sau đó ngẩng đầu, thần sắc bỗng trở nên nghiêm nghị, mở miệng nói: - Lão tổ đã ba năm chưa đi ra, bởi thế lần này các ngươi uổng công rồi, lão tổ sẽ không gặp các ngươi đâu, hơn nữa cũng sẽ không giúp các ngươi. Các ngươi hẳn đều hiểu rõ lão tổ, không trêu chọc chúng ta, hắn sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì, ba ngàn năm qua, các ngươi đã từng thấy hắn nhúng tay vào phân tranh ở Trung Hoàng Giới chưa? - Ách … Hai vị lão tổ chuẩn bị rất nhiều lời lẽ thuyết phục, nhưng giờ lại phát hiện không dùng ra được. Hai người có chút không cam tâm, lão tổ Tề gia thở dài nói: - Đại nhân đã ở trong Trung Hoàng Giới ba ngàn năm, đối với Trung Hoàng Giới chắc cũng có chút cảm tình, chẳng lẽ hắn nhẫn tâm trơ mắt nhìn sinh linh đồ thán? - Ha ha! Doãn Thanh Ti lắc đầu cười nói: - Lấy thực lực lão tổ, nếu muốn nhất thống Trung Hoàng Giới, chỉ bằng các ngươi thì làm sao làm khó được hắn? Nhưng vì sao suốt ba ngàn năm qua hắn không đi ra Thiên Tàn sơn mạch? Ở trong mắt hắn nhân loại trong Trung Hoàng Giới và động vật ở Thiên Tàn sơn mạch đều không có gì khác biệt, dù có chết sạch, hắn cũng sẽ không nháy mắt lấy một lần. Các ngươi về đi, đây là ý của lão tổ. Dứt lời, Doãn Thanh Ti đứng dậy đi ra phía ngoài. Sau khi ra khỏi biển hoa, nàng đột nhiên quay đầu nói: - Cá nhân ta khuyên các ngươi một câu, thần vật tùy duyên. Nếu không có duyên mà cứ đi cưỡng cầu, không những không chiếm được gì, mà còn sẽ mang đến tai nạn vô tận. Doãn Thanh Ti phiêu nhiên mà đi, tiến vào trong một gian nhà gỗ gần đó. Mặc dù hai vị lão tổ biết Thiên Tàn lão nhân khẳng định cũng ở ngay trong nhà gỗ kia, nhưng hai người đều không có lá gan đi làm phiền, cuối cùng đành phải lúng túng rời đi. Trước lúc tới, hai người rất thấp thỏm bất an, đến lúc rời đi hai người lại càng thêm phiền muộn, càng thêm không dám vọng động. Ai biết câu nói sau cùng của Doãn Thanh Ti kia là do chính nàng nói, hay là ý của Thiên Tàn lão nhân? Sau khi tiến vào nhà gỗ, Doãn Thanh Ti không dừng ở bên trong mà đi thẳng ra sau hậu viện. Phía sau có gốc đại thụ, một lão giả ngồi cạnh bàn đà dưới đại thụ, chính đang đánh cờ một mình. Mắt lão giả nhắm lại, tay cầm quân cờ lơ lửng giữa trời, đứng im không nhúc nhích, hệt như một tòa pho tượng. Lão giả nhìn rất già, lại không có vẻ như là sắp chết. Thậm chí từ bề ngoài mà luận, lão giả này so ra còn trẻ hơn cả lão tổ Tề gia Phùng gia. Bên cạnh bàn đá còn đặt vào một chiếc quải trượng, hai chân lão giả bị trường bào che khuất, nhìn không ra dấu vết tàn tật. Doãn Thanh Ti bưng lên ấm trà trên bàn rót cho lão giả một chén, lão giả rốt cục buông xuống quân cờ trong tay, tròng mắt khẽ mở ra một tia nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ sủng nịch, cất tiếng khàn khàn nói: - Cô bé, ngươi động tâm. Nét mặt Doãn Thanh Ti thoáng đỏ lên, nói: - Lão tổ, ta chỉ là có chút hiếu kì, muốn đi xem thôi. Dù sao ta cũng thiếu Lục Ly một mạng. Thiên Tàn lão nhân bưng chén trà nhấp một ngụm, nếp nhăn trên mặt khẽ run rẩy một cái, hờ hững nói: - Thằng nhóc kia có phúc khí được đến Thần khí của Hằng Đế, Hằng Đế hẳn sẽ không để hắn dễ dàng chết đi vậy đâu.
Chương 1063 Xa chúc bình an
- Nhiều ngày thế rồi mà còn không phá nổi Thần khí, không cần lo lắng cho an toàn của hắn đâu, Hằng Đế cũng tính là nhân vật, rất nhiều chuyện sớm đã được cân nhắc từ trước rồi. Trong mắt Doãn Thanh Ti chớp qua một tia hiếu kì, hỏi: - Lão tổ, Lục Ly chỉ là Quân Hầu Cảnh, ngươi nói xem tại sao Hằng Đế lại để hắn được đến Thần khí? Thiên tư Lục Ly cũng đâu phải quá mức lợi hại. - Cảnh giới không đại biểu cho thiên tư! Thiên Tàn lão nhân hờ hững nói: - Trước đây ta có quen biết một kỳ nhân, tu luyện ba ngàn năm cảnh giới lại vẫn chẳng đáng là gì, cũng tương tự như cảnh giới tiểu tử kia bây giờ. Sau đó trăm năm, cảnh giới lại đột nhiên tăng mạnh, hiện tại hẳn đã một trong những Chí Tôn của Thần giới. - Chí Tôn của Thần giới? Doãn Thanh Ti nhíu mày, khẽ “nhìn qua” Thiên Tàn lão nhân, như là muốn hỏi gì đó, song rốt cuộc lại mím môi không nói lời nào. Nàng đã sống trong sơn cốc này mười tám năm, nhưng đối với chuyện của Thiên Tàn lão nhân lại vẫn chưa hiểu quá rõ, rất nhiều chuyện Thiên Tàn lão nhân không nói, nàng hỏi cũng vô dụng. Thiên Tàn lão nhân thấy Doãn Thanh Ti mím môi bèn ôn hòa cười nói: - Cô bé, có những chuyện, giờ ngươi biết cũng chẳng ích gì. Đến lúc nên nói cho ngươi biết, ta sẽ để ngươi biết. Tập trung tu luyện đi, tương lai thế giới sẽ rộng mở trước mắt ngươi. - Ừm! Doãn Thanh Ti khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra phía ngoài. Lúc tiến vào nhà gỗ, nàng quay người hỏi: - Lão tổ, ngươi có thể cứu Lục Ly được không? - Không thể! Thiên Tàn lão nhân lắc đầu nói: - Có người nhất định phải trải qua kiếp nạn mới có thể nhanh chóng quật khởi, đây chính là nguyên nhân vì sao ta không quản tới phân tranh giữa ngươi và thế hệ trẻ Trung Hoàng Giới. Nếu ngay cả thế hệ trẻ Trung Hoàng Giới đều không thể trấn áp, ngươi dựa vào cái gì mà một bước lên trời? Tương tự, nếu Lục Ly được đến Thần khí, lại không cách nào giữ nổi, vậy hắn dựa vào cái gì mà có được nó? Doãn Thanh Ti như có điều suy tư, khẽ gật đầu một cái rồi tiến vào nhà. Nàng lần nữa đến trong đình hóng mát, gió thổi phất mái tóc, che khuất tầm mắt nàng, nàng lại vẫn cứ thẫn thờ bất động đứng ngây ra đó. Cứ thế đứng suốt một nén hương, cuối cùng nàng mới u ám thở dài nói: - Lục Ly, ta không giúp được ngươi, hết thảy đều phải dựa vào chính ngươi. Xa chúc bình an, Thanh Ti còn thiếu ngươi một bữa rượu ... … Lục Ly vẫn rất bình an, ngày ngày bế quan tu luyện, bên ngoài năm tên Hóa Thần lão quái cuồng oanh loạn tạc, nhưng căn bản không thương hại được đến Thiên Tà Châu. Huyền lực hắn tu luyện được đều quán chú hết vào trong Thiên Tà Châu, đầu óc hoàn toàn quên đi uy hiếp ở bên ngoài, một lòng tập trung tìm hiểu Linh Phong áo nghĩa. Chín tên Địa Tiên trong tiểu điện thoáng an tâm, thời gian dài như vậy mà Lục Ly vẫn chưa ném bọn hắn ra bên ngoài, xem ra bọn hắn vẫn có chút tác dụng, Lục Ly không định hi sinh bọn hắn. Lãnh Vô Hinh còn đang luyện dược, nàng lấy ra một chiếc đỉnh nhỏ, lại không dùng tới minh hỏa mà dùng Huyền lực luyện dược. Nàng ném vào rất nhiều linh tài, trước kia nàng từng luyện chế qua giải dược, độ khó không lớn, chỉ là vấn đề thời gian. Thời gian cấp tốc trôi qua, bên ngoài năm tên Hóa Thần toàn lực công kích, không biết mệt mỏi, không phân ngày đêm, thỉnh thoảng mệt quá mới thay phiên nghỉ ngơi một canh giờ. Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức không tiếp tục xuất hiện qua lần nào nữa, tựa hồ bốc hơi khỏi thế gian, hoặc cũng có thể đã về lại Ma Hoàng Giới. Song đám người Quân Hồng Diệp vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng thêm đề phòng, cách mỗi một ngày sẽ lại phái một người dạo quanh bốn phía thăm dò một phen. Người Ma Hoàng Giới đều là kẻ điên, bọn hắn hành sự thường thường không đạt mục đích quyết không bỏ qua. Trừ phi biết rõ tuyệt đối không khả năng làm được, bằng không dù phải tiêu tốn mấy chục năm bọn hắn cũng sẽ một mực đuổi đánh đến cùng. Bởi thế, hai tên Ma Hoàng giới kia tuyệt đối đang bố trí âm mưu càng lớn, chứ không phải lui đi hay là từ bỏ. Vậy nên đám người Quân Hồng Diệp phóng thích áo nghĩa mạnh nhất gần như liên miên không dứt, mặt đất xung quanh Thiên Tà Châu đã từ bồn địa biến thành một hố sâu. Đoán chừng mấy trăm năm sau, sẽ có trưởng giả giới thiệu cho hậu nhân về lịch sử hình thành của hố sâu này, cũng như chiến sự năm đó thảm liệt đến cỡ nào. Ba tháng! Nguyên suốt ba tháng, Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức vẫn chưa hiện thân. Năm tên Hóa Thần lão quái cũng liên tục công kích suốt ba tháng, song Thiên Tà Châu vẫn cứ lấp lánh quang mang, không chút động tĩnh, không bị phá mở. Bọn Quân Hồng Diệp rất mệt mỏi, không chỉ thân thể mỏi mệt, linh hồn càng mỏi mệt. Đánh suốt ba tháng không phân ngày đêm, lại chẳng có bất cứ chút tiến triển mang tính thực chất nào, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy vô lực. Trên thực tế! Năm tên lão quái không biết được rằng, thật ra bọn hắn đã tiến triển rất lớn, chỉ Lục Ly mới biết năng lượng trong Thiên Tà Châu hao tốn nghiêm trọng cỡ nào, đến hiện tại đã mất đi ba thành. Nói cách khác cứ tiếp tục oanh kích như thế thêm sáu, bảy tháng, năng lượng trong Thiên Tà Châu sẽ hao hết. Hôm nay Lục Ly xuất quan. Năm tên lão quái không có tiến triển, hắn lại có tiến triển. Ngày hôm nay lớp phong ấn đầu tiên của Thiên Tà Châu đột nhiên lấp lánh quang mang, hạt châu còn hơi khẽ rung động, mặc dù biên độ rung động rất nhỏ, song vẫn kinh động đến Lục Ly. - Chẳng lẽ lớp phong ấn thứ nhất sắp phá mở? Mới đầu Lục Ly rất là cuồng hỉ, nhưng tử tế cảm ứng một phen lại phát hiện phong ấn vẫn còn, chỉ là sáng lên rất nhiều mà thôi. Hắn nghi hoặc chớp chớp mắt, quét nhìn bốn phía tiểu điện, lại cảm ứng hạt châu một phen, nhưng vẫn không phát hiện có bất kỳ biến hóa nào. - Chẳng lẽ là tinh thần thác loạn? Lục Ly lẩm bẩm một tiếng, sau đó hỏi dò đám Địa Tiên: - Vừa rồi các ngươi cảm ứng được tiểu điện rung động không? - Đúng là có khẽ chấn động một cái! Lão Cửu Quân gia gật đầu nói, có bốn người cũng cảm ứng được. Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, hạt châu này rung động là có ý gì? Chẳng lẽ là biểu hiện của năng lượng không đủ?
Chương 1064 Con vịt chín đến nơi lại bay 1
Lục Ly trầm ngâm suốt một nén hương, sau đó lại thăm dò gần nửa canh giờ, song vẫn không có bất cứ phát hiện gì. Hắn nhíu mày, hồ nghi thì thào: - Hạt châu bỗng nhúc nhích? Chẳng lẽ … đại biểu cho hạt châu này có thể động? Có thể bay? Tâm niệm Lục Ly khẽ động, kết quả Thiên Tà Châu thật lóe lên quang mang, sau đó không nhanh không chậm bay về hướng nam. Tốc độ rất chậm, chỉ ngang cỡ Bất Diệt Cảnh sơ kỳ. - Hả? Ở bên ngoài, năm tên lão quái bị dọa nhảy dựng, theo bản năng ngơ ngác mất một nhịp. Bọn hắn công kích lâu như vậy mà hạt châu vẫn không di động mảy may, lúc này lại đột nhiên bị đánh bay, khiến cả đám nhất thời đứng ngây ra đó. - Không đúng … Rất nhanh Quân Hồng Diệp liền kịp có phản ứng, hạt châu kia không phải bị đánh bay, mà là đang trốn về hướng nam. - Ha ha ha, tốt! Quân Hồng Diệp bật cười ha hả, Lục Ly điều khiển hạt châu chạy trốn, điều này đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho năng lượng bên trong đã không nhiều, Lục Ly sắp chịu hết nổi, đại biểu cho rất nhanh bọn hắn liền có thể phá mở hạt châu. - Đuổi! Năm tên lão quái như từng con cuồng phong vọt thẳng mà đi, lao vút về hướng nam đuổi theo hạt châu. - Không ngờ lại có thể bay? Chỉ là tốc độ Thiên Tà Châu này thực sự quá chậm. Lục Ly thông qua Thiên Tà Châu cảm ứng tình hình bên ngoài, phát hiện sơn mạch hai bên đang không ngừng lùi ra sau khiến hắn hơi chút phấn chấn. Mặc dù tốc độ hạt châu rất chậm, song ít nhất Thiên Tà Châu cũng có được năng lực tự phi hành. Vù vù! Rất nhanh, năm tên Hóa Thần đuổi tới phía sau, ai nấy đều hưng phấn phóng thích công kích cường đại đánh về phía hạt châu. Thiên Tà châu một mực bất động, áo nghĩa cường đại đều không thể khiến cho hạt châu di động dù chỉ một tia, lúc này Lục Ly đột nhiên điều khiển Thiên Tà Châu chạy trốn, khẳng định là có vấn đề! Bọn hắn không biết Lục Ly vốn không thể điều khiển Thiên Tà Châu phi hành, tưởng là năng lượng sắp hết nên Lục Ly mới trốn, bởi thế cả đám đều hưng phấn dị thường, điên cuồng công kích hạt châu. Công kích khủng bố đánh lên trên hạt châu, song vẫn không thể đánh hạt châu rớt xuống, hạt châu cứ thế không nhanh không chậm tiếp tục bay về hướng đông, Hỗn Độn Thành chính ở hướng này. - Tới Hỗn Độn Thành làm gì? Phi hành được một đoạn, Lục Ly giật mình cả kinh, hiện tại hắn tới Hỗn Độn Thành liền có thể đi vào Hỗn Độn Luyện Ngục ư? Rõ ràng là không thể, sợ rằng vừa đi ra liền sẽ bị giết mất. Lục Ly nghĩ nghĩ một lát, sau đó dứt khoát điều khiển hạt châu chuyển hướng đông nam, bên kia là địa bàn Phùng Hoàng triều. Gần đây Phùng Hoàng triều và Tề Hoàng triều không thấy có động tĩnh nào, Lục Ly chuẩn bị tới đó làm lớn một phen. Giờ bên này còn có năm tên Hóa Thần, cộng thêm Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên, tổng cộng là bảy tên Hóa Thần. Phùng Hoàng triều và Tề Hoàng triều cộng lại chắc cũng có bảy tám tên Hóa Thần, để bọn hắn chó cắn chó một phen, chết đi một nhóm Hóa Thần, áp lực lên người hắn sẽ nhẹ đi nhiều. - Tiếp tục luyện hóa! Luyện hóa được ba thành lớp phong ấn thứ nhất, Thiên Tà Châu liền có được năng lực mới, cứ tiếp tục luyện hóa không chừng sẽ xuất hiện thêm công năng khác cũng nên. Lục Ly không điều khiển hạt châu nữa mà để nó tự động bay thẳng về hướng đông nam, còn hắn thì tiếp tục bế quan tu luyện Huyền lực, sau đó quán chú toàn bộ Huyền lực vào trong hạt châu để xung kích phong ấn. Tốc độ hạt châu không nhanh, với tình trạng này muốn bay đến Phùng Hoàng triều chí ít phải mất hơn một tháng, đồng thời cũng không cần lo lắng năm tên Hóa Thần ở đằng sau, như vậy hơn một tháng này hắn hẳn sẽ có thể phá mở được hạt châu. Chúng nhân một đường đuổi đánh, bay chừng mấy canh giờ, phía trước hiện ra một thành trì, đó là một thành trì tầm trùng, từ đằng xa người trong thành đã phát hiện động tĩnh bên này, vô số võ giả đằng không lao lên. - Ồ? Trong thành mạnh nhất chỉ là Nhân Hoàng, thấy hư không nơi xa chấn động, không gian bị xé nứt ra từng đạo vết rách, khí tức khủng bố lan tràn, ai nấy đều bị dọa cho thần sắc đại biến, một người trầm giọng huýt dài: - Mau trốn. Hạt châu kia bay thẳng tới thành trì, người phía sau không ngừng oanh kích hạt châu, lúc này hạt châu lại chính đang bay thẳng đến đây, như thế chẳng phải thành trì sẽ bị san thành bình địa trong nháy mắt? Võ giả trong thành bị dọa cho bay trốn tứ phía, bình dân không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy võ giả chạy trốn liền cũng sợ hãi chạy ra ngoài thành. Từ trên cao nhìn xuống, thành trì tựa như một tổ ong vò vẽ, vô số con ong chính đang cuống cuồng tháo chạy khỏi tổ. Trong thành loạn thành một đoàn, tiếng người kêu khóc la hét sôi đỉnh, người già trẻ nhỏ bị dọa cho run rẩy nằm rạp trên đất, đối với bọn họ mà nói, đây chính là tai họa ngập đầu. - Hả? Lục Ly cảm ứng được có gì đó không đúng, thần niệm vươn ra thăm dò, phát hiện tình hình nơi xa, hắn nhướng mày, tâm niệm khẽ động, điều khiển hạt châu chuyển hướng lách đi. Hắn muốn để năm tên Hóa Thần phía sau và đám Hóa Thần Phùng Hoàng triều chó cắn chó, nhưng không có nghĩa là muốn liên luỵ đến bình dân vô tội. Tâm hắn cứng rắn như thép, vì sống sót có thể giết chết bất cứ kẻ nào, song không đồng nghĩa là hắn sẽ coi rẻ sinh mạng hàng ngàn hàng vạn bình dân vô tội. Thấy hạt châu đổi hướng, đám đông đang chạy trốn dồn dập chạy ngược trở về. Số ít võ giả còn lại trong thành không khỏi thở phào một hơi, hạt châu đổi hướng, bằng với thành trì sẽ không bị hủy diệt. Năm tên Hóa Thần tiếp tục truy kích, bọn hắn cũng không vô cớ đi đồ sát bình dân, làm vậy sẽ chỉ dẫn lên chúng nộ. Đến lúc đó bị người tìm cớ hợp lực tấn công, gia tộc bọn hắn sẽ gặp phiền phức to. Rầm rầm rầm! Thiên Tà Châu lách một vòng, sau đó tiếp tục bay về hướng đông nam, năm đại Hóa Thần theo sát ngay sau, một đường oanh kích. Hạt châu bay qua đâu, nơi đó biến thành một mảnh hỗn độn, núi đồng sụp đổ, khắp nơi toàn là hố sâu, khe rãnh và vết lõm to tướng, nhìn thấy mà giật mình. Tê tê Người chạy ra ngoài thành đã quay trở lại, không ai dám đuổi theo xem náo nhiệt, tất cả đều tụ tập trong thành nghị luận không ngừng.
Chương 1065 Con vịt chín đến nơi lại bay 2
Đoạn thời gian trước Lãnh Hoàng triều mới bị tiêu diệt, giờ đây lại xuất hiện quái sự như thế, người dân trong thành đều bị dọa cho không nhẹ. Thiên Tà Châu cứ vậy bay đi, trừ phi gặp phải thành trì chắn trên đường, còn thì cứ thế lao thẳng mà đi, Lục Ly thì vẫn đang không ngừng luyện hóa phong ấn. Phi hành năm ngày, trên đường tổng cộng gặp hơn mười tòa thành trì, tất cả con dân trong thành đều bị dọa sợ, lần nào gặp cũng cuống cuồng tháo chạy. Thẳng đến khi Lục Ly đổi hướng lách vòng mà đi, bọn họ mới thấp thỏm quay về. Tin tức như hoa tuyết bỗng chốc truyền khắp toàn bộ Lãnh Hoàng triều, tiếp đó tán rải sang tận Phùng Hoàng triều Tề Hoàng triều, rất nhanh trọn cả Trung Hoàng đại lục đều xôn xao. Gia tộc nhỏ và bình dân bình thường căn bản không có tư cách biết được chân tướng sự tình, bọn hắn chỉ biết mấy đại gia tộc liên hợp diệt đi Lãnh Hoàng triều là vì một người tên Lục Ly. Lúc này mấy tên lão quái thực lực thông thiên chính đang truy kích một hậu châu. Quái sự như thế càng dẫn lên vô số người kinh nghi hiếu kì, hạt châu kia rốt cục là tà vật hay bảo vật nghịch thiên? Vì sao năm tên lão quái thực lực thông thiên truy kích lâu vậy rồi mà vẫn chưa thể đánh nát? Chuyện kỳ quái như thế quả thực chưa từng nghe thấy, tự nhiên truyền bá cũng nhanh. Hơn nữa mỗi lần gặp phải thành trì hạt châu đều sẽ lách vòng tránh đi, điều này càng khiến rất nhiều người hoài nghi, chẳng lẽ bên trong hạt châu có người? Hoặc hạt châu này là thần vật, đã có được linh trí? Ngày thứ bảy! Hạt châu sáng lên quang mang, sau đó tốc độ bỗng chợt đề thăng, lên đến ngang cỡ Quân Hậu Cảnh sơ kỳ, cảnh này khiến năm tên lão quái không khỏi nghi hoặc, đồng thời cũng dọa sợ Lục Ly Lục Ly Lục Ly không làm gì cả, chỉ một mực tiếp tục luyện hóa phong ấn, vì sao tốc độ hạt châu bỗng chợt tăng lên? Điều này khiến hắn rất là nghi hoặc không hiểu. Chẳng lẽ tùy theo không ngừng luyện hóa phong ấn, tốc độ hạt châu sẽ càng lúc càng nhanh? Nghĩ đến đây, Lục Ly rất là kích động, nếu tốc độ hạt châu thật có thể đề thăng vượt trên năm tên Hóa Thần lão quái, như vậy chẳng phải hắn sẽ có cơ hội thoát thân? Chỉ cần mấy tên lão quái phía sau không tiếp tục truy tung, hắn có thể cấp tốc bay đến Hỗn Độn Thành, sau đó từ Kim Ngục bay tới lối vào Thủy Cục, cuối cùng về lại Đấu Thiên Giới. - Tiếp tục luyện hóa! Lục Ly điên cuồng quán chú Huyền lực, lần này hắn không chỉ rót vào toàn bộ Huyền lực tu luyện ra được, mà ngay cả Huyền lực bên trong Thần Hải cũng được quán chú vào. Huyền lực hết thì có thể tu luyện lại được, dù sao hắn cũng không cần động thủ, với chút chiến lực này của hắn, đi ra liền sẽ bị giết chết trong nháy mắt. Hạt châu một đường bay thẳng về hướng đông nam, năm tên lão quái đuổi đánh không ngừng, theo như bọn hắn nghĩ, Thiên Tà Châu tăng tốc, vậy chính là Lục Ly chó cùng rứt giậu. Năng lượng trong hạt châu hẳn là đã không nhiều, sắp bị phá mở tới nơi rồi. Trên đường thường xuyên gặp phải thành trì, đến lúc này con dân trong thành đã không trốn nữa, bởi vì bọn hắn biết Thiên Tà Châu sẽ tránh đi. Rất nhiều võ giả lớn gan còn đứng thẳng trên tường thành, quan sát mấy tên lão quái oanh kích hạt châu phía xa xa. Lại qua năm ngày. Chuyện khiến năm tên lão quái chấn kinh lần nữa xảy ra, Thiên Tà Châu bừng lên quang mang, tốc độ lại được đề thăng, đạt đến cỡ Nhân Hoàng Cảnh sơ kỳ. Cảnh này khiến trong lòng năm tên lão quái ẩn ẩn dâng lên dự cảm chẳng lành, nếu tốc độ Thiên Tà Châu cứ tiếp tục gia tăng như vậy thêm một hai lần, vậy liền chẳng hề chậm thua bọn hắn, đến khi đó con vịt đã nấu chín rồi chẳng lẽ lại bay đi mất? Đúng vậy, hạt châu lần nữa tăng tốc, hiện tại tốc độ đã sánh ngang Nhân Hoàng. Mỗi lần Lục Ly luyện hóa một bộ phận phong ấn Thiên Tà Châu, hạt châu liền sẽ tăng tốc một phần, điều này khiến tâm tình Lục Ly phấn khởi cực độ. Bởi vì hắn thấy được hi vọng sống tiếp, thấy được hi vọng về nhà. Tốc độ Nhân Hoàng Cảnh đã rất nhanh, đương nhiên vẫn chưa thể so được với năm tên Hóa Thần lão quái, song đấy mới chỉ là luyện hóa được một nửa lớp phong ấn thứ nhất của Thiên Tà Châu! Nếu luyện hóa xong toàn bộ hạt châu, tốc độ sẽ còn nhanh đến cỡ nào? Khoan nói siêu việt tốc độ Chân Thần, chỉ cần vượt qua Hóa Thần Cảnh, vượt mấy tên lão quái kia là được! - Tiếp tục! Gần đây Lục Ly rất mỏi mệt, hắn đã thật lâu chưa ngủ, nhưng lúc này hắn lại chẳng mấy để tâm, một mực điên cuồng tu luyện Huyền lực quán chú đi vào, Huyền lực bên trong Thần Hải cũng ùn ùn tuôn vào hạt châu như thác đổ. Vốn hạt châu muốn bay đến Phùng Hoàng triều chí ít cần phải mất hơn một tháng, nhưng hiện tại tốc độ đã tăng lên không biết bao nhiêu lần, ước tính chỉ chừng khoảng nửa tháng là sẽ có thể đến được địa giới Phùng Hoàng triều. Năm tên lão quái cũng rõ ràng điểm này, một khi đến biên giới Phùng Hoàng triều, sự tình liền sẽ vô cùng phiền toái. Khi ấy Phùng Hoàng triều sẽ có cớ xuất binh, đại gia tộc Trung Hoàng Giới nhất định sẽ khủng hoảng, không chừng sẽ liên hợp đối phó năm người bọn hắn. Ngoài ra còn có Ngô Quảng Đức Trần Vô Tiên, đánh chết Quân Hồng Diệp đều không tin hai người kia đã bỏ đi. Hai người khẳng định đang tiềm phục ở nơi hẻo lánh nào đó, chỉ chờ có cơ hội thích hợp sẽ đi ra cắn xé bọn hắn. Người Ma Hoàng Giới đều là kẻ điên, vì báo thù bọn hắn thậm chí có thể truy tung mấy năm mấy chục năm, không chết không ngừng nghỉ. - Nhất định phải phá mở trước khi hạt châu đến được Phùng Hoàng triều. Quân Hồng Diệp trầm hống, thanh âm có chút khàn khàn, lần này đã chết nhiều người vậy rồi, lại chỉ lấy được chút ít linh tài và mấy món bán Thần khí từ Lãnh gia, có thể nói mấy đại gia tộc đều tổn thất nặng nề. Nếu cứ vậy mà thoái lui, mấy đại gia tộc bọn hắn sẽ trở thành trò cười cho các giới diện. Tuổi tác bọn hắn đều không nhỏ, không chừng mấy chục năm sau liền đi, cứ thế này thì bọn hắn làm sao còn mặt mũi đi xuống gặp liệt tổ liệt tông? Cả đám tiếp tục đuổi giết ngày đêm, những nơi đi qua trên đường, sơn mạch bị san thành bình địa, sông suối bị chặt đứt, bình nguyên bị đánh ra khe rãnh, rừng núi bị hủy diệt, sơn hà nứt vỡ.